1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ minh tinh của đại boss - Vũ Sơ Ảnh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25: Phóng viên xuất bất ngờ

      ta phải bướng bỉnh bình thường.


      Tưởng Tịch rốt cuộc hiểu được tại sao những đạo diễn từng tiếp xúc với Dung An đều ta hơi khó sống chung.


      Việc giữ vững quy tắc có sai, nhưng khi quá mức kiên trì, mọi người nhìn vào khó tránh khỏi cho người ta cảm giác bảo thủ.


      Tưởng Tịch tức giận, ngược lại, giống như nghe chuyện cười, thẳng thắn: “Có lẽ, nhưng mà đạo diễn Dung, tôi là nếu, nếu cần tôi đóng phim của xin nhất định cho tôi biết, tôi ‘gọi là tới ngay’.”


      Dung An do dự liếc nhìn cái, rốt cuộc dịu lại: “Được, hy vọng có ngày như vậy.”


      “Vậy mong chờ chúng ta hợp tác vui vẻ.”


      Khi tới tràn đầy tự tin, khi rời vai diễn cũng được, Tưởng Tịch có chút ủ rũ, nhưng rất nhanh liền ủ rũ được.


      Bởi vì phía trước đám phóng viên được tin chạy đến.


      Bọn họ nhanh như chớp vây quanh Tưởng Tịch.


      “Tưởng Tịch, xin hỏi quay phim ‘Công tử Khuynh’ là bởi vì quan hệ với Nguyên thiên vương phải ?”


      “Tưởng Tịch, tôi nghe Nguyên thiên vương ở phim trường đối xử với rất tốt, xin hỏi có phải các người ở cùng nhau trước khi quay phim?”


      “Tưởng Tịch, nghe trong lúc quay phim, tổng giám đốc của Tề thị thường xuyên đến phim trường. Như vậy, đương với Nguyên thiên vương đồng thời còn theo tổng giám đốc Tề phải ?”


      “Tưởng Tịch, trả lời như thế nào đối với những dư luận này?”


      “Tưởng Tịch…”


      ….


      Camera, microphone lố nhố chỉa tới, trước mắt là những cái miệng mở ra khép vào có ý tốt.


      Trước kia Tưởng Tịch quá chán ghét phóng viên ngoài trời.


      Bọn họ dãi nắng dầm mưa, có khi vì chờ tin tức mới nhất mà phải bôn ba suốt đêm, có khi ngay cả cơm cũng kịp ăn.


      Kiếp trước, bọn họ bởi vì lời đồn tồn tại mà vây đuổi chặn đường , cũng chán ghét như thế, cảm thấy rằng bọn họ là vì cuộc sống.


      Nhưng hôm nay, câu đầu tiên bọn họ đến là Nguyên Tấn Thần, liền có phản cảm đối với bọn họ.


      Đời này, muốn có tin đồn loan truyền cùng Nguyên Tấn Thần.


      xin lỗi, xin nhường đường chút.” Tưởng Tịch dựa theo ống kính di chuyển, cố gắng lao ra khỏi vòng vây. Tiếc rằng các phóng viên vẫn hỏi, e sợ bỏ lỡ cơ hội phỏng vấn, lời của ra tựa như đá chìm đáy biển.


      Bọn họ nên thế nào vẫn như thế đấy.


      “Xin nhường chút.” Tưởng Tịch nâng tay ngăn microphone của phóng viên sáp tới, giữ vững phong độ nên có của minh tinh: “Buổi tối hôm nay tôi còn có thông báo, bây giờ tiếp nhận phỏng vấn, các người nhường đường trước chút được ?”


      “Tưởng Tịch, và Nguyên thiên vương là quan hệ gì?”


      “Tưởng Tịch, đây là ngầm thừa nhận sao?”


      “Tưởng Tịch, xin trả lời tôi…”


      Vẫn là những tiếng la sợ hãi như cũ, giống như lời của với bọn họ là khí.


      Tưởng Tịch hơi nổi giận.


      xiết chặt di động, : “Mời các người…”


      “Các người có nghe thấy lời của ấy sao?” giọng nam bình thản truyền đến từ bên cạnh. Các phóng viên sửng sốt, như là đánh hơi được đề tài tốt hơn, lập tức như ong vỡ tổ chuyển dời đến nơi phát ra tiếng .


      Bên cạnh Tưởng Tịch lập tức trống .


      Tuy rằng thoạt nhìn đúng là hoàn toàn bị coi thường, như Tưởng Tịch cảm kích.


      Hôm nay ra ngoài với bất cứ người nào, chuyện phóng viên xuất bao vây hoàn toàn là ngoài dự liệu. Nếu Dung An giúp , với sức người như , đối phó xong với mỗi câu hỏi – mà đề tài đều có thể gây nên bùng nổ, chừng trời cũng tối rồi.


      Đến lúc đó, thông báo của bị nhỡ, phần lớn thanh danh tốt được tích góp nửa năm qua bị huỷ .


      Đứng ở tại chỗ, tiếng động câu cảm ơn đối với giúp đỡ giải vây của Dung An, Tưởng Tịch vội vàng lấy ra kính râm mang vào. Thừa dịp các phóng viên vội vàng hỏi Dung An câu hỏi, xoay người vào trong rừng cây bên cạnh toà nhà thông báo tuyển dụng.


      Phía sau, Dung An nhìn thấy bóng dáng của , mỉm cười : “ xin lỗi, tôi tiếp nhận phỏng vấn, nếu có chuyện gì các người có thể lên mạng của công ty xem.”


      thanh của các phóng viên xuống.


      Vệ sĩ mà Dung An tạm thời mang đến vì đề phòng gặp chuyện bất ngờ – lúc này chạy tới. Mấy nam vệ sĩ được huấn luyện nhanh chóng vây quanh người Dung An thành vòng thể xâm nhập.


      “Đạo diễn Dung…” Còn có người phóng viên mới chưa chịu từ bỏ ý định, liều mình chen về phía trước. “Xin hỏi tuyển xong diễn viên rồi chưa? Hôm nay Tưởng Tịch xuất , có phải chứng minh ấy đóng vai chính của phim ? thấy diễn xuất của ấy thế nào?”


      xin lỗi.” Dung An theo đường vệ sĩ thông, về phía xe đậu, vừa vừa : “ thể trả lời.”


      Các phóng viên có mặt vừa nghe đến câu cuối cùng, cảm thấy có trò gì hay, liền muốn phỏng vấn Tưởng Tịch.


      lấy được tin tức lớn, có được scandal của thiên vương cùng với ngôi sao mới cũng tệ.


      Nhưng nơi đó còn bóng dáng của Tưởng Tịch từ lâu.


      Xe lao ra khỏi trường Điện ảnh như tên rời cung, vội vã thẳng, trực tiếp vào đường cao tốc Ngũ Lý Ngoại.


      “Các phóng viên vừa rồi quá kiêu ngạo.” Dung An khoanh tay nhìn kính chiếu hậu, mặt chút thay đổi.


      “Tàm tạm.” Trợ lý Phạm Vân Phàm lau mồ hôi. “ phải giới showbiz là cái dạng này sao?”


      Lập tức nghĩ tới cái gì, : “Bọn họ sợ , bởi vì mạnh mẽ, nhất cử nhất động của đều có thể khiến cho bọn họ mất chén cơm, nhưng Tưởng Tịch kia khác. ta có người mới, có biết cái gì gọi là sao mới ?”


      Dung An trả lời, ta tự hỏi vấn đề này.


      “Đúng rồi.” Phạm Vân Phàm : “Diễn xuất của Tưởng Tịch tồi, khi nào tìm thấy có thể nghĩ lại có muốn dùng ta hay .”


      ta phải là người mới.”


      Phạm Vân Phàm còn biết gì cho đúng, hợp tác với Dung An sáu năm, mỗi lần trước khi quay phim, Dung An đều phải cố chấp về vấn đề này hồi lâu. làm trợ lý, ngoại trừ đề nghị chút ý kiến, đành chịu vấn đề sử dụng diễn viên mới hay .


      Phạm Vân Phàm thở dài.


      Bên kia, Tưởng Tịch ra khỏi trường Điện ảnh, hai lời gọi xe taxi trở lại sân bay. Rồi sau đó hai giờ chiều ngồi máy bay trở lại thành phố C.


      Căn hộ ở thành phố Z chỉ dùng để ở khi quay phim. trở về, chính là ở nhà mới của và Tần Thành.


      Trong nhà có người dọn dẹp qua, sáng sủa sạch , tủ lạnh trong phòng bếp xếp đầy đồ ăn.


      Tưởng Tịch tắm rửa cái, rồi mới cầm di động gọi điện thoại cho Vương Mộng.


      “Tưởng Tịch, rốt cuộc chịu trả lời điện thoại của tôi.” Vương Mộng gấp đến độ xoay tròn. “Tổ tiết mục bên kia thu hình sớm nửa giờ, mau chỗ, tôi đến đón .”


      Tưởng Tịch nhìn đồng hồ, sáu giờ mười, nếu tiết mục sớm nửa giờ, chỉ có thời gian hai mươi phút.


      Bỏ ý nghĩ để Vương Mộng tới đón mình, Tưởng Tịch : “ đừng đến đón tôi, tự tôi lái xe tới.”


      “Tự có được ?”


      “Có thể.” Tưởng Tịch mở tủ quần áo, lấy ra bộ, : “ trao đổi với đạo diễn trước chút, nhìn xem phải làm như thế nào, như thế nào, tôi lập tức đến ngay.”


      Cúp điện thoại với Vương Mộng, Tưởng Tịch nhanh chóng thay xong quần áo, cầm lấy chìa khoá xe, ra khỏi nhà.


      Xe chạy đua tới studio, chỉ còn có năm phút là bắt đầu, đợi chào hỏi, tổng đạo diễn dùng tay ra hiệu cái, lập tức có người mang Tưởng Tịch phòng hoá trang.


      Tiết mục đêm nay là chương trình giải trí mới của truyền hình thành phố C “Ngôi sao trở về”. Được mời đều là những ngôi sao rất có sức ảnh hưởng trong giới giải trí, Tưởng Tịch trong đó được coi như là người thấp kém nhất.


      Mà người thấp kém nhất là , nếu muốn đạt được chú ý lớn ở trong đám người, chỉ có ăn mặc màu nổi.


      Tiết mục giải trí thể so sánh chính thức với tiệc rượu hoặc là lễ trao giải, ngôi sao cần phải ăn mặc hợp quy cách chút. Mà muốn hợp quy cách ở đây, để cho người khác tìm được điểm rực rỡ của mình chỉ có thể phóng đại đến tận cùng ưu điểm của bản thân.


      Lời ngoài đề


      Tần Thành: Người nào có mắt dám truyền scandal của bà xã tôi cùng với người khác?


      Sơ Ảnh: Tôi cũng biết.


      Tần Thành: …Đánh bay bà.


      Sơ Ảnh: …
      Nhược VânMizuki thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 26: ta sửa lại câu hỏi



      Chương 26: ta sửa lại câu hỏi
      Tưởng Tịch hiểu được những điều này.

      Năm đó ở trong giới thượng lưu của thành phố H, bà Tưởng là trong những phu nhân biết cách ăn mặc nhất.

      Tưởng Tịch từ mưa dầm thấm đất, trong mười mấy năm học được hầu hết các kỹ xảo phối hợp ăn mặc.

      Ngoài ra, học hội hoạ nhiều năm, khí chất được tiêm nhiễm từ sớm, hơn nữa vốn là cái giá áo trời sinh. Cho nên, bộ quần áo bình thường được mặc ở người có hiệu quả khác nhau.

      Từ trong phòng thay đồ ra, tất cả mọi người liền ngạc nhiên trước vẻ đẹp.

      Nhưng lúc này cách thời gian bắt đầu tới ba mươi giây.

      Tưởng Tịch gần như là bị người ta lôi, chạy tới trước sân khấu vào năm giây cuối.

      thậm chí có thời gian bình phục lại hô hấp, bị nhân viên công tác khẩn trương quá độ đẩy đến phía sau người nữ MC sống động giới thiệu các ngôi sao khác.

      Rủi ro xảy ra ngay sau đó.

      Người nữ MC kia nhìn thấy Tưởng Tịch, lui về phía sau bước dẫm lên giày của .

      Tổ đạo diễn bố trí người nữ MC này phụ trách gây cười khán giả, cho nên ta mặc trang phục thục nữ dễ thương đồng thời mang đôi giày cao gót tám phân.

      Tuy người nữ MC nhắn xinh xắn, dáng người thon thả, nhưng Tưởng Tịch vẫn cảm thấy chỗ ngón chân đó đau muốn vỡ tim.

      Đây còn phải khó chịu nhất, chủ yếu là tại mở màn, tuy rằng trực tiếp, nhưng dưới sân khấu có đến mấy trăm người xem.

      Tưởng Tịch ràng cảm giác được khí trong studio thay đổi.

      Thậm chí nghe được tiếng cười nhạo phát ra từ trong cổ họng của ngôi sao nữ có phong cách được đánh tốt trong giới.

      Trong nhất thời, trường hợp có chút xấu hổ.

      Dưới sân khấu, sân khấu, ánh mắt mọi người đều tụ tập ở người Tưởng Tịch và người nữ MC.

      Đạo diễn đứng ở bên, sắc mặt đen có thể so với đít nồi.

      Tưởng Tịch nhìn người nữ MC còn chưa có phản ứng lại, làm bộ ho khan tiếng, vô cùng thân thiết nắm lấy ta, : “Lộ Lộ, mở màn độc đáo, ra là ý này hả!”

      Phía camera quay tới được, Tưởng Tịch nháy mắt mấy cái với người nữ MC tên Chu Lộ.

      Người nữ MC phản ứng lại mau, lập tức hiểu ý, cười xoè tay, làm ra vẻ tiếc nuối, : “Làm sao bây giờ, bị phát rồi. Chỉ mong bị fan của mắng.”

      ta làm ra vẻ mặt trách móc khoa trương, người xem ở phía dưới bị đùa đến nở nụ cười.

      Rốt cuộc tiết mục hữu kinh vô hiểm bắt đầu.

      Nhưng mà hôm nay dường như vận may của Tưởng Tịch tốt lắm, và ngôi sao nữ tên Vưu Bội kia được phân vào tổ.

      Vưu Bội bị phong làm bình hoa ở trong giới, kỹ thuật diễn dở đến nỗi tuỳ tiện kéo người đến cũng diễn tốt hơn ta. Nhưng ta có nhiều mánh khóe, lại biết cách leo lên giường các nhà đầu tư nên mấy năm nay cũng coi như là như diều gặp gió.

      Kiếp trước, trước khi Tưởng Tịch chết, Vưu Bội mới vừa có bộ phim công chiếu, cái gọi là phim thương mại kinh phí lớn, trong phim nơi nơi đều xuất cả đống xa hoa lãng phí tiền bạc, ngoại trừ cảnh vật có thể xem, nam diễn viên chính cũng có chút kỹ thuật diễn ở trong giới, còn những mặt khác dở vô cùng.

      Nhưng mà, cứ thế, Vưu Bội vẫn sống vui sướng như thường.

      Tưởng Tịch thích ta.

      Nhưng biết, trong trường hợp này góp vui lấy lệ là cần thiết. Bởi vì người xem rất tinh mắt, dù cho bạn có biểu tình nguyện chỉ nửa giây, bọn họ xét nét bạn, đến lúc đó tất cả tưởng tượng suy đoán xuất ở mọi xó xỉnh của trang web giải trí.

      Dĩ nhiên Vưu Bội cũng hiểu những điều này, hợp tác với Tưởng Tịch trong hai vòng đầu.

      Cho đến vòng thứ ba, ta liền ra bản tính lớn nhất là xét nét.

      Chủ đề vòng thứ ba là “Bạn hỏi tôi đáp”.

      Quy tắc rất đơn giản, hai ngôi sao cùng tổ chia nhau hỏi đối phương ba câu hỏi, đối phương phải trả lời, nếu trả lời tính là tổ của bọn họ bị thua.

      Câu hỏi được tổ đạo diễn sắp xếp, có chừng mực, vẫn để cho các ngôi sao bảo toàn bí mật của mình, nhưng khiến cho các fan của truyền thông quan tâm đến bọn họ có thể dự đoán khai thác.

      Tưởng Tịch dựa theo kế hoạch, lần lượt hỏi các câu hỏi, Vưu Bội trả lời rất toàn vẹn. Ai ngờ, ngược lại khi ta hỏi Tưởng Tịch tình giống như vậy.

      Tổ đạo diễn vốn chuẩn bị ba câu hỏi cho Tưởng Tịch là: mối tình đầu của là khi nào, quay phim cùng Lý Mặc có cảm tưởng gì, kế hoạch gần đây của .

      Tưởng Tịch là người mới, hỏi chút câu hỏi này vừa vặn có thể bổ sung cho những người biết nhiều về . Nhưng mà, những câu này tới trong miệng Vưu Bội lại biến thành kiểu khác.

      ta gộp ba câu hỏi lại, thuận tiện sửa lại đề tài.

      ta hỏi: “Tưởng Tịch, cảm thấy thiên vương Nguyên Tấn Thần như thế nào? mạng các người đương, xin hỏi có phải là hay ? Còn có, và tổng giám đốc Tề Dịch của Tề thị có quan hệ hay ?”

      khéo, vừa đúng lúc là những câu hỏi các phóng viên hỏi hồi sáng.

      Tưởng Tịch chút nghi ngờ, lúc có chú ý, tin tức hôm nay mình đến nơi phỏng vấn “2013” bị lộ ra ngoài.

      Mà Vưu Bội hoàn toàn lợi dụng điểm này, muốn làm khó .

      Tưởng Tịch muốn truy xét vì sao Vưu Bội lại hỏi những điều này. Nếu ta muốn làm khó hỏi câu này trong chương trình, hơn nữa còn có vẻ mặt như “tôi muốn biết, ”.

      Tưởng Tịch nhìn đạo diễn cái.

      Đạo diễn nhìn trợ lý của Vưu Bội. Tưởng Tịch dựa vào khẩu hình mà đoán ra ông ta hỏi người trợ lý kia tại sao lại thế này.

      Trong chốc lát hoàn toàn thay đổi được cục diện. Đặc biệt là nhóm fan ở bên dưới đều nhìn dữ dội.

      Tưởng Tịch mỉm cười chút, đối diện ống kính, : “Con người Nguyên sư huynh rất tốt, ấy đối với tôi, Nghiêm Nham, Tề Minh Lập đều vô cùng chăm sóc. Nếu các bạn có quan hệ đương…”

      “Tôi và Nguyên sư huynh là em ở trong phim, em nhau, các bạn cảm thấy rất cấm kỵ, khẩu vị quá nặng rồi sao?”

      Phía dưới có người phát ra tiếng cười thiện ý.

      “Còn về câu hỏi cuối cùng.” Tưởng Tịch ung dung thản nhiên nhìn thoáng qua Vưu Bội, : “Công tử Khuynh” là bộ phim tổng giám đốc Tề đầu tư quay, ta tuổi trẻ có chí như vậy, hẳn là chú ý đến thành quả quay phim lần đầu tiên hơn. Điểm ấy, tôi nghĩ đàn chị Vưu Bội ràng hơn so với tôi.”

      Sắc mặt của Vưu Bội quả nhiên biến thành xanh.

      Những người ngồi ở đây, hễ là lăn lộn hai năm trong giới giải trí, tuyệt đối biết về điểm kiếm chuyện của Vưu Bội. Lúc ta quay phim, vì triển lãm người chống lưng của mình, nên thường xuyên mời mấy ông chủ của ta đến phim trường.

      Bản thân mình đứng đắn, còn dám ngang nhiên hỏi , vậy đừng trách .

      Đáy lòng Tưởng Tịch cười khẩy tiếng, ngồi đó cười tủm tỉm.

      Dù sao cũng là người sống kiếp, xử lý tốt trò hề này của Vưu Bội trước sau gì cũng đừng lăn lộn.

      Vưu Bội ngờ rằng Tưởng Tịch là người mới mà dám đánh trả lại ta như vậy. phải chỉ là diễn vai nữ phụ trong phim của Lý Mặc thôi sao? đúng là coi mình như người tai to mặt lớn.

      Vưu Bội vô cùng tức giận, sau khi xuống sân khấu chặn Tưởng Tịch lại.

      Mọi người trong phòng hoá trang biết chuyện xảy ra sân khấu, trong lòng đều kêu oan cho Tưởng Tịch. Nhưng tiếc rằng bọn họ vốn chỉ là nhân vật , cần công việc này để sinh tồn, trong chốc lát ai dám tiến lên.

      Vưu Bội cao nhìn xuống chằm chằm Tưởng Tịch, ta mang giày cao gót mười phân, cao hơn Tưởng Tịch chút, mắt hạnh trợn lên, đầy khí thế.

      “Tưởng Tịch phải ? Tôi cảm thấy hứng thú đối với , muốn cùng ăn bữa cơm hay ?”
      Nhược VânMizuki thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      VỢ MINH TINH CỦA ĐẠI BOSS
      Chương 27: So chiêu ở nhà hàng

      Dưới tình huống chung, người thức thời làm ra bộ dáng mang ơn, ít nhất mặt cũng phải có chút vẻ ngạc nhiên mừng rỡ. Nhưng thái độ của Tưởng Tịch khác thường, từ chối thẳng, : “ xin lỗi, ngày mai tôi còn có việc, hôm nay về trước.”


      Người như Vưu Bội, ở lâu trong giới giải trí, liền cảm thấy mình là trung tâm thế giới, tất cả mọi người phải chuyển động quanh ta. Bây giờ ta hạ mình mời , đơn giản là vì cảm thấy vừa rồi ở sân khấu ta khiến cho mất mặt.


      Nếu cùng ta, nhất định tình cờ gặp được hai người phóng viên mà Vưu Bội rất quen. Sau đó, sáng ngày mai và Vưu Bội cùng lên báo.


      Kiếp trước, ngay từ đầu hiểu, nghĩ là những người đó lòng muốn dìu dắt , nên hồ đồ theo, kết quả ngày hôm sau xuất tin tức như là dựa vào bọn họ, tìm cách nổi bật.


      Vưu Bội làm như vậy, huỷ hoại người vừa mới debut, tên tuổi bằng ta, a, sợ mất mặt sao.


      “Làm sao có thời gian? Tưởng Tịch, ràng là hai ngày tới đều có thông báo.” người phụ nữ ăn mặc năng động đẩy cửa vào, tươi cười rạng rỡ .


      Tưởng Tịch ngẩn ra đối với xuất bất thình lình của người phụ nữ.


      ta là ai?


      Làm sao biết được lịch trình của ?


      Tưởng Tịch trừng mắt liếc người phụ nữ đó cái, xoay người nghi hoặc nhìn Vương Mộng.


      “Chị ấy…Chị ấy…” Vương Mộng ảo não gõ đầu cái, vội vàng chạy tới trước mặt Tưởng Tịch giới thiệu: “Đây là chị Đinh – Đinh Mi. Tư Dục lưu diễn toàn thế giới, Lục phải theo trong mấy show đầu khoảng chừng hai tháng, nên công ty chuyển sang cho chị Đinh quản lý. Tưởng Tịch, xin lỗi, vừa rồi tôi rất khẩn trương nên quên, tôi phải cố ý với .”


      Tưởng Tịch gật gật đầu hiểu . Thời gian Vương Mộng theo dài như vậy, tín nhiệm ta căn bản vẫn phải có.


      Chẳng qua là mấy ngày nay tựa như sống rất suông sẻ, thế cho nên thiếu chút nữa quên trong tay Lục Mạnh Nhiên còn có các ngôi sao khác.


      Ti Dục, tên này cũng xa lạ. Bên ngoài ta là ca sĩ toàn năng, tự mình viết lời, phổ nhạc, biểu diễn. Năm đó TRE dùng giá cao để lấy được từ công ty giải trí khác, chỉ hai năm liền đem ta từ nghệ sĩ tên tuổi trở thành mãnh tướng nổi tiếng gấp mấy lần trong giới ca sĩ.


      ta là do tay Lục Mạnh Nhiên dìu dắt, bây giờ ra ngoài dĩ nhiên vẫn là do Lục Mạnh Nhiên mang. Dù sao địa vị của ta cũng tại nơi này.


      Tưởng Tịch cũng để ý đến giữa đường đổi người đại diện, huống chi vẫn là người đại diện tạm thời.


      Nhưng mà, người phụ nữ họ Đinh này cho cảm giác đúng.


      Làm người đại diện của , thể biết mục đích của Vưu Bội, nhưng thấy ta chỉ hướng về Vưu Bội thôi.


      “Tưởng Tịch.” Đinh Mi giơ tay vỗ vỗ vai , thấp giọng : “ biết có bao nhiêu người muốn được Vưu Bội mời họ ăn cơm, đều có được cơ hội. Bây giờ cơ hội tự động đến trước mặt , cũng nên từ chối.”


      Tưởng Tịch híp mắt, cuối cùng nửa nửa giả : “Được.”


      Vưu Bội mang Tưởng Tịch đến nhà hàng kiểu Trung Quốc nổi tiếng ở thành phố C, bên trong trang trí theo phong cách cổ, đặt mình vào đó rất có chút cảm giác như ở thời cổ đại.


      Hai người ngồi đối diện nhau, ở giữa là cái bàn hình tròn.


      Tưởng Tịch và Vưu Bội chuyện gì, ta hỏi câu, câu, những lúc khác thờ ơ nhìn bên ngoài.


      đợi, đợi cái người phóng viên mà Vưu Bội gọi cho ở dọc đường.


      Có điều là hôm nay thời tiết tốt, dường như ảnh hưởng đến lịch trình của người phóng viên kia. Cho đến khi hai người ăn gần xong Tưởng Tịch mới nghe được thanh của máy chụp hình.


      Im lặng lên tiếng, đợi lát, Tưởng Tịch thấy Vưu Bội còn chưa có hành động, liền đứng lên : “Chị Vưu, hôm nay tôi ăn rất vui vẻ, cám ơn chị, nhưng tôi có việc phải về trước.”


      Vưu Bội buông đũa, khó hiểu, lại lớn tiếng: “Được, được, sao vậy? Tưởng Tịch, phải là trách tôi về đề tài câu hỏi đó chứ? Nhưng đó là do đạo diễn sắp xếp, liên quan gì tới tôi.”


      “Tôi biết.” Tưởng Tịch liếc mắt nhìn người phóng viên ở trong góc cái, thấy ta dừng lại, liền nâng chung trà, giống như cái gì cũng hiểu, : “Đến bây giờ em cũng có trách chị Vưu, là chị nghĩ nhiều rồi. Chẳng lẽ là chị Vưu tự tin đối với bản thân mình, cảm thấy rằng nhan sắc của chị thể làm ọi người thích chị?”


      Mặt của Vưu Bội thoáng cái như bản pha màu, đủ mọi loại màu, vô cùng đặc sắc.


      ta dựa vào khuôn mặt mà lăn lộn trong giới giải trí như diều gặp gió. Mọi người ở trong giới đều ràng, nhưng ai dám thẳng ra.


      Cái người tên Tưởng Tịch này vậy mà dám trực tiếp ra, sợ khiến ình tiến tới được hay sao?


      Tưởng Tịch nhìn sắc mặt Vưu Bội biến hoá, yên lặng uống trà, đáy lòng cười lạnh.


      Làm mà còn muốn đòi lập đền thờ, sợ người ta chê cười. Dù sao, sống chết đều ở đầu đề ngày mai, vậy bằng làm cho tin tức càng thêm mãnh liệt chút. Chung quy cũng thể đối xử tệ với bản thân mình.


      Cho dù giải quyết được chuyện còn có Tần Thành.


      Ôm ý tưởng như vậy, Tưởng Tịch buông tay, chén trà bị rớt xuống, nước trà dọc theo mặt bàn chảy ào ào xuống, Vưu Bội tránh kịp, đúng lúc bị chảy cả vào người.


      làm gì vậy?” Vưu Bội giận dữ. “ sao lại thế này?”


      Môi trường trong nhà hàng tao nhã, Vưu Bội quát to tiếng khiến cho ánh mắt của mọi người đều bị thu hút lại đây.


      Tưởng Tịch im lặng cười cái, chân tay luống cuống đứng lên, vô cùng đáng thương, vừa uất ức vừa sợ hãi: “Chị Vưu, xin lỗi, em, em phải cố ý.”


      Nhìn giống như là con cừu bị tổn thương.


      Vưu Bội dĩ nhiên tin, cho dù tin ta cũng thể tha thứ cho Tưởng Tịch.


      người ta là bộ quần áo hàng thượng đẳng được đặc biệt thiết kế từ Milan, mặc để chút nữa gặp nhà đầu tư, thế mà bây giờ lại thành cái dạng này?


      Vưu Bội nổi giận, lập tức rót ly trà, vung tay lên, nước trà tạt đến mặt Tưởng Tịch sót giọt nào. Những giọt nước xuống từ mái tóc trán, hoà vào với cặp mắt cố sức khóc, vô cùng uất ức đáng thương.


      Trong nhà hàng lặng ngắt như tờ.


      Người phục vụ khẩn trương chạy đến, trong tay cầm cái khăn. “ Vưu, sao chứ?”


      “Tôi sao?” Vưu Bội chỉ vào những vết nhìn kỹ thấy quần áo, nổi giận đùng đùng: “Mắt mù hả?”


      Người phục vụ đổ mồ hôi lạnh toàn thân, chuyện vừa rồi ta nhìn thấy rành rành, ràng là cái Vưu Bội này chuyện khó nghe, doạ Tưởng Tịch sợ đến nỗi xảy ra cố, kết quả còn trách mắng đầu Tưởng Tịch. Giờ lại còn mắng ta mắt mù.


      Ấn tượng của người phục vụ đối với Vưu Bội càng kém.


      Nhưng người ta là khách hàng, người phục vụ đành phải kiên nhẫn : “ xin lỗi, vừa rồi tôi thấy.”


      Tâm tình của Vưu Bội tốt, người phục vụ để ý, tóm tắt lại là mình – nữ minh tinh nổi tiếng – bị coi , liền nổi giận ngay lập tức.


      Vung bàn tay lên, chỉ nghe thấy thanh vang lên trong nhà hàng, mặt người nữ phục vụ có năm dấu tay đỏ đỏ.


      Tưởng Tịch chấn động, chân mày nhíu lại.


      cảm thấy có lỗi với người nữ phục vụ này.


      Nhưng lúc này, làm sao rời ?


      Chuyện hôm nay Vưu Bội quậy lên hơi lớn. Vốn người phóng viên kia ngày mai có thể viết cái tin tức nhàm chán “Tưởng Tịch bất mãn cách làm của Vưu Bội, nên trả thù ở nhà hàng”, nhưng chung trà kia của Vưu Bội cùng với cái tát này bị những người khác nhìn thấy ràng.


      Trừ khi ông chủ ở phía sau Vưu Bội và công ty quản lý tiêu tiền ngăn chặn miệng của mọi người ở đây, người phóng viên bắt được tin tức kia cũng thể liều lĩnh.


      , bước đầu PR mạng của “Công tử Khuynh” bắt đầu, hơn nữa trước đó vài ngày chụp quảng cáo cùng thần tượng phim truyền hình, hẳn là nơi này có người nhận ra .


      Cho nên, đứng quang minh chính đại, làm ọi người cảm thấy được vô tội.
      Nhược VânMizuki thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28: Nhược điểm của Vưu Bội



      Chương 28: Nhược điểm của Vưu Bội
      Tần Thành khoanh tay, dựa vào tường, sắc mặt trầm khó đoán nhìn Tưởng Tịch trước công chúng.

      Gần đây nội bộ Tần thị muốn vào cải cách lần, Tần Tự tìm đến bàn bạc, ngờ hai người cơm nước xong vừa ra tới liền nhìn thấy cao trào của vở kịch này.

      Được lắm, kẻ khác dùng nước tạt ấy, ấy đứng ở đó để cho người ta tạt, biết tránh sao?

      Tuy rằng thấy ấy diễn kịch, nhưng nhìn bị người ta khi dễ đến chật vật, còn là bị người có phẩm chất tốt lắm tạt trà, trong lòng của Tần Thành rất phức tạp.

      Vợ của Tần Thành , khi nào đến phiên người khác tới khi dễ? Tần Thành tức giận, hoàn toàn ý thức được tự nhiên coi Tưởng Tịch là người nhà rồi, mà phải là nửa hợp đồng.

      giũ giũ tay áo, câu với Tần Tự: “ trước .” Rồi bước nhanh tới chỗ ba người ai dám động đến.

      “Tưởng Tịch.” Tần Thành sa sầm mặt, quát: “Sao ở đây?”

      Ông tổng của TRE đến đây từ lúc nào? Cái người phóng viên được Vưu Bội gọi tới vừa nhìn thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      Ý của Vưu Bội là kêu ta chụp hai tấm, sau đó ở báo sáng mai bôi nhọ cái người mới tên Tưởng Tịch kia. Nhưng cái tát vừa rồi của Vưu Bội lập tức làm cho bản thảo bôi nhọ Tưởng Tịch, ca ngợi Vưu Bội vào ngày mai của ta bị tiêu tan.

      Bây giờ lại tới thêm tổng giám đốc nổi tiếng lạnh lùng nghiêm khắc của TRE. Người phóng viên cầm chặt lấy cây bút ghi , nếu ta đem việc hôm nay thêm vào vài điểm cho trọn vẹn rồi đưa ra ánh sáng, có thể được thăng chức hay ?

      Dù sao cái vị tổng giám đốc TRE gần năm có truyền ra scandal với nữ minh tinh, tại ta xuất vì Tưởng Tịch kia – tổng giám đốc của giới showbiz, ngôi sao mới mọc lên trong giới showbiz, soái ca vs mỹ nữ, lạnh lùng vs dịu dàng.

      Người phóng viên khẽ cắn môi, bằng mọi giá.

      Dù sao thái độ của Vưu Bội tốt, ta cũng muốn theo ta lấy tin tức, việc này là cơ hội.

      Người phóng viên hạ quyết tâm, ngẩng đầu tập trung tinh thần nhìn xem.

      Bên này, Tần Thành lạnh lùng nghiêm mặt ngồi vào ghế bên cạnh Tưởng Tịch, ánh mắt hướng về Vưu Bội. “ Vưu, xin hỏi nghệ sĩ của công ty tôi làm gì đắc tội với ?”

      Vưu Bội run rẩy cái. Trước kia, ở trong bữa tiệc, ta có ý đồ quyến rũ Tần Thành, nhưng ta ngay cả nhìn cũng nhìn ta, liền đẩy ta – vốn quần áo người mỏng manh – vào trong hồ bơi lạnh như băng. Cái loại cảm giác lạnh thấu xương hãy còn mới mẻ trong ký ức của Vưu Bội. Cho đến nay ta đều sợ Tần Thành, ta rất lạnh lùng, lạnh đến nỗi có phần hợp tình người.

      Mặc dù cho rằng mình có trăm phần trăm sức mạnh xử lý Tưởng Tịch trận, nhưng đối mặt với Tần Thành, ta vẫn ngậm miệng. Dù sao sau này cùng tồn tại trong giới, vẫn còn có cơ hội.

      Tục ngữ “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”, Vưu Bội dám giao lưu với BOSS Tần, người mà thiếu chút nữa muốn mạng của . Vì thế, ta cừơi ha ha, : “Tổng giám đốc Tần, đây là hiểu lầm.”

      “Hiểu lầm?” Tần Thành quay đầu nhìn Tưởng Tịch. “Tưởng Tịch, sao?”

      Tưởng Tịch sắp chết cười ở trong lòng, có thể là bản tính của Tần Thành rất khác với lúc này, nghe ta chuyện cảm thấy rất thú vị.

      Nhưng người ở dưới mái hiên, thể cúi đầu. Tưởng Tịch cũng thức thời, nhịn cười : “Là hiểu lầm.”

      Tần Thành ừ tiếng, : “Được rồi. Nhưng mà Vưu, trà này cũng thể tạt lung tung. Tưởng Tịch là người của công ty chúng tôi chú trọng lăng xê trong tương lai, sau này làm việc nên vững tay chút.”

      Câu này có ý tứ cảnh cáo.

      Vưu Bội cảm thấy giống như có con rắn nhìn chằm chằm mình, ta thậm chí có thể nghe được tiếng xương kêu răng rắc và tiếng răng của mình va vào nhau lập cập. Vừa nghe Tần Thành thả người, ta vội : “Tổng giám đốc Tần, lần này là tôi đúng.”

      “Ừ, vậy cho nên?”

      “Tưởng Tịch, xin lỗi, lần này tôi phải cố ý.”

      “Còn gì nữa?”

      “…” Vưu Bội ngẩng đầu, được tự nhiên. “Tôi bồi thường.”

      phải.” Tần Thành ngồi thẳng lên, như là pho tượng. “Tôi là đến phục vụ này.”

      “…”

      “Hành động vừa rồi của Vưu tôi nhìn thấy rất ràng. Sao, Vưu muốn bị thưa kiện cố ý đả thương người phải ?”

      Tần Thành, xem như lợi hại.

      Vưu Bội cắn răng, giọng điệu tốt, : “ phục vụ, xin lỗi.”

      sao.” Người phục vụ kiên cường bụm mặt. “ Vưu biết đúng là tốt rồi, phí tổn hại gì gì đó cần!”

      Tưởng Tịch: “…”

      khâm phục uy vũ của người phục vụ này.

      việc xem như giải quyết tốt đẹp, mọi người trở về nhà tìm mẹ của mình.

      Trong xe bật đèn có chút mờ tối, Tưởng Tịch chơi với cái di động, cũng ngẩng đầu lên.

      Đèn đường chiếu người thành từng cái bóng, giống như khung ảnh lưu động.

      Tần Thành quay tay lái, tránh được đội paparazzi theo dõi ở phía sau, : “Hôm nay em đùa rất lớn.”

      “Vâng.” Tưởng Tịch nhớ tới cặp mắt liều lĩnh kia, mỉm cười: “Ngày mai lên đầu đề.”

      “Em rất muốn lên đầu đề?” Tức giận của Tần Thành tan, liếc nhìn cái, lại quay đầu nhìn đường. “Hôm nay em ở cùng với cái người phụ nữ Vưu Bội kia chính là muốn lên đầu đề?”

      .” Tưởng Tịch nghiêm sắc mặt. “Cho dù tôi muốn nổi tiếng cũng đến nỗi dựa vào cách này.”

      muốn dựa vào diễn xuất của mình chinh phục khán giả, chinh phục giám khảo. Nếu phải vì Đinh Mi, có khả năng cùng với Vưu Bội.

      Dù sao, muốn truyền scandal, dùng Tần Thành phải tốt hơn so với những người khác sao?

      Tần Thành hiển nhiên hiểu , thong thả : “Tôi hiểu.”

      Giọng của khi dịu dàng khi lạnh lùng, Tưởng Tịch hơi cảm động, : “Hôm nay tôi thành phố B.”

      “Tôi biết.” Tần Thành lại quẹo qua khúc quanh. “Em tham gia thử ống kính phim của Dung An.”

      “Xem ra mạng phát tin tức.” Tưởng Tịch cười gượng, với vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc.”

      “Sao?”

      “Tôi đậu, Dung An chỉ cần người mới, tôi đóng phim qua, ta cần.”

      Tần Thành khó hiểu: “Em muốn đóng phim của Dung An, tại sao ?”

      “Bởi vì…” Tưởng Tịch gối đầu lên cánh tay. “Tôi cho cũng vô dụng mà!”

      Dựa vào diễn xuất, tự tin có thể nắm được vai nữ chính trong phim của Dung An, nhưng Dung An muốn diễn viên mới, với Tần Thành cũng vô dụng.

      thể hiểu được cố chấp của Dung An, đồng thời cũng khâm phục. Tưởng Tịch biết, nếu dựa vào Tần Thành dùng cách khác để chiếm được vai nữ chính trong phim của Dung An, hưng phấn.

      Bởi vì, ấn tượng về Dung An trong lòng sụp đổ.

      Tần Thành nhìn Tưởng Tịch, nhưng hiểu ý của . này hơn mười tuổi, lấy điều kiện làm người chống lưng cho để gả cho , lại rung động thêm lần nữa. thu hồi vẻ mặt muốn trêu chọc, : “ sao, tôi chọn mấy bộ phim tốt cho em.”

      đến việc này, Tưởng Tịch nhớ tới Đinh Mi, há mồm, lời đến cửa miệng lại nuốt trở vào.

      Có lẽ nhìn xem biểu của Đinh Mi trước, nếu ta bất lợi đối với tìm Tần Thành, bằng , những người khác trong công ty có ý kiến.

      Dường như ngày càng ỷ lại vào Tần Thành.

      Đột nhiên ý thức được điểm này, Tưởng Tịch chọt chọt huyệt Thái Dương.

      Đời này, cố ý tránh Nguyên Tấn Thần, kết quả thành công.

      Nhưng tại lại có người đàn ông xuất trong sinh mệnh của , mà lại bất tri bất giác lợi dụng tốt, có phải rất… quá đáng hay ?

      Lời ngoài đề

      BOSS Tần uy vũ…
      Nhược VânMizuki thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 29: Lòng của Đinh Mi

      Hậu quả của việc Tưởng Tịch tự hỏi mình có quá đáng hay chính là: ngày hôm sau Tần Thành thức dậy, nhìn thấy bàn đầy đồ ăn ngon.


      Ở bên trái bàn ăn được bày đồ ăn Trung Quốc là cháo bát bửu, bánh quẩy, sữa đậu nành, bánh rán mê người, bánh bao, trứng chiên. Ở bên phải bàn ăn được bày đồ ăn nghiêng về món Tây như là bánh mì nướng, bò bí-tết, mức trái cây, sữa tươi.


      Ở giữa phòng ăn là bàn thức ăn sáng ngon miệng, đầy đủ sắc hương vị hấp dẫn.


      Tần Thành nhíu mày, lê dép đến cửa phòng bếp, muốn hỏi Tưởng Tịch chuyện gì xảy ra.


      Nhưng tình hình hề lạc quan, phòng bếp có ai.


      nhíu mày nhìn xem các phòng khác, cũng thấy ai cả.


      Cuối cùng, Tần Thành nhìn thấy tờ giấy nhắn cỡ bàn tay ở trước cửa tủ lạnh: “Ăn đồ ăn sáng còn nóng. Có việc, ra ngoài trước.”


      người ngồi trong căn nhà sáng sủa, sạch , đối mặt với bàn đầy thức ăn ngon, chân mày của Tần Thành nhíu càng chặt, có thể kẹp chết con ruồi.


      Cuối cùng nhịn được, gọi điện thoại.


      “A lô, tổng giám đốc Tần.” Lục Mạnh Nhiên ngáp dài, nhìn đồng hồ, mới sáng sớm mà tổng giám đốc Tần tìm mình làm cái gì?


      “Gần đây Tưởng Tịch có công việc hay ?” Tần Thành bưng cháo lên, ăn chén, ừ, mùi vị tồi.


      “Tổng giám đốc Tần.” Lục Mạnh Nhiên nằm bò ra giường giả chết. “Công việc hai tháng nay của Tưởng Tịch là theo đoàn phim PR ‘Công tử Khuynh’, ngoài ra còn có cơ hội tiếp nhận hai bộ phim tồi.”


      “Ừ.” Tần Thành mặt chút thay đổi, bắt đầu nhai bánh bao. “Tôi biết rồi.”


      Lục Mạnh Nhiên: “…”


      Tổng giám đốc Tần, quên tôi ở nước ngoài với Ti Dục sao! ra và Tưởng Tịch có quan hệ gì? Khi đến Tưởng Tịch tính cách liền thay đổi như vậy!


      Người đại diện chủ bài của công ty giải trí TRE cứ như vậy mà rối rắm, rối rắm… mất ngủ.


      Bên kia, Tưởng Tịch – người khiến cho hai người đàn ông buồn bực – ngồi trong phòng ở công ty giải trí TRE, cùng Đinh Mi mặt đối mặt chuyện.


      Đinh Mi chỉ vào kịch bản bên tay trái, với vẻ ra lệnh: “Bộ phim truyền hình thần tượng này là tác phẩm của đạo diễn nổi tiếng, vai nữ phụ vô cùng thích hợp với hình tượng của ở trong “Công tử Khuynh”, tôi nhận thay .


      Chị ta như là điều tự nhiên, giống như chuyện chị ta làm là bình thường. Tưởng Tịch chỉ có thể cười lạnh trong lòng.


      Ngay từ đầu biểu ràng như vậy, quả nhiên là muốn thấy bóng dáng từ nay về sau lặng lẽ ở trong giới giải trí sao?


      Nếu biểu của Đinh Mi ở trước mặt Vưu Bội ngày hôm qua khiến cho Tưởng Tịch nghi ngờ mục đích của chị ta, vậy bây giờ Tưởng Tịch vô cùng khẳng định là trong lòng Đinh Mi muốn chèn ép .


      Nhưng mà, điều duy nhất nghĩ ra là, từ khi vào công ty cũng chưa xảy ra chuyện ghê gớm gì liên quan tới chị ta, vì sao ta lại làm như vậy?


      “Tưởng Tịch.” Đinh Mi cắt ngang suy nghĩ của , : “Tôi biết đóng phim của đạo diễn Lý Mặc, nhưng phim này chưa ra phải ? Làm sao có thể bảo đảm lần là nổi tiếng, bây giờ nên nghe lời tôi, đóng bộ phim truyền hình này, tôi cam đoan có thể nổi tiếng.”


      Ý của chị ta là “Công tử Khuynh” thất bại? Nếu để cho Lý Mặc nghe được bộ phim mà ông ta dốc công sức mấy tháng trời để quay còn chưa khai chiếu bị người ta nguyền rủa e là những nghệ sĩ dưới tay Đinh Mi được ông ta để ý tới nữa.


      “Cám ơn chị Đinh.” Tưởng Tịch chuyển đề tài, : “Nhưng mà, tôi nghe gần đây tin tức về vị đạo diễn này cũng rất tốt.”


      Lên giường với nữ diễn viên chính, ẩu đả với diễn viên quần chúng ở phim trường, áp bức bóc lột nhân viên công tác ở dưới quyền.


      Tệ nhất là có nhiều đài truyền hình tiến hành lệnh cấm đối với vị đạo diễn này.


      Tưởng Tịch nghĩ ra, đóng phim truyền hình của ông ta mình có cơ hội gì để cất đầu dậy.


      Hiển nhiên Đinh Mi ngờ rằng Tưởng Tịch chuẩn bị đầy đủ như vậy, suy nghĩ chuyển động, tiếp tục thành khẩn : “Báo lá cải sao có thể là . Tưởng Tịch, là cái mầm tốt, trước khi Lục giao cho tôi, tôi định là suy nghĩ dùm , cho nên, thừa dịp bây giờ còn ‘hot’ đóng bộ phim truyền hình này !”


      “Nhưng tôi có công việc khác.”


      “Tự nhận?” Đinh Mi giật mình. Chị ta ràng nhớ Tưởng Tịch có nhận bộ phim nào tiếp theo. Chẳng lẽ là tự Tưởng Tịch nhận?


      được. Mình phải làm cho ta đóng bộ phim truyền hình này.


      Nghĩ vậy, Đinh Mi vỗ tay, lớn tiếng : “Công ty quy định người mới tự mình nhận đóng phim, biết sao? Nhanh từ chối cho tôi.”


      hồi mặt tươi cười, hồi mặt giận, là coi mình đóng kịch sao?


      Lục Mạnh Nhiên có ở đây, Tưởng Tịch nghĩ muốn đối nghịch với Đinh Mi. Dưới tình huống nghệ sĩ có tên tuổi lớn tức giận đấu cùng người đại diện khác gì lấy trứng chọi đá.


      Suy nghĩ chút, Tưởng Tịch mỉm cười: “Tôi ký rồi, thể đổi.”


      thể đổi cũng phải đổi cho tôi.” Đinh Mi đập bàn cái rầm. “Tưởng Tịch, đừng nghĩ rằng đóng bộ phim điện ảnh là nhân vật quan trọng, tại chỉ là người mới, làm việc phải theo quy định của công ty.”


      “Tôi biết.” Tưởng Tịch bỏ chân xuống, : “Nhưng mà ký rồi, thất hứa phải đền tiền vi phạm hợp đồng.”


      Đinh Mi chấn động, chân mày nhíu chặt, hỏi dò xét giống như để ý: “Tiền huỷ hợp đồng bao nhiêu?”


      Tưởng Tịch giơ ba ngón tay.


      “Ba trăm ngàn?”


      .” Tưởng Tịch cúi đầu, : “Ba triệu.”


      “Tại sao nhiều như vậy?” Đinh Mi lầm bầm, chị ta ký bộ phim truyền hình thần tượng này cho Tưởng Tịch, cát xê quay mỗi tập ép tới ngàn, quay cả bộ phim truyền hình này cũng bất quá bốn năm chục ngàn.


      Rốt cuộc là ta nhận bộ phim gì mà tiền huỷ hợp đồng nhiều như vậy? phải là gạt mình chứ?


      Đinh Mi tin. Nếu Tưởng Tịch nhận được bộ phim hay, mình hoàn toàn chỉnh được ta. Nếu là bộ phim dở mình có thể thuận nước giong thuyền bán ta cũng tệ.


      Đinh Mi tính toán xoèn xoẹt. “Tên của bộ phim là gì?”


      “Từng hứa nhiều năm”. Ánh mắt Tưởng Tịch loé lên. đường đến công ty, nhà biên kịch của “Từng hứa nhiều năm” gọi điện thoại cho , là muốn mời đóng vai nữ chính của phim.


      Bởi vì “Từng hứa nhiều năm” là bộ phim nghệ thuật chính thống, được giới nghệ thuật đánh giá cao nhưng lại bán được vé nên Tưởng Tịch vẫn chưa trả lời nhà biên kịch kia.


      Thế nhưng tại khoé miệng của Tưởng Tịch hơi cong lên, so với việc đóng bộ phim thần tượng người người chửi rủa, chi bằng đóng bộ phim nghệ thuật được đánh giá cao nhưng kén người xem.


      Ngoài ra, thời gian quay phim nghệ thuật dài, lúc bên này hoàn thành cũng cỡ lúc Lục Mạnh Nhiên bên kia trở lại.


      Tưởng Tịch đóng phim “Từng hứa nhiều năm”, tâm trạng xấu của Đinh Mi nháy mắt trở lại sáng sủa.


      Chị ta xem qua cốt truyện của bộ phim này, nội dung nhạt nhẽo, tình tiết dài dòng, lời thoại rỗng tuếch. Mặc dù tình tiết trong phim cải biến từ cốt truyện, nhưng nó vẫn thay đổi được kết quả tồi tệ.


      Bởi vì thị trường điện ảnh nay, phim thương mại, phim hài, phim cảm động mới là xu hướng chính.


      Tưởng Tịch, tự mình chọn phim, sau này nổi tiếng có tiền đừng trách tôi.


      Đinh Mi giãn mày ra, ho khan tiếng, mềm mỏng : “ ‘Từng hứa nhiều năm’ là bộ phim tệ, nhận rồi tôi cũng miễn cưỡng , diễn cho tốt.”


      Thu vào trong mắt tính toán mờ ám của ta, Tưởng Tịch ừ tiếng, : “Tôi về trước đây.”


      “Được, .” Đinh Mi khoát tay, rồi bỗng nhiên gọi Tưởng Tịch lại. “Tưởng Tịch, có số điện thoại nhà của Tề Minh Lật ?”


      .” Tưởng Tịch : “Tôi chỉ có số điện thoại di động của Tề Minh Lật.”


      “Vậy à.” Đinh Mi lại với vẻ tiếc nuối: “Tôi nghĩ diễn để Tề Minh Lật diễn, dù sao các đều là người mới dưới tay tôi, cơ hội tốt đương nhiên mình phải dùng.”
      Nhược VânMizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :