1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo (Hoàn + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Cha con nghiệt 001: nhóc tham tiền

      Edit: Ái Nhân


      2 tháng sau, thương thế người Thượng Quan Sở hoàn toàn khỏi hẳn.

      Buổi tối, Thượng Quan Sở vội vàng ăn cơm xong liền kéo Diệp Thanh Linh về phòng, đúng lúc này, Thượng Quan Diệp luôn say ngủ trong xe trẻ em đột nhiên khóc lớn lên.

      Diệp Thanh Linh cười khúc khích đến bên xe trẻ em, đưa tay ôm lấy đứa bé, : “Tiểu Diệp của chúng ta đói bụng sao?”

      "A!" Thượng Quan Diệp mới ba tháng đột nhiên cười ra tiếng.

      Diệp Thanh Linh dịu dàng cười: “Được, chúng ta bú sữa nha.” xong liền ôm con về phòng.

      Thượng Quan Sở cho con trai cái nhìn trắng trợn, bĩu môi theo sau 2 mẹ con. Sau khi vào phòng, lẳng lặng nhìn Diệp Thanh Linh cho con bú sữa, nhìn bộ dáng con ăn được vị ngon, vẻ mặt oán thán : “Em định đút sữa đến khi nào?”

      “Sau khi được nửa tuổi cần cho bú sữa.” Diệp Thanh Linh biết lại suy nghĩ bậy bạ gì đó, vẻ mặt thờ ơ nhìn khuôn mặt tuấn tú mang theo tà khí.

      Thấy con trai bộ dáng ăn no thỏa mãn, đoạt lấy con trai, nhanh chóng đến cửa phòng, nhanh chóng mở cửa, gặp Trương Đình Đình vừa lên lầu đến phòng sách, kiên quyết ném đứa bé cho Trương Đình Đình, : “Ôm lấy.”

      Trương Đình Đình ngơ ngác nhìn đứa bé đột nhiên xuất trong tay, nhìn về phía Thượng Quan Sở kêu: “Này! Thượng Quan Sở, sao có thể ném Tiểu Diệp Tử cho tôi chứ?” Nhớ tới bộ dáng giống như ném gánh nặng vừa rồi của , trong lòng nhịn được đồng tình với Thượng Quan Diệp, giọng thầm: “Tiểu Diệp Tử đáng thương, sao con lại có người cha vô lương tâm như vậy chứ?”

      Thượng Quan Sở ném đứa bé , Diệp Thanh Linh dựa vào cửa nhìn .

      Thượng Quan Sở bị nhìn da đầu run lên, cười gượng, : “Thằng nhóc này, vướng víu a.” xong tay dùng chút lực túm vào phòng, còn tiện tay khóa trái cửa phòng lại.

      Nhìn khóa trái cửa, Diệp Thanh Linh chậm rãi đến trước sofa ngồi xuống, thản nhiên : “Lúc trước khi còn muốn sinh con trai, sao nghe thấy ai vướng víu nhỉ.”

      đến bên cạnh ngồi xuống, tiện tay ôm vào lòng, cúi đầu cọ xát cổ , thấp giọng : “Sớm biết thằng nhóc này cả ngày quấy rầy em, mới mang tội vào mình đâu?”

      Diệp Thanh Linh mím môi cười khẽ, tiếp theo thở hai cái, nghiêm túc : “ chua xót.”

      Thượng Quan Sở biết cười ghen, cũng tức giận, ngược lại vẻ mặt tươi cười : “Vợ ai cũng được chiếm.” Cho dù là con trai cũng được.

      Đúng lúc này, cửa phòng vang lên, Diệp Thanh Linh cười , : “Con trai có bản lĩnh hơn nhiều.”

      Diệp Thanh Linh dứt lời, tiếng khóc trẻ em cùng giọng vội vàng của má Trương vang lên, “Thanh Linh, đứa bé khóc rất lớn, mau mởi cửa a!”

      Thượng Quan Sở nghe được tiếng , vẻ mặt thất bại cào tóc, tình nguyện đứng dậy mở cửa.

      Cửa mở ra, má Trương liền vọt vào phòng, ôm đứa bé đến trước mặt Diệp Thanh Linh, : “Thanh Linh, đứa làm sao vậy, vừa rồi Đình Đình ôm đến, nó vẫn luôn , dỗ thế nào cũng được.”

      Diệp Thanh Linh mỉm cười, nhận đứa bé từ tay má Trương, liền thấy đứa bé lập tức nín khóc mỉm cười, còn quơ qup cánh tay bé trắng trẻo mũm mĩm của mình.

      Má Trương thấy đứa bé khóc nữa, cũng yên lòng, : “Đứa này quái nha, chỉ cần Thanh Linh ôm khóc, là mẹ con liền tâm mà!” Má Trương xong liền ra khỏi phòng.

      Thượng Quan vui nhìn đứa bé nào đó nhếch miệng cười to, tay nhéo khuôn mặt nhắn trắng noãn kia chút, : “Nhóc con, con có bản lĩnh đó!”

      “Ha ha!” Thượng Quan Diệp ở trong lòng Diệp Thanh Linh đột nhiên cười ra tiếng, hình như nụ cười kia chỉ hướng về phía Thượng Quan Sở.

      “Con còn dám cười nhạo bố?” Thượng Quan Sở xong lại sờ lên mặt đứa bé.

      Sờ cũng được, đột nhiên Thượng Quan Diệp khóc thét lên, bộ dáng cực kỳ nhăn nhó.

      Nhìn thấy con trai khóc, Diệp Thanh Linh thả đứa bé lên giường, cười : “Chuyện của hai cha con tự mình giải quyết nha.” xong liền xoay người vào phòng tắm.

      Diệp Thanh Linh vừa vậy, Thượng Quan Diệp khóc, chỉ chuyển đầu nhìn Thượng Quan Sở.

      Thượng Quan Sở thấy phản ứng kỳ lạ của con trai, khỏi cười : “Nhóc con con nghe lời mẹ con đấy! Chẳng qua? Con cũng nghe mẹ con rồi đó.” Thượng Quan Sở vẻ mặt tà ác cười, “Con cũng đừng quái gỡ cha khách khí đâu.” Dứt lời, lại đứa tay nhéo khuôn mặt nhắn trắng noãn kia.

      Đầu của Thượng Quan Diệp xoay né tránh tay của Thượng Quan Sở, tiếp theo lại khóc thét lên.

      Thượng Quan Sở vẻ mặt bị đánh bại, thở dài : “Bố là người lớn chấp con nít, quên , để cho con đắc ý mấy tháng !”

      Mùa xuân đến, Thượng Quan Diệp được 5 tháng tuổi. Hôm nay, Diệp Thanh Linh Hòa Nhạc Nhạc ở trong sân tắm nắng chơi cờ. Thượng Quan Sở biết từ đâu lấy ra mấy món đồ chơi đùa với con. Thượng Quan Sở bày ra cho con, : “Tiểu Diệp Tử, món đồ chơi này là cha đặc biệt chuẩn bị đó, thích ?”

      Thượng Quan Diệp ngồi thảm to, cầm lấy món đồ chơi nhìn nhìn, sau đó vứt , bộ dáng hứng thú với xe đồ chơi, súng đồ chơi cha mình chọn.

      Thấy con trai thích, Thượng Quan Sở cầm súng đồ chơi đặt lên tay con trai.

      Thượng Quan Diệp vẫn nhìn nhìn vứt bỏ, sau đó cười ha hả.

      Thượng Quan Sở tức kiềm được, kêu lên: “Nhóc con, muốn đối nghịch với bố hả!”

      Thượng Quan Diệp trừng mắt ánh mắt to tròn nhìn Thượng Quan Sở, đột nhiên cười ha hả.

      Đến đây Thượng Quan Sở hào hứng, cầm nhiều loại đồ chơi khác nhau ra cho con chọn. Nhưng Thượng Quan Diệp vẫn nhận tình của , toàn vứt bỏ món đồ chpi đưa đến. Thượng Quan Sở nhìn con trai vui vẻ ném mấy món đồ chơi , đột nhiên từ trong người lấy ra xấp tiền.

      Nào biết, tiền mặt 100 đồng hồng hồng lập tức hấp dẫn tầm mắt Thượng Quan Diệp, đến bên người , giơ tay ra bắt.

      Thượng Quan Sở cười tủm tỉm nhìn Thượng Quan Diệp, : “Muốn sao? Kêu tiếng cha, cha liền cho con.”

      Thương Quan Diệp nho lúc này hai mắt sáng lên nhìn tiền mặt, qua lúc lâu, giọng điệu trẻ con non nớt kêu lên “Cha.”

      Thượng Quan Sở hoảng sợ, tưởng mình nghe lầm.

      Diệp Thanh Linh Hòa Nhạc Nhạc chơi cờ bên cạnh lại nghe ràng rành mạch, buông cờ trong tay, nhìn về phía 2 cha con.

      nghiệt, dùng cách gì khiến nó gọi vậy?” Nhạc Nhạc tò mò hỏi.

      Thượng Quan Sở lấy lại tinh thần, biết mình có nghe nhầm, vẻ mặt đắc ý cười, quơ quơ đồng tiền trong tay : “Chính là cái này.”

      Diệp Thanh Linh bình tĩnh nhìn qua tiền trong tay Thượng Quan Sở, : “ ra là nhóc tham tiền.”

      Thượng Quan Sở cười tủm tỉm nhìn mặt Diệp Thanh Linh, : “Còn phải là di truyền từ em.”

      “Di truyền từ em chỗ nào chứ?” Diệp Thanh Linh thuận miệng phủ nhận.

      “Có người từng muốn có 5840 triệu tiền mặt, mới nguyện gả cho . Em con trai em giống em sao?” Thượng Quan Sở xong, vẻ mặt cười hạnh phúc.
      susuMizuki thích bài này.

    2. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Cha con nghiệt 002: bảo bối tham tiền

      Edit: Ái Nhân


      Thượng Quan Diệp tuổi, hôm nay nhà họ Diệp có thể là náo nhiệt khác thường, sáng sớm, Trương Đình Đình ôm đống quà đến trước mặt Thượng Quan Diệp, cười ha ha đùa với Thượng Quan Diệp đáng , “Tiểu Diệp Tử, gọi dì Đình”

      Thượng Quan Diệp nhìn quà trước mắt, vui mừng chỉ thiếu nháy mắt nhìn Trương Đình Đình. Trương Đình Đình lập tức hiểu được, nâng tay chiều sờ lên cái mũi nho , : “Ha ha, dì Đình biết Tiểu Diệp Tử thích cái gì mà.” xong từ người lấy ra 2 tờ trăm giá trị lớn quơ quơ trước khuôn mặt non nớt nhắn.

      “Ha ha…” Thượng Quan Diệp cười khanh khách, đánh về phía Trương Đình Đình, nũng nịu kêu: “Dì Đình.”

      Trương Đình Đình đưa tiền cho Thượng Quan Diệp, ôm lấy cậu, cười : “Dì biết Thượng Quan Diệp của chúng ta tiền nhất.” Từ nửa năm trước Thượng Quan Sở lấy tiền dụ dỗ cậu trở , Thượng Quan Diệp đặc biệt cảm thấy hứng thú với tiền, cho đến bây giờ 1 tuổi, cậu có thể bộ có thể , chỉ cần có người trả thù lao, cậu chắc chắn cười đến đôi mắt híp lại.

      Thượng Quan Sở từ lầu xuống, thấy Thượng Quan Sở cầm hai tờ tiền trong tay, hơn nữa còn nũng nịu kêu dì ĐÌnh, khỏi cười ôm lấy con trai từ trong tay Trương Đình Đình, cười : “Tiểu Diệp Tử của chúng ta lại lừa tiền sao?” Phải biết rằng nửa năm qua, thằng nhóc này lừa ít tiền. Hơn nữa thường xuyên xem tiền lừa được là món đồ chơi đùa, có khi còn có thể ôm ‘món đồ chơi’ đặc biệt này ngủ.

      “Khanh khách… ha ha!” Thượng Quan Diệp nháy con ngươi to tròn màu đem nhìn Thượng Quan Sở, sau đó lay lay tiền trong tay giọng điệu trẻ con : “Cha, tiền tiền, tiền.”

      Thượng Quan Sở tức giận nhéo khuôn mặt nhắn mủm mỉm trắng nộn cái, mặt nhăn mày nhíu : “Con đó! tiền giống y như mẹ con.” Biểu cảm kia vừa có vài phần cưng chiều lại có vài phần bất đắc dĩ.

      Lúc này Mễ Lam cùng Tiều Nguyên từ trong nhà bọn họ qua, hình ảnh hai cha con ấm áp, cười : “Tiểu Diệp Tử, kêu dì Lam.” xong liền cầm tiền mặt đến trước mặt Thượng Quan Sở, lại : “Dì Lam chuẩn bị cho Tiểu Diệp tử rất nhiều món đồ chơi thú vị cùng quần áo mới nữa.”

      Thượng Quan Diệp cười ha ha nhìn mặt Mễ Lam Nhi, cười ha ha lay lay hai tờ tiền vừa mới lấy được, : “Tiền tiền, tiền tiền.”

      Mễ Lam Nhi bất đắc dĩ thở dài, : “Tiểu Diệp Tử sao có thể chỉ cần tiền chứ? Món đồ chơi này là dì Lam tốn ít tâm tư đặc biệt chọn lựa cho con đó.” xong còn lấy ra tiền lì xì sớm chuẩn bị tốt đặt vào trong bàn tay nho của Thượng Quan Diệp, : “Cầm ! Nhóc tham tiền.”

      Thượng Quan Diệp hình như sớm biết rằng bên trong bao lì xì là cái gì, quíu quoắn xé bao lì xì, sau đó lấy ra tiền ở bên trong, tiếng cười tràn ngập toàn bộ biệt thự.

      Chu Ngao từ lầu xuống, tươi cười đầy mặt : “Chuyện gì khiến Tiểu Diệp Tử vui vẻ như vậy a! Để cha nuôi xem nào.” còn chưa xong liền đoạt lấy Thượng Quan Diệp từ trong tay Thượng Quan Sở ôm vào ngực, nháy mắt đùa với Thượng Quan Diệp : “Tiểu Diệp Tử, xem cha nuôi chuẩn bị quà sinh nhật gì cho con.” xong đặt Thượng Quan Diệp mặt đất, sau đó tiện tay mở cái bao đặt mặt đất, trong bao tất cả đều là những tờ tiền 100 giá trị lớn.

      Thượng Quan Diệp nhìn hai mắt biến thành ký hiệu tiền, cười càng lớn tiếng, còn liên tiếp kêu: “Cha nuôi, tiền tiền, tiền tiền.” Vừa vừa vui mừng hoa chân múa tay, chạy đến trước mặt Thượng Quan Sở, nhàng kéo tay Thượng Quan Sở : “Cha, tiền tiền, tiền tiền.”

      Mọi người nhìn bộ dáng của , đều bị đùa cười, lúc này Diệp Thanh Linh rửa mặt chảy đầu xong xuống lầu, nhìn khuôn mặt tươi cười của mọi người, khỏi tò mò hỏi: “Có gì vui sao?”

      Thượng Quan Sở cười với Diệp Thanh Linh : “Là việc vui của con trai chúng ta.” Lúc này Diệp Thanh Linh mới chú ý đến con trai hoa chân múa tay chạy quanh cười, cười đến trước mặt con trai, dịu dàng kêu: “Tiểu Diệp Tử.”

      Thượng Quan Diệp thấy mẹ ruột đột nhiên xuất trước mặt mình, hưng phấn nhào vào lòng , ngón tay nho đặt bao ở mặt đất : “Mẹ, tiền tiền, tiền tiền.”

      Diệp Thanh Linh quét mắt về phía cái bao mặt đất, trong bao kia cũng có ít nhất mấy chục vạn tiền mặt! Mỉm cười : “Làm con nuôi Chu Ngao là hanh phúc nha!”

      “Làm con nuôi ta tốt chỗ nào, vậy căn bản là thô tục.” Lãnh Thần đột nhiên xuất trước mặt mọi người, vươn tay nhận Thượng Quan Diệp trong lòng Diệp Thanh Linh, cười : “Tiểu Diệp Tử, đây là quà cha chuẩn bị cho con, xem thích ?” ta cầm cái vé trong tay.

      Thượng Quan Diệp giống như thấy hứng thú với tờ giấy này, đưa tay định lấy.

      Lãnh Thần đúng lúc thu tay lại, : “Tiểu Diệp Tử nê gọi cha là gì!”

      “Cha nuôi.” Thượng Quan Diệp vừa nhanh vừa chuẩn kêu lên đáp án Lãnh Thần muốn.

      “Tiểu Diệp Tử ngoan.” Lãnh Thần đặt chi phiếu vào tay Thượng Quan Sở, dịu dàng : “Cầm chơi !”

      “Ha ha!” Thượng Quan Sở cầm chi phiếu, quơ quơ, cười tủm tỉm với Diệp Thanh Linh: “Mẹ, tiền tiền.”

      Mọi người cứng họng, mắt đều choáng váng, sao đứa này biết đây là chi phiếu? Lại biết trong này có tiền? Thượng Quan Sở cười nhìn khuôn mặt nhắn tươi cười như hoa, : “Nhóc tham tiền, cái này con nên vui mừng chứ!”

      “Nhìn quà của tôi, Tiểu Diệp Tử càng vui vẻ.” Giọng Nhạc Nhạc đột nhiên xuất ở cửa.

      Mọi người cũng thèm liếc mắt nhìn Nhạc Nhạc cái. Lãnh Thần cười : “ là mẹ nuôi chuẩn bị quà gì a!”

      Nhạc Nhạc vui mặt trắng klhoong chút máu lườm Nhạc Nhạc, : “Mẹ cái gì, là cha nuôi được ?”

      “Cha nuôi?” Chu Ngao vẻ mặt cười cười nhìn Nhạc Nhạc : “ phải Thanh Linh chỉ cho làm mẹ nuôi Tiểu Diệp Tử sao? Thế nào? quên?” Nhạc Nhạc vừa nghe, mím môi nhìn Diệp Thanh Linh, “Thanh Linh, em phải làm chủ cho !”

      Diệp Thanh Linh cười khúc khích nhìn Nhạc Nhạc, sau đó cúi đầu nhìn Thượng Quan Sở : “Con trai, con gọi ta là gì?”

      Thượng Quan Diệp nhìn Diệp Thanh Linh, lại nhìn Nhạc Nhạc, lúc lâu sau, mới nũng nịu kêu lên: “mẹ nuôi.”

      Nhạc Nhạc vẻ mặt thất bại, cho bé trai nào đó n cái xem thường, cuối cùng vẫn vẻ mặt lấy lòng với đứa trẻ nào đó: “Tiểu Diệp Tử, nhìn xem cha nuôi chuẩn bị cho con cái gì?” Tuy mọi người đều là mẹ nuôi Tiểu Diệp Tử, nhưng nhất định phải tự mình làm sáng tỏ , là cha nuôi Tiểu Diệp tử chứ phải mẹ nuôi. Nhưng Nhạc Nhạc biết làm sáng tỏ cho đến bây giờ được gì, đời này nhất định là mẹ nuôi Thượng Quan Diệp.

      Nhìn viên gạch ánh vàng rực rỡ trong tay Nhạc Nhạc, mọi người cũng nhịn được hít hơi, thở dài: “Thô tục.”

      Nhưng cậu bé Thượng Quan Diệp người ta lại thích những thứ thô tục như vậy, nhìn khối vàng sáng bóng rực rỡ đưa tay ra nhận, còn hưng phấn ngừng kêu: “Tiền tiền. Ha ha a!”

      Tất cả mọi người bị bộ dáng Thượng Quan Diệp đáng tham tiền đánh bại, đám khỏi cúi đầu thở dài: “Thanh Linh, con trai cũng quá quá mức… tiền a!” Thằng bé này ra phải chỉ nhân dân tệ, tiền a, nào là chi phiếu, vàng khối đều là tình lớn của !

      Với chuyện này, Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở vẻ mặt đều bình thản, đồng thanh : “ tiền tốt sao? Tôi thấy rất tốt.”

      Mọi người biết gì, lại cười : “Tốt, tốt.”

      Đúng lúc này, Đường Tử đến, Tô Phi hé ra cái mặt thôi theo sau Đường Tử tiến vào biệt thự. Nhìn Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh : “ kiên quyết vào, tôi cũng có cách.”

      Thượng Quan Sở hơi gật đầu, cái gì cũng nhìn Trương Đình Đình.

      Trương Đình Đình vẻ mặt cười gượng, : “Đường Tử đến đây, mau ngồi ! Cậu biết hôm nay là sinh nhật 1 tuổi của Tiểu Diệp Tử chúng tôi? Đặc biệt đến chúc mừng sao?”

      Tất nhiên Đường Tử biết hôm nay là sinh nhật 1 tuổi của con trai Thượng Quan Sở, cười lấy ra bao lì xì đưa cho Thượng Quan Diệp, : “Chúc Tiểu Diệp Tử sinh nhật vui vẻ.”

      Vừa rồi Thượng Quan Diệp lấy được rất nhiều tiền lì xì nháy mắt thấy tiền lì xì trong tay mình, sau đó cầm bỏ vào trong bao tiền của Chu Ngao, cũng cười khóc nhào vào lòng Diệp Thanh Linh, : “Mẹ, ôm.”

      Diệp Thanh Linh ngồi sofa, tùy tay ôm lấy con trai vào lòng, dịu dàng búng vào cái mũi , : “Con đó! Cũng quá thẳng tính rồi!” cần nghĩ cũng biết con trai có hứng thú với tiền lì xì của Đường Tử, toàn là vì tiền lì xì này so với bọn họ cho quá ít. Đứa này sao chỉ biết có bao nhiêu tiền chứ? Nhóc quậy này, ngược lại là doanh nhân trời sinh, xem ra hai vợ chồng bọn họ, có người kế nghiệp.

      Với phản ứng của con nít Đường Tử để trong lòng, cười : “Ông già vốn cũng định đến, nhưng dạo này thân thể khỏe.”

      Diệp Thanh Linh biết ông già trong miệng Đường Tử là ông Nghiêm, cười : “Thân thể ông Nghiêm có khỏe !”

      “Dạo này tốt lắm, bởi vậy muốn mời bác sĩ Chu đến xem.” Đường Tử cười trả lời.

      Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở cũng tiếp. Chuyện này dù sao cũng là chuyện của Chu Ngao, để ta tự quyết định.

      Chu Ngao đưa mắt nhìn Tô Phi cùng Trương Đình Đình, cười : “Cậu trở về lại với ông Nghiêm, qua cơm trưa đến xem bệnh cho ông ấy.” Trong lời có ý tứ ràng giúp Tô Phi đuổi vị khách hiềm khích.

      Đường Tử cũng muốn lưu lại dùng cơm, nhưng người ta cũng vậy, cũng có gì hay để nữa, chỉ có thể cười : “Được.”

      Lúc này Nhạc Nhạc mở miệng, : “Dùng cơm trưa rồi hãy trở về! Bệnh của ông già cũng phải trong lát là khỏi.”

      “này…” Đường Tử nhìn Trương Đình Đình, sau đó nhìn về phía Diệp Thanh Linh.

      Diệp Thanh Linh nhìn Nhạc Nhạc, vẻ mặt cười cười : “Nhạc Nhạc sai.”

      Nhạc Nhạc trừng mắt nhìn Diệp Thanh Linh, đổi lại cái cười mỉm của Diệp Thanh Linh. Nhưng chỉ động tác này, Thượng Quan Sở lại nhìn khắc sâu trong lòng.

      Đường Tử nghe Diệp Thanh Linh vậy, liên tục : “Vậy quấy rầy.”

      Sau lần đó, những dịp ta gặp Trương Đình Đình cũng càng ngày càng ít, hơn nữa mỗi lần tìm cớ đến nhà họ Diệp, phía sau luôn có đôi mắt gắt gao trừng , khiến cả người được tự nhiên.

      Bữa cơm này trừ Tô Phi ra, tất cả mọi người đều ăn uống rất vui vẻ, chỉ có Tô Phi hé ra khuôn mặt lạnh lùng, trừng mắt với Đường Tử. Thấy Đường Tử ngồi chung với Trương Đình Đình, cũng gắp thức ăn cho nhau tức giận đến mắt nổ đom đóm, nhưng Trương Đình Đình người ta từ đầu đến cuối đều phát .

      Càng ăn cơm, tươi cười mặt Đường Tử càng sâu, hàn khí mặt Tô Phi càng lúc càng đậm.

      Đến lúc Đường Tử cùng Chu Ngao rời , Nhạc Nhạc có việc gì theo sau Tô Phi, : “Cậu còn tính sao?”

      cái gì?” Tô Phi bình tĩnh trả lời.

      “Chuyện cậu thích Đình Đình á!” Nhạc Nhạc vẫn Tô Phi đắn đo chuyện gì? Nên biết Đình Đình là người thẳng thắn, có gì đều thẳng.

      ấy hình như thích tôi.” Tô Phi vẻ mặt mất mát.

      “Nhưng ấy cũng ghét cậu, có số chuyện đàn ông nên chủ động, giống như Thượng Quan Sở vậy. Nếu như phải ta liều chết quấn quít Thanh Linh, sao có thể có hạnh phúc hôm nay.” Nhạc Nhạc là người xen vào chuyện người khác, hy vọng duy nhất của chính là nhìn thấy Thanh Linh cùng Đình Đình đều hạnh phúc.

      Trong mắt Tô Phi đầy nghi ngờ nhìn Nhạc Nhạc, : “Có thể chứ?”

      “Thử lần ! Cho dù kết quả thế nào, cậu cũng cố gắng.” Nhạc Nhạc vỗ vai Tô Phi, sau khi xong xoay người rời .
      Mizukisusu thích bài này.

    3. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Cha con nghiệt 003: động thai

      Edit: Ái Nhân

      Vừa biết Thượng Quan Diệp rất thích ở trong sân tới lui, còn thường xuyên đến cánh cửa thông với nhà Mễ Lam Nhi.

      Sáng hôm nay, Thượng Quan Sở vừa đến sân liền chạy về phía biệt thự Mễ Lam Nhi, chỉ có má Trương theo sau. Lãnh Thần thức dậy sớm, dạo trong sân, đường thấy thân ảnh thoáng vụt qua, lặng yên tiếng động từ phía sau ôm lấy Thượng Quan Diệp rất vui vẻ.

      Thân thể nho bị ôm lấy, Thượng Quan Diệp nhếch miệng muốn khóc. Đúng lúc này, Lãnh Thần lên tiếng, “Tiểu Diệp Tử, định chạy đâu!”

      Nghe được giọng quen thuộc, đầu của Thượng Quan Diệp xoay qua, mở đôi mắt to tròn nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Thần, cười ha ha kêu: “Cha nuôi.”

      Lãnh Thần nghe được giọng nũng nịu của Thượng Quan Diệp, khỏi vẻ mặt tươi cười, hôn cái mạnh lên khuôn mặt vừa trắng lại mềm, dịu dàng : “Tiểu Diệp tử muốn tìm dì Lam sao?”

      Nghe được 2 chữ dì Lam, tuy quá hiểu lời của Lãnh Thần, Thượng Quan Diệp lại cười tủm tỉm : “Dì Lam.”

      Lãnh Thần gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý định của thằng nhóc này, ôm về phía biệt thự Mễ Lam Nhi ở. Má Trương thấy Lãnh Thần ôm đứa về nhà Mễ Lam Nhi, cũng dừng lại, theo nữa. Mấy ngày nay, Lãnh Thần, Nhạc Nhạc, Chu Ngao, 3 người thường xuyên ôm Thượng Quan Diệp chơi, mỗi lần nhìn thấy bọn họ Thượng Quan Diệp đều rất vui vẻ, má Trương cũng ở sau trộm lười chút.

      Lãnh Thần ôm Thượng Quan Diệp đến 2 phút đến phòng khách biệt thự nhà họ Tiền. Vừa vào cửa, chỉ thấy mẹ Tiền Nguyên, Lãnh Thần nhìn thấy má Tiền sửng sốt 2 giây, lập tức cười : “Bác là mẹ Tiền Nguyên à!”

      “Ừ!” Má Tiền cũng cũng bị Lãnh Thần cùng Thượng Quan Diệp đột nhiên xuất dọa sợ, người nhà họ Diệp biết bà đến, lại sau chuyện phát sinh lúc Tiên Nguyên cùng Mễ Lam Nhi kết hôn, bà cũng muốn gặp lại người nhà họ Diệp. Nghĩ đến Tâm Di mất tích đến bây giờ còn chưa tìm được, bà lại sợ hãi nhìn thấy người có liên quan đến Thượng Quan Sở. (AN: chắc giờ em thành tàn hoa bại liễu rồi J))

      Lúc này Mễ Lam Nhi cùng Tiền Nguyên xuống lầu, nhìn thấy Thượng Quan Diệp, Mễ Lam Nhi vẻ mặt tươi cười, nhìn khuôn mặt của Thượng Quan Diệp cười : “Tiểu Diệp Tử đến tìm dì Lam chơi sao? Đến, dì Lam ôm.” Mễ Lam Nhi xong liền đưa tay nhận Thượng Quan Diệp trong lòng Lãnh Thần.

      Thượng Quan Diệp tươi cười mặt mày nhíu lại, nhào vào lòng Mễ Lam Nhi, dùng giọng trẻ con của mình : “Chơi.”

      Mễ Lam Nhi búng vào mũi thằng , cười : “Tiểu Diệp Tử lại đến nhà dì Lam kiếm tiền đây. Được rồi, chúng ta lấy ‘món đồ chơi’ Tiểu Diệp Tử chúng ta thích nhất.”

      Nào có món đồ chơi nào, Tiểu Diệp Tử căn bản thích tiền nhất, cho nên thường xuyên chạy đến nhà Mễ Lam Nhi, vì lấy món đồ chơi là đồng 100 giá trị lớn, sau mỗi lần chơi, luôn thuận tiện lấy mấy tờ về nhà bỏ vào hòm đồ chơi của nhóc.

      Má Tiền thấy Mễ Lam Nhi ôm Thượng Quan Diệp lên lầu, lạnh mặt : “ thích trẻ em như vậy, sao còn chưa tự sinh đứa.”

      Mễ Lam Nhi dừng chân lại, nhìn mặt má Tiền, sau đó nhìn về phía Tiền Nguyên, bình thản : “Chuyện này, bà phải hỏi con trai bà.”

      Má Tiền bị câu của Mễ Lam Nhi làm cho ra ra lời, nhìn về phía Tiền Nguyên : “Con trai, chẳng lẽ là vấn đề của con?” Vẻ mặt thể tin nhìn Tiền Nguyên.

      Tiền Nguyên bị hỏi giật mình, nhìn bóng dáng Mễ Lam Nhi ôm Thượng Quan Diệp rời , khẽ thở dài, bất đắc dĩ cười, : “Mẹ, đừng nghĩ nhiều, phải như mẹ nghĩ. Chuyện có con mẹ cũng đừng gấp.”

      Má Tiền lạnh mặt, : “Mẹ mặc kệ, các con còn chưa biết kho nào mới sinh con, các con cũng , cũng đến lúc sinh đứa. Lại , con xem con Thượng Quan Sở người ta đều biết biết .”

      Lãnh Thần lời nào, nhìn Tiền Nguyên cùng má Tiền cười cười, theo Mễ Lam Nhi lên lâu chơi với Thượng Quan Diệp.

      Má Tiền thấy Lãnh Thần lên lầu, lạnh mặt kêu lên: “Này! là ai!”

      “Tôi?” Lãnh Thần quay đầu nhìn má Tiền, sau đó chỉ vào Thượng Quan Diệp trong lòng Mễ Lam Nhi cười : “Tôi là cha nuôi của cái thằng phá phách này.”

      Má Tiền nhìn Lãnh Thần cùng Mễ Lam Nhi rời , với Tiền Nguyên: “Cậu trai kia là cha nuôi của đứa bé đó? Vậy vì sao nó muốn theo con dâu con lên lầu, bọn họ …”

      Tiền Nguyên luôn luôn lạnh lùng, cho dù ở trước mặt mẹ mình cũng có cười, nghe được mẹ mình nghi ngờ vợ mình, vẻ mặt càng lạnh lẽo, : “Mẹ, mẹ đừng có nghi thần nghi quỷ được ? Con tin tưởng ấy, cũng tin tưởng Lãnh Thần.”

      Má Tiền với sắc mặt của con trai quen trách, cao giọng : “Con dựa vào cái gì tin tưởng, cậu trai kia cũng kém hơn con.”

      Tiền Nguyên sắp điên rồi, cùng Mễ Lam Nhi kết hôn đến nay, mẹ đến vài lần, mỗi lần đều cãi nhau cho xong chuyện. Tiền Nguyên lạnh mặt trừng mẹ, lúc lâu, mới : “Trong lòng ta chỉ có tiểu thư Diệp.”

      “Tiểu thư Diệp?” Má Tiền sợ hãi than tiếng, sau đó cười : “Con , nó là người tình của tiểu thư Diệp? Vậy Thượng Quan Sở đội nón xanh?” Má Tiền xong, cười ha hả.

      Tiền Nguyên bất đắc dĩ nhìn má Tiền cười khao trương, biết cái gì cho phải. Giọng của Má Tiền lớn, đến Lãnh Thần cùng Mễ Lam Nhi ở phòng trẻ em lầu hai chơi với Thượng Quan Diệp cũng nghe rành mạch.

      Mễ Lam Nhi có lỗi cười, : “ xin lỗi nha!” Có mẹ chông như vậy, cũng muốn, nhưng có cách nào thoát khỏi.

      Lãnh Thần vẻ mặt tươi cười, : “Nên xin lỗi phải là , mà là mẹ chồng . Hơn nữa phải với Thanh Linh.” Bà gìa này đáng ghét, lại ở trong lòng may mắn Thanh Linh có mẹ chồng như vậy, nếu sao Thanh Linh chịu được.

      Mễ Lam Nhi nghĩ đến Lãnh Thần dễ chuyện như vậy, khỏi cười : “Điều kiện của tố lắm, sao cứ chịu buông tay tiểu thư Diệp chứ?” Người đàn ông tốt như ta, nên có được hạnh phúc.

      Lãnh Thần nhìn Tiểu Diệp Tử, nhướn mày cười: “Có thể làm cha nuôi Tiểu Diệp Tử, tôi rất thỏa mãn.”

      Mễ Lam Nhi có thể hiểu được hành động của Lãnh Thần, nhìn vẻ mặt chơi đùa của Thượng Quan Diệp, thở dài : “ thằng nhóc này sao lại thích tiền thế chứ?”

      Lãnh Thần đột nhiên nở nụ cười, : “Chưa chắc các cậu sinh con càng kỳ lạ.”

      Tiền Nguyên vừa lên lầu nghe được lời Lãnh Thần, lạnh lùng lườm Lãnh Thần cười : “Con mới lạ.”

      Lãnh Thần nhìn Tiền Nguyên mặt lạnh, khỏi cười : “Mễ Lam Nhi, nghĩ lại xem con sinh ra có khuôn mặt lạnh lùng giống như ta, có bao nhiêu buồn cười, bao nhiêu kỳ lạ.”

      Mễ Lam Nhi ngẩng đầu nhìn mặt lạnh Tiền Nguyên, gật gật đầu, rất đồng ý : “Sau này thử cười , em muốn sinh ra khối băng .”

      Tiền Nguyên nghe xong xấu hổ khóe môi co rút, : “Có gì buồn cười.”

      “Được, chừng nào luyện cười tốt, lúc đó chúng ta liền sinh con.” Mễ Lam Nhi nghiêm túc .

      Liền bởi vì câu này của Mễ Lam Nhi, trong cuộc sống sau này của Tiền Nguyên có nhiều tươi cười hơn.

      Ước chừng nửa giờ sau, Thượng Quan Diệp liền đong đưa thân thể về nhà. Trong tay quên lấy mấy đồng tiền.

      Lúc đến phòng khách, má Tiền thấy, chạy đến, đoạt lấy tiền trong tay của Thượng Quan Diệp, : “Đứa bé như vậy sao có thể lấy tiền chứ? Lại tiền này là của nhà họ Tiền chúng tôi, thể cầm về nhà họ Diệp.”

      Mễ Lam Nhi thấy vậy tức giận, Tiền Nguyên lại mở miệng trước, “Mẹ.”

      Má Tiền vắt chéo tay sau lưng, : “Mẹ đưa, đây ràng là tiền của nhà chúng ta, vì sao lại để cho nó lấy .”

      “Oa… ô ô…” Thượng Quan Diệp thấy món đồ chơi còn trong tay, gấp đến khóc rống lên, nước mắt như hồng thủy, khiến Lãnh Thần và Mễ Lam Nhi hoảng sợ .

      Lãnh Thần nôn nóng ôm lấy Thượng Quan Diệp, an ủi : “Tiểu Diệp Tử đừng khóc, chúng ta về nhà chơi .”

      Nhưng Thượng Quan Sở biết chính xác tiền bị má Tiền cướp , ngóng nhìn má Tiền, ngừng oa oa khóc lớn. Cho dù Lãnh Thần lấy tiền người cho nó, nó cũng xem chút, giống như bị đoạt món đồ quý nào đó.

      Mễ Lam Nhi thấy Thượng Quan Diệp khóc, nóng nảy, chạy về phía mẹ Tiền : “Mẹ, trả lại tiền cho Tiểu Diệp Tử.”

      Má Tiền mới nghe Mễ Lam Nhi, cái gì còn, Mễ Lam Nhi thấy thông, liền muốn tiến lên đoạt, má Tiền lùi về sau mấy bước. Thấy Mễ Lam Nhi tiến lên, bước lên đẩy Mễ Lam Nhi ra, : “Tránh ra.” Sau khi xong liền vội vàng chạy lên lầu.

      Mễ Lam Nhi đột nhiên bị má Tiền dùng sức đẩy, đứng vững, cả ngơ]fi ngả về phía sau, chỉ nghe ‘ba’ tiếng ngã xuống đất, Tiền Nguyên vội vàng chạy tới đỡ, : “Lam Nhi, sao chứ!”

      Đột nhiên Mễ Lam Nhi cảm thấy bụng đau, hai tay ôm bụng : “Bụng em đau.” Tiền Nguyên vội vàng, ôm lấy Mễ Lam Nhi phóng đến nhà họ Diệp, người còn ở trong sân lớn tiếng kêu: “Chu Ngao, bác sĩ Chu.”

      Chu Ngao ở phòng khách xem thời nôn nóng đứng dậy, nhìn thấy Tiền Nguyên ôm Mễ Lam Nhi, Lãnh Thần ôm Tiền Nguyên vọt vào phòng, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

      “Mau, mau đến xem cho Mễ Lam Nhi, bụng ấy đau.” Tiền Nguyên gấp đến mức sắc mặt tái nhợt.

      Chu Ngao tùy tay đặt lên cổ tay Mễ Lam Nhi, trong chốc lát : “Động thai.”

      "Thai?" Tiền Nguyên cùng Lãnh Thần đều hô to?

      Chu Ngao nhìn Tiền Nguyên : “Mễ Lam Nhi bị đẩy ngã chứ gì! Cậu làm chồng kiểu gì mà để cho vợ mang thai bị đẩy ngã chứ?” Lại tiếp: “May có chuyện gì lớn, tôi kê đơn thuốc, tĩnh dưỡng thời gian tốt.”

      Lúc này Tiền Nguyên mới yên lòng, nhưng Mễ Lam Nhi cũng quá tin tưởng nhìn Chu Ngao : “Cái gì? tôi mang thai?”

      “Đúng vậy.” Chu Ngao gật đầu, nhìn về phía Thượng Quan Diệp còn oa oa khóc lớn, hỏi Lãnh Thần, “Tiểu Diệp Tử sao vậy?”

      Lãnh Thần nhìn nhìn Tiền Nguyên : “đồ chơi của Tiểu Diệp Tử bị mẹ của ta lấy , cho nên khóc!”

      Tiền Nguyên vẻ mặt xấu hổ, : " xin lỗi, mẹ tôi..."

      Lúc này Diệp Thanh Linh xuất trước mặt mọi người, : “May Mễ Lam Nhi có chuyện gì, trẻ em, càng khóc càng khỏe mạnh.”

      Mọi người thấy vẻ mặt gió thoảng mây trôi của Diệp Thanh Linh, khỏi ở trong lòng nghĩ, có người mẹ như vậy sao? Cái gì càng khóc càng khỏe mạnh, ràng là biết la con thế nào nên tìm cớ thôi!

      Ngay lúc mọi người còn nghĩ là Diệp Thanh Linh lấy cớ, chỉ thấy nhận con trong tay Lãnh Thần, nhàng : “Tiểu Diệp Tử đừng khóc.”

      câu như vậy, Thượng Quan Diệp ngừng khóc.

      Tiếp theo Diệp Thanh Linh lại : "Tiểu Diệp Tử cười cái cho mẹ xem!"

      Tiểu Diệp Tử vừa ngừng khóc, quả nhếch miệng cười, bộ dáng vừa cười vừa khóc đều chọc mọi người nở nụ cười. Trong lòng mọi người lại bội phục Thanh Linh.
      Mizukisusu thích bài này.

    4. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Cha con nghiệt 004: hạnh phúc

      Edit: Ái Nhân

      Sau khi Chu Ngao giúp Mễ Lam Nhi chuẩn đoán xong, Tiên Nguyên vẫn yên tâm lắm, vẫn mang theo Mễ Lam Nhi đến bênh viện tư nhân của nhà Thượng Quan kiểm tra lần nữa. Vì động thai, Mễ Lam Nhi phải ở bệnh viện 2 ngày, truyền nước biển 2 ngày mới được về nhà.

      Đương nhiên, Tiền phu nhân sau khi biết Mễ Lam Nhi có thai rất vui vẻ, hơn nữa còn liên tiếp trách cứ bản thân đẩy Mễ Lam Nhi. Tiền phu nhân biết vào bếp, đành phải thiếu tự nhiên đến nhà họ Diệp nhận lỗi.

      Vừa vào sân nhà, chỉ thấy Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở chời đùa với Diệp tử ở trong sân, Tiền phu nhân vẻ mặt xấu hổ bước đến trước mặt bọn họ, : “Thiếu gia Sở, chuyện buổi sáng, xin lỗi.”

      “Ừm!” Thượng Quan Sở nắm bàn tay mủm mĩm của con trai chuyển vòng, cũng thèm liếc mắt nhìn Tiền phu nhân cái, chỉ hừ , xem như nghe được giải thích của bà.

      Tiền phu nhân hai tay nắm cùng 1 chỗ, tay hơi phát run, : “Tôi muốn……” Diệp Thanh Linh cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn mắt Tiền phu nhân, bình thản : “Tìm má Trương có việc?”

      Tiền phu nhân sửng sốt vội vàng : “Vâng, tôi muốn tìm má Trương dày tôi nấu canh thế nào.” Bà xong, vẻ mặt chờ mong nhìn Diệp Thanh Linh, sợ mình bị cự tuyệt. Nghe được Mễ Lam Nhi động thai, bà hối hận vô cùng.

      thôi!” Diệp Thanh Linh gật đầu, ra tính tình Tiền phu nhân cũng xấu lắm, trước kia chỉ là bị Tâm Di xúi giục, bây giờ là vì muốn ôm cháu mà phạm sai lầm. Người nhà cũng có gì thể tha thứ, chỉ cần bà ta đối tốt với Mễ Lam Nhi, cuộc sống của Mễ Lam Nhi mới có thể hạnh phúc. Tiền phu nhân nghĩ đến Diệp Thanh Linh lại thấu tình đạt lý như vậy, đứng nhìn Diệp Thanh Linh lúc lâu, : “Chuyện trước kia, rất xin lỗi!”

      thôi!” Diệp Thanh Linh bình thản lặp lại, chậm rãi đến trước mặt Thượng Quan Diệp cúi người chơi với nó.

      Nhìn nhà ba người hạnh phúc, Tiền phu nhân khỏi thở dài, thào tự , “Trước kia tôi lòng dạ hẹp hòi.” May mắn trải qua chuyện này, bà tỉnh ngộ, bằng làm lỡ hạnh phúc của con trai.

      Tiền phu nhân học má Trương xuống bếp thế nào, hầm canh thế nào, hơn nữa còn tự mình nấu canh cho Mễ Lam Nhi uống.

      Mễ Lam Nhi nhìn Tiền phu nhân đưa bát canh tới, có chút hoảng hốt, thể tin được nhìn mẹ chồng mình luôn thích mình, nhận bát, nhàng uống ngụm.

      Tiền phu nhân rất khẩn trương nhìn Mễ Lam Nhi, hỏi: “Ăn ngon ? Có ăn được nữa ?” Đây là lần đầu tiên bà vào bếp.

      Mễ Lam Nhi ngẩng đầu, cười : "ngon lắm."

      Tiền phu nhân nhìn Mễ Lam Nhi cười, nghĩ, ra con bé nào cũng rất lương thiện, chẳng qua mình chưa từng thử tìm hiểu nó, mới có thể luôn phản đối nó và con trai ở cùng chỗ. Bây giờ bà hiểu , phải bởi vì bây giờ nó mang thai con nhà họ Tiền, mà là đứa con dâu này có thể khiến con trai mình cảm thấy hạnh phúc. Vì con trai, bà cũng nên quan tâm tìm hiểu bé này.

      Mà, cũng nên chung sống hòa hợp với nó, bởi vì họ đều là người nhà

      xin lỗi.” Nhìn khuôn mặt tươi cười của Mễ Lam Nhi, Tiền phu nhân còn nghiêm túc nhận lỗi.

      Tiền Nguyên thấy mẹ cuối cùng cũng hiểu cho bọn họ, vẻ mặt tươi cười : “Mẹ, chuyện trước kia qua ! Chúng ta phải nhìn về phía trước.”

      Mễ Lam Nhi cũng đồng ý cách của Tiền Nguyên, cười : “Chuyện trước kia để nó qua ! Sau này, nhà chúng ta sống cho tốt.” Đây là hỵ vọng của , chỉ có như vậy mới là hạnh phúc .

      Ba người nhìn nhau cười, tất cả đều cần lời để bộc lộ.

      Mùa hẹ năm thứ hai.

      Thượng Quan Diệp sắp 2 tuổi, nó có thể cần người lớn để ý lại trong nhà, hơn nữa, chuyện cũng cực kỳ ràng.

      Hôm nay, Thượng Quan Diệp ở trong phòng mình chơi đồ chơi của mình với Mễ Lam Nhi, sau khi chơi lúc lâu, cầm xấp tiền trong tay đặt vào tay Mễ Lam Nhi : “Dì Lam, cho.”

      Mễ Lam Nhi nhận tiền, : "Tiểu Diệp Tử chơi sao?"

      Thượng Quan Diệp trừng mắt to nhìn Mễ Lam Nhi, ngón tay chỉ vào bụng, giọng điệu non nớt : “Cho em .”

      Mễ Lam Nhi lập tức hiểu được, ra thằng quỷ này muốn tặng đồ chơi của nó cho bảo bối còn chưa sinh ra trong bụng chơi! Liền cười : “Vậy chờ sau khi em sinh ra, Tiểu Diệp Tử tự mình cho nó được ?”

      “Được!” Thượng Quang Diệp cầm tiền cho vào hòm đựng đồ chơi của nó, tiếp theo thân thể loạng choạng đến phòng ba mẹ.

      Mấy ngày nay, bởi vì kiệt tác ban đêm của Thượng Quan Sở, Diệp Thanh Linh đều thức dậy đặc biệt trễ. Gần sát giờ cơm trưa, mới rời giường.

      Mễ Lam Nhi theo sau Thượng Quan Diệp, đên cửa phòng Diệp Thanh Linh, Thượng Quan Diệp kêu: “Dì Lam, mở.”

      Mễ Lam Nhi sợ Diệp Thanh Linh còn ngue, liền gõ cửa hỏi: “Diệp tiểu thư, có trong đó ?”

      “Vào !” Diệp Thanh Linh vừa rời giương rửa mặt trả lời.

      Mễ Lam Nhi mở cửa, Thượng Quan Diệp liền chui vào phòng, nhìn quanh, sau đó vọt vào phòng tắm, kêu: “Mẹ.”

      Diệp Thanh Linh rửa sạch mặt, liền thấy con trai xuất , cưng chiều ôm lấy thân hình bé mềm mềm của con trai, cười : “Tiểu Diệp Tử của chúng ta sao lại đến đây?”

      Thượng Quan Diệp ở trong lòng mẹ cười rất vui vẻ, hai tay vòng quanh cổ Diệp Thanh Linh, đột nhiên nhìn thấy dấu hôn cổ Diệp Thanh Linh, cậu nhóc tay xoa xoa chỗ xanh tím, giọng dịu dàng: “Mẹ, đau đau! Thổi thổi.” xong bắt đầu thổi cho Diệp Thanh Linh.

      Diệp Thanh Linh sửng sốt vài giây, lúc cảm thấy hơi thở của con trai cổ, mới phản ứng lại, vẻ mặt xấu hổ nhìn Mễ Lam Nhi vừa tiến vào phòng, ho tiếng, vẻ mặt bình tĩnh : “Mễ Lam Nhi sao lại vào đây!” vừa vừa đặt con trai xuống đất.

      Mễ Lam Nhi nhìn cổ Diệp Thanh Linh, vẻ mặt hiểu cười, : “ có việc gì đến chơi với Tiểu Diệp Tử. Thằng quỷ này sư rất đáng .”

      Diệp Thanh Linh gật đầu, sau đó với con trai: “Tiểu Diệp Tử ở đây chơi, mẹ thay quần áo.”

      "Dạ! Dạ!" Thượng Quan Diệp rất nghe lời liên tục gật đầu.

      Diệp Thanh Linh đổi bộ quần áo cao cổ, che hết dấu hôn cổ mới ra khỏi phòng, vừa ôm con trai ra khỏi phòng, vừa : “Mễ Lam Nhi sắp sinh nhỉ!”

      “Còn có 10 người nữa là đến ngày sinh dự tính.” Mễ Lam Nhi ưỡn bụng bầu theo sau bọn họ xuống lầu.

      “Vậy nhớ chú ý.” Diệp Thanh Linh cười .

      “Ừ, bác sĩ vận động nhiều cũng có lợi cho thuận sản.” Từ lúc mang thai đến nay, việc gì cũng được làm, mỗi ngày mẹ chông trông rẫ kỹ, giống như sợ gặp chuyện gì may. Tuy rằng sớm biết có mang con , mẹ Tiền vẫn như cũ rất quan tâm chăm sóc , cũng rất coi trọng đứa bé, chút cũng có ý nghĩ trọng nam khinh nữ. Điều đó mới khiến Mễ Lam Nhi cảm thấy hạnh phúc.

      Nhìn Mễ Lam Nhi cười hạnh phúc, Diệp Thanh Linh nghĩ nếu Đình Đình cũng hạnh phúc như vậy tốt rồi.

      Ngay lúc Diệp Thanh Linh còn suy nghĩ, Trương Đình Đình từ bên ngoài tiến vào, nhìn Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Diệp, cười : “Tiểu Diệp Tử, đến dì Đình ôm.”

      " cần." Thượng Quan Diệp cự tuyệt.

      Trương Đình Đình nháy mắt, giả bộ thực đáng thương, nhìn Thượng Quan Diệp : “Tiểu Diệp tử thích dì Đình, ô ô……”

      Thượng Quan Diệp nhìn Trương Đình Đình khóc, cười ha ha nhìn Trương Đình Đình, vẻ mặt ngây thơ : “Dì Đình giả khóc nhé!”

      Trương Đình Đình sửng sốt, trường mắt nhìn thằng nhóc, : “Tiểu Diệp Tử bắt nặt dì Đình, dì Đình đau lòng.”

      Thượng Quan Diệp chút hứng thú nhìn Trương Đình Đình cũng có, chỉ cười ha ha nhìn . Mễ Lam Nhi và Diệp Thanh Linh cũng bật cười, : “Sao Tiểu Diệp Tử biết dì Đình giả khóc?”

      Khuôn mặt nhắn của Thượng Quan Diệp nhăn lại, rất nghiêm túc : “ nước.”

      Diệp Thanh Linh biết Thượng Quan Diệp có nước mắt, nhưng bởi vì còn quá biết dùng từ nước mắt, liền nước mắt thành nước. Diệp Thanh Linh vẻ mặt dịu dàng nhéo nhéo khuôn mặt của thằng nhóc kia, cưng chiều : “Con đó! Còn láu cá.”

      Mễ Lam Nhi cười dừng được, cười cười, đột nhiên cảm thấy bụng hơi đau, dừng dừng, : “Tôi…bụng đau.”

      phải sắp sinh chứ!” Diệp Thanh Linh lập tức phản ứng lại.

      Trương Đình Đình vội vã cho người chuẩn bị xe, lập tức tất cả mọi người đều tập trung lại, Tiền Nguyên cùng mẹ Tiền từ nhà mình nhanh chóng chạy qua nhà họ Diệp. Cho dù người giúp được gì, cũng ở bên cạnh lo lắng suông.

      Tiền Nguyên thấy Mễ Lam Nhi mặt mày nhíu lại, gấp đến mức giữ chặt Chu Ngao bên cạnh : “Mau khám cho ấy.”

      Chu Ngao ngẩn người, “Này… này… Tôi đỡ đẻ.” Bệnh nặng gì cũng làm khó , nhưng chuyện sinh con này biết.

      Thấy Tiền Nguyên sốt ruột, trước khi Mễ Lam Nhi lên xe còn bắt mạch cho , : “ có việc gì, sắp sinh.”

      “Hả… vậy tốt, vậy tốt.” Lúc này Tiền Nguyên mới tỉnh táo lại.

      Vài giờ sau, Mễ Lam Nhi sinh ra xinh đẹp, Tiền Nguyên giao quyền lợi đặt tên đứa bé cho Mễ Lam Nhi. Mễ Lam Nhi sau hai ngày đắn đo, đặt tên cho đứa bé là Tiền Tiểu Mễ. Lúc tên đứa bé cho mọi người, phản ứng đầu tiên của mọi người là gì ném cho ánh mắt cực kỳ xem thường.

      Nhạc Nhạc cười trêu : “Tên như vậy mà cũng đắn đo hai ngày, Mễ Lam Nhi có tài.”

      Mễ Lam Nhi cho là đúng, nhìn Diệp Thanh Linh : “Lúc trước tên Tiểu Diệp Tử, thiếu gia Sở còn đắn đo rất nhiều ngày nha?” Nghĩ lúc trước khi Thượng Quan Sở đặt tên cho đứa bé là Thượng Quan Thanh Linh Mễ Lam Nhi lại cười.

      Nghe xong lời của Mễ Lam Nhi, Diệp Thanh Linh nghĩ đến chuyện đặt tên cho Tiểu Diệp Tử lúc trước, cũng nhịn được cười rộ lên, : “Con tên Tiểu Mễ, rất dễ nghe.”

      “Đúng đó, hơn nữa còn rất có ý nghĩa, họ của hai vợ chông đều có trong đó, giống như Thượng Quan Diệp, vừa dễ nghe lại có ý nghĩa.” Trương Đình Đình đồng ý hùa theo.

      Nhạc Nhạc nghe xong lời của Trương Đình Đình, cười : “Theo như , sau này con của kêu là Tô Trương hả.”

      Trương Đình Đình nhất thời đỏ mặt, vẻ mặt mất tự nhiên : “ bậy, tôi cũng chưa kết hôn, sao biết con tôi họ gì?”

      “Còn có thể có họ gì? phải họ Tô sao!” Nhạc Nhạc cười , mắt nhìn Tô Phi ở ngoài cửa : “Đình Đình đừng do dự nữa, Tô Phi là người đàn ông tốt.”

      Diệp Thanh Linh và Mễ Lam Nhi nghe xong đều ngạc nhiên vui mừng nhìn Trương Đình Đình, hỏi: “Tô Phi cầu hôn Đình Đình?”

      “Ừm!” Trương Đình Đình sắc mặt ửng hồng, ngượng ngùng cúi đầu, gật .
      susu, MizukiNguyen Duy Khanh Ngoc thích bài này.

    5. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Cha con nghiệt 005: cha con giao dịch

      Edit: Ái Nhân

      Tuy Trương Đình Đình chấp nhận lời cầu hôn của Tô Phi, nhưng hôn lễ của bọn họ 3 năm sau mới cử hành.

      Thượng Quan Diệp năm tuổi, Tiền Tiểu mễ ba tuổi. Hai đứa trẻ rất vui được làm hoa đồng của Tô Phi và Trương Đình Đình, trời còn chưa sáng bọn chúng rời giường. Thượng Quan Diệp rời giường trước, đến nhà họ Tiền, vội vội vàng vàng kéo Tiền Tiểu Mễ, : “Tiểu Mễ, chúng ta lay tỉnh chúng người lờn lười !”

      “Được ạ!” Tiền Tiểu Mễ là bạn đáng lại hoạt bát, hơn nữa rất thích chơi với Thượng Quan Diệp, chỉ cần là lời Thượng Quan Diệp , luôn được.

      Vì thế hai đứa nắm tay, đến cửa phòng Tiền Nguyên và Mễ Lam Nhi. Gõ cửa ngừng kêu: “Mẹ mở cửa, dì Lam mở cửa.” Mễ Lam Nhi đánh ngáp, ánh mắt mê man nhìn hai đứa trẻ, : “Hai nhóc có việc gì sao?”

      “Mẹ rời giường, Diệp chúng ta phải đến hôn lễ dì Đình sớm chút.” Tiền Tiểu Mễ tuy chỉ ba tuổi, nhưng chuyện ràng, cũng biết rất nhiều chuyện.

      Mễ Lam Nhi nhìn trời còn chưa sáng, lại nhìn hai đứa trẻ cười hắc hắc : “Các con chuẩn bị trước !” Tiếp theo cười với Tiền Tiểu Mễ : “Mẹ lập tức đến nhá.”

      Thượng Quan Diệp cùng Tiền Tiểu Mễ rất nghe lời gật gật đầu, tay trong tay vừa nhảy vừa hát rời .

      Nhìn hai đứa bé vui sướng, vẻ mặt tươi cười, sau đó xoay người sáng về phòng tiếp tục ngủ.

      Hai đứa bé vừa vừa chuyện chút chuyện người lớn hiểu. Ra khỏi phòng, lúc trong vườn, Tiền Tiểu Mễ trương cặp mắt to sáng, nhìn Thượng Quan Diệp hỏi: “ Diệp, kết hôn là gì vậy!”

      “Em ngốc quá! Cái này cũng biết.” Thượng Quan Diệp khinh thường liếc mắt nhìn Tiền Tiểu mễ, : “Kết hôn chính là giống như cha mẹ em cùng cha mẹ ở chung phòng đó!”

      Tiền Tiểu Mễ hiểu lắm, nắm mái tóc ngắn ngủn của , nghiêng đầu : “Em và Diệp cũng kết hôn được ?”

      Thượng Quan Diệp ngẩn người, rất nghiêm túc : “Chúng ta là con nít thể kết hôn.”

      “Vì sao chứ!” Tiền Tiểu Mễ bỉu môi vẻ mặt vui : “Nhưng em muốn ở chung phòng với Diệp mà!”

      “Vậy hả!” Thượng Quan Diệp cũng nghiêng nghiêng cái đầu nghĩ nghĩ : “Chúng ta hỏi cha mẹ , chúng ta có thể ở chung phòng hay !” xong liền kéo tay Tiểu Mễ chạy đến phòng Diệp Thanh Linh ở lầu hai. Tiền Tiểu Mễ vẻ mặt hưng phấn, kêu to, “Được a!”

      Hai đứa trẻ gõ cửa phòng Diệp Thanh Linh, kêu: “Mẹ mở cửa. Dì Diệp mở cửa.”

      Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh bị dọa hoảng, hai người hốt ha hốt hoảng mặc quần áo vào, : “Được… Lập tức… đến đây.” Hai đứa bé chờ hai phút mới thấy cửa mở, Thượng Quan Diệp bỉu môi, vẻ mặt ai oán : “Mẹ sao có nhanh như dì Lam.”

      Tiền Tiểu Mễ nghe xong lời của Thượng Quan Diệp, cũng rất nghiêm túc : “Đúng đó! Mẹ con mở cửa rất nhanh.”

      Diệp Thanh Linh thản nhiên quét mắt liếc thằng nhóc kia cái, bình thản : “Tiểu Diệp Tử cùng Tiểu Mễ có việc?”

      Thượng Quan Diệp còn nghiêm túc gật gật đầu, hỏi: “Mẹ, còn và Tiểu Mễ có thể kết hôn ?”

      “Kết hôn?” Diệp Thanh Linh hoảng sợ, lập tức khôi phục bình tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh : “Sao muốn kết hôn?”

      “Bởi vì nam nư phải kết hôn mới có thể ở chung phòng.” Thượng Quan Diệp trừng đôi mắt đen láy đáng .

      Tiền Tiểu Mễ gật đầu rất đáng : “Dì Diệp, còn muốn ở chung phòng với Diệp, vầy chúng con có thể chơi với nhau bất cứ lúc nào.” Tiểu Mễ rất nghiêm túc, giống như bàn chuyện trọng đại.

      Nghe xong nửa ngày, Diệp Thanh Linh xem như hiểu ý của hai đứa bé này, cười : “Nam và nữ đúng là thể ở chung phòng!”

      Hai đứa trẻ nhất thời vẻ mặt thất vọng, nhìn Diệp Thanh Linh, đồng thanh hỏi: “Vì sao?” Lúc này Thượng Quan Sở vẻ mặt tươi cười đến trước mặt hai đứa trẻ, cười thuận miệng : “Tiểu Diệp Tử của chúng ta lại tán ? Chẳng qua hơi sớm chút!”

      “Tán là cái gì vậy?” Hai cái đầu đồng thời nghiêng sáng bên.

      “À… à…” Thượng Quan Sở vẻ mặt rối rắm nhìn Diệp Thanh Linh, dùng ánh mắt cầu cứu .

      Diệp Thanh Linh để ý đến, lập tức quay đầu vào phòng tắm. Lúc Thượng Quan Sở còn rối rắm, vẻ mặt Thượng Quan Diệp như bừng tỉnh : “Tán có phải giống như pha trà ? Chẳng qua con là cái gì ạ?” (AN: trong tiếng trung tán : phao(泡) nữu, pha trà: phao(泡) trà. Ở đây Thượng Quan Diệp lầm tưởng tán giống như pha trà)

      Thượng Quan Sở à nửa ngày, thiếu tự nhiên cười : “Con có nghĩa là nữ sinh.”

      “À! Còn hiểu rồi.” Thượng Quan Diệp cùng Tiểu Tiểu Mễ kêu lên, “Chính là giống như pha trà pha nữ sinh?”

      Hai đứa trẻ đầu đầy dấu chấm hỏi, mà Thượng Quan Sở khỏi đầu đám quạ đen bay qua.

      Thượng Quan Sở thiếu chút cười đau bụng, vất vả mới ngừng cười được, ho hai tiếng : “Còn có việc gì sao?”

      Hình như Thượng Quan Diệp cũng hiểu bọn chúng là trẻ con thể kết hôn, cậu cùng Tiểu Mễ thể ở chung phòng. Nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười, “Cha, bọn con đến gọi hai người rời giường.”

      Thượng Quan Sở nhìn ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng. Bất đắc dĩ hít sây hơi : “Con trai, con năm tuổi rồi!”

      "Vâng!" Thượng Quan Diệp hiểu nhìn cha.

      “Con cũng còn , nên hiểu chuyện. Sau này được đến quấy rầy cha và mẹ ngủ, biết ?” Thượng Quan Sở nhìn thẳng vào mắt con trai.

      Tiểu Quan Diệp hiểu nghiêm túc gật đầu : “Dạ, con biết. Chẳng qua…”

      Nghe được con trai hai chữ chẳng qua, Thượng Quan Sở khỏi cảm thấy lành, nhíu mày : “Chẳng qua cái gì?”

      “Chẳng qua, cha cho con ích lợi gì?” Việc lúc nào cũng liên qua đến tiền là bản lĩnh Thượng Quan Diệp luyện được từ . Phải biết rằng trong ‘rương đồ chơi’ của cậu. Tiền mặt trăm vạn, còn có nào là chi phiếu, vàng khối, bảo thạch cái gì cần có đều có.

      “Ích lợi?” Thượng Quan Sở hao tổn tâm trí nhìn khuôn mặt nho của con trai, lúc lâu sau mới : “Con muốn cái gì?” Bây giờ con trai cũng còn làm bất ngờ nữa, từ lúc sinh nhật 3 tuổi nó tự chọn quà, tuy rằng mỗi lần món quà cũng tránh khỏi có liên quan đến tiền.

      Thượng Quan Diệp nghiêng đầu nghĩ nghĩ : “Cha cho con cái laptop nhé!” xong liền xoay người nắm tay Tiền Tiểu Mễ rời khỏi phòng.

      “Thằng nhóc này muốn laptop làm cái gì?” Thượng Quan Sở thầm nỏi, nhưng vẫn cười hướng về phía bóng dáng nho của con trai : “Thành giao.”

      Thượng Quan Diệp nghe xong, xoay người cười tủm tỉm với Thượng Quan Sở : “Cảm ơn cha.” xong chạy .

      Diệp Thanh Linh rửa mặt chải đầu xong, Thượng Quan Sở vẻ mặt khó hiểu : “Thanh Linh, em con trai muốn laptop làm gì?”

      Diệp Thanh Linh tuyệt kinh ngạc, vừa vào phòng thay quần áo vừa thản nhiên : “Kiếm tiền.”

      “Kiếm tiền? Thằng nhóc này dùng máy tính kiếm tiền thế nào? Chẳng lẽ nó biết cổ phiếu?” Thượng Quan Sở tuy nghi ngờ, nhưng trong lòng lại vì con trai còn biết kiếm tiền vui mừng.

      “Nó biết, nhưng chan nuôi biết nha!” Lãnh Thần hình như hiểu thị trường cổ phiếu như lòng bàn tay, mấy năm nay ta ở nhà họ Diệp, vẫn dựa vào mua cổ phiếu giết thời gian.

      Chuyện này, Thượng Quan Sở cũng biết, đối với thân thế của Lãnh Thần bọn họ cũng hiếu kì lắm, nhưng vì con trai, có lẽ phải tìm thời điểm tốt chuyện với Lãnh Thần.

      Bởi vậy Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh rửa mặt chải đầu xong xuông lầu dùng bữa sáng. Sau bữa sáng, Thượng Quan Sở vẻ mặt quái dị cười với Lãnh Thần : “ có thời gian ? Chúng ta chuyện chút!”

      “Được.” Lãnh Thần theo Thượng Quan Sở đến sofa phòng khách ngồi xuống.

      Thượng Quan Sở mắt nhìn Thượng Quan Diệp chơi đùa với Tiền Tiểu Mễ ở trong sân, : “Tiểu Diệp Tử muốn có laptop.”

      “Việc này liên quan gì đến tôi.” Lãnh Thần cười

      Thượng Quan Sở biết Lãnh Thần hiểu lầm ý , cười : “Hình như Tiểu Diệp Tử rất có hứng thú với cổ phiếu, lúc có việc gì, làm cho nuôi, có thể dạy nó dùng rương đồ chơi của nó kiếm tiền.” Đối với con trai thích kiếm tiền, ngược lại đồng ý hai tay.

      Lãnh Thần còn tưởng Thượng Quan Sở muốn trách cứ vụng trộm dạy Tiểu Diệp tử cổ phiếu, nghĩ đến ta lại tán thành, khỏi ngẩn người mới : “ biết tận dụng tài nguyên.” Chính ta cũng đầu tư cổ phiếu đây!

      Thượng Quan Sở cười , : "Tôi rãnh thôi!"

      “Bận? Tôi nhìn ra nghiệt cũng bận bịu.” Nhạc Nhạc đột nhiên xuất trước mặt bọn họ.

      Thượng Quan Sở khinh khỉnh nhìn Nhạc Nhạc, lời nào. Nhạc Nhạc cũng liệc nhìn Thượng Quan Sở, rồi đến bên cạnh Lãnh Thần : “ đừng tin mấy chuyện ma quỷ của ta, tôi thấy ta mỗi ngày nhàn muốn chán, bằng mấy ngày nay sao Thanh Linh luôn dậy muộn chứ.”

      Thượng Quan Sở mặt có chút xấu hổ, ngược lại vẻ mặt đắc ý, : “Thanh Linh thích dậy muộn.”

      cái gì, ý là Thanh Linh thích mỗi ngày vĩnh viễn bị ép buộc sao? Nhạc Nhạc trợn to mắt. Lúc này Diệp Thanh Linh dùng cơm xong đến bên cạnh bọn họ tùy tiện chọn vị trí ngồi xuống. Tiện tay lật tờ báo ra đọc.

      Nhạc Nhạc cũng tiếp tục chủ đề vừa rồi, chỉ cười : “Tiểu Diệp Tử đúng là thiên tài? Mọi người biết chứ, lúc trước nó hay theo tôi đến hiệu sách, lại tìm mấy quyển sách quản lý kinh tế về xem. Xem qua xong còn đọc làu làu nữa?”

      “Chuyện này có gì kỳ quá. Con nuôi tôi luôn thông minh như vậy.” Lãnh Thần bộ dáng thể trách .

      “Nhưng nó thế, sao có thể vào nhà trẻ?” Thằng nhóc kia sớm nên vào nhà trẻ, cũng biết Thanh Linh và nghiệt nghĩ gì, năm tuổi rồi, sao còn chưa cho nó đến trường chứ?

      Thượng Quan Sở rất khinh thường nhìn Nhạc Nhạc : “Con tôi muốn vào trường nào vào trường đí, với tư chất của nó, trực tiếp vào tiểu học cũng thành vấn đề.”

      “Ừm!” Diệp Thanh Linh vừa xem báo vừa gật lên tiếng trả lời. Đối với thái độ giáo dục Thượng Quan của Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở, Nhạc Nhạc biết gì.

      “Nhạc Nhạc đừng lo lắng, Thanh Linh tính học kỳ sau cho thằng trực tiếp vào tiểu học.” Hôm nay dâu cũng đến góp vui.

      Lúc này giọng của má Trương vang lên, “Đình Đình, sao con còn ở đây. Con bé này, sợ chuẩn bị kịp sao? Đây chính là kết hôn, sao có thể muộn chứ? Mau, mau xuất phát cho mẹ.”

      Trương Đình Đình cực kỳ biết gì liếc mắt nhìn mọi người, : “Vậy tôi chuẩn bị trước.” xong còn lưu luyến rời nhìn mọi người rồi mới ra ngoài.

      Lúc này hai đứa kia, thấy Trương Đình Đình, gì cũng muốn theo. còn cách nào, Trường Đình Đình chỉ có thể thỏa hiệp.
      Nguyen Duy Khanh NgocMizuki thích bài này.

    6. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Cha con nghiệt 006: Hành động báo thù của Hàn Phỉ Phỉ

      Edit: Ái Nhân

      Hai đứa bé rất vui vẻ vào trong xe cùng Trương Đình Đình, ngồi xe Tiền Tiểu Mễ hưng phấn vỗ tay : “A! Chúng ta có thể làm hoa đồng.”

      Thượng Quan Diệp cũng vẻ mặt tươi cười : “Dì Đình, bây giờ chúng ta đến hội trường hôn lễ hả? Bọn con cũng phải trang điểm sao? Con muốn trang điểm đâu đó!” xong vẻ mặt lo lắng nhìn Trương Đình Đình. Làm hoa đồng cái gì cũng tốt, nhưng cậu muốn trang điểm, đó là việc con mới làm.

      Trương Đình Đình nghe xong cười : “Bộ dáng của Tiểu Diệp Tử chúng ta tuấn tú như vậy, đương nhiên có thể cần hóa trang.”

      Thượng Quan Diệp vẻ mặt hưng phấn, : "Vậy tốt rồi."

      Tiền Tiểu Mễ ngồi nghe cả nửa ngày, vẻ mặt tò mờ hỏi: “Dì Đình, Tiểu Mễ có phải trang điểm ?”

      "Đương nhiên rồi." Trương Đình Đình cười trả lời.

      Tiền Tiểu Mễ nghe xong vẻ mặt mất hứng bỉu môi, qua lúc lâu : “Dì Đình, con xinh đẹp sao?”

      “Tiểu Mễ của chúng ta tất nhiên là xinh đẹp rồi.” Trương Đình Đình biết vì sao con bé lại hỏi câu hỏi kỳ lạ này.

      “Nhưng vừa rồi phải dì Đình Diệp bộ dáng tuấn tú cần trang điểm. Bộ dáng của con xinh đẹp sao?” Tiền Tiểu Mễ xong đôi mắt to tròn nháy cũng nháy nhìn mặt Trương Đình Đình.

      Lúc này Trương Đình Đình mới biết mình phạm sai lần gì, cười vỗ đầu Tiểu Mễ, dịu dàng cưới : “Tiểu Mễ của chúng ta rất đẹp, nhưng sau khi trang điểm càng xinh đẹp hơn.”

      Tiền Tiểu mễ nháy mắt nhìn Trương Đình Đình, vẻ mặt trẻ con còn nghiêm túc : “Còn đẹp hơn dì Đình sao?” Trong suy nghĩ non nớt của Trương Đình Đình rất đẹp, đẹp giống như mẹ và dì Diệp.

      “Đương nhiên rồi, Tiểu Mễ của chúng ta đẹp nhất.” Trương Đình Đình cười lừa bé còn chấp nhất chuyện xinh đẹp hay khoogn xinh đẹp.

      Trong lúc các chuyện xe chạy đến giao lộ, gặp đèn đỏ, tài xế dừng lại.

      Bọn họ vừa dừng xe, phía sau xe bị đụng vào, Trương Đình Dình nôn nóng bảo vệ hai đứa trẻ kia, : “Đừng sợ, đừng sợ.”

      Lái xe cùng vệ sĩ xuống xem xét, đúng lúc này, liền thấy đám người che mặt vọt đến, dùng vật cứng đánh mạnh vỡ cửa kính xe, mở cửa xe vươn tay về phía Trương Đình Đình cùng hai đứa bé.

      Sau giờ đồng hồ giao tranh, Trương Đình Đình cùng Thượng Quan Diệp và Tiền Tiểu Mễ vẫn bị đám người bịt mặt này kéo vào chiếc xe khác. Vệ sĩ cũng bị thương, thấy Trương Đình Đình cùng Thượng Quan Diệp Tiền Tiểu Mễ bị bắt , nôn nóng gọi điện thoại báo cáo cho Tô Phi.

      Tô Phi đến hội trương hôn lễ chuẩn bị trước nghe được điện thoại, tay khỏi phát run, tiếp theo phân phó người lập tức truy lùng hướng Trương Đình Đình rời . Sau đó gọi điện thông báo việc cho Thượng Quan Sở.

      Thượng Quan Sở nhận được điện thoại, vui cũng giận hỏi: "Ai làm?"

      “Còn điều tra, chưa biết.” Tô Phi cứ nghĩ đến Trương Đình Đình cùng Thượng Quan Diệp bị trói liền tức giận đến mức mặt tái nhợt, người vốn vui mừng cả người nhất thời trở nên lạnh lùng khát máu.

      Thượng Quan Sở buông điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh : “Trương Đình Đình và hai đứa bé bị bắt cóc.”

      “Cái gì?” Diệp Thanh Linh cả kinh, trừng mắt thể tin được nhìn Thượng Quan Sở.

      “Tô Phi phái người tìm kiếm, rất nhanh có tin tức.” Thượng Quan Sở cầm lấy tay Diệp Thanh Linh an ủi.

      Sau khi sợ hãi qua rất nhanh Diệp Thanh Linh khôi phục bình tĩnh, vẻ mặt bình thản, : “Có vài người chỉ sợ vẫn hết hy vọng.”

      “Ai? Em biết là ai sao?” Thượng Quan Sở Hòa Nhạc Nhạc đều thể tin được nhìn Diệp Thanh Linh.

      Lãnh Thần lẳng lặng nhìn vẻ mặt bình thản của Diệp Thanh Linh, : “Lần này người bắt cóc Trương Đình Đình cùng Tiểu Diệp Tử chỉ sợ có liên quan đến Thanh Linh.”

      “Cái gì?” Thượng Quan Sở hoảng sợ liếc mắt nhìn Lãnh Thần, : “ là Hàn Phỉ Phỉ.” Người có liên quan đến Thanh Linh, trừ Hàn Phỉ Phỉ ra còn người nào có cừu oán với Thanh Linh.

      mặt Diệp Thanh Linh nở nụ cười quái dị, : “ vậy, lần này cần lưu tình.” Lần trước là vì hoàn thành tâm nguyện của cha, lần này còn dám bắt cóc con cùng Đình Đình, tuyệt đối tha cho chị họ biết tốt xấu này.

      Thượng Quan Sở nhất thời cười đến nghiêng nước nghiêng thành, : “Thanh Linh vậy, chúng ta biết phải làm sao rồi.” Thượng Quan Sở vừa xong, Ngô Vân ở bên cạnh lập tức xoay người rời .

      giờ sau, bọn họ biết được tình huống tại của Hàn Phỉ Phỉ, hơn nữa còn biết được vị trí ba người Trương Đình Đình cùng Thượng Quan Diệp bị bắt nhốt. đám người trang bị đầy đủ liền xuất phát.

      Hàn Phỉ Phỉ thân hàng hiệu ngồi ghế sofa, trong tay lắc ly rượu vang, mặt xuẩ tươi cười ngoan độc như ý, trong lòng nghĩ thầm, “Diệp Thanh Linh, là mày khiến tao mất hạnh phúc, là máy khiến chồng tao trở thành tàn phế, cả ngày ngồi xe lăn người ra người ma ra ma. Hôm nay, tao trả toàn bộ lại cho mày. Tao muốn mày nếm thử tất cả tư vị bị mất chồng.”

      Người đàn ông ngồi đối diện ả nhìn khuôn mặt tươi cười của Hàn Phỉ Phỉ, : “Sau khi giúp em hoàn thành chuyện này, em phải thực lời hứa của em.”

      Hàn Phỉ Phỉ nâng ly rượu trong tay lên khẽ nhấp ngụm nở nụ cười quyến rũ với người đàn ông kia, : “Việc này yên tâm, hai năm nay, phải em vẫn luôn là người phụ nữ của sao?”

      Người đàn ông nhìn khuôn mặt quyến rũ động lòng người của Hàn Phỉ Phỉ trong mặt ánh lên vẻ dâm đãng, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh hàn Phỉ Phỉ, lấy cái ky ra, : “ bằng bây giờ chúng ta…” xong liền đè Hàn Phỉ Phỉ xuống ghế sofa.

      Hàn Phỉ Phỉ thầm nghĩ báo thù thế nào, mặc cho người đàn ông kia muốn làm gì làm. Thầm nghĩ, ả muốn làm cho Diệp Thanh Linh phải đau khổ cả đời, ả cũng muốn làm cho Thượng Quan Sở chịu đau đớn giống như LưuPhong chồng ả. Hai năm nay cuộc sống của ả giống như trong địa ngục, chính niềm tin này chống đỡ ả. Sau khi ra tù, ả nghĩ cách làm quan với người nhà họ Lãnh có thế lực tương đương với Thượng Quan Sở ở thủ đô. Dưới nổ lực của mình, cuối cùng ả cũng làm quen được với em trai của chủ nhân đời này nhà họ Lãnh, ả muốn lơi dụng tên già này đối phó với Diệp Thanh Linh, đối phó với Thượng Quan Sở.

      Đợi đến khi người đàn ông kia phát tiết thân thể ả xong, ả đứng dậy sửa sang lại quần áo, cầm điện thoại gọi cho Diệp Thanh Linh.

      “Em tốt của chị, em có khỏe ?” Hàn Phỉ Phỉ mở miệng liền hỏi. Thượng Quan Sở định xuất phát thấy Diệp Thanh Linh nhận điện thoại liền dừng lại.

      Diệp Thanh Linh giống như dự đoán trước Hàn Phỉ Phỉ điện thoại đến, thản nhiên : “Chị họ nhớ mong bữa cơm tù à?”

      Hàn Phỉ Phỉ tức giận đến mức tay phát run. Cứ nghĩ đến những ngày tháng kinh khủng trong nhà lao, lòng ả lại yên tĩnh được, dự tợn quát to với Diệp Thanh Linh ở đầu dây bên kia: “Mày có bản lĩnh làm tao vào tù lại sao? Mày có. Mày muốn mạng Trương Đình Đình cùng con mày ? Để cho Thượng Quan Sở nghe điện thoại.”

      Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Sở, vào điện thoại: “Có oán giận gì hướng vào tôi, liên quan đến ấy.”

      Thượng Quan Sở biết ấy trong miệng Diệp Thanh Linh là chỉ mình, xông lên giật lấy điện thoại, lạnh như băng : “Hàn Phỉ Phỉ muốn gì?”

      “Tôi sao? nghĩ gì cả. Chẳng qua muốn cứu con tự đến trao đổi ba người đó! Bằng tôi có thể giết con tin bất cứ lúc này.” Trong mắt Hàn Phỉ Phỉ toàn ánh lên vẻ độc ác, lần này ả nhất định báo thù thành công.

      Lúc Thượng Quan Sở còn chưa trả lời vấn đề của ả, Hàn Phỉ Phỉ còn , “Tôi biết thiếu gia Sở bản lĩnh rất lớn, đừng nghĩ đến chuyện cứu người, nếu dám động, người của tôi liền đao giải quyết 1 người, muốn con trai và Trương Đình Đình chết, ngoan ngoãn phối hợp, biết ?”

      Nghe được giọng điệu kiêu ngạo của Hàn Phỉ Phỉ trong điện thoại, sắc mặt Thượng Quan Sở trở nên lạnh như băng, lạnh giọng : “Được, tôi đáp ứng với . , ở đâu.”

      mình bay đến thủ đô, ngay lúc bước vào thủ đô, tôi trả lại Trương Đình Đình cùng con trai .” Hàn Phỉ Phỉ .

      Thượng Quan Sở cười lạnh, : “Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng lời của ?”

      Để cho tin tưởng, bây giờ tôi trả lại bé chung với bọn họ, chờ con bé đó bình an đến nhà , hãy xuất phát!” hàn Phỉ Phỉ xong cặt đứt điện thoại. Thượng Quan Sở đặt điện thoại xuống, nhìn mọi người.

      Diệp Thanh Linh biết việc nghiêm trọng, : “ ta ra điều kiện gì?”

      “Hàn Phỉ Phỉ trả Tiểu Mễ để lấy tín trước, ta Tiểu Mễ vừa đến nhà, phải mình xuất phát đến thủ đô.” Thượng Quan Sở thuật lại chi tiết.

      đến thủ đô, ta mới có thể thả Đình Đình cùng Tiểu Diệp Tử đúng !” Diệp Thanh Linh sắc mặt trầm xuống .

      “Sao em biết?” Thượng Quan Sở cau mày hỏi.

      “Em biết ta muốn gì? thể đến thủ đô, nơi đó vốn phải là địa bàn của , đến đó tương đương vpis chịu chết.” Mục đích của Hàn Phỉ Phỉ lại ràng hơn hết, muốn Diệp Thanh Linh mất chồng mất hạnh phúc, đây là trả thù của ả đối với Diệp Thanh Linh .

      Thượng Quan Sở nắm tay Diệp Thanh Linh, cảm nhận ràng tay run, an ủi : “Tin tưởng , bình an trở về.” Vì cứu con trai cùng Trương Đình Đình, nguyện ý mạo hiểm.

      Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, trong lòng chua xót, : “, em thể để mạo hiểm, chúng ta có thể nghĩ cách khác.”

      Lúc này điện thoại Lãnh Thần vang lên, tiếp điện thoại xong nhìn Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở, mở miệng : “Tôi đến thủ đô trước, Thượng Quan Sở chờ Tiểu Mễ về xuất phát luôn!” xong nhìn về phía Diệp Thanh Linh : “Chuyện ở thủ đô giao cho .”

      Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn Lãnh Thần, cảm kích cười: “Được rồi!” Cho dù nữa, Thượng Quan Sở cũng vì cứu con trai mà mạo hiểm, vậy, liền tin tưởng chồng mình, cũng tin tưởng Lãnh Thần.

      Hàn Phỉ Phỉ quả nhiên lời giữ lời, vài giờ sau liền mang Tiền Tiểu Mễ đến nhà sách của Nhạc Nhạc. Sau khi mọi người mang Tiền Tiểu Mễ bình an trở về, Thượng Quan Sở mới bắt đầu xuất phát, mình ngồi máy bay đến thủ đô. Mà lúc này, Lãnh Thân sớm đến thủ đô, chỉ biết chỗ dựa của Hàn Phỉ Phỉ là ai, hơn nữa còn chuẩn bị chu đáo. Chờ sau khi Hàn Phỉ Phỉ thả Tiểu Diệp Tử cùng Trương Đình Đình, lập tức hành động.
      Nguyen Duy Khanh NgocMizuki thích bài này.

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :