1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41: Gọi Điện Thị Uy



      Mấy ngày trôi qua, Đơn Triết Hạo còn qua tìm Giản Nhụy Ái nữa, hai người tựa như xa nhau, rùng mình từ từ bắt đầu cuộc sống mới.


      Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu sáng muôn nơi, vài sợi nắng rọi xuống, hôm nay thời tiết đẹp.


      Căn phòng của Giản Nhụy Ái cũng bị ánh sáng chiếu vào, muốn ra ngoài, luyện tập thể dục buổi sáng khiến cho thân thể khỏe mạnh hơn, cũng dần mất kiên nhẫn khi ngày ngày phải sống trong bệnh viện rồi.


      Trong công viên, rất nhiều người qua lại.


      Rất nhiều người ngã bệnh, đều đến đây tập thể dục buổi sáng, hi vọng thân thể có thể sớm hồi phục, sớm rời khỏi bệnh viện, vì trong vô thức chẳng ai muốn sống ở đây lâu cả.


      Kể từ ngày đó đến hôm nay, dẫu có vô tình gặp Đơn Triết Hạo hay ngang phòng cũng coi như gặp.


      Giản Nhụy Ái cũng chẳng biết được ai xuất viện? Chỉ nghe được điều đó qua miệng của Trác Đan Tinh, nghe được LạcTình Tình xuất viện, bệnh tình của ta có nằm viện cũng có hiệu quả.


      Mà Đơn Triết Hạo đem phòng bệnh biến thành văn phòng làm việc, ngày ngày có rất nhiều việc cần hoàn thành.


      lắc đầu cái, cố gắng tận hưởng buổi sáng của mình, muốn tâm tình của mình bị những chuyện kia làm cho tổn thương.


      Nhưng bỗng dưng Giản Nhụy Ái mất thăng bằng, lảo đảo phía trước, thiếu chút nữa ngã xuống đất: "A. . . . . ."


      "Cẩn thận. . . . . ." Lúc mặt của chuẩn bị tiếp xúc với mặt đất, đôi tay mạnh mẽ kéo lại, ôm lấy thân thể từ phía sau.


      "A!" Thân thể của Giản Nhụy Ái dần vững vàng hơn, quay đầu lời cảm ơn: "Cám ơn!" Thậm chí thấy mặt của đối phương, lên tiếng.


      Người kia kinh ngạc hô to: "Giản Nhụy Ái!"


      Giản Nhụy Ái đưa đôi mắt bất ngờ nhìn đối phương, thấy vẻ mặt đầy ngạc nhiên của , gương mặt kia có quen sao?


      Thân thể cao to như thế, phải là người ột mét chín trở lên, mắt , cái miệng đào nhắn, gương mặt mập ù, mặc đồng phục bệnh viện, mặt ra nụ cười tươi.


      Nụ cười dịu dàng như thể muốn đem con người ta hòa tan


      Chỉ là, đoán ra đối phương là ai.


      "Tớ là Đỗ Đức Minh, lúc ở nhi viện bị cậu đón !"


      "Đỗ ruột già?"


      Tròng mắt Giản Nhụy Ái lên tia vui mừng, nụ cười nở gương mặt.


      Đỗ Đức Minh được đưa đến nhi viện cùng thời gian với , ở trong nhi viện hai năm, thường ngã bệnh, vóc dáng rất nhé, cũng thường bị các bạn trong nhi viện khi dễ, về sau được người cậu nhận nuôi, từ đó mất liên lạc.


      nghĩ tới hôm nay có thể gặp lại cậu ta, hơn nữa cậu lại trưởng thành khỏe mạnh như thế.


      Đỗ Đức Minh nhìn Giản Nhụy Ái, trước mít ướt, ngờ lớn lên lại xinh đẹp như thế, rất có sức hút của con


      "Đúng vậy! Chính là tớ, ngờ cậu nhớ ra tớ?"


      gương mặt mũm mĩm của Đỗ Đức Minh tràn đầy nụ cười, xem ra vô cùng thà và đáng . . . . . .


      "Làm sao cậu lại ở trong bệnh viện?"


      "Cậu cũng biết, từ tớ thường hay ngã bệnh, ở bệnh viện cũng chẳng có gì lạ, còn cậu sao?"


      Đỗ Đức Minh đưa đôi mắt kỳ quái nhìn , trước kia khi còn bé, trước kia là đứa bé hay khóc, nhưng cơ thể rất khỏe mạnh, cơ hồ ít khi ngã bệnh.


      "Tớ. . . . . . Tớ bị cảm!"


      Giản Nhụy Ái muốn Đỗ Đức Minh nghi vấn, sang chuyện khác: "Cái người cậu dẫn cậu , về sao hai người sống như thế nào?"


      "Tạm được, cứ là như vậy, xin lỗi, tớ phải nhận điện thoại!" Chỉ chốc lát sau, Đỗ Đức Minh trở lại: " xin lỗi, cậu tớ tìm tớ, có thể phải trở về, lần sau muốn chuyện, đây là số điện thoại của tớ, có rãnh rỗi nhớ gọi cho tớ nhé!"


      Giản Nhụy Ái nhận lấy danh thiếp, nhìn theo bóng dáng gấp rút rời , ngoài miệng nở nụ cười, Đỗ Đức Minh, tính tình vẫn như ngày xưa, lúc nào cũng vội vã.


      Bỗng điện thoại di động reo lên, đánh vỡ khí yên tĩnh, khẽ cau mày, nhìn thấy số điện thoại di động của Đơn Triết Hạo, lâu gọi điện cho rồi, nay gọi cho làm gì?


      mang lòng thấp thỏm nhận điện thoại, ống nghe phát ra giọng giận dữ: "Giản Nhụy Ái, gọi cho em, em gọi cho phải ? Bụng của rất đói, mua cháo đến đây cho với”.


      "Alo. . . . . ." Còn chưa chờ Giản Nhụy Ái trả lời, đối phương cúp điện thoại, nhíu chặt lông mày, Đơn Triết Hạo – người đàn ông bá đạo, quyết định tác thành cho và người kia rồi, cũng chẳng cần thiết nghe lời .


      cứ trêu chọc là sao, mấy ngày nay, Lạc Tình Tình đều đến tìm , đây phải thể là tình cảm bọn họ rất tốt sao! Đơn Triết Hạo vì sao còn quấy rầy ?


      Mỗi ngày nhìn Lạc Tình Tình lên giọng cầm hoa, mang theo nụ cười lướt qua phòng , tâm Giản Nhụy Ái khẽ dao động!


      Giản Nhụy Ái biết Lạc Tình Tình hướng về ra oai! rằng bị phế chức rồi.


      Trở về phòng, Trác Đan Tinh tỉnh lại, bạn tốt mở nửa con mắt, lười biếng : "Sớm như vậy, cậu đâu thế?"


      " ra ngoài tập thể dục." Giản Nhụy Ái nhìn Trác Đan Tinh phải chịu cực khổ để chăm sóc , lòng cảm thấy áy náy, chờ thân thể tốt hơn chút lập tức xuất viện.


      "Đổ ruột thừa cũng chăm chỉ, xem ra cậu thua rất nhiều người”


      "Cậu chưa từng nghe qua sao? Người ta cứ như vậy cả đời, vui vẻ cũng là ngày, vui cũng là ngày, nhất định phải vui vẻ."


      Ngoài cửa bỗng có người tới: "Giản Nhụy Ái, chúng ta có thể trò chuyện chút ?"


      Giản Nhụy Ái xoay người nhìn người đứng ở ngoài cửa, người nọ chính là Y Thiếu Thiên, biết cậu ta muốn gì? Chỉ có thể im lặng đồng ý..

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42: Khuyên ()

      Bệnh viện này hổ danh là bệnh viện dành cho người giàu có, có đầy đủ các trang thiết bị, còn có cả quán cà phê, quán cà pê ở đay giống như quán Nhân Ái của bọn , mà đây là quán cà phê dành cho những thượng lưu uống, các loại cà phê đắc tiền thế giới, tiệm này cũng có thể cung ứng.

      và Y Thiêu Thiên đều gọi cà phê Blue Mountain, loại cà phê này là cực phẩm dưới là Moka, có cả chút vị cafe Mocha đặc biệt, mỗi lần uống thay đổi, giống như tâm tình của con .

      day day huyệt thái dương, bởi vì chuyện của Đơn Triết Hạo, mà mấy ngày nay được ngủ sâu thiếu chút nữa còn hạ huyết áp.

      Y Thiêu Thiên nhìn vẻ mặt đầy mệt mỏi của Giản Nhuỵ Ái, lễ phép giúp pha cà phê.

      lễ phép cười đáp lại , nhận lấy cà phê, ” “Cậu Y, chắc cậu chỉ mời tôi đến đây uống cà phê thôi chứ? Có chuyện gì, cậu cứ việc ạ.”

      Khoé miệng Y Thiêu Thiên nâng lên nụ cười: “Đúng, tổng giám đốc Đơn, chờ đưa cháo cho ấy!”

      ra khi cậu nhìn thấy Đơn Triết Hạo, có chút kỳ quái hiểu vì sao Đơn Triết Hạo lại đối với như thế, cậu cũng thấy hơi ngạc nhiên.

      ở trong lòng cậu Giản Nhuỵ Ái chính là hai lúa, muốn phát lên thành Phượng Hoàng, nhưng khi đến gần mới biết có mị lục lướn như thế nào, chắc chắn có thể tiến rất sâu vào trong lòng Đơn Triết Hạo.

      Đơn Triết Hạo đợi cho bằng được mua cháo đến, nếu ăn cơm, tình nguyện chịu đói cả ngày, tính trẻ con vậy đủ để chứng minh tình dành cho sao?

      “Tôi , Đơn Triết Hạo thích tôi, tại sao còn trêu chọc tôi?”

      Giản Nhuỵ Ái nghe những lời Y Thiêu Thiên , lộ giọng được xem là tự giễu cợt mình.

      Y Thiêu Thiên ngờ Giản Nhuỵ Ái lại nghĩ như thế, nhìn thẳng vào trong đôi mắt u buồn của , khuyên can: “Giản Nhuỵ Ái, tôi thấy dường như có lòng tin với người khác rồi, chẳng lẽ tin tưởng vào tấm lòng của Đơn Triết Hạo hay sao, vậy cũng tin tưởng với chính mình?”

      Y Thiêu Thiên chưa thấy nào thiếu tự tin như vậy, mặc kệ dù Giản Nhuỵ Ái lùi bước, nhưng kích lòng thích của Đơn Triết Hạo, lấy tính cách bá đạo của Đơn Triết Hạo, càng chiếm được thứ mình muốn, càng muốn có được nó.

      Hôm nay nghiệp phát triển khắp nơi thế giới! Hơn phân nửa là do tính cách cố chấp của tạo ra!

      Khi Giản Nhuỵ Ái nghe hết lời của Y Thiêu Thiên , có chút sợ hãi, có lẽ cậu trúng nội tâm của , côc so chút mềm lòng rồi.

      “Tôi trả lời vấn đề của cậu”

      khôgn muốn trả lời? Hay dám trả lời?”

      ra Giản Nhuỵ Ái rất xinh đẹp rồi, có lẽ cuộc sống ngày bé khiến đánh mất niềm tin của mình, dám tranh thủ tình cảm, sợ thất bại, càng có chút nhát gan.

      Y Thiêu Thiên nhìn cử động trong mắt của Giản Nhuỵ Ái, hốt hoảng biết làm soa, lại có phần chần chờ, đại biểu rằng lời khuyên của cậu có giá trị.

      “Tôi muốn trả lời, cậu đừng có ép buộc tôi.”

      Giản Nhuỵ Ái có thói quen che giấu tâm tình của mình trước mặt mọi người, đột nhiên bị người ta trắng trợn đào ra, hoảng hốt biết đối phó như thế nào?

      Y Thiêu Thiên ép Giản Nhuỵ Ái nữa, thấy vẻ mặt của , cậu cảm thấy hoảng loạn trong đó, có lễ mấy năm gần đây cùng đại ma đầu Đơn Triết Hạo sống chung chỗ, bản tính hốc hác khi đứng trước phụ nữ giảm mấy phần.

      “Hiệnt ại tự trói mình lại, nếu như cố gắng cởi dây trói của ra, phát chuyệnc ũng khong phải phức tạp như thế, trước khi làm chuyện gì đó luôn xem hôm nay là ngày tận thế, ra phải, đây là bắt đầu, cái mà chưua đánh bại đó chính là cánh cửa bỏ qua tình cảm của Lạc Tình Tình và Đơn Triết Hạo.

      Sai lầm rồi, tổng giám đốc Đơn xem là trân châu bảo bối, tự nhưu mặt trời mọc làm bạn , lần đầu tiên tôi nhìn thấy Đơn Triết Hạo vì người mà bỏ cả tính mạng của mình, như vậy lại ta a mà thử cố gắng lòng, lại cố ý ra khỏi lòng ấy là sao?”

      Y Thiêu Thiên hơi dài, khiến cho nội tâm Giản Nhuỵ Ái đau thắt....

      Giản Nhuỵ Ái chấn động, có thế sao? Đoạn tình cảm này có thu hoạch sao? Đứa bé, có phải là mẹ cũng nên thử cố gắng lần , có phải nên thử giữ chân ba của con mình ? Tại sao từ ‘mẹ’ lại khiến kinh sợ như thế?

      Nỗi u buồn truyền đến cả Y Thiêu Thiên, dùng đôi mắt thâm thuý nhìn nỗi đâu gương mặt xinh đẹp của .

      này có thể dễ dàng truyền niềm đâu cho ai kahsc, làm cho người ta rung động, biết vì sao khi ấy tâm của Y Thiêu Thiên lại vì mà nhói đau, giây sau, mới có thể điều chỉnh luống cuống trong lòng mình.

      trước mặt là hoa có chủ, hơn nữa người đàn ông của còn là Giản Nhuỵ Ái, nếu như đổi thành người đàn ông khác, có lẽ ra sức quyết chiến trận, nhưng bây giờ được, cậu chỉ có thể gắng trở thành bạn bè của mà thôi.

      Trong lòng cảm thán tiếng, hướng về giá Giản Nhuỵ Ái : “Đây là cháo trứng muối thịt nạc, đưa cho tổng giám đốc Đơn giúp tôi! Tổng giám đốc Đơn chờ , !”

      Cậu biết Giản Nhuỵ Ái và Đơn Triết Hạo là hai người có tình cảm với nhau, phải chỉ bên động lòng, chỉ có ở bên nhau hai người họ mới là chính mình.

      Giản Nhuỵ Ái nắm cháo trứng muối thịt nạc, trong lòng dâng lên lo lắng, nắm chắc phần thắng khi đối đầu với Đơn Triết Hạo, nên khẽ lắc đầu.

      ! cần phải sợ, cứ tự tin bước , chỉ cần bước bước, liền cảm nhận được hanh phúc.

      phải nhớ tổng giám đốc Đơn nhất định thuộc về , cho dù tới cuối thế giới, ấy cũng rời bỏ .”

      Giản Nhuỵ Ái bị lời của Y Thiêu Thiên làm cho tâm dao động....

      Bọn họ ở chung bao lâu, Đơn Triết Hạo là đối đãi thực tâm với sao?

      Có lẽ, chuyện gì đều nên ra ngoài đối mặt mới co được đáp án chính xác nhất. Có phải hay ?
      Last edited by a moderator: 26/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43: Khuyên (Hai)



      Y Thiếu Thiên cho là Giản Nhụy Ái lùi bước vì vậy lên tiếng trấn an: " hãy yên tâm , chỉ cần tổng giám đốc Đơn nhận định là người của ấy, Lạc Tình Tình làm gì mờ ám, cũng dao động được vị trí của trong lòng tổng giám đốc Đơn đâu."


      Giản Nhụy Ái đưa đôi mắt nghi vấn nhìn tổng giám đốc Đơn, mắt đẹp lộ ra điều khó hiểu.


      Y Thiếu Thiên cười cười: "Đêm hôm đó tổng giám đốc Đơn và Lạc Tình Tình ở chung chỗ, chứng minh được bọn họ có tình cảm với nhau."


      Y Thiếu Thiên cảm thấy Giản Nhụy Ái đối với Đơn Triết Hạo có chút hiểu lầm, có lẽ là những vấn đề này, cậu có thể giúp giải quyết tay, như vậy cũng có thể gia tăng lòng tin của dành cho tổng giám đốc Đơn.


      "Chẳng lẽ đúng sao? Tôi tận mắt nhìn thấy bọn họ ở chung chỗ, hơn nữa. . . . . ."


      Giản Nhụy Ái muốn chuyện bọn họ còn hôn nhau, nhưng hai chữ ‘hôn môi’ kia mãi thể ra khỏi miệng mỗi lần nhớ tới hình ảnh đó, lòng của lại như dao cắt.


      Y Thiếu Thiên nhìn vẻ mặt đáng của , trong mắt nâng lên tia cười.


      "Ngu, Lạc Tình Tình quỷ kế đặc biệt nhiều, cách khác, thế giới có chuyện vừa khéo như thế đâu, để cho tận mắt nhìn thấy bọn họ tình tứ với nhau.


      Nửa đêm, tại sao Lạc Tình Tình phải cùng Đơn Triết Hạo lên sân thượng tình tứ, chuẩn nhất là Lạc Tình Tình biết ra ngoài, mới gọi điện thoại cho tổng giám đốc Đơn, lợi dụng áy náy của Đơn Triết Hạo, trình diễn màn tình cảm, chính là muốn xem, để cho biết khó mà thối lui.


      liền bị lừa dối, sa vào bẫy Tình Tình."


      Tâm Giản Nhụy Ái cả kinh: "Đơn Triết Hạo, trong lòng ta có ấy, mới đồng ý lên đó, phải sao?"


      "Đơn Triết Hạo, mặc dù bá đạo ai bì nổi, nhưng nội tâm ấy lại vô cùng ấm áp, tình tình cũng rất chân , chẳng lẽ còn chưa hiểu sao?"


      "Cám ơn ngươi!" Lòng Giản Nhụy Ái tin tuyệt đối, thể trúng kế, tự đẩy Đơn Triết Hạo qua tay người khác, nắm chặt quả đấm, ngừng dùng trọn sức lực của mình.


      Khi đến phòng bệnh của Đơn Triết Hạo, lại nghe được giọng : "Tiểu thư Giản, là đúng lúc, cũng đến thăm Hạo sao."


      Giản Nhụy Ái nghiêng đầu nhìn thấy Lạc Tình Tình cầm theo hộp cơm giống như khuôn đúc, khỏi run rẩy, trong lòng sợ hãi, nhưng muốn lùi lại.


      Đối mặt LạcTình Tình tự tin và xinh đẹp, Giản Nhụy Ái cảm thấy lòng tự tin của mình giảm mười phần!


      Tay tạo thành quả đấm, nội tâm liều mạng kích động, cố gắng đứng vững!


      "Tiểu thư Lạc, chào !" trong lòng Giản Nhụy Ái có chút sợ hãi, phải cố gắng khắc chế nỗi sợ trong lòng mình, thể để tâm mình bấn loạn.


      "Tiểu thư Giản, ngã bệnh, chuyện cơm nước của Hạo, cũng cần làm phiền về trước ! Chuyện ăn uống của Hạo, tôi có thể lo được" Lạc Tình Tình tự nhiên và thanh thản đẩy cửa vào, căn bản đem Giản Nhụy Ái bỏ vào trong mắt.


      tả mỉm cười vào phòng, nhìn thấy Đơn Triết Hạo cúi đầu làm việc, vừa định chuyện, Đơn Triết Hạo cũng chẳng ngẩng đầu lên, : "Giản Nhụy Ái, em chán sống sao, muốn bỏ đói à?!"


      Thân thể Lạc Tình Tình run rẩy, mặt có chút lúng túng, chỉ là lập tức dùng nụ cười che đậy lo lắng và trong lòng tức giận, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, câu kia cũng bay đến tai Giản Nhụy Ái.


      "Hạo, ngã bệnh, tiểu thư Giản cũng là bệnh nhân, mang đến cháo có dinh dưỡng phong phú, vì thân thể nên suy nghĩ chút, vẫn nên ăn đồ của tiểu thư Giản, xem này! Em tỉ mỉ. . . . . ."


      Đơn Triết Hạo chờ Lạc Tình Tình xong, liền đứng dậy, tới bên cạnh Giản Nhụy Ái đứng phía sau Lạc Tình Tình, đưa mắt nhìn Giản Nhụy Ái ngây người như phỗng, cảm thấy buồn cười.


      cao ngạo nhưng nhìn gương mặt , lại nở ra nụ cười, tựa như ánh mặt trời rực rỡ


      cưng chiều ngắt sống mũi , mang theo chút trách phạt, cười : "Giản Nhụy Ái, đây là phạt em, em bỏ đói lâu như thế sao? Mua chút cháo mà phải chạy tận Thái Bình Dương hả?"


      Đơn Triết Hạo cố ý coi thường Lạc Tình Tình, cách làm của chính là cho Giản Nhụy Ái biết, mới chính là người lựa chọn.


      Chuyện như vậy, chính là muốn Giản Nhụy Ái có lòng tin với , hi vọng khổ tâm của uổng phí.


      Giản Nhụy Ái kinh ngạc nhìn Đơn Triết Hạo, biết làm cái gì? Nhưng nụ cười của , nhìn cũng bình thường, biết làm sao, chỉ có thể đứng ở đó.


      Đơn Triết Hạo đem Giản Nhụy Ái kéo đến cạnh bên giường, để cho ngoan ngoãn ngồi ở giường, thấy vẫn cúi đầu như cũ, bất mãn : "Giản Nhụy Ái, em mua cháo chậm, cũng muốn cho ăn cháo sao."


      Giản Nhụy Ái chầm chậm hiểu ra:"Ồ!" Đứng dậy, vội vàng hấp tấp múc cháo, trong lòng khẩn trương biết Đơn Triết Hạo muốn làm gì? Cầm chén cháo lên cũng khiến tay phát run.


      "A!" vụng về khiến cháo nóng đổ lên tay, Giản Nhụy Ái cúi đầu nhìn vết đỏ ửng tay, uất ức trong lòng đều hóa thành nước mắt.


      "Tiểu Nhụy, em làm sao vậy? Nóng sao? Cho xem." Đơn Triết Hạo nhìn nước mắt của , cho là nóng rất nghiêm trọng, tâm bị sợ đến đập rộn lên, cầm đôi tay đỏ ửng lên, dịu dàng thổi.


      Ngón tay có chút cảm giác ngứa, khiến gương mặt Giản Nhụy Ái đỏ bừng, nước mắt trong nháy mắt vì những dịu dàng của Đơn Triết Hạo mà kinh sợ dừng lại, liếc mắt nhìn thấy Lạc Tình Tình tức chịu được, và Đơn Triết Hạo nghiêm túc thổi tay , hình như cũng có phát .


      khí trong phòng trở nên lúng túng!


      Lạc Tình Tình nhìn màn ấm áp, gương mặt có rất nhiều cảm xúc, từ trắng trở nên đỏ và thay đổi thành xanh lá, đôi tay rất nhanh, liều mạng khắc chế cơn giận của mình.


      cảm thấy mình muốn điên rồi, Đơn Triết Hạo cố ý, cố ý bảo mua cháo cho , cố ý ở trước mặt biểu diễn màn đương nóng bỏng, tính làm gì thế?


      Lạc Tình Tình làm sao có thể biết? cho , trong lòng chỉ có Giản Nhụy Ái, cảnh cáo , được khi dễ Giản Nhụy Ái.


      Thế nên tỉ mỉ bày ra mọi chuyện, điều muốn chính là bảo vệ Giản Nhụy Ái, trước kia Đơn Triết Hạo chưa từng bảo vệ như thế, nội tâm Lạc Tình Tình tràn đầy ghen tỵ.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 44: Nhớ lại ()

      Tại nhà họ Đơn, gia tộc lớn, có hoa viên xinh đẹp, đại sảnh toàn ánh đèn rực rỡ, khi ấy Đơn Triết Hạo tám tuổi chớp mắt nhìn chằm chừam cái gì đó, có nụ cười xinh tươi, chỉ có vẻ mặt lạnh lẽo, giọng trầm thấp, thậm chí khinh thường.

      Bà nội mang đến cho dáng vẻ như búp bê, tóc màu đen mun, ngũ quan xinh xắn, da thịt trắng như tuyết, cộng thêm đôi mắt trong veo, xem ra là vô cùng xinh đẹp, người này chính là Lạc Tình Tình, năm ấy chỉ vừa bảy tuổi.

      “Hạo, bà nội giới thiệu cho con người bạn, về sau ấy chơi với con, làm bạn với con, con có thích ?”

      Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm Lạc Tình Tình, thấy nụ cười hồn nhiên của , lại cảm thấy chán ghét: “ cần, cháu cần, bảo ấy cút .”

      “Hạo, thể vô phép như thế, cháu là đàn ông, tại sao cháu có thể rống to với con như thế? Để Tình Tình chơi với cháu, như thế cháu đơn nữa.”

      cần, cháu thích mấy đứa con khóc nhè, cút cho tôi, đừng cố gắng tiếp cận tôi!”

      Đơn Triết Hạo cảm thấy Lạc Tình Tình là mắc bệnh công chúa, thoạt nhìn liền ghê tởm rồi, từ đến lớn cậu sống chung với độc, đột nhiên có thêm người bạn khiến cậu cảm thấy thoải mái.

      Lạc Tình Tình liếc mắt nhìn cậu bé nam cái, dáng dấp khá đẹp trai, chuyện rất ngạo mạn, nó lặp tức hấp dẫn bé, Lạc Tình Tình trời sanh tánh kiêu căng, luôn cho mình là công chúa, chẳng có người đàn ông nào qua được, sức hấp dẫn của bé, chỉ có những người con trai hèn nhát, bé cần quan tâm.


      khóc nhè, đừng đuổi em , em cũng biết võ công nữa.”

      mặt Lạc Tình Tình nở ra nụ cười, rất sợ Đơn Triết Hạo tin, cố ý trước mặt mọi người, múa mấy đường, như thế vừa ra tay, lại bị Đơn Triết Hạo ngăn cản.

      “Được rồi! Vậy bạn ở lại đây!”

      “Cảm ơn nhiều!”

      bà nội nghe được lời Đơn Triết Hạo , lo lắng trong lòng hạ xuống, ngờ nha đầu này cơ trí như thế, còn rất hợp ý cháu bà.

      Khi còn bé, tâm cơ nặng như thế, xem ra lớn lên lại càng khó đoán, hi vọng Đơn Triết Hạo bé, bà nhìn hư thế nào cũng thấy này thích hợp làm bạn Đơn Triết Hạo, cũng thích hợp làm con dâu nhà họ Đơn.

      Có lẽ suy nghĩ quá nhiều, bọn họ còn cùng những cảm xúc ngổn ngang như thế đâu!

      Thời gian như cái chớp mắt, bảy năm trôi qua rồi.

      Tập đoàn Đơn thị, hô biến cái trưởng thành, trở thành tập đoàn lớn, cứ như vậy đến đem lại xảy ra biên cố, Đơn thị rơi vào khủng hoảng kinh tế, đứng trước nguy cơ phải đóng cửa, nhà họ Đơn phải gánh vai khoản nợ khổng lồ.

      Bà nội vì lo lắng nhiều, ngã bệnh nằm liệt giường bệnh.

      “Bà nội, đừng khóc, cháu thề gầy dựng lại tập đoàn Đơn thị, tuyệt đối khiến bà nội đau lòng.” Khi đó, Đơn Triết Hạo mười lăm tuổi, nhưng ý chí hùng hồn, lời cam kết với bà nội mình, gây dựng lại tập đoàn Đơn thị, hơn nữa khiến tập đoàn Đơn thị lớn hơn gấp trăm lần, ngàn lần trước kia....

      Lạc Tình Tình trở thành kẻ theo đuôi Đơn Triết Hạo, càng lớn càng xinh đẹp, trở thành đứa be ngoan trong mắt mọi người, gương mựat đỏ thắn đáng , dung mạo của luôn đốn tim người đối diện.

      “Bà nội, con cũng giúp Hạo tay!”

      Lạc Tình Tình nở nụ cười, theo sau lưng Đơn Triết Hạo, mặc dù chỉ mười lăm tuổi, nhưng mang tính trầm ổn khác người, thân thể cường tráng, vẻ ngoài tuấn, cũng rất giỏi võ công.

      Mười lăm tuổi tốt nghiệp đại học Cambridge, bắt đầu trở thành nhà kinh doanh, đưa Đơn thị qua đoạn thời gian khó khăn.

      Với vẻ bề ngoài xuất chúng và thôn minh ấy, hấp dẫn ít ánh mắt của phái nữ, nhưng những ánh mắt kia bị khôn khéo của Lạc Tình Tình đánh lui.

      Trong giai đoạn Đơn Triết Hạo gầy dựng nghiệp, Lạc Tình Tình dựa vào sắc sảo của mình, thành công trở thành trợ thủ đắc lực sau lưng Đơn Triết Hạo.

      “Tốt lắm, làm tốt chuyện của mình rồi, cần giả bộ thông minh nữa!” bà nội vui khẽ cau mày , bà thích tính cách giả tạo của Lạc Tình Tình.

      này chỉ biết dùa giỡn tâm tình người khác, láo cũng đổi sắc, kiêu ngạo và tự mãn, sợ rằng vinh hoa phú quý là chính... Bà nội vừa nhìn thấy cảm thấy phiền.

      Lạc Tình Tình biết mọi chuyện, từ bà nội có thành kiến lớn với , tìm mọi cách lấy lòng bà, bà nội cũng nhìn thấy thuận mắt.

      “Bà nội, bà nên dưỡng bệnh cho tốt, cháu đảm bảo chỉ sau năm năm nữa, tập đoàn Đơn thị vô cùng lớn mạnh!”

      Bà nội đặt lòng tin mười phần vào Đơn Triết Hạo, trong lòng tràn đầy an ủi, rốt cuộc Đơn Triết Hạo lớn, hiểu được những gì bà cống hiến cho Đơn thị, nếu giao Đơn thị cho Đơn Triết Hạo quản lí, nấht định lướn mạnh.

      Năm năm, dưới thành phố buôn bán phồn hoa, tập đoàn Đơn thị chiếm phần lớn, khôgn chút che giấu, nó đứng vững dưới ánh mặt trời, dẫu có qua bão táp nó vẫn lướn mạnh theo từng ngày.

      Từ nguy cơ sắp phải đóng cửa, trong thời gian ngắn ngủi, Đơn thị trở thành công ty lớn thứ hai trong nước, tập đoàn Đơn thị, thành công trở thành ông trùm của ngành kinh tế.

      Các ngành nghề ngừng được mở rộng, dừng lại trong nước mà vươn ra khu vực, biến chuyển với nhiều tính chất phức tạp, tài chính, rượu, thời trang, thực phẩm....

      Đơn Triết Hạo vào Lạc Tình Tình công tác.

      Phòng khác sạn, trần ngập hương hoa, Đơn Triết Hạo tải lại trong niềm vui, mỗi đêm, Lạc Tình Tình lại đến phòng rắc tí hương hoa vào gian.

      Ánh mặt trời chiếu vào đầu giường, Đơn Triết Hạo khẽ cau mày, từ trong mộng tỉnh lại, hôm qua uống ít rượu, đứng lên có chút say.

      Cánh tay cường tráng cố gắng chống đỡ thân thể, ngón tay xoa xoa huyện thái dương, cau mày tìm kiếm chung quanh, thấy bóng dáng Lạc Tình Tình, ánh mắt lơ đãng nhìn lên bàn, thấy tờ giấy đặt dưới bàn thuỷ tinh.

      cầm tờ giấy lên: “Hạo, ngày hôm qua rất mệt mỏi, nhiệm vụ hôm nay, em có thể giải quyết mình, nên nghỉ ngơi tốt nhé, ngươi, Lạc Tình Tình.”

      Nhìn tờ giấy Lạc Tình Tình ghi lại, sắc mặt Đơn Triết Hạo trầm xuống, hôm nay chuyện về hợp đồng lớn, người bên phía đối tác đnag cố ý làm khó dễ, Lạc Tình Tình đến đó mình rất có thể gặp nguy hiểm, suy nghĩ nhiều, mang theo áo khoác, vội vã chạy ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 26/3/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 45: Nhớ Lại (Hai)



      Tại Nhà xưởng


      Lạc Tình Tình khẽ cau mày, ngờ đừng lại xốc như thế, bắt đầu cảm thấy hối hận, muốn trách chỉ có thể trách xúc động khi thấy Đơn Triết Hạo mệt mỏi, xúc động đúng là ma quỷ.


      nhìn im ắng xung quanh, tất cả đều là vật phẩm bỏ hoang, nếu như gặp chuyện may, có rất ít người phát .


      Suy nghĩ chút lại cảm thấy dựng tóc gáy, bắt đầu có ý định bỏ cuộc nửa đường, muốn quay xe vòng về.


      Trong nháy mắt Lạc Tình Tình xoay người rời , liền bị hai thân thể cao lớn vây quanh, mặt bọn họ lộ ra ý tứ côn đồ.


      "Các người. . . . . ." giật mình.


      Trai đẹp, hai chữ mắt thoáng qua dáng vẻ ấy, chưa bao giờ cự tuyệt cầu của trai đẹp.


      Sau phút, cả hai người cùng lộ ra tia xảo huyệt, ngay sau đó, người đàn ông mạnh mẽ kia đem đến lầu bỏ hoang.


      ngờ lầu bỏ hoang, lại có chiếc giường lớn, còn có nhiều vật dụng rách rưới, mùi vị hôi thối đến ghê tởm.


      "Các người muốn làm gì?" Lạc Tình Tình khiếp sợ quét nhìn hai người, hai trai đẹp đều thuộc loại thích, khiến cho tròng mắt của trở nên sáng hoắc, chỉ cố đè nén bồng bột trong lòng.


      Lạc Tình Tình phải người có thể vì người đàn ông mình mà thủ trinh tiết, và Đơn Triết Hạo ở chung chỗ, ngày ngày Đơn Triết Hạo đều bận rộn.. chuyện công ty, căn bản là có cách nào thỏa mãn nhu cầu về tình dục của , thế nên ngầm bao nuôi vài người đàn ông, còn chuyện tình đêm chẳng thể nào đếm hết.


      Mấy ngày nay, Đơn Triết Hạo trở lại, vì muốn có biểu tốt trước mặt , nhịn thèm khát trai của mình, vóc người khôi ngô kia khiến Lạc Tình Tình nảy sinh dục vọng, cái loại dục vọng kia càng ngày càng mãnh liệt.


      Hai người cười dâm đảng nhìn Lạc Tình Tình, thấy dung mạo xinh đẹp của , người sớm nhẫn nại được, bộ mặt gian trá đẩy Lạc Tình Tình té nhào lên giường, xé quần áo ra. . . . . .


      vóc dáng mỹ lệ ra trước mặt bọn họ, để cho bọn họ càng thêm hưng phấn. . . . . .


      Lạc Tình Tình mượn cớ từ chối mấy cái, ánh mắt rưng rưng cầu tình: "Các vị đại ca, van cầu các người tha cho tôi!"


      " đẹp, đẹp nhất mà chúng tôi gặp, hôm nay, chúng ta thưởng thức , làm sao có thể tha cho được? . . . . . . Để đại ca chăm sóc em."


      Vừa dứt lời, người đàn ông kia mãnh liệt gặm lấy thân thể mềm mại của Lạc Tình Tình: "Quá thơm rồi, là quá non, đáng quá!"


      "Đừng. . . . . ." Miệng Lạc Tình Tình lầm bầm, trong lòng lại bị hai người kia gây nghiện, thân thể của trải qua chăm sóc kĩ càng, bắt đầu đỏ ửng lên, mấy năm qua được nhiều đàn ông vuốt ve, thân thể càng thêm trơn mềm.


      Cả người chìm trong mê ly, bàn tay thể chờ đợi kéo dây nịt ra, nhìn vật to lớn kia, trong lòng dâng lên hưng phấn cực độ, hôm nay có thể điên cuồng, cũng có thể mượn cớ điên cuồng.


      Người đàn ông kia dùng sức lực mạnh mẽ nhất, hung hăng chạy nước rút bên trong cơ thể Lạc Tình Tình, khiến cho lòng trở nên trống rỗng, có lại những cảm giác phong phú trước kia, chút kiêng kỵ nào, lên tiếng rên rỉ, rống giận: "Ừ. . . . . ."


      Ý thức của từ từ bị người đàn ông kia đánh rớt, điên cuồng gào thét, càng thêm điên cuồng nghênh hợp với hai người đàn ông cùng lúc.


      "Người xem, cậu có thấy chúng ta giống như kẻ hiếp dâm ? Hay là chúng ta bị hiếp dâm đây? Tôi cứ có cảm giác này hưởng thụ chứ phải chịu trận?"


      "Đúng là như thế, dường như chúng ta gặp phải dâm tặc rồi, nhưng này rất tuyệt, rất ổn nha."


      Lạc Tình Tình yếu đuối thở ra, thân thể thoải mái, cảm giác như bay ra, nhìn bóng lưng bọn họ rời , khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, rất hài lòng nhìn hai người trước mặt, nếu như phải là hoàn cảnh ác liệt, khiến trở nên độc ác, hài lòng trăm phần trăm.


      "Đứng lại." đứng dậy, cầm lấy quần áo, nhìn những vết thương rực rỡ ở khắp cơ thể, giữa hai chân là những vết thương sâu, mặt dính đầy chất lỏng, xem ra vô cùng nhếch nhác, lại mang theo dụ hoặc khôn chừng.


      Hai người xoay người, đưa ánh mắt thú vị nhìn Lạc Tình Tình, đưa ánh mắt nhìn gương mặt trơn bóng của , chút cũng có kiêng dè, chẳng có gì khiến cho bọn họ phải che giấu chuỗi dục vọng bị đốt lên, cổ họng nóng bỏng như ngưng động.


      "Mới chơi chưa bao lâu, thế mà các người hết sức, là kém cỏi, tới đây, tôi cấp cho các người cơ hội." Lạc Tình Tình tựa như thành giường, nâng chân lên, buội hoa tư mật ra trước mặt hai người.


      Sắc mặt hai người nóng lên, lần đầu tiên gặp phải điên cuồng như thế, thấy mặt đỏ, tim đập dồn dập, trong lòng khỏi kinh ngạc.


      người trong đó phản ứng : "Có phải bị bệnh AIDS hay ?"


      Lạc Tình Tình khẽ cau mày, khó khăn gật đầu cái, quệt mồm dẩu môi, tỏ bộ dáng đáng thương : "bệnh AIDS, tôi giống người bị bệnh AIDS lắm sao?"


      hào phóng thế nhưng lại bị người ta xem như người bị bệnh AIDS, trong lòng chợt cảm thấy thoải mái, đặt chân xuống, nhặt quần áo lên, khóe miệng bất đắc dĩ : "Dám làm chuyện quan hệ nam nữ, thế mà lại sợ bị bệnh AIDS, là người đàn ông vô năng."


      " cái gì? lại lần nữa tôi xem, cho rằng rất mạnh mẽ sao, cẩn thận ông đây gọi em mình đến, đụ chết cho xem."


      Sau khi Lạc Tình Tình mặc quần áo vào, trong lòng khinh thường, những người đàn ông từng chơi đùa đếm chẳng hết, làm sao lại sợ mình chết dưới tay đàn ông chứ?


      "Vậy ông cứ gọi đến . Tôi ở đây chờ."


      "Được, chờ đây, cẩn thận ông đây trở lại giết ."


      "Trước khi làm được đừng có mạnh miệng như thế." Lạc Tình Tình khinh thường hướng về bóng dáng người rời , lẩm bẩm .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :