1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo (Hoàn + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Cha con nghiệt 007: cách xử lý

      Edit: Ái Nhân

      Thượng Quan Diệp cùng Trương Đình Đình Tiền Tiểu Mễ ba người bị nhốt trong phòng , Trương Đình Đình mỗi tay ôm đứa, sợ bọn chúng sỡ hãi, vội vàng an ủi: “Tiểu Diệp Tử đừng sợ, Tiểu Mễ đừng sợ, có dì Đình ở đây, dì Đình bảo vệ các con.”

      Thượng Quan Diệp lẳng lặng nhìn Trương Đình Đình, gật gật đầu, : “Dì Đình, chúng con sợ.” xong đứng lên đánh giá căn phòng này.

      Tiền Tiểu Mễ cũng cười tươi như hoa, giọng điệu non nớt : “Dì Đình, bọn con trưởng thành, bọn con sợ hãi. Diệp rất có bản lĩnh, chúng ta nhất định có thể về nhà.”

      Trương Đình Đình nhìn hai đứa bé phản ứng còn bình tĩnh hơn , khỏi cười : “Được, chúng ta cũng sợ hãi, chúng ta nghĩ cách về nhà.”

      Thượng Quan Diệp vòng quanh phòng 2 vòng, cuối cùng đứng ở giữa phòng chỉ lớn có vài met vuông, ngẩng đầu nhìn bức tường rắn chắc đầu, : “Chúng ta chờ cha đến cứu chúng ta!”

      Trương Đình Đình nhìn phòng, biết ý của Thượng Quan Diệp, : “Tiểu Diệp Tử đừng sợ, cha con nhất định đến cứu chúng ta.

      “Ừ!” Thượng Quan Diệp gật gật đầu, sau đó dựa lưng vào tường ngồi xuống đất, đột nhiên hỏi: “Dì Đình, tường được làm từ cái gì vậy!”

      “Dùng bê tông cốt thép, còn có gạch xây thành.” Trẻ con vẫn là tốt nhất! Cho dù ở trong hiểm nguy, bọn chúng vẫn có thể hồn nhiên ngây thơ nghĩ ra những chuyện kỳ quái, hỏi vài cầu hỏi quái dị.

      Qua lúc lâu, Thượng Quan Diệp lại hỏi: “Dì Đình, bọn họ cho chúng ta ăn cơm chứ!”

      Trương Đình Đình thở dài, : “Đương nhiên.” Bây giờ là lúc nào rồi, thằng nhóc này còn có tâm tư nghĩ đến chuyện ăn cơm. Tiểu Diệp Tử bộ dáng bình tình cực kỳ giống Diệp Thanh Linh, nhưng khuôn mặt kia lại cực kỳ giống Thượng Quan Sở, đặc biệt là lúc cười, lại làm cho người ta có cảm giác sởn tóc gáy.

      Tiền Tiểu Mễ đáng bỉu cái môi nhắn, tay bé ôm bụng, chớp đôi mắt to : “Đúng đó, con cũng rất đói a.”

      Trương Đình Đình tính toán thời gian, lúc này sợ giờ cơm trưa cũng qua, quả hơi đói chút, ôm cơ thể nhắn của hai đứa bé, : “Bọn họ mang thức ăn đến cho chúng ta, lập tức đến.”

      sao?” Thượng Quan Diệp vẻ mặt vui mừng, giống như nghe được tin tức cực tốt.

      Diệp rất đói bụng sao!” Tiền Tiểu Mễ cực kỳ đáng thương với Thượng Quan Diệp.

      Thượng Quan Diệp cũng quan tâm Tiền Tiểu Mễ có hiểu lầm ý nghĩ của cậu hay , vẻ mặt tươi cười từ trong túi quần lấy ra hai túi nhựa đễ thương, hưng phấn : “Con có cách.”

      Trương Đình Đình cẩn thận nhìn hai túi đáng trong tay Thượng Quan Diệp, “Đây là cái gì?”

      Thượng Quan Diệp còn chưa trả lời, Tiền Tiểu Mễ kinh ngạc kêu lên: “Đây phải là thứ chúng ta dùng để bắt chim sao?” Tiền Tiểu Mễ cùng Thượng Quan Diệp có việc gì lại lên núi Minh Nguyệt bắt chim chơi, thuốc này là Chu Ngao cho.

      “Bắt chim ?” Trương Đình Đình bỗng nhiên nghĩ đến hai đứa trẻ mỗi lần từ núi Minh Nguyệt trở về bộ dáng rất phấn khích, liền biết chuyện gì xảy ra. “Thuốc này dùng thế nào?” Trương Đình Đình nghi ngờ hỏi.

      khuôn mặt nhắn của Thượng Quan Diệp tràn đầy tự tin, mở túi , lấy ra viên thuốc đặt vào tay Trương Đình Đình, “Đây là của dì Đình.” Sau đó lại lấy viên đặt vào tay Tiền Tiểu Mễ, : “Đây là của Tiểu Mễ.”

      Tiền Tiểu Mễ lấy được viên thuốc liền cho vào miệng, sau khi ăn xong, nhìn Trương Đình Đình : “Dì Đình ăn sao?”

      Trương Đình Đình nhìn Thượng Quan Diệp cũng ăn viên thuốc, : “Đây là thuốc gì?”

      Diệp đây là thuốc giải, mỗi lần bọn con bắt chim đều phải ăn trước.” Tiền Tiểu Mễ vẻ mặt phấn khích , trong cái đầu nho kia toàn là khoảnh khắc vui vẻ khoái hoạt lúc bắt chim.

      Trương Đình Đình chút suy nghĩ cho vào miệng, Thượng Quan Diệp sau khi thấy Trương Đình Đình ăn vào vẻ mặt tươi cười lấy cái túi ra, rắc thuốc bột lên cửa phòng cùng bốn góc phòng. Trương Đình Đình tò mò hỏi: “Tiểu Diệp Tử, làm như vậy có ảnh hưởng gì đến bọn họ?”

      Thượng Quan Diệp cười, : “Dì Đình ngửi thấy mùi?”

      Lúc này Trương Đình Đình mới hít sâu 2 hơi, : “Có mùi, đây là thuốc bột phát ra mùi sao?”

      “Đương nhiên rồi? Thơm chứ! Dì Đình.” Tiền Tiểu Mễ chườn mặt vào, vẻ mặt tự hào . Biểu tình đó, giống như thuốc bột này do phát minh ra.

      “Ừ! Thơm.” Trương Đình Đình cười gật đầu, hai đứa trẻ vẻ mặt tươi cười.

      Thượng Quan Diệp đút hai túi thuốc vào lại túi quần, liền có người mở cửa căn phòng , người đàn ông đến, nhìn Tiền Tiểu Mễ kêu: “Mày, theo tao.”

      Tiền Tiểu Mễ bị người đàn ông đô con này dọa sợ đến mức lui vào giữa Thượng Quan Diệp cùng Trương Đình Đình, mỗi tay cầm tay người khóc nức nở : “Dì Đình, Diệp, em sợ.”

      Người đàn ông kia cũng biết vì sao mình mới kêu lên dọa con bé khóc, ngẩn người, dịu dàng : “Đến đây, em , với chú nhé.”

      “Tôi… Tôi …” Tiền Tiểu Mễ khóc, lập tức nhào vào lòng Trương Đình Đình, : “Dì Đình, con , con sợ, con sợ.”

      Trương Đình Đình cũng rất ngạc nhiên người đàn ông này vì cái gì muốn kêu đứa trẻ ba tuổi Tiền Tiểu Mễ , ôm Tiền Tiểu Mễ vừa an ủi vừa : “Sao lại muốn con bé theo , nó chỉ là đứa trẻ, mới 3 tuổi. Các người cũng buôn tha sao?”

      Người đàn ông vẻ mặt bất đắc dĩ oan uổng nhìn Trương Đình Đình, : “Tôi đưa nó về nhà.”

      Trương Đình Đình sửng sốt, vui mừng hỏi: “ ?”

      “Đương nhiên là .” Người đàn ông kia xong, đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực, khỏi lui hai bơpcs dựa vào tường chống đỡ thân thẩ sắp ngã xuống.

      Lúc này khuôn mặt Thượng Quan Diệp nở nụ cười tươi tắn, miệng đếm , “1, 2, 3.”

      Thượng Quan Diệp đếm đến đó, người đàn ông kia toàn thân vô lực nhàng ngã xuống cạnh cửa.

      Thượng Quan Diệp cùng Trương Đình Đình thấy vậy, cực kỳ vui vẻ, ngay lúc đó, bên người có giọng đàn ông vang lên: “Sao còn chưa ra, mày làm gì thế?” Người đàn ông kia xong, người xuất trước cửa, nhìn động bọn xụi lơ còn sức lực, khỏi vội vã tiến đến vuốt mặt : “Mày làm sao vậy?” Tiếp theo mang cái người gần như nằm dính dưới đất ra khỏi phòng .

      Người nọ sau khi ra ngoài, cũng cảm thấy toàn thân vô lực, nhưng nghiêm trọng lắm, lúc cũng quân khóa cửa lại.

      tên đồng bọn khác nhìn thấy em mình té xỉu, người khác cũng lấy làm lạ, mắng hai tiếng: “Hai thằng vô dụng chúng mày, thân thể kém vậy, còn làm cái này, tao thấy bọn bây vẫn nên về nhà cài ruộng hơn.” xong liền xoay người sang đến trước phòng , mở cửa ra, cũng vào, kêu lên: “Con bé kia mau ra đây, bằng cả đời đừng nghĩ rời khỏi nơi này.”

      Trương Đình Đình an ủi được Tiền Tiểu Mễ sợ đến phát khóc từ lâu, lúc này Tiền Tiểu Mễ bình tĩnh rất nhiều, rất đành lòng ra khỏi phòng .

      ở đây trông coi bọn họ có 5 người, trừ hay người trúng độc ra, người mang theo Tiền Tiểu Mễ rời , mặt khác còn 2 người ở ngoài phòng trông coi, chú ý động tĩnh bốn phía. Chỉ cần 4 phía có chút động tĩnh, bọn họ lập tức giết con tin. Đây là nguyên nhân Xuân Hạ Thu Đông Bách Thông núp cách đó xa hề ra tay.

      Thượng Quan Diệp cùng Trương Đình Đình đoán Tiền Tiểu Mễ rời , là vì giao ước của Thượng Quan Sở cùng bọn cướp. Sau khi Tiểu Mễ rời , Thượng Quan Diệp rất bình tĩnh, cười : “Dì Đình, ngày mai chúng ta có thể rời khỏi chỗ này.”

      " sao?" Trương Đình Đình bán tín bán nghi.

      “Thuốc đó có tác dụng trong 5 ngày liên tục, bọn họ vẫn tưởng rằng bọn hộ mắc bệnh gì, phái người khác đưa thức ăn đến cho chúng ta. Như vậy, chúng ta đạt được mục đích.” Thượng Quan Diệp giải thích, nụ cười tự tin kia, Trương Đình Đình nhìn khỏi thất thần.

      “Đói sao?” TRương Đình Đình ôm thân hình nho của Thượng Quan Diệp .

      “Có chút đói bụng.” Thượng Quan Diệp gật đầu mạnh, ngẩng đầu nhìn cửa đóng lại.

      Đúng lúc này, cửa mở ra, người đàn ông vừa rồi cảm thấy có chút suy nhượt đặt thức ăn ở cửa liền rời .

      “Nếu bọn họ đều nhe vậy, thuốc của chúng ta căn bản có hiệu quả.” Thượng Quan Diệp có chút vọng . May có 2 người trúng độc. Trương Đình Đình cười : “Ăn nhanh ! Đừng bị đói. Dì có cách khiến bọn họ tiến vào.”

      sao?” Thượng Quan Diệp cười ha ha nhìn Trương Đình Đình, sau đó cầm lấy thức ăn lên.

      Đến giờ cơm tối, chỗ khác Tiền Tiểu Mễ sớm về đến nhà, Thượng Quan Sở cũng vừa vào đến địa phận thủ đô.

      Thượng Quan Sở biết Hàn Phỉ Phỉ làm gì với , nhưng biết, cũng phải là chuyện tốt gì. Chẳng qua tất cả có Lãnh Thân thầm sắp xếp, cũng yên tâm ít. muốn gặp chuyện may, còn phải khỏe mạnh ở bên cạnh Thanh Linh cùng con trai, muốn bọn họ hạnh phúc.

      Máy bay vừa đáp xuống, điện thoại Thượng Quan Sở vang lên, giọng Hàn Phỉ Phỉ vang lên trong điện thoại, “Thượng Quan Sở, bây giờ đến tầng 18 khách sạn Vạn Hào. 20 phút nữa đến, tôi sai người động thủ.” Hàn Phỉ Phỉ xong liền cắt đứt điện thoại.

      Thượng Quan Sở nhíu mày, sau đó ra khỏi sân bay ngồi lên xe taxi đến khách sạn Vạn Hào Hàn Phỉ Phỉ . Mà lúc này, người Lãnh Thần an bài cũng thầm bảo vệ Thượng Quan Sở.
      Nguyen Duy Khanh Ngoc thích bài này.

    2. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Cha con nghiệt 008: đại kết cục

      Edit: Ái Nhân

      muốn làm gì mới tha con tôi cùng Trương Đình Đình, làm ngay !” Thượng Quan Sở chút do dự cũng có, thản nhiên .

      Hàn Phỉ Phỉ vẻ mặt dữ tợn, tiếp theo vỗ hai tiếng, chỉ thấy 2 người đẩy cửa vào phòng.

      Nhìn mặt người vào cửa, Hàn Phỉ Phỉ và người đàn ông kia ngẩn người. Mà Thượng Quan Sở ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, khóe miệng cũng cong lên thành tươi cười vô cùng dễ nhìn.

      Thượng Quan Sở nhìn Lãnh Thần tiến vào cửa đầu tiên mỉm cười, Lãnh Thân cũng trả lại nụ cười tươi cho Thượng Quan Sở yên tâm. Hai người hình như cần cầu nối ngôn ngữ, hiểu suy nghĩ trong lòng đối phương.

      Hàn Phỉ Phỉ ngẩn người, chợt nghe người đàn ông bên cạnh ngơ ngác kêu: “Đại ca.” Hàn Phỉ Phỉ nhìn người đàn ông bên cạnh, lại nhìn người đàn ông ở bên cửa đứng sau Lãnh Thần, thể tin được người đàn ông bên cạnh lại gọi người thoạt nhìn bộ dáng có 40 tuổi làm đại ca, lắc cánh tay của nhị đương gia họ Lãnh : “ là đại ca ?” Do đó, có thể kế hoạch hoàn toàn thất bại rồi ?

      Lãnh Thần vừa cửa tùy ý ngồi xuống sofa bên cạnh Thượng Quan Sở, cười : “Chú hai, có chuyện hay như vậy sao gọi con chứ?”

      Ông Lãnh ở sau Lãnh Thần vào cửa thờ ơ quét mắt nhìn Hàn Phỉ Phỉ cùng em trai mình, sau đó ánh mắt dừng người Thượng Quan Sở, nhìn mặt Thượng Quan Sở, trong đầu ông đột nhiên xuất hình ảnh quái dị, tiếp theo thống khổ ôm đầu.

      Thuộc hạ ở phía sau ông bước lên phía trước giúp đỡ, “Ông chủ, người làm sao vậy?”

      “Ba, ba bị sao vậy?” Lãnh Thần lắc mình cái tiến đến bên cạnh ông Lãnh.

      Thượng Quan Sở sớm biết thân phận Lãnh Thần đơn giản, đối với chuyện ta là thiếu gia họ Lãnh ở thủ đô cũng lấy làm ngạc nhiên, chẳng quan bình tĩnh nhìn Lãnh Thần cùng cha ta. Lúc nhìn khuôn mặt của cha Lãnh Thần, Thượng Quan Sở ngẩn người, khuôn mặt này lại có giống mình 6, 7 phần.

      Sau khi Lãnh Thần cùng thuộc hạ đỡ ông Lãnh ngồi xuống, lâu sau ông Lãnh liền khôi phục bình thường, nhìn Thượng Quan Sở, trong đầu ngừng xuất ít kí ức thất lạc hai mươi mấy năm. Ngơ ngác nhìn Thượng Quan Sở : “Cháu là con trai cả?”

      “Chú… chú là…?” Thượng Quan Sở đoán được người trước mắt chính là chú hai của mình Thượng Quan Vân Dực, nhưng thể tin được ông còn sống, giống như vừa mới nhìn thấy ông ấy lúc trước khi việc xảy ra.

      Lãnh Thần thể tin được nhìn Thượng Quan Sở cùng cha mình, : “ba, ba nhận sai người chứ?” biết cha mình mất trí nhớ, bây giờ họ Lãnh cũng là vị quan hệ mẹ con .

      , đúng vậy.” Ông Lãnh bình tĩnh nhìn mặt Thượng Quan Sở, : “bộ dáng của nó rất giống mẹ nó.”

      Đúng lúc này, lão nhị họ Lãnh thấy việc đúng, cong người ra cửa, lại bị Hàn Phỉ Phỉ giữ chặt, “Ông di đâu đấy?”

      tiếng của Hàn Phỉ Phỉ thu hút chú ý của mọi người, Thượng Quan Sở quay đầu nhìn Hàn Phỉ Phỉ, sắc mặt lạnh lẽo cửa kỳ đáng sợ, “Thả con tôi ra.”

      Lão nhị họ Lãnh cũng dừng chân, cười hì hì nhìn ông Lãnh, “Đại ca, em… em sai rồi.” Ông cũng phải ngu ngốc, nếu như Thượng Quan Sở này là con trai ruột đại ca, lần này phải đụng phải đinh rồi sao. Nghĩ đến đây lão nhị họ Lãnh lạnh lùng nhìn Hàn Phỉ Phỉ, “Sao chổi, đều là hãm hại.”

      Hàn Phỉ Phỉ thấy núi dựa giúp ả, lạnh mặt cái gì cũng , lấy ra di động bấm nhanh số điện thoại, “Giết con tin.”

      Ba chữ này, Thượng Quan Sở nghe được cực kỳ chói tai, thẩn thể nhịn được run lên chút.

      Lãnh Thần lạnh giọng : “Hàn Phỉ Phỉ, muốn sống nữa hả.”

      “Sống, rơi vào tay chúng mày, tao cũng tính sống, có thể kéo con trai Thượng Quan Sở chết chung cũng đáng giá.” xong lớn tiếng cười, ánh mắt kia trống rỗng có hồn, tiếp theo liền thấy ả chạy về phía ban công. Thượng Quan Sở cùng Lãnh Thần cũng nôn nóng chạy qua.

      Hàn Phỉ Phỉ cầm di động trong tay ném xuống ao, hung tợn nhìn chằm chằm Thượng Quan Sở : “ đừng là muốn tìm được con trai , cho dù là thi thể, cũng đừng hòng tình được. Ha ha ha…” Ả vừa , vừa nhảy xuống lầu.

      Nhìn Hàn Phỉ Phỉ nhảy lầu, Thượng Quan nghĩ đến khả năng con trai mình hặp phải tim chợt lạnh, ngơ ngác nhìn ban công.

      Lãnh Thần chạy nhanh đến ban công, nhìn xuống dưới, chỉ thấy dưới lầu rất nhiều người vây xem, chỉ thấy Hàn Phỉ Phỉ nằm dính mặt đất, mặt đất toàn là máu.

      Thượng Quan Sở ngơ ngác : “Chúng ta mau nghĩ cách cứu Tiểu Diệp Tử, Tiểu Diệp Tử… có chuyện gì.”

      Lãnh Thần lấy lại tinh thần, nghĩ đến có điện thoại trước khi nhảy lầu, lạnh cả người.

      Đúng lúc này, điện thoại Thượng Quan Sở vang lên. Thượng Quan Sở nhận điện thoại, “Alo!”

      “Cha, là con Tiểu Diệp Tử.” Giọng Thượng Quan Diệp vang lên trong điện thoại.

      Thượng Quan Sở nghe được giọng con trai, ngơ ngác : “Tiểu Diệp Tử sao chứ!”

      “Con sao, còn và dì Đình đều khỏe lắm, bọn bắt cóc kia bị cảnh sát bắt .” Thượng Quan Diệp hưng phấn .

      Thượng Quan Sở bỗng nhiên cay cay xống mũi, hai hàng nước mắt cứ như vậy chảy xuống, “ sao là tốt rồi, sao là tốt rồi.”

      Sau khi nhân được điện thoại Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Sở cùng Lãnh Thần cuối cùng cũng yên lòng, tiếp theo cũng chứng ông Lãnh là chú hai của Thượng Quan Sở Thượng Quan Vân Dực. Đối với chuyện Lãnh Thần là cha nuôi Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Vân Dực rất vui, phải về nhà Thượng Quan xem.

      bao lâu, cảnh sát đến mang thi thể Hàn Phỉ Phỉ , qua điều tra kết luận là vì tự sát.

      Thượng Quan Sở vội vàng quay về thành phố A, mà Lãnh Thần gì cũng muốn theo, ông Lãnh (Thượng Quan Vân Dực) chút suy nghĩ muốn cùng đến thành phố A. Cứ như vậy, đoàn người sáng ngày hôm sau trở lại nhà họ Diệp ở thành phô A.

      ra, năm đó sau khi Thượng Quan Vân Dực nhảy xuống biển được mẹ Lãnh Thần cứu lên. Sau khi tỉnh lại mất trí nhớ, liền kết thành em với mẹ Lãnh Thần, bây giờ lão nhị họ Lãnh chính là em trai mẹ Lãnh Thần. bao lâu sau hai người nhau, sau khi kết hôn sinh ra Lãnh Thần. Mẹ Lãnh Thần lúc sinh Lãnh Thần vì khó sinh mà chết. Khi đó Thượng Quan Vân Dực mang theo Lãnh Thần đến thủ đô dốc sức làm việc, đến vài năm, họ Lãnh trở thành phú ông giàu có nhất thủ đô. Đến bây giờ, họ Lãnh và Thượng Quan Sở có quyền lực ngang nhau, trong thương trường cũng trở thành đối thủ của nhà Thượng Quan.

      Vừa đến nhà, liền thấy Diệp Thanh Linh kéo tay Thượng Quan Diệp đứng ở trước cửa, Thượng Quan Sở kích động tiến lên ôm lấy Thượng Quan Diệp, ngừng xoay người nhìn : “Tiểu Diệp Tử có bị thương hay ? Sao có thể trở về? Bọn cướp có đánh con hay ?”

      Thượng Quan Diệp cho Thượng Quan Sở nụ cười ngọt ngào : “Cha sao chứ!”

      Con trai hỏi vậy, chứng tỏ nó sao, Thượng Quan Sở đáp lại con trai nụ cười tươi : “Cha sao.”

      Thượng Quan Diệp cậu thu phục bọn cướp thế nào, nhưng sau đó theo lời kể của Trương Đình Đình, là nhờ có thuốc Chu Ngao cho Thượng Quan Diệp để bắt chim mới thoát hiểm. Bởi vậy Nhạc Nhạc cảm thấy hứng thú với thuốc của Chu Ngao, : “Chu Ngao có thể cho tôi chút thuốc bắt chim chứ?”

      còn nữa.” Chu Ngao lấy tay xoa giữa trán, chưa được ngày, mà biết Nhạc Nhạc hỏi chuyện này bao nhiêu lần rồi.

      Nhạc Nhạc vẻ mặt vui : “ có điều kiện gì, !” Chu Ngào này chính là tên quái đản, mặc kệ chuyện gì đều phải dùng điệu kiện đến trao đổi với người khác.

      Chu Ngao nghe xong nhất thời tươi cười đầy mặt, : “Thuốc này tôi chỉ cho con nuôi.”

      Sắc mặt Nhạc Nhạc nhất thời trắng bệch như tuyết, hung hăng trừng mắt Chu Ngao, “Đừng muốn toi làm con nuôi chứ!” cầu này có đánh chết cũng làm.

      Chu Ngao cười gật đầu, “Có đứa con nuôi lớn như vậy cũng tệ.”

      Đột nhiên Nhạc Nhạc nhìn Thượng Quan Diệp thân thiết với Thượng Quan Sở, trong lòng nảy sinh ý, đến trước mặt Thượng Quan Diệp, vẻ mặt tươi cười : “Tiểu Diệp Tử, con còn thuốc bắt chim ?”

      Thượng Quan Diệp vẻ mặt tươi cười, : "Mẹ nuôi muốn thuốc đó làm gì?”

      Vừa nghe Tiểu Diệp Tử kêu mình mẹ nuôi, Nhạc Nhạc mặc kệ, học bộ dáng của trẻ con bỉu môi : “Tiểu Diệp Tử sao có thể gọi sai chứ?”

      Thượng Quan Diệp mở to đôi mắt đen láy lấp lánh, vẻ mặt nghi ngờ : “Sao mẹ nuôi lại vậy chứ?”

      Nhạc Nhạc sắp bị Thượng Quan Diệp đánh bại, vẻ mặt thất bại, : “Vậy Tiểu Diệp Tử còn thuốc kia sao?”

      “Mẹ nuôi muốn, đương nhiên có.” Thượng Quan Diệp xong liền lấy ra cái túi từ trong túi quần đưa cho Nhạc Nhạc.

      Nhạc Nhạc như mong muốn lấy được thứ muốn, nhưng lại mất quyền lợi làm cha nuôi của Tiểu Diệp Tử, cả đời chỉ có thể làm mẹ nuôi.

      Thượng Quan Sở nhìn Thượng Quan Diệp vui vẻ xem ti vi với Tiền Tiểu Mễ, xoay người ôm vợ về phòng. Vừa chưa được 2 bước, Thượng Quan Diệp lớn tiếng : “Cha, laptop của con đâu?”

      Tiền Tiểu Mễ nháy mắt to giống nhau nhìn về phía Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh muốn rời , : “Chú Thượng Quan chuyện giữ lời.”

      Thượng Quan Sở sửng sốt, cười : “Tô Phi.” Lúc trước vẫn chưa cho con cái gì, sợ nó mất tính nết trẻ con quá sớm. Nhưng bây giờ xem ra, con trai chỉ nhiệt tình thích kiếm tiền, còn giữ được tính nết trẻ con của con nít.

      Tô Phi chuyện với Trương Đình Đình vội vàng lên tiếng trả lời, “Vâng, thiếu gia Sở.”

      “Chọn cho Tiểu Diệp Tử laptop tốt.” Thượng Quan Sở thản nhiên phân phó còn cười ôm lấy Diệp Thanh Linh về phòng.

      “Vâng.” Tô Phi lên tiếng trả lời sau đó phân phó thuộc hạ xử lý, tiếp theo kéo Trương Đình Đình trở về phòng tân hôn chuẩn bị tốt.

      Sáng hôm sau, thuộc hạ đem máy tính tốt nhất thị trường đến trước mặt Thượng Quan Diệp. Thượng Quan Diệp cười mặt như nở hoa, ăn cơm xong liền ôm lấy máy tính quấn quít lấy Lãnh Thần.

      “Cha nuôi.” Thượng Quan Diệp nhìn mặt Lãnh Thần, cười tỏa nắng.

      Lãnh Thần nhìn khuôn mặt tươi cười quái di của Thượng Quan Diệp, : “ muốn học?”

      "Dạ!" Thượng Quan Diệp gật đầu mạnh.

      “Được rồi!” Lãnh Thần vẻ mặt cưng chiều xoa đầu Thượng Quan Diệp.

      Tiền Tiểu Mễ ỏ bên cạnh cười tủm tỉm theo sau, cùng Thượng Quan Diệp nhận giáo dục thị trường chứng khoán. Mãi đến sau này học, sau khi làm xong bài tập công việc đầu tiên của hai đứa trẻ luôn là xem cổ phiếu bọn chúng đầu tư lên hay xuống.

      Đối với chuyện Tiền Tiểu Mễ thích cổ phiếu, Mễ Lam Nhi cực kỳ biết gì. Nhưng con thích, chỉ có thể ủng hộ!

      Cứ vậy vui vẻ trôi qua 3 năm.

      Thượng Quan Diệp 8 tuổi, Tiền Tiểu Mễ 6 tuổi. Mà trong 3 năm này, Trương Đình Đình cùng Tô Phi cũng vui mừng đón chào quý tử, nay con trai bọn họ Tô Sướng được 1 tuổi.

      Hôm nay là tiệc mừng con trai Trương Đình Đình và Tô Phi tròn tuổi. Từ sau khi Trương Đình Đình kết hôn với Tô Phi, Tô Phi muôn biệt thự bên cạnh biệt thự nhà họ Tiền. Hôm nay là sinh nhật con , nhiều quan to người nổi tiếng đều đến nhà họ Tô chúc mừng.

      Buổi sáng, Thượng Quan Diệp gõ cửa phòng cha mẹ từ rất sớm.

      Thượng Quan Sở mở cửa, : "Chuyện gì?"

      Thượng Quan Diệp nhìn mẹ còn ngủ tròng phòng, cười : “Hai người tiếp tục.” xong liền muốn rời .

      Thượng Quan Sở vẻ mặt nghi hoặc nhìn con trai, chỉ thấy Thượng Quan Diệp dừng chân xoay người : “Cha, vì ra đời của Diệp Sở Sở, cố gắng lên!”

      Việc này từ lúc cậu 5 tuổi biết, cho cũng vì em Diệp Sở Sở sinh ra mà cố gắng 3 năm, nhưng vẫn thấy tin tức.

      Lúc này Diệp Thanh Linh mở mắt, thản nhiên : “Bảo con trai tiến vào, em có chuyện muốn .”

      Thượng Quan Sở gật đầu, với Thượng Quan Diệp: “Mẹ con kêu con vào.”

      Thượng Quan Diệp nghe xong vẻ mặt tươi cười chạy vội vào nhà, đứng bên giường đôi mắt chớp cũng chớp nhìn Diệp Thanh Linh, “Mẹ, có chuyện gì sao?”

      Diệp Thanh Linh thản nhiên gật đầu, “Con trai lớn rồi sao?”

      “Vâng!” Thượng Quan Diệp gật đầu. Sao mẹ lại muốn hỏi cái này, chẳng qua sao lại cảm thấy mẹ gài bẫy nhỉ?

      "Con rất muốn có em ?" Diệp Thanh Linh hỏi lại.

      “Vâng.” Thượng Quan Diệp lại gật đầu. Đây là nguyện vọng của cha, cũng là nguyện vọng của cậu.

      Diệp Thanh Linh rất vừa lòng với đáp án của con trai, gật đầu : “Tiểu Diệp Tử có thể chăm sóc tốt cho em sao?”

      “Đương nhiên.” Nhưng mà em chưa có, sao mẹ lại hỏi chuyện kỳ quái này?

      Diệp Thanh Linh vừa lòng nở nụ cười, : “Lời hôm nay, Tiểu Diệp Tử thể hối hận đấy.”

      Lúc này Thượng Quan Diệp mới cảm bị mắc lừa, rất muốn hối hận, nhưng cậu là nam tử hán, thể chuyện giữ lời. “Mẹ, con có em chứ!” Trong lòng Thượng Quan Diệp rối rắm, sao cậu lại làm mẹ chứ?

      Diệp Thanh Linh dựa vào đầu giường, cười : "Con ?"

      Thượng Quan Diệp đau khổ hé ra khuôn mặt nhắn, quay đầu nhìn Thượng Quan Sở, “Cha, đừng mẹ…”

      “Con rất thông minh, cũng rất có bản lĩnh, mẹ con đúng là có ý này.” Thượng Quan Sở nhìn khuôn mặt nhắn rối rắm của con trai, trong lòng vui như mở hội.

      Thượng Quan Diệp hoàn toàn biết gì, vò đầu ra khỏi phòng.

      Hôm nay sinh nhật 1 tuổi của Tô Sướng con trai Trương Đình Đình Thượng Quan Diệp luôn rầu rĩ vui, Trương Đình Đình thấy vậy, hỏi: “Tiểu Diệp Tử sao vậy? Là ai chọc giận Tiểu Diệp Tử của chúng ta?”

      có.” Thượng Quan Diệp ngẩn đầu tươi cười với Trương Đình Đình, nhưng tươi cười kia Trương Đình Đình cảm nhận ràng yếu tố mất hứng.

      “Tiểu Diệp Tử làm sao vậy? dì Đình nghe, chưa biết chắc dì Đình còn có thể giúp con!” Trương Đình Đình cười .

      lâu sau, Thượng Quan Diệp mở miệng, “Mẹ mang thai.”

      “A!” Trương Đình Đình cùng Mễ Lam Nhi vừa đến đều thở dốc kinh ngạc, : “Đây phải là chuyện tốt sao? Con phải luôn hy vọng có em sao?”

      “Nhưng mà…” Nhưng ý của mẹ rất ràng, sau này em sinh ra do cậu chăm, cha mẹ tiết kiệm người sao có thể bắt nạt con trai như vậy chứ?

      Trương Đình Đình cùng Mễ Lam Nhi giống như hiểu cái gì, cười : “Tiểu Diệp Tử lớn, có số việc có thể giúp cha mẹ, cùng rất bình thường.”

      Qua lúc lâu Thượng Quan Diệp mới : “Con hiểu.”

      Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh xuất phía sau Thượng Quan Diệp, vỗ đầu con trai, Thượng Quan Sở cười : “Con trai vui sao?”

      có.” Thượng Quan Diệp vẻ mặt tươi cười, cậu nghĩ thông suốt, 2 năm trước mẹ , muốn đợi đến lúc cậu lớn có thể chăm em mới sinh Thượng Quan Sở Sở. Có kết qua như hôm nay, là kết quả cậu nên sớm đoán ra.

      Đúng lúc này, Nhạc Nhạc 2 năm nay ít xuất ở nhà họ Diệp chen vào trước mặt mọi người. Cười ha hả với Trương Đình Đình: “Chúc mừng!”

      “Đào Tử Nhạc, đứng lại cho em.” ngông nghênh theo đuổi Nhạc Nhạc tiến vào hội trường sinh nhật, hai tay chống nạnh, hùng hổ.

      Nhạc Nhạc nhìn thấy , vẻ mặt kích động, “Tôi đứng lại sao.” xong liền nhảy ra cửa sau biệt thự họ Tô, bằng tốc độ nhanh nhất chạy vào nhà họ Diệp.

      nhốn nháo chạy qua, lại biết Nhạc Nhạc về phía nào, đành phải xoay người trở lại hội trường, đến bên cạnh Diệp Thanh Linh, : “ là tiểu thư Diệp à!”

      “Đúng.” Diệp Thanh Linh cười nhìn có khuôn mặt xinh đẹp này, trong lòng nghĩ, này đứng chung chỗ với Hòa Nhạc Nhạc là xứng đôi.

      biết Nhạc Nhạc trốn ở đâu ?” Tuy lời của là câu hỏi, nhưng giọng điệu kia là khẳng định.

      Diệp Thanh Linh cười : "đến nhà họ Diệp tìm !"

      “Cảm ơn.” cảm tạ xong liền bước nhanh rời khỏi hội trường, về phía nhà họ Diệp.

      Diệp Thanh Linh nhìn bóng dáng rời , cười : “ này thú vị.”

      Thượng Quan Sở cười ôm Diệp Thanh Linh vào lòng, : “ thấy này là số kiếp của Nhạc Nhạc.”

      Trương Đình Đình lại cười : "Tôi hy vọng này họ kim."

      Mễ Lam Nhi tò mò hỏi: "Vì sao?"

      “Như vậy con cuat họ sinh ra gọi là Đào Kim.” Nhớ tới chuyện Nhạc Nhạc con trai gọi Tô Trương, Trương Đình Đình lại nhịn được muốn trả thù chút.

      Diệp Thanh Linh mỉm cười, : " bằng kêu Đào Bảo, rất hay."

      Nghe Diệp Thanh Linh , mọi người cười ôm bụng, bọn họ nào biết rằng, gói đuổi theo Nhạc Nhạc tha gọi là Kim Bảo Nhi.

      Ngay lúc mọi người cười ôm bụng, Lãnh Thần xuất trước mặt mọi người, cười hỏi: “Có chuyện gì mà cười vui vậy?”

      Mễ Lam Nhi cười : "Con Nhạc Nhạc sau này kêu Đào Bảo."

      Nghe Mễ Lam Nhi xong, Lãnh Thần cũng nhịn được nở nụ cười.

      Đột nhiên 1 ôm chặt tay Lãnh Thần : “Chúng ta có con, gọi là gì nhỉ?”

      Lãnh Thần nhìn vẻ mặt cười quái dị, ho hai tiếng, : “Em xem gọi là gì hay?”

      cười càng quái dị, ngón tay lặng lẽ nhéo cánh tay Lãnh Thần, cười : “Kêu Lãnh Thanh Linh được .”

      "Được, được." Lãnh Thần gật đầu pha trò.

      hay.” Ngón tay tăng thêm lực.

      Lãnh Thần bị nhéo đau kêu lên tiếng, “ hay, hay.”

      Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở cười híp mắt, nhìn Lãnh Thần : “Khi nào hai người tổ chức rượu mừng hả!”

      Lãnh Thần ha ha cười : "Nhanh, nhanh."

      vẻ mặt tươi cười, : “Ai , tôi còn chưa đáp ứng đâu?” xong cúi đầu nhìn Thượng Quan Diệp cùng Tiền Tiểu Mễ : “Tiểu Diệp Tử, Tiểu Mễ chơi với dì Kỉ ?”

      “Được!” Hai đứa trẻ cười đáp ứng, kéo tay Kỉ Tiểu Lam rời .

      Thượng Quan Diệp vừa vừa chuyện, “Dì Kỉ, trường chúng khoáng lại có chuyển biến mới sao?”

      "Đương nhiên có." Kỉ Tiểu Lam cười ha ha .

      Nhìn Kỉ Tiểu Lam cùng hai đứa trẻ vừa vừa chuyện, Lãnh Thần thở dài đuổi kịp.

      Lúc này Giai Tình cùng Dịch Hiểu Huyện cũng cười đến bên cạnh Diệp Thanh Linh cùng Trương Đình Đình.

      Nhìn thấy Diệp Thanh Linh, Giai Tìn tươi cười đầy mặt chào hỏi, “Chị dâu.”

      Hai năm trước Giai Tinh gả cho Ngô Vân, mang thai 6 tháng. Nhưng Thượng Quan Sở vẫn chưa tin tưởng Giai Tình, bởi vậy và Ngô Vân ở lại núi Minh Nguyệt.

      Mà Dịch Hiểu Huyên trải qua chuyện Dịch Mĩ Liên cũng biết sai rồi, sớm còn mơ tưởng Thượng Quan Sở, 3 năm trước rời khỏi thành phố A cùng với Khương Thừa, ở núi Lăng của Chu Ngao ở thành phố C, hai người ít khi xuống núi, hơn nữa sinh 1 trai 1 , nay 2 tuổi.

      Tám tháng sau, Diệp Sở Sở sinh ra.

      Thượng Quan Diệp ôm Diệp Sở Sở rống, Thượng Quan Sở lại nhàn nhã cùng vợ chơi cờ.

      Thượng Quan Diệp đối với cách làm của cha mẹ biết gì, ném em vào người Thượng Quan Sở, “Cha, con còn bài tập chưa làm xong đâu?” xong liền rời .

      Thượng Quan Sở cười nhận con , nhìn Diệp Thanh Linh : “Vợ, chúng ta du lịch !”

      "Được." Diệp Thanh Linh thản nhiên trả lời.

      " đâu đây?" Thượng Quan Sở hỏi.

      "Tùy." Diệp Thanh Linh gió thoảng mây trôi trả lời.

      Chỉ câu tùy thôi, ngày hôm đó Thượng Quan Sở mang Diệp Thanh Linh rời khỏi nhà, vừa ra ngoài du lịch là 1 năm sau mới về nhà.

      Thượng Quan Diệp mỗi ngày thở dài với em , có khi còn hỏi má Trương, “Bà nội, khi nào cha mẹ mới về?”

      " biết." Má Trương trả lời chi tiết.

      Sau vài lần hỏi rốt cục Thượng Quan Diệp cũng nhận mệnh, tuy cậu mới 8 tuổi, nhưng cậu sớm họi xong kiến thức trung học phổ thông rồi, bây giờ đến trương có ý nghĩa gì với cậu, nhưng trường đại học lại nhận sinh viên như cậu, bởi vậy cậu đành phải mời giáo sư đến nhà học tập. Cũng vì thế, chăm sóc em Diệp Sở Sở liền trở thành trách nhiệm của cậu.

      năm sau, cuối cùng Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh cũng về nhà. Nhìn thấy con trai kéo tay bé của con đứng trước cửa, Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh khỏi tươi cười hạnh phúc.

      Đêm đó, Thượng Quan Diệp em nhớ cha mẹ mà giao Diệp Sở Sở cho Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh.

      Sáng hôm sau, Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh bị tiếng kêu của Diệp Sở Sở đánh tỉnh, nhìn con đáng , : “Sở Sở cùng chúng ta đói bụng sao?”

      "Ha ha." Diệp Sở Sở ha ha cười.

      Diệp Thanh Linh đứng dậy ôm lấy con ra khỏi phòng, vào phòng con trai, đẩy cửa thấy bóng dáng con trai, trong lòng dâng lên dự cảm xấu, hỏi Thượng Quan Diệp đâu.

      Má Trương : “Trời vừa sáng Tiểu Diệp Tử có việc ra ngoài.”

      Hỏi sữa bột Diệp Sở Sở ăn ở đâu?

      Má Trương : “Chuyện này toàn do Tiểu Diệp Tử quản, chúng tôi cũng lắm.”

      Thượng Quan Sở nghe xong nổi giận đến phát điên, thằng nhóc này dám lén trốn? Nhất thời, mặt Thượng Quan Sở xuất nụ cười nghiệt, : “Tô Phi.”

      “Thiếu gia Sở, có gì sai bảo?” Tô Phi vừa bước vào cửa lớn nhà họ Diệp nhanh chóng xuất trước mặt Thượng Quan Sở.

      “Điều động minh sát, tìm cho ra Thượng Quan Diệp.” Thượng Quan Sở tươi cười càng đậm.

      “Vâng.” Tô Phi nhìn vẻ mặt tươi cười quái dị của Thượng Quan Sở, khỏi rùng mình, xem ra lần này Tiểu Diệp Tử gặp họa.

      ----------Hoàn---------

      Đôi lời của editor: cuối cùng cũng hoàn, đúng là đại kết cục dài gấp 3 lần chương bình thường :th_74::th_74:
      Trong quái trình thực bộ này có lắm lúc mình ngưng hơi lâu. Xin lỗi nhưng cũng cảm ơn các bạn ủng hộ vào theo dõi bộ truyện này đến cùng:047::047:

      Mong các bạn luôn ủng hộ những dự án tiếp theo của mình.
      doanthanhhong, Mizukisusu thích bài này.

    3. vivu94

      vivu94 New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      1
      truyen nay co ebook khong a? cho em xin vs ^^
      thuyvan thích bài này.

    4. tyty1297

      tyty1297 New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      2
      Hay quá !!!

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :