1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 254: Người đàn ông có người khác ở trong lòng, có để bụng ?

      ta ngoài cười trong cười mà : “ Duệ Tường, sau này em có thể thường xuyên đến công ty được ?”. Gần quan được ban lộc, thể thua dưới tay Vương Thiến Như.


      Đầu Cụ Duệ Tường cũng thèm ngẩng, “Ừm!” chuyên tâm dọn dẹp đồ ăn, đưa cho Lý Thấm, “Gửi lời cám ơn đến mẹ em, hôm nào đến thăm bà ”.


      “Dạ dạ…” Lý Thấm cầm đồ ăn, thêm mắm thêm muối : “ Duệ Tường, phải thường đến nhà chơi chút, mẹ em rất nhớ đấy”.


      Cụ Duệ Tường quan tâm lắm, khẽ gật đầu, rồi lại bắt đầu bận rộn làm việc.


      Lý Thấm nhìn Cụ Duệ Tường nghiêm túc làm việc, bĩu môi vui ra ngoài.


      Cụ Duệ Tường ngẩng đầu mỉm cười bất đắc dĩ nhìn Lý Thấm rời , kỳ , biết chủ ý của Lý Thấm nhưng muốn quan tâm, nếu phải nể mặtvú Vương để ý đến Lý Thấm.


      Dù sao cũng thích phụ nữ lòng dạ quá sâu.


      Khiết Đan Đan thấy Lý Thấm xuất , cũng biết Lý Thấm có ý tốt, cầm điện thoại báo cho Vương Thiến Như.


      Vương Thiến Như chuyện với Trọng Thiên Kỳ xong, lại xoay đầu nằm xuống giường, dù sao buổi chiều cũng phải làm.


      “Tít tít” Tiếng điện thoại lại vang lên, kiên nhẫn bắt máy. “Này, nếu như có chuyện gì, tự chặt tay cho em”.


      “Con điên này, sao em làm?”. Khiết Đan Đan rất lo cho Vương Thiến Như, hôm nay Tổng giám đốc với ấy xin nghỉ, cứ lo là ấy gặp phải chuyện may, nhưng nghe giọng ấy rất hùng hồn. Chứng tỏ ấy có việc gì đáng ngại.


      “Ặc…. Em xin nghỉ đấy!” Vương Thiến Như như quan tâm.


      “Tổng giám đốc của em sắp bị hồ ly tinh câu rồi, còn ở đó giả bộ bệnh xin nghỉ nữa”. Trong lời của Khiết Đan Đan chất chứa hài lòng vô hạn, ràng em ấy đòi chết đòi sống muốn theo đuổi Tổng giám đốc, bây giờ lại để mặc cho Tổng giám đốc ở cùng người phụ nữ khác.


      “Cái gì?” nghe Khiết Đan Đan , trong lòng Vương Thiến Như mơ hồ chua chua, Lý Thấm vốn là người phụ nữ của Cụ Duệ Tường, bọn họ đứng cạnh nhau xứng đôi như thế.


      Hơn nữa, dáng dấp Lý Thấm cực kỳ giống Giản Nhụy Ái, Giản Nhụy Ái lại là nỗi đau trong lòng Cụ Duệ Tường.


      “Người phụ nữ hôm nay đến hình như gọi là Lý Thấm, vừa vừa cười với Tổng giám đốc, Tổng giám đốc đối xử với ta rất khác biệt”.


      ấy là bạn của Tổng giám đốc!” Vương Thiến như tốt bụng .


      “Cái gì?” Khiết Đan Đan kinh ngạc hét toáng lên, quên mất mình ở trong phòng làm việc, vội ngượng ngùng xin lỗi đồng nghiệp, rồi lại núp ở chỗ người, giọng : “Em cái gì? Bạn Tổng giám đốc, vậy còn em sao?”.


      Vương Thiến Như đặc biệt khó chịu như bị dao găm cắt. Nếu như là người phụ nữ khác có thể từ thủ đoạn nào để tranh giành, nhưng Lý Thấm là bé hiền lành nên sao có thể nhẫn tâm tranh giành với Lý Thấm đây? Lý Thấm để ý đến nguy hiểm cứu , có dũng khí lấy oán trả ơn sao?


      lắc lắc đầu, cho nước mắt chảy ra, “Chị Đan Đan, em thất tình rồi, có thuốc gì có thể dùng để trị thất tình ?”.


      “Em kiếm được sao?”


      được!”. kể từ khi Lý Thấm xuất cứu mình, Vương Thiến Như vượt qua được áy náy trong lòng.


      “Được rồi! Người ta để trị bệnh thất tình cứ đón nhận tình mới, ra Trọng Thiên Kỳ cũng tệ, mà ta lại còn si tình với em như thế”. Khiết Đan Đan cảm thấy dường như Trọng Thiên Kỳ có vẻ thích hợp với Vương Thiến Như hơn, dù sao trong lòng ta cũng chỉ có mỗi Vương Thiến Như còn Tổng giám đốc giống vậy, ấy quá u ám, chừng chỉ hoàn toàn là dằn vặt.


      Vương Thiến Như im lặng, lúc tắt máy, đầu kêu ong ong như muốn nổ tung, nằm giường nhúc nhích được.


      Điện thoại di động reo lên, cứ ngỡ là Khiết Đan Đan, ai ngờ lại là Trọng Thiên Kỳ lại gọi tới.


      Đột nhiên nhớ đến lời Khiết Đan Đan , khỏi lắc đầu cái, làm sao có thể nghĩ đến việc cùng chỗ với Trọng Thiên Kỳ để cứu bản thân mình. được, đối xử với Trọng Thiên Kỳ như vậy chính là tổn thương ấy, hơn nữa trao thân cho Cụ Duệ Tường rồi.


      "A lô!" Vương Thiến Như chỉnh đốn lại suy nghĩ của mình, nhận điện thoại.


      "Vương Thiến Như, mở cửa nhanh lên." Trọng Thiên Kỳ kêu ầm lên.


      "Được!" Vương Thiến Như nghe thấy tiếng gõ cửa, nhảy xuống giường, lúc mở cửa, nhìn thấy đồ đạc lỉnh kỉnh trong tay Trọng Thiên Kỳ.


      kinh ngạc đến nỗi ngẩn người sửng sốt, “ làm gì vậy? mua cả siêu thị đem về luôn rồi”.


      Trọng Thiên Kỳ thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi, cũng muốn đáp lời Vương Thiến Như, lách người bước vào, “ mệt muốn chết luôn rồi, em đừng có để đứng ngoài cửa vậy chứ”.


      nằm ghế salon, thể động đậy vì thể lực bị tiêu hao quá mức


      Vương Thiến Như rót cho Trọng Thiên Kỳ ly nước, khinh thường đá đá chân . “ uống nước ”.


      Bắt đầu kiểm tra xem Trọng Thiên Kỳ mua cái gì về, đúng là nhiều đấy, đồ đạc đủ loại kiểu dáng thứ gì cũng có, cầm miếng rửa chén, “Đại thiếu gia, mua miếng rửa chén làm gì?”.


      “Cái đó là người trong siêu thị đưa, cũng biết phải dùng làm gì?” Trọng Thiên Kỳ uống cạn ly nước, trong lòng cũng thoải mái hơn.


      Vương Thiến Như trợn mắt, Trọng Thiên Kỳ đúng là đại thiếu gia mười ngón tay dính bùn, quả có thể giải thích tại sao biết miếng rửa chén dùng để làm gì.


      lựa trái lựa phải trong túi đồ, chịu thua tên công tử bột này rồi, cả túi đồ lỉnh kỉnh nhưng có gì ăn được, chỉ tìm được duy nhất hai gói mì ăn liền.


      Trọng Thiên Kỳ lúng túng nhìn Vương Thiến Như, từ đến lớn chưa từng siêu thị, cũng phân biệt cái nào là đồ ăn.


      chộp lấy mì ăn liền, “Em cần ăn, mua lại là được”.


      Vừa dứt lời, liền đứng dậy muốn , Vương Thiến Như rất cảm động, có lẽ do ngã bệnh nên dễ bị xúc động hơn!


      ôm lấy Trọng Thiên Kỳ từ phía sau, vành mắt đỏ lên, nước mắt cảm động lăn dài má. đại tiểu thư phải sống ở nơi lạ nước lại cái, có người thân chăm sóc như vậy, ngày ngày phải chịu ức hiếp của Cụ Duệ Tường, bỗng nhiên lại có người quan tâm mình như vậy, săn sóc mình như vậy.


      có lý do gì mà cẩn thận cân nhắc Trọng Thiên Kỳ, có lẽ ở cùng ấy, mình quên được Cụ Duệ Tường.


      Trọng Thiên Kỳ ngây ngẩn cả người, biết phải làm gì? Xoay người nhìn Vương Thiến Như khóc, cho là Cụ Duệ Tường lại ức hiếp , “Có phải Cụ Duệ Tường lại bắt nạt em , để thay em dạy dỗ ta”.


      “Chúng ta ở cùng chỗ !” Vương Thiến Như đỏ mặt, lời như thế mà để nữ sinh mở miệng, quả có chút xấu hổ.


      "Hả…” Trọng Thiên Kỳ ngẩn người, thể tưởng tượng nổi, giọng lại hơi run rẩy, “Em… em… cái gì?”.


      Đột nhiên, nhìn bộ dạng ngây ngốc của Trọng Thiên Kỳ khiến Vương Thiến Như nín khóc mà cười, “Em biết là rất công bằng với , cũng biết trong lòng em có Cụ Duệ Tường, em cố gắng quên ta, nếu như để ý…”.


      để ý, để ý….” Trọng Thiên Kỳ sướng đến phát điên rồi, ngờ Vương Thiến Như ưng thuận, kích động đến nỗi nên lời, “ giúp em, để em quên Cụ Duệ Tường, trong lòng hoàn toàn hoàn toàn chỉ có , làm cho em đau lòng, càng làm em khóc, em nhiều, bảo vệ em”.


      Vương Thiến Như nhìn Trọng Thiên Kỳ, ngờ cũng có người lòng với mình đến thế, cảm động rúc vào ngực , lẳng lặng ôm , muốn tìm được an ủi trong ngực .


      tìm được cảng tránh gió của mình, cho nên muốn chào tạm biệt với Cụ Duệ Tường.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 255: Người phụ nữ mập mạp

      tìm được cảng tránh gió của mình, cho nên muốn lời tạm biệt với Cụ Duệ Tường.


      "Cảm ơn !" xuất phát từ nội tâm mà cảm ơn Trọng Thiên Kỳ, đều là khiến cảm thấy ấm áp.


      Vương Thiến Như đẩy Trọng Thiên Kỳ ra: "Chúng ta ăn mỳ ăn liền !"


      Trọng Thiên Kỳ gật đầu cái, nhìn bóng dáng Vương Thiến Như rời , mới kịp phản ứng lại, nghĩ rằng hạnh phúc lại đến dễ dàng như vậy, vui mừng đến mức kêu lên: "Ya!"


      Vương Thiến Như khó hiểu quay đầu nhìn Trọng Thiên Kỳ nghi ngờ: "Làm sao vậy?"


      ". . . . . . có chuyện gì!" Trọng Thiên Kỳ xoay xoay đầu: "Nhanh nấu mỳ ăn liền."


      "Vâng!" Vương Thiến Như vui vẻ đồng ý, dáng vẻ Trọng Thiên Kỳ rất đáng , hoàn toàn là mẫu người thích.


      Qua thời gian ngắn.


      "Nấu xong." Vương Thiến Như chia mỳ ăn liền mình nấu xong làm hai tô bưng ra, mỉm cười đặt chiến lợi phẩm lên bàn.


      là thiên kim đại tiểu thư, từ thích va chạm với bên ngoài, có thể tự làm được những món ăn đơn giản, nếu chết đói.


      Trọng Thiên Kỳ đưa tay đỡ lấy tô mỳ, thể chờ đợi mà húp ngay.


      "Này này. . . . . . muốn phỏng chết à, cẩn thận chút." Vương Thiến Như vội vàng ngăn lại, cả ngày nay ăn cơm cũng chưa đến mức giống như quỷ chết đói đầu thai như .


      "Đưa đũa cho !" Trọng Thiên Kỳ đoạt lấy chiếc đũa và muỗng canh, nếm thử sợi mì, quả tệ.


      Vương Thiến Như đứng nhìn Trọng Thiên Kỳ, cứ muốn nghe được lời khen ngợi từ trong miệng của , nhưng Trọng Thiên Kỳ chỉ cắm cúi ăn mà có ý kiến gì


      "Này." đá đá bắp đùi Trọng Thiên Kỳ: "Quỷ chết đói nhà , đánh giá cho em, mỳ ăn ngon ?"


      "Còn cần phải cố gắng thêm nữa." Trọng Thiên Kỳ miễn cưỡng đánh giá cho , nhưng mà chiếc đũa và miệng hề dừng lại.


      đoạt lấy đũa mì trong tay của Trọng Thiên Kỳ, là người đàn ông kỳ quặc, muốn nghe được lời khen ngợi lại khó khăn như vậy, chính là cùng dạng với Cụ Duệ Tường. Mất công làm đồ ăn cho ta ăn mà giọng điệu chuyện lại lạnh như băng như thế khiến rất khó chịu.


      Trọng Thiên Kỳ đoạt lại đũa mỳ tay của : "Đừng náo loạn, em nấu mì ăn rất ngon, ăn ngon vô cùng."


      " ?" Bây giờ mới vui vẻ ngồi xuống, cũng bắt đầu ăn mỳ. phải khoe khoang, kĩ xảo nấu mỳ ăn liền của thuộc hạng tốt nhất.


      Trước kia, lúc thường chạy đến nhà Cụ Duệ Tường, cũng nấu mỳ ăn liền cho Cụ Duệ Tường ăn, khi đó chân của được tốt.


      thường chạy chăm sóc , từ ăn sung mặc sướng chưa từng chăm sóc người khác, nhưng mà vì tình của mình, bỏ ra rất nhiều, nhưng tại sao mà có thu hoạch. Kết quả đợi được là nhìn thấy ôm người phụ nữ khác vào trong ngực.


      Tại sao? Cho dù chờ đợi như thế nào, cố gắng ra sao, Cụ Duệ Tường cũng vẫn mình.


      Đột nhiên hốc mắt cay cay, lỗ mũi nghẹn lại rất khó chịu, dường như có chất lỏng muốn rơi xuống từ vành mắt.


      Trọng Thiên Kỳ lấy quả trứng từ trong chén của : "Cái trứng này tệ, cho ăn !"


      "Cái gì? trộm trứng người ta, mau trả trứng lại cho em!" Vương Thiến Như vất vả mới cứng rắn đẩy nước mắt trở lại, muốn gắp trứng, lại bị Trọng Thiên Kỳ cướp mất.


      "Em nhường trứng cho ăn, dù sao em cũng mập như vậy, ăn quá nhiều thức ăn dinh dưỡng bị mập hơn." Trọng Thiên Kỳ muốn quyết tâm lấy thêm quả trứng chịu buông ra.


      Bốn mắt nhìn nhau, khổ sở, thầm chịu đựng, ra đều biết.


      Vương Thiến Như phải là người dễ nhận thua, hơn nữa phụ nữ ghét nhất bị người khác ấy mập, là Trọng Thiên Kỳ giẫm lên ranh giới cuối cùng của : "Đáng chết, em mập chỗ nào, vóc người đẹp."


      Đúng vậy, vóc người của xem như tệ, con mắt của Trọng Thiên Kỳ mọc ở nơi nào?


      "Chính là mập." Kẻ đầu sỏ Trọng Thiên Kỳ nhất định chịu thả trứng ra.


      "Đĩa bay!" Vương Thiến Như chỉ về phía cửa sổ, thừa dịp lúc Trọng Thiên Kỳ phân tâm, cắn quả trứng cái, đắc ý nhìn Trọng Thiên Kỳ: "Em cắn qua, xem có dám ăn hay ."


      Trọng Thiên Kỳ cam chịu yếu thế đoạt lấy quả trứng bị cắn qua, cắn ngụm lớn: " cứ ăn cho em xem."


      Hai người đối diện cười với nhau, sau khi ăn xong, bọn họ làm tổ ghế sa lon xem phim 3D.


      Chỉ chốc lát, Vương Thiến Như ngủ thiếp .


      cũng biết là tại sao? Xem phim lại muốn buồn ngủ.


      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . …


      Hôm sau.


      Vương Thiến Như kiên quyết làm, phát mình thích công việc này chứ phải vì Cụ Duệ Tường mà làm, so với cả ngày có việc gì, làm cũng là cách giải trí tốt.


      Trọng Thiên Kỳ thích Vương Thiến Như cứ làm ở tập đoàn Cụ thị, dù sao Vương Thiến Như thích Cụ Duệ Tường, hơn nữa rất sợ, ngày hôm qua đồng ý ở cùng với mình, chỉ là cảm xúc nhất thời của .


      "Em có thể cần làm ở công ty của Cụ Duệ Tường, nếu như em muốn làm, có thể đến công ty của , cung cấp tiền lương tốt hơn gấp mấy lần so với Cụ Duệ Tường."


      "Được!" Vương Thiến Như đồng ý : "Nhưng mà làm người phải có trước có sau, em làm xong tháng này, liền từ chức."


      cũng thích làm việc có đầu có cuối. ràng đáp ứng Trọng Thiên Kỳ, thể tiếp xúc quá nhiều với Cụ Duệ Tường, nếu rất có lỗi với Trọng Thiên Kỳ.


      Trọng Thiên Kỳ ngờ Vương Thiến Như đáp ứng nhanh như vậy, vui mừng ôm Vương Thiến Như vào trong ngực.


      Vương Thiến Như đẩy Trọng Thiên Kỳ ra, trong lòng vẫn có thói quen thân mật với Trọng Thiên Kỳ như vậy, nhìn thấy ánh mắt của Trọng Thiên Kỳ thoáng hụt hẫng, vội giải thích: "Em sắp trễ rồi, em làm trước."


      "Thiến Như, tối ngày hôm qua cha mẹ biết em và ở chung chỗ, bảo em đến nhà làm khách." Trọng Thiên Kỳ cẩn thận đề nghị, dù sao và Vương Thiến Như mới vừa ở cùng nhau, gặp cha mẹ như thế là quá sớm.


      Nhưng cha mẹ nhấn mạnh cơm phải ăn lúc còn nóng tương đối dễ ăn, cũng phải hành động sớm chút để nắm Vương Thiến Như trong tay an toàn hơn.


      Vương Thiến Như đỏ mặt khó xử, dù sao chuyện gặp gia đình Trọng Thiên Kỳ thể quá qua loa: "Chuyện đó. . . . . . Có thể để cho em suy nghĩ chút ?"


      " sao, nếu em cảm thấy quá nhanh, tối nay chúng ta bàn bạc sau ! Em nhanh làm , tan tầm đến đón em." Trọng Thiên Kỳ nhàng hôn lên trán cái.


      "Tạm biệt!"


      "Tạm biệt!"


      Trọng Thiên Kỳ mỉm cười nhìn theo bóng dáng của Vương Thiến Như, có thể ở chung chỗ với người mình thích, tâm tình rất thoải mái, còn làm cho người ta hưng phấn hơn cả trúng số độc đắc.


      Vương Thiến Như nhìn bốn chữ tập đoàn Cụ thị, khỏi thở dài, hít hơi sâu để cho bản thân mình hăng hái hơn, là ai chứ? Bản thân là người phụ nữ siêu kiên cường, nhất định có thể đối mặt.


      Khiết Đan Đan vừa nhìn thấy Vương Thiến Như vào cửa, vội vàng kéo tay của : "Vì sao giờ em mới đến hả? Nhìn cái đồ hồ ly tinh đó chút, lại đến phòng làm việc của Tổng giám đốc rồi, ta xem tập đoàn Cụ thị là cái chợ rồi."


      "Được rồi, chị Đan Đan cần Lý Thấm như vậy, ấy từng cứu mạng em." Vương Thiến Như ngờ Lý Thấm đến phòng làm việc sớm như vậy.


      Tình cảm của Lý Thấm và Cụ Duệ Tường phát triển quá nhanh, có chút mất mát nhè trong lòng nhưng vội che giấu bằng nụ cười.


      Khiết Đan Đan nhìn vẻ mặt của Vương Thiến Như, càng lúc càng có cái gì đó đúng: "Này, các người rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"


      Vương Thiến Như đành kể cho Khiết Đan Đan nghe chuyện xảy ra giữa họ, rốt cuộc Khiết Đan Đan cũng hiểu nhưng mà cảm thấy Lý Thấm kia lại tốt bụng như vậy. Trong lúc Khiết Đan Đan còn buồn bực, nhìn thấy Vương Thiến Như vào phòng làm việc.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 256: Hai người ở chung chỗ

      Vương Thiến Như ở cửa, nhớ tới sỉ nhục trong bữa tiệc ngày hôm đó, "Tiểu thư Lý Thấm, lắc tay của là đẹp, hình như là số lượng có hạn, nghĩ đến tổng giám đốc đối với tốt."


      Lý Thấm nhìn lắc tay của mình, hôm qua phải nài nỉ để Cụ Duệ Tường mua giúp mình, bây giờ nghe người khác khen như thế, nên mỉm cười dối trá, "Đúng vậy, Duệ Tường và tôi là thanh mai trúc mã, khi còn bé ấy cũng chăm sóc tôi, mua cho tôi lắc tay là chuyện rất bình thường, thấy đẹp ?"


      "Hừ, đồ giả tạo!" Khiết Đan Đan xong liền bỏ .


      " đẹp!" Ngải Lợi cầm tay trắng nõn của Lý Thấm, vẫn quên nịnh hót, " là xinh đẹp, đeo tay tiểu thư Lý Thấm xinh đẹp là xứng, lắc tay đắt tiền như vậy, cũng chỉ có đại tiểu thư Lý Thấm đeo mới thích hợp, giống những người khác, ràng chỉ là bé lọ lem, còn luôn muốn làm đại tiểu thư, là quá buồn cười ."


      Vương Thiến Như cúi đầu nhìn trang phục người, khỏi cười lạnh, trang phục người nhìn như bình thường nhưng đều là hàng xa xỉ, số lượng có hạn, bởi vì thích quá sang trọng, cho nên người biết hàng tự nhiên nhìn ra được, giá của mỗi bộ trang phục đều hơn mười vạn đồng.


      cũng để ý tới đám người Ngải Lợi, đều là người dối trá.


      Khiết Đan Đan kích động đến, "Các người gì? Ai là bé lọ lem?"


      Ngải Lợi tới, nhìn Vương Thiến Như, rồi nhìn Khiết Đan Đan, "Phòng làm việc của Tổng giám đốc bị ta độc chiếm, trong lòng tất cả mọi người đều biết , còn cần tôi nữa sao?"


      " là chó mắt mù, nếu Vương Thiến Như là bé lọ lem, cũng phải là người." Khiết Đan Đan cũng phải là người dễ bắt nạt, có ngây ngốc để cho Ngải Lợi mắng chửi.


      " mới phải người, Vương Thiến Như chính là bé lọ lem, ngày ngày mặc quần jean áo trắng, giống như dân chạy nạn, dựa vào cái gì vây quanh tổng giám đốc." Ngải Lợi khinh thường nhìn Vương Thiến Như, ở văn phòng mọi người ăn mặc trang điểm xinh đẹp, chỉ có Vương Thiến Như thích mặc quần jean.


      Vương Thiến Như hoàn toàn im lặng, nhìn ta chằm chằm, Khiết Đan Đan sai, là chó mắt mù, muốn quá nhiều với người ngu ngốc đó "Chị Đan Đan, chúng ta làm!"


      "Thế nào? Biết mình thấp kém, cảm thấy ngượng ngùng sao?" Ngải Lợi nhìn thấy Vương Thiến Như như thế lại càng nhân cơ hội đả kích .


      Lúc ở bữa tiệc phải là miệng mồm lanh lợi sao, bây giờ lại giả bộ đáng thương, này có nhiều tính toán .


      Vương Thiến Như vốn muốn so đo cùng Ngải Lợi, nghĩ đến Ngải Lợi lại là người gây , muốn chuyện.


      Khiết Đan Đan giành trước: "Ngải Lợi, đúng là có mắt, nhìn cho ." kéo Vương Thiến Như đứng ở trước mặt Ngải Lợi, "Vương Thiến Như là thiên kim của người giàu nhất nước Mỹ, hơn nữa trang phục người ấy, cho dù chỉ là nút áo cũng có thể để cho làm chăm chỉ mấy tháng, là người có trí nhớ tồi."


      Những lời này khiến cho mọi người trong văn phòng tò mò, Vương Thiến Như nghĩ đến việc mình cố che giấu thân phận lại bị Khiết Đan Đan làm lộ ra.


      bất mãn nhìn chằm chằm Khiết Đan Đan, mà như thế cũng tốt, tránh để Ngải Lợi ngày ngày tìm mình gây phiền toái.


      "Ha ha. . . . . ." Ngải Lợi tin, nghĩ Khiết Đan Đan thẹn quá hóa giận nên biạ ra chuyện thiên kim của nhà giàu nhất, trang web có thể tra ra được mà " ra là láo phải ?"


      Phòng làm việc có người nhanh tay truy cập vào mạng internet, trợn to hai mắt, nhìn máy vi tính chút rồi nhìn về Vương Thiến Như, " . . . . . . chính là đại tiểu thư tập đoàn Vương thị."


      Mọi người khiếp sợ nhìn Vương Thiến Như, đường đường là thiên kim nhà giàu nhất, cũng là người thừa kế tập đoàn lớn nhất - Vương thị, lại đến tập đoàn Cụ thị làm nhân viên .


      Khiết Đan Đan nhìn khuôn mặt biến sắc của Ngải Lợi khiến tâm tình vô cùng thoải mái, chính vì muốn ra oai phủ đầu Ngải Lợi.


      Vương Thiến Như biết thân phận của mình bị vạch trần, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cũng có quan hệ gì, dù sao hơn nửa tháng nữa phải rời khỏi tập đoàn Cụ thị.


      Lý Thấm khiếp sợ thôi, lại có thể nhìn ra Vương Thiến Như nhiều tiền như vậy, tiền của tập đoàn Vương thị, tùy tiện rơi ra chút là có thể tạo thành vùng biển.


      lấy lại tinh thần, nhiệt tình chào hỏi, "Tiểu thư Thiến Như!"


      Vương Thiến Như nhìn thấy Lý Thấm, nhìn vết sẹo mặt , trong lòng rất áy náy, "Lý Thấm, ngày đó, thực cám ơn ."


      " có gì, tôi có thể gọi Thiến Như sao?" Lý Thấm vui vẻ chuyện.


      "Dĩ nhiên có thể", Vương Thiến Như lúng túng cười, tên gọi là gì cũng quan tâm.


      Ngải Lợi nhìn Vương Thiến Như, thể nào tin nổi Vương Thiến Như là đại tiểu thư, nhưng người nhìn ra chút bóng dáng của đại thiên kim, vô lực ngồi đất tự trách bản thân tự bê đá đập chân mình.


      Cửa được mở ra, Cụ Duệ Tường trầm đứng ở cửa, nóng lạnh : "Các người đến đây để làm việc hay là chuyện phiếm."


      Người trong văn phòng đều bị hù sợ vội vàng trở lại công việc của mình.


      Lý Thấm nhìn thấy Cụ Duệ Tường, vui mừng gọi, " Duệ Tường." theo Cụ Duệ Tường vào phòng làm việc.


      Ánh mắt Cụ Duệ Tường liếc nhìn Vương Thiến Như, gì, xoay người đóng cửa lại.


      Ánh mắt Vương Thiến Như ảm đạm, trong lòng chờ mong cái gì, có thể mong đợi cái gì? Dù sao ở đây cũng bao lâu nữa, phải rời khỏi đây, cố gắng quên Cụ Duệ Tường, quên tình đối với Cụ Duệ Tường.


      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      Mấy ngày trôi qua, đều chuyện với Cụ Duệ Tường, bởi vì Lý Thấm vây quanh Cụ Duệ Tường, muốn chuyện cũng có cơ hội.


      Như vậy cũng tốt, vừa lúc có thể để cho tâm mình bình tĩnh chút, đợi đến lúc muốn rời khỏi, cũng quá đau khổ.


      Buổi trưa, Trọng Thiên Kỳ muốn cùng ăn cơm ở chỗ gần công ty.


      " ra cần chạy đến, em ở lại công ty tùy tiện ăn chút gì là được rồi." Vương Thiến Như nhìn ánh mặt trời chói chang giữa trưa, hơn nữa Trọng Thiên Kỳ có việc gì làm sao?


      nhìn thấy Cụ Duệ Tường mỗi ngày đều nhiều việc.


      "Đồ ăn ở công ty làm gì có dinh dưỡng, mau nếm thử chút, đây là thức ăn mẹ làm." Hai mắt Trọng Thiên Kỳ mong đợi, nhìn chằm chằm Vương Thiến Như.


      chịu nổi Trọng Thiên Kỳ trước mắt, gắp trứng sốt cà chua lên, " rất tuyệt, ăn ngon lắm."


      "Ăn ngon ăn nhiều chút." Trọng Thiên Kỳ mỉm cười, cúi đầu ăn thức ăn của mình.


      Hai người cùng ăn, Trọng Thiên Kỳ nhìn Vương Thiến Như nghiêm túc ăn cơm, nhịn được muốn trêu chọc nên nén gắp cần tây cho .


      Vương Thiến như nhìn thấy trong chén có thêm cần tây, nhìn chằm chằm Trọng Thiên Kỳ.


      là ngây thơ!


      lấy hết cần tây ra, cúi đầu ăn cơm, bỗng ở giữa chén cơm lại thêm cần tây, cũng chịu nổi hành động ngây thơ của Trọng Thiên Kỳ, "Trọng Thiên Kỳ, muốn sống sao?"


      Trọng Thiên Kỳ thú vị nhún vai cái, đôi mắt ngừng phóng điện nhìn Vương Thiến Như.


      " cần bỏ cần tây vào trong chén của em." Vương Thiến Như lạnh nhạt , chẳng thèm ngó tới đôi mắt phóng điện về phía mình.


      Lúc hai người liếc mắt, Cụ Duệ Tường và Lý Thấm xuất phía sau bọn họ.


      Cụ Duệ Tường nhìn chằm chằm hai người bọn họ, trong mắt thấy bọn họ có tình cuồng nhiệt, tan việc cũng thấy bóng dáng Vương Thiến Như đâu, ra là đến gặp Trọng Thiên Kỳ.


      Trong lòng mơ hồ bất mãn, ấy và mình phát sinh quan hệ, sao lại chút kiêng kỵ ở chung chỗ với người đàn ông khác như vậy, đến cùng Vương Thiến Như nghĩ như thế nào.


      Lý Thấm thu hết ánh mắt của Cụ Duệ Tường vào mắt, làm như có chuyện gì xảy ra, vẫn tươi cười như cũ, "Thiến Như!"

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 257: gặp cha mẹ tương lai.

      Vương Thiến Như xoay người thấy vẻ mặt trầm của Cụ Duệ Tường và vẻ mặt đầy tươi cười của Lý Thấm, chưa chuẩn bị tốt, bị nghẹn thức ăn, cổ họng khó chịu phát ra tiếng "Khụ khụ..."


      Trọng Thiên Kỳ lo lắng nhìn Vương Thiến Như, thấy ho kịch liệt như thế, vội vàng hỏi: "Sao thế? Tại sao em lại cẩn thận như thế?"


      "Khụ khụ..." Vương Thiến Như khó chịu, ho đến nước mắt cũng chảy ra: "Em sao."


      cầm lấy cốc nước uống hết mới thoải mái hơn.


      Lý Thấm lo lắng hỏi: "Thiến Như, xin lỗi, tôi nhìn thấy rất vui nên mới gọi, làm bị nghẹn sao?"


      Vương Thiến Như chỉ có thể xấu hổ lắc đầu: " liên quan đến , là do bản thân tôi quá ngu ngốc thôi."


      "Thấm Nhi, chúng ta thôi! đói bụng rồi." Cụ Duệ Tương cố ý đưa tay ôm lấy Lý Thấm, ta cũng biết việc mình làm có ý gì, chỉ là khống chế được bản thân thôi.


      Lý Thấm ngẩn người rồi lập tức khôi phục lại, như chim nép vào người Cụ Duệ Tường: "Vâng, Thiến Như, bọn tôi ăn cơm nhé."


      Vương Thiến Như giả bộ mỉm cười, ảm đạm nhìn bóng bọn họ rời , yên lặng cúi đầu ăn cơm.


      Trọng Thiên Kỳ đau lòng nhìn Vương Thiến Như, người sáng suốt đều biết Cụ Duệ Tường cố ý, muốn thu thập Cụ Duệ Tường trận, nhưng vẫn nhịn xuống.


      "Thiến Như..."


      Bỗng nhiên Vương Thiến Như ngẩng mạnh đầu lên. "Thiên Kỳ, bác trai và bác bảo em đến nhà sao? Được rồi, buổi tối em đến gặp bác trai và bác ."


      cố ý lớn muốn để Cụ Duệ Tường nghe được, có điều lại tự giễu, từ trước đến nay Cụ Duệ Tường chưa từng để ý đến việc của mình, ta để ý đến chuyện mình gặp cha mẹ người khác sao?


      Trọng Thiên Kỳ ngẩn người, nghe thấy Vương Thiến Như chấp nhận, mặt tràn ngập vui vẻ: "Được thôi! Cha mẹ biết em tới, nhất định rất vui!"


      Vương Thiến Như cười khổ: " đợi em với!"


      Trọng Thiên Kỳ kinh ngạc nhìn Vương Thiến Thư chạy đến bên cạnh Cụ Duệ Tường.


      "Tổng giám đốc, tôi muốn xin nghỉ buổi chiều, tôi muốn chào cha mẹ tương lai."


      Mấy ngày trôi qua, Vương Thiến Như mới chuyện với Cụ Duệ Tường, lại là những lời này, ngày đó vẫn còn vướng mắc trong tâm trí của bọn họ.


      Cụ Duệ Tường ngẩng đầu nhìn Vương Thiến Như, vẻ mặt u ám khủng bố, làm như vậy là muốn ra oai với mình sao?


      ấy trả thù mình sao? Được, thành công rồi, cũng thành công chọc giận rồi.


      cầm chiếc đũa, rắc tiếng gãy thành hai nửa, Lý Thấm nắm tay của Cụ Duệ Tường, giải vây : " Duệ Tường, Thiến Như muốn gặp cha mẹ bạn trai, lần đầu tiên vô cùng quan trọng, cho ấy nghỉ nửa ngày ."


      Lý Thấm cố ý đặc biệt nhấn mạnh đoạn 'gặp cha mẹ bạn trai', nhìn khuôn mặt tức giận của Cụ Duệ Tường, ngầm sảng khoái trong lòng."Thiến Như, tổng giám đốc của ngầm cho phép rồi, còn mau cảm ơn tổng giám đốc !"


      "À..!" Vương Thiến Như nhìn chằm chằm Cụ Duệ Tường. "Cảm ơn tổng giám đốc."


      xoay người rời , đúng vậy, bọn họ càng càng xa, cùng xuất nữa, bọn họ vốn là hai người thẳng song song, thời điểm rung động kia chỉ là chạm mặt khi cùng xuất phát thôi.


      Khi đến lúc, bọn họ vẫn cần phải trở về khu vực riêng của mình.


      Tại sao? Trái tim vẫn đau như thế, khuấy đảo khiến sống bằng chết!


      Trọng Thiên Kỳ nhìn dáng vẻ đau lòng của Vương Thiến Như, thầm thề nhất định chăm sóc tốt: "Chúng ta thôi!"


      Vương Thiến Như cắn môi, khẽ gật đầu.


      Ánh mắt của Cụ Duệ Tường nhìn theo Vương Thiến Như, với những lời này, sau khi tức giận đau lòng, lúc nghĩ đến có khả năng mất Vương Thiến Như vô cùng đau đớn. Còn đau hơn khi mất Giản Nhụy Ái.


      Có lẽ cẩn thận này rồi, chỉ là chưa phát ra thôi.


      Vương Thiến Như theo Trọng Thiên Kỳ về nhà, nhà của Trọng Thiên Kỳ , cũng tính là lớn, nhưng trang trí lại vô cùng ấm áp, vô cùng có cảm giác gia đình.


      giống như nhà của , vô cùng lớn, nhưng mỗi ngày cha mẹ đều bận kiếm tiền, trong nhà vô cùng lạnh lẽo, cho nên từ ở cùng với bà nội.


      Giúp việc nhắc nhở: "Cậu chủ, ông chủ và bà chủ trở lại rồi."


      Vương Thiến Như nghe thấy cha mẹ Trọng trở về, trong lòng giống như đánh giặc, thấp thỏm lo lắng, lần đầu tiên gặp cha mẹ người khác, mặc dù từng gặp mặt họ, nhưng đây lại là lần đầu tiên chính thức gặp mặt nên có chút căng thẳng.


      Trọng Thiên Kỳ nắm tay Vương Thiến Như: " cần sợ, có ở đây."


      "Vâng!" Vương Thiến Như khẽ gật đầu.


      "Cha mẹ, phải con với hai người rằng Thiến Như muốn tới nhà mình sao? Hai người đâu vậy?" Vừa xuống tầng Trọng Thiên Kỳ lập tức chất vấn.


      Vương Thiến Như giữ chặt Trọng Thiên Kỳ, thấy ba Trọng mẹ Trọng vẫn còn trẻ như thế, lấy lòng gọi: "Con chào bác trai, bác !"


      Mẹ Trọng trả lời Trọng Thiên Kỳ, kéo Vương Thiến Như qua: "Thiến Như, con đến rồi, càng xinh hơn mấy hôm trước rồi, có rảnh thường xuyên đến tìm bác chơi, bác thường xuyên phải ở nhà mình, vô cùng nhàm chán."


      "Vâng, được ạ!" Vương Thiến Như bị mẹ Trọng dắt đến ngồi xuống ghế sô pha.


      Ba Trọng cười haha: "Bác con hơi nhiệt tình, làm con sợ chứ!"


      " ạ." Vương Thiến Như cũng biết nên chuyện với cha mẹ Trọng như thế nào, tóm lại, bọn họ , mình được, ít sai ít.


      Trọng Thiên Kỳ nhìn cha mẹ nhiệt tình, ôm Vương Thiến Như vào trong lòng mình: "Được rồi, còn chưa qua cửa, hai người như thẩm vấn phạm nhân vậy, cẩn thận dọa vợ con chạy mất."


      "Phi phi...Thằng bé này thích điềm xấu, phải chúng ta nhìn thấy Thiến Như, con nhà người ta nên rất vui sao. Thiến Như, con biết đâu, lúc ta mang thai, cầu trời sinh được con , kết quả lại sinh con trai, đúng rồi, con muốn xem ảnh trước đây của Thiên Kỳ ?"


      Mẹ Trọng nhiệt tình , lại nhớ tới dáng vẻ trước kia của Trọng Thiên Kỳ, lập tức mỉm cười hạnh phúc.


      Vương Thiến Như vô cùng hiếu kỳ: "Bác , là ảnh gì vậy?"


      "Đúng, vú Đồng, mang ảnh của Thiên Kỳ ra đây."


      Trọng Thiên Kỳ trực tiếp nhảy dựng lên: "Mẹ, làm sao mẹ có thể mang ảnh chụp của con ra cho Thiến Như xem, được, vú Đồng được ."


      Vương Thiến Như tò mò, ảnh chụp có thể khiến Trọng Thiên Kỳ che giấu như thế, nhất định là rất được: "Em muốn xem."


      Vú Đồng lấy ảnh chụp ra, giao cho mẹ Trọng.


      Trọng Thiên Kỳ thấy hình tượng của mình sắp bị hủy, ngờ mẹ lại bán đứng con trai mình: "Vương Thiến Như, khuyên em nên nhìn, bên trong có ảnh khỏa thân, cẩn thận đau mắt hột."


      "Thiến Như, đừng nghe nó linh tinh, bác cho con xem ảnh, nhất định con chưa bao giờ thấy Thiên Kỳ đáng như vậy.


      "Mẹ!" Trọng Thiên Kỳ kiên nhẫn .


      Vương Thiến Như thấy mẹ Trọng bày ảnh chụp ra, hình như lúc đó Trọng Thiên Kỳ năm tuổi, mặc quần áo con , biểu tình vô cùng khôi hài như thế, nhịn được mà cười ra tiếng: "Trọng Thiên Kỳ, nhìn buồn cười quá."


      Mặt Trọng Thiên Kỳ bắt đầu tái xanh, vội vàng cầm lấy tấm ảnh: "Mẹ!"


      "Haha, ta cho Thiến Như xem nữa là được, Thiến Như có cảm thấy trước đây Thiên Kỳ vô cùng đáng ?" Mẹ Trọng xem ảnh chụp lần cười lần.


      "Xì" Vương Thiến Như nhịn được lại cười ra tiếng, quan tâm đến vấn đề lễ phép, trước đây Trọng Thiên Kỳ rất đáng , nhưng mà đáng quá mức, làm cười đến đau cả miệng, nước mắt cũng chảy ra rồi.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 258: Bị người lợi dụng

      Vương Thiến Như xoay người thấy vẻ mặt trầm của Cụ Duệ Tường và vẻ mặt đầy tươi cười của Lý Thấm, chưa chuẩn bị tốt, bị nghẹn thức ăn, cổ họng khó chịu phát ra tiếng "Khụ khụ..."


      Trọng Thiên Kỳ lo lắng nhìn Vương Thiến Như, thấy ho kịch liệt như thế, vội vàng hỏi: "Sao thế? Tại sao em lại cẩn thận như thế?"


      "Khụ khụ..." Vương Thiến Như khó chịu, ho đến nước mắt cũng chảy ra: "Em sao."


      cầm lấy cốc nước uống hết mới thoải mái hơn.


      Lý Thấm lo lắng hỏi: "Thiến Như, xin lỗi, tôi nhìn thấy rất vui nên mới gọi, làm bị nghẹn sao?"


      Vương Thiến Như chỉ có thể xấu hổ lắc đầu: " liên quan đến , là do bản thân tôi quá ngu ngốc thôi."


      "Thấm Nhi, chúng ta thôi! đói bụng rồi." Cụ Duệ Tương cố ý đưa tay ôm lấy Lý Thấm, ta cũng biết việc mình làm có ý gì, chỉ là khống chế được bản thân thôi.


      Lý Thấm ngẩn người rồi lập tức khôi phục lại, như chim nép vào người Cụ Duệ Tường: "Vâng, Thiến Như, bọn tôi ăn cơm nhé."


      Vương Thiến Như giả bộ mỉm cười, ảm đạm nhìn bóng bọn họ rời , yên lặng cúi đầu ăn cơm.


      Trọng Thiên Kỳ đau lòng nhìn Vương Thiến Như, người sáng suốt đều biết Cụ Duệ Tường cố ý, muốn thu thập Cụ Duệ Tường trận, nhưng vẫn nhịn xuống.


      "Thiến Như..."


      Bỗng nhiên Vương Thiến Như ngẩng mạnh đầu lên. "Thiên Kỳ, bác trai và bác bảo em đến nhà sao? Được rồi, buổi tối em đến gặp bác trai và bác ."


      cố ý lớn muốn để Cụ Duệ Tường nghe được, có điều lại tự giễu, từ trước đến nay Cụ Duệ Tường chưa từng để ý đến việc của mình, ta để ý đến chuyện mình gặp cha mẹ người khác sao?


      Trọng Thiên Kỳ ngẩn người, nghe thấy Vương Thiến Như chấp nhận, mặt tràn ngập vui vẻ: "Được thôi! Cha mẹ biết em tới, nhất định rất vui!"


      Vương Thiến Như cười khổ: " đợi em với!"


      Trọng Thiên Kỳ kinh ngạc nhìn Vương Thiến Thư chạy đến bên cạnh Cụ Duệ Tường.


      "Tổng giám đốc, tôi muốn xin nghỉ buổi chiều, tôi muốn chào cha mẹ tương lai."


      Mấy ngày trôi qua, Vương Thiến Như mới chuyện với Cụ Duệ Tường, lại là những lời này, ngày đó vẫn còn vướng mắc trong tâm trí của bọn họ.


      Cụ Duệ Tường ngẩng đầu nhìn Vương Thiến Như, vẻ mặt u ám khủng bố, làm như vậy là muốn ra oai với mình sao?


      ấy trả thù mình sao? Được, thành công rồi, cũng thành công chọc giận rồi.


      cầm chiếc đũa, rắc tiếng gãy thành hai nửa, Lý Thấm nắm tay của Cụ Duệ Tường, giải vây : " Duệ Tường, Thiến Như muốn gặp cha mẹ bạn trai, lần đầu tiên vô cùng quan trọng, cho ấy nghỉ nửa ngày ."


      Lý Thấm cố ý đặc biệt nhấn mạnh đoạn 'gặp cha mẹ bạn trai', nhìn khuôn mặt tức giận của Cụ Duệ Tường, ngầm sảng khoái trong lòng."Thiến Như, tổng giám đốc của ngầm cho phép rồi, còn mau cảm ơn tổng giám đốc !"


      "À..!" Vương Thiến Như nhìn chằm chằm Cụ Duệ Tường. "Cảm ơn tổng giám đốc."


      xoay người rời , đúng vậy, bọn họ càng càng xa, cùng xuất nữa, bọn họ vốn là hai người thẳng song song, thời điểm rung động kia chỉ là chạm mặt khi cùng xuất phát thôi.


      Khi đến lúc, bọn họ vẫn cần phải trở về khu vực riêng của mình.


      Tại sao? Trái tim vẫn đau như thế, khuấy đảo khiến sống bằng chết!


      Trọng Thiên Kỳ nhìn dáng vẻ đau lòng của Vương Thiến Như, thầm thề nhất định chăm sóc tốt: "Chúng ta thôi!"


      Vương Thiến Như cắn môi, khẽ gật đầu.


      Ánh mắt của Cụ Duệ Tường nhìn theo Vương Thiến Như, với những lời này, sau khi tức giận đau lòng, lúc nghĩ đến có khả năng mất Vương Thiến Như vô cùng đau đớn. Còn đau hơn khi mất Giản Nhụy Ái.


      Có lẽ cẩn thận này rồi, chỉ là chưa phát ra thôi.


      Vương Thiến Như theo Trọng Thiên Kỳ về nhà, nhà của Trọng Thiên Kỳ , cũng tính là lớn, nhưng trang trí lại vô cùng ấm áp, vô cùng có cảm giác gia đình.


      giống như nhà của , vô cùng lớn, nhưng mỗi ngày cha mẹ đều bận kiếm tiền, trong nhà vô cùng lạnh lẽo, cho nên từ ở cùng với bà nội.


      Giúp việc nhắc nhở: "Cậu chủ, ông chủ và bà chủ trở lại rồi."


      Vương Thiến Như nghe thấy cha mẹ Trọng trở về, trong lòng giống như đánh giặc, thấp thỏm lo lắng, lần đầu tiên gặp cha mẹ người khác, mặc dù từng gặp mặt họ, nhưng đây lại là lần đầu tiên chính thức gặp mặt nên có chút căng thẳng.


      Trọng Thiên Kỳ nắm tay Vương Thiến Như: " cần sợ, có ở đây."


      "Vâng!" Vương Thiến Như khẽ gật đầu.


      "Cha mẹ, phải con với hai người rằng Thiến Như muốn tới nhà mình sao? Hai người đâu vậy?" Vừa xuống tầng Trọng Thiên Kỳ lập tức chất vấn.


      Vương Thiến Như giữ chặt Trọng Thiên Kỳ, thấy ba Trọng mẹ Trọng vẫn còn trẻ như thế, lấy lòng gọi: "Con chào bác trai, bác !"


      Mẹ Trọng trả lời Trọng Thiên Kỳ, kéo Vương Thiến Như qua: "Thiến Như, con đến rồi, càng xinh hơn mấy hôm trước rồi, có rảnh thường xuyên đến tìm bác chơi, bác thường xuyên phải ở nhà mình, vô cùng nhàm chán."


      "Vâng, được ạ!" Vương Thiến Như bị mẹ Trọng dắt đến ngồi xuống ghế sô pha.


      Ba Trọng cười haha: "Bác con hơi nhiệt tình, làm con sợ chứ!"


      " ạ." Vương Thiến Như cũng biết nên chuyện với cha mẹ Trọng như thế nào, tóm lại, bọn họ , mình được, ít sai ít.


      Trọng Thiên Kỳ nhìn cha mẹ nhiệt tình, ôm Vương Thiến Như vào trong lòng mình: "Được rồi, còn chưa qua cửa, hai người như thẩm vấn phạm nhân vậy, cẩn thận dọa vợ con chạy mất."


      "Phi phi...Thằng bé này thích điềm xấu, phải chúng ta nhìn thấy Thiến Như, con nhà người ta nên rất vui sao. Thiến Như, con biết đâu, lúc ta mang thai, cầu trời sinh được con , kết quả lại sinh con trai, đúng rồi, con muốn xem ảnh trước đây của Thiên Kỳ ?"


      Mẹ Trọng nhiệt tình , lại nhớ tới dáng vẻ trước kia của Trọng Thiên Kỳ, lập tức mỉm cười hạnh phúc.


      Vương Thiến Như vô cùng hiếu kỳ: "Bác , là ảnh gì vậy?"


      "Đúng, vú Đồng, mang ảnh của Thiên Kỳ ra đây."


      Trọng Thiên Kỳ trực tiếp nhảy dựng lên: "Mẹ, làm sao mẹ có thể mang ảnh chụp của con ra cho Thiến Như xem, được, vú Đồng được ."


      Vương Thiến Như tò mò, ảnh chụp có thể khiến Trọng Thiên Kỳ che giấu như thế, nhất định là rất được: "Em muốn xem."


      Vú Đồng lấy ảnh chụp ra, giao cho mẹ Trọng.


      Trọng Thiên Kỳ thấy hình tượng của mình sắp bị hủy, ngờ mẹ lại bán đứng con trai mình: "Vương Thiến Như, khuyên em nên nhìn, bên trong có ảnh khỏa thân, cẩn thận đau mắt hột."


      "Thiến Như, đừng nghe nó linh tinh, bác cho con xem ảnh, nhất định con chưa bao giờ thấy Thiên Kỳ đáng như vậy.


      "Mẹ!" Trọng Thiên Kỳ kiên nhẫn .


      Vương Thiến Như thấy mẹ Trọng bày ảnh chụp ra, hình như lúc đó Trọng Thiên Kỳ năm tuổi, mặc quần áo con , biểu tình vô cùng khôi hài như thế, nhịn được mà cười ra tiếng: "Trọng Thiên Kỳ, nhìn buồn cười quá."


      Mặt Trọng Thiên Kỳ bắt đầu tái xanh, vội vàng cầm lấy tấm ảnh: "Mẹ!"


      "Haha, ta cho Thiến Như xem nữa là được, Thiến Như có cảm thấy trước đây Thiên Kỳ vô cùng đáng ?" Mẹ Trọng xem ảnh chụp lần cười lần.


      "Xì" Vương Thiến Như nhịn được lại cười ra tiếng, quan tâm đến vấn đề lễ phép, trước đây Trọng Thiên Kỳ rất đáng , nhưng mà đáng quá mức, làm cười đến đau cả miệng, nước mắt cũng chảy ra rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :