1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc - Hi Vũ Yên (C186/186)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 51: là Pháp Hải? Tôi cũng phải là Bạch nương tử?

      Nam Cung Diệu dở khóc dở cười, Mộ Hi từ giường ngồi dậy, ha ha cười to.

      "Tôi cố ý, nghĩ tới tôi lợi hại như vậy, cứ như vậy hồi, ngài liền rớt xuống, ha ha ha..."

      Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu ngồi dưới đất cười đau bụng, nằm bò giường, cũng biết sợ, liền muốn cười.

      Kỳ riêng gì Mộ Hi buồn cười, Nam Cung Diệu cũng cảm thấy rất buồn cười, còn chưa bao giờ bị phụ nữ đạp xuống từ giường, hơn nữa còn là bị cặp mông khêu gợi đẩy xuống.

      Mộ Hi chứng kiến Nam Cung Diệu cực lực kiềm chế muốn cười, vì vậy mở miệng .

      "Buồn cười liền cười, vì sao ràng buồn cười, lại muốn giả bộ giống như muốn khóc! mạnh mẽ."

      Nam Cung Diệu vừa khí tức vừa muốn cười, người phụ nữ này làm việc hoàn toàn theo lẽ thường, vốn cho rằng vừa rồi hù dõa , xem ra mình quá lo lắng, bây giờ nhìn cười nghiêng ngã, vui đến quên cả trời đất.

      "Dám tôi có tí sức lực nào? Tôi tới cho lực."

      Nam Cung Diệu đến đây động tác như con sói đói vồ mồi, đem Mộ Hi gắt gao áp chế dưới thân, hung hăng hôn lên Mộ Hi cười như điên, hết thảy tới quá nhanh, nhanh đến Mộ Hi còn chưa cười xong, liền bị hôn lên.

      "Cờ rắc." Nam Cung Diệu phen xé đồ ngủ Mộ Hi ra, giờ phút này hận thể xé sạch .

      Tim Mộ Hi thùng thùng nhảy dựng lên, cảm giác được quần áo của mình bị xé ra, tên đàn ông này muốn xé mình sao? Hoảng loạn bất an, nặng quá, ép thở ra hơi, còn chặn miệng người ta, chẳng lẽ dùng loại phương thức này giết người sao?

      Mộ Hi cảm giác được Nam Cung Diệu hôn hết sức điên cuồng, đầu choáng váng, thiếu khí ôxi, khẳng định là bởi vì mình cách nào hô hấp, phải chết sao? Tay của làm gì? Tại sao có thể sờ chỗ đó? Mẹ qua nơi đó được để người khác động vào, xấu hổ, ông trời nhanh lên để tôi chết ! Như vậy bị sờ là mất mặt!

      Nam Cung Diệu phát đúng, nhanh rời khỏi miệng , Mộ Hi nhận được khí, có thể hô hấp, miệng há to lấy hơi để thở, vừa rồi giống như là chết đuối, nếu lâu chút, chết vì thiếu khí ôxi mất.

      " muốn mưu sát?"

      Nam Cung Diệu nở nụ cười, người phụ nữ này ngay cả những nụ hôn cũng , là đáng thương, xem ra mình phải kiên nhẫn chút, nhất định phải tay cầm tay dạy dỗ.

      "Nhớ kỹ, nên chọc giận tôi, lại càng được quyến rũ tôi, nếu tôi liền bắt lấy ."

      " cho rằng là Pháp Hải sao? Còn, còn muốn bắt lấy tôi! Tôi lại phải là Bạch nương tử! xem kịch truyền hình quá nhiều !"

      Mộ Hi thở phì phò , mặt rất đỏ, miệng vì vừa ẩm ướt nhìn càng ngon, Nam Cung Diệu hận thể lại cắn cái mới ghiền.

      " được phép xuống giường, chờ tôi trở lại, dám xuống giường, tự gánh lấy hậu quả."

      Nam Cung Diệu xong hung hăng vỗ cái mông Mộ Hi, mang giày xuống giường.

      " trễ thế này làm sao? Còn có để người ta ngủ hay ?"

      Nam Cung Diệu vuốt vuốt mi tâm, người phụ nữ này quả thực là muốn buộc phạm tội, cho nên phải nghĩ biện pháp.

      "Tôi tắm."

      "Bây giờ tắm làm gì, thời tiết cũng lạnh rồi."

      Mộ Hi mệt chết , tại chỉ muốn yên yên ổn ổn ngủ, cần gì khác.

      Nam Cung Diệu quay đầu lại hung dữ trừng , tay nắm lấy cằm , nhìn từ xuống dưới, ý là hiểu hay là giả bộ hiểu.

      "Hạ hỏa, hạ hỏa, chẳng lẽ muốn tôi chết cháy, người phụ nữ ngu ngốc."

      Mộ Hi dùng ánh mắt quật cường và kiên định nhìn ua Nam Cung Diệu.

      " vừa rồi phải rất chảnh, còn có cảm giác với tôi, hừ! Mạnh miệng, ngài từ từ tắm, tóm lại là tôi muốn ngủ."

      Nam Cung Diệu bị lửa dục hành hạ giận dữ, dùng sức vung cái, Mộ Hi liền từ giường rớt xuống.
      Last edited by a moderator: 27/1/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 52: Dùng chân chà xát mặt

      Mộ Hi có nghĩ tới cái người đàn ông này biến sắc nhanh như vậy, để ý tới Nam Cung Diệu, cũng có sợ, người đàn ông này muốn , cũng phải tắm rửa, vì vậy, Mộ Hi bò lên giường nằm xuống ngủ, quả nhiên, chỉ trong chốc lát, liền vù vù ngáy.

      Bởi vì cơn tức của Nam Cung Diệu quá lớn, dùng nước lạnh tắm, phải lâu lão Nhị mới hạ xuống được! Trở lại gian phòng Mộ Hi ngủ, Nam Cung Diệu từ từ nằm xuống, từ phía sau ôm lấy Mộ Hi cũng ngủ thiếp .

      Nhưng mà ngủ vẫn chưa tới nửa giờ, Nam Cung Diệu tỉnh, bởi vì Mộ Hi ngủ yên, vốn là Nam Cung Diệu ôm , bây giờ tốt hơn, thành bị Mộ Hi ôm, tay chân Mộ Hi quàng vào người Nam Cung Diệu cũng còn chưa tính, lại còn yên, cái chân an phận đưa đến phía dưới, Nam Cung Diệu sợ đạp lung tung, vì vậy nhàng lấy chân ra, nhắm mắt lại tiếp ngủ.

      Nam Cung Diệu mơ màng ngủ cảm thấy có gì đúng, vì vậy mở đèn bàn nhìn, mẹ kiếp, cái chân đạp mặt , cái con nhím này ngủ thể bình thường được! Bất đắc dĩ chỉ có thể lấy ra, ai ngờ Mộ Hi còn chịu, rầm rì lại thả lại chỗ đó, có cách nào, Nam Cung Diệu đành phải dùng tay giữa lấy chân Mộ Hi, để ngừa dùng chân chà xát mặt !

      Buổi sáng Nam Cung Diệu thức dậy sớm, nhìn thấy Mộ Hi giống như con nhện, bò rộng, vù vù ngủ say sưa, vì vậy lấy máy chụp hình ra, chụp được tư thế ngủ đồ sộ của , tuyệt đối là trước có người sau cũng có người.

      Nam Cung Diệu xem những hình này trong lòng rất đắc ý, còn có ảnh mở miệng chảy cả nước miếng.

      Tám giờ mười lăm phút.

      Trong biệt thự Thắng Cảnh, Nam Cung Diệu cùng Mộ Hi yên tĩnh dùng bữa sáng, cái bàn xa hoa này có thể ngồi vây quanh mười mấy người, bày rất nhiều loại đồ ăn sáng.

      Mộ Hi cúi đầu biết điều ăn cơm, ngày hôm qua người đàn ông này cùng ngủ chiếc giường, sáng sớm lại cùng nhau ăn điểm tâm, cảm thấy trong lòng là lạ, nhưng mà còn có rất nhiều nghi vấn liên tục quanh quẩn trong đầu.

      "Cái này, tổng giám đốc, xin hỏi vẫn còn người khác đến ăn sáng sao?"

      Mộ Hi tò mò, vì cái gì nhiều bữa sáng như vậy ? Hai người căn bản là ăn hết? Cực kỳ lãng phí .

      Kỳ những thứ này đều là Nam Cung Diệu cố ý sai người chuẩn bị, bởi vì còn nhớ bác sĩ qua con nhím này thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, cho nên mới phải chuẩn bị nhiều chút.

      Nam Cung Diệu trả lời Mộ Hi, liên tục ăn cơm, giống như ở đây chỉ có mình , Mộ Hi hết sức buồn bực, đến cùng đâu ra mà nhiều đồ ăn như vậy, vì cái gì cảm thấy như là chủ của nơi này?

      "Tổng giám đốc, ở đây lớn như vậy, vì sao chỉ có mình tôi ở vậy?"

      Nam Cung Diệu ngẩng đầu nhìn Mộ Hi, ánh mắt rất lạnh lùng, là con nhím phiền toái, ăn sáng cũng yên tĩnh!

      "Ở đây phải có mình ở, còn có người ở nơi này."

      Mộ Hi nghe vậy thở phào nhõm.

      "A, tốt quá, tối thiểu còn có người để chuyện, nếu mà mình tôi rất đơn, còn nghẹn chết mất."

      Mộ Hi nghe thấy rất vui vẻ, ở đây rất lớn lại hết sức thoải mái, hơn nữa tổng cộng có hai người, quá tuyệt vời.

      Nam Cung Diệu để ý tới vì sao lại cao hứng như thế, mặt chút thay đổi dùng cơm.

      "Tổng giám đốc, xin hỏi, người đó là ai vậy?"

      Mộ Hi suy nghĩ nếu ở cùng chỗ, tối thiểu nhất định phải biết là ai ? Cũng ăn ở với nhau.

      Nam Cung Diệu có ngẩng đầu, chỉ từ trong miệng lạnh lùng phun ra chữ.

      "Tôi."

      "Khụ khụ khụ khụ..."

      Mộ Hi vốn say sưa ăn bữa sáng, ai ngờ nghe Nam Cung Diệu ra chữ kia, cơm trong miệng tý nữa bị sặc, liên tục bị ho, nhất thời mặt ho đến đỏ bừng, Mộ Hi biết làm như vậy ổn, bởi vì Nam Cung Diệu dùng bữa ăn, nhưng thể ngăn nổi, vì vậy vội vàng đứng lên, chạy qua bên.
      Last edited by a moderator: 27/1/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53 Làm ơn cần tự kỷ như vậy được

      Nam Cung Diệu ngẩng đầu lên nhìn thấy Mộ Hi chạy tới bên cạnh, tiếng ho chấn động đến mức thân thể thẳng run, vì vậy, bưng cà phê của mình về phía .

      "Hừng hực."

      Nam Cung Diệu lạnh lùng , Mộ Hi ngẩng đầu lên nhìn thấy mặt Nam Cung Diệu lạnh lùng, ho đến lợi hại hơn, số phận mình cũng quá khổ, mỗi ngày làm việc đối mặt cũng coi như xong, chẳng lẽ về sau ngủ cũng phải đối mặt , bởi vì ho kịch liệt, trong mắt chảy ra nước mắt.

      "Uống nó, đây là mệnh lệnh."

      Nam Cung Diệu gầm , Mộ Hi bất đắc dĩ, tiếp nhận cà phê, hơi uống sạch.

      "Thế mới ngoan."

      Mặc dù giống như khen ngợi, nhưng nhìn gương mặt đó liền hiểu phải, có bất kỳ vẻ mặt, đôi môi đóng chặt, mắt ưng lạnh lùng, biết sáng sớm ai chọc , gương mặt thúi nghiêm túc. Mộ Hi thầm trong lòng.

      "Biết phải ở cùng tôi cần phải phản ứng mãnh liệt như vậy chứ? Chẳng lẽ sợ tôi?"

      "Ói - - làm ơn cần tự kỷ như vậy được , cho rằng phụ nữ thế giới đều có mắt như vậy, ? Chờ xem!"

      Nam Cung Diệu bị xúc phạm thành thói quen, cho nên miễn dịch với lời Mộ Hi .

      "Chuyện nhất định phải như vậy." Nam Cung Diệu hết sức tự tin .

      "Đúng rồi, tổng giám đốc ngài ở nơi này, có mỹ nữ cùng sao?"

      Mộ Hi nhớ tới Nam Cung Diệu qua có phụ nữ ngủ được, đúng là biết xấu hổ, tên đàn ông như vậy còn phải có người bồi ngủ.

      "Đương nhiên."

      "A, như vậy cũng tốt, ."

      Mộ Hi nghe được có người cùng liền an tâm, như vậy mình tối thiểu an toàn chút.

      " tại lên lầu thay quần áo, năm phút sau xuất phát."

      Nam Cung Diệu với Mộ Hi, bởi vì hôm nay có chuyện quan trọng phải làm.

      "Vâng, tổng giám đốc."

      Mộ Hi biết mình tại là thư ký bên cạnh tổng giám đốc, cho nên nhất định phải phục tùng mệnh lệnh, phục tùng mệnh lệnh chính là tiền lương kếch xù, làm tốt nhưng bởi vì biểu tốt, còn có tiền thưởng cầm chính xác được.

      Quả nhiên, tốc độ Mộ Hi rất nhanh, xuống lầu sớm phút, bởi vì trang điểm, cho nên chỉ cần thay quần áo, liền tất cả đều xong.

      Đây cũng là điểm duy nhất Nam Cung Diệu bội phục Mộ Hi, thông qua quan sát làm việc gần đây, để cho thất vọng, Mộ Hi làm việc, hiệu suất cao, tốc độ nhanh, làm việc bình tĩnh, trầm ổn. Ở đây chỉ bình tĩnh với công việc mà , bởi vì trong công việc cùng trong cuộc sống hoàn toàn khác nhau.

      Sau khi Mộ Hi xuống lầu sau lưng Nam Cung Diệu ra cửa, ô hỏi đâu, vì biết hỏi cũng vô ích, , người đàn ông đáng ghét này làm như chữ đáng giá ngàn vàng.

      Lãnh Đông chờ ngoài cửa, nhìn thấy Nam Cung Diệu ra, lễ phép chào hỏi.

      "Tổng giám đốc, xe lái về."

      ra Nam Cung Diệu sáng sớm liền lệnh Lãnh Đông lái xe tối hôm qua để ở bên ngoài về. Lãnh Đông hết sức nghi ngờ, tối hôm qua ràng lái xe đến, vì sao chạy đến cửa quán rượu kia, những ý nghĩ này chỉ có thể nghĩ trong lòng, cũng dám hỏi.

      "Uh, thông báo bên kia, hôm nay chúng ta qua."

      "Vâng."

      Lãnh Đông gọi cuộc điện thoại, sau đó ngồi ghế lái, hai người đàn ông ngồi phía trước, Mộ Hi ngồi phía sau, biểu hết sức yên tĩnh, vẫn hiểu công tác chính là công tác, thái độ làm việc nhất định nghiêm túc, nhưng là dính đến sinh hoạt cá nhân, liền làm cho hỏng bét, tính tình cũng tốt, kiên nhẫn cũng có, nhất là mỗi lần đối mặt tên tổng giám đốc sắc quỷ này cách nào phát huy bình thường.

      Xe vừa mới mở cách nội thành xa, Lãnh Đông phát khả nghi.

      " Diệu, đằng sau có hai chiếc xe đạp liên tục theo, xem bộ dáng người đến có ý tốt."
      Last edited by a moderator: 27/1/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 54: Bị người theo dõi

      Nam Cung Diệu quay đầu lại, vẫn ngồi im lặng, kỳ từ khi ở thành phố phát bình thường, chỉ là vẫn chờ đợi chứng thực, xem ra là nhằm vào , nhưng hôm nay có thêm Mộ Hi bên cạnh, hành động có chút tiện, phải nghĩ biện pháp ổn thỏa, thể để cho người phụ nữ này gặp nguy hiểm.

      Lãnh Đông chờ Nam Cung Diệu phân phó, trong lòng có chút nóng nảy, trước kia loại tình huống nào cũng có, Diệu cũng vô cùng hưng phấn, bởi vì sợ nguy hiểm, ngược lại còn thích khiêu chiến nguy hiểm. Nhưng bây giờ Diệu do dự gì?

      lâu sau.

      "Lãnh Đông, tôi xuống xe ngăn chặn bọn họ, cậu mang Mộ Hi tới nơi an toàn, sau đó quay lại để tiếp ứng tôi."

      Mặc dù Mộ Hi biết xảy ra chuyện gì? Nhưng mà nhìn ra, nhất định là gặp nguy hiểm, nếu Nam Cung Diệu thể làm như vậy, người đàn ông này có ý gì? bảo vệ mình sao? Hay là mình đa nghi?

      " được Diệu, làm như vậy rất nguy hiểm, em xuống xe, hai người ."

      "Mục tiêu của bọn họ là tôi, cần nhảm, cứ dừng xe ở khúc quanh phía trước, nhớ kỹ lái nhanh , càng nhanh càng tốt."

      " Diệu, cái này cho ."

      Mộ Hi nhìn thấy Lãnh Đông từ bên hông lấy ra thứ gì đó màu đen, hù dọa hít hơi, có ý gì, chẳng lẽ có người chết, mặc dù rất ghét cái vị tổng giám đốc này, nhưng mà cũng hy vọng chết sớm như vậy, đến lúc đó ai trả công cho , vì vậy, Mộ Hi gắt gao nắm lấy cánh tay Nam Cung Diệu.

      "Tổng giám đốc, đừng xuống xe, cầu xin ."

      Nam Cung Diệu có thể thấy được người phụ nữ ngốc nghếch này lòng, còn dùng cái chữ cầu xin này, cái người kiên cường này cầu xin, xem ra chính mình có nhìn lầm.

      "Như thế nào? Sợ tôi chết sao?"

      Nam Cung Diệu rất ít khi cười, bây giờ còn cố ý lộ ra vẻ tươi cười.

      "Phi phi phi, hươu vượn, điềm xấu."

      Mộ Hi vẫn buông tay, nếu như lúc này đổi lại người phụ nữ khác, sớm sợ hãi chạy trốn, nhưng mặc dù trong mắt cũng có sợ hãi, nhưng biểu hết sức trấn tĩnh, kỳ trái tim Mộ Hi nhảy lên cổ họng, nhất là vì cây súng màu đen kia, là lần đầu tiên thấy đồ
      .
      "Yên tâm, tôi chết, hai người cứ trước." Trong lòng Nam Cung Diệu có tia đau lòng, nếu như mười năm trước người phụ nữ kia cũng đối với như vậy, chắc chắn lên con đường có lối về này, có lẽ cuộc đời của khác, nhưng người phụ nữ kia có!

      ", bây giờ xuống xe rất nguy hiểm, chúng ta có thể lái xe chạy trốn? Đúng rồi, còn có thể báo cảnh sát, báo cảnh sát."

      Mộ Hi cuống quít chuẩn bị lấy di động, nhưng mà Nam Cung Diệu mở cửa xe nhảy ra ngoài, chỉ thấy nhanh nhẹn lăn mặt đất, thế nhưng cũng có chuyện gì, nhìn Mộ Hi rồi chạy về phía ngõ hẻm trước mặt.

      Quả nhiên chiếc xe đằng sau chuyển hướng, mục tiêu của bọn họ đúng là Nam Cung Diệu, Lãnh Đông lời nào, lái xe rất nhanh, ta hy vọng nhanh chóng tìm thấy nơi an toàn, để Mộ Hi xuống, sau đó trở về đón Diệu.

      " Lãnh Đông mau lái xe quay lại, tổng giám đốc rất nguy hiểm, phải cứu ấy."

      Mộ Hi nhanh chóng bật khóc, nhưng mà biết bây giờ thể khóc, người đàn ông kia nhảy xuống xe, có rất nhiều người đuổi tới, dám nghĩ xem đằng sau thế nào. Lãnh Đông lời nào, lái xe rất nhanh, giống như bay.

      tới trạm xe phía trước, liền dừng lại.

      "Nhanh xuống xe, nên quay đầu, ngồi xe buýt về thành phố, mau."

      Mộ Hi vội vã xuống xe.

      " Lãnh Đông nhất định phải mang tổng giám đốc về đấy."

      "Ừm."

      Lãnh Đông lái nhanh , lưu lại bụi đất .

      Sau khi Nam Cung Diệu nhảy xuống xe, nhảy nhanh qua vách tường, sau đó chạy tới cái chợ trước mặt. Sát thủ phía sau nhanh chóng đuổi theo, sở dĩ Nam Cung Diệu chọn việc nhảy xe, bởi vì nhìn ra những người này đều là sát thủ, cho nên mang theo Mộ Hi rất nguy hiểm.
      Last edited by a moderator: 27/1/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 55: Sát thủ chuyên nghiệp

      Nam Cung Diệu chạy đến bên trong nhà máy bỏ hoang, lấy tốc độ nhanh nhất chạy lên lầu, hy vọng có thể từ phía nhìn thấy có mấy tên sát thủ. Ước chừng qua vài phút, hai gã đàn ông mặc đồng phục đen vào trong nhà máy này, Nam Cung Diệu phán đoán bọn họ chia nhau ra tìm, cho nên muốn tranh thủ dùng tốc độ nhanh nhất cắt đứt quan hệ với hai người này, nếu chờ hồi nhiều người, rất phiền toái.

      Bọn họ vào bên trong, mỗi người trong tay đều cầm khẩu súng lục vô thanh, dè dặt lên lầu, súng của Nam Cung Diệu cũng là vô thanh, như vậy dẫn những sát thủ khác tới.

      Mặc dù bọn sát thủ bước chân rất , người bình thường đều cảm thấy được, nhưng tai Nam Cung Diệu rất nhạy bén, cảm thấy được bước chân sát thủ càng ngày càng gần, lòng dâng lên theo, Nam Cung Diệu núp ở bên cầu thang, tay giơ súng, tay cầm dao găm, vì còn chưa xác định có bao nhiêu sát thủ, cho nên muốn tiết kiệm đạn.

      Nghe được thanh rất gần, Nam Cung Diệu núp ở bên cầu thang, họng súng nhắm ngay đầu bậc thang, lâu sau, cài đầu đen sẫm ra, Nam Cung Diệu chút suy nghĩ bắn phát, phía trước sát thủ kêu cũng kịp phát ra, ngã xuống, Nam Cung Diệu đồng thời hung hăng đâm con dao nhọn vào tim sát thủ thứ hai, chỉ trong nháy mắt, sát thủ đau ngừng nhếch miệng, cũng chầm chậm ngã xuống.

      Nam Cung Diệu đeo bao tay vào, nhặt súng lục vô thanh trong tay bọn họ lên, cẩn thận kiểm tra giấy tờ người bọn họ, xem chút có có manh mối , ra hai người này là sát thủ Nhật Bản chuyện nghiệp, Nam Cung Diệu lạnh lùng cười tiếng.

      "Nhật bản, kỹ nữ trai bao, hừ."

      Nam Cung Diệu rời khỏi, ước lượng Lãnh Đông nhanh đến, vì vậy lặng lẽ đến chỗ vừa mới nhảy xe, trốn vào mọt chỗ an toàn, chờ Lãnh Đông xuất , vì những sát thủ kia như thế nào cũng nghĩ tới lại trở lại. Quả nhiên qua khoảng mười phút, xe Lãnh Đông đến, nhanh xuống xe chuẩn bị tìm Nam Cung Diệu, ngay lúc cửa xe vẫn chưa đóng, Nam Cung Diệu đứng trước mặt .

      "Lên xe."

      " Diệu."

      Hai người lên xe nhanh rời .

      "Lãnh Đông, chuyện hôm nay cậu xem thế nào?"

      Nam Cung Diệu lạnh lùng , trong lòng suy nghĩ, là ai chú ý phái sát thủ, tin tưởng địa bàn của , người nào dám động thủ với , lúc này đây sát thủ là người Nhật Bản, xem ra đối phương chuẩn bị đưa vào chỗ chết, thế nhưng lại chạy đến Nhật Bản thuê sát thủ, chỉ là đối phương còn đánh giá thấp thực lực của Nam Cung Diệu, cho dù bên cạnh mang theo em, chỉ bằng thân thủ của cũng có thể phá vỡ vòng vây .

      Hôm nay nếu như phải là lo Mộ Hi sợ hãi, nhất định vui đùa cùng bọn họ chút, ở chỗ này khắp nơi đều có em của , lúc này đây chỉ là muốn làm lớn chuyện, bởi vì còn muốn bắt được kẻ xúi giục phía sau.

      " Diệu, tôi cẩn thận nghĩ, những người này thể nào là người bản địa, vì chỉ có người ở phía ngoài mới dám xuống tay với ngài, cũng có lẽ là người địa phương thuê được sát thủ phía ngoài, tôi tin tưởng phàm là sát thủ bản địa người nào dám nhận việc này, đây là công việc mất mạng, ai cũng biết."

      "Cậu phân tích vô cùng đúng, tôi vừa mới giết chết hai người, bọn họ tất cả đều là người Nhật Bản."

      "Người Nhật Bản? Xem ra có người muốn mạng Diệu của chúng ta."

      "Lãnh Đông, chúng ta ngại hãy vui đùa cùng bọn họ chút."

      "Hiểu, Diệu."

      "Đúng rồi, Mộ Hi đâu?"

      " Diệu tại ấy đến thị trấn, tôi vừa mới đưa cố ấy đến trạm xe buýt."

      "Uh, chúng ta trở về, cho bên kia chuyện hủy bỏ tất cả, hai người vừa mới chết, cảnh sát nhất định điều tra , hai ngày nay tin tức rất căng thẳng, hai ngày nữa lại bàn."

      "Vâng, Diệu."
      Last edited by a moderator: 27/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :