1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 239: Bạn của Tổng giám đốc

      Vương Thiến Như chống tay mắng tài xế: “Là lái xe nhìn đường, thấy đứa ở ven đường, nhìn cứ như sắp đụng phải nó, chẳng lẽ biết nghĩ à?”


      Mặt Cụ Duệ Tường đầy vạch đen, nhìn chằm chằm Vương Thiến Như giống như chanh chua cãi nhau với tài xế, đứng bên cạnh phụ nữ và đứa bé.


      Người phụ nữ nhìn Khiết Đan Đan rồi : “ là bạn của này? Tôi là mẹ của thằng bé, nó chơi đường lớn, tài xế thấy nên thiếu chút nữa đụng phải nó, may nhờ này cứu nên thằng bé bình an vô . Tôi muốn chuyện lớn hoá chuyện hoá , nhưng ấy buông tha, kiên quyết cãi nhau với tài xế, hơn nữa còn bảo tôi gọi cho .”


      “Đủ rồi Vương Thiến Như, náo loạn đủ chưa? thấy đường lớn có rất nhiều người nhìn à, còn ngại chưa đủ mất thể diện sao?” Cụ Duệ Tường tức giận.


      biết tâm tạng Vương Thiến Như tốt, nhưng cần phát tiết bằng cách này.


      Tâm trạng Vương Thiến Như tốt, quay người thấy bọn họ đến, nghe những lời trách cứ của Cụ Duệ Tường, lập tức quay sang nhắm thẳng họng súng vào Cụ Duệ Tường.


      “Mặc dù em thích , nhưng chuyện của em cần quan tâm, em thích mất thể diện sao? Nếu cảm thấy mất thể diện đừng đứng cạnh em!” khống chế được tâm trạng của mình, rống to với Cụ Duệ Tường.


      Khiết Đan Đan hiểu tâm trạng Vương Thiến Như vui, “ nên chuyện với Tổng giám đốc như vậy, ấy cũng vì muốn tốt cho em.”


      “Còn lâu, ấy chỉ muốn đuổi em , muốn sỉ nhục em, làm sao có thể vì muốn tốt cho em?” Vương Thiến Như vung tay kêu lên, cúi đầu nhìn vết thương lớn tay. bị thương lúc nào? Sao bản thân lại biết?


      “Thiến Như, sao tay em lại bị thương thế này?” Khiết Đan Đan cầm mu bàn tay lên để xem xét vết thương, con bé này bị ngốc sao? bị thương còn cãi nhau với người khác.


      Cụ Duệ Tường bảo tài xế mau lái xe khỏi rồi nhíu chặt mày nhìn vết thương của Vương Thiến Như.


      “Tài xế đáng chết, được ……..” Vương Thiến Như thấy tài xế ngồi lên xe, muốn chạy theo bắt lấy tên tài xế nhưng lại bị Cụ Duệ Tường nắm lấy cổ áo, thể động đậy. “Cụ Duệ Tường, buông em ra!”


      “Vương Thiến Như, còn làm mất thể diện nữa, tôi ném ra đường lớn.”


      “Ném ! ném ! Dù sao bị làm nhục, em cũng sống nổi, ném em ra đường lớn coi như em được giải thoát.” Vương Thiến Như hề sợ hãi với Cụ Duệ Tường, dù sao nữa cũng vô tình với mình, cũng thể nghĩ được nhiều chuyện như vậy.


      Cụ Duệ Tường đưa mắt nhìn Vương Thiến Như rất lý, hai năm gặp tính tình vẫn bướng bỉnh như thế, mà , hình như còn bướng hơn. cũng muốn nhảm với , ôm lấy hông , tay kia luồn qua đầu gối , bế lên.


      “A!” Vương Thiến Như chuẩn bị bị Cụ Duệ Tường nhấc khỏi mặt đất, theo bản năng thét lên, hai chân đá loạn, “Thả em xuống, thả em xuống……”


      được động đậy!” Cụ Duệ Tường rống lên đầy giận dữ, hình như rất có hiệu quả, ngậm miệng.


      đứa bé phiền toái.


      Khiết Đan Đan nhìn bóng lưng họ rời , ngoài miệng lộ ra ý cười. Cụ Duệ Tường trong lòng mình có người khác, nhưng ra trong lòng có Vương Thiến Như, chỉ là chưa phát mà thôi.


      Lúc bình tĩnh lại, Vương Thiến Như mới kịp phản ứng, mình được Cụ Duệ Tường bế . ngửi được mùi hương người , đây là lần đầu tiên tiếp xúc với như vậy, trái tim nhảy loạn.


      Cụ Duệ Tường bế Vương Thiến Như vào phòng làm việc, nhân viên bên ngoài thấy Cụ Duệ Tường bế phụ nữ, trong lòng đều kinh ngạc nhìn họ vào phòng làm việc.


      trận xôn xao, mọi người kéo Khiết Đan Đan ở phía sau lại, “Chị Đan Đan, tổng giám đốc có quan hệ gì với kia?”


      “Đúng vậy, hình như tổng giám đốc rất quan tâm ấy, chẳng lẽ tổng giám đốc kia?”


      “Cái gì mà kia? ấy là em họ tôi, về sau là trợ lý của tôi, ấy là bạn tổng giám đốc.”


      “Cái gì? Bạn ?”


      Khiết Đan Đan vui vẻ tới bàn làm việc của mình, để lại đám con thầm mến Cụ Duệ Tường mình đau khổ.


      Cụ Duệ Tường đặt Vương Thiến Như xuống ghế salon, lấy hòm thuốc từ trong tủ ra, ngẩng đầu nhìn Vương Thiến Như đờ đẫn, bàn tay to của cầm lấy tay .


      “A!” Vương Thiến Như bị đau đớn tay làm thức tỉnh, ánh mắt chuyển động bốn phía, tại sao lại ở trong phòng làm việc của Cụ Duệ Tường?


      “Duỗi tay ra!” Cụ Duệ Tường tức giận , là đồ ngốc sao? Đúng vậy, chính là đồ ngốc, đau đớn cũng biết.


      Vương Thiến Như chậm chạp duỗi tay ra, nhìn Cụ Duệ Tường cẩn thận băng bó vết thương cho mình, khoảnh khắc này làm thấy vô cùng ấm áp. ra cũng biết Cụ Duệ Tường hung dữ với , nhưng lại cực kỳ quan tâm . Cụ Duệ Tường băng bó bao lâu, nhìn chằm chằm bấy lâu, nếu như đây là giấc mơ, tình nguyện tỉnh lại, để vĩnh viễn đắm chìm trong hạnh phúc này.


      nghĩ rằng Cụ Duệ Tường băng bó thành thạo như vậy, thắt nơ con bướm nhìn rất xinh đẹp, mặt Vương Thiến Như mỉm cười rực rỡ, “Cám ơn!”


      “Có thể được rồi.” Cụ Duệ Tường sắp xếp lại hòm thuốc, thèm nhìn Vương Thiến Như.


      Vương Thiến Như vui mừng lại bị lời của Cụ Duệ Tường đẩy xuống mười tám tầng địa ngục. vất vả mới vui được lát, thể lời tốt đẹp hơn sao?


      Cố tình phá hỏng khí, Vương Thiến Như nhìn Cụ Duệ Tường sắp xếp hòm thuộc, le lưỡi cái, làm mặt quỷ, nhưng đúng lúc quay mặt lại, lúng túng dừng lại, cười ha ha vài tiếng với .


      Cụ Duệ Tường ngẩn người, ràng vừa rồi còn khóc sướt mướt, bây giờ lại cười hi hi rồi? biết làm thế nào, nhếch môi cười nhạt, tới ngăn tủ sắp xếp lại.


      khóc lóc ầm ĩ chịu để tâm chính là Vương Thiến Như!


      “Mới bị thương mà muốn làm việc sao? Nhanh ra ngoài làm việc .”


      Vương Thiến Như hối hận vì lỗ mãng của mình, bĩu môi, nghe Cụ Duệ Tường thế, hai mắt khỏi toả sáng, “ gì?”


      nghe à, vậy coi như tôi chưa gì là được.” Cụ Duệ Tường xem thường .


      có, có………. Em nghe được.” Vương Thiến Như vui sướng chịu nổi rồi, kích động nhào vào lòng Cụ Duệ Tường, “Cám ơn , cám ơn Tường.”


      Quá mức kích động, chờ bình tĩnh hơn, nhìn bản thân giống như khỉ ôm lấy người Cụ Duệ Tường, đối diện với ánh mắt của , ngượng ngùng trượt xuống.


      Nhưng nụ cười mặt vẫn thay đổi, “Vậy em quấy rầy , em ra ngoài làm việc, gặp lại sau!”


      Cụ Duệ Tường có cơ hội chuyện, nhìn Vương Thiến Như như gió chạy khỏi phòng làm việc, nhìn Vương Thiến Như hoạt bát, đáng , thiện lương, đúng là hết cách.


      Nhưng làm khí trong phòng làm việc của sinh động hơn.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 240: Chờ tan tầm

      Vương Thiến Như vào phòng làm việc, với những nhân viên miệt mài cố gắng làm việc: "Chào mọi người, tôi tên là Vương Thiến Như, sau này là trợ lý thư ký, xin mọi người chỉ bảo nhiều hơn." khom lưng chào hỏi mọi người, rất lâu cũng thấy người nào đáp lại, mới ngẩng đầu lên, nhìn mọi người cứ cúi đầu làm việc, cũng ai muốn trả lời .


      "Ha ha. . . . . ." Vương Thiến Như chỉ có thể cười gượng hai tiếng, vuốt vuốt tóc, bĩu môi.


      Cụ Duệ Tường đứng trước cửa thuỷ tinh nhìn Vương Thiến Như, khỏi lắc đầu cái. Vương Thiến Như này làm việc luôn vụng về hấp tấp, lo trước lo sau, làm chuyện gì cũng dùng đầu óc. Chỉ có điều, đây mới là nét đặc biệt của Vương Thiến Như.


      "Thiến Như, chúc mừng em!" Khiết Đan Đan từ phòng photo ra, nghe được tin tức tốt, đến chúc mừng, ánh mắt quét qua đám phụ nữ trong phòng làm việc, nhất định là ghen tỵ Vương Thiến Như được Tổng giám đốc đối xử đặc biệt.


      Vương Thiến Như mỉm cười nhìn Khiết Đan Đan, vui mừng ôm Khiết Đan Đan, "Đúng vậy, chị Đan Đan, em thành công rồi."


      "Em đấy!" Khiết Đan Đan gõ cái lên cái trán , " nên vui mừng quá sớm, Tổng giám đốc vô cùng nghiêm khắc trong công việc, nếu như làm tốt bị ta đuổi việc đó."


      "A!" Niềm vui của Vương Thiến Như bị phá hủy mất nửa, tốt, là ai? Là siêu nhân có năng lực tự chữa trị siêu cấp, "Em cố gắng, để xảy ra chuyện gì"


      Hai chị em tươi cười vui vẻ, nhưng lại bị người khác xem thường.


      Mấy ngày kế tiếp, Vương Thiến Như chăm chỉ làm việc, mỗi lần muốn tìm cơ hội chuyện với Cụ Duệ Tường, đều có cơ hội, giống như Cụ Duệ Tường trốn mình. Giờ nghỉ trưa, chuyện với , cũng chỉ là ‘ừ, à......’ các loại, chỉ lấy lệ với .


      đến tập đoàn nhà họ Cụ chủ yếu muốn kéo gần quan hệ với Cụ Duệ Tường, kết quả Cụ Duệ Tường nóng lạnh với mình, làm vô cùng sốt ruột.


      được, Vương Thiến Như quyết định, nhất định phải đợi Cụ Duệ Tường tan tầm, sau đó chuyện cùng . Đúng, chính là như vậy!


      "Thiến Như, tan tầm rồi, về nhà !" Khiết Đan Đan cúi đầu thu dọn đồ đạc, thuận miệng .


      Vương Thiến Như nhìn Khiết Đan Đan, cúi đầu giả bộ làm việc, "Chị Đan Đan, em vẫn chưa làm xong, chị về trước ."


      "Từ khi nào em tận tụy với công việc như vậy?" Khiết Đan Đan thể tưởng tượng nổi nhìn Vương Thiến Như. Bình thường ở nhà làm đại tiểu thư, mà thường ngày cũng thấy em ấy cố gắng làm việc như vậy, hôm nay là khác thường, chẳng lẽ sinh bệnh rồi?


      tiến lên sờ vào trán Vương Thiến Như. Ừ, có bệnh, "Được rồi, em cần giả bộ, nhanh về !"


      "Chị Đan Đan, em chưa làm xong việc của mình, chị về trước !" Vương Thiến Như liều mạng đẩy Khiết Đan Đan, trong lòng mắng chị họ này là phiền phức!


      Khiết Đan Đan nhìn Vương Thiến Như, hoàn toàn biết suy nghĩ gì? Có thể nào phải là Vương Thiến Như , "Được rồi, em cần đẩy chị!"


      Vương Thiến Như nhìn Khiết Đan Đan rời , khỏi thở phào, chị họ này là phiền phức!


      liếc nhìn phòng làm việc của tổng giám đốc thấy đèn vẫn sáng. Cụ Duệ Tường là nghiêm cẩn (nghiêm túc +cẩn thận) trong công việc, có lần nổi giận trong lúc họp, ngay cả cũng bị dọa sợ .


      buồn chán nhìn máy tính, biết khi nào Cụ Duệ Tường mới về? Thời gian từng giây từng phút qua, cái bụng bắt đầu kêu gào rồi, vì chờ Cụ Duệ Tường, dám ra ngoài ăn cơm, sợ mình vừa ra khỏi công ty, Cụ Duệ Tường liền rời khỏi. Cho nên chỉ có thể chịu đói, chờ Cụ Duệ Tường tan tầm.


      Đèn phòng làm việc tắt, vội vàng thu dọn đồ đạc, đứng chờ trước cửa phòng Cụ Duệ Tường.


      Cụ Duệ Tường ra khỏi cửa nhìn thấy Vương Thiến Như, hai mắt trợn tròn kinh ngạc nhưng giọng lạo lạnh lùng hỏi " còn chưa về?"


      "Đúng vậy, em có chút chuyện chưa làm xong." Vương Thiến Như theo Cụ Duệ Tường.


      Khóe mắt liếc nhìn này, dối cũng biết cách, ràng chờ , là trợ lý có việc gì cần phải làm trễ như vậy? Cụ Duệ Tường cũng muốn vạch trần lời dối của .


      Đợi đến khi thang máy mở cửa, thấy Vương Thiến Như muốn vào, dang tay trực tiếp kéo lại, "Đây là thang máy riêng của tổng giám đốc, . . . . . . thang máy nhân viên."


      Vương Thiến Như ngẩng đầu nhìn vẻ mặt cho phép của Cụ Duệ Tường, buồn bực chu môi, " thể phá lệ lần sao?"


      " được!" Cụ Duệ Tường kiên quyết .


      "Được rồi!" Ngoài miệng Vương Thiến Như gì, nhưng trong lòng sớm hỏi thăm cả nhà Cụ Duệ Tường lần.


      Cụ Duệ Tường nhìn Vương Thiến Như uất ức, làm việc cả ngày khiến mệt mỏi khó chịu nhưng bắt nạt xong tâm tình cũng tốt hơn nhiều.


      nghĩ tới Cụ Duệ Tường dễ nổi giận như vậy, nhìn thang máy đóng lại, vội vàng chạy vào thang máy nhân viên. phiền phức, tại sao phải phân thang máy của tổng giám đốc và nhân viên, ràng là kỳ thị.


      Đợi xuống tầng , cũng trông thấy bóng dáng Cụ Duệ Tường, hai mắt quan sát bốn phía, rốt cuộc nhìn thấy Cụ Duệ Tường ở cửa chính, vội vã chạy tới, " Tường, chờ em chút!"


      "Tôi phải được gọi tôi là Tường rồi sao? Gọi tôi là Tổng giám đốc." Cụ Duệ Tường quay đầu nhìn Vương Thiến Như thở hổn hển đuổi theo lạnh lùng ra lệnh.


      " Vâng" Vương Thiến Như uất ức trả lời, ngẩng đầu lên, "Tường.....tổng giám đốc chúng ta ăn cơm !"


      cảm thấy tan tầm trễ như vậy, chắc cũng đói bụng, lôi kéo muốn ăn cơm, nhưng mà giống như lôi kéo khúc gỗ vậy, vẫn nhúc nhích. Vương Thiến Như kỳ quái quay đầu nhìn Cụ Duệ Tường.


      "Tôi. . . . . ." Cụ Duệ Tường nhìn hai mắt tràn đầy khát vọng của Vương Thiến Như, chính mình muốn ra vài lời ngoan độc, nhưng trong nháy mắt lại ra được, dừng chút lại : "Tôi đói bụng."


      "Sao có thể đói bụng? làm việc mấy tiếng rồi mà." Vương Thiến Như cũng tin Cụ Duệ Tường đói, cho dù người máy làm việc trong thời gian dài, cũng cảm thấy mệt mỏi, huống chi là con người?


      lôi kéo Cụ Duệ Tường, " thôi! Chúng ta ăn cơm, em biết có quán cơm ngon lắm."


      Cụ Duệ Tường nhìn Vương Thiến Như liều mạng lôi kéo mình, bỗng nhớ tới lúc ở Mỹ, cũng thường mang thức ăn từ nhà tới, vẫn nhúc nhích, hất tay Vương Thiến Như ra, sắc mặt thay đổi quát: "Tôi muốn ăn, nghe thấy sao?"


      Vô duyên vô cớ bị quát, Vương Thiến Như uất ức cắn môi, cúi đầu : "Em chỉ cảm thấy đói, muốn rủ ăn cơm, chẳng lẽ điều này cũng có lỗi sao?"


      Cụ Duệ Tường thở dài hơi, nhìn ánh mắt ảm đạm của Vương Thiến Như, tức giận trong lòng cũng dịu xuống, "Chuyện của tôi, cần nhúng tay vào."


      xoay người rời , muốn cho Vương Thiến Như có cơ hội chuyện, bởi vì sợ mình mềm lòng, đây tuyệt đối phải lúc nghĩ đến người khác, chấp nhận Vương Thiến Như.


      Nếu là khác, có lẽ suy tính, còn là Vương Thiến Như thể.


      Vương Thiến Như nhìn bóng lưng Cụ Duệ Tường rời , khỏi than thở, thái độ của Cụ Duệ Tường với mình càng lúc càng tốt, ấy thích mình.


      vỗ vỗ mặt, nên suy nghĩ quá nhiều, ấy vì công việc quá mệt mỏi, cho nên giọng điệu mới tốt như vậy.


      "A!" Vương Thiến Như bị người ta chụp bả vai, bị kinh sợ đến mức thét chói tai, xoay người lại nhìn gương mặt xa lạ, cực kỳ tức giận hầm hừ, " là ai? Cũng quá có đạo đức mà, biết dọa người cũng gây chết người à.”

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 241: Hộp đêm điên cuồng

      "Vẫn như thế, nhóc tính xấu chịu được." Trọng Thiên Kỳ thú vị nhìn Vương Thiến Như, phải hỏi thăm lâu mới biết được Vương Thiến Như làm ở tập đoàn nhà họ Cụ.


      Vương Thiến Như nhìn Trọng Thiên Kỳ qua lần, cả kinh kêu lên: "Là ! Trọng Thiên Kỳ, sao lại ở chỗ này?"


      "Rốt cuộc cũng nhớ ra rồi, nhóc có lương tâm này." Trọng Thiên Kỳ nhìn cả người Vương Thiến Như hoạt bát sáng sủa, chuyện với cảm thấy thoải mái hơn.


      " có rảnh ?" Vương Thiến Như hỏi.


      "Có chứ!" Ánh mắt Trọng Thiên Kỳ nghi ngờ nhìn Vương Thiến Như, biết nhóc này lại có chủ ý gì.


      "Dẫn tới nơi có thể quên phiền não, thôi!" Vương Thiến Như kéo Trọng Thiên Kỳ ra ngoài.


      Hộp đêm là nơi náo nhiệt nhất vào ban đêm, tiếng nhạc sôi động vang lên, Vương Thiến Như mỉm cười, cầm ly cocktail, điều chỉnh lại tâm trạng, cả người uốn éo theo tiếng nhạc, vui vẻ : "Như thế nào? Chỗ này thoải mái ?"


      " tệ, cụng ly!" Trọng Thiên Kỳ nhìn Vương Thiến Như, nụ cười mặt vô cùng cuốn hút, nhưng có thể cảm nhận được đằng sau nụ cười của này là buồn bã thấu tận tâm can.


      hiền lành như ánh mặt trời như thế mà ai nhẫn tâm tổn thương như vậy?


      Vương Thiến Như nhìn đám con sàn nhảy, nhìn Trọng Thiên Kỳ, : " chờ chút. . . . . ."


      Trọng Thiên Kỳ tò mò Vương Thiến Như lại định làm trò gì, cứ nhìn rời , lẳng lặng chờ đợi kinh hỉ mà mang đến cho mình.


      Khi Vương Thiến Như xuất lần nữa ở trước mặt của , kinh ngạc đến hai mắt muốn rớt cả ra, chỉ thấy Vương Thiến Như mặc áo váy hấp dẫn bó sát người, hơn nữa còn là váy cực ngắn, lộ ra bắp đùi thon dài trắng nõn, cổ áo chữ v, mơ hồ có thể nhìn thấy khe ngực lấp ló .


      Trọng Thiên Kỳ khó khăn nuốt ngụm nước bọt, nhìn em hấp dẫn có sức sống như thế, làm cho mấy tên đàn ông ở đây đều sửng sốt, mãi mà kịp phản ứng, nghĩ tới lại cho cái kinh hãi lớn như thế.


      Thấy đứng ở sàn, khi tiếng nhạc vang lên, thân thể Vương Thiến Như uốn éo theo vô cùng gợi cảm nóng bỏng làm cho đám đàn ông ở dưới đều chảy máu mũi vì rồi.


      Vương Thiến Như biểu diễn kỹ thuật nhảy của mình, từ học vũ đạo, hôm nay tâm trạng cực kỳ tốt, nên muốn nhảy để xoa dịu tâm tình.


      Từng động tác sôi động gợi cảm theo tiếng vỗ tay của của những người đàn ông ngồi ghế dựa dưới sàn nhảy, làm tăng điểm nhấn của hộp đêm tối nay, có người còn gõ bàn phụ họa tay chơi trống, trong nháy mắt dấy lên cảm xúc mạnh mẽ, giống như đánh máu gà ra sức gõ vậy.


      Kèm theo tiếng nhạc điên cuồng, vũ điệu gợi cảm cũng khiến Vương Thiến Như có chút thở dốc, dù sao lâu rồi chưa nhảy, lại nhảy hết mình, nhìn người ở dưới sàn vì mình như si như say khiến cực kỳ hài lòng.


      tự tin tới bên cạnh Trọng Thiên Kỳ, cầm lấy ly rượu chưa uống xong, thở dốc : "Thế nào? Em nhảy tệ chứ!”


      "Tốt vô cùng, về sau đừng mặc quần áo như thế nhảy ở trước mặt nhiều người nữa”. Trọng Thiên Kỳ có ý tốt nhắc nhở, đàn ông hiểu đàn ông, có thể nhìn thấy đám đàn ông thô bỉ dưới sàn kia, ánh mắt ấy giống như muốn ăn tươi nuốt sống Vương Thiến Như vậy, mà cũng biết vì sao mình lại cực kỳ thích.


      "Tại sao?" Vương Thiến Như cho là đúng, hỏi lại, ở nước Mĩ cũng chơi như thế, "Em cảm thấy có gì là tốt cả."


      "Nơi này phải nước Mĩ, cởi mở như vậy." Trọng Thiên Kỳ có ý tốt nhắc nhở, hiểu nổi, bé này là ngốc, hay là thiếu dây thần kinh nào nữa.


      "Tốt lắm, đàn ông lại nhảm nhiều như vậy làm cái gì? Uống rượu!” Vương Thiến Như như phát cáu, thoải mái uống cạn ly rượu cầm tay.


      Trọng Thiên Kỳ nhìn Vương Thiến Như càng lúc càng có cái gì đúng, vội vàng ngăn cản : "Này, con cần uống nhiều như thế, cẩn thận uống say."


      "Yên tâm , em là người "ngàn chén say", em còn uống thi với Đơn Triết Hạo mà, đến, cụng ly nào."


      Trọng Thiên Kỳ buồn cười nhìn Vương Thiến Như, như món bảo vật, vĩnh viễn thể khai quật ra, chỉ có thể liều mình bồi quân tử, "Được rồi!"


      Những người phụ nữ khác, nếu có chuyện đau lòng, phải khóc lớn ăn nhiều, dạo phố, vậy mà lại chọn quán bar, điên cuồng nhảy, điên cuồng uống rượu, đúng là khác biệt với người khác.


      Nhưng cuối cùng Trọng Thiên Kỳ phải hối hận, Vương Thiến Như dóc, là người "ngàn chén say", nhìn thấy Vương Thiến Như uống rượu liên tục, mà đầu bắt đầu choáng váng.


      Trọng Thiên Kỳ đầu hàng : " uống nữa, uống nữa. . . . . ."


      " đúng là đồ vô dụng!" Vương Thiến Như mang theo cảm giác say dùng tay vỗ vỗ mặt Trọng Thiên Kỳ, nhìn Trọng Thiên Kỳ mệt mỏi chịu được, cũng muốn ép buộc nữa, "Này, thôi, về nhà."


      Trọng Thiên Kỳ nghe thấy về nhà, theo bản năng đứng lên định , Vương Thiến Như gọi lại, "Này, cửa đâu có ở hướng đó."


      "Ồ! Hóa ra là cửa ở hộp đêm cũng thay đổi vị trí đấy." Trọng Thiên Kỳ mơ mơ màng màng lắc lư thân thể, định về chỗ cửa.


      "Cẩn thận chút!" Vương Thiến Như nhìn Trọng Thiên Kỳ lắc lư, đưa tay vắt tay Trọng Thiên Kỳ qua bả vai mình, "Em đỡ !"


      Trọng Thiên Kỳ cao 1m8, đàn ông cao lớn, mà Vương Thiến Như chỉ cao có 1m6, cả người tựa vào Vương Thiến Như, đúng là cố hết sức rồi.


      Rốt cuộc, lúc Vương Thiến Như sắp tắt thở cũng nhét được Trọng Thiên Kỳ vào trong xe. Người đàn ông có vóc dáng lớn như vậy mà uống rượu kém như thế, chưa uống được bao nhiêu rượu mà say thể nhúc nhích, về sau thể uống rượu cùng ta nữa.


      ngồi ở ghế tài xế, liều mạng hô hấp, thiếu chút nữa bị Trọng Thiên Kỳ đè chết rồi.


      Vương Thiến Như dùng cảm nhận để lái xe chạy đường cái, bởi vì là rạng sáng nên đường có người bộ, vít chặt ga, mạch máu nổi điên bạo động, xe càng lúc càng nhanh liên tục vượt qua rất nhiều đèn đỏ.


      thích cảm giác kích thích để gió tạt vào mặt mình, cảm giác hơi đau do bị gió tạt vào mặt cực kỳ tuyệt vời.


      Trọng Thiên Kỳ bị lực gió mạnh thổi tỉnh, nhìn Vương Thiến Như lái xe như kiểu muốn sống, trong lòng lo lắng liên hồi, kêu: "Vương Thiến Như, em muốn sống nữa à, lái chậm chút."


      phải nhát gan, cũng phải sợ mình gặp chuyện may mà sợ cái kiểu lái xe muốn sống của Vương Thiến Như làm bé bị thương, tuyệt đối để cho bị thương.


      Rốt cuộc nhóc này bị trúng tà gì thế, đua xe liều mạng như vậy, sợ gặp nguy hiểm ư? ấy cứ như vậy thương tiếc thân thể mình sao?


      Vương Thiến Như hoàn toàn để ý tới Trọng Thiên Kỳ gào thét, lái xe càng nhanh, biết , thông thạo chuyện đua xe, hơn nữa còn vô cùng xuất sắc.


      Cho đến khi tâm trạng của thoải mái, mới chịu dừng xe lại.


      Trọng Thiên Kỳ nghiêng đầu nhìn Vương Thiến Như, lo lắng yên cũng được hạ xuống, quát: "Vương Thiến Như, em có phải phụ nữ vậy?"


      "Đương nhiên là phải rồi!" Vương Thiến Như đồng ý lại, vốn là nữ sinh, chẳng lẽ Trọng Thiên Kỳ bị dọa tới choáng váng rồi.


      Đẩy cửa xe ra, xuống, đứng ở cao nhìn biển rộng mênh mông bát ngát, nhìn biển rộng hít sâu hơi, nhắm chặt mắt lại, cảm nhận hương vị của biển.


      Trọng Thiên Kỳ đứng bên cạnh , "Thế nào? Hôm nay em vui à? Có muốn ra , miễn cưỡng nghe chút."


      Vương Thiến Như mở mắt, nhìn Trọng Thiên Kỳ chút, thở dài mà : "Thôi, có cũng giúp được em đâu, cũng chỉ vô ích mà thôi."


      " chút coi, chừng giúp được em."


      " ư!" Vương Thiến Như thể tin được, mở miệng : "Muốn đàn ông thích em, làm được ?"

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 242: Cụ Duệ Tường ghen

      Vương Thiến Như mở mắt, nhìn Trọng Thiên Kỳ chút, thở dài mà : "Thôi, có cũng giúp được em đâu, cũng chỉ vô ích mà thôi."


      " chút coi, chừng giúp được em."


      " ư!" Vương Thiến Như thể tin được, mở miệng : "Muốn đàn ông thích em, làm được ?"


      "Dĩ nhiên có thể!" Giọng Trọng Thiên Kỳ kiên trả lời kiên định.


      " à!" Vương Thiến Như vui mừng nhìn Trọng Thiên Kỳ, ngờ nhanh thế tìm được người giúp tay.


      " thích em. . . . . ." Ánh mắt Trọng Thiên Kỳ bình tĩnh nhìn Vương Thiến Như, lẳng lặng .


      Vương Thiến Như nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trọng Thiên Kỳ, quệt mồm, quát: "Trọng Thiên Kỳ, tôi đùa với ."


      Làm sao có thể tin tưởng lớp thế hệ bảo thủ này được, càng lúc càng thụt lùi.


      " phải là em muốn đàn ông thích sao, cũng là đàn ông mà!" Trọng Thiên Kỳ nhìn Vương Thiến Như thích mình như vậy, trong lòng thoáng cảm thấy có chút khó chịu, cũng biết là tại sao? mới gặp mặt hai lần, vậy mà lại có cảm giác đặc biệt với Vương Thiến Như như vậy.


      "Trọng Thiên kỳ, tôi muốn tiêu diệt ." Vương Thiến Như nhìn Trọng Thiên Kỳ cợt nhả liền giận dữ lớn tiếng mắng mỏ, muốn dạy dỗ tên đàn ông kia tốt, đúng là biết trời cao đất rộng.


      Mặt trời sau lưng bọn họ từ từ lên cao, Vương Thiến Như và Trọng Thiên Kỳ chuyện cười đùa, mới cảm thấy Trọng Thiên kỳ phải là người có tính cách kém cỏi như thế. chuyện phiếm với Trọng Thiên Kỳ, tâm tình cũng tốt hơn.


      Dưới lầu công ty, Vương Thiến Như mỉm cười, với Trọng Thiên Kỳ: "Cám ơn , tôi phải làm đây."


      "Được, vậy nhớ gọi điện thoại cho tôi." Trọng Thiên Kỳ có chút bỏ được đối với Vương Thiến Như, nghĩ đến khi cùng với thời gian lại dễ dàng trôi qua như vậy.


      Vương Thiến Như nhảy xuống xe, "Được rồi! Đến lúc đó chớ có trách tôi ngày nào cũng gọi điện thoại cho ."


      Lúc bọn họ cười , có đôi mắt lạnh lẽo 30 độ nhìn chằm chằm vào bọn họ, Cụ Duệ Tường nắm chặt cặp công văn, đứng ở cửa lớn nhìn bọn họ.


      Trong lòng thắc mắc biết người đàn ông xe là ai? Tại sao Vương Thiến Như lại cười vui vẻ với ta? Chỉ nhìn thấy Vương Thiến Như cười với người đàn ông khác khiến cho vô cùng thoải mái.


      vào cửa lại nghe đám nhân viên bàn tán: " xem, Vương Thiến Như ngày nào cũng bám lấy Tổng giám đốc, bây giờ lại quá giang thái tử của tập đoàn Trọng Thị."


      "Đúng vậy, ngày hôm qua cũng mặc bộ quần áo kia, ràng ngày hôm qua hai người ở chung chỗ, hôm nay kịp trở về thay quần áo, ngờ Vương Thiến Như lại là người tuỳ tiện, là loại người ăn trong nồi nhìn ngoài nồi."


      Ánh mắt Cụ Duệ Tường lạnh lẽo nhìn hai nhân viên bàn tán khiến cả hai nhân viên bị sợ đến xanh mặt vội ngậm miệng, ảo não chạy trốn.


      Ánh mắt lạnh lùng liếc hai người phía ngoài cửa công ty, lưu luyến muốn rời còn người rất hào khí rời . Đúng vậy, tức giận phải nhìn thấy Vương Thiến Như chuyện với người đàn ông khác, mà là tức vì trong miệng thích mình nhưng lại quyến rũ người đàn ông khác.


      Vương Thiến Như nhịn được hắt hơi liên tục hai cái, buồn bực xoa mũi, người nào chửi , có đạo đức xã hội.


      "Em làm sao vậy?" Trọng Thiên Kỳ khẽ cau mày.


      " sao, sao. . . . . ." Vương Thiến Như ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thét chói tai: "A! Tôi bị muộn rồi, tôi trước, lúc rãnh rỗi đừng đến tìm tôi, tôi rảnh rỗi như đâu "


      Trọng Thiên Kỳ nhìn chút tâm cơ nào, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, lái xe nghênh ngang rời .


      Sau khi Vương Thiến Như vào cửa, nhìn thấy người trong văn phòng đều vội vàng như vậy, tò mò lôi kéo Khiết Đan Đan : "Hôm nay, mọi người thế nào vậy?"


      " biết vì sao? Có phải Tổng giám đốc trong thời kỳ tiền mãn kinh , vừa vào cửa liền hầm hừ với chúng ta khiến mọi người sợ dám chuyện. Em cũng cẩn thận chút, nên chọc đến Tổng giám đốc. ta đến kia kìa, em cẩn thận chị trước ." Khiết Đan Đan sợ hãi nhìn Cụ Duệ Tường đến vội chạy biến.


      ", vào đây với tôi." Giọng Cụ Duệ Tường u.


      Vương Thiến Như thể tưởng tượng nổi nhìn Cụ Duệ Tường, gật đầu cái, theo vào phòng làm việc.


      Chỉ thấy Cụ Duệ Tường vào cửa lời nào, cũng lời nào, tránh cho tự mình xúi quẩy, xui xẻo cũng là mình.


      Vương Thiến Như im lặng đứng ở đó, đầu đặc biệt cúi thấp, thỉnh thoảng tò mò giương mắt lén nhìn .


      "Dọn dẹp toàn bộ sàn nhà, bàn ghế lượt. Lúc tôi họp xong quay lại nhất định phải thấy tất cả mọi thứ sạch ." Cụ Duệ Tường cầm tài liệu, nghiêm túc .


      Vương Thiến Như nghe mệnh lệnh của , bất mãn kêu lên: "Tại sao? Những công việc này đều là việc của dì vệ sinh, tôi phải phụ trách những công việc này."


      Ánh mắt Cụ Duệ Tường nghiêm nghị gắt gao nhìn chằm chằm Vương Thiến Như, từng bước từng bước đến gần, Vương Thiến Như bị sợ đến khỏi quay ngược lại, "A!" dẫm lên đồ, thân thể theo quán tính ngã xuống phía sau.


      Cánh tay dài của từ eo kéo lên, để cho ngã xuống đất, bàn tay kéo lên, trong nháy mắt mặt hai người chỉ cách nhau 0.1 centimét, môi đụng phải môi, thời gian giống như ngừng lại.


      Bốn mắt nhìn nhau, ai phản ứng lại, Vương Thiến Như nhìn chằm chằm sống mũi cứng rắn, lông mày rậm, đôi môi hấp dẫn, nhắm mắt lại, tưởng tượng Cụ Duệ Tường hôn mình.


      Có tiếng gõ cửa, kéo linh hồn bọn họ trở về, Cụ Duệ Tường lấy lại tinh thần, buông ra, biết mình mất hồn vì Vương Thiến Như, xem ra sống cùng lâu, trí thông minh của mình cũng thoái hóa.


      dừng chút để điều hòa hơi thở, rồi cất tiếng: "Vào !"


      Khiết Đan Đan vào cửa nhìn Vương Thiến Như, thấy đỏ bừng cả khuôn mặt, mặt của tổng giám đốc vĩ đại của bọn họ cũng có chút đỏ ửng, trong lòng thầm suy đoán có chuyện tốt xảy ra, nhưng vẫn cố gắng giữ chuẩn mực của nhân viên thư ký: "Tổng giám đốc, đây là tài liệu họp hôm nay, tôi đến nhắc nhở sắp bắt đầu họp rồi."


      "Ừ, biết!" Cụ Duệ Tường cầm lấy tài liệu liền muốn ra cửa, ánh mắt liếc thấy Vương Thiến Như vẫn còn ngẩn người: "Nhớ lau sàn nhà và bàn ghế sạch , tôi trở về kiểm tra."


      "Cái gì?" Đến lúc Vương Thiến Như phản ứng lại, Cụ Duệ Tường ra cửa, đầu lên tình tiết mới vừa rồi, mặt lộ ra mỉm cười rực rỡ, hưng phấn nhảy lên.


      Lần đầu tiên tiếp xúc Cụ Duệ Tường ở khoảng cách gần như vậy, cả nhịp tim cũng rất nhanh. Vương Thiến Như cao hứng bừng bừng cầm khăn lau và thùng nước lên, vô cùng hưng phấn giống chú ong mật cần cù vui vẻ làm công việc vệ sinh.


      Qua hồi lâu, Cụ Duệ Tường họp về, mở cửa nhìn thấy , hết sức chăm chú cố gắng lau sàn nhà, tinh thần nghiêm túc này giống như trong lúc vô hình hấp dẫn ánh mắt của , gương mặt trầm lên chút mỉm cười.


      nghĩ đến thiên kim đại tiểu thư bình thường tùy tùy tiện tiện, cũng dọn dẹp gian phòng sạch , xem ra mình coi thường Vương Thiến Như.


      "Thoạt nhìn rất có khả năng nhỉ?"


      "A!" Vương Thiến Như ngồi xổm dưới gầm bàn lau sàn nhà, nghe giọng của Cụ Duệ Tường, vui mừng quá quên mất mình núp dưới gầm bàn, đầu liền đụng phải cái bàn, cái loại đau đớn đó cách nào có thể dùng từ ngữ để hình dung.


      Đau đến nước mắt cũng chảy ra!


      Cụ Duệ Tường đóng cửa lại, đỡ Vương Thiến Như dậy, nghiêm túc kiểm tra đầu của , người phụ nữ này ngu ngốc, làm việc gì cũng đụng chỗ nọ chỗ kia, chẳng lẽ cũng biết tự bảo vệ mình sao.


      bất đắc dĩ : "May là có việc gì!"


      Vương Thiến Như xoa xoa nước mắt của mình, ngẩng đầu uất ức : "Rất đau."

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 243: 999 bông hoa hồng

      "Em đấy! thể khen ngợi được." Cụ Duệ Tường vỗ vỗ trán , nhìn khăn lau, khẽ cau mày : "Em, ra ngoài trước !"


      phải muốn đuổi ra ngoài, mà là còn rất nhiều việc phải làm, có Vương Thiến Như bên người bản thân thể chuyên tâm làm việc được.


      "Ồ! bận sao." lúng túng ra ngoài.


      Vương Thiến Như ra khỏi cửa cố lên với mình, người trong phòng nhìn Vương Thiến Như như người hành tinh khác, vô cùng khinh bỉ.


      thè lưỡi, cũng biết mọi người trong phòng làm việc thích mình, hơn nữa còn đầy thái độ thù địch với mình, nhưng mà cũng quan tâm đâu, những người này đối với , đều là những người liên quan.


      Cứ nghĩ rằng bọn họ được hâm mộ nên ghen ghét !


      Khiết Đan Đan bất đắc dĩ nhìn Vương Thiến Như, chẳng lẽ này biết cây to đón gió sao. Tổng giám đốc vừa đối tốt với chút giấu được kích động vui vẻ như thế, sợ đắc tội với đám phụ nữ trong phòng làm việc cũng muốn bay lên làm Phượng Hoàng sao.


      "Vương Thiến Như, em có thể khiêm tốn chút được ."


      "Khiêm tốn cái gì? Em rất khiêm tốn." Vương Thiến Như chút nghĩ ngợi .


      hiểu lời Khiết Đan Đan , huống chi có lúc nào tỏ ra phách phách lối đâu.


      Khiết Đan Đan hoàn toàn bị Vương Thiến Như đánh bại, hít thở sâu.


      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      Hôm sau, Vương Thiến Như vội vàng làm, tại sao để làm đúng giờ đều khó khăn như vậy?


      đường đến phòng làm việc, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, chẳng lẽ hôm nay mình lại trở nên xinh đẹp, tuy nhiên cũng có thời gian suy nghĩ những thứ nhàm chán này.


      chạy như bay đến phòng làm việc, bị Khiết Đan Đan chặn lại, "Vương nương, rất xuất sắc?"


      "Cái gì cơ?" Vương Thiến Như đẩy Khiết Đan Đan ra, "Tích" tiếng, quẹt thẻ xong rồi, nhìn thời gian bị trễ, thành công.


      "Em vẫn còn giả bộ ngớ ngẩn đề lừa chị, em nhìn cái bàn của mình ."


      Vương Thiến Như kỳ quái nhìn Khiết Đan Đan, hôm nay tất cả mọi người đều uống lộn thuốc sao. tới vị trí của mình sau đó cũng bị thứ bàn làm cho giật mình, 99 bông hoa hồng, giật mình cầm hoa hồng lên.


      Mọi người tò mò vây đến đợi Vương Thiến Như giải thích nhưng lời khiến mọi người càng ngạc nhiên.


      "Đây là hoa của ai, tại sao lại ở bàn tôi?"


      Khiết Đan Đan cầm thiệp cho xem, "Hoa này tặng cho em."


      "Tặng cho em!" Vương Thiến Như thể tin nổi nhìn dòng chữ bưu thiếp, là cho mình, ai lại tặng hoa cho mình? Đây là vấn đề lên trong đầu .


      Hình như quen biết người nào ở đây, trừ Khiết Đan Đan chính là Cụ Duệ Tường, chẳng lẽ là ấy?


      Mọi người nhìn thấy tổng giám đốc, nhanh chóng trở về chỗ ngồi.


      Vương Thiến Như cầm bó hoa nhìn Cụ Duệ Tường, chẳng lẽ là Cụ Duệ Tường tặng cho mình, mặt nổi lên sắc hồng. Nếu như là ấy, ấy muốn biểu đạt gì?


      xấu hổ cúi đầu, dám nhìn thẳng vào Cụ Duệ Tường, trong lòng tràn ngập hạnh phúc, từ trước đến nay cũng dám mơ ước xa vời là Cụ Duệ Tường tặng hoa cho mình, nghĩ tới lại là 99 đóa hoa hồng, cọc gỗ cũng biết lãng mạn rồi sao.


      Cụ Duệ Tường tức giận nhìn Vương Thiến Như, bởi vì vô cùng chướng mắt với bó hoa này, là ai tặng hoa cho ấy mà ấy lại cẩn thận giữ gìn như vậy.


      Mặc kệ là ai tặng hoa cho cũng liên quan tới , nhưng tại sao nhìn thấy vẻ mặt si mê của Vương Thiến Như, lại cực kỳ tức giận?


      xoay người tức giận rời , dùng sức đóng sầm cửa lại, mọi người trong phòng làm việc bị lửa giận của Cụ Duệ Tường hù dọa, run sợ bắt đầu làm việc, dám nửa câu.


      Cụ Duệ Tường vào phòng làm việc, ném mạnh công văn lên ghế salon, nhìn thấy Vương Thiến Như quý trọng thứ người khác tặng , nhớ tới nét mặt của , lại muốn nổi giận, ra biết mình bị làm sao?


      Nhưng ngọn lửa này cháy, dường như càng nén xuống, lửa lại càng lớn.


      vào điện thoại: "Đan Đan, mang cho tôi ly cà phê vào đây."


      Khiết Đan Đan nằm cũng trúng đạn, vẻ mặt đau khổ, nhanh chóng chuẩn bị cà phê.


      Vương Thiến Như nhìn Khiết Đan Đan định bưng cà phê vào, vội vàng ngăn cản Khiết Đan Đan, "Chị Đan Đan, để em mang cà phê là được rồi."


      " sao, cám ơn em!" Khiết Đan Đan biết Cụ Duệ Tường tức giận, nếu như Vương Thiến Như mang cà phê vào, vậy mình cũng cần làm vật hy sinh đáng thương, với Vương Thiến Như: "Cố gắng lên!"


      rất sợ Vương Thiến Như đổi ý, đưa cà phê cho Vương Thiến Như, rồi chạy nhanh giống như cơn gió, rất nhanh thấy đâu nữa.


      Vương Thiến Như ngẩn người, gõ cửa vào, ngoài miệng tươi cười : "Tường, cà phê của Tổng giám đốc đến."


      vào cửa, Cụ Duệ Tường cũng cảm thấy mùi vị chán ghét, cúi đầu làm việc muốn để ý tới .


      Hình ảnh vừa nãy vẫn nhớ, này cầm hoa do người đàn ông khác tặng, bộ dạng vui mừng như vậy mà còn biểu si tình trước mặt mình.


      Suýt chút nữa bị làm cho cảm động.


      Lần này thể mềm lòng, cũng thể dễ dàng tin tưởng như vậy.


      Nghĩ tới nụ cười mặt là vì người đàn ông khác, trong lòng vô cùng khó chịu.


      Chẳng lẽ lại có liên quan tới người đàn ông đưa làm!


      Vương Thiến Như nhìn Cụ Duệ Tường, cũng biết tức giận, nhưng biết tức cái gì? ràng tặng cho mình 99 đóa hoa hồng cần phải vui vẻ mới đúng chứ.


      Chẳng lẽ xấu hổ, "Tổng giám đốc, cà phê đây."


      Cụ Duệ Tường ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, giọng mang theo hờn giận quát: "Tôi kêu em để xuống rồi ra ngoài, em điếc sao."


      Cơn tức giận này hoàn toàn hù dọa Vương Thiến Như, cả người nhịn được mà run rẩy, tại sao Cụ Duệ Tường lại tức giận như vậy? Vừa rồi mình cũng làm sai chuyện gì.


      lẩm bẩm : "Quát cái gì mà quát, có phải ở tuổi tiền mãn kinh ?"


      "Vương Thiến Như!" Cụ Duệ Tường quát từng chữ, "Nếu như muốn làm nữa, có thể đóng gói cút ra ngoài, cần chướng mắt trước mặt tôi."


      Hai mắt Vương Thiến Như mở to kinh ngạc, hiểu tại sao Cụ Duệ Tường lại nổi giận đối với mình, "Em làm sai việc gì, tại sao lại lớn tiếng với em, em cũng là người, em cũng có tình cảm, phải mặc cho quát tháo trách mắng."


      Cụ Duệ Tường nhìn ánh mắt bi thương, trong lòng mơ hồ đau đớn, vội nắm chặt nắm đấm khắc chế tâm tình của mình, " ra ngoài, em cút ra ngoài cho tôi."


      "Rốt cuộc làm sao vậy? Đối với em lúc tốt lúc xấu, như vậy rất tổn thương người khác." Vương Thiến Như khắc chế được nước mắt chảy ra.


      "Nếu muốn bị tổn thương em mau biến mất trước mặt tôi, tôi muốn nhìn thấy em, tôi nhìn thấy em tức giận." Cụ Duệ Tường cũng biết mình những lời tổn thương người.


      Có lẽ bị ác ma dẫn dắt, bực bội khi thấy dáng vẻ vui mừng của cầm hoa hồng của người khác.


      "Được, em là được." Vương Thiến Như đau lòng chạy ra khỏi phòng làm việc.


      Khiết Đan Đan nhìn Vương Thiến Như đau lòng khóc, lo lắng kêu lên: "Thiến Như, em muốn đâu?"


      Vương Thiến Như dường như có nghe thấy Khiết Đan Đan , nhanh chóng chạy ra ngoài, nước mắt kìm chế được chảy ra, biết cũng rốt cuộc Cụ Duệ Tường nghĩ gì?


      Tại sao tặng hoa hồng cho rồi lại muốn to tiếng với , chẳng lẽ những bông hoa hồng kia phải tặng, nhưng mà những việc này còn quan trọng nữa.


      Nhìn bên ngoài trời mưa to, trong lòng vô cùng đau đớn, phóng người vào trong màn mưa.


      Để cho những hạt mưa rơi người mình có lẽ trái tim được tưới nước, nơi đó cũng đau.


      Trong thành phố mờ mịt, Vương Thiến Như mới phát ra mình độc, ở trong mưa biết mình nên đâu, vì Cụ Duệ Tường mà mình đến thành phố lạ lẫm này

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :