1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ nhỏ ôn tồn của Trung tá - Khiến Ngươi Rơi Lệ Rốt Cuộc Không Phải Ta (76C Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5: Thích có lỗi sao? !



      Kha Trạch Liệt lăn qua lăn lại đất, nhất thời cảm thấy toàn thân phát đau, cái người phụ nữ ngu ngốc này, mẹ kiếp, thằng nào lấy được nuôi dạy này, còn nguyền rủa con cái người ta sinh ra có lỗ đít đây! !

      "Tôi thế nào, thích có lỗi sao!" Kha Trạch Liệt bên hông khẽ dùng lực, động thân từ mặt đất nhảy lên, thân thể mạnh mẻ nhanh nhẹn, làm Lâm Nhược nghĩ con khỉ này tiến hóa cũng tệ đâu! Nghĩ cũng biết ta di truyền gen trội từ tổ tiên!

      Hừ, đồ lưu manh, Lâm Nhược nhịn được liếc cái: "Ông , nên vì hành vi lưu manh của mình mà sáng tạo chút , cổ nhân còn dùng đến, lão nhân gia ngài cũng nên vứt bỏ , chớ có làm outman!" Lâm Nhược liếc nhìn Kha Trạch Liệt, từng chữ ra, đôi mắt xinh đẹp thờ ơ lại có chút khinh thường làm Kha Trạch Liệt nhất thời muốn nổi trận lôi đình.

      Thấy thân thể cơ hồ đều lộ hết trước mặt , tiểu mạch máu mặt đập mạnh khỏi đỏ lên, vốn khuôn mặt có màu than ngăm, trong nháy mắt đỏ lên so hóa trang còn muốn hơn.

      Lâm Nhược cảm nhận ánh mắt nóng rực của , cả người nhất thời mất tự nhiên, theo tầm mắt của nhìn xuống, nhất thời hóa đá, tại sao cả người mảnh vải?

      "A. . . . . . !"

      Từ trong họng Lâm Nhược phát ra tiếng hét xuyên thấu tận trời, tiếng hét làm ít người chìm trong mộng đẹp giật mình thức dậy, nhà trọ ít người bật đèn, rời giường xem chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      ****

      Tia nắng ban mai xuyên thấu qua rèm cửa sổ rọi vào bên trong phòng trọ, khăn trải giường màu trắng được mặt trời chiếu vào như phát ra ánh vàng rực rỡ, từng tia sáng ấm áp trong căn phòng dần lan rộng. chút để ý xung quanh, Lâm Nhược cùng Kha Trạch Liệt cũng lười, cả hai đều chìm trong khói thuốc của chiến tranh.

      Lâm Nhược mặc người chiếc áo sơ mi của Kha Trạch Liệt đứng vào góc trong phòng, trợn mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, trong con ngươi cơ hồ muốn phun lửa. Lúc này Lâm Nhược chỉ hận gọi rồng phun lửa tới giúp cùng Kha Trạch Liệt phân cao thấp.

      Đối với đêm hôm qua, làm thế nào bản thân lại rơi vào tay Kha Trạch Liệt chút ấn tượng cũng có, ảo não gãi gãi da đầu, chút cũng muốn đứng đây. Đầu chỉ thấy đau nhức vì say rượu, cả người còn chút cảm giác, muốn ngất. Lâm Nhược kiên trì cho rằng thế giới chuyển động, mà phải chuyển động!

      Nhìn khuôn mặt nhắn hồng hào đối diện, cả người thẹn thùng đến mặt đỏ bừng, vẫn còn cố tức giận trừng mình, lại thấy mình nghiêm nghị ăn híp mèo con, Kha Trạch Liệt cảm thấy lúng túng, thể làm gì khác là chuồn tránh tập kích, nhanh chóng mặc vào quần cộc.

      Lại lúc đó Lâm Nhược rất nghi hoặc nhìn Kha Trạch Liệt, biết định làm gì, đem tầm mắt dời xuống, liền phát thấy mặc quần, nhất thời nghe thấy đàn quạ đen kêu quanh đầu, chút khách khí nhào tới, cước đạp vào cái mông vểnh lên kia của Kha Trạch Liệt. (_ _!!!)

      Vốn là định xỏ chân còn lại vô chiếc quần cộc, Kha Trạch Liệt liền như vậy bị cổ lực mạnh đẩy, lập tức cả thân người hướng về trước, câu 'tuyệt vời' phát ra từ miệng mèo con làm Kha Trạch Liệt đần ra, cả khuôn mặt lập tức trở nên vặn vẹo, mày kiếm nhíu lại, như nhìn thấy chó ăn phân giống nhau. Cũng may Kha Trạch Liệt lực mạnh, làm giảm tốc độ ngã xuống, nếu chắc chắn đầu mình làm bạn với đất ngay. . .

      Cái người ngu ngốc này! Kha Trạch Liệt giận đen mặt, cầm chiếc quần trong tay mà chưa kịp mặc xong 'Bá' cái, quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Nhược, lại thấy được như ý cười to, Kha Trạch Liệt liền ngẩn ra nhìn ,chiếc áo sơ mi chỉnh tề, nhất thời như nhìn thấy Thiên Nữ Tán Hoa hạ xuống trần, thậm chí khiến Kha Trạch Liệt mất phần hồn, bất động đứng đó.

      Nếu như phải là biết này bản lãnh, nhất định biết phụ nữ ghê tởm thế nào, nếu như phải là quen biết này, nhất định biết hạnh phúc đến tột cùng là thế nào!.


      * * *

      "Mẹ kiếp!" Kha Trạch Liệt quyền đấm vào cây cột điện bên cạnh, nhân lúc lơ đãng mà mặc lại chiếc áo sơ mi của , định thần lại bỏ chạy xuống lầu nhảy vào chiếc xe, biến mất hoàn toàn. Khi chạy xuống, chỉ thấy được bên chiếc cửa sổ xe Audi, đầu nhô ra, hướng làm mặt quỷ. . . .

      khắc ấy, Kha Trạch Liệt hận được bắt người phụ nữ này trở lại vò nát, người phụ nữ ghê tởm, đừng để tôi gặp lại !

      "Tiểu, tiểu thư. . . . ." Vị tiểu thư nào đó từ lúc lên xe đến giờ vẫn cười khúc khích, Cố Đại nhịn được giật giật khóe miệng, nghi ngờ mở miệng. Tiểu thư có phải hay bị người kia ngược đãi, thần kinh có chút vấn đề. (_ _!!!)

      Còn đắc chí tài nghệ chạy nhanh của mình Lâm Nhược nghe thấy Cố Đại gọi, nhất thời phục hồi tinh thần, "A, hả?". Hiển nhiên vừa lúc nãy ở trong trạng thái 'bay cao'.

      "Tiểu thư, sao chứ?" Cố Đại lái xe, vừa dùng ánh mắt lo lắng quét qua người , trong đôi mắt lo lắng ấy là mảnh dịu dàng như đại dương mênh mông bao chặc trong đó.

      Lâm Nhược nghe vậy xua tay, thẳng lưng hóp bụng, cao ngạo nhìn Cố Đại có dáng người so mình lớn hơn, giọng kiêu ngạo bất tuân: "Này, tôi là ai chứ, người nào dám đụng đến tôi?" Vừa vừa lấy tay vổ ngực mấy cái, trong lòng sóng lớn mãnh liệt lay động, giống như gió đêm biển thổi qua, từ từ chấn động cùng làm cho lòng người tâm vượn ý mã. Bên cạnh Cố Đại chút nào bất vi sở động, bình tĩnh trong đáy mắt tia dao động.

      Cố Đại quan sát chút từ xuống dưới Lâm Nhược, ánh mắt đầy nghi ngờ, giật giật khóe miệng : " Đêm qua phải tiểu thư gọi sao. . . . . ." Coi như là gọi muốn giường cũng cần mất hồn như thế . Lời này của Cố Đại dám nghĩ nhưng dám ra khỏi miệng, nhưng trái tim lại xông lên cảm giác tự hào, hổ là lão đại của , gọi chiếc giường cũng phong độ!

      "Ha hả, ha hả." Lâm Nhược sửa lại chút mái tóc xinh đẹp màu hạt dẻ của , khóe miệng hé ra đường cong cứng ngắc, trong con ngươi thoáng qua tia mất tự nhiên. Hành động này của tiểu thư bình thường, làm Cố Đại càng khẳng định suy nghĩ của mình. Trái tim có chút động, hiểu rồi.

      ***

      Còn chưa bước vào cửa, Lâm Nhược nghe thấy giọng quát tháo của cha , thanh tức giận nhưng có phần lo lắng, sợ, cũng để ý chút nào bước vào biệt thự. Hoàn toàn để vào mắt tia ám hiệu của Cố Nhị, gương mặt chính nghĩa lẫm nhiên. Việc bất chính, lão tử làm!

      "Ba!" Lâm Nhược cất cao giọng gọi, ngôi biệt thự màu trắng vừa mới còn bận rộn đột nhiên chấn động, động tác tay của mọi người dừng lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm Lâm Nhược, có người nào là nháy mắt ra hiệu cho Lâm Nhược chú ý chút tình hình cha .

      Nhưng Lâm Nhược làm như thấy, hoàn toàn để ý đến những ánh mắt nóng bỏng của bọn người làm, ngần ngại vẩy tay cái, lộ ra nụ cười ngọt ngào, đôi môi cong lên, "Ba ~" giọng điệu làm nũng làm thân thể Lâm cha thẳng lên, khuôn mặt vẫn như cũ là bộ dạng hung thần áp sát, cái đầu trọc ở trong khí sáng ngời lấp lánh đến rực rỡ.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: Lâm ba nhất con
      Editor: Shelena

      Nhưng Lâm Nhược tựa như hay thấy, hoàn toàn để ý ánh mắt có lửa của Lâm ba, ngần ngại nhanh đến trước mặt cha mình, nở nụ cười ngọt ngào, đôi môi mân lên: " Ba ~" giọng làm nũng của con khiến thân thể Lâm ba rung động, khuôn mặt vẫn như cũ bộ dáng hung ác, cái đầu trọc sáng ngời ở trong khí có phần lấp lánh rực rỡ.

      Lâm ba vẫn hé ra khuôn mặt cứng đơ nghiêm khắc, hề bầy ra dáng vẽ dung túng, nhưng để ý kĩ thấy hai hàng lông mày hữu thần mặt có chút động đậy.

      "Ba ~" Lâm Nhược ôm lấy cánh tay cường tránh của ba mình, ngừng lắc lắc, còn kém là dùng thân thể cọ cọ Lâm ba, nhưng Lâm ba như cũ vẫn bày ra khuôn mặt đức hạnh.

      "Ba!!" Tính nhẫn nại của Lâm Nhược hoàn toàn bị khiêu khích, bộ dáng hung thần ác sát tức lộ ra, hai đôi mắt to trừng lên, như muốn dùng lực bắng con ngươi ra ngoài. Cùng bộ dạng ngọt ngào nũng nịu lúc nãy đều tương xứng.

      "Ở đây!" Nghe được giọng gầm thét của con bảo bối, Lâm ba liền động thân, cao giọng thẳng tắp lên tiếng. Khuôn mặt lộ ra căng thẳng, chỉ sợ con quý nổi giận.

      Thấy gian kế đạt, Lâm Nhược lập tức lộ ra nụ cười, ôm tay ba mình cọ cọ, nủng nịu : "Ba, xin lỗi, ngày hôm qua cồn trở về...." Lâm Nhược vểnh lên đôi môi đỏ mộng béo mập, tựa hồ có chút sưng đỏ. Lâm ba thấy được sắt mặt lại kém .

      Nhìn con trước mặt, nặng nề thở dài, loại nặng nề như đến thế giời khác, để cho Lâm Nhược cảm thấy trong lòng thoải mái.

      "Con đến tột cùng có biết hay cha tức điều gì?" Lâm ba quay đầu lại, đôi con ngươi đen bóng nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của con , trong con ngươi thoáng qua tia tinh quang, bộ dáng khôi phục vẽ nghiêm nghị ban đầu.


      Lâm Nhược nâng cằm, ngồi ở bên ghế, cũng đem Lâm ba ngồi xuống bên ghế, trầm tư suy nghĩ hồi, quyết định buông tha: "Vì điều gì ạ?"

      "Ngày hôm qua con cùng đối tượng hẹn hò, 'chạy xe lửa qua sơn động', chơi thoải mái ?" Lâm ba nhìn con bộ đau lòng, thấy ba nhìn như vậy, trong mắt như lóng lánh ánh sáng nhanh chóng đập vào mắt Lâm Nhược.

      Xe lửa qua sơn động? Như mò kim dưới đấy biển!!!. Lâm Nhược bỉu môi khinh thường cái suy nghĩ này, đại khí phất tay cái, coi mở miệng, ánh mắt như kẻ trộm chuyển tới lui: "Kia con dê cũng muốn a, bất quá chậm, khi đó nhanh, con giải rượu, liền đem đẹ đệ của ra trước công lý!"

      ". . . . . . ." gia giáo nỏi ra những điều này mà cũng đỏ mặt xấu hổ. Lâm ba len lén suy nghĩ, miệng càng dám ra, nếu con bảo bối cũng có thể đem đệ đệ của ra trước công lý.

      Lâm ba cái lên bàn, Cổ Đại sau lưng lập tức bước đến bên cạnh,

      mấy câu vào tai Lâm ba, chỉ thấy con ngươi trong mắt Lâm ba lóe lên ánh sáng, sau đó mừng rỡ nhìn chằm chằm Lâm Nhược: “Ngày hôm qua hai đứa cùng giường, còn làm ra tiếng vang tận mây xanh, an ninh tiểu khu cũng tới?”

      …. … ….

      Cố Đại ngu ngốc, thế nào, lại ra hết. Đôi mắt Lâm Nhược như cây dao, hướng Cổ Đại phi tới, Cố Đại biết mình làm chuyện có lỗi với tiểu thư, sớm đem đầu sang chỗ khác, gì cũng chịu nhìn tiểu thư. Qua hồi lâu, lén lút liếc mắt nhìn tiểu thư, đúng lúc cùng mắt đối mắt…

      Bẹp bẹp cái miệng, cũng miễn cưỡng nữa, đầy bụng tức tối đem khăn giấy vo thành cục, ném vào bên trong sọt rác: “Cha à, cha cũng thiệt là, con mới 22 tuổi chẵn! Cần gì vị hôn phu, cha khi dễ con cha là ế sao?”

      Lâm ba nghe thấy liền quan sát con mấy lần, dừng chút xíu, như là tiếc nuối mở miệng: “Quả cha thấy con sắp ế rồi.”

      câu liền muốn đem Lâm Nhược đánh trở lại nguyên hình, muốn hướng Lâm ba giương nanh múa vuốt, tay vừa nhấc y phục của Kha Trạch Liệt mặc người quá lớn, đôi vai bị Kha Trạch Liệt tặng mấy quả dây tây cẩn thận bị bại lộ trước mặt mọi người.

      “Ai ui, ai ui ui!” Lâm ba thấy được, sững sốt ba giây, cái ly trong tay “Rắc…” cái liền bị bóp vỡ, ánh mắt ngốc lăng nhìn vết hôn người con bảo bối, trong đôi mắt tràn đầy đau lòng, dịu dàng giống như biển cả, đem Lâm Nhược xách lên.

      Thân hình Lâm ba hề gầy yếu, trong nháy mắt đem Lâm Nhược đến trước mặt, chút khách khí đem y phục bả vai kéo xuống, thổi khí vù vù lên mấy trái dâu tây: “Vù vù, Nhược Nhược ngoan, đau, đau…”

      Thấy hai đại bảo trong nhà ngại chơi đùa, Lâm Khiếu ở bên cạnh Hold chịu được, ho mấy tiếng, cố gắng để cho Lâm ba đầu óc thanh tĩnh chút, chớ làm chuyện được tôn nghiêm, mất hình tượng.

      Nhưng Lâm ba chỉ Xì tiếng coi thường, để ý chút nào đến hành động của con trai. Đối với Lâm Nhược là đau lòng đến cực hạn, hận đem Lâm Nhược đặt trong lòng bàn tay mà che chở.

      Bả vai Lâm Nhược trắng nõn lộ ra khí, nhất thời khí có điểm mập mờ, hô hấp mọi người đều thuận thông. Bả vai Lâm Nhược trắng nõn đánh thẳng vào thị giác, làm lỗ mũi bọn họ có cảm giác ấm nóng, mọi người nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác, ngửa đầu, nhanh chuẩn bị bông gòn.

      “Ôi chao, ba!” Lâm Nhược thể nhịn được nữa, đem bàn tay lôi kéo y phục của gạt ra, trong con người thoáng qua tia chán ghét, khuôn mặt xinh đẹp nhắn nhất thời trở nên lạnh, khí quanh người liền thay đổi. cũng thèm, xoay người muốn lên lầu.

      Cố Đại được lão gia cho ánh mắt, liền theo Lâm Nhược lên lầu, rón ra rón rén, chỉ sợ Lâm Nhược phát . Nhưng Lâm Nhược trời sinh cảm giác cường đại, há lại biết, lạnh lùng : “Ai cũng cho phép lên.”

      Nhất thời để lại trong phòng khách đám người hai mắt nhìn nhau, đối mặt cơn thịnh nộ của Lâm đại tiểu thư, bọn họ nhưng chút biện pháp cũng có. được, đánh càng , đặt trong tay sợ té, ngậm trong miệng sợ tan.

      Ở trong phòng nghỉ ngơi chút, Lâm Nhược liền tiến đến phòng tắm vọt vào, khi đứng trước gương, đối mặt với mình trong gương, khuôn mặt dần dần lạnh lẽo. Nhìn mình thân chất đầy dấu hôn màu tím màu hồng, trong đôi mắt thoáng qua tia tàn khốc, được lắm, ngươi chờ đó cho lão nương!

      Từ trong phòng tắm ra ngoài, Lâm Nhược hoàn toàn buồn ngủ, cho dù đêm ngủ, khuôn mặt hề thấy chút dấu vết nào, người đẹp bất kể lúc nào cũng khiến người khác thấy chút nào khuyết điểm.

      Lâm Nhược xoa xoa mái tóc hạt dẻ, từ trong tủ áo lấy ra chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc, hoa văn xinh đẹp càng tăng thêm vẽ mỹ cảm, lại mặc lên thêm chiếc váy dài màu đen, cùng chiếc giày cao gót. người mang theo bất kỳ trang sức nào, cầm lên chiếc túi thời trang hướng bên ngoài .

      Trong tay mở điện thoại, giống như đánh giặc, cách hai phút đều có người gọi tới.

      “Vâng? Là muốn rời nhãn hiệu quản lý sao? Tôi là EX thiết kế thời trang Tổng giám Lâm Nhược, ôi chao, là tôi. Chúng ta ngày hôm qua xong…”

      “Vâng? Là ký giả XX sao, các người lúc nào đối với chúng tôi công kích…”

      “Vâng? là … Kha Trạch Liệt?!"
      Last edited by a moderator: 1/11/14
      Aliren thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7: Sắc mặt đỏ hồng vạn người mê, chẳng lẻ họ bị mù?

      Editor: Shelena

      " là. . . Kha Trạch Liệt? !" Lâm Nhược nghĩ đến việc làm với gân xanh muốn nổi lên, các khớp xương tay co lại phát ra mấy tiếng 'Rắc..rắc..' .

      Bên kia truyền đến trận tiếng cười khiến cho Lâm Nhược nổi hết da gà, giọng trầm thấp từ tính bên trong di động vang lên: "Lâm Nhược, mặc y phục của tôi bỏ trốn? Người đường có ai nghĩ là phụ nữ có chồng còn ?"

      Nghe được giọng điệu trào phúng của Kha Trạch Liệt, Lâm Nhược cố gắng bình tỉnh ra hiệu Cố Đại, Cố Nhị cùng mình đến công ty làm việc: " phải ăn no rảnh mỡ, muốn tôi bồi lão nhân gia ngài đạp 'trứng '. " (mọi người tự hiểu từ này nghĩa gì nhé ^^)

      Tặng thêm hai chữ làm cho sắc mặt Kha Trạch Liệt thay đổi trận. Người đàn bà đáng chết! Kha Trạch Liệt rũ xuống tay nắm quyền, làn da màu lúa mì nhất thời chuyển trắng, các khớp xương như muốn nổi gân trong khí.

      đợi Kha Trạch Liệt lên tiếng, Lâm Nhược liền vui vẻ cắt đứt cuộc điện thoại. nâng khóe miệng cười to, bày ra bộ dạng 'Bà đây tại tâm tình rất tốt'.

      Cố Đại thấy tiểu thư nhà mình bộ dạng gió xuân, lo lắng trong lòng rốt cuộc để xuống, thấy Lâm Nhược dùng chiếc áo sơ mi cao cổ che dấu hôn, trái tim lại xẹt qua tia bất mãn, đây là nổ buồn của .

      cầm lấy Laptop bàn, chút do dự bỏ vào túi xách LV, rồi nhận lấy xấp tài liệu Cố Nhị đưa tới, đơn giản lật từng trang, miệng cũng nhàn rỗi: "Cố Nhị, lập tức thông báo quản lý các bộ phận họp." Dứt lời, quay sang nhìn Cố Đại : " liên lạc với thương mại XX , chuyện tìm tài trợ liền giao cho !"


      thèm nhìn tới ba, trai và bàn đồ ăn thịnh soạn bày trước mắt , quay lưng rời cách dứt khoát.Lưu lại bọn họ hai mắt nhìn nhau biết làm sao cho phải.

      Lâm Khiếu nhận lấy cái nháy mắt ra hiệu 'chiến luôn' của ba ba, run lẩy với bóng lưng Lâm Nhược: "À, dù sao cũng cùng công ty, cùng xe nhé!"

      Lời chuyền đến tai Lâm Nhược, cũng quay đầu lại, chỉ bỏ lại câu: " nha, muốn chân gãy hay muốn tay đứt?" xong liền dứt khoát bỏ . Lưu lại già trẻ ngẩn ngơ ngồi đó.

      Bên trong xe Audi, khuôn mặt tinh sảo của mang theo
      mắt kính ngồi ngay ngắn bên trong xe, nghiêm cẩn nhìn chằm chằm trước xe, chút cảm giác nhõm. Mái tóc màu hạt dẻ gọn gàng thả xuống quanh khuôn mặt làm tăng thêm nét đẹp tinh tế, cộng thêm chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc, tô đậm thêm làn da trắng nõn cùng khí chất cao quý, thu hút mọi ánh mắt.

      Ngoài cửa sổ xe có chiếc xe màu đen đẳng cấp có thương hiệu xuất , ở thành phố X chỉ có những người có tiền mới có. Lâm Nhược con ngươi căng thẳng, nhanh chóng muốn dời tầm mắt. Nhưng cuối cùng vẫn chậm hơn bước, cửa sổ có rèm che của đối phương từ từ kéo xuống, xuất trong tầm mắt Lâm Nhược là khuôn mặt xinh đẹp đến tuyệt mỹ.

      Đó là gương mặt nghiệt, làn da hơi ngăm, đôi mắt xếch hẹp dài quyến rũ, ngũ quan cực kỳ hài hòa. Đôi môi mỏng khêu gợi giống như vẽ rồng điểm mắt loại, đem tố chất nam nhân diêm dúa lẳng lơ tô đậm.

      Người đàn ông này, Lâm Nhược chết cũng quên!

      đợi Lâm Nhược nhớ lại hồi ức, đôi mắt hoa đào của Mẫn Đình nháy nháy, giọng đầy từ tính vang lên bên tai Lâm Nhược: “Mỗi lần chợt nhớ đến em giống như xa nhau cả mùa hè.”

      Này là giọng của người sao, phải mấy ngày trước bọn họ vừa mới gặp nhau ? Nếu như nhớ lầm, ngày đó Mẫn Đình như vầy với Lâm Nhược.

      “Chia tay , hãy cho người thầm mến em cơ hội.”

      Khi đó Lâm Nhược liền hận được muốn đem cái đầu của tiểu tử thúi này vặn xuống làm cầu đá, muốn người thầm mến cơ hội đại . Súc sinh, đầu óc bị rắm thải ra đả thương!

      Lâm Nhược mặt đổi sắc, đem cửa xe kéo lại, chút nào để ta vào trong mắt, vừa vặn đèn đỏ chuyển thành xanh, “Lái xe!”

      Theo Lâm Nhược phân phó, Cố Đại lái xe tăng tốc, gió thổi vù vù bên tai làm Cố Đại cả người tức giận hòa tan, tên kia phải cùng tiểu thư là phát triển, là cái quái gì, dám dùng giọng điệu như vậy chuyện cùng tiểu thư?!

      Vừa vặn Mẫn Đình đối với mỹ nữ chút cũng nản lòng, nắm chắc thả, theo sau xe Lâm Nhược, còn ngừng cao giọng la hét: “Bảo bối, thế nào lại, thế nào lại để ý đến ?”

      Líu ríu phiền muốn chết, Cố Đại trong lòng mắng. Đưa tay đem lượng nhạc tăng đến hết cỡ, tiếng nhạc vang lên át tiếng kêu của y như vịt đực của Mẫn Đình.

      Vật đổi sao dời, nội tâm Lâm Nhược vẫn bình tĩnh, chút gợn sóng cũng có. Đối mặt với thanh huýt gió của Mẫn Đình, chỉ khiến nảy lên phản ứng tâm lý muốn … Xuỵt xuỵt.

      Lâm Nhược từng bước đoan trang tiêu sái trong đại sảnh của Công ty, thẳng hướng thang máy VIP tới, sau lưng Mẫn Đình vẫn như cũ giống như con ruồi vây quanh Lâm Nhược vo ve gọi, bất đắc dĩ Mẫn Đình là thiết kế sư của Công ty, địa vị xếp dưới Lâm Nhược cho nên muốn cũng thể đuổi cái tên đáng ghét này ra khỏi công ty.

      Nhấn nút mũi tên lên trong thang máy, mũi tên lập tức liền biến thành màu đỏ, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn phía trước, dường như chờ thang máy dừng lại: “Tôi nhớ lầm buổi chiều ngày thứ 6 lúc 16 giờ 37 phút 59 giây chúng ta chia tay, còn giống như chính tiên sinh ngài ra trước?”

      Chi\o dù Lâm Nhược mở miệng, ánh mắt vẫn dời khỏi hàng số thang máy, vẻ mặt thờ ơ như liên quan đến mình làm cho Mẫn Đình căng thẳng, này phải thích mình muốn chết sống lại sao? Thế nào giờ lại có bộ dáng cao cao tại thượng, đáng chết.

      “Phải ? Chuyện này xảy ra khi nào, thế nào biết?” Mẫn Đình nháy mắt mấy cái, muốn tiến đến gần Lâm Nhược, đôi mắt tối đen quyến rũ như muốn hãm sâu người vào đó.

      Trong lúc nhất thời, Lâm Nhược cùng Mẫn Đình mặt đối mặt, ánh mắt kia trong trẻo lạnh nhạt để cho Mẫn Đình cả người lạnh lẽo, cảm giác lạnh lẽo của thang máy truyền từ lưng đến mặt rồi lên , xông thẳng đến ót.

      “Đàn ông hèn hạ nhất mới phủ định quá khứ, sắc mặt đỏ hồng vạn người mê, chẳng lẽ bọn họ bị mù?” Tầm mắt xẹt qua khuôn mặt tinh xảo của Mẫn Đình, đem ánh mắt cười nhạo cùng châm chọc gửi tặng . Nhìn thoáng qua tầm mắt, khiến cho Mẫn Đình sững sốt, dáng vẻ xinh đẹp từ miêu tả của đánh vào mắt làm dám thốt lên lời, giờ khắc này giống như có chút bỏ được.

      “Leng keng.”

      Thang máy đến nơi, cánh cửa thang máy từ từ mở ra làm cho Mẫn Đình đưa người vào cửa thất thần, suýt nữa bị té chổng vó. Khuôn mặt tầng đỏ, lúng túng gãi gãi mái tóc màu vàng cực ngắn, phong cảnh hiếm có đầy tất nhiên hấp dẫn ít ánh mắt của nhân viên.

      Dĩ nhiên Lâm Nhược là ngoại lệ, loại chuyện như vậy, Lâm Nhược luôn để vào mắt, toàn bộ nhân viên trong công ty, chỉ có là cá tính lãnh đạm!
      Last edited by a moderator: 1/11/14
      Aliren thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8: xem tôi là gì, rốt cuộc tôi là cái gì?
      Editor: Shelena

      Dĩ nhiên Lâm Nhược là ngoại lệ, loại chuyện như vậy, hề để vào mắt, toàn bộ nhân viên trong công ty, chỉ có là cá tính lạnh nhạt! Đối mặt với tuấn nam mỹ nữ, vinh nhục sợ, luôn là bộ dạng cưỡi ngựa xem hoa để định đoạt.

      nhớ từng cùng Mẫn Đình ở chung chỗ, cũng từng bị quá nhiều thiếu nữ hâm mộ cùng công kích, nhưng là cũng chịu được xuống. Những thứ kia bất quá là gì cả, hề đụng chạm đến lòng . Còn chân chính tổn thương chính là , Mẫn Đình.

      từng dương mặt chất vấn : " xem tôi là cái gì, rốt cuộc tôi là cái gì?"

      : " là gì cả, chia tay, quên tôi ."

      Từ lúc câu ấy thế giới của hoàn toàn tan rả, cả đêm chạy đến quầy rượu im lặng nốc gần 100 ly Brandy vào người, rốt cuộc say, mơ mơ màng màng về đến nhà, ma xui quỷ khiến đồng ý với Lâm ba xem mắt.

      khuôn mặt thuần khiết xuất nét khổ sở, phải gặp phải Kha Trạch Liệt cũng là do tên khốn kiếp trước mắt này ban tặng. Thôi, người nào lúc còn trẻ qua mấy tên khốn kiếp.

      biết nguyên nhân gì tưởng niệm cuối cùng lại trốn tránh. Có lẽ, đây là biểu thương .

      Lâm Nhược cười híp mắt nhìn Mẫn Đình trước mắt vì câu lúc nãy mà còn canh cánh trong lòng, nhếch miệng cười tiếng điềm đạm : "Thiết kế sư Mẫn, tôi trước, tạm biệt." xong, phất tay cái, đem danh hiệu ' Moe' biểu diễn hết ra ngoài.

      Cửa thang máy dần dần khép lại, kia nụ cười lúm đồng tiền đẹp như hoa cũng dần dần biến mất ở trước mặt Mẫn Đình. Mẫn Đình lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng ấn nút thang máy hướng về, nhưng nút thang máy lên nút màu đỏ chữ số Ả Rập lên. Mẫn Đình lúng túng đứng tại chổ xoa xoa tay, môi mỏng vểnh lên, đôi mắt hẹp dài thoáng qua tia oan ức, cùng người ta cũng được sao.

      Từ trong tháng máy ra, chiếc thảm Ba Tư dưới chân làm giày cao rót của Lâm Nhược cách rất tốt, hành lang yên tĩnh, ngoại trừ phòng làm việc lâu lâu phát ra thanh chuyện ít ỏi chuyền ra bên ngoài, còn thanh huyên náo nào.

      Vách tường hành lang là màu vàng nhạt gắn ít đồ trang trí, sạch bộ dạng làm công ty thoạt nhìn rất lão luyện cùng tĩnh lặng, vững vàng hướng phòng làm việc tới. Từng phòng làm việc, mỗi quản lý đều sai mọi người chỉnh đốn lại tài liệu, chuẩn bị nữa giờ sau Lâm Nhược triển khai hội nghị. Mỗi khi vào lúc này, cả tòa công ty bao trùm trong khí khẩn trương, bởi vì vào lúc này nếu phát sinh vấn đề, Lâm Nhược chút do dự tiến hành chính sách giảm biên chế, lưu đường sống!

      Thỉnh thoảng có thư ký mặc áo khoác đen thêm áo sơ mi màu trắng hương Lâm Nhược cúi đầu chào,
      Lâm Nhược khẽ mỉm cười, mang theo cỗ khí thế qua. Thư ký ngây người nhìn bóng lưng Lâm Nhược lúc lâu, hồi lâu sau mới phục hồi tinh thần, nội tâm tự đáy lòng khen người quản lý công ty.

      Thuận tiện chút, cái công ty này biết của ông ngoại hay bố ai làm chủ tịch, vị nhân vật thần bí này luôn luôn trong mắt mọi người như như , giống như là biết chút thông tin, rồi luôn lại là chạm vào được, muốn tra cứu cũng có tin tức, lại phát có thế lực cường đại chặn hết đường của bọn họ.

      Mà người trở thành thiết kế thời trang thần thoại Lâm Nhược ở thế giới hề che giấu tài năng, ngay từ lúc còn trẻ mang thương hiệu thời trang công sở dành cho phái nữ giản dị mộc mạc thắng được trong giới, lại nhận được hết lời khen ngợi, tại thời điểm mọi người muốn đào móc khả ái này, Lâm ba liền dẫn Lâm Nhược sang Pháp tiến hành đào tạo chuyên sâu, vì vậy giấc mộng chiếm được ngôi sao tương lai trợ giúp của mọi người tan tành.

      Dần dần, tin tức của Lâm Nhược ít , danh hiệu thiên tài trong đầu mọi người từ từ mờ nhạt, cho đến khi vào thời điểm nhận huy chương Marcos, giới thiết kế lại nghênh đón lần sôi trào, thiếu nữ thiên tài Lâm Nhược phai mờ nhiều năm nay lại tinh xuất trong tầm mắt mọi người. chút do dự đoạt lấy chú ý của thế giới, giới thiết kế lại lần nữa kích động.

      “Cốc… cốc… cốc…”

      “Vào .” Lâm Nhược chăm chú nhìn văn kiện trong tay, cũng ngẩng đầu lên mà mở miệng. Mày ngài khẽ nhăn, nhìn văn kiện trong tay bất giác có chút phiền lòng.

      Lâm Khiếu cầm văn kiện màu lam bước vào, phong độ tiêu sái đến trước mặt Lâm Nhược, thấy em chuyên tâm làm việc hề ngẩng đầu lên nhìn, lòng tự tin liền bị tổn thương. Vì muốn hấp dẫn chú ý của em , Lâm Khiếu ho tiếng.

      “Có rắm mau thả!” Lời ra khỏi miệng chẳng có gì tốt lành, Lâm Khiếu thú vị sờ sờ đầu. tới sau lưng Lâm Nhược, nhàng thay xoa bóp huyệt Thái dương, cảm giác thoải mái truyền khắp toàn thân.

      Mặc dù cự tuyệt ý tốt của Lâm Khiếu, nhưng nhìn cau mày có thể tháy được thích động tác thân mật như vậy, cho dù đối tượng là trai mình.

      “Chuyện gì?”thanh ràng tỉnh táo của Lâm Nhược truyền vào tai Lâm Khiếu, mặt xông lên cỗ đau lòng cùng khó chịu, nha đầu này cũng biêt thương thay thân mình. Uống rượu còn chưa tính, cái gì cũng cho bọn họ biết, sáng sớm lại vội vàng tới công ty làm việc, cái công ty là của nhà , cũng phải của mình .

      “Lâm Nhược, em nên nuôi dưỡng tâm !” Lâm Khiếu dùng giọng tràn đầy bất đắc dĩ, em từ chiếm được sủng ái của cả nhà, chỉ vậy, sủng ái của cả nhà người khác cũng bị chiếm. Mỗi lần Lâm Nhược xuất lão đại, lão nhị, lão tam đều muốn nổi dậy, cuối cùng Tam kiếm khách bọn họ rút ra kết luận, thua thiệt liền thua thiệt , ai bảo bọn sinh ra phải nữ nhi!

      Lâm Nhược khóe miệng khẽ nhếch lên như có như , con ngươi lạnh thấu xương nhất mạt nụ cười hứng thú, chau mày: “Thế nào? Đại ca em tim phổi. Em muốn cho ba ba biết!”

      Vừa , Lâm Nhược làm bộ nhấc lên điện thoại bấm số. chậm nhưng xảy ra nhanh, Lâm Khiếu nhanh chóng đem điện thoại đè xuống. Bày ra bộ mặt lấy lòng ôm lấy cổ Lâm Nhược làm nũng, giống như mới là tiểu hài tử tuổi.

      lát kêu thư ký đem canh gà đến, có thể giải rượu, phải uống hết đấy.” Lâm Khiếu ngồi thẳng lên, nhìn em mình, nhưng là có biện pháp nào. Sau lưng có người bảo bọc, năng lực so bọn mạnh hơn, ký sinh nhược, hà sinh tiếu! (6 từ này ta hiểu, ai hiểu giúp ta nhé)

      Lâm Nhược trong đôi mắt tia biến hóa, đáy lòng lại chảy qua cỗ ấm áp, cúi đầu lại dấn thân vào trong công việc, sau lúc lâu, thình lình mở miệng: “Được, em biết rồi.”

      Thấy em miễn cưỡng đáp ứng lời mình, Lâm Khiếu như trút được gánh nặng, thở phào nhõm. Cha, nhiệm vụ người giao hoàn thành! Lần này quán bar cũng có người quản rồi, cả ngày nhốt mình trong công ty, kìm nén đến hư. Hơn nữa, tiểu ngọt ngào vẫn còn trong quán rượu chờ đấy.

      Trước khi , Lâm Khiếu như nhớ gì đấy quay lại, thình lình : “Đúng rồi, Bộ Quốc Phòng mới gọi điện tới, là muốn nhờ công ty chúng ta làm quân phục giùm họ.”

      Cái gì? Bộ Quốc Phòng, nếu như nhớ lầm, Kha Trạch Liệt chính là đoàn trưởng Khu X, Bộ Quốc Phòng…
      Last edited by a moderator: 2/11/14
      Aliren thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 9: Phụ nữ đổi tới đổi lui, đổi lại lần nữa cũng phải là em!

      Cái gì? Bộ quốc phòng, nếu như nhớ nhầm lời , Kha Trạch Liệt chính là đoàn trưởng quân khu X - Bộ quốc phòng….Chuyện này dường như trong phút chốc đúng là như vậy.

      Đầu óc Lâm Nhược nhất thời trong tình trạng choáng váng. Nhưng mà loại chuyện này tương tự với tình huống máy vi tính cao cấp bị chết máy trong giây liền chuyển biến tốt đẹp. Ý tứ chê vào đâu được bị Lâm Nhược rũ mắt che dấu, dừng chút, ổn định lại cảm xúc. “Được. Chuyện này liền giao cho làm .”

      câu này làm cho Lâm Khiếu đờ đẫn cả người. Dáng vẻ vẫn là bộ muốn trốn khỏi văn phòng, hai chân bước được tự nhiên cố duy trì tư thế lúc trước. Sửng sốt lát, lập tức quay đầu trở lại, trừng mắt nhìn chằm chằm Lâm Nhược, “, phải đâu. cũng thấy chuyện này hoàn toàn tốt! Hơn nữa, phải là em tốt, lần này tự mình nắm chặt cho tốt”. Nhìn Lâm Nhược nháy mắt ra hiệu, trong ánh mắt mập mờ làm Lâm Nhược nổi hết cả da gà lên.

      Nghe vậy, mặt Lâm Nhược lên nụ cười giả dối, ngoài cười nhưng trong cười, từng bước tiến tới gần Lâm Khiếu, nhìn vẻ hoảng hốt trong mắt Lâm Khiếu, cười tiếng, tay khoác lên người Lâm Khiếu, “Như vậy, lần này xin cả tốt bụng giúp em nhận lấy cửa ải này, việc hệ trọng cả đời em liền giao cho .”

      Nhìn Lâm Nhược khôi phục lại trạng thái bình thường, sắc mặt thay đổi trở lại ghế ‘lão bản’ của mình phía sau, khuôn mặt tròn của Lâm Khiếu đau khổ, làm bộ đáng thương nhìn Lâm Nhược: “ Này này, cha đồng ý giao….”

      “Giao cho toàn quyền phụ trách!”.Lâm Nhược muốn lại cùng tranh cãi với cả thêm nữa, trực tiếp cắt đứt lời Lâm Khiếu , sau đó tiễn khách. Lâm Khiếu khép kín cửa chờ đợi mình phía trước là đau khổ, khổ thể tả. Bên cạnh nữ thư ký trông vẻ trẻ tuổi hướng về phía Lâm Khiếu duỗi tay chỉ về phía hành lang, mặt nở nụ cười cung kính, lễ độ: “giám đốc Lâm, xin mời!”.

      Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, Lâm Nhược đưa tay nâng đầu, mơ hồ suy nghĩ lúc lâu. Phục hồi lại tinh thần, vỗ vỗ trán tự giễu, đây là thế nào.

      20 phút sau, dưới công ty vang lên bản nhạc Âu Mĩ tốt đẹp, chẳng qua là tất cả mọi người đều tự chủ mà run rẩy cái. Cái này nhìn như là bản nhạc tốt đẹp, nhưng mà như ác mộng với bọn họ. Mà cơn ác mộng này do người tạo ra, chính là vị thần Lâm Nhược vừa gần gũi vừa kính trọng của bọn họ. Nhà thiết kế thời trang trẻ tuổi nổi tiếng thế giới.

      tới thời gian 5 phút, trong phòng hội nghị tầng cao nhất còn chỗ trống. Từng vị trí đều có người ngồi ổn định ở phía , phía trước mỗi người có đặt bảng hiệu chức vị của bọn họ bàn.

      Trước mặt bảng hiệu “Tổng giám thiết kế” chính là Lâm Nhược hai tay chắp ngực, ánh mắt sắc bén nhìn chung quanh quản lý các bộ phận trong phòng hội nghị vòng, khí thế dấu chút nào cất giữ phóng thích ra ngoài. Nhất thời, phòng hội nghị vốn ồn ào liền im lặng thanh vang lên.

      Lâm Nhược dường như rất hài lòng với tình trạng này, nhếch miệng cười máy móc tiếng, khuôn mặt lại chưa hề mỉm cười, ‘’ Quý này hiệu quả công việc tệ.’’ Giữa lúc , ngón tay Lâm Nhược ngững gõ lên mặt bàn gôc lim, mà lúc này trong phòng hội nghị có vẻ yên lặng hết mức ràng. ‘’Nhưng mà, tôi cảm thấy mọi người có thể làm tôt hơn.’’ Dứt lời, ánh mắt sắc bén nhìn mỗi vị trí ngồi nữa, mà cụp đầu xuống, nhếch môi cười , người của biết , bình thường khi bày ra vẻ mặt quỷ dị này, đoán chừng kế tiếp chuyện tôt đến nhà, chuyện xấu tự tới cửa.

      Nhìn như là lời khích lệ, trong phòng hội nghị những vị lãnh đạo mới nhậm chức kia khỏi vui vẻ mỉm cười, nhìn ra bọn họ vui vẻ. Chỉ là, bọn họ quá non, hiểu Lâm Nhược.

      Dừng lại động tác gõ mặt bàn ngừng, con ngươi đảo vòng, mắt mang theo ý cười nhìn Lâm Khiếu ngồi ở đối diện, ‘’ Như vậy , các bộ phận tự mình đặt ra mục tiêu muốn đạt được ở quý tới. Tiêu chuẩn này….’’ Lâm Nhược có đặc điểm chính là hết câu, mà để cho mọi người tự mình cân nhắc. Hễ là cầu thấp, đều cần xuất trong công ty!

      Sau khi xong lời mình muốn , Lâm Nhược cầm lấy tài liệu trong tay, cũng quay đầu lại rời khỏi phòng hội nghị. Để lại phòng làm việc các quản lý ngơ ngác nhìn nhau. có quản lý của công ty nào có địa vị thấp hơn so với công ty Ẽ…..Từng người quả thực chính là nô lệ của công ty, ai có quyền lên tiếng…

      Bóng lưng dịu dàng, uỷen chuyển kia giông như Medusa khắc sâu trong tâm trí Kha TRạch Liệt, cũng thể mất .

      (* Medusa – http://wikipedia.org/wiki/Meeusa, là phụ nữ xinh đẹp trong thần thoại Hy Lạp bị nữ thần Athena biến thành nữ ác quỷ với mái tóc rắn…)

      người đàn ông cao lớn, ngạo mạn mặc chiếc áo sơ mi quân nhân màu xanh nhạt ngồi ở trong phòng của Lâm Nhược, để lại cho thư ký phía bên ngoài bóng lưng. Mặc cho can ngăn thế nào, dối với người đàn ông sức dài vai rộng này đều làm nên chuyện gì. Cái này cũng phải trọng điểm, trọng điểm là ta từ đầu đến cuối chỉ câu, lời lạnh lẽo cứ mực luẩn quẩn trong đầu thư ký, ‘’ Tôi là chồng tương lai của Tổng giám đốc các ’’.

      Lúc câu kia ánh mắt kiên định khiến thư ký thoáng thất thần, vì khuôn mặt hoàn mỹ kia của Kha Trạch Liệt, cũng vì kinh sợ lời của . Tuy rằng ‘’ Tổng giám thiết kế’’ kiêm Tổng giám đốc Lâm Nhược vẫn luôn bị đàn ông từ các quốc gia thế giới theo đuổi, nhưng có thể ra những lời thế này cũng là cực ít, chẳng có mấy người.

      Trong công ty bọn họ, ai mà biết người Lâm Nhược chính là playboy Mẫn Đình kia!

      Lâm Nhược đến cửa phòng làm việc, nhìn thấy vẻ mặt muốn lại thôi của thư ký, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhuang động tác tay dừng lại, kéo cánh cửa màu đen đóng, cửa liền mở ra. chính là như vậy, đối với chuyện của người khác có ý định muốn biết, cho tới bây giờ cũng chưa từng quan tâm.

      Nhưng cửa vừa mở ra, định sải bước vào thân thể nhất thời sửng sốt. tức giận trong con ngươi cũng dâng lên trong nháymắt, lập tức quay đầu trở lại nhìn chằm chằm người thư ký sớm biết sai cúi đầu xuống kia. Trong mắt bắn ra tialạnh lùng. Lông mày nhíu chặt quay đầu trở lại, nhìn chằm chằm cái người ngồi chờ đợi ghế nhìn bóng lưng lâu. Cũng có tìm ra nguyên do vì sao đến.

      Hơi hơi khép lại tròng mắt, cũng thu lại vẻ sắc bén trong đôi mắt, thay vào đó là bộ dáng kiều diễm. Khoé miệng khẽ nhếch lên nụ cười y hệt nữ lưu manh, sau khi ra lệnh cho thư ký làm việc, vào phòng làm việc đóng cửa lại. Mở miệng mang theo châm chọc, ‘’ Thế nào, người thân thiết của tôi đến đây là muốn tôi chịu trách nhiệm sao?’’

      sợ sệt chút nào, vững vàng ngồi ghế ‘ lão bản’ của mình, chắp hai tay trước ngực, cười mà như cười trừng mắt nhìn chắm chằm người đàn ông của mình phía trước. Quay đầu , khoé miệng lộ ra nụ cười rất châm chọc , mái đầu hạt dẻ xinh đẹp vừa đúng che lấp biểu tình này của Lâm Nhược.

      ‘’ Phụ nữ bên cạch tôi đổi đổi lại, có đổi làn nữa cũng đến lượt em.’’ Kha Trạch Liệt cười lạnh tiếng, đôi mắt thâm thuý trực tiếp chống lại đôi mắt như cười như của Lâm Nhược. Trong nháy mắt, bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy đốm lửa bay loạn trong khí, giống như bãi chiến trường có khói thuốc súng.

      Lập tức, khuôn mặt tinh xảo của Lâm Nhược lên gương mặt tươi cười thoải mái, nụ cười lớn làm cho Kha Trạch Liệt bỗng chốc cảm thấy ấm áp, như là ánh mặt trời chiếu rọi đem lại cho người ta loại cảm giác ấm áp.

      Lâm Nhược như cũ lạnh như băng, ‘’ Vậy thấy là quá tốt, vốn chuẩn bị xong bồi thường cho ‘khu khụ’ phí tổn vừa vặn có thể cho Teddy nhà tôi mua món đồ chơi!’’ xong, từ trong ngăn kéo lấy ra phong thư mỏng.
      Last edited by a moderator: 8/5/15
      Aliren thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :