1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ nhỏ ôn tồn của Trung tá - Khiến Ngươi Rơi Lệ Rốt Cuộc Không Phải Ta (76C Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 81: ở đây làm gì?

      Bàn tay lặng yên tiếng động nâng lên, Lâm Nhược chút lưu tình tát cái tát khuôn mặt Kha Trạch Liệt, tiếng lanh lảnh vang lên khiến toàn bộ động tác đều ngừng lại...


      Kha Trạch Liệt nhớ tới nụ hôn kia, hoàn toàn vô thức đưa tay xoa xoa gương mặt mình. hề dùng chút sức lực nào, nếu với tố chất thân thể của , sức lực có khả năng như vậy.

      Xem ra vẫn phải từng bước , là do quá nóng vội, suy nghĩ quá nhiều. Nghĩ đến phản ứng hờn dỗi của là vì tình của , dục tốc bất đạt (nóng vội thành công).

      phải đáp lại, chỉ là thời điểm còn chưa tới...

      Kha Trạch Liệt nở nụ cười, ở dưới ánh trăng, cơn buồn ngủ hoàn toàn bị ép xuống. Lo lắng Lâm Nhược buổi tối lại gặp ác mộng, cuốn chăn của mình, tay chân nhàng vác đến trước cửa phòng Lâm Nhược, dựa vào cửa phòng đặt mông ngồi xuống, chỉ là lúc ngồi xuống có hơi mạnh...

      Lòng còn sợ hãi nhìn chằm chằm cánh cửa hồi lâu, Lâm Nhược vẫn có động tĩnh gì. Nếu vừa mới ngồi xuống bị Lâm Nhược đuổi , quả là vô cùng mất mặt...

      Sau khi đắp chăn lên người, dựa vào cửa phòng an tâm ngủ. Khóe miệng khẽ tươi cười, giống như ở trong mộng đẹp, thoải mái xoay người, mày rậm nhíu lại, sau đó lại chìm sâu vào giấc ngủ.

      Lâm Nhược xoa bụng phình lên của mình, mi nhíu lại, trán lên vẻ phiền não. Tuy là ăn uống vệ sinh là việc trọng đại của đời người, nhưng đêm hôm khuya khoắt lại lười nhấc chân. Tay quơ quơ , phảng phất như bàn tay xương cứ nhàng lay động trong khoảng .

      Quên , Lâm Nhược đột nhiên trùm chăn kín người mình, bọc mình chặt chẽ trong chăn giống như xác ướp, xoay tròn vòng giường. Nhịn , chờ buổi sáng giải quyết là được rồi.

      Người lười đến mức như vậy, đúng là có hai. Nếu như Kha Trạch Liệt ở bên ngoài biết mình nhếch nhác như vậy, chắc hẳn xem thường ghét bỏ nhỉ? Lâm Nhược nghĩ vậy, lại vùi đầu vào trong chăn, suy nghĩ này thực là quá nặng nề.

      con cừu, hai con cừu, ba con cừu.... Lâm Nhược nằm trong chăn đếm cừu, cả người đều là vẻ mệt mỏi, nhưng lại hề chợp mắt được. Bụng trướng tưởng, áo ngủ chặn ở nửa người của , khiến mí mắt mở ra được, tay chân lại vô cùng linh hoạt...

      "A, được!" Lâm Nhược mạnh mẽ vén chăn lên, cảm giác ở trong chăn quả là hít thở thông. Tay sờ soạng tủ đầu giường hồi lâu, hoàn toàn có thứ gì. A, điện thoại của đâu?

      Lâm Nhược mơ màng bật đèn, cũng may vị trí công tắc đèn thay đổi... Lâm Nhược chỉ sợ Kha Trạch Liệt trong lúc điên cuồng, tự tay thay đổi hoàn toàn vị trí mọi thiết bị trong nhà , giống như Trung Quốc bây giờ!

      Đèn điện chiếu sáng cảnh vật trong phòng, nhìn đến bên cạnh tủ đầu giường, điện thoại di động của Lâm Nhược yên ổn nằm chú gấu Backkom, bên còn dán giấy note. Lâm Nhược lấy tờ note xuống, cầm trong tay xem.

      Dưới ánh đèn, nét chữ Kha Trạch Liệt lên ràng, giấy trắng mực đen. Nét chữ Kha Trạch Liệt khỏe khắn mạnh mẽ, mỗi nét đều mang lại cảm giác nhịp nhàng, giống như cách đối nhân xử thế của , nét ngang ra nét ngang, nét sổ ra nét sổ, có chút lừa gạt nào.

      "Lâm Nhược, sinh hoạt của em nhất định phải để chăm lo. Muốn sắp xếp gọn gàng ngăn nắp gì đó, đừng gạt người."

      Lâm Nhược vừa định đá con gấu bông xuống giường, lại ngượng ngùng thu lại đôi chân vừa tính toán làm chuyện xấu kia, đôi mắt trừng lớn nhìn tờ giấy note kia, thở dài, người đàn ông này sao lại biết được lúc nào làm chuyện xấu...

      Khụ khụ, đầu tiên có lẽ vẫn nên giải quyết việc hệ trọng của đời người . Lâm Nhược xuống giường, còn chưa kịp dép vào vội vàng chạy về phía cửa. Hối hận lúc trước bố trí nhà vệ sinh ngay trong phòng, bây giờ còn phải khổ cực chạy tới nhà vệ sinh bên ngoài. Khổ thể tả.

      Quặn đau trong bụng truyền lên đến đầu , ngờ, bàng quang bị dồn ép cũng khó chịu như vậy. Lâm Nhược gì, mạch mở cửa phòng ra, "Bịch" tiếng, vật to lớn ngã chân .

      Lâm Nhược bị vật thể kia làm cho hoảng sợ, theo bản năng nhảy dựng lên, Kha Trạch Liệt cảnh giác lập tức mở to hai mắt, trong bóng đêm, nhìn Lâm Nhược mặc áo ngủ tơ tằm đầy khêu gợi thở dốc, trong đôi mắt lên dục vọng, nhưng chỉ trong nháy mắt, áp chết được ý nghĩ tà ác của mình xuống.

      Lâm Nhược cũng bị dọa đến nỗi dám hét lên, ánh mắt nhìn thẳng Kha Trạch Liệt, trong chốc lát toàn bộ lời muốn đều nghẹn ở yết hầu, ánh mắt ngoài sửng sốt ra cũng chỉ có sửng sốt. Xong rồi, linh hồn lại bị dọa ra tiếp rồi.

      "Lâm Nhược, sao em tỉnh dậy rồi?" Kha Trạch Liệt xoa xoa mí mắt sưng lên, đêm ngủ ngon, nhưng mà sao, chuyện này đối với đàn ông như có là gì. Nhưng trái lại Lâm Nhược... Đáy lòng Kha Trạch Liệt nảy lên lo lắng, lo âu nhìn khuôn mặt Lâm Nhược, hoàn toàn dám nhìn dáng người quyến rũ của , sợ chính mình kiềm chế nổi, phạm phải lỗi thể tha thứ được.

      Lâm Nhược há miệng định , lại biết phải gì. Chìa ngón tay ngọc ngà ra, chỉ chỉ Kha Trạch Liệt, lại chỉ chỉ chính mình, vẫn biết nên mở miệng như thế nào.

      Quả nhiên, cảm giác đau đớn trong bụng ngày càng thêm mãnh liệt, tay đẩy Kha Trạch Liệt sang bên, chạy nhanh về phía toilet.
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 82. Con người rồi thay đổi

      còn gió lạnh, Lâm Nhược cảm giác cả người đều nóng lên, nhìn bóng dáng Kha Trạch Liệt ngày càng xa dần, trong lòng bất giác xuất cảm giác kỳ lạ. Lông mày nhíu lại, đôi môi như đóa đào phấn hồng mở ra, giọng trong trẻo, "Vậy, Kha Trạch Liệt, vừa nãy ở trước cửa phòng em làm gì vậy?"

      Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy chăn của Kha Trạch Liệt nằm yên tặng sàn nhà trước cửa phòng , đôi mắt lên ý cười, trong nháy mắt toàn thân đều cảm thấy ấm áp. Giờ vào mùa thu, nhưng Lâm Nhược lại hề thấy lạnh. Trái tim như được điều gì đó lấp đầy, ấm áp khiến khóe miệng cong lên, hé ra nụ cười tươi như ánh mặt trời.

      Kha Trạch Liệt sửng sốt, toàn bộ động tác đều bỗng dưng ngừng lại. Ngẫm nghĩ chút, giọng nhàng chút lăn tăn, nếu tới nước này, cảm thấy cũng có gì cần phải giấu diếm, đúng , " lo em lại gặp ác mộng." Vừa xong, liền xoay người rời khỏi phòng Lâm Nhược, tiện thể đóng cửa phòng .

      Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, khác hẳn vẻ bình tĩnh tự nhiên bên ngoài. mặt Kha Trạch Liệt nổi lên chút đỏ ửng hết sức khả nghi. quay lưng về phía , nhìn thấy khóe miệng lên ý cười sáng tỏ, người đàn ông thành !

      nghĩ tới cảm giác khi được thương quan tâm rất tốt. Khóe miệng vẽ lên nụ cười nhàn nhạt, trong lòng như nhấm nháp chút vị ngọt, hạnh phúc giống như ăn vụng mật ong. nhàng kéo chăn đắp lên, yên lòng dựa vào gối đầu ngủ.

      Mặc dù người tỏa ra hơi nóng, nhưng chỉ chốc lát sau, cũng tiến vào giấc ngủ sâu. Ngoài cửa sổ bầu trời dần dần thay đổi, nơi chân trời dần ló ra chút ánh sáng, chậm rãi lan tỏa khắp gian. Tựa như là quá trình chậm rãi, thong thả mà có ý nghĩa , biết có bao nhiêu người đứng ở sườn núi cùng chờ đợi khoảnh khắc này đến.

      Khác hẳn với Lâm Nhược, Kha Trạch Liệt nằm sô pha phòng khách mãi cũng thể vào giấc ngủ. Nghĩ tới sáng mai còn phải làm nhiệm vụ, trong lòng liền cảm thấy buồn bực. Hối hận lúc trước nên chọn nghề cảnh sát này, thể ăn sáng cùng Lâm Nhược, đưa làm, thể làm toàn bộ những việc nhặt mà người bình thường nhau có thể làm. Lâm Nhược của , thể hưởng thụ được chút những điều này.

      Kha Trạch Liệt nghĩ, lòng lại bắt đầu sốt ruột, cả người lập tức đứng thẳng dậy, dường như suy xét điều gì, mày rậm cau lại, gương mặt lên vẻ phiền muộn, trầm lắng suy nghĩ.

      cứ ngồi thẳng tắp bất động sô pha, nhìn được nét cương nghị của trong bóng đêm, chỉ lờ mờ nhìn thấy được hình bóng tuấn xuất sắc, trong đêm đen phát ra ánh sáng rực rỡ chỉ thuộc về mình , chính là ánh sáng đó, ở bên cạnh giúp Lâm Nhược tiến vào giấc mộng đẹp ngọt ngào.

      Ánh nắng mùa thu dịu dàng, khác với ngày hè nắng gắt thiêu đốt da thịt, từng tia nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng Lâm Nhược, rơi chăn bông màu trắng, ra mảng vàng óng rực rỡ.

      Lâm Nhược vẫn nhắm mắt ngủ, chìm trong giấc mơ tốt đẹp, cảm giác giấc ngủ đặc biệt an ổn. Từ sau khi rời theo mẹ, cho đến bây giờ cũng chưa từng được nghỉ ngơi thoải mái như vậy.

      Bị ánh mặt trời dịu êm chiếu xuống, Lâm Nhược nhàng chớp mắt, cả căn phòng lấp đầy ánh sáng mặt trời, những tia sáng màu vàng nhàn nhạt khiến người ta lại càng thấy ấm áp. Lâm Nhược vươn vai, khẽ cảm thán, từ giường đứng dậy, đưa tay vén nửa rèm cửa sổ. Cả căn phòng, trong nháy mắt tràn ngập ánh nắng rực rỡ, xung quanh là bầu khí ấm áp, Lâm Nhược nhắm mắt dang rộng hay tay, hít hơi sâu.

      Lâm Nhược đắm chìm trong ánh mặt trời, thoạt nhìn tựa như thiên sứ với vòng hào quang sáng rỡ đầu, xinh đẹp vô cùng.

      Đôi môi căng mọng kéo lên lộ ra ý cười thích thú, trong khí trời sáng sủa trong trẻo này, tâm trạng Lâm Nhược cũng trở nên tốt vô cùng. Trái tim như nở đầy hoa, chỉ hận thể lấy con diều ra ngoài dạo.

      Nghĩ vậy, sau khi Lâm Nhược rửa mặt đơn giản xong, hớn hở vội vội vàng vàng chạy tới phòng khách, trông thấy ghế sô pha trống , nhanh chóng xem xét vòng quanh phòng, nhưng vẫn như cũ nhìn thấy hình bóng Kha Trạch Liệt. Cảm giác thất vọng từ đáy lòng nảy lên.

      Chậm rãi loanh quanh căn phòng bóng người, cảnh vật vẫn vậy, nhưng lại vì thiếu người mà Lâm Nhược có cảm giác khác lạ diễn tả nổi thành lời. Từng bước từng bước từ tốn mà đầy sức sống bước sàn nhà, mặc cho suy nghĩ tràn ra.

      Thói quen thực thứ đáng sợ, Lâm Nhược khẽ khép mắt, trong đôi mắt ra chút cảm giác đơn trống vắng nhàn nhạt. vốn là sợ vắng lặng, nhưng khi có Kha Trạch Liệt ở bên, lại cũng muốn có cảm giác được người khác che chở quan tâm, bây giờ, thực là có chút quen.

      Lâm Nhược xoa xoa bụng ngừng réo lên, mặt vẻ biết làm sao, ngày mới, lại phải làm. Trước tiên chắc là phải lấp đầy bụng của trước ? Lâm Nhược vào phòng bếp, biết bao lâu rồi, hề bước vào phòng bếp.

      Mở tủ lạnh ra, cũng hề chỉ có đồ uống. Tủ lạnh được xếp đặt ngăn nắp đủ loại rau củ, loại nào ra loại nấy, nhà Lâm Nhược đều giống như nhà nữa rồi...

      Tìm hộp sữa chua, theo thói quen kiểm tra hạn sử dụng, thuận tay xoay mặt sữa chua, tỉ mỉ nhìn chằm chằm bao bì.

      lát sau, liền "Phì" cười ra tiếng, thói quen hàng ngày như thế. Bỗng nhiên nhận ra thực quên mất vì có tồn tại của Kha Trạch Liệt mà xảy ra những thay đổi, cần phải lo lắng đồ ăn hết hạn hay chưa.
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 83. Gọi nhầm số.

      Thân hình Lâm Nhược đột nhiên sụp xuống, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lý do. đôi tay ấm áp ôm lấy eo ôm vào trong ngực, tiện thể kéo về phía lồng ngực ấm áp. Xuyên qua áo sơ mi người còn có thể mơ hồ cảm nhận được xúc cảm trang phục người Mẫn Đình, trước kia Lâm Nhược còn luôn châm chọc tuân thủ nội quy quy định trong công ty.

      Tình xưa thôi để thành hoài niệm, thuở đương hão huyền.

      Ý thức của Lâm Nhược trong nháy mắt mơ hồ, hơi thở truyền đến mùi hương quen thuộc, khiến những chua xót trong lòng dần trở nên mãnh liệt, ngừng xáo trộn để lộ trong khí. cỗ chua xót đột nhiên xông lên mũi Lâm Nhược, trong đôi mắt sáng trong của che dấu dòng chất lỏng trong suốt.

      Vươn bàn tay trắng nõn như ngọc nhàng nắm lấy bả vai Mẫn Đình, đẩy ra, khuôn mặt là vẻ hờ hững có chút cảm xúc dao động. Tựa như biển rộng khi gió yên sóng lặng, chút gợn sóng. Nhiệt độ từ đầu ngón tay truyền tới đều là lạnh như băng.

      Tựa như có khe hở sâu cắt ngang chính giữa Lâm Nhược và Mẫn Đình, thể miêu tả hình dạng, nhưng khe nứt ấy lại dường như có .

      "Cảm ơn." Sau khi ổn định thân mình mình, Lâm Nhược đứng vững mặt đất, ngẩng đầu đúng mực nhìn Mẫn Đình. Trong con ngươi đen láy trong veo, dính chút khói bụi nhân gian khiến người ta thương.

      Nhưng ánh mắt như thế, lại khiến Mẫn Đình bị thương sâu. Trong lòng người đàn ông vẫn còn chìm sâu trong tình mất, có thể dùng vết thương để hình dung. Đau đớn khắc sâu, đương nhiên cũng còn nhớ những tư vị tốt đẹp.

      Lòng Mẫn Đình đau đớn tê tái tựa như lăng trì, tổn thương sâu sắc. Từng khối từng khối như dùng đao khắc sâu, như là đối xử với tác phẩm nghệ thuật, chậm rãi mà khắc sâu, máu tươi theo từng vết khắc uốnn lượn chảy xuống, được mặt trời chiếu vào tựa như mảng đỏ thẫm chói mắt.

      Lâm Nhược bình tĩnh lui về sau từng bước, mặt xinh đẹp biểu cảm cũng có chút biến đổi. Tựa như hết thảy vốn là theo lẽ thường phải làm, đối với bọn họ, vốn cũng có quan hệ gì.

      Nếu nghĩ như vậy, Lâm Nhược cũng cần thiết lại phải xoắn xuýt nữa. Có là chỉ là suy nghĩ quá nhiều, tựa như ngày đó trong phòng ăn nhìn thấy xinh đẹp, chừng ấy giờ trở thành bạn của ? Có lẽ ấy so với mình càng thích hợp đứng bên cạnh Mẫn Đình hơn.

      Mẫn Đình, vốn dĩ nên có hạnh phúc của . Cũng cần liên quan tới , chuyện của bọn họ qua, thành quá khứ.

      "Mẫn Đình, gần đây công việc của thế nào?" Lâm Nhược trưng ra khuôn mặt tươi cười máy móc, lịch mà xa cách nhìn Mẫn Đình. Đầu hơi ngẩng cao, Mẫn Đình càng quan sát Lâm Nhược ràng hơn.

      So với trước kia, tình hình của Lâm Nhược dường như rất tốt, cả người tỏa ra ánh sáng mê người, cho dù là cũng còn có thể che dấu ánh sáng kia. Loại khí chất tỏa từ trong ra ngoài này, tự tin mà nhã nhặn, rất có ý vị nữ nhi. Phong thái lúc giơ tay nhấc chân, lại càng làm cho người khác kinh ngạc.

      Xem ra, , Lâm Nhược cũng có thể sống rất tốt.

      nghĩ nhiều, cho rằng Lâm Nhược chỉ có thể mình .

      Hai tay Mẫn Đình đút trong túi quần, bộ dáng bất cần đời, tựa như chỉ có như vậy, mới có thể che giấu nội tâm khổ sở. "Em biết mà, tình trạng của ." Trong lời có chuyện, hai tròng mắt như chim ưng, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Nhược.

      Tầm mắt ràng khiến Lâm Nhược như đứng bàn kim châm, toàn thân thoải mái chút nào. Đúng vậy, biết tình trạng của Mẫn Đình. Dù hy vọng mình chạm mặt , nhưng công trạng của vẫn đặc biệt chú ý.

      Mà Mẫn Đình, cũng chưa từng khiến phải thất vọng. Việc Mẫn Đình làm, hoàn thành phạm sai lầm dù chỉ lần, hiệu suất như thế, cho dù là Lâm Nhược, cũng thể chắc chắn mình có thể làm được.
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 84: em hơn cả chính em.

      "Chị, có chuyện gì. Chỉ là em gọi nhầm số thôi, có việc gì." Agha đến đây, ánh mắt liếc nhìn Mẫn Đình, thấy Mẫn Đình gì thêm, liền can đảm hơn. Nghe được lời giải thích của Agha, Lâm Nhược cuối cùng cũng yên tâm. Cầm chìa khóa mở cửa xe, khom người tiến vào trong xe. Dùng bả vai và hai má kẹp lấy di động, mở miệng : "Ừ, có việc gì tốt rồi. Chị cúp máy trước đây."

      Sau khi cúp điện thoại, Agha ngẩng đầu nhìn Mẫn Đình, cười cười nhìn , " , hôm nay tìm em muốn chuyện gì." Agha đung đưa ly Hồng Trà trong tay, đôi mắt híp lại, khiến Mẫn Đình thấy vẻ mặt của .

      Biết Agha có mặt người khác hề biết đến, nhưng lời của vẫn khiến Mẫn Đình hơi lắp bắp kinh hãi, ngờ, Agha lại hiểu cả tình huống này. "Nếu vậy, cũng cần phải thêm điều gì." Trái lại với người phục vụ bên cạnh: "Cho tôi hai phần "Hải giác thiên nhai"."

      Đưa thực đơn trong tay về phía sau, người phục vụ đưa tay tiếp nhận thực đơn, xoay người rời .

      Sau khi Mẫn Đình hít sâu hơi, nghiêm túc nhìn Agha, thần thái chuyên chú làm Agha hơi ngẩn người, "Agha, biết em là em của Lâm Nhược, điều này ấy với , cũng biết ý đồ của em là gì. Nhưng em nên biết, cưỡng cầu tình hạnh phúc. cảm thấy, chúng ta cũng hợp."

      Nghe được những lời này của Mẫn Đình, Agha cần suy nghĩ hoàn toàn tiếp thu được. Trước đây từng tưởng tượng vô số lần tình cảnh này, chỉ là ngờ lại đến nhanh như vậy.

      Cúi đầu cười, lắc lắc chiếc thìa trong tay, " thích chị em, phải ?"

      Mẫn Đình gần như hề có lấy chút do dự, "Phải."

      "Vậy có biết, vạch như vậy tổn thương em ?" Agha có chút đau đớn nhìn Mẫn Đình. Khuôn mặt xinh đẹp khiến từ được đám con trai thích, cho tới bây giờ vốn có người con trai nào may mắn như Mẫn Đình, được mến.

      Nhưng bây giờ người này xuất , thế nhưng vẫn quý trọng. Agha hiểu, bản thân đến tột cùng là có điểm nào bằng Lâm Nhược, người con mạnh mẽ như vậy cũng có người thích sao? Đàn ông phải đều thích những yểu điệu chút sao?

      Đàn ông Trung Quốc và đàn ông ngoại quốc giống nhau sao? Agha có nghĩ thế nào cũng hiểu nổi.

      Mẫn Đình ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt đối diện với ánh mắt Agha, hề trốn tránh, bình tĩnh vô cùng, cũng hề sợ hãi. " biết, điều này đối với em, có lẽ là công bằng, nhưng mà Agha, em phải biết rằng, thế giới này vốn dĩ có thứ gọi là công bằng. Tình trạng của em cũng biết, cũng có tư cách gì từ chối em, bởi vì cũng là người bị từ chối."

      Lúc này, Mẫn Đình thoạt nhìn ưu thương vô cùng, tựa như tầng vết thương bị tình tàn nhẫn thương tổn sau khi kết vảy, tình đều trôi theo dòng nước, cuồn cuộn chảy về hướng Đông. Trong nháy mắt, Mẫn Đình liền có vẻ tang thương vô cùng.

      Mẫn Đình như vậy, khiến người khác đau lòng. Agha cũng có chút đành lòng, nhưng lời đến bên miệng vẫn là nuốt xuống, thực vẫn cam lòng.

      Lâm Nhược và vốn có thù hận gì, nhưng Lâm Nhược lại thương tổn Mẫn Đình đến mức này. Trong lòng Agha xuất chút khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn biến mất. Nếu lần này có hành động của Lâm Nhược, sợ là cả đời này đều thể đến bên Mẫn Đình.

      " , đều rất bình thường, người đàn ông, ngủ giấc tỉnh dậy, mọi việc đều thành quá khứ rồi." Agha đưa tay vỗ vỗ cánh tay Mẫn Đình.

      Khóe môi Mẫn Đình khẽ mỉm cười, sau cùng, chút ý cười nơi khóe miệng cùng còn lưu lại, "Nhưng mà, trái tim, lại chỉ biết theo Lâm Nhược. Cho dù sau này khác tiến tới hôn nhân, tình của dành cho dâu của cũng khác với tình của cho Lâm Nhược."

      Agha cúi đầu trầm ngâm, biết nên gì. Mẫn Đình rốt cuộc muốn lên điều gì? Agha biết, lúc này đây, kỳ phùng địch thủ. đoán nổi nội tâm của Mẫn Đình.

      Người phục vụ mang đồ ăn lên, liên tục đặt thức ăn lên bàn. Bữa ăn Trung Tây kết hợp, khiến Agha có chút giật mình, ngay cả việc thích ăn đồ Trung Tây kết hợp cũng biết. Lúc này đây, trong ánh mắt Agha nhìn Mẫn Đình còn có chút khâm phục.

      Được , là điều hạnh phúc?

      Mẫn Đình đưa tay gắp cho Agha miếng sườn, đặt vào trong bát . " quyết định sang châu Âu phát triển, nơi này, nghĩ thích hợp với lắm."

      Nghe vậy, Agha làm sao có thể dụng ý của Mẫn Đình, "Trốn tránh có gì hay sao? Em chưa từng nghĩa người đàn ông chỉ biết trốn tránh, lại có thể mang đến hạnh phúc cho người khác." Aghi mở miệng cũng lưu tình chút nào, lời lạnh lùng như là cơn mưa tên, đánh úp về phía Mẫn Đình.

      " sợ bản thân mình khó chịu, nhưng muốn để Lâm Nhược khó xử. là đàn ông, chút đau đớn đối với có việc gì, nhưng Lâm Nhược thể. ấy là cần được người khác che chở. Đừng nhìn bộ dáng bề ngoài có vẻ dũng cảm của ấy, thực ra nội tâm ấy rất yếu ớt nhạy cảm. ấy cũng hiểu chính mình, nhưng cảm thấy Kha Trạch Liệt rất hiểu ấy. Kha Trạch Liệt chăm sóc tốt cho ấy, tin tưởng cậu ta."

      "Vậy tại sao thể hiểu biết lẫn quan tâm của mình cho
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 85. Đối phó nhạc phụ đại nhân (1)

      Lâm Nhược cũng cảm thấy bất ngờ gì, giống như có thói quen trong cuộc sống của người tán gẫu những chuyện vặt vãnh với mình như vậy. Có tồn tại của Kha Trạch Liệt, cũng rất tốt.

      Lâm Nhược nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, vẫn còn thất thần, lẽ nào lại hiểu , thông minh lanh lẹ như sao lại có thể nhìn ra được chút gì. Kha Trạch Liệt muốn "bước vào" trong gia đình Lâm Nhược, mà đây còn chưa phải là chuyện muốn lấy mạng người nhất, chuyện nguy hiểm nhất, chính là Lâm Nhược ngày càng khống chế nổi bản thân mình.

      Càng ngày càng quen với tồn tại của Kha Trạch Liệt, tựa như mọi việc đều thuận theo tự nhiên như vậy, khiến tìm được bất kỳ lý do nào ngăn trở Kha Trạch Liệt ở ngoài trái tim mình. Mà hình bóng Mẫn Đình vốn dĩ vẫn luôn ở trong tâm trí , biết sớm bay nơi nào.

      Thói quen thực khiến người ta thấy thoải mái, nhưng cũng lại khiến người ta phiền lòng.

      "Lâm Nhược, em nghĩ nên mua gì đây?" Kha Trạch Liệt dừng trước cửa hàng, đầy đủ chủng loại hàng hóa rực rỡ muôn màu khiến cực kỳ đau đầu. Chuyện vụn vặt thế này, quả thực đòi mạng . Trước kia cũng chưa từng trải qua mấy chuyện này.

      lúc lâu, vẫn có tiếng đáp lại.

      Kha Trạch Liệt cảm giác khó hiểu, vội vàng quay đầu lại, nhìn Lâm Nhược ngẩn người, nhất thời biết nên gì.

      Cười khổ, biết nên làm sao.

      Hai tay đặt vai Lâm Nhược, hơi cúi người, đôi mắt sắc bén như chim ưng lộ ra nét dịu dàng khó có được, "Nhược Nhược?" thanh khe khẽ, ràng muốn dọa sợ.

      "A?" Lâm Nhược bỗng nhiên lấy lại tinh thần, lại thấy Kha Trạch Liệt gần ngay trước mắt, lùi lại chút.

      "Làm sao vậy?" Kha Trạch Liệt hỏi tiếp, muốn biết toàn bộ cảm xúc của , tốt, hay tốt, đều muốn biết.

      Hai gò má khỏi ửng hồng, trái tim trong lồng ngực bỗng nhiên đập thình thịch, ngày càng đập mãnh liệt, tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực .

      ", có gì." Ánh mắt của mất tự nhiên chuyển sang chỗ khác, nhìn những sản phẩm bày bán chần chừ, ra vẻ rất nghiêm túc chọn lựa, thực ra là muốn che giấu xấu hổ.

      Thấy bộ dáng hoảng hốt lúng túng như thế của Lâm Nhược, khóe miệng Kha Trạch Liệt gợi lên nụ cười nhàn nhạt, Lâm Nhược thay đổi rồi. Nếu Lâm Nhược vẫn là của lần đầu tiên nhìn thấy, chắc chắn có bộ dáng nghịch ngợm đáng thế này. Lâm Nhược như vậy, vừa có chút mơ mơ màng màng, trong khôn khéo lại có vẻ xinh đẹp.

      Kha Trạch Liệt tiến lên bước, nhàng ôm từ phía sau, ôm vào trong ngực mình, hai tay vòng quanh người , có thể cảm nhận được ràng hơi ấm của cơ thể Lâm Nhược cánh tay mình.

      Động tác bất thình lình như vậy, khiến Lâm Nhược sửng sốt, nhưng cũng đẩy Kha Trạch Liệt ra. Cảm giác được người khác ôm vào trong lòng, dường như thành thói quen của .

      Thấy Lâm Nhược giãy dụa, trong lòng Kha Trạch Liệt xẹt qua loại cảm xúc vui sướng, mới vừa rồi, thực ngờ Lâm Nhược thuận theo như vậy. tốt.

      Người đường ngang qua cửa hàng cũng nhịn được liên tục quay đầu lại, chỉ vì đôi tình nhân đẹp đẽ ấm áp này.

      Đầu Kha Trạch Liệt ghé đến bên tai Lâm Nhược, khẽ, giọng dịu dàng hòa nhã tựa như luồng gió xuân ấm áp, lướt qua bên tai Lâm Nhược, khiến những sợi tóc mềm mượt của khẽ bay bay.

      "Nhược Nhược, rất em."

      Mọi người chỉ thấy bóng lưng đàn ông tuấn ôm bạn bỗng nhiên cúi xuống, hơi khom người.

      Trong cửa hàng yên ắng đột nhiên trở nên ồn ào, mọi người xôn xao bình luận, mắt nhìn Lâm Nhược và Kha Trạch Liệt, miệng lại liên tục thầm với người đứng bên cạnh.

      "Lâm Nhược, thấy hay là mua Melatonin (thuốc chữa bệnh mất ngủ)! Em thấy thế nào?" Kha Trạch Liệt nhận lấy ánh mắt lạnh lùng đến cực hạn của Lâm Nhược, ngay tức khắc liền thay đổi lập trường của mình. Vẻ mặt đầy kiên quyết, cứ như vốn dĩ nghĩ như vậy.

      Lâm Nhược lạnh nhạt liếc mắt nhìn Kha Trạch Liệt, thử thôi, nếu phải thấy thông minh…

      "Nhà mới cần Melatonin ấy,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :