1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo (Hoàn + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      080: giả bộ ngốc
      Editor: AnTu
      Beta: Ái Nhân

      Thượng Quan Sở lạnh lùng xoay người nhìn em nhà họ Dịch, : "Chuyện này để sau ." Việc quan trọng của bọn họ bây giờ là xem tình hình của Mễ Lam Nhi.

      Dịch Thiếu Kiệt còn định gì đó, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Thượng Quan Sở cũng còn dũng khí cò kè với ta, liền an ủi Hiểu Huyên: "Em , đừng khóc. thay em lấy lại công bằng."

      "Vâng!" Dịch Hiểu Huyên vừa khóc vừa gật đầu, nhìn qua đáng thương.

      Trương Đình Đình nhìn hành vi của Dịch Hiểu Huyên cực kỳ bất mãn, theo sau Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh, trong lòng vô cùng bực tức, "Chúng tôi ràng có đánh Dịch Hiểu Huyên. Là ta cố ý xô Thanh Linh, thiếu chút nữa còn xô ngã Thanh Linh, ta đụng vào người ta liền bất ngờ biết vì sao khóc chạy , nào có biết được những vết thương người ta là do đâu.”

      Trương Đình Đình nhiều như vậy, Thượng Quan Sở chỉ nghe lọt lỗ tai được câu, chính là Thanh Linh thiếu chút nữa bị xô té. nhíu mày, cúi đầu nhìn mặt Diệp Thanh Linh, : " sao chứ!"

      " sao." Diệp Thanh Linh cười trả lời.

      Thượng Quan Sở nhìn khuôn mặt Diệp Thanh Linh cười rất thản nhiên, hỏi: "Thanh Linh thấy Dịch Hiểu Huyên như thế nào?"

      " sao?" Diệp Thanh Linh quang câu hỏi đó lại, vấn đề phải là thấy ta như thế nào. Mà là thấy Dịch Hiểu Huyên như thế nào, cho tới nay cũng tin là Dịch Hiểu Huyên là đồ ngốc.

      "..." Thượng Quan Sở do dự chút : " ta là em của Thiếu Kiệt, tin ta giả ngu." Nếu giả ngu, sao Khương Thừa lại nhìn ra?

      "Có lẽ vậy!" Diệp Thanh Linh lúng ta lúng túng trả lời.

      Thượng Quan Sở nhìn mặt Diệp Thanh Linh, trong lòng cũng bắt đầu hoài nghi vì sao Dịch Hiểu Huyên đến.

      Bọn họ vừa trở lại bên ngoài phòng bệnh, thấy Chu Ngao cùng Khương Thừa từ trong phòng bệnh ra. Khương Thừa thực kích động, : "Mễ Lam Nhi tỉnh rồi."

      " vậy sao?" Điều này thực thể tưởng tượng a! Mọi người đều thể tin những gì vừa nghe.

      " đấy." Chu Ngao vẻ mặt đắc ý cười.

      Diệp Thanh Linh đến trước mặt Chu Ngao, chân thành : "Cám ơn."

      Chu Ngao cười càng đắc ý, đứng trước nhiều người, chỉ có hôm nay mới cảm thấy mình là nhân vật chính, lúc khác chỉ là vai phụ. Cảm giác nổi trội như vậy từ lúc chào đời tới nay là lần đầu tiên, có thể đắc ý sao?

      Tiền Nguyên nghe được Mễ Lam Nhi tỉnh, ngay cả tiếng cảm ơn còn chưa liền vọt vào phòng bệnh. Những người khác cũng theo vào phòng bệnh.

      Trong phòng bệnh, mọi người chỉ thấy Mễ Lam Nhi trợn tròn mắt, mỗi người đều vui vẻ vô cùng. Vui vẻ nhất là Tiền Nguyên cùng Diệp Thanh Linh, Tiền Nguyên cầm chặt tay Mễ Lam Nhi, : "Lam Nhi em tỉnh rồi, em tỉnh rồi. tốt quá." Bởi vì quá vui, quá kích động, hốc mắt Tiền Nguyên đọng nước.

      Mễ Lam Nhi ngơ ngác nhìn mặt Tiền Nguyên, nhìn ánh mắt ướt, đây là lần đầu tiên thấy khóc, vài ngày nay nằm mơ, cũng mơ thấy khóc, nhưng đó phải là thực, bây giờ thực nhìn thấy rồi. Mễ Lam Nhi dám tin, có chút tự giễu : " phải vì tôi mà khóc đấy chứ!" Phải biết rằng Tiền Nguyên là người cao ngạo lạnh lùng ra sao, muốn người phụ nữ mà rơi lệ, so với lên trời còn khó hơn.

      Vốn kích động Tiền Nguyên vừa nghe Mễ Lam Nhi , có chút tức giận, lạnh lùng nghiêm mặt : " là con người, vì em mà khóc có gì kỳ quái."

      thế nhưng thừa nhận là vì mà khóc, Mễ Lam Nhi kinh ngạc nhìn , lâu mới mở miệng, " bị bệnh chứ!"

      Diệp Thanh Linh nghe Mễ Lam Nhi hoài nghi Tiền Nguyên, còn ta bị bệnh liền cười ra tiếng, : "Xem ra Mễ Lam Nhi hôn mê tháng, còn hôn mê ra cảm xúc hài hước."

      Mọi người vừa nghe, đều nở nụ cười.

      Nhạc Nhạc cười : "Mễ Lam Nhi, đừng hiểu lầm Tiền Nguyên người ta, người ta vì mà trái lời của cha mẹ."

      Ngô Vân muốn phủ định lời của Nhạc Nhạc, lại bị Tô Phi giành : "Đúng vậy a, Tiền Nguyên giờ là có nhà mà thể về."

      Diệp Thanh Linh biết mọi người là muốn tác hợp hai người này, cũng cười : "Chẳng qua Mễ Lam Nhi nếu muốn nhìn thấy người ta, vậy tôi đuổi ta ra khỏi nhà họ Diệp."

      "Đuổi ra khỏi nhà họ Diệp sao đủ, Mễ Lam Nhi vốn là em của chúng tôi, thế nào cũng phải thay ấy đuổi ta ra khỏi Thành phố A." Thượng Quan Sở cũng phối hợp cười .

      Ngô Vân thế này mới hiểu , cuối cùng cùng mọi người ở đây tác hợp Mễ Lam Nhi cùng Tiền Nguyên, cũng cười : "Nếu như đuổi ra khỏi Thành phố A còn chưa đủ, vậy đuổi ta ra khỏi nước mình, làm cho ta cả đời cũng thể về nước. Như vậy làm Mễ Lam Nhi tức giận."

      Mọi người nghe xong lời của Ngô Vân, tất cả đều vứt cho ta cái xem thường, đều giọng thầm, tìm ra lời thoại nào mới hơn sao?

      Ngô Vân nghe xong mọi người thầm, vẻ mặt khó chịu cúi đầu : "Vừa rồi phải thiếu gia Sở cũng ?"

      Mọi người lại liếc Ngô Vân cái, đó là Thượng Quan Sở được ? ta .

      Mễ Lam Nhi thấy khí có chút u, bất lực cười : "Tốt lắm, cám ơn mọi người, đuổi !"

      Mọi người nghĩ tới Mễ Lam Nhi hiểu ý tốt của họ, đều nhìn Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở. Thượng Quan Sở ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Linh, biểu tình đừng nhìn , sao biết phải làm gì bây giờ.

      Diệp Thanh Linh nhìn Mễ Lam Nhi cười : "Mễ Lam Nhi tỉnh, như vậy chuyện của Tiền Nguyên vẫn là giao cho chính xử lý!" câu liền ném vấn đề trở lại, mọi người đều nhất trí với câu của Diệp Thanh Linh, ai cũng tỏ vẻ bội phục.

      Mễ Lam Nhi biết như thế nào cũng lại qua Diệp Thanh Linh, liền thay đổi đề tài, : "Có gì ăn ?"

      "Có, có." Má Trương bỗng nhiên từ bên ngoài tiến vào, tay còn cầm cái ấm, : "Ăn chút cháo, rất nhiều ngày rồi con ăn cái gì, ăn cháo giúp dạ dày thích ứng tốt hơn." Má Trương vừa vừa lấy ra bát cháo đầy.

      Mọi người thấy Má Trương cẩn thận đút cháo cho Lam Nhi, trong lòng thực cảm động, là nhà có người già như có của quý a!

      Mễ Lam Nhi ăn cháo do Má Trương làm, cảm thấy ngọt ngào, nghĩ đến khoảng thời gian tốt đẹp ở cùng với mẹ.

      Ngày hôm sau Mễ Lam Nhi quay về nhà họ Diệp, sau khi vào phòng, liền nhìn thấy bộ chăn đệm trải mặt đất, xoay người nhìn Tiền Nguyên, : "Đây là của ?"

      "Đúng!" Tiền Nguyên gật đầu.

      "Vì sao ngủ giường?" đều ở bệnh viện, nhất thiết phải để giường , còn mình ngủ sofa nha!

      "Em cho mà." Tiền Nguyên .

      "Hình như từng có chuyện như vậy." cho? Mễ Lam Nhi nghĩ nghĩ, đúng a! Cho đến bây giờ cũng cho ngủ giường của , nhưng là cũng có ở nhà, còn nghe theo quy định của . làm như vậy là tôn trọng sao? Hay là ngu ngốc đây?

      Tiền Nguyên nhìn , lúc lâu sau : " có phòng, ngủ ngoài sofa, được ?" Tiền Nguyên sợ tức giận lại đuổi rời . Nhớ đến lần trước bởi vì cha gọi điện thoại với những lời khó nghe, cũng rất bất an.

      "Tùy ." Mễ Lam Nhi thản nhiên .

      Tiền Nguyên nghe như vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ.

      Đối với Dịch Hiểu Huyên Diệp Thanh Linh cùng Trương Đình Đình gây chuyện đánh , Thượng Quan Sở vẫn nhớ, sau khi Mễ Lam Nhi tỉnh lại liền trực tiếp đến nhà họ Diệp xử lý việc này.

      Khi đến nhà họ Diệp, Khương Thừa mở miệng trước : "Thiếu Kiệt, giáo sư Chu đồng ý chữa trị cho Hiểu Huyên."

      Dịch Thiếu Kiệt vừa nghe liền vui vẻ, : " vậy sao?" Khương Thừa cùng Chu Ngao gật đầu, ta xoay người nhìn sang Dịch Hiểu Huyên : "Hiểu Huyên em được cứu rồi, được cứu rồi."

      Dịch Hiểu Huyên vẻ mặt ngây ngô cười, : " trai, phải em vẫn khỏe sao? Vì sao muốn cứu em?"

      "Khương Thừa phải vẫn em bị bệnh sao? Bây giờ giáo sư Chu có ý muốn trị bệnh cho em, sau khi trị hết bệnh Hiểu Huyên càng thông minh, càng hấp dẫn." Dịch Thiếu Kiệt động viên em , sợ lại chống đối kịch liệt giống như lúc Khương Thừa chữa trị cho vậy. Dịch Thiếu Kiệt xong liền dẫn Dịch Hiểu Huyên đến bên Khương Thừa.

      Dịch Hiểu Huyên đột nhiên khóc lớn lên, "Em muốn châm, em muốn." xong liền chạy như điên ra ngoài.

      "Hiểu Huyên, Hiểu Huyên." Dịch Thiếu Kiệt kêu to, sau đó đuổi theo.

      Trương Đình Đình nhìn hành vi lạ thường của Dịch Hiểu Huyên, lớn tiếng kêu lên: "Dịch Hiểu Huyên, đừng giả ngu nữa." Biết hãm hại Thanh Linh, cũng biết châm cứu là gì, người như vậy nếu là con ngốc, tin mới lạ.

      Dịch Hiểu Huyên nghe xong, sửng sốt, dừng lại vài giây, mới lấy lại tinh thần, tiếp theo lại cãi lộn.

      Động tác khác thường vừa rồi của Dịch Hiểu Huyên mọi người đều thấy , thấy còn ngừng tranh cãi ầm ĩ, Thượng Quan Sở nhíu mày, thản nhiên : " Sở giúp em trừng phạt, đánh người xấu, thế nào?"

      Dịch Hiểu Huyên nghe xong quả nhiên còn náo loạn, Thượng Quan Sở lạnh lùng nhìn Dịch Hiểu Huyên, quay sang Dịch Thiếu Kiệt : "Thiếu Kiệt, cậu muốn giáo sư Chu chữa trị giúp Hiểu Huyên sao?"

      "Tất nhiên rồi." Đối với em trở thành bộ dáng người ngây ngốc, đến nay ta chỉ nghĩ là tâm bệnh, chỉ cần có cơ hội, ta cũng bỏ qua.

      "Cậu hỏi ý kiến bà nội cậu thế nào?" Thượng Quan Sở cười .

      " có hỏi, thế nào bà nội cũng đồng ý." Dịch Thiếu Kiệt vẻ mặt nghi hoặc nhìn Thượng Quan Sở.

      Nghe đến đó Diệp Thanh Linh mở miệng, "Bà nội đồng ý." Bởi vì lần trước bọn họ đến đó tìm Khương Thừa, là bà nội đến hỏi Hiểu Huyên, hơn nữa vừa hỏi liền có đáp án. có thể kết luận, bà nội có lẽ sớm biết Dịch Hiểu Huyên giả bộ bị bệnh.

      "Vì cái gì?" Dịch Thiếu Kiệt hiểu nên hỏi.

      "Rất đơn giản, Hiểu Huyên căn bản là có bệnh." Diệp Thanh Linh khẳng định ra những lời này. Mặc kệ Dịch Hiểu Huyên có thừa nhận hay , đều dám xác định.

      "Làm sao như vậy? bậy." Dịch Thiếu Kiệt tin lời của Diệp Thanh Linh, ta tin người đáng , đơn thuần như vậy, ra tâm cơ sâu trầm như vậy, đến ta cũng lừa.

      "Sao có khả năng." Trương Đình Đình lạnh lùng : "Lúc đó ở bệnh viện chúng tôi căn bản là đánh ta, đến chạm vào ta cũng chưa, nhưng ta lại với ta bị chúng tôi đánh? ta dối, biết à? người dối người khác là kẻ ngốc, này có thể sao?"

      " có khả năng, Hiểu Huyên phải là người vu oan cho người khác, cũng gạt người." Dịch Thiếu Kiệt lớn tiếng quát, ta thể tin được em của mình lại lừa ta nhiều năm như vậy, bao năm qua ta vẫn lo lắng tự trách bản thân rất nhiều.

      Thấy Dịch Thiếu Kiệt thực kích động, rốt cục Dịch Hiểu Huyên hề giả bộ nữa, lớn tiếng : "Đúng đó, tôi giả ngốc, sao?"

      Dịch Thiếu Kiệt nghe xong, chút nghĩ ngợi liền giơ tay tác vào mặt Dịch Hiểu Huyên, giận dữ hét: "Em gì?" em đáng lúc trước đâu, em trong sáng lúc trước bây giờ đâu rồi? Vì cái gì em lại biến thành như vậy, vì cái gì?

      Dịch Hiểu Huyên bụm mặt, ngơ ngác nhìn Dịch Thiếu Kiệt, : ", thực xin lỗi! Em muốn lừa gạt , nhưng em giả bộ bệnh, Sở cái liếc mắt cũng cho."

      Dịch Thiếu Kiệt ngơ ngác nhìn em , đây vẫn là em sao? Vì người đàn ông mà giả ngu, biết như vậy là công bằng với Khương Thừa sao? Khương Thừa vì đến bao nhiêu nơi, vì muốn trị bệnh cho , cuối cùng tất cả đều là gạt người!

      Khương Thừa ngơ ngác nhìn Dịch Hiểu Huyên, cái gì cũng , chỉ là ngơ ngác nhìn như vậy.

      Người khác đều lẳng lặng nhìn, nhìn Dịch Hiểu Huyên, xem ta giải thích thế nào?

      Dịch Hiểu Huyên nhìn Thượng Quan Sở, chậm rãi : "Từ em thích Sở, mỗi lần Sở đến nhà em, em đều ở góc lặng lẽ nhìn, nhưng Sở chưa bao giờ nhìn em dù chỉ là cái liếc mắt. Có lần, em bị bệnh, Sở đến thăm em, lại còn mua quà cho em, em thực rất vui. Từ đó về sau, em nghĩ nếu muốn gặp Sở phải giả bệnh cảm mạo này nọ, như vậy Sở mới đến thăm em."

      "Nhưng sau khi Sở Mĩ, lúc ấy trở về, cha ấy mất, thời gian em thấy ấy càng ngày càng ít . Mãi đến khi, ấy phát triển bang Sở lớn mạh xong, cứ khoảng tháng lại đến thăm bà nội, nhưng ấy vẫn nhìn em, cho dù là chỉ cái, ấy cũng nhìn em." Dịch Hiểu Huyên vừa vừa khóc ngừng.

      "Em mới nghĩ đến việc giả bộ bị bệnh, chỉ cần em bị bệnh, chỉ cần em van cầu hai, hai mời Sở đến thăm em. Bởi vậy em lợi dụng lần đó giả ngu. Em phát khi em khờ, cái gì cũng có thể , muốn khi nào núi Minh Nguyệt liền . Có đôi khi còn ỷ lại , Sở cũng tức giận, đuổi em . Nhưng mỗi lần em ôm ấy, ấy tức giận, kêu hai quản thúc em. Sở xem em như cây si, sao, chỉ cần có thể mỗi ngày nhìn thấy ấy, cùng ấy chỗ là được. Nhưng ấy lại thích Diệp Thanh Linh, ấy cho em chạm ấy em , lại còn cho em đến nhà họ Diệp. Cho dù là em bị bệnh, ấy cũng đến thăm em. Lần trước em giả bộ bất tỉnh, Sở chút quan tâm cũng có, vẫn muốn em rời ."

      Dịch Hiểu Huyên càng càng kích động, rống to lên: "Em thích người có gì sai? Vì sao lại đối xử với em như vậy?"

      Khương Thừa nghe xong cả người hoàn toàn ngốc lăng, cho tới nay, người ngốc là , khó trách làm cái gì Hiểu Huyên cũng thích, ra trong lòng có người khác.

      Dịch Thiếu Kiệt nhìn Dịch Hiểu Huyên lâu, thương tâm : “Vì chuyện này? Em muốn giả ngốc? Cả em cũng lừa?"

      ", phải như thế, em muốn lừa gạt . Nhưng biết em giả ngốc cho Sở." Bởi vậy mới gì.

      "Đừng nữa." Dịch Thiếu Kiệt thất vọng, xong liền rời , em ruột của lại lừa , đời này còn có cái gì để có thể tin tưởng.

      Thấy hai đau lòng bỏ , Dịch Hiểu Huyên tức giận, trừng mắt Diệp Thanh Linh cùng Trương Đình Đình, quát: "Đều tại các người, đều là các người vạch trần tôi, bằng hai tôi đau lòng như vậy" Dịch Hiểu Huyên thấy chình mình sai, đem hết trách nhiệm đổ cho Diệp Thanh Linh cùng Trương Đình Đình.

      Diệp Thanh Linh muốn lại liếc nhìn Dịch Hiểu Huyên cái, muốn nhiều lời với người căn bản phân phải trái như vậy, thản nhiên xoay người lên thư phòng ở lầu.
      laulagaubonganvung thích bài này.

    2. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      081: có con

      Editor: AnTu

      Beta: Ái Nhân



      Nhìn hai mình đau lòng bỏ , Dịch Hiểu Huyên trừng mắt nhìn Diệp Thanh Linh cùng Trương Đình Đình, quát: "Đều tại hai người, tại các người vạch trần tôi, nếu hai tôi đau lòng như vậy." Dịch Hiểu Huyên thấy mình sai cái gì, đem hết trách nhiệm đổ cho Diệp Thanh Linh cùng Trương Đình Đình.


      Diệp Thanh Linh nghĩ gì nhiều, liếc nhìn Dịch Hiểu Huyên cái, muốn nhiều với kẻ phân biệt phải trái như ta, thản nhiên xoay người lên thư phòng lầu.


      Thượng Quan Sở thấy Diệp Thanh Linh rời , cũng theo lên lầu. Dịch Hiểu Huyên lại trừng mắt liếc Diệp Thanh Linh bỏ , còn Thượng Quan Sở từng bước theo sát , trong lòng càng đố kị, giận dữ chạy đến bên bàn cầm ly trà ném về phía Diệp Thanh Linh, lớn tiếng hét: "Diệp Thanh Linh chết !"


      Thượng Quan Sở vừa kịp kéo Diệp Thanh Linh tránh sang bên, chén trà vỡ tan mặt sàn.


      Dịch Hiểu Huyên ném trúng Diệp Thanh Linh, mà thanh chén trà rơi xuống đất làm Khương Thừa giật mình nhìn sang. Khương Thừa thấy ánh mắt Thượng Quan Sở trở nên lạnh giá như muốn giết người, vội vàng kéo Dịch Hiểu Huyên ra ngoài, : "Sở thiếu, tôi nghĩ Hiểu Huyên phải cố ý." Dịch Hiểu Huyên cũng phản kháng, để mặc cho Khương Thừa kéo ra ngoài cửa.
      "Sở thiếu..." Tô Phi thấy Khương Thừa cùng Dịch Hiểu Huyên rời , muốn hỏi ý kiến Thượng Quan Sở xem thế nào.


      Thượng Quan Sở khoát tay, : "Bỏ ."


      Tô Phi hiểu Thượng Quan Sở vì Dịch Thiếu Kiệt, bà nội nên so đo với Dịch Hiểu Huyên, nhưng đối với Khương Thừa, có cùng cái nhìn, "Thiếu gia Sở, Khương Thừa sao đây?"


      "Để !" Khương Thừa đáng thương vì Dịch Hiểu Huyên phải trả giá rất nhiều, nhận được trừ bỏ thương tổn cái gì cũng nhận được.


      Diệp Thanh Linh hiểu những ý tứ trong lời của Tô Phi, nhưng cũng đồng ý để Thượng Quan Sở xử lý, đối với Dịch Hiểu Huyên cùng Khương Thừa, thể đối xử tuyệt tình như đối với người ngoài như vậy.


      Đối với chuyện của Dịch Hiểu Huyên mọi người đều làm như có chuyện gì, hai ngày sau ai nhắc lại, mọi người đều tưởng rằng Dịch Hiểu Huyên bị vạch trần bao giờ dám xuất ở Diệp gia nữa, nhưng có ai biết rằng, sau ngày thứ ba, Dịch Hiểu Huyên lại xuất ở Diệp gia, cầu gặp Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở.


      Nghe A Phú bẩm báo xong, Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở thản nhiên : "Việc này cứ quyết định."


      Thượng Quan Sở chút suy nghĩ : " gặp."


      A Phú chuyển lời đến Dịch Hiểu Huyên rằng Sở thiếu gặp. Dịch Hiểu Huyên nghe xong, lẳng lặng nhìn nhìn quanh biệt thự của Diệp gia, yên lặng rời .


      A Phú là người biết dối, Diệp Thanh Linh cũng gì.


      Ngày hôm sau, Dịch Hiểu Huyên lại đến.


      A Phú lại bẩm báo, Thượng Quan Sở cũng gặp. Dịch Hiểu Huyên lại yên lặng rời . Liên tiếp trong năm ngày Dịch Hiểu Huyên đều đến đây, Thượng Quan Sở chỉ hai chữ ' gặp'.


      Nhiều ngày sau đó, Dịch Hiểu Huyên đột nhiên hề đến. Mọi người ngạc nhiên khi thấy đến nữa, chỉ có Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh thờ ơ.


      Mấy ngày nay Diệp Thanh Linh cảm thấy bất an, chu kỳ kinh nguyệt của luôn chính xác nhưng bảy ngày đều có đến. hoài nghi biết có phải là mang thai? Buổi sáng sau khi rời giường rửa mặt chải đầu, liền thay quần áo mới.


      Thượng Quan Sở biết Diệp Thanh Linh ở nhà đều ăn mặc khá thoải mái, thấy ăn mặc chỉnh tề, liền tò mò hỏi: "Thanh Linh muốn ra ngoài sao?" Ở với , chỉ cần có lệnh cho ra khỏi cửa, tháng cũng ra ngoài được.


      “Ừ!" Diệp Thanh Linh gật đầu.


      " đâu?" Hôm nay hình như phải đến ngày họp trong công ty, biết có lý do gì mà phải ra ngoài.


      "Bệnh viện." Diệp Thanh Linh thản nhiên .


      Vừa nghe đến hai chữ bệnh viện, Thượng Quan Sở hoảng sợ, : "Thanh Linh bị bệnh sao?" xong đưa tay sờ trán .


      Diệp Thanh Linh nhìn , cười : "Chẳng lẽ bị bệnh cũng chỉ có loại cảm sốt này hay sao?"


      "Hình như phải." Thượng Quan Sở suy nghĩ, : "Thanh Linh cảm thấy chỗ nào thoái mái!"


      " có." Diệp Thanh Linh trả lời, có chỗ nào thoải mái, chỉ lo lắng là mình mang thai mà thôi.


      “Vậy vì sao phải bệnh viện?" Thượng Quan Sở lại càng hiểu.


      Diệp Thanh Linh vừa ra khỏi phòng vừa : "Mang thai đều có chút triệu chứng gì?"


      "Mang thai?" Thượng Quan Sở lặp lại lời của , đột nhiên nghĩ tới gì đó, miệng cười to : "Thanh Linh, phải là em mang thai đấy chứ?"


      " biết." Diệp Thanh Linh thản nhiên trả lời.


      Thượng Quan Sở cau mày, giữ chặt tay , : " hay giả?" muốn nghe câu trả lời chính xác, muốn nghe hai từ biết, chắc.


      " bệnh viện rồi biết." Cũng biết gấp cái gì, cũng phải bác sĩ, lại cũng chưa từng có con, cũng đâu biết là thực có?


      " bệnh viện nào." Ý cười mặt Thượng Quan Sở, kéo tay Diệp Thanh Linh qua, sau hai phút sau, vẻ mặt tươi cười của càng đậm, gì cười ôm Diệp Thanh Linh xuống lầu. Vừa đến phòng khách, thấy mọi người đều rời giường, có người ở phòng khách xem truyền hình, cũng có người đọc báo, có người lại gọi điện thoại.


      Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh xuống phòng khách, mọi người đều như thường ngày, tiếp tục hoạt động như bình thường.


      Thượng Quan Sở mặc kệ người khác có chú ý bọn họ hay , cười lớn tiếng tuyên bố, "Thanh Linh mang thai, tôi có con trai."


      Lời này vừa ra, mọi người đều dừng động tác làm, ngơ ngác nhìn Thượng Quan Sở cười hưng phấn.


      hồi lâu sau, Nhạc Nhạc tin : " làm sao mà biết được?" đến bệnh viện, mang thai mang thai sao? tưởng mình là ai vậy!


      "Đúng vậy, sao biết?" Trương Đình Đình cũng tin, hỏi.


      Chu Ngao đưa ra câu hỏi nào, mà trực tiếp đến bên Diệp Thanh Linh, cười cười cầm lấy cổ tay , hai phút sau, : "Là ."


      Chu Ngao chứng thực lời của Thượng Quan Sở, ý cười của Thượng Quan Sở càng đậm.


      Nhạc Nhạc cùng Trương Đình Đình nghe xong ngây người mất vài giây, hai người vừa cười vừa đến bên Diệp Thanh Linh : "Thanh Linh mau ngồi xuống ! Đừng đứng, tốt cho đứa ."


      Diệp Thanh Linh liếc mắt nhìn hai người cái, cũng phải bị bệnh, có cần như vậy ?


      Lúc này Má Trương ra kêu mọi người dùng bữa sáng, nghe được Diệp Thanh Linh có thai, bà thấy hưng phấn vô cùng. Lúc ăn cơm họ ngừng những việc cần chú ý. Biến thành Diệp Thanh Linh biết là ăn được hay là ăn ngon.


      Ăn cơm xong, Nhạc Nhạc càng kỳ quái, Diệp Thanh Linh phải về thư phòng, thế nhưng: "Thanh Linh tôi cõng lên lầu! Phụ nữ có thai phải cẩn thận khi cầu thang."


      Diệp Thanh Linh chưa kịp gì, Thượng Quan Sở vẻ mặt lạnh lùng liếc Nhạc Nhạc cái rồi ôm Diệp Thanh Linh lên lầu.


      Diệp Thanh Linh bị ôm như vậy, thấy tự nhiên, : "Thả em xuống."


      Thượng Quan Sở lời nào, ôm lên lầu rồi mới thả xuống.


      Diệp Thanh Linh có việc gì nhưng vẫn có thói quen tính sử dụng máy tính, Nhạc Nhạc đột nhiên kêu to, "Thanh Linh phụ nữ có thai thể dùng máy tính. Buổi sáng Má Trương có , máy tính có tia phóng xạ ảnh hưởng tốt đến đứa ."


      Diệp Thanh Linh liếc Nhạc Nhạc cái, rồi cầm mấy tập tài liệu bàn lên xem.


      Nhạc Nhạc lại : "Thanh Linh, phụ nữ có thai phải nghỉ ngơi nhiều, thể để quá mệt." xong đem toàn bộ tài liệu trong tay đưa cho Thượng Quan Sở, : "Việc này, về sau đều về quản lý."


      Thượng Quan Sở thản nhiên liếc Nhạc Nhạc cái, : "Cậu có việc gì làm?"


      "Có chứ, Má Trương vừa việc phụ nữ có thai cần chú ý đều nhớ kỹ, về sau việc này giao cho tôi !" Nhạc Nhạc cười .


      Thượng Quan Sở cầm tài liệu trong tay đưa cho Nhạc Nhạc, : "Về sau chuyện của Diệp thị cậu hãy xử lý, như vậy là giúp Thanh Linh cũng như giúp Trương Đình Đình, ẻo lả cậu vui chứ!" Vợ vì sao phải để ẻo lả này chăm sóc, muốn chăm sóc cũng phải là – chồng chăm sóc mới đúng.


      Nhạc Nhạc nhếch miệng, nhìn nhìn Diệp Thanh Linh, ỏng ẻo : "Được rồi!"


      Thượng Quan Sở vừa lòng nở nụ cười, : "Như vậy mới là chị em tốt, làm việc ."


      Nhạc Nhạc lườm Thượng Quan Sở cái, vui : " cần nhắc." Tình cảm ta đối với Thanh Linh giống bọn họ tưởng.


      Thượng Quan Sở chỉ cười . Diệp Thanh Linh nhìn hai người, thở dài hơi, : "Tôi có thể làm cái gì?" Cái này cần làm, cái kia cần làm, vậy có thể làm cái gì đây?


      Nhạc Nhạc cười : "Nghe nhạc, ngủ nghỉ, đọc sách."


      Diệp Thanh Linh là người thích yên tĩnh, như vậy hàng ngày đều nghe nhạc. Nghe xong trong chốc lát, : "Vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra chứ?" vẫn lo lắng, bọn họ chỉ chẩn đoán thông qua việc bắt mạch như vậy liền xác định mang thai, quá tin tưởng, cho dù như thế nào tờ giấy chứng minh vẫn có sức thuyết phục hơn.


      "Được." Thượng Quan Sở biết trong lòng Diệp Thanh Linh suy nghĩ cái gì, dù sau cũng thể ở nhà cả ngày ra khỏi cửa.


      Cả đoàn người đến bệnh viện tư nhân của nhà Thượng Quan, trải qua các xét nghiệm kết quả cuối cùng giống như Thượng Quan Sở , Diệp Thanh Linh nhìn tờ giấy chứng mang thai. Nhìn Thượng Quan Sở : " biết y thuật?"


      "Cũng nhiều lắm." Thượng Quan Sở cười .


      nhiều lắm, chính là biết rất nhiều, Diệp Thanh Linh cười cười : "Xem ra về sau cần đến bệnh viện."


      "Thanh Linh muốn đỡ đẻ?" Thượng Quan Sở cười .


      "Nếu như yên tâm để con trai sinh ra ở nhà cũng có có việc gì." đến bệnh viện đến kiểm tra, phải đến bệnh viện sinh con, muốn ở trước mặt người đàn ông to lớn sinh con, làm được.


      "Lo lắng." Thượng Quan Sở cười cười , chuyện liều mạng này, vẫn nên đùa tốt hơn.


      Đối với việc Diệp Thanh Linh mang thai, mọi người đều rất xem trọng, Thượng Quan Sở theo sát nữa bước rời.


      Buổi tối, Diệp Thanh Linh lên giường ngủ, Thượng Quan Sở cũng an phận. Động tay động chân với .


      " làm cái gì?" Diệp Thanh Linh nháy mắt nhìn .


      "Vận động." Thượng Quan Sở cười .


      "Bác sĩ thời kỳ đầu mang thai phải chú ý." Diệp Thanh Linh thản nhiên .


      Thượng Quan Sở nhanh chóng cởi bỏ quần áo, tay di động thân thể của , : "Thằng này chưa sinh ra nghĩ chiếm lấy em, thấy đừng sinh ra hơn."


      Diệp Thanh Linh thản nhiên trả lời: "Em chỉ có thể để ‘nó’ ở trong bụng em chín tháng." nghĩ đến ra những lời như vậy, đây là con của được , vì chút dục vọng này, lại đứa đừng sinh ra?


      nghĩ tới lại trả lời như vậy, cũng chỉ là mà thôi, hì hì cười : "Vợ à, chúng ta thể vì đứa mà mất lạc thú vợ chồng, đúng ?"


      "Phải nghe lời khuyên của bác sĩ." Diệp Thanh Linh tình ý sâu xa .


      Thượng Quan Sở đè lên thân , tay chân cùng sử dụng cởi quần áo của , : " Con trai Thượng Quan Sở là ai? chịu nổi chút sóng gió ấy." xong ngay lập tức dùng miệng ngăn chặn của môi.

    3. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      082: đừng tham hoan

      Editor: AnTu

      Beta: Ái Nhân



      Tuy Thượng Quan Sở nhàng, nhưng cũng bởi vì bộ dạng này vô cùng hưng phấn, vì thế ép buộc Diệp Thanh Linh cả đêm. Cuối cùng dừng lại, là vì Diệp Thanh Linh tức giận nên bị bắt phải dừng.


      Đối với hành vi của Thượng Quan Sở, Diệp Thanh Linh vô cùng bất mãn, thể ngủ được, cả người ngồi thẳng dậy nhìn , bắt đầu thuyết giáo.


      " muốn có đứa hay là muốn có cuộc sống vợ chồng?" Diệp Thanh Linh vẻ mặt nghiêm túc, hôm nay nếu ràng, chỉ sợ là về sau cũng đừng ngủ được.


      Nhìn khuôn mặt nhắn nghiêm túc của , Thượng Quan Sở cười : "Cả hai được ?"


      " được, trong hai chỉ chọn ." Nhìn khuôn mặt cười của , rốt cuộc cũng thể nghiêm túc tiếp, lại có chút muốn cười.


      "Vậy có nên cho lựa chọn thứ ba?" Thượng Quan Sở cố ý nghe , bắt đầu giả vờ câm điếc cò kè ra giá.


      " ?" Diệp Thanh Linh nghe như vậy, muốn mắng cho trận, nhưng do tính cách của nên sắc mặt cũng bình thản dần.


      "Muốn sao? Thanh Linh, ý chính là có lựa chọn thứ ba, như vậy chọn điều kiện thứ ba." Thượng Quan Sở cười nghiệt, nhìn Diệp Thanh Linh muốn đưa tay xoá sạch nét cười mặt .


      "Tốt lắm!" Diệp Thanh Linh đồng ý gật đầu, tiếp: "Cái lựa chọn thứ ba chính là, đứa cùng cuộc sống vợ chồng cái gì cũng muốn."


      "Thanh Linh em thể nhẫn tâm như vậy." ràng chính là bắt buộc phải lựa chọn đứa có cuộc sống vợ chồng sao?


      "Chỉ là tạm thời." Cũng phải bắt cả đời có cuộc sống vợ chồng, lúc trước chưa kết hôn với , mỗi ngày đối mặt với , cũng qua được sao?


      "Bao lâu?" Thượng Quan Sở vô cùng bất đắc dĩ hỏi.


      "Ba tháng." Bác sĩ ba tháng đầu phải đặc biệt chú ý, muốn vì nhất thời tham hoan mà ảnh hưởng đứa .


      Thượng Quan Sở đồng ý cũng phản đối, cười : "Đến lúc đó hẳn tính !"


      Đối với câu trả lời của mặc dù quá vừa lòng, vẫn cười : "Ngủ !" Nhìn ra ngoài cửa sổ trời cũng sắp sáng, mắt có muốn cũng mở ra được.


      chuyện xong, Thượng Quan Sở tuy vậy nhưng vẻ mặt rất bất mãn, lại phải ngoan ngoãn ôm rồi chìm vào giấc ngủ.


      Hai tiếng sau, tiếng của A Phú bên ngoài vang lên, "Thiếu gia Sở, bà Dịch cùng bà Kim đến đây."


      Thượng Quan Sở mở to mắt, vẻ mặt ủ rũ, : "Biết rồi." Cầm đồng hồ lên nhìn nhìn, bảy giờ, hai cụ già cũng tới sớm quá đấy!


      Thấy bộ dáng vẫn còn buồn ngủ của Diệp Thanh Linh, nỡ đánh thức , đành tự mình đứng dậy xuống lầu gặp hai bà.


      "Bà Kim bà Dịch, sớm quá!" Thượng Quan Sở lười biếng ngã mình ở sô pha.


      " còn sớm, mặt trời chiếu đến mông." Bà Kim cười ha ha .


      Thượng Quan Sở khỏi xem thường, đây là tháng bảy, buổi sáng sáu giờ mặt trời mọc rồi. Mà bây giờ chỉ mới bảy giờ, chẳng lẽ sớm sao? "Hai bà nội, hai bà đến có việc gì sao?" Hai bà cụ này nếu như có gì đến đây.


      " có việc gì, nghe Linh Linh mang thai, ta đến xem sao." Bà Dịch cười .


      "À." Thượng Quan Sở hiểu , ra là muốn nhìn đứa bé, con vẫn còn chưa sinh ra hai bà cụ có quá nóng vội hay , bây giờ cái gì cũng nhìn thấy phải sao?


      "Linh Linh đâu?" Bà Dịch hỏi.


      " ấy còn ngủ." Thượng Quan Sở .


      "Còn ngủ?" Bà Kim tình ý sâu xa nhìn Thượng Quan Sở, : "Là Tiểu Bồ Đào ép buộc Linh Linh đến hỏng rồi?"


      thể tin nha, Thượng Quan Sở bội phục bà Kim, nhưng thể nào ở trước mặt hai cụ thừa nhận chuyện này, liền cười : "Làm gì có, phụ nữ có thai rất hay ngủ nhiều."


      Tuy Thượng Quan Sở giải thích như vậy nhưng hai cụ ràng tin. Bà Dịch : "Phụ nữ có thai đúng là ngủ hơi nhiều chút, nhưng chẳng qua trong ba tháng đầu còn phải kiêng kị chuyện phòng the."


      Thượng Quan Sở mặt vẫn tươi cười như trước, đối với dạy bảo của hai cụ đương nhiên mắt điếc tai ngơ.


      Bà Kim cũng cười : "Tiểu Bồ Đào cũng thể nhất thời tham hoan mà hại đứa ."


      Thượng Quan Sở vẫn nghe lỗ tai này, qua lỗ tai kia và bay mất. Còn gật đầu, nhưng câu cũng lọt vào. Qua hồi lâu, đợi cho hai cụ xong việc phải chú ý đến phụ nữ có thai, mới mở miệng, "Hai bà chỉ vì chuyện này mà đến đây chứ!"


      "Hắc hắc..." Hai bà cụ cười thiếu tự nhiên, bà Dịch mở miệng trước : "Ta còn muốn về chuyện của Hiểu Huyên."


      "Vâng." Thượng Quan Sở gật đầu, vẻ mặt chăm chú lắng nghe.


      "Con bé Hiểu Huyên này cũng là nhất thời hồ đồ, bây giờ con bé biết sai rồi, Tiểu Bồ Đào hãy tha thứ cho con bé !" Bà Kim .


      Bà Dịch cũng : "Kỳ ta sớm hoài nghi con bé đó là giả ngu, năm trước con bé bị ta vạch trần. Nhưng con bé xin ta đừng , sợ làm Thiếu Kiệt đau lòng." Trong lúc đó hai bà có cảm tình với con bé ấy nên mắt nhắm mắt mở, chỉ cần đừng làm lớn chuyện, hai bà cũng hỏi đến.


      Thượng Quan Sở mặt tươi cười thay đổi, vẻ mặt nhàn nhã nhìn ti vi, thản nhiên : "Là Hiểu Huyên mời hai bà đến hộ?"


      " phải, phải." Hai bà vừa nghe, nôn nóng xua tay phủ định.


      Hai người vội vã phủ định, làm cho người ta càng hoài nghi. Thượng Quan Sở biết là Dịch Hiểu Huyên nhờ hai cụ đến hộ, : " có gì là tha thứ hay tha thứ, chỉ cần ta đừng nữa xuất ở trong này nữa, đừng xuất ở trước mặt Thanh Linh, như vậy tốt lắm rồi."


      Bà Dịch khó xử : "Nhưng làm như vậy phải là làm khó Hiểu Huyên sao?" Con bé này cho dù mắt hết hy vọng, cho dù chiếm được, nhìn cũng cảm thấy mỹ mãn. Hiểu Huyên như vậy, bằng bà cũng đồng ý đến giúp, mong Tiểu Bồ Đào tha thứ Hiểu Huyên.


      "Nếu thà, làm sao khiêm tốn?" Thượng Quan Sở vẻ mặt ý cười . Ở trước mặt hai cụ, vẻ mặt hiền lành tươi cười.


      "Ai... Quên ." Bà Dịch thở dài, : "Đó là chuyện của người trẻ các con, các con tự mình giải quyết !" Đây phải là vấn đề riêng ở Tiểu Bồ Đào mà còn ở Hiểu Huyên.


      Thượng Quan Sở cười : "Kỳ bà nội cần thở dài, con phải kiếm chuyện với Hiểu Huyên, chẳng qua là muốn ta đừng đến nhà họ Diệp là được." Thấy bà cụ thở dài, Thượng Quan Sở có chút đành lòng.


      Thượng Quan Sở có thể làm như vậy là nhượng bộ lắm rồi, bà Dịch nghe xong nở nụ cười, : "Vẫn là Tiểu Bồ Đào lúc ."


      Bà Kim bỗng nhiên thở dài : "Đúng a, nhớ Tiểu Bồ Đào lúc còn biết bao, giờ cũng kết hôn sinh con, còn tiểu hầu tử nhà tôi biết ngày tháng năm nào mới chịu kết hôn."


      "Là nha, Thiếu Kiệt nhà tôi cũng thiệt là, biết mặt nào có vấn đề? Hai năm qua thấy nó hẹn hò cùng phụ nữ nào." Bà Dịch cũng thở dài.


      Lúc này Nhạc Nhạc bỗng nhiên từ lầu xuống, cười xen mồm : "Hai cụ, có muốn con thay các người giới thiệu cháu dâu ?"


      Hai bà nội xoay người sang nhìn Nhạc Nhạc, liếc mắt cái liền nhận ra là bạn bè tốt của Diệp Thanh Linh - Nhạc Nhạc, liền cười : "Nhạc Nhạc cũng trưởng thành, cũng đến lúc tìm phụ nữ rồi."


      Nhạc Nhạc cười trả lời: "Duyên phận tới, còn cách nào."


      Bà Kim rất cảm động đối với lời Nhạc Nhạc, : "Đúng a, duyên phận Thiếu Kiệt cùng Thành Vũ cũng chưa tới, chúng ta muốn cũng được nha!"


      "Đúng thế." Bà Dịch cười gật đầu.


      Thấy Nhạc Nhạc tán gẫu cùng hai bà cụ, Thượng Quan Sở mượn cơ hội thoát , WC, “ trở lại” phòng khách. Hai bà cụ thấy Thượng Quan Sở WC biết ngay là trở về, đối với việc chạy trốn của Thượng Quan Sở họ sớm tập thành thói quen.


      Thượng Quan Sở bỏ chạy về phòng, có việc gì nhìn Diệp Thanh Linh ngủ.


      Diệp Thanh Linh vừa tỉnh, thấy ngồi ở giường nhìn mình, hỏi: "Mấy giờ?"


      "Mười hai giờ. Nếu em tỉnh, muốn chịu đói sao." Thượng Quan Sở cười trả lời, nhanh chóng đưa tay kéo vào lòng, ôm buông tay.


      "Em rửa mặt chải đầu chút." Diệp Thanh Linh đẩy tay .


      Thượng Quan Sở vẫn nhúc nhích, ôm chặt đến bất động, Diệp Thanh Linh cười hỏi: " bị hai bà dọa thành ngu chứ!"


      tưởng rằng biết gặp hai cụ, ra cái gì cũng đều biết, cười : " ra lúc A Phú gọi em tỉnh. Em giả bộ ngủ a."


      có nghe được A Phú hai bà cụ đến đây, nhưng khi đó nhàn rỗi, muốn , bởi vậy mới rời giường. Diệp Thanh Linh lại đẩy ra, : " buông ra?"


      "Được rồi." Thượng Quan Sở ôm gật đầu, sau đó cười : "Thanh Linh, chẳng lẽ suốt ba tháng chúng ta có cuộc sống vợ chồng sao?"


      "Ừ, nghe bác sĩ thời kỳ đầu mang thai thể ở cùng phòng." Diệp Thanh Linh .


      "Nhưng phải làm sao bây giờ?" Thượng Quan Sở đáng thương hề hề .


      "Lộn xộn." Diệp Thanh Linh liếc mắt nhìn , phải chỉ là cấm chuyện phòng the ba tháng sao, cũng phải là ba năm.


      "Nhưng mà..." Thượng Quan Sở còn muốn tiếp nhưng bị Diệp Thanh Linh giành trước, "Nhưng mà cái gì, phải là ba tháng sao?" Diệp Thanh Linh nhìn nghiêm túc : "Ở minh nguyệt sơn lần đầu tiên chúng ta gặp mặt đó, là lần đầu tiên của sao?"


      Thượng Quan Sở nghĩ tới lại đột nhiên hỏi vấn đề kỳ quái như vậy, cười gật đầu, "Đúng thế! Sao vậy? Em tin?"


      Diệp Thanh Linh gật đầu mà im lặng lâu, lời nào.


      "Thanh Linh, em tin sao? Đó thực là lần đầu tiên của ." Thượng Quan Sở nóng nảy giải thích việc này. hoàn toàn cho phép chính mình ở trước mặt có chút xíu tỳ vết nào, cũng hoàn toàn cho phép trong tình của bọn họ có chút xíu tỳ vết nào.


      Diệp Thanh Linh nghe được giải thích của , buồn cười : "Đương nhiên là em tin." Tiếp theo còn rất nghiêm túc : "Chẳng qua hai mươi mấy năm trôi qua đều nhẫn nhịn được, chỉ có ba tháng lẽ chịu được?"


      Đối với vấn đề của Diệp Thanh Linh, Thượng Quan Sở hoàn toàn gì, này có thể đánh đồng sao? Thượng Quan Sở kéo đến trước mặt , : "Thanh Linh, có số việc phải dễ dàng em tưởng tượng như vậy, ví dụ như có người chưa từng đến thành phố A rất muốn đến, nhưng khi ta đến đó rồi thấy bình thường. Và nếuanh ta từng ăn thịt lần lần sau nhìn thấy tự chủ được muốn ăn." Thượng Quan Sở xong, còn rất nghiêm túc : "Giải thích như vậy, em hiểu ?"


      Diệp Thanh Linh vẻ mặt mờ mịt nhìn , lúng ta lúng túng gật đầu : "Ý của em là thịt."


      Thượng Quan Sở nghe xong lời của , đầu đám quạ đen bay qua bay lại, lâu thể tán . Vẻ mặt thất bại : " phải có ý này." phải giải thích có vấn đề, mà là lý giải của có vấn đề?


      Nghe xong, Diệp Thanh Linh lại vẻ mặt hiểu : "Em biết rồi em phải thịt."


      Thượng Quan Sở dở khóc dở cười nhìn Diệp Thanh Linh.

    4. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 83: nghe mẹ, hay là nghe con dâu?

      Editor: AnTu

      Beta: Ái Nhân



      Nghe xong, Diệp Thanh Linh lại vẻ mặt hiểu : "Em biết rồi em phải thịt."


      Thượng Quan Sở dở khóc dở cười nhìn Diệp Thanh Linh. Vẻ mặt buồn rầu, phải giải thích như thế nào mới hiểu được đây?


      Diệp Thanh Linh nhìn dở khóc dở cười, cảm thấy vô cùng thích thú, buồn cười : "Muốn ăn thịt tìm Má Trương ." Diệp Thanh Linh xong liền xuống giường rửa mặt chải đầu
      Nhìn nụ cười của , biết chính mình bị đùa giỡn, ràng là nghe hiểu ý tứ trong lời của , lại cố tình làm bộ như hiểu. Thượng Quan Sở phen giữ chặt làm cách nào chạy trốn, cười : " chỉ muốn ăn thịt của em, làm sao bây giờ?" Còn chưa xong, rất nhanh cúi đầu cắn đôi môi mềm mại đỏ mọng của , tận lực bồi tiếp trận quấy rối cuồng loạn.


      Diệp Thanh Linh đột nhiên bị hôn, hôn đến ngất ngây, vất vả mới trấn tĩnh tinh thần, vẻ mặt nghiêm túc nhìn , : "Lại đùa, đừng thịt, ngay cả cơm cũng được ăn." Giờ là mấy giờ rồi, bây giờ là lúc ăn cơm, bọn họ nếu xuống lầu, chỉ sợ Má Trương lên đến tận nơi để gọi bọn họ.


      Diệp Thanh Linh còn nghĩ như vậy, thanh của Má Trương vang lên ở ngoài cửa: "Thanh Linh nhanh lên, xuống ăn cơm trưa."


      "Vâng, đến đây, đến đây." Diệp Thanh Linh đáp ứng, Thượng Quan Sở ôm , chính là muốn buông tay.


      Nghe được tiếng bước chân của Má Trương càng ngày càng xa, Diệp Thanh Linh trừng mắt nhìn Thượng Quan Sở.


      Thượng Quan Sở cười hắc hắc, ôm vào rửa mặt chải đầu. Tiếp theo thay rửa mặt, chải đầu. Diệp Thanh Linh nhìn rửa mặt thay , cười : "Em cảm thấy như vậy, em ngày càng giống con của ." Bởi vì bộ dáng của lúc rửa mặt cho làm nghĩ đến trước đây bộ dáng của cha rửa mặt cho cũng giống thế này.


      Động tác của Thượng Quan Sở dừng lại, giả bộ tức giận nhàng cốc lên đầu cái, : "Có con hơn cha chỉ vài tuổi sao?"


      chỉ giống như, cũng phải chính là vậy, dám cốc lên đầu của sao? Diệp Thanh Linh vô cùng khó chịu liếc Thượng Quan Sở cái, đợi cho chải đầu xong mới ra khỏi phòng ngủ.


      Thượng Quan Sở theo ở phía sau , lúc xuống lầu ôm vào trong lòng, sợ bị té ngã.


      Đối với hành động của Thượng Quan Sở, Diệp Thanh Linh nhìn ở trong mắt, ngọt ở trong lòng.


      Bởi vì trời nóng, Diệp Thanh Linh ăn cơm xong an vị ở phòng khách, dám ra ngoài.
      Nhạc Nhạc biết từ nơi nào tìm thiệt nhiều đĩa chuyện cổ tích cùng những nhạc , bắt đầu đùa nghịch.


      Diệp Thanh Linh nghe những câu chuyện cổ tích lúc còn bé từng nghe qua này, hỏi: "Nhạc Nhạc, đứa mới tháng có thính giác sao?" Phải biết rằng lúc này đứa còn chưa thành hình, sao nghe được chuyện xưa?


      Nhạc Nhạc xác định : " cũng biết, nghe chút cũng sao."

      "Ừm." Dù sao Diệp Thanh Linh xem báo chí hôm nay, ta thích mở mở thôi!


      Công việc đó của Nhạc Nhạc lại bị Thượng Quan Sở đoạt, muốn Nhạc Nhạc giúp Trương Đình Đình để ý những tài liệu của Diệp thị, cứ như vậy, Nhạc Nhạc bắt đầu bị người khác phân công làm việc. Lại nhà sách của là có người hỗ trợ lo liệu, ta cũng là người rảnh rỗi.


      Thấy Nhạc Nhạc rời , Thượng Quan Sở liền tắt đĩa truyện cổ tích , mở nhạc. bao lâu, nhạc cũng mở, đổi thành tài chính và tin tức kinh tế.


      Thân thể Mễ Lam Nhi cũng khôi phục được chút ít, có việc gì cũng đến phòng khách chuyện với Diệp Thanh Linh.


      Tiền Nguyên yên lặng theo phía sau Mễ Lam Nhi, Thượng Quan Sở thấy : " có cầu hôn?"


      "Có nhưng ấy cự tuyệt." Tiền Nguyên vẻ mặt lạnh như băng .


      Nghe xong câu trả lời của Tiền Nguyên, Diệp Thanh Linh cũng cảm thấy hứng thú nhìn nhìn Tiền Nguyên. Sau đó nhìn về phía Mễ Lam Nhi, : "Vì cái gì đáp ứng." Lúc Mễ Lam Nhi hôn mê, thấy Tiền Nguyên đối với Mễ Lam Nhi có thành ý.


      "Có hiểu lầm bỏ lở, chính là cả đời." Mễ Lam Nhi mặc kệ lúc trước có phải là hiểu lầm hay , bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, làm lại từ đầu có ý nghĩa gì.


      "Trong lòng có người khác?" Diệp Thanh Linh thản nhiên hỏi.


      " phải." Lòng của còn có thể chứa được ai? Bị thương tổn lần là đủ rồi, muốn thêm lần nữa.


      Tiền Nguyên cuối cùng chuyện, con ngươi màu đen đều tản ra khí lạnh, "Lam Nhi lo lắng chuyện về ba mẹ sao?"


      Mễ Lam Nhi cúi đầu , đây là phương diện của vấn đề.


      "Chúng ta có thể cần về nhà ở." Vì Mễ Lam Nhi cái gì cũng đồng ý, chỉ cần đồng ý gả cho , thường xuyên về nhà thăm cha mẹ là được, nhất định phải ở nhà họ Tiền.


      Mễ Lam Nhi dao động, : "Ở nơi này, trở về thành phố C cũng được sao?"


      Tiền Nguyên im lặng vài giây sau, kiên định : "Có thể, chẳng qua chúng ta thể ở nhà tiểu thư Diệp. Chúng ta có thể mua biệt thự bên cạnh." ta cần tân phòng ở trong nhà người khác.


      Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở đều nhìn Mễ Lam Nhi, hy vọng là có thể hạnh phúc.


      Mễ Lam Nhi trầm tư lâu, : "Được."


      Nghe cái từ 'Được' này, sắc mặt Tiền Nguyên còn lạnh nữa, mà là kích động nở nụ cười, còn tiến lên ôm lấy Mễ Lam Nhi quay hai vòng.


      Mễ Lam Nhi chưa từng thấy Tiền Nguyên như vậy, ra cũng có thể cười vui vẻ như vậy. là đáp ứng rồi, nhưng vẫn thực lo lắng, hôn lễ thuận lợi như vậy, mà hạnh phúc cũng dễ dàng như vậy.


      Mễ Lam Nhi đáp ứng lời cầu hôn xong, cả ngày mặt Tiền Nguyên đều là tươi cười, tựa như thay đổi thành người khác, Tiền Nguyên được làm được, mua biệt thự bên cạnh của nhà chú Tiền. Nghe chú Tiền bán lời ít tiền, lúc chuyển nhà rất bằng lòng.


      Bởi vì nhà mới cần trang hoàng, Tiền Nguyên cùng Mễ Lam Nhi tạm thời vẫn ở tại căn phòng trước kia. Lúc trang hoàng, Tiền Nguyên sai người xây cái cửa tròn lớn ở giữa vườn hai nhà, như vậy tiện chạy qua chạy lại.


      Thế nhưng Thượng Quan Sở càng khoa trương mua biệt thư cùng giá bên cạnh, mở rộng nhà họ Diếp , còn mở rộng khoảng đất lớn để trồng rau trong vườn.


      Lúc Thượng Quan Sở lên núi Lăng , ở nhà Ngô Hải nhìn thấy Diệp Thanh Linh trồng rau rất vui, liền sai người mở hơn mười mẫu đất trồng rau ở núi Minh Nguyệt, nhưng biết Diệp Thanh Linh cũng cùng ở núi Minh Nguyệt. Chẳng qua, chờ nơi đó chuẩn bị tốt đất trồng rau xong, có thể mang theo Diệp Thanh Linh đến núi Minh Nguyệt ở hai ngày, như vậy liền thỏa mãn.


      Đối với chuyện mua biệt thự bên cạnh, cũng là do Tiền Nguyên gợi ý, Thượng Quan Sở muốn chuẩn bị mảnh đất trồng rau lớn, để mỗi ngày Diệp Thanh Linh đều có thể vui vẻ hái rau. Còn khu vườn phía sau biệt thự trồng các loại cât ăn quả. Mua cái biệt thự khác dùng là để Tô Phi Ngô Vân đến thuộc hạ trong bang Sở của thường ở lại nhà họ Diệ được thoải mái chút. Cứ như vậy, nhfa họ Diệp chật chội giống như trước, vườn cũng lớn hơn, chỗ để Diệp Thanh Linh tản bộ cũng nhiều.


      Đất trồng rau chưa đến vài ngày liền khai khuẩn xong, Thượng Quan Sở rất nóng lòng muốn rủ Diệp Thanh Linh lựa chọn hạt giống thích hợp cho mùa hạ, để gieo xuống.


      Diệp Thanh Linh chọn thiệt nhiều loại hạt giống, sau đó : "Để cho người khác làm nhiều có ý nghĩa, vẫn là bản thân chúng ta làm !"


      Vì những lời này của Diệp Thanh Linh, sáng sớm ngày hôm sau, mọi người rất sớm đều rời giường cùng nhau trồng rau.


      Mặc dù thân thể Mễ Lam Nhi tốt lắm, Chu Ngao có ý rời , ta muốn uống rượu mừng của Mễ Lam Nhi xong mới rời . Bởi vậy việc gieo trồng, ta cũng tham dự cùng mọi người.


      Bọn họ mỗi người đều biết hạt giống gì, lại càng biết gieo, bởi vậy Thượng Quan Sở mời chuyên gia gieo trồng, nhìn chuyên gia gieo trồng kia, mọi người đều nghĩ ở trong lòng, sao mời bác nông dân đến dạy bọn gieo chứ?


      Diệp Thanh Linh nhìn chuyên gia gieo trồng dùng cái cuốc đào đám hố , cũng cầm lấy cái cuốc. Nhưng động tác lại làm Thượng Quan Sở cùng Hoà Nhạc Nhạc đồng thời kêu to: "Thanh Linh, phụ nữ có thai làm việc đó, nếu dao động mạnh thắt lưng làm sao bây giờ?"


      Diệp Thanh Linh liếc mắt nhìn hai người cái, : “Các người như vậy, nông phụ mang thai có phải hay cần làm việc?" cảm thấy bọn họ bảo hộ như vậy khoa học. Xem ra phải đến bệnh viện xin chỉ bào của bác sĩ phụ khoa, bằng còn tiếp tục như vậy, kì mang thai buồn chán lạc thú mất thôi.


      Chuyên gia gieo trồng là phụ nữ dưới bốn mươi tuổi, thấy Thượng Quan Sở cùng Hòa Nhạc Nhạc bảo Diệp Thanh Linh hạn chế vẫn động, cười : "Thiếu gia Sở, phụ nữ có thai cần vận động thích hợp mới khỏe mạnh." Vị chuyên gia này là Thượng Quan Sở dùng lương cao mời đến vì để lo liệu hơn 10 mẫu đất trồng rau núi Minh Nguyệt kia.


      "Phải ?" Thượng Quan Sở cười , sau đó trả cái cuốc lại Diệp Thanh Linh.


      Diệp Thanh Linh cười nhận cái cuốc, bắt đầu học theo chuyên gia gieo trồng đào hố như vậy, đào chỉ vài cái nhưng cảm thấy quá nóng, liền đưa cái cuốc cho Thượng Quan Sở : " đến đào !"


      Thượng Quan Sở nhìn cái cuốc Diệp Thanh Linh đưa tới trước mặt, hồi lâu sau mới tiếp nhận, tùy tay đưa cho Ngô Vân, : "Cậu cầm ."


      Ngô Vân lấy cái cuốc, vẻ mặt mờ mịt, "Thiếu gia Sở, này muốn làm như thế nào?" Muốn ta quản lý kinh doanh hắc thị dễ dàng, nhưng muốn ta đào, làm khó ta.


      " biết học." Thượng Quan Sở bỏ lại câu sau, lấy hạt giống, bắt đầu cùng Diệp Thanh Linh gieo hạt mần vào đường hố .


      Ngô Vân nhìn, đầu đều lớn, nhìn mặt trời tỏa ra ánh nắng hồng , tâm cam lòng tình muốn theo đào hố .


      Nhạc Nhạc nhìn Ngô Vân vẻ mặt vui, trêu ghẹo thầm: "Cấy mạ giữa ngày trưa, Ngô Vân vất vả nhất. Thiếu gia Sở thiếu phân phải trái, buộc ta gieo."


      Mọi người vừa nghe Nhạc Nhạc đọc vè, đều cười ha hả. Ngô Vân vẻ mặt lúng túng, cúi đầu tiếp tục công tác.


      Mễ Lam Nhi nghe xong câu vè của Nhạc Nhạc, cũng cười : "Cấy mạ giữa ngày trưa, Nhạc Nhạc động tay. Ngồi ở xích đu, chỉ biết động động miệng."


      Nghe xong câu vè của Mễ Lam Nhi, tiếng cười mọi người lớn hơn nữa, đến vừa Ngô Vân rồi bị chê cười cũng nở nụ cười.


      Mọi người cứ như vậy vừa vừa cười mà gieo, bởi vì nhiều người, ngay trước khi mặt trời phát ra ánh sáng trắng cực nóng kết thúc công việc vào nhà. Trở lại phòng, đám mặt xám mày tro. Đều tự nôn nóng trở về phòng ngủ tăm rửa.


      Từ sau khi có đật trồng rau, mỗi ngày Diệp Thanh Linh đều rời giường rất sớm. Khi thấy trời còn chưa quá nắng gieo hạt, có đôi khi còn tưới nước cho hạt giống. Lúc đó ở phía sau, Thượng Quan Sở luôn bên cạnh .


      Mỗi ngày Diệp Thanh Linh tưới nước đều : "Qua vài ngày nẩy mầm."


      Buổi sáng hôm nay Diệp Thanh Linh rời giường rất sớm, nhưng lúc đến đất trồng rau, thấy mọc ra chút màu xanh nhạt, rất hưng phấn, xoay người sang kéo tay Thượng Quan Sở hưng phấn : "Xem này, nó nẩy mầm."


      "Ừ!" Thượng Quan Sở vẻ mặt cũng mang ý cười, đây là hạt giống bọn họ tự mình trồng, khi nhìn thấy nẩy mầm, ai cũng đều cao hứng.


      Mễ Lam Nhi cũng thức dậy sớm, nghe được lời của Diệp Thanh Linh, rất nhanh chạy tới xem, nhìn thấy hạt giống nẩy mầm cũng rất vui vẻ.


      Lúc bọn họ vui vẻ, A Phú đến đây, đến trước mặt Thượng Quan Sở : "Thiếu gia Sở, phu nhân thị trưởng Tiền tới."


      Thượng Quan Sở nhìn Tiền Nguyên : "Mẹ cậu tới."


      Tiền Nguyên sắc mặt ôn hoà, : "Tôi xem." xong liền ra cửa.


      Có khách đến nhà , Diệp Thanh Linh đương nhiên xem. Liền chậm rãi trở về.


      Diệp Thanh Linh vừa ngồi xuống phòng khách, Tiền Nguyên cùng mẹ ta liền đến, phía sau còn theo trẻ, bộ dạng chân dài eo , mặt trứng ngỗng, làn da trắng nõn, ngày thường môi hồng răng trắng, vừa thấy chính là đại mỹ nữ, so với Mễ Lam Nhi còn xinh đẹp vài phần.


      Tiền phu nhân gặp qua Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh, hơn nữa cũng biết thị trưởng Tiền rất coi trọng Thượng Quan Sở, bởi vậy vừa thấy Thượng Quan Sở liền cười : "Thiếu gia Sở, đây là chút thành ý của thị trưởng." Phu nhân Tiền xong đặt đặc sản của thành phố C lên bàn.


      Thượng Quan Sở vẻ mặt ý cười : "Thị trưởng Tiền khách khí rồi." xong bảo thuộc hạ đem .


      Phu nhân Tiền cười : "Tiền Nguyên của chúng tôi ở trong này cũng quấy rầy hai người lâu rồi, là ngại."
      Thượng Quan Sở cười cười, nhìn phu nhân Tiền.


      Tiền phu nhân tiếp: "Hôm nay tôi tới đây, là vì nghe Tiền Nguyên muốn kết hôn với Mễ Lam Nhi. Vì hôn này mà đến."


      "À?" Thượng Quan Sở cười rất đẹp làm cho người ta đố kị khuôn mặt tươi cười của .


      "Tôi biết Mễ Lam Nhi là trở thủ đắc lực thiếu gia Sở, nhưng là cha mẹ của Tiền Nguyên, chúng tôi hy vọng bọn nó về nhà kết hôn." Đây là mục đích mà phu nhân Tiền đến đây, bà quyết để con trai mình ở bên ngoài.


      Thượng Quan Sở đồng ý cũng phản đối, chỉ nhìn Tiền Nguyên cùng Mễ Lam Nhi : "Chuyện này, bọn họ quyết định."


      Phu nhân Tiền nghĩ tới Thượng Quan Sở như thế, vốn dĩ tưởng rằng mời Tiền Nguyên lưu lại là chủ ý của Thượng Quan Sở, nghĩ tới là vấn đề nằm ở con trai mình, Tiền phu nhân nghe xong cười với Tiền Nguyên : "Con trai, là con muốn về nhà sao?"


      "Dạ." Tiền Nguyên gật đầu.


      Mễ Lam Nhi thấy phu nhân Tiền cùng kia tiến vào, liền nhìn chằm chằm vào trẻ kia, mãi đến phu nhân Tiền hỏi Tiền Nguyên, mới lấy lại tinh thần.


      "Vì cái gì! Con trai." Phu nhân Tiền đối với quyết định của con trai mình rất hài lòng, nhìn về phía Mễ Lam Nhi : "Là Mễ Lam Nhi cầu con làm như vậy?"


      " phải." Tiền Nguyên lạnh lùng, chuyện rất ngắn gọn, tuyệt lôi thôi dài dòng.


      Diệp Thanh Linh nghe phu nhân Tiền đem chuyện chuyển hướng sang Mễ Lam Nhi, nhíu mày lại, : "Tiền phu nhân, cho dù là Mễ Lam Nhi cầu, con trai bà cũng phải đồng ý mới được." Chỉ cần nhìn thấy Mễ Lam Nhi chịu ủy khuất, tự chủ được hỗ trợ.


      Phu nhân Tiền nghe Diệp Thanh Linh như thế, vui liếc Diệp Thanh Linh cái, liền nhớ đến thị trưởng Tiền ở nhà luôn mãi dặn bà đừng đắc tội Thượng Quan Sở cùng vợ của ta là Diệp Thanh Linh, vì vậy mới nhẫn nhịn trong lòng, : "Tiểu thư Diệp, đây là chuyện nhà tôi."


      Diệp Thanh Linh nghe bà như vậy, sắc mặt lạnh vài phần, : "Mễ Lam Nhi còn chưa gả cho Tiền Nguyên, bây giờ ấy là trợ lý của tôi." Bây giờ mới hiểu được vì sao lúc trước Mễ Lam Nhi đồng ý lời cầu hôn của Tiền Nguyên, ra là có bà già đáng sợ như vậy, khó trách Mễ Lam Nhi từ chối.


      Phu nhân Tiền bị câu của Diệp Thanh Linh làm bà ra lời. Sắc mặt tái nhợt, nhìn Tiền Nguyên : "Tiền Nguyên, việc này con nghe mẹ, hay là con nghe con dâu?"


      Tiền Nguyên khó xử nhìn mẹ, lại nhìn xem Mễ Lam Nhi, sau đó : "Sau khi chúng con kết hôn con và Mễ Lam Nhi ở Thành phố A, nhà mới mua rồi, trang hoàng."

    5. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 84: Ăn ngay rước lấy họa

      Editor: AnTu

      Beta: Ái Nhân


      "Cái gì? Con trở về nhà. Vậy công ty của con phải làm sao? Mẹ và ba con phải làm sao bây giờ?" Phu nhân Tiền nghe xong lời Tiền Nguyên gấp đến độ kêu to.


      "Con chuyển tổng bộ công ty đến thành phố A, về phần các người, mỗi tháng con trở về thăm các người." Tiền Nguyên sắc mặt lạnh lùng, ta đáp ứng Mễ Lam Nhi vì mẹ mà thay đổi.


      Phu nhân Tiền mở miệng muốn mắng to, nhưng sau khi nhìn thấy Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh, vẫn nhịn xuống. Lạnh nghiêm mặt : "Được, con vì người phụ nữ kia cần cha, mẹ, vậy mẹ cũng cần dứa con như con." Phu nhân Tiền như , hy vọng con trai có thể hồi tâm chuyển ý.
      Tiền Nguyên rất ít ngỗ nghịch ý mẹ, nhưng vì Mễ Lam Nhi ta thể làm như vậy. Bởi vì lời mẹ , sắc mặt trở nên tối tăm, "Mẹ, như vậy là có ý gì?" Mỗi lần đều lấy những lời này dọa , ngẫm lại trước kia nếu phải bởi vì mẹ, cùng Mễ Lam Nhi cũng đến ngày hôm nay.


      Ban đầu phu nhân Tiền nghĩ đoạn tuyệt quan hệ với con trai, lời mới rồi cũng chỉ là dọa ta mà thôi, nghe ta như vậy, phu nhân Tiền lại tức giận, lạnh nghiêm mặt : "Mặc kệ thế nào, nếu con về nhà cũng đừng mong kết hôn với Mễ Lam Nhi."


      Tiền Nguyên sắc mặt lạnh lùng, thanh trầm xuống, trong con ngươi màu đen tản ra hàn ý nồng đậm, nhìn chằm chằm đứa con mở miệng phía sau phu nhân Tiền, : " thể kết hôn cùng Mễ Lam Nhi, đời này con cưới."
      Phu nhân Tiền nghe xong lời Tiền Nguyên , nhìn Mễ Lam Nhi mắng: " là con đàn bà xấu xa, là xúi giục con tôi đối với tôi như vậy, là người phụ nữ biết xấu hổ, đừng nghĩ bước vào cửa nhà họ Tiền." Mắng xong, lại với Tiền Nguyên: "Con dám cùng con đàn bà xấu xa này kết hôn, mẹ chết cho con xem." Bà tin con trai mình người phụ nữ mà để ý sống chết của bà.(AN: cũng phải lại. Phải xem người ta có muốn vào nhà bà . Làm như mình ngon lắm. Xí)


      Mễ Lam Nhi bị phu nhân Tiền mắng đến sắc mặt tái nhợt, biết nên gì, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Tiền Nguyên ra tiếng.


      Diệp Thanh Linh rốt cuộc nhìn được nữa, thanh lạnh : "Tiễn khách." muốn gặp lại người đàn bà chanh chua này trong nhà giương oai nữa.


      Thượng Quan Sở nghe Diệp Thanh Linh như vậy, nhàng gật đầu với Tô Phi, Tô Phi liền bảo người đuổi . Thượng Quan Sở nghe phu nhân Tiền mắng Mễ Lam Nhi như vậy, sớm muốn đuổi người, chỉ là thấy Diệp Thanh Linh vẫn mở miệng, tưởng rằng có hứng thú muốn nghe, cũng dự liệu cùng quyết định với .


      A Phú cùng thủ hạ khác đến bên người phu nhân Tiền : "Phu nhân Tiền, mời!"


      Tiền phu nhân hai người đàn ông cao to đuổi bà ra ngoài, nhìn Tiền Nguyên : ", con trai, chúng ta cùng nhau ."



      Tiền Nguyên nhìn mẹ, thản nhiên : "Con rời xa Mễ Lam Nhi." Lần trước có để ý Mễ Lam Nhi liền mất tích ba năm, đau khổ tìm ba năm mới tìm được, dễ dàng buông tha.


      Thấy phu nhân Tiền bất động, A Phú lại mở miệng, "Phu nhân Tiền muốn tự mình ra ngoài, hay muốn tôi ôm bà ra ngoài?" Mềm được đến cứng rắn, đây là phong cách làm việc của A Phú.


      Phu nhân Tiền liếc mắt nhìn A Phú cái, khiếp đảm : "Tôi đó, cậu làm gì nào?"


      Người khác , ta chỉ có thể động thủ. A Phú chút suy nghĩ cúi người phen ôm lấy phu nhân Tiền, tư thế kia đặc biệt quái dị, tựa như ôm cái bao tải to, ôm lấy liền ra phía ngoài.


      thủ hạ khác, tới trước mặt đến cùng Tiền phu nhân, mặt chút thay đổi : "Mời."


      ngược lại hiểu lý lẽ, còn chưa bỏ chạy lấy mạng trốn ra cửa lớn nhà họ Diệp.

      Tiền Nguyên vốn định ngăn cản hành vi A Phú, nhưng tâm vừa chuyển, liền hề quản, có lẽ chỉ có biện pháp như vậy mẹ mới có thể rời .


      Mễ Lam Nhi sắc mặt rất tốt, nhìn Tiền Nguyên lời nào, như vậy làm Tiền Nguyên hoảng sợ, : "Lam Nhi đừng nóng giận, mẹ là như vậy, bà khẩu xà tâm phật." Dù sao cũng là mẹ ruột mình, có thể nghe lời mẹ, trở về nhà kết hôn sống cũng được, nhưng là chính mình chung quy thể xấu về mẹ.


      Mễ Lam Nhi cái gì cũng , xoay người sang rời . Tiền Nguyên nôn nóng theo, biết lần này mẹ làm Mễ Lam Nhi tức giận.


      Tiền Nguyên cùng Mễ Lam Nhi rời , Nhạc Nhạc mới từ lầu xuống dưới, nhìn Diệp Thanh Linh : "Thanh Linh, sớm a!"


      Thấy Diệp Thanh Linh lời nào, lại : " nghiệt, sáng sớm, làm Thanh Linh tức giận sao?"


      " thể nào." Thượng Quan Sở liếc mắt Nhạc Nhạc cái, chẳng lẽ Thanh Linh tức giận liền liên quan sao?


      Kỳ lúc phu nhân Tiền rời Diệp Thanh Linh chút cũng tức giận, chỉ là suy nghĩ chuyện kết hôn của Mễ Lam Nhi cùng Tiền Nguyên mới có trả lời Nhạc Nhạc.

      bao lâu Má Trương kêu ăn bữa sáng, Mễ Lam Nhi cùng Tiền Nguyên cũng đến trước bàn cơm. Mọi người ăn bữa sáng xong, Tiền Nguyên theo phía sau Thượng Quan Sở, : "Thiếu gia Sở, tôi muốn nhờ việc."


      Diệp Thanh Linh ngồi ở sô pha túy ý lật báo xem, Thượng Quan Sở rất tự nhiên ngồi ở bên người , quay đầu nhìn liếc mắt Tiền Nguyên 1 cái, : "Đợi đến khi gạo nấu thành cơm, còn sợ mẹ cậu đáp ứng sao?"


      Tiền Nguyên nghĩ quyết định của , Thượng Quan Sở biết. : "Tôi tính bây giờ phải làm giấy đăng ký kết hôn với Mễ Lam Nhi." ta cũng phải là Thượng Quan Sở, kết hôn cái gì cũng có thể làm thỏa đáng.


      " có giấy hộ khẩu cũng sao, tìm Thượng Quan Sở là xong." Diệp Thanh Linh vẫn lật xem báo, cũng ngẩng đầu lên .


      Nghe xong lời Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở , Tiền Nguyên thầm nghĩ, 2 vợ chồng này cũng đáng sợ ! Chẳng lẽ có thuật đọc ý nghĩ? nghĩ gì cũng biết. Chẳng qua như vậy cũng tốt, cần cái gì nữa.


      Tiền Nguyên vui vẻ chạy đến trước mặt Mễ Lam Nhi, : "Thiếu gia Sở đáp ứng rồi, tại chúng ta làm thôi!"


      Mễ Lam Nhi đến bên người Diệp Thanh Linh, giọng : "Tiểu thư Diệp, nghĩ việc này..." biết lựa chọn của có chính xác hay , sợ lại quyết định sai lầm.


      Diệp Thanh Linh ngẩng đầu, nhìn ánh mắt Mễ Lam Nhi, đặt tay Mễ Lam Nhi lên trái tim : "Đừng hỏi mình, hỏi nó." Cái gì cũng quan trọng, chỉ cần suy nghĩ trong lòng là quan trọng nhất.


      Mễ Lam Nhi nhắm mắt lại trầm tư, lâu sau, ngẩng đầu, nhìn về phía Tiền Nguyên, : " thôi."


      Tiền Nguyên nghe xong, vẻ mặt ngây ngô cười, gật đầu : "Được, được. Chúng ta liền làm."


      Có đồng nghiệp Tô Phi an bài, Tiền Nguyên cùng Mễ Lam Nhi thuận lợi làm giấy kết hôn, lúc cầm giấy hồng cả hai người đều cười, lúc này họ đều hạnh phúc.


      tháng kế tiếp Mễ Lam Nhi cùng Tiền Nguyên chuẩn bị hôn lễ. Mà Diệp Thanh Linh cũng lại đến bệnh viện kiểm tra.


      Bệnh viện đến bọn họ là bệnh viện tư nhân của Thượng Quan Sở, bác sĩ nơi đó đều rất cẩn thận với mỗi cái kiểm tra của Diệp Thanh Linh.


      Thượng Quan Sở nhất định theo vào phòng kiểm tra cùng Diệp Thanh Linh, bác sĩ cũng dám , chỉ có thể mặc theo. Lúc kiểm tra siêu , bác sĩ cười : "Thai nhi rất khỏe mạnh, là con trai."


      Diệp Thanh Linh nghĩ tới bác sĩ lại thành thực như thế cho bọn họ giới tính đứa bé, Thượng Quan Sở lại cười hì hì : "Xem , là con trai!"


      Sau khi Diệp Thanh Linh nghe được lời của , thản nhiên : "Trọng nam khinh nữ."


      " nào có trọng nam khinh nữ, nếu như là con càng vui vẻ." Thượng Quan Sở thầm.


      Kiểm tra xong, Diệp Thanh Linh đứng dậy, nhìn : "Ý của là trách em có con trai phải con ?"


      Xem ra như thế nào cũng sai, chỉ có thể : " có."


      " có?" Diệp Thanh Linh hoài nghi nhìn .


      " có." Thượng Quan Sở còn thiếu chút nữa giơ tay lên thề.Xem ra sau này chuyện phải cẩn thận, cần lại bị người nào đó bắt được nhược điểm.


      Diệp Thanh Linh vừa lòng gật đầu, chậm rãi ra khỏi phòng kiểm tra, vừa vừa thản nhiên : "Sinh trai hay , vấn đề là hạt giống."


      Lời này ý là sinh trai cũng tốt, sinh con cũng thế, đó đều là vấn đề của Thượng Quan Sở , cùng Diệp Thanh Linh căn bản vốn có chút quan hệ. Tuy rằng là như thế, nhưng Thượng Quan Sở cảm thấy rất quanh co, giọng thầm: "Chẳng lẽ chút xíu liên hệ cũng có?"


      "Đương nhiên liên quan, sinh nam hay nữ đều do tinh trung đàn ông quyết định." Bác sĩ vừa rồi giúp Diệp Thanh Linh kiểm tra theo phía sau bọn họ đột nhiên .


      Thượng Quan Sở nghe xong, lạnh lùng nhìn bác sĩ, bác sĩ ôn hoà : "Thiếu gia Sở, phu nhân đúng." Bác sĩ cố ý tăng thêm lượng ở hai chữ phu nhân.


      "Ừm, có tương lai." Diệp Thanh Linh quay đầu lại, thản nhiên đánh giá bác sĩ.


      Thượng Quan Sở thấy Diệp Thanh Linh như vậy , tuy định đe dọa bác sĩ vừa trở mặt, nhưng nhìn ý cười thản nhiên kia mặt Diệp Thanh Linh, tâm tình đột nhiên tốt lên, đột nhiên lộ ra vẻ mặt khuynh quốc khuynh thành cười : "Ừ, đúng là có tương lai." ra phòng kiểm tra liền với Tô Phi: " viện trưởng giảm lương cho bác sĩ Giang."


      "Vâng, thiếu gia Sở." Tô Phi đáp lời, vẻ mặt nhìn về phía bác sĩ Giang.


      Bác sĩ Giang vẻ mặt oan khuất, : "Thiếu gia Sở, vì sao giảm tiền lương của tôi?"


      "Bởi vì đắc tội với đàn ông keo kiệt." Diệp Thanh Linh giải thích nghi hoặc giúp bác sĩ.


      Bác sĩ Giang nghe xong, cúi đầu vẻ mặt hắc tuyến, : "Tôi chỉ ăn ngay mà thôi."


      "Đối với người keo kiệt, thể ăn ngay , hiểu ?" Diệp Thanh Linh lòng tốt nhắc nhở.


      "Biết!" Bác sĩ Giang vẻ mặt tiếp thu gật đầu.


      Nhưng Thượng Quan Sở cũng chịu, vẻ mặt quanh co kêu lên: "Vợ, em sao có thể với người ngoài về như thế?"


      "Em nào có?" Diệp Thanh Linh vẻ mặt vô tội.


      "Em vừa mới keo kiệt." Thượng Quan Sở chỉ thẳng .


      "Em đương nhiên khen tiết kiệm." Diệp Thanh Linh nghiêm trang .


      "Sao nghe được?" nào có khen , chẳng lẽ là nghe lầm?


      lúc Thượng Quan Sở còn hoài nghi thính giác chính mình, Diệp Thanh Linh vẻ mặt nghiêm túc : " ra giảm tiền lường của bác sĩ Giang cũng thể tiết kiệm bao nhiêu."


      "Vậy như thế nào mới tốt?" Thượng Quan Sở cười hỏi.


      Diệp Thanh Linh nghiêng đầu nhìn , hỏi: " toàn bệnh viện đều giảm tiền lương, năm có thể tiết kiệm bao nhiêu?"


      Bác sĩ Giang vốn tưởng rằng Diệp Thanh Linh cầu tình, nghĩ tới phu nhân chẳng những giúp cầu tình, còn muốn khấu trừ tiền lương nhân viên toàn viện, nếu bị người ta biết bởi vì ăn ngay mà liên lụy mọi người bị giảm tiền lương, mọi người chạy đến chém mới lạ.


      "Ù, vẫn là Thanh Linh thông minh." Thượng Quan Sở gật đầu, vẻ mặt biểu thị vẻ học hỏi.


      Bác sĩ Giang nghe xong, khóc ra nước mắt, nhìn này đôi vợ chồng ác ma, vội đến ruột đều xanh.


      Thưởng thức biểu tình khóc ra nước mắt của bác sĩ giang xong, Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh tâm tình tốt, đến lúc ra bệnh viện, Thượng Quan Sở đối Tô Phi : "Nhân viên trong bệnh viện đều..." “tăng 1phần tiền lương' còn chưa ra khỏi miệng, bác sĩ Bạch biết từ nơi nào chạy đến, : "Thiếu gia Sở, chuyện giảm lương này trăm ngàn thể nha!"


      "Được rồi, bác sĩ Bạch như vậy, như vậy tăng chuyện 1 phần tiền lương liền quên ." Thượng Quan Sở thản nhiên .


      Bác sĩ Bạch nghe xong, vẻ mặt tối đen, còn kém đập ngực dậm chân. ra là tăng lương a, là ai thiếu gia Sở muốn giảm lương, ông tìm ai liều mạng đây, bác sĩ Bạch vừa nghĩ vừa nhanh đến văn phòng bác sĩ Giang .


      Thượng Quan Sở nhìn biểu tình bác sĩ Bạch, khỏi cười ha hả, : "Thanh Linh, chiêu này của em cũng quá tuyệt !"


      Diệp Thanh Linh mân miệng cười, đáp lời.


      Đối với chuyện Diệp Thanh Linh có con trai, Má Trương nghe xong cười toe tóe.


      Nhạc Nhạc thấy, Trương Đình Đình: "Đình Đình, về sau trăm ngàn đừng sinh con , xem Má Trương là trọng nam khinh nữ."


      Trương Đình Đình : " biết cái gì? Mẹ tôi đương nhiên vui vẻ thay Thanh Linh."


      "Vì cái gì vui vẻ thay Thanh Linh? Chẳng lẽ sinh con vui vẻ sao?" Nhạc Nhạc vẻ mặt khó hiểu .


      "Sinh con trai, về sau nhà họ Diệp còn có người thừa kế." Trương Đình Đình cười .


      Thượng Quan Sở mới vừa đến nhà ăn, chợt nghe đến Trương Đình Đình Hoà Nhạc Nhạc chuyện người thừa kế nhà họ Diệp, cười : "Ai con tôi muốn kế thừa nhà họ Diệp? Con tôi đương nhiên kế thừa nghiệp nhà Thượng Quan."


      "Thanh Linh đáp ứng rồi sao?" Trương Đình Đình quá tin tưởng nhìn Thượng Quan Sở.

      "Việc này chúng tôi còn chưa có qua." Thượng Quan Sở tự tin tràn đầy , nhưng tin tưởng Thanh Linh tuyệt hội cùng tranh con trai.


      "Ai ?" Diệp Thanh Linh mới từ toilet ra chợt nghe thấy bọn họ chuyện.


      Nghe được Diệp Thanh Linh như thế, Thượng Quan Sở cảnh giác nhìn Diệp Thanh Linh : "Thanh Linh, em để con họ Diệp !"


      " thể sao?" Diệp Thanh Linh tùy ý ngồi xuống, nháy mắt Thượng Quan Sở.


      "Đương nhiên thể, có thấy con ai mang họ mẹ?" Đây chính là lúc Thượng Quan Sở tranh thủ quyền lợi, quyết nhượng bộ.


      "Tốt thôi, bằng sinh . Đứa liền mang họ ." Diệp Thanh Linh vẻ mặt ý cười .


      là đàn ông sao sinh con a, Thượng Quan Sở tội nghiệp nhìn Diệp Thanh Linh, : "Vợ, con trai cùng họ , về sau chúng ta lại sinh con họ em được ?"


      " phải thích con sao?" Diệp Thanh Linh cười .


      " khi nào?"


      "Lúc ở bệnh viện."


      "Phải ? nhớ ." Thượng Quan Sở vẻ mặt biểu tình nhớ .


      "Ách..." Ngay cả ba cái loại phương pháp hạ cấp này đều dùng tới, người đàn ông này xấu lắm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :