Chương 28:Giày có thích hợp hay chỉ có chân mới biết. (4)
Kha Trạch Liệt bừng tỉnh hiểu ra,chau chau mày. Hôm qua mới gọi điện thoại cho cha mẹ, muốn kết hôn cùng người phụ nữ, tỉ mỉ là người nào, cứ như vậy vui vẻ cúp điện thoại. Chỉ lưu lại câu:" Cứ vui vẻ quyết định như vậy!"
Vẻ mặt ra vài vạch đen nhìn về phía cha mẹ ngồi nghiêm chỉnh, mặt mang vẻ ngạc nhiên, luôn lạnh lùng giống như trước kia," Đúng,con và ấy kết hôn. ra là con bắt buộc ấy".
thanh chuyện lạnh nhạt mang theo tin tức bí mật làm người ta hít thở thông, nhìn lại biểu tình Kha Trạch Liệt, liền giống như có việc gì, từ được dạy như vậy sao?Ách, hình như, là muốn thản nhiên như thường khi đối mặt với cuộc sống muôn màu muôn vẻ....
Ho vài tiếng liền bỏ cái suy nghĩ kia của mình, vẻ mặt cứng nhắc, nhiều năm như vậy nó có đối đãi nghiêm túc với người khác như vậy,tư vị bộ mặt rút gân đúng là dễ chịu. tại ánh mắt của ông rất sắc bén phải hay ? Kha Đằng nghiêm khắc nhìn qua vẻ mặt Kha Trạch Liệt, xem nó bình tĩnh như vậy làm cho người ta tức giận!
"Ây da, tôi cũng biết con tôi là mặt hàng ế. Mày nhìn lại chính mình , muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn dáng người có dáng người, nhiều nhất chính là em trai lớn hơn người khác chút ,bây giờ còn học được cường bạo con nhà người ta, ai dạy mày hả?!" Nét cười lên trong đôi mắt hẹp dài, trong lòng cũng vui vẻ đến nở hoa, ha ha, con của ông cũng là buồn cười , từ thích bị người đùa giỡn, nhất định thừa dịp này bù lại tiếc nuối ngày trước!
Kha Trạch Liệt nghe lời trêu tức của cha, mày kiếm nhíu lại, mặt lạnh như băng, đối diện với cũng làm người ta rùng mình. Giống như trời Nam đất Bắc đều là tượng băng đặt mặt đất, tận tình hấp thu ấm áp trong khí, keo kiệt lưu lại chút ấm áp cho người khác.
Thoáng hít vào hơi, muốn xảy ra tranh chấp với cha," Có liên quan gì, con cũng có vợ rồi!" Kha Trạch Liệt để khiêu khích của cha trong lòng. Trong đầu tức giận làm bộ dáng lưu manh vô lại, bộ dáng Lão Tử là Đại Vương kiêu ngạo,bướng bỉnh.
"Tốt rồi, này biết vì sao làm áp trại phu nhân rồi." Văn Nhân hiền lành xinh đẹp giọng thầm, miệng hơi hơi nhếch lên, có chút trách móc liếc con trai cái.
" đặc biệt sao sáng mai hãy rời cưới xin cho lão tử.Đồ tiểu tử ngu ngốc kia, báo cáo kết hôn ta tìm người xóa bỏ hết, dù sao cũng phải cho nhà người ta cái công đạo".Kha Đằng mắng chửi xong,cũng quay đầu lại liền rời .
Bên tai còn truyền đến câu của Kha Trạch Liệt lời ít mà ý nhiều," Giày có thích hợp hay chỉ có chân mới biết"
*
Trải qua mấy giờ bay, hoàn toàn có thời gian điều chỉnh chênh lệch giờ Lâm Nhược liền bị mang đến nơi biểu diễn thời trang, lúc này nơi biễu diễn thời trang diễn ra ở sân khấu ngoài trời. Đúng lúc gặp trời đầy mây, gió mát mẻ thổi qua hai má, làm thổi bay tóc mai hai bên tai của Lâm Nhược. Tóc hai bên tai được Lâm Nhược cố định đằng sau tai nhìn rất lạ, chỉ lưu lại ít sợi tóc thả trước hơi che lại hai má, làm cho người ta bất chợt cảm thấy loại xinh đẹp mờ ảo.
Khuôn mặt xinh đẹp như như trong làn gió, khiến cho những kẻ háo sắc thỏa mãn. Mùa thu, đến rồi.
Lông mày nhíu lại, hai cánh tay vòng lại nhanh chóng qua phóng viên. Trong đầu ngừng suy nghĩ về bản thiết kế làm sao có thể bị tiết lộ ra ngoài. Sau khi bản thảo bản thiết kế ra, đưa ngay cho thư kí để ấy chắc chắn lập tức giao đến trong tay Kha Trạch Liệt. Như vậy chỉ có vài bước ngắn ngủi, cuối cùng vấn đề là ở chỗ nào?
Nhìn bộ dáng Lâm Nhược phiền muộn, Mẫn Đình nhíu nhíu mày, bất chợt có chút hối hận vì cho Lâm Nhược chuyện này. Nếu ra có phải ấy vui vẻ chút hay ? Nhưng dường như có cách giải quyết vấn đề .
Vô liêm sỉ đưa tay kéo Lâm Nhược qua, quả nhiên Lâm Nhược thuận lợi bị Mẫn ĐÌnh kéo vào trong ngực rắn chắc khêu gợi của . Cơ ngực cường tráng cho dù Lâm Nhược chạm vào vẫn cảm giác được thân thể cường tráng. Hơi thở xông vào mũi khiến Lâm Nhược có chút say mê, đây là ấm áp mà từng lưu luyến, chẳng qua là ấm áp này, bị chính tay Mẫn Đình tàn nhẫn phá hủy nó.
Lâm Nhược vươn tay đâm vào bả vai Mẫn Đình đẩy ra, nắng hùng hồn đầy lý lẽ từng chữ từng chữ ra khỏi miệng: “ Nam nữ thụ thụ bất thân!”. Ánh mắt ghét bỏ chói mắt, “ Mắt phượng” phóng đến làm cho Mẫn Đình thiếu chút hộc máu ba mét.
Từng ánh đèn pha bỗng nhiên tập trung đến trung tâm sân khấu chữ T, ánh sáng xung quanh từ từ tối lại, chú ý của mọi người ngay lập tức chuyển đến trang phục mới biểu diễn. thanh chuyện bốn phía xung quanh rất trong nháy mắt biến mất, trở lên nghiêm túc cẩn thận ngẩng đầu theo dõi người sân khấu chữ T.
“ Chào mọi người, hoan nghênh mọi người đến tham gia màn trình diễn thoài trang ngày hôm nay, trình diễn thời trang đây của chúng tôi vì mọi người mà thiết kế, hy vọng mọi người thích...” Người chủ trì cười đến rực rỡ khuôn mặt xinh đẹp làm cho Lâm Nhược sinh ra chút thiện cảm nào. A, thiết kế gốc? Cho là trình diễn thời trang là chợ mua bán thức ăn? Tới diễn phim hài?
Lâm Nhược nhịn tính khí xuống liếc nghiêng qua sân khấu, đúng lúc Mẫn Đình đứng giữa đám phóng viên và Lâm Nhược, dùng thân mình che cho Lâm Nhược. Nếu như hình ảnh Lâm Nhược bị đám chó săn này chụp được, nhất định lên trang đầu báo ngày mai.
nhìn thấy in ấn điên cuồng trong nước, lần đầu tiên cảm giác được sức mạnh của truyền thông ùn ùn kéo đến, “ Lại là liên hôn chính trị”, “ cử hành hôn lễ” , “ Kết hôn bí mật bị bại lộ”.... Đủ loại phiên bản môn đăng hộ đối, chuyện ngược tâm chiếu phim trong nước, mấy thứ này mà đến trong tay Lâm Nhược, ấy chắc chắn mổ bụng tự sát chút do dự...
“ Hai bộ trang phục dưới đây đến hướng chúng ta là trang phục của nhà thiết kế IIP được thiết kế ra sau khi hẹn hò với bạn trai của ấy. Kiểu dáng bên ngoài nhìn bình thường nhưng lớp áo sơ mi bên trong được làm từ tơ lụa, thoạt nhìn bề ngoài cũng nghiêm chỉnh trước sau như . Cách ăn mặc cẩn trọng vừa vặn sang trọng có chút kiêu ngạo bướng bỉnh...”
thanh sạch ngọt ngào giống như từng cái dao găm đâm sâu vào nội tâm Lâm Nhược. Dường như quần áo mặc mẫu nam khêu gợi có chút thay đổi, trong lúc đó đám con có vẻ rất chói mắt. Cho tới bây giờ vẫn tin tưởng gấp trăm lần đối với tác phẩm đứng đầu của mình, giờ phút này Lâm Nhược lại sinh ráy tưởng muốn trốn tránh. Vì Kha Trạch Liệt thức đêm sang tác ra mẫu mới vậy mà bị người sao chép, quay người lại tràn đầy tức giận, cảm xúc trước mắt hỗn loạn, bước chân rời , nơi qua thoáng chút gió, khỏi làm cho người ghé mắt.
Nhưng bởi vì ăn mặc quá mức lộng lẫy duyên dáng lại là món ăn cao cấp của xã hội, mọi người chung quanh quay đầu lại liếc Lâm Nhược cái, lại nhanh chóng dịch chuyển tầm mắt quay trở lại. Dừng lâu, dường như trải qua hồi mộng đẹp, người kia vừa rồi, đẹp...
Quay đầu nhìn lại lần nữa, cửa sớm còn bóng dáng Lâm Nhược. Bước như gió chạy thảm đỏ, hai bên hành lang bố trí hoa tươi, kiên nhẫn trong đôi mắt làm cho những người quay đầu liếc mắt sợ đến mức rụt đầu vào cổ...
Chương 29: Số phận của ta do ta phải do trời!
Quay đầu nhìn lại lần nữa , cửa sớm còn bóng dáng Lâm Nhược . Bước như gió chạy bậc thảm đỏ, hai bên hành lang bố trí hoa tươi , kiên nhẫn trong đôi mắt làm cho những người quay đầu liếc mắt sợ đến mức rụt đầu vào cổ . Đôi mắt ánh lên màu sắc xinh đẹp làm lòng người nghĩ mà sợ.
Hai bàn tay nắm chặt lại ,móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay lên vệt màu đỏ , màu đỏ tươi đẹp giống như là muốn phá bỏ lớp da ngăn cách phun mạnh ra vậy . Giống sắc đỏ bộc phát của núi lửa , tạo thành đối lập rệt với cánh tay trắng nõn , đập sâu vào thị giác cách mãnh liệt .
" Lâm Nhược , Lâm Nhược ! Em nên kích động.!" Mẫn Đình đuổi theo sau , chạy nhanh về phía trước mấy bước kéo Lâm Nhược lại , cau mày lo lắng nhìn người con trước mặt , người con sĩ diện đáng chết này luôn giữ lại đau khổ cho riêng mình , chút cũng biết cảm xúc tốt của mình cũng ảnh hưởng tới người khác . Ngây thơ cho rằng mình tức giận , chỉ có mình bị ảnh hưởng! Ngu ngốc!
" Lâm Nhược cười lạnh tiếng , khí thế toàn thân đột nhiên thay đổi , hóa thành cơn gió rét lạnh thổi từng đợt về phía Mẫn Đình , Gần như mất khống chế hét lên " Đến lúc nào rồi , bảo tôi bình tĩnh như thế nào !" , trong mắt tràn đầy tức giận , lửa giận trong con ngươi gần như phun mạnh ra sau giây . Màu sắc viền mắt trong nháy mắt biến thành màu đỏ . Trong đôi mắt lên ửng đỏ làm cho người ta đau lòng , như bông hồng kiều diễm lặng lẽ khô héo , mang theo mong ước và hy vọng của mọi người.
" uất ức , có gì cả , tại sao ngay cả chút thành công nghiệp cũng bị người ta cướp đoạt ? Đây là số phận ! , số phận của ta do ta do trời ! cam lòng , nhất định làm cho bọn họ phải trả giá lớn . Từng cái tổn thương người mình cũng đừng nghĩ trốn . Ngày trước như vậy , bây giờ như vậy , sau này cũng như vậy !
Ý nghĩ chợt thay đổi , tức giận trong đôi mắt Lâm Nhược trong nháy mắt lắng xuống , ngược lại trở nên yên lặng giống như cũ . cách nào tìm ra hơi thở tàn nhẫn người , giống như chưa phát sinh chuyện gì , giống như Lâm Nhược khác thu hồi tất cả cảm xúc vào trong lòng . Dùng tình cảm mỏng manh gói lại đau khổ tầng rồi tầng .
Trong nháy mắt bọn họ xoay người ra , bỏ lại phía sau thanh linh hoạt kỳ ảo , " Dưới đây xin mời nhà thiết kế thời trang JIP , chắc chắn mọi người chưa từng gặp qua khuôn mặt người tài nữ lặng lẽ này , ấy là nhà thiết kế ưu tú thế hệ mới được đề cử của công ty chúng tôi , chắc hẳn mọi người cũng có hiểu biết đối với hai tác phẩm trình diễn của ấy...."
người phụ nữ ra phía sau người chủ trì , vóc dáng cao gầy mê người , đôi chân khỏe mạnh đều đặn áp đảo ánh mắt người , váy da người bó sát mông càng làm tôn lên dáng người tinh tế , số đo vừa vặn dường như vì mà may ra . Phát huy hơi thở của thành phần tri thức nhàng nhuần nhuyễn, mọi người bị hấp dẫn trong nháy mắt, Mẫn ĐÌnh bỗng nhiên giống như nghĩ tới điều gì “ Em xin bản quyền chưa?” kích động nắm được bả vai Lâm Nhược mà mở miệng, trong nháy mắt chuỗi ngôn ngữ ra khỏi miệng, ánh mắt lóe sáng làm cho Lâm Nhược ngu ngơ trong nháy mắt, rất nhanh phục lại trạng thái bình thường.
Lạnh nhạt gật đầu, ánh mắt mở màng nhìn qua Mẫn Đình, nghiêng đầu hỏi: “ Sao thế?” trong đôi mắt Lâm Nhược vẫn còn màu đỏ phơi bày cảm xúc Lâm Nhược dao động trong lòng vừa rồi hoàn toàn rút lui. Toàn thân lui ra, mãi mãi đều học được.
Màu đỏ kia rơi sâu vào trong lòng Mẫn Đình, khó mà ức chế đau lòng.
khí xung quanh cũng trở nên mỏng manh, tròng mắt đen lộ ra màu đỏ nhìn mình, đôi mắt trong suốt như soi gương làm cho Mẫn Đình say đắm. Cái gì của , cũng thích và đuổi theo. Buông tha , là chuyện nuối tiếc nhất cả đời này của .
Vỗ lên đầu Lâm Nhược phát, che dấu lộ ra ánh mắt ghét bỏ và khinh thường, cánh tay vòng lại cười như cười nhìn Lâm Nhược, dáng vẻ “ Em khờ hay là giả ngu” vậy. Vẻ mặt rắm thối khiến cho nắm đấm Lâm Nhược vung lên cái, nhưng vẫn khống chế tốt sức lực của mình. Muốn chết ah!
Mặc dù nhìn như rất dùng sức, lúc chưởng vung đến còn mang theo trận gió, sức gió to lớn khiến Lâm Nhược nhắm hai mắt lại theo bản năng. ra cuối cùng Lâm Nhược dùng sức giống như phủi bụi.
“ Em fax cho ba rồi, bởi vì để người khác làm yên lòng, nên việc này em tự làm.” Lâm Nhược hiểu ra, ánh sáng chợt lóe trong đôi mắt, giống như ngàn tia sáng bộc phát trong nháy mắt, khiến người Lâm Nhược tràn đầy điểm sáng. khuôn mặt thanh tú nở nụ cười lòng, ngay cả Mẫn Đình vẫn khó có dịp nhìn thấy. Nụ cười ấm ấp lần trước nhìn thấy là chuyện rất lâu rồi...
Nhưng trong mắt Mẫn Đình dường như tất cả là chuyện này mới xảy ra ngày hôm qua, khắc sâu trong đầu như vậy. Trong lòng khẽ nhộn nhạo, từng đợt sóng khiến Mẫn Đình rất thoải mái, nhìn trước mắt, nhìn quay người lại nhanh chóng gọi cuộc điện thoại. Động tác có thứ tự bị ảnh hưởng chút cảm xúc nào lúc trước, kinh nghiem làm việc trước sau như khiến cho Mẫn Đình rất hài lòng. Dáng người thướt tha rất là mê người, nhưng cũng phải đẹp nhất.
Mặc dù người có dáng đẹp rất nhiều, nhưng mà Lâm Nhược thông minh như thế lại ngây ngốc cũng suy nghĩ cho mình, toàn bộ thế giới này chỉ có . Mẫn Đình , ai?
Đời này, mãi mãi thay đổi, vẫn có quyền . Lâm Nhược, em. Chẳng qua là giống như có quyền mở miêng ra ba chữ này, người kia, có thể thay ra ba chữ kia hay , có thể hay ?
Bây giờ mới phát , ra khi có thói quen, em còn ở bên cạnh . Cúi đầu nhếch miệng, cười tự giễu tiếng, cười bản thân mình thông suốt, cười bản thân mình biết quý trọng, cười nhạo bản thân hối hận quá muộn.
Nội tâm Lâm Nhược kiềm chế được, co rút chút, đè nén tình cảm lên lời, buồn bực khó chịu, giống như có vật gì đó mắc kẹt hô hấp của .
“ Cái gì?” Khóe miêng Lâm Nhược mỉm cười nháy mắt cứng lại, giống như tác phẩm điêu khác thất bại biểu tình gương mặt nhân vật chính cứng ngắc, quái lạ, khóe miệng Lâm Nhược run rẩy. Chuyện này sao lại có thể như vậy, tại sao có thể đột nhiên xuất như thế, tất cả trình dễn đúng như mình tưởng tượng phải tốt lắm sao?!
Chỉ là đáng tiếc, cuộc sống thực tế vẫn tiếp diễn, cho tới bây giờ cũng cho ai cơ hội thay đổi để làm lại.
Thân hình Lâm Nhược run run đứng lên tỏng nháy mắt, ra vốn cũng có chuyện lớn gì. Nhưng trong hai bộ quần áo có bộ là làm cho Kha Trạch Liệt, tỏng lúc bất chợt Lâm Nhược như thế nào cũng muốn chia sẻ cùng người khác. Nghĩ tới sau này có vô số người mặc quần áo giống Kha Trạch Liệt còn là từ tay làm. Lâm Nhược liền hận thể mang bộ quần áo đưa cho Kha Trạch Liệt thu hồi lại, xé bỏ.
Bỗng nhiên tia ấm áp lay động trong lòng Kha Trạch Liệt, chỉ là trong chốc lát, cảm giác ngay lúc đó sau lại lên. Giống như hoa quỳnh chỉ xuất trong thoáng chốc, nháy mắt lại biến mất.........
Last edited by a moderator: 13/6/15