1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 229: Kế hoạch của Cụ Duệ Tường

      Giản Nhuỵ Ái cảm giác mình nằm ngủ rất lâu mơ giấc mơ dài. Trong mơ đều là hình ảnh Đơn Triết Hạo bỏ . Giật mình mở mắt bật người ngồi dậy nhìn mọi người ngồi xung quanh.


      Từ Tú Liên, Đơn Mộ Phi, Quyền Hàn, Y Thiếu Thiên đều ở trong phòng nhưng vẫn có Đơn Triết Hạo.


      Nước mắt lại tuôn đầy mặt, cắn môi kìm nén tiếng khóc khẽ hỏi: "Cha mẹ, Hạo về đây chưa?"


      Từ Tú Liên và Đơn Mộ Phi ngây người, biết phải trả lời thế nào?


      " phải là mơ, Hạo mất tích rồi" Giản Nhuỵ Ái giọng lẩm bẩm, sắc mặt tái nhợt giống như giấy, trong lòng vô cùng lo lắng cho Đơn Triết Hạo.


      "Tiểu Nhụy!" Từ Tú Liên vô cùng đau đớn nhìn Giản Nhuỵ Ái, nước mắt cũng chan chứa, ra bà cũng lo lắng cho Đơn Triết Hạo nhưng cũng lo lắng biết Giản Nhuỵ Ái có thể chịu đựng được chuyện Đơn Triết Hạo bị mất tích hay ?


      Quyền Hàn vỗ vỗ lưng Giản Nhuỵ Ái an ủi: "Mọi người đừng quá đau lòng, Đơn Triết Hạo nhất định có chuyện gì, người hiền có trời phù hộ."


      "Đúng vậy, hơn nữa Đơn Triết Hạo phải là người yểu mệnh lại vô cùng thong minh tài giỏi, nhất định bình an trở về." Trác Đan Tinh cũng phụ họa theo ý của Quyền Hàn .


      "Thiếu phu nhân phải cố gắng kiên cường chờ đợi kẻo khi trở về tổng giám đốc rất thương tâm." Y Thiếu Thiên đành lòng nhìn Giản Nhuỵ Ái suy sụp tinh thần như bây giờ.


      phụ nữ yếu đuối lại phải đối mặt với chuyện tàn nhẫn như vậy càng khiến mọi người đau lòng hơn


      "Đúng!" Giản Nhuỵ Ái giơ tay lau nước mắt "Hạo còn chưa tìm được tôi thể ngã bệnh, tôi muốn cứu Hạo."


      Đúng vào lúc này, y tá vào cầm theo cái hộp màu trắng hỏi "Xin hỏi các vị ở đây ai là Giản Nhụy Ái ?"


      Giản Nhuỵ Ái cau mày chặt nhìn khắp mọi người lượt mới nhìn về phía y tá : "Là tôi đây."


      "Cái này là đồ của , mới vừa rồi bên ngoài có người đàn ông nhờ tôi chuyển cái hộp này cho " Y tá để xuống túi đồ rồi rời .


      Y Thiếu Thiên trầm nhìn thấy Giản Nhuỵ Ái định mở hộp đồ vừa nhận vội ngăn lại: "Đợi chút. . . . ." Y Thiếu Thiên cầm lấy cái hộp "Cái hộp này có thể do Vương Hạo đưa đến, để tôi mở ra."


      Trong nháy mắt, tất cả mọi người ngừng thở, chờ đợi Y Thiếu Thiên mở hộp ra, nhưng mà trong hộp lại có thứ gì kinh khủng như tưởng tượng của mọi người mà chỉ là phong bì.


      "Có thể trong phong bì có đồ vật gì đó, hãy mở ra xem chút." Quyền Hàn nhắc nhở Y Thiếu Thiên.


      Phong bì tiếp tục được mở ra mở ra, đồ vật bên trong khiến tất cả mọi người run rẩy, mà Giản Nhuỵ Ái chết điếng người nhìn chòng chọc vào màn ảnh thấy người mình bị trói trong ngăn tủ, sắc mặt tái nhợt.


      Sợ, khủng hoảng. . . ào đến, nước mắt như suối tuôn ngừng, nghẹn ngào "Hạo. . . . . ."


      Mọi người nhìn Giản Nhụy Ái mất khống chế muốn ra cửa vội vàng kéo lại.


      Đơn Mộ Phi đau lòng : "Tiểu Nhụy đừng kích động."


      "Cha, làm thế nào bây giờ? Hạo bị trói giam, gặp nguy hiểm, con muốn cứu Hạo." Giản Nhuỵ Ái nước mắt đầy mặt điên cuồng lắc tay Đơn Mộ Phi.


      Giản Nhụy Ái rất sợ, nếu như tìm thấy Đơn Triết Hạo . . . . . .


      "Tiểu Nhụy nên như vậy, nếu cậu cứ bị kích động và chạy , mọi người lo lắng cho cậu nên có thời gian nghĩ biện pháp cứu Đơn Triết Hạo" Trác Đan Tinh cắn môi, cố nén nước mắt, nghiến răng nghiến lợi để ngăn cản Giản Nhụy Ái.


      Lời này của Trác Đan Tinh nghe có hiệu quả, Giản Nhuỵ Ái mất khống chế và nổi điên chợt dừng lại, ánh mắt ảm đạm nhìn xuống.


      Mọi người nhìn khuôn mặt trắng noãn của Giản Nhuỵ Ái trắng bệch còn chút huyết sắc nào, vật vờ vô hồn giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, so với tâm trạng nổi loạn vừa nãy lại càng làm cho mọi người lo lắng hơn .


      Giản Nhuỵ Ái đột nhiên ngẩng đầu, "Chúng ta nên tìm hiểu xem Hạo bị giam ở đâu? Y Thiếu Thiên, từ hình ảnh vừa nãy có thể thấy vật gì khả nghi ?"


      Đúng rồi, bây giờ phải là lúc để khóc lóc mà phải kiên cường, khóc giải quyết được vấn đề, càng thể cứu Đơn Triết Hạo, phải kìm chế nỗi đau đớn lo lắng trong lòng mình, chỉ có bình tĩnh mới có thể nghĩ biện pháp cứu Đơn Triết Hạo .


      Y Thiếu Thiên ngẩn người nhưng lập tức khôi phục suy nghĩ, nhìn kỹ hình ảnh hồi lâu nhưng vẫn phát ra điều gì, bất đắc dĩ lắc đầu. Trong ảnh chỉ có hộc tủ, thấy được bất kỳ vật gì khác. Vương Hạo sợ bọn họ tìm được đầu mối, mới đem Đơn Triết Hạo nhốt ở trong ngăn kéo tủ.


      Giản Nhuỵ Ái hồi hộp nắm chặt tay Từ Tú Liên và Trác Đan Tinh, lòng bàn tay đầy mồ hôi, nhìn thấy Y Thiếu Thiên lắc đầu liền hoang mang buồn bã.


      "Thiếu phu nhân và mọi người đừng vội thất vọng, để tôi đem mấy hình ảnh này cho chuyên gia thẩm định xem có nhìn ra vấn đề ." Y Thiếu Thiên cầm điện thoại di động gọi cho chuyên gia nhiếp ảnh.


      "Vâng, họ kiểm tra xem sao." Giản Nhuỵ Ái thầm lẩm bẩm, ánh mắt thê lương buồn bã.


      Mỗi ngày có Đơn Triết Hạo Giản Nhụy Ái phải làm gì? Làm sao có thể sống và giải quyết mọi chuyện trong nhà và tập đoàn đây?


      Y Thiếu Thiên thở dài, nắm chắc mấy tấm ảnh đây là đầu mối duy nhất để tìm ra tung tích của Đơn Triết Hạo.


      Giản Nhuỵ Ái kìm nén đau đớn, xoay người nhìn Từ Tú Liên và Đơn Mộ Phi : "Cha mẹ chúng ta nên về nhà."


      Từ Tú Liên và Đơn Mộ Phi nhìn nhau, hít sâu cái, đau lòng gật đầu, có bệnh tình gì nghiêm trọng cũng cần nằm viện, có lẽ về nhà tốt hơn.


      Mọi người về nhà hai ngày nhưng vẫn có tin tức gì về Đơn Triết Hạo, mà những hình ảnh Y Thiếu Thiên mang thẩm định vẫn có kết quả gì.


      Giản Nhuỵ Ái ngồi ở phòng khách suy nghĩ miên man biết mình phải làm cái gì để cứu Đơn Triết Hạo, mới có mấy ngày nay mà đau lòng trông già thêm mấy tuổi.


      Bỗng, dì Ngọc bước đến thông báo "Thiếu phu nhân xem ai đến nhà này."


      Giản Nhụy Ái ngẩng đầu nhìn ra cửa vô cùng kinh ngạc thấy Cụ Duệ Tường và Vương Thiến Như xuất liền vội vàng đứng lên: "Thiến Như, Duệ Tường. . . . . ."


      Giản Nhuỵ Ái lâu gặp bọn họ, từ khi bọn họ Mĩ định cư liên lạc gì nhưng ngờ đến bọn họ lại xuất trước mắt mình.


      Vương Thiến Như nhìn Giản Nhuỵ Ái gày gò suy sụp mặc dù hứa với Cụ Duệ Tường khóc, nhưng nhịn được chạy tới ôm lấy Giản Nhụy Ái mà khóc, "Tiểu Nhụy, làm sao lại có bộ dáng như vậy?"


      "Thiến Như, làm sao lại trở về rồi hả?" Hai mắt Giản Nhuỵ Ái cũng mê man ngân ngấn nước mắt..


      "Chúng tôi vô cùng lo lắng cho mọi người trong nhà, nhất là Tiểu Nhụy đấy" Vương Thiến Như đàng hoàng .


      Cụ Duệ Tường đỡ Giản Nhụy Ái quay lại ghế sô pha, đau lòng nhìn Giản Nhuỵ Ái tiều tụy "Tình hình bây giờ như thế nào?"


      Giản Nhuỵ Ái lắc đầu than khẽ: " chút tin tức cũng có, Vương Hạo như biến mất thế giới"


      Vương Thiến Như lôi kéo Giản Nhuỵ Ái "Tiểu Nhụy, chúng tôi trở về liền muốn giúp tay, hơn nữa Tường ca ca nghĩ đến biện pháp tìm ra Vương Hạo, cứu Đơn Triết Hạo"


      " sao? Là biện pháp gì?" Giản Nhuỵ Ái dám tin vào điều vừa nghe, ngơ ngác hỏi lại.


      tại chỉ cần có biện pháp dù có là biện pháp gì cũng đều muốn thử, còn tia hi vọng là còn phải thử, nhất định phải tìm ra Đơn Triết Hạo.


      " sao, chúng tôi cũng muốn nhanh chóng cứu được Hạo nên mới trở về, cũng biết biện pháp này có thể dung được hay . Vì mọi người ở đây hiểu khá Vương Hạo nên chúng tôi vội vàng trở về để cùng mọi người tìm cách cứu Hạo." Vương Thiến Như nhàng giải thích.


      Bọn họ ở nước Mĩ nghe bà nội qua đời, Đơn Triết Hạo bị bắt có mất tích, Giản Tử Hạo thiếu chút nữa còn sống…Những tin tức này khiến hai người khiếp sợ, nghĩ đến chỉ tên tù trốn trại như Vương Hạo khiến nhà họ Đơn tang thương, rối loạn như vậy. Hai người chút do dự quay trở về, muốn giúp đỡ chút tìm lại bình an cho nhà họ Đơn.


      Cụ Duệ Tường nhìn Giản Nhụy Ái suy sụp đau lòng hét lớn: "Tại sao mọi người tìm hiểu xem Vương Hạo có nhược điểm gì mà ra tay chứ. Vương Hạo sợ nhất cái gì? Quan tâm nhất cái gì?"

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 230: bị người thích

      Giản Nhuỵ Ái nghe Cụ Duệ Tường mới chợt nhớ đến Lạc Tình Tình. Đúng rồi Lạc Tình Tình là người mà Vương Hạo thích nhất. Nếu như Lạc Tình Tình nguyện ý giúp đỡ có khi khiến Vương Hạo nghe lời.


      Giản Nhụy Ái kích động bật khóc "Cám ơn Duệ Tường. Em biết Vương Hạo thích Lạc Tình Tình ."


      "Vậy nhanh tìm Lạc Tình Tình đến đây" Vương Thiến Như chút nghĩ ngợi nhìn Cụ Duệ Tường thúc giục.


      Giản Nhuỵ Ái rưng rưng nước mắt gật đầu cái, cầm điện thoại di động goi điện cho Y Thiếu Thiên.


      Y Thiếu Thiên nhận được điện thoại của Giản Nhuỵ Ái, tức tốc chạy đến, trán cũng mồ hôi, vừa bước vào cửa phòng khách chưa nhìn thấy người cất tiếng "Thiếu phu nhân có biện pháp gì cứu tổng giám đốc?"


      nghe mọi người đề nghị tìm Lạc Tình Tình, trong nháy mắt liền ỉu xìu trầm mặc mãi nửa ngày mới mở miệng : "Lạc Tình Tình chịu khổ được nên . . . . . . tự sát."


      "Cái gì?" Giản Nhuỵ Ái lảo đảo muốn ngất xỉu rồi, Lạc Tình Tình qua đời rồi lấy gì và làm sao để cứu Đơn Triết Hạo?


      Cụ Duệ Tường nháy mắt ra hiệu cho Vương Thiến Như đỡ Giản Nhuỵ Ái "Ai biết tin Lạc Tình Tình chết?"


      " ai biết, ngay cả tổng giám đốc cũng biết, là tôi chôn cất cho lạc Tình Tình" Y Thiếu Thiên đáp lại, nhìn Cụ Duệ Tường chợt bừng tỉnh hiểu ra: "Chẳng lẽ. . . . . ."


      "Đúng, tìm người giả trang Lạc Tình Tình dẫn dụ Vương Hạo xuất , mà tìm ra vị trí của Hạo." Cụ Duệ Tường phân tích ràng, hơn nữa trước mắt cũng chỉ có thể để Y Thiếu Thiên tìm người giả dạng quyến rũ Vương Hạo còn những chuyện khác cứ từ từ suy nghĩ.


      Y Thiếu Thiên vỗ tay "Phương pháp này tốt, tôi lập tức làm ngày, phải tranh thủ thời gian cứu tổng giám đốc ra"


      Giản Nhuỵ Ái gật đầu "Cám ơn, cám ơn mọi người."


      Vương Thiến Như nhìn Giản Nhuỵ Ái tiều tụy cũng rất thương tâm, nắm tay trấn an : "Tiểu Nhụy, đừng khóc nữa, mắt sưng lên nhiều, chúng ta giúp Tiểu Nhụy tìm được Hạo. Đừng vội."


      Vương Hạo ngồi ván gỗ, bàn bày thức ăn thơm phức, khóe miệng cười cười, nhìn về phía hộc tủ trước mặt : "Đơn Triết Hạo, Tổng giám đốc cứ nghỉ ngơi ta ăn cơm trước rồi...!"


      Đơn Triết Hạo hé mắt, hô hấp càng lúc càng nặng nề bởi vì bị trói giam trong hộc tủ hai ba ngày, giọt nước cũng được uống lâm vào trạng thái mất nước nghiêm trọng.


      Xem ra Vương Hạo muốn bỏ cho Đơn Triết Hạo chết đói chết khát!


      Vì Giản Nhuỵ Ái, vì Giản Tử Hạo nên Đơn Triết Hạo phải cố gắng chịu đựng cố gắng sống sót..


      " nghĩ đến đám thuộc hạ của mày là chậm hay là có ai nguyện ý cứu mày" Vương Hạo lười biếng xong lại cười to giễu cợt.


      Vương Hạo mở ti vi lên xem nhưng chuyển kênh mãi mà chẳng có thứ gì muốn xem, phiền não muốn tắt TV màn ảnh xuất hình ảnh Lạc Tình Tình khiến hoàn toàn sợ ngây người. TV đưa tin Lạc Tình Tình nhà quản lý nổi tiếng.


      Hai mắt tức đỏ lửa giận, mình phải chui lủi lo chuyện báo thù, mà Lạc Tình Tình lại nhàn nhã bên cạnh Đơn Triết Hạo trải qua cuộc sống thảnh thơi thoải mái.


      Chẳng lẽ Vương Hạo lại bị Lạc Tình Tình láo lừa gạt. Tốt! Lạc Tình Tình đối với mình bất nhân cũng được trách người khác bất nghĩa.


      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      Y Thiếu Thiên chạy vọt vào biệt thự nhà họ Đơn, sắc mặt nặng nề : " xong rồi tìm thấy Lạc Tình Tình chắc là bị Vương Hạo bắt rồi."


      Giản Nhuỵ Ái đứng lên, sắc mặt tái nhợt nắm tay Y Thiếu Thiên, đối mặt tất cả mọi chuyên có liên quan đến Đơn Triết Hạo liền còn tỉnh táo, "Làm sao lại xảy ra tình huống đó?"


      Lạc Tình Tình là hi vọng duy nhất của bọn họ, nếu như đầu mối phía Lạc Tình Tình biến mất biết phải làm gì? bốn ngày rồi vẫn cứu được Đơn Triết Hạo nên sợ về sau ở cũng cứu được.


      "Tiểu Nhụy nên gấp gáp, tôi hứa giúp em tìm được Hạo, liền nhất định tìm bằng được cậu ấy " Cụ Duệ Tường bình tĩnh .


      Giản Nhuỵ Ái gật đầu tin tưởng thực lực của Cụ Duệ Tường bởi là người luôn bình tĩnh và tỉnh táo nhất "Có phải nghĩ ra biện pháp đối phó rồi sao?"


      "Đúng thế, tôi lo Vương Hạo bắt cóc Lạc Tình Tình. Bây giờ Vương Hạo làm thế là đúng như kế hoạch của tôi rồi."


      Mọi người vẫn ngơ ngác chưa hoàn toàn hiểu ý của Cụ Duệ Tường thấy ta gọi điện thoại: "Tìm vị trí của Lạc Tình Tình cho tôi"


      Phía đầu dây điện thoại bên kia lập tức trả lời: " tìm được vị trí của Lạc Tình Tình chiếc xe tải chạy về hướng ngoại, bây giò dừng lại ở ngôi nhà hoang ở ngoại ô"


      "Từ nhà họ Đơn đến chỗ đó mất thời gian bao lâu?"


      "Nhanh nhất cũng phải mất tiếng."


      "Cám ơn!" Cụ Duệ Tường cúp điện thoại, xoay người với Y Thiếu Thiên "Chính tôi gắn thiết bị định vị người Lạc Tình Tình chờ Vương Hạo động thủ, chúng ta liền có cơ hội bắt được Vương Hạo. Bây giờ có thể bắt đầu hành động được rồi"


      "Vâng" Y Thiếu Thiên khỏi ngạc nhiên với Cụ Duệ Tường, ngờ được Cụ Duệ Tường luôn luôn kiệm lời lại vô cùng tỉnh táo bố trí mọi chuyện hoàn hảo chê vào đâu được, trong lòng phấn khởi dấy lên hi vọng."Vậy tôi sắp xếp người cứu tổng giám đốc"


      Giản Nhuỵ Ái thấy Y Thiếu Thiên chuẩn bị rời lại vội vàng nài nỉ: " Y Thiếu Thiên cho tôi cùng , tôi cũng muốn cứu Hạo."


      "Nhưng. . . . . ." Y Thiếu Thiên xoay người nhìn Cụ Duệ Tường, dù sao đây là việc nguy hiểm nên muốn để Giản Nhụy Ái tham gia, sợ gặp chuyện gì bất trắc càng khó khăn hơn. Nhưng lại thấy Cụ Duệ Tường gật đầu nên Y Thiếu Thiên đành miễn cưỡng để Giản Nhuỵ Ái cùng.


      Vương Thiến Như nhìn bọn họ rời vẫn hiểu phải hỏi lại: "Tường, biết chuyện này rất nguy hiểm nhưng tại sao lại đồng ý cho Tiểu Nhụy như thế?"


      "Em cảm thấy Tiểu Nhụy ngoan ngoãn ở nhà sao?" Cụ Duệ Tường lẳng lặng qua.


      Để Giản Nhuỵ Ái ở nhà càng lo lắng và suy nghĩ lung tung còn bằng để cho Giản Nhụy Ái cứu Đơn Triết Hạo. Dù sao Giản Nhụy Ái cũng là người mà Đơn Triết Hạo luôn muốn bên cạnh bảo vệ nhất.


      Rốt cuộc, bọn họ cũng chạy tới chỗ ở của Vương Hạo. Y Thiếu Thiên phải là người giỏi lập kế hoạch hành động nhưng từ tiếp nhận huấn luyện nghiêm túc nên cũng vô cùng nhạy cảm với những thứ nguy hiểm, quay về phía Giản Nhụy Ái giao phó: "Giản tiểu thư, đợi chút nữa vào bên trong hãy luôn bên cạnh tôi"


      Giản Nhuỵ Ái đăm đăm nhìn ngôi nhà, ngơ ngác gật đầu, mọi suy nghĩ đặt vào trong ngôi nhà.


      Y Thiếu Thiên đá văng ra cửa phòng nhìn thấy Vương Hạo gắt gao đè lên người Lạc Tình Tình, ai nhìn thấy cũng biết bọn họ làm chuyện gì.


      Giản Nhuỵ Ái đỏ mặt nhìn hình ảnh trong phòng vội trốn phía sau lưng Y Thiếu Thiên.


      Vương Hạo nhìn nhóm người Y Thiếu Thiên đứng ở cửa. ra lúc đem Lạc Tình Tình đè ở dưới người mình, cũng phát ra đó phải Lạc Tình Tình.


      Bởi vì Vương Hạo hiểu rất người phụ nữ Lạc Tình Tình, cho nên cũng đoán được Y Thiếu Thiên sắp đến.


      Vương Hạo dừng lại việc dang dở vẫn hung hăng đâm vào thân thể Lạc Tình Tình, đem toàn bộ tức giận trút lên thân thể người phụ nữ phía dưới.


      Lạc Tình Tình thét lên, muốn đẩy người đàn ông phía ra nhưng cách nào thoát ra được.


      "Vương Hạo hãy dừng tay." Y Thiếu Thiên rống to.


      "Ha ha. . . . . ." Vương Hạo cười lớn. Từ người Lạc Tình Tình bò dậy vẫn thèm lấy quần áo mặc vào, mặt hề có chút nào lo sợ.


      Lạc Tình Tình nước mắt đầy mặt, vội kéo bộ quần áo rách tươm che đậy thân thể, cả người run rẩy sợ hãi.


      "Đơn Triết Hạo bị mày giam nơi nào?" Y Thiếu Thiên muốn mất thời gian với Vương Hạo nữa, dù sao càng kéo dài thời gian tính mạng Đơn Triết Hạo gặp nguy hiểm hơn.


      "Tao làm sao biết? nên dùng ánh mắt kia nhìn tao, nó rất đáng sợ đấy" Vương Hạo cà lơ phất phơ .


      Y Thiếu Thiên vô cùng lo lắng cho Đơn Triết Hạo lại nghe Vương Hạo trả lời biết liền nổi giận đưa tay rút súng, lên cò nhìn Vương Hạo: "Nhanh mang Tổng giám đốc Đơn ra đây."

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 231: Sống chết còn chưa biết

      Y Thiếu Thiên vô cùng lo lắng cho Đơn Triết Hạo lại nghe Vương Hạo trả lời biết liền nổi giận đưa tay rút súng, lên cò nhìn Vương Hạo: "Nhanh mang Tổng giám đốc Đơn ra đây."


      Giản Nhuỵ Ái căm ghét nhìn Vương Hạo, nhìn Lạc Tình Tình luống cuống, từ trước đến nay chưa gặp người đàn ông nào bỉ ổi và đáng ghét như Vương Hạo, đây là con vật lòng lang dạ sói chứ phải là con người nữa.


      "Mày muốn giết tao à, vậy vĩnh viễn thể tìm được Đơn Triết Hạo. Dù sao tao cũng muốn sống tiếp cuộc sống như thế này nữa lại vừa lúc có người cùng xuống địa ngục còn gì vui vẻ hơn”


      Vương Hạo cười điên cuồng, nếu như đám người bọn Y Thiếu Thiên chết cùng với Đơn Triết Hạo sau này còn có ai có thể truy đuổi nữa.


      Bõng Lạc Tình Tình mở miệng : "Mọi người đừng nghe , Đơn Triết Hạo bị trói giấu trong tủ ở phòng bên cạnh"


      "Con đàn bà đáng chết giả. . . . . ." Còn chờ Vương Hạo chửi xong, Y Thiếu Thiên bắn phát lên đùi Vương Hạo cho ngã xuống.


      Y Thiếu Thiên ra lệnh: "Đem cái đó đồ khốn kiếp này trói chặt và trông chừng cẩn thận cho tôi"


      Mọi người xoay người tìm Đơn Triết Hạo.


      Khi cửa tủ được mở ra, Đơn Triết Hạo giống như khúc gỗ đổ vật xuống may nhờ Y Thiếu Thiên nhanh tay nhanh mắt đỡ kịp.


      Chỉ nhìn thấy Đơn Triết Hạo nằm sàn nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt, đôi môi cũng tím bầm, Giản Nhuỵ Ái thét lên: "Hạo. . . . . ."


      Giản Nhụy Ái hoảng sợ đỡ lấy Đơn Triết Hạo, đôi tay bé vuốt vuốt gò má của Đơn Triết Hạo "Hạo….Hạo. . . . . . mau tỉnh lại. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? đừng làm em sợ."


      Mặc kệ, Giản Nhụy Ái lau gọi thế nào nhưng Đơn Triết Hạo cũng có bất kỳ động tĩnh gì.


      Y Thiếu Thiên nhìn Đơn Triết Hạo hôn mê bất tỉnh, nổi giận cầm súng ra khỏi cửa, ‘ Đoàng Đoàng ’ vô số tiếng súng vang lên, than thể Vương Hạo có vô số vết thương bị đạn bắn.


      "Hạo, cầu xin mau tỉnh lại, được có mệnh hệ xấu nào đâu. mau tỉnh lại cho em…." Giản Nhuỵ Ái khóc khàn khan tiếng nhưng Đơn Triết Hạo vẫn như cũ có phản ứng gì.


      Hoàn toàn khiến Giản Nhuỵ Ái mất hết dũng cảm, ôm chặt lấy Đơn Triết Hạo , giống như giằng giật với tử thần, giọng lẩm bẩm : "Hạo, tỉnh lại được ? đừng làm em sợ. từng hứa bỏ lại em mình cơ mà. luôn chăm sóc bảo vệ em mà bây giờ cứ im lặng mãi là sao? Những lời khi chúng ta gặp nguy hiểm ở Thiết Đô là giả sao?"


      Giọng Giản Nhụy Ái vô cùng tức tưởi khổ sở, nước mắt chảy dài mặt rơi xuống mặt Đơn Triết Hạo, mí mắt của Đơn Triết Hạo khẽ chớp rồi lại nhắm chặt như cũ có thêm động tĩnh gì.


      Cuối cùng Đơn Triết Hạo cũng nhanh chóng được đưa đến bệnh viện.


      Y Thiếu Thiên túm lấy cổ áo của bác sĩ gí súng vào đầu đe dọa: "Mau đem tất cả mọi thứ cứu sống tổng giám đốc Đơn nếu ông cũng cần sống tiếp làm gì nữa."


      Bác sĩ run lẩy bẩy, hôm nay là xui xẻo tự nhiên gặp phải người nhà bệnh nhân kinh khủng như thế nên cố gắng hít hơi sâu rồi gật đầu cái: "Vâng, tôi cố gắng . . . . .".


      Giản Nhuỵ Ái nhìn cửa phòng cấp cứu đóng lại, bác sĩ gấp gáp lại, cửa đóng lại mở liên tục nên chỉ còn biết dựa vào ghế giọng lẩm bẩm: "Hạo, nhất định phải kiên cường vượt qua nguy hiểm lần này , được để em lại mình thế giới này đâu. phải sống để thực lời hứa."


      xong, lại ngồi yên lặng, nước mắt chảy dài mặt, ánh mắt nhìn chòng chọc ánh đèn của phòng phẫu thuật.


      Chờ đợi kéo dài biết qua bao lâu thời gian, Giản Nhụy Ái mệt mỏi muốn ngất xỉu, nhưng lại cố gắng vượt qua nhất định phải chờ được Đơn Triết Hạo ra khỏi phòng phẫu thuật.


      "Giản tiểu thư đừng lo lắng, tổng giám đốc là người hiền có trời phù hộ, nhất định xảy ra chuyện. Hãy để tôi ngồi đây chờ hãy đến phòng nghỉ để nghỉ ngơi chút." Y Thiếu Thiên đành lòng nhìn bộ dàng tiều tụy của Giản Nhuỵ Ái.


      Giản Nhuỵ Ái ngây ngẩn lắc đầu cái, ánh mắt rất khó chịu tâm tình cũng chưa được buông lỏng ", tôi phải chờ Hạo ra khỏi phòng phẫu thuật ."


      Y Thiếu Thiên bất đắc dĩ thở dài, trong lòng cũng vô cùng lo lắng, theo Đơn Triết Hạo nhiều năm cũng chưa từng thấy ấy bị bệnh .


      "Tiểu Nhụy. . . . . ." Từ Tú Liên và Đơn Mộ Phi, còn có Cụ Duệ Tường, Vương Thiến Như, thậm chí ngay cả Quyền Hàn, Trác Đan Tinh cũng đến.


      "Cha mẹ. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái yếu ớt thào "Mọi người cũng đến sao."


      Vương Thiến Như vội vàng đỡ lấy Giản Nhuỵ Ái, đau lòng nhìn suy yếu: "Tiểu Nhụy cần đau lòng như vậy, thân thể Đơn Triết Hạo vô cùng khỏe mạnh, nhất định có việc gì đâu."


      "Đúng vậy Nhụy Ái, hãy đến ghế bên cạnh chúng ta ngồi ! Nếu đợi chút nữa Đơn Triết Hạo tỉnh lại, cậu lại té xỉu người nào chăm sóc Đơn Triết Hạo" Trác Đan Tinh nhìn dáng vẻ ngây ngẩn của Giản Nhuỵ Ái cũng rất đau lòng nước mắt chảy dài dụi đầu trong ngực Quyền Hàn.


      "Ừ!" Giản Nhuỵ Ái gật đầu cái, phải cố gắng thể để cho mình ngã bệnh bởi vì còn phải chăm sóc Đơn Triết Hạo.


      Giản Nhụy Ái vừa muốn ngồi xuống đến, cửa phòng phẫu thuật được mở ra, bác sĩ đầu đầy mồ hôi ra : "Ai là người nhà của Đơn Triết Hạo?"


      "Có tôi đây" Giản Nhuỵ Ái vội chạy đến.


      Bác sĩ nhìn nhiều người vây quanh cũng vẫn phải thông báo tình hình: " tại bệnh nhân rất nguy kịch, chúng tôi cần có bản cam kết bảo đảm."


      Trái tim Giản Nhuỵ Ái thắt lại muốn ngừng đập, lảo đảo muốn ngã xuống may mắn được Quyền Hàn nhìn thấy vội đến dìu đỡ.


      Tất cả mọi người run rẩy khiếp sợ chỉ còn Cụ Duệ Tường tỉnh táo hỏi " xảy ra chuyện gì?"


      "Đơn Triết Hạo tiên sinh trải qua bốn ngày được ăn uống lại bị mất nước nghiêm trọng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Sau khi làm xong giải phẫu cũng có thể trở thành người sống đời sống thực vật."


      "Hạo. . .. ." Nước mắt Giản Nhuỵ Ái lăn xuống, vùng thoát khỏi dìu đỡ của Quyền Hàn chạy vọt vào phòng phẫu thuật. "Hạo, em cho phép rời khỏi em. mau tỉnh lại cho em. có nghe gì ?"


      "Nhụy Ái đừng kích động, Đơn Triết Hạo có chuyện gì, bác sĩ cứu cậu ấy " Quyền Hàn vội đuổi theo lôi Giản Nhụy Ái ra ngoài.


      Giản Nhuỵ Ái còn nghe thấy bất cứ lời nào nữa, nước mắt đầy mặt nỉ non "Hạo….Hạo. . . . . ." .


      Đơn Mộ Phi cũng kìm chế được nước mắt, nhanh chóng ký tên lên bản cam kết của bác sĩ để bác sĩ nhanh chóng cứu lấy Đơn Triết Hạo.


      " cần đóng cửa, ta muốn vào, van xin bác sĩ cho tôi vào ." Giản Nhuỵ Ái lôi kéo bác sĩ định vào phòng phẫu thuật đau khổ cầu khẩn.


      Giản Nhụy Ái muốn để Đơn Triết Hạo mình đối mặt khó khăn, muốn được ở cùng với để vượt qua con nguy kịch này.


      " được, người thân thể vào phòng phẫu thuật." Bác sĩ xoay người tiến vào phòng phẫu thuật.


      "... nên. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái lảo đảo muốn nắm lấy cửa, nhưng cửa hoàn toàn đóng.


      Giản Nhuỵ Ái nhìn cái cửa ngăn cách và Đơn Triết Hạo nghiến răng nghiến lợi hận bản thân mình có năng lực đẩy cửa ra, nên cứ liều mạng gõ cửa, "Van xin các người hãy cho tôi vào bên trong đó , tôi muốn nhìn thấy Đơn Triết Hạo"


      "Tiểu Nhụy, nên náo loạn như vậy. Đơn Triết Hạo nhất định cố gắng vượt qua nguy hiểm, bình an về bên cạnh chúng ta" Vương Thiến Như cũng vừa khóc vừa cố gắng khuyên nhủ.


      Tất cả mọi người đều đau lòng thương Giản Nhuỵ Ái và Đơn Triết Hạo, bọn họ đúng là đôi uyên ương số khổ.


      "Đều là sai lầm của tôi, nếu như phải tôi để di động bị mất, Đơn Triết Hạo cũng bị Vương Hạo lừa cứu tôi, bị thương, tất cả đều là lỗi của tôi."


      Giản Nhuỵ Ái đau lòng dùng đầu đập vào cửa, giống như hòa thượng gõ chuông, từng phát từng phát dùng sức gõ đến.


      Giản Nhụy Ái rất sợ Đơn Triết Hạo bỏ vĩnh viễn, hoàn toàn mất Đơn Triết Hạo như vậy Giản Nhụy Ái làm thế nào để sống tiếp tục?


      Mọi người vội vàng ngăn cản, lại bị Từ Tú Liên kéo lại " cần khuyên ngăn cứ để cho ấy phát tiết hết nỗi khổ trong lòng theo cách của ấy ."


      Cả ngày ngày đêm, lúc Giản Nhuỵ Ái và mọi người mệt mỏi mất hi vọng Đơn Triết Hạo được đẩy ra càng khiến mọi người lo sợ vội vội vàng đứng lên, "Bác sĩ, như thế nào rồi?"


      Mọi người vây qua đến.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 232: Thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm

      Cả ngày ngày đêm, lúc Giản Nhuỵ Ái và mọi người dần mất hi vọng Đơn Triết Hạo được đẩy ra, Giản Nhụy Ái vội sợ đứng lên chạy lại "Bây giờ Hạo thế nào rồi thưa bác sĩ?"


      Mọi người cũng vội vàng chạy đến vây quanh.


      Bác sĩ tháo khẩu trang che mặt xuống, giọng thở dài: "Trước mắt Đơn Triết Hạo tiên sinh vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhưng do Đơn Triết Hạo tiên sinh bị mất nước quá nghiêm trọng, nếu như sau 12 giờ nữa mà tỉnh lại có thể vĩnh viễn sống thực vật tỉnh lại."


      Giản Nhuỵ Ái trợn to hai mắt "Vĩnh viễn sống thực vật." Giản Nhụy Ái dùng sức giữ chặt ngực mình, trái tim như muốn nhảy vọt ra ngoài, sắc mặt tái mét trong suốt.


      Bác sĩ rất thông cảm nhìn Giản Nhuỵ Ái lo lắng nhưng bác sĩ cũng hết sức cố gắng và phải là Hoa Đà tái thế cho nên mọi chuyện chỉ còn biết thuận theo ý trời thôi.


      Y Thiếu Thiên nổi giận túm lấy cổ áo của bác sĩ: "Tôi muốn ông phải cứu được Tổng giám đốc, được để Tổng giám đốc bị sống thực vật, được những lời xui xẻo như thế".


      "Tiên sinh có giết tôi cũng vậy, chúng tôi dốc hết toàn lực để cứu người rồi." Bác sĩ cũng có biện pháp.


      ", thể, tôi cho phép Hạo có chuyện, tôi muốn xem Hạo." Giản Nhuỵ Ái hoàn toàn bình tĩnh được nữa giống như người điên chạy đến phòng bệnh của Đơn Triết Hạo.


      "Tiểu Nhụy. . . . . ."


      "Nhụy Ái. . . . . ."


      Mọi người nhìn Giản Nhuỵ Ái nổi điên chạy cũng vội vàng đuổi theo túm được tay Giản Nhuỵ Ái.


      Giản Nhụy Ái càng nổi điên giùng giằng, "Van cầu mọi người ngươi thả tôi ra để tôi . Tôi muốn nhìn Hạo. Hạo từng bỏ lại tôi mình, hứa trọn đời ở bên cạnh nhau."


      Giản Nhuỵ Ái xong, càng lúc càng mệt mỏi, ánh mắt cũng càng lúc càng mơ hồ, từ từ mất ý thức, trước mắt chỉ là vùng tối tăm.


      "Tiểu Nhụy. . . . . ." Mọi người thét lên.


      Sắc trời dần dần tối, Giản Nhuỵ Ái khẽ giật giật thân thể, chớp chớp mi hé mắt nhìn thấy Quyền Hàn, Trác Đan Tinh, Vương Thiến Như, Cụ Duệ Tường. . . . . .ngồi bên cạnh.


      Thấy Giản Nhụy Ái muốn ngồi dậy, Vương Thiến Như và Trác Đan Tinh vội vàng đến đỡ lấy Giản Nhuỵ Ái cho ngồi dựa vào thành giường..


      Vương Thiến Như đau lòng kéo tay Giản Nhuỵ Ái, nước mắt chảy dài: "Tiểu Nhụy sao lại để ý đến thân thể mình như thế. Bản thân mình mang thai cũng biết là sao?"


      Giản Nhụy Ái ngơ ngác vội vàng túm lấy tay Vương Thiến Như "Thiến Như vừa cái gì? Có phải vừa tôi mang thai ?"


      "Đúng thế!" Trác Đan Tinh ngẩng đầu lên, muốn kìm nén nước mắt cũng ngân ngấn khóe mắt.


      Giản Nhụy Ái và Đơn Triết Hạo đều mong muốn con chung nhưng tại sao phải là lúc khác mà tự nhiên lại có thai vào lúc này? Có phải ông trời đùa giỡn thử thách hai người hay ?


      Giản Nhuỵ Ái tung chăn muốn xuống giường, để cho Đơn Triết Hạo biết biết đâu nghe được tin có thai Đơn Triết Hạo mau chóng tỉnh lại


      "Tiểu Nhụy, cậu muốn làm cái gì? Bác sĩ thân thể cậu khỏe phải tĩnh dưỡng nhiều thể tự tiện xuống giường". Vương Thiến Như vội vàng kéo Giản Nhuỵ Ái lại.


      "Đừng ngăn mình nữa. Mình muốn thăm Hạo. Mọi người hãy để mình đưa mình đến phòng của hạo được ?"


      Cụ Duệ Tường đau lòng nhìn Giản Nhuỵ Ái tiều tụy, lúc lâu mới mở miệng : "Thiến Như hãy đưa Tiểu Nhụy đến thăm Hạo "


      Vương Thiến Như cắn môi, thở dài hơi: "Vậy để tôi đưa cậu đến đó."


      " cần đâu, để tự mình cũng có thể được mà." Giản Nhuỵ Ái nắm chặt tay, cố gắng đứng thẳng người muốn nhìn Đơn Triết Hạo .


      Giản Nhụy Ái mạch đến phòng Đơn Triết Hạo, Đơn Mộ Phi đứng lên, nhìn Giản Nhụy Ái chậm rãi đến gần cũng cảm thấy thương tâm.


      "Nhụy . . . . . ." Từ Tú Liên cố nén nước mắt, ra lời.


      Giản Nhuỵ Ái kéo cái ghế ngồi bên cạnh Đơn Triết Hạo giơ tay nhàng vuốt ve gương mặt Đơn Triết Hạo nhưng Đơn Triết Hạo vẫn như có phản ứng nào.


      Giản Nhụy Ái cố gắng mỉm cười nhưng so với khóc còn khó nhìn hơn rồi quay lại với mọi người: "Hạo hồi tỉnh lại có đúng ?"


      "Hạo chỉ là ngủ do quá mệt mỏi mà thôi, chờ ngủ đủ rồi tỉnh lại có đúng hay ?"


      Từ Tú Liên òa khóc lớn, muốn nghe Giản Nhụy Ái tiếp, xoay người bỏ chạy khỏi phòng, nếu ở lại thêm dù chỉ là giây đồng hồ nhất định đau lòng đến chết.


      "Tiểu Nhụy hãy dũng cảm lên con đừng quá đau lòng như vậy, hãy bảo trọng mình, nếu khi Hạo nhi tỉnh lại nhìn thấy con tiều tụy làm Hạo nhi đau lòng tự trách bản thân, khiến Hạo nhi lâu bình phục hơn. Con phải mến thân thể của mình để còn chăm sóc Hạo nhi chứ" Đơn Mộ Phi lo lắng .


      Giản Nhuỵ Ái yên lặng nghe, ánh mắt nhìn Đơn Triết Hạo rời "Vâng con biết rồi, chúng ta nhất định phải chịu đựng để xảy ra chuyện gì, phải đợi Hạo tỉnh lại, sau đó sống tiếp những ngày tháng hạnh phúc"


      Đơn Mộ Phi đau lòng nhìn Giản Nhuỵ Ái, đứa này là khiến người ta thương mến.


      Đơn Mộ Phi lời nào rót cho Giản Nhuỵ Ái ly nước "Tiểu Nhụy, uống nước ! Cả ngày con cũng ăn cơm, nên có khi đói bụng, đợi cha ra ngoài mua chút đồ ăn."


      "Cha đừng , con muốn uống nước, cũng muốn ăn cái gì, tại miệng con có khẩu vị gì." Giản Nhuỵ Ái lắc đầu lúc này còn tâm tình nào khác ngoài lo lắng cho Đơn Triết Hạo nên chẳng muốn ăn với cơm.


      "Vậy cũng được!" Đơn Mộ Phi cũng muốn ép buộc Giản Nhuỵ Ái, "Khi nào đói bụng hãy với cha, cha mua đồ ăn giúp con"


      "Cha hãy đưa mẹ về nhà nghỉ ngơi . Con ở đây với Hạo, con nhất định chờ ấy tỉnh lại."


      Giản Nhụy Ái tin tưởng Đơn Triết Hạo nhất định hồi tỉnh.


      Đơn Mộ Phi nghe Giản Nhuỵ Ái chuyện, miễn cưỡng gật đầu cái, dù sao muốn Giản Nhuỵ Ái rời thể nào, hơn nữa Giản Nhuỵ Ái cũng nghe lời của bất kỳ ai để rời khỏi bệnh viện.


      "Vậy chính con hãy cẩn thận chút, nếu như có tình huống gì phát sinh hãy gọi điện thoại cho cha nhé" Đơn Mộ Phi vẫn lo lắng dặn dò.


      Giản Nhuỵ Ái quay về phía Đơn Mộ Phi gật đầu đồng ý để cho hai người bọn họ yên tâm. Sau khi Đơn Mộ Phi và Từ Tú Liên rời khỏi phòng bệnh cả căn phòng lại chìm vào yên tĩnh, Giản Nhụy Ái ngồi xuống bên cạnh Đơn Triết Hạo nắm lấy bàn tay to của Đơn Triết hạo áp vào gò má mình như muốn truyền thêm chút hơi ấm cho Đơn Triết Hạo.


      Giản Nhụy Ái hơi mỉm cười "Hạo à, mau tỉnh lại . ngủ lâu rồi đấy. Chúng ta sắp được làm cha mẹ rồi, em mang thai. Bác sĩ bảo bảo rất khỏe mạnh, mau tỉnh lại để nhìn chút, nếu đứa bé cũng nhận ra đâu"


      Giản Nhụy Ái ngẩng đầu lên nhìn gương mặt Đơn Triết Hạo tái nhợt, lông mi nhắm chặt có động tĩnh gì, Giản Nhụy Ái phải cố gắng kìm nén để nước mắt rơi, nghẹn ngào : "Hạo cứ yên tâm, em kiên cường chờ tỉnh lại rồi sau đó chúng ta du lịch vòng quanh thế giới có được ?"


      biết trôi qua thời gian bao lâu, cũng biết Giản Nhụy Ái bao nhiêu chuyện, từ lúc bọn họ biết nhau rồi trải qua bao nhiêu khó khăn mới đến hôn nhân rồi cuộc sống tại của hai người…. Cứ chuyện nọ nối tiếp chuyện kia đến khi Giản Nhụy Ái mệt mỏi ngủ thiếp .


      Giản Nhụy Ái ngủ mê man, cảm giác trong lòng đau đớn, thấy Đơn Triết Hạo bỏ mình ra , Đơn Triết Hạo đứng lơ lửng nóc nhà; muốn kêu Đơn Triết Hạo đừng nhưng cổ họng tắc nghẹn thành tiếng nên chỉ có thể cắn môi, liều mạng lắc đầu, lệ rơi đầy mặt.


      Nhưng Đơn Triết Hạo vẫn nghe lời của ..., khi nhìn thấy Đơn Triết Hạo bị ngã xuống phía sau tòa nhà, Giản Nhụy Ái thét chói tai: "A!" giật mình mở mắt thấy mình vẫn còn nằm giường bệnh, mà Đơn Triết Hạo vẫn nhắm chặt mắt, mùi thuốc vẫn thoảng qua mũi.


      Chỉ có khác biệt duy nhất là trời sáng, ‘ tích tích. . . . . . ’ máy theo dõi nhịp tim và huyết áp tự động phát tín hiệu cảnh báo.


      Giản Nhuỵ Ái hốt hoảng nhìn Đơn Triết Hạo co quắp nằm ở giường: "Hạo, Hạo. . . . . . làm sao rồi hả ? Đừng làm em sợ."


      Mặc kệ Giản Nhuỵ Ái lay gọi thế nào nhưng thân thể Đơn Triết Hạo vẫn co quắp lại. Giản Nhuỵ Ái hoảng hốt kinh hoàng gào thét "Hạo, phải sống, thể có chuyện, bác sĩ lập tức đến ngay."


      Bác sĩ và y tá nghe tiếng chuông báo hiệu cũng vội vàng chạy đến. Bác sĩ khẽ cau mày nhìn Đơn Triết Hạo " được rồi. Lập tức dùng kích điện, nếu chậm trễ nữa thể cứu được"

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 233: Cuộc sống hạnh phúc

      Mặc kệ Giản Nhuỵ Ái lay gọi thế nào nhưng thân thể Đơn Triết Hạo vẫn co quắp lại. Giản Nhuỵ Ái hoảng hốt kinh hoàng gào thét "Hạo, phải sống, thể có chuyện gì đâu đấy, bác sĩ lập tức đến ngay."


      Bác sĩ và y tá nghe tiếng chuông báo hiệu cũng vội vàng chạy đến. Bác sĩ khẽ cau mày nhìn Đơn Triết Hạo " được rồi. Lập tức dùng kích điện, nếu chậm trễ nữa thể cứu được"


      Giản Nhuỵ Ái nghe xong lời của bác sĩ hoàn toàn suy sụp, nước mắt chảy dài mặt, gầm lên: "Hạo, Hạo... thể có chuyện, thể rời bỏ em đấy."


      Hai y tá kéo bước đến bên cạnh Giản Nhuỵ Ái "Tiểu thư hãy bình tĩnh chút, chúng tôi đem hết toàn lực cứu ấy."


      Giản Nhuỵ Ái quỳ xuống cầu xin: "Van cầu mọi người nhanh lên chút cứu ấy, Hạo thể bị sống thực vật được, tôi cầu xin các người . . . . . Hạo, phải cố gắng lên"


      Giản Nhuỵ Ái khóc hết nước mắt, cảm giác ngực như bị bóp nghẹt khó thở, hô hấp càng lúc càng khó khăn.


      Bác sĩ thở dài nhìn Giản Nhuỵ Ái, cắn răng nghiến lợi : "Nhanh lên chút."


      tại là thời khắc quan trọng nhất, bọn họ đấu tranh với thần chết để giành lấy Đơn Triết Hạo.


      Giản Nhuỵ Ái đầu óc trống , nhìn thấy bác sĩ cầm kích điện đặt lên ngực Đơn Triết Hạo bắt đầu kích thích tim khiến thân thể Đơn Triết Hạo giật nảy lên phập phồng.


      Mà bản thân Giản Nhuỵ Ái đau lòng ngồi bệt dưới sàn nhà, trái tim cũng phập phồng theo từng lần bác sĩ kích tim cho Đơn Triết Hạo.


      Mấy phút trôi qua mà Giản Nhuỵ Ái cảm giác giống như qua mấy thế kỷ, thở phào khi nhìn thấy bác sĩ mỉm cười: "Chúc mừng Giản tiểu thư, Đơn Triết Hạo tiên sinh vượt qua giai đoạn nguy hiểm có vấn đề gì nữa rồi."


      Bác sĩ cũng mệt mỏi lau mồ hôi chảy ròng ròng trán. Cuối cùng cứu được Đơn Triết Hạo từ cõi chết trở về rồi.


      Giản Nhuỵ Ái lệ rơi đầy mặt, vui mừng nhìn bác sĩ rồi cúi đầu liên tục cảm ơn "Cám ơn các bác sĩ, cám ơn rất nhiều. . . . . ."


      Giản Nhụy Ái nhìn bác sĩ rời , liền chạy tới túm được tay Đơn Triết Hạo "Hạo, Hạo. . . . . . đáng sợ, nếu vừa rồi bỏ em lại mình em phải làm cái gì? cần dọa em như thế, Hạo. . . . . ."


      Cả đời này Giản Nhụy Ái chưa từng sợ hãi như hôm nay, giống như đó là ngày tận thế. Nhìn Đơn Triết Hạo tái nhợt và rất ít hy vọng tỉnh lại, tại sao ông trời lại thích đùa giỡn bọn họ như thế?


      Nước mắt chảy dài cả hai gương mặt, nước mắt Giản Nhụy Ái rơi lên mu bàn tay Đơn Triết Hạo giống như lằn roi quất vào tim .


      Đơn Triết Hạo khẽ mở mắt, nhìn Giản Nhuỵ Ái vẫn chan chứa nước mắt. Mặc dù bị hôn mê mấy canh giờ nhưng những gì Giản Nhuỵ Ái đều nghe được hết. Đơn Triết Hạo giọng lẩm bẩm: "Tiểu Nhụy. . . . . ."


      Hai tay Đơn Triết Hạo vẫn còn run rẩy yếu đuối nhưng vẫn muốn nắm tay an ủi Giản Nhuỵ Ái khóc thút thít vì lo sợ. Mấy ngày bị bắt cóc rồi bị hôn mê khiến Giản Nhuỵ Ái lo lắng, sợ hãi.


      Giản Nhuỵ Ái ngẩng đầu nhìn thấy Đơn Triết Hạo mở mắt nhìn mình chăm chăm lại sợ ngây người, trong nháy mắt, nước mắt chảy xuống đến, "Hạo, tỉnh, rốt cuộc tỉnh lại, dọa em sợ đến chết rồi."


      Giản Nhuỵ Ái khóc lớn trận để giải tỏa những khó chịu chất chứa trong lòng, nhưng nhìn thấy Đơn Triết Hạo tỉnh lại kìm chế được tâm trạng hưng phấn.


      "Đồ ngốc!" Đơn Triết Hạo đặt tay lên đầu xoa mái tóc của Giản Nhuỵ Ái.


      "Em cho là lâu tỉnh lại là bởi vì muốn bỏ rơi em, cần mọi người trong nhà chúng ta?" Giản Nhuỵ Ái vừa khóc vừa kể lể, nhớ tới quãng thời gian mới vừa rồi quá kích thích khiến mọi người lo sợ, ngay bản thân cũng sợ đến nghẹt thở.


      Nếu như khi đó Đơn Triết Hạo tỉnh lại có thể hai người vĩnh viễn phải chịu chia cắt bởi đau lòng đến chết trước.


      "Bé ngốc, làm sao có thể bỏ em lại mình, còn có con của chúng ta ở trong bụng em nữa, Hạo Hạo. . . . . . Cho nên phải tỉnh lại"


      Giản Nhuỵ Ái vừa khóc vừa cười, hai người cứ thế ôm nhau còn phải lo lắng điều gì nữa.


      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      Ban đêm, ánh đèn lung linh tỏa sáng, nhạc rộn ràng còn giờ nữa mới đến giờ biểu diễn nhưng khắp nhà hát có rất nhiều người có mặt đông vui rồi.


      Đơn Triết Hạo ôm con cạnh Giản Nhuỵ Ái, phía sau Đơn Mộ Phi và Từ Tú Liên. Bốn người vui vẻ vào phía sau sân khấu để nhìn con mình mặc xong trang phục biểu diễn, tràn đầy tự tin ngồi ở bàn hóa trang.


      con vừa nhìn thấy Giản Tử Hạo liền nhảy xuống khỏi tay Đơn Triết Hạo, kéo Giản Tử Hạo, " rất đẹp trai! Khi lớn lên em muốn gả cho "


      Từ Tú Liên kéo "Tiểu Ninh, con chuẩn bị biểu diễn, đừng quấy rầy ."


      "Tiểu Ninh có quấy rầy , tiểu Ninh khích lệ mà thôi." Tiểu Ninh đồng ý với Từ Tú Liên.


      Giản Tử Hạo hết sức quan tâm em , nắm lấy tay của Tiểu Ninh rồi nhìn bà nội: " sao đâu bà nội, Tiểu Ninh còn hiểu chuyện."


      "Em , năm nay cũng năm tuổi rồi." Tiểu Ninh bĩu môi phản ứng "Em còn muốn gả cho ."


      "Tiểu Ninh nên bậy bạ, Hạo Hạo là trai của con làm sao con gả cho trai của mình được" Giản Nhuỵ Ái cau mày nhìn Tiểu Ninh, bé này nghịch ngợm gây hơn Giản Tử Hạo nhiều.


      Tiểu Ninh bĩu môi, chớp chớp mắt tới trước mặt Đơn Triết Hạo "Ba, mẹ lại mắng con kìa. Xem ra mẹ thích con"


      "Tiểu Ninh. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái cũng bị Tiểu Ninh làm cho phát điên nhưng thấy bộ dáng phụng phịu của bé làm nũng Đơn Triết Hạo cũng thể nào tức giận.


      "Ba xem chút . Mẹ lại quát con, xem ra con phải do mẹ sinh ra, nếu như mẹ là mẹ ruột của con quát mắng con như thế"


      Đơn Triết Hạo vuốt tóc Tiểu Ninh, càng ngày càng thêm thích con bé bởi tính tình giống như khuôn mẫu của bản thân "Được rồi Tiểu Ninh đừng trêu mẹ nữa, hãy cẩn thận kẻo mẹ tức giận."


      "Chỉ có ba tốt nhất, ba hiểu Tiểu Ninh nhất." Tiểu Ninh ôm chầm lấy Đơn Triết Hạo bắt đầu làm nũng.


      Giản Nhuỵ Ái dở khóc dở cười nhìn hai bố con chuyện, cũng biết Tiểu Ninh giống ai đúng là cha nào con nấy đều bá đạo như nhau.


      "Hạo Hạo, mọi thứ đều chuẩn bị xong, mẹ tin con biểu diễn thành công." Giản Nhuỵ Ái tự hào nhìn đứa con xuất sắc của mình chỉ trong vòng năm năm trở thành ngôi sao nổi tiếng trong nước được rất nhiều trường lưu diễn. Giờ đây Giản Tử Hạo trở thành minh tinh Hollywood tuổi nhất.


      Vợ chồng Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái rất tự hào về Giản Tử Hạo cho tới bây giờ có chuyện gì khiến cha mẹ phải bận tâm lo lắng.


      "Mẹ yên tâm, con cố gắng!" Giản Tử Hạo tràn đầy tự tin, trong lòng Giản Tử Hạo cũng muốn trở thành người đàn ông thành công như Đơn Triết Hạo, quay đầu nhìn và gật đầu với Đơn Triết Hạo.


      "Hạo Hạo rất lợi hại, rất giống với ba của con khi còn bé, rất có chí khí như vậy, là niềm tự hào của nhà họ Đơn." Đơn Mộ Phi nắm tay Giản Tử Hạo .


      Người quản lý của Giản Tử Hạo đến, " xin lỗi các vị , buổi biểu diễn của Hạo Hạo sắp bắt đầu, tôi muốn dẫn Hạo Hạo chuẩn bị."


      "Ừ tốt, cảm phiền quản lý rồi." Đơn Mộ Phi buông Giản Tử Hạo ra để Hạo Hạo theo người quản lý..


      "Đợi chút. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái nén nước mắt ngồi xổm người xuống ôm lấy Giản Tử Hạo lát rồi mới buông ra, nước mắt cũng chảy ra đến, đây là nước mắt của vui mừng bởi vì con trai của mình chuẩn bị phải biểu diễn khán đài lớn, hơn nữa đây cũng là ước mơ của nó, cuối cùng hôm nay cũng thực được "Hạo Hạo cố gắng lên, mẹ tự hào về con"


      "Mẹ đừng khóc, con cố gắng, để nhà họ Đơn mất thể diện" Giản Tử Hạo tỉ mỉ lau nước mắt cho Giản Nhuỵ Ái, sau đó xoay người rời .


      Đơn Triết Hạo ôm Giản Nhuỵ Ái trấn an: "Đồ ngốc, con trai của mình thi đấu tốt đêm về vinh quang cho nó làm sao em lại khóc. Hãy nín khóc và chúng ta ra khán đài xem con biểu diễn chứ".


      "Vâng." Giản Nhuỵ Ái gật đầu lau khô nước mắt rồi mỉm cười.


      " là giống đứa bé mười tuổi, làm mẹ mà còn thích khóc, là mít ướt." Đơn Triết Hạo cưng chiều vỗ vỗ đầu của Giản Nhụy Ái


      ". . . . . . Anhi rất đáng ghét." Giản Nhuỵ Ái nũng nịu , xoay người nắm tay Từ Tú Liên tìm chỗ ngồi xuống..


      Chỗ người của mọi người nhà họ Đơn đều là vị trí VIP, có thể nhìn thấy Giản Tử Hạo biểu diễn ở khoảng cách gần.


      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thời gian mở màn chỉ còn vài giây nữa mọi người đếm ngược thời gian, Giản Nhuỵ Ái hồi hộp nắm chặt tay Đơn Triết Hạo.


      Đơn Triết Hạo thấy Giản Nhuỵ Ái hồi hộp cũng nắm chặt tay Giản Nhụy Ái để giúp bình tâm lại: " cần hồi hộp như thế đâu."


      "Ừm!" Giản Nhuỵ Ái kìm chế lo lắng hồi hộp trong lòng, lại nghe thấy bên cạnh truyền đến thanh quen thuộc, ngẩng đầu nhìn thấy Cụ Duệ Tường dắt tay Vương Thiến Như tới bên cạnh bọn họ.


      Giản Nhụy Ái kinh ngạc đến ngây người cà lăm : "Các ngươi. . . . . ."


      "Tiểu Nhụy, lâu gặp, có có nghĩ tới chúng ta." Vương Thiến Như nhìn thấy Giản Nhuỵ Ái thét lên. Từ lúc cứu Đơn Triết Hạo xong rồi đợi đến Đơn Triết Hạo bình phục hai người bọn họ liền rời , nghĩ đến mới vừa đó mà qua năm năm.


      Thời gian năm năm có thể thay đổi lần rất nhiều chuyện.


      "Duệ Tường . . . . ." Hai người này làm cho Giản Nhuỵ Ái rất ngạc nhiên.


      "Tôi cùng Thiến Như ở cùng chỗ, hơn nữa chân tôi chữa lành cách đây ba năm rồi" Cụ Duệ Tường nắm tay Vương Thiến Như kiêu ngạo .


      Đơn Triết Hạo cũng quay đầu nhìn bọn họ, Vương Thiến Như giống như viên kẹo mè xửng phá tan khối băng Cụ Duệ Tường. xem thường những như Vương Thiến Như.


      lâu sau Đơn Triết hạo cũng : "Chúc mừng!"


      Khán đài vang lên tiếng nhạc, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.


      Trong buổi biểu diễn này Giản Tử Hạo làm cho người ta tiếc nuối cả nhà hát đều nhiệt liệt vỗ tay ủng hộ Giản Tử Hạo ngớt..


      Hôm sau


      Người làm của nhà họ Đơn bận rộn khuân đồ, Từ Tú Liên nắm tay Giản Nhuỵ Ái muốn buông ra "Tiểu Nhụy, cả nhà các con du lịch vòng quanh thế giới rồi nhanh về nhà chút."


      "Mẹ, chúng con chỉ du lịch vòng quanh thế giới, cũng sớm trở về" khóe mắt Giản Nhuỵ Ái hồng hồng, mặc dù chỉ là chơi nhưng trong lòng vẫn quên lo nghĩ đến mọi người trong nhà.


      Giản Nhụy Ái ôm lấy Từ Tú Liên, sau đó ôm dì Ngọc "Dì Ngọc, chúng tôi đều ở nhà, giúp tôi chăm sóc cha mẹ."


      "Thiếu phu nhân yên tâm ! Tôi chăm sóc tốt cho tiên sinh và phu nhân." Dì Ngọc nghẹn ngào .


      "Cha mẹ ở lại, chúng con ra ngoài du lịch thời gian " Đơn Triết Hạo cúi đầu nhìn Giản Tử Hạo "Con hãy chào ông bà nội ."


      "Cháu chào ông nội, bà nội, hẹn gặp lại!"


      "Cháu chào ông nội, bà nội, hẹn gặp lại!"


      Đơn Mộ Phi ôm lấy hai đứa bé "Được rồi, các cháu hãy bảo trọng, phải ngoan và tự chăm sóc bản thân tốt nhé."


      Bốn người ngồi lên xe, Giản Nhuỵ Ái quyến luyến tạm biệt Từ Tú Liên và Đơn Mộ Phi..


      Cả nhà ngồi máy bay để du lịch.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :