1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 249: Người phụ nữ bên cạnh Cụ Duệ Tường

      "Ha ha. . . . . . Con trai tôi cũng có lúc đỏ mặt! Thiến Như, lúc nào rảnh hãy đến nhà ngồi chơi với Thiên Kỳ chút, biết ?" Mẹ Trọng cười cười, kéo ba Trọng rời khỏi đó.


      "Vâng ạ, có thời gian rảnh con đến." Vương Thiến Như nhìn hai người rời , thở ra hơi, quay đầu nhìn Trọng Thiên Kỳ đỏ mặt, nghĩ cha mẹ lại nhiệt tình như vậy.


      hất tay Trọng Thiên Kỳ ra, khoanh tay nhìn chằm chằm, " chuyện gì với cha mẹ ? Hình như bọn họ hiểu lầm gì đó?"


      " có, em suy nghĩ quá nhiều rồi." Ánh mắt Trọng Thiên Kỳ lơ đãng, sắc mặt cũng được tốt lắm.


      "Làm trò, mau giải thích ràng với cha mẹ , tránh cho danh tiếng của tôi bị hủy trong tay . Tâm trạng của bản nương khá tốt, chấp nhất với ."


      Ánh mắt Vương Thiến Như liếc nhìn bốn phía, bữa tiệc bắt đầu lâu như vậy, tại sao vẫn chưa thấy bóng dáng của Cụ Duệ Tường?


      là nhân vật chính, cũng nên xuất rồi.


      " cần duỗi cổ nữa, sắp bị em duỗi đứt rồi." Trọng Thiên Kỳ nhìn ánh mắt Vương Thiến Như viết hết sức ràng ba chữ Cụ Duệ Tường, trong lòng vô cùng khó chịu.


      "Câm miệng cho tôi!" Vương Thiến Như làm mặt quỷ với Trọng Thiên Kỳ.


      Bỗng, ánh đèn tối xuống, ‘Bùm’ luồng ánh sáng tập trung người đôi nam nữ chính.


      Lý Thấm mặc dạ phục, tay khoác cánh tay Cụ Duệ Tường với thân hình cao lớn rắn rỏi mặc tây trang màu đen. Quần áo đen trắng phối hợp, xem ra vô cùng xứng đôi, ngọt ngào.


      Ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú người hai bọn họ.


      Ánh mắt Vương Thiến Như dừng người bọn họ, tươi cười mặt lập tức cứng lại, nhìn gương mặt xa lạ mà quen thuộc, rất giống Giản Nhụy Ái.


      Trong đầu lên rất nhiều câu hỏi.


      Bọn họ có quan hệ gì? Người phụ nữ đó là ai?


      Trọng Thiên Kỳ thấy vẻ mặt mất mát của Vương Thiến Như nhìn dáng vẻ của Cụ Duệ Tường, "Đáng chết!"


      " muốn làm gì?" Vương Thiến Như kéo Trọng Thiên Kỳ lại, để cho gặp rắc rối.


      "Dạy dỗ ta trận!" Trọng Thiên Kỳ chút nghĩ ngợi.


      "Dạy dỗ cái gì? đừng làm loạn, cũng chẳng nhìn tình hình, ở đây nhiều người như vậy, nếu như đánh tổng giám đốc, ấy sao có thể đứng trước mặt những người này nữa!"


      Vương Thiến Như cũng muốn hỏi ràng rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Tại sao đột nhiên lại tìm giống Giản Nhụy Ái như vậy?


      "Em. . . . . ." Trọng Thiên Kỳ nhìn Vương Thiến Như, chưa từng gặp qua nào ngốc như , ràng bị bắt nạt, lại còn suy nghĩ cho người khác. chỉ tiếc rèn sắt thành thép, nắm tay, gõ lên trán Vương Thiến Như.


      " ngốc!"


      Ánh mắt Cụ Duệ Tường liếc Vương Thiến Như, thấy ánh mắt ảm đạm của , cũng biết bé này lại suy nghĩ lung tung. làm như nhìn thấy quay .


      giọng : "Đừng sợ, bảo vệ em."


      Lý Thấm ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuấn tú, khi còn bé, cảm thấy Cụ Duệ Tường cao lớn uy nghiêm, rất có cảm giác an toàn. tại lại mở miệng muốn bảo vệ , chưa từng có ai với những lời như vậy.


      Những lời này khiến cho trái tim đập loạn.


      xấu hổ gật gật đầu, môi mỉm cười hạnh phúc.


      "Cám ơn các vị trong lúc bận rộn vẫn dành ra chút thời gian đến tham dự lễ kỷ niệm thành lập tập đoàn Cụ thị của chúng tôi. . . . . ."


      Giọng của Cụ Duệ Tường kéo ý thức của Vương Thiến Như trở về.


      Nhìn chuyện tự nhiên, giống như hoàn toàn đặt mình ở trong mắt. Vậy sáng sớm hôm nay, nấu cơm cho mình, là có ý gì?


      Hai người xoay tròn giữa sàn nhảy. nhảy nhàng như chú bươm bướm, vô cùng rạng rỡ. Chàng trai khí chất bất phàm, cao quý thanh lịch. Mọi người nhìn bọn họ chăm chú.


      Ánh sáng rực rỡ kia như kim châm vào đôi mắt Vương Thiến Như, càng làm đau lòng hơn.


      Sau khi bọn họ nhảy điệu đầu tiên, tất cả mọi người cũng vui vẻ vào sàn nhảy. Ánh đèn nhiều màu chiếu lên cơ thể những người khiêu vũ.


      người bọn họ lóe sáng, vẻ mặt hồng hào.


      ", em cũng muốn khiêu vũ!"


      "Vậy chúng ta vào thôi!"


      Vương Thiến Như chú ý, bị hai người muốn vào khiêu vũ va phải.


      "Cẩn thận!" Trọng Thiên Kỳ đỡ Vương Thiến Như mất hồn, "Sao vậy? Em có chuyện gì chứ?"


      " có chuyện gì!" Vương Thiến Như khoát khoát tay, cười khổ.


      Trọng Thiên Kỳ nhìn Vương Thiến Như mất hồn, ràng là có chuyện, mà còn gắng gượng chống đỡ. nắm chặt tay Vương Thiến Như, muốn kéo vào sàn nhảy.


      " làm gì đấy?" Vương Thiến Như hất tay Trọng Thiên Kỳ ra, hốt hoảng .


      Tiếc rằng Trọng Thiên Kỳ lại buông tay Vương Thiến Như ra, ", em lại lo lắng cho Cụ Duệ Tường. Vậy chờ Cụ Duệ Tường có thời gian rãnh rỗi, em hãy hỏi ta. tại chúng ta khiêu vũ, ngây ngốc chờ ở đợi cũng chỉ lãng phí thời gian thôi."


      "Tôi muốn khiêu vũ, cũng có tâm trạng, nhảy ! Tôi ra ngoài hóng gió chút." Vương Thiến Như nhìn đôi nam nữ xứng đôi ở giữa sàn nhảy, trong lòng khó chịu vô cùng.


      Chưa từng nghĩ tới bên cạnh Cụ Duệ Tường có người phụ nữ khác, nhớ đến lời của Cụ Duệ Tường, từng bên cạnh có rất nhiều phụ nữ. Bây giờ mới tin là có .


      Nhưng mà, tự nhiên xuất người phụ nữ, khiến cho hốt hoảng.


      "Này!" Trọng Thiên Kỳ theo bên cạnh .


      " cần theo tôi, phải muốn khiêu vũ sao?" Vương Thiến Như kiên nhân hỏi, cũng dừng bước chân.


      "Đột nhiên, tôi cảm thấy khiêu vũ chẳng thú vị chút nào, ra ngoài hóng gió chút thoải mái hơn, được sao?" Trọng Thiên Kỳ bước vội , để Vương Thiến Như nhìn thấy sắc mặt của mình.


      Vương Thiến Như nhìn bóng lưng của , khỏi lắc đầu cái, theo sau lưng .


      Cụ Duệ Tường khiêu vũ với Lý Thấm, nhưng ánh mắt vẫn rời Vương Thiến Như. ngờ Vương Thiến Như và Trọng Thiên Kỳ lại gần nhau như thế, khiến vô cùng khó chịu.


      Lý Thấm nhìn theo ánh mắt của Cụ Duệ Tường, thắc mắc nhìn mảnh mai kia, " Duệ Tường, làm sao vậy?"


      " sao!" Cụ Duệ Tường bừng tỉnh, ngoài cười nhưng trong cười, với Lý Thấm: " có chuyện gì, chúng ta tiếp tục khiêu vũ."


      Lúc này Cụ Duệ Tường thể khống chế được con tim của mình. Tâm tư, suy nghĩ sớm bay đến bên người Vương Thiến Như rồi.


      " có chuyện gì sao?" ràng Lý Thấm nhận thấy Cụ Duệ Tường yên lòng, hơn nữa, ánh mắt đều tập trung nhìn theo bóng dáng màu hồng kia. Bọn họ có quan hệ gì?


      khẽ nhếch môi, mỉm cười hờ hững, " có chuyện gì!"


      cũng là người thông minh, truy hỏi đến cùng. Dù sao hỏi đến cùng cũng có lợi đối với .


      "Chỉ cần Duệ Tường có chuyện gì là tốt rồi. Cám ơn Duệ Tường cho em giấc mộng công chúa xinh đẹp." dịu dàng , nếu phải nghe được tham gia bữa tiệc này, hơn nữa còn cầu xin mang mình theo để mở mang kiến thức, cho tới bây giờ, vẫn biết thế giới của người có tiền là như thế nào?


      mỉm cười, chăm chú nhìn đôi mắt xinh đẹp của , " có gì? Chẳng qua là tiện tay mà thôi."


      cười khẽ, cũng biết Cụ Duệ Tường như vậy, coi giấc mộng trở thành công chúa của mình vào đâu cả. Nhưng lại mà thành tâm thành ý giúp đạt được mơ ước như vậy, có thể chứng minh trong lòng Cụ Duệ Tường có . Cho nên mặc kệ như thế nào, buông tha Cụ Duệ Tường.


      Nhất định thể để cho bậc thang đến thế giới có tiền biến mất. Có chết cũng phải nắm chặt.


      "Ừm! Nhưng mà vẫn phải cám ơn ."

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 250: Dùng thân thể đổi lấy quần áo

      cười tiếng, cũng biết Cụ Duệ Tường như vậy, coi giấc mộng trở thành công chúa của mình vào đâu cả. Nhưng lại mà thành tâm thành ý giúp đạt được mơ ước như vậy, có thể chứng minh trong lòng Cụ Duệ Tường có . Cho nên mặc kệ như thế nào, buông tha Cụ Duệ Tường.


      Nhất định thể để cho bậc thang đến thế giới có tiền biến mất. Có chết cũng phải nắm chặt.


      "Ừm! Nhưng mà vẫn phải cám ơn ."


      "Đau lòng khổ sở cũng thế thôi! nghĩ tới dùng trăm phương nghìn kế muốn có được tổng giám đốc, nào ngờ nửa đường lại nhảy ra Trình Giảo Kim. tại tổng giám đốc có người trong lòng, còn để ý đến người phụ nữ keo kiệt như sao?" Giọng chanh chua của Ngải Lợi truyền tới.


      cần quay đầu lại, Vương Thiến Như cũng biết người là Ngải Lợi. nhìn chằm chằm người phụ nữ ngang ngược kiêu ngạo kia, cũng phải người phụ nữ yếu đuối, tất nhiên bị Ngải Lợi đàn áp.


      mỉm cười lạnh, người ăn được bồ đào bồ đào còn xanh, "Trọng Thiên Kỳ, có ngửi được mùi gì ?"


      Trọng Thiên Kỳ bị điểm danh, hơi kinh ngạc, rồi nghi hoặc hỏi: "Mùi gì vậy?”


      "Là mùi khai, chậc chậc... là mùi hương của trời đất." Vương Thiến Như liếc nhìn Ngải Lợi cách chán ghét.


      Ánh mắt đó lập tức kích thích phẫn nộ của Ngải Lợi. ta chỉ vào Vương Thiến Như, "... người nào có mùi khai? đúng là người phụ nữ đê tiện."


      "Tôi đâu có , tức giận làm gì? Chỉ có điều, nếu thích tự nhận là mình tôi cũng biết phải làm sao." Vương Thiến Như khó chịu trong lòng, lại có người phụ nữ ngu ngốc xuất gây với , vậy cũng cần khách khí nữa.


      Trọng Thiên Kỳ ngờ cuộc chiến giữa phụ nữ với nhau cũng rất kịch liệt. Đột nhiên lại thấy sùng bái Cụ Duệ Tường, vì ta khiến phụ nữ tranh giành làm tình nhân của ta.


      Ngải Lợi hít sâu vào hơi, điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, "Hừ, xem ra trước kia ở văn phòng đều là giả tạo. nghĩ tới người phụ nữ như lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy. Tôi coi thường . Song, cũng cần nhớ thương tổng giám đốc nữa, ta là của . Chỉ nhìn cách ăn mặc nghèo nàn của biết ai thích rồi."


      Vương Thiến Như cúi đầu, nhìn bộ váy người mình. Đêm nay bị đùa cợt hai lần, mà đều là phụ nữ đùa cợt. Tuy rằng cũng để tiền bạc ở trong mắt, nhưng hết lần này đến lần khác bị người ta nhục nhã, trong lòng rất tức giận.


      đáp lại: "Ngải Lợi, vậy là theo kịp thời thượng, theo kịp hàng hiệu rồi. Nếu xem qua tạp chí mới nhất của Mỹ, toàn bộ trong đó đều là quần áo của nhà thiết kế danh tiếng thế giới, còn là sản phẩm được sản xuất có giới hạn! cảm thấy bộ quần áo người tôi và bộ quần áo của nhà thiết kế danh tiếng rất giống nhau sao?"


      Vừa nghe xong những lời này, Ngải Lợi khỏi nhìn lại lần nữa. đúng là có vài phần tương tự. Bất chợt, ta bừng tỉnh, chỉ là nhân viên nho của tập đoàn, làm sao ta lại có bộ quần áo cao cấp như vậy?


      Nhất định là do người phụ nữ chết tiệt kia quấn lấy tổng giám đốc, nài ép tổng giám đốc mua quần áo cho ta. là người phụ nữ biết xấu hổ! Hừ, luôn xem thường những phụ nữ như vậy, "Quấn quít làm phiền bên cạnh tổng giám đốc, để cho tổng giám đốc mua quần áo cho , dùng thân thể mình đổi lấy quần áo có cái gì mà đắc ý?"


      Vương Thiến Như nhìn Ngải Lợi cách hung dữ. Nghe ta chuyện mà muốn giết người. hít vào hơi sâu, muốn nhiều với ta nữa.


      xoay người muốn bỏ .


      "Sao thế? thua muốn chạy? cũng chỉ có chút năng lực đó thôi à, trước mặt tổng giám đốc lại giả đò yếu ớt, lấy lòng tổng giám đốc sao?"


      Trọng Thiên Kỳ ôm Vương Thiến Như, nhìn Ngải Lợi, cười lạnh : "Con mắt nào của thấy Thiến Như của tôi lấy lòng Cụ Duệ Tường? Thiến Như của tôi phải là người bắt cá hai tay, đúng ?"


      Vương Thiến Như hoàn toàn hiểu Trọng Thiên Kỳ muốn cái gì, vội vàng đẩy tay Trọng Thiên Kỳ ra, " cái gì vậy? Ngậm miệng lại mau!"


      "Bà xã, sợ đồng nghiệp cười em sao? cần phải thẹn thùng, chúng ta nhau lâu như thế rồi."


      Ngải Lợi bừng tỉnh hiểu ra, ngón trỏ chỉ chỉ : "A...! Hóa ra có bạn trai, mà vẫn sống chết bám lấy tổng giám đốc rời. Người phụ nữ này là kinh khủng!"


      "Im miệng!" Vẻ mặt Trọng Thiên Kỳ lạnh lùng. nhịn nổi Ngải Lợi nữa, mới quát lên. Những lời chanh chua này khiến trong lòng rất khó chịu, "Thiến Như là bạn tôi, có gì phải cũng tới phiên nhiều lời. Nếu còn muốn được ở lại công ty tiếp tục làm việc, tốt nhất nên lập tức biến khỏi tầm nhìn của tôi."


      Ngải Lợi tức giận nhìn hai người bọn họ. Dù tâm tình thoải mái, nhưng dù sao cũng đắc tội nổi với Trọng Thiên Kỳ, chỉ có thể tức giận mà bỏ .


      Vương Thiến Như đẩy Trọng Thiên Kỳ ra, hai hàng lông mày nhíu chặt, kiên nhẫn : " làm gì vậy?"


      "Em thấy sao? Là muốn cứu em!" Trọng Thiên Kỳ hiểu sao Vương Thiến Như lại hét lên với mình, ràng chính giúp .


      "Tôi muốn chuyện với . cũng cần ở đây gây thêm phiền phức. tại đầu óc của tôi rối loạn." Vương Thiến Như nhìn Trọng Thiên Kỳ, khỏi thở dài, muốn nhìn đến nữa.


      Đột nhiên, có ánh mắt nghiêm nghị dán chặt người . Theo bản năng, quay đầu lại thấy Cụ Duệ Tường và Lý Thấm đứng sau lưng mình.


      "Hình như quan hệ của các người rất tốt?" Cụ Duệ Tường vừa xong lập tức hối hận. Những lời này nghe qua có phần chua chát, giống như cho bọn họ biết, thích bọn họ cùng ở chỗ.


      Cũng có nghĩa rằng, để ý đến Vương Thiến Như!


      Trọng Thiên Kỳ vẫn ôm chặt Vương Thiến Như, nhìn chằm chằm đánh giá Cụ Duệ Tường. Khí chất của người đàn ông này quả bất phàm, đúng là mẫu người lý tưởng trong lòng của phụ nữ, " phát những lời này của rất kỳ quái sao? Biết Vương Thiến Như thích , tại sao lại dẫn người phụ nữ khác tới bữa tiệc? muốn làm gì?"


      Bị điểm trúng tên, Lý Thấm lập tức trừng mắt nhìn bọn họ.


      "Những việc tôi làm, cần giải thích với người khác." Cụ Duệ Tường thích Vương Thiến Như núp ở bên cạnh người khác nên mới câu này.


      "Hừ, người khác? Vương Thiến Như vì mà chấp nhận làm công việc bận rộn như vậy, chẳng lẽ chỉ đáng nhận được hai chữ 'người khác' như vậy thôi sao? cho cùng, xem Vương Thiến Như là ai hả?" Trọng Thiên Kỳ lớn tiếng với Cụ Duệ Tường, nghĩ tới Cụ Duệ Tường lại có thái độ ngạo mạn như vậy.


      Vương Thiến Như chịu nổi quát: " cần nữa, Duệ Tường... chính Tổng giám đốc với tôi, ta thích tôi, là bản thân tôi tự quấn lấy ấy rời mà thôi, nên trách tổng giám đốc."


      Trọng Thiên Kỳ ngạc nhiên sửng sờ nhìn Vương Thiến Như, ngốc này bị uất ức như vậy rồi vẫn còn ngoan cố, suy nghĩ dùm Cụ Duệ Tường, "Vương Thiến Như!"


      " ra tôi…" Lý Thấm nhìn bọn họ nháo lên như thế, cũng biết Vương Thiến Như thích Cụ Duệ Tường, mà Cụ Duệ Tường cũng có ý tứ với Vương Thiến Như, nếu cả đêm hướng ánh mắt nhìn Vương Thiến Như. Nhưng tại sao Cụ Duệ Tường lại chịu thừa nhận?


      Chỉ có thể là rằng Cụ Duệ Tường vẫn chưa hiểu trái tim của mình.


      "Chúng tôi là tình nhân!" Cụ Duệ Tường ngần ngại kéo tay Lý Thấm. kia hiểu lầm hiểu lầm ! Vốn là muốn Vương Thiến Như hết hy vọng, nếu để cho hiểu lầm có khả năng hết hy vọng.


      Như vậy tốt rồi.


      Lý Thấm kinh ngạc nhìn Cụ Duệ Tường, nhìn mười ngón tay nắm chặt tay mình, cảm giác hạnh phúc đến nổi nên lời. Mặt hơi ửng hồng.


      Giống như có nhát dao hung hãn đâm lên người Vương Thiến Như, nghe thấy thanh vỡ nát trong lòng mình, vang dội như vậy, đau đớn như vậy, mở to mắt, nước mắt bắt đầu sắp rơi xuống lập tức bị đè ép trở về.


      "Em tin, hôm nay còn chuẩn bị bữa sáng cho em, thể nào thay đổi nhanh như vậy, chắc chắn thể!” thấp giọng lẩm bẩm.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 251: Bị bắt cóc

      Giống như có nhát dao hung hãn đâm lên người Vương Thiến Như, nghe thấy tiếng tim mình tan vỡ, vang dội như vậy, đau đớn như vậy, mở to mắt, ép ngược nước mắt vào trong.


      "Em tin, hôm nay còn chuẩn bị bữa sáng cho em, thể nào thay đổi nhanh như vậy, chắc chắn thể!” khẽ lẩm bẩm.


      "Tôi với em, làm bữa sáng cho em, chỉ là thấy áy náy với em mà thôi. Trái tim của tôi căn bản là thể thích em. Tôi thích con cả ngày chỉ biết đánh nhau, uống rượu, đua xe, tôi thích con dịu dàng hơn..."


      Trọng Thiên Kỳ hung hăng đấm vào mặt Cụ Duệ Tường, hai tròng mắt đầy tơ máu nhìn Duệ Tường lảo đảo té xuống.


      Lý Thấm vội vàng đỡ Cụ Duệ Tường dậy, lo lắng hỏi: " Duệ Tường, có sao ?"


      " sao!" Cụ Duệ Tường lau sạch tơ máu khóe miệng mình, ánh mắt an ủi nhìn Lý Thấm.


      Vương Thiến Như nhìn chằm chằm từng hành động của bọn họ, lòng như chìm vào đáy cốc. Từ sau khi Giản Nhuỵ Ái bỏ , lâu nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Cụ Duệ Tường rồi. ngờ lại nhìn Lý Thấm bằng ánh mắt này.


      lảo đảo vài bước, đau lòng xoay người chạy trốn.


      "Vương Thiến Như!" Trọng Thiên Kỳ đuổi theo Vương Thiến Như.


      Lý Thấm thấy bọn họ chạy mất, lo lắng nhìn Cụ Duệ Tường, yên lòng : "Hình như bọn họ hiểu lầm!"


      Cụ Duệ Tường nhìn theo bóng hình Vương Thiến Như, biết mình sắp mất Vương Thiến Như, trong lòng ngầm khó chịu, nghiến răng nghiến lợi : "Hiểu lầm để hiểu lầm luôn!"


      Trọng Thiên Kỳ đuổi theo ra ngoài lại thấy bóng dáng Vương Thiến Như đâu nữa, nhíu mày, lo lắng, sao này có thể chạy nhanh đến thế!


      Sao thấy ấy đâu nữa? gọi to: "Thiến Như, Vương Thiến Như, em đừng đùa nữa, trả lời !"


      điên cuồng tìm Vương Thiến Như, nhưng vẫn thấy bóng dáng đâu. lo lắng quay trở lại sảnh tiệc.


      Nhìn thấy Cụ Duệ Tường, chạy tới hỏi : " có thấy Vương Thiến Như ? Lúc tôi đuổi theo, nhìn thấy bóng dáng ấy nữa."


      Sắc mặt Cụ Duệ Tường trầm xuống, " ấy biến mất bao lâu rồi?"


      biết tuy Vương Thiến Như có võ công lợi hại, nhưng con vào buổi tối khuya khoắt thế này cũng rất nguy hiểm. Cụ Duệ Tường hiểu nổi tại sao mình lại mấy lời đó với ?


      Khiết Đan Đan chạy tới, vội vàng hỏi: "Tổng giám đốc, xảy ra chuyện gì vậy?"


      " thấy Vương Thiến Như đâu nữa". Cụ Duệ Tường lạnh lùng .


      "Cái gì?" Khiết Đan Đan sợ hãi kêu lên, ràng vừa rồi còn rất vui vẻ với , sao lại tìm thấy được. lo lắng , "Vậy mọi người còn đứng đây làm gì? Mau tìm ấy !"


      Cụ Duệ Tường giống như tượng gỗ mất phương hướng, đột nhiên bị người kéo cong, bừng tỉnh chạy ra ngoài.


      Còn Trọng Thiên Kỳ cũng lo lắng cho Vương Thiến Như, thể lãng phí thời gian, cũng nhanh chóng lao ra ngoài.


      Sắc mặt hai người đàn ông nặng nề, chỉ vì tên Vương Thiến Như kia. Lý Thấm rất tò mò về kia, thế nhưng, khi ta xuất , nhất định thu hút được ánh mắt của hai người đàn ông này lên người mình.


      Lý Thấm đuổi theo ra ngoài, nhưng lại dừng bước, đến chỗ khuất, lấy điện thoại ra, "A Khải, tìm giúp tôi địa chỉ của Vương Thiến Như xem ở đâu?"


      A Khải là người theo đuổi trung thành nhất của Lý Thấm, cũng là cao thủ máy tính, giữ chức điều tra viên tại cục cảnh sát.


      Nếu di động của ấy tắt, muốn tìm người có thể căn cứ vào hệ thống định vị GPS điện thoại, tìm ra vị trí của ấy.


      Vùng ngoại ô, trong căn nhà bỏ hoang.


      Vương Thiến Như mở đôi mắt mơ màng, liền thấy mình bị trói ghế. ràng lúc chạy , đột nhiên có người tấn công, vậy là bị bắt cóc rồi.


      Vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy dáng vẻ lưu manh của mấy người đàn ông, kinh ngạc nhìn bọn chằm chằm, "Các người là ai? Bắt cóc tôi làm gì?"


      Ba người đàn ông mỉm cười dâm đãng, ánh mắc háo sắc, nhìn chằm chằm vào dáng người của Vương Thiến Như.


      "Dáng người con này tệ! biết lát nữa ăn được có phải ngon lắm hay ?"


      Tên đàn ông mỉm cười dâm đãng nhìn Vương Thiến Như.


      Vương Thiến Như sợ hãi nhìn tên đàn ông kia từ từ đến gần mình, hoảng sợ giãy dụa.


      "Mấy người...Mấy người đừng qua đây, mau thả tôi ra, nếu nhất định chết!"


      "Ha ha... em mạnh mẽ! Tôi thích, đầy đủ hương vị." Dứt lời, tên đàn ông kia lại vuốt ve đôi má của Vương Thiến Như.


      Vương Thiến Như hất mặt qua bên, nghĩ tới mình vừa mới bị từ chối, lại gặp loại chuyện thối nát như vậy. nhất định vùng vẫy thoát khỏi dây thừng, nếu bị mấy tên đàn ông thối tha này ăn sạch.


      Nếu như bị bọn người này ăn, tình nguyện lựa chọn cái chết.


      " cần vùng vẫy! Em cứ đợi phục vụ tốt hai em chúng tôi , chúng tôi đảm bảo làm cho em thoải mái dễ chịu."


      "Các người đừng qua đây, xin các người thả tôi ra! Tôi có rất nhiều tiền, chỉ cần các người thả ra, tôi lập tức cho các người tiền, bất kể là bao nhiêu tiền!" Vương Thiến Như vội vàng , nhìn mặt tên đàn ông thối tha, muốn ói ra ngay lập tức.


      Nếu để tháo được dây thừng, nhất định đánh cho chúng răng rơi đầy đất.


      "Tiền? Tôi cần tiền bạc, tôi chỉ muốn em thôi". Tên đàn ông dựa sát vào , ngửi ngửi người Vương Thiến Như, đầu lưỡi liếm qua má , " rất thơm!"


      Vương Thiến Như vùng vẫy lắc đầu, miệng hét to lên: "Lưu manh, được đụng vào tôi, nếu tôi cho các người đẹp mặt."


      " em muốn chúng tôi đẹp mặt như thế nào đây?" Tên đàn ông bắt đầu giở trò xấu, vuốt ve người Vương Thiến Như, rất mềm mại.


      Tên khác hưng phấn lấy ra thứ : "Các người xem đây là cái gì?"


      "Nó là cái gì?"


      "Là thuốc kích thích, ăn xong khiến con người quên phiền não, điên cuồng chơi đùa!"


      Vương Thiến Như kinh ngạc nhìn thứ trong tay tên đàn ông kia, chỉ thấy tên đó về phía mình, cắn môi, sợ hãi lắc đầu.


      Nước mắt ứa ra, vì sao ông trời lại bắt đối mặt với chuyện này? thể để mấy tên bỉ ổi này ô nhục mình. lại thể vùng vẫy thoát khỏi ép buộc của tên đàn ông đó, chỉ có thể trơ mắt để tên đó mớm thuốc cho .


      "Khụ khụ..." cúi đầu ho khan, giống như muốn khạc hết xuân dược đó ra. Nhưng dù cố gắng ho bao nhiêu nữa, cũng khạc ra được.


      " , em ăn nhiều thuốc kích thích như vậy, đến lúc đó cực kỳ nóng bức. em tôi giúp em giải nhiệt, ha ha..."


      "Ha ha..."


      Tiếng cười của đám đàn ông vang vọng khắp căn nhà đổ nát, Vương Thiến Như vô lực bật khóc. Sớm biết chuyện như thế này, cần tức giận mà bỏ chạy. Mạng sống vẫn quan trọng hơn.


      "Lũ khốn nạn các người, thoát được ra ngoài tôi đánh chết các người."


      Tên đàn ông nắm cằm Vương Thiến Như, " em, đến mức này mà vẫn còn lớn tiếng, đợi lát nữa khiến cho em cầu xin chúng ta."


      "Tôi nhổ vào!" Vương Thiến Như nhổ nước bọt vào bọn họ.


      "Con chết tiệt này!"


      Tên đàn ông hung hăng tát cái vào mặt Vương Thiến Như.


      Mặt Vương Thiến Như nghiêng sang bên, nóng rát đau đớn, khóe miệng chảy ra chất lỏng mằn mặn.


      Ngẩng đầu nhìn đám đàn ông bỉ ổi, trong mắt tràn đầy tức giận, hận thể thoát khỏi dây thừng, đánh cho bọn này trận nhớ đời.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 252: Tác dụng của thuốc.

      "Các người làm gì vậy? Mau thả Vương Thiến Như ra, tôi gọi cảnh sát rồi." Lý Thấm đẩy cánh cửa chính cũ kỹ ra.


      ra ta tới đây từ sớm, nhưng vào ngay mà chờ đến lúc Cụ Duệ Tường chạy đến, thấy giây phút mình làm hùng.


      Người đàn ông xoay người nhìn thấy đẹp nữa, khỏi vui vẻ tới, " ngờ lại là xinh xắn như vậy."


      "Các người muốn làm gì? Tôi cho phép mấy người làm tổn thương đến Vương Thiến Như." Lý Thấm nắm chặt tay thành quyền, sợ hãi lui về phía sau.


      Vương Thiến Như kinh ngạc khi thấy Lý Thấm xuất nhưng vẫn muốn chỉ vì mình mà làm cho người khác bị thương. Cho dù là người có quan hệ với Cụ Duệ Tường!


      kêu lên: " mau chạy nhanh , cần lo cho tôi.”


      Lý Thấm yếu đuối nhu nhược, bị người đàn ông bắt được, kéo vào trong.


      "A!" Lý Thấm bị người đàn ông ném xuống mặt đất, thân thể đụng phải sàn nhà, đau đớn la lên.


      Vương Thiến Như lo lắng nhìn Lý Thấm, gào to với tên đàn ông bỉ ổi: "Các người được làm tổn thương ấy!"


      "Bản thân mình còn lo chưa xong, lại quan tâm người khác. Tự nhiên có được hai xinh đẹp, em sắp được vận động rồi."


      "Các người nên làm tổn thương ấy. ấy là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Cụ thị. ấy mất sợi lông nào nhất định các người chết rất khó coi.” Vương Thiến Như cắn răng nghiến lợi .


      Người đàn ông sợ hãi, quay đầu nhìn Vương Thiến Như, " cho rằng tôi tin chuyện hoang đường của các sao?"


      "Tôi láo! Mấy người thử động vào ấy xem, nhất định Tổng giám đốc tập đoàn Cụ thị bỏ qua cho các người.” Vương Thiến Như cắn răng nghiến lợi .


      " đáng chết!" Bàn tay của người đàn ông kiềm ở cổ của Vương Thiến Như.


      Người đàn ông khác khuyên nhủ: "Này, mày cần làm lớn chuyện."


      Sắc mặt Lý Thấm tái nhợt nhào về phía người đàn ông kia, cắn mạnh bàn tay của ta, dùng hết hơi sức mình cắn chặt buông. Thoáng chốc, máu tươi tràn ra khóe miệng.


      Người đàn ông bị đau, hất mạnh Lý Thấm ra, túm lấy cổ áo của Lý Thấm kéo ta lên tát lên mặt cái, "Đồ thối tha, đúng là muốn sống rồi."


      "Khốn kiếp, mày buông ấy ra, có giỏi nhắm vào chị đây!” thấy Lý Thấm bị đánh, Vương Thiến Như áy náy, tình nguyện để bản thân bị đánh.


      Như vậy thiếu nợ Lý Thấm!


      Người đàn ông khác kéo người đàn ông nổi điên ra, "Này, mày bình tĩnh chút, cẩn thận chết người bây giờ."


      Vương Thiến Như đau lòng nhìn Lý Thấm, " sao chứ!"


      Lý Thấm nhìn Vương Thiến Như, "Tôi sao, cần sợ, Duệ Tường sắp đến cứu chúng ta rồi."


      "Cám ơn !" Vương Thiến Như ngờ Lý Thấm bị thương mà còn quan tâm đến mình, "Chúng ta vốn quen biết, lại liều mình cứu tôi, cảm ơn .”


      "Tôi tên là Lý Thấm, là Cụ Duệ Tường. . . . . ."


      Còn chưa xong, Cụ Duệ Tường và Trọng Thiên Kỳ xuất . mặt Lý Thấm thoáng qua nụ cười hài lòng, nhưng lại xoay người nhìn Cụ Duệ Tường ra vẻ hoảng sợ: " Duệ Tường, mau cứu chúng em."


      Người đàn ông thô bỉ nhìn thấy Cụ Duệ Tường và Trọng Thiên Kỳ xuất , "Các người là ai?"


      Cụ Duệ Tường thấy Vương Thiến Như bị thương, hai mắt nổi lên tia máu đáng sợ. cho người đàn ông kia cơ hội mở miệng, đấm cú lên người gã đàn ông kia.


      Trọng Thiên Kỳ thừa dịp rối loạn, cởi dây trói Vương Thiến Như ra. Nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của Vương Thiến Như, nhìn Cụ Duệ Tường quát: "Đừng đánh nữa mau đưa ấy đến bệnh viện."


      Cụ Duệ Tường lạnh lùng ra lệnh cho người phía sau: "Mang bọn họ về xử lý cho tôi.”


      "Dạ!" Người phía sau kêu lên tiếng.


      Càng lúc Vương Thiến Như càng cảm giác toàn thân nóng ran khó chịu, giống như bị quẳng vào lò than, thân thể còn cảm giác. Bụng dưới ngứa ngáy vô cùng, làm cho ý thức của từ từ trở nên mơ hồ.


      Trọng Thiên Kỳ cảm thấy cả người Vương Thiến Như nóng rực, sắc mặt hình như có gì đó đúng, sợ hãi kêu: "Vương Thiến Như, em làm sao vậy?"


      Cụ Duệ Tường vội đẩy Trọng Thiên Kỳ ra, bế ngang Vương Thiến Như chạy ra ngoài. Trong đầu chỉ nghĩ tới Vương Thiến Như, tuyệt đối thể để Vương Thiến Như xảy ra chuyện gì.


      " Duệ Tường!" Lý Thấm gọi Cụ Duệ Tường. Từ đầu đến cuối, Cụ Duệ Tường hề nhìn mà chỉ chăm chú lo lắng cho tình trạng của Vương Thiến Như.


      Hai tay nắm chặt, trong lòng vô cùng khó chịu.


      "Nóng quá. . . . . ." Vương Thiến Như mơ màng, càng lúc càng có ý thức, tay lại bắt đầu kéo quần áo của mình xuống.


      cũng biết tại sao mình lại nóng như vậy, có cái gì đó thiêu đốt mình. Những người đàn ông kia cho mình uống bao nhiêu viên thuốc mà tác dụng lại lớn như vậy!


      Cụ Duệ Tường lái xe nhìn thấy Vương Thiến Như muốn cởi bỏ quần áo người. dừng xe ở ven đường, muốn ngăn cho cởi quần áo nữa.


      Tay bị Vương Thiến Như kéo về phía trước ngực, ‘xoạt’, Cụ Duệ Tường khiếp sợ, nhưng mà ngực của rất mềm!


      Vương Thiến Như giống như bắt được khối băng, khí nóng trong lòng tan chút. Thế nhưng chỉ chút mát mẻ thể nào giải quyết được khí nóng bừng bừng trong lòng của . Vương Thiến Như kéo bàn tay kia xuống bụng dưới của mình. Tự mình ma sát thân dưới để giảm bớt ngứa ngáy. Mà lúc này, Vương Thiến Như còn ý thức cũng biết mình làm gì?


      Cụ Duệ Tường vội vàng rút tay mình ra, Vương Thiến Như này muốn làm gì? biết nam nữ thụ thụ bất thân hay sao? Trong khắc kia, tim của đập nhanh hơn, thân dưới cũng bị trói chặt khó chịu.


      ngờ Vương Thiến Như lại chủ động dâng mình, dẫn tới dục vọng bị đè nén bấy lâu nay của bị bộc phát.


      cũng biết Vương Thiến Như bị người ta bỏ thuốc, trong miệng nguyền rủa: "Đáng chết!"


      Trong đầu lên nơi bí mật mềm mại nào đó, khí huyết lập tức xông lên, cả người nóng rực, quay qua hạ cửa sổ xuống, để mình bình tĩnh chút.


      đưa bình nước cho , "Uống chút nước cảm thấy dễ chịu hơn."


      Vương Thiến Như mơ màng cầm lấy bình nước uống ừng ực. Ngọn lửa trong lòng giống như càng lúc càng cháy mạnh, mặc kệ mình uống bao nhiêu nước, cũng thể dập tắt ngọn lửa này. Hình như chúng muốn đốt cháy .


      Móng tay đâm vào trong thịt, đau đớn có thể khiến cho ý thức của trở về.


      Da thịt bị đâm đến xưng đỏ lên kinh khủng, Cụ Duệ Tường kéo tay của ra, nhìn những vết thương kia, "Em điên rồi!"


      ngờ Vương Thiến Như chọn cách như vậy.


      "Tổng giám đốc, tôi nóng quá, khó chịu, mau cứu tôi nhanh lên." Ý thức của Vương Thiến Như trở về chút, ánh mắt sợ hãi nhìn Cụ Duệ Tường cầu cứu.


      tại chỉ có ấy mới có thể giúp mình.


      "Em nên cử động, tôi lập tức dẫn em trở về." Cụ Duệ Tường lái xe nhanh, thỉnh thoảng quay đầu nhìn , chỉ sợ Vương Thiến Như lại tự hành hạ mình.


      Vừa về tới nhà mình, Vương Thiến Như hề chờ Cụ Duệ Tường, chạy như bay lên lầu. ‘Rầm’, đẩy tung cửa phòng tắm nhà mình, nhảy ngay vào bồn tắm.


      Nước lạnh có thể xoa dịu khí nóng người của .


      Nước lạnh lẽo kích thích các tế bào của , khiến cho ý thức của khôi phục chút. Nhưng mà thân thể vẫn nóng ran, vô cùng mãnh liệt.


      "Em làm gì ở đây?" Cụ Duệ Tường đuổi theo, nhìn thấy nằm trong nước lạnh.


      "Tổng giám đốc, tôi sao, cần phải để ý đến." Vương Thiến Như yếu ớt .


      Cụ Duệ Tường nhìn sắc mặt đỏ bừng giống như muốn tuôn máu ra, vậy mà vẫn có chuyện gì, khiến tức giận.


      Vương Thiến Như tức giận thở hổn hển ngồi trong bồn tắm, người lại bắt đầu bốc cháy hừng hực, vừa luống cuống vừa sợ hãi, ngờ dược tính lại có thể kinh khủng đến như thế, khiến cho có biện pháp nào hết.


      Ôm chặt lấy cơ thể, giấu cả khuôn mặt vào trong đầu gối, khóc thút thít.


      Cụ Duệ Tường thở dài tiếng đến, từ từ cởi quần áo của mình xuống.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 253: Hai người phát sinh quan hệ

      Vương Thiến Như tức giận thở hổn hển ngồi trong bồn tắm, người lại bắt đầu bốc cháy hừng hực, vừa luống cuống vừa sợ hãi, hề biết rằng dược tính lại có thể kinh khủng đến như thế, khiến cho có biện pháp nào hết.


      Ôm chặt lấy cơ thể, giấu cả khuôn mặt vào trong đầu gối, khóc thút thít.


      Cụ Duệ Tường thở dài tiếng đến, từ từ cởi quần áo của mình xuống.


      " muốn làm gì?" Vương Thiến Như ngước mắt nhìn Cụ Duệ Tường.


      Cụ Duệ Tường gì, chỉ chăm chú cởi bộ quần áo ướt nhẹp người ra.


      Trong chốc lát, cả hai người đều trần trụi như nhau.


      " cần. . . . . ." mặt Vương Thiến Như đỏ rực, biết Cụ Duệ Tường muốn làm gì, nhưng lại vô cùng sợ hãi, nghẹn ngào .


      " nên cử động nữa, để tôi giúp em, nếu em chết mất." Cụ Duệ Tường dịu dàng .


      Vương Thiến Như lo lắng bất an, đây là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với người đàn ông, trong miệng lẩm bẩm : "Em cần. . . . . ."


      Lời và hành động khác biệt, cơ thể Vương Thiến Như khắc chế được mà tiến đến gần cơ thể của người đàn ông.


      Nhìn cặp bánh bao trắng trẻo đẹp đẽ mê người người Vương Thiến Như cổ họng Cụ Duệ Tường khô đắng. cả người căng thẳng, ngay sau đó nửa người dưới cũng trở nên căng cứng.


      Đúng là tiểu tinh trêu ngươi mà!


      bế ngang người Vương Thiến Như lên, theo bản năng Vương Thiến Như lại áp sát lên người Cụ Duệ Tường, lý trí của lại bị thuốc khống chế, chỉ muốn Cụ Duệ Tường cho nhiều hơn nữa.


      Cụ Duệ Tường như ôm lò lửa, ngay cả người có lực khắc chế mạnh mẽ nhất, cũng cách nào bỏ qua cho báu vật trước mắt này được.


      đặt Vương Thiến Như lên giường, muốn đứng dậy.


      Vậy mà Vương Thiến Như nỡ rời khỏi khối băng, cơ thể nóng bỏng dán chặt lên, hai mắt mê man, trong miệng lẩm bẩm : "Đừng, đừng rời khỏi em. . . . . . Em muốn. . . . …"


      cũng biết mình muốn cái gì nữa? Chỉ hy vọng Cụ Duệ Tường rời khỏi mình.


      " nên gấp gáp, tôi lấy áo mưa ." Cụ Duệ Tường biết làm chuyện này chỉ vì muốn cứu Vương Thiến Như, còn những chuyện khác, muốn nghĩ đến, cho nên phải làm cách an toàn.


      " cần mặc vào, chúng ta. . . . . ." Vương Thiến Như xấu hổ ra lời, chỉ muốn Cụ Duệ Tường.


      quan tâm nhiều như vậy nữa, đưa đôi môi lên dán vào môi , học theo động tác của những trong phim XXX, dụ dỗ .


      Cụ Duệ Tường cứng đờ người, hưởng thụ cái hôn vụng về của Vương Thiến Như, cũng khống chế cảm xúc của mình thêm nữa liền hôn trả lại Vương Thiến Như, hung hăng đè giường, lúc này cũng quan tâm đến biện pháp an toàn nữa.


      Là tự Vương Thiến Như cần biện pháp an toàn, cũng phải tại .


      Cả cơ thể rắn chắc của đè lên người , đôi môi giống như bình chữa cháy, dập tắt lửa người .


      Hôn lên gương mặt của , đôi môi, xương quai xanh trắng như tuyết, xuống bụng, cả nơi non mềm của . . . . . .


      Vương Thiến Như thoải mái rên rỉ, dường như cơ thể còn nóng bỏng, khó chịu như trước nữa.


      "Thiến Như, đây là do em tự tìm, chớ có trách tôi."


      Ngay sau đó, cảm giác phía dưới có dị vật tiến vào người , lấp đầy .


      Đau đớn từng hồi từng hồi cuốn lấy , cảm thấy có hương vị khác, như muốn phóng thích bản thân vậy.


      Cụ Duệ Tường cũng biết, lúc chạm vào người Vương Thiến Như thể dừng lại được, lôi kéo trải qua nhiều lần, chính cũng quên mất là bao nhiêu, chỉ biết vô tận đòi lấy.


      Lúc Vương Thiến Như tỉnh táo lại, là trưa ngày hôm sau rồi.


      khẽ mở mắt, mùi vị hoan ái xông thẳng vào mũi, hình ảnh ngày hôm qua giống như mưa to gió lớn cuốn theo nhau đến, khiến Vương Thiến Như xấu hổ muốn chết.


      Từ trước đến nay hề biết bản thân mình lại điên cuồng như vậy, nắm lấy Cụ Duệ Tường lần lại lần đến đỉnh cao trào.


      Rầm rầm!


      Nhớ lại ngày hôm qua, toàn thân đau nhức, biết nên đối mặt Cụ Duệ Tường như thế nào. Xoay người sang bên cạnh bóng người, xem ra Cụ Duệ Tường rời rồi.


      rồi cũng tốt, nếu gặp mặt cũng thấy lúng túng mà thôi, tốt hơn hết là gặp.


      ‘Tít tít’ Vương Thiến Như đau đầu đưa tay mò mẫm tìm điện thoại di động, mở điện thoại di động lên lại có nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, đều là của Trọng Thiên Kỳ và Khiết Đan Đan.


      muốn bấm số gọi lại cho Trọng Thiên Kỳ, màn hình điện thoại lại ra ảnh chân dung của Cụ Duệ Tường, tay cầm điện thoại di động cũng run rẩy.


      "Alo!" Vương Thiến Như áp chế rối loạn trong lòng mới nhận điện thoại.


      Có thể đầu bên kia nghĩ đến Vương Thiến Như lại nhận điện thoại nhanh như vậy, giọng hơi kinh ngạc, "Cái đó. . . . . . Buổi chiều cần làm, nghỉ ngơi tốt, ngày mai làm là được."


      "Ồ!" Sắc mặt Vương Thiến Như bỗng trở nên hồng hồng, trong đầu ngừng lên cảnh tượng lần đầu tiên cho Cụ Duệ Tường, hơn nữa lại dưới tình huống này mà cho .


      ". . . . . ." Điện thoại thanh, "Chuyện kia tôi chịu trách nhiệm với em, tôi chỉ vì cứu em mà thôi!"


      ". . . . . ."


      Vương Thiến Như kinh ngạc đến ngây người, nhưng mà cũng chưa từng có ý nghĩ muốn Cụ Duệ Tường chịu trách nhiệm, dù sao cũng là Cụ Duệ Tường cứu mình.


      "Này, em làm sao vậy?" Điện thoại thanh, Cụ Duệ Tường cho là Vương Thiến Như gặp chuyện may, trong lòng lại thấp thỏm lo lắng.


      "A! sao, tổng giám đốc yên tâm tôi rất khỏe, tôi cũng cần phải chịu trách nhiệm, tôi muốn nghỉ ngơi, tạm biệt!" Vương Thiến Như cúp điện thoại, trong lòng có chút mất mát. lấy chuyện này để ép buộc Cụ Duệ Tường ở bên cạnh mình, như vậy cũng xem thường bản thân, coi như bị muỗi chích cái , nữa mình cũng lỗ vốn, ngày hôm qua cảm nhận được khoái cảm.


      Thả người ngã vào trong chăn, nhắm mắt lại, những hình ảnh ngượng ngùng kia lại lên trước mắt.


      Cụ Duệ Tường nhìn điện thoại bị ngắt, biết mình có tư vị gì nữa? ràng lời của Vương Thiến Như là đáp án mà mình muốn nghe, nhưng trong lòng lại cảm thấy thoải mái.


      Nên trách Vương Thiến Như lỗ mãng, hay là tự trách bản thân mình đây!


      " Duệ Tường!" Lý Thấm đẩy cửa phòng làm việc ra, " Duệ Tường, đây là canh mẹ em nấu, mẹ em hồi bé thích ăn canh bà nấu nhất, nên bảo em mang tới đây."


      ra là tự Lý Thấm đòi vú Vương nấu canh, ngày hôm qua Cụ Duệ Tường đưa Vương Thiến Như , sau đó thấy Cụ Duệ Tường, cũng biết bọn họ xảy ra chuyện gì?


      Hơn nữa, tinh mắt phát quần áo người Cụ Duệ Tường chưa thay, chẳng lẽ hôm qua bọn họ ở cùng với nhau?


      "Em cứ để đó !" Cụ Duệ Tường khẽ cau mày, nhìn gương mặt hơi sưng lên của Lý Thấm, áy náy, "Vết thương mặt em tốt hơn nhiều chưa?"


      "À!" Lý Thấm cố ý che vết thương lại, " sao, chỉ cần Vương Thiến Như có chuyện gì, chút vết thương này cũng tính là gì?"


      "Về sau em nên cậy mạnh như vậy, ràng biết bản thân bị thương mà luôn nghĩ cho người khác, vẫn cứ ngốc nghếch như hồi bé vậy." Cụ Duệ Tường đứng lên đưa tay cầm lấy canh tay Lý Thấm, ngồi ghế sa lon, chuẩn bị ăn canh.


      Lý Thấm nhìn chằm chằm Cụ Duệ Tường muốn uống canh, hưng phấn ngồi bên cạnh Cụ Duệ Tường, khuôn mặt mỉm cười: "Lúc đó có nghĩ nhiều như vậy, Vương Thiến Như tốt hơn nhiều chưa."


      Cụ Duệ Tường dừng lại, nhớ tới hương thơm người Vương Thiến Như, nửa người dưới lại trở nên căng cứng, lâu rồi chạm vào phụ nữ, nên mới ham muốn như vậy, lại còn đói khát thành cái dạng này.


      " Duệ Tường. . . . . ." Lý Thấm nhắc nhở Cụ Duệ Tường ngẩn người.


      "Ừ! ấy sao." cúi đầu tiếp tục uống canh, trong lòng lại nghĩ đến Vương Thiến Như.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :