1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo (Hoàn + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 70: thích tôi sao?
      Edit: Tiêu Giao Liên.
      Beta: Ái Nhân

      Sau khi Nhạc Nhạc vào phòng ăn Tô Phi vội ra khỏi cửa, xe chạy với tốc độ càng lúc càng nhanh, nhanh như chớp ở đường quốc lộ. Sau đó có xe cảnh sát đuổi theo xe Tô Phi, mà ta hoàn toàn biết lại tăng thêm tốc độ , bình thường phải mất giờ, mà ta chỉ cần 30 phút là đến. Cuối cùng xe vẽ đường cong xinh đẹp, đứng trước cửa hàng Tây.

      Tô Phi xuống xe, giao chìa khóa xe cho A Phú. Lúc này có vài tên cảnh sát đuổi theo đến, đến trước mặt Tô Phi, sau khi nhìn thấy mặt của Tô Phi, khuôn mặt nghiêm túc của viên cảnh sát kia đột nhiên lộ ra vẻ mặt vui vẻ tươi cười, cung kính :" ra là Phi nha, rôi còn tự hỏi là ai phóng xe."

      Tô Phi lúc này mới ý thức được tốc độ chạy xe lúc nãy của chính mình có bao nhiêu nhanh, vẻ mặt tươi cười :" Ha Ha, chuyện này là tôi đúng rồi, Mao Sir giải quyết việc chung rất tốt."

      Mao Sir vẻ mặt lấy lòng cười :" Phi đừng nghiêm trọng qua, việc thôi mà, Phi cần để ở trong lòng đâu." xong đưa hóa đơn phạt cho Tô Phi.

      Tô Phi cầm lấy xem, tờ hóa đơn này chỉ khấu trừ của ba phần, cười rồi đưa hóa đơn phạt cho A Phú : "A Phú xử lý chút !" Sau đó quay đầu nhìn viên cảnh sát :" Cảm tạ."

      " Phi quá khách khí rồi, vậy tôi làm phiền nữa." xong liền rời .

      Sau khi cảnh sát rời , Tô Phi quay sang với A Phú:" A Phú, phải hết sức cám ơn Mao Sir." xong liền vào nhà hàng.

      Tô Phi thân toàn hàng hiệu trang phục thoải mái, da thịt màu đồng cổ, có vẻ đẹp phái nữ như môi hồng răng trắng, khuôn mặt cũng tuấn như mặt trời, so với Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc có vẻ trưởng thành, có khí phách đàn ông hơn, có thể là mẫu đàn ông lý tưởng. Ngoại hình của ta cũng được rất nhiều phụ nữ ngưỡng mộ.

      ta vừa vào nhà hàng, lập tức có vô số ánh mắt nhìn , quán lí của nhà hàng là xinh đẹp, nhìn thấy Tô Phi vẻ mặt liền tươi cười lên tiếp đón," Phi lâu rồi thấy tới? Hôm nay làm sao lại tới nơi này nha?"

      Vẻ mặt Tô Phi cười cười, nụ cười ôn hòa khuôn mặt tươi cười kia có làm cho người ta cảm giác thân thiết, ngược lại làm cho người ta tự giác đích lui về phía sau hai bước. Thanh trầm thấp, "Tổng giám đốc Diệp Thị ở đâu?"

      " Phi đến tìm tổng giám đốc Trương của Diệp Thị sao? Vậy xin mời hướng này." Quản lý của nhà hàng nhiệt tình dẫn đường cho Tô Phi.

      Quản lý của nhà hàng cố bày ra phong tình, sau khi dẫn đường cho Tô Phi tới cửa phòng liền rời . Ánh mắt Tô Phi lạnh lùng nhìn cửa phòng, trực tiếp đẩy cửa vào.

      Trương Đình Đình cùng Đường Tử tán gẫu vui vẻ, bỗng nhiên nhìn thấy Tô Phi xuất ở cửa, Trương Đình Đình sửng sốt hai giây, cười :" Tô Phi, ra là nha! Cùng ngồi xuống !"

      Đường Tử nhìn mắt Tô Phi, :" Chào , chúng ta gặp qua nhau ở thành phố S, tôi gọi là Đường Tử." Đường Tử nhiệt tình tự giới thiệu lại lần nữa.

      Tô Phi đưa tay ra bắt tay Đường Tử, cười :" Xin chào, Tôi gọi là Tô Phi."

      Sau khi hai người đàn ông bắt tay nhau xong đều tự ngồi xuống, sau đó Tô Phi nhìn Trương Đình Đình.

      Trương Đình Đình bị nhìn như vậy thấy kì lạ, lộ ra vẻ mặt được tự nhiên cười :" Tô Phi, là Thanh Linh bảo tới sao?"

      " Ừ." Tô Phi gật đầu cười.

      Trương Đình Đình làm như giải thích với Đường Tử :" Bởi vì chuyện lần trước tôi bị bắt cóc, sau chuyện đó, nếu em về nhà trễ chút là Thanh Linh đều yên tâm." Ý , Tô Phi giống như là người do Thanh Linh phái tới bảo hộ , Tô Phi liên tục nhíu mày khi nghe .

      " Tiểu thư Diệp đối với em tốt, giống như là chị em vậy." Đường Tử nghe xong thở dài.

      " Em và Thanh Linh là bạn từ thuở , so với chị em còn thân hơn." Trương Đình Đình cười .

      Tô Phi nghe xong, mặt mày càng nhăn hơn, cái này có phải ngu ngốc hay ? Chuyện gì cũng . Sợ là Diệp Thị có bao nhiêu dự án có bao nhiêu tiền, người ta chỉ cần vừa hỏi chắc cũng . Nhìn thấy Trương Đình Đình cười như hoa với Đường Tử, ta cảm thấy rất chướng mắt, khuôn mặt lạnh lùng :" Chúng ta cần phải trở về rồi, tiểu thư Diệp rất lo lắng."

      Lúc này nhân viên tạp vụ mang đồ ăn của lên, nhìn thấy đồ ăn ngon, Trương Đình Đình cười :" Tôi với Thanh Linh, sau khi ăn cơm tối xong mới trở về."

      Đường Tử cũng phụ họa thêm, " Tô Phi, nếu ! hãy cũng nhau ăn !" xong kêu phục vụ tới.

      Nhân viên phục vụ cầm thực đơn đưa cho Tô Phi, Tô Phi cũng thèm xem :" Hai người cứ ăn , tôi có đói."

      Ban Đầu Trương Đình Đình nghĩ muốn khuyên ta cùng ăn chung, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của ta, liền thêm gì. Cùng với Đường Tử vừa ăn vừa tán gẫu tươi cười, thấm thoát qua nửa tiếng. Mà sắc mặt Tô Phi càng đen hơn, nhìn chằm chằm vào Trương Đình Đình lời, thấy ăn xong, đứng lên :" thôi!"

      Trương Đình Đình nhìn sang Đường Tử, vẻ mặt xấu hổ :" xấu hổ, chúng ta lần sau gặp lại, hôm nay.......... em về trước."

      cứ như vậy, ở trước mặt Tô Phi liếc mắt đưa tình giống như lưu luyến, hiểu sao tức giận nổi lên, thanh lạnh lùng :" Mau."

      Trương Đình Đình liếc mắt nhìn Tô Phi cái,:" Được rồi, giục cái gì mà giục."

      Đường Tử cười :" Như vậy khi khác chúng ta lại gặp lại vậy, nếu như Diệp tiểu thư lo lắng, em vẫn là về trước !"

      Trương Đình Đình cười với Đường Tử, sau đó theo Tô Phi ra khỏi nhà hàng.

      A Phú đưa xe ra khỏi gara liền rời khỏi, xe chỉ có Trương Đình Đình và Tô Phi. Trương Đình Đình nhìn thấy quang cảnh đường, càng nhìn càng cảm thấy giống, kêu lên:" Tô Phi, phải là lái xe chạy sai hướng chứ, cái này phải đường về nhà?"

      " Đúng vậy." Tô Phi gật đầu đáp.

      Trương Đình Đình giống Diệp Thanh Linh bình tĩnh như vậy, mọi chuyện đều cả kinh cái đột nhiên kêu lên, đối với chuyện Tô Phi biêt là sai mà còn quay đầu xe lại, thanh của còn lớn hơn nữa , " muốn đâu?"

      " Ăn cơm." Tô phi bỏ lại hai chữ, xe liền ngừng lại.

      Trương Đình Đình nhin thấy Tô Phi tới trước cửa hàng, khỏi cảm thấy tò mò, người như ta mà cũng vào quán ăn sao? Nơi này chính là nơi bán thịt bò tốt nhất ở thành phố A , Trương Đình Đình còn suy nghĩ , Tô Phi chặn ngang suy nghĩ của : " ăn cái gì?"

      " Tôi ăn, tôi vừa mới ăn xong." Tuy ngửi thấy mùi thịt bò lại rất muốn ăn, nhưng bụng thể chứa nữa, cũng chỉ có thể nhìn cho mắt.

      Tô Phi cười để bát thịt bò trước mặt mình, sau đó tìm vị trí ngồi xuống.

      Trương Đình Đình ngồi xuống, tò mò hỏi:" Vì sao lúc nãy ăn?"

      " Vừa rồi đói bụng." Tô Phi .

      " Bây giờ đói bụng sao?" Lừa quỷ à! Vừa rồi và tại cách nhau quá giờ mà liền đói bụng.

      " Ừ." Tô Phi cười nhìn , trong lòng nghĩ, hôm nay làm sao vậy? Có phải phát điên rồi hay ?

      " Như vậy mau ăn , Thanh Linh còn chờ tôi ở nhà." Trương Đình Đình .

      " Ừ!" Tô Phi gật đầu. Lúc bưng lên cái tô trước mặt, động tác của thong thả ngoài dự đoán, Trương Đình Đình thấy muốn mắng to.

      Cái người đàn ông này bộ dạng dùng cơm cũng tao nhã, động tác kia, tươi cười kia, so với tác phẩm nghệ thuật còn đẹp hơn mấy phần. Trương Đình Đình lại có tâm nhìn, bất mãn giọng thầm, " ràng là ông chủ đen tối nhất, giả vờ tao nhã làm gì?”

      " Tôi đây làm mẫu cho xem, hiểu ?"

      " hiểu." có việc gì nhìn học cái này làm gì.

      " Cả ngày động tý là gào to, giống như là đàn ông vậy." Tô Phi vẫn ăn, cũng có ngẩn đầu lên .

      " Tôi là nữ nam nhân, sao?" Tính cách Trương Đình Đình chính là như vậy, có vui vẻ hay đều biểu lộ ra mặt. Cho tời bấy giờ đều tùy ý mình mà làm, mặc kệ người ngoài đánh giá thế nào.

      "Nữ nam nhân, cẩn thận có ai lấy á." Tô Phi ngẩng đầu lên vẻ mặt kiêu ngạo nhìn .

      " Tôi có lấy hay lấy chồng đâu có liên quan tới ? Thần mặt đen." Nhìn thấy khuôn mặt lạnh trắng của Tô Phi, Trương Đình Đình nghĩ tới thần mặt đen để hình dung ta.

      Thần mặt đen? Mặt đen sao? Tô Phi vừa nghĩ vừa chậm rãi ăn, sau khi ăn xong tính tiền rời , để ý tới Trương Đình Đình.

      Trương Đình Đình tự động theo đằng sau Tô Phi rồi lên xe, thấy ta lời nào, bộ dạng giống như tức giận, làm cho tâm tình của rất tốt, còn lẩm nhẩm vài từ của 1 bài hát.

      Tô Phi liếc mắt giật Trương Đình Đình, :" khó nghe."

      " có thể đem che lỗ tai lại." Trương Đình Đình lấy cái máy trợ thình trong balô đưa cho Tô Phi.

      Tô Phi cầm lấy máy trợ thính trong tay, tùy tiện ném vào chỗ nào đó, thèm để ý tới Trương Đình Đình.

      Trở về nhà họ Diệp, Trương Đình Đình chạy vào phòng đọc sách gặp Diệp Thanh Linh, cũng quan tâm Diệp Thanh Linh đọc sách hay xem dự án, : Thanh Linh, bạn cần lo lắng cho mình nữa. Ở bên ngoài phải mình có hai người bảo vệ theo rồi sao?"

      " Tô Phi quấy rầy bạn hẹn hò sao?" Diệp Thanh Linh cũng ngẩng đầu lên .

      Nghe Diệp Thanh Linh tới hai chữ hẹn hò, sắc mặt Trương Đình Đình nhất thời đỏ ửng, :" Hẹn hò cái gì nha. Đó là cám ơn người ta cứu mạng."

      Mễ Lam Nhi nghe xong cười trêu ghẹo :" Vậy Đình Đình phải chăng muốn lấy thân báo đáp lại ân nhân cứu mạng nha."

      " Lấy thân báo đáp, ý hay." Diệp Thanh Linh cười gật đầu .

      Trương Đình Đình nghe xong, cười :" Chẳng lẽ Thanh Linh cũng thấy được Đường Tử tồi phải ?"

      " Ừ, tồi. Nhưng nghe Nhạc Nhạc , Tô Phi giống như là thích bạn phải." Diệp Thanh Linh cười .

      Trương Đình Đình ngạc nhiên trừng lớn mắt, :" Thanh Linh phải là nhầm lẫn gì ! Tên thần mặt đen kia làm sao mà thích mình được?"

      " Là hay giả, hỏi đương chút phải là biết sao." Mễ Lam Nhi nghe xong đề nghị .

      Trương Đình Đình nghe xong:" Được. Tôi hỏi." Trương Đình Đình là loại tích cách gió là mưa này, mặc kệ chuyện gì cũng phải truy hỏi kỹ càng, cái gì mà mặt mũi linh tinh ở trong mắt căn bản là chó má.

      Trương Đình Đình vừa ra khỏi cửa, Mễ Lam Nhi :" Tiểu thư Diệp, Đình Đình phải là hỏi Tô Phi đó chứ?"

      " được sao?" Diệp Thanh Linh cũng ngẩng đầu lên hỏi, tính cách Đình Đình chính là như vậy, mạnh mẽ vang dội.

      " ấy cảm thấy ngượng ngùng sao?" Mễ Lam Nhi cười hỏi.

      " Ngượng ngùng là cái gì?" Diệp Thanh Linh bình thản thờ ơ .

      " À." Mễ Lam Nhi cúi đầu, vẻ mặt hiểu , ra Đình Đình biết ngượng ngùng vì vậy khó trách ấy dám hỏi.

      Trương Đình Đình gió chính là mưa, muốn hỏi Tô Phi, đương nhiên hỏi . Ở trong biệt thự tìm vòng cũng gặp Tô Phi, cuối cùng cũng tìm ra được ta trong chòi nghỉ mát ở trong sân.

      " Này, thần mặt đen." Trương Đình Đình nhìn thấy Tô Phi liền sải bước về phía ta.

      " Nữ nam nhân?" Đối với chuyện Trương Đình Đình gọi ta là thần mặt đen, Tô Phi trả đũa lại dùng danh hiệu nữ nam nhân để gọi Trương Đình Đình.

      " Thanh Linh thích tôi, có phải là ?" Trương Đình Đình chuyện đều thẳng thắng, hơn nữa có nghi ngờ chắc chắn phải hỏi.

      Bỗng nhiên bị hỏi như vậy, Tô Phi kinh ngạc hai giây mới lấy lại tinh thần, cười :" nghĩ có phải hay là ?"

      Trương Đình Đình thích đoán tới đoán lui, vừa nghe hỏi như vậy, hừ lạnh tiếng :" Vô vị." Sau khi xong cũng quay lại nhìn Tô Phi mà thẳng về phòng.

      này vì sao mà kỳ quái như vậy? Làm sao có thể chút nào kiêng nể, trực tiếp hỏi vấn đề này chứ? Tô Phi vốn định tiếp sao, nhưng thấy rời , chỉ có thể cười cười coi như có gì.

      Chỉ chốc lát Trương Đình Đình lại xuất ở phòng đọc sách, người còn chưa có vào phòng, thanh tới trước," Thanh Linh, Nhạc Nhạc chẳng qua là bậy thôi, Tô Phi làm sao có thể thích mình được?"

      " hỏi?" Mễ Lam Nhi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Trương Đình Đình tò mò hỏi.

      " Hỏi. cũng trả lời, còn bảo tôi đoán, cái này ràng là có chuyện kia rồi!" Trương Đình Đình xong, nhưng mặt có nửa phần cảm giác bộ dáng mất thể diện.

      " phải có chuyện kia, mà là xác định." Diệp Thanh Linh lấy lời của Trương Đình Đình ra phân tích.

      " Thích liền thích, thích thích, phải là câu giải quyết vấn đề sao, làm gì mà xác định với xác định được vấn đề." Trương Đình Đình nhắc nhắc lại. chưa có ai, nên ở trong lòng tình rất đơn giản, cần quanh co lòng vòng, cũng có cái vấn đề xác định hay xác định.

      Mễ Lam Nhi nhìn thấy Trương Đình Đình, ở trong lòng nghĩ, chẳng lẽ là do mình đem tình cảm phức tạp hóa lên sao?

      Trương Đình Đình nghĩ cái gì gọi là tình , nhìn thấy Diệp Thanh Linh :" Thanh Linh, bạn ngủ ! Dự án đó giao cho mình xử lý là được rồi." Trương Đình Đình xong liền kéo Diệp Thanh Linh, đẩy ra khỏi cửa phòng.

      " Mình có mệt, nên cùng nhau xem !" Diệp Thanh Linh chưa muốn trở về phòng, hôm nay Thượng Quan Sở có tới phòng đọc sách, khó mà được thanh nhàn.

      " Cái gì mà mệt, bạn ngủ ! Việc này giao lại cho mình, yên tâm !" Trương Đình Đình khỏi phân bua đẩy Diệp Thanh Linh khỏi phòng, sau đó rất nhanh khóa trái cửa lại.

      Diệp Thanh Linh thấy thái độ kiên định của Trương Đình Đình, đành phải quay về phòng.

      Vừa mới trở về phòng, thấy Thượng Quan Sở nằm ở giường, vẻ mặt kì quái cười cười nhìn . thèm để ý tới , nhanh chóng vào nhà tắm. Diệp Thanh Linh cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao hôm nay Thượng Quan Sở cầu cùng nhau tắm uyên ương, cũng tới quấn quít muốn tắm cho .

      Sau khi từ phòng tắm ra, Diệp Thanh Linh lấy máy sấy tóc ra, Thượng Quan Sở đột nhiên đứng ở phía sau :" Để giúp em!"

      Diệp Thanh Linh sửng sốt chút, khôi phục bình tĩnh, đưa máy sấy tóc cho :" Cảm ơn."

      Động tác của rất ôn nhu, nhưng cũng rất nhanh nhẹn, những ngón tay xuyên qua tóc của , như là mát xa, làm cho cảm thấy nhàng thoải mái, khỏi nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác phục vụ .

      " Thanh Linh, có thích ?" thanh rất nhàng ôn nhu.

      Diệp Thanh Linh giống như là trúng tà, : " Thích." Kỳ nghe thành 'thích ?' nghĩ là hỏi là có thích anhsấy tóc cho ?

      " sao?" Thượng Quan Sở cười càng thêm ôn nhu, nghe lời rất .

      " Ừ!" Diệp Thanh Linh gật đầu.
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    2. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      071: kế hoạch ôm cháu
      Editor: AnTu
      Beta: Ái Nhân

      "Thanh Linh có phải nên bày tỏ chút hay ?" Thượng Quan Sở cười thực tà ác, Diệp Thanh Linh từ từ nhắm hai mắt để ý đến.

      Diệp Thanh Linh mở mắt ra, chăm chú nhìn , sau đó đứng dậy đến tủ tiền, mở ngăn tủ ra, lấy ra bình thuốc đưa cho Thượng Quan Sở, : "Này em cần nữa."

      Thượng Quan Sở trừng lớn mắt, tin nhìn Diệp Thanh Linh, : "Thanh Linh tránh thai nữa? Đồng ý sinh con sao?" Kết quả bất ngờ như vậy, hạnh phúc đến quá đột nhiên, làm tức thể phản ứng.

      " phải." Diệp Thanh Linh thản nhiên trả lời.

      "Là sao?" Loại cảm giác từ cao té xuống tốt.

      "Vitamin ăn nhiều quá cũng tốt lắm." thản nhiên , như là chuyện bình thường vậy.

      " có đổi." Thượng Quan Sở nhìn chằm chằm bình thuốc trong tay, vì sao Thanh Linh lại đây là vitamin.

      "Là Tô Phi hay Ngô Vân?" xong, Diệp Thanh Linh cũng thể nghi ngờ là Tô Phi, Ngô Vân thừa dịp lúc có ở trong phòng mà đổi. Nhớ đến lúc lần đầu tiên đến núi Minh Nguyệt gặp Thượng Quan Sở, nếu phải Tô Phi lấy nước có mị dược cho uống, có lẽ đêm đó cùng Thượng Quan Sở cũng day dưa.

      " có khả năng." phân phó, lá gan của bọn họ có lớn đến mấy cũng dám bước vào phòng vợ của Thượng Quan Sở này.

      "Vậy là ai?" Nhìn bộ dáng Thượng Quan Sở giống dối, Diệp Thanh Linh ở trong lòng đoán.

      "Có thể là Nhạc Nhạc ?" Thượng Quan Sở phân tích .

      "Theo lý thuyết Nhạc Nhạc sau khi xác nhận được thuốc đưa cho em quả là vitamin, nhưng em thấy bộ dáng ta rất tức giận, cũng giống dối." Diệp Thanh Linh càng ngày càng nghĩ thông.

      "Những người thân cận trừ , vậy chính là Mễ Lam Nhi, có thể là ấy hay ?" Thượng Quan Sở phân tích, ở trong lòng nghĩ, nếu là Mễ Lam Nhi làm, còn phải cảm ơn nha.

      " có khả năng, mỗi lần đều là ấy giúp em mua, ấy nếu muốn đổi, thay em mua." Điểm ấy Diệp Thanh Linh rất ràng, Mễ Lam Nhi đối với rất trung thực, tốt lắm, giống như chị em bình thường.

      "Cũng phải? Vậy là ai? Bất luận là ai đều cảm ơn người đó." Thượng Quan Sở nghĩ cùng Diệp Thanh Linh có cục cưng liền che dấu được vui mừng.

      Cám ơn? Chẳng lẽ chưa bỏ cuộc? Nhưng lại nghĩ đến vẻ mặt Thượng Quan Sở lại giống, Diệp Thanh Linh lòng tràn đầy rối rắm. Trong lúc chuyện, Thượng Quan Sở giúp làm khô tóc, Thượng Quan Sở đặt máy sây tóc xuống, ôm Diệp Thanh Linh giường, : "Đừng nghĩ, là ai rất quan trọng sao?"

      "..." Diệp Thanh Linh vẫn tiếp tục nghĩ, trả lời.

      "Sao em phát ra?" Chẳng lẽ vitamin và thuốc tránh thai khác xa nhau lắm sao? cũng có xem qua, bộ dáng lớn đều rất giống nhau.

      "Hương vị khác nhau." Diệp Thanh Linh lời ít mà ý nhiều chỉ ra vấn đề trọng yếu nhất.

      "Hương vị?" Thượng Quan Sở suy tư, "Này dược ngươi cũng có thể phân biệt sao?"

      Mỗi loại thuốc hề có hương vị, vừa nghe có thể đoán được. Vitamin trước đây uống cũng ít, hương vị kia như thế nào đoán sai. Suy nghĩ nửa ngày, cũng thể suy nghĩ được là ai, vẻ mặt tức giận : "Ngủ !"

      Thượng Quan Sở ôm buông, : "Vợ chúng ta có thể hay ..."

      biết muốn gì? Nhân tiện : "Tùy ngươi."

      Thượng Quan Sở vẻ mặt hưng phấn, : "Như vậy chúng ta kiếm con trai !" xong đặt ở dưới thân.

      "Ai muốn sinh?" Nghe như vậy, phản bác.

      cúi đầu dùng cánh môi ngăn chặn môi của , câu mơ hồ , "Thuốc cũng có, em còn chịu sao!"

      "Ứm..." Bị chặn miệng, thế nào cũng ra được. Kỳ muốn , thuốc còn có thể mua.

      cực lực khiêu khích, tựa hồ muốn cùng hòa thành thể. Hai người trận điên cuồng, Diệp Thanh Linh cảm thấy mệt chết , chuyện đứt quãng, "Dừng... dừng chút... Được ?"

      " thể." cực khách khí bá đạo bỏ lại hai chữ, kế tiếp càng ra sức vận động.

      ánh mắt nhắm lại, giả chết.

      Thấy đáp lại, vẻ mặt tà cười động tác nhanh hơn, hai tay nâng thắt lưng của , mỗi động tác đều dùng toàn lực làm cảm thấy khoái cảm cực độ, muốn dùng phương pháp loại này để đáp lại , phối hợp .

      Ở thân thể bị khoái cảm tập kích, thể đáp lại, đầu óc cũng mơ hồ.

      biết qua bao lâu, thẳng đến khi mệt mỏi, ngủ, mới dừng lại.

      Đêm khuya, Diệp Thanh Linh tỉnh lại, người đàn ông nào đó lại đem đặt ở dưới thân. vẻ mặt hoảng sợ nhìn : "... muốn làm gì?"

      "Sinh con trai, đương nhiên phải ra sức." trả lời rất kiên quyết.

      đẩy thân hình rắn chắc của , hữu khí vô lực : "Đừng... Đừng." là quá mệt mỏi, nếu cứ thế này, toàn bộ buổi sáng ngày mai đều ở giường.

      để ý tới , tay tham lam tiến đến bộ ngực của .

      quýnh lên, mở miệng liền mắng, "Hỗn đản, nanh cút xuống cho em."

      "Thanh Linh em thể mắng ." Thượng Quan Sở vẻ mặt đáng thương, nhưng động tác có dừng lại, tiếp theo cúi đầu giữ lấy môi mềm mại của , để thể mắng .

      Ngày hôm sau, Diệp Thanh Linh ngủ thẳng đến buổi trưa mới tỉnh lại, vừa tỉnh dậy liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Sở cười đến khuynh thành khuynh quốc, hỏi "Tỉnh?"

      "Em phải người thực vật đương nhiên tỉnh." Nhìn biểu tình đương nhiên gì đó? Diệp Thanh Linh khách khí cãi lại.

      Thượng Quan Sở sửng sốt hai giây, cười : "Đói bụng chưa?"

      "Ừm!" Diệp Thanh Linh thản nhiên gật đầu, sau đó rời . Vừa đứng lên chân liền mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

      Đúng lúc này Thượng Quan Sở đỡ lấy , : " giúp em!" xong khom người ôm lấy , vào nhà tắm.

      săn sóc lấy ghế cho ngồi, : " giúp em tắm." xong dùng cái ly lấy nước, lấy kem đánh răng xong rồi đặt trong tay .

      Diệp Thanh Linh có sức, vui vẻ nhận phục vụ. Đánh răng xong, thay rửa mặt, lúc rửa mặt còn thở dài: " Làn da Thanh Linh đẹp!"

      "Của cũng dẹp lắm." Làn da Thượng Quan Sở có thể là khiến phụ nữ đều hâm mộ, đối với điểm ấy Diệp Thanh Linh đánh giá rất đúng.

      Rửa xong, ôn nhu giúp cột tóc, ôm đến sô pha ngồi.

      Đồ ăn đều bày ra hết bàn ăn, nghe mùi đồ ăn, Diệp Thanh Linh cảm thấy bụng càng đói bụng, cầm lấy chiếc đũa liền ăn. Thượng Quan Sở ăn với . Thỉnh thoảng gắp thức ăn cho .

      Diệp Thanh Linh vừa ăn thức ăn ngon, chuyện phiếm: " vì sao lại luôn miệng sinh con trai? thích con sao?"

      " phải, chỉ cần là con của Thanh Linh và , con con trai đều tốt." Thượng Quan Sở giải thích, sợ Diệp Thanh Linh tin.

      "Ừ!" Diệp Thanh Linh gật đầu đối với giải thích của tựa hồ thực vừa lòng.
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    3. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 72
      Editor: AnTu
      Beta: Ái Nhân

      Thời tiết càng ngày càng nóng, Diệp Thanh Linh ở trong nhà dám ra ngoài, sợ bên ngoài 40 độ nướng chịu nổi. Nhưng hôm nay mỗi tháng lần, phải đến công ty họp. Bởi vì thời tiết quá nóng nên ra ngoài, cũng có chuyện gì phát sinh, bình thản hiếm thấy.

      Tiền Nguyên cơ hồ mỗi ngày đều điện thoại cho Mễ Lam Nhi, mỗi lần Mễ Lam Nhi cũng nghe. Nhưng mỗi ngày Tiền Nguyên vẫn đều điện, hy vọng ngày nghe điện thoại của ta. Mỗi đêm lúc ăn cơm, Tiền Nguyên trực tiếp gọi đến phòng khách, mỗi lần đều là Má Trương nghe. Má Trương là người nhiệt tình, đều cho Tiền Nguyên chút chuyện có liên quan đến Mễ Lam Nhi. Tiền Nguyên mỗi lần nghe xong Má Trương đều thực lễ phép tiếng cám ơn.
      Diệp Thanh Linh muốn đến công ty, Thượng Quan Sở hoà thuận vui vẻ theo, đoàn người ra Diệp trạch, liền hơn mười mấy chiếc xe theo phía sau, tựa như hoàng đế tuần. Lần này Trương Đình Đình cũng thể ngồi cùng xe với Diệp Thanh Linh. Vẫn là Mễ Lam Nhi xe hơi của Diệp gia với Diệp Thanh Linh, mà Thượng Quan Sở Hòa Nhạc Nhạc vẫn là ngồi bên cạnh Diệp Thanh Linh như thường.Trương Đình Đình cũng tình nguyện ngồi cùng xe với Tô Phi, ngồi ở ghế sau với ta.

      Tô Phi nhìn Trương Đình Đình tình nguyện ngồi chung xe với ta, tâm tình có chút bực mình : " muốn, có miễn cưỡng ."

      Trương Đình Đình kỳ giận vì thể ngồi cùng xe với Diệp Thanh Linh, căn bản là phải giận vì ngồi cùng xe với Tô Phi. hiểu ý Tô Phi : "Có ý tứ gì?"

      " muốn ngồi chung xe với tôi, vậy đừng miễn cưỡng." Thanh Tô Phi lạnh như băng.

      "Ngồi xe mà thôi, có cái gì miễn cưỡng với miễn cưỡng?" Trương Đình Đình đầu mờ mịt trả lời, chung quy thể bởi vì thích, mà chuyên môn mời lái xe Diệp gia đưa công ty , ngẫm lại hôm nay nhiều xe đến công ty như vậy, tất yếu phải lãng phí nữa.
      Nghe trả lời như vậy, Tô Phi ngược lại cảm thấy có chút xấu hổ. tựa hồ còn có rộng lượng với phụ nữ, bởi vậy quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ thèm nhắc lại.

      Trương Đình Đình bị biến thành đầu mờ mịt, nhưng Tô Phi thèm nhắc lại, cũng cần phải hỏi lại.

      Xe ước chừng nửa giờ, còn chưa vào trung tâm thành phố chiếc xe đầu tiên bỗng nhiên ngừng lại.

      Diệp Thanh Linh nhìn nhìn Thượng Quan Sở Hoà Nhạc Nhạc, : " phải có sát thủ chứ?"

      "Rất có khả năng." Đối với việc ra ngoài thường xuyên gặp sát thủ, Thượng Quan Sở vẻ mặt trấn định trả lời.

      "Thanh Linh cùng chỗ với , tôi chỉ biết có chuyện lành." Nhạc Nhạc liếc mắt Thượng Quan Sở cái, báo oán . xong, liền xuống xe xem xét.
      Cửa xe vừa động chút, có viên đạn bay lại, Nhạc Nhạc cùng Thượng Quan Sở đều phản ứng cực nhanh, hai người cơ hồ đồng thời kìm thân thể Diệp Thanh Linh xuống, chính mình cũng tránh né đúng lúc, chưa trúng đạn.

      "Xem ra người được cử tới làm việc chuyên nghiệp nha!" Nhạc Nhạc thở dài.

      "Thế nhưng biết chúng ta ngồi xe này, làm việc rất tốt." Đối với điểm ấy, Thượng Quan Sở thể khen họ.

      Thượng Quan Sở tính ra ngoài, liền đối mặt với kẻ địch, súng cũng thể quên mang theo. Tô Phi mang theo huynh đệ sở bang đều xuống xe phản kích.
      Bởi vì con đường phía trước bị đối phương phá hủy, xe chỉ có thể toàn bộ dừng lại. Lúc này Nhạc Nhạc : "Bang này là của người lần trước đường cao tốc."

      " đây là người của Đông Vinh sai tới?" Diệp Thanh Linh giọng .

      "Có thể." Thượng Quan Sở như vậy, mở cửa xe khác, bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, xe ở dọc đường bị tắc chỉ có thể bất động, đối thủ biết họ ở trong chiếc xe này, nên rời khỏi xe là biện pháp tốt nhất.

      ngang qua nhiều xe, người ở bên trong nghe được tiếng súng cũng dám xuống xe, đều chỉ có thể ôm đầu ngồi trong xe. Đều hy vọng viên đạn có mắt bắn trúng họ.

      Theo hướng phát ra của viên đạn có thể thấy người mai phục ở đó, là bên trái sườn núi, có cai hang, núi cũng cao lắm, chính phủ vốn dĩ tính phá ngọn núi đó làm thành công viên.

      Bên phải san bằng, là quãng , công ty đầu tư bất động sản lâu trước mua quãng trống kia, tính xây kho hàng. Đối thủ chọn đường này cho thấy hẳn điều tra rất tốt. Nhưng bởi vì bên phải bằng phẳng, có cây cỏ nào, sát thủ có mai phục ở bên phải. Cứ như vậy, bọn họ chỉ cần theo cửa xe bên phải xuống xe, sau đó thần biết quỷ hay tránh xe ở mặt phải, giảm bớt nguy hiểm rất lớn.

      Mấy người xuống xe, đều thở dài nhõm hơi. Tô Phi cùng em bang sở cũng thở dài hơi. Cứ như vậy, mọi người bắt đầu đánh trả, hướng về phía viên đạn bay tới. Nhạc Nhạc đồng dạng lấy cây súng ngắm, chỉ cần đối phương nổ súng, có thể trong giây tìm được vị trí người nổ súng, đến vài phút, liền đánh trúng vài kẻ địch.

      Thượng Quan Sở bảo vệ Diệp Thanh Linh, Mễ Lam Nhi cũng cảnh giác cao độ nghe gió thổi cỏ lay chung quanh.

      Tiếng súng ngừng lại, vốn dĩ chiến đấu kịch liệt nghe được cái cây rơi xuống, người mai phục núi bỏ chạy hết. Lại qua vài phút, Tô Phi quyết đoán lại hướng trận phản công cuồng loạn đến ngọn núi, nhưng ngọn núi lại có chút động tĩnh.

      Mọi người ngừng lại, Tô Phi dẫn theo em bang sở từng bước tới gần sườn núi, hơn mười phút sau, Tô Phi ở núi kêu lên: "Tất cả đều rồi."

      em bang Sở vừa nghe đều hưng phấn kêu lên, Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh thế này mới yên tâm đứng dậy.
      Đúng lúc này, Mễ Lam Nhi bỗng nhiên kêu to, "Cẩn thận." còn chưa xong đem Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh gục xuống.
      Ngay lúc Mễ Lam Nhi lên tiếng, tiếng súng vang lên, viên đạn nhanh chóng từ chiếc xe bay ra, trúng vào sau lưng Mễ Lam Nhi.
      Nhạc Nhạc cùng Tô Phi liền cùng em bang Sở băn vào trong xe, tiếng súng qua , trong xe có chút động tĩnh. Nhạc Nhạc cùng vài em trong bang Sở nháy mắt liền bao vây xe, hơn mười họng súng chỉ vào xe, chỉ cần người trong xe hơi động chút, nháy mắt bị bắn thành cái sàng.

      "Xuống dưới." Nhạc Nhạc hung hăng đá cửa xe.

      Cửa xe chậm rãi mở ra, người ở bên trong té lọn nhào trong xe, giơ hai tay lên, thanh run run : "Đừng... Đừng... Đừng giết tôi."

      "Đông Vinh." Nhìn người từ trong xe ra, Nhạc Nhạc khẳng định kêu ra tên người nọ.
      Đông Vinh nhìn mắt Nhạc Nhạc, thân thể như run run như cái sàng trấu, thanh mơ hồ , "Đừng, đừng giết tôi, tôi... Tôi cũng dám nữa."

      Thời điểm mấu chốt, Nhạc Nhạc phải là người dễ xúc động, kêu người bang sở bắt Đông Vinh lại, mới đến Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh. Tô Phi cùng người của sợ có người đột nhiên nổ súng nên điều tra mấy chiếc xe.

      Đúng lúc này, xe cảnh sát đến đây, cảnh sát xuống xe ít nhất cũng có tới trăm người, thấy Tô Phi liền vẻ mặt lấy lòng.

      Nhạc Nhạc tới Diệp Thanh Linh, thấy Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở hai người sắc mặt tái nhợt ôm Mễ Lam Nhi. Nhìn thấy cảnh sát, nhìn thấy xe cứu thương đến cùng xe cảnh sát, Diệp Thanh Linh chút suy nghĩ với Thượng Quan Sở: "Mau ôm Mễ Lam Nhi lên xe cứu thương." Bây giờ có bác sĩ, chỉ có thể nhờ đến xe cứu thương.

      "Thanh Linh, em sao chứ? Mễ Lam Nhi bị thương sao?" Nhạc Nhạc rất nhanh chạy về phía trước hỏi.

      "Ừ, đều là vì cứu chúng tôi." Diệp Thanh Linh sắc mặt tái nhợt, vì cái gì mỗi lần đều là Mễ Lam Nhi bị thương chứ? Lần trước ở nhà sách chịu qua lần thương, lần này lại là . Nhớ tới lời của Tiền Nguyên, làm sao ăn với Tiền Nguyên. Lần này Mễ Lam Nhi bị thương rất nặng, chỉ hy vọng có thương tổn gì nhiều.

      Nhạc Nhạc vỗ vỗ bả vai Diệp Thanh Linh tỏ ý an ủi, theo Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở đến xe cứu thương.

      Hết thảy còn lại đều giao cho cảnh sát xử lý, Tô Phi giao Đông Vinh cho cảnh sát. Sau đó đưa Trương Đình Đình về Diệp gia. Trương Đình Đình thế nào cũng nguyện ý về nhà, muốn theo đến bệnh viện. Tô Phi cón cách nào, chỉ có thể để em bang Sở đều theo đến bệnh viện.

      Bệnh viện đứng đầu thành phố A, Diệp Thanh Linh gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng giải phẫu, tự giác nắm lấy tay Thượng Quan Sở, bởi vì khẩn trương, móng tay của đâm vào tay Thượng Quan Sở. Bởi vì đau đớn, Thượng Quan Sở nhíu nhíu mày, vẫn để cấu , để móng tay của cấu ra vết máu sâu. Tay kia thực ôn nhu cầm tay , : "Đừng lo lắng, Mễ Lam Nhi chết."

      "Ừ!" Diệp Thanh Linh tuy rằng đồng ý như vậy, nhưng tâm lí lo lắng chút cũng có giảm bớt, nắm lấy tay Thượng Quan Sở cũng chút cũng chưa buông lỏng.

      Trương Đình Đình vốn dĩ muốn đến an ủi Diệp Thanh Linh, cúi đầu liền nhìn thấy mu bàn tay Thượng Quan Sở có máu chảy ra, : "Thanh Linh, mau buông tay."

      Diệp Thanh Linh nghe Trương Đình Đình như vậy, mới tỉnh ngộ lại, rất nhanh buông tay ra, chỉ thấy mu bàn tay Thượng Quan Sở có mấy vết móng tay chảy máu, vẻ mặt áy náy : "Thực xin lỗi, em... Em phải cố ý."

      " có việc gì, Vết thương hai ngày là khỏi." Thượng Quan Sở ôm vào trong lòng an ủi, muốn bởi vì chuyện vậy mà áy náy.

      Nghe Thượng Quan Sở như vậy, Diệp Thanh Linh xúc động sâu trong lòng, nước mắt lập tức chảy ra. biết bởi vì bị hành động của Thượng Quan Sở cảm động mà khóc, hay bởi vì Mễ Lam Nhi cứu mà khóc.

      Thượng Quan Sở cùng Trương Đình Đình càng an ủi, nước mắt lại càng chảy nhiều, nhưng chẳng qua ra tiếng, chỉ yên lặng như vậy rơi nước mắt.

      Nhạc Nhạc thấy Diệp Thanh Linh khóc, cũng sợ tới mức , bước lên phía trước an ủi, "Thanh Linh, em đừng khóc được ? Nhìn thấy em khóc, cũng muốn khóc." Nhạc Nhạc vẻ mặt chân chính bộ dáng muốn khóc.

      "Đúng vậy, Mễ Lam Nhi có việc gì, cũng có việc gì." Thượng Quan Sở an ủi , nhìn thấy yên lặng khóc như vậy so với giết còn khó chịu hơn.

      Nhạc Nhạc nhìn Diệp Thanh Linh khóc, càng nhìn mặt cũng theo nhăn lại chỗ, tiếp theo khóc lên, hơn nữa còn lớn tiếng khóc, lúc này Diệp Thanh Linh hoảng sợ, vội vàng lau nước mắt nghe theo điều khiển, : "Nhạc Nhạc sao lại khóc?"

      "Đều tại em a, nhìn em khóc cũng bị lây bệnh, cái này tốt lắm, tuyến nước mắt của rất mẫn cãm giờ muốn ngừng cũng ngừng được." Nhạc Nhạc vừa khóc vừa , tựa hồ thực thương tâm.

      "Lại có loại quái bệnh này, là quái thai." Thượng Quan Sở liếc mắt Nhạc Nhạc khóc rất hăng say cái.

      "Tôi cũng muốn nha, nhưng trời sinh như vậy, tôi phải làm sao bây giờ?" Nhạc Nhạc khóc được kêu cái thương tâm, làm cho người ta nghe xong, còn nghĩ người thân ta mới chết.

      Diệp Thanh Linh vất vả ngừng nước mắt, khôi phục trấn định : " muốn khóc bao lâu?"

      "Hai tiếng." Nhạc Nhạc vừa khóc vừa .

      "A, lâu như vậy? mệt sao?" Trương Đình Đình cảm thấy thể tưởng tượng, trước kia chưa thấy Nhạc Nhạc khóc, cái này vừa thấy, khiến như bị thiên lôi đánh cháy khét.

      "Mệt nha!" cũng muốn, được .

      "Vậy tiếp tục !" Diệp Thanh Linh thản nhiên , khóc xong, lòng của bình tĩnh rất nhiều.

      Lúc này có 1 y tá từ phòng giải phẫu ra, lạnh lùng : "Khóc cái gì khóc, còn chưa có chết liền khóc tang, có phải hay quá sớm. Nơi này là bệnh viện, phải chợ."

      Mọi người tập thể liếc nhìn y tá cái, đồng loạt cùng nghĩ khóc tang có thể ở chợ sao? hiểu biết. hẹn mà cùng nhau nhìn về y tá.
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    4. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 73: Hôn mê bất tỉnh
      Editor: AnTu
      Beta: Ái Nhân

      Thượng Quan Sở lẳng lặng nhìn Diệp Thanh Linh chuyện, nhìn sắc mặt tái nhợt của Mễ Lam Nhi. biết qua bao lâu, chỉ biết bác sĩ đến xem hai lần, y tá đến đổi thuốc vài lần. nhìn nhìn thời gian 9 giờ. Từ giữa trưa đến bây giờ cũng 10 mấy tiếng, Diệp Thanh Linh có ăn cơm, nước cũng uống ngụm chỉ như vậy.

      "Thanh Linh, chúng ta trở về !" Thượng Quan Sở khuyên nhủ.

      "Em rồi, Lam Nhi phải làm sao bây giờ?" Diệp Thanh Linh thào tự .

      " phái người đến chăm sóc Lam Nhi, hơn nữa Tiền Nguyên cũng đến nhanh thôi" Nhìn ăn uống ngồi bên giường Mễ Lam Nhi như vậy rất là đau lòng.

      "Đợi Tiền Nguyên đến em " Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Sở, thực .

      "Nhưng mà em ngày chưa ăn gì rồi, đói bụng làm sao bây giờ?" Thượng Quan Sở cau mày .

      Vậy đến khi nào, còn muốn hỏi có đói bụng , thanh lạnh lùng : "Đừng khẩn trương, trong bụng em còn có con trai bảo bối của Thượng Quan Sở , đói."

      Thượng Quan Sở sắc mặt nhất thời trắng bệch, đặc biệt oan uổng nhìn Diệp Thanh Linh giải thích: "Thanh Linh, có ý này."

      "Nếu Mễ Lam Nhi có thể tỉnh, có ý gì cũng được." Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở cái thản nhiên .

      "Khương Thừa có lẽ có biện pháp." Thượng Quan Sở nhíu mi .

      Vừa nghe Khương Thừa có lẽ có thể làm Mễ Lam Nhi tỉnh lại, Diệp Thanh Linh vội la lên: "Sao gọi ta về?"

      "Nghe lên thành phố tìm thầy thuốc học châm cứu, tháng, chút tin tức về Khương Thừa cũng có, tháng này tựa như bốc hơi khỏi nhân gian rồi." Đối với chuyện ấy, Thượng Quan Sở kêu Tô Phi gắng sức thăm dò Khương Thừa ở đâu.

      "Khương Thừa chưa học châm cứu với ai?" người đàn ông to lớn đột nhiên mất tích, quả khả nghi.

      " cho tới bây giờ đều làm theo ý mình, đến nơi nào chưa bao giờ với ai nhưng thế nào cũng gặp nguy hiễm." thiên tài y học như vậy, mặc kệ là bạn bè hay là phía đối địch phương đều chỉ biết lôi kéo .

      Diệp Thanh Linh cau mày cúi đầu nghĩ nghĩ, : "Dịch Hiểu Huyên có biết ."

      " hỏi Thiếu Kiệt chút." Thượng Quan Sở xong liền ra khỏi phòng bệnh.

      " được." Diệp Thanh Linh gọi lại.

      Thượng Quan Sở dừng chân, nhìn , chờ chuyện.

      "Hỏi Dịch Thiếu Kiệt cũng vô dụng, tự mình tốt hơn." Diệp Thanh Linh thành khẩn đưa ra ý kiến.

      Thượng Quan Sở nhìn Diệp Thanh Linh, nghĩ nghĩ : "Thanh Linh em phải muốn bán sắc chứ?"

      "Nếu như có thể, cũng nên thử xem." Diệp Thanh Linh xong nhìn về phía Mễ Lam Nhi vẫn nằm nhúc nhích.

      Thượng Quan Sở mặt lộ ra nụ cười quái dị, : "Nếu có thể làm Mễ Lam Nhi tỉnh lại, bán sắc cũng đáng." xong liền ra cửa.

      Diệp Thanh Linh ngẩng đầu có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng Thượng Quan Sở rời , sau đó quay đầu với Mễ Lam Nhi: "Mễ Lam Nhi, nhất định phải tỉnh lại. Tỉnh lại nhìn xem bộ dáng Thượng Quan Sở bán sắc như thế nào?" biết Mễ Lam Nhi luôn luôn thích xem náo nhiệt.

      Thượng Quan Sở rời lâu, Tiền Nguyên vội vàng vào bệnh viện, dọc đường biết vượt bao nhiêu đèn đỏ, dùng cách nhanh nhất để đến bệnh viện.

      Tiền Nguyên vừa đến, Diệp Thanh Linh mới yên tâm ra phòng bệnh, nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiền Nguyên, áy náy cúi đầu, như đứa trẻ, : "Tiền Nguyên thực xin lỗi, tôi chiếu cố tốt Mễ Lam Nhi." Đây là chuyện Tiền Nguyên trước lúc rời khỏi nhà họ Diệp phó thác cho , lúc đó cũng đáp ứng rồi, nhưng bao lâu, lại làm cho Mễ Lam Nhi vì cứu mình bị thương, thế nào đối mặt được với Tiền Nguyên.

      Tiền Nguyên mặt lạnh nghiêm, mắt nhìn Diệp Thanh Linh cúi đầu giải thích, : "Nếu như giải thích có thể giải quyết hết vấn đề, tôi nguyện ý 1000 lời xin lỗi." xong liền vội vã vào phòng bệnh.

      Thượng Quan Sở giúp Diệp Thanh Linh, : " thôi, chúng ta trở về."

      Diệp Thanh Linh thân thể run run, sắc mặt trắng bệt dọa người, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Sở : "Chúng ta tìm Dịch Hiểu Huyên được ?"

      Nhìn bộ dáng hồn lạc phách bay, Thượng Quan Sở đành lòng cự tuyệt, "Được, chúng ta ." xong giúp đỡ Diệp Thanh Linh ra bệnh viện, đến nhà họ Dịch.

      Đến nhà họ Dịch, Dịch Thiếu Kiệt cũng ở trong nhà, nhìn Thượng Quan Sở liền cười hỏi: "Thượng Quan sao lại đến đây?" Nghĩ Thượng Quan Sở năm số lần đến nhà họ Dịch đếm đầu ngón tay, hơn nữa mỗi lần đến đều là vì thăm bà nội. Đối với việc hôm nay Thượng Quan Sở đột nhiên đến, Dịch Thiếu Kiệt đương nhiên tò mò.

      Thượng Quan Sở mở miệng liền hỏi, "Hiểu Huyên đâu?"

      Dịch Thiếu Kiệt vừa nghe liền hiểu ý đồ Thượng Quan Sở đến, hơn nữa nhìn thấy Diệp Thanh Linh từ xe xuống, càng có thể xác định bọn họ là vì tìm Khương Thừa mà đến.

      Thượng Quan Sở vừa hỏi vừa giúp Diệp Thanh Linh vào biệt thự nhà họ Dịch. Vừa vào cửa, chỉ thấy bà Dịch đặc biệt rãnh rỗi ngồi uống trà sô pha, nhìn thấy bà Dịch, Thượng Quan Sở cười tiến lên tiếp đón: "Bà nội Dịch, gần đây khỏe ?"

      "Tốt, Tốt. Tiểu Bồ Đào hôm nay lại đến đây thăm bà nội?" Bà Dịch nét mặt già nua cười thành đoàn, đứng dậy kéo Thượng Quan Sở ngồi sô pha, sau đó lại nhìn Diệp Thanh Linh : "Linh Linh gần đây khỏe ? Khi nào sinh cháu cho ta ôm cái?"

      Diệp Thanh Linh lòng nghĩ chuyện Mễ Lam Nhi, lòng nghĩ tìm Khương Thừa, thản nhiên trả lời: "Tôi tốt lắm, nhưng mà Mễ Lam Nhi tốt."

      " Nha đầu Mễ Lam Nhi kia làm sao vậy?" Mấy năm nay Mễ Lam Nhi làm trợ thủ của Thượng Quan Sở cũng tới nhà họ Dịch vài lần, Mễ Lam Nhi bộ dạng xinh đẹp, thông minh, thực làm bà nội thích. Bởi vậy bà Dịch vừa nghe Mễ Lam Nhi gặp chuyện may liền đặc biệt quan tâm hỏi.

      " ấy trúng đạn, tuy mạng giữ được, nhưng tại vẫn hôn mê." Thượng Quan Sở ra tình huống tại của Mễ Lam Nhi.

      "Khương Thừa cũng có biện pháp?" Bà nội .

      "Khương Thừa biết chạy đâu, chúng cháu đến đây là xem Hiểu Huyên có biết Khương Thừa ở đâu hay ." Thượng Quan Sở .

      "Chuyện này liền giao cho ta ! Các cháu vẫn đừng nên hỏi." Bà nội đặc biệt khôn khéo, nhìn Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh hai người đều đến nhà họ Dịch, biết tình nghiêm trọng, liền tự động giúp đỡ.

      "Cám ơn bà nội." Diệp Thanh Linh thấy có chuyển biến, khóe miệng lơ đãng xuất nụ cười nhợt nhạt.

      "Ta hỏi chút! Tiểu Bồ Đào, Linh Linh đừng có gấp." Bà nội dứt lời liền lên lầu.

      Lão thái thái lên lầu trực tiếp mở cửa vào phòng Dịch Hiểu Huyên, : "Hiểu Huyên làm cái gì?" Thanh thực ôn nhu, bộ dáng thực hiền lành.

      "Bà nội, phải đừng làm phiền con?" Dịch Hiểu Huyên từ giường đứng lên, thanh ngọt ngào kêu.

      "Sớm như vậy liền ngủ? Ngủ được sao?" Bà Dịch đối với hành vi của Dịch Hiểu Huyên tỏ vẻ hoài nghi.

      " cho con ra ngoài con ngủ làm gì chứ?" Dịch Hiểu Huyên bĩu môi thầm oán.

      "Thiếu Kiệt phải cho con ra ngoài, mà là cho con quấn quít lấy Tiểu Bồ Đào." Dịch bà nội .

      Dịch Hiểu Huyên lời nào, cứ như vậy lẳng lặng nhìn bà nội.

      Bà Dịch tùy ý ngồi ở mép giường, nghiêm mặt : "Khương Thừa đâu vậy?"

      "Con nào biết, đâu có cho con." Dịch Hiểu Huyên ánh mắt lóe ra.

      Bà Dịch trực tiếp chọc thủng lời dối của Dịch Hiểu Huyên, : "Đừng giả bộ, Khương Thừa phải vì con sao, sao con lại biết?"

      "Con biết." Dịch Hiểu Huyên nháy mắt dám nhìn bà nội.

      " biết sao, chẳng qua có số việc, ta cho Thiếu Kiệt biết." Bà Dịch vừa vừa đứng dậy ra ngoài.

      Dịch Hiểu Huyên vừa nghe, nóng nảy. Vội hỏi: "Khương Thừa đến thành phố C."
      Dịch bà nội dừng bước chân, : "Ở đâu?"
      "Núi Lăng thành phố C." Dịch Hiểu Huyên tình nguyện bổ sung.

      "Tốt, đây mới là cháu ngoan của bà." Bà Dịch xong ra ngoài xuống lầu, trực tiếp đem tin tức Khương Thừa cho Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh.

      Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh biết tin tức, nhiều câu cảm ơn với bà Dịch sau mới rời nhà họ Dịch.
      Vừa ra khỏi nhà họ Dịch, Thượng Quan Sở liền đem tin tức Khương Thừa cho Ngô Vân, kêu tìm Khương Thừa về.

      Thành phố C có người của bang Sở, bởi vậy Ngô Vân suốt đêm đặt vé máy bay tự mình đến thành phố C tìm Khương Thừa.

      Tiền Nguyên vào phòng bệnh, nhìn Mễ Lam Nhi lẳng lặng nằm, ta thể tin được người vui vẻ lại biến thành như vậy. Đến gần bên người Mễ Lam Nhi, cầm tay tái nhợt, đau lòng vạn phần : "Lam Nhi, em tỉnh , là Tiền Nguyên, là Tiền Nguyên người em hận nhất, em mở mắt nhìn được ?" Cho dù là hận ta cũng sợ, chỉ cần có thể tỉnh lại, bị mắng ta cũng cảm thấy hạnh phúc.
      Mễ Lam Nhi vẫn lẳng lặng nằm như vậy, tựa như ngủ, chỉ là sắc mặt tái nhợt 1 chút.

      ta nắm tay , tay bắt đầu run run lên, vẻ mặt thống khổ, tiếp tục : "Lam Nhi, biết em có thể nghe chuyện, biết mà."

      "Em biết ? Ngày đó bị em đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, chút cũng tức giận. giận chính là ba , bởi vậy nôn nóng về thành phố C tìm ba lý luận. Ba cho quen em, cho cưới em, mới tức giận . chọc tức ba, ba mới chứng nhận thân phận cho rời nửa bước khỏi thành phố C."

      Tiền Nguyên nghe điện thoại của Tô Phi gọi Mễ Lam Nhi trúng đạn rồi, tính mạng biết như thế nào, ta bỏ chạy đến chỗ thị trưởng Tiền muốn chứng nhận thân phận. Nhưng thị trưởng Tiền lại nghe lời con trai, thế nào cũng cấp. Cuối cùng Tiền Nguyên ở trước mặt cha quỳ hai tiếng, mới lấy đến giấy chứng nhận thân phận, lấy xong liền vội vàng đến sân bay.

      Tiền Nguyên xong, lâm vào ký ức.

      " biết em hận ngày hôm đó em thấy phải là sao em nghe giải thích?"

      "Hôn lễ ngày đó, em rời xong, như nổi điên khắp nơi tìm em, nghe em ở 1 thị trấn , liền đến nhưng đến đâu cũng thấy em." ta vừa , nước mắt cũng chảy xuống dưới.

      " cầm ảnh khắc nơi hỏi gặp rất nhiều người nhưng họ đều thấy liền biết em tránh né ." Nước mắt nóng bỏng Tiền Nguyên giọt tay tái nhợt của Mễ Lam Nhi.

      Mễ Lam Nhi vẫn là lẳng lặng ngủ như vậy, vẫn nhúc nhích.

      "Nhưng vẫn bỏ cuộc, nhiều năm như vậy, vẫn luôn tìm em, ngờ cuối cùng biết em làm trợ lý của thiếu gia Sở, bởi vậy bỏ chạy đến nhà họ Diệp tìm Thượng Quan Sở, hướng ta đòi người. Nhưng mà em trở về thành phố C, em còn hận , muốn giải thích nhưng em cho cơ hội."
      Tiền Nguyên rất nhiều, nhưng là Mễ Lam Nhi vẫn là có nửa điểm phản ứng. Tuy ta biết ta căn bản là muốn nghe, nhưng ta muốn ở bên người chuyện, như vậy ở trong mơ mới sợ hãi, mới cảm thấy độc.

      "Lam Nhi, em biết ? Kỳ chán ghét em quấn quít . Khi đó, em cả ngày luôn cố ý vô tình xuất trước mặt em là em vui kỳ cũng muốn thích em. Nhưng là khi đó em còn , bởi vậy mới mặc kệ em, mới có thể lời khó nghe với em. Kỳ ý phải vậy." Tiền Nguyên xong, nghĩ đến khi đó đáng , nghĩ đến khi đó cả ngày có việc gì theo ta ta phải gả cho , mặt tự giác lộ ra nụ cười hạnh phúc.

      Lúc lâu, Tiền Nguyên tiếp tục : "Ngày đó em nhất định nhìn thấy ôm Tử Di, bởi vậy mới tức giận rời ! Ngày đó là Tử Di bỗng nhiên vọt vào phòng thay đồ của ôm , vốn muốn đẩy ấy ra, nhưng ấy ấy chóng mặt còn chết cũng buông. Nhưng đồng ý, còn đẩy ấy ra, nào biết ấy buông, em bỏ chạy. Em trốn như vậy tìm em 3 năm rồi." ta xong mặt lộ ra cười chua sót.
      "Em tỉnh lại được ? Lam Nhi." ta vẫn chuyện đến khuya, cuối cùng nắm tay ghé vào mép giường ngủ. Thẳng đến hừng đông y tá đến xem xét mới tỉnh lại.

      Diệp Thanh Linh đêm ngủ yên, nhắm mắt lại lại thấy hình ảnh Mễ Lam Nhi bị thương. Trong mộng vài lần bừng tỉnh, luôn mơ thấy có người muốn đuổi giết , sau đó Mễ Lam Nhi luôn đột nhiên xuất cứu , Mễ Lam Nhi trúng đạn rồi ngã xuống.

      " cần, đừng cứu tôi." Trời tờ mờ sáng, mới vừa ngủ lâu Diệp Thanh Linh lại kêu sợ hãi tỉnh lại.

      "Thanh Linh, em làm sao vậy? có việc gì, có việc gì, là nằm mơ, Mễ Lam Nhi có việc gì, tại có Tiền Nguyên chiếu cố." Thượng Quan Sở đau lòng ôm Diệp Thanh Linh vẻ mặt hoảng sợ từ trong mộng bừng tỉnh. Diệp Thanh Linh vất vả lấy lại tinh thần, thào tự , " ra là mơ Mễ Lam Nhi có việc gì là tốt rồi."

      Diệp Thanh Linh tỉnh lại lại thấy cũng ngủ được, đứng dậy rửa mặt chải đầu, tóc cột đuôi ngựa đơn giản phía sau. Bởi vì ngủ tốt, toàn bộ đôi mắt đều đen.

      "Mễ Lam Nhi thế nào? Ngô Vân tìm được Khương Thừa chưa?" Rửa mặt chải đầu xong, Diệp Thanh Linh hỏi.

      "Mễ Lam Nhi vẫn mê man bất tỉnh, Ngô Vân rạng sáng 2 giờ lên máy bay, vừa mới tới núi Lăng ." Thượng Quan Sở trả lời.

      "À." Diệp Thanh Linh mặt tràn đầy thất vọng. Nếu tỉnh lại chắc chắn tốt hơn.

      "Đừng quá lo lắng, chúng ăn sáng xong biết tin tức của Khương Thừa." Thượng Quan Sở an ủi Diệp Thanh Linh, nhàng lôi kéo tay .

      Vừa dùng xong bữa sáng, Ngô Vân liền gọi điện thoại đến, "Thiếu gia Sở, căn cứ lời của nông dân, núi Lăng đại sư châm cứu, nhưng núi Lăng xe lên được nếu bộ lên phải 3 ngày mới tới."

      Thượng Quan Sở nghe xong, im lặng lát : "Hai ngày, cho ngươi thời gian hai ngày, mặc kệ thế nào đều phải lên núi đem tìm trở về Khương Thừa cho tôi."

      Ngô Vân ở trong điện thoại kêu khổ, "Thiếu gia Sở, hai ngày căn bản có khả năng, nơi nông dân đường núi vô cùng dốc, hàng năm đều có rất nhiều người vì lên núi cầu y mà rơi xuống núi toi mạng. Bọn họ Khương Thừa có núi hay cũng chính xác. Khả năng... Khả năng..." Ngô Vân ấp a ấp úng biết nên tiếp như thế nào.

      "Khả năng gì?" Thượng Quan Sở lạnh lùng hỏi.

      Chẳng sợ cách điện thoại, Ngô Vân cũng cảm thấy hơi thở ác ma, khỏi tóc gáy dựng thẳng đứng, : "Khả năng... Rơi xuống núi."

      "Chỉ là có thể, phải nhất định. Cậu, lập tức lên núi cho tôi." Thượng Quan Sở đối với điện thoại lạnh lùng .

      Ngô Vân thanh chiến đấu : "Tôi... Tôi vậy chậm rãi lên núi." ta cũng muốn bởi vì quá mau, mà rơi xuống núi bỏ mình.

      Ngô Vân chuyện liền treo điện thoại, Thượng Quan Sở lạnh nghiêm mặt, Diệp Thanh Linh khẩn trương nhìn Thượng Quan Sở hỏi: "Sao gì vậy?"

      "Ngô Vân núi Lăng kia xe căn bản thể lên, chỉ có bộ, ít nhất cũng phải ba ngày. Hơn nữa đường nguy hiểm, nhiều người vì cầu y mà bỏ mạng." Thượng Quan Sở đem lời Ngô Vân toàn bộ ra.

      Diệp Thanh Linh nghe xong im lặng, lâu sau mới : "Đừng để Ngô Vân . Em muốn ấy cũng..." Kia rơi xuống núi bỏ mình khiến thế nào cũng nên lời.

      “Được." Thượng Quan Sở nghe xong Diệp Thanh Linh như vậy, liền gọi điện thoại phân phó Ngô Vân khoan lên núi hành động.

      "Chúng ta làm sao bây giờ?" Nhạc Nhạc hỏi.

      "Em lên núi Lăng , như vậy ." Diệp Thanh Linh kiên định ra quyết định.

      "Thanh Linh, nếu cậu muốn , nơi đó nguy hiểm như vậy, cậu được ?" Nhạc Nhạc khuyên nhủ.

      "Đúng đó, kêu người khác ." Thượng Quan Sở cũng cùng Nhạc Nhạc khuyên bảo.

      "Phái người khác? Mạng người khác cũng phải là mạng sao?" Diệp Thanh Linh lạnh lùng .

      Nhìn mặt lạnh đến phát lạnh, Thượng Quan Sở Hoà Nhạc Nhạc cũng dám nhiều lời, cũng đúng, mạng người khác cũng là mạng, bọn họ quá ích kỷ.

      Bởi vì Diệp Thanh Linh quyết định, đương thiên Thượng Quan Sở, Nhạc Nhạc, Tô Phi, Từ Ngôn bốn người cùng Diệp Thanh Linh lên máy bay đến thành phố C.

      Lúc Tiền Nguyên nghe Diệp Thanh Linh vì tìm Khương Thừa lên núi Lăng hoảng sợ, nơi đó là bọn họ có thể sao? Tuy ta qua, nhưng có nghe qua, lên chỗ đó có mấy người trở về.

      Tiền Nguyên nôn nóng điện thoại Thượng Quan Sở. Nhưng là vẫn có người nghe, ta biết bọn họ tại khẳng định ngồi máy bay. Qua giờ sau, Tiền Nguyên lại điện thoại Thượng Quan Sở, cuối cùng cũng nghe, chuyển được sau, ta : "Thiếu gia Sở, các người trăm ngàn đừng lên núi Lăng nơi đó rất nguy hiểm."

      " có việc gì, tôi xử lý." Thượng Quan Sở thực tự tin, tin cái núi Lăng có thể làm khó .

      "Các người có thể xác định Khương Thừa lên núi Lăng sao? Lời phiến diện từ Dịch Hiểu Huyên, các người đừng tin tưởng." Tiền Nguyên liền sợ tin tức bọn họ đáng tin, sợ Khương Thừa tìm được, lại có người chết.

      "Ngô Vân tra qua, nơi nông dân cũng chứng Khương Thừa lên núi Lăng , yên tâm , chăm sóc tốt cho Mễ Lam Nhi, chúng tôi nhất định đem Khương Thừa trở về, hơn nữa nhờ cứu Mễ Lam Nhi tỉnh." tin tưởng năng lực Khương Thừa, so với các chuyên gia giỏi hơn.

      Thượng Quan Sở xong liền cắt điện thoại, Tiền Nguyên cầm điện thoại ngây người phát ngốc. Mễ Lam Nhi tệ, mới có bạn bè chân chính, khó trách Mễ Lam Nhi cùng về thành phố C, ra ở trong này mới là nhà của Lam Nhi.

      Mà Diệp Thanh Linh biết là Tiền Nguyên gọi tới, hỏi: "Mễ Lam Nhi có khỏe !"

      " có việc gì, em yên tâm !" Thượng Quan Sở nhàng vỗ phía sau lưng Diệp Thanh Linh .

      Ngồi xe, Diệp Thanh Linh tò mò hỏi: " Có vài người theo chúng ta?" Trước kia bất luận nơi nào đều có đám người theo, liền lập tức tò mò với bọn họ.

      "Còn có người, buổi tối ra, sáng mai chúng ta phải tìm Khương Thừa." Thượng Quan Sở cười .

      "Ừm." Diệp Thanh Linh cũng có ngạc nhiên, thèm hỏi lại.
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    5. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chưong 74
      Editor: AnTu
      Beta: Ái Nhân

      Đến thành phố C, bọn họ nghỉ chân ở thị trấn cách núi Lăng xa. Nơi nghỉ chân là nhà bạn của Ngô Vân, tương đối tin cậy.

      Bạn của Ngô Vân lại là lão già, điều này làm cho mọi người đều bất ngờ. Bộ dáng bạn của Ngô Vân khoảng 70 tuổi, mặt rất nhiều nếp nhăn, vẻ mặt vừa cười vừa . Làm cho người ta loại cảm giác hòa ái dễ gần.

      Mọi người đều tò mò với người bạn lớn tuổi này của Ngô Vân, Nhạc Nhạc tò mò cười hỏi: "Ngô Vân đây là bạn hay là ông của vậy?"

      Bạn Ngô Vân vừa nghe, cười : "Các vị đừng hiểu lầm, tôi gọi là Ngô Hải, tôi cùng Ngô Vân tuy đều có họ Ngô, nhưng chúng tôi cùng thế hệ. Ông nội của ông nội của ông nội chúng tôi là em."

      Mọi người vừa nghe ông nội của ông nội của ông nội này, cũng nhịn được ở trong đầu tự hỏi đó là tổ tông đời thứ mấy, lúc mọi người phân quan hệ phức tạp xong, hiểu này căn bản chính là tám cột đánh đến thân thích thôi! Cũng nhịn được cho Ngô Hải ánh mắt ràng.

      Nghe xong, Nhạc Nhạc lại tò mò hỏi Ngô Vân, "Đây là quê ?"

      " phải, là mấy năm trước Ngô Hải đến đây dưỡng lão, ở trong này mua đất, xây nhà, lúc có việc gì trồng đủ loại rau nuôi gà vân vân, thực thanh nhàn." Ngô Vân .

      " ra là như vậy." Nhạc Nhạc gật đầu, theo Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở đến phòng ở phía sau trước vườn rau.

      Diệp Thanh Linh nhìn vườn rau kia, tâm tình tốt hơn rất nhiều, đối với nơi này thập phần thích, thản nhiên : "Nơi này tốt."

      Giọng điệu của mặc dù bình thản, nhưng là Thượng Quan Sở nghe ra ý, gật đầu cười : "Thanh Linh thích nơi này sao?"

      "Ừ!" Diệp Thanh Linh gật đầu. luôn luôn thích thanh tĩnh, nơi ở nông thôn như vậy làm rất thích.

      "Thanh Linh nếu thích, về sau chúng ta cũng sống như vậy." Thượng Quan Sở cười .

      "Có thể sao!" Đối với Thượng Quan Sở mà có lẽ cũng khó, nhưng là có thích cuộc sống như vậy hay ? Nếu thích, cái gì cũng vô ích.

      Nghe được trả lời như vậy, Thượng Quan Sở nở nụ cười, trong đầu có tính toán.

      Ngô Hải nhìn thấy mọi người đối với vườn rau của ông rất hứng thú, tâm trạng càng tốt, càng thêm nhiệt tình, tươi cười cũng hòa ái vài phần. Liền đề nghị : "Mọi người thích ăn cái gì, ra vườn rau hái, cho bữa tối đêm nay !"

      Mọi người vừa nghe, đều hưng phấn, đám đều tươi cười rạng rỡ.

      Nhạc Nhạc nhìn đồ ăn, : "Ông Ngô, ông cũng quá keo kiệt , để cho chúng tôi ăn rau, cũng chuẩn bị món mặn?"

      "Có, có, gà, vịt, cá các ngươi mỗi người bằng khả năng !" Ngô Hải cười .

      Ý Ngô Hải là, bọn họ bắt được ăn, bắt được cũng chỉ có ăn đồ ăn chay, vì có thể ăn món ăn mặn, Ngô Vân, Tô Phi, Hoà Nhạc Nhạc xong liền đến bên cạnh ao cá.

      Bên cạnh ao cá là nơi nuôi thả súc vật, đặc biệt có rào chắn vây quanh.

      Hai tiếng nữa là đến giờ cơm, mọi người bắt đầu bận việc, câu cá, bắt gà, bắt vịt, rất náo nhiệt.

      Diệp Thanh Linh liền thích rau dưa xanh tốt này, Thượng Quan Sở cùng Từ Ngôn theo phía sau , giúp hái rau.

      Diệp Thanh Linh nhìn rổ rau xanh mượt, thở dài : "Nếu là Mễ Lam Nhi ở đây, càng vui vẻ."

      Thượng Quan Sở biết lại là nghĩ tới Mễ Lam Nhi, an ủi : "Mễ Lam Nhi có việc gì, bác sĩ cũng mạng ấy còn nguy hiểm nữa."

      "Nhưng lại có biện pháp tỉnh lại." Diệp Thanh Linh lại thở dài, từ khi Mễ Lam Nhi bị thương tới nay, lúc nào cũng thở dài.

      Thượng Quan Sở im lặng, thèm nhắc lại, lúc này cũng . mỗi lần an ủi Diệp Thanh Linh, kỳ đều an ủi chính mình.

      Hái rau xong, Diệp Thanh Linh muốn vào phòng nghỉ ngơi, nhưng bị Thượng Quan Sở túm đến hồ cá vừa xem Nhạc Nhạc câu cá, xem tô tập Ngô Vân bắt gà bắt vịt.

      Từ Ngôn thực tỉnh táo, nhìn thấy Thượng Quan Sở đến hồ cá, liền thu xếp hai ghế dựa theo, lấy chỗ ngồi cho Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở. Nhạc Nhạc ngồi xuống, nhìn Từ Ngôn làm vẻ ta đây : "Lấy cho tôi cái ghế dựa !"

      "Muốn ngồi, tự làm ." Từ Ngôn ôn hoà trả lời.

      Nhạc Nhạc hờn giận nhìn cái xem thường, thầm : "Vuốt mông ngựa."

      Từ Ngôn trả lời, ở trong lòng thầm nghĩ, biết cái gì? Đầu năm nay ai cho tiền lương, ai là lão đại. Vì cái gì lại làm cho người thể ở chung?

      Thượng Quan Sở nhìn xô đựng cá của Nhạc Nhạc, con cũng có, lòng tốt : "Cho tôi cái cần câu." ta cứ câu như vậy đừng 2 tiếng 2 ngày cũng có cá mà ăn.

      " hả?" Nhạc Nhạc vẻ mặt hoài nghi, vẫn đưa cho .

      "Đương nhiên." Thượng Quan Sở tiếp nhận dụng cụ, vẻ mặt tự tin, " có thể theo bọn họ bắt vịt."

      "Tôi ." Nhạc Nhạc vui liếc mắt Thượng Quan Sở cái, ta đây là ý gì, là hoài nghi năng lực câu cá của ?

      Diệp Thanh Linh cảm thấy câu cá có ý nghĩa, liền đứng dậy đến bên cạnh chỗ nuôi gà, ở ngoài hàng rào xem Tô Phi cùng Ngô Vân làm việc.

      Nhạc Nhạc vốn dĩ nghĩ đến chỗ gà vịt, nhưng thấy Diệp Thanh Linh cũng theo. Đứng ở phía sau Diệp Thanh Linh, : "Thanh Linh cảm thấy cái này thú vị?"

      "Thú vị." Diệp Thanh Linh nhìn Ngô Vân đuổi gà chạy ngược chạy xuôi, khỏi nở nụ cười.

      Tô Phi đối với đám vịt kia, biết muốn xuống tay như thế nào, cứ như vậy nhìn, tựa hồ suy nghĩ cái gì, qua hồi lâu, quay đầu ra khỏi rào chắn. Ngô Vân thấy thế, quát với Tô Phi: "Này, cậu sao bắt?"

      Tô Phi đáp Ngô Vân, Ngô Vân lại bảo : "Cậu vốn có chút kiên nhẫn?"

      Tô Phi vẫn là đáp vào trong nhà.

      Nhạc Nhạc nhìn bóng dáng Tô Phi, : "Tô Phi giống là người có kiên nhẫn!"

      " ta nhất định bắt được trước Ngô Vân." Đối với hành vi của Tô Phi, Diệp Thanh Linh đánh giá như thế.

      "Sao em biết?" Nhạc Nhạc tò mò hỏi, mỗi lần Thanh Linh giải thích đều giống người thường.

      "Bởi vì ta lấy thức ăn cho gia súc." Diệp Thanh Linh thản nhiên xong xoay người sang trở về hồ cá.

      Diệp Thanh Linh xong, tiếp tục xem Ngô Vân đuổi theo gà. Nhìn trong chốc lát sau, thấy có ý nghĩa, liền về hồ cá, đúng lúc này, thấy Tô Phi từ trong phòng trở ra, trong tay bưng thức ăn của gà, vịt.

      Nhạc Nhạc thấy, theo sau Diệp Thanh Linh, vẻ mặt bội phục : "Thanh Linh là thần sao như vậy em cũng đoán được."

      Diệp Thanh Linh lời nào, đến trước mặt Thượng Quan Sở : "Có thể về phòng sao?"

      "Có thể." Thượng Quan Sở đem xô cá đưa cho Từ Ngôn thu dọn, sau đó kéo tay Diệp Thanh Linh rời .

      Nhạc Nhạc thấy bọn họ rời , thầm : " phải câu cá sao? Sao câu tiếp ?" xong, tò mò nhìn xô ca. Nhìn bên trong có hai con cá lớn, Nhạc Nhạc khỏi há to miệng, thở dài: " là kì, hai người này, là rất kì!"

      "Ngạc nhiên." Từ Ngôn tựa hồ đối với tốc độ câu cá Thượng Quan Sở sớm nhìn quen trách, khinh thường nhìn Nhạc Nhạc liếc mắt cái.

      Nhạc Nhạc nhìn Từ Ngôn dùng vài giây thu dọn xong, nhìn bóng dáng Từ Ngôn rời , giọng thầm, " đám quái thai." xong ở trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ bên người nghiệt đều là quái thai sao? Sao người bình thường?

      Kỳ Nhạc Nhạc biết, ở trong mắt người khác ta cũng là quái thai.

      Bữa tối rất phong phú, mọi người đều ăn vui vẻ. Vừa ăn xong bữa tối, còn có vài người xuất ở cửa nhà Ngô Hải.

      "Thiếu gia Sở." Bảy người diện mạo tuấn tú lễ phép kêu.

      "Ừm." Thượng Quan Sở nhàng gật đầu, ngồi ghế dựa bình thường giống như ở ngai vàng.

      Diệp Thanh Linh ngẩng đầu quét mắt bảy mỹ nam đột nhiên xuất , này vừa thấy liền lấy lại thần, bộ dạng này cũng quá rồi, đám bộ dạng cao lớn suất khí, so sánh với Thượng Quan Sở đương nhiên mỗi người mỗi vẻ.

      Đối với bộ dáng xuất thần của Diệp Thanh Linh, Thượng Quan Sở bất mãn lấy tay ở trước mắt Diệp Thanh Linh lung lay vài cái, : "Thanh Linh, đẹp hơn bọn họ sao?"

      Diệp Thanh Linh lấy lại tinh thần, xấu hổ kéo kéo khóe miệng, : " khác biệt lắm."

      Nghe xong Diệp Thanh Linh trả lời, Thượng Quan Sở lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn bảy mỹ nam cái, dương quái khí : "trang phục của các người đẹp lắm nên thay đổi."

      Bảy mỹ nam vẻ mặt ủy khuất nhìn trang phục của mình, tiếp theo thực u oán liếc mắt Diệp Thanh Linh cái, tập thể ở trong lòng thầm kêu khổ, thiếu gia Sở ngươi này dấm chua ăn cũng quá ràng !

      Thấy bọn họ nhúc nhích, Thượng Quan Sở nhìn bảy người, : "Các người..."

      " hiểu chúng tôi liền đổi." Bảy người còn chưa xong, liền biến mất ở trước mặt mọi người.

      Bảy mỹ nam rồi, Nhạc Nhạc hì hì cười : "Thượng Quan Sở ở nơi nào có nhiều người đẹp trai như vậy." Trong mắt kia ràng viết mấy chữ 'Tôi thích'.
      Nhìn bộ dáng Nhạc Nhạc mắt phát sáng, Thượng Quan Sở lạnh lùng : "Bọn họ phải đồng tính luyến ái."

      " mới đồng tính luyến ái." Đối với cái đẹp, ta thưởng thức chút có làm sao?

      " phải đồng tính luyến ái, cậu lúc này là ánh mắt gì." Từ Ngôn ôn hoà .

      "... ... như thế nào cũng khi dễ tôi." Nhạc Nhạc vẻ mặt cong vẹo, nhìn Diệp Thanh Linh nũng nịu lại tội nghiệp : "Thanh Linh, em phải làm chủ cho ."

      Diệp Thanh Linh gật đầu rất đồng ý, đặc biệt gió thoảng mây trôi : "Em hỏi ý kiến bọn họ."

      Lời này của , mọi người nghe hiểu lắm, đều tò mò nhìn . Thấy mọi người vẻ mặt bộ dáng mê mang, Diệp Thanh Linh tiếp theo thản nhiên : "Hỏi bọn ai muốn cưới Nhạc Nhạc."

      Mọi người liếc mắt cái bừng tỉnh đại ngộ, đồng loạt 'A' tiếng, vẻ mặt hiểu hướng về phía Nhạc Nhạc vừa gật đầu vừa cười quái dị.

      Nhạc Nhạc bị nhìn sợ nổi da gà, khỏi đánh cái rùng mình, thanh cổ họng : "Thanh Linh em đừng nghĩ bậy phải ý đó."

      "Tốt." Diệp Thanh Linh gật đầu.

      "Này kém nhiều lắm." Nhạc Nhạc vừa lòng nở nụ cười.

      Lúc này bảy người thay đổi giả dạng lại xuất ở trước mặt mọi người. Mỗi người đều thân đen, mặt đeo có 1 cái kính râm to, đem vốn dĩ đẹp lại đem nửa gương mặt che .

      Diệp Thanh Linh vừa thấy kinh hách chút, thân thể tự chủ được rụt vào ghế dựa chút.

      Thượng Quan Sở nhìn thấy phản ứng Diệp Thanh Linh, lạnh giọng chất vấn, "Các người làm sao vậy? Đóng vai xã hội đen sao?"

      Bảy người ở trong lòng vô lực trở mặt xem thường, đồng thanh : "Thiếu gia Sở, chúng tôi vốn chính là xã hội đen."

      Nghe bọn hẹn mà cùng , Diệp Thanh Linh gì nhìn bầu trời, cho dù là xã hội đen, các người cũng cần giả bộ bảy bào thai đến làm tôi sợ ! thường xuyên xem Thượng Quan Sở cùng Nhạc Nhạc giả bộ song bào thai đủ rồi.

      Thượng Quan Sở biết gì, : "Xã hội đen liền mặc đồ đen sao?" Này phải giấu đầu lòi đuôi sao?

      " phải." Bảy người lại cùng .

      " phải còn đổi." Thượng Quan Sở lạnh nhạt .

      Bảy người thân thể run run chút, vẫn đứng bất động như cũ.

      Mãi đến khi Thượng Quan Sở sắc mặt càng ngày càng lạnh, trong đó người mở miệng, "Thiếu gia Sở, chúng tôi có quần áo đổi."

      "Các ngươi đem có hai bộ quần áo?" Thượng Quan Sở nhanh bị đám ngu ngốc này làm cho tức chết rồi, sao lại có bang thủ hạ tức chết người đền mạng như vậy chứ?

      " phải." Bảy người lại tập thể .

      Diệp Thanh Linh nghe bọn 5 lần đồng thanh, ở trong lòng thể bắt đầu hoài nghi, bọn họ là từ trong cùng bụng mẹ sinh ra.

      "Như vậy còn mau đổi." Thượng Quan Sở thanh càng ngày càng lạnh, cùng gió nóng bên ngoài làm người ta thấy mát. Bảy người nhìn tôi, tôi nhìn , trao đổi ánh mắt rồi cùng nhau biến mất.

      Khi bọn lại xuất ở bọn họ trước mặt, vẫn là bộ dáng lúc. Lại làm cho người ta nhìn ngẩn người.

      Thượng Quan Sở nhìn bọn họ đám đẹp giống như tiên hạ phàm, : " phải chỉ hai bộ quần áo sao?" Này ràng chính là quần áo mặc lúc trước, cũng có bệnh mắt, liền này cũng thể phân biệt.

      "Đúng là chỉ hai bộ, nhưng..." Người đứng trước mở miệng chuyện thanh chiến đấu nhìn nhìn sắc mặt Thượng Quan Sở, : "Nhưng chỉ có hai kiểu." cái là kiểu mặc lên nhìn rất tuấn tú bây giờ, cái khác chính là kiểu mặc vào tựa như xã hội đen.

      Nghe xong lời bọn họ, mọi người đồng loạt gì nhìn trời, cảm thấy quạ đen bay đầu.

      Thượng Quan Sở vất vả mới tiếp nhận được biết gì này, sau khi bình phục tâm thần, vẻ mặt nghiêm nghị : "Các người đều chuẩn bị rồi?"Tốt lắm." Bảy người tươi cười đầy mặt, cười kia làm cho người ta nhìn xem đầu choáng mắt hoa.

      "Ừ, các ngừoi nghỉ ngơi !" Thượng Quan Sở vừa lòng gật đầu.

      Bảy mỹ nam được chỉ thị biến mất trước mặt mọi người.

      Nhạc Nhạc lại muốn chuyện, chỉ thấy mấy người kia lại xuất ở trước mặt bọn họ, hỏi: "Thiếu gia Sở, ngày mai mấy giờ rời giường?"

      Này cũng muốn chỉ thị sao? Nhạc Nhạc vẻ mặt .

      "5 giờ." Thượng Quan Sở .

      "Vâng." Bảy người đáp lời lại biến mất.

      "Thượng Quan Sở, bảy quái thai này từ đâu đến? Giờ rời giường cũng hỏi quả là cực phẩm!" Chẳng những bộ dạng cực phẩm, còn bà mẹ cực phẩm, lại đầu não cực phẩm.

      "Bí mật." Tô Phi chuyện vẻ mặt thần bí cười .

      "Xí, có gì giỏi, nghĩ tôi biết sao?" Nhạc Nhạc giọng thầm.

      Thượng Quan Sở để ý tới Nhạc Nhạc, lôi kéo Diệp Thanh Linh muốn trở về phòng.

      Nhạc Nhạc đột nhiên đuổi kịp, : "Thanh Linh, em chuyện đều giữ lời phải !"

      "Đúng." Diệp Thanh Linh lời ít mà ý nhiều trả lời.

      "Em đáp ứng ẻo lả cái gì?" Thượng Quan Sở bảo hộ Diệp Thanh Linh ở sau người, tựa như gà mái bảo hộ gà con.

      " có, em ấy đồng ý dạo phố với tôi 2 ngày." Nhạc Nhạc xong liền rời , vừa vừa oán thầm, "Hừ, tức chết, ai cho các người giả bộ thần bí."

      Nhạc Nhạc rồi, Thượng Quan Sở khẩn trương hỏi: "Thanh Linh em thực đáp ứng rồi."

      " có chuyện đó." Diệp Thanh Linh thản nhiên .

      trả lời quả quyết như vậy Thượng Quan Sở hề dây dưa nữa.
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :