1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 31: Mê Ly ( )



      Đột nhiên phát dáng vẻ bình thường của đối phương, thế mà khiến lưu luyến quên đường về, đôi mắt thâm thúy chuyển qua nụ cười cưng chiều.


      Nhìn thấy bình an vô , lòng nhõm rất nhiều, giống như đem bom người hủy , có lẽ Cụ Duệ Tường rất đúng, này vô hình vào lòng .


      chưa bao giờ phát có loại tâm tình này, giống như ghét, hơn nữa giống cảm giác từng có trước đây.


      Khóe miệng nâng lên nụ cười hài lòng, nghiêng người đặt nụ hôn lên má .


      Lạc Tình Tình xuất , thấy, Đơn Triết Hạo ích kỷ muốn nhìn phản ứng của !


      thể thừa nhận rất cảm thụ Giản Nhụy Ái!


      biết tại sao mình phải làm như vậy?


      Ba giờ khuya chạy tới đây quan tâm người khác, đây là chuyện từ trước đến nay chưa bao giờ làm, cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm nó. Thế nhưng hôm nay lại giống như nam sinh trẻ trung, Đơn Triết Hạo có phải gặp vận ác gì . Hay đây là chuyện ngoài ý muốn?!.


      "Ừ. . . . . ." Giản Nhụy Ái duỗi ngón tay, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt khó chịu, giống như nằm mơ thấy chuyện vui: "Đừng. . . . . ."


      Nét mặt của trở nên kinh hoàng, giọng run rẩy, làm cho Đơn Triết Hạo cực kỳ đau lòng.


      ngồi xuống ở đầu giường, vuốt ve đầu của , lời trấn an: " sợ, đừng sợ. . . . . . ở bên cạnh em rồi!"


      Giản Nhụy Ái hốt hoảng bắt lấy cánh tay Đơn Triết Hạo, mặt ngừng hướng về cánh tay cọ qua cọ lại, trong mộng rất sợ, giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, vẻ mặt hoang mang dần lấy lại bình tĩnh.


      Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Á như gặp nguy hiểm tìm được chỗ trú an toàn, cái loại mèo bị hoảng sợ, từ từ khiến tâm nóng nảy của nguội lạnh.


      cầm cổ tay của , mở chân ra, nằm xuống, mỗi động tác đều rất cẩn thận, chỉ sợ làm Giản Nhụy Ái kinh sợ.


      Đơn Triết Hạo biết mình cũng có mặt dịu dàng như thế! nhàng đem Giản Nhụy Ái kéo vào trong ngực.


      Giản Nhụy Ái sợ hãi giống như tìm được cảm giác an toàn, theo bản năng hướng về nơi ấm áp.


      ‘xoạt’ Đơn Triết Hạo đột nhiên căng thẳng, cả người cứng lại!


      ôm thân thể mềm mại, hiểu chuyện rồi, cứ nè nheo trong lồng ngực , khiến thân dưới của trở nên phấn chấn.


      Mà Giản Nhụy Ái ngủ lại như biết chuyện gì xảy ra? Nhưng thân thể giãy giụa, muốn tìm nơi ấm áp hơn, tựa như chim Yến qua mùa đông, liều mạng tìm kiếm đất sống ình.


      nhàn nhạt phun hơi thở lên quần áo Đơn Triết Hạo, có ý thức hành động của mình, thành công trêu đùa tính nhẫn nại của Đơn Triết Hạo .


      Đơn Triết Hạo nén được đói khát khó hiểu của mình, lật người đè lên cơ thể Giản Nhụy Ái, che môi của lại. . . . . .


      Giản Nhụy Ái từ trong mộng thức tỉnh, nhìn thấy người đàn ông ôm ấp thương người mình, mắt khỏi trừng lớn!


      Đơn Triết Hạo! Làm sao lại xuất ở phòng của ? Từ trong đôi mắt có thể đoán ra biểu cảm, loại cảm xúc kia khiến Giản Nhụy Ái đỏ mặt.


      "Ừ. . . . . ." Hai mắt nhìn cánh tay cường tráng của , kháng cự xâm phạm của .


      " nên cử động!" Đơn Triết Hạo ra lệnh.


      Giọng như mệnh lệnh rất có lực, khiến Giản Nhụy Ái giãy giụa, lập tức dừng lại, hai người với bốn con mắt cùng chạm nhau.


      Đơn Triết Hạo cúi người ngậm môi của , mùi vị cơ thể vô cùng tốt đẹp, hương vị ngọt ngào hấp dẫn lòng người, từ từ đẩy cánh môi của lên, cay hàm răng của ra, hút dịch vị ngọt ngào của .


      "Ưmh. . . . . ." Giản Nhụy Ái ngăn được mình hả miệng ra, cử chỉ hôn hít của , khiến từ từ lạc mất chính mình.


      Chiếc lưỡi nhàn nhạt từ từ kích thích khát vọng trong lòng Đơn Triết Hạo, nụ hôn đơn giản như thế này thỏa mãn được dục vọng của , dùng lực hôn mạnh, hút chặt lấy, nhưng hút như thế nào cũng thỏa được ham muốn!


      Giản Nhụy Ái đưa ánh mắt mê ly nhìn , nụ hôn của luôn bá đạo như thế, nhưng cũng dễ dàng khiến lửa tình dịu dàng trong bùng cháy.


      Lòng trở nên hoảng loạn, trong nháy mắt bị nụ hôn bá đạo lắp đầy, nội tâm mất cảm xúc, chỉ để mặc cho Đơn Triết Hạo trêu đùa.


      Đơn Triết Hạo khẽ chạm cánh môi , hô hấp của hai người hòa làm , Giản Nhụy Ái nhịn được cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ.


      tham lam uống từng ngụm khí, thời gian nghỉ ngơi, bàn tay Đơn Triết Hạo xâm nhập vào cổ áo , cánh môi đầy đặn chạm lên môi , dùng lưỡi ngừng trêu đùa cánh môi đỏ, sau dò xét trong khoang miệng.


      Đơn Triết Hạo thiết tha muốn đoạt lấy, cắn nuốt vào khiến nó dần đau đớn, nụ hôn khiến cho thần hồn điên đảo, kích thích đến thần kinh của , cũng đem từ trong mộng đánh thức.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32 : Mê Ly (hai)

      Giản Nhụy Ái phát mình mê loạn trong lòng , gương mặt khẽ ửng hồng.

      Lòng run lên, nhớ tới chuyện trong bụng đứa bé, thể làm chuyện ‘vợ chồng’, đặc biệt là ba tháng đầu.

      “ Đơn Triết Hạo, đừng!”

      “Tại sao?” Giọng của Đơn Triết Hạo trở nên khàn khàn, trong lời bao hàm cả bất mãn khi cự tuyệt, lồng ngực cường tráng, theo hô hấp mà phập phồng ngừng, phát ra hơi thở của bậc Đế vương.

      “Em……” Giản Nhụy Ái cà lăm biết nên như thế nào, ánh mắt lóe lên ánh sáng: “Em….tới ngày nghỉ lễ rồi.”

      có cách nào , đối mặt với Đơn Triết Hạo, có cách nào chuyện mình mang thai.

      Lạc Tình Tình, thực muốn hỏi , có tình cảm gì đối với Lạc Tình Tình.

      Giản Nhụy Ái dám hỏi, có dũng khí! sợ nghe được đáp án mình mong muốn!

      Đơn Triết Hạo đưa mắt nhìn gương mặt xấu hổ của Giản Nhụy Ái, mặt tươi cười, đem ôm đến bên ngực.

      Ngay cả khi mình rất muốn , nhưng chọn cách phối hợp với .

      Tự dưng thuận theo tự nhiên, trở nên quan tâm như thế.

      Ôm trong ngực, thân thể xương mềm mại, phát ra mùi thơm ngào ngạt, để trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều, vật giơ lên cao kháng nghị, liều mạng nhịn được.

      Đáng chết! Lúc nào đến? Lúc này, mấy ngày được ‘tiếp đãi’, nên làm cái gì đây?

      “Cảm ơn…….” Đơn Triết Hạo yên lặng .

      “A!” Giản Nhụy Ái nghĩ đến như thế, liền bị Đơn Triết Hạo đánh cái, đau đến trong hốc mắt nhẫn dòng nước mắt.

      Đơn Triết Hạo đem Giản Nhụy Ái đỡ dậy, hai người dựa vào thành giường, Giản Nhụy Ái rúc đầu vào lồng ngực của an, nghe nhịp tim mạnh mẽ khiến đau lòng.

      màn hòa hợp, chưa từng có cảm giác an ủi, hai người giống như cố lặn lội đường xa lên đỉnh núi, rốt cuộc lên cơn bão.

      Giản Nhụy Ái dám ngẩng đầu, sợ mình bừng tỉnh, cho đây chỉ là giấc mộng, mộng tỉnh có gì!

      “Vết thương người, đau ?” ân cần hỏi.

      “Em sao!” giọng mê man trả lời.

      Đơn Triết Hạo buôn lỏng hơi,cảm giác nội tâm ê ẩm được buông xuống.

      Sau khi cùng Giản Nhụy Ái trải qua thời khắc sống còn, Đơn Triết Hạo dịu dàng đối đãi với , dịu dàng của đến nằm mơ cũng chưa từng mơ đến, nhưng thích cảm giác sống trong mộng này.

      Thời gian dừng lại ! cần tiếp nữa!

      Lời ở vách núi đó, lần nữa quay về bên cạnh , lần đầu tiên có người tự nhủ, chết cũng buông tay, đây là lời hy vọng được nghe nhất cuộc đời mình, điều đó càng khiến thêm cảm động.

      giọt nước mắt rơi vào lồng ngực của , nước mắt kìm chế được mà chảy dài, hiểu nội tâm của chính mình, người đàn ông cao cao tại thượng này.

      Lòng sâu lường được, đoán ra nghĩ gì! Điểm này lại để cho bàng hoàng!

      Tròng mắt Đơn Triết Hạo như gương mặt bị nước mặt bọc quanh, nhưng bộ dạng vẫn dịu dàng và đáng , làm cho người ta đau lòng.

      giống như cầm bảo bối, tay chạm vào mặt của , khhoong hiểu vì sao lại khóc.

      Bàn tay lau nước mắt của : “Em khóc cái gì thế? Đừng khóc.”

      Thời điểm nước mắt bắn ra, khiến lòng đau đớn, nhìn thấy nước mắt Giản Nhụy Ái, tim của đau thắt.

      Giản Nhụy Ái thút thít, đem gương mặt đẫm nước mắt vùi vào trong ngực Đơn Triết Hạo, mặc kệ bẩn, cả khuôn mặt vọt trong áo , nước mắt nước mũi của đều lau lồng ngực .

      “Đơn Triết Hạo, tại sao lại bỏ cả sinh mạng của mình để cứu em? xem em giống như đồ chơi, nếu như thế cần gì phải hy sinh như vậy, cũng cần tốt với em như thế, đừng đối xử dịu dàng với em, em chịu được hấp dẫn của .”

      Giản Nhụy Ái sợ bị bỏ lại mình, sợ Đơn Triết Hạo đối với dịu dàng, nhưng khi biết Lạc Tình Tình lần nữa trở về bên cạnh , vậy nó biến thành giấc mộng.

      Mấy ngày nay, đều giống như người sống trong mộng! Tất cả đều giống câu chuyện hoang đường!

      Đơn Triết Hạo nâng mặt của lên, bá đạo hôn lên dòng nước mắt của , tay nhè vuốt ve gương mặt tinh tế của , ngón tay từ từ chuyển qua bờ môi mềm mại, an tĩnh xem xét nét xinh đẹp ấy.

      “Nhìn vào mắt !” dùng giọng điệu như ra lệnh.

      Giản Nhụy Ái bị buộc phải nhìn vào mắt , đưa mắt nhìn ảnh phản chiếu qu tròng mắt , giống như trong nháy mắt dung nhập vào thế giới của .

      “Giản Nhụy Ái, làm bạn thực của , thương em, bảo vệ em được ?”

      Những câu lời vang lên rất có lực, cũng là lời tâm huyết của Đơn Triết Hạo, chút nào gọi là qua loa.

      Giản Nhụy Ái thể tin được, Đơn Triết Hạo thổ lộ với .

      Cái người bá đạo từng chiếm đoạt , lại lời thề son sắt với ép buộc, bá đạo chưa từng dịu dàng như thế, có thể nếu cầm súng chỉa vào đầu cũng kiên định chết thương lượng, lại hy sinh mạng mình vì , thà chết cùng quyết cam chịu.

      là truyền thuyết của thành phố A, còn đứa trẻ mồ côi chẳng có tiếng tăm gì, lại thổ lộ ới đứa trẻ mồ côi.

      Tất cả…..tất cả, cũng phải là ?

      “Chẳng lẽ em muốn…………..” Đơn Triết Hạo đợi lâu cũng thấy Giản Nhụy Ái trả lời, chưa từng với nào những lời buồn nôn như thế, thế mà người trong cuộc lại lời nào khiến tức giận à nha.

      cỗ dịu dàng mãnh liệt bao vây khắp cơ thể Giản Nhụy Ái, đôi tay trắng như tuyết của choàng qua ôm lấy cổ Đơn Triết Hạo, gương mặt tinh tế áp sát vào vai .

      “Em nguyện ý, em nguyện ý…..” hạnh phúc đến khóc lên.
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33: Giản Nhụy Ái, Là Bạn Của Tôi



      Tâm Giản Nhụy Ái lòng nguyện ý, từng tế bào đều nguyện ý làm bạn Đơn Triết Hạo.


      Đơn Triết Hạo hài lòng ôm lấy , bàn tay to lớn choàng qua hông , bàn tay giúp lau nước mắt.


      "Đừng khóc, nhìn thấy nước mắt của em, cảm thấy như ngày tận thế đến vậy, Địa Cầu diệt vong; đừng khóc, lòng của đau chết mất, sau này để cho em khóc nữa, cố gắng khiến cho em hạnh phúc, để cho em trở thành hạnh phúc nhất thế giới."


      "Đơn Triết Hạo!" trái tim Giản NhụynÁi như nở hoa, rúc vào trong ngực Đơn Triết Hạo.


      "Gọi là Hạo, gọi em Tiểu Nhụy, có nghe hay , Tiểu Nhụy. . . . . ."


      "Hạo. . . . . ." mặt Giản Nhụy Ái ửng hồng rồi, miệng cười tươi: "Hạo. . . . . ."


      " tại ngủ giấc , nghỉ ngơi tốt, thân thể mới có thể hồi phục." Đơn Triết Hạo xong, đứng lên muốn rời .


      "Chờ chút. . . . . ." Giản Nhụy Ái nhịn được thở .


      đưa mắt nhìn mặt của , muốn cho , chuyện đứa , lời đến khóe miệng, biết nên như thế nào: "em. . . . . ."


      "Được rồi, em rời được sao? Đứa ngốc, ở sát vách, nơi nào? An tâm ngủ !"


      Giản Nhụy Ái thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, ngoài miệng nâng lên nụ cười, cả người bị hơi thở ấm áp của xuyên qua, đây chính là cảm giác mà thích.


      Dù là quan tâm nhiều, cả người vẫn cảm thấy như mình là hạnh phúc nhất thế gian.


      Quyền Hàn ngồi ở ghế dài trước phòng bệnh, tức giận nhìn Đơn Triết Hạo, người lúc nào cũng ôn hòa và có chừng mực như Quyền Hàn, đối mặt với Đơn Triết Hạo, gương mặt tuấn cũng mang vẻ tức giận, đỏ mắt hồng, râu mặt nhô ra, hiển nhiên ngủ được ngon giấc.


      Đơn Triết Hạo đóng cửa lại, thấy bóng dáng Quyền Hàn vẫn xem thường rời .


      "Đơn Triết Hạo, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?"


      Nếu như phải vì người trước mắt, mọi chuyện cũng xảy ra, Giản Nhụy Ái được bảo vệ nhiều năm thế mà lại rơi vào tay người khác, tâm cũng cảm thấy đau.


      Đơn Triết Hạo cùng đối mặt, nhìn chằm chằm vào Quyền Hàn, khinh miệt : "Tôi làm chuyện gì, cần xin phép !"


      "Đơn Triết Hạo, cậu đừng có mà nhìn cao thấp nhé!" Quyền Hàn bị Đơn Triết Hạo chọc giận, rống to.


      "Ai cao ai thấp?" Đơn Triết Hạo khẽ cau mày, bĩu môi: "Tôi rất ghét ai dùng từ cụ thể!"


      "Đơn Triết Hạo, cậu thích Giản Nhụy Ái, rời xa ấy !"


      "Tôi có thích hay , có quan hệ gì với , huống chi Giản Nhụy Ái tôi, cảm thấy tôi có thể rời khỏi ấy sao? Vậy thích Giản Nhụy Ái, muốn dùng thủ đoạn, để cho tôi rời !" Mi mắt Đơn Triết Hạo trở nên lạnh lẽo, tự nhiên ra.


      Thích, giống như cây kim khiến dây thần kinh đau nhói, đôi tay tạo thành quả đấm, ánh mắt như kẻ sắp giết người, thở hổn hển, cắn răng nghiến lợi : "Tôi cho phép cậu làm tổn thương ấy, nghe chưa!"


      "Vậy tôi cho biết, có tư cách trông nom chuyện của tôi." Đơn Triết Hạo cười lạnh, ánh mắt khóa chặt Quyền Hàn, trong mắt thoáng qua tia giễu cợt.


      Quyền Hàn biết thương trường Đơn Triết Hạo là người ngang ngược, ai bì nổi, ngờ gặp ta, ta cũng bá đạo như thế, lạnh lùng, khiến tức đến xanh mặt, đôi tay nắm thành quả đấm, nếu như phải vì nghĩ cho Giản Nhụy Ái, muốn ra tay với ta.


      "Tôi quan tâm chuyện tình cảm của cậu, nhưng cậu làm tổn thương Nhụy Ái, tôi phải nhúng tay vào!"


      Tùy, Đơn Triết Hạo dùng tay nắm lấy cổ áo của Quyền Hàn, khách khí : "Giản Nhụy Ái, ấy là người phụ nữ của Đơn Triết Hạo, về sau cần chú ý đến ấy, tốt nhất cút xa chút cho tôi."


      Tiếp theo, buông tay, Quyền Hàn lảo đảo mấy bước, nhếch nhác lo lắng, giống như gà trống thua trận, vô lực ngã ghế.


      ràng biết Giản Nhụy Ái Đơn Triết Hạo, còn thủy chung là người nằm ngoài cuộc tình của họ.


      Đơn Triết Hạo lạnh lùng quét nhìn ngồi ghế, sau đó xoay người rời .


      . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      Hôm sau, Giản Nhụy Ái xuất tại phòng bệnh của Đơn Triết Hạo, ngồi đầu ở giường giúp Đơn Triết Hạo gọt táo .


      Y Thiếu Thiên nhìn màn ấm áp, đùa giỡn : " ngờ Giản Nhụy Ái gấp như thế, chuẩn bị thành bà Đơn rồi à, đem Đơn tổng chăm sóc kỹ thế."


      Cụ Duệ Tường phối hợp quăng ánh mắt tới.


      Khiến trái táo trong tay Giản Nhụy Ái có chút vội vã, suýt tự cắt vào tay mình, ‘a!’


      Đơn Triết Hạo khẽ cau mày, trừng mắt nhìn Y Thiếu Thiên cái, Y Thiếu Thiên cũng dám chọc nữa.


      kéo tay Giản Nhụy Ái, quan sát cẩn thận: "Như thế nào?"


      Giản Nhụy Ái nhìn Đơn Triết Hạo quan tâm mình, trong lòng ‘hồi hộp’ phen, bốn con mắt đều nhìn , mặt khẽ ửng hồng, xấu hổ rút tay về: "Em . . . . . em sao."


      Đơn Triết Hạo kéo Giản Nhụy Ái qua, đặt tay lên eo , làm hại Giản Nhụy Ái lảo đảo mấy bước, tựa vào người của Đơn Triết Hạo.


      hướng về phía hai người bạn mình, tuyên bố: "Tôi cho các người biết chuyện?"


      "Chuyện gì?" Y Thiếu Thiên nghi ngờ nhìn Đơn Triết Hạo.


      Cụ Duệ Tường hứng thú nghiêng đầu nhìn bọn họ, đợi lời kế tiếp của Đơn Triết Hạo.


      " ấy." Đơn Triết Hạo đem cây dao gặm và quả táo tay Giản Nhụy Ái đặt ở đầu giường, ôm cổ của , động tác hù sợ, cảm giác Đơn Triết Hạo có cái gì đó đúng, câu kế tiếp của Đơn Triết Hạo, càng làm cho người ta kinh ngạc đến ngây người .


      Thấy : "Từ nay về sau, ấy chính là bạn của tôi." chính thức tuyên thệ chủ quyền.


      "Oa ồ! Quá tuyệt vời!" Y Thiếu Thiên liền , cười ha ha.


      "Chúc mừng hai người!" Cụ Duệ Tường chân thành chúc mừng, từ khi Lạc Tình Tình rời , chẳng thấy Đơn Triết Hạo đối đãi với nào như thế.


      Đến phiên Giản Nhụy Ái mờ mịt, thấy bọn họ mỉm cười, cảm thấy xin lỗi, muốn biểu đạt chút cảm xúc, trong phòng bệnh đột nhiên có người nữa bước vào.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34: thể đuổi con


      Kể cả Đơn Triết Hạo cũng bất ngờ!

      Chỉ thấy vóc người cao gầy, mặc chiếc áo đầm màu lam nhạt, đôi mắt sáng, giày cao gót, mỗi bước đều khiến căn phòng vang lên thanh, chiếc mắt kính to che mất đôi mắt của ta.

      Nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp của ấy, đôi môi vẽ ra đường cong tuyệt mỹ, tay cầm bó hoa tươi.

      Giản Nhụy Ái đưa đôi mắt nhìn về phía ta, dò xét cẩn thận kia, biết người đó là ai, tâm như bị sét đánh giữa trời quang, lòng đau nhói.

      Đơn Triết Hạo kinh ngạc nhìn ra cửa, ngay cả Giản Nhụy Ái khẽ kêu lên, cũng như nhìn thấy, đưa mắt nhìn chằm chằm người ngoài cửa.

      Lạc Tình Tình!

      Thân thể to lớn của Đơn Triết Hạo bỗng chấn động, trong mắt kinh ngạc, ngờ ta biết mất lâu như thế, lại có thể bình tĩnh đứng trước mặt như vậy.

      người vẫn tồn tại dáng vẻ dịu dàng, chỉ là vẻ mặt tái nhợt, so với gương mặt đỏ thắm trước kia, có chút khác biệt, coi như ta trang điểm để che giấu, nhưng son phấn nhiều đến mấy, cũng che đậy được, tiều tụy.

      Chỉ thấy Lạc Tình Tình tự nhiên vào, bỏ qua chú ý của tất cả mọi người, đến trước mặt Đơn Triết Hạo, tự nhiên đem hoa đặt bên cạnh Đơn Triết Hạo, chuyên tâm đem hoa cắm vào bình, động tác thuần thục giống như mới chính là chủ nhân của căn phòng này.

      Cả căn phòng tiếng động, lẳng lặng nhìn , suy đoán phản ứng của .

      Lạc Tình Tình hạ mắt xuống, ngay sau đó, nước mắt lưu lại khuôn mặt xinh đẹp, lẩm bẩm : “Hạo, em trở về.”

      Vẻ ngoài điềm đạm và đáng , nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lẽo của Đơn Triết Hạo.

      Đơn Triết Hạo đem tất cả dò xét lần, cuối cùng đưa ánh mắt dừng lại người Giản Nhụy Ái, lại thấy đôi mắt đầy vẻ ưu thương.

      biết Lạc Tình Tình sao?

      Khi nhìn thấy vẻ đau lòng của , trong lòng giống như xẹt qua vết thương.

      Lạc Tình Tình biết ánh mắt Đơn Triết Hạo nhìn người nào, hướng về phía Giản Nhụy Ái, mỉm cười : “Cám ơn chăm sóc Hạo, về sau tôi gọt táo cho ấy!”

      Lời của thành công gieo vào khí quả bom lợi hại, trong nháy mắt đem đầu óc Giản Nhụy Ái nổ thành tro bụi. Trong giây lát đó, vật tay rơi vào tay Lạc Tình Tình.

      Giản Nhụy Ái giật mình đứng nơi đó, biết làm sao, linh hồn bị người ta lấy hết, nhìn Lạc Tình Tình, biết ta tính làm gì?

      Nhưng nhìn ta bình tĩnh, tự cấp cho mình quyền gọt táo cho Đơn Triết Hạo ăn, hai người thoạt nhìn vô cùng xứng đôi. Ý nghĩ như vậy khiến Giản Nhụy Ái nổi điên, ghen tỵ, tâm tình thiện lương nay bị xé thành trăm mảnh!

      chỉ có Giản Nhụy Ái kinh ngạc, Y Thiên Thiên và Cụ Duệ Tương đứng bên cạnh cũng kinh ngạc!

      Đơn Triết Hạo nằm giường, trong lòng như bị rách ra mảnh lớn, sóng đánh ầm ầm, thân thể to lớn ngồi dậy, hung hăng đoạt lấy cây dao trong tay Lạc Tình Tình.

      nhìn chăm chăm vào Lạc Tình Tình, giận dữ hét: “Lạc Tình Tình, muốn làm gì? chạy trốn, tôi còn chưa tính sổ với , tại đến đây làm gì?”

      Nước mắt lặng lẽ rơi mặt Lạc Tình Tình, nhìn chăm chăm Đơn Triết Hạo, trong mắt cần cũng biết, toàn là tia đau lòng, giống như nó bao hàm quá nhiều đau thương trong câu chuyện xưa.

      “Hạo, em có nguyên nhân nên mới xa , nhưng phải tin tưởng em, em , nhất định phải tin tưởng em.”

      dứt lời rồi, liền liều mình nhào vào lồng ngực Đơn Triết Hạo, động tác thân mật như vậy, làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.

      Đơn Triết Hạo dùng sức kéo Lạc Tình Tình ra, quắc mắt trừng mi rống giận: “Lạc Tình Tình, tôi đánh phụ nữ, nhưng đừng có chọc giận tôi.”

      “Hạo, làm sao có thể những lời làm người khác đau lòng như thế? Từ đến lớn, bao giờ lớn tiếng với em, đánh em. Hôm nay lại muốn đánh em, cũng bởi vì em lời giả dối, muốn đánh em, em hiểu muốn em rời khỏi ?”

      Y Thiên Thiên đem Lạc Tình Tình kéo ra: “Lạc Tình Tình, cần quá đáng như thế, đạo lý. Tổng giám đốc Đơn có bạn khác, còn ôm tổng giám đốc Đơn như thế, bạn ấy nghĩ như thế nào.”

      “Phụ nữ… bạn ?” Lạc Tình Tình lườm Giản Nhụy Ái cái, nghiêng đầu nhìn Đơn Triết Hạo: “… Chúng ta chưa chia tay, làm sao lại tìm bạn khác? quá đáng.”

      “Trước, chỉ vì cảm thấy hiểu được tôi, nên mới cùng qua lại, ngày đó chọn rời , cũng biết hậu quả, tôi muốn làm khó … tốt nhất nên thức thời chút, rời khỏi đây cho tôi.”

      Đơn Triết Hạo giận dữ hầm hừ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lạc Tình Tình cái, cũng cảm thấy bẩn.

      Giản Nhụy Ái kinh ngạc đến ngây người nhìn bọn họ, mím môi nhìn tất cả, tay mất tự nhiên, giống như lòng của , níu chặt lấy đau thương.

      “Y Thiên Thiên, kéo ta ra ngoài, tôi muốn nhìn thấy điên này ở trong phòng tôi nữa, lôi .” Tròng mắt Đơn Triết Hạo đầy tức giận, lộ ra tia nhịn được.

      Y Thiên Thiên nhận được mệnh lệnh, chờ đợi, mở cửa đuổi người: “Lạc Tình Tình, cần nổi điên. Tổng giám đốc Đơn còn thích , nên nhanh chóng rời , tránh cho mọi người lúng túng!”

      “Tôi… cần , Hạo, em biết sai lầm của mình rồi, em nên đối với người lớn chút. Em hiểu mình sai rồi, cầu xin đừng đuổi em . Em thể rời xa , cầu xin .”

      “Y Thiên Thiên, cậu ăn cơm chùa sao…”

      Lạc Tình Tình nhìn Đơn Triết Hạo tuyệt tình như thế, nhưng từ hai người cùng lớn lên, ít nhiều cũng hiểu tính tình của Đơn Triết Hạo. Đơn Triết Hạo thích mềm thích cứng, tha cho ai phản bội mình, tự mình chấp nhận phản bội , nhất định tha thứ cho người đó.

      có được tha thứ của , chỉ là người khác, đó phải là chuyện liên quan đến .

      “Hạo, thể vô tình như thế, có thể đuổi em , nhưng thể đuổi con của mình …”

      Lạc Tình Tình ngã quỵ trong phòng bệnh, trước ánh mắt của mọi người, bất tỉnh.
      Last edited by a moderator: 26/3/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35: Nguyên Nhân Rời



      Đơn Triết Hạo ôm lấy Lạc Tình Tình, bế về phía giường lớn, hướng về phía Y Thiếu Thiên sửng sốt, quát: "Nhanh lên chút, gọi bác sĩ!"


      Giản Nhụy Ái kinh sợ, nhìn thấy Đơn Triết Hạo nhổ hết kim tiêm mình, bất chấp tất cả chạy đến ôm Lạc Tình tình, nhìn thấy vẻ lo ấu mặt , khắc kia biết Lạc Tình Tình vẫn tồn tại trong lòng Đơn Triết Hạo.


      Thân thể yếu đuối của bỗng chấn động, trong mắt tràn ngập nước mắt, cố nén để nó chảy xuống.


      Bác sĩ chạy tới, trong lòng khẩn trương nhìn bác sĩ, thấy lông mi ông cau chặt: "Tổng giám đốc Đơn, vị tiểu thư này, thân thể rất suy yếu, trải qua căn bệnh nặng, nhưng là bệnh gì phải quan sát thời gian và kiểm tra tổng quát mới , chỉ có thể xác định chuyện, vị tiểu thư này mang thai."


      Giản Nhụy Ái cảm thấy cơ thể mình rơi xuống hố sâu vạn kiếp, bên trong có ánh sáng, chỉ có bóng đen ngự trị.


      lảo đảo mấy bước, dựa vào vách tường bên cạnh, cắn cánh môi run rẩy.


      Y Thiếu Thiên nhìn người giường bệnh: "Tổng giám đốc Đơn, nên bị lừa, đây có khả năng là quỷ kế của Lạc Tình Tình, đứa bé nhất định là của ."


      Đơn Triết Hạo gì, con ngươi nhìn về phía Giản Nhụy Ái, biết nên giải thích như thế nào?


      "Hạo, Hạo. . . . . ." LạcTình Tình thức tỉnh, vừa ngồi dậy liền nhào vào trong ngực Đơn Triết Hạo.


      "Lạc Tình Tình, thế nào. . . . . ." Đơn Triết Hạo bất ngờ thức tỉnh, theo bản năng nhìn về phía sắc mặt tái nhợt của Giản Nhụy Ái.


      Giản Nhụy Ái hạ thấp tầm mắt, cố gắng nhìn tới hình ảnh bọn họ thương nhau, nó khiến tim đau nhói.


      Nội tâm Đơn Triết Hạo kinh ngạc, đẩy Lạc Tình Tình ra khỏi lồng ngực mình, chờ Lạc Tình Tình giải thích .


      "Hạo." Giọng của Lạc Tình Tình hơi run rẩy, ánh mắt khóa chặt Đơn Triết Hạo.


      Đơn Triết Hạo nhìn Lạc Tình Tình đau đớn, tình cảm trong lòng trở nên phức tạp, muốn hỏi rốt cuộc mang theo bao nhiêu bí mật?


      "Hạo, lúc vừa định cầu hôn với em, là lúc em biết mình ngã bệnh, hơn nữa còn là bệnh trị được, loại vi khuẩn có thể từ từ ăn mòn cơ thể em.


      Khi đó em muốn liên lụy , cho nên em chọn rời .


      ngày kia, vui mừng tổ chức buổi tiệc cầu hôn long trọng cho em, nhưng bệnh tình của em tái phát, tin tưởng ông trời cho em quyết định, rằng em phải rời khỏi , thể liên lụy .


      Em lựa chọn qua Mĩ điều trị, nếu như chữa khỏi, em lại trở về với , nếu như trị hết, em chết ở đất Mĩ.


      Nhưng bác sĩ lại cho em biết, em mang thai, nghe được tin dữ ấy em biết làm sao, thân thể em, em còn lo xong, bác sĩ đề nghị em hủy đứa bé .


      Nhưng đứa bé chính là máu mủ của em và , em nhẫn tâm giết đứa bé? Nếu bỏ đứa bé , việc em trở về hay , đứa bé này cũng có quyền được quyết định, em trở về đây là muốn hỏi ý kiến của . . . . . ."


      Lạc Tình Tình ra lời, nước mắt ướt nhẹp con ngươi, gương mặt điềm đạm và đáng bỗng chốc trở thành thê lương.


      "Cái gì, em cái gì? Em lại lần nữa cho nghe." Giọng của Đơn Triết Hạo trở nên chấn động, bàn tay to của nắm lấy bả vai Lạc Tình Tình, trong mắt đều là tia khiếp sợ.


      Lạc Tình Tình nhìn Đơn Triết Hạo kích động, nước mắt như trân châu chảy xuống gương mặt , rơi vào ga giường trắng: "Hạo, hiểu em mà, em lừa gạt , trước kia cũng như thế, chưa bao giờ em muốn dối , em hiểu cuộc đời này ghét nhất là phản bội."


      , thể nào! Đơn Triết Hạo thể đứng vững, thân thể bỗng lay động, chuyện biến thành như vậy, như trở thành đứa con nít!


      Tay Đơn Triết Hạo bóp chặt vai LạcTình Tình, nếu như phản bội , có lẽ rất dễ tiếp nhận, nhưng kết quả như thế này, thể chịu đựng nổi!


      Con mắt lạnh lẽo nhìn chòng chọc vào Tình Tình, hình như muốn nhìn thấu cõi lòng , mi mắt nhíu chặt lại vì thể thấy bất cứ gì bên trong!


      Lạc Tình Tình ở bên cạnh Đơn triết Hạo nhiều năm, cũng biết tâm tư của , nhàng rúc vào trong ngực của , : "Hạo, biết ? Mấy tháng qua, mỗi ngày em đều phải đấu tranh với bệnh tật, sớm khôi phục, liền trở về bên cạnh .


      Thời gian chữa bệnh, trong lòng em chỉ nghĩ đến , vì muốn được sống bên cạnh mới tiếp thêm dũng khí cho em."


      Mỗi câu của đều như thanh kiếm sắc bén, đâm vào trong tâm Giản Nhụy Ái.


      Giản Nhụy Ái cố đè xuống những mất mát và đau đớn trong lòng xuống, giọng : "Hạo, em... em trước."


      tiếp tục nghe nổi nữa, trước kia, cho là Lạc Tình Tình vứt bỏ Đơn Triết Hạo, ngờ kia lại chịu đau thương như thế.


      Giản Nhụy Ái muốn thương tiếc cho ta, nhưng khống chế được mình, mắt đẹp nhìn chằm chằm vào đáng thương ấy.


      Đơn Triết Hạo khẽ giật mình, nhìn Giản Nhụy Ái rời , vội vàng đứng lên, tay gắt gao cầm tay Giản Nhụy Ái: "Đừng ."


      xoay người nhìn , nhìn con mắt bi thương của , có thể đọc hiểu lòng của .


      Giản Nhụy Ái thê lương cười tiếng, hất tay Đơn Triết Hạo ra, nước mắt che giấu được, giống như nước biển tràn ra, chạy ra ngoài.


      "Tiểu Nhụy. . . . . ." Đơn Triết Hạo bất chấp tất cả đuổi theo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :