1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo (Hoàn + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      015: Chuyện này có điều kỳ lạ
      EDIT:NGỌC NGỌC
      Beta: Tuyết


      thể chỉ vì để em vui mà phải làm cho Sở gia gà bay chó sủa."
      Kiếp trước tạo oan nghiệt gì mà kiếp này lại thích phải người con tà ác như vậy.
      Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở bằng đôi mắt vô cùng ngây thơ còn thản nhiên :"Nếu gà có thể bay ra khỏi Diệp gia, chó cũng có thể nhảy ra khỏi Diệp gia là tốt nhất.” lập tức a di đà phật cảm ơn trời đất.
      "Thanh Linh, em thể mắng là gà hay chó chứ."
      Tuy rằng khi chuyện dùng từ gì thô tục nhưng đây ràng là mắng , vậy mà lại phải ngoan ngoãn mà chịu đựng.
      "Tôi chửi lúc nào?" Diệp Thanh Linh hỏi cách vô cùng chân thành, đầy vẻ lương thiện.
      “Vậy lúc nãy chẳng lẽ nghe lầm sao?” Chửi người khác mà biết,Thượng Quan Sở vốn phải là người dễ để bị đùa giỡn.
      Diệp Thanh Linh tiếc nuối thở dài :"Có người tự mình phải là người, vậy tôi nên làm gì bây giờ?"Sau đó nhìn về phía Mễ Lam Nhi hỏi:"Mễ Lam Nhi, chuyện này thấy thế nào?"
      Mễ Lam Nhi nhìn Diệp Thanh Linh tỏ ra vô cùng nghiêm túc, liền nở nụ cười phối hợp cùng : “Chuyện này quả có điểm kỳ lạ”.Thượng Quan Sở mắt khỏi trợn trắng lên, bất đắc dĩ nhìn hành động đầy tà ý của hai , cuối cùng mỉm cười với Mễ Lam Nhi : "Rảnh rỗi lắm sao?"
      "Ách ——" Mễ Lam Nhi hoảng hốt hai giây, ngay sau đó nở nụ cười theo công thức nịnh bợ siêu cấp : "A, tôi còn có nhiều chuyện quan trọng chưa làm."Vừa xong biến mất ra khỏi phòng.
      Đêm đến, đúng hẹn lại lên.
      số chuyện làm chúng ta muốn quay về điểm xuất phát, số chuyện lại làm cho chúng ta cảm thấy ký ức chỉ như mới hôm qua, cũng có số lại khiến người ta phải than vãn đến ngàn lần.Thượng Quan Sở chính là người khiến Diệp Thanh Linh phải than vãn đến ngàn vạn lần đó.
      "Thanh Linh, đói bụng chưa?"Thượng Quan Sở bưng đồ ăn vào trong phòng.
      "Đói!" Diệp Thanh Linh gật đầu.
      "Lại đây, đút em ăn." Thượng Quan Sở tươi cười rạng rỡ đem đồ ăn đưa đến tận miệng .
      " cần." Diệp Thanh Linh trưng bộ mặt lãnh đạm.
      "Vậy sao, ra Thanh Linh thích được đút ăn như vậy.”Thượng Quan Sở liền nở nụ cười vô cùng trong sáng : "Vậy là Thanh Linh thích đút như thế này a?" xong để chiếc đũa trong tay xuống, bưng chén canh lên miệng, muốn dùng miệng để đút uống canh.
      Diệp Thanh Linh nhìn thấy vậy khuôn mặt liền đen lại, giọng càng lạnh như băng “Tôi phải chim non, cần phải dùng miệng đút thức ăn.”
      "Nhưng lại thấy lo lắng." Vẻ mặt Thượng Quan Sở như muốn cười.
      Diệp Thanh Linh cảm thấy đầu mình bay qua bay lại đám quạ đen.Ăn cơm có cái gì phải lo lắng? Chẳng lẽ hai mươi mấy năm qua toàn là nuốt luôn sao?
      Ngày hôm sau.
      "Thanh Linh, chào buổi sáng?" Thượng Quan Sở lại cười trong sáng nhìn .
      Diệp Thanh Linh tặng cái liếc mắt ràng như gió thoảng mây trôi :" từng thấy người nào trợn tròng mắt mà ngủ chưa?"
      Thượng Quan Sở vẫn giữ nguyên nét mặt, nhiệt tình cầm quần áo trong tay muốn thay cho Diệp Thanh Linh.
      Diệp Thanh Linh liếc qua thấy tay Thượng Quan Sở là cái váy công chúa dài màu hồng có đường viền hoa phối hợp với áo khoác, thản nhiên hỏi:" lấy quần áo của bé nhà kế bên vậy từ lúc nào vậy?”
      Thượng Quan Sở nhíu mày, nhìn lại quần áo tay cười :"Vì thấy bé đó mặc quần áo này rất xinh đẹp, nên sai người làm bộ giống như vậy cho em." ra muốn nhìn mặc váy công chúa trông như thế nào, nên cố ý đùa dai mà mua về.
      Diệp Thanh Linh biết là cố ý trêu chọc mình, chỉ tức giận mà còn lộ ra nét mặt tươi cười :"Tôi nhớ là tôi kính trà cho ?"
      Thượng Quan Sở hiểu ý trong lời của Diệp Thanh Linh "Em vậy là có ý gì?"
      Diệp Thanh Linh nở nụ cười tươi như hoa, giọng mềm :"Chưa uống qua chén trà của con nuôi, tại sao lại thay người cha chuẩn bị quần áo?"
      Thượng Quan Sở nghe xong hiểu ý của Diệp Thanh Linh, giật mình, rồi cười :"Nếu như con nuôi ngại gả cho cha nuôi, vậy rất vui lòng nhận em làm con nuôi.”
      Diệp Thanh Linh như bị phủ đen đầy đầu, tâm tình bị tổn hao, nhắm mắt lại, chuyện loạn luân như thế mà cũng có thể cách hài lòng như vậy, quả là nghiệt.
      Ngày thứ ba Thượng Quan Sở thần sắc có chút bay bổng, nét mặt khó lường "Thanh Linh, có tin tốt và tin xấu, em muốn nghe tin nào trước?"
      "Cái nào cũng nghe." Diệp Thanh Linh nằm phơi nắng ở trong sân, chuyên tâm đọc sách.
      "——" Đây là kết quả nghĩ tới, nhìn lâu, giận dữ :"Tin tốt có nghe hay ?"
      " ."Diệp Thanh Linh thản nhiên như có việc gì đặt quyển sách tay xuống, cầm ly trà lài bàn thong thả uống.
      Thượng Quan Sở muốn tỏ ra thần bí khó lường liền tan thành mây khói,"Bất động sản Dịch thị và tập đoàn Vạn long đều chủ động buông tha cho việc cạnh tranh 6 lô khu Tây."
      "Đây là chuyện sớm muộn thôi." Diệp Thanh Linh để chén trà xuống, lại lần nữa cầm lấy sách, thèm để ý.
      đám quạ đen lớn bay qua bay lại đỉnh đầu Thượng Quan Sở. Chuyện sớm muộn? Nếu giúp, chỉ sợ tập đoàn Diệp thị của cả đời cũng lấy được 6 lô khu Tây?
      " có đủ tiền, thấy em nên buông tha mấy khu đất đó !" thích nhìn vẻ mặt phớt lờ như vậy của . cần biểu việc biết ơn , nhưng cũng thể trưng ra vẻ mặt đặt vào trong mắt như vậy, cho dù là ngẩng đầu liếc cái, cho khuôn mặt tươi cười cũng được mà.
      "Ngân hàng có rất nhiều tiền." Diệp Thanh Linh chớp mắt , càng đừng đến việc ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Sở, hay liếc mắt cái cho ,thậm chí cả khuôn mặt tươi cười.
      "Ngân hàng có tiền cũng phải tiền của em."Thượng Quan Sở .
      Thấy thèm động đậy, khỏi tự hỏi trong lòng , biết nội dung trong sách so với nhìn có đẹp mắt hơn ? Nghĩ là làm, liền đến gần để xem.
      Diệp Thanh Linh cuối cùng cũng có phản ứng, ngẩng đầu nhìn ,lại càng cho khuôn mặt tươi cười, mà nhàng khép sách lại đưa cho , thản nhiên :"Quyển sách này tồi, muốn đọc sao?”
      Thượng Quan Sở ổn định thân mình, dừng lại động tác, nhìn cánh tay trắng noãn, bắt chước động tác của , tựa hồ khách sáo :"Vừa trắng vừa mềm, đúng là tồi."
      "——" nghe thế, Diệp Thanh Linh nhàng rút tay về.
      Thượng Quan Sở gian ác nhìn thân mình Diệp Thanh Linh, ánh mắt như rực lửa, : "Chẳng qua cũng đẹp bằng phần mười người."
      Diệp Thanh Linh tức giận, chỉ cười châm biếm :"Ở đâu? Chắc là chỗ rất quan trọng."
      Thượng Quan Sở nhìn theo ánh mắt xuống thân thể của mình, hiểu ý , nhếch môi ra nụ cười đầu trêu chọc: "Em đều nhớ ? Chẳng lẽ Thanh Linh đối với nhớ mãi quên?"
      Diệp Thanh Linh muốn tranh luận với , tiện đà sang chuyện khác, "Có phải hay mặc kệ là chuyện gì, đều có thể giúp tôi?"
      "Ngoại trừ vay tiền cho Diệp thị, chuyện gì cũng được” Đừng nghĩ biết, như vậy là có liên quan đến vay tiền.
      "Chuyện này được.” Đôi mắt xinh đẹp hướng về , nụ cười rạng rỡ còn ra môi .
      Từ trong ánh mắt đó Thượng Quan Sở thấy dường như mình bị người ta tính kế?
      Bạch PhụngJin292 thích bài này.

    2. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 16: nghiệt, đừng ra dọa người

      Edit: Miki

      Beta: Tuyết



      "Cái này được." Cuối cùng Diệp Thanh Linh cũng hướng đôi mắt xinh đẹp về phía , hơn nữa còn tặng thêm nụ cười rạng rỡ.

      Chẳng qua nụ cười kia trong mắt Thượng Quan Sở lại khiến cảm thấy giống như mình bị tính kế vậy?

      "Làm phiền ký tên lên này." Diệp Thanh Linh đem văn kiện xin cho vay của Diệp thị đặt ở trước mặt Thượng Quan Sở, nở nụ cười vô cùng trong sáng.

      Thượng Quan Sở vừa rời giường rửa mặt, chải đầu xong, miễn cưỡng ngồi ở bàn làm việc, từ từ lật xem văn kiện Diệp Thanh Linh đưa. lúc lâu sau mới mở miệng, "Đây là về việc vay tiền, được."

      "Đây là vay tiền của ngân hàng, phải vay tiền của ." Diệp Thanh Linh thản nhiên nhìn Thượng Quan Sở, mặt chút thay đổi.

      "Vay tiền của ngân hàng, cũng là vay tiền." Hơn nữa còn muốn bảo đảm, chẳng lẽ trong mắt chính chỉ có thể được dùng để làm việc vô vị này?

      " cũng chưa thể mượn tiền ngân hàng." Tên này sao lại khó chịu như thế, sao có thể lật lọng cách dễ dàng như vậy được.

      “Nhưng tôi cũng có thể cho em mượn của ngân hàng." Thượng Quan Sở muốn làm khó , muốn nhờ giúp, đương nhiên cơ hội tốt như vậy bỏ qua.

      Diệp Thanh Linh im lặng lúc lâu, ánh mắt lạnh lùng, câu liên quan gì đến việc vay tiền, "Vết thương của tôi cũng tốt lên rồi, cần phải áy náy."

      Chẳng lẽ muốn dùng việc bị thương để cầu ký tên làm người đảm bảo sao? Thượng Quan Sở dùng ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Thanh Linh, "Chuyện em bị thương tôi nhớ cả đời."

      Diệp Thanh Linh thản nhiên liếc cái, : "Tôi cần người khác giúp đỡ."

      ra đây mới là điều thực muốn , xem ra vẫn nên chú ý xem định làm gì.

      Thấy tiếp, lại : "Khi nào định chuyển ra ngoài?"

      Thượng Quan Sở nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Thanh Linh, cầm lấy văn kiện cho vay, ký lưu loát mà ràng chữ ký rồng bay phượng múa tên “Thượng Quan Sở” vào ô người đảm bảo.

      Diệp Thanh Linh liền trở lại vui vẻ, nhận lại văn kiện, : "Cảm ơn!"

      " cần, được phục vụ cho bà xã tương lại là vình hạnh của ." cười cách miễn cưỡng, có cảm giác như mình bị người ta bán mất, mà vẫn còn cố chấp muốn thay người ta kiếm tiền.

      "Vừa rồi có người nghĩ như vậy, còn định dùng việc này uy hiếp tôi." Diệp Thanh Linh nhàng bâng quơ , giọng bình thường như hôm nay trời đẹp.

      đúng là nghĩ như vậy, nhưng hình như cuối cùng người bị uy hiếp lại chính là !



      Tuy trong lòng Thượng Quan Sở có oán hận, nhưng lại cười : "Em nhớ phải giữ lời, sau này ở trong phòng này."

      " cứ yên tâm, hôm nay cần chuyển ." Diệp Thanh Linh xong, cầm văn kiện định ra ngoài.

      Thượng Quan Sở nghe xong, nóng nảy, "Cái gì mà hôm nay cần chuyển , em chuyện phải giữ lời đấy!" Hôm nay cần chuyển , chẳng phải ý là bán tự bán mình mới có cơ hội ở cùng phòng với 1 đêm hay sao?

      "Thanh Linh, đây là thiệp mời đại thọ 50 tuổi của thị trưởng Triệu, đặc biệt mời cậu tham gia." Trương Đình Đình đem thiệp mời màu đỏ đưa cho Diệp Thanh Linh, cách quan tâm: "Vết thương của cậu tốt hơn chưa? Nếu như khỏe, đừng ."

      Diệp Thanh Linh nhìn vẻ mặt lo lắng của Trương Đình Đình, mỉm cười vỗ bả vai , : "Chỉ là vết thương thôi, sớm khỏe lại rồi, lễ đại thọ của thị trưởng Triệu sao có thể tham gia chứ?"

      "Diệp tiểu thư, xe chuẩn bị xong." Kể từ sau việc tiền lương hôm đó Mễ Lam Nhi liền chính thức trở thành trợ lý bên người Diệp Thanh Linh, giúp đỡ lo liệu ít việc vặt.

      "Được rồi." Diệp Thanh Linh đáp lời, sau đó với Trương Đình Đình: "Hôm nay là ngày nghỉ của cậu phải ?"

      "Ừ!" Trương Đình Đình định rủ Diệp Thanh Linh cùng dạo phố, cứ ở trong nhà cả ngày cũng hay, đối với thân thể cũng tốt.

      "Vậy chúng ta cùng thôi!" Diệp Thanh Linh xong liền bước ra khỏi Diệp gia, hướng về phía xe Mễ Lam Nhi chuẩn bị.

      Trương Đình Đình sửng sốt vài giây, lúng ta lúng túng đáp: "Tốt quá!" Trong lòng lại đầy nghi ngờ, đây là Thanh Linh sao? phải nghe sai hay nhìn lầm chứ, chủ động muốn dạo phố? Chẳng phải đây là lần đầu tiên sao?

      Diệp Thanh Linh vừa đến ngoài cổng, liền thấy Thượng Quan Sở đứng bên cạnh xe mở cửa.

      Diệp Thanh Linh cũng khách khí, thản nhiên nhìn cái liền bước lên xe. Trương Đình Đình theo sau thấy thế, nhanh mở cửa sau cũng bước lên.

      " ngồi phía trước." Thượng Quan Sở nhanh chóng ngăn cản Trương Đình Đình định lên xe, sau đó liền mang theo nụ cười lúm đồng tiền tươi như hoa ngồi xuống bên cạnh Diệp Thanh Linh. Trương Đình Đình có cách nào khác, tức tối lườm Thượng Quan Sở cái, cam tâm ngồi bên cạnh ghế tài xế của Mễ Lam Nhi.

      Mễ Lam Nhi vừa khởi động xe, Tô Phi và Ngô Vân cũng theo sau rời khỏi Diệp gia.

      Kim Vũ thương thành là khu trung tâm thương mại lớn nhất, xa hoa nhất ở Thành phố A. Là nơi hàng hiệu cấp thế giới tập trung nhiều nhất, châu báu ngọc thạch quý hiếm, giày da túi xách hàng hiệu, trang phục đắt tiền, cái gì cũng có.

      Ba nam ba nữ vừa bước vào trong, lập tức có vô số ánh mắt hâm mộ dõi theo.

      Diệp Thanh Linh thản nhiên nhìn lướt qua những người ngắm nhìn đến say mê đó, lại nhìn về Thượng Quan Sở cùng Tô Phi và Ngô Vân bên cạnh, cúi đầu giọng : "Gương mặt nghiệt thế này, quả nhiên mang đến hậu quả kinh người."

      Khóe miệng Thượng Quan Sở khẽ nhếch lên chút, nhìn mắt Tô Phi và Ngô Vân, trả lời: "Nếu sớm biết hai người họ là nghiệt, cho bọn họ ra ngoài dọa người."

      "Ách ——" Khóe miệng Tô Phi và Ngô Vân liền bị co rút, vẻ mặt vặn vẹo, Sở thiếu đừng đổi trắng thay đen thế được ?

      Trương Đình Đình hung hăng trừng mắt nhìn Tô Phi, sau đó đầy hờn giận nhìn Thượng Quan Sở : " ra ngoài dọa người trước, bọn họ dám sao?"

      Thượng Quan Sở coi như nghe thấy Trương Đình Đình gì. nhìn Diệp Thanh Linh đứng giữa, cười nhàng : "Thanh Linh, chúng ta qua bên kia xem thử ." xong liền kéo Diệp Thanh Linh về phía khu nội y bên kia.

      Mọi người thấy hướng Thượng Quan Sở , đều tự nhủ trong lòng, mục đích của Sở thiếu cũng quá là ràng rồi.

      "Thanh Linh, cái này được, em mặc vào chắc chắn xinh đẹp như tiên." Thượng Quan Sở nhiệt tình chọn đồ cho Diệp Thanh Linh.

      "Ừm, sai! Xinh đẹp như nghiệt, thực thích hợp với ." Diệp Thanh Linh thản nhiên nhận xét.

      Mọi người đồng loạt ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp còn hơn cả phụ nữ của Thượng Quan Sở, trong lòng tự chủ được liền tưởng tượng hình ảnh của Thượng Quan Sở khi mặc vào bộ nội y xinh đẹp kia, chắc cũng làm người ta sôi trào máu huyết.

      Thấy ánh mắt như lang hổ của mọi người, Thượng Quan Sở ho hai tiếng, vẻ mặt tỏ ra như việc liên quan đến mình, lại kéo tay Diệp Thanh Linh về khu bán áo ngủ, "Chúng ta qua bên kia xem."

      Mọi người đều cảm thấy cực kì buồn cười, theo sau Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh, mang theo vẻ mặt nghẹn cười đến mức thống khổ.

      Diệp Thanh Linh đứng ở khu trang phục hạng nhất, chút để ý, nhưng cuối cùng dừng lại ở chiếc váy dài màu vàng nhạt.

      Thượng Quan Sở thấy Diệp Thanh Linh thích, liền gọi nhân viên bán hàng đến, "Lấy cái đó cho vị tiểu thư này thử."

      "Vâng." Nhân viên bán hàng có vóc dáng khá giống Thanh Linh, chuyện cũng khách khí, nhưng thái độ lại nhiệt tình.

      "Lấy cái này cho tôi." nữ nhân từ phòng thử đồ ra, cũng cầm cái váy vàng đó.

      "Mời thử váy!" Nhân viên bán hàng cầm chiếc váy vàng nhạt trong tay đưa cho Diệp Thanh Linh.

      Người phụ nữ vừa ra khỏi phòng thử thấy Diệp Thanh Linh, khinh bỉ ngập tràn trong ánh mắt, liền hỏi nhân viên bán hàng, "Cái váy này có bao nhiêu cái?"

      "Hàn tiểu thư, đây là hàng cao cấp của hãng XXX, kiểu mới nhất, toàn thế giới chỉ có 6 cái." Nhân viên bán hàng cung kính trả lời.

      "Tôi lấy hết 6 cái, gói lại cho tôi." gọi là Hàn tiểu thư đó nhìn về phía Diệp Thanh Linh, từ ánh mắt mang theo đầy khiêu khích.
      Bạch Phụng, Jin292Sô Cô la Đắng thích bài này.

    3. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 17: dạo phố phong ba
      Edit: Miki
      Beta: Tuyết


      Diệp Thanh Linh thèm nhìn người phụ nữ họ Hàn kia, xoay người định rời .

      Thượng Quan Sở thấy vậy thản nhiên qua người phụ nữ họ Hàn đó, nhưng nghĩ lại thấy Diệp Thanh Linh cũng muốn mua chiếc váy đó, liền giọng hỏi , "Em thích cái váy này nữa sao?"

      "Khi nãy thích, bây giờ lại thấy thích." Diệp Thanh Linh thản nhiên trả lời, chậm rãi rời .

      Thấy Diệp Thanh Linh lãnh đạm như thế, người phụ nữ họ Hàn kia cũng bỏ qua, liền tiến lên giữ chặt cánh tay Diệp Thanh Linh, tức giận kêu lên: "Diệp Thanh Linh, cho !"

      Diệp Thanh Linh dừng chân lại, chậm rãi xoay người sang, "Có việc gì sao?"

      ", có việc gì.” Thế nhưng khi thấy bình tĩnh của Diệp Thanh Linh, lại giận dữ hỏi: " ràng thấy tôi, tại sao lại xem như thấy?"

      Thượng Quan Sở nhận ra người phụ nữ kia chính là ngôi sao mới nổi Hàn Phỉ Phỉ, là người đoạt vị hôn phu trước của Diệp Thanh Linh, và cũng là con của Diệp Thanh Linh, Diệp . muốn xem xử lý việc này thế nào, nên liền lùi lại 2 bước trở thành người đứng xem kịch vui.

      " phải người quen, tôi cần phải nhìn." Diệp Thanh Linh xong, lại muốn xoay người rời .

      Trương Đình Đình ở tiệm kế bên chọn quần áo, vừa bước vào liền thấy Hàn Phỉ Phỉ lôi kéo Diệp Thanh Linh, nhất thời nổi trận lôi đình, chạy ngay vào, : "Hàn Phỉ Phỉ, làm gì đó?"

      Hàn Phỉ Phỉ thấy Trương Đình Đình càng đối địch : “A, cũng đến sao, giờ mới hiểu vì sao Diệp Thanh Linh dám dạo phố, ra có chó dữ theo."

      " ai là chó dữ?" Trương Đình Đình thể kiềm chế, liền muốn xông lên đánh Hàn Phỉ Phỉ.

      Diệp Thanh Linh ngăn Trương Đình Đình bị xúc động mạnh, vẻ mặt ôn hoà lại giọng khuyên nhủ: "Cậu biết chó dữ loạn lên cắn người, sao còn để bị chọc cho tức giận, bị chó chọc tức chẳng hay ho gì."

      biết từ lúc nào Mễ Lam Nhi đứng bên cạnh Diệp Thanh Linh, giọng trách Trương Đình Đình: "Đình Đình à, là, sao lại tức giận với chó dữ chứ?"

      "Là tôi sai." Trương Đình Đình liền phối hợp, gục đầu xuống nhận sai, nhưng mặt lại cười tươi như hoa.

      Hàn Phỉ Phỉ thấy Diệp Thanh Linh có ba người, biết thể bắt nạt được, nổi giận đùng đùng : "Diệp Thanh Linh cũng thông minh, còn biết tìm người giúp đỡ? Vậy mà đến cả công ty nhà mình cũng lo liệu nổi!" xong liền lập tức rời .

      Bởi vì nhanh quá, Hàn Phỉ Phỉ mới được mấy bước liền đụng phải người, ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt đàn ông tuấn tú quen thuộc, lập tức nở nụ cười tươi như hoa, dịu dàng : "A! ra là Phi ca nha!"

      "Hàn tiểu thư, là à!" Sắc mặt Tô Phi bình tĩnh thể thái độ gì, ánh mắt lại nhìn về phía người đứng xem kịch vui cách đó xa, Thượng Quan Sở.

      Hàn Phỉ Phỉ bỗng nhiên khóc lóc : "Phi ca, có thể thay em làm chủ ?!"

      "Hàn tiểu thư bị làm sao vậy? Chẳng lẽ có người dám cả gan khi dễ ?" Tô Phi thấy mỹ nữ khóc, mặt liền dịu , thương hoa tiếc ngọc hỏi.

      Hàn Phỉ Phỉ thấy thương tiếc mặt Tô Phi, ở trong lòng hừ lạnh, 'Diệp Thanh Linh, phải có chỉ hai nữ nhân hỗ trợ sao? Tôi tại cũng có người hỗ trợ, hơn nữa còn là hắc đạo lão đại của Thành phố A, lần này chỉnh chết , tôi là Hàn Phỉ Phỉ.'

      Hàn Phỉ Phỉ ở trong lòng cười lạnh, lấy tay chỉ vào Diệp Thanh Linh đứng cách đó xa, nũng nịu yếu ớt : "Phi ca, chính là ba người đó khi dễ em."

      Tô Phi nhìn theo tay Hàn Phỉ Phỉ chỉ qua, vừa thấy liền hoảng sợ, người Hàn Phỉ Phỉ chỉ phải là bà xã tương lai của Sở thiếu, Diệp Thanh Linh sao? vừa rồi WC, căn bản là biết trước đó xảy ra chuyện gì, nếu sớm biết rằng Hàn Phỉ Phỉ do Diệp Thanh Linh khi dễ ta, cho dù thế nào cũng mềm lòng thương hoa tiếc ngọc Hàn Phỉ Phỉ làm việc vô nghĩa.

      " là Diệp tiểu thư?" Tô Phi tỏ ra xác định được hỏi.

      "Chính là các ấy." Hàn Phỉ Phỉ tưởng rằng có người thay mình trút giận, chuyện cũng lớn tiếng hơn, lo lắng cũng giảm dần.

      "Khụ khụ ——" Tô Phi ho khan hai tiếng, vẻ mặt khó xử, "Hàn tiểu thư, chuyện này, tôi cho rằng nên bỏ qua, nhanh chóng rời !"

      "Rời ? Phi ca, phải , mặc kệ chuyện gì, cũng đều có thể giúp em sao?" Hàn Phỉ Phỉ kinh ngạc nhìn Tô Phi, tưởng rằng mình nghe lầm.

      Nhất thời sắc mặt Tô Phi trở nên lạnh như băng, giọng cũng mang theo nhiều điểm tức giận, "Hàn tiểu thư, đó là trước kia, tại có đính ước, tôi nghĩ có chuyện gì, vẫn nên về nhà tìm chồng mình, Lưu đại thiếu, tốt hơn."

      Lúc này, Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở cùng nhau qua Tô Phi cùng Hàn Phỉ Phỉ, Thượng Quan Sở thản nhiên : "Việc này, cậu tốt nhất nên có lời giải thích hợp lý." xong liền dắt tay Diệp Thanh Linh rời .

      Tô Phi nghe Thượng Quan Sở vậy, thân thể liền run run, sợ hãi đuổi theo Thượng Quan Sở giải thích: "Sở thiếu, việc này liên quan gì đến tôi, nữ nhân kia cùng tôi sớm có nửa điểm quan hệ. Dám tìm Diệp tiểu thư gây phiền toái, ta đúng là chán sống."

      Hàn Phỉ Phỉ nghe Tô Phi kêu người đàn ông xinh đẹp hơn cả nữ nhân cùng Diệp Thanh Linh là Sở thiếu, liền cảm thấy lành lạnh. Sợ tới mức hoa dung thất sắc, cũng dám tiếp tục mua sắm, lòng như lửa đốt chạy ra khỏi trung tâm mua sắm Kim Vũ.

      Gặp phải chuyện như vậy, Diệp Thanh Linh còn tâm tình nào tiếp tục dạo mua sắm, đoàn người liền trở về.

      Diệp Thanh Linh vốn định mua quần áo để tham dự đại thọ 50 tuổi của Triệu thị, để giống Hàn Phỉ Phỉ, chỉ có thể để Thượng Quan Sở an bài, mời người thiết kế đẳng cấp thế giới thay may trang phục.

      rằng Diệp Thanh Linh muốn dạo phố cũng đúng, chẳng qua quần áo trong tủ của chỉ là quần áo bình thường, thích hợp dự tiệc nên mới mua. Nhớ lại lúc cha còn sống, chưa từng quan tâm đến việc làm ăn của Diệp gia, mà cũng tham gia yến hội nào, lần cuối cùng tham gia yến hội cũng là 10 năm trước, lúc thị trưởng Triệu mừng 40 tuổi.

      Lúc cha Diệp Thanh Linh còn sống là bạn thân của thị trưởng Triệu, khi còn trẻ hai người là bạn học. Khi cha Diệp Thanh Linh qua đời, thị trưởng Triệu cũng rất đau lòng, còn nhờ người mang đến 20 triệu giúp Diệp gia. Nhưng Diệp thị gặp phải vấn đề tài chính, 20 triệu thể giải quyết. Thị trưởng Triệu cũng từng thay mặt Diệp thị vay ngân hàng, nhưng lúc Diệp thị khai phá hạng mục mới trước đây còn chưa trả hết tiền cho ngân hàng, ngân hàng cũng thể cho Diệp thị vay tiếp, nên mới có chuyện Thượng Quan Sở sai người đưa tiền đến.

      Thị trưởng Triệu có trai , con trai là bạn học đại học của Diệp Thanh Linh. Mười năm trước vào đại thọ 40 tuổi của Triệu thị trưởng, Diệp Thanh Linh cũng . Diệp cha qua đời, cha con Triệu thị trưởng vẫn muốn giúp Diệp Thanh Linh, muốn cho Diệp Thanh Linh thông qua thọ yến biết được những người quyền quý ở Thành phố A để có thể giúp đỡ việc kinh doanh của Diệp thị, cho nên mới ghi trong thiệp mời Diệp Thanh Linh nhất định phải tham dự.

      Sáng sớm, Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở ăn mặc chỉnh tề theo sau mình, : " cũng tham dự thọ yến của thị trưởng Triệu sao?" Nên nhớ rằng Thượng Quan Sở vốn là người mắt cao hơn đỉnh, mũi hướng lên trời, cũng chưa từng tham gia yến hội. Tuy Thượng Quan Sở ở Thành phố A đại danh đỉnh đỉnh, ai biết, ai nghe, nhưng chân chính từng được gặp mặt rất ít.

      "Đương nhiên." Thượng Quan Sở gật đầu.

      " cùng thị trưởng Triệu có giao tình?" Diệp Thanh Linh tò mò hỏi.

      "Xem như có." Thượng Quan Sở cười đáp lại.

      "Rất sâu?" Diệp Thanh Linh lại hỏi.

      "Về sau càng ngày càng thân."

      Diệp Thanh Linh im lặng trong chốc lát, : "Thiệp mời của đâu?"

      Thượng Quan Sở chỉ vào mặt mình : "Là đây."

      Diệp Thanh Linh khó hiểu nhìn mặt Thượng Quan Sở, chớp chớ mắt hỏi: “Thiệp mời này có phải là quá trắng hay ?"

      "Ai thiệp mời chỉ có thể màu đỏ?" Người tổ chức được tham dự có rất nhiều lợi ích. Nếu đến chính là cho người đó có cơ hội vinh hạnh được đón tiếp, có ai dám hỏi thiệp sao.

      " sai." Diệp Thanh Linh gật đầu, đồng ý với cách của Thượng Quan Sở.

      Thủ Lĩnh Bá Đạo – Chương 17
      Bạch Phụng, Jin292Sô Cô la Đắng thích bài này.

    4. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 18:
      Edit: An Tu
      Beta: Tuyết

      Khi Diệp Thanh Linh vào khách sạn nơi diễn ra buổi thọ yến của thị trưởng Triệu, mới hiểu nguyên nhân tại sao Thượng Quan Sở cần thiệp mời. Diệp Thanh Linh, Trương Đình Đình, Thượng Quan Sở, vẫn ngồi yên xe của Mễ Lam Nhi, theo sau là Tô Phi và Ngô Vân cùng 7,8 chiếc xe xa hoa của Thượng Quan gia mở đường phía trước. Giống như vị hoàng đế tuần, số lượng lớn người đứng chờ sẵn để tiếp đón, nhân viên nhiệt tình mời bọn họ vào buổi thọ yến. Tô Phi cùng Ngô Vân còn được biết đến nhiều hơn so với Thượng Quan Sở. Bọn họ vừa tiến vào, thị trưởng Triệu và người nhà tiến lên bắt chuyện, hiếm khi nào được gặp mặt trực tiếp Thượng Quan Sở ở ngoài, thấy Thượng Quan Sở liền vô cùng mừng rỡ, hàng loạt người theo sau cũng chỉ chực chờ muốn lên để được cùng vuốt mông ngựa. Thị trưởng Triệu tiếp khách, thấy Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh liền nhanh chóng quên mất tồn tại của Tô Phi và Ngô Vân:

      - Sở thiếu hoan nghênh, hoan nghênh!- Thị trưởng triệu cười nồng hậu, bắt tay Thượng Quan Sở.

      Thượng Quan Sở ý cười sâu, cũng theo phép tắc bắt tay thị trưởng Triệu:

      - Chúc thị trưởng Triệu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, đây là chút ít tâm ý của tôi, mong ông vui lòng nhận cho.- Thượng Quan Sở xong, liền có người đưa lên hộp gấm xa hoa.

      Thị trưởng Triệu nhận lấy lễ vật, chuyện chút với Thượng Quan Sở rồi quay sang nhìn Diệp Thanh Linh:

      - Thanh Linh cũng đến nữa à?

      Thấy và Thượng Quan Sở cùng nhau, liền hỏi:

      - Thanh Linh và Sở thiếu có quen biết sao?

      Diệp Thanh Linh thấy thị trưởng Triệu quá nhiệt tình với Thượng Quan Sở, trong lòng có chút nghi hoặc. Khoác người bộ lễ phục đen lễ phép cười:

      - Bác Triệu, chúc bác sinh nhật vui vẻ, đây là chút tâm ý của Thanh Linh. Diệp Thanh Linh dứt lời, Trương Đình Đình liền tiến lên đưa lễ vật.

      Thị trưởng Triệu nhận xong liền có người lên tiếp nhận lễ vật. Ông vô cùng nhiệt tình với Diệp Thanh Linh:

      - Thanh Linh có khỏe ? Diệp thị có tốt ?

      - Cảm ơn bác quan tâm, Thanh Linh tốt lắm, Diệp thị cũng tốt lắm.- Diệp Thanh Linh lễ phép cười trả lời.

      Thị trưởng Triệu vốn cũng tò mò về quan hệ của Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở nhưng Diệp Thanh Linh nhắc đến, ông cũng dám hỏi.

      - Thanh Linh, em đến rồi.- chàng trai tươi cười đến bên Diệp Thanh Linh, giọng tự nhiên cao vút che dấu được hưng phấn.

      - Ừm!- Diệp Thanh Linh thản nhiên gật đầu, bình tĩnh nhìn Triệu Tử Khiên con trai thị trưởng Triệu.

      Triệu Tử Khiên nhìn Diệp Thanh Linh, đau lòng :

      - Em gầy đấy Thanh Linh, mấy hôm trước về nhà nghe cha cha em xảy ra chuyện?

      - Đều qua rồi.- Diệp Thanh Linh thản nhiên đáp lại nhiệt tình của Triệu Tử Khiên.

      - Qua là tốt rồi.- Triệu Tử Khiên thở dài, tiếp- du học hai năm nhà em xảy ra chuyện cũng biết, giờ em cùng Đình Đình lo công việc hẳn rất vất vả?

      -Vẫn tốt.- Tích tự như kim vẫn luôn là phong cách của , dù có là bạn bè nhiều năm cũng vậy.

      vẫn như vậy, đối với vẫn vậy, chút nhiệt tình. biết phải chồng , chỉ hy vọng những năm tới có thể hạnh phúc. Nửa năm, nghe đính hôn, thương tâm rất nhiều. Lần này về nước nghe từ hôn, rất vui vẻ, cố gắng nhẫn nhịn đến Diệp gia tìm , chỉ mong ở thọ yến có thể cho bất ngờ. Nhưng hôm nay thấy vẫn lạnh lùng như vậy, biết có cơ hội.

      - Thanh Linh, Đình Đình qua bên kia ngồi .- Triệu Tử Khiên nhiệt tình đưa Diệp Thanh Linh và Trương Đình Đình vào.

      Thượng Quan Sở thấy Diệp Thanh Linh và Triệu Tử Khiên bỏ , bỏ lại chuyện với mấy người quyền quý, Thượng Quan Sở liền theo Diệp Thanh Linh. Thấy Tô Phi và Ngô Vân vẫn còn chuyện với mấy người quyền quý ở thành phố A, Mễ Lam Nhi yên lặng theo Diệp Thanh Linh.

      Lúc này, mấy vị chủ tịch của các công ty hợp tác cùng Diệp Thanh Linh cũng đến chào hỏi, Diệp Thanh Linh và Trương Đình Đình, Triệu Tử Khiên phải đến tiếp đón xã giao. Triệu Tử Khiên còn chưa thấy Thượng Quan Sở đứng bên cạnh Diệp Thanh Linh:

      - Đây là bạn học đại học của em?

      - Biết rồi còn hỏi.- Diệp Thanh Linh bưng nước trái cây lên nhấp ngụm, thèm liếc qua Thượng Quan Sở cười đến lãnh.

      - Sở thiếu?- Triệu Tử Khiên kinh ngạc nhìn Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh, trong lòng thầm nghĩ, bọn họ bắt đầu từ khi nào?

      Thượng Quan Sở khinh thường liếc mắt nhìn Triệu Tử Khiên cái, cười :

      - Tử Khiên về khi nào vậy? Giai Tình về cùng sao?- Thượng Quan Sở xong còn liếc mắt nhìn xung quanh.

      - Tôi và Giai Tình ở cùng chỗ- Triệu Tử Khiên xấu hổ cười cười, nhìn Diệp Thanh Linh.

      - Gì? phải cậu Mĩ vì Giai Tình sao?- Thượng Quan Sở nhíu mày, cười u ám.

      - Tôi cũng vài năm chưa gặp Giai Tình- Triệu Tử Khiên thản nhiên , suy nghĩ dần trở nên mờ mịt.

      Diệp Thanh Linh nghe Thượng Quan Sở và Triệu Tử Khiên chuyện liền biết họ có quen biết, mà nữ chính của cậu chuyện xưa kia là Giai Tình. Nhưng đối với chuyện của người khác có hứng thú. lãnh đạm chú tâm uống nước trái cây.

      Nghe Triệu Tử Khiên xong, Thượng Quan Sở nhàng cười cười, quay sang yên lặng uống nước trái cây, để ý:

      - Nếu như cậu đối với Thanh Linh chỉ là tình cảm bạn bè tôi vui vẻ còn nếu như là tình cảm kia tốt nhất đừng xuất trước mặt Thanh Linh nữa.

      Triệu Tử Khiên nghĩ tới Thượng Quan Sở bỗng nhiên như thế, hờn giận trừng mắt Thượng Quan Sở :

      - Cậu với Thanh Linh là gì?

      - Thanh Linh là bà xã tương lai của tôi.- Thượng Quan Sở ngữ khí kiên định.

      Triệu Tử Khiên nhìn Diệp Thanh Linh hề dao động, suy nghĩ lâu, :

      - Tôi tôn trọng ý kiến của Thanh Linh

      Yến hội bất ngờ xuất thêm hai mỹ nam và mỹ nữ cực kì hấp dẫn ánh mắt của mọi người. mỹ nữ vô cùng đáng cùng kiều diễm hướng mắt về phía Thượng Quan Sở, nở nụ cười ngọt ngào, bay nhanh theo hướng Thượng Quan Sở mà đến. giọng vô cùng dịu dàng vang lên:

      - Sở ca ca- Tiểu mĩ nữ thân thiết kêu Thượng Quan Sở, hai tay ôm lấy cánh tay Thượng Quan Sở, làm nũng:

      - Sở ca ca, đến lúc nào cũng cho Hiểu Huyên?- xong còn chu đôi môi đỏ mọng mềm mại, bộ dáng đặc biệt đáng .

      Thượng Quan Sở cúi đầu nhìn cánh tay của Dịch Hiểu Huyên rồi lạnh lùng nhìn về phía hai mỹ nam vừa mới vào, thanh lãnh đến mức làm người khác cảm thấy rùng mình:

      - Dịch Thiếu Kiệt, quản lí cho tốt em si tình của cậu.

      Dịch Hiểu Huyên nghe giọng Thượng Quan Sở dường như mang theo nhiều sát ý, vội vàng buông tay, lùi xa Thượng Quan Sở vài bước, nhào vào lòng Dịch Thiếu Kiệt, từ trong mắt lóe lên sợ hãi:

      - Ca, Sở ca hung dữ, em sợ.

      Diệp Thanh Linh nhìn lướt qua Thượng Quan Sở và Dịch Hiểu Huyên, đáy mắt thản nhiên lộ ra ý cười, đứng dậy.

      Thượng Quan Sở tưởng rằng Diệp Thanh Linh hiểu lầm cùng Dịch Hiểu Huyên, tức giận, nôn nóng giữ Diệp Thanh Linh lại:

      - Em muốn đâu?

      - Toilet, muốn sao?- Diệp Thanh Linh mặc nắm lấy tay , giọng hỏi.

      - Nga, em - Thượng Quan Sở lúng túng, buông Diệp Thanh Linh ra, quay đầu với Mễ Lam Nhi: - đưa Diệp tiểu thư !

      - Vâng- Mễ Lam Nhi cung kính trả lời, rồi theo Diệp Thanh Linh đến toilet
      Bạch Phụng, Jin292Sô Cô la Đắng thích bài này.

    5. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 19: Đổi trắng thay đen
      Editor: An Tu
      Beta: Tuyết

      - Thượng Quan, nghĩ cậu cũng tới?- Thấy Diệp Thanh Linh rồi, Dịch Thiếu Kiệt tươi cười .

      - Thượng Quan ra cậu có lão bà tương lai. Ngoại hình xinh đẹp, tôi rất thích.- Kim Thành Vũ kiềm chế được, ánh mắt liền tục dõi theo hình bóng của Diệp Thanh Linh.

      - Ai dám đụng đến người con của tôi, đừng trách tôi khách khí.- Thượng Quan Sở nửa đùa nửa .

      - Cậu có khi nào khách khí đối với chúng tôi sao?- Dịch Thiếu Kiệt tiếp tục tươi cười nhìn Thượng Quan Sở rồi với Kim Thành Vũ -Thành Vũ, cậu xem Thượng Quan đối với chúng ta có bao nhiêu khách khí?

      - Cũng nhiều, cùng lắm là đưa vài sát thủ đến làm chúng ta ngủ yên, lại gọi cho hai lão thái thái đến tụng kinh cho chúng ta nghe.- Kim Thành Vũ chuyện nghe như cơm bữa hằng ngày nhưng lại khiến người khác nghe liền cảm thấy phát run. Phải nhớ rằng sát thủ của Thượng Quan Sở nằm trong tổ chức sát thủ đứng đầu thế giới “Minh Sát”, làm người ta nghe thấy mà sợ mất mật.

      - Như vậy, phải chúng tôi đều thử lần hay sao?- Dịch Thiếu Kiệt lộ vẻ thất vọng, đối phó với thủ đoạn của Thượng Quan Sở dường như trở thành thói quen.

      - Cho nên chúng tôi cũng có thể cùng cạnh tranh Diệp tiểu thư với Thượng Quan chứ?- Kim Thành Vũ lộ vẻ vui mừng, như lần đầu tiên vừa gặp nhất kiến chung tình.

      Thượng Quan Sở cười tà ý nhìn hai người Kim Dịch, tựa như gió thoảng mây trôi :

      -Hình như em của Thiếu Kiệt cũng nên thử lần , lão thái thái của Kim Thành gia càng già càng dẻo dai, thông suốt rồi cũng nên thử chút chứ.

      Hai người Kim Dịch nghe xong liền hóa đá, Kim Thành Vũ trừng mắt với Thượng Quan Sở kêu lên:

      - Cậu thể uy hiếp chúng tôi như vậy được.

      - được sao?- Thượng Quan Sở nghiêng đầu như suy nghĩ biện pháp tốt hơn.

      - Đúng, đúng- Hai người ngừng gật đầu.

      - Tô Phi và Ngô Vân rất vất vả- Thượng Quan Sở câu dường như vô cùng liên quan đến chuyện này.

      Tô Phi và Ngô Vân vất vả liên quan gì đến họ? Dịch Thiếu Kiệt nháy mắt với Kim Thành Vũ cùng đợi câu tiếp của Thượng Quan Sở.

      - Hay là hai người chia sẻ ít công việc với họ?- Thượng Quan Sở nở nụ cười thản nhiên nhìn họ.

      - Đây phải là đổi trắng thay đen sao?- Miệng há hốc, quả là tưởng tượng được, phải biết công việc của Tô Phi và Ngô Vân là quản lý hắc bang, sao có thể đổi được?

      - Cái này trắng tức là đen, đen tức là trắng.- Thượng Quan Sở cười càng thêm mười phần thiện ý.

      Hai người mắt trợn trắng, trời ạ! Vậy là muốn đảo lộn hết sao!

      Thượng Quan Sở nhìn Dịch Thiếu Kiệt muốn cười mà được.

      Bỗng nhiên nhớ ra Diệp Thanh Linh toilet khá lâu, nhìn về phía toilet rồi cũng đứng dậy về hướng đó. Diệp Thanh Linh và Mễ Lam Nhi toilet chậm rãi, thong thả ra, ngờ có người phía sau đụng phải vai Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh vững lảo đảo ngã về phía trước, Mễ Lam Nhi thấy thế liền đỡ lấy người Diệp Thanh Linh. Tuy đụng vào người nhưng lại dẫm vào chân người khác.

      Tiếp theo chỉ nghe tiếng kêu “Ai nha” rồi là tiếng mắng đầy tức giận:

      - Ai nha, có mắt nhìn đường sao?

      - Thực xin lỗi! – Diệp Thanh Linh thấy mình dẫm phải người khác, liền xin lỗi. Ngẩng đầu lên mới thấy người chửi là phu nhân, phu nhân có mái tóc màu rám nắng, chính là người từ hôn , Lí Bình mẹ Lưu Phong. Ánh mắt Diệp Thanh Linh trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhắc lại, chỉ yên lặng vị phu nhân già nua kia.

      Lí Bình nhìn Diệp Thanh Linh bằng ánh mắt khinh thường:

      - A, là Diệp tiểu thư à! Diệp tiểu thư dù hận Lưu gia từ hôn cũng nên trả thù tôi chứ.

      Diệp Thanh Linh vẫn im lặng, Mễ Lam Nhi liền mở miệng:

      - Vị thái thái này, thực xin lỗi, Diệp tiểu thư phải cố ý đụng bà.

      Lí Bình nghe Mễ Lam Nhi liền trừng mắt nhìn Mễ Lam Nhi:

      - là cái gì? Vì sao tôi phải nghe giải thích?- Tiện thể trừng mắt Diệp Thanh Linh, ngoa ngoắt - Diệp thị sắp đóng cửa còn học người khác mướn người hầu, Diệp tiểu thư, kêu diệp cùng quỷ cũng kém nhiều lắm đâu nhỉ.

      - Tuy Lí Bình biết Diệp thị hoạt động trở lại bình thường, nhưng tâm vẫn phục, Diệp Thanh Linh quá vô sỉ, ràng có tiền để xây dựng lại Diệp thị, lại làm bộ như muốn đóng cửa. Bằng từ hôn, kêu con trai cưới Hàn Phỉ Phỉ. Phải nhớ rằng Diệp thị so với mẹ con Diệp tốt hơn nhiều.

      - Vị thái thái này, bà đừng vô lí quá mức, tuy Diệp tiểu thư đụng phải bà là đúng như ấy cũng hướng bà giải thích rồi.- Mễ Lam Nhi cũng muốn khách khí với lão bà này, sắc mặt lạnh xuống, ánh mắt tỏa ra tức giận.

      - Ai, giải thích khi nào? Chân tôi khẳng định là bị ta đụng gãy rồi!- xong còn kêu lên mô tả.

      - Vị thái thái này gãy chân rồi sao?- Thượng Quan Sở tìm thấy Diệp Thanh Linh rồi ôn hòa hỏi.

      Diệp Thanh Linh nhìn về phía Thượng Quan Sở trong mắt khỏi lộ ra nét vui sướng. Thượng Quan Sở tiếp nhận ánh mắt vui sướng của Diệp Thanh Linh khỏi cười to. Lí Bình vừa quay đầu nhìn Thượng Quan Sở liền thấy nụ cười làm điên đảo chúng sinh đó, bình tĩnh nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của Thượng Quan Sở, trong lòng khỏi cảm thán: “ Cậu trai này đẹp”, bà nhìn lầm chứ, đời này sao lại có mỹ nam đẹp đến thế?

      Thượng Quan Sở tỏ thái độ gì hỏi lại Lí Bình:

      - Vị thái thái này, bà xác định là bị gãy chân sao?

      Lí Bình lấy lại tinh thần, lộ ra nụ cười lấy lòng:

      - Tôi —— tôi xác định, chân của tôi bị ta đụng gãy xương.

      Nghe xong, sắc mặt Thượng Quan Sở liền trầm xuống.

      - Người đâu.- giọng rất , tiếng lớn, tựa hồ như mình.

      - Sở thiếu có gì phân phó.- Hai bóng người như quỷ liền xuất phía sau Thượng Quan Sở.

      Hai người kia Diệp Thanh Linh đều gặp qua ở phòng khách Diệp gia, ba mươi tuổi từng rèn luyện qua lao tù hán tử A Phú. người kia khoảng 20 tuổi, vẻ ngoài sạch , thanh tú, gọi là Từ Ngôn.

      - Vị thái thái này chân của bà bị Diệp tiểu thư nhàng giẫm phải bị gãy.- Thượng Quan Sở nhàng

      - Hai người hãy kiểm tra chút, nếu là hãy đưa bệnh viện còn nếu phải hãy giúp cho vị thái thái này toại nguyện.

      - Thuộc hạ .- A Phú xong liền ôm lấy Lí Bình hướng ra phía ngoài.

      - Các người muốn làm gì? Buông ra.- nghe ý tứ của Thượng Quan Sở Lí Bình liền sợ tái mặt, đầu lưỡi như bị thắt lại.

      A Phú thô lỗ ôm Lí Bình, giọng đầy ác ý :

      - Lời của Sở thiếu bà nghe sao? Hay bị Diệp tiểu thư đụng phải nên điếc rồi?- Ngụ ý ràng chỉ muốn làm chân Lí Bình gãy còn muốn làm thêm cả lỗ tai điếc nữa rồi mới đem bệnh viện.

      Lí Bình nghe xong ra sức giãy giụa, :

      - Chân tôi gãy cũng bị điếc.

      Nhưng là A Phú tỏ vẻ như tai như điếc, mặc bà giãy thế nào cũng thờ ơ, vừa ra khỏi toilet, Lí Bình liền la lên:

      - Thị trưởng Triệu cứu mạng, thị trưởng Triệu cứu mạng!
      Bạch Phụng, Jin292Sô Cô la Đắng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :