1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21: Đánh Đơn Triết Hạo



      Giản Nhụy Ái bị cố trụ, thân thể thể động đậy, tiếp xúc thân mật như thế, khẩn trương nhắm mắt lại, hô hấp gấp rút thậm chí quên mất tất cả.


      Nhưng trong lòng biết mình ghét , cảm thấy rất dơ bẩn, ngủ cùng phụ nữ khác, giờ lại đến phiên .


      mặc áo ren bị cảnh tượng trước mắt kinh sợ, ánh mắt thoáng qua tia chán ghét, tức giao cà-phê làm vỡ kế hoạch của ta, vất vả mới cùng Đơn Triết Hạo về nhà, cũng muốn nhường cơ hội này cho khác: "Hạo, làm gì vậy? đừng quên, đồng ý với em, hôm nay ở bên cạnh em."


      Đơn Triết Hạo nhịn được quát: "Cút ngay cho tôi!"


      Tiếng hô khiến Giản Nhụy Ái hoàn hồn, cứng rắn chống đỡ, hốt hoảng giãy giụa, coi như biết sức lực của mình đấu lại , chỉ là châu chấu đá xe, nhưng cũng muốn tránh thoát .


      "Đơn Triết Hạo, buông tay ! Tôi đưa cà phê, quấy rầy các người."


      "Giản Nhụy Ái, hy vọng tôi ở bên cạnh khác như vậy sao?"


      nghe chút lưu tình đẩy vào vòng tay của người phụ nữ khác, Đơn Triết Hạo cảm giác mình rất nhục nhã, đưa tay nắm lấy cằm của , nhìn vào đôi mắt cố chấp muốn tránh né, trong con ngươi thoáng qua tia khủng hoảng của Giản Nhụy Ái, càng làm cho tức giận.


      Nghe có vẻ như tức giận, Giản Nhụy Ái biết mình chọc giận Đơn Triết Hạo, đôi mắt long lanh tràn đầy nước mắt, sắc mặt có chút ửng hồng: "Là kia ở chung chỗ từ trước phải sao?"


      Đôi tay Đơn Triết Hạo siết chặt, sắc mặt lo lắng, nhìn đôi mặt lưng tròng nước mắt của , cảm thấy hoảng hốt rồi.


      cho cơ hội mở miệng, nhàng dán môi lên trán , hôn lên cánh môi mềm mại, thỉnh thoảng bá đạo thỉnh thoảng dịu dàng.


      Đơn Triết Hạo hôn quá đột ngột, quá bá đạo, Giản Nhụy Ái cảm thụ được mùi vị đặc biệt, tốc độ khiến cho mê ly, để cho điên cuồng.


      Bị hôn như vậy, để cho đầu óc hỗn loạn, khiến biết phải làm sao, muốn đẩy Đơn Triết Hạo ra, xoay người rời .


      Giản Nhụy Ái nhớ đến mùi vị này, đầu óc thoảng qua hình ảnh áo ren hồng, có phải mấy phút trước bọn họ cũng triền miên như vầy ?.


      Đầu hỗn loạn, Đơn Triết Hạo vĩnh viễn đem làm thành món đồ chơi của .


      ‘Ba’ mặt Đơn Triết Hạo in hằn dấu năm ngón tay, trong mắt thoát qua tia rét lạnh.


      Giản Nhụy Ái kinh ngạc đến ngây người, tay đều run rẩy, ngờ mình nổi điên đánh Đơn Triết Hạo.


      mặc áo ren hồng kinh ngạc đến ngây người, ngờ bưng cà phê yếu đuối, lại dám đánh Đơn Triết Hạo, khỏi toát mồ hôi lạnh.


      "Cút!" Đơn Triết Hạo hướng về phía mặc áo ren hồng quát.


      "Em. . . . . ." mặc áo ren hồng nhìn Đơn Triết Hạo nổi điên, cảm giác nếu mình lưu lại có kết quả tốt? lặng lẽ bước ra ngoài.


      Nhất định là mộng, nhất định nằm mơ, nhìn ánh mắt như giết người của Đơn Triết Hạo, dần quay về thực tế.


      Giản Nhụy Ái nhìn thấy kia đẩy cửa ra ngoài, cũng muốn vội vã theo, lại bị Đơn Triết Hạo kéo về, đóng cửa lại.


      Sắc mặt lo lắng, hoảng sợ nhìn chằm chằm sắc mặt khó coi của Đơn Triết Hạo, lắp bắp : "Đơn Triết Hạo, em . . . . . phải cố ý."


      " biết, chưa ai dám đánh tôi hết." Đơn Triết Hạo xong, choàng tay ôm lấy Giản Nhụy Ái, về phòng ngủ, hung hăng ném lên giường.


      Giản Nhụy Ái kinh hoàng ngồi dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào , mang theo dáng vẻ vô tội liếc nhìn Đơn Triết Hạo: " muốn làm gì? Đơn Triết Hạo, buông tôi ra, tôi muốn. . . . . ."


      " muốn cái gì?"


      "Tôi muốn cùng khác làm chuyện đó, rồi lại làm như thế với tôi, tôi cảm thấy rất bẩn."


      Thời điểm Giản Nhụy Ái xong, sớm báo với Đơn Triết Hạo quyết tâm chết cũng cúi đầu, hung hăng nhắm mắt lại, thấy bàn tay tới cạnh gương mặt .


      "Em ghen."


      "tôi. . . . . . Tôi có."


      Đơn Triết Hạo thất kinh nhìn con thỏ , động tác kích thích như vậy, từng bước mang theo thú vị dựa vào người , chậm rãi tới gần .


      Giản Nhụy Ái sợ hãi lùi về sau, nhìn từng bước tiến đến gần, lúc sắp chạm vào nhau, cả người run lên, nhắm mắt lại, mực mím chặt môi, khiến cho Đơn Triết Hạo tức giận cũng bật cười, đưa tay cầm lấy quần áo bên cạnh đưa cho .


      Giản Nhụy Ái nhắm mắt lại, thấy chẳng có động tĩnh gì, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Đơn Triết Hạo hề kiêng kỵ thay quần áo trước mặt , ngượng ngùng nhắm mắt lại.


      "Có muốn hay ?!" Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái nhắm tịt mắt hề nhúc nhích, nhìn khuôn mặt bình thường, xinh đẹp bằng phần mười Lạc Tình Tình, nhưng có thể hấp dẫn chú ý của , xem ra mắt có vấn đề, phải nên khám mắt!


      Giản Nhụy Ái vội vàng mở mắt, lời Đơn Triết Hạo , mới kịp phản ứng, gương mặt càng thêm đỏ hồng.


      mặc chỉnh chu đứng trước mặt , ngờ dễ dàng bỏ qua ình, xoay người rời , nhìn bóng lưng cứng rắn, đầu óc hoảng hốt.


      Giản Nhụy Ái đứng dậy sửa sang xong quần áo của mình, cố gắng để cho vẻ mặt mình quá cứng ngắc, làm bộ như có điều gì lạ theo phía sau Đơn Triết Hạo.


      Vô ý lườm cái, muốn để mặc áo ren đứng gần cửa, chống lại ánh mắt căm hận của .


      Loại oán hận từ nội tâm như thế này, Giản Nhụy Ái khỏi cắn chặt môi, muốn lời xin lỗi, lại nghe phía trước truyền đến giọng phiền não: "Giản Nhụy Ái, là con rùa sao? Nhanh lên chút."


      máy móc ngẩng đầu, thấy vóc người cao to của Đơn Triết Hạo, cũng như chẳng thấy mặc áo ren, nhìn chằm chằm vào , khiến cả người run lên, chỉ có thể thở dài, hướng về phía mặc áo ren gật đầu cái, sau đó chạy theo Đơn Triết Hạo.


      mặc áo ren hồng nhìn thấy Giản Nhụy Ái gật đầu, cảm thấy như cố ý khiêu khích ta, này. . . . . . trong mắt ta thoát qua tia tức giận.


      Giản Nhụy Ái lòng muốn xin lỗi mặt áo ren, mặt lúng túng ngồi lên xe Đơn Triết Hạo, thấy có điểm tương đồng, đổi xe đơn giản như đổi quần áo vậy.


      Ngồi lên xe Đơn Triết Hạo, lời, tầm mắt Giản Nhụy Ái lén nhìn người vừa nổi trận lôi đình, cảm giác có chút kỳ quái, người ghế phụ chăm chú quan sát Đơn Triết Hạo.


      Thấy hai gò má lạnh lùng, tròng mắt chuyên chú nhìn con đường phía trước, người đàn ông nghiêm túc lực hút nhất định, người đàn ông nghiêm túc cũng vô cùng tuấn, khiến cách nào chống lại.


      biết vì sao khi chuyên chú như thế, khiến Giản Nhụy Ái lạc thần rất nhiều, nếu như nào đó thế nào?


      Trong đầu nhớ tới tên du thuyền, đúng! Cái đó vô cùng xinh đẹp, nhắc nhở , trong lòng Đơn Triết Hạo có người thích, đối với chỉ là có hứng thú nhất thời mà thôi.


      Nghĩ như vậy, trong lòng cảm giác mất mác, từ đâu sinh ra thứ cảm xúc này? dùng sức lắc đầu cái, nên suy nghĩ bậy bạ.


      "Cẩn thận tôi!" Môi mỏng của Đơn Triết Hạo nhàn nhạt khạc ra mấy cái chữ, làm cho Giản Nhụy Ái mất phương hướng, lo sợ mình bị phát , lúng túng biết làm sao.


      Đơn Triết Hạo nhìn bộ dáng khẩn trương của Giản Nhụy Ái, cảm giác buồn cười, khóe miệng nâng lên tia cười nhàn nhạt: "Trêu chọc tôi, xấu hổ cái gì?"


      "Tôi xấu hổ khi nào? đừng dát vàng lên người như thế!" Giản Nhụy Ái mạnh miệng , vội vàng lúng túng quay mắt , chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước: "Bây giờ đâu thế? Tôi đến đó chỉ để đưa nước thôi mà."


      "A!" Giản Nhụy Ái nhớ tới chuyện quan trọng: "Dừng xe, dừng xe. . . . . . Tôi chạy xe đạp điện đến biệt thự ấy."

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22: Thịt bò bít tết và rượu đỏ

      Đơn Triết Hạo thèm nghe lời , tốc độ lái xe càng chạy càng nhanh, thân thể Giản Nhụy Ái lay động mấy cái, cảm giác tốc độ xe tăng nhanh, sợ xanh mắt, thét chói tai mấy tiếng, vội nắm tay lại.

      Đông – Tây – Nam – Bắc trở nên mơ hồ, chỉ nghe trái tim phập phồng muốn rơi ra, cái tên Đơn Triết Hạo này chắc chắn là cố ý.

      Thời điểm trái tim của sắp nhảy ra, rốt cuộc đến toà nhà xa hoa.

      Giản Thụy Ái như thể chạy trốn, vội vàng xuống xe, hướng về phía Đơn Triết Hạo cười hả hê, quát: “Đơn Triết Hạo, nổi điên cái gì vậy, phải là công dân tốt, phải biết tuân thủ quy tắc giao thông, chạy xe như tàu siêu tốc thế, bị tịch thu giấy phép đó!”

      “Em quan tâm sao?” Đơn Triết Hạo cười tươi nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái.

      Giản Nhụy Ái hảo tâm liếc , lắp bắp : “Tôi mới có!”.

      Đơn Triết Hạo ngoài miệng cười tươi, dắt tay của vào bên trong tòa nhà.

      Điện thoại di động trong túi Giản Thụy Ái vang lên, liếc nhìn Đơn Triết Hạo cái, sau đó lén lút nhận điện thoại: “A lô, Quyền Hàn, xin lỗi, em có chút việc, tối em mới có thể về, có chuyện gì, cần lo lắng. Được, em chú ý an toàn, Quyền Hàn có gì đợi em về tiếp!”

      Mới vừa cúp điện thoại, nhìn thấy hai mặt trầm của Đơn Triết Hạo, nhìn ra vô cùng khó chịu: “ Quyền Hàn gì đó, thể rời xa ta sao?”

      Khi Đơn Triết Hạo hỏi những lời này, hận tự cắt đứt đầu lưỡi mình, cái này cũng chứng minh ta cùng Giản Nhụy Ái luôn phải ở chung chỗ.

      Giản Nhụy Ái khẽ ngẩn người, biết nghĩ gì? sợ mình giải thích ràng, trong lòng càng ghét Quyền Hàn của nhiều hơn, tại sao mỗi khi nghe tới tên Quyền Hàn lại như thế?”

      “Tôi có, Quyền Hàn là tôi… ấy quan tâm tôi….. Tôi…..” ấp úng.

      Đơn Triết Hạo nghe giải thích đứt quãng, có chút phiền não ngắt lời : “ cần giải thích, tôi muốn nghe”. sợ Giản Nhụy Ái cảm thấy quan tâm . “Tôi nghe giọng chuyện điện thoại vô cùng mập mờ, mới suy đoán lung tung, nhanh lên chút, bụng của tôi đói sắp chết rồi.”

      Giản Nhụy Ái nhìn bóng lưng rời , vội vàng đuổi theo, giọng của tùy thời mà thay đổi, nhất cử nhất động khó đoán, tự dưng dịu dàng tự dưng nổi giận, cẩn thận bể tim mà chết đó.

      Chỉ chốc lát sau, thịt bò bít tết và rượu đỏ liền được đưa lên, cộng thêm tiếng đàn Violin vô cùng tuyệt vời.

      Nhưng lực chú ý của chỉ có miếng thịt bò ngon lành trước mặt, nhịn được liếm môi cái, thức ăn ngon có thể làm cho người ta quên ưu phiền, sung sướng đến lạ!

      “Cảm giác đồ ăn thực ngon, ăn vào trong miệng, biết mùi vị như thế nào?” Giản Nhụy Ái nhìn chằm chằm miếng thịt bò bít tết, liếm môi cái, hai mặt ngập tràn thỏa mãn, nhìn , liền chẳng thèm quan tâm đến xung quanh.

      Đơn Triết Hạo bị vẻ đói bụng của làm cho buồn cười, sống đến thời điểm này chưa từng gặp ai như , gặp đồ ăn như mèo gặp mỡ, ngần ngại như kẻ đói bụng lâu năm.

      Nếu là Lạc Tình Tình, đối với thức ăn rất bắt bẻ, gì mà nhiều mỡ, muốn động tới, Đơn Triết Hạo lắc đầu cái, đột nhiên nhìn kia.

      bất đắc dĩ lên tiếng: “ ăn , ăn ngay biết. Hỏi nhảm làm gì?”

      Giản Nhụy Ái vui quệt mồm, hưng phấn bị Đơn Triết Hạo giội nước lã, nhưng cũng chút ảnh hưởng đến mĩ vị của , thể chờ đợi liền cầm dao đĩa lên bắt đầu thưởng thức, rượu đỏ ăn với thịt bò bít tết, chính là món ngon nhất thế gian, đắm chìm trong món ngon chẳng kiềm chế gương mặt vẽ ra nụ cười hạnh phúc.

      Đơn Triết Hạo động dao, giật mình nhìn Giản Nhụy Ái chú ý đến vẻ thục nữ, cắt miếng thịt bò ra ăn ngon lành, đúng là khiến mở rộng tầm mắt mà.

      lại, bình thường khi Giản Nhụy Ái chuyện với chị em ở tiệm, cũng có giữ hình tượng khép nép. còn biết mùi vị gì, để dao xuống, bưng ly rượu đỏ lên uống ngụm.

      Thời điểm Giản Nhụy Ái xử lý xong miếng thịt bò, liền ngẩng đầu lên nhìn Đơn Triết Hạo uống rượu, nghi vấn nhìn miếng thịt bò vẫn còn trong đĩa của , dường như chưa sứt mẻ miếng nào, thể tưởng tượng nổi hỏi : “Sao lại ăn?”

      là chưa từng thấy phụ nữ nào ghê ghớm như thế, chẳng có phụ nữ nào chỉ vì miếng ăn mà đánh mất hình tượng của mình cả?” Đơn Triết Hạo nhìn miệng dính đầy nước thịt bò của , lặng lẽ thừa nhận mình là người thích sạch .

      “Chỉ những người giàu có mới cố giữ hình tượng của mình, có nó để làm gì? Hình tượng có thể làm cơm ăn sao? Nếu như thế tôi tin mình chết đói tám mươi lần rồi, quan tâm chi đến cái lễ nghi phiền phức đó. Với tôi hình tượng là phù du. Vậy nên với tôi đó là lý luận rắm chó kêu.” Giản Nhụy Ái cầm khăn giấy lên, thô lỗ xoa xoa miệng mình.

      Đơn Triết Hạo cau mày nghe lý luận rắm chó kêu. Khi chuyện có chút kích động, nước miếng chung quanh phun ra, khiến sắc mặt càng ngày càng khó coi, trước mặt chỉ ngu ngốc mà còn thiếu não quý tộc: “Tôi chưa có đói bụng.”

      Giản Nhụy Ái thể tin vào lỗ tai, thịt bò bít tết ngon như thế, lại đói bụng, người đeo vàng đội bạc với người bình thường khác nhau, quá phô trương, quá lãng phí, đưa tay cầm đĩa thịt bò bít tết trước mặt lên.

      “Các đều là những người giàu có, biết chịu khổ, thịt bò bít tết ngon như thế nào, còn ghét bỏ, đừng ăn nữa, tôi giúp ăn nó….”

      Còn có đợi Giản Nhụy Ái hết lời , tay bị đánh rớt, thịt bò bít tế sứt mẻ rơi xuống trước mặt Đơn Triết Hạo.

      Đơn Triết Hạo cau mày : “ có khẩu vị! Nhìn thấy ăn như hổ đói làm cho người ta ghê tởm, đói bụng, cầu xin sau này đừng ngồi ăn cơm gần tôi, giống như tám đời chưa được ăn qua thịt bò bít tế vậy!”

      Giản Nhụy Ái nghe Đơn Triết Hạo thế, ánh mắt khỏi mờ , hạ bắt xuống, nhìn bàn ăn, giọng lẩm bẩm : “Khi tôi năm tuổi, cha mẹ qua đời, khi đó ở nhi viện, ba bữa cơm ấm no cũng là hạnh phúc rồi, căn bản có cơ hội ăn hết thịt bò bít tết.

      Trưởng thành, có trình độ học vấn, có kinh nghiệm, tìm được công việc tốt, liền ở lại tiệm của Quyền Hàn giúp tay, Quyền Hàn, từ chăm sóc tôi, quán cà phê buôn bán cũng được khá lắm, căn bản cũng có đủ tiền xoay, làm gì có tiền đến những nơi xa xỉ như thế này để ăn cơm! Đến nơi này ăn bữa, có thể phải nhịn tháng.”

      Đơn Triết Hạo đưa đôi mắt lúng túng nhìn Giản Nhụy Ái, gọi nhân viên phục vụ tới: “Đem tất cả đồ ăn ngon của quán ra đây, mọi thứ đều làm phần.”

      cần…..” Giản Nhụy Ái ngờ Đơn Triết Hạo hành động như thế.

      Chỉ chốc lát sau, bàn bày chất đầy thức ăn, các món điểm tâm ngọt, trái cây, tất cả đều có, còn có các loại bánh ngọt, nhìn thức ăn ngon trải khắp bàn, làm cho ánh mắt bừng sáng lên: “Những thứ này đều là cho tôi sao?”

      Đơn Triết Hạo nhìn bộ mặt rực rỡ của Giản Nhụy Ái, thức ăn đơn giản lại làm thỏa mãn như thế, trong mắt chớp vài vì sao, giống như Tiên giúp cố thực điều ước, ngoài miệng nâng lên nụ cười.

      Nhưng cũng lý như cũ, giọng cường tráng, cố giả bộ khinh bỉ : “Nếu như muốn ăn, cũng có thể ném !”

      được, biết như thế rất lãng phí sao? Người nông dân làm ruộng dễ dàng.” Giản Nhụy Ái thiếu chút nữa đem thơ Đường ra giảng đạo rồi, chỉ sợ Đơn Triết Hạo đem thức ăn bỏ chạy.

      cảm giác mình sắp chết, hạnh phúc căng hết cỡ, môi hài lòng liếm cái, vỗ vỗ bụng, cuối cùng đem ba bàn bánh ngọt, năm bàn trái cây tiêu diệt hết sạch, nhịn được nấc cục cái, lấy mu bàn tay lau miệng, lộ ra nụ cười hài lòng.

      Đơn Triết Hạo cau mày, lắc đầu cái, cầm lấy khăn giấy đưa cho , chưa từng gặp qua nào tham ăn lại mất vệ sinh như thế: “Lau sạch rồi, ăn xong thôi!”
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23: Bọn Họ Chơi Đùa



      Giản Nhụy Ái rút mấy tờ khăn giấy ra, trong lòng khó chịu, lập tức đuổi theo ra ngoài, ngờ dừng lại, quán tính đụng vào bờ vai của : "A!" Vô tội sờ sờ trán mình, trong đầu oán giận.


      Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm bĩu môi, ngoài miệng treo đầy bơ sữa, lại bị ngọt ngào của hấp dẫn, chớp mắt nhìn gương mặt trắng noãn của .


      Nó giống như ma lực, Đơn Triết Hạo đỡ được hấp dẫn, bá đạo đem kéo vào trong ngực, cúi đầu hôn lên cánh môi đầy dụ hoặc của , liếm láp quanh bờ môi, trằn trọc trở mình, bắt đầu gặm cắn.


      Tay của đặt tại hông của , thừa dịp kinh ngạc đến ngây người, khẽ hé môi, đầu lưỡi mang theo dấu vết lặng lẽ vào, đầu lưỡi bá đạo thăm dò khoang miệng mềm mại, chiếm đoạt lãnh địa của .


      Giản Nhụy Ái giống như đứng cao nguyên thiếu dưỡng khí, đôi tay choàng qua ôm lấy cổ của , cả người tê liệt dán lên ngực của , mặc ôi chà sát môi .


      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người như keo như sơn triền miên, cho đến khi hô hấp của cả hai đều rối loạn, mới miễn cưỡng buông đối phương ra.


      Tròng mắt Đơn Triết Hạo nhìn gò má đỏ bừng của , đôi môi mềm mại hơi sưng lên, trong lòng cảm giác vô cùng thỏa mãn.


      Đó là ấn ký của , trước mặt mọi người, khống chế được muốn , Giản Nhụy Ái giống như hạ độc dược người , làm cho cách nào khống chế được hành động của mình.


      Giản Nhụy Ái bị hôn đến đầu óc choáng váng, khi mệt mỏi lấy lại tinh thần, ngồi xe , cảm thấy gương mặt của mình đỏ hồng, hô hấp có chút khó khăn, Đơn Triết Hạo kịp thời buông ra, nếu quên thở luôn rồi.


      "Mang chuyện nhà cửa suy nghĩ kỹ càng chưa?" Đơn Triết Hạo lạnh lẽo ra lệnh .


      Câu nghi vấn, mà do Đơn Triết Hạo ra lại giống như câu khẳng định!


      muốn Đơn Triết Hạo nhớ chuyện này, nhưng quyết ép đồng ý mới thôi. Vậy nếu quyết sao?.


      kháng nghị : "Suy tính rất ràng, tôi dời."


      " dời !" mặt Đơn Triết Hạo chút thay đổi đem cắt ra vài trăm mảnh, để cho thể nhúc nhích: " là phụ nữ của tôi, lại muốn ở chung với người đàn ông khác, có thấy chuyện đó hợp lý ?."


      Trời ạ! là người phụ nữ của , rốt cuộc muốn bao nhiêu lần đây?


      Làm người phụ nữ của cũng là Đơn Triết Hạo ép, Giản Nhụy Ái bất đắc dĩ, ai bảo thiếu tiền . Nhưng vẫn kiên trì, cũng có lập trường của mình .


      "Dù sao, tôi cũng dời ."


      ", tại sao muốn lần nữa khiêu khích tính nhẫn nại của tôi?"


      Đơn Triết Hạo lật người từ chỗ tài xế đến chỗ tay lái phụ, hai người chen chúc cùng chiếc ghế, mắt nhìn chằm chằm vào , nụ hôn mãnh liệt và nóng bỏng, rơi xuống đầu của , mặt, môi, sau đó đường xuống.


      "Đơn Triết Hạo, điên rồi, buông tay ra." phản đối, nhưng có hơi sức để đấu lại : " làm gì đấy? Buông tôi ra?"


      dùng lực hôn , gặm cắn, cho đến khi nơi đó xuất dấu vết nhàn nhạt, mới bỏ qua, xuống thăm dò nơi khác. . . . . .


      ". . . . . . Muốn. . . . . ." Giản Nhụy Ái cảm thấy toàn thân nóng lên, nội tâm có cổ khí nóng bộc phát, cũng thể giải thích được việc của mình, chậm chạp có phản ứng, cũng chầm chậm ghét, muốn cùng có thêm điều gì đó.


      "Đồng ý tôi, dọn nhà, tôi liền bỏ qua cho ." Đơn Triết Hạo nắm giữ mỗi nhược điểm người , tin kiên trì lâu hơn nữa, uy hiếp .


      Đầu lưỡi của liếm bên má , đôi tay bao trùm hai bầu ngực vươn cao của , vuốt ve, khiến chúng nó tạo ra nhiều hình dạng khác nhau.


      Ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi mặt Giản Nhụy Ái, sắc mặt trở nên ửng hồng, thở hổn hển, rất có lực hút.


      ". . . . . . muốn. . . . . ." dám lời nào, mỗi lần ra chỉ là thanh rên rỉ đầy ngại ngùng, chỉ có thể cắn răng nặn ra lời .


      Giản Nhụy Ái biết Đơn Triết Hạo chỉ có miệng ác độc, tâm tình cũng rất bá đạo, người có quyền lực và tiền bạc, đấu với chỉ là châu chấu đá xe mà thôi.


      Đơn Triết Hạo ngờ Giản Nhụy Ái kiên trì như thế, nghĩ tới chuyện thích Quyền Hàn, mới đồng ý cầu của .


      chưa thấy qua phụ nữ nào quật cường như thế. biết nên làm sao với bây giờ? đến bên cạnh để tất cả thấm vào ruột gan sao.


      Đơn Triết Hạo hạ thấp tầm mắt : "Có phải vì người đàn ông kia, bỏ ta được à?"


      "Đương nhiên, ấy là trai tôi mà." khẽ ngẩn người.


      Cái loại ánh mắt vô tội đó, lông mi thanh tú cong vút, quệt mồm, cảm thấy từng động tác của này rất có sức quyến rũ, vì thế thu hết vào mắt.


      " cho tôi biết lý do? Nếu như nó hợp lý tôi miễn cưỡng nữa."


      "Bởi vì. . . . . ." Đại não Giản Nhụy Ái cấp tốc vận động, làm thế nào để ứng phó với Đơn Triết Hạo, để bị bắt ở trong biệt thự nữa?


      "Khi tôi năm tuổi, cuộc tai nạn xe cộ xuất , ba mẹ vì bảo vệ tôi, nên qua đời, tôi vẫn nhớ hình ảnh của ba mẹ trước lúc lâm chung.


      Sau đó tôi bị đưa đến nhi viện, mỗi buổi tối đều gặp cơn ác mộng, mơ thấy ba mẹ nằm dưới vũng máu, đưa tay cầu cứu tôi, nhưng dù tôi cố gắng giãy giụa muốn cứu ba mẹ, cũng chẳng làm được gì.


      Quyền Hàn và Trác Đan Tinh, luôn bên cạnh an ủi tôi, lâu dài tôi cũng gặp lại cơn ác mộng ấy, từ đó về sau ba người chúng tôi cùng thề, đời này vĩnh viễn ở chung chỗ. . . . . ."


      Đơn Triết Hạo thấy nước mắt lặng lẽ rơi mặt của , càng lúc càng nhiều, ngờ này lại gặp chuyện bi thảm như thế.


      Rút từ trong túi ra miếng khăn giấy đưa cho Giản Nhụy Ái: "Được rồi, đừng khóc, về sau ép dọn nhà nữa."


      xong những lời này, cũng biết mình gì? Đây là lời an ủi, Đơn Triết Hạo ngờ có ngày lại đồng cảm với nỗi bi ai của người khác, còn ngồi xuống an ủi người ta.


      "Cám ơn ."


      "Tôi nhượng bộ như vậy, câu cảm ơn thôi thể nào có thành ý."


      Giản Nhụy Ái biết muốn làm cái gì? Nhưng mà chẳng lẽ làm luôn ở xe, kinh ngạc chẳng biết nên như thế nào, người bị cởi hai nút áo, thô tục bị kéo tất cả ra, áo t-shirt bị xé rách, lộ ra cảnh xuân.


      gấp gáp đưa tay muốn ngăn trở, lại bị bàn tay nắm chặt, khống chế đỉnh đầu của , cái ghế bị kéo xuống theo quán tính cũng ngã ra sau.


      Đơn Triết Hạo như con dã thú thể khống chế dục vọng của mình, mãi mãi thấy đủ khi ở bên cạnh , vẫn duy trì nhớ nhung với cơ thể , thân thể của giống như có ma lực, khống chế suy nghĩ của , để cho điên cuồng muốn .


      Chỉ với vài động tác, bộ quần áo người bị cởi xuống, thân thể trắng nõn lộ ra, hai chân thon dài càng kích thích Đơn Triết Hạo.


      Giản Nhụy Ái thất kinh, muốn dùng hai cánh tay ngăn cản , đưa mắt khiếp đảm nhìn vẻ hưng phấn cực điểm của Đơn Triết Hạo, giống như mãnh thú nhào tới. Cảm giác lần này của giống như hai lần trước, còn thấy xa lạ cùng ép buột, mà cũng dần bị kích tình, lo lắng cùng hoảng hốt, cố gắng chống đỡ hành động tiếp theo của .


      Đơn Triết Hạo điên cuồng kích động, chưa từng khát vọng chiếm hữu như thế, người trước mắt như báu vật, muốn suy nghĩ gì hết. tại chỉ muốn vào cơ thể bên dưới.


      Khi đụng vào da thịt mịn màng của , càng hưng phấn và nhiệt tình, khi cố gắng phối hợp ba điểm kích thích nhất người , Giản Nhụy Ái cầm cự nổi, chỉ có thể mê man ngủ người .


      Đơn Triết Hạo nhìn dung nhan thuần khiết đến kinh người, gương mặt trắng nõn, bởi vì vận động quá sức mà chảy mồ hôi, dịch ái có chút ươn ướt, cái miệng đào nhắn bị chính gặm cắn thô tục, có chút sưng vù, nhìn cơ thể nhếch nhác của , dịu dàng hôn cái lên trán .


      cầm khăn giấy lên, giúp lau thân thể, mặc quần áo tử tế giúp xong rồi cũng chỉnh trang lại quần áo của mình, hài lòng, khóe miệng nâng lên nụ cười, đem ghế xe nâng lên đôi chút, sau đó lái xe rời .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24: GẶP PHẢI SÁT THỦ

      “Ông chủ Trần, ảnh chụp theo dõi mấy ngày nay tôi đều gửi đến đầy đủ.” Người đàn ông đầu trọc băng mắt bằng lòng .

      ta cầm vài tấm hình lên, phía đều là hình ảnh thân thiết của Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái, hình bọn họ cãi vã, hôn nhau….

      “Người trẻ tuổi, chính là tinh lực tràn đầy, đến đâu cũng có thể phát tiết?”

      “Đúng vậy, Đơn Triết Hạo, thức biết chết sống….”

      “Được rồi, bây giờ bọn họ ở đâu?”

      “Ông chủ Trần, tôi phái người theo dõi, chờ mệnh lệnh của ông.”

      Ông chủ Trần nắm chặt tấm ảnh, mặt lộ ra nụ cười gian trá đầy vẻ hài lòng.

      Đơn Triết Hạo hay biết lái xe lên đỉnh núi, nhìn thời gian còn sớm, cởi áo khoác xuống, nhàng đắp lên người Giản Nhụy Ái, người ngồi ghế phụ phát ra tiếng ngáy đều đều, nhắm mắt dưỡng thần.

      Mây lãng từ từ trôi, ánh sáng chói mắt xuyên qua kiếng xe chiếu ánh sáng người .

      Đơn Triết Hạo nhịn được trừng mắt nhìn , mở mắt, nhìn mặt trời xinh đẹp, ngoài miệng lộ ra nụ cười, xoay người lay động Giản Nhụy Ái ngủ ngon lành: “Này, kia, tỉnh!”

      Giản Nhụy Ái nhịn được giật giật thân thể, người truyền đến trận đau đớn thấu xương, thân thể khẽ run rẩy vài cái, mím môi.

      Như vậy mờ ám, đối với Đơn Triết Hạo vừa tỉnh ngủ có rất nhiều dụ hoặc, vật nam tính phía dưới từ từ thẳng đứng lên, cố gắng kìm nén vật bành trướng phía dưới, ho khan mấy tiếng.

      Giản Nhụy Ái cảm giác thân thể lay động, đột nhiên nhớ tới chuyện mình ở chỗ xa lạ, hai mắt mở to, nhìn cảnh vật trước mắt, gương mặt phóng đại gấp mấy lần, thét to: “A!” Trực tiếp ngồi dậy. Than ôi! Đầu đụng vào mui xe, đau đớn cắn môi.

      là đứa ngốc sao? Rời giường liền luyện Thiết Đầu Công.”

      Giản Nhụy Ái nhìn chằm chằm người cười hả hê, phải vì bên cạnh chật vật như thế.

      cần dối, nhìn bên!” Vẻ mặt Đơn Triết Hạo tươi cười, Giản Nhụy Ái tức giận, vừa thỏa mãn nhu cầu của mình, lại còn trêu chọc .

      Giản Nhụy Ái nhìn theo ngón tay của , thấy cảnh tượng thiên nhiên kỳ vĩ trước mặt, kinh ngạc há hốc mồm: “ là đẹp! Người ta đều mặt trời vừa mọc là đẹp nhất, quá đẹp.”

      lộ ra nụ cười hạnh phúc, ngửa mặt lên nhìn bầu trời mang màu hồng nhạt, trong nháy mắt cảm giác toàn thế giới cũng biến thành đỏ, thời khắc ấm áp đẹp trong nháy mắt.

      Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái, cũng khẽ mỉm cười cho cái vẻ vui tươi kia của . dễ dàng thỏa mãn như thế, luôn cảm thấy hạnh phúc là điều nhoi, nụ cười của đến cả ảnh cũng chẳng thể phát được, mặt trời dần lên, hai người ai với ai tiếng nào, trong xe ra trạng thái ấm áp cõi lòng.

      “Từ tôi sinh trưởng trong gia đình bình thường, vì kế mưu sinh, tôi đến chuyện có tình của riêng mình, cũng có thời gian để nghĩ về nó. Người khác phái duy nhất mà tôi biết chỉ là Quyền Hàn, Quyền Hàn chăm sóc tôi rất ân cần, nhưng ấy phải là bạn trai của tôi, cũng chưa từng dẫn tôi xem mặt trời mọc.

      rất nhiều lần tôi ảo tưởng, mình và người , đứng ở đỉnh núi ngắm mặt trời mọc, đây là ước mơ xa vời mà tôi nghĩ cuộc đời mình thể chạm đến được.

      Nhưng tôi thích ước mơ, bởi vì có ước mơ, cuộc sống của tôi có hy vọng. Mỗi ngày chờ đợi đến ngày thực được ước mơ, hôm nay đây mộng đẹp thành , cảm ơn !” Giản Nhụy Ái đối mặt với Đơn Triết Hạo chân thành lời cảm tạ.

      có gì? Cũng chỉ vì tôi nhàm chán mới chạy tới đây!” Đơn Triết Hạo nghiêm túc nghe lời …, thể thừa nhận mình bị lời của làm cho tâm rối rắm, lẩm bẩm: “Bình minh rất xinh đẹp.”

      rất thích bình minh, nguyên nhân lớn nhất hẳn là thời điểm phiền não nhất, Lạc Tình Tình dẫn tới đây, khi đó quan hệ bọn họ rất tốt, có mị lực hơn người, rất nhiều người đàn ông cam tâm tình nguyện quỳ dưới váy , mà Đơn Triết Hạo lại được theo đuổi, có lẽ hai người quá mức hoàn mỹ, mới có thể ở bên cạnh nhau.

      mặt có nhiều sắc mặt, lạnh lẽo như sương giá, ở trước mặt Giản Nhụy Ái nghe kể chuyện xưa, khiến cũng chìm trong chuỗi ký ức của mình.

      thích nhìn Đơn Triết Hạo bên cạnh lại nghĩ về người phụ nữ khác, phiền não nhiều rồi: “Tại sao lại rời khỏi Lạc Tình Tình?”

      cái gì?” Đơn Triết Hạo trầm tư, lạnh lùng xoay người nhìn , ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái, ngoài miệng treo mấy phần tà khí.

      Sắc mặt Giản Nhụy Ái cũng xanh mét, cắn môi, vẻ mặt hốt hoảng, có lỗi gì sao? Hận thể cắn đứt lưỡi của mình: “Tôi….”

      !” Ánh mắt Đơn Triết Hạo mang theo lo lắng nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái, ánh mắt lóe lên ngọn lửa, cũng cảm giác có chuyện gì đó đúng, bắt lấy cổ tay của , hét lớn: “ cái gì?”

      “Tôi…. Lời hữu ích hai lần, tôi muốn nhắc lại”. Giản Nhụy Ái hất tay Đơn Triết Hạo ra, chạy trối chết, nhảy xuống xe hơi.

      Đơn Triết Hạo cũng dễ dàng bỏ qua như thế, xuống xe theo, bước nhanh tới trước mặt Giản Nhụy Ái, từng bước tiến tới gần, giọng trầm mang theo chút khủng bố: “ chuyện!”

      Trong rừng cây thưa xuất vài đôi mắt đen, nhìn chằm chằm bọn họ.

      Buổi sáng, đỉnh núi yên tĩnh, nghe được tiếng súng chát chúa, Đơn Triết Hạo ý thức được nguy hiểm, kéo Giản Nhụy Ái chạy như bay, núp phía sau xe.

      quan sát bốn phía, ánh mắt nhìn qua gương chiếu hậu, tay nhè điều chỉnh về phía phát ra tiếng súng nổ, nhìn thấy rất đông những người áo đen núp sau những bụi cây, trong tay bọn họ mang theo súng.

      ngờ lão Trần ra tay nhanh như thế, an bài tất cả chờ lọt lưới, bình thường rất nhanh nhẹn, tư nhiên chú ý liền biến thành như thế này, ở cùng với Giản Nhụy Ái khiến lực chú ý của bị phân tán, mới để cho bọn họ có cơ hội ra tay.

      “đùng, đùng” bên kia lại phát ra vài tiếng súng, Đơn Triết Hạo dùng tay giữ lấy ót của Giản Nhụy Ái, đem đầu cúi thấp xuống, để cho bị đạn bắn.

      Giản Nhụy Ái từ trong cơn chấn động dần phục hồi, thân thể mềm yếu nằm sát vào lồng ngực của .

      Mặt Đơn Triết Hạo trở nên cảnh giác và nghiêm túc, tim đập liều mạng.

      cỗ hơi thở nguy hiểm nhanh giống như tia chớp hướng đến bọn họ.

      Đơn Triết Hạo ôm Giản Nhụy Ái, ràng cảm giác hơi thở nguy hiểm đến gần, bọn họ thể ngồi chờ chết: “Giản Nhụy Ái, chúng ta lập tức rời .”

      Đơn Triết Hạo mở cửa xe, đôi mắt như chim ưng mang theo nhịp thở nguy hiểm, cảm giác bóng đen nhanh như tia chớp xuất , tốc độ khiến Giản Nhụy Ái kinh ngạc đến ngây người, đứng chết trân tại chỗ, nhìn bóng đen mà quên động đậy.

      “Giản Nhụy Ái, cẩn thận.”

      Đơn Triết Hạo nhìn cái lươi 138, dùng chân đá cú mạnh, đem ý đồ của người muốn làm tổn thương Giản Nhụy Ái ngăn cản dưới chân, đoạt lấy cây súng của đối thủ.

      cước liền đá cho sát thủ ngất .

      Khi Giản Nhụy Ái kịp phản ứng, bị Đơn Triết Hạo kéo ra phía sau.

      “Đừng sợ, nắm chặt tay .” Đơn Triết Hạo cảnh giác phát ra mệnh lệnh, người phát ra tia lạnh lẽo, đôi mắt đen như sư tử.

      Đối phương ngờ Đơn Triết Hạo bản lĩnh như thế, tuyệt ngoan độc, bọn họ để ý đến hậu quả, hướng lái xe , sau đó còn cố ý để lại mấy phát.

      Đơn Triết Hạo lôi Giản Nhụy Ái núp ở sau xe, đôi tay che lỗ tai Giản Nhụy Ái, cảm giác có xe sau lưng, dường như còn trúng đạn, xe kịch liệt lay động, thở hổn hển, quét nhìn chung quanh, bọn họ tiếp tục nấp phải là biện pháp tốt.

      Ánh mắt của quét nhìn kính xe, nhanh chóng xoay người, hướng về người áo đen cạnh bụi cỏ, cùng lúc đoạt hai khẩu súng, nghe hai người áo đen cùng lúc kêi lên hai tiếng thảm thiết.

      Hai mặt lên tia khát máu, toàn thân tán phát vẻ hung ác nguyên sơ.

      Bọn họ phải sát thủ bình thường!
      Last edited by a moderator: 26/3/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24: GẶP PHẢI SÁT THỦ

      “Ông chủ Trần, ảnh chụp theo dõi mấy ngày nay tôi đều gửi đến đầy đủ.” Người đàn ông đầu trọc băng mắt bằng lòng .

      ta cầm vài tấm hình lên, phía đều là hình ảnh thân thiết của Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái, hình bọn họ cãi vã, hôn nhau….

      “Người trẻ tuổi, chính là tinh lực tràn đầy, đến đâu cũng có thể phát tiết?”

      “Đúng vậy, Đơn Triết Hạo, thức biết chết sống….”

      “Được rồi, bây giờ bọn họ ở đâu?”

      “Ông chủ Trần, tôi phái người theo dõi, chờ mệnh lệnh của ông.”

      Ông chủ Trần nắm chặt tấm ảnh, mặt lộ ra nụ cười gian trá đầy vẻ hài lòng.

      Đơn Triết Hạo hay biết lái xe lên đỉnh núi, nhìn thời gian còn sớm, cởi áo khoác xuống, nhàng đắp lên người Giản Nhụy Ái, người ngồi ghế phụ phát ra tiếng ngáy đều đều, nhắm mắt dưỡng thần.

      Mây lãng từ từ trôi, ánh sáng chói mắt xuyên qua kiếng xe chiếu ánh sáng người .

      Đơn Triết Hạo nhịn được trừng mắt nhìn , mở mắt, nhìn mặt trời xinh đẹp, ngoài miệng lộ ra nụ cười, xoay người lay động Giản Nhụy Ái ngủ ngon lành: “Này, kia, tỉnh!”

      Giản Nhụy Ái nhịn được giật giật thân thể, người truyền đến trận đau đớn thấu xương, thân thể khẽ run rẩy vài cái, mím môi.

      Như vậy mờ ám, đối với Đơn Triết Hạo vừa tỉnh ngủ có rất nhiều dụ hoặc, vật nam tính phía dưới từ từ thẳng đứng lên, cố gắng kìm nén vật bành trướng phía dưới, ho khan mấy tiếng.

      Giản Nhụy Ái cảm giác thân thể lay động, đột nhiên nhớ tới chuyện mình ở chỗ xa lạ, hai mắt mở to, nhìn cảnh vật trước mắt, gương mặt phóng đại gấp mấy lần, thét to: “A!” Trực tiếp ngồi dậy. Than ôi! Đầu đụng vào mui xe, đau đớn cắn môi.

      là đứa ngốc sao? Rời giường liền luyện Thiết Đầu Công.”

      Giản Nhụy Ái nhìn chằm chằm người cười hả hê, phải vì bên cạnh chật vật như thế.

      cần dối, nhìn bên!” Vẻ mặt Đơn Triết Hạo tươi cười, Giản Nhụy Ái tức giận, vừa thỏa mãn nhu cầu của mình, lại còn trêu chọc .

      Giản Nhụy Ái nhìn theo ngón tay của , thấy cảnh tượng thiên nhiên kỳ vĩ trước mặt, kinh ngạc há hốc mồm: “ là đẹp! Người ta đều mặt trời vừa mọc là đẹp nhất, quá đẹp.”

      lộ ra nụ cười hạnh phúc, ngửa mặt lên nhìn bầu trời mang màu hồng nhạt, trong nháy mắt cảm giác toàn thế giới cũng biến thành đỏ, thời khắc ấm áp đẹp trong nháy mắt.

      Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái, cũng khẽ mỉm cười cho cái vẻ vui tươi kia của . dễ dàng thỏa mãn như thế, luôn cảm thấy hạnh phúc là điều nhoi, nụ cười của đến cả ảnh cũng chẳng thể phát được, mặt trời dần lên, hai người ai với ai tiếng nào, trong xe ra trạng thái ấm áp cõi lòng.

      “Từ tôi sinh trưởng trong gia đình bình thường, vì kế mưu sinh, tôi đến chuyện có tình của riêng mình, cũng có thời gian để nghĩ về nó. Người khác phái duy nhất mà tôi biết chỉ là Quyền Hàn, Quyền Hàn chăm sóc tôi rất ân cần, nhưng ấy phải là bạn trai của tôi, cũng chưa từng dẫn tôi xem mặt trời mọc.

      rất nhiều lần tôi ảo tưởng, mình và người , đứng ở đỉnh núi ngắm mặt trời mọc, đây là ước mơ xa vời mà tôi nghĩ cuộc đời mình thể chạm đến được.

      Nhưng tôi thích ước mơ, bởi vì có ước mơ, cuộc sống của tôi có hy vọng. Mỗi ngày chờ đợi đến ngày thực được ước mơ, hôm nay đây mộng đẹp thành , cảm ơn !” Giản Nhụy Ái đối mặt với Đơn Triết Hạo chân thành lời cảm tạ.

      có gì? Cũng chỉ vì tôi nhàm chán mới chạy tới đây!” Đơn Triết Hạo nghiêm túc nghe lời …, thể thừa nhận mình bị lời của làm cho tâm rối rắm, lẩm bẩm: “Bình minh rất xinh đẹp.”

      rất thích bình minh, nguyên nhân lớn nhất hẳn là thời điểm phiền não nhất, Lạc Tình Tình dẫn tới đây, khi đó quan hệ bọn họ rất tốt, có mị lực hơn người, rất nhiều người đàn ông cam tâm tình nguyện quỳ dưới váy , mà Đơn Triết Hạo lại được theo đuổi, có lẽ hai người quá mức hoàn mỹ, mới có thể ở bên cạnh nhau.

      mặt có nhiều sắc mặt, lạnh lẽo như sương giá, ở trước mặt Giản Nhụy Ái nghe kể chuyện xưa, khiến cũng chìm trong chuỗi ký ức của mình.

      thích nhìn Đơn Triết Hạo bên cạnh lại nghĩ về người phụ nữ khác, phiền não nhiều rồi: “Tại sao lại rời khỏi Lạc Tình Tình?”

      cái gì?” Đơn Triết Hạo trầm tư, lạnh lùng xoay người nhìn , ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái, ngoài miệng treo mấy phần tà khí.

      Sắc mặt Giản Nhụy Ái cũng xanh mét, cắn môi, vẻ mặt hốt hoảng, có lỗi gì sao? Hận thể cắn đứt lưỡi của mình: “Tôi….”

      !” Ánh mắt Đơn Triết Hạo mang theo lo lắng nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái, ánh mắt lóe lên ngọn lửa, cũng cảm giác có chuyện gì đó đúng, bắt lấy cổ tay của , hét lớn: “ cái gì?”

      “Tôi…. Lời hữu ích hai lần, tôi muốn nhắc lại”. Giản Nhụy Ái hất tay Đơn Triết Hạo ra, chạy trối chết, nhảy xuống xe hơi.

      Đơn Triết Hạo cũng dễ dàng bỏ qua như thế, xuống xe theo, bước nhanh tới trước mặt Giản Nhụy Ái, từng bước tiến tới gần, giọng trầm mang theo chút khủng bố: “ chuyện!”

      Trong rừng cây thưa xuất vài đôi mắt đen, nhìn chằm chằm bọn họ.

      Buổi sáng, đỉnh núi yên tĩnh, nghe được tiếng súng chát chúa, Đơn Triết Hạo ý thức được nguy hiểm, kéo Giản Nhụy Ái chạy như bay, núp phía sau xe.

      quan sát bốn phía, ánh mắt nhìn qua gương chiếu hậu, tay nhè điều chỉnh về phía phát ra tiếng súng nổ, nhìn thấy rất đông những người áo đen núp sau những bụi cây, trong tay bọn họ mang theo súng.

      ngờ lão Trần ra tay nhanh như thế, an bài tất cả chờ lọt lưới, bình thường rất nhanh nhẹn, tư nhiên chú ý liền biến thành như thế này, ở cùng với Giản Nhụy Ái khiến lực chú ý của bị phân tán, mới để cho bọn họ có cơ hội ra tay.

      “đùng, đùng” bên kia lại phát ra vài tiếng súng, Đơn Triết Hạo dùng tay giữ lấy ót của Giản Nhụy Ái, đem đầu cúi thấp xuống, để cho bị đạn bắn.

      Giản Nhụy Ái từ trong cơn chấn động dần phục hồi, thân thể mềm yếu nằm sát vào lồng ngực của .

      Mặt Đơn Triết Hạo trở nên cảnh giác và nghiêm túc, tim đập liều mạng.

      cỗ hơi thở nguy hiểm nhanh giống như tia chớp hướng đến bọn họ.

      Đơn Triết Hạo ôm Giản Nhụy Ái, ràng cảm giác hơi thở nguy hiểm đến gần, bọn họ thể ngồi chờ chết: “Giản Nhụy Ái, chúng ta lập tức rời .”

      Đơn Triết Hạo mở cửa xe, đôi mắt như chim ưng mang theo nhịp thở nguy hiểm, cảm giác bóng đen nhanh như tia chớp xuất , tốc độ khiến Giản Nhụy Ái kinh ngạc đến ngây người, đứng chết trân tại chỗ, nhìn bóng đen mà quên động đậy.

      “Giản Nhụy Ái, cẩn thận.”

      Đơn Triết Hạo nhìn cái lươi 138, dùng chân đá cú mạnh, đem ý đồ của người muốn làm tổn thương Giản Nhụy Ái ngăn cản dưới chân, đoạt lấy cây súng của đối thủ.

      cước liền đá cho sát thủ ngất .

      Khi Giản Nhụy Ái kịp phản ứng, bị Đơn Triết Hạo kéo ra phía sau.

      “Đừng sợ, nắm chặt tay .” Đơn Triết Hạo cảnh giác phát ra mệnh lệnh, người phát ra tia lạnh lẽo, đôi mắt đen như sư tử.

      Đối phương ngờ Đơn Triết Hạo bản lĩnh như thế, tuyệt ngoan độc, bọn họ để ý đến hậu quả, hướng lái xe , sau đó còn cố ý để lại mấy phát.

      Đơn Triết Hạo lôi Giản Nhụy Ái núp ở sau xe, đôi tay che lỗ tai Giản Nhụy Ái, cảm giác có xe sau lưng, dường như còn trúng đạn, xe kịch liệt lay động, thở hổn hển, quét nhìn chung quanh, bọn họ tiếp tục nấp phải là biện pháp tốt.

      Ánh mắt của quét nhìn kính xe, nhanh chóng xoay người, hướng về người áo đen cạnh bụi cỏ, cùng lúc đoạt hai khẩu súng, nghe hai người áo đen cùng lúc kêi lên hai tiếng thảm thiết.

      Hai mặt lên tia khát máu, toàn thân tán phát vẻ hung ác nguyên sơ.

      Bọn họ phải sát thủ bình thường!
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :