1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 234: Làm thư ký cho Cụ Duệ Tường

      Los Angeles, Mỹ


      Nguyện vọng lớn nhất cuộc đời này của Vương Thiến Như chính là được gả cho Cụ Duệ Tường, trở thành vợ của , nhận được thương hết mình của , nhưng ông trời để cho người ta được như mong muốn.


      Nếu ai đó cho bạn viên kẹo, sau đó lại kiên quyết đòi lại khiến bạn rất đau khổ và khó chịu.


      Bản tính của Vương Thiến Như giống như con gián đánh chết, cỏ dại đạp ngã, kẹo kéo kéo đứt, theo lời của Đơn Triết Hạo là kẹo kéo mặt dày mày dạn, cho nên dễ dàng từ bỏ người mình thích.


      Vương Thiến Như thề phải theo đuổi Cụ Duệ Tường bằng được. Việc nam theo đuổi nữ giống như phải leo cả dãy núi còn nữ theo đuổi nam giống như vén bức màn mỏng.


      Sáng sớm, Vương Thiến Như bảo người giúp việc hầm canh, đùng đùng muốn tìm Cụ Duệ Tường. Nếu mỗi sáng thức dậy có thể nhìn thấy người mình thích ở trước mắt đó là chuyện vô cùng hạnh phúc.


      Lúc Vương Thiến Như hớn hở chạy tới phòng trọ, mở cửa ra lại nhìn thấy căn phòng trống , trong phòng hề có bóng người nào. Vương Thiến Như lật tung mọi ngóc ngách trong nhà nhưng vẫn tìm thấy Cụ Duệ Tường đâu cả.


      Vương Thiến Như tức giận hét to "Chủ nhà..."


      Chủ nhà nghe thấy Vương Thiến Như hét to cũng vội vàng chạy tới, chủ nhà là người Mỹ chính gốc, lại là bà mẹ đơn thân nuôi năm đứa con, bị tiếng hét của Vương Thiến Như hù dọa vội hỏi: " Vương, có chuyện gì thế?"


      "Người ở đây đâu rồi?" Vương Thiến Như vẫn tức giận hét lên hề chú ý đến hình tượng của mình.


      " muốn đến Cụ à, đêm hôm qua cậu ấy chuyển rồi." Chủ nhà giải thích.


      "Cái gì?" Vương Thiến Như tức đên thở nổi, túm lấy cổ áo của chủ nhà, "Bà gì? Tường chuyển khỏi đây rồi? Có phải bà đuổi ấy hay ?"


      Mặt bà chủ nhà đen lại khi thấy Vương Thiến Như đổ oan cho mình, " có, oan quá! Tôi cũng biết tại sao cậu ta lại chuyển nữa."


      " biết tại sao? Sao bà lại để cho ấy chuyển , bà biết ấy là người rất quan trọng của tôi sao?" Vương Thiến Như gào thét.


      Chủ nhà thấy tức giận đến mất lý trí, muốn với nữa, láo liên nhìn xung quanh tìm cách chạy trốn.


      Vương Thiến Như vội kéo chủ nhà lại, cố gắng kiềm chế tức giận của mình "Lúc ấy chuyển , có để lại tin nhắn gì cho tôi ?"


      " có." Chủ nhà suy nghĩ lúc mới chợt nhớ ra "Có có...Cậu ấy bảo tôi nhắn với sau này đừng tìm cậu ấy nữa, cậu ấy đến nơi tìm thấy được."


      "Cái gì?" Vương Thiến Như rống lên, sắc mặt trở nên tái xanh.


      Chủ nhà sợ tới mức ngã nghiêng ngã ngửa vội chạy trốn , trong lòng nghĩ Vương Thiến Như giống như kẻ điên.


      "Cụ Duệ Tường, em cho biết, cho dù có trốn đến chân trời góc bể, em cũng đào ba thước đất lên để tìm được ."


      Vương Như Thiến giận dữ hét lớn, có việc gì là làm được.


      ... ... ...


      Hai năm trôi qua.


      Trong thành phố nào đó, Vương Thiến Như bĩu môi ngẩng đầu nhìn toà cao ốc của tập đoàn Cụ thị, ở đây chủ yếu sản xuất các sản phẩm nhạc.


      Mấu chốt là ông chủ đằng sau của công ty lớn này lại là Cụ Duệ Tường mà Vương Thiến Như tìm hai năm nay. Vương Thiến Như thề rằng cho dù phải đào ba thước đất lên cũng phải tìm cho ra Cụ Duệ Tường.


      Cuối cùng, trời cao phụ lòng người, trải qua nghe ngóng thăm dò tìm được Cụ Duệ Tường, hơn nữa còn dò la được, hai năm này Cụ Duệ Tường liều mạng gây dựng lại công ty, tại mọi hoạt động kinh doanh vào quỹ đạo.


      đến đây phải là muốn theo đuổi Cụ Duệ Tường, mà là đến xin việc làm. Đúng vậy, muốn gần quan được ban lộc.


      Đời này Cụ Duệ Tường đừng hòng trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Vương Thiến Như!


      đến xin làm thư ký của tổng giám đốc, nghe đích thân Cụ Duệ Tường thông báo tuyển người, trong lòng Vương Thiến Như vô cùng hồi hộp, biết sau hai năm gặp lại Cụ Duệ Tường có nhận ra mình hay .


      lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, hít hơi sâu lấy lại bình tĩnh rồi đến bàn tiếp tân.


      Công ty lớn đúng là công ty lớn, thái độ làm việc của nhân viên lễ tân cũng vô cùng chuyên nghiệp "Tiểu thư, xin hỏi muốn gì?"


      "Chào , tôi muốn nộp hồ sơ xin làm thư ký của tổng giám đốc, xin hỏi phải đến chỗ nào?" Vương Thiến Như nhàng hỏi.


      " đến thang máy bên kia lên lầu năm, sau đó thẳng, rồi cuối cùng rẽ trái là tới."


      "Cảm ơn , hẹn gặp lại."


      "Tiểu thư, thong thả."


      Lúc Vương Thiến Như đến được nơi nhân viên lễ tân kia nhìn thấy rất nhiều ứng cử viên đứng xếp thành hàng dài. Trời ạ! Sao lại quên mất khi tập đoàn Cụ thị thông báo tuyển dụng có rất nhiều người đến. Nhưng cũng đành chịu đựng đến xếp hàng chờ đợi và phó thác cho ông trời an bài.


      Vừa ngồi xuống ghế đợi Vương Thiến Như nghe mấy bên cạnh bàn tán rôm rả: "Nghe tổng giám đốc của tập đoàn Cụ thị là chàng đẹp trai, rất tuấn tú đấy."


      "Đúng vậy, chúng tôi bỏ sức ra trang điểm là muốn lên làm thư ký, sau đó quyến rũ tổng giám đốc, về sau được ăn thơm uống cay*."


      *Ăn thơm uống cay: ý là về sau được ngưỡng mộ;


      "Ruồi nhặng mà cũng muốn nhận được thích của Tường, đúng là si tâm vọng tưởng." Vương Thiến Như đứng sau lưng bọn họ, giọng lẩm bẩm .


      Hai người phụ nữ ăn mặc và trang điểm xinh đẹp quay đầu nhìn người phụ nữ gầy hơn mình, khỏi "chậc chậc" mấy tiếng, "Con nhóc kia ai là ruồi nhặng si tâm vọng tưởng hả ?"


      "Tôi mấy người đó" Vương Thiến Như khinh thường "Mấy người có bị điếc, hay lãng tai hay ?"


      "Con nhóc có ngực có mông kia, mày gì?" Sắc mặt của mấy người phụ nữ kia đen lại, hầm hừ với Vương Thiến Như.


      Vương Thiến Như lăn lộn từ , loại phụ nữ phô trương tỏ ra có tài này, cũng để vào mắt, " có ngực có mông sao? dù sao cũng hơn thứ phụ nữ tô vẽ như ma, ban ngày ban mặt ra ngoài hù người khác, các đúng là có đạo đức."


      Những người phụ nữ xung quanh đều che miệng cười, nhưng ai dám cười ra tiếng.


      " có biết tôi là ai ? Dám này kia với tôi?" Người phụ nữ đó giận đùng đùng . Ba của ta là Thị trưởng, ai cũng phải cho ông ba phần sắc mặt, vẫn chưa có ai dám chuyện với ta như thế.


      "Tôi cần biết là ai, cho dù là Diêm Vương, tôi cũng sợ ." Vương Thiến Như hề sợ hãi.


      người đứng phía xa nhìn chằm chằm Vương Thiến Như rồi hét lớn " phải là thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Vương thị giàu nhất nước Mỹ sao? ngờ vị trí thư ký của tập đoàn Cụ thị được ưa thích như vậy, cả đại tiểu thư cũng đến đây."


      "Đúng, tôi từng nhìn thấy ấy tạp chí của Mỹ."


      Người phụ nữ cãi nhau với Vương Thiến Như nghe thấy thế sắc mặt tối sầm lại, khí thế kiêu ngạo cũng mất hết, chán nản xách túi bỏ .


      Mọi người xung quanh vẫn ồn ào khiến Vương Thiến Như vô cùng nhức đầu. Bình thường rất khiêm tốn, thích người khác nhắc đến thân thế của , muốn sống tự do thoải mái. ngờ hôm nay lại có người nhận ra mình, khó tránh có chút được tự nhiên. chỉ có thể cố gắng gượng cười nhưng trong lòng rất thoải mái với những người đó.


      "Vương Thiến Như." Có người gọi to.


      Vương Thiến Như kích động đứng dậy "Tôi ở đây."


      Mọi người đều nhường chỗ cho Vương Thiến Như, ai đắc tội nổi với tập đoàn Vương thị.


      Lúc tới cửa, Vương Thiến Như khỏi hít sâu hơi, điều chỉnh lại tâm trạng cho tốt rồi mới mở cửa vào.


      Sau khi Vương Thiến Như vào cửa, nhìn thấy Cụ Duệ Tường ngồi ở phía sau bàn làm việc cúi đầu tập trung xem tài liệu, làm thể dời tầm mắt được, khoé mắt tràn ngập nước. Người ra sức tìm kiếm hai năm ở trước mắt , hơn nữa còn xuất bằng xương bằng thịt trước mắt , ôm ngực, tim đập ‘thình thịch’ như muốn nhảy ra ngoài.


      Ban giám khảo nhìn Vương Thiến Như lại thấy nhìn chằm chằm vào Cụ Duệ Tường. Bọn họ cũng quen với cảnh các đều thích nhìn Cụ Duệ Tường, cũng đúng thôi, dáng dấp của Cụ Duệ Tường xuất sắc như vậy, các thích người đàn ông đẹp trai giàu có như vậy mới lạ.


      "Khụ khụ... Mời ngồi."


      Vương Thiến Như lấy lại tinh thần, "Hả!" Ngẩn người ngồi xuống ghế, hai tay nắm chặt.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 235: Cút ra khỏi tầm mắt của tôi.

      Ban giám khảo nhìn Vương Thiến Như, thấy ánh mắt của nhìn chằm chằm vào Cụ Duệ Tường, bọn họ cũng quen với cảnh các đều thích nhìn Cụ Duệ Tường, cũng đúng thôi, dáng dấp của Cụ Duệ Tường xuất sắc như vậy, các thích người đàn ông đẹp trai giàu có như vậy mới lạ.


      "Khụ khụ... Mời ngồi."


      Vương Thiến Như lấy lại tinh thần, "Hả!" Ngẩn người ngồi xuống ghế, hai tay nắm chặt.


      mong đợi Cụ Duệ Tường ngẩng đầu nhìn mình, nhưng mà lại sợ Cụ Duệ Tường ngẩng đầu lên cho thấy vui từ trong mắt , khi đó lo lắng yên.


      Cụ Duệ Tường vẫn cúi đầu mở miệng : "Tên là gì?"


      lâu sau Vương Thiến Như vẫn gì, những lời chuẩn bị từ trước đến bây giờ nhìn thấy Cụ Duệ Tường đều quên toàn bộ, đầu óc trở nên trống rỗng.


      "Tên là gì?" Cụ Duệ Tường kiên nhẫn hỏi lại.


      giám khảo nhắc nhở: "Tiểu thư, Tổng giám đốc hỏi đấy, mau trả lời nhanh lên."


      "Vương Thiến Như!" Vương Thiến Như chậm chạp trả lời.


      Cuối cùng Cụ Duệ Tường cũng ngẩng đầu lên, thời điểm thấy Vương Thiến Như, hai tròng mắt lên kinh ngạc nhưng lập tức lại bị che dấu bởi lạnh lùng, rất lâu sau mới mở miệng : "Vương Thiến Như, phù hợp, có thể được rồi."


      Lúc trước rời khỏi Vương Thiến Như chính là muốn tổn thương , biết Vương Thiến Như tốt bụng, nhưng trong lòng có Giản Nhụy Ái, thể chứa thêm bất kỳ ai, cho nên chỉ có thể rời khỏi Vương Thiến Như.


      nghĩ đến, hôm nay lại nhìn thấy lần nữa, hai năm gặp, Vương Thiến Như càng trở nên xinh đẹp hơn, chỉ giây nhìn thấy thu hút chú ý của mình.


      "Tại sao?" Vương Thiến Như nghe thấy lời của Cụ Duệ Tường, khó hiểu hỏi lại " Tường, em có chỗ nào thích hợp làm thư ký của ?"


      Các thành viên khác trong ban giám khảo giật mình lấy lại tinh thần, hóa ra Tổng giám đốc biết này.


      " phù hợp điểm nào hết, ra ngoài "Mặt Cụ Duệ Tường chút thay đổi, lạnh lùng .


      "Đừng mà!" Vương Thiến Như cắn môi, tự nhủ mặc kệ Cụ Duệ Tường bao nhiêu lời khó nghe, đều phải kiên trì, đến tập đoàn Cụ thị chính là muốn làm thư ký của Cụ Duệ Tường.


      " có quyền quyết định, ra ngoài." Cụ Duệ Tường đập bàn, nhìn Vương Thiến Như quát lớn.


      Tiếng quát của Cụ Duệ Tường khiến ban giám khảo cũng sợ hãi hết nhìn người này lại nhìn người kia. Cụ Duệ Tường mặt mày hằm hằm tức giận gì nữa nhưng lại càng khiến Vương Thiến Như rơi nước mắt.


      Bỗng nhiên, nhìn thấy Vương Thiến Như khóc, trái tim Cụ Duệ Tường mơ hồ khó chịu, nhưng phải nhịn xuống, tuyệt đối thể khiến Vương Thiến Như càng lún càng sâu vào tình cảm dành cho .


      Đây cũng là bảo vệ !


      "Em muốn, tại sao chán ghét em như vậy? Tại sao thích đuổi em ?" Vương Thiến Như lòng như dao cắt, che ngực mình, nước mắt chảy ra dữ dội, " biết ? Từ sau khi chào mà biệt, em vẫn luôn tìm , giây cũng ngừng tìm , em rất nhớ , rất muốn thấy , khi em nghe thấy làm Tổng giám đốc tập đoàn Cụ thị, lập tức chạy tới đây, xuống máy bay đến nơi này. Nhưng sao vừa mới nhìn thấy em đuổi em rồi? Rốt cuộc trái tim làm từ cái gì? Tại sao nhìn thấy tấm lòng của em đối với chứ?".


      Có lẽ, lời của Cụ Duệ Tường kích động , khiến ra những điều chôn giấu trong lòng, toàn bộ phát tiết hết ra.


      Ban giám khảo nhìn hai người rồi len lén rời , để lại gian riêng tư cho bọn họ.


      Cụ Duệ Tường nhìn chằm chằm vào ánh mắt đau khổ của Vương Thiến Như, theo bản năng muốn lau nước mắt cho nhưng phải nhịn xuống, nếu đồng tình và nhường nhịn trong lúc này càng bị tổn thương nhiều hơn.


      Nếu như an ủi , khiến Vương Thiến Như cho là quan tâm , trong lòng có , như vậy càng khó quên , lúc trước bỏ là muốn quên mình.


      Tại sao đầu óc cứ cố chấp như vậy? người đàn ông trong lòng có người khác, cũng có hạnh phúc.


      "Bởi vì tôi thích !" Cụ Duệ Tường tàn nhẫn.


      Vương Thiến Như lảo đảo mấy bước, nhìn Cụ Duệ Tường, nghĩ rất muốn moi tim ra, xem thử xem nó được làm từ cái gì? Mình cố gắng như vậy vẫn chiếm được chút tình nào của , ra chỉ cần chút thôi cũng rất vui vẻ.


      "Được, quan trọng." Vương Thiến Như cắn môi, lau nước mắt của mình, kiên cường : "Em cần thích, chỉ cần đồng ý để em ở lại bên cạnh , em làm phiền , cũng chủ động chuyện với , em chỉ cần nhìn thấy là được rồi."


      "Nhìn thấy tôi, vậy có chịu được khi nhìn thấy tôi tình chàng ý thiếp với phụ nữ khác ?" Cụ Duệ Tường hít sâu, cũng biết sao tính tình nhóc này lại bướng bỉnh như vậy, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.


      "Em..." Vương Thiến Như nhớ lại cảnh thân mật với phụ nữ khác, cảm thấy trái tim tê dại đau đớn.


      "Thấy chưa! ràng hoàn toàn làm được chuyện đó, ! Nơi này thích hợp với , trở về nước Mỹ ."


      ra, cũng rất quý mến Vương Thiến Như, dù sao Vương Thiến Như cũng là tốt.


      Vương Thiến Như cũng biết mình bị Cụ Duệ Tường lừa gạt ra khỏi phòng xét tuyển như thế nào? Chờ lúc tỉnh táo lại thấy mình ở đại sảnh của tập đoàn.


      "Thiến Như, Thiến Như..."


      Vương Thiến Như cho rằng Cụ Duệ Tường tìm mình quay lại, kinh ngạc đến ngây người quay đầu nhìn về phía người phụ nữ vừa gọi mình.


      Bây giờ đầu óc của trống rỗng, cho rằng ấy nhận lầm người, nên vẫn cứ uể oải xoay người , buồn nản vì mọi cố gắng của lại nhận lấy kết thúc thất bại, sao lại nữ truy nam cách tầng sa*, đó hoàn toàn là bịa đặt, cảm thấy theo đuổi Cụ Duệ Tường là ngăn cách vạn dặm.


      *Câu này trong câu 'Nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa': nghĩa là nam theo đuổi nữ vô cùng khó khăn như cách biệt dãy núi phải trèo qua, nữ theo đuổi nam rất dễ dàng như cách lớp vải mỏng vì đàn ông vốn dễ dãi.


      Xa cách với Cụ Duệ Tường khiến cho mất hết tự tin can đảm vốn có!


      "Vương Thiến Như." Khiết Đan Đan đuổi theo bắt được , "Tại sao chị gọi em cũng trả lời chị."


      Vương Thiến Như quay người nhìn lại mới nhận ra Khiết Đan Đan, mới bắt đầu có phản ứng lại, kéo tay Khiết Đan Đan "Chị Đan Đan, sao chị lại ở chỗ này?"


      Khiết Đan Đan, là phụ nữ xinh đẹp thành thục, cũng là chị họ của Vương Thiến Như, là người thân duy nhất ở trong nước.


      "Chị còn muốn hỏi em tại sao ở Mỹ mà lại chạy tới công ty bọn chị làm cái gì?"


      " lời khó hết!" Vương Thiến Như nhớ đến chuyện Cụ Duệ Tường, ánh mắt ảm đạm xuống, nhưng nghe thấy lời của Khiết Đan Đan, ánh mắt khôi phục ánh sáng "Chị Đan Đan, chị cái gì? Chị là nhân viên của công ty, vậy chị làm cái gì?"


      Khiết Đan Đan nghe đến công việc của mình, ánh mắt trở nên kiêu ngạo, "Làm thư ký Tổng giám đốc!"


      Công việc này là công việc mọi người tha thiết ước mơ, mọi người suy nghĩ nát óc cũng muốn ngồi lên vị trí này, dù sao Tổng giám đốc của bọn họ đẹp trai như thế, ngay cả trái tim phụ nữ kết hôn như mình cũng ngẩn ngơ khi nhìn thấy ấy.


      Vương Thiến Như nghe được hai chữ thư ký, vô cùng sùng bái Khiết Đan Đan, túm lấy tay Khiết Đan Đan, "Chị Đan Đan nhất định phải giúp em, em cầu xin chị."


      Khiết Đan Đan nhìn Vương Thiến Như cầu xin, từ đến lớn trải qua cuộc sống đại tiểu thư lo ăn mặc mà cũng có chuyện cầu xin mình khiến Khiết Đan Đan vô cùng hiếu kỳ " thôi. Chúng ta tìm chỗ ngồi chuyện."


      Hai người vào tiệm bánh Nhật Bản gọi phục vụ mấy khay bánh và trà sữa, tìm vị trí ngồi xuống.


      "Em trả tiền những thứ này nhé." Khiết Đan Đan cầu, cũng là người có gia đình nuôi con , tiền lương của thấp, nhưng phải để dành tiền cho con học, trả tiền nổi ở những nơi xa hoa như thế này.


      Vương Thiến Như liếc mắt xem thường, mình phiền muốn chết, Khiết Đan Đan keo kiệt lại để ý chút tiền lẻ này nên gạt "Được, em thanh toán được."


      Nghe thấy Vương Thiến Như muốn trả tiền, Khiết Đan Đan mới yên tâm uống hớp trà sữa rồi ngẩng đầu nhìn Vương Thiến Như uể oải mới , " !"


      Vương Thiến Như lập tức kể cho Khiết Đan Đan đầu đuôi gốc ngọn chuyện của mình với Cụ Duệ Tường.


      Khiết Đan Đan mở to hai mắt ngạc nhiên: "Em thích Tổng giám đốc!"

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 236: Trao đổi ngang giá

      "Em trả tiền những thứ này nhé." Khiết Đan Đan cầu, cũng là người có gia đình nuôi con , tiền lương của thấp, nhưng phải để dành tiền cho con học, trả tiền nổi ở những nơi xa hoa như thế này.


      Vương Thiến Như liếc mắt xem thường, mình phiền muốn chết, Khiết Đan Đan keo kiệt lại để ý chút tiền lẻ này nên gạt "Được, em thanh toán được."


      Nghe thấy Vương Thiến Như muốn trả tiền, Khiết Đan Đan mới yên tâm uống hớp trà sữa rồi ngẩng đầu nhìn Vương Thiến Như uể oải mới , " !"


      Vương Thiến Như lập tức kể cho Khiết Đan Đan đầu đuôi gốc ngọn chuyện của mình với Cụ Duệ Tường.


      Khiết Đan Đan mở to hai mắt ngạc nhiên: "Em thích Tổng giám đốc!"


      "Đúng vậy, nhưng đây phải trọng điểm, trọng điểm là em muốn chị giúp em!" Trong lòng Vương Thiến Như thoải mái, nhưng ai bảo năng lực phục hồi của cực kỳ tốt chứ.


      "Chị giúp như thế nào đây?" Khiết Đan Đan nhìn kỹ Vương Thiến Như, từ bé nổi tiếng là quỷ tinh ranh đột nhiên cảm thấy chính mình thể tùy tiện ham món lợi , mà bị chịu thiệt lúc nào hay.


      "Chính là..." Vương Thiến Như kéo Khiết Đan Đan qua bên tai .


      Khiết Đan Đan hét lên: "Cái gì? Em bảo chị giúp em trà trộn vào tập đoàn Cụ thị. được, Tổng giám đốc mà biết giết chị đó, được đâu."


      Vương Thiến Như thấy Khiết Đan Đan kiên quyết như vậy đổi sang dụ dỗ "Chị Đan Đan, nếu như chị đồng ý giúp em em giúp cho con chị được vào học trường quý tộc của thành phố."


      Khiết Đan Đan nghe thấy điều kiện của Vương Thiến Như rất hấp dẫn, hai mắt sáng long lanh, rất muốn con mình vào học trường quý tộc, khổ nỗi có quyền cũng chẳng có tiền nên vào học được.


      Khiết Đan Đan lắc lắc đầu, chỉ vì để nhập học mà chặt đứt chén cơm của mình đáng giá.


      "Tiền học ở trường quý tộc của con chị đều do em trả, như vậy có được hay ?" Vương Thiến Như bóng gió.


      "Được, đồng ý, đợi tin tức tốt của chị."


      "Chị Đan Đan, cảm ơn chị." Trong lòng Vương Thiến Như nhõm, có giúp đỡ của Khiết Đan Đan, nhất định có thể thuận lợi vào tập đoàn Cụ thị, Cụ Duệ Tường muốn hất mình ra sao, có cửa đâu.


      Hôm sau.


      Cụ Duệ Tường đến văn phòng của mình, chuẩn bị mở cửa, trong đầu lên bóng dáng của Vương Thiến Như, cũng biết nhóc kia trở về Mỹ hay chưa, nhất định nhóc kia buông tha dễ dàng như vậy.


      Cụ Duệ Tường lắc lắc đầu biết mình nhớ đến ấy để làm gì, cho dù ấy như thế nào cũng liên quan đến chuyện của mình, đẩy cửa bước vào văn phòng mình.


      "Tổng giám đốc, buổi sáng tốt lành!" Khiết Đan Đan bưng ly cà phê vào văn phòng.


      Cụ Duệ Tường nhìn Khiết Đan Đan, thuận miệng : "Chào buổi sáng!"


      Cụ Duệ Tường làm xong chuyện của mình, ngẩng đầu thấy Khiết Đan Đan vẫn đứng đó chưa , khẽ nhíu mày: "Làm sao vậy?"


      "Tổng giám đốc, năm nay lượng công việc tăng lên ít, đủ nhân viên, hơn nữa hôm qua chưa phỏng vấn xong , vị trí thư ký còn trống, tôi chỉ muốn ..." Khiết Đan Đan dè dặt .


      Lông mày của Cụ Duệ Tường càng nhíu chặt hơn, "!"


      " đáng tiếc chưa có người làm ở vị trí thư ký còn trống kia. Mấy năm nay kinh tế bên ngoài đình trệ, em họ của tôi tìm được việc làm, có thể đến làm thư ký vài ngày được ? Nếu như Tổng giám đốc cảm thấy được đuổi ấy cũng muộn." Khiết Đan Đan hơi, theo Cụ Duệ Tường nhiều năm, rất sợ cảm giác áp bức vô hình người .


      "Được, tôi đồng ý, để ấy làm trợ lý cho rồi học lên, chỉ bảo cho ta rồi thông qua xét duyệt nếu đạt lên làm thư ký." Cụ Duệ Tường chút nghĩ ngợi .


      Dù sao Khiết Đan Đan theo Cụ Duệ Tường nhiều năm, luôn dốc sức làm tròn bổn phận đối với , cho nên việc này đồng ý với .


      Khiết Đan Đan ngờ Cụ Duệ Tường lại nhanh chóng đồng ý cách sảng khoái như vậy, sau vài giây thất thần vui mừng : "Cảm ơn Tổng giám đốc, tôi thay em họ tôi cảm ơn ."


      "Được rồi, còn chuyện gì có thể ra ngoài." Cụ Duệ Tường cúi đầu bắt đầu bận rộn làm việc.


      "Dạ vâng!" Khiết Đan Đan xoay người rời , mặt mỉm cười thắng lợi, điều quan trọng bây giờ là phải mau chóng tin vui này cho Vương Thiến Như.


      Khi nghe tiếng cánh cửa đóng lại, Cụ Duệ Tường ngẩng đầu lên nhìn, mỉm cười bất đắc dĩ. Có đôi khi cảm thấy Khiết Đan Đan có số hành động vô ý rất giống như Vương Thiến Như.


      Cụ Duệ Tường lắc đầu mạnh, từ hôm qua đến giờ, động tí trong đầu lại lên bóng dáng của Vương Thiến Như, phải nghĩ cách đuổi Vương Thiến Như ra khỏi đầu mình, tuyệt đối thể làm như vậy.


      Trong quán cà phê, mình Vương Thiến Như ngồi thở dài, quán cà phê này được vô tình phát ra, là nơi nghỉ ngơi an nhàn.Tuy Vương Thiến Như có rất nhiều tiền, nhưng lại thích đến những nơi bình dân, hưởng thụ niềm vui bình dân thuần túy.


      rất lâu rồi, mà điện thoại di động vẫn có động tĩnh gì, chẳng lẽ nhiệm vụ của Khiết Đan Đan thất bại rồi sao?


      Trong lòng Vương Thiết Như chỉ có Cụ Duệ Tường, vì mà Vương Thiến Như phải chạy ngược chạy xuôi, chịu bao nhiêu vất vả, vì vậy thể nào từ bỏ.


      Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Thiến Như vội vàng bắt máy: "Alô!"


      "Thiến Như, em xem nên cảm ơn chị như thế nào đây?" Khiết Đan Đan tranh công trước, dù sao giúp Vương Thiến Như việc lớn như vậy.


      "Em biết rồi." Vương Thiến Như kiên nhẫn : "Thế nào? Có thành công hay ?"


      "Đương nhiên thành công rồi, chị ra tay có lúc nào thất bại đâu. Tổng giám đốc đồng ý cho em làm thư ký mà chỉ cho làm trợ lí của chị thôi!"


      " sao?" Vương Thiến Như vui vẻ nhảy cẫng lên, " sao, làm trợ lý và thư ký đều giống nhau mà."


      chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy Cụ Duệ Tường là tốt rồi, công việc gì cũng sao cả, kể cả phải làm lao công vệ sinh cũng chẳng sao.


      Vương Thiến Như vui mừng hét lên, khiến cho mọi người trong quán cà phê nhìn chăm chú, nhưng hoàn toàn quan tâm, cũng kiềm chế tâm tình vui sướng của mình: "Cuối cùng tôi cũng vào được tập đoàn Cụ thị rồi, tôi có thể làm cùng Tường rồi."


      Vương Thiến Như chợt nhớ ra nếu muốn làm nên mua vài bộ đồ công sở. Trước đây ở công ty nhà mình, đều thấy nhân viên ăn mặc chỉnh tề.


      Vương Thiến Như nhanh chóng rời như gió, chạy đến cửa hàng bách hóa thầm nghĩ mình nên mua vài bộ quần áo bình dân, dù sao làm ở công ty, đều là nhân viên phổ thông. Để hòa hợp với mọi người, nên mặc quần áo quá đắt tiền, như vậy tạo cho người khác cảm giác xa cách.


      Bình thường quần áo ở tầng của bách hóa là cao cấp nhất, Vương Thiến Như vừa muốn vào thang máy, “Rầm”, cảm thấy như đụng vào tảng đá, cả cánh tay đều đau đớn, ôm lấy cánh tay mình, ngẩng đầu lên nhìn hung thủ.


      Oa! Dáng dấp hung thủ đẹp trai , nhưng vẫn đẹp trai bằng Cụ Duệ Tường.


      Trọng Thiên Kỳ thấy Vương Thiến Như nhìn mình đăm đăm, thấy háo sắc nhìn mình như vậy, lại cảm thấy chán ghét. Lẽ nào thưởng thức của mình lại giảm xuống, " xinh đẹp, đụng người khác cũng xin lỗi, lịch chút nào."


      Vương Thiến Như trợn tròn mắt khi nghe Trọng Thiên Kỳ , lời nào vẫn là soái ca, vừa là hù chết người mà: "Ai mới lịch đây, ràng là đụng tôi."


      "Tôi vốn dĩ đứng chứ , là xông tới, sao lại là tôi đụng ?" Trọng Thiên Kỳ cảm thấy thú vị nhìn trước mắt này, sai, này thú vị, bộ dáng cũng kém.


      "Bệnh thần kinh!" Vương Thiến Như thấy Trọng Thiên Kỳ nhìn chằm chằm mình đến rợn cả tóc gáy: "Tránh ra."


      " đánh nhau quen biết, chúng ta kết bạn được ?" Trọng Thiên Kỳ bỏ qua chuyện vui như vậy.


      Vương Thiến Như nghe thấy Trọng Thiên Kỳ , được câu nào , xoay người trừng mắt với Trọng Thiên Kỳ, người đàn ông này kỳ quái, quen biết kết bạn cái gì, sau đó xoay người lên lầu năm.


      "Này! tiểu thư đừng nóng nảy, muốn mua quần áo nào để tôi mua tặng ."

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 237: quá tải

      Trọng Thiên Kỳ theo Vương Thiến Như, vô cùng tò mò và hiếu kỳ đối với Vương Thiến Như, cảm thấy người phụ nữ này là thú vị.


      "Tiên sinh, chúng ta quen biết nhau, đừng theo tôi nữa. Hơn nữa tôi có tiền, có thể tự mua quần áo cho mình, cần xen vào việc của người khác." Vương Thiến Như gần như phát điên lên.


      Có người dai như kẹo kéo, còn người đàn ông ở phía sau so với kẹo kéo còn dai hơn.


      "Mọi người vốn từ quen biết đến quen biết, chúng ta chuyện phiếm lúc thành biết nhau thôi" Trọng Thiên Kỳ nhìn chằm chằm vào Vương Thiến Như, muốn dùng sắc đẹp của mình để quyến rũ .


      Chiêu này vốn được Trọng Thiên Kỳ dùng rất hiệu quả. Vương Thiến Như nhìn kẻ còn dai hơn kẹo kéo, bĩu môi thể nhàm chán của mình, nhưng mà dù gì cũng có ai cùng, vậy miễn cưỡng đồng ý để Trọng Thiên Kỳ cùng cũng được.


      "Được! Dù sao tôi cũng nhàm chán, coi như là quen biết thêm bạn bè , tôi tên là Vương Thiến Như!"


      "Trọng Thiên Kỳ!" Trọng Thiên Kỳ mỉm cười nhìn Vương Thiến Như, đôi mắt của rất trong suốt, thế giới này hiếm người có đôi mắt như vậy, điều này làm cho người khác rất muốn che chở .


      "Vậy thôi!" Vương Thiến Như dẫn đầu trước.


      Trọng Thiên Kỳ mỉm cười nhìn theo bóng lưng của , lại thêm dáng vẻ thẳng thắn đáng , cũng biết bản thân mình cười rất nhiều lần với người phụ nữ xa lạ kia, đồng thời cũng vội vàng đuổi theo Vương Thiến Như. "Chúng ta đâu?"


      "Dĩ nhiên mua quần áo" Vương Thiến Như đến chuyện này liền vui vẻ thể che giấu "Ngày mai tôi còn phải làm."


      " làm?" Trọng Thiên Kỳ khó hiểu nhìn sức sống tràn đầy bắn ra tứ phía.


      "Đúng đó!" Vương Thiến Như chút nghĩ ngợi : "Đó là công ty tôi luôn mơ ước được vào làm, ngày mai tôi chính thức bắt đầu làm, đến lúc đó tôi trải qua cuộc sống vô cùng hạnh phúc."


      " sao?" Trọng Thiên Kỳ có chút ghen ghét, nhìn về công ty mơ ước kia, khỏi khiến cảm thấy tò mò về cái công ty đó?


      "Dĩ nhiên, tôi phải vắt óc suy nghĩ, rất vất vả mới có thể được nhận vào làm việc, ha ha… Cuộc sống về sau như cá gặp nước." Vương Thiến Như vừa chon quần áo vừa cười to .


      Nhân viên phục vụ cũng nhìn Vương Thiến Như bằng ánh mắt kỳ lạ.


      Trọng Thiên Kỳ lúng túng kéo Vương Thiến Như , còn gật đầu chào với nhân viên phục vụ, " nhanh chút, là mất mặt."


      Vương Thiến Như cũng cảm giác được lời của mình là mất mặt nên cúi đầu theo.


      Ra khỏi cửa hang quần áo, hai người nhìn nhau rồi bật cười, "Cám ơn , ngờ tôi lại có thể chuyện vui vẻ với người xa lạ như vậy."


      "Tôi tên là Trọng Thiên Kỳ, phải là người xa lạ gì đó." Trọng Thiên Kỳ tốt bụng nhắc nhở .


      "Biết rồi...Biết rồi…" Vương Thiến Như chỉ qua loa cho xong, ở trong mắt chỉ có Cụ Duệ Tường là đàn ông, còn những người đàn ông khác tính là cái gì cả.


      Vương Thiến Như nhìn bộ vest nam được trưng bày trong tủ kính tưởng tượng nếu Cụ Duệ Tường mà mặc vào nhất định rất đẹp trai, khuôn mặt của lập tức đỏ ửng lên, "A!"


      Trọng Thiên Kỳ vỗ cái vào lưng , Vương Thiến Như hề có chuẩn bị trước nên bị giật mình, kêu lên theo bản năng, đồng thời cũng quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Trọng Thiên Kỳ, " muốn chết à, vô duyên vô cớ vỗ tôi làm cái gì?"


      " làm gì mà ngẩn người nhìn bộ đồ vest đó thế? Chẳng lẽ muốn mua cho tôi à?"


      Vương Thiến Như nhìn Trọng Thiên Kỳ, mở miệng : " còn chưa tỉnh ngủ sao? Suy nghĩ nhiều quá đấy!"


      Muốn mua cũng phải mua cho ta!


      mua thôi, cần gì phải dùng ánh mắt khinh thường nhìn tôi thế." Trọng Thiên Kỳ khó chịu .


      " sao, nhiều chuyện, nếu mua được tôi mua cho rồi." Vương Thiến Như nhìn đồ vest Trọng Thiên Kỳ mặc, toàn là đồ cao cấp xa xỉ, ta quan tâm quần áo mấy trăm tệ sao?


      Vương Thiến Như cũng mặc kệ ta, chuyện quan trọng bây giờ là mua quần áo cho chính mình.


      Bọn họ lần lượt qua từng cửa hàng, tốn cả buổi chiều, cuối cùng cũng mua đủ trang phục .


      Vương Thiến Như đứng ở cửa lớn : "Được rồi, tôi muốn về nhà. Hẹn gặp lại."


      "Tôi đưa về!" Trọng Thiên Kỳ nghe Vương Thiến Như phải về nhà, trong lòng có chút nỡ, dù sao bọn họ mới biết nhau có ngày, hơn nữa ấn tượng của đối với tệ.


      " cần, tôi tự về được, cũng nên !" Vương Thiến Như nhìn Trọng Thiên Kỳ , dù sao cũng là người xa lạ, tốt nhất là nên có phòng bị.


      "Có phải tin tưởng tôi hay muốn kết bạn với tôi?" Dường như Trọng Thiên Kỳ cảm thấy tức giận khi nhìn thấy nghi ngờ trong mắt Vương Thiến Như về mình.


      Vương Thiến Như nhìn thấy Trọng Thiên Kỳ nổi giận trong lòng rất ái ngại, hơn nữa là người nghĩa khí, nhìn ta cùng mình dạo cả ngày, nhìn thấy chùa cũng nên nể mặt phật, "Được được… đưa tôi về nhà ."


      "Như vậy mới ngoan." Trọng Thiên Kỳ khôi phục lại vẻ mặt tươi cười.


      Vương Thiến Như bĩu môi, cảm thấy thú vị tí nào, vừa xoay người thấy ngay tiệm trà sữa chật ních người, ánh mắt của đảo cái, mở miệng : "Trọng Thiên Kỳ, tôi cảm thấy hơi khát! mua giúp tôi ly trà sữa !"


      Trọng Thiên Kỳ nhìn trời nắng chang chang, suy nghĩ chút mới đồng ý, "Được, đứng ở đây đợi tôi."


      "Được, nhanh lên chút đấy!" Vương Thiến Như nhìn thấy Trọng Thiên Kỳ chen chúc trong đám người. Ngu ngốc! Nếu mà ngoan ngoãn ở đây chờ ta quá ngu ngốc, liền xoay người rời .


      Chỉ cần cái gì Vương Thiến Như muốn cho dù có mặt dày theo cũng có khả năng có được.


      tự nhiên rời , mang theo chút bận tâm nào về Trọng Thiên Kỳ.


      Trọng Thiên Kỳ mua trà sữa trở về, nhưng nhìn thấy Vương Thiến Như đâu mới biết mình bị lừa. này vô cùng thú vị. Môi lên nụ cười, thứ gì mà muốn nhất định lấy được.


      Vương Thiến Như liều sống liều chết để vào được tập đoàn Cụ thị, thở hổn hển ra hơi, nhìn thấy Khiết Đan Đan đứng ở cửa, vỗ tay với : "Vương Thiến Như, em muốn chết phải ? Ngày đầu tiên làm bị trễ."


      "Em. . . . . . Em cố ý." Vương Thiến Như vừa vừa thở gấp, giọng đứt quãng.


      Đúng là cố ý, tối qua mải ngẫm nghĩ ngày mình và Cụ Duệ Tường cùng nhau làm kích động đến ngủ yên, sang hôm nay lại mệt rã rời dậy nổi, đợi đến lúc tỉnh táo nhớ ra trễ rồi.


      "Được rồi, được rồi. . . . . ." Khiết Đan Đan nhíu mày nhìn người con chẳng thèm để ý tới hình tượng thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Vương Thị, dáng vẻ này mà ra cũng ai dám tin. Khiết Đan Đan sốt ruột kéo tay Vương Thiến Như: "Nhanh lên chút, còn chậm chạp nữa, Tổng giám đốc mắng chết em đó."


      Khiết Đan Đan phải giỡn, thời gian Cụ Duệ Tường đến công ty, đều luôn đúng giờ hơn các nhân viên, làm hại nhân viên làm cũng vô cùng vội vã, rất sợ bất cẩn mà đụng phải Cụ Duệ Tường.


      Cửa thang máy gần đóng lại Khiết Đan Đan và Vương Thiến Như gấp gáp chạy tới, cố chen vào thang máy. Tất cả mọi người cũng vội vàng vào, bởi vì có khả năng thang máy kế tiếp có thể phải cùng Cụ Duệ Tường.


      Thang máy đột nhiên phát ra thanh báo động, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía các .


      "Tiểu thư, mau ra ngoài , thang máy quá tải rồi."


      Vương Thiến Như còn chưa kịp phản ứng bị Khiết Đan Đan đẩy ra ngoài. Còn ngơ ngác nhìn Khiết Đan Đan chưa hiểu chuyện gì xảy ra nghe thấy ấy quát lên: "Thiến Như, xin lỗi, em mau leo cầu thang bộ chứ đừng chờ thang máy nữa, nếu đụng phải Tổng giám đốc đấy!"


      ‘Tinh’ cửa thang máy đóng lại, Vương Thiến Như mới biết mình bị Khiết Đan Đan đá ra ngoài, trở thành người quá tải, mà lúc này mới phát đó phải vấn đề, vấn đề là lời Khiết Đan Đan , đụng phải Cụ Duệ Tường?

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 238: trong lòng tổng giám đốc

      Vương Thiến Như còn chưa kịp phản ứng bị Khiết Đan Đan đẩy ra ngoài. Còn ngơ ngác nhìn Khiết Đan Đan chưa hiểu chuyện gì xảy ra nghe thấy ấy quát lên: "Thiến Như, xin lỗi, em mau leo cầu thang bộ chứ đừng chờ thang máy nữa, nếu đụng phải Tổng giám đốc đấy!"


      ‘Tinh’ cửa thang máy đóng lại, Vương Thiến Như mới biết mình bị Khiết Đan Đan đá ra ngoài, trở thành người quá tải, mà lúc này mới phát đó phải vấn đề, vấn đề là lời Khiết Đan Đan , đụng phải Cụ Duệ Tường?


      Xong đời rồi! Leo thang bộ cũng tốt, nhưng đợi leo lên tầng 15 thở hồng hộc, làm dễ dàng mà!


      Rốt cuộc lúc Vương Thiến Như sắp tắt thở cũng đến phòng làm việc. Nhìn thấy Khiết Đan Đan đứng ở cửa chờ , thấy lập tức kinh hô: “Sao em chậm như vậy? Tổng giám đốc cũng đến rồi.”


      Vương Thiến Như kìm nén tức giận lại: “Chị còn ? Em bò 15 tầng, tốc độ này là nhanh nhất rồi, em sắp mất nửa cái mạng đây.”


      cực kỳ oán trách việc Khiết Đan Đan muốn bị muộn nên đẩy mình khỏi thang máy, nếu phải có chuyện cầu xin ấy, sớm tóm lấy ấy đánh cho trận, từ trước đến nay chưa từng chịu khổ thế này.


      “Được rồi…. Nhanh lên, tổng giám đốc bảo em vào phòng làm việc.” Khiết Đan Đan đẩy Vương Thiến Như vào phòng làm việc, ấy do mình đưa đến, nếu có chuyện gì, bản thân cũng phải chịu trách nhiệm.


      “A!” Vương Thiến Như nghe phải gặp Cụ Duệ Tường, đầu nhanh chóng hoạt động, đôi mắt to long lanh nhìn Khiết Đan Đan, dừng lát, mở miệng : “Em… em có thể vào được ?”


      được, tổng giám đốc bảo em vào em phải vào, nếu như vào, đừng mơ làm việc ở tập đoàn Cụ thị, mau vào ….” Khiết Đan Đan đẩy Vương Thiến Như, vì chú ý lực đẩy nên Vương Thiến Như bị đẩy chúi về phía trước đúng lúc có bóng người qua.


      Cả người Vương Thiến Như đập vào ngực người kia, ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo, hơi thở quen thuộc, lúng túng : “Tổng giám đốc, sao lại ở đây?”


      Khiết Đan Đan cười trừ, kéo Vương Thiến Như ngẩn ra về cạnh mình.


      Cụ Duệ Tường thấy Khiết Đan Đan cúi đầu nhìn Vương Thiến Như, hai mắt xuất sững sờ, ra cũng nghĩ rằng với tính cách của Vương Thiến Như, thể nào đầu hàng nhanh như vậy, nhưng nghĩ rằng lại làm trò hề này.


      Cụ Duệ Tường lạnh lùng : “ phải tôi thích hợp làm thư ký sao? Sao lại xuất trước mắt tôi?”


      Vương Thiến Như nhìn chằm chằm Cụ Duệ Tường, cũng biết bao giờ những lời dịu dàng với mình, vểnh môi, mở miệng : “Lần này phải ý của em, chính Tường đồng ý với chị Đan Đan cho em đến đây.”


      Vương Thiến Như thấy Cụ Duệ Tường gì, trong lòng vui mừng ngất trời, chuyện mà muốn làm, dù là cha của ông trời cũng thể ngăn cản .


      tại tôi đổi ý, muốn làm nữa, cút ra ngoài!” Cụ Duệ Tường từng từ rất ràng.


      Cụ Duệ Tường ngước mắt nhìn trần nhà bởi muốn nhìn thấy ánh mắt bi thương của Vương Thiến Như. sợ mình mềm lòng, sau đó đồng ý với cầu của .


      Tường…….” Vương Thiến Như nén nước mắt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ao ước bấy lâu.


      cắn môi, kìm chế khó chịu trong lòng, nhìn Cụ Duệ Tường chằm chắm: “Em , chính đồng ý để em làm trợ lý thư ký, thể lật lọng giữ lời như thế”


      “Vương Thiến Như, cây cần vỏ người cần thể diện, mấy năm qua mặt dày mày dạn theo tôi, bây giờ lại muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn *** sao? Được, tôi cho , về sau đừng quấn lấy tôi nữa……”


      “Chát” Vương Thiến Như phẫn nộ tát Cụ Duệ Tường cái, cắn môi, nước mắt như chuỗi trân châu bị đứt rơi xuống, “Cụ Duệ Tường, đừng quá đáng, em thích , nhưng em cũng có tôn nghiêm, phải để có thể tùy ý chà đạp.”


      Tâm trạng vốn vui vẻ bị lời nhẫn tâm của Cụ Duệ Tường làm tổn thương tới tột cùng, Vương Thiến Như ngẩng đầu nhìn những người trong phòng làm việc, có châm biếm, có cười nhạo……. Còn có ánh mắt làm tổn thương người khác của Cụ Duệ Tường.


      khó chịu xoay người chạy , muốn đứng trước mặt Cụ Duệ Tường nữa, sợ mình bị lời ác độc của làm tổn thương.


      Khiết Đan Đan nghĩ mọi chuyện thành ra thế này, nhìn Vương Thiến Như đau lòng chạy , gọi với theo: “Thiến Như!” Nhưng Vương Thiến Như vẫn tiếp tục bỏ chạy quay lại.


      Khiết Đan Đan ngẩng đầu nhìn Cụ Duệ Tường thấy được thương cảm áy náy trong mắt nhưng cũng vẫn cảm thấy tức giận: “Tổng giám đốc, làm thế là quá đáng rồi đấy.”


      “Khiết Đan Đan, giấu giếm tôi đưa Vương Thiến Như đến đây tôi còn chưa tính sổ với .” Cụ Duệ Tường hít sâu hơi, thay đổi ánh mắt. Cho dù khắc chế thèm nghĩ đến Vương Thiến Như nữa nhưng khống chế nổi nỗi lo lắng trong lòng.


      đau lòng chạy như vậy, có phải gặp chuyện gì may ?


      “Được, muốn đuổi việc đuổi việc, làm nhân viên cho ông chủ máu lạnh như , tôi cũng vui vẻ gì.” Khiết Đan Đan thèm suy nghĩ cũng bật , “Tổng giám đốc, Thiến Như làm rất nhiều chuyện vì . có biết hôm qua ấy nhờ tôi, ánh mắt ấy cầu xin tôi giúp ấy được vào làm trong tập đoàn Cụ thị làm người ta đau lòng bao nhiêu ? ấy vì mà trả giá nhiều như vậy, chẳng lẽ trong lòng có cảm giác gì, thể cho Thiến Như cơ hội sao?”


      “Tôi muốn tổn thương ấy!” lâu sau Cụ Duệ Tường mới .


      Khiết Đan Đan ngẩn người nhìn ánh mắt của Cụ Duệ Tường, hiểu ý , “Tại sao? Thiến Như muốn ở cùng . Chỉ cần ở bên cạnh ấy, làm sao có thể coi là tổn thương ấy?”


      “Nhưng trong lòng tôi có người khác, ấy người người khác, rất khổ sở, vì để ấy bị lún quá sâu, để ấy phải khổ sở, tôi chỉ có thể làm vậy.”


      “Cái gì?” Khiết Đan Đan nhìn Cụ Duệ Tường, nhìn giống gạt người. Hai năm làm việc với Cụ Duệ Tường, cũng chưa từng thấy có nào bên cạnh , “Tổng giám đốc, tôi có thể lớn mật hỏi câu , trong lòng là ai?”


      ấy là vợ bạn tôi.”


      Vợ bạn sao? Đó chính là vợ của người khác, “Tổng giám đốc, ra người trong lòng có được hạnh phúc, sao học cách buông tay, tìm hạnh phúc thuộc về mình, cũng cho và Thiến Như cơ hội?!”


      Cụ Duệ Tường hoảng hốt, trước đây cũng từng cố gắng, mỗi lần Giản Nhuỵ Ái có chuyện, tim cũng bị treo ngược lên, như vậy hoàn toàn xứng với Vương Thiến Như.


      Vì Vương Thiến Như đáng và rất trong sáng.


      Di động của Khiết Đan Đan đổ chuông, cười với Cụ Duệ Tường rồi mở điện thoại ra nghe “Cái gì?” Nghe điện thoại xong sắc mặt Khiết Đan Đan thay đổi, “ Thiến Như gặp tai nạn xe? Được, tôi lập tức đến.”


      Cụ Duệ Tường kinh ngạc nhìn Khiết Đan Đan, hai người gì, rất ăn ý chạy xuống dưới tầng.


      Người trong văn phòng rất tò mò, rốt cuộc Vương Thiến Như có lai lịch gì, có thể khiến Cụ Duệ Tường luôn bình tĩnh giải quyết mọi chuyện lại lộ ra vẻ mặt hoảng hốt như vậy.


      Lúc hai người chạy xuống, thấy rất nhiều người đứng vây quanh trước cửa công ty.


      Khiết Đan Đan đẩy mọi người ra, sợ hãi kêu lên: “Thiến Như….”


      Cụ Duệ Tường nắm chặt tay, tim cũng hoảng hốt đập nhanh. Nếu Vương Thiến Như xảy ra chuyện gì áy náy đến chết. Vương Thiến Như giống những khác, phải biết tự bảo vệ mình mới đúng, làm mình bị thương mới đúng.


      Đúng vậy! tự an ủi mình!


      Nhưng khi họ đẩy mọi người ra lại nhìn thấy cảnh tượng như họ tưởng tượng là Vương Thiến Như ngã xuống đất bị chảy máu, mà là….

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :