1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo (Hoàn + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      10. Tôi bị bệnh
      Edit: Thượng Quan Miên Miên
      Beta: Tuyết


      Diệp Thanh Linh định đến chiếc xe trước mặt mình bị Thượng Quan Sở mãnh liệt ôm đẩy lên chiếc đắt giá kia.
      Mặc dù muốn vẫn bị đưa lên xe, Diệp Thanh Linh yên lặng ngồi bênThượng Quan Sở, ồn ào cũng náo loạn. có bất kì thái độ gì, Thượng Quan Sở lái xe ra khỏi khu phố có chút khó chịu hỏi “muốn đâu?”
      “Ăn cơm” Diệp Thanh Linh thản nhiên hai từ này, lặng yên ngắm quang cảnh bên ngoài xe.
      Nghe xong Thượng Quan Sở nở nụ cườ , ngữ khí cũng nhàng hơn . “Ra ngoài chỉ vì ăn cơm? Chẳng lẽ đầu bếp nhà Thượng Quan đáp ứng được”
      “ Đương nhiên phải” Đối với đầu bếp nhà Thượng Quan, tuyệt đối tin tưởng năng lực của họ, đặc biệt khi có máTrương chỉ dẫn, chắc chắn có vấn đề gì.
      phải, xem ra chúng ta cần phải ra ngoài” xong liền muốn quay đầu xe.
      “Ăn bữa cơm thôi cũng mất bao nhiêu tiền”. vẫn nhìn ra ngoài thèm liếc nhìn cái.
      vừa lái xe vừa nghiêng đầu nhìn mặt , cười : “ có ý đó” bát mì hai mươi vạn cũng ăn, chẳng lẽ còn để ý đến tiền sao?
      làm như nghe thấy , thản nhiên đáp “ Nếu như mang tiền có thể cần ăn”.
      sao có thể ăn chứ, nếu mang tiền chẳng phải còn có em hay sao?.” Ngụ ý ràng muốn mời ăn cơm.
      Diệp Thanh Linh liếc nhìn “Mơ , biết ?”
      Đây là lời của người đàn ông này sao? Khó trách sao có thể quen thuộc như vậy. Thấy nhận quen thuộc, Thương Quan Sở vui vẻ : “ Vậy mời em được chứ?”
      Diệp Thanh Linh nghe lời tỏ thái độ gì, chỉ nhìn về phía cửa xe thầm thở dài.
      “Im lặng nghĩa là đồng ý”.Nụ cười mặt càng rạng rỡ, đạp lên chân ga, chiếc xe sang trọng phóng như bay đường quốc lộ .
      Xe dừng trước nhà hàng cao cấp, Diệp Thanh Linh lập tức xuống xe mà lấy di động nhấn dãy số gọi.
      “ Alo! Thanh Linh, có việc gì thế?” Trương Đình Đình bằng giọng hưng phấn như vừa được dùng chất kích thích.
      “Tớ ăn ở nhà hàng XX” Diệp Thanh Linh bình thản chậm rãi .
      “Được, tớ lập tức tới.” Trương Đình Đình hỏi nguyên do giống như mọi lần chỉ cần Diệp Thanh Linh chỗ lập tức tới.
      xong điện thoại Diệp Thanh Linh mới xuống xe, Thượng Quan Sở nhìn ôn hòa : “Ăn cơm cùng còn đủ sao?”
      “Càng đông càng vui” nhiều lập tức bước vào nhà hàng.
      thích bị người khác quấy rầy” bước theo sau giống như người hầu.
      Từ đại sảnh đến phòng ăn , mọi người đều dùng ánh mắt kì quái đánh giá bọn họ. Cặp đôi kì lạ, người đàn ông b tuấn tú khí khái bất phàm, mắt mang nét cười “muốn sống chớ lại gần” còn xinh xắn linh hoạt, khuôn mặt thanh tú, lạnh lùng hai người sao có thể cùng nhau được.
      “Là Đình Đình” Diệp Thanh Linh vào phòng ăn tùy ý ngồi xuống, thản nhiên .
      “Ai cũng được” Thượng Quan Sở lấy di động ra phân phó Tô Phi để Trương Đình Đình đến.
      Diệp Thanh Linh nhiều lời gọi hai món ăn ưa thích sau đó yên lặng chờ đợi. Thượng Quan Sở gọi liền lúc năm sáu món ăn, tất cả đều là món Diệp Thanh Linh thích.
      Đồ ăn được đưa đến, chợt nghe thấy giọng của Trương Đình Đình, Diệp Thanh Linh nhíu mày nhìn về phía Thượng Quan Sở : “Mời ấy vào ăn cùng !”
      “Được thôi” thấy có kiên trì mời Trương Đình Đinh vào, Thượng Quan Sở thoải mái chấp thuận.
      Diệp Thanh Linh yên lặng ăn cơm còn Thượng Quan Sở liên tục hỏi: “Ăn có ngon ” nhìn thấy Diệp Thanh Linh gật đầu liền thỏa mãn cười.
      Thế nhưng bữa cơm giữa Trương Đình Đình và Tô Phi lại như sắp có chiến tran xảy ra.
      Tô Phi cho Trương Đình Đình vào gặp Diệp Thanh Linh , Trương Đình Đình vô cùng tức giận.Ngồi xuống hỏi có phải là Sở thiếu bao hay , nghe Tô Phi xong liền gọi bàn đầy toàn đồ ăn quý hiếm. Vừa ăn cơm vừa lườm Tô Phi, nếu như ánh mắt có thể giết người chắc chắn Tô Phi chết hàng trăm lần.
      Tô Phi với tức giận trong mắt Trương Đình Đình xem như thấy, chậm rãi ăn cơm còn trong lòng thầm hâm mộ Ngô Vân tránh được tai kiếp.
      Ăn xong Tô Phi thanh toán rồi đưa mọi người trở lại nhà họ Diệp.
      Vừa đến nhà, Trương Đình Đình vội xuống khỏi xe của Tô Phi chạy lại phía Diệp Thanh Linh.
      “ Thanh Linh cậu sao chứ ? Đây gọi là mời tớ ăn sao?” Trương Đình Đình ngừng còn lôi kéo Diệp Thanh Linh kiểm tra lại vòng từ đầu đến chân.
      “Tớ sao, cậu xem Má Trương !” Đối với quan tâm của Trương Đình Đình thực rất cảm động.
      “Mẹ tớ, bà làm sao?” Trương Đình Đình xong liền chạy vội vào phòng bếp.
      Diệp Thanh Linh vốn định ở phòng khách xem phim lát lại thấy mấy người nhà Thượng Quan liền trở về phòng. Vừa vào nhà họ Diệp, Thượng Quan Sở dù muốn vẫn theo Diệp Thanh Linh vào phòng. nở nụ cười tin chắc rằng qua vài ngày Thượng Quan Sở cảm thấy theo rất vô nghĩa tự động rời .
      Mới mười giờ nhưng Diệp Thanh Linh có thói quen ngủ sớm.
      “ Thanh Linh, đêm nay tớ ngủ với cậu có được ?” Trương Đình Đình ở ngoài phòng gõ cửa hỏi.
      Diệp Thanh Linh mở cửa, nhìn quần áo ngủ của Trương Đình Đình cười : “Vào ” Việc Trương Đình Đình muốn ngủ cùng cũng có gì lạ bởi vì sớm xem mẹ con Trương Đình Đình giống như người thân.
      Vào cửa xong, Trương Đình Đình lén lút kiểm tra lượt trong phòng, cuối cùng đem cửa phòng khóa trái mới yên tâm cùng Diệp Thanh Linh lên giường.
      Nhìn bộ dạng Trương Đình Đình lén lén lút lút, Diệp Thanh Linh cười : “Phòng ngủ của tớ có chuột đâu,yên tâm ngủ .”
      “Mấy con chuột đó tớ mà phải sợ sao? Chỉ sợ con chuột Sở thiếu giảo hoạt kia thôi.” Trương Đình Đình thành .
      Diệp Thanh Linh gật đầu đồng tình: “So với chuột còn giảo hoạt, ta rất phiền phức”
      “Lẽ nào phòng này đủ an toàn?” Trương Đình Đình nghi hoặc nhìn bốn phía “Hay là chúng ta chuyển sang phòng khác ngủ .”
      Chẳng lẽ Diệp gia còn có chỗ nào khác an toàn hơn ở đây?” Diệp Thanh Linh vừa vừa nằm xuống chuẩn bị ngủ.
      “ Aizz, quên có tớ ở đây, Sở thiếu muốn làm gì cũng được sao?” Trương Đình Đình xong liền nằm xuống, nhưng vẫn sao ngủ được, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của Diệp Thanh Linh, ngẩn người nhìn chằm chằm lên trần nhà.
      Sáng sớm hôm sau, Diệp Thanh Linh và Trương Đình Đình đều thức giấc giường của mình.
      sao lại ở trong này? Đình Đình đâu?” Diệp Thanh Linh lạnh lùng nhìn người đàn ông tự nhiên xuất giường của mình hỏi.
      “Người khác có thể ngủ giường vợ tương lai của Thượng Quan Sở sao?”Thượng Quan Sở nằm giường miễn cưỡng nhìn Diệp Thanh Linh .
      biết cánh cửa này đối với căn bản là vô dụng, nhưng với tình cảnh giác cực cao như Trương Đình Đình, bọn họ sao có thể sợ làm tỉnh mà đem ấy khỏi phòng. Diệp Thanh Linh nhìn người quần áo chỉnh tề trước mặt : “ Trương Đình Đình tốt nhất là nên có việc gì.”
      “ Lần này ta có việc gì, chẳng qua lần sau còn để nhìn thấy người khác năm giường với em may mắn như lần này đâu” rồi nở nụ cười vô cùng hòa ái, dễ gần.
      đến tột cùng là muốn như thế nào?” bình tĩnh vui hay buồn nhìn Thượng Quan Sở hỏi.
      “Em cũng biết muốn gì mà” ngồi dậy đối diện với .
      cúi day thái dượng, rồi đột nhiên ngẩng đầu, lấy tay định tát vào khuôn mặt tuấn tú khiến người ta đố kị kia, nghiến răng : “ rồi tôi đây muốn lấy chồng chẳng lẽ tai điếc ư?”
      Thượng Quan Sở phản ứng cực nhanh, nắm chặt tay Diệp Thanh Linh trước khi tay kịp đánh xuống lộ ra vẻ mặt du côn cười : “Tức giận cũng đẹp đến như vậy, rất thích”
      Rút tay về, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình bình tĩnh mở miệng: “Tôi có đàn y thuật tốt lắm”
      Thượng Quan Sở vì sao lại nhắc tới vị đàn này, ngữ khĩ trầm xuống hỏi: “Là nam hay nữ?”
      “Nam” Diệp Thanh Linh nháy mắt nhìn .
      “Em thích ta?” nhíu mày lại, có chút đăm chiêu, sau đó sắc mặt có chút thay đổi.
      ấy là chuyên gia khoa mắt” Diệp Thanh Linh trả lời .
      Thượng Quan Sở xem xét lời , lúc sau : “ ra em nghĩ mắt có vấn đề?”
      “Chẳng lẽ đúng?” đương nhiên gật đầu.
      “Nếu như thích người cũng là mắc bệnh, tôi thừa nhận chính mình có bệnh, mà bệnh cũng ”. Thượng Quan nghiêm túc tựa như thổ lộ tấm chân tình với người con mình .
      Halong-ngoc, hanh dau, Bạch Phụng2 others thích bài này.

    2. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 11:
      Editor: An Tu
      Beta: Tuyết


      - Nếu như thích em là bị bệnh thừa nhận mình bị bệnh !- Thượng Quan Sở thổ lộ lòng mình cách chân thành.
      Diệp Thanh Linh kinh ngạc nhìn , từ đáy lòng có chút rung động. yên lặng nhìn , đợi nghe cậu trả lời. lâu sau, nhìn bằng ánh mắt phức tạp:
      - Thích là gì?
      - Thích là tự nhiên , là thích cách sâu nặng.- nhớ ai điều này nhưng vẫn luôn xem đó là chân lý.
      - Tự nhiên cũng được, thích sâu nặng cũng tốt nhưng tất cả chỉ là nhất thời. Thời gian thay đổi tất cả.- Diệp Thanh Linh bối rối nhìn , được người đàn ông vĩ đại này chắc chắn ai rung động, cũng ngoại lệ.
      im lặng lâu, rồi từ giường ngồi dậy, nhìn thẳng Diệp Thanh Linh :
      - Đúng, thời gian thay đổi tất cả, bao gồm cả em và .- xong ra khỏi phòng.
      Nhìn bộ dáng kiên định của , lòng Diệp Thanh Linh rối rắm vô cùng.
      Thượng Quan Sở vừa tới cửa phòng liền thấy Trương Đình Đình tóc rối bời, mặc áo ngủ, tay chống nạnh căm tức mắng:
      - Thượng Quan Sở là tên tiểu nhân vô sỉ, sao có thể từ trong phòng Thanh Linh ra, với ấy là cái gì? Còn với tôi là cái gì?
      - Thanh Linh là bà xã tương lai của tôi, tôi muốn làm gì cũng được. Còn đối với nên hỏi Tô Phi .- Thượng Quan Sở khẽ nâng cằm, lộ ra vẻ mặt chán ghét nhìn Trương Đình Đình.
      - Lại là Tô Phi, tôi chắc chắn để ta yên!- Nghĩ đến lúc mình tỉnh lại ở sân thượng, tức giận đến muốn giết cái tên chết tiệt kia.
      Lúc này, Tô Phi ngồi coi TV ở phòng khách chợt thấy sau lưng lạnh buốt.
      Vừa nghe tên Tô Phi, Trương Đình Đình liền muốn lao xuống lầu, bị Thượng Quan Sở gọi lại:
      - Tô Phi tính tình được tốt lắm, chắc chắn tìm muốn tìm cậu ấy tính sổ.
      Trương Đình Đình dừng lại, biết Tô Phi làm vậy đều là do Thượng Quan Sở phân phó nhưng nghĩ đến mình phải ngủ sân thượng đêm liền nổi trận lôi đình, là quá đáng mà.
      - Tôi nghĩ có biện pháp, cho tôi nghe chút !
      - Thượng Quan Sở tôi từ trước đến giờ chưa bao giờ làm việc lỗ vốn.- Thượng Quan Sở cười đầy tà ý, muốn nhìn tài năng của Trương Đình Đình chút.
      - Tôi phản bội Thanh Linh, cần nữa.- xong liền về phòng của mình.
      Thượng Quan Sở nhìn Trương Đình Đình rời , thầm :
      - Tốt nhất là nên như thế!
      - Đình Đình phản bội tôi, đừng bận tâm!- Diệp Thanh Linh bước ra cửa, giọng bình thản .
      Diệp Thanh Linh mặc bộ quần áo công sở, chọn lấy đôi găng tay thích hợp, liền xuống lầu. Ngang qua phòng khách định thẳng ra ngoài.
      -Em ăn sáng sao?- Thượng Quan Sở theo sau, giữ lấy tay Diệp Thanh Linh cho .
      - Phòng bếp còn bình thường sao?- hỏi lại.
      - bình thường.- tới sáng nơi mới biết được vì tối qua Diệp Thanh Linh muốn ra ngoài ăn tối, rồi câu ‘Tùy ’ của mà má Trương làm nhà bếp thiếu chút nữa biến thành chiến trường, bữa tối hôm qua cũng hư hết, bữa sáng nay cũng chưa làm xong.
      - Cháo hôm trước quả tồi- lãnh đạm nhìn bàn tay to của nắm chặt lấy tay mình.
      cũng có ý muốn buông ra mà ngược lại còn dùng sức kéo đến nhà ăn:
      - Cháo gì cũng đều ở đây, ăn rồi đến công ti cũng chưa muộn!
      Diệp Thanh Linh nghe vậy nhìn bàn cháo rồi ngồi xuống, nhàng thở dài:
      - Muốn được riêng tư trước mặt Sở thiếu khó!
      khen có bản lĩnh? Hay ấy trách ? nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ, nhanh chóng đưa bát cháo đến cho Diệp Thanh Linh:
      - Đây là cháo em thích nhất còn có cả tráng miệng em thích nhất nữa.
      Diệp Thanh Linh tất nhiên khách sáo nhận bát cháo đưa, ăn hết bát, đột nhiên :
      - có việc gì làm sao?- Nhìn giống như muốn làm người hầu bên cạnh .
      - Cưới vợ là chuyện trọng đại mà!- vừa ăn cháo vừa trả lời, thỉnh thoảng còn gắp rau cho .
      Câu trả lời của có liên quan gì đến câu hỏi của . Rốt cuộc cũng giữ được bình tĩnh, lạnh giọng quát:
      - Giao dịch phải xong rồi sao? Sao cứ quấn lấy tôi buông thế.
      - Tôi cần người thừa kế.- lãnh đạm nhìn , giọng cũng lạnh rất nhiều.
      - Từ đầu đến đuôi, đây mới là mục đích của !- Nghe vậy, lòng rối bời, biết là nên buồn hay nên vui.
      - Ai cũng có thể sinh con cho nhưng tôi thích hợp.
      - Giờ thay đổi chủ ý.- nhìn , ánh mắt vô cùng cương quyết
      - ….- cúi đầu .
      - Giờ chỉ muốn có em, có người thừa kế cũng sao.
      Quanh co lòng vòng phải là muốn mà sinh con sao? Diệp Thanh Linh bị nhiều cảm xúc xen lẫn, lúc mới bình tĩnh được, bất đắc dĩ :
      - Vậy vì cái gì lại muốn tôi?
      - chán ghét em mà lại có điểm thích.
      Bắt đầu từ lúc muốn giúp vượt qua khó khăn nhưng lại từ chối khiến càng thêm ghét nhưng do muốn Thương Quan gia tuyệt tự nên bảo Tô Phi và Ngô Vân đem 200 triệu nhờ sinh con cho , ngờ Tô Phi cùng Ngô Vân lại đem 2 tỷ đổi lấy đêm của .
      Ngày đó, ở Thượng Quan gia nhìn thấy , bị hấp dẫn, biết đây có phải là nhất kiến chung tình hay nhưng luôn muốn làm bị tổn thương. Ai ngờ Tô Phi cùng Ngô Vân lại muốn nhìn bị trêu cười mà hạ dược , cuối cùng, cùng triền miên đêm. Mà đêm đó, trầm luân chỉ thân thể mình mà còn có trái tim
      - đáng ghét là vì tôi từng cứu , thích là vì chúng ta từng vợ chồng giả.- nghĩ cùng dây dưa, tuy chỉ ở chung có hai ngày nhưng có thể cảm nhận được từ sâu thẳm lòng mình có nhiều rung động, vốn sợ người đàn ông này, chỉ sợ khi cả thân thể cùng tinh thần mình đều trầm luân thứ muốn chỉ là người thừa kế.
      - Thích em là quyền của , thích là chuyện của em, hai chúng ta thể xem như nhau được.- coi như lần này gặp phải cái đinh nhưng bất quá càng khó càng hứng thú.
      Diệp Thanh Linh đau đầu nhìn Thượng Quan Sở, biết nhiều lời cũng vô ích.
      - thích thế nào thế ấy , chẳng qua là tôi muốn bị gò bó.- bao giờ thảo luận về vấn đề này cùng nữa, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, chỉ cần phải là bắt buộc có thể xem như là thấy.
      - Em cam tâm tình nguyện.- tràn trề tự tin , lên xe theo Diệp Thanh Linh ra khỏi biệt thự của Diệp gia...

    3. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      012: Trợ lý tổng tài
      Edit:Ngọc Ngọc
      Beta: Tuyết


      Mỗi tháng ngày Diệp Thanh Linh đến công ty họp, là nghe báo cáo tổng kết tháng trước,hai là quyết định số chính sách quan trọng. Diệp Thanh Linh bước vào phòng họp,Thượng Quan Sở bị ngăn lại ngoài cửa.
      ”Sở thiếu, ở đây phải Thượng Quan gia, người phận miễn vào”.
      Trương Đình Đình hùng hổ đứng Thượng Quan Sở ngăn lại.
      ”Tôi phải là người có phận ”.
      Những người lục đục bước vào phòng họp đều dừng chân lại nhìn Thượng Quan Sở.
      ”Cơ mật của tập đoàn Diệp thị phải ai cũng có thể nghe.”
      Trương Đình Đình ở đây là người có chức vụ,nơi này có hội nghị quan trọng của tập đoàn Diệp thị, là tổng giám đốc, có nghĩa vụ bảo vệ Diệp thị.
      Diệp Thanh Linh ngồi ở ghế tổng tài chuyên chú xem phần văn kiện, để ý tới cuộc tranh cãi của Thượng Quan Sở và Trương Đình Đình.
      "Cơ mật? cho cái gọi là cơ mật này có thể giữ bí mật?" Thượng Quan Sở tức giận dùng cái mũi hừ ra tiếng, trong mắt có khinh thường cùng khinh bỉ.
      " ——" Trương Đình Đình tức giận đến mức biết cái gì, biết Thượng Quan Sở đúng nhưng tâm vẫn phục.
      "Mời ta vào !" Diệp Thanh Linh buông văn kiện trong tay, giọng . Thượng Quan Sở kinh ngạc liếc mắt nhìn Diệp Thanh Linh, hừ lạnh tiếng tiến phòng họp, tùy ý ngồi bên cạnh Diệp Thanh Linh.

      "Đại tiểu thư, đây là hội nghị quan trọng của tập đoàn Diệp thị, người ngoài tham gia tôi thấy tốt!" vị cổ đông Diệp thị mở miệng.
      "Đúng vậy,đúng vậy.” Có người bắt đầu phụ họa vị cổ đông kia.
      Diệp Thanh Linh thản nhiên liếc mắt mọi người cái, hỏi Thượng Quan Sở, "Sở thiếu, đem cơ mật Diệp thị ra sao?"
      "Đương nhiên ." Thượng Quan Sở cười phối hợp với .
      "Các người nghe Sở thiếu , tiết lộ cơ mật Diệp thị."
      Diệp Thanh Linh nhìn mặt mọi người quá tin tưởng lại :"Người này là Thượng Quan Sở, mọi người nên yên tâm ".
      "Thượng Quan Sở? chính là Thượng Quan Sở trong truyền thuyết?"
      Mọi người đều nghị luận, lời tôi lời, khí náo nhiệt.Thấy mọi người bình thường trở lại, Diệp Thanh Linh mới mở miệng,"Vừa rồi tôi xem kế hoạch mới nhất của phòng khai phá bất động sản, khu phía tây kia cũng phải là tốt,mỗi người ở phòng khai phá bất động sản nên xem xét kỹ càng”.
      "Khu phía Tây là khu dân cư trọng điểm của Thành phố A, nếu như có thể lấy đến 6 lô khu Tây, sau này lợi nhuận năm của Diệp thị có thể bằng lợi nhuận hai năm trước đây gộp lại." Lý quản lý của phòng khai phá bất động sản tự tin .
      "6 lô? Nơi đó là đất tốt nhất khu phía Tây, cũng phải là đến lấy dễ dàng như vậy." Trương Đình Đình bình tĩnh phân tích.
      " nay cùng chúng ta tranh có bất động sản Dịch thị cùng tập đoàn Vạn long, Lý quản lý có thể nắm chắc ?" Diệp Thanh Linh giọng hỏi Lý quản lý.
      "Việc này,việc này—— Rất khó ." Lý quản lý lắp bắp trả lời,mồ hôi cũng chảy ra. Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở tươi cười ở bên cạnh, cũng giọng cười : "Nếu lấy được những lô đất này, kinh tế Diệp thị còn có thể đủ để khai phá sao?"
      "Việc này,việc này —— tôi có nghĩ đến."
      Mồ hôi Lý quản lý chảy càng nhiều, từ khi Diệp Thanh Linh tiếp nhận Diệp thị tới nay thấy đến công ty mấy lần, cũng thấy tham gia các buổi họp, ta nghĩ rằng phương án của mình Diệp Thanh Linh phản đối, ngờ hỏi hai câu làm thể trả lời.
      "Nếu như vậy, nên làm phương án khác."Diệp Thanh Linh cười, có ý trách cứ Lý quản lý.
      Tiếp theo lại làm ít quyết sách quan trọng, hội nghị mới hoàn thành. Diệp Thanh Linh lập tức rời khỏi phòng họp, mà Thượng Quan Sở vẫn duy trì tư thế nhìn lời nào.
      "Sở thiếu, nghe xong kế hoạch khai phá bất động sản của Diệp thị, có cảm nghĩ gì?"Diệp Thanh Linh lúm đồng tiền như hoa.
      Nhìn cười, Thượng Quan Sở cảm thấy hình như mình bị gì đó bất thường,"Kế hoạch của Diệp thị có liên quan gì đến ?"
      "Nghe , tập đoàn Dịch thị là dưới trướng của Sở gia, biết tập đoàn Vạn long có phải cũng như vậy ?"
      Diệp Thanh Linh vẫn là lúm đồng tiền như hoa, nhưng có nửa điểm độ ấm.
      Ha ha, biết này đối với tự nhiên tốt như vật. ra mời nghe hội nghị,chính là muốn mở miệng với Dịch thị cùng Vạn long buông tha cho việc tranh với Diệp thị 6 lô tốt nhất khu Tây.
      "Có đất mà có tiền, có ý nghĩa sao?" Thượng Quan Sở nhíu mày gian trá liếc nhìn .
      "Đất có,tiền cũng có." mặt Diệp Thanh Linh lộ ra nụ cười tự tin giống như muốn bánh mì có, sữa cũng có.
      Nhìn trong mắt lóe ra hào quang tự tin,Thượng Quan Sở cười đến dị thường quái dị: "Diệp thị thông báo cần tuyển dụng trợ lý tổng tài đúng ?"
      "Tổng giám đốc còn thiếu người trợ lý." Diệp Thanh Linh im lặng trong chốc lát rồi trả lời.
      "Tổng tài Diệp thị có được trợ lý này bảo đảm cầu gì được nấy, kinh doanh thịnh vượng" Thượng Quan Sở bưng lên chén nước uống ngụm,hứng thú dào dạt nhìn .
      " ra thần tài cũng muốn ứng cử."Diệp Thanh Linh cười nhàng, vẻ mặt hiểu."Thần tài tới cửa cũng thể cự tuyệt,nếu ảnh hưởng tiền đồ."
      Đem thành thần tài có gì quá đáng, chính là thần tài Thành phố A.
      "Tài đương nhiên muốn,nhưng thần quên ."
      Diệp Thanh Linh thu thập văn kiện bàn,nhàn nhã xong ôm lấy văn kiện liền muốn ra phòng họp.
      Sắc mặt của Thượng Quan Sở càng ngày càng lạnh,đứng ở tại chỗ trừng mắt nhìn Diệp Thanh Linh cả buổi,buồn bực hồi kéo Diệp Thanh Linh qua : "Cự tuyệt thần tài bị trừng phạt."
      "Phải ? Thần tài rất bận rảnh để ý đến tôi." Diệp Thanh Linh rủ mắt xuống, thản nhiên .
      chưa xong,Thượng Quan Sở duỗi chân ra, nhàng đụng vào chân của , khiến cả người Diệp Thanh Linh ngã vào lòng .Thượng Quan Sở ngồi ở ghế cười gian, hơi hơi ngẩng đầu, đôi môi đỏ mọng của Diệp Thanh Linh cứ như vậy tự động hướng đến môi .
      Halong-ngoc, hanh dau, Bạch Phụng2 others thích bài này.

    4. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 13: Thượng Quan Sên dính
      Edit: Thượng Quan Miên Miên
      Beta: Tuyết & Quảng Hằng


      còn chưa xong, Thượng Quan Sở duỗi chân dài ra, nhàng đụng chút vào chân của . Diệp Thanh Linh cả người liền đánh vào ngực . Thượng Quan Sở ngồi ghế hơi hơi ngẩng đầu tà ý cười, Diệp Thanh Linh lại tự động đưa đôi môi đỏ mọng vào trong miệng .
      Thượng Quan Sở thuận thế giữ lấy thân thể xinh xắn lanh lợi của Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh kinh hô cái chớp mắt môi đỏ mọng mềm mại của liền bị chế trụ.
      Diệp Thanh Linh trợn to hai mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại của , chân tay luống cuống ngừng chống đẩy.
      Khi đụng tới môi của Diệp Thanh Linh, cái cổ hương quen thuộc kia xông vào mũi, đảo loạn tâm trí của Thượng Quan Sở, dục vọng như mãnh thú phá hủy lý trí của , bàn tay giữ đầu của , tay kia giam giữ thân thể ngừng kháng cự của , điên cuồng hút lấy đôi môi , chiếm lấy hơi thở .
      Diệp Thanh Linh giận dữ, giãy dụa thế nào cũng vô nghĩa, giãy dụa nữa, môi bị giữ quá chặt chẽ, lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú gần như điên cuồng của Thượng Quan Sở.
      Sau trận dây dưa, Thượng Quan Sở vẫn hiểu được đến càng gần từng bước công thành , lại cảm giác được ràng hơi thở lạnh lùng của người trong lòng. Lập tức thanh tỉnh, mạnh mẽ đẩy Diệp Thanh Linh ra, cuống quít : " —— —— có chút khống chế được,—— thực xin lỗi."
      Diệp Thanh Linh nghĩ tới đột nhiên đẩy mình ra, cả người trọng tâm ngã về phía sau, đầu trúng vào bàn hội nghị. Cơn đau từ phía sau ập tới "Ui da!" Diệp Thanh Linh thét lớn tiếng.
      Thượng Quan Sở thấy Diệp Thanh Linh ngã xuống, lại hoảng hốt, "Thanh Linh, em sao chứ? Em làm sao vậy?" Trong mắt tất cả đều là áy náy, nhìn kỹ có thể thấy ở khóe mắt có chút nước mắt.
      Vốn dĩ tức giận Diệp Thanh Linh thấy khóe mắt của Thượng Quan Sở có chút nước mắt, giận dữ trong lòng biến mất, kìm lòng đậu nâng tay muốn chùi nước mắt, khóe miệng cố gắng nở nụ cười, " có việc gì, chết được."
      Nghe như vậy, vẻ xấu hổ mặt Thượng Quan Sở càng đậm, bước lên phía trước ôm .
      Diệp Thanh Linh thấy thế chịu đựng đau đớn đầu, đứng lên, : "Bị thương là đầu phải tay chân, tôi được."
      Thượng Quan Sở vươn tay ở giữa trung, lúng ta lúng túng bắt tay lùi về, "Thanh Linh, thực xin lỗi. , ——."
      " cái gì tôi, bệnh viện." Diệp Thanh Linh cũng có tức giận, ngữ khí vẫn có chút lạnh như băng.
      Thượng Quan Sở thế này mới phản ứng lại, gọi điện thoại mời bác sĩ chuyên dụng của Thượng Quan gia đến Diệp gia, vẻ xấu hổ, ân cần : "Thanh đỡ em."
      "Giúp tôi cũng đừng buông tay." Diệp Thanh Linh thản nhiên, thấy cái gáy rất đau, theo bản năng lấy tay sờ soạng chút nơi bị va chạm liền thấy tay dính đầy máu.
      ràng thanh tỉnh Diệp Thanh Linh vừa thấy máu tay, sợ tới mức thất sắc, nháy mắt liền té xỉu.
      Thượng Quan Sở đỡ được Diệp Thanh LinhDiệp
      " Bác sĩ Bạch, ấy thế nào rồi?" khuôn mặt tuấn mỹ củaThượng Quan Sở đầy rối rắm "Sở thiếu yên tâm, trải qua băng bó xử lý, Diệp tiểu thư trở ngại." Bác sĩ Bạch kia công thức hóa, kính cẩn báo cáo.
      "Sao lâu vậy còn tỉnh? có việc gì sao? bị chấn động não hoặc thành người thực vật chứ?" Thượng Quan Sở liên tiếp hỏi, ý nghĩ thất điên bát đảo" có nghiêm trọng như vậy, tuần tốt thôi." bác sĩ Bạch thở dài, phe phẩy đầu, nghĩ rằng mới vài ngày gặp Sở thiếu sao lại trở nên ngu si như vậy? Ai! Đúng là tình .
      Tô Phi, Ngô Vân nghe xong khỏi trợn trắng mắt, Sở thiếu có thể bị chấn động não lắm.
      "Bác sĩ Bạch ấy khi nào tỉnh thế, phải nghiêm trọng sao? Vì cái gì lại té xỉu?" Thượng Quan Sở lại là trận bực tức đặt câu hỏi.
      "Về phần té xỉu, đó là bởi vì Diệp tiểu thư sợ máu." Bác sĩ Bạch thấm thía. Kỳ cũng muốn giải thích nhiều với bạn Sở thiếu bị tình che mắt này, Sở thiếu này rất kỳ quái, lại vui buồn thất thường nên chỉ có thể cẩn thận mà giải thích. Sợ tên ác ma này mất hứng cái đem phái tới núi làm bác sĩ.
      Hai tiếng sau, Diệp Thanh Linh nhàn nhã tỉnh lại.
      Nhìn Thượng Quan Sở ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm mình. Tiếp theo thản nhiên hỏi: "Thượng Quan Sở ở trong này làm cái gì?"
      "Chăm sóc em?" Thượng Quan Sở nhìn .
      "Chỉ dùng ánh mắt để chăm sóc sao?" Diệp Thanh Linh trêu đùa, tại rất đói bụng, nếu ai có thể đem đồ ăn tới vô cùng cảm kích.
      "Em có cầu gì cứ , chắc chắn làm theo." tại mặc kệ cái gì đều nghe theo.
      Diệp Thanh Linh tin tưởng có thể được làm được, thản nhiên mở miệng: "Đói bụng."
      " kêu người làm." tưởng lời giống như đứa bé vậy, Thượng Quan Sở cực kỳ vui sướng.
      "Ách ——" tại mới làm có quá trễ hay , chăm sóc người ta như vậy sao, chưa bị thương chết, cũng bị chết đói.
      Thấy biểu tình quái dị của , lại dùng ánh mắt hoài nghi nhìn , đột nhiên thấy có chút quẫn bách, ra ngoài phân phó, " làm chút đồ ăn đến, trong vòng mười phút."
      "Sở thiếu, chuyện này —— Chuyện này ——." Ngô Vân nghe xong cái trán tràn ra mồ hôi, căn bản chính là làm khó hạ nhân, mười phút có thể nơi nào làm đồ ăn?
      Nhà hàng có làm, cũng nhanh như vậy nha.
      "Có phải Thanh Linh tỉnh , có phải Thanh Linh muốn ăn ?" Má Trương bưng khay tới, động tác rất nhanh mà linh mẫn.
      Thượng Quan Sở nhìn Má Trương bưng cháo cùng đồ ăn sáng, khỏi cảm thấy xấu hổ, quả biết chăm sóc mà.
      Nếm qua cháo Má Trương làm cho, Diệp Thanh Linh lại nhờ Má Trương lấy quyển sách đến xem, Má Trương rời khỏi phòng, Thượng Quan Sở liền cùng đám người vào phòng.
      Gấp giường, nệm, chăn, nhất nhất đem hết vào phòng, sau đó sắp xếp lại xong, mọi người mới rời khỏi .
      "Đây là cái gì?" Diệp Thanh Linh nhìn mấy thứ kia rất đau đầu, lại muốn làm cái gì? phải bắt buộc sao?
      "Chăm sóc em." Thượng Quan Sở rất đúng lý hợp tình.
      "Má Trương chăm sóc tôi." Diệp Thanh Linh ngữ khí lạnh như băng.

      ngồi ở cách giường xa, cười hì hì : "Em cho chăm sóc em, lo lắng."
      " phải bắt buộc tôi sao?." có cái gì lo lắng, chăm sóc như vậy mới làm lo lắng. "Đây là chăm sóc phải bắt buộc, hơn nữa làm cái gì với em?" nhìn gương mặt trắng nõn của , nội tâm tự trách.
      có lẽ gây rối nữa, nhưng cũng thể như vừa rồi chỉ dùng ánh mắt chăm sóc . phải chăm sóc mà là tra tấn. Diệp Thanh Linh thản nhiên nhìn sau lúc lâu, cuối cùng thở dài hơi : "Quên , muốn như thế nào liền như thế ấy !" xong liền muốn đứng dậy.
      "Em muốn đâu?" hoảng hồn, tưởng rằng đem phòng này cho
      " WC!" Như vậy cũng biết, chăm sóc như vậy bảo đảm chết sớm.
      Thượng Quan Sở nhìn bước chân ổn định của Diệp Thanh Linh, muốn tiến lên dìu.
      " cần." càng ngày càng tự do, mấy ngày nay, lúc nào cũng khắc khắc ở bên coi vào đâu. về nhà cũng theo , ăn cơm cũng theo , tại ngay cả ngủ cũng muốn theo , nhưng cũng thể ngay cả WC cũng muốn theo đó chứ ?!
      Nghe ra trong miệng cường ngạnh, Thượng Quan Sở dám lỗ mãng, sợ lại làm bị thương.
      Khi thấy đến cửa WC, dừng lại bước chân, trừng mắt nhìn, thản nhiên : "Tôi thấy nên gọi là Thượng Quan Sở."
      "Nga?" hai mắt nhíu lại, chuyện.
      "Hẳn là kêu Thượng Quan Sên dính." Diệp Thanh Linh xong ngay cả bản thân đều bị chọc cười, tâm tình sung sướng.
      " đời này có con sên nào đẹp trai như sao như vậy sao?" Thượng Quan Sở đầu đầy hắc tuyến, sao lại có thể kêu là sên? Thấy thế nào cũng nên là Rồng mới đúng.
      " phải sên sao? Ừm! Đúng là giống, Thượng Quan Sở thiếu như thế nào cũng nên là nhân trung chi long của Thành phố A mới đúng!" Diệp Thanh Linh gật đầu đồng ý lời củaThượng Quan Sở, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, cười : "Vậy kêu Thượng Quan Long dính , tên này sai nga." xong vừa lòng cười.

    5. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      014: Các người có ám muội?
      Edit:Ngọc Ngọc

      Beta: Tuyết & Quảng Hằng

      Bởi vì trong lòng áy náy,cho nên bất kể chuyện gì mà Diệp Thanh Linh thích hay muốn làm, Thượng Quan Sở đều chìu theo ý của .Nếu có người muốn làm bảo mẫu toàn năng cho tại sao dùng chứ ?
      "Niêm niêm trùngSên dínhSên dính." Diệp Thanh Linh nhìn về phía Thượng Quan Sở.
      Nghe Diệp Thanh Linh như vậy, Thượng Quan Sở lại hề có phản ứng gì,mà chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua Diệp Thanh Linh,sau đó cúi đầu nhìn trong tay mình cầm máy tính cứng ngắc,giả bộ như nghe thấy những lời Diệp Thanh Linh ."Thượng Quan Sở".Để quyển sách tay xuống Diệp Thanh Linh kêu lên.
      "Có chuyện gì?".Xác định Diệp Thanh Linh kêu nên Thượng Quan Sở ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Linh với ánh mắt nóng bỏng." xem là niêm niêm trùngsên dính có phải Sên dính có lỗ tai hay ?" thành thành thỉnh giáo. Nghe lời , ra mới vừa gọi ,nhưng vừa nghĩ đến mấy từ niêm niêm trùngsên dính mặt trầm xuống,”theo biết trùng có lỗ tai nhưng mà rồng có lại rất thính”.
      "Niêm niêm trùngSên dínhSên dính dễ hơn”.Trong lòng Diệp Thanh Linh xem thường,trùng sên với rồng cũng như nhau,cũng là con vật thôi mà!
      thể bởi vì dễ hơn mà đem rồng thành trùng sên được?"“Em thấy tên này quá khó nghe sao,”nếu cấp dưới mà nghe được trở thành trò cười đến chết cho coi.
      "Dễ và nghe cũng thân thiện, được đúng sao?" nhìn với ánh mắt rất là tinh khiết,thêm trong lời chút nũng nịu.
      là thân thiện,làm sao phản đối được đây? Tuy rằng trong lòng muốn,nhưng vẫn phải chấp nhận,nên cười sủng nịnhđầy vẻ cưng chiều :”Em thích là được rồi.” Cho nên Thượng Quan Sở có thêm cái tên rất là đặc biệt niêm niêmSên dính trùng.
      "Niêm niêm trùngSên dính, đến thư phòng đổi quyển sách khác.” Diệp Thanh Linh hất mặt lên sai giống như là nữ vương.
      “Được” Thượng Quan Sở cầm sách cách miễn cưỡng rồi bước ra ngoài.
      "Đến thư phòng đổi quyển sách khác.” Thượng Quan Sở ra ngoài phân phó Tô Phi sai Mễ Lam Nhi đến.
      Mễ Lam Nhi nhận quyển sách tay Thượng Quan Sở, mỉm cười cách công thức hoá rồi hỏi:"Sở thiếu, đổi quyển sách thể loại gì?"
      "Loại nào cũng được.” xong,Thượng Quan Sở trở về gian phòng.
      lát sau,Mễ Lam Nhi cầm quyển sách đến:”Sở thiếu,sách đây."
      "Lấy đem vào." Thượng Quan Sở lười biếng ngồi sô pha.
      Mễ Lam Nhi cầm sách bước vào phòng,trông thấy có hai cái giường, là kỳ lạ,sau đó nhìn thấy Diệp Thanh Linh dựa đầu vào giường ngẩn người,hỏi:"Sở thiếu,sách này ——."
      "Đưa cho Diệp tiểu thư."Thượng Quan Sở vẫn nhìn chăm chú máy tính cứng nhắc trong tay.
      "Vâng" Mễ Lam Nhi đem sách đưa cho Diệp Thanh Linh,nhưng có lập tức rời khỏi phòng.Khi Mễ Lam Nhi bước vào phòng,Diệp Thanh Linh liền nhận ra đó là đào hôn trốn khỏi nhà vì hạnh phúc,nhíu mày nhìn quyển sách”Cách quản lý tiền của chính mình”,thản nhiên hỏi:" thích sách này?”

      “Vâng,nếu Diệp tiểu thư thích tôi đổi quyển khác." Mễ Lam Nhi tươi cười, ánh mắt nhìn thưởng thức Diệp Thanh Linh.Đây là rất ý tứ, Diệp Thanh Linh thầm đánh giá Mễ Lam Nhi.
      ", sách này hay lắm. tên gì?"Lần đầu tiên Diệp Thanh Linh chủ động hỏi đến người khác.
      "Mễ Lam Nhi."
      "Sở thiếu trả tiền lương bao nhiêu?"
      "Tiền lương vạntrăm ngàn."Mễ Lam Nhi hiểu tại sao Diệp tiểu thư lại bất ngờ hỏi vấn đề kỳ quái như vậy.
      "Tiền lương hai vạnhai trăm ngàn,từ nay là người Diệp gia."Diệp Thanh Linh thản nhiên nhìn gương mặt xinh đẹp của Mễ Lam Nhi.
      Thượng Quan Sở vẫn chưa gì tới giờ bỗng u oán nhìn Diệp Thanh Linh : "Thanh Linh,em thể thưởng thức người của như vậy.”
      "Các người cócó chânám muội sao?"(hí,hí,là có gian tình ấy mà)
      Diệp Thanh Linh bình tĩnh như nước, giọng nhàng.
      A! Thượng Quan Sở và Mễ Lam Nhi đều hoảng hốt ,tại sao lại như vậy?
      Thượng Quan Sở muốn giải thích,nhưng thấy vẻ mặt bình tĩnh như vậy, cười tà ác hỏi:"Em ghen?"
      "Nếu đúng vậy sao."Diệp Thanh Linh cụp mắt xuống, mặt thay đổi.
      Trong lòng Thượng Quan Sở vô cùng vui sướng cười ha ha,"Thanh Linh là thành thực?" Ánh mắt nóng rực nhìn :" cùng em cũng có bốn chânlần gian tình, tại sao Thanh Linh tại sao tính?"
      Tính cái gì mà tính? Còn phải giải thích?Diệp Thanh Linh nở nụ cười,”nếu hai người chângian tình tại sao cho ấy đến làm ở Diệp gia?"
      Đứng bên cạnh, Mễ Lam Nhi trợn trắng mắt,Sở thiếu ,Diệp tiểu thư các người hỏi qua ý kiến đương chưa? muốn thấy bọn họ tranh giành qua lại, cũng muốn trở thành vật hi sinh của bọn họ,có lòng tốt nhắc nhở :"hai người phải người nhà sao?tranh Tranh giành có ý nghĩa gì?"
      " có ý nghĩa." Khuôn mặt Thượng Quan Sở tràn đầy tươi cười.
      " Ý nghĩa quan trọng,nhưng chủ yếu là có lợi cho thôi.”
      Diệp Thanh Linh nhìn Mễ Lam Nhi cố ý nở nụ cười.
      Ách, hình như đúng là có lợi cho , tiền lương từ vạn trăm ngàn thành hai vạntrăm ngàn, Mễ Lam Nhi hiểu nở nụ cười :
      "Hai người cứ tiếp tục." xong ở trong lòng bắt đầu tính mình tăng thêm bao nhiêu tiền.
      "Tiền lương thay đổi,Mễ Lam Nhi từ nay là nhân viên Diệp gia." Thượng Quan Sở mặn lạt .
      Sở thiếu, thể bạc đãi nhân viên như vậy? Mễ Lam Nhi chu đôi môi đỏ mọng thầm:"đúng là thần tiên đánh nhau người phàm chịu nạn."
      Vô cùng đồng tình,Diệp Thanh Linh nhìn Mễ Lam Nhi :"Người Sở gia đông,với nhan sắc của chỉ cần đồng ý, người bán mạng cho rất nhiều."
      " muốn tôi tạo phản sao?" Mễ Lam Nhi nhìn Thượng Quan Sở đồng tình.
      "Thanh Linh,em thể đối xử như vậy với như vậy."Sao lại có vợ tương lai nào như vậy chứ,muốn nhân viên phản bội !
      "Như vậy mới vui." Diệp Thanh Linh long lanh đôi mắt.
      thể vì cho vui mà em làm Sở gia trở thành gà bay chó sủa.”
      Kiếp trước tạo oan nghiệt gì,mà kiếp này mới thích người con tà ác như vậy.
      Halong-ngocBạch Phụng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :