1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo (Hoàn + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 40: Tên cảnh sát ẻo lả
      Edit: An Tu
      Beta: Tuyết

      Tên của Nhạc Nhạc là Đào Tử Nhạc, Đào gia và Diệp gia làm hàng xóm được mấy mươi năm. Đào Tử Nhạc cùng tuổi với Diệp Thanh Linh, đều học chung lớp với Diệp Thanh Linh và Trương Đình Đình ở tiểu học và trung học. Bởi chơi cùng nhau từ , nên Diệp Thanh Linh và Trương Đình Đình theo thói quen luôn gọi nhũ danh của là Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc lên trung học cả nhà Đào gia di dân sang Canada, đến cuối năm trước mới về nước, rồi đến khu phố trung tâm Thành phố A mở cửa hàng sách, Diệp Thanh Linh rất thích đọc sách, hay theo Nhạc Nhạc đến đó.
      Cho đến khi cha của Diệp Thanh Linh qua đời, Diệp thị sắp phải đóng cửa, Diệp Thanh Linh mới cùng Nhạc Nhạc tới cửa hàng sách nữa. Diệp gia vừa xảy ra việc, Nhạc Nhạc liền đến an ủi Diệp Thanh Linh, thấy Diệp thị sắp phải đóng cửa, Nhạc Nhạc định bán cửa hàng sách , đưa tiền cho Diệp Thanh Linh, nhưng Diệp Thanh Linh lại cự tuyệt. biết mở cửa hàng sách là mơ ước từ của Nhạc Nhạc , muốn vì mình mà làm Nhạc Nhạc từ bỏ hoài bão.
      Nhạc Nhạc trước đây có ẻo lả như vậy, nhưng từ khi lên10 tuổi ngày càng ẻo lả, thường chơi đùa cùng Diệp Thanh Linh và Trương Đình Đình, bọn họ coi nhau như 3 chị em, chẳng phân biệt gì cả. Lúc đó khi Nhạc Nhạc vừa mới di dân, Diệp Thanh Linh và Trương Đình Đình còn buồn khổ rất lâu.
      Vài năm trước, Nhạc Nhạc gửi thư làm cảnh sát, khi đó Diệp Thanh Linh và Trương Đình Đình còn tin người ẻo lả như lại có thể thông qua bài kiểm tra cảnh sát. Nhưng hôm nay ở cửa hàng sách và ở gara Diệp thị nhìn thấy tài bắn súng của Nhạc Nhạc, Diệp Thanh Linh mới nghĩ tới chuyện Nhạc Nhạc làm cảnh sát. Bởi vậy lúc Nhạc Nhạc muốn đưa về Diệp thị cũng cự tuyệt.
      Từ Ngôn đến trước mặt của Nhạc Nhạc, đưa tay lên, : "Súng đâu?"
      Nhạc Nhạc trừng mắt nhìn khuôn mặt quá mức tuấn tú của cậu thanh niên trẻ tuổi Từ Ngôn, hé miệng cười khẽ, "Đây, cho cậu." xong ném khẩu súng cho Từ Ngôn.
      Từ Ngôn lời, lấy súng rồi rời .
      Lúc này, Thượng Quan Sở mới nghĩ đến thân phận của Nhạc Nhạc, vẻ mặt đầy phòng bị nhìn Nhạc Nhạc : "Tài bắn súng của sao lại tốt đến vậy?"
      " ta là cảnh sát." Diệp Thanh trả lời thay Nhạc Nhạc, cũng giải thích luôn nghi vấn trong lòng Thượng Quan Sở.
      "Cảnh sát?" Vậy sao có điều tra được? Tô Phi chỉ biết là bạn học của Thanh Linh, vừa từ Canada về hồi mấy tháng trước, mở cửa hàng sách rất lớn.
      Diệp Thanh Linh nghe giọng điệu hoài nghi của Thượng Quan Sở, ngẩng đầu lên nhìn hai người, thản nhiên : "Em tin Nhạc Nhạc gạt em, biết là do Nhạc Nhạc giữ bí mật rất tốt."
      Vẻ mặt Nhạc Nhạc như tìm được tri , cười vui vẻ : "Chỉ có Thanh Linh là hiểu !" xong còn cúi đầu phối hợp.
      "Thanh Linh tin tưởng ta như vậy sao?" Thượng Quan Sở trong lòng chợt thấy chua xót, giọng mang theo chút hờn giận.
      Thấy mùi vị chua xót trong giọng của Thượng Quan Sở, Diệp Thanh Linh im lặng vài giây, mới ngẩng đầu nhìn Nhạc Nhạc : "Giải thích chút !"
      " tại tôi phải là cảnh sát, cũng cần lo việc tôi đem lại bất lợi cho . Chuyện tôi làm cảnh sát lúc trước của tôi là do tôi làm vài nhiệm vụ rất quan trọng nên chính phủ phải giữ bí mật thân phận của tôi." Nhạc Nhạc muốn Thanh Linh hiểu lầm.
      Thượng Quan Sở nghe xong trầm tư lúc lâu, sau mới : "Có hứng thú muốn gia nhập Sở bang ?"
      "Tôi có hứng thú với , nhưng nếu Thanh Linh muốn tôi gia nhập Diệp thị, tôi rất vui lòng." Nhạc Nhạc nhìn Diệp Thanh Linh, mặt tươi cười rạng rỡ.
      "Nhạc Nhạc thích Đình Đình sao?" Đây là kết luận mà Diệp Thanh Linh có thể rút ra sau khi Nhạc Nhạc muốn gia nhập Diệp thị.
      Lúc này Tô Phi từ bên ngoài vào, nghe thấy lời Diệp Thanh Linh cách vô cùng ràng 'Nhạc Nhạc thích Đình Đình', ánh mắt thản nhiên quay đầu nhìn Nhạc Nhạc.
      Nhạc Nhạc nhìn Tô Phi, cười : "Vấn đề này, em nên hỏi ta."
      "Tô Phi thích Đình Đình sao?" Diệp Thanh Linh nhìn Tô Phi.
      Tô Phi nhất thời nghĩ được gì, được tự nhiên kéo kéo khóe miệng "Diệp tiểu thư đừng đoán lung tung."
      "Hai người các cho dù là ai thích Đình Đình, em đều rất vui." Đình Đình cả ngày chỉ biết công việc, nếu Đình Đình có thể tìm được hạnh phúc, đương nhiên rất vui.
      Lúc này Trương Đình Đình thong thả vào phòng khách, nghe thấy Thanh Linh về , khỏi hiếu kỳ hỏi: "Thanh Linh làm gì thế? Là làm mối cho tớ sao?" đến ngồi xuống bên Thanh Linh, : "Chẳng qua nơi này cũng có ly trà của tôi."
      Nhạc Nhạc vừa nghe xong, cảm thấy phải chịu đả kích lớn, kêu lên: "Đình Đình cho rằng lớn lên đủ suất sao?"
      Trương Đình Đình nghiêm trang đánh giá Nhạc Nhạc, : "Nhạc Nhạc rất tuấn tú, chỉ là chị em tốt có thể làm người sao?" Trương Đình Đình lại nhìn về phía Tô Phi : "Tôi càng thích người thương tổn Thanh Linh."
      Tô Phi ở trong lòng thầm kêu oan, làm thương tổn Diệp tiểu thư là Sở thiếu, cũng phải .
      Lúc này có người từ lầu hai chạy xuống dưới, " được rồi, Sở thiếu. Tiểu thư Giai Tình tự sát."
      "Tự sát?" Tất cả mọi người đều hoảng sợ, nôn nóng lên lầu xem.
      "Mau gọi Khương Thừa đến." Vừa lên lầu Thượng Quan Sở vừa phân phó.
      "Vâng." Tô Phi lên tiếng trả lời mà .

      Vừa vào phòng, mọi người liền nhìn thấy Giai Tình nằm ở giường, sắc mặt tái nhợt, cổ tay có vết thương rất sâu, máu ngừng chảy xuống, nhiễm đỏ cả sàn nhà.
      Ánh mắt Thượng Quan Sở chợt lạnh lùng, nhìn máu cổ tay ngừng rơi, hề có chút cảm tình nào : "Bảo Khương Thừa xử lý !" xong kéo Diệp Thanh Linh ra khỏi phòng.
      Mọi người xem xong, cũng ra khỏi phòng. Sau đó Khương Thừa vào, còn có hai y tá mang thiết bị y tế theo vào.
      Thượng Quan Sở kéo Diệp Thanh Linh trực tiếp trở về phòng. Ở trước cửa phòng, Nhạc Nhạc hỏi Trương Đình Đình, "Bọn họ ở chung?"
      "Coi như vậy !" Trương Đình Đình cho cái tên ba phải này cái đáp án.
      " sao chứ?" vào trong phòng Diệp Thanh Linh liền hỏi.
      "Sống chết của ta liên quan đến ." Thượng Quan Sở lạnh lùng bỏ lại câu, lên giường nằm.
      "Như vậy em tìm Khương Thừa." Diệp Thanh Linh nhìn mắt Thượng Quan Sở thản nhiên .
      "Tìm Khương Thừa làm gì?"
      "Bảo ta đừng cứu Giai Tình." Diệp Thanh Linh tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc, xong liền muốn ra ngoài.
      Thượng Quan Sở rầu rĩ : "Làm bác sĩ, Khương Thừa thấy chết mà cứu."
      "À, đành vậy." Diệp Thanh Linh cười như cười nhìn Thượng Quan Sở, lại lần nữa ngồi xuống sô pha.
      Jin292Sô Cô la Đắng thích bài này.

    2. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 41: Muốn chết sao? Tôi giúp
      Edit: Mikiluu
      Beta: Tuyết

      Khương Thừa kịp thời xử lý miệng vết thương cho Giai Tình, nên Giai Tình cũng gặp nguy hiểm gì. Nhưng đến ngày hôm sau ta vừa tỉnh xảy ra cãi vã.
      Thượng Quan Sở trợn tròn mắt nhìn trần nhà suốt mộtđêm, đến khi trời sáng mới ngủ được chút, lúc này lại có người đến báo là Giai Tình vừa tỉnh cãi nhau với người khác.
      Thượng Quan Sở nhíu mày, mang vẻ mặt mệt mỏi đến phòng Giai Tình, dần trở nên u, mở miệng, " muốn chết à?"
      Khương Thừa ở bên cạnh cau mày, phương pháp anủi như vậy, chẳng khác nào bảo người ta chết . Sớm biết vậy bảo người gọi Thượng Quan Sở đến.
      Giai Tình sửng sốt vài giây, sau đó lại tiếp tục la lên, "Sao lại cứu tôi, để tôi chết , để tôi chết ."
      Diệp Thanh Linh lười biếng dựa người vào cửa, lãnh đạm nhìn Giai Tình nổi điên, quay đầu nhìn A Phú chờ ngoài cửa, thản nhiên hỏi: "Có mang theo theo dao găm ?"
      "Dạ có." A Phú cung kính lấy ra dao găm từng dùng ở núi Đào Nguyên đưa cho Diệp Thanh Linh.
      Diệp Thanh Linh nhận lấy dao găm, chậm rãi về phía Giai Tình như thưởng thức cảnh đẹp, thong thả đưa dao găm cho Giai Tình, khẽ mở đôi môi đỏ mọng, giọng như gió thoảng, "Cho ."
      Giai Tình dừng la lối lại, giật mình, nhìn Diệp Thanh Linh trân trối hỏi: "Đưa cái này cho tôi làm gì?"
      " phải muốn chết sao?" Diệp Thanh Linh cầm dao găm chĩa lên , hình gần như sắp chạm vào người Giai Tình.
      Giai Tình sợ hãi nhìn Diệp Thanh Linh, ở trong lòng thầm xác định được mình gặp phải kẻ điên, ấp a ấp úng : "Tôi... Tôi..."
      Diệp Thanh Linh liền hiểu , lấy dao găm lại, chầm chậm rút vỏ ra, chỉ thấy dao găm sắc bén vô cùng, tản ra luồng khí lạnh. Diệp Thanh Linh khẽ nhếch khóe miệng, mặt lại nở nụ cười có thể làm điên đảo chúng sinh, giọng điệu nhàng như gió thoảng mây trôi, thản nhiên : "Giai Tình muốn tôi giúp sao? như vậy... Tôi cũng nên từ chối."
      Khương Thừa đứng bên cạnh, da mặt run rẩy, nên từ chối là sao, có người muốn chết mà còn cần người khác giúp đỡ sao? Vị Diệp tiểu thư này căn bản chính là ác ma trong ác ma. Nếu cùng Sở thiếu nhà mình làm vợ chồng, ông trời quả có mắt.
      Nhìn dao găm tản ra khí lạnh, lại nhìn nụ cười củaDiệp Thanh Linh, Giai Tình sợ tới mức lùi về phía sau, ra hơi:"Tôi... Tôi cần."
      "Giai Tình cần Thanh Linh giúp, có phảilà muốn tôi giúp ?" Thượng Quan Sở mang theo nụ cười tà ý, thích thù nhìn về phía Diệp Thanh Linh.
      Giai Tình điên cuồng cười lớn, "Đúng! Ca ca, ra tay ! Giết tôi ."
      Động tác của Thượng Quan Sở đột nhiên cứng lại, vẻ mặt dường như khó xử.
      Diệp Thanh Linh thấy thế, nhàng lấy dao găm ở trong tay Thượng Quan Sở, ra vẻ thèm để ý, "Chuyện này vẫn nên để tôi làm! Chỉ là nhát giết chết có ý nghĩa gì." vừa vừa đến chậu cây ngàn năm ở góc phòng, cầm dao găm chầm chậm cắt chiếc lá, : "Có lẽ nên cắt hai tay trước." xong lại nhàng cắt chiếc lá khác, : "Sau đó chặt cả hai chân."
      Giai Tình hoảng sợ nhìn khuôn mặt thanh lệ, trắng nõn củaDiệp Thanh Linh, sau đó cúi nhìn hai tay, rồi đến hai chân của mình.
      Diệp Thanh Linh lại cắt chiếc lá, : "Sau đó cắt lỗ tai, rồi cắt luôn lỗ mũi." Nhìn khuôn mặt nhắn của Giai Tình sợ tới mức trắng bệch, tiếp tục : " xem chết tay chân, lại tai mũi, như vậy có phải có ý nghĩa hơn ?"
      " là ác ma, là kẻ điên." Giai Tình sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, khóc la náo loạn: "Tôi chết nữa, muốn chết nữa." Vốn dĩ tưởng rằng chết cũng đáng sợ, nhưng khi có người giúp chấm dứt sinh mệnh, hơn nữa còn muốn bị chết “có ý nghĩa”, rốt cuộc vẫn cảm thấy sợ hãi.
      " sớm mình sợ chết, phải tốt hơn sao?" Diệp Thanh Linh nhàng , nhưng lại cười đến tà ác. Thong thả chậm rãi tới cửa, trả dao găm lại cho A Phú.
      Khương Thừa đứng xem khỏi rùng mình cái, nhìn Thượng Quan Sở, trong lòng thầm nghĩ, ác ma vẫn là để ác ma thu thập.
      Thấy Giai Tình còn muốn chết, Khương Thừa đến giúp Giai Tình truyền nước biển.
      " cần." Giai Tình bỏ tay của Khương Thừa ra.
      "Tùy ta , cơ thể cũng phải của cậu." Thượng Quan Sở nhìn Khương Thừa .
      Lúc này có người bưng cháo tới, là cho Giai Tình. Diệp Thanh Linh cho cho người ta đem cháo vào phòng, chỉ nhìn Giai Tình : "Tôi nghĩ Giai Tình đói bụng đâu!"
      Giai Tình gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thanh Linh, lời nào.
      lời nào, chính là cam chịu. Diệp Thanh Linh tự quyết định, với người đưa cháo ở bên ngoài: "Mang trở về !" Tiếp theo nhìn sắc mặt tái nhợt của Giai Tình lại : "Hôm nay cũng đừng mang đồ ăn tới cho Giai Tình tiểu thư."
      Người đưa cháo yên lặng lui ra, mà vẻ mặt Giai Tình đầy phẫn hận nhìn Diệp Thanh Linh quát: " là người đàn bà độc ác, định cho tôi chếtđóià?"
      "Vẫn hiểu được, có lẽ cũng ngu ngốc lắm!" Diệp Thanh Linh mang vẻ mặt thích thú nhìn Giai Tình, khen .
      Thượng Quan Sở thấy Giai Tình còn muốn chết, muốn ở lại chỗ này dù chỉ giây, nên kéo Diệp Thanh Linh ra, " thôi."
      Diệp Thanh Linh gật đầu, tùy Thượng Quan Sở dắt , nhưng được hai bước lại ngừng lại, "Nghe truyền nước biển cũng có dinh dưỡng, chết đói." xong nắm tay Thượng Quan Sở cùng nhau rời .
      Giai Tình chăm chăm nhìn theo hướng Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh vừa biến mất, thào tự , "Gặp phải , tôi biết trước là thua."
      Khương Thừa lên giúp Giai Tình truyền nước biển, Giai Tình còn phản kháng nữa, hỏi Khương Thừa, "Kết quả AND của tôi khi nào có?"
      "Ngày mai." Khương Thừa trả lời.
      Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở xuống lầu dùng bữa sáng, Tô Phi bước lên bẩm báo, "Sở thiếu, kẻ chủ mưu đứng sau vụ giết Nghiêm thiếu điều tra được."
      "Là ai?" Đôi mắt Thượng Quan Sở tản ra sát khí nồng đậm.
      Jin292Sô Cô la Đắng thích bài này.

    3. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 42: Đau lòng mà khóc
      Edit: An Tu
      Beta: Tuyết


      Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở xuống lầu dùng bữa sáng, Tô Phi bước lên báo cáo, "Sở thiếu, người đứng sau bọn sát thủ giết Nghiêm thiếu điều tra được rồi."
      "Là ai?" Đôi mắt Thượng Quan Sở tản ra sát khí nồng đậm.
      "Phác Dũng." Tô Phi nhìn sát khí trong mắt Thượng Quan Sở, trong đầu thoáng lên suy nghĩ, Sở thiếu muốn giết người.
      "Phác Dũng?" Thượng Quan Sở nhíu mày, nhìn Tiền Nguyên vừa mới ngồi xuống bàn ăn, " Phác Dũng ở C thị, Tiền thiếu gia có biết ?"
      "Mua bán chợ đen của C thị đều nằm trong tay của Phác Dũng, ở đó là người có thể hô mưa gọi gió. Thị trường chợ đen bị lũng loạn, mấy băng đảng khác khổ sở mà cũng chen chân vào được." Tiền Nguyên nhìn Thượng Quan Sở : "Sở thiếu phải có ân oán gì với chứ?"
      " là người đứng phía sau của bọn sát thủ giết Nghiêm thiếu." Tô Phi biết bọn họ chưa được báo cáo của , cũng phiền lại lần nữa.
      "Xem ra lần này cũng có nhiều chuyện phức tạp đây! Phác Dũng của C thị giết Nghiêm thiếu của B thị, lại đổ tội cho Sở thiếu." Mễ Lam Nhi nghe xong nửa ngày cũng rút ra được kết luận.
      "Phác Dũng và Nghiêm gia có thù gì?" Diệp Thanh Linh cúi đầu ăn bữa sáng Má Trương vừa bưng lên, lãnh đạm đặt câu hỏi.
      " có." Đó cũng là điều mà Tô Phi nghĩ thông.
      " và Phác Dũng từng có thù oán gì sao?" Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở.
      Thượng Quan Sở cũng cảm thấy hiểu, ngay cả việc làm ăn ở chợ đen cũng chưa từng nghĩ đến, sao lại có thù được chứ. Nhìn Diệp Thanh Linh, lắc lắc đầu, "Tựa hồ, dường như có."
      "Tựa hồ? Dường như? Cũng chắc chắn." Diệp Thanh Linh xong cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng.
      "Sở thiếu có thù oán với Phác Dũng." Tô Phi kể ra những chuyện điều tra, nhưng cũng điều tra được mối quan hệ gì giữa Sở thiếu và Phác Dũng.
      Nghe Tô Phi xong, mọi người đều rơi vào trầm tư.

      lúc sau, Diệp Thanh Linh đoán: "Hay là phía sau Phác Dũng còn có người khác? Đó mới chính là kẻ đứng sau?" Nếu như Diệp Thanh Linh đoán đúng, còn có người nguy hiểm đứng đằng sau, nếu muốn tìm ra trong khoảng thời gian ngắn, quả khó như lên trời.
      "Có lẽ Giai Tình biết." Thượng Quan Sở suy nghĩ rất lâu rồi mới .
      " ấy biết cũng , chỉ có chờ kết quả DNA ngày mai, có lẽ chuyển ý." Nhạc Nhạc lười biếng đứng dựa vào cửa nhà ăn, đột nhiên ra tiếng.
      "Cậu đến đây từ lúc nào?" Thượng Quan Sở trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc, sao người này tiếng động vậy.
      " ấy đến lâu rồi." Diệp Thanh Linh trả lời, bảo má Trương mang thêm đũa bát.

      Nhạc Nhạc ngồi cạnh Diệp Thanh Linh, tay thản nhiên khoác lên vai Diệp Thanh Linh, cười hì hì : "Vẫn chỉ có Thanh Linh là hiểu tôi.”

      Thấy đứng ở cửa, có quan hệ gì với ? Diệp Thanh Linh nhàng bỏ tay Nhạc Nhạc ra, : "Mùi hương đặc biệt như thế, muốn nhận ra cũng khó."
      Hai mắt Nhạc Nhạc sáng bừng lên, vui vẻ hỏi: "Là mùi hương đặc biệt gì thế? nghe thử xem." xong còn ngồi ngay ngắn, đợi Thanh Linh nhìn rồi khen ngợi.
      "Mùi hoa lan." Diệp Thanh Linh thèm nhìn đến Nhạc Nhạc, giọng càng trở nên nhàng.
      "Hoa lan? Tôi dùng loại này, sao lại có mùi hoa lan chứ? Có phải khứu giác củaThanh Linh có vấn đề gì ?" Nhạc Nhạc nghiêm túc ngửi thử quần áo của mình.
      "Tay hoa, ẻo lả." Thượng Quan Sở lạnh lùng nhắc nhở Nhạc Nhạc, "Khứu giác của Thanh Linh có vấn đề, vấn đề là cậu đó." thích nhìn Nhạc Nhạc và Thanh Linh thân thiết với nhau, càng thích nhìn, lại khoác vai Thanh Linh. Nhìn vẻ mặt đắc ý Nhạc Nhạc, liền cảm thấy này ẻo lả đặc biệt thích ăn đánh.
      Nhạc Nhạc để ý tới Thượng Quan Sở, chỉ chớp chớp mắt, đầy vẻ tội nghiệp nhìn Diệp Thanh Linh, "Thanh Linh, thực đau lòng."
      Cuối cùng Diệp Thanh Linh cũng ngẩng đầu lên, buông bát đũa, thấy mắt Nhạc Nhạc như có màn sương mờ, thuận tay rút khăn giấy bàn đưa cho Nhạc Nhạc, thản nhiên : "Cầm lấy, lau nước mắt ."
      " có khóc, sao lại phải lau nước mắt." Mặt Nhạc Nhạc nhất thời đen sì, cực kì thất vọng.
      "Đau lòng mà khóc chẳng lẽ đúng?" Diệp Thanh Linh nhíu mày nhìn Nhạc Nhạc, hiểu vì sao Nhạc Nhạc lại thất vọng.
      Mọi người nghe Diệp Thanh Linh như thế, tất cả đều gì ngước lên nhìn trời, có quy định đau lòng nhất định phải khóc sao?
      Nhạc Nhạc gục đầu xuống, ủ rũ : " đau lòng."
      " đau lòng là tốt rồi." Diệp Thanh Linh cầm khăn giấy đến nửa ngày, thấy Nhạc Nhạc có ý lấy. Rút tay về, liền dùng luôn khăn giấy đó để lau miệng.
      Thấy Diệp Thanh Linh tao nhã lau miệng, mọi người lại gì.
      Diệp Thanh Linh nhìn biểu tình kỳ quái của mọi người, nghi hoặc hỏi: " mặt tôi có dính gì sao?"
      Mọi người cùng lắc đầu.
      Rất ăn ý, lắc đầu cũng cùng lúc. Diệp Thanh Linh muốn đứng dậy ra khỏi nhà ăn.
      "Thanh Linh, đâu thể?" Thượng Quan Sở theo sau ra nhà ăn.
      " dạo." Diệp Thanh Linh thản nhiên trả lời.
      Thượng Quan Sở theo ra khỏi biệt thự, Nhạc Nhạc và Trương Đình Đình cũng theo sát ngay sau đó.
      Diệp Thanh Linh được khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng dừng lại.
      Thượng Quan Sở thoải mái vui vẻ thấy Diệp Thanh Linh đột nhiên dừng lại trước căn biệt thự, nhìn chữ biệt thự, bất ngờ liền to: "Nghiêm gia?"
      Diệp Thanh Linh thèm chú ý đến ánh mắt khác thường của bọn Thượng Quan Sở, bước lên bấm chuông cửa Nghiêm gia.
      Chỉ lát là có người ra mở cửa. Diệp Thanh Linh cười, hỏi người mở cửa, "Nghiêm lão gia có ở đây ?"
      "Có. Lão gia mời Diệp tiểu thư vào nhà chuyện." Người mở cửa là người đàn ông hơn 50 tuổi, chuyện khách khí, mặt mỉm cười, trông rất hiền lành.
      "Được!" Diệp Thanh Linh nhàng lên tiếng trả lời, xoay người sang hỏi Thượng Quan Sở, "Mấy người có muốn vào ?"
      "Đương nhiên." Thượng Quan Sở, Nhạc Nhạc đồng thanh trả lời, ngay cả ánh mắt nhìn cũng giống hệt nhau.
      "Cho dù muốn vào, hai người cũng cần giả bộ làm song sinh thế chứ!" Diệp Thanh Linh giọng thầm.
      Nhạc Nhạc và Thượng Quan Sở nhìn tôi, tôi nhìn , cuối cùng hẹn mà cùng xoay người hừ lạnh tiếng. Sau đó cùng lộ ra vẻ mặt chán ghét : "Ai muốn làm song sinh với chứ."
      Trương Đình Đình nghe xong, vui vẻ : "Ha ha, hai người còn giả bộ?"
      Bị Trương Đình Đình cười như vậy, sắc mặt Thượng Quan Sở lập tức xuống, trừng mắt cái, rồi theo Diệp Thanh Linh vào Nghiêm gia.
      Jin292Sô Cô la Đắng thích bài này.

    4. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 43: Bỏ trốn

      Edit: Mikiluu

      Beta: Tuyết

      Người phụ nữ mở cửa đưa Diệp Thanh Linh đến phòng khách ngồi đợi. Đến phòng khách, chỉ thấy Nghiêm lão gia ngồi ở vị trí chủ nhà, vẻ mặt hiền lành nhìn Diệp Thanh Linh. Ý của Nghiêm lão gia là Diệp Thanh Linh cứ tùy ý ngồi xuống, sau đó còn rót cho cốc trà loại thượng phẩm.
      "Tôi biết chỉ trong vòng hai ngày Diệp tiểu thư đến." Nghiêm lão gia mở miệng.
      Diệp Thanh Linh nghe xong cười, tỏ ý kiến. Ưu nhã bưng chén trà lên, khẽ nhấp ngụm, sau đó lại thong thả đặt chén trà xuống, : "Kẻ giết Nghiêm thiếu được Thượng Quan Sở tìm ra."
      "Vậy sao? Là ai?" Nghiêm lão gia dùng ánh mắt sâu, bình tĩnh nhìn Thượng Quan Sở : " hổ là Sở thiếu, năng suất làm việc rất nhanh."
      Thượng Quan Sở cười , đáp lại lời khen của Nghiêm lão gia, chỉ hỏi: "Phác Dũng ở thành phố C, Nghiêm lão gia có biết ?"
      "Phác Dũng?" Nghiêm lão gia thào lặp lại, thể tin được : "Chẳng lẽ con tôi là do Phác Dũng giết chết."
      "Đúng vậy." Thượng Quan Sở gật đầu khẳng định. biết Thanh Linh có ý gì khi đem việc này báo cho Nghiêm lão gia biết.
      Nghiêm lão gia cúi đầu trầm tư, Diệp Thanh Linh lại thản nhiên mở miệng, "Nghiêm lão gia muốn tự mình báo thù cho con trai, hay là nhờ Thượng Quan Sở thay Nghiêm lão gia giải quyết vấn đề?"
      Nghe Diệp Thanh Linh như vậy, Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc cuối cùng cũng biết dụng ý của Diệp Thanh Linh khi đến báo tin cho Nghiêm lão gia.
      "Nếu tôi muốn tự báo thù sao?" Nghiêm lão gia bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với cậu hỏi của Diệp Thanh Linh.

      Sắc mặt Diệp Thanh Linh đổi, giọng hờ hững, "Nếu như Nghiêm lão gia muốn tự mình báo thù cho con trai, Thượng Quan Sở nhúng tay vào việc này. Nếu như bây giờ Nghiêm lão gia giao cho Thượng Quan Sở xử lý, như vậy ..."
      "Như vậy sao?" Nghiêm lão gia thầm khen ngợi thái độ hờ hững của Diệp Thanh Linh.
      Lúc này cả Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc cũng mong chờ câu tiếp theo của Diệp Thanh Linh, đều dùng ánh mắt tò mò nhìn .
      "Như vậy thù của Nghiêm thiếu thể báo ngay." Diệp Thanh Linh .
      "Sở thiếu muốn trốn tránh trách nhiệm?" Nghiêm lão gia chất vấn Thượng Quan Sở.
      "Tôi có ý đó." Nhất thời Thượng Quan Sở cũng hiểu vì sao Diệp Thanh Linh lại như vậy.
      "Đây là ý của tôi." Diệp Thanh Linh thản nhiên chen vào.
      "Là ý của Diệp tiểu thư sao?" Nghiêm lão gia nghi hoặc nhìn Thượng Quan Sở : "Chẳng lẽ Sở thiếu cái gì cũng nghe theo Diệp tiểu thư?"
      "Nếu ấy muốn xử lý việc này, tôi nghe theo." Ý cười mặt Thượng Quan Sở càng sâu hơn, ánh mắt nhìn Diệp Thanh Linh cũng ám muội hơn rất nhiều.
      Lời của Thượng Quan Sở, Diệp Thanh Linh cũng phản ứng lại, chỉ cười : "Kẻ giết Nghiêm thiếu đúng là Phác Dũng, chẳng qua kẻ chủ mưu đứng phía sau lại là người khác." Cho nên vừa rồi thế chính là để Nghiêm lão gia ra hạn thời gian Thượng Quan Sở giúp ông báo thù.
      Nghiêm lão gia im lặng rất lâu, : "Chuyện của Phác Dũng tôi có thể nhúng tay. Nếu như là để tìm ra kẻ đứng sau, tôi có thể cho thêm thời gian."
      " năm." Diệp Thanh Linh đúng là người rất thích mặc cả.
      Nghiêm lão gia ngẩn người, rồi đột nhiên cười : "Được, để Diệp tiểu thư quyết định vậy. năm năm !"
      Nhạc Nhạc và Thượng Quan Sở vô cùng khiếp sợ, hai người vừa mới có mấy câu, người nổi tiếng khó chuyện như Nghiêm lão gia mà hôm nay lại dễ dàng đồng ý thỏa thuận. Hơn nữa còn đổi kỳ hạn 1 tháng thành 1 năm. Đây phải chứng tỏ năng lực của Thanh Linh hay sao?
      "Cám ơn!" Đây là lần thứ hai Diệp Thanh Linh cảm ơn Nghiêm lão gia.
      Nghiêm lão gia cười đôn hậu, thở dài: "Tôi cảm ơn nha đầu này hai lần, nha đầu này cũng cảm ơn tôi hai lần, xem ra ông trời vẫn còn rất công bằng!"
      Xưng hô của Nghiêm lão gia với Diệp Thanh Linh lại khiến Nhạc Nhạc và Thượng Quan Sở càng khiếp sợ, vẻ mặt hai người đầy nghi hoặc, đây là cái tình huống gì chứ?
      Diệp Thanh Linh cười lại với Nghiêm lão gia, thản nhiên : "Ông trời vẫn luôn rất công bằng."
      "Vì người đàn ông, nha đầu cháu làm như thế, biết có đáng giá hay ?" Nghiêm lão gia tử lầm bầm lầu bầu .
      "Vì Nghiêm thiếu, Nghiêm lão gia gây chiến như thế, cũng biết có đáng giá hay ?" Diệp Thanh Linh cũng lầm bầm lầu bầu .
      "Ai!" Nghiêm lão gia tử thở dài mạnh, nhìn về phía Thượng Quan Sở : "Cậu phải đối xử tốt với nha đầu này."
      "Được!" Thượng Quan Sở gật đầu, đứng dậy theo Diệp Thanh Linh ra khỏi Nghiêm gia.
      Vừa ra khỏi Nghiêm gia, Nhạc Nhạc liền hỏi: "Thanh Linh và Nghiêm lão gia, hai người có quen biết sao?"
      "Vài năm trước từng gặp hai lần." Diệp Thanh Linh trả lời.
      "Vậy Nghiêm lão gia cảm ơn em hai lần là do chuyện gì xảy ra?" Thượng Quan Sở cũng vô cùng tò mò.
      Trương Đình Đình cười : "Hai người cũng có thể hỏi tôi, tôi biết đấy." ra vẻ đắc ý nhìn Nhạc Nhạc và Thượng Quan Sở.
      " cần!" Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc cùng mang vẻ mặt khinh thường nhìn về phía Trương Đình Đình,.
      "Ha ha! Hai người thực ăn ý quá, chẳng lẽ đúng là sinh đôi sao?" Trương Đình Đình nhìn thái độ cùng hành động động giống nhau của hai người liền trêu chọc.
      Diệp Thanh Linh dừng lại, nghiêm túc đánh giá Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc, sau lại trịnh trọng gật gù : "Đều là nghiệt, có tình."
      Đầu Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc nhất thời đen lại, oán thầm trong lòng, 'Thanh Linh có lẽ em nên khám mắt?'
      Mấy người bọn họ bộ về Diệp gia, đường , Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc mới biết được, ra Diệp Thanh Linh và Nghiêm lão gia vài năm trước đúng là từng gặp mặt hai lần.
      Diệp Thanh Linh khi còn học trung học rất thích dạo trong khu biệt thự, gặp Nghiêm lão gia hai lần. Hơn nữa đều vào đúng lúc Nghiêm lão gia phát bệnh tim, Diệp Thanh Linh vừa đúng tới, hai lần đều giúp Nghiêm lão gia gọi xe cứu thương.
      Sau khi nghe Trương Đình Đình kể lại chuyện xưa, Nhạc Nhạc mang vẻ mặt hâm mộ cùng đố kị nhìn Thượng Quan Sở : "Đều tại , nếu phải gây phiền toái, Thanh Linh cần nhờ người khác."
      "Thanh Linh nhờ người khác bao giờ? Nhạc Nhạc, sao lại Thanh Linh như vậy?" Trương Đình Đình phản bác. Diệp Thanh Linh là ân nhân của Nghiêm lão gia, chỉ cần Thanh Linh chuyện với Nghiêm lão gia chút, Nghiêm lão gia nhất định đồng ý giúp đỡ.
      "Đúng rồi, tôi khi nào gây phiền toái chứ." Thượng Quan Sở trừng mắt với Nhạc Nhạc.
      "Thanh Linh, bọn họ khi dễ tôi." Nhạc Nhạc giả tội nghiệp xin Diệp Thanh Linh giúp đỡ.
      Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn trời, thản nhiên : "Nhạc Nhạc, hôm nay thời tiết đẹp."
      "Ô ô... Thanh Linh cũng giúp tôi." Nhạc Nhạc làm bộ, che mặt mà khóc.
      Diệp Thanh Linh tiếp tục nhìn trời, "Chúng ta chơi cờ uống trà được ?"
      "Đương nhiên được, nhưng mà chơi cờ dưới ánh nắng mặt trời mới tốt." vẻ mặt Nhạc Nhạc bỗng chốc hưng phấn, kéo Diệp Thanh Linh chạy về biệt thự Diệp gia.
      "Thanh Linh, sao em lại bỏ rơi mà bỏ trốn cùng tên ẻo lả đó chứ?" Thượng Quan Sở vừa đuổi theo vừa kêu to.
      Diệp Thanh Linh dừng chân lại, đầu đầy suy nghĩ xấu, thản nhiên : "Từ bỏ trốn dùng để việc này sao?"
      "Ách...hà hà..." Hình như do nhất thời nóng vội dùng sai từ rồi.
      Jin292Sô Cô la Đắng thích bài này.

    5. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 44: Cảm giác khi cưỡng bức tên nghiệt này thế nào?
      Edit: An Tu
      Beta: Tuyết


      Vào đầu hạ, màn đêm trở nên cực kì mĩ lệ. Bầu trời được tô điểm bằng những ngôi sao sáng lấp lánh, tựa như những hạt cát nằm bên bờ sông ngân vòm trời cao tít. Gió thổi khẽ làm bay chiếc mành lụa, thổi bay làn tóc đen của người con đứng trước cửa sổ, nhàng lấy tay vén tóc trán, rồi xoay người lại.
      Lúc này, có hai bóng người cùng vào phòng. thản nhiên liếc mắt nhìn hai người cái, lấy máy tính bàn làm việc rồi lên giường ngồi, nhìn chăm chú.
      "Ẻo lả, cút ra ngoài cho tôi." Thượng Quan Sở lạnh lùng trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc ngồi ngả người ở sô pha.
      " ra đấy, sao?" Nhạc Nhạc để ý tới cơn tức giận của Thượng Quan Sở, đắc ý phản bác lại.
      Sắc mặt Thượng Quan Sở tái nhợt, giọng nhất thời lãnh như từ địa ngục truyền tới, "Người đâu."
      "Sở thiếu." Vài giây sau A Phú xuất ở cửa phòng.
      "Đưa tên ẻo lả này ra ngoài cho tôi." Giọng Thượng Quan Sở trầm thấp đến đáng sợ.
      A Phú ở trong lòng khỏi run lên, rồi giọng lại kiên định, "Dạ." Trả lời xong liền định lên bắt người.
      Nhạc Nhạc thấy thế, kêu lớn, "Cậu muốn làm gì? Đừng tới đây." Bộ dạng rất giống con nhà lành bị người khác cưỡng bức.
      A Phú mặc kệ bộ dạng vô cùng đáng thương của Nhạc Nhạc, chỉ mực hoàn thành nhiệm vụ Sở thiếu phân phó. Thấy Nhạc Nhạc trốn tránh, gào thét, "Nên tự giác ra, nếu ..." A Phú là người có kiên nhẫn, hai câu, thấy Nhạc Nhạc vẫn nghe, đưa tay rút súng bên hông ra.
      Nòng súng băng lãnh hướng về phía Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc biết Thượng Quan Sở thực giết mình, liền lớn mật quay về phía Diệp Thanh Linh, lớn, "Thanh Linh cứu mạng với, Thượng Quan Sở muốn giết người."
      Diệp Thanh Linh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn mắt Nhạc Nhạc giả bộ hoảng sợ, rồi nhìn lướt qua mặt Thượng Quan Sở trầm, thản nhiên : "Muốn giết người ra ngoài."
      Nhạc Nhạc sửng sốt vài giây, rồi kêu lên: "Thanh Linh, em thể để Thượng Quan Sở giết chứ!"
      " cũng có thể giết ta." Diệp Thanh Linh thản nhiên ra câu.
      Nghe xong, Thượng Quan Sở nhất thời cảm thấy rối loạn, : "Thanh Linh, sao em có thể để Nhạc Nhạc giết chứ?"
      cũng có thể giết Nhạc Nhạc." Diệp Thanh Linh lại nhấn mạnh, vẻ mặt chút thích thú nào nhìn hai người cái, sau đó lại cúi đầu chơi máy tính.
      A Phú lại nóng vội, thô lỗ : "Sở thiếu, rốt cuộc có giết tên ẻo lả này hay ?"
      Thấy Diệp Thanh Linh mặc kệ, Nhạc Nhạc ủ rũ : "Tôi ra ngoài là được."
      "Biết thế là tốt." Thấy Nhạc Nhạc tự động , Thượng Quan Sở nhất thời lộ vẻ mặt tươi cười.
      Nhạc Nhạc nhăn nhó muốn ra ngoài như vậy, đến trước mặt Thượng Quan Sở, còn chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Thượng Quan Sở, bỗng nhiên nở nụ cười đẹp đến mức kĩ nữ phải vùng dậy, sau đó đưa tay đánh về phía ngực Thượng Quan Sở, : " đẹp quá, ôm cái, ôm chút thôi rồi tôi ra ngoài liền."
      Thượng Quan Sở nghĩ tới việc bỗng dưng Nhạc Nhạc nhào vào lòng , bị đẩy cái, đứng vững, cả người lùi về phía sô pha, sau đó thực ôm nhau cùng ngã nhào vào ghế.
      "Sở thiếu, các người..." A Phú bị dọa đến mức suýt ngã, chuyện cũng lắp bắp, nhưng lại như hiểu ra cái gì đó : "Tôi... Tôi ra ngoài." Dứt lời cả người nhanh chóng biến mất ở phòng.
      Diệp Thanh Linh chớp mắt nhìn, Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc ôm nhau ở cùng chỗ, Thượng Quan Sở ngừng giãy dụa, còn Nhạc Nhạc sống chết buông tay.
      "Rất xứng đôi." Diệp Thanh Linh đánh giá xong, liền ra khỏi phòng.

      Lúc này hai người đều sốt sắng, cho là Diệp Thanh Linh tức giận, Nhạc Nhạc nhanh chóng buông Thượng Quan Sở ra, hai người đuổi theo rất nhanh.
      "Thanh Linh, em muốn đâu?" Hai người cùng lúc lên tiếng, cũng rất giống nhau.
      Sau khi xong hai người lại trừng mắt liếc mắt nhau cái, rồi : "Thanh Linh, đợi ."
      Nghe Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc chuyện cực kì ăn ý, Diệp Thanh Linh khóe miệng khỏi cong lên, vào thư phòng.
      Thấy Diệp Thanh Linh vào thư phòng, hai người cùng lúc nhàng thở ra.
      "Thanh Linh, em giận sao? và tên ẻo lả kia... em cũng thấy đấy, là Nhạc Nhạc cưỡng ôm ." Nghĩ đến việc vừa bị tên kia ôm, Thượng Quan Sở liền cảm thấy hoảng sợ.
      Nghe Thượng Quan Sở giải thích xong, Diệp Thanh Linh khỏi buồn cười hỏi Nhạc Nhạc, "Cưỡng bức tên nghiệt này mùi vị thế nào?"
      Thanh Linh quả là kỳ lạ ? Thượng Quan Sở bỗng nhiên ý thức được mình hình như sai, vẻ mặt đau khổ : "Thanh Linh, là Nhạc Nhạc cường ngạnh ôm , phải như em nghĩ đâu."
      Nghe lời Diệp Thanh Linh xong, Nhạc Nhạc cảm thấy như có đám quạ đen bay đỉnh đầu, vặn vẹo : "Thanh Linh đừng đổ oan , khi nào cưỡng bức ."
      Diệp Thanh Linh trả lời bọn họ, khóe miệng khẽ cong lên nở nụ cười thích thú, : "Phòng kia nếu hai người đều thích em tặng hai người, được ?"
      Mặt Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc đều có vẻ xấu hổ, xua tay : " được, Thanh Linh cần chuyển đâu." Diệp Thanh Linh muốn đem phòng tặng cho bọn họ, bọn họ đương nhiên thể lấy, nếu đồng ý Thanh Linh nghỉ ngơi ở đâu?
      " cần, như vậy..." Diệp Thanh Linh cố ý nửa.
      " trở về phòng, Thanh Linh ngủ ngon." Nhạc Nhạc xong liền ra khỏi thư phòng trở về phòng.
      Nhạc Nhạc vừa , Thượng Quan Sở vui vẻ, ôm chầm lấy Diệp Thanh Linh cười : "Vẫn là Thanh Linh có biện pháp."
      "Vậy ở đâu?" Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở cười sung sướng hỏi.
      " thế nào chứ? cũng giống như trước đây ngủ cùng Thanh Linh thôi." Thượng Quan Sở cố ý hiểu ý tứ trong lời của . xong nhìn khuôn mặt vừa lòng của , lại thề non hẹn biển : " thề, làm những việc Thanh Linh thích nữa."
      "Được!" Diệp Thanh Linh muốn cùng tranh luận, đẩy Thượng Quan Sở ra, cầm dự án mới của công ty rồi đứng lên.
      phút đồng hồ, mười phút, giờ... Ba giờ, Thượng Quan Sở ngáp : "Thanh Linh, mười hai giờ rồi, chúng ta ngủ ! Văn kiện ngày mai lại xem được ?"
      " được." Cái này nhân viên công ty hôm nay đặc biệt gửi đến, nếu giúp đỡ chút, Đình Đình sợ là cả đêm nay cũng được ngủ.
      Thượng Quan Sở thế nào cũng muốn chờ Diệp Thanh Linh, nhìn lười biếng nằm nhoài ra bàn tỏ vẻ buồn ngủ, Diệp Thanh Linh sắp xếp văn kiện phê duyệt chút, : " tính ngủ ở trong này sao?"
      Thượng Quan Sở mở to đôi mắt ủ rũ, nhìn lướt qua Diệp Thanh Linh, thấy đứng dậy, mặt liền lộ vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ, "Giờ về phòng sao?" xong kéo tay Diệp Thanh Linh, nhanh chóng rời khỏi thư phòng.
      Jin292Sô Cô la Đắng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :