1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36 : TÌNH CẢM TAN VỠ

      Đơn Triết Hạo mặc kệ mọi chuyện, tại biết mình cần cái gi? Chuyện của Lạc Tình Tình nếu là đúng ngay cả biết mình sai cũng quan tâm, bởi muốn buông tay Giản Nhụy Ái.

      Trước kia chưa từng này, tại càng thể, trước chỉ là cảm thấy thích hợp lam vợ của Đơn Triết Hạo, nhưng khi biết Giản Nhụy Ái hiểu được lòng mình.

      Đêm hôm đó, xác minh nội tâm của mình.

      _ Hạo, chẳng lẽ em sao? Chẳng lẽ lòng của chứa đựng người phụ nữ khác?

      Lạc Tình Tình đưa dôi mắt xót xa nhìn Đơn Triết Hạo, cẩ khuôn mặt tái nhợt giống tờ giấy, cộng thêm bệnh tình, nên cả người toát ra vẻ tiều tụy.

      Đúng! lợi dụng đồng tình, để giữ chân Đơn Triết Hạo!

      ràng biết Đơn Triết Hạo chỉ thuộc về , nhưng buông tay .

      xin lỗi, Tình Tình, hiểu phụ em, chờ đứa bé ra đời, nhận trách nhiệm nuôi dạy con; nhưng giữa chúng ta trở thành quá khứ. tại Giản Nhụy Ái mới là bạn của , hi vọng em hiểu điều đó.” Đơn Triết Hạo xong, liền xoay người rời .

      “Đơn Triết Hạo……” Lạc Tình Tình nhin theo bóng lưng Đơn Triết Hạo rời , ánh mắt tối sầm lại, nước mắt cũng tuột xuống.

      Đơn Triết Hạo chạy về phòng mình, cũng khống chế được tâm tình của mình, nằm lỳ ở giường, bật ra tiếng khóc lớn, con ngươi xinh đẹp bị nước mắt lấp đầy, thân thể mềm mại co rút.

      Lạc Tình Tình trở về, hơn nữa hiểu lần giữa bọn họ được giải quyết, bọn họ nhau hơn nữa,vậ phải làm gì đây? nên giải quyết con của mình như thế nào?

      Có lẽ nên may mắn cảm thấy khi chưa chuyện mình có thai cho Đơn Triết Hạo nghe.

      Nếu Đơn Triết Hạo nghĩ dùng đứa bé trói chặt chân , như thế chẳng còn chút tôn nghiêm nào trước mặt Đơn Triết Hạo cả.

      Hơn nữa cũng muốn gây khó khăn cho Đơn Triết Hạo! Nhìn tìm được chân tình, cũng cảm thấy mình nên chúc phúc hai người.

      Nhưng tại sao tâm lại khó chịu như thế? Giống như sắp hít thở thông vậy!

      Lông mày khẽ cau chặt, thân thể khó chịu: “Ưmh………..”

      Cơn buồn nôn cảm giác dâng trào trong cơ thể , Giản Nhụy Ái vội vàng chạy đến toilet, nôn ọe…..

      biết vì sao lại buồn nôn dữ dội như thế? Lục phủ ngũ tạng như trào ra ngoài, nước mắt cũng ướt đầy gò má, cũng hiểu phụ nữ có thai đều bị như thế!

      Sau khi Giản Nhụy Ái cảm thấy thoải mái hơn, dung nước mát vỗ vỗ lên gương mặt, nhìn chằm chằm vào người con trong gương, là nhếch nhác mà: “Bảo bảo, có lẽ ba con trở lại tìm chúng ta? Có lẽ ba con tìm được chân tình của minh rồi?”

      Nghĩ rồi lại nghĩ, nước mắt như mưa rơi tí tách mặt, trở về giường, vô lực ngồi ôm gối, chìm vào khoảng mênh mông.

      Đột nhiên cửa mở ra, Đơn Triết Hạo xuất , ánh mặt trời chiếu vào cơ thể cao ngạo, đem chiếc bóng của kéo dài ra.

      “Tiểu Nhụy!” Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm mặt của , dùng giọng điệu đầy lo âu lên tiếng.

      Giản Nhụy Ái trợn mắt nhìn Đơn Triết Hạo, nước mắt trong hốc mắt trào ra.

      Đơn Triết Hạo mấy bướ đến bên cạnh , ôm chặt lấy , bởi vì biết Giản Nhụy Ái muốn chạy trốn khỏi cảm xúc của , nhưng cuộc đời này thể mất .

      “Buông ra, buông ra…..” Giản Nhụy Ái đẩy mình ra khỏi lồng ngực , vi biết lồng ngực này thuộc về .

      Món đồ phải của mình, có níu giữ nó cũng phải là của mình, nếu nhất định thể, vậy cần giữ lấy, vì như thế càng làm tổn thương thêm mà thôi!

      thả, thả………” Đơn Triết Hạo ôm chặt Giản Nhụy Ái, muốn đem vậy chặt trước trái tim của mình.

      Giản Nhụy Ái giãy giụa mấy cái có kết quả, hung hăng cắn bờ vai của .

      tại làm gì vậy? người trở về rồi mà, hay nghi ngờ có đứa bé, nên mới qua đây tìm ?

      “Buông tôi ra, người trở về, đến chỗ này làm gi? nên về đó, ở với ấy mới đúng?”

      Trong nháy mắt, thân thể Đơn Triết Hạo trở nên cứng ngắc, đẩy Giản Nhụy Ái ra, trong lòng ngổn ngang. Giản Nhụy Ái biết cảm thông cho , mà cố tình gây là sao.

      “Giản Nhụy Ái, em cần càn quấy….” Đơn Triết Hạo rống to, sắc mặt bỗng thay đổi, đứng bên giường, con ngươi thô bạo tràn đầy tức giận.

      người tản ra luồng khí lạnh, thân thể Giản Nhụy Ái khỏi run rẩy.

      ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tức giận của Đơn Triết Hạo, dịu dàng hôm qua bị Lạc Tình Tình đáng vỡ, người của trở lại, Đơn Triết Hạo cần nữa.

      Nên cũng chẳng cần dịu dàng để lấy lòng , đau lòng giống như xuyên qua trái tim: “Đơn Triết Hạo, em hiểu người là Lạc Tình Tình, ấy trở về, cũng nên buông tay em đúng ?”

      Giọng Giản Nhụy Ái trở nên yếu ớt, giống như con mèo bị rơi xuống nước, đến mức thể hơn nữa, hung hăng đâm vào trong lòng Đơn Triết Hạo.

      Đơn Triết Hạo biết giọng mình quá nặng, có thể hù dọa Giản Nhụy Ái, giọng : “Tiể Nhụy, và Lạc Tình Tình là chuyện quá khứ, nếu thích em, để cho em làm bạn của , tự nhiên có nghĩa vụ bảo vẹ em.”

      tới trước mặt , nhàng ôm lấy , muốn truyền cho ấm áp, khiến biết thể rời .

      Đơn Triết Hạo dịu dàng như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, cuộc đời này, đây là đầu tiên làm thay đổi tính cách .

      Giản Nhụy Ái rúc vào trong ngực , tâm đau đớn chưa từng vơi .

      Quả nhiên, , hơn nữa cũng phải tự nhủ với lòng được , chỉ rằng chịu trách nhiệm với mà thôi.

      Chẳng lẽ, hối hận?
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37: Đủ Chứng Cớ



      Ghen tỵ và hâm mộ giống như con hổ dữ cuốn tới, xâm chiếm lấy ý thức của .


      Ở trong lòng Đơn Triết Hạo, Lạc Tình Tình chiếm cứ vị trí quan trọng, vị trí này mãi mãi thuộc về .


      ghen!


      Giản Nhụy Ái ngây thơ cho là kinh nghiệm của mình nhiều lắm. nghĩ đến chuyện đêm hôm đó Đơn Triết Hạo dịu dàng với , chính là vì ; có lẽ sai lầm rồi, sai rất nhiều, những hình ảnh mới vừa rồi, lúc Đơn Triết Hạo nghe Lạc Tình Tình ngã bệnh, cái vẻ mặt đau lòng đó, vĩnh viễn quên.


      Lạc Tình Tình, còn đối với chỉ có hứng thú mà thôi.


      Trái tim đột nhiên bị đau thương đâm vào, có thể nghe được cõi lòng mình rỉ máu, giọt . . . . giọt. . . . . .


      Sắc mặt trở nên tái nhợt, nhớ lại chuyện vách núi đá, Đơn Triết Hạo màn mọi chuyện mà cứu , còn nguyện ý cùng xuống địa ngục, ngây ngốc liền cho rằng Đơn Triết Hạo lòng với , ngu ngốc trao tim mình cho .


      Làm sao Giản Nhụy Ái có thể dễ dàng tin tưởng, Đơn Triết Hạo chẳng thể nào ; vậy mà ngày trước vẫn cho là Đơn Triết Hạo , chỉ là biểu đạt ra ngoài.


      Nhưng hôm nay, Lạc Tình Tình xuất , khiến cho tỉnh mộng, Đơn Triết Hạo thuộc về .


      Đơn Triết Hạo thể quên được Lạc Tình Tình, tại Lạc Tình Tình vượt qua căn bệnh hiểm nghèo, lại còn mang thai đứa con của , ta dường như phải đánh đổi cả mạng của mình vì đứa con trong bụng!


      Với câu chuyện tình cảm động như thế, nhất định Đơn Triết Hạo trở về bên cạnh ta.


      Bọn họ ở bên nhau thời gian, biết Đơn Triết Hạo mà từ bỏ máu mũ của mình.


      Giản Nhụy Ái cảm giác ngực mình quặn thắt, đẩy Đơn Triết Hạo ra, tay bé che ngực, buồn bực trở thành khó chịu, khiến thở nổi.


      "Đơn Triết Hạo, quay về bên cạnh Lạc Tình Tình ! Lời đêm hôm đó, em xem như chưa từng nghe thấy, em hiểu tính sĩ diện của , ra, nhất định làm cho bằng được, ra cần, nếu chọn Lạc Tình Tình, hãy về bên cạnh ấy !"


      chớp mắt, nhìn chằm chằm vẻ mặt biến hóa của Đơn Triết Hạo; từ đến lớn, được giáo dục rằng nếu phải là đồ của mình mà cứ lấy, khi bị phát bị viện trưởng đánh; Đơn Triết Hạo phải là của , giữ nổi.


      cũng sợ cảm giác bị mất , cảm giác đau lòng kia chịu quá nhiều rồi.


      Đơn Triết Hạo ngờ Lạc Tình Tình xuất , Giản Nhụy Ái lập tức liều mạng lùi bước, tin tưởng vào tình của bọn họ sao? Tâm luống cuống, kích động đến muốn giết người, đôi tay nắm chặt.


      Đối mặt với Giản Nhụy Ái muốn lùi bước, chẳng dám nhìn nữa, sợ mình thể kiềm chế được dục vọng của mình mà bóp chết .


      cố nén lo lắng trong lòng, kéo cửa phòng ra, bực tức bước . . . . . .


      "Rầm. . . . . ."


      Tiếng đóng cửa thô lỗ, trái tim Giản Nhụy Ái vỡ vụng ra.


      đuổi theo , cũng có dũng khí chạy ra bên ngoài, chỉ vô lực tựa vào thành giường, tay gắt gao ôm gối đầu, thân thể nhắn khẽ run rẩy.


      Lạnh quá, tại sao trời lại lạnh như thế? Vì sao ông trời cứ bắt chịu đựng đau đớn.


      có gì xứng đáng để được Đơn Triết Hạo thương, hơn nữa còn là tình sâu đậm, là khổ sợ như vậy sao?!


      Bây giờ nên làm gì? có dũng khí để đối đầu với Lạc Tình Tình? có thể đối đầu với người mang bệnh nặng như thế sao?


      Hai mắt đỏ ửng nhìn vào vách tường màu trắng, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.


      Mặc dù Đơn Triết Hạo vẫn còn tức giận chuyện của Giản Nhụy Ái, nhưng hai hôm nay có làm việc, khiến công việc của công ty ứ đọng như núi khiến mệt mỏi, thân thể vẫn chưa hồi phục, thể xuất viện, chỉ có thể bảo Y Thiếu Thiên mang công việc đến bệnh viện cho xử lý.


      tặng phòng bệnh của mình lại cho Lạc Tình Tình, chuyển qua căn phòng sát vách.


      Đơn Triết Hạo vừa ký chữ ký cuối cùng chồng tài liệu, Y Thiếu Thiên đến.


      Khi Y Thiếu Thiên đến, đem bút máy của mình ném lên bàn, sau đó cầm điếu xì-gà thượng hạng lên.


      Xì-gà, rất ít hút, chỉ khi nào tâm có chuyện phiền não, mới lấy ra làm vài cây, dùng nó để hóa giải muộn phiền trong lòng.


      Đem xì-gà đốt, sau đó Đơn Triết Hạo đưa đôi mắt sắc bén nhìn về phía Y Thiếu Thiên, chờ đợi đối phương lên tiếng.


      Y Thiếu Thiên nhìn điếu xì-gà trong tay Đơn Triết Hạo, biết tâm tình của được tốt, cũng dám khuyên, chỉ có thể đặt số báo cáo lên bàn.


      "Đây là tài liệu tớ thu thập được, phía là những hoạt động cụ thể của Tình Tình trong thời gian qua, quả ấy nước Mĩ, cũng đến bệnh viện tại Mĩ khám chữa bệnh, hơn nữa vẫn luôn ở trong bệnh viện. Phía bệnh viện bên kia chứng Lạc Tình Tình có bệnh loạn thần kinh, gọi chứng thần kinh vận động; thần kinh vận động mãn tính có thể gây ra bại liệt, cơ thể teo rút, triệu chứng tứ chi cứng lại, rất khó vận động, còn cũng nhanh nhẹn được như người bình thường."


      Tròng mắt Đơn Triết Hạo khẽ run, ngón tay thon dài giữ lấy tập tài liệu, chuyện này quá bất ngờ, bảo người tin tưởng nhất tìm chứng cứ, thế là những lời Lạc Tình Tình sao, giờ phải làm gì? Lần đầu tiên trong đời Đơn Triết Hạo dám tin vào .


      nhìn những bằng chứng trước mặt, vì sao lại sợ!.


      Lần đầu tiên trong đời cảm thấy sợ hãi vì điều gì đó!


      "Tổng giám đốc Đơn, tổng giám đốc Đơn. . . . . ." Y Thiếu Thiên vì vẻ mặt hoảng hốt của Đơn Triết Hạo, lo lắng gọi mấy tiếng.


      "Tiếp tục, tiếp!"


      Y Thiếu Thiên chăm chú nhìn Đơn Triết Hạo, cúi đầu nhìn tài liệu bàn, tiếp tục : "Cũng chứng Lạc Tình Tình có thai. . . . . ."


      Mấy giây sau, Đơn Triết Hạo đem tài liệu trong tay đóng lại, tay đè lên trán, con ngươi thâm thúy và đầy vẻ ảm đạm, hít sâu hơi: "Cậu ra ngoài trước, tôi muốn yên tĩnh."


      Y Thiếu Thiên nhìn Đơn Triết Hạo, thở dài tiếng, xoay người rời .


      Đơn Triết Hạo nhìn tài liệu bàn, còn hình tấm ảnh của Lạc Tình Tình, ‘chứng thần kinh vận động’ cứ xoay quanh đầu .


      Hai tay cầm sấp giấy lên, bóp nát tài liệu trong tay rồi quăng vào sọt rác.


      đứng dậy, tới bên cạnh cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, đôi mắt trầm giờ phút này như đóng băng.


      Trong lúc vô tình, dưới chân nhiều hơn vài tàn thuốc, nhắc giày da của mình lên, nhìn tàn thuốc trằn trọc dưới chân, rồi dùng giày da đè bẹp nó.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38: Cho em nụ hôn ly biệt.

      Giữa đêm khuya, bệnh viện khong hề có bất cứ người nào, chỉ có ánh trăng toả ra vầng sáng mờ ảo.

      Chuyện xảy ra ngày hôm nay, khiến Giản Nhuỵ Ái ngủ được, muốn ra ngoài chút, thừa dịp Quyền Hàn và Trác Đan Tinh ngủ, lặng lẽ rời .

      Gió thổi thê lương, thân thể khẽ rung, lông mi dài cong vút.

      Giản Nhuỵ Ái bước ra khỏi cửa, lầu thoáng qua đôi mắt trầm.

      Đơn Triết Hạo đứng ngoài cửa sổ, điện thoại di động đột nhiên vang lên, mày khẽ cau, nhận điện thoại.

      .....

      “Này, Lạc Tình Tình?” giọng của mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

      “Hạo, em muốn chuyện với chút, xong, em làm phiền nữa.” Trong loa truyền đến giọng đầy thê lương, thoáng qua đầu Đơn Triết Hạo là chuỗi bệnh tình của ta, cách nào cự tuyệt lời cầu của ta.

      sân thượng của bệnh viện, bốn phía đều là cỏ cây, hương hoa nhè bay trong gió, Lạc Tình Tình mặc bộ quần áo mỏng manh, gương mặt xinh đẹp, thân thể mảnh khảnh, xem ra càng động lòng người.

      “Lạc Tình Tình.” Giọng của lạnh lẽo đánh vỡ màn đêm yên tĩnh.

      Ánh trăng chíu lên vóc dáng hoàn hảo, lộ ra thân thể to lớn.

      nhìn thấy thân thể yếu ớt của Lạc Tình Tình, dường nhưu thể trụ vững trước gió lớn.

      Lạc Tình Tình đột nhiên xoay người, dựa lưng vào ánh trăng, giọng của trở nên yếu đuối và run rẩy: “Hạo, đến rồi.”

      Đơn Triết Hạo cho là mình quá lạnh lùng, ngờ nhìn thấy Lạc Tình Tình tiểu tuỵ như thế, tình cảm trong lòng vẫn phức tạp. Thấy , trong lòng sinh ra cảm giác áy náy, bởi vì phụ bạc .

      Trươc kia có chú ý đến thân thể Lạc Tình Tình, cũng chẳng có gì ngoài liếc cái, rồi để mặc phải đối mặt với căn bệnh quái ác, dẫu cũng biết thân thể của thể tự mình đối kháng với bệnh tình.

      “Hạo, tại sao trong thời gian ngắn ngủi như vậy, lại thay đổi nhiều như thế? Em luôn tự hỏi mình, nếu như em rời , em với , Hạo, có phải vẫn ở bên cạnh em ?”

      Lạc Tình Tình tới trước mặt của , trong mắt trang bị đầy đủ thâm tình, ngẩng đầu nhìn nah, hốc mắt tràn ngập nước mắt, đôi mắt tạo thành những thỏi óng ánh, chảy dài xuống gương mặt xinh đẹp.

      Thân thể Đơn Triết Hạo cứng lại, im lặng định thần trong vài giây, mới lên tiếng: “ xin lỗi, là phản bội em, nợ em, bảo người tim cho em đội bác sĩ tốt nhất, tới thay chăm sóc em, em khôgn có chuyện gì đâu.”

      Lạc Tình Tình trả lời, thê lương : “Hạo, có phải cảm thấy em khôgn có tiền chữa bệnh, cho nên mới cho em tiền chữa bệnh ? Trong lòng của , em rẻ mạt như thế sao?”

      “Em hiểu lầm rồi, khôgn có ý như vậy, chỉ là muốn cứu sống em, có ý gì khác.” Đơn Triết Hạo giải thích , nhưng biết an ủi như tế nào.

      Dù sao cũng là người có lỗi với .

      “Hạo, cần phải giải thích, em hiểu tất cả mọi chuyện đều là lỗi của em, em sai.” mặt Lạc Tình Tình nở nụ cười thê lương, đưa tay nắm lấy tay Đơn Triết Hạo: “Là em tự ý bỏ , tất cả đều là lỗi lầm của em, em có quyền trách người khác, chỉ có thể trách số phận của mình, được theo đến suốt cuộc đời.”

      “Tình Tình!”

      “Hạo, rất lâu được nghe gọi như thế rồi. còn nhớ lần đầu tiên gọi em như thế là khi nào ?”

      “Lạc Tình Tình, về sau gọi em là Tình Tình, em đừng khóc, chăm sóc em cả đời.” Đơn Triết Hạo nhớ sót chữ.

      Ngày bé, bọn họ vô cùng đơn thuần, hiểu cái gì là cả đời, khong hiểu lời cam kết đó nặng cỡ nào.

      mặt Lạc Tình Tình khẽ mỉm cười: “ ngờ còn nhơ srox.”

      Tử Đơn Triết Hạo mất cả cha lẫn mẹ, là bà nội nuôi dưỡng , tay bà gầy dựng công ty Đơn thị, vì muốn cho Đơn Triết Hạo cuộc sống tốt nhất.

      Bà nội biết Đơn Triết Hạo đơn, khi đó nữ quản gia trong nhà cũng có đứa cháu , chính là Lạc Tình Tình, ênn bà bảo đứa bé đến chơi cùng Đơn Triết Hạo, từ đó về sau, bọn họ cùng nhau lớn lên.

      Trong lòng Đơn Triết Hạo thoáng qua tia đành lòng: “Nhớ, đó là phút giây vui vẻ nhất của chúng ta.”

      quên, khi bé vì có ba mẹ nên bị gọi là con hoang. Tám tuổi, Đơn Triết Hạo chỉ biết đánh nhau, khi có đứa bé cầm ly rượu tính đạp vào đầu , là Lạc Tình Tình chạy ra cản lại, cũng vì thế đẻ lại vai vết sẹo.

      “Hạo, cảm ơn vẫn còn nhớ, như thế quá đủ rồi! tại trong lòng khác, mặc dù em cam tâm, nhưng chỉ cần nhìn thấy hạnh phúc là em vui rồi, em quấy rầy cuộc sống của nữa. Hôm nay, tiểu thư Giản hiểu lầm em, cho em gửi lời xin lỗi đến ấy...”

      Lạc Tình Tình trong tiếng nấc, nước mắt ướt nhẹp gương mặt, thân thể vô dụng khẽ run rẩy.

      “Tình Tình!” Đơn Triết Hạo nhìn vẻ điềm đạm và đáng của Lạc Tình Tình, trong lòng cũng tự nhiên khó chịu, bước tới, bàn tay đặt lên vai , nhàng ôm vào ngực mình.

      “Hạo!” Lạc Tình Tình rúc vào trong ngực của , hơi thở quen thuộc bao phủ lấy thân thể .

      “Tình Tình, khuya lắm rồi, đưa em về phòng!” vài phút sau, kéo thân thể ra.

      Đó là tói quen ngày trước, hôm nay lại thể để nó thành thói quen.

      Khoé mắt Lạc Tình Tình quay sang, nhìn thấy bóng người đứng trong góc khuất, khoé miệng nâng lên nụ cười, giọng khóc thút thít, mà Đơn Triết Hạo đứng dưới trăng, đưa lưng về phía bóng dáng kia.

      “Hôn em!” Lạc Tình Tình nhìn Đơn Triết Hạo: “Hôn em, hãy cho em nụ hôn ly biệt, em đủ thoã mãn rồi, Hạo, chỉ cần lần, nụ hôn thôi. Nó khó khăn đến thế sao?”
      Last edited by a moderator: 26/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39: Mưu Tính



      bộ dáng điềm đạm đáng , khiến Đơn Triết Hạo cách nào cự tuyệt, cộng thêm cảm thấy áy náy với Lạc Tình Tình, khiến càng khó cự tuyệt hơn.


      dịu dàng đem ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn môi của .


      Lạc Tình Tình nhắm mắt lại, từ từ hưởng thụ nụ hôn của , đôi tay quấn quanh tấm lưng , thân thể giống như bạch tuộc, dán chặt vào lồng ngực , chặt chẽ rời.


      Đơn Triết Hạo từ từ buông , muốn đẩy ra, lại thấy càng quấn lấy mình chặt hơn, vui khẽ cau mày.


      "Hạo, cho em ôm chút, chút thôi." Lạc Tình Tình tham lam hút lấy hơi thở của , ánh mắt nhìn vào bóng đêm thầm, trong mắt đẹp tràn đầy khiêu khích, đôi môi khỏi giương lên.


      ra nhìn thấy Giản Nhụy Ái lên, mới gọi Đơn Triết Hạo đến, cố ý diễn tuồng cho Giản Nhụy Ái xem, muốn làm cho Giản Nhụy Ái tự động thối lui.


      Giản Nhụy Ái muốn cướp người đàn ông của , còn non tay lắm!


      Chỉ là thể chịu đựng được khi mất người ưu tú như Đơn Triết Hạo, đưa mắt nhìn khắp mọi nơi, ngoài miệng nâng lên tia khinh thường, nếu Giản Nhụy Ái muốn đấu, phải tu luyện thêm mấy năm nữa!


      " thôi! đưa em về." Chốc lát, Đơn Triết Hạo đánh vỡ khí yên tĩnh.


      Lạc Tình Tình biết nên thu tay về, dù sao Đơn Triết Hạo cũng phải đồ đần, cứ dây dưa chỉ là cho nhanh bại trận hơn.


      lắng tai nghe chút, ngoài miệng lộ ra nụ cười gian trá: "A! Bụng của em là đau."


      Đơn Triết Hạo nhìn Lạc Tình Tình ngồi dưới sàn, giọng thê lương làm người ta lo lắng


      Đơn Triết Hạo nhíu chặt lông mày, ngồi chồm hổm xuống: " thôi! đỡ em trở về rồi gọi bác sĩ." Đơn Triết Hạo đưa tay của mình ra, muốn dìu .


      Lạc Tình Tình nhìn Đơn Triết Hạo chút, cầm tay Đơn Triết Hạo, muốn đứng lên, nhưng có hơi sức đứng lên: "Hạo, bụng khó chịu, có thể là bệnh cũ tái phát, có thể xuống gọi bác sĩ giúp em ."


      " được!" Đơn Triết Hạo yên lòng khi để mình sân thượng bệnh viện, mặt thoáng qua những tia quan tâm, nhìn trời sắc chuyển đổi, nhìn đồng hồ tay chút, ngờ thời gian trễ như vậy, mặt lộ ra rối trí biết phải làm sao.


      Vốn quyết định mọi chuyện với Lạc Tình Tình, sau đó giải thích ràng với Giản Nhụy Ái, để cho phải nản chí với tình cảm của bọn họ, nhưng giờ có xuống tìm , cũng quá muộn, chắc ngủ thiếp rồi


      Nghĩ tới đây, trong lòng lập tức thiếu kiên nhẫn!


      có biện pháp! nhàng kéo thân thể Lạc Tình Tình, liền ôm lấy : " ôm em tìm bác sĩ như thế nhanh hơn."


      Giản Nhụy Ái nhìn những hình ảnh trước mắt, dòng nước ấm áp trong mắt do kiềm chế được mà chảy xuống, hung hăng xuyên thấu lòng của , linh hồn như bị đông cứng lại.


      Máu toàn cơ thể chảy ngược lên.


      lẳng lặng nhìn vào đôi mắt Đơn Triết Hạo, khi ôm Lạc Tình Tình chạy về phía , mỗi bước chân của Đơn Triết Hạo, giống như lần búa hung hăng gõ bể tim của , tan nát cõi lòng. Phải như thế nào mới quay lại được đây?


      nhanh chóng nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống, Giản Nhụy Ái nghĩ khóc lớn lên, nhưng khóc nổi, cảm giác toàn thân lạnh lẽo, lạnh từ đầu đến chân, thậm chí cơn lạnh len lõi vào từng tế bào trong người . . . . . .


      Đơn Triết Hạo hơi sửng sốt, có ngờ Giản Nhụy Ái lại xuất tại nơi này, nhìn khóc thút thít, ánh mắt đau lòng như rơi vào địa ngục, khiến tim đau nhói.


      Giản Nhụy Ái có dũng khí đối mặt với , xoay người che mặt lại, sau đó rời , chạy như bay, đau đớn trong lòng giảm bớt phần, chuỗi thanh tàn nhẫn phía sau lưng càng khiến tim đau nhói.


      "Hạo, tiểu thư Giản hiểu lầm, em nghĩ mình cần giải thích với ấy chút."


      " cần, tính tình con nít." Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Giản Nhụy Ái, toàn thân đều là lạnh lẽo, vui .


      Quyền Hàn và Trác Đan Tinh nhìn thấy Giản Nhụy Ái khóc thầm, chạy về phòng bệnh, bọn họ lo lắng hỏi "Nhụy Ái, xảy ra chuyện gì thế?"


      "Làm thế nào đây? Lạc Tình Tình trở lại, hai người bọn họ ở chung với nhau, tớ vẫn là người ngoài cuộc, rốt cuộc cũng phải rời , tại sao lòng của tới đau như vậy?"


      Trác Đan Tinh nhìn thân thể nhắn bò lên giường, cứ run rẩy, ngồi xuống bên cạnh, ôm Giản Nhụy Ái vào lòng, an ủi: "Đừng khóc, Nhụy Ái, tự nhiên sao cậu khổ như thế, tại sao buông tay? là chuyện của hai người, nếu như chỉ người cứ tìm cách dây dưa, đứng chỗ đợi chờ tình , như vậy chỉ là mồ chôn của bản thân mà thôi."


      "Tớ có thể bỏ, nhưng đứa bé phải làm sao? Tớ có tư cách quyết định phá nó, Đan Tinh, lòng tớ rất khó chịu, giống như chết, ấy lựa chọn quay lại bên cạnh Lạc Tình Tình, thế tớ phải làm thế nào đây?"


      Giản Nhụy Ái càng khóc càng lớn, nhờ bầu trời đêm yên tĩnh che giấu.


      "Nhụy Ái, đừng khóc, có tình , còn có tụi , và Đan Tinh bảo vệ em cả đời, đừng khóc."


      Nghe được câu khuyên nhủ của Quyền Hàn, ‘hù… hù’ Giản Nhụy Ái theo thói quen lại tựa lên vai của Quyền Hàn mà khóc thúc thít, từ đến lớn, mọi khi được khóc bả vai , nước mắt từ từ dừng lại.


      Nhưng hôm nay tại sao nước mắt ngừng được? Nước mắt cứ như nước suối lạnh giá ngừng chảy xuống.


      " Quyền Hàn, có phải em rất ngu ngốc ? Biết rất ràng Đơn Triết Hạo có để em trong lòng ta, thế mà em lại cứ rơi vào đó, tại em mong tất cả chỉ là giấc mơ, cuộc đời cho em thêm nhiều hy vọng?"


      Trước kia, Giản Nhụy Ái tin tưởng dưới ngọn đèn tàn là hy vọng mới, tin tưởng vào tình , tin tưởng vào giấc mơ, cũng tin tưởng ông trời mang đến đời kỳ tích, càng thêm tin tưởng, có ngày xuất người, ta dang rộng vòng tay đón


      Bởi vì hạnh phúc phải là nhìn đối phương là ai, mà là hai người tay trong tay cùng nhìn về chỗ.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40: Ép Đơn Triết Hạo Đến Điên



      Đơn Triết Hạo đưa Lạc Tình Tình đưa về phòng bệnh, sau đó lập tức gọi y tá đến chăm sóc .


      Miệng quan tâm đến Giản Nhụy Ái, trong lòng lại ngừng lo lắng, khuôn mặt tuấn mang theo ưu sầu, nhưng đứng ở cửa phòng bệnh của Giản Nhụy Ái, nghe được câu ‘mong tất cả chỉ là giấc mơ, cuộc đời cho em thêm nhiều hy vọng ’ khiến tâm đau đớn.


      "Tiểu Nhụy. . . . . ." đứng ở cửa phòng, nhàng gọi tên .


      Đơn Triết Hạo nhìn thấy Giản Nhụy Ái rúc vào ngực Quyền Hàn, trong lòng sinh ra khó chịu, nhưng cố gắng ngăn cản lửa giận sắp bộc phát, đến đây là muốn giải thích mọi chuyện với .


      thể mang uất ức như thế, lần đầu tiên chịu cúi đầu trước người khác.


      khắc chế tròng mắt, cho nó nhìn chầm chầm vào cánh tay đặt bên hông Giản Nhụy Ái, như thế mắt rất khó chịu, nếu như mắt có thể giết người, tay Quyền Hàn sớm bị chặt ra làm tám khúc, nhịn được nữa, lên tiếng: "Các người ôm đủ chưa?"


      Giản Nhụy Ái giống như là trong mộng, ngẩng đầu nhìn thấy Đơn Triết Hạo đến, cúi đầu đưa mắt nhìn và Quyền Hàn, sau đó đẩy Quyền Hàn ra khỏi ngực của .


      Động tác phủi sạch của Đơn Triết Hạo khiến tim Quyền Hàn đau nhói, chỉ có thể giả bộ hề để ý, đối với chỉ cần Giản Nhụy Ái vui là được, mặc kệ ai là người bên cạnh ? Quyền Hàn chỉ muốn được vui vẻ sống qua ngày.


      mang theo Trác Đan Tinh lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, trước khi còn tới bên cạnh Đơn Triết Hạo : "Đơn Triết Hạo, nên làm ấy thương tổn."


      Đơn Triết Hạo im lặng cho đến khi hai người rời khỏi phòng bệnh: "Tiểu Nhụy, hy vọng em ôm người đàn ông khác như thế." nhìn thấy những giọt nước mắt rơi mặt Giản Nhụy Ái, đau lòng ngồi xuống bên cạnh , bàn tay lớn của vây trọn thân thể nhắn của , đem đến trước lồng ngực vững chải của .


      Giản Nhụy Ái cố nén nước mắt xuống, gắt gao cắn môi, mặc cho Đơn Triết Hạo ôm ấp , mặt của áp sát vào ngực , lại nhớ hình ảnh lồng ngực dịu dàng này mấy giây trước ôm ấy phụ nữ khác.


      vốn là người thích lồng ngực này, nhưng tại, nơi đây lại khiến đau lòng


      Tâm, như bị ai bốp chặt, đau, rất đau


      "Đứa ngốc, mới vừa rồi Lạc Tình Tình gọi ra ngoài, là muốn cho biết, nghĩ thông rồi, rời khỏi quan hệ của chúng ta, chúng ta cần vì ấy mà cãi nhau nữa." Đơn Triết Hạo nhìn gương mặt tiều tụy của , trong lòng bỗng đau xót, cưng chiều ngắt chóp mũi cái.


      Giản Nhụy Ái thể tin được ngước mắt nhìn , bật thốt lên câu nghi vấn: "Tại sao phải ôm ấy?"


      "Bệnh cũ của ấy tái phát, ôm ấy về phòng bệnh, chẳng lẽ em muốn ném ấy đó, mặc kệ tất cả sao? Được! Về sau ấy có phát bệnh trước mặt , vứt ấy ở đó!"


      "Em. . . . . . để cho người kia sao làm?" Tròng mắt Giản Nhụy Ái hốt hoảng, giọng lẩm bẩm .


      Đơn Triết Hạo than tiếng, nâng khuôn mặt nhắn của lên, cưng chiều ngắt bên má , thâm tình : "Tiểu Nhụy, nha đầu ngốc, với em, và Lạc Tình Tình trở thành quá khứ, tụi thể nào tiếp tục, em cần đau lòng lung tung, về sau chỉ cần tin tưởng là được?"


      ! Giản Nhụy Ái là nên tin tưởng lời của Đơn Triết Hạo sao? Đầu thoáng qua hình ảnh hai người hôn nhau, tại sao lại hôn ta? Coi như phát bệnh, hôn có ý gì? Chẳng lẽ nụ hôn có thể trị bệnh sao?


      Coi như điều , thông thường Đơn Triết Hạo kể những chi tiết nhặt, nhưng những chi tiết kia mới quan trọng, nghe được giọng ấy mà tan nát cõi lòng, dối đó thôi.


      Tình phải nên tin tưởng lẫn nhau sao?


      "Tiểu Nhụy. . . . . ." Đơn Triết Hạo thận trọng gọi , phát Giản Nhụy Ái tin mình, ngờ có ngày lại rơi vào hoàn cảnh này, tìm giải thích, trong mắt chỉ toàn là hiểu lầm, ánh mắt hiểu lầm ấy lại khiến nổi giận.


      Đơn Triết Hạo hề thương tiếc đẩy Giản Nhụy Ái ra, giận dữ hét: "Giản Nhụy Ái, rốt cuộc em muốn thế nào? giải thích tất cả với em, em lại tin là sao?"


      Giản Nhụy Ái gì, ngẩng đầu lên nhìn Đơn Triết Hạo, trong mắt lóe lên ngôi sao mang theo nước mắt


      Giọt nước mắt này rơi vào trong lòng Đơn Triết Hạo, trước kia Lạc Tình Tình cũng khóc như thế, cảm thấy phiền não, bây giờ, mọi khi nhìn thấy giọt nước mắt là thần kinh lại đau thắt.


      Đơn Triết Hạo khỏi thở dài: "Tiểu Nhụy, muốn như thế nào em mới có thể tin tưởng đây, người chính là em, và Lạc Tình Tình còn quan hệ gì nữa?"


      cúi người, nhắm mắt lại, muốn đặt lên môi nụ hôn


      Giản Nhụy Ái cố bỏ mặc tình của mình, cắn chặt môi, muốn chuyện với Đơn Triết Hạo.


      muốn mình nhớ , muốn cho biết , kỳ lạ là lại thể ra, nếu hai người muốn ở chung chỗ đều quan trọng nhất chính là phải tin tưởng đối phương.


      Nhưng động tác này của lại chọc giận đến Đơn Triết Hạo: " thể hiểu nổi phụ nữ mà."


      "Dạ, đúng là lòng dạ phụ nữ rất khó đoán, chỉ có Lạc Tình Tình mới là tri kỷ của , là người thích hợp với nhất, ấy hiểu , vậy cứ ở bên ấy , đừng đến chỗ em chịu tội? ai trách đâu."


      khóc thút thít, hầm hừ, Đơn Triết Hạo chưa với được mấy câu, lại tức giận là sao?


      Đơn Triết Hạo hoàn toàn có tính nhẫn nại, nắm đấm trong tay nổi gân xanh, khuôn mặt tuấn lộ ra chút tức giận, thích Giản Nhụy Ái bề ngoài vô cùng yếu đuối nhưng nội tâm lại quật cường, đều đó bức phát điên


      Nếu nghỉ ngơi chút, cũng điên mất, hít hơi sâu, đè nén lửa giận: "Tiểu Nhụy, trong lòng chỉ là mình em, những thứ khác , em tin hay tùy em”.


      ‘ầm’ cửa phòng bệnh bị Đơn Triết Hạo dùng sức đóng lại.


      Giản Nhụy Ái nhìn cánh cửa bị đóng chặt, cố nén nước mắt tuông rơi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :