1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ nhỏ ôn tồn của Trung tá - Khiến Ngươi Rơi Lệ Rốt Cuộc Không Phải Ta (76C Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 91. Biến cố


      "Kha Trạch Liệt, bây giờ làm gì thế?" Lâm Nhược cũng biết mình bị làm sao, bỗng nhiên rất muốn biết Kha Trạch Liệt làm gì.

      Kha Trạch Liệt nghe thấy giọng có phần mệt mỏi của Lâm Nhược, cảm thấy đau lòng, nha đầu này chắc chắn lại để bản thân mình bận rộn quá mức rồi. Bây giờ mới ngoan ngoãn, biết gọi điện cho . Như thế, có thể thoáng nghỉ ngơi trong chốc lát, giảm bớt căng thẳng.

      " ở trong bệnh viện..." Kha Trạch Liệt còn chưa xong, bị giọng sắc bén của Lâm Nhược cắt ngang.

      vừa nghe thấy hai chữ "bệnh viện", liền kích động vô cùng, "Cái gì, bệnh viện, có phải vết bỏng rất nghiêm trọng ?" Lông mày nhíu lại, trong lòng sợ hãi. Nhịp tim hỗn loạn, cả người có chút sốt ruột.

      nghĩ tới Lâm Nhược hốt hoảng như vậy, khóe miệng Kha Trạch Liệt gợi lên độ cong, toàn thân phát ra vẻ đẹp mê hoặc lòng người. Thoạt nhìn, tựa như loại khí mờ ám, trong tốt đẹp lại có cả hơi thở tà mị.

      "Em đừng sốt ruột, chỉ là đại diện quân khu thăm hỏi nạn nhân thôi." Kha Trạch Liệt vội vàng giải thích. Khóe miệng liên tục kéo lên để lộ bí mật rằng tâm trạng của rất tốt.

      Nghe được lời này của Kha Trạch Liệt, Lâm Nhược bỗng nhiên thở phào nhõm. Cả người xụi lơ ngồi ghế, tựa như tâm trạng căng thẳng vừa rồi, dùng hết tất cả sức lực của . Giọng lộ ra mệt mỏi, khiến Kha Trạch Liệt rất đau lòng.

      "Ừ, phải chú ý sức khỏe đấy. Hôm nay, chúng ta có phải tới gặp, ừm, cha mẹ ?" Lâm Nhược được tự nhiên chuyển chủ đề, xưng hô kiểu này vẫn chưa quen thuộc lắm.

      Kha Trạch Liệt cảm thấy rất lo lắng, sức khỏe của bản thân luôn hiểu , nhưng sợ khiến mệt nhọc "Nếu em thấy mệt, chúng ta để hôm khác cũng được."

      " sao đâu." Lâm Nhược đưa ngón cái và ngón trỏ xoa xoa hai mắt. Làm việc cả ngày, tiêu hao hết tất cả sinh lực của . lâu lắm rồi chưa dốc sức như vậy, quả có chút quen.

      Thấy Ngụy Khải cầm cốc nước tiến vào, Lâm Nhược vẫn thản nhiên xoay người, quay lưng về phía Ngụy Khải. Cầm điện thoại di động, mày nhíu lại, trong lòng hơi do dự.

      "Kha Trạch Liệt, em..." Lâm Nhược cuối cùng vẫn là ra.

      "Ừ, sao vậy?" Kha Trạch Liệt biết Lâm Nhược có chuyện muốn với , nếu cũng chần chừ trong điện thoại với lâu như vậy.

      "Thôi bỏ , sau này hãy ." Lâm Nhược vẫn chưa nghĩ được nên mở miệng thế nào với Kha Trạch Liệt, quên .

      Cúp điện thoại, xoay người, liếc mắt thấy Ngụy Khải đặt ly nước bàn làm việc của , khẽ "Cảm ơn.". biết ta muốn gì. Trước khi ta ra, đáp lại.

      Cúi đầu, xử lý những công việc cuối cùng. Ngay cả khi nỗ lực làm việc như vậy, vẫn còn số lượng lớn văn kiện chất đống bàn làm việc của . Đối với phát triển ngừng của công ty, đây cũng phải là chuyện xấu. Cuộc sống, có giai đoạn bận rộn thế này, cũng coi là chuyện tốt.

      Ngụy Khải thấy Lâm Nhược chăm chỉ như vậy, cũng thể biết thẹn mà rảnh rỗi ở lại trong phòng làm việc của . nhàng ra khỏi phòng, khép cửa lại. Trong lòng rất khó chịu, nhưng ra.

      lâu sau, Lâm Nhược nhận được tin nhắn của Kha Trạch Liệt gửi tới.

      "Sau khi tan ca, tới đón em. Chờ ."

      Lâm Nhược nở nụ cười quyến luyến, ngay cả trong mắt cũng chứa ý cười. Lúc này, ánh mặt trời sáng rọi. Từng chùm tia sáng tản ra nhảy nhót người mọi người, chiếu sáng . có lấy chút tối tắm hay bí mật nào.

      Kha Trạch Liệt sau khi dặn dò Tằng Ưu Mĩ đơn giản mấy câu, liền viện cớ công việc, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh Tằng Ưu Mĩ. Bóng lưng vững chãi kiên quyết, chút dây dưa.

      Ngồi chiếc Lexus của mình, gọi điện thoại tới quân khu.

      "Hoàng Thần Đạt, hết giờ làm việc rồi, tôi phải đón bà xã đây." Kha Trạch Liệt nghiêm túc mở miệng, hệt như lúc làm việc, có chút cợt nhả.

      Hoàng Thần Đạt vừa nghe, phì tiếng bật cười. "Tôi cậu tên xấu xa này, cậu cố ý đúng . Được rồi, ông đây thừa nhận, ông đây ghen tỵ.
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 92. Gặp cha mẹ

      Mẫn Đình...

      Cái tên này, dường như trở nên có chút xa lạ.

      Tiềm thức muốn chạy trốn, muốn bất cứ người nào bên cạnh mình rời .
      Cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, loại suy nghĩ này, khiến Lâm Nhược cảm thấy hạnh phúc ít.

      Con người, cuối cùng cũng học được cách tự mình tìm niềm vui trong đau khổ.

      Lâm Nhược chậm rãi xuống công ty, gương mặt xinh đẹp căng thẳng, giấu nổi tâm .

      Ngụy Khải yên lặng bước sau lưng , nhưng mở miệng lời nào, chì là lặng lẽ theo. thấy khổ sở, trong lòng cũng rất rối rắm.

      mặt, dù sao cũng là người con mình , chỉ hận thể nâng niu trong lòng bàn tay, che chở . Nhưng, lần này, là chồng của chọc giận , lại ích kỷ muốn nhân cơ hội này mà hạ gục Kha Trạch Liệt.

      Có phải là rất ích kỷ ?

      " muốn mọi người thế giới này đều biết tâm tình tốt sao?" Ánh mắt Ngụy Khải hướng về phương xa, dường như nhịn được nữa mà mở miệng. Ánh mắt mờ mịt, khiến Lâm Nhược biết rốt cuộc suy nghĩ gì.

      Thân thể Lâm Nhược dừng lại lát, rất nhanh, liền bị che dấu . Bày ra bộ dáng bình thản giống như chưa hề có bất cứ chuyện gì xảy ra. Cơ thể tự nhiên đứng thẳng, trong lúc vô tình lại toát ra bộ dáng thùy mị ưu buồn, mê hoặc Ngụy Khải.

      Trong ánh mắt lộ ra vẻ quyến rũ, điều này trước đây Lâm Nhược chưa từng thể ra.

      ra, cũng phải là bạc tình. Chỉ là những điều tốt đẹp của , chỉ để lộ ra trước mặt người mà thôi.

      , phải lấy loại thân phận, vị thế gì để bước vào trong thế giới của đây?

      Ngụy Khải, biết, cũng muốn biết. Câu trả lời có lẽ là tổn thương, vậy chi bằng biết, hiểu.

      "Tôi tôi khó chịu, tin ?" Ánh mắt Lâm Nhược thoáng lướt về phía sau, như chỉ là mê. Vừa , bước chân nhấc lên. Cứ vậy lưu loát rời .

      Nhìn bóng lưng quật cường của xa dần, chậm chạp tiến lên. Lúc này, Lâm Nhược hẳn là muốn người khác nhìn thấy , nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của .

      này, có kiêu ngạo của . Là cho phép người khác tiến vào cấm địa.

      "Em tới rồi à." Từ xa xa Kha Trạch Liệt nghe được tiếng bước chân tới gần, nghe tiếng bước chân quen thuộc của Lâm Nhược, liền nhận ra. Ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn .

      Trong lòng Lâm Nhược khỏi cười lạnh, nhưng ngoài mặt thể ràng như vậy. Cười nhàn nhạt tiếng, thái độ có chút lạnh nhạt.

      Kha Trạch Liệt hơi nghi ngờ, nhưng cũng suy nghĩ quá nhiều. Phụ nữ mà, tâm trạng sáng nắng chiều mưa là điều bình thường. Giống như dì cả tới vậy. Đều là đạo lý.

      Nhanh chóng vòng qua phía bên kia, từng bước tiến về phía , mở cửa xe ra.

      ngờ, Lâm Nhược ngừng lại trước cửa xe, sau đó vòng, tự mình mở cửa ghế trước.

      Tâm tình này, biểu lộ ra rất ràng. Chỉ cần là người bình thường đều có thể nhìn ra.

      Nhưng, Kha Trạch Liệt đâu phải là người bình thường.

      lúng túng cào mái tóc, cười ngượng ngùng , "Ra vậy, hôm nay em lại muốn ngồi ghế trước nha.ha ha."

      Lâm Nhược khom người ngồi vào trong xe, cánh mũi bất giác cảm thấy chua xót, hốc mắt cũng hơi phiếm hồng. Dời tầm mắt nơi khác, cố ý nhìn Kha Trạch Liệt. muốn nỗi buồn của chính mình, bộc lộ trong mắt Kha Trạch Liệt.

      Kha Trạch Liệt trở lại ngồi vào trong ghế lái, khởi động xe. Chiếc xe chạy nhanh lướt đường lớn, Kha Trạch Liệt cố ý tránh qua khu vực phồn hoa của thành phố, con đường cũng tương đối thoáng đãng. Đương nhiên có thể tăng tốc, rồi lại tăng tốc.

      Dọc theo đường , Kha Trạch Liệt câu lại câu, cố gắng tìm kiếm đề tài chuyện. Nhưng
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 93. Em là người duy nhất của . Chương cuối.

      Lâm Nhược mờ mịt nhìn hai mẹ con họ khoa trương trao đổi ánh mắt, lại cố gắng mấy cũng nắm bắt được chút thông tin nào.

      Nhiệt độ trong phòng ngừng tăng lên, khí trở nên có chút kỳ quặc. Vốn khí vẫn vui vẻ cười đùa, lại bị phá vỡ. Quan trọng là người trong cuộc vẫn có chút vui nào.

      Kha Trạch Liệt cảm giác được mất tự nhiên của Lâm Nhược, khẽ ôm cánh tay , để cảm nhận được tồn tại của mình, mang lại cho cảm giác an toàn. "Đây, để con giới thiệu với mọi người..."

      " cần giới thiệu, chúng ta biết từ lâu rồi." Cha Kha Trạch Liệt tới, cắt ngang lời . Cười với Lâm Nhược rồi gật đầu cái.

      Khuôn mặt tươi cười hiền lành ấm áp, giúp tâm trạng hồi hộp căng thẳng của Lâm Nhược dần dần biến mất, khiến thấy nhõm hơn, nhưng cũng thể thoải mái giống như thường ngày.

      Thận trọng kéo kéo mép quần áo, cả người thu lại nét mạnh mẽ của doanh nhân, hai má ửng hồng tựa như thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi. Khom lưng cúi người sâu chào hỏi: "Bác trai bác , xin chào."

      Mẹ Kha Trạch Liệt cong môi cười, nhìn con dâu khiêm tốn lễ độ trước mắt, trong đầu nhớ lại lúc mới gặp , khỏi cười ra tiếng. Tiến lên từng bước, đỡ dậy, "Ôi chao, Nhược Nhược, sau này cũng đừng khách khí, con chính là con dâu của Kha gia chúng ta."

      Nhìn tình cảm chân thành lộ gương mặt mẹ Kha Trạch Liệt, trong lòng Lâm Nhược tỏa ra luồng nhiệt nóng rực, tim cảm thấy ấm áp ngập tràn.

      Khóe miệng nâng lên khẽ mỉm cười, quay đầu liếc nhìn Kha Trạch Liệt đứng bên người , gương mặt xinh đẹp tràn ngập hạnh phúc.

      Kha Trạch Liệt hơi giật mình, lại thấy ngỡ ngàng, nhìn cha mẹ chút, lại nhìn Lâm Nhược chút, trong con ngươi thâm thúy đầy vẻ khó tin nổi. Hơi ngửa đầu ra sau, "Cha mẹ giấu diếm con biết từ lúc nào vậy!"

      Giọng tỏ vẻ thất vọng chọc cho cả nhà cười thành đoàn, ngay cả Băng mĩ nhân Lâm Nhược cũng bất giác cười tiếng, đẹp đẽ tựa như đóa hoa quỳnh nở rộ.

      "A Liệt, có vợ rồi thành người nhà nha." Hoàng Thần Đạt cười đùa từ trong phòng khách ra, bước nhanh vọt tới trước mặt Kha Trạch Liệt, quyền thẳng tắp đánh về phía bả vai Kha Trạch Liệt.

      Kha Trạch Liệt vừa định gì đó, lại thấy bóng hình xinh đẹp yên lặng bước ra từ sau lưng Hoàng Thần Đạt, xuất trong tầm mắt .

      Suy nghĩ nhất thời ngừng lại, ánh mắt trực tiếp nhìn chằm chằm Tằng Ưu Mĩ, "Sao lại tới đây?"

      câu đột ngột, khiến tầm mắt mọi người đều tập trung vào hai người bọn họ. Ngay cả mẹ Kha Trạch Liệt vốn thầm gì đó với Lâm Nhược cũng phải nhìn sang.

      Lâm Nhược nhạy cảm chuyển tầm mắt đến Tằng Ưu Mĩ, sau đó lại nhanh chóng dời ánh mắt sang hướng khác. Trong mắt lên vẻ kinh ngạc, người phụ nữ này lại dám xuất trước mặt ? Ha hả. Cánh rừng lớn như vậy, chim gì cũng có.

      Chẳng trách bây giờ bạn trai của bạn trai của bạn , dám khiêu khích trước mặt phụ nữ. Bị nam tiểu tam khiêu khích, tư vị này mới đặc biệt làm sao.

      Lúc đó còn cười nhạo bạn mình phen, bây giờ nghĩ lại, mình cũng phải là chuột chù chê khỉ hôi sao.

      Nhìn diện mạo nét mặt của Tằng Ưu Mĩ, sai, ta đúng là người phụ nữ rất đẹp. Khác với Lâm Nhược, vẻ đẹp của ta là quyến rũ cùng nội hàm. Từ trong ra ngoài đều tỏa ra vẻ đẹp, khiến người ta khỏi mở rộng cánh cửa trái tim với ta, thế nào cũng thể ghét nổi.

      Cảm giác như vậy, khiến Lâm Nhược có chút lo sợ. Nhưng từ giỏi che dấu, dễ dàng dấu thiếu tin tưởng của mình, cong môi cười tiếng, chủ động khoác tay Kha Trạch Liệt.

      Sau đó, mỉm cười, lên tiếng chào Tằng Ưu Mĩ, "Xin chào."

      Giọng tươi sáng, làm người khác cảm thấy rất có tinh thần. Mặt mày hài hòa, cỗ khí thế thách thức như bão như gió thổi qua Tằng Ưu Mĩ. Sau đó khóe miệng Lâm Nhược cũng là nụ cười cực kỳ khéo léo vui vẻ.

      Tằng Ưu Mĩ hơi sững sờ, nhìn đáng điệu này, thông minh như , sớm hiểu ra thân phận của Lâm Nhược. cam lòng yếu thế mím môi cười tiếng, tay tự nhiên vén tóc ra sau tai, "Xin chào."

      Tiếng mê hoặc truyền vào tai Lâm Nhược, xào xạc, mang theo cảm giác quyến rũ lòng người.

      Sau khi đáp lại Lâm Nhược, Tằng Ưu Mĩ chuyển dời tầm mắt đến người Kha Trạch Liệt, mí mắt giật giật, có chút mỉa mai : "Sao vậy, hoan nghênh sao?"

      Lời này vừa ra, khí liền trở nên càng kỳ quái hơn, Hoàng Thần Đạt len lén kéo cánh tay Tằng Ưu Mĩ, vẻ mặt có chút nén được giận. Ba người bọn họ, mãi là kết cấu bộ ba ổn định nhất. Vào lúc nguy hiểm, thiếu người cũng được.

      Trong lòng Tằng Ưu Mĩ vĩnh viễn chỉ nhớ mong Kha Trạch Liệt, còn trong lòng Hoàng Thần Đạt chỉ có Tằng Ưu Mĩ.

      Kha Trạch Liệt với Hoàng Thần Đạt chỉ lần, Hoàng Thần Đạt cuối cùng chỉ là thở dài cái sâu, " , tôi cũng biết ấy có điểm nào tốt... Có lẽ là do đời trước tôi nợ ấy."

      Cha mẹ Kha Trạch Liệt đều là người từng trải, hiểu nhi nữ tình trường. Chỉ là hóa thành tiếng thở dài triền miên, nhi nữ tình trường, thế giới này, là thứ tình cảm dai dẳng cắt mãi đứt.

      Kha Trạch Liệt mở miệng, dường như muốn gì, nhưng rốt cuộc vẫn ra. Những lời gây tổn thương,
      [​IMG]

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :