1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo (Hoàn + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 30: Tội cố ý đả thương người
      Edit: An Tu
      Beta: Tuyết

      Thượng Quan Sở nghe thấy Tiền Nguyên và Mễ Lam Nhi đều ở ngoài cửa, liền thích thú, tới cửa, tay tùy ý khoác lên vai Diệp Thanh Linh cười : "Hai vị hăng hái, nửa đêm đến trông cửa thay Thượng Quan Sở tôi."

      Tiền Nguyên hừ lạnh tiếng, "Ai thích chứ? "

      "Tôi hăng hái thôi, có thể mời Tiền thiếu gia trông cửa, ra, Thượng Quan Sở tôi có thể là vinh dự ít!" Thượng Quan Sở cười đến nghiệt, trong lời có ý trêu tức, thản nhiên trêu chọc.

      Tiền Nguyên trong lòng thầm nghĩ, vẻ vang, còn tôi còn mặt mũi gì nữa.

      "Mễ Lam Nhi, có phải Tiền thiếu gia được ngủ hay ? xem ,Tiền thiếu gia nhìn đáng thương đấy." Diệp Thanh Linh nhìn nhìn Tiền Nguyên và Mễ Lam Nhi cũng chọc ghẹo .

      đợi Mễ Lam Nhi tiếp, Thượng Quan Sở liền phụ xướng phu tùy phụ họa : “Dù sao người ta cũng là tổng tài đại thiếu gia đấy, Mễ Lam Nhi chẳng lẽ lại để đại thiếu gia ngủ sàn nhà à!"

      "Hóa ra Sở thiếu gia cũng là ngủ sàn phòng của Diệp tiểu thư à?" giọng Tiền Nguyên mang theo chút cười nhạo, nhưng trong lòng có chút bội phục Thượng Quan Sở có thể vì người phụ nữ mình làm bất cứ chuyện gì.

      "Ách ——" Thượng Quan Sở thấy mọi người lộ vẻ chê cười, khỏi cảm thấy có chút ngượng, cam lòng bị người đàn ông khác cười nhạo, tiếp theo cười , " tại tôi ngủ giường, cũng phải là sàn nhà."

      “Sở thiếu gia cần giải thích, giải thích cũng thay đổi được chuyện ngủ sàn là mà." Mễ Lam Nhi cuời đến mức cười được nữa, tự cho mình là có lòng tốt liền khuyên nhủ.

      Diệp Thanh Linh thản nhiên nhếch khóe môi, nhìn mọi nguời, mặt lộ ra vẻ mệt mỏi : “Đều trở về phòng ngủ "

      "Diệp tiểu thư, tôi --" Mễ Lam Nhi dù thế nào cũng muốn trở về phòng, bởi vì có người dường như trở thành cái đuôi bám theo .

      "Nếu Tiền thiếu gia ngại, có thể cho ấy ngủ sàn nhà."

      "Tiền đại thiếu gia, Diệp gia còn có chỗ trống ở phòng khách, biết là chọn ngủ ở sàn phòng Mễ Lam Nhi? Hay là ngủ ở phòng khách?" Thượng Quan Sở xong liền giữ cửa , nhanh chóng theo Diệp Thanh Linh lên giường ngủ.

      Ngẩn ngơ vài giây, thấy cửa phòng đóng, Mễ Lam Nhi xoay người hướng phòng của mình mà , Tiền Nguyên như hình bóng theo, tới trước cửa phòng, Mễ Lam Nhi dừng bước, thản nhiên : " đừng lãng phí thời gian vô ích."

      Tiền Nguyên mở cửa ra, kéo Mễ Lam Nhi vào phòng, "Chúng ta hẳn là nên chuyện chút." Nhiều ngày trôi qua như vậy, chính là để cho có cơ hội giải thích.

      "Chúng ta có chuyện gì để ." Khi đó còn trẻ, cả ngày cố ý vô tình xuất trước mặt , thích , lại luôn cho nàng ánh mắt lạnh lùng, cả đời cũng thích loại phụ nữ biết xấu hổ như .

      "Ta cùng Tử Di có gì, Lam Nhi em hiểu lầm rồi ." Tiền Nguyên rất nghiêm túc , chỉ hy vọng có thể nghe giải thích.

      "Hiểu lầm cũng được, cũng được, đều liên quan gì đến tôi." Mễ Lam Nhi xong đeo tai nghe lên, muốn nghe giải thích.

      Từ xưa đến nay Tiền Nguyên chưa bao giờ thở dài đến vậy, chán nản nhíu lông mày, ngồi ở ghế dựa nhìn Mễ Lam Nhi nghiêng người, đêm mất ngủ.

      Diệp Thanh Linh nhàn nhã ăn bữa sáng, thấy TV truyền phát tin tức của ngôi sao xinh đẹp Hàn Phỉ Phỉ.

      "Lần này cố mà chịu, cố ý đả thương người vô tội, nghe phải ngồi tù 3 năm ." Trương Đình Đình lòng đầy căm phẫn .

      Diệp Thanh Linh thản nhiên nhìn lướt qua Trương Đình Đình, tiếp tục cúi đầu ăn bữa sáng.

      Trương Đình Đình tò mò nhìn lãnh đạm Diệp Thanh Linh, hỏi: "Thanh Linh cảm thấy vui vẻ sao?"

      " Người bị thương cũng phải là tớ." Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Sở ngồi trước mặt ăn sáng.

      "A?" Trương Đình Đình hiểu được Diệp Thanh Linh vậy có ý gì , ngây ngốc hỏi: " Người bị thương là ai có liên quan gì đến chúng ta?"

      "Ý của Thanh Linh ta mới là người nên cảm thấy hả lòng hả dạ." Thượng Quan Sở nhìn thoáng qua Trương Đình Đình, lại : "Có thể trở thành như vậy, dễ dàng."

      "Ách. . . . . ." gần đây hình như là trở nên ngốc nghếch , càng ngày càng nghe hiểu Thanh Linh ý gì .

      "Sở Thiếu gia, có người ở ngoài cửa mắng Diệp tiểu thư." Ngô Vân từ bên ngoài vào nhà bẩm báo.

      "Ai?" Thượng quan sở mặt chút thay đổi, nhàng ra chữ.

      "Diệp ." Ngô Vân trong lòng thầm nghĩ, Sở Thiếu gia lúc này tức giận sao? Chẳng lẽ muốn đại khai sát giới?

      "Mời ta vào !" Diệp Thanh Linh buông bát đũa xuống, chầm chậm rút giấy ra lau miệng.

      "Cái gì? Cho bà ta vào? Thanh Linh cậu điên rồi?" Trương Đình Đình thể tin được kêu lên tiếng đầy tức giận.

      Thượng Quan Sở lời nào, cười đầy tà ý.

      "Thanh Linh, Thanh Linh, cháu cứu Phỉ Phỉ, cứu Phỉ Phỉ được ?" Chỉ chốc lát sau, vẻ mặt Diệp đầy cầu xin vào nhà ăn.

      Tình huống gì đây? phải bà ta ở bên ngoài mắng Diệp Thanh Linh sao? Mọi người tràn đầy nghi hoặc đồng thời nhìn về phía Ngô Vân.

      Ngô Vân bất đắc dĩ nhún vai, buông lỏng tay, phe phẩy đầu, tỏ vẻ cũng biết đây là tình huống gì.

      Diệp Thanh Linh thản nhiên nhìn Diệp , ôn hoà : " Đường đến đây?"

      Diệp sửng sốt hai giây, liền khóc sướt mướt đứng lên, "Thanh Linh, cháu cứu phỉ phỉ , là chúng ta có lỗi với cháu, cháu đại nhân nên so đo với tiểu nhân, cháu đừng cho Phỉ Phỉ ngồi tù được ? Ta coi Phỉ Phỉ như con của mình."

      Diệp Thanh Linh nhíu nhíu mày, : "Tôi cũng chỉ có người cha."

      "Là lỗi của ta, ta biết sai rồi, đây là toàn bộ tài sản của ta, đều cho cháu, cháu buông tha Phỉ Phỉ được ?" Diệp đem giấy tờ tài sản của bà ta đặt trước mặt Diệp Thanh Linh .

      Diệp Thanh Linh thản nhiên nhìn cái gọi là tài sản mà Diệp bày ra bàn, nhếch mày thản nhiên : " Tôi cho bà gấp hai, làm cho ba tôi sống lại."

      "Ta cho bà gấp ba tài sản, mời ngươi hắt bát axit sunfuric lên người con bà hộ ta, có được ?" Thượng Quan Sở lộ ra nụ cười làm điên đảo chúng sinh, Ngô Vân và người của Thương Quan gia nhìn thấy đều kìm được run rẩy.

      "Đúng là, tôi cho bà gấp năm lần, bà cho tôi đâm bà hai đao, thế nào?" Trương Đình Đình chống nạnh kiểu bênh vực kẻ yếu .

      Thượng Quan Sở hừ tiếng, cười hỏi Trương Đình Đình: " có nhiều tiền như vậy sao?"

      "Ách – tôi có." Đầu Trương Đình Đình nhất thời đen lại, chẳng qua cũng chỉ giả dụ thôi, mấy người cũng như vậy, vì sao thể chứ?
      Jin292Sô Cô la Đắng thích bài này.

    2. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 31: Bỏ tù hai năm
      Edit: An Tu
      Beta: Tuyết

      Thượng Quan Sở hừ tiếng, cười hỏi Trương Đình Đình: " có nhiều tiền như vậy sao?"
      "Ách —— tôi có." Đầu Trương Đình Đình nhất thời, chẳng qua cũng chỉ là giả dụ thôi, mấy người cũng như vậy, vì sao mà được chứ?
      Diệp ngây ngốc nhìn Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở, tiện đà ngừng khóc lóc kể lể "Thanh Linh, dù thế nào bác cũng là bác cháu, Phỉ Phỉ cũng là chị họ cháu, cháu tha thứ bọn ta lần , lần thôi, được ? Chúng tôi cam đoan tái phạm nữa. Sau này Thanh Linh muốn tôi Tây tôi tuyệt đối Đông."
      Diệp Thanh Linh lãnh đạm xem Diệp diễn trò, nhìn Thượng Quan Sở : " xem nên xử lí như thế nào?"
      Thượng Quan Sở nhíu mày, ngón tay dài trắng nõn gõ gõ lên mặt bàn, lúc lâu sau, cười đầy tà ý nhìn về phía Trương Đình Đình : "Xử lý theo lời vừa mới ."
      "Tôi gì?" Trương Đình Đình hiển nhiên chuyện này, thế nào lại thành quyết định.
      "Cố ý đả thương người là tội 3 năm tù." Diệp Thanh Linh đứng dậy, ra nhà ăn, hề để ý tới Diệp khóc.
      Diệp thấy Diệp Thanh Linh rời , liền đuổi theo, "Thanh Linh, cháu thể để bác ngồi tù chứ, xin cháu, bác xin dập đầu tạ tội.” xong liền quỳ đất, đầu chạm xuống mạnh, miệng còn ngừng : "Là bác sai, là bác đúng, là bác đáng chết."
      "Đứng lên !" Diệp Thanh Linh xoay người nâng Diệp dậy, giọng điệu mềm mỏng.

      Diệp lau nước mắt, nhìn Diệp Thanh Linh đầy mong chờ, "Thanh Linh tha thứ cho bọn ta sao?"
      Diệp Thanh Linh nâng Diệp bởi vì dập đầu mà trán sưng đỏ, nhàng thở dài : " chừng chỉ bỏ tù hai năm thôi, chỉ là nếu bác tiếp tục náo loạn như vậy." xong nhìn về phía Thượng Quan Sở: "Chọc giận người nào đó...Có thể chỉ là hai năm." Phải biết rằng Thượng Quan Sở có thể giao Hàn Phỉ Phỉ cho cảnh sát, xem như là khai ân, nếu mất hứng, nếu 'Giải quyết riêng', kết cục của mẹ con Hàn Phỉ Phỉ có lẽ còn thảm hơn so với người của Lưu gia.
      "Được, hai năm, hai năm." Diệp bừng tỉnh, xoay người sang dập đầu với Thượng Quan Sở : "Cảm ơn Sở thiếu, cảm ơn Sở thiếu."
      "Người nên cảm ơn là Thanh Linh." Nếu phải Má Trương làm chuyện trái pháp luật, cũng là làm chuyện trái pháp luật. Dám hắt axít sunfuric lên người Thanh Linh, làm cho mẹ con Diệp sống bằng chết.
      Diệp hận thấu xương Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở, nhưng thể nhịn.
      "Cho kẻ thù cơ hội, chính là để chính mình nguy hiểm hơn." Nhìn bóng dáng chật vật của Diệp , Thượng Quan Sở than .
      "Ba muốn cho bác ấy thời gian để thay đổi trong khi bị giam." Nguyện vọng của cha, tuân thủ. Nhưng cơ hội chỉ lần, có lần sau, tuyệt đối nương tay.
      bao lâu, Hàn Phỉ Phỉ bị xử bỏ tù, biết Thượng Quan Sở dùng biện pháp gì, Hàn Phỉ Phỉ bỏ tù thời gian nhiều ít vừa vặn hai năm.
      Nhật báo về các ngôi sao nổi tiếng được tung ra, tin tức do đắc tội Thượng Quan Sở mà phải vào tù, nhất thời trở thành đề tài đứng đầu trong các quán trà ở Thành phố A.
      Là ai đưa kế hoạch của Thượng Quan Sở cho Hàn Phỉ Phỉ biết, Tô Phi tận dụng toàn bộ nhân lực cũng thể tìm ra chút dấu vết.
      Vài ngày sau, buổi trưa, Khương Thừa cùng Dịch Hiểu Huyên xuất ở Diệp gia.
      "Sao lại bị chậm vài ngàu thế?" Thượng Quan Sở ngồi ở sô pha phòng khách, lần đầu tiên ngồi thẳng được.
      Khương Thừa nhìn tư thế kỳ quái của Thượng Quan Sở, cười : "Nghe Sở thiếu lần này làm hùng cứu mỹ nhân, biết có ôm được mỹ nhân về chưa?"
      Thượng Quan Sở cười châm biếm, tay tùy ý khoác lên người Diệp Thanh Linh nồi xem báo bên cạnh, cười hỏi: "Cậu ?"
      Cúi đầu xem báo g Diệp Thanh Linh nhếch khóe môi, để ý đến hành động theo qui củ gì của Thượng Quan Sở. Lúc này, Dịch Hiểu Huyên mang theo vẻ mặt ngây ngô chạy vội đến bên Thượng Quan Sở, "Sở ca ca, Hiểu Huyên rất nhớ ."
      đợi Dịch Hiểu Huyên chạy vào lòng Thượng Quan Sở, Dịch Thiếu Kiệt xuất như quỷ ở trước mắt mọi người, ngăn trước mặt Dịch Hiểu Huyên, cười : "Em nhớ trai sao?"
      "Đương nhiên nhớ chứ!" Dịch Hiểu Huyên cho Dịch Thiếu Kiệt cái ôm chặt, sau đó mở miệng : "Nhưng em càng nhớ Sở ca ca hơn." Đẩy Dịch Thiếu Kiệt ra, liền hướng trong lòng Thượng Quan Sở chạy tới.
      "Dịch Thiếu Kiệt, quản cho tốt em si tình của cậu." Thượng Quan Sở thấy Dịch Hiểu Huyên chưa từ bỏ ý định chạy tới chỗ , sắc mặt lập tức trở nên trầm.
      Dịch Thiếu Kiệt vừa đúng lúc giữ được Dịch Hiểu Huyên, cười to : "Hiểu Huyên, Thành Vũ ca ca cũng đến đây, em nhớ Thành Vũ ca ca sao?" Mỗi lần đều chỉ có thể dùng Kim Thành Vũ để lừa gạt em . Lần trước dùng Kim Thành Vũ lừa em về nhà, biết Kim Thành Vũ cũng đồng ý làm bạn trai , liền khóc lớn. Nếu phải Khương Thừa đúng lúc đưa mang Nhật Bản chơi, cũng biết làm thế nào vì việc dối của chính mình.
      Dịch Hiểu Huyên nháy nước đôi mắt to ngấn nước nhìn về phía cửa, thấy được Kim Thành Vũ, lại nhìn người bên cạnh Kim Thành Vũ, cao gầy xinh đẹp, giật mình, ngơ ngác : "Giai Tình?"
      Mọi người thể tin được nhìn lại, thấy cao gầy xinh đẹp kia bên người Kim Thành Vũ, khỏi đều thở dốc vì kinh ngạc.
      Thượng Quan Sở ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng. Ánh mắt nhìn đó tất cả đều là chán ghét, thậm chí còn có vẻ hận thù.
      chăm chú xem báo Diệp Thanh Linh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng mọi người, thấy vóc dáng cao gầy xinh đẹp đứng bên người Kim Thành Vũ. cầm trong tay cái bao tay màu trắng ngà, thân váy dài màu trắng khoác thêm áo khoác cũng màu trắng, làn váy vừa vặn che khuất mắt cá chân , gió nhàng bám góc váy, phiêu nhiên như vậy, xinh đẹp như vậy, giống như tiên tử phiêu diêu nhiễm chút bụi trần lạc ở trốn nhân gian.
      lẳng lặng nhìn Thượng Quan Sở, nước mắt trực trào nơi khóe mắt, bước từng bước về phía Thượng Quan Sở, miệng thào gọi: "Ca ca..."
      Jin292Sô Cô la Đắng thích bài này.

    3. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 32: Tình đáng sợ
      Edit: An Tu
      Beta: Tuyết

      Sắc mặt Thượng Quan Sở trở nên trầm, đứng dậy, cầm tay Diệp Thanh Linh : "Mệt mỏi, chúng tôi về phòng."
      Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lãnh của Thượng Quan Sở, gật đầu, gì.
      Giai Tình thấy Thượng Quan Sở rời , nhanh chóng đứng trước mặt Thượng Quan Sở, nhìn thấy Thượng Quan Sở, nước mắt báo trước cứ liên tục rơi xuống, ", nhiều năm như vậy, thể tha thứ cho e sao?"
      Thượng Quan Sở nhìn Giai Tình, giọng cười lạnh, : "Bác bởi vì tha thứ cho ta mà chết, Giai Tình nhớ sao?"
      ", em biết sai lầm rồi, em cam đoan, em bao giờ làm bị thương người quan tâm." Giai Tình khóc, đau khổ cầu xin.
      " , tôi hy vọng lại nhìn thấy ơ r." phải tàn nhẫn, có số việc , phải là biết, cũng có nghĩa là ta làm.Mắt Giai Tình lóe lên đầy hận ý, lạnh lùng nhìn ánh mắt của Thượng Quan Sở đều hướng đến Diệp Thanh Linh, lầm bầm : "Được! Em , đừng hối hận."
      "Nếu như Thanh Linh có việc, kết cục của so với người của Lưu gia còn thảm hại hơn." Thượng Quan Sở mặt chút thay đổi .
      Giai Tình run rẩy chút, mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, từng chút: " phải muốn chăm sóc Giai Tình cả đời sao? phải thích Giai Tình sao?"
      "Đó là mười mấy năm trước." Khi đó chỉ là tên nhóc con, biết phải em , cũng biết cha mẹ bức chết cha mình.
      "Tình em cấm kị?” Diệp Thanh Linh giọng thở dài.
      "Chúng tôi căn bản phải là em." Giai Tình nhìn Diệp Thanh Linh .
      " ra là thế?" Vẻ mặt Diệp Thanh Linh tỏ ra hiểu , nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Giai Tình : " Thượng Quan Sở?"
      Thượng Quan Sở nghe xong liền nhíu mày, : "Thanh Linh đừng hiểu lầm."
      "Hiểu lầm?" Diệp Thanh Linh cười lạnh tiếng, tiếp tục : "Lợi dụng người Lưu gia, xúi dục Hàn Phỉ Phỉ trả thù tôi bằng cách hắt a xít sunfuric, đây là hiểu lầm?"
      " Sao em lại biết?" Thượng Quan Sở thể tin được liền nhìn khuôn mặt nhắn trắng nõn của Diệp Thanh Linh.
      "Tôi có kẻ thủ." Thông minh như , qua cuộc chuyện ngắn gọn giữa Thượng Quan Sở và Giai Tình, liền đoán được Giai Tình là người đứng phía sau việc của Lưu gia.
      "Tô Phi, Ngô Vân." Thượng Quan Sở lạnh đạm .
      "Sở thiếu." Ngô Vân xuất trước mặt Thượng Quan Sở.
      "Lập tức đưa Giai Tình xuất ngoại." nghĩ khi gặp lại , lần này người làm đau lòng lại chính là người gọi là em .“Vâng." Ngô Vân lễ phép cung kính với Giai Tình : "Tiểu thư Giai Tình, mời."
      "Dùng trực thăng." Đây phải là biện pháp tốt nhất để giải quyết vẫn đề, nhưng muốn làm bị thương người từ coi là em , vẫn làm được.
      "Vâng." Ngô Vân đáp lời, đưa Giai Tình ra khỏi Diệp gia, lái xe ra sân bay.
      Giai Tình rồi, Thượng Quan Sở bỏ lại mọi người ở phòng khách rồi cùng Diệp Thanh Linh trở về thư phòng.Vào đến thư phòng, Diệp Thanh Linh nhìn mấy kiện của Diệp thị. Thượng Quan Sở ngồi đối diện , nhìn lâu, mới mở miệng, "Thanh Linh trách phải ?" Nếu phải bởi vì , Giai Tình cũng lợi dụng Hàn Phỉ Phỉ để đối phó .
      " có." Diệp Thanh Linh buông trong tay văn kiện, chăm chú nhìn .
      "Em phải muốn rời , theo em nữa chứ?" Thượng Quan Sở lại hỏi.
      " có." ra cũng chán ghét , chỉ là muốn chấp nhận , cần thời gian.
      "Vì cái gì?" nghi hoặc.
      " giờ tôi là cái đinh trong mắt Giai Tình.” tình đơn giản như vậy, Giai Tình cũng khinh địch như vậy buông tha .
      Nghe xong lời của , cúi đầu suy nghĩ, lát mới : " cũng biết cho ta cơ hội chính là khiến em nguy hiểm, nhưng muốn giết ta, làm được." Thấy trả lời, như trôi vào miền ký ức xa xôi, mở miệng kể lại cậu chuyện mà chưa ai từng được nghe qua.
      "Năm ấy ba tuổi, mẹ qua đời, mấy tháng sau ba cưới mẹ Giai Tình. Hai năm sau Giai Tình được sinh ra, khi đó rất vui vẻ, bởi vì ba có thêm em cùng chảy dòng máu. Nhớ lúc trước đây, em rất đáng , luôn theo sau ngọt ngào gọi ca ca. Giai Tình trước đây lớn lên phải gả làm dâu . Năm đó mười tuổi, mẹ Giai Tình bảo ba cho du học, bác bởi vì lo lắng cho , theo sang nước ngoài chăm lo về sinh hoạt đến năm năm. Năm ấy và bác biết ba bệnh nặng liền về nước, đến khi về ba mất được thời gian, tài sản Thượng Quan gia đều bị cha mẹ Giai Tình cướp . Nghe và bác về nước, cha mẹ Giai Tình phái người đuổi giết tôi cùng bác. Lần đó khi bị đuổi giết cùng đường là em cứu ." tới đây ánh mắt Thượng Quan Sở đầy thâm tình nhìn Diệp Thanh Linh.
      "Sau rồi thế nào?" Đối với quá khứ của , lần đầu tiên có hứng thú hỏi.
      "Sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, trở về Minh Sát. Sau đó, dùng Minh Sát giết người, đoạt lại tài sản của Thượng Quan gia. Cha Giai Tình bị giết, mẹ ta vì bảo vệ Giai Tình liền tự sát, chỉ cầu xin tôi buông tha Giai Tình."
      tới đây, con ngươi mắt Thượng Quan Sở dường như đen lại, chỉ buông tha Giai Tình, còn cho rằng ta vẫn là em luôn thương chăm sóc trước kia, tin rằng vô tội, vẫn luôn thuần khiết như hồi còn bé. Nhưng là nhầm rồi, bảy năm trước, ta cùng Triệu Tử Khiên lái xe đâm chết bác. Nguyên nhân chính là bởi vì bác bảo ta đừng quấn quít lấy , cả đời này cũng thích ta."
      "Giai Tình , vì , ta quan tâm cha mẹ mình chết như thế nào." Diệp Thanh Linh khách quan đánh giá.
      "Nhưng ta, chỉ coi ta như em . Cả đời này người duy nhất chính là em, Diệp Thanh Linh." Thượng Quan Sở cách nghiêm túc nhìn Diệp Thanh Linh.
      Diệp Thanh Linh thấy Thượng Quan Sở dường như trở lại bình thường, thản nhiên cười, : "Tôi tin ."
      Jin292Sô Cô la Đắng thích bài này.

    4. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 33: Da mặt dày
      Edit: An Tu
      Beta: Tuyết

      "Nhưng ấy, chỉ coi ấy như em thôi. Cả đời này chỉ duy nhất người chính là em, Diệp Thanh Linh." Thượng Quan Sở vô cùng nghiêm túc, chăm chú nhìn Diệp Thanh Linh.
      Diệp Thanh Linh thấy Thượng Quan Sở dường như trở lại bình thường, thản nhiên cười : "Tôi tin."
      " chứ?" Được Diệp Thanh Linh tín nhiệm vô điều kiện như vậy Thượng Quan Sở thấy cảm động thôi, trong mắt thậm chí còn lóe lên nước mắt hạnh phúc.
      "Tôi tin rằng, việc đơn giản như vậy." Ánh mắt Diệp Thanh Linh dấu ý cười trong lòng, lông mi hơi run rẩy, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
      Nhất thời, Thượng Quan Sở có cảm giác như từ đám mây cao ngã xuống đất, dở khóc dở cười nhìn vô cùng bình tĩnh kia, khỏi ngạc nhiên hỏi: "Em còn biết gì nữa?"
      "Lấy tính cách của , Giai Tình đâm chết bác, để Giai Tình sống dễ chịu mới phải?" Tuy ở chung với lâu lắm, nhưng tuyệt đối tin tưởng Thượng Quan Sở là người có thù ắt báo.
      "Em hiểu , Thanh Linh!" Thượng Quan Sở cười sang sảng, "Triệu Tử Khiên cùng Giai Tình cũng có đâm chết bác, nhưng khiến chân bác tàn phế. phái sát thủ đến tìm Giai Tình, chỉ tống ta lên máy bay ra nước ngoài, để ta tự sinh tự diệt."
      "Bác mất như thế nào?" Diệp Thanh Linh tò mò hỏi.
      "Tự sát." Ánh mắt Thượng Quan Sở đột nhiên ảm đạm, từ chiếc túi mang theo bên người lấy ra thứ đồ vật, "Sau đó, ở trường bệnh viện lấy được cái này."
      Đây là khối ngọc thạch, hình quạt, chỉ bằng ngón tay. Diệp Thanh Linh đoán: "Bác phải tự sát mà bị người có ngọc này giết."
      "Hoàn toàn đúng." Thượng Quan Sở gật đầu khẳng định với Diệp Thanh Linh lại tiếp: "Giai Tình vốn nên Mĩ, nhưng sau lại thấy bóng dáng đâu."
      "Như vậy xem ra Giai Tình và người giết bác là đồng lõa?" ra tình lại phức tạp như vậy.
      " nghĩ chỉ có vậy." Đó là mưu, có lẽ từ khi cha mẹ chết, cha mẹ Giai Tình, Giai Tình, đều bị người kia đùa bỡn.
      Diệp Thanh Linh cúi đầu tự hỏi, lâu sau mới : "Nếu như người nọ có thù với , nếu như mục đích của người đó là Thượng Quan gia, sao lại trực tiếp đến giết ?"
      "Mười năm trước, khi đoạt lại tài sản của Thượng Quan gia, đâu cũng đều có sát thủ ghé thăm." Bởi vì vậy, mới ít khi xuất trước mọi người.
      "Xem ra vận khí của tồi?" Mười năm, thường xuyên bị người đến giết, có thể sống tốt như thế, thực lực của quả thể coi thường.
      "Phải là rất mạnh mẽ." Mặt Thượng Quan Sở nhất thời ra đắc ý.
      "Đúng là da dày." Diệp Thanh Linh cúi đầu thầm nghĩ, cũng gặp qua nhiều người tự kỷ nhưng cũng đến mức cuồng như vậy.
      này lại dám mắng da mặt dày, nhưng lại thấy tức giận, chỉ cười : "Nếu da đủ dày, chỉ sợ Thanh Linh cũng thành vợ người khác rồi."
      "Là do nếu da đủ dày, sao có thể ngăn được viên đạn của sát thủ chứ." Đối với việc tự kỷ lại thêm da mặt như thế của Thượng Quan Sở, Diệp Thanh Linh chỉ có thể nhìn trời hỏi, da mặt dày thế phải làm thế nào để luyện thành?
      "Sở thiếu, xảy ra chuyện." Giọng vội vàng của Tô Phi xuất ở ngoài thư phòng
      "Chuyện gì?" Đợi Tô Phi vào thư phòng Thượng Quan Sở hỏi.
      " Nghiêm thiếu B thị vừa xong Thành phố A, ở đường giữa hai hồ thấy bị bắn chết." Tô Phi cau mày, nhìn thay đổi mặt Thượng Quan Sở.
      Khuôn mặt Thượng Quan Sở vẫn tuấn tú như sương, giọng trầm thấp: "Ở trường có ai?"
      "Ngô Vân và Giai Tình tiểu thư." Tô Phi .
      “Ra sân bay cần qua đường giữa hai hồ?" Thượng Quan Sở nhíu mi, khinh bạc thản nhiên .
      " cần." Tô Phi trả lời chi tiết.
      "Bảo Ngô Vân tới gặp tôi." Giọng Thượng Quan Sở trầm thấp như từ địa ngục truyền đến, Tô Phi khỏi rùng mình.
      Sau đó lâu Ngô Vân vào thư phòng.
      Nhìn sắc mặt trầm Thượng Quan Sở liền thân thể khỏi run rẩy, sợ hãi kêu: "Sở thiếu."
      "Vì sao hai người lại vào đường giữa hai hồi?" sắc mặt trầm của Thượng Quan Sở rồi đột nhiên biến mất, thay đó là vẻ mặt cười đếnyêu nghiệt .
      Sắc mặt Ngô Vân lập tức tái nhợt, chân bất giác run lên, trả lời cách sợ hãi, " Tiểu thư Giai Tình ấy muốn về khách sạn trước để lấy hành lý."
      "Ngu xuẩn!" Thượng Quan Sở nhíu máy, thản nhiên : "Cậu có biết hậu quả thế nào rồi ?"
      "Nghiêm thiếu chết, Nghiêm lão gia chắc chắn tính sổ với chúng ta." Tô Phi bình tĩnh phân tích thay Ngô Vân.
      "Việc này nên xử lý như thế nào?" Thượng Quan Sở lo lắng Nghiêm lão gia tìm tính sổ, chỉ sợ người của Nghiêm gia tìm Thanh Linh gây phiền toái. cảm thấy hối hận với quyết định lúc trước, để có thể tìm ra đối thủ nhiều năm qua của Thượng Quan gia mà phiền hà Thanh Linh.
      "Tôi gia tăng công tác bảo vệ Diệp gia." Tô Phi nhìn Ngô Vân mặt rối rắm như cái bánh quai chèo(*), vỗ vai Ngô Vân an ủi.
      Ngô Vân hơi mất tự nhiên khẽ động khóe miệng, sau đó cúi đầu nhận sai với Thượng Quan Sở , "Sở thiếu, thực xin lỗi."
      "Cậu đúng, là tôi sai." Thượng Quan Sở thở dài, trách tội bất kì ai. tại điều cần thiết phải làm nhất là phải giải quyết vấn đề, là phải trốn tránh trách nhiệm.
      Tô Phi và Ngô Vân ra ngoài chờ phân phó, "Đưa Giai Tình cho Nghiêm lão gia tử xử lí." tin rằng Nghiêm lão gia nhất định cảm thấy hứng thú với em danh nghĩa của Thượng Quan Sở.
      "Vâng." Tô Phi và Ngô Vân trăm miệng lời nhận lệnh rồi .
      Ngô Vân và Tô Phi rồi, Thượng Quan Sở lộ vẻ xấu hổ : "Thanh Linh, thực xin lỗi."
      Diệp Thanh Linh thoải mái cười : "Em còn chưa có kiến thức về tranh đấu của xã hội đen, có thể kiến thức chút, cũng tốt."
      "Em sợ sao?" Thượng Quan Sở hiểu trong đầu rốt cuộc nghĩ cái gì, nếu là người khác tuyệt đối bình tĩnh được như .
      "Sợ." Diệp Thanh Linh gật đầu, tiếp tục : "Sợ có ích gì?"
      Thượng Quan Sở chăm chú nhìn Diệp Thanh Linh hồi lâu, : "Tin , nhất định quét sách những người gây bất lợi hay uy hiếp em." Chỉ có như vậy, và Thanh Linh mới có thể cùng nhau sống hạnh phúc.

      (*) đây là loại bánh của Nam Phi trông khá giống quẩy xoắn của Việt Nam mình, nàng nào biết search gg nhé!!
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    5. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 34: Trao đổi điều kiện
      Edit: An Tu
      Beta: Tuyết


      Sợ vết thương sau lưng khó lành nên nằm sấp ngủ dần dần thành thói quen của Thượng Quan Sở.
      "Thanh Linh, đến khi nào em gả cho thế?" Diệp Thanh Linh nằm xuống, Thượng Quan Sở an phận thuận thế đưa tay ôm ngang eo Diệp Thanh Linh, chán nản hỏi.
      nhíu mày, chút khách khí đẩy tay ra, : " có đủ 5840 triệu tiền mặt ?" cố ý đem hai chữ 'tiền mặt' cách nhấn mạnh.
      Thượng Quan Sở nghiêng người, nhìn khuôn mặt nhắn lạnh lùng của , rồi theo kiểu thảo luận: "Có thể thay đổi điều kiện được ?"
      Diệp Thanh Linh nháy mắt, nghiêng đầu suy nghĩ lúc lâu, : "Chờ khi em kiếm đủ 5840 triệu cũng có thể."
      Thượng Quan Sở há hốc miệng, vất vả mới khép được lại, ủ rũ : " đổi điều kiện." Chờ khi kiếm được 5840 triệu, chỉ sợ thành đầu hoa râm rồi. Quên , xem ra nên tự mình kiếm mấy ngàn triệu nhanh hơn chút.
      " đổi?" Diệp Thanh Linh cười hỏi.
      " đổi. Kiên quyết đổi." ánh mắt Thượng Quan Sở mang theo ngữ khí kiên định.
      "Ai!" Diệp Thanh Linh thở dài, mắt mang theo ý cười, vẻ mặt đầy tiếc nuối : "Em còn tính đổi cho điều kiện khác. Chẳng qua nếu kiên quyết như thế, vậy thôi."
      "A!" Thượng Quan Sở cảm thấy chung quy lại vẫn là mình bị lừa, ngoài miệng lại : "Mấy ngàn triệu mà thôi, đến lúc đó, chúng ta tốt nhất nên là tay giao tiền, tay giao người."
      Diệp Thanh Linh nhìn sắc mặt tự đại của , cúi đầu chỉ cười .
      Thượng Quan Sở thấy dường như định đáp lời, tò mò hỏi: "Đến giờ có phải Thanh Linh thích chút ?"
      " quá nhàn rỗi nên cảm thấy buồn chán à. Chẳng lẽ chuyện của Nghiêm thiếu giải quyết xong rồi?" Diệp Thanh Linh sang chuyện khác.
      "Giai Tình ở trong tay Nghiêm lão gia, đêm nay có việc gì." Nhưng ngày mai khó .
      "Nhanh ngủ , ngày mai còn có thể xem náo nhiệt." Diệp Thanh Linh giọng bình tĩnh, xong liền tìm chu công chuyện phiếm.
      Sáng sớm hôm sau, đúng như Diệp Thanh Linh dự đoán, Diệp gia có thể là từ trước tới nay chưa từng náo nhiệt như vậy.
      Phòng tiếp khách của Diệp gia, Diệp Thanh Linh tự động ngồi ở chỗ chủ vị, Thượng Quan Sở tùy ý ngồi bên cạnh Diệp Thanh Linh, Mễ Lam Nhi đứng ở phía sau Diệp Thanh Linh, mà Tiền Nguyên lại trưng ra vẻ mặt vui nhìn Mễ Lam Nhi, sau đó lại nhìn về phía Diệp Thanh Linh, đối với việc Diệp Thanh Linh nhận Mễ Lam Nhi làm trợ lý trong lòng vô cùng bất mãn.
      Diệp Thanh Linh nhìn phòng tiếp khách kín người hết chỗ, liền bảo Má Trương mang trà .

      Từ trước đến nay Diệp Thanh Linh luôn thích trà lài, má Trương cần hỏi liền rót chén trà Diệp Thanh Linh, rồi mang trà rời .
      "Má Trương, cũng cho tôi ly trà !" Thượng Quan Sở sớm có thói quen coi má Trương như nhân viên tạp vụ của Diệp gia, nhìn quen việc má Trương chỉ châm trà cho mình Thanh Linh nên trách.
      Thượng Quan Sở cầu má Trương cũng rót cho mình chén trà rồi mới rời khỏi phòng tiếp khách.
      "Nghiêm lão gia hôm nay đến Diệp gia tôi biết có chuyện gì?" Diệp Thanh Linh trấn tĩnh nhàn tàn mở miệng, rất có phong phạm của gia chủ Diệp gia.
      Với việc có trà của mình bàn, Nghiêm lão gia cũng trách, nét mặt tỏ ra đôn hậu : "Hôm nay đến quấy rầy Diệp gia, ngại quá. Chuyện con tôi, hẳn Diệp tiểu thư cũng biết, hôm nay tôi đến đây, chủ yếu là để tìm Thượng Quan Sở."
      Nghiêm lão gia thẳng vào vấn đề ra mục đích của mình, Diệp Thanh Linh uống nước, chậm rãi buông chén trà, thản nhiên : "Các người cứ ." Ý là các người cứ bàn , tôi chỉ nghe thôi.
      Nghiêm lão gia nhìn Diệp Thanh Linh cách hiền từ. Sau đó nhìn về phía Thượng Quan Sở : "Con tôi vừa đến bị người của Sở thiếu bắn chết, chuyện này Sở thiếu giải thích thế nào."
      Nghiêm lão gia có thể xưng Thượng Quan Sở tiếng Sở thiếu, bởi vậy có thể thấy được thế lực của Thượng Quan Sở ở trong nước mạnh đến thế nào.
      "Chuyện này xảy ra ở Thành phố A, tôi nhất định cho Nghiêm lão gia lời giải thích." mặt Thượng Quan Sở mang nụ cười tà ý, tiếp: "Nhưng mà việc Nghiêm thiếu gia chết cũng liên quan gì đến việc tôi giúp ông."

      "Hừ, câu quan hệ có thể mua lại mạng con tôi sao?" Nghiêm lão gia chút cũng vừa lòng với việc phủ sạch liên quan của Thượng Quan Sở, phải nhớ rằng Thượng Quan Sở có tiếng là ác ma, ai dám ở địa bàn của vu oan hãm hại.
      Thượng Quan Sở biết suy nghĩ của Nghiêm lão gia, mắt nhìn người của Nghiêm lão gia mang Giai Tình vào, : "Với chuyện của Nghiêm thiếu gia, tôi có chút nể mặt."
      "Cậu khẳng định có liên quan gì với ta?" Nghiêm lão gia theo ánh mắt của Thượng Quan Sở, cũng nhìn về phía Giai Tình.
      "Đương nhiên." Thượng Quan Sở xong uống cạn chén trà.
      "Ha ha... Sở thiếu quả nhiên độc ác phải trượng phu. Vì trốn tránh trách nhiệm, mà cho em gánh tội thay." vẻ mặt Nghiêm lão gia đầy châm biếm.
      "Em ? Tôi nghĩ là Nghiêm lão gia hiểu lầm rồi." Đối với người em này, Thượng Quan Sở cực kì chán ghét.
      "Sở thiếu quả nhiên tàn nhẫn, em mình mà cũng thừa nhận? Nhưng quan hệ à, có số việc thực giả được, giả thực được." tại trong mắt Nghiêm lão gia chỉ có châm biếm, còn có khinh bỉ. Định nhưng cuối cùng Diệp Thanh Linh cũng nhịn được, giọng hỏi Thượng Quan Sở, " chắc chắn Giai Tình phải em ?"
      "Đùng." Thượng Quan Sở minh bạch nhìn Diệp Thanh Linh.
      "Hay là xét nghiệm DNA ?" Diệp Thanh Linh hỏi rồi nhìn về phía Giai Tình, nhìn cách kỹ càng, lại cảm thấy Giai Tình và Thượng Quan Sở có vài nét giống nhau.
      "Cha mẹ Giai Tình vậy, Giai Tình cũng như vậy. nghĩ có sai." Thượng Quan Sở lúc này mới nghiêm túc nghĩ đến ý tứ trong lời của Nghiêm lão gia.
      Diệp Thanh Linh dường như hiểu ra cái gì đó? khỏi nhíu mày lại, thản nhiên : "Đối thủ của rất lợi hại."
      "Ý của em là...? Giai Tình là em của ?" Thượng Quan Sở dám tiếp tục nghĩ nữa, nếu như là như thế? Như vậy phải giải thích thế nào?
      " bậy, chúng tôi phải em, chúng tôi phải em." Giai Tình nghe xong cuộc đối chuyện của Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở toàn thân liền phát run, tin ông trời trêu cợt như thế, nếu như và Thượng Quan Sở em, như vậy cái gọi là tình , lại thành chuyện để cho cả thiên hạ chê cười.
      "Thực giả được, giả thực được." Diệp Thanh Linh lặp lại lời vừa rồi của Nghiêm lão gia. Sau đó quay sang với Thượng Quan Sở: "Hai người vẫn là nên xét nghiệm DNA để chắc chắn."
      Thượng Quan Sở gật đầu, cũng thể nhận phỏng đoán của Diệp Thanh Linh.
      Diệp Thanh Linh xoay người sang nhìn Nghiêm lão gia, giọng : "Nghiêm lão gia, tôi tin tưởng chuyện của Nghiêm thiếu gia liên quan đến Thượng Quan Sở, hy vọng ông có thể cho Thượng Quan Sở ít thời gian, điều tra việc này. Tôi tin rằng chỉ có tìm được thủ phạm, mới an ủi được linh hồn của Nghiêm thiếu gia ở kia."
      Nghiêm lão gia nở nụ cười, "Được, Diệp tiểu thư như vậy. Tôi cho Thượng Quan Sở thời gian tháng, nếu tìm được hung thủ, tôi cho em của Thượng Quan Sở đền mạng."
      "Cảm ơn!" từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên Diệp Thanh Linh vì người đàn ông mà lời cảm ơn với người khác.
      Jin292Sô Cô la Đắng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :