1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 214: Nhân vật nguy hiểm nhất xuất

      Giản Nhụy Ái nhàng ra tâm tư của mình. Đối với Giản Nhụy Ái vợ chồng phải cùng nhau thấu hiểu chia sẻ với nhau, người xưa phụ nữ là chiếc xương sườn của đàn ông, nên vợ chồng là cùng nhau, cần phân chia ràng như thế.


      " hiểu, bé ngốc ạ" Đơn Triết Hạo nắm chặt bàn tay Giản Nhụy Ái đầy cưng chiều.


      Thời gian trôi qua khá nhanh, thân thể Giản Nhuỵ Ái khỏi hẳn. Sau khi xuất viện, và Đơn Triết Hạo đến đón vợ chồng Từ Tú Liên và Đơn Mộ Phi quay về nhà họ Đơn, cả gia đình vui vẻ hòa thuận.


      Cả đại gia đình ngồi quây quần cùng ăn cơm. Đơn Triết Hạo cùng Giản Nhụy Ái và con trai Hạo Hạo ngồi phía còn Từ Tú Liên ngồi cạnh Đơn Mộ Phi ở phía đối diện, bà nội ngồi ở giữa.


      Bà nội nhìn cả nhà vui vẻ hòa thuận ăn cơm, khoé mắt rưng rưng, nghẹn ngào : " nghĩ đến, rốt cuộc cũng có ngày hôm nay được nhìn con cháu đầy đàn quây quần chỗ cùng nhau ăn cơm, là quá tốt."


      Giản Nhuỵ Ái cầm khăn giấy đưa đến cho bà nội, rồi gắp vào bát bà nội món rau cải mà bà nội thích nhất "Bà nội đừng khóc, con cháu quây quần là chuyện vui nên cười mới đúng, sao bà lại khóc?"


      "Đúng a! Cụ nội đừng khóc, để Hạo Hạo gắp thức ăn cho cụ."


      Nghe Giản Tử Hạo khiến bà nội vui mừng " Hạo Hạo ngoan quá, con để cụ nội tự lấy đồ ăn là được rồi".


      "Hạo Hạo lớn lên chăm sóc và bảo vệ cụ nội." Giản Tử Hạo hùng hồn đứng ghế tuyên bố..


      Từ Tú Liên rưng rưng nhìn Giản Tử Hạo, thời gian qua nhanh, quay người lại bà có cháu nội "Hạo Hạo đúng là niềm tự hào của nhà họ Đơn. Cám ơn Tiểu Nhụy dạy dỗ Hạo Hạo ngoan ngoãn như vậy, nếu như phải do ta phá hư. . . . . ."


      "Tú Liên, đừng nhắc lại chuyện trước kia nữa." Đơn Mộ Phi nhắc nhở Từ Tú Liên .


      Giản Nhuỵ Ái gắp thức ăn vào bát của Từ Tú Liên "Đúng vậy mẹ, chuyện trước kia chúng ta đừng nhắc tới nữa. Cùng nhau chung sống hòa thuận vui vẻ mới là quan trọng nhất."


      "Ừm!" Từ Tú Liên rưng rưng gật đầu cái, trong lòng cũng an ủi..


      Mọi người lại tiếp tục vui vẻ ăn cơm. Tất cả mọi người đều cười vui vẻ, ngay cả Đơn Triết Hạo cũng còn vẻ mặt lạnh lùng trầm.


      Ăn xong cơm tối, Giản Tử Hạo hớn hở đầy tự hào mang tranh vẽ ở trường học ra khoe với mọi người, đó là bức tranh vẽ mọi thành viên trong gia đình.


      "Bà nội, đây là tranh cháu vẽ mọi người trong gia đình, giáo khen cháu vẽ rất đẹp, nhưng cháu thấy vẫn chưa được đẹp lắm. Sau này cháu muốn trở thành hoạ sĩ nổi tiếng”.


      Từ Tú Liên cầm lấy tranh vẽ, bất ngờ khi thấy trong tranh Giản Tử Hạo vẽ cả bà và Đơn Mộ Phi khiến bà xúc động vô cùng "Hạo Hạo là ngoan."


      "Bà nội thấy Hạo Hạo vẽ đẹp sao? Tại sao bà lại khóc ?" Giản Tử Hạo cầm khăn giấy đưa đến cho Từ Tú Liên .


      " phải vậy, Hạo Hạo vẽ đẹp vô cùng, là bà nội bị bụi bay vào mắt rồi." Từ Tú Liên hít mũi cái.


      Bà nội kéo tay Từ Tú Liên, thấy Từ Tú Liên thay đổi hoàn toàn "Được rồi, con đừng khóc nữa kẻo làm Hạo Hạo sợ."


      "Đúng vậy mẹ đừng để ý đến chuyện qua." Giản Nhuỵ Ái bưng trà đưa đến Từ Tú Liên "Con mời mẹ uống trà !"


      "Có thể tại mẹ già rồi, quên được chuyện gây ra." Từ Tú Liên xoa xoa mặt lau nước mắt rồi gượng gạo


      "Con là người già, vậy mẹ đây tóc bạc trắng rồi phải tính là người gì hả ?" Bà nội cười .


      Giản Tử Hạo nhìn bà nội và Từ Tú Liên cũng góp chuyện "Hai người đều già, hơn nữa còn xinh đẹp trẻ hơn tuổi."


      Bản tính phụ nữ đều thích nghe người khác khen, tất cả mọi người đều cười ồ vui vẻ.


      Bà nội ôm Giản Tử Hạo, quay về phía Giản Nhuỵ Ái ngồi bên cạnh : "Hạo hạo dẻo miệng ngọt, biết là giống ai? Mọi người nhìn xem mặt Hạo lúc nào cũng lạnh, Tiểu Nhụy chẳng thấy khéo miệng thậm chí còn ngốc nghếch chút, vậy mà làm sao lại sinh ra đứa con biết ăn khéo miệng đến thế?"


      "Cụ nội thích nghe Hạo Hạo sao?" Giản Tử Hạo nước mắt lưng tròng nhìn bà nội.


      "Thích chứ, cụ nội quá thích nghe con chứ."


      "Bà nội đừng nuông chiều Hạo Hạo." Giản Nhuỵ Ái ôm lấy Giản Tử Hạo từ tay bà nội, dù sao Giản Tử Hạo cũng lớn sợ làm bà nội mệt.


      "Mẹ ghen tỵ vì con được bà nội thương, cụ nội phải ?" Giản Tử Hạo xem thường to khiến Giản Nhuỵ Ái á khẩu trả lời được, biết phản bác như thế nào. Tai sao lai sinh ra đứa con thông minh nghịch ngợm lại thích gây chuyện với như vậy ?


      Đúng là đứa bé vừa khiến cho người khác vừa ghét lại vừa thích thể giận nổi nó


      Đơn Triết Hạo ngồi cạnh chuyện với Đơn Mộ Phi.


      Đơn Mộ Phi : "Đúng là tre già măng mọc, con làm cho tập đoàn Đan thị phát triển lớn mạnh hơn rất nhiều"


      " có gì?" Mặc dù Đơn Triết Hạo tiếp nhận vợ chồng Đơn Mộ Phi nhưng vẫn chưa thực thoải mái chuyện cùng họ, dừng chút : "Nếu ở nhà thoải mái cha có thể quay về tập đoàn để làm việc"


      Nghe Đơn Triết Hạo vậy, Đơn Mộ Phi vô cùng cảm động, dù sao công ty là do ông sáng lập và phát triển, công ty giống như đứa con của ông " cần. . . . . . Cha cũng già rồi, rất nhiều chuyện làm được."


      Hai người lâm vào trầm mặc, có lẽ đàn ông chuyện với nhau là như vậy, cần quá nhiều cũng có thể biết đối phương nghĩ gì.


      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      Đơn Triết Hạo ngồi ở phòng làm việc, chuyên chú nhìn tài liệu báo cáo. Bởi vì chơi hơn nửa năm, công ty có quá nhiều chuyện phải xử lý, gần đây Đơn Triết Hạo phải tăng ca làm việc liên tục..


      Y Thiếu Thiên nặng nề gõ cửa vào, định nhưng ấp úng biết bắt đầu từ đâu..


      " xảy ra chuyện gì?" Đơn Triết Hạo ngẩng đầu hỏi, có thể để cho Y Thiếu Thiên lúng túng như vậy nhất định xảy ra chuyện rất lớn..


      "Vương Hạo vượt tù trốn ra, tại biết đâu." Y Thiếu Thiên nuốt nước bọt .


      Mọi người biết nếu Vương Hạo trốn ra khỏi ngục giam chắc chắn tìm Đơn Triết Hạo báo thù, bởi vì chính Đơn Triết Hạo bắt vào ngục giam


      Đơn Triết Hạo dừng lại ngẩng đầu "Thế nào? tìm được hành tung của à?"


      Bình thường nếu biết Vương Hạo chạy ra khỏi ngục giam, Y Thiếu Thiên cũng truy tìm bắt được người rồi mới tới với Đơn Triết Hạo. Nhưng lần này lại chạy đến báo cáo thấy người tất nhiên là tìm thấy..


      "Đúng, chúng tôi tìm khắp mọi nơi rồi. Người này rất gian trá dùng điện thoại di động nên cũng cách nào dùng GPS tìm được . đều sử dụng điện thoại công cộng hoặc máy gọi tự động sau đó phá hủy luôn. Chúng tôi căn bản là có cách nào tìm được , khi tìm được tín hiệu của và chạy đến cũng có ở đây chỗ đó nữa". Y Thiếu Thiên vận dụng tất cả mọi biện pháp tìm kiếm nhưng hề thu được kết quả..


      Phía cảnh sát cũng tích cực truy tìm nhưng chút tăm hơi cũng có.


      tại Y Thiếu Thiên chỉ còn biết báo cáo tình cho Đơn Triết Hạo xem có cách xử lý khác .


      Đơn Triết Hạo nhíu chặt lông mày " điều tra các mối liên quan đến Vương Hạo chưa."


      " điều tra rồi. ngờ đến trước kia còn là thành viên của tổ chức Dong Binh Đoàn, những người thuộc tổ chức đó có kỹ năng chạy trốn; có thể đó là nguyên nhân chúng ta cách nào tìm được hành tung của ." Y Thiếu Thiên lấy ra tư liệu. điều tra cẩn thận nhất đưa cho Đơn Triết Hạo


      Đơn Triết Hạo cầm lấy tài liệu, tay tự giác nắm chặt thành nắm đẫm "Phái thêm vệ sĩ đến Đan gia,bảo vệ bọn họ toàn bộ 24 giờ, đặc biệt chú ý bảo vệ Tiểu Nhụy, nếu Vương Hạo muốn báo thù rất nhanh động thủ."


      "Đúng vậy." Y Thiếu Thiên cung kính .

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 215: Nhóm máu khác nhau

      Giản Nhuỵ Ái ngồi xe muốn đón Giản Tử Hạo tan lớp, mỉm cười rực rỡ nhìn nhà cao tầng ven đường, nếu có người nhìn thấy Giản Nhuỵ Ái mỉm cười phía bên trong xe cũng thể tự kìm chế mà mỉm cười.


      Tâm tình Giản Nhuỵ Ái vô cùng thoải mái lại thấy thời tiết mát mẻ nên muốn mang Giản Tử Hạo đến thăm Trác Đan Tinh và Quyền Hàn.


      Xe từ từ lái về phía đối diện cổng trường học, quay cửa kính xe xuống, nhìn thấy Giản Tử Hạo chạy đến: "Mẹ. . . . . ."


      "Hạo Hạo, đứng im bên đó đợi, mẹ sang đón con."


      Nhưng. . . . . . Lúc Giản Nhuỵ Ái vừa bước xuống xe lại xảy ra chuyện.


      ‘ Két…….. ’ tiếng, máu đầy đường cái, người đường kinh sợ. Thời gian như dừng lại, vật giống như cũng dừng lại, mây đen bao phủ ở bầu trời.


      Kẻ lái xe gây tai nạn thoáng chốc chạy thoát, thấy bóng dáng đâu nữa.


      Giản Nhuỵ Ái tăm tối mặt mũi, muốn cất tiếng gọi nhưng cổ họng giống như bị hóc xương cá, phát ra được tiếng nào, nước mắt đầy mặt. Cả người mất hết sức lực lập tức té xỉu.


      Khi Giản Nhuỵ Ái giãy giụa mở mắt thấy phải ở lối bộ, mà ở trong gian phòng màu trắng đầy mùi thuốc.


      Giản Nhuỵ Ái vùng dậy, hoảng hốt tìm kiếm "Hạo hạo. . . . . ." Trong lòng Giản Nhuỵ Ái vô cùng khủng hoảng, có cảm giác Hạo Hạo xảy ra chuyện nên ở bên cạnh mình.


      "Phu nhân tỉnh lại rồi." Tài xế lo lắng .


      "Hạo Hạo đâu?" Giản Nhuỵ Ái giống như mất hồn hoảng hốt túm được cánh tay tài xế, điên cuồng kêu.


      Giản Nhuỵ Ái cách nào giữ được bình tĩnh khi nhìn thấy Giản Tử Hạo bị xe đụng phải mà mình hề năng lực cứu chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạo Hạo ngã nằm trong vũng máu đường. Loại đau đớn này giống như có cỗ xe nghiền nát trái tim


      Tài xế đỡ Giản Nhuỵ Ái, lo lắng : "Tiểu thiếu gia, được cấp cứu . . . . . ."


      Giản Nhuỵ Ái giãy giụa muốn xuống giường, muốn tìm Giản Tử Hạo, nó còn tuổi như vậy, mình nằm ở phòng phẫu thuật nhất định khiến nó rất sợ.


      "Xin thiếu phu nhân bình tĩnh lại, tiểu thiếu gia bình an thôi" Tài xế cố gắng an ủi Giản Nhuỵ Ái, nhìn hoảng hốt, đau lòng cũng khiến người khác đành lòng.


      Mặc kệ người khác ngăn cản Giản Nhuỵ Ái vẫn liều mạng chạy tìm phòng phẫu thuật. hành lang mọi người kỳ quái nhìn Giản Nhuỵ Ái, giống như nhìn kẻ điên.


      Giản Nhuỵ Ái chạy tới phòng phẫu thuật thấy cửa phòng vẫn đóng chặt, cứ liều mạng gõ cửa liên tục, tâm trạng cực kỳ đau lòng.


      Trước kia khi cha mẹ bị tai nạn cả người đầy máu cũng được đưa đến phòng phẫu thuật nhưng cuối cùng vẫn cứu được.


      Giản Nhụy Ái thể để Giản Tử Hạo giống như cha mẹ mình, thể mất Giản Tử Hạo, nếu điên mất. "Hạo hạo, con ra đây đừng hù dọa mẹ, cầu xin con nhanh ra ."


      Giản Nhuỵ Ái hoảng sợ giống như ngày tận thế đến gần, gào khóc đến khàn cả giọng nhưng cũng có ai có thể giúp mang Hạo Hạo ra cho .


      Cửa đột nhiên bị mở ra, Giản Nhuỵ Ái thấy vậy muốn vào nhưng lại bị người khác giữ chặt cho vào "Các người buông tôi ra, buông tôi ra, tôi cho phép các người bắt con của tôi , đó là con trai của tôi , ai cũng được giành khỏi tôi".


      Giản Nhuỵ Ái đau lòng gào khóc giống như giành giật với Tử Thần. vô cùng lo lắng hoảng loạn sợ Giản Tử Hạo qua khỏi.


      "Tiểu thư bình tĩnh chút, chúng tôi tích cực cấp cứu bệnh nhân. Nếu như còn có người gây náo loạn ảnh hưởng đến hiệu quả cấp cứu của bác sĩ".


      Tài xế đỡ Giản Nhuỵ Ái, "Thiếu phu nhân đừng quá kích động như vậy, tiểu thiếu gia có chuyện gì, để tôi đỡ về phòng nghỉ ngơi chút"


      " được, tôi thể để cho Hạo Hạo nằm ở bên trong, bọn họ mang Hạo Hạo mất, tôi thể rời " Giản Nhuỵ Ái khóc lớn.


      Tài xế cũng đau lòng, nước mắt đầy mặt "Thiếu phu nhân hãy kiên cường lên, tiểu thiếu gia có chuyện gì, bác sĩ cứu cậu ấy tỉnh lại, chúng ta qua bên kia chờ tin tức được ?"


      Giản Nhuỵ Ái vô lực gật đầu để mặc cho tài xế đỡ đến ghế dựa ngồi xuống, sắc mặt nhợt nhạt, cảm giác sợ hãi từng giây từng phút càng tăng lên.


      "Hạo. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái cầm điện thoại di động lên khóc lớn.


      Đơn Triết Hạo nghe được Giản Nhuỵ Ái khóc, cả trái tim nhảy lên, tay cầm điện thoại di động run rẩy, hỏi "Em ở đâu? xảy ra chuyện gì?"


      Giản Nhuỵ Ái nghẹn ngào : " nhanh đến đây , Hạo Hạo xảy ra chuyện."


      Đơn Triết Hạo cả người cứng ngắc, cau mày, biết bao lâu mới tìm được giọng của mình: "Đừng sợ, lập tức đến đó ngay". xong, cúp điện thoại, lập tức đến phòng làm việc của Y Thiếu Thiên dặn dò : "Cậu điều tra xem chiếc xe gây tai nạn đường xx có gì khác thường "


      Y Thiếu Thiên hiểu nhưng vẫn đứng lên gật đầu điều tra.


      Thời điểm Đơn Triết Hạo chạy tới bệnh viện, nhìn thấy Giản Nhuỵ Ái ôm vai run lẩy bẩy ngồi ghế, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng hoảng sợ.


      "Tiểu Nhụy!" Đơn Triết Hạo đau lòng ôm lấy Giản Nhuỵ Ái.


      "Hạo. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái cảm nhận được cái ôm quen thuộc của Đơn Triết Hạo, vòng tay ôm lấy Đơn Triết Hạo, kìm nén được khóc lớn "Hạo, làm thế nào? Làm thế nào bây giờ? Hạo Hạo bị xe đâm ngã, liệu con có giống cha mẹ em tỉnh lại nữa ?


      Nước mắt kìm nén nổi chảy ra như suối nện vào lòng Đơn Triết Hạo. Bàn tay to lớn lau nước mắt giúp Giản Nhuỵ Ái, đem Giản Nhuỵ Ái ôm vào trong ngực, "Đừng khóc, Hạo Hạo việc gì đâu, nó là đứa bé kiên cường, nhất định vượt qua kiếp nạn này".


      " vậy sao?" Giản Nhuỵ Ái vẫn băn khoăn liệu có thể tin tưởng lời của mọi người sao?


      "." Đơn Triết Hạo kiên định : " nhất định tìm cách, để Hạo Hạo xảy ra chuyện."


      Đơn Triết Hạo vừa dứt lời có ba bốn bác sĩ chạy đến, "Đơn tiên sinh. . . . . ."


      "Đừng nhiều lời nữa, nhanh vào giúp tay, tôi muốn đứa bé được cứu sống" Đơn Triết Hạo ra lệnh.


      "Dạ dạ. . . . . ." tất cả các bác sĩ dám chậm trễ, vội vàng vào phòng cấp cứu.


      Đây là mấy bác sĩ do Đơn Triết Hạo gọi trước khi đến bệnh viện. Họ đều là các chuyên gia đầu ngành, nổi tiếng thế giới. Để họ cấp cứu tỷ lệ cứu chữa cho Giản Tử Hạo nhiều hơn sớm bình phục hơn.


      Đơn Mộ Phi cũng mang theo bà nội và Từ Tú Liên chạy đến, vừa nhìn thấy Đơn Triết Hạo và Giản Nhuỵ Ái, bà nội khóc hỏi "Chắt của tôi đâu?"


      "Bà nội, Hạo Hạo vẫn còn ở trong phòng phẫu thuật cấp cứu."


      Từ Tú Liên vội đỡ bà nội sợ bà nội bị ngã, bà nội vừa khóc vừa hỏi: "Tại sao có thể như vậy? Chắt của bà đáng thương. Ai mà ác thế, đến đứa bé cũng đụng phải, quá là có lương tâm."


      "Mẹ đừng khóc nhiều kẻo mệt, Hạo Hạo nhất định bình an vô ." Từ Tú Liên vỗ lưng bà nội an ủi.


      Bà nội xoa xoa nước mắt, "Đúng, Hạo Hạo nhà chúng ta biết điều lại hiểu chuyện nhất định kiên cường vượt qua"


      Cửa phòng phẫu thuật lại lần nữa bị mở ra, bác sĩ bên trong bước ra "Đơn tiên sinh, bệnh nhân mất máu quá nhiều cần phải truyền máu, mọi người trong nhà bàn bạc xem xem ai là người truyền máu."


      "Tôi. . . . . ."


      "Tôi. . . . . ."


      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      " cần nhiều người như thế, chỉ cần người là được rồi."


      "Để con !" Đơn Triết Hạo đứng lên ra quyết định. Xoay người nhìn Giản Nhuỵ Ái, "Em đừng lo, hãy tin tưởng nhất định cứu được Hạo Hạo"


      "Vâng!" Giản Nhuỵ Ái rưng rưng gật đầu nhìn theo bóng dáng Đơn Triết Hạo vào phòng xét nghiệm.


      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tất cả mọi người yên lặng chờ kết quả xét nghiệm.


      Bác sĩ đến hồ nghi nhìn mọi người ấp úng "Đơn tiên sinh, và bệnh nhân cùng nhóm máu"

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 216: Máu RH tính

      " cùng nhóm máu?" Đơn Triết Hạo khẽ cau mày, túm lấy cổ áo bác sĩ quát: "Đó là con tôi, tại sao lại cùng nhóm máu?"


      Giản Nhuỵ Ái thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm bác sĩ, thể tin được lời vừa nghe được, sắc mặt tái nhợt, hiểu chuyện gì xảy ra.


      Bác sĩ cũng kinh hoàng vội giải thích: "Chúng tôi xét nghiệm cẩn thận và phát nhóm máu của Đơn tiên sinh và bệnh nhân hoàn toàn phù hợp, Đơn tiên sinh là nhóm máu O mà bệnh nhân lại là nhóm Rh tính!"


      "Cái gì?" Giản Nhuỵ Ái thể tin được, "Tôi cũng có máu nhóm O, làm sao có thể như thế. Bác sĩ hãy kiểm tra xem có nhầm lẫn chỗ nào "


      Tất cả mọi người cũng ngạc nhiên hiểu chuyện gì xảy ra. Nếu cả hai người đều có nhóm máu O thể nào sinh ra con thuộc nhóm rh tính được. Nếu vậy Giản Tử Hạo phải là con của Giản Nhụy Ái và Đơn Triết Hạo con của bọn họ nơi nào?


      thể nào, Giản Nhụy Ái dám nghĩ tiếp, cảm giác hô hấp càng lúc càng nặng nề. Đơn Triết Hạo trầm mặt, rút súng chỉ vào đầu bác sĩ "Ông lại lần nữa xem có đúng Hạo Hạo có máu nhóm rh tính ?"


      Bác sĩ bị doạ sợ chân run cầm cập, vội vàng gật đầu cái, "Đúng vậy, nhóm máu rh tính là nhóm vô cùng hiếm gặp. Đa số mọi người biết máu có bốn nhóm gồm các nhóm A, B, O, AB. Đó là phân loại theo hệ thống ABO. Nhưng ra chỉ có bốn loại theo hệ ABO đó mà còn có hệ thống Rh gồm Rh dương tính hoặc Rh tính."


      "Bác sĩ, các người kiểm tra kỹ chưa, lời như thế là thể lung tung, hại chết người." Đơn Mộ Phi cũng vô cùng kinh ngạc.


      "Trước mắt cứu người quan trọng hơn." Đơn Triết Hạo thu hồi súng lục, mặc kệ như thế nào cũng phải cứu được đứa bé những chuyện khác chỉ có thể từ từ sau.


      Bác sĩ thở dài, "Đan tiên sinh, nhóm máu Rh tính là máu rất hiếm, kho máu của bệnh viện có, nếu như điều động từ các bệnh viện khác có thể cần phải thời gian, hơn nữa loại máu này là máu hiếm nên có thể các bệnh viện khác cũng thể có ."


      Thân thể Giản Nhuỵ Ái lập tức mềm nhũn, vô lực dựa vào người Đơn Triết Hạo.


      Đơn Triết Hạo quát: "Vậy các người mau nghĩ biện pháp!"


      Bác sĩ gật đầu hoảng hốt "Chúng tôi kịch liệt tìm, mọi người yên tâm". Sau đó vội chạy .


      Gian phòng yên tĩnh nếu như có cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được.


      "Hạo! Tại sao có thể như vậy? Hạo Hạo phải là con chúng ta vậy con chúng ta ở nơi nào?" Giản Nhuỵ Ái nước mắt đầy mặt vô cùng hoang mang hỏi Đơn Triết Hạo. biết xét nghiệm ADN là chính xác lừa được người.


      Từ Tú Liên cũng đau lòng "Tiểu Nhụy, trước cần lo nhiều như vậy, chữa khỏi cho Hạo Hạo mới chính là mấu chốt, dù sao Hạo Hạo cũng là con của hai người nhiều năm như vậy."


      Bà nội đứng ra mà : "Đúng a! Mặc kệ như thế nào Hạo Hạo vẫn là cháu của chúng ta. Khi Hạo Hạo tỉnh lại thể để cho nó biết chuyện này."


      "Đúng rồi nhanh tìm máu để cứu Hạo Hạo, nhanh lên chút. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái vẫn khóc.


      Đơn Triết Hạo kiên định gật đầu đồng ý, mặc kệ bỏ ra giá gì nhất định tìm cách cứu chữa cho Hạo Hạo.


      Tiền bạc nhiều phát huy tác dụng trọng yếu ở thời khắc mấu chốt. Khi tin tức truyền tập đoàn Đan thị treo giải thưởng mười triệu để tìm kiếm loại máu đặc biệt, tới 10 phút sau có rất nhiều người tìm đến xin làm xét nghiệm máu, rốt cuộc cũng tìm được người có nhóm máu phù hợp với Giản Tử Hạo.


      Bác sĩ có được máu Rh tính đem Giản Tử Hạo từ cõi chết cứu về. tại có chuyện nguy hiểm nữa chỉ phải chờ đợi Hạo Hạo tỉnh lại.


      Trong phòng nghỉ ngơi sang trọng, mọi người im lặng chuyện, sắc mặt đắm chìm suy tính chờ đợi Giản Tử Hạo tỉnh lại.


      Thời gian từng giây từng phút nặng nề trôi qua Từ Tú Liên nắm tay Giản Nhuỵ Ái, "Tiểu Nhụy, đừng quá lo lắng, Hạo Hạo là đứa bé ngoan, nhất định bình an vô ."


      "Cám ơn mẹ!" Giản Nhuỵ Ái ngước mắt nhìn Từ Tú Liên cười cười, lòng Giản Nhụy Ái rất loạn, con của mình đột nhiên lại bị người ta phải là con đẻ, vậy con ruột của ở nơi nào?


      Trong lòng mọi người đều có rất nhiều thắc mắc băn khoăn nhưng đều cố gắng làm như chưa có chuyện gì. Giản Nhụy Ái vừa lo lắng cho an nguy của Hạo Hạo vừa muốn tìm hiểu chuyện xảy ra mà biết bắt đầu từ đâu.


      Bỗng cửa bị đẩy ra rồi y tá vào thông báo "Đơn tiên sinh, bệnh nhân tỉnh, mọi người có thể vào thăm nhưng nên quá lâu, bệnh nhân cần nhiều thời gian để nghỉ ngơi." Y tá tỉ mỉ .


      Đơn Triết Hạo nghe Giản Tử Hạo tỉnh lại liền nhanh chóng ra khỏi cửa, chạy thẳng tới phòng bệnh của Giản Tử Hạo. Mọi người cũng vội vàng theo.


      Ánh mặt trời dịu dàng chiếu giường bệnh, Giản Tử Hạo nằm giường băng gạc băng kín đầu, sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn thấy thấy mọi người lập tức oà khóc "Mẹ. . . . . ."


      "Hạo Hạo . . . . . ." Giản Nhụy Ái đau lòng vội vàng tiến lên ôm lấy Giản Tử Hạo, lau sạch nước mắt cho cậu bé.


      "Hạo Hạo cho cụ biết con có khó chịu chỗ nào ?" Bà nội lo lắng hỏi, nhìn cả người Giản Tử Hạo nhiều vết thương càng đau lòng chịu được oán trách biết người nào lại độc ác như vậy, đến đứa bé cũng bỏ qua cho.


      "Cụ nội, con là đau!" Giản Tử Hạo ngoan ngoãn kêu, nước mắt rơi ra, đứa bé người bị nhiều vết thương như vậy nhất định khóc, "Mẹ, con chết chứ"


      "Đứa ngốc. sao đâu, mẹ để cho con gặp chuyện may." Giản Nhụy Ái đau lòng nhìn Giản Tử Hạo. Từ Giản Nhụy Ái chăm sóc bảo vệ Hạo Hạo vô cùng cẩn thận, cũng để cho con bị vết trầy xước nào mà tại Hạo Hạo có thể dũng cảm chịu đựng các vết thương như thế khiến vui mừng.


      "Làm sao mẹ lại khóc? Có phải tại Hạo Hạo khóc nên mới chọc giận làm mẹ khóc. Hạo Hạo khóc nữa nên mẹ cũng đừng khóc." Giản Tử Hạo muốn lau nước mắt mặt, lại phát tay mình ghim dây truyền dịch.


      "Hạo Hạo đừng lộn xộn, mẹ khóc phải là bởi vì nguyên nhân này." Giản Nhuỵ Ái dừng chút, ôm chặt Giản Tử Hạo, "Mẹ khóc, là bởi vì Hạo Hạo tỉnh lại, Hạo Hạo bỏ mẹ lại mình". Giản Nhụy Ái cố gắng lau nước mắt, mặc kệ thế nào cũng muốn làm gương tốt cho con.


      "Mẹ đừng lo, Hạo Hạo là con trai trong nhà, làm sao có thể cần mẹ chứ?" Hạo Hạo nín khóc, tươi cười. Trẻ con tâm tình thay đổi nhanh, khóc liền khóc đùa liền cười ngay được.


      Lời của Hạo Hạo làm cho mọi người lớn trong phòng rất chua xót, nhưng mọi người lựa chọn né tránh, cho Giản Tử Hạo biết thân thế của cậu bé. Có lẽ chờ Hạo Hạo lớn lên rồi cho biết cũng muộn .


      "Hạo Hạo là ngoan! Vừa dũng cảm vừa biết thương mẹ." Đơn Triết Hạo đứng bên cạnh Giản Tử Hạo, cúi người nhìn Giản Tử Hạo động viên cậu bé..


      "Có ? Con rất ngoan sao?" Giản Tử Hạo vô tội nhìn Đơn Triết Hạo muốn được xác định đáp án.


      "Đúng, Hạo Hạo là bé ngoan, chờ con khỏi bệnh ba dẫn con Disneyland chơi, có được ?" Đơn Triết Hạo khẳng định với con.


      Lời này khiến Giản Tử Hạo vô cùng hưng phấn, ánh mắt vui vẻ : "Có ba? Ba thể gạt con, nếu con tức giận chơi với ba nữa."


      " lừa gạt con đâu, nếu chúng ta cùng ngoắc tay nha?" Đơn Triết Hạo hỏi.


      Giản Tử Hạo ánh mắt sáng rực vui vẻ, gật đầu cái, "Tốt! Ngoéo tay ngoéo tay, ai gạt người là chó "


      "Hạo Hạo ngoan" Đơn Triết Hạo đau lòng ôm lấy cậu bé vào trong lòng, "Đợi thân thể Hạo Hạo bình phục ba dẫn con và mẹ du lịch vòng quanh thế giới."


      Ở Đơn Triết Hạo dụ dụ dỗ, Giản Tử Hạo ngủ thiếp .

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 217: Tin tức kinh thiên động địa.

      Mấy ngày trôi qua, tất cả mọi người thay phiên nhau chăm sóc Hạo Hạo. Giản Nhuỵ Ái chăm sóc Giản Tử Hạo rất nhiều ngày. Tối hôm nay Đơn Mộ Phi kiên quyết bắt Giản Nhụy Ái phải về nhà nghỉ ngơi mặc cho Giản Nhuỵ Ái muốn để người cao tuổi thức đêm, nhưng mà Đơn Mộ Phi mực kiên trì, nên Giản Nhụy Ái phải bất đắc dĩ trở về.


      "Thiếu phu nhân trở về rồi, có muốn uống chút canh để bồi bổ thân thể ?" Dì Ngọc hỏi khi nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của Giản Nhuỵ Ái. Ở bệnh viện chăm sóc Giản Tử Hạo, nên Giản Nhụy Ái quan tâm đến việc ăn uống thất thường của bản thân .


      Giản Nhụy Ái cười : " cần đâu, tôi chỉ muốn lên tắm rửa chút thôi. À dì Ngọc thấy Hạo về chưa?"


      "Cậu chủ vừa trở về lâu, xong lại vào luôn phòng làm việc". Dì Ngọc đáp lời.


      "Vâng, cám ơn dì Ngọc!" Giản Nhuỵ Ái cười cười với dì Ngọc, xoay người lên lầu, mấy ngày vội vàng bệnh viện chăm sóc Giản Tử Hạo cũng có thời gian lo lắng cho Đơn Triết Hạo. Vừa tới thư phòng, nghe được cuộc chuyện trong thư phòng khiến cho Giản Nhụy Ái vô cùng kinh hãi.


      "Chuyện Vương Hạo điều tra đến đâu rồi?" Đơn Triết Hạo lạnh lẽo hỏi


      Y Thiếu Thiên cầm túi xách trong tay đưa cho Đơn Triết Hạo, nghiêm túc qua: "Đây là túi xách của Hạo Hạo, ở trong đó tìm được tờ giấy Vương Hạo để lại. đó viết chuyện xảy ra với Hạo Hạo chỉ là bắt đầu, tiếp sau có nhiều chuyện lớn hơn nữa. Thêm vào nữa muốn chơi đùa với nhưng trò chơi do quyết định."


      Đơn Triết Hạo mặt trầm lạnh lẽo, cầm túi xách trong tay, hung hăng đấm mạnh xuống bàn, trong suy nghĩ của Đơn Triết Hạo ai dám uy hiếp tại Vương Hạo lại ngông cuồng uy hiếp được , trong lòng Đơn Triết Hạo có chút hốt hoảng.


      Dù sao nếu thân mình Đơn Triết Hạo cần lo sợ nhưng tại mọi người trong gia đình đều có nguy hiểm rình rập nên nhất định phải bảo vệ tốt cho người nhà của mình.


      Giản Nhuỵ Ái đứng ở cửa nghe bọn họ thảo luận, sắc mặt tái mét có nghĩ đến chuyện xảy ra với Hạo Hạo phải tai nạn giao thông mà là có người cố ý mưu hại.Giản Nhụy Ái hoảng hoảng hốt hốt, thân thể run lẩy bẩy, người đàn ông tên Vương Hạo này phải bị giam trong tù, tại sao lại xuất ở bên ngoài. Nhớ tới tội ác kinh khủng của trong dạ dày cuộn trào như gặp phải đồ ăn thiu thối.


      Giản Nhuỵ Ái mệt mỏi vì thiếu ngủ, lại nghe được tin tức vô cùng kinh thiên động địa tinh thần chịu nổi, trước mắt tối sầm, nặng nề ngã lăn ra bất tỉnh mặt đất.


      ‘ Rầm’ tiếng, Đơn Triết Hạo quay đầu lại nhìn thấy Giản Nhuỵ Ái ngã xuống liền vội vàng chạy tới ôm lấy Giản Nhuỵ Ái, "Tiểu Nhụy, làm sao vậy? Nhanh tỉnh lại"


      Y Thiếu Thiên quan sát Giản Nhuỵ Ái, biết Đơn Triết Hạo bị tình che mờ mắt, nếu theo kinh nghiệm có thể nhìn ra Giản Nhuỵ Ái chỉ bị té xỉu, chuyện lớn gì, thế nhưng Đơn Triết Hạo lại nhận ra những chuyện này, trong mắt tràn đầy lo lắng.


      Y Thiếu Thiên nhắc nhở : "Tổng giám đốc Đơn hãy ấn vào nhân trung của Giản tiểu thư "


      Đơn Triết Hạo lấy lại bình tĩnh vội làm theo lời Y Thiếu Thiên, rốt cuộc Giản Nhuỵ Ái có phản ứng, khẽ mở mắt, nhìn thấy Đơn Triết Hạo ôm mình cũng vội vàng vong tay níu lấy cổ Đơn Triết Hạo.


      Y Thiếu Thiên nhìn hai người bọn họ, thức thời tránh ra ngoài.


      "Hạo Hạo bị Vương Hạo làm hại phải ? muốn trả thù em mới cho xe gây tai nạn cho Hạo Hạo phải ? Cho nên là em hại Hạo Hạo!" Giản Nhuỵ Ái hốc mắt tràn ngập nước mắt rồi, nhịn được rơi đầy mặt.


      Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm Giản Nhuỵ Ái, ngón tay thon dài nhàng lau nước mắt mặt Giản Nhuỵ Ái, những giọt nước của làm Đơn Triết Hạo vô cùng đau lòng, thở dài hơi, muốn thấy Giản Nhuỵ Ái luôn nhận lỗi về mình, ràng đó phải là lỗi của Giản Nhụy Ái..


      Giản Nhuỵ Ái quá thiện lương, là người khiến Đơn Triết Hạo dễ dàng bị mất bình tĩnh, "Tiểu Nhụy, mọi chuyện phải là lỗi của em. Em cứ yên tâm tìm ra Vương Hạo để chịu trách nhiệm cho những chuyện gây ra"


      "Hạo. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái ngẩng đầu đưa mắt nhìn Đơn Triết Hạo, mới mở miệng : " phải tự bảo vệ tốt cho bản thân, cần đốii đầu với Vương Hạo, em sợ. . . . . ."


      Đơn Triết Hạo che miệng Giản Nhuỵ Ái cốc lên đầu Giản Nhuỵ Ái "Em thấy là loại người dễ dàng bị đánh bại sao?"


      " giống!" Giản Nhuỵ Ái rúc vào lồng ngực cường tráng của Đơn Triết Hạo, chỉ có nơi này mới để cho Giản Nhuỵ Ái có cảm giác an toàn, bị hốt hoảng lo lắng.


      Giản Nhuỵ Ái luôn cầu nguyện người thân xảy ra chuyện gì nếu khó mà chịu đựng nổi.


      Đơn Triết Hạo mỉm cười ấm áp, xiết chặt vòng tay khiến Giản Nhuỵ Ái càng dựa sát vào mình, dịu dàng vuốt ve mái tóc Giản Nhuỵ Ái, trông giống như ôm bảo vật quý nhất. Giản Nhuỵ Ái nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác được có người thương che chở.


      "Tiểu Nhụy, từ hôm nay phái vệ sĩ bảo vệ em suốt 24h nhé". Đơn Triết Hạo làm thế vì lo lắng bởi nắm được hành tung của Vương Hạo, lo lắng Vương Hạo đối phó gây chuyện cho Giản Nhuỵ Ái .


      Giản Nhuỵ Ái nghi ngờ nhìn Đơn Triết Hạo "Tại sao?" Giản Nhuỵ Ái thích lúc nào cũng luôn có người theo.


      " sợ Vương Hạo ra tay với em, tuyệt đối lưu tình tay đâu." Đơn Triết Hạo kiên định với suy nghĩ về Vương Hạo.


      Đơn Triết Hạo rất đau lòng vì bảo vệ tốt Giản Tử Hạo để cho Giản Tử Hạo bị thương nên bảo vệ nghiêm ngặt thể để Giản Nhụy Ái có chuyện xảy ra, nếu Đơn Triết Hạo sợ rằng mình bị điên.


      "Nhưng. . . . . . Em chỉ đến bệnh viện chăm sóc Hạo Hạo thôi mà!" Giản Nhuỵ Ái nghĩ bệnh viện là chỗ rất an toàn, có nhiều người nên Vương Hạo dám xuất .


      "Tiểu Nhụy thể ngoan ngoãn nghe lần sao, chẳng lẽ em muốn để lo lắng, muốn Hạo Hạo phải đối mặt sống chết mà thêm sợ hãi lo lắng vì em nữa" Đơn Triết Hạo biết Giản Nhuỵ Ái quan tâm bản thân mình, nhưng lại rất quan tâm người khác, nhìn ánh mắt dao động của Giản Nhuỵ Ái càng thêm dầu thêm mỡ : "Được thôi em quan tâm đến mọi người trong nhà sao?"


      "Được rồi! Em đồng ý với , đừng giống mấy người đàn bà thích khóc hai doạ ba thắt cổ chứ" Giản Nhuỵ Ái nhìn Đơn Triết Hạo tràn đầy cảm động.


      Nhìn Đơn Triết Hạo đẹp trai tài giỏi lại thận trọng quan tâm bảo vệ, chăm sóc mình, mặc kệ xảy ra chuyện gì chỉ cần Đơn Triết hạo ở bên cạnh nếu trời sập xuống Giản nhuỵ Ái cũng sợ.


      "Tiểu Nhụy, thân thể Hạo Hạo có tốt hơn nhiều chưa?" Mấy ngày nay Đơn Triết Hạo mải lo chuyện truy tìm Vương Hạo cũng có thời gian thăm Giản Tử Hạo nên biết thân thể Hạo Hạo như thế nào?


      " tốt hơn rất nhiều, bây giờ có thể chạy loạn khắp bệnh viện rồi". Thời điểm Giản Nhuỵ Ái về Giản Tử Hạo mặt mày vui vẻ, nhìn thấy Giản Tử Hạo phục hồi từng ngày cũng giảm bớt áy náy.


      Đơn Triết Hạo hiểu tâm tư của Giản Nhụy Ái nên biết có nên cho biết toàn bộ tình dù sao hôm nay Giản Nhụy Ái chịu đả kích nhiều, nếu như cho Giản Nhụy Ái lại sợ chịu đựng nổi mà té xỉu lần nữa..


      Giản Nhuỵ Ái ngước mắt, nụ cười như hoa sen mới nở, ngón tay bé vuốt ve gương mặt tuấn tú của Đơn Triết Hạo : "Tại sao cứ nhăn mày thế? Chẳng lẽ muốn Hạo Hạo mau bình phục hả".


      "Tiểu Nhụy. . . . . ." Đơn Triết Hạo kiên nhẫn nhìn Giản Nhuỵ Ái, bàn tay nắm chặt bàn tay bé của Giản Nhụy Ái "Mặc kệ Hạo Hạo phải con ruột của chúng ta nhưng từ lâu nay chúng ta vẫn thương nó như ruột thịt coi nó như con của chúng ta, em đừng suy nghĩ nhiều đến con ruột của chúng ta mà đau lòng nữa".

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 218: Tin tức của con ruột

      "Tiểu Nhụy. . . . . ." Đơn Triết Hạo kiên nhẫn nhìn Giản Nhuỵ Ái, bàn tay nắm chặt bàn tay bé của Giản Nhụy Ái "Mặc kệ Hạo Hạo phải con ruột của chúng ta nhưng từ lâu nay chúng ta vẫn thương nó như ruột thịt coi nó như con của chúng ta, em đừng suy nghĩ nhiều đến con ruột của chúng ta mà đau lòng nữa".


      Nghe những lời này của Đơn Triết Hạo khiến cho Giản Nhụy Ái khỏi áy náy dằn vặt bản thân "Em luôn coi Hạo Hạo là con ruột của mình còn về phần con của chúng ta, mặc kệ phải đến chân trời góc biển em vẫn muốn tìm được con. Hạo, hãy đồng ý với em tìm con của chúng ta. Chúng ta tìm Duệ Tường hỏi xem có khi ấy biết được tung tích của con chúng ta cũng nên "


      Giản Nhuỵ Ái xong liền vội vàng đứng lên muốn tìm ngay Cụ Duệ Tường nhưng bị Đơn Triết Hạo kéo lại "Tiểu Nhụy. . . . . ."


      "Thế nào? Chẳng lẽ muốn tìm được con của mình sao? Hạo. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái hốt hoảng hỏi.


      "Tiểu Nhụy hãy bình tĩnh, Duệ Tường tung tích của con với . . . . . ." Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhuỵ Ái sững sờ trợn to hai mắt liền buột miệng ra


      Giản Nhuỵ Ái túm lấy tay Đơn Triết Hạo, đó là ruột thịt máu mủ của hai người, mười tháng mang nặng đẻ đau sinh hạ đứa bé, mặc kệ biến thành cái dạng gì, Giản Nhụy Ái vẫn quý nó.


      "Đứa bé đâu? Nó ở nơi nào? mau dẫn con về cho em. Con của chúng ta là con trai hay con ?" Giản Nhụy Ái cuống quýt hỏi dồn dập Đơn Triết Hạo.


      Đơn Triết Hạo ôm chặt Giản Nhuỵ Ái bị kích động, tìm cách khuyên nhủ "Tiểu Nhụy cứ bình tĩnh nghe . Đứa bé là con , nhưng là. . . . . ."


      "Nhưng là thế nào? Hạo đừng làm em lo lắng chết mất, ràng xem nào" Giản Nhuỵ Ái nhớ tới TV rất nhiều đứa bé nhận cha mẹ mình bởi vì chúng cảm thấy bị cha mẹ vứt bỏ "Chẳng lẽ đứa bé cho là bị chúng ta vứt bỏ, cho nên nhận chúng ta".


      " phải vậy". Đơn Triết Hạo kiên định , nghĩ đến Giản Nhuỵ Ái nghĩ đến tình huống về đứa bé như thế.


      Giản Nhuỵ Ái lôi kéo Đơn Triết Hạo ấp a ấp úng, ép sắp nổi điên rồi, "Hạo. . ."


      "Tiểu Nhụy em kích động như thế làm sao ra được?" Đơn Triết Hạo cau mày chặt.


      "Được, em kích động nữa, nhanh chút chứ" Giản Nhuỵ Ái cố gắng áp chế nhịp tim của mình, để cho mình bình tĩnh lại.


      Giản Nhụy Ái hiểu tại sao mình lại để lạc mất đứa con của mình. Hơn nữa còn nuôi Giản Tử Hạo, chẳng lẽ là có người trộm đổi đứa bé.


      "Chuyện này em nhất định phải chịu đựng đừng quá đau lòng, con được xem là ra đời nên em được nghĩ ngợi nhiều và ngược đãi bản thân, hơn nữa chúng ta còn có Hạo Hạo"


      Giản Nhuỵ Ái hoàn toàn sửng sốt, coi như chưa nghe Đơn Triết Hạo chuyện, nhưng từ ánh mắt nghiêm túc của Đơn Triết Hạo có thể thấy được nghiêm trọng của vấn đề.


      Giọng êm ái mang theo lo lắng, " cho em biết ? Em chịu đựng, cũng kiên cường dũng cảm."


      "Em biết nghe lời. ra thời điểm em sinh con ra bác sĩ phát đứa bé bị chết, mà Duệ Tường sợ em đau lòng khổ sở còn muốn sống tiếp cho nên mới phải. . . . . ." Đơn Triết Hạo lo sợ nhìn Giản Nhuỵ Ái, thấy bộ dáng im lặng của càng khiến thêm đau lòng.


      "Cho nên mới như thế nào?" Giản Nhuỵ Ái theo bản năng đưa tay vuốt lên bụng mình, nghĩ đến mọi chuyện biến thành như vậy. Tại sao đứa bé lại chết từ trong bụng mẹ, mình phải là người mẹ tốt, bảo vệ được con mình.


      Đơn Triết Hạo lo lắng nhìn chằm chằm Giản Nhuỵ Ái tự trách bản thân: "Cho nên Duệ Tường đến nhi viện nhận đứa trẻ bị vứt bỏ đến thay thế con của chúng ta."


      "Tại sao có thể như vậy?" Giản Nhuỵ Ái òa khóc "Con chúng ta chết, chúng ta có con rồi."


      "Đừng khóc. . . . . ." Đơn Triết Hạo cũng đau lòng gạt nước mắt "Chúng ta cùng đứa bé vô duyên, đứa bé liền đưa Hạo Hạo đến với chúng ta, người chết thể sống lại nên chúng ta hãy dành tình đấy cho Hạo Hạo."


      "Ừm!" Giản Nhuỵ Ái nhắm mắt lại cầu phúc cho đứa con bạc mệnh của mình.


      Đơn Triết Hạo yên lòng thở dài hơi, giống như trút bỏ được tảng đá nặng trong lòng còn phải lo giấu giếm Giản Nhụy Ái nữa nên cảm thấy nhõm hơn nhiều, chỉ cần Giản Nhụy Ái luôn thương ở cạnh bên mình còn chuyện gì quan trọng nữa.


      Thời gian trôi qua, Vương Hạo gây ra bất kỳ chuyện gì khiến Đơn Triết Hạo càng thể lơ là mất cảnh giác, mà Giản Nhuỵ Ái vì áy náy bởi đứa con có cơ hội chào đời nên mọi đau lòng đều chuyển thành tình thương dành cho Giản Tử Hạo.


      Cả hai người đều tận tình chăm sóc thương Giản Tử Hạo, hưởng thụ khí ấm áp của gia đình ba người. Bỗng dưng điện thoại di động của Đơn Triết Hạo đổ chuông, nhìn màn hình thấy tên của Y Thiếu Thiên nên lập tức hỏi "Alô, có chuyện gì? "


      "Tổng giám đốc Đơn, chúng tôi tìm được hành tung của Vương Hạo, tại đến khu ăn uống vào quán cơm chiên ăn cơm." Y Thiếu Thiên vừa chuyện điện thoại vừa chăm chăm vào người ở bên trong quán, ngờ tên tội phạm truy nã, lại dám thong thả tự tin vào quán ăn cơm có thể thấy rất có tự tin hoặc là quá đần.


      Y Thiếu Thiên biết rằng người có thể tránh thoát truy tìm của cảnh sát và bọn họ phải là nhân vật đơn giản..


      Đơn Triết Hạo khẽ cau mày, trong lòng hiểu Vương Hạo tự nhiên lại xuất như thế, ràng là muốn dẫn dụ để tìm gặp mặt , Đơn Triết Hạo trầm cười, cảm thấy cũng tệ bởi cũng thích đấu trí cùng với những kẻ thông minh như thế


      "Tiểu Nhụy, chăm sóc tốt bản thân và Hạo Hạo, ra ngoài có chút việc". Đơn Triết Hạo dặn dò Giản Nhuỵ Ái, rồi nhanh chóng chạy gặp Vương Hạo.


      Giản Nhuỵ Ái lo lắng túm lấy tay Đơn Triết Hạo chăm chú nhắc nhở "Hạo, hãy cẩn thận chút khi giải quyết công việc rồi về ngay nha”.


      " biết rồi, em cứ yên tâm ở nhà với Hạo Hạo, đừng lo lắng dài dòng như người già thế" Đơn Triết Hạo xoay người rời , mặt là nụ cười hạnh phúc bởi có người quan tâm chờ đợi ở nhà.


      Giản Nhụy Ái có chấp nhặt câu trách của Đơn Triết Hạo bởi thấp thỏm lo lắng, hơn nữa mí mắt giật liên tục nên có chút vội vàng chứ cũng biết đối phó với Vương Hạo phải là chuyện dễ dàng bởi Vương Hạo phải nhân vật đơn giản. Nếu quá tinh ranh xảo quyệt Đơn Triết Hạo đích thân phải đến xử lý, chỉ cần gọi Y Thiếu Thiên giải quyết là được chứ cũng cần phiền phức như vậy.


      Chuyện này nhất định vô cùng nghiêm trọng!


      Y Thiếu Thiên ngồi ở quán cơm đối diện, lẳng lặng quan sát Vương Hạo dám lơ là, nhưng thấy bình thản ung dung ăn cơm thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên nhìn láo liên xung quanh, giống như chờ đợi ai đó, biết đợi người nào?


      Đơn Triết Hạo lái xe Bentley xuất , Y Thiếu Thiên vội vàng chạy đến "Tổng giám đốc Đơn"


      " như thế nào rồi?" Đơn Triết Hạo trầm hỏi.


      "Chúng tôi ở đây quan sát lâu rồi, ràng phải chỉ đến ăn cơm mà hình như là chờ ai đó." Y Thiếu Thiên vẫn nhìn chằm chằm Vương Hạo phía bên kia .


      Đơn Triết Hạo cười khẩy nhìn thấy Vương Hạo quay đầu nhìn về phía bên mình, giơ ly rượu lên như thay cho lời chào hỏi gặp mặt.


      "Xem ra đợi tôi ở chỗ này rồi. Ta muốn thấy Vương Hạo chạy thoát chỗ này, hôm nay nhất định phải bắt sống Vương Hạo. Mọi người chuẩn bị sãn sàng , tôi vào gặp ." Đơn Triết Hạo giao phó.


      "Dạ!" Y Thiếu Thiên kiên định trả lời.


      Vương Hạo nhìn thấy Đơn Triết Hạo xuất , khóe miệng mỉm cười hả hê, mọi người đều Đơn Triết Hạo thông minh tuyệt đỉnh sao chẳng thấy đúng chút nào thế, chỉ thấy Đơn Triết Hạo cũng tầm thường như thế thôi!


      "Tổng giám đốc Đơn là người bận rộn có nhiều thời gian nên tôi phải đợi khá lâu rồi mới thấy xuất ?" Vương Hạo đứng lên nghênh đón Đơn Triết Hạo, điệu cao ngạo khiến các khách hàng khác khó chịu quay đầu lại nhìn hai người.


      Đơn Triết Hạo trừng mắt nhìn chằm chằm Vương Hạo, hiểu muốn làm cái gì?


      "Vương Hạo, mày rất giỏi nên có thể tránh thoát được truy đuổi của tụi tao."


      Vương Hạo ung dung rót rượu đầy cốc xong mới trả lời: "Tổng giám đốc Đơn quá đề cao tôi rồi. Tôi biết mình đắc tội gì với tập đoàn Đan thị mà truy đuổi. cho biết phải do khả năng của tôi giỏi trốn chạy mà là do tay chân của vô dụng phí cơm nuôi mà thôi".

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :