1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc - Hi Vũ Yên (C186/186)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 56: Tổng giám đốc trêu chọc Mộ Hi, Mộ Hi khóc thảm

      Trở lại biệt thự, Mộ Hi vào, ngồi ở ngoài cửa, trong lòng bất ổn, có báo cảnh sát, bởi vì sợ cảnh sát điều tra Nam Cung Diệu, cho nên vẫn lo lắng chờ đợi bọn họ trở về, mặc dù biết vì sao có người muốn giết , nhưng mà ngóng trông bình an trở lại.

      Nam Cung Diệu từ xa nhìn thấy Mộ Hi ngóng cổ nhìn ra bên ngoài, người phụ nữ này lo lắng cho sao? Vì sao lại có chút cảm động? Mười năm trước trái tim chết, thề động tâm đối với phụ nữ, cho nên có rất nhiều tình nhân, muốn trả thù phụ nữ, bởi vì lòng của phụ nữ rất tàn nhẫn.

      Lúc này, Nam Cung Diệu hạ quyết tâm được với người phụ nữ này, kể từ khi gặp , còn mong ngóng người phụ nữ này , muốn , còn muốn , giống như hôm nay biết có nguy hiểm, sợ nguy hiểm, nhưng mà lúc đó thấy sợ, sợ gặp nguy hiểm.

      Nam Cung Diệu thống khổ nhắm hai mắt lại, người phụ nữ này khác với người phụ nữ nhẫn tâm mười năm trước, mặc dù người phụ nữ này hết sức lỗ mãng, còn thường xuyên mắng , nhưng nhìn ra có trái tim thiện lương, cho nên, có thể thêm lần nữa hay ? Nam Cung Diệu đấu tranh tư tưởng, có rất nhiều phụ nữ, lại người phụ nữ nào khiến , nhưng mà người phụ nữ ngốc này, lại muốn .

      Nam Cung Diệu đột nhiên mở mắt ra, quyết định, nhất định phải đoạt vào tay, bởi vì thể đem cho người khác. Vì vậy, Nam Cung Diệu muốn thăm dò Mộ Hi, ngay khi xe đến khúc quanh biệt thự, Nam Cung Diệu vụng trộm nhảy xuống xe, có bị Mộ Hi nhìn thấy.

      Lãnh Đông hiểu Nam Cung Diệu có ý gì, biết tổng giám đốc cố ý muốn xem vẻ mặt Mộ Hi, chỉ là ta hết sức hoang mang tại sao tổng giám đốc lại cảm thấy hứng thú với người phụ nữ này?

      Mộ Hi thấy xe của họ, nhanh chóng chạy tới, úp mặt nhìn vào cửa sổ xe, nhưng bên trong xe chỉ có mình Lãnh Đông, vốn màn vẻ mặt cao hứng liền biến sắc.

      "Lãnh Đông, mở cửa, tại sao trở về, tổng giám đốc đâu?"

      Lãnh Đông hết sức khôn khéo, mặc dù tổng giám đốc , nhưng ta cũng phối hợp tý, thể để cho tổng giám đốc mất công nhảy xe chứ nhỉ?

      tỏ ra rất khổ sở, lời nào, bởi vì chỉ có thể như vậy, nhìn thấy vẻ mặt Mộ Hi khổ sở, ta có chút đành lòng, nhưng mà lo ngại tổng giám đốc, đành phải làm ra vẻ mặt, cái gì cũng giám .

      "Lãnh Đông, tôi hỏi đó? Tổng giám đốc đâu, tại sao trở về mình?"

      Mộ Hi nhìn thấy vẻ mặt Lãnh Đông, bật khóc, chẳng lẽ cái người cuồng tự kỷ cứ bye bye như vậy, đến câu chào cũng chào.

      "Hu hu... thể nào, tôi tin, tôi tin... Cái người cuồng tự kỷ lại chết như vậy... Hu hu... Người đàn ông xấu xa, ngay cả chết cũng lên tiếng chào hỏi... chết rồi... Cái đám phụ nữ của ai nuôi... phải là tiện nghi cho người khác... Quỷ hẹp hòi... Nếu biết chết như vậy... Còn bằng để tôi cắn chết ..."

      Mộ Hi khóc còn quên lải nhải , Lãnh Đông nhịn được buồn cười, người phụ nữ này là đáng , dám tổng giám đốc như vậy, vẫn là người đầu tiên dám mắng tổng giám đốc, ta buồn cười, nghẹn đến khó chịu, lại dám cười, bởi vì ta nhìn thấy Nam Cung Diệu đứng sau lưng Mộ Hi, hơn nữa còn có ý bảo ta tiếp tục diễn.

      "Tôi tới quá muộn."

      Lãnh Đông thương tâm , trong lòng suy nghĩ chính mình thực thích hợp diễn trò, rất khó chịu, thực hiểu nổi, Diệu tổng mới vừa trở lại từ trong cõi chết, tại sao còn có tâm tư ở đây diễn trò! Còn muốn ta phối hợp diễn, là chuyện cực khổ.

      "Hu hu... phải ta rất lợi hại sao? Như thế nào dễ dàng như vậy... Nam Cung Diệu... Tôi coi thường ... Hóa ra chỉ biết chơi đùa phụ nữ... lợi hại cái rắm... Dễ dàng cúp như vậy ... là tên yếu ớt..."
      Last edited: 27/1/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 57: Người phụ nữ khẩu thị tâm phi (*)

      (*): miệng đằng lòng nghĩ nẻo

      Lãnh Đông nghe Mộ Hi , trong lòng có chút thay toát mồ hôi dầm dề, ngườ phụ nữ này thực cho rằng tổng giám đốc chết, cái gì cũng dám , còn dám gọi tên thẳng tổng giám đốc, theo tổng giám đốc nhiều năm như vậy, chưa từng nghe ai gọi thẳng tên tổng giám đốc, tối thiểu là có ở trước mặt gọi thẳng tên, sau lưng cũng biết.

      Lãnh Đông sợ lại lung tung, muốn ra hiệu với , nhưng có lệnh của tổng giám đốc, dám, vì vậy.

      "Thư kí Mộ, đừng quá đau khổ."

      "Tôi đau khổ? Tôi là hận ta chết quá nhanh, tôi và ta còn có thù chưa báo ?"

      Mộ Hi nghe được lời Lãnh Đông , biết mình luống cuống, cho nên vội vàng kiếm cớ, mặc dù là đau khổ, nhưng cũng phải thận trọng chút, dù sao bọn họ chỉ là quan hệ cấp dưới. Vừa mới khóc nức nở , biết còn tưởng rằng chồng chết kia!

      Lãnh Đông buồn cười, người phụ nữ khẩu thị tâm phi, ràng là đau khổ, lại tìm cớ như vậy, hù dọa đứa trẻ ba tuổi còn có thể.

      "Xin hỏi là thù gì?" Nam Cung Diệu rất hài lòng phản ứng của Mộ Hi, chuẩn bị thu lưới, từ phía sau nhàn nhạt hỏi .

      "Chính là... Ồ?"

      Mộ Hi vừa định trả lời, cảm giác đúng, giọng ai vậy? Giọng này truyền từ phía sau tới .

      Quay đầu nhìn lại.

      "Má ơi, quỷ a..."

      Mộ Hi bị dọa đến trốn sau lưng Lãnh Đông, Nam Cung Diệu nhìn thấy Mộ Hi nắm chặt cánh tay Lãnh Đông, vì vậy.

      "Lãnh Đông, hôm nay cậu cũng mệt mỏi, về nghỉ ngơi ."

      "Vâng, Diệu tổng."

      Lãnh Đông hết sức thức thời rời .

      "Này? Lãnh Đông, đừng ! đừng !"

      Mộ Hi cầu cứu, kỳ , Lãnh Đông rất muốn giúp , nhưng biết lần này tổng giám đốc tới , bởi vì tổng giám đốc mang theo phụ nữ trở về biệt thự của mình, Mộ Hi là người phụ nữ đầu tiên ở trong biệt thự của tổng giám đốc, cho nên cần phải thức thời. dieendaanleequyydoon

      Nam Cung Diệu nghe được Mộ Hi cầu cứu Lãnh Đông, trong lòng cực kỳ khó chịu, vác Mộ Hi lên vào bên trong.

      "Thả tôi xuống, thả tôi xuống..."

      Mộ Hi vừa đánh sau lưng Nam Cung Diệu, vừa dùng sức giãy giụa, nhưng đều phí công , vì vậy sức lực người đàn ông này quá lớn!

      vào phòng ngủ, Nam Cung Diệu ném Mộ Hi lên giường.

      " được phép xuống giường, nếu , tôi xé ."

      "Lại đây, làm ơn, đổi từ mới mẻ chút được ?"

      Mộ Hi bị ném giường cũng đau nhức, bởi vì giường rất mềm mại, Mộ Hi nằm chỗ này ngược lại nghĩ tới ngồi dậy.

      "Vừa rồi là ai khóc nức nở?"

      ", hèn hạ, hai tên đàn ông các người lừa gạt , bẽ mặt hay ."

      "Đừng bảo tôi hèn hạ, nếu tôi lập tức làm chuyện hèn hạ, tin liền thử xem."

      Nam Cung Diệu , lấy súng người ra, chuẩn bị thu lại, Mộ Hi nhìn thấy, sợ đến mặt trắng bệch , đứng dậy.

      ", hẹp hòi như vậy chứ? vài câu liền muốn giết người diệt khẩu."

      Mộ Hi sợ tới mức ngã ra sau.

      "A - - "

      Ngay lúc Mộ Hi từ giường rơi xuống, Nam Cung Diệu ôm lấy .

      "Nhớ kỹ, tôi giết phụ nữ, ta chỉ biết ngủ với phụ nữ."

      "Lưu manh."

      "Ta thể có lỗi với danh xưng đưa, hôm nay tôi lưu manh cho xem."

      Nam Cung Diệu hung hăng hôn Mộ Hi.

      "Bởi vì vì tôi chảy nước mắt, tại tôi muốn ban thưởng cho tốt."

      Nam Cung Diệu hung dữ nhìn Mộ Hi, ai ngờ thời điểm nguy cấp.

      "Nếu dám cưỡng bức tôi, tôi liền làm cho biến thành thái giám, lợi hại của tôi cũng biết , bất quá, còn có lựa chọn, có thể đổi ban thưởng đặc biệt thành tiền mặt ?"

      Mộ Hi lời thực sát phong cảnh, nhưng là, Nam Cung Diệu thích thẳng thắn, có rất nhiều phụ nữ đều là tiền của , các ấy mặt ngoài đề cập tới tiền, nhưng là trong mắt hướng tiền làm chuẩn , Mộ Hi mặc dù muốn tiền, nhưng ánh mắt lại lộ ra loại chân gì đó, thứ này hết sức trân quý, đây là thứ người khác có.

      " được."

      Nam Cung Diệu lại lần nữa ôn nhu hôn lên Mộ Hi.

      Chương 58: Mộ Hi quá giả tạo, khắc tinh của tổng giám đốc

      Trong lòng Mộ Hi hết sức sợ hãi, vì cái gì phản kháng, chẳng lẽ cũng muốn như những người phụ nữ kia của sao? Nghĩ tới đây, Mộ Hi cực kỳ bực bội, giậm chân cái, liều chết dẫm lên chân Nam Cung Diệu.

      "A - - "

      Bởi vì Mộ Hi còn chưa có cởi giày, bị Nam Cung Diệu bế vào, sau đó lại bị ném lên giường, liên tục có cơ hội cởi giày, mà Nam Cung Diệu chân , vì khi vừa mới móc súng lục ra, Mộ Hi nhìn thấy cởi giày, cho nên cước này giẫm vô cùng đau đớn.

      "Tôi lập lại lần nữa, tôi làm phụ nữ của ."

      Nam Cung Diệu bị làm cho choáng váng, vừa mới bắt đầu ràng thích hôn, tại sao đột nhiên lại nổi giận, đúng là bà điên.

      "Tôi mệt rồi, tôi muốn ngủ, mà ? Phải ngủ cùng tôi."

      Nam Cung Diệu tức giận đến tái mặt, cái người phụ nữ vô lý này, quá giả tạo, lại cực kỳ sát phong cảnh.

      "Tổng giám đốc đại nhân, bây giờ là ban ngày, muốn ngủ sao?"

      "Ngày hôm qua tôi ngủ ngon, cho nên bây giờ phải làm thêm giờ, nhanh thay quần áo, nếu tôi giúp thay cũng được."

      ", thể lý, hiểu sao cả, phải là có phụ nữ ngủ cùng sao? Bây giờ gọi ta đến ." Mộ Hi còn nhớ sáng sớm Nam Cung Diệu , có phụ nữ ngủ cùng.

      "Người phụ nữ sáng nay tôi chính là , chẳng lẽ mỗi tháng tôi cho nhiều tiền như vậy là chỉ ngắm nhìn."

      " hèn hạ, tôi vì sao tiền lương lại cao như vậy? Hóa ra còn phải ngủ cùng , có thể, nhưng chỉ là ngủ, thể có gì khác, hiểu chứ?"

      "Ít nhảm ."

      Mộ Hi còn cách nào, bởi vì cực kỳ cần số tiền này, vì em nhẫn nhịn, chỉ cần vì em cái gì cũng đáng giá. đổi xong quần áo vào phòng ngủ, nhìn thấy Nam Cung Diệu chui vào chăn.

      "Hừ, đáng ghét, vì cái gì lúc trước là còn phải giúp ấm giường?"

      Mộ Hi giận dỗi chui vào trong chăn, quay người , đưa lưng về phía , người Mộ Hi truyền đến cảm xúc ấm áp, làm trong lòng của Nam Cung Diệu cảm thấy khác thường, trong lòng thầm mắng, đáng chết khi nào mình thể bình tĩnh như vậy, chạm vào tý, trong lòng liền ngứa ngáy.

      "Quay người lại đây." Nam Cung Diệu lạnh lùng ra lệnh cho Mộ Hi.

      "Quay quay, ai sợ ai."

      Mộ Hi thầm vặn vẹo giống như con sâu, quay lại cực kỳ chậm, dù sao trước mắt người này là người đàn ông, người đàn ông dáng dấp rất tốt, người có lúc khiến phụ nữ mê muội.

      Mộ Hi xoay người lại, hai người cách nhau rất gần, cách áo ngủ mỏng, thân thể Mộ Hi mềm mại ấm áp, khiến thân thể của Nam Cung Diệu có chút phản ứng, cảm giác rất tuyệt vời, mà mùi thơm đặc biệt từ thiếu lại nhè chiu thẳng vào cánh mũi.

      trận cảm giác khác thường từ dưới bụng lan qua toàn thân, quả thực người phụ nữ này chính là khắc tinh của , cho đụng chạm, vẫn còn liên tục bị hấp dẫn.

      nghĩ tới là Nam Cung Diệu còn chưa có ngủ, vậy mà Mộ Hi lại tiến vào mộng đẹp. Khiến Nam Cung Diệu tức giận vò đầu bứt tai, đáng giận, nhanh như vậy ngủ mất, vốn định dùng mỹ nam kế dụ hoặc con nhím ngốc này, có nghĩ rằng lại ngủ thiếp ! Chỉ sợ thế giới này cũng chỉ có đối mặt với người đẹp trai như mà còn ngủ ngon như vậy! là người phụ nữ kỳ lạ!

      nghĩ tới khi Mộ Hi ngủ có kháng cự , thân thể của lại còn co xát lên người , hai tay thế nhưng có tự giác nâng lên, ôm chặt lấy eo thon tinh tráng của .

      Bởi vì hai người thân cận quá mức, hầu kết của Nam Cung Diệu ngừng lên xuống, trong miệng có chút khô nóng, nhàng nuốt nước miếng, nghĩ tới khi mình nghe được tiếng nuốt nước miếng, đáng chết, lại muốn dày vò.

      Mộ Hi ngủ rất say, khuôn mặt nhắn, bộ dáng vô cùng ỷ lại, khiến Nam Cung Diệu nhìn thấy có chút mê muội, con nhím này rất đẹp mắt, bộ dáng ngủ giống như con mèo ngoan ngoãn. Vì vậy, nhịn được nhàng hôn cái, sau đó đứng dậy, nếu rời khỏi người , rất khó bảo đảm xảy ra chuyện gì!

      Chương 59 Mộ Hi chụp hình tổng giám đốc tắm

      Khoảng hơn hai giờ, Mộ Hi nghe được có tiếng nước, vì vậy, mơ mơ màng màng rời giường, cẩn thận ngẫm lại, a, như vậy tốt, chính mình làm sao ngủ cũng biết.

      Điện thoại Mộ Hi vang lên, cầm điện thoại di động vừa thấy là Vân Tĩnh Sơ, rất vui vẻ.

      "Thân ái nhớ mình ?"

      "Nha đầu chết tiệt kia, cậu ở đâu? Chơi đến mất tích? cho mình biết, từ lúc nào cậu rơi vào trong hang ổ của tổng giám đốc ?"

      "Cậu biết rồi?"

      Mộ Hi cho rằng Vân Tĩnh Sơ là chuyện chuyển vào trong căn hộ dành cho thư kí của công ty.

      "Đương nhiên, nếu muốn người biết trừ phi mình đừng làm, nhưng mà mình ủng hộ cậu, bởi vì tổng giám đốc đẹp trai phụ nữ bình thường cũng cách nào kháng cự ."

      Mộ Hi bị Vân Tĩnh Sơ mơ mơ màng màng , phải là chuyển đến căn hộ sao? Còn dùng cái gì ủng hộ hay ủng hộ?

      "Đúng rồi, lần trước đưa băng vệ sinh mình còn chưa cám ơn cậu, có thời gian mình mời cậu ăn cơm."

      " Băng vệ sinh gì? bậy gì vậy?"

      "Lần trước dì ả mình đến, bị nhốt ở trong nhà vệ sinh, phải là cậu tìm người đưa cho mình sao?"

      "Cắt, mình tìm người đưa băng vệ sinh cho cậu khi nào, bớt tự mình đa tình , trái lại cậu, chút cảm nhận của cậu ?"

      Vân Tĩnh Sơ có hứng thú với băng vệ sinh, lại cảm thấy hứng thú với chuyện Mộ Hi và tổng giám đốc đẹp trai.

      "Thân ái phải cậu sao? Nhưng vậy là ai?"

      Mộ Hi hoang mang, vì vậy nghĩ tới sau khi gọi điện thoại xong, muốn kiểm tra thêm lịch sử cuộc gọi.

      "Này? Nha đầu thúi đừng hòng trốn, mau , tổng giám đốc đối với cậu thế nào? Dịu dàng chứ? Lần đầu tiên có đau ?"

      Mộ Hi bị câu hỏi của Vân Tĩnh Sơ làm cho Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não (*), cái gì có đau ?

      (*):Câu này xuất xứ từ truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.Bởi vậy, mọi người đều ‘Sờ tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, thể hiểu việc.

      "Là ta đau, mình đau cái gì đây? Nha đầu kia có phải gần đây áp lực lớn , chuyện như thế nào râu ông nọ cắm cằm bà kia!" diennddanleeqquyddon

      "Này? Nha đầu thúi, chúng ta là chị em tốt, cần phải giấu giếm chứ? , tổng giám đốc dáng người đẹp , cường tráng .”

      Mộ Hi hình như hiểu Vân Tĩnh Sơ , bởi vì các chị em này của thích nhất xem mỹ nam, hôm nay sở dĩ hỏi nhiều về chuyện tổng giám đốc như vậy, khẳng định là hứng thú với Nam Cung Diệu. Vì vậy, đầu óc đen tối, có ý đồ xấu.

      "Này? Cậu chờ, trong chốc lát cho cậu kinh ngạc vui mừng, mình trước cúp."

      Mộ Hi nhớ trước kia Vân Tĩnh Sơ thích tổng giám đốc, chỉ ấy, toàn bộ phụ nữ ở công ty đều thích, cho nên quyết định cho Vân Tĩnh Sơ kinh hỉ, vì vừa mới nghe được thanh ở phòng tắm, cho nên biết Nam Cung Diệu nhất định là tắm, vì vậy, lặng lẽ tới cửa, a, lần này chính là liều mạng vì các chị em.

      nhàng đẩy cửa phòng tắm ít kẽ hở, đàn ông thối quả nhiên là khóa cửa, Mộ Hi nghĩ thầm, liền chụp tấm, sau đó gửi cho Vân Tĩnh Sơ, để nhìn cho mắt.

      Mộ Hi bên làm tư vấn tâm lý cho mình, bên theo tiếng nước chảy nhìn lại. Nam Cung Diệu đưa lưng về phía cửa phòng tắm, lưng thẳng tắp, thẳng tắp giống như thân cây bạch dương, chứa năng lượng bền bỉ khổng lồ, mặc dù đưa lưng về phía Mộ Hi, nhưng toàn thân tản ra hơi thở lạnh lùng nhàn nhạt, giọt nước theo tấm lưng rắn chắc kia chảy xuống, làm cho người ta cảm giác hai chữ: Gợi cảm.

      Mộ Hi vốn định chỉ liếc mắt nhìn, nhưng khi nhìn thấy Nam Cung Diệu, đứng đó bỏ máy, đừng trách lòng tham đáy, đây nhưng mà lần đầu tiên Mộ Hi nhìn mỹ nam tắm, quả thực rất quyến rũ.

      Đều phụ nữ tắm là cảnh đẹp, nghĩ tới đàn ông tắm cũng kém , tiếc là chỉ có bóng lưng! biết phía trước là dạng gì ? Mộ Hi ảo tưởng cảnh tượng phía trước, khỏi toàn thân nóng lên, vừa hiếu kỳ lại hưng phấn, cầm di động chụp nhiều bức, vốn là muốn chụp tấm, tại cảm giác tệ, vì vậy, chụp nhiều mấy bức.

      Mộ Hi cúi đầu kiểm tra hiệu quả chụp như thế nào, phát động tĩnh trong phòng tắm.

      "Xem đủ chưa?" Nam Cung Diệu lạnh lùng , nghĩ tới Mộ Hi rình coi tắm, có bao nhiêu hưng phấn, chẳng lẽ mình có cảm giác với con nhím này, cho nên chính mình mỗi ngày khổ cực nhẫn nại như vậy!

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 60: Mộ Hi chụp hình, bị bắt ngay tại trận, choáng

      "A - - "

      Mộ Hi sợ tới mức đặt mông ngồi trước cửa phòng tắm, thảm, bắt ngay tại trận, Nam Cung Diệu quấn khăn tắm ra.

      "Có muốn nhìn nhiều chút hay ?"

      Nam Cung Diệu đưa tay tháo khăn tắm ra, kỳ trong lòng rất vui vẻ, cuối cùng vẫn là phụ nữ, vẫn ngăn cản nổi hấp dẫn.

      "Lưu manh."

      Mộ Hi sợ tới mức lấy tay che mặt, nhắm chặt hai mắt, dám mở ra, ràng cảm thấy mặt mình dựa vào nguồn nhiệt nóng, chẳng lẽ là thân thể , xong rồi xong rồi, lần này bỏ qua , Vân Tĩnh Sơ, mình chính là bị cậu hại chết.

      Hai tay Mộ Hi che mặt, trong lòng còn suy nghĩ, có phải bây giờ người đàn ông này còn trần trụi, nghĩ tới đây trái tim như muốn nhảy ra, chẳng lẽ phải nhìn thấy nơi tiểu đó, xấu hổ! Oa? Vì sao người đàn ông thối này lại lời nào?

      Ánh mắt Mộ Hi cực nóng nhìn xuyên qua từ kẽ tay, nhìn về phía phần eo trở xuống của người đàn ông kia.

      "Cắt, thiếu chút là hù chết người, máy móc tiểu của sớm thấy qua."

      Mộ Hi xong biết mình lỡ miệng, ngày đó ở trong xe, Nam Cung Diệu bị mộng du, cho nên còn biết chuyện này, chính mình lại vừa lỡ lời!

      Kỳ , bên trong Nam Cung Diệu còn mặc cái quần lót, mặc dù mặc quần lót, nhưng nơi đó lại vẫn hết sức hùng vĩ cao lớn, Mộ Hi xấu hổ vội vàng xoay mặt .

      Đúng lúc này Nam Cung Diệu đoạt lấy ảnh Mộ Hi chụp, nhìn thấy mình tắm rửa, nở nụ cười, xem ra con nhím này muốn đàn ông.

      "Hóa ra thầm mến tôi đến loại trình độ này, tôi có phải nên phụ lòng của hay ?"

      Nam Cung Diệu mang theo giọng điệu khiêu khích hỏi Mộ Hi, dù sao Mộ Hi cũng là , trong lòng ngượng ngùng, mặt hừng hực, lúng túng chịu được. Chao ôi! Xúi quẩy, chụp trộm ảnh nude của người ta, bị người ta bắt ngay tức , đối với Mộ Hi mà bầu khí lúc này hết sức lúng túng.

      "Tổng giám đốc, nghe tôi giải thích."

      Mộ Hi đột nhiên nheo mắt to lại, chớp chớp, mang theo tia xảo trá, tận lực để mình biểu tự nhiên, hy vọng có thể che dấu phần chột dạ kia.

      "."

      Nam Cung Diệu muốn nghe có thể cái gì?

      "À, kỳ là như vậy, tôi, người bạn của tôi đặc biệt sùng bái , cho nên tôi hy sinh tý, muốn chụp trộm vóc người của , ngờ mới chụp được vài tấm, bị bắt được. Chẳng qua, tổng giám đốc, tôi muốn hỏi chút là chụp ảnh người có tiếng tăm có phải là rất đáng tiền hay ?"

      Mộ Hi đột nhiên nhớ ra chính mình mỗi ngày ở cùng với , nếu như ảnh chụp rất đáng tiền, vậy sau này chụp trộm nhiều chút, chẳng phải là phát tài. Vả lại, cũng có tổn thất gì! Còn có thể nổi tiếng, còn có thể câu mỹ nữ, mà với vóc người kia, quả hết sức mê người .

      Nam Cung Diệu hiểu trong cái đầu Mộ Hi suy nghĩ gì? Vốn vẻ mặt đắc ý bỗng trở nên rất lạnh lùng.

      " nghĩ cũng đừng nghĩ."

      Nam Cung Diệu lạnh lùng , cắt đứt mộng tưởng hão huyền của Mộ Hi.

      "Hừ! là con giun đũa, biết người ta suy nghĩ gì?"

      " nghĩ gì, tôi dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, đến lượt tôi, phải đền bù tổn thất cho tôi như thế nào? Chẳng hạn như, phí tổn thất tinh thần?"

      Nam Cung Diệu dễ dàng buông tha Mộ Hi như vậy.

      "Phí tổn thất tinh thần chó má gì, tôi có cường gian , phải dùng tới phí bồi thường sao? Và lại cũng thiếu tiền!"

      Nam Cung Diệu hoàn toàn bị đánh bại, chuyện quá khó nghe, chẳng qua hết sức thỏa mãn.

      "Ý của là, vừa rồi chỉ chuẩn bị chụp hình, chẳng lẽ còn nghĩ tiến thêm bước?"

      Nam Cung Diệu cố ý bới móc , cái nhóc này chuyện quá lỗ mãng, người bình thường đúng là chịu nổi!

      "Nguy rồi, nguy rồi, tôi còn có việc, xin lỗi tiếp chuyện, tạm biệt."

      Mộ Hi nhìn lại thời gian, hôm nay là buổi tối cuối tuần, còn có màn biểu diễn, cho nên nhất định phải chạy nhanh tới phòng Cửu Châu.

      "Đứng lại."









      Chương 61: Tổng giám đốc cảm thấy hứng thú với chim bồ câu trắng

      Nam Cung Diệu ra lệnh cho Mộ Hi đứng lại, người phụ nữ đáng ghét này, chọc mình bụng lửa, mình còn muốn nán lại, đáng ghét.

      "Tổng giám đốc, hôm nay là cuối tuần, tôi được tự do , bye bye."

      Mộ Hi vội vã cầm túi sách chạy ra ngoài, để lại Nam Cung Diệu hai mắt phun lửa, vừa mới tắm xong, nên thể lại tắm, phải tìm phụ nữ hạ hỏa, thân thể trướng đến khó chịu.

      Nam Cung Diệu mặc quần áo tử tế rời khỏi biệt thự, đến chỗ Hạ Vi ở, người phụ nữ này chính là bị Mộ Hi tính toán, mưu trí, khôn ngoan đuổi .

      "Diệu, người ta rất nhớ , mỗi lần tìm , cũng ở đây, biết bận cái gì!"

      Hạ Vi nhìn thấy Nam Cung Diệu chủ động tới tìm , trong lòng rất vui vẻ, lên ôm hôn Nam Cung Diệu nồng nhiệt.

      Nam Cung Diệu vốn là dục hỏa công kích, nên rất nhanh tiến vào đề tài chính, hai người gấp rút mồ hôi đầm đìa, sau khi xong việc Hạ Vi còn gắt gao quấn lấy Nam Cung Diệu tha.

      "Như thế nào? Còn muốn?"

      Nam Cung Diệu sắc khí hỏi.

      "Mới kia, người ta là sợ rời , cho nên mới phải ôm lấy ."

      "Vậy cũng tốt, hôm nay cùng với tôi nghe hát."

      Nam Cung Diệu lạnh lùng , trong giọng có có chút tình cảm

      " ?" Hạ Vi có chút thể tin được, bởi vì Nam Cung Diệu nghe hát cũng mang theo phụ nữ, mỗi lần đều là và Lãnh Đông , nên Hạ Vi còn muốn xác định chút, phải mình nghe lầm.

      "Uh."

      Nghe được Nam Cung Diệu ừ tiếng sau, Hạ Vi nhanh rửa mặt chải đầu trang điểm, khoảng gần tiếng đồng hồ mới trang hoàng xong, may mắn là thời gian đầy đủ, nếu Nam Cung Diệu sớm mất kiên nhẫn, Mộ Hi khác biệt mỗi lần ra ngoài, chỉ cần vài phút liền OK, tuyệt đối là siêu tốc.

      "Chúng ta thôi Diệu."

      Hạ Vi rất tao nhã kéo Nam Cung Diệu ra khỏi nhà, trong lòng lại tính toán, hôm nay nhất định phải lợi dụng cơ hội lần này tốt, biểu tốt, bắt lấy trái tim Nam Cung Diệu, khiến rời bỏ mình mới được.

      Kỳ những thứ mánh khoé phụ nữ này, Nam Cung Diệu đều biết, chỉ là vẫn hiểu, phụ nữ bên cạnh đều nịnh nọt , duy chỉ có Mộ Hi kia liên tục kháng cự , thực hoài nghi khiếu thẩm mỹ của có vấn đề! Nam Cung Diệu tự nhận là có khuôn mặt có thể mê chết phụ nữ, nhưng vì sao con nhím này lúc nào cũng chút động lòng chứ! Chẳng lẽ bởi vì tên đàn ông kia? Nếu như phải là vì ngày đó dạy dỗ Hàng Thiên Vũ kia, mà bị Mộ Hi tàn nhẫn cắn, Nam Cung Diệu dễ dàng buông tha người đàn ông kia như vậy.

      hiểu được, nếu như người đàn ông kia có chuyện, Mộ Hi nhất định cùng ta kết thúc, nên tạm thời bỏ qua Hàng Thiên Vũ, hơn nữa Nam Cung Diệu cũng tự tin có thể đuổi Mộ Hi tới tay.

      Cả đêm Hạ Vi đều quyến rũ Nam Cung Diệu, hy vọng buổi tối có thể tiếp tục giữ lại Nam Cung Diệu bên người, sau cùng khúc hát xong.

      "Lãnh Đông, cậu đưa Hạ Vi về nhà."

      Nam Cung Diệu lệnh cho Lãnh Đông đưa Hạ Vi trở về, người phụ nữ này cả đêm căn bản có nghe hát, liên tục phóng điện về phía , nhưng biết tại sao mỗi lần ở cùng với Mộ Hi lúc nào cũng bị điện giật, hôm nay vì sao thu được sóng điện của Hạ Vi?

      "Diệu, em ở lại cùng lát tốt sao?"

      Hạ Vi muốn , nhưng cũng dám phát cáu.

      "Tôi có thời gian tìm ."

      Nam Cung Diệu dụ dỗ Hạ Vi , chỉ hy vọng người phụ nữ này nhanh rời .

      "Vậy nhất định phải tới tìm em nha?"

      "Uh."

      Nam Cung Diệu lạnh lùng đáp tiếng, xoay đầu lại, nhìn , vì vậy, Hạ Vi ngoan ngoãn rời .

      Nam Cung Diệu cầu chim bồ câu trắng đến đây gặp , bởi vì ở cửa phòng hát Cửu Châu chờ ra, hy vọng có thể đưa về nhà, cũng sớm tra xét lối ra ở đây, rất ít, ngoại trừ lối sau, cái cửa ra này, nên tin hôm nay có thể đợi chim bồ câu trắng ra.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chim bồ câu trắng chưa ra, Nam Cung Diệu biết lại là chờ vô ích, vì vậy khởi động xe rời .

      Kỳ , Mộ Hi sớm liền ra, như cũ lối sau, nên đụng phải Nam Cung Diệu. Lúc đến dưới cầu, Mộ Hi nhìn thấy người đàn ông cao lớn thô kệch từ bóng đen xông ra, lên che miệng , phản ứng đầu tiên của chính là gặp biến thái.
      Last edited by a moderator: 17/2/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 62 Mộ Hi mất tích

      Tiếp theo là mùi thơm nhàn nhạt tiến vào trong mũi , lập tức cũng mất tri giác, mà vừa rồi Mộ Hi vẫn còn vui vẻ chuyện điện thoại với em , bảo ngày mai là thứ hai rất nhiều việc, khả năng gần đây thể quay về, nhưng mà giây sau, lại như hàng hóa bị người ta nhét vào trong xe.

      Nam Cung Diệu trở lại biệt thự phát Mộ Hi vẫn chưa về, trong lòng cực kỳ khó chịu, người phụ nữ này mỗi ngày sớm về muộn biết làm cái quỷ gì, vì vậy cầm điện thoại gọi điện cho .

      Điện thoại liên tục vang lên, nhưng mà có người nhận.

      Đáng chết, lại dám nhận điện thoại của , người phụ nữ đáng giận, trở lại xem trừng trị thế nào.

      giờ đồng hồ chôi qua, hai giờ đồng hồ chôi qua, Nam Cung Diệu đứng dậy ra ngoài.

      gọi điện cho Lãnh Đông.

      "Lập tức xuất ." Lãnh Đông nghe giọng Nam Cung Diệu , cũng biết xảy ra chuyện, chỉ là chuyện gì xảy ra?

      "Vâng."

      Lãnh Đông ra thấy Nam Cung Diệu đứng ở trước cửa biệt thự, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt u ám.

      "Diệu tổng."

      "Cậu ngay lập tức chuyến tới nhà Mộ Hi, xem xem ấy có ở đấy ? Nhưng mà, để cho họ biết được, là bí mật tiến hành."

      "Vâng."

      Lãnh Đông nhanh chóng rời , chạy tới nhà Mộ Hi, từ trong ánh mắt của tổng giám đốc thấy được lo lắng, tổng giám đốc lo lắng cho Mộ Hi, xem ra lần này tổng giám đốc đùa .

      Ước chừng qua hai mươi phút, Lãnh Đông gọi điện thoại tới.

      " Diệu, Mộ Hi chưa có về nhà."

      "Biết rồi, cậu lập tức phái người điều tra xem tối hôm nay Mộ Hi đâu? Có tin tức lập tức cho tôi biết."

      "Vâng."

      Nam Cung Diệu có dự cảm xấu, tại hơn mười giờ. đâu? Vì vậy, lái xe ra ngoài, dọc theo đường ngày hôm quá tìm kiếm.

      Nam Cung Diệu liên tục gọi điện thoại cho Mộ Hi, bởi vì điện thoại liên tục gọi thông, nhưng có người nghe điện. vô cùng chậm, hy vọng ở bên ven đường có thể tìm thấy được , mà ngay khi Nam Cung Diệu qua dưới cầu Mộ Hi bị người xa lạ mang , Nam Cung Diệu gọi cho Mộ Hi lần nữa, bởi vì là đêm khuya, đường rất ít người, Nam Cung Diệu nhìn thấy đường phía trước có ánh sáng, vì vậy vội vàng xuống xe, đến bên cạnh nhìn, nét mặt của lập tức lạnh lùng, đây là di động của Mộ Hi, còn nhớ luôn treo ở trong cổ, tại sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ?

      Nam Cung Diệu quanh xem xét chút, phát cách đây xa có máy quay, vì vậy lái xe tới phòng bảo vệ có máy quay.

      Trong hình ảnh đúng là nhìn thấy Mộ Hi qua, còn giống như chuyện điện thoại, nhưng mà, thế như hình ảnh dưới cầu lại nhìn tới, Nam Cung Diệu còn phát ngay lúc Mộ Hi gọi điện thoại, giống như cách đó xa liên tục có xe theo sau , hết sức khả nghi, bởi vì tốc độ xe rất chậm, hơn nữa liên tục theo đằng sau Mộ Hi, Nam Cung Diệu hiểu được Mộ Hi mất tích, chỉ có khả năng đó...

      Nam Cung Diệu khẽ nắm chiếc điện thoại di động mang theo mùi thơm, môi mỏng khêu gợi lập tức lạnh lùng giương cao, lại dám ở địa bàn của bắt người phụ nữ tương lai của , cái bọn cướp xui xẻo kia tốt nhất cảm thấy giác ngộ, hy vọng bọn chúng biết muốn chết.

      Nam Cung Diệu nhắm mắt lại cân nhắc, lần này Mộ Hi mất tích, khẳng định có quan hệ tới lần trước bị đuổi giết, mà đắc tội người nào, mặc dù có lúc thích mắng chửi người, nhưng mà cũng đến mức bị bắt cóc. Nghĩ đến chỗ này, Nam Cung Diệu bắt đầu lo lắng, sát thủ lần trước là người Nhật Bản, nếu như lần này cũng là người Nhật Bản làm, Mộ Hi rất nguy hiểm, bởi vì người Nhật Bản biết nơi này địa bàn của ai, bọn họ ra tay độc ác đối với Mộ Hi, Nam Cung Diệu càng nghĩ càng lo lắng.



      Chương 63: Ai bắt cóc kẻ nghèo hèn, chẳng lẽ là cướp sắc?

      Nam Cung Diệu trở lại biệt thự, mở máy tính ra, bắt đầu tra ràng là ai có thể làm như vậy? Mục đích bọn họ làm rất ràng, là nhằm về , đối phương muốn dùng Mộ Hi uy hiếp , hoặc trả thù . bọn hèn nhát, vậy mà lấy phụ nữ trút giận.

      Đúng lúc này, Lãnh Đông vù vù chạy vào.

      " Diệu, xong, xong."

      Nam Cung Diệu nhìn thấy Lãnh Đông bình thường luôn luôn bình tĩnh lúc này ngay cả cửa cũng gõ liền hấp tấp chạy vào, đoán được Lãnh Đông nhất định là biết cái gì?

      " , chuyện gì?"

      Mặc dù Nam Cung Diệu biết Mộ Hi bị bắt cóc, nhưng như cũ biểu rất bình tĩnh, bởi vì lúc này xúc động và lo lắng giải quyết được vấn đề gì, nên nhất định phải duy trì đầu óc ủinh táo, mới có thể nghĩ ra biện pháp tốt.

      " Diệu, ra khuya hôm nay thư kí Mộ chỉ phòng hát Cửu Châu, làm gì lắm, nhưng ra từ cửa sau phòng hát Cửu Châu, hiểu sao ấy biến mất đường về đây, cho nên, tôi nghĩ ấy nhất định xảy ra chuyện."

      ra Lãnh Đông từ biệt thự bắt đầu điều tra tất cả màn hình giám sát, phát Mộ Hi đến phòng hát Cửu Châu, qua lâu mới ra, căn cứ camera cho thấy mất tích đường trở về biệt thự Thắng Cảnh.

      Lãnh Đông xong biết chỉ lo lắng, nhìn tổng giám đốc mặt ngoài rất bình tĩnh, nhưng cà vạt của bị kéo qua bên, đầu tóc còn có chút rối, đây lúc trước là chuyện hết sức hiếm có, bất luận thời điểm gì, tổng giám đốc rất ít biểu ra lo lắng, lại càng như thời điểm hiên tại bộ dáng này, nhìn được tổng giám đốc biết.

      "Lãnh Đông, cậu ngay bây giờ triệu tập em Độc Dược lại, chúng ta nhất định phải cứu Mộ Hi ra trước khi ấy bị thương tổn, tôi cho phép ấy gặp chuyện may, cậu hiểu chứ?"

      Nam Cung Diệu cố ý cường điệu câu: cho phép Mộ Hi gặp chuyện may, vì vậy tổ chức Độc Dược có chuyện lớn chắc hành động, Nam Cung Diệu đoán được đối phương cũng là sát thủ chuyên nghiệp, nên nhất định phải điều động tinh mới có thể nắm chắc mười phần cứu Mộ Hi ra, nghĩ đến Mộ Hi ở trong tay những người kia, tim Nam Cung Diệu liền đau nhức, ra con nhím này trong tim cắm sâu như vậy, giống như mọc rễ, an toàn của Mộ Hi kéo theo mỗi dây thần kinh của Nam Cung Diệu.

      Căn phòng tối.

      Mộ Hi có chút ý thức, cảm thấy đầu đau nhức, trong mũi còn tràn ngập mùi mốc meo.

      Hơi khó nhọc mở mí mắt nặng nề ra, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy trước mắt có băng ghế dài, bên cạnh còn chút thức ăn dư lại, mùi mốc meo vừa rồi, chắc là từ chỗ đó truyền tới, nhìn bốn phía, bốn mặt là tường, trong phòng ngoại trừ băng ghế dài kia, có bất kỳ trang trí gì.

      Mộ Hi từ từ ngồi dậy, lắc lắc đầu choáng váng, hy vọng mình có thể tỉnh táo lại chút, còn nhớ ràng đường về biệt thự, tại sao lại tới nơi này?

      Giải thích duy nhất chính là bị bắt cóc, ai bắt cóc kẻ nghèo hèn? Muốn tiền có tiền, muốn phòng có phòng, chẳng lẽ là cướp sắc? Vậy thảm, nếu quả là như vậy, lần đầu tiên của mình tình nguyện cho cuồng tự kỷ kia, tối thiểu nhất còn có thể đạt được khoản tiền thưởng! Đây chính là chính miệng người đàn ông kia , chỉ cần mình ngoan ngoãn có tiền thưởng.

      Chao ôi! là bội phục nha, đến lúc này, còn có thể nghĩ ngợi lung tung đem lần đầu tiên cho ai, mà phải sợ tới mức chảy nước tiểu, hoặc là a a kêu to lên, những thứ này Mộ Hi cũng có, kỳ cũng sợ, chỉ là ánh sáng sợ hãi dùng được gì, trước mắt chỉ có nghĩ biện pháp chạy trốn. Chỉ có giữ yên lặng mới có thể khiến kẻ địch buông lỏng cảnh giác, như vậy mới có cơ hội chạy trốn.
      Last edited by a moderator: 17/2/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 64: Gặp chuyện may, Mộ Hi bị nhốt trong phòng tối

      Nhưng mà may mắn duy nhất chính là tại tay chân Mộ Hi còn tự do, những tên đó có trói chặt tay chân của , như vậy có cơ hội chạy trốn.

      Kỳ , sở dĩ Mộ Hi tỉnh táo như vậy, hoàn toàn là có liên tới hoàn cảnh sống của , lúc , bởi vì có ba bảo vệ, dù sao vẫn còn số người bắt nạt , cho nên lúc rất đau khổ, bởi vì lúc như vậy, Mộ Hi mới có tính cách sợ trời sợ đất.

      Mộ Hi quanh căn phòng, nhìn xem có cơ hội chạy hay . Nhưng, ở đây quả thực chính là nhà giam, cửa đều là sắt, hơn nữa còn bị khóa, cửa sổ càng đừng nghĩ, chỉ có cửa sổ nho , nếu như mình là chim còn có thể bay ra ngoài.

      Lúc này Mộ Hi mới nhớ tới cầm điện thoại lên chuẩn bị cầu cứu, nguy rồi, thấy điện thoại, chẳng lẽ là bị những người đàn ông kia lấy mất, nhất định là sợ báo cảnh sát, nhất định là như vậy.

      Vậy phải làm sao bây giờ? ra được, vẫn liên lạc được bên ngoài!

      Đúng lúc này, Mộ Hi nghe được có tiếng động tới bên này, vì vậy, vội vàng nằm xuống chỗ cũ giả bộ hôn mê, tại chỉ có như vậy, còn có thể vụng trộm thăm dò lai lịch đối phương, xem cuối cùng bọn họ muốn làm gì?.

      Ngay sau đó cửa sắt được mở ra, mặc dù Mộ Hi nhắm mắt, nhưng mà dựa vào tiếng bước chân cũng đoán ra chỉ người tiến vào.

      "Làm sao còn chưa có tỉnh! Có phải chúng mày ra tay quá nặng hay ?"

      Mộ Hi dựa vào giọng nghe ra người chuyện là người đàn ông trung niên, bởi vì cảm thấy giọng ông ta hết sức già dặn.

      " ta phải người phụ nữ bình thường, , qua xem chút có còn thở hay ? Nếu như ta chết, mọi chuyện rất phiền toái, nếu sau này thể diễn nổi nữa."

      người đàn ông khác đến chỗ Mộ Hi, ngồi xổm người xuống, đưa tay đến mũi Mộ Hi thử xem có còn thở nữa hay , thử lần này, ràng cảm thấy được người đàn ông này thở phào nhõm.

      "Ông chủ, thở bình thường."

      "Ừm."

      "Kỳ lạ, tôi chỉ dùng chút nước thuốc, như thế nào đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh lại? Ông chủ, có muốn dùng nước lạnh dội tỉnh ta hay ?"

      Người đàn ông kia xin chỉ thị người đàn ông trung niên.

      "Thôi, vẫn là chờ ta tự tỉnh , hai người các cậu trông coi, chờ chút nữa lấy ít thức ăn đến, ta chính là người phụ nữ của tà ma, nên để ta bị đói. Còn nữa, buổi tối chúng ta giao hàng, đây chính là người phụ nữ khó giải quyết, ra tay càng sớm càng tốt. Nhất định trong khoảng thời gian này phải cẩn thận, tà ma phát thấy ta, nhất định phái người tìm, cho nên mấy người từ giờ trở , ở đâu cũng được , để tránh bứt dây động rừng."

      "Vâng, ông chủ."

      Mộ Hi nghe được lời người đàn ông trung niên kia , trong lòng gần như hiểu chút, hóa ra buổi tối muốn giao cho người khác, xem ra bọn họ nghĩ mình là người phụ nữ của Nam Cung Diệu, cho nên mới bắt cóc .

      Nhưng mà, phải cho bọn họ biết mình và Nam Cung Diệu chỉ là quan hệ cấp thế nào? tại trong tình huống này chỉ sợ ra cũng là vô ích, khẳng định bọn họ tin.

      Ôi cuồng tự kỉ, lần này bị hại thảm, còn biết buổi tối người kia như thế nào? Ngộ nhỡ lại là tên buôn người, đem bán thành loại phụ nữ đó, cuộc đời của mình xong rồi, được, phải nghĩ biện pháp chạy trốn.

      ", chúng ta ra bên ngoài coi giữ ? Dù sao ta cũng chạy được."

      "Được, ."

      Hai người đàn ông còn lại cũng ra ngoài, Mộ Hi nghe được tiếng động khóa cửa, trong lòng thở phào nhõm, cuối cùng .

      Mộ Hi xác định có bất cứ động tĩnh gì, lặng lẽ đứng dậy, đầu tiên là đến cái cửa sổ kia nhìn quanh, nhìn thấy hai người đàn ông ở phòng bên cạnh uống rượu, mới yên tâm.

      gấp đến độ giậm chân, chạy trốn như thế nào đây? Cái cuồng tự kỷ kia tới cứu hay , hay là, mặc kệ sống chết của .

      Trời càng ngày càng tối, Mộ Hi ở trong nhà tối, đưa tay thấy được năm ngón, trong lòng bắt đầu sợ hãi, bởi vì sau đó bị người ở đây mang , đối phương là ai hoàn toàn biết gì cả!
      Last edited by a moderator: 17/2/16
      Elise Tuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :