1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 209

      Ban đêm, đầy sao sáng chói, khí nhàng khoan khoái, nam nghệ sĩ chơi đàn Violin. Đơn Triết Hạo mượn ánh nến, ánh mắt ấm áp nhìn Giản Nhụy Ái khẽ cười "Cạn chén!"


      "Cạn chén!" Giản Nhuỵ Ái nhìn chung quanh, trong mắt tràn đầy hạnh phúc thể tưởng tượng nổi, khẽ uống hớp rượu đỏ.


      Bọn họ ăn cơm tại tầng thượng của nhà hàng chuyên món ăn Tây, phong cảnh đẹp, có thể thấy toàn bộ phong cảnh Pari, nơi này rất cao khiến có cảm giác có thể chạm tới hái được các vì sao lung linh trời.


      Giản Nhuỵ Ái vui vẻ cắt thịt bò bít tết, ăn ngon lành.


      "Ăn ngon ?" Đơn Triết Hạo đem đĩa thịt bò bít tết được cắt đưa đến trước mặt đổi đĩa cho Giản Nhuỵ Ái.


      "Ăn ngon." Giản Nhuỵ Ái tiếp tục ăn rất ngon miệng. Đơn Triết Hạo im lặng nhìn Giản Nhuỵ Ái hồn nhiên ăn uống, thầm ước nếu thời gian có thể dừng lại hãy dừng lại ở thời khắc này.


      Đứng từ cao ngắm nhìn phong cảnh Paris các toà nhà cao tầng rực rỡ ánh đèn lung linh, mê hoặc lòng người.


      Đơn Triết Hạo đứng phía sau ôm Giản Nhuỵ Ái trong vòng tay, tựa cằm vào bả vai của , cứ như vậy lẳng lặng tận hưởng thời gian thuộc về riêng hai người.


      "Tiểu Nhụy, đời này đều muốn dắt tay em cùng tận hưởng cuộc sống hạnh phúc, vĩnh viễn ở bên cạnh em chia sẻ vui buồn cho đến lúc già , nếu em còn lại được cõng em, nếu có chết cũng chết sau em bởi để em độc thế giới."


      Nhất thời, tâm tình Giản Nhụy Ái buồn bực, vô cùng luống cuống, nhưng biết đó là thương cưng chiều của dành cho , đó là hạnh phúc.


      "Hạo. . . Cám ơn cho em nhiều vui vẻ, cám ơn để cho em hiểu hạnh phúc của thương, cũng cám ơn để cho em hưởng thụ những giây phút vui vẻ bên cạnh "


      Đơn Triết Hạo cúi đầu hôn Giản Nhuỵ Ái để ngăn khỏi suy nghĩ lan man, tham muốn đem cùng mình hòa làm thể.


      Ăn xong hai người tiếp tục lên thuyền thưởng ngoạn sông Seine, đây là con sông tuyệt đẹp trong mát, mỗi kiến trúc bên bờ cũng có thể soi bóng xuống dòng sông, ánh trăng sao lấp lánh, giống như mang cả bầu trời xuống trần gian.


      Hai người ôm nhau ngồi ghế dài, ngắm nhìn cảnh đẹp lung linh huyền ảo như ở cõi thần tiên. Đơn Triết Hạo yên tĩnh ngồi bên, ánh trăng mờ ảo chiếu lên gương mặt tuấn tú càng làm nổi bật nét đẹp quyến rũ của . người đàn ông tuấn đẹp trai, tổng giám đốc giàu có tài năng lại toàn tâm toàn ý thương , rất mực cưng chiều . Đó là hạnh phúc


      Ở thánh địa tình nhiều lãng mạn và nổi tiếng như Pari, các cặp tình nhân rất tự nhiên ôm hôn phố đông người, đó cũng là hình ảnh đầy lãng mạn đáng nhớ đối với phương Đông như Giản Nhuỵ Ái.


      Giản Nhuỵ Ái vòng tay dưới nách ôm lấy Đơn Triết Hạo, tựa mặt vào lồng ngực, lắng nghe nhịp tim vững vàng của Đơn Triết Hạo cũng khiến dâng trào hạnh phúc.


      "Em háo sắc" Đơn Triết Hạo mỉm cười.


      "Muốn sắc cũng để cho , đại sắc lang!" Giản Nhuỵ Ái nhìn tay Đơn Triết Hạo an phận ôm eo


      Đơn Triết Hạo cười gian: "Vậy hãy để cho đại sắc lang dạy cho em biết thế nào mới gọi là sắc chứ?"


      Giản Nhụy Ái cười tránh né vòng tay Đơn Triết Hạo ôm eo , hai người giằng co đuổi theo nhau, cười vui ồn ào góc đường. Mọi người xung quanh bị chú ý bởi tiếng cười hạnh phúc của đôi tình nhân trai tài sắc.


      Hôm sau


      Giản Nhuỵ Ái chịu được nhàm chán, muốn ra ngoài chơi. Mặc kệ Đơn Triết Hạo ngủ ngon vẫn phải lay gọi dậy chứ nếu chuyến du lịch thăm quan được nhiều. "Hạo, cần ngủ nhiều như thế, nhanh dậy để dẫn em chơi a!"


      Đơn Triết Hạo híp mắt, phiền não : "Đừng làm ồn, bị lệch múi giờ nên em để ngủ "


      " thể!" Nếu để Đơn Triết Hạo ngủ ai đưa chơi " nhanh ra khỏi giường. Em muốn chơi". Giản Nhuỵ Ái mặc kệ Đơn Triết Hạo bị mệt mỏi do chênh lệch múi giờ, đến nước Pháp để du lịch chứ phải để ngủ.


      "Em cần gấp gáp làm gì, chờ tỉnh ngủ mình ." Đơn Triết Hạo mắt nhắm mắt mở nhìn Giản Nhụy Ái nài nỉ.


      thể chờ đợi thêm nữa, Giản Nhụy Ái dùng sức lôi kéo tay Đơn Triết Hạo, nhưng Đơn Triết Hạo vẫn có phản ứng gì.


      " dậy mau! Em muốn chơi!" mất kiên nhẫn, cắn răng nghiến lợi . Ai là người vừa mới ngày hôm qua còn thề son sắt bảo vệ , chăm sóc tới lúc già mà hôm nay chỉ mải ngủ mặc kệ mình chẳng biết làm gì.


      Đơn Triết Hạo mắt nhắm mắt mở, cười rất quỷ dị, mè nheo "Em ôm cái dậy ngay". chờ Giản Nhuỵ Ái phản ứng liền bị Đơn Triết Hạo ôm vào lồng ngực, chỉ theo quán tính mà kêu lên: "A!"


      Với chiêu bài làm nũng và hù doạ của Giản Nhuỵ Ái rốt cuộc Đơn Triết Hạo chỉ có lựa chọn là đồng ý với cầu của .


      Paris là thành phố vô cùng phồn hoa đón tiếp người từ khắp nơi thế giới đến du lịch. Hôm nay rất mát mẻ, đường phố cũng đông vui hơn, nhưng chủ yếu là các cặp tình nhân.


      Đơn Triết Hạo nắm tay Giản Nhuỵ Ái dạo phố, Giản Nhuỵ Ái kìm nén được hưng phấn, tò mò ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, qua cửa hàng nào cũng ngạc nhiên thử sờ những món đồ được bày bán.


      đường phố đều lưu lại bóng dáng của hai người. Đơn Triết Hạo ở bên cạnh Giản Nhuỵ Ái, vừa làm hướng dẫn viên vừa bảo vệ an toàn cho Giản Nhụy Ái.


      Hai người vui vẻ dạo chơi. Qua mỗi cửa hàng đều muốn chụp ảnh cùng ma nơ canh được trang trí rất hấp dẫn.


      "Hạo, em muốn chụp ảnh cùng cái này." Giản Nhuỵ Ái hạnh phúc lôi kéo Đơn Triết Hạo đến bên ma nơ canh. Nhưng ngờ đó lại là người , khi hai người lại gần định chụp ảnh mới phát ra hơi thở nhè của người mẫu nghiêm trang diễn tả động tác đứng mẫu. Những người khác cũng tò mò đến xem.


      Hai người bịt mũi, bốn mắt nhìn nhau, phì cười, kéo tay bỏ chạy mất.


      "Hạo, xem bánh ngọt này" Giản Nhuỵ Ái đứng trước tủ kính nhìn thấy bánh ngọt hấp dẫn. Vốn định chỉ nhìn xem chút nhưng Đơn Triết Hạo lại kéo vào, mua cái ngon.


      Hai người cùng vui vẻ ăn, bốn mắt nhìn nhau, mỉm cười hạnh phúc. Nếu đem toàn bộ của cải thế gian để đổi cho bọn họ chắc chắn bọn họ cũng nguyện ý.


      Giản Nhuỵ Ái giúp Đơn Triết Hạo lau khóe miệng bị dính bánh ngọt, mà Đơn Triết Hạo cũng giúp Giản Nhuỵ Ái lau khóe miệng bị dính bánh ngọt .


      Bọn họ tới suối nước khoáng Cana, cũng rất náo nhiệt, nhiều người kể là nam hay nữ cũng nghe danh tiếng mà đến muốn uống hớp nước suối.


      Giản Nhuỵ Ái mắt cũng sáng rực đầy hào hứng khi đứng trước dòng suối khoáng nổi tiếng "Oa! Là suối khoáng Cana rất nổi tiếng đây. Hạo, chúng ta nhanh uống vài ngụm ".


      Đợi Giản Nhụy Ái đến gần đưa chai nước vừa lấy từ suối lên cho Đơn Triết Hạo thờ ơ nhìn dòng suối " cũng uống vài hớp " .


      "Mất vệ sinh quá, uống..., " Đơn Triết Hạo quay mặt muốn uống nước suối.


      "Nước suối tự nhiên mà, em nghe nếu cặp đôi nào cùng nhau uống nước suối Cana có thể mãi mãi hạnh phúc bên nhau. Nếu muốn uống coi như xong, xem về sau ai nguyện ý bên cạnh ".


      Giản Nhuỵ Ái tức giận hất tay Đơn Triết Hạo ra, xoay người bỏ .

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 210: làm 6 lần

      Giản Nhuỵ Ái tức giận hất tay Đơn Triết Hạo ra, xoay người bỏ .


      Bỏ lúc khá lâu mà thấy Đơn Triết Hạo đuổi theo, định quay lại tìm tính sổ nhìn thấy Đơn Triết Hạo cúi đầu lấy nước suối uống, bốn mắt nhìn nhau cùng bật cười.


      "Tiểu Nhụy, đem hạnh phúc của giao cho em" Đơn Triết Hạo đưa cho Giản Nhuỵ Ái chùm bóng bay nhưng cẩn thận bị tuột bay mất.


      Giản Nhuỵ Ái bĩu môi, nuối tiếc nhìn chùm bóng bay bay mất.


      " sao em chờ mua chùm khác" Đơn Triết Hạo chờ Giản Nhụy Ái kịp phản ứng vội vàng chạy tìm mua bóng bay khác. Giản Nhuỵ Ái muốn cần phải mua mới cũng kịp nữa rồi.


      Giản Nhuỵ Ái nhìn chung quanh thấy rất nhiều thứ hấp dẫn, tính tò mò trỗi dậy khiến cứ từ từ rời khỏi chỗ hẹn với Đơn Triết Hạo mà hay biết. Đợi đến khi giật mình nhận ra đứng ở chỗ hoàn toàn xa lạ, biết đường quay lại điểm hẹn.


      Đầu óc bấn loạn lo lắng, xung quanh đều là người xa lạ, ngôn ngữ bất đồng dù cho muốn hỏi người khác cũng có người hiểu và giúp đỡ . Giản Nhuỵ Ái hoang mang tiếp tục chạy tìm Đơn Triết Hạo mặc kệ biết đường nhưng cứ chạy chỉ mong sớm tìm được Đơn Triết Hạo.


      Giản Nhụy Ái hoảng sợ muốn khóc nhưng phải cố gắng kìm nén tiếng khóc, muốn để Đơn Triết Hạo nhìn thấy mình lo sợ.


      Đơn Triết Hạo mua được bóng bay về đến chỗ hẹn, nhìn thấy bóng dáng Giản Nhụy Ái đâu cũng cuống cuồng tìm kiếm gọi to “ Tiểu Nhụy,.....Giản Nhuỵ Ái…..”. Nhưng xung quanh chỉ có tiếng ồn ào đông người mà có tiếng Giản Nhụy Ái đáp lại..


      Hai người điên cuồng chạy khắp nơi mong nhanh chóng tìm ra nhau nhưng lại nhiều lần trời đất xui khiến gặp được nhau.


      Bỗng trước mắt Giản Nhụy Ái xuất người đàn ông to lớn cao ngạo, khuôn mặt tuấn nhưng đầy mồ hôi và sợ hãi cùng hơi thở gấp gáp trầm thấp đầy lo sợ "Tiểu Nhụy?"


      Giản Nhuỵ Ái vô cùng hoảng sợ bỗng tìm được cảm giác an toàn, oà khóc chạy tới, ôm cổ của Đơn Triết Hạo, giống như đứa trẻ "Hạo, Hạo. . . . . Em sợ muốn chết."


      Giản Nhuỵ Ái ôm chặt lấy Đơn Triết Hạo, mới vừa rồi Giản Nhuỵ Ái có cảm giác ngày tận thế đến với , sợ bao giờ được gặp lại biết mình có sống được nữa hay .


      Đơn Triết Hạo buông Giản Nhuỵ Ái ra, khẽ vuốt ve khuôn mặt Giản Nhuỵ Ái, ánh mắt đau lòng, thương tiếc, lo sợ giờ lại ngập tràn vui mừng bởi tìm được , ở trong mắt của Đơn Triết Hạo có thứ gì quan trọng hơn Giản Nhụy Ái, vừa lạc lúc suýt chút nữa dọa chết rồi.


      "Tiểu Nhụy, xin lỗi, thiếu chút nữa làm mất em rồi."


      Giản Nhuỵ Ái đưa tay lau nước mắt, lắc đầu cái, nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạo, " phải thế, xin lỗi, tại em lung tung nên mới bị lạc đường."


      "Đồ ngốc, về sau để em rời khỏi tầm mắt, vừa rồi làm sợ muốn chết." Đơn Triết Hạo vuốt ve gương mặt Giản Nhuỵ Ái, nhàng hôn lên trán mang theo tất cả chân tình dành cho mình .


      Hai người lại tiếp tục hành trình ngồi máy bay xuyên qua những đám mây trắng giống như chim nhạn bay lượn. Trong buồng máy bay yên tĩnh, vừa trải qua hoảng sợ khiến Giản Nhuỵ Ái mệt mỏi ngủ say, người đắp chăn màu trắng, ánh sáng chiếu vào gương mặt trắng hồng, tinh xảo.


      Đơn Triết Hạo im lặng ngồi bên cạnh say sưa ngắm nhìn Giản Nhụy Ái ngủ say trong lòng mình, nếu như thời gian có thể dừng lại hy vọng dừng lại ở lúc này. Cúi đầu hôn lên đôi môi hồng như chuồn chuồn lướt nước chỉ sợ đánh thức Giản Nhụy Ái.


      "Ừm!" Vẫn say ngủ nhưng trong tiềm thức Giản Nhuỵ Ái liếm môi cái, giống như được ăn kẹo, khẽ mỉm cười, chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu tìm tìm vị trí thoải mái rồi lại tiếp tục ngủ.


      Đơn Triết Hạo cúi đầu nhìn đưa tay vuốt ve gương mặt Giản Nhụy Ái. Vòng tay ôm chặt thân thể mềm mại vào ngực mình, để cho hai người càng thêm gần sát.Nhưng như thế lại chính tự làm khổ mình, Giản Nhụy Ái giống như chú mèo con nằm trong ngực Đơn Triết Hạo khiến ham muốn trong cơ thể của Đơn Triết Hạo rục rịch chộn rộn thức tỉnh thiêu đốt .


      Đơn Triết Hạo cũng biết tại sao cứ mỗi lần bên cạnh Giản Nhuỵ Ái dục vọng liền trỗi dậy, khả năng kìm chế và bản tính kiêu ngạo còn sót lại chút gì.


      Hơi thở nóng rực bao phủ vị trí nhạy cảm người Giản Nhuỵ Ái khiến thân thể khỏi run rẩy, lỗ chân lông dựng đứng lên. cần mở mắt, Giản Nhuỵ Ái cũng biết người nào đụng mình, lẩm bẩm : "Ưmh. . . . . . Hạo, đừng cử động, em mệt quá a!"


      Đơn Triết Hạo bật cười thành tiếng mặc dù thấy Giản Nhụy Ái vẫn ham ngủ, bàn tay Đơn Triết Hạo càng ngừng vuốt ve khắp thân thể Giản Nhụy Ái.


      Giản Nhuỵ Ái vung tay, muốn đẩy Đơn Triết Hạo ra, nhưng vô ích "Hạo, đừng động vào em nữa, em rất mệt"


      Đơn Triết Hạo thấy Giản Nhuỵ Ái vẫn chịu mở mắt ra càng tiếp tục hôn khắp mặt , nhưng vẫn nhắm chặt chịu mở mắt ra.


      "Em mệt mỏi như vậy sao? Ngày hôm qua chúng ta cũng muốn bao nhiêu lần mà?" Khóe miệng Đơn Triết Hạo cười gian .


      Giản Nhuỵ Ái mở trừng mắt, chuyện này rất quan trọng đối với danh dự của , coi như ngủ say cũng phải tỉnh lại, trừng mắt : "Cái gì gọi là có bao nhiêu lần? Bốn lần, cộng thêm lúc sáng sớm hai lần, tổng cộng sáu lần rồi."


      Ôi trời ơi!, Giản Nhuỵ Ái bừng bừng tức giận mới giật mình nghĩ đến mấy câu vừa . như vậy chẳng khác nào với Đơn Triết Hạo biết cả đêm qua chỉ nhăm nhăm đếm xem làm mấy lần, "Hạo. . . . . ." Hai tay nắm thành quả đấm đánh vào ngực Đơn Triết Hạo. Mặc dù muốn đánh Đơn Triết Hạo, nhưng là nàng dùng lực nhiều, dù sao cũng đành lòng đánh . Đơn Triết Hạo nắm lấy bàn tay bé của Giản Nhuỵ Ái, cười lớn. Cả máy bay tư nhân đều là tiếng cười hạnh phúc của Đơn Triết Hạo. Giản Nhuỵ Ái lười biếng rúc vào trong ngực Đơn Triết Hạo, ngáp cái, "Hạo, lúc nào đến ?"


      " rất nhanh, sắp đến nơi rồi!" Đơn Triết Hạo trìu mến ôm Giản Nhụy Ái trong vòng tay.


      "Tốt quá!" Giản Nhuỵ Ái vui mừng trốn vào trong ngực Đơn Triết Hạo, chờ đợi điểm du lịch tiếp theo của bọn họ.


      Provence tràn đầy ánh mặt trời địa phương, khắp nơi đều có rất nhiều hoa, Provence cũng là nơi đầy lãng mạn cung cấp chế tạo hương liệu nước hoa nổi tiếng.


      Mỗi trang trại hoa có phong cách riêng đầy quyến rũ và xinh đẹp, người dân rất thân thiện được mệnh danh là đại biểu đại diện cho thân thiện lịch lãm của nước Pháp , họ hội tụ tất cả ấn tượng nổi bật của con người Pháp.


      Lúc này đây cả cánh đồng hoa đung đưa trong gió như nhảy múa chào đón khách tới tham quan du lịch.


      Giản Nhuỵ Ái nghĩ đến nàng được đến vùng Provence nổi tiếng của nước Pháp lãng mạn, mỉm cười hạnh phúc: "Hạo, chúng ta đến Provence, là đẹp!"


      Đơn Triết Hạo ôm hông Giản Nhuỵ Ái dịu dàng hỏi "Thích ?"


      "Em rất thích,đây là vùng đất xinh đẹp nhất mà em đến, em muốn xem."


      "Được, dẫn em thăm mọi nơi ở Provence." Đơn Triết Hạo cưng chiều búng mũi Giản Nhuỵ Ái

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 211: Từ Tú Liên chán nản

      "Được, dẫn em chơi khắp Provence lần." Đơn Triết Hạo cưng chiều búng mũi Giản Nhuỵ Ái


      Đơn Triết Hạo giữ đúng lời hứa đưa chơi rất nhiều nơi ở Provence


      Để thăm quan và tận hưởng hết vẻ đẹp của Provence khách du lịch có thể lựa chọn bộ hoặc ngồi xe lửa . Cũng nhất định thể bỏ qua chính là các giáo đường theo phong cách Trung Cổ hoặc Phục hưng. Khách du lịch đủ mọi chủng tộc mọi màu da, phong cách khác nhau nhưng đều được người dân địa phương nồng nhiệt chào đón cũng trở thành nét đặc biệt của vùng đất này.


      Nằm ở phía Nam của nước Pháp nhưng đây là nơi đầy lãng mạn thu hút nhiều khách du lịch tới thăm nhất. Nắng vàng trải dài khắp các cánh đồng hoa càng thêm rực rỡ. Các toà nhà mang phong cách đặc trưng của vùng đất Địa Trung Hải bao bọc bởi các cánh đồng hoa càng khiến mọi người như lạc vào chốn thần tiên.


      Khắp nơi tràn đầy hoa hướng dương, hoa hồng, oải hương..... nhìn ngút tầm mắt.


      Những cánh đồng hoa oải hương tím ngắt trải dài đến tận chân trời, tựa như muốn nhuộm tím cả bầu trời lung linh trong gió phiêu lãng, trong khí thấm đẫm mùi thơm.


      Giản Nhuỵ Ái vui mừng nhảy nhảy nhót nhót khắp cánh đồng hoa oải hương, hăng hái xem và phụ giúp công nhân thu hoạch hoa dù càng giúp càng làm rối thêm mà thôi, nhưng thấy mệt mỏi, chơi chán.


      Đơn Triết Hạo cùng Giản Nhụy Ái tận hưởng hương hoa lan tỏa khắp nơi, cảm giác thân thể được ướp trong mùi thơm của hoa, đầu óc nhàng thư thái, những lo toan giống như bị gió lớn cuốn .


      Kỳ du lịch trăng mật của hai người khắp châu Âu, đến nhiều nơi, hưởng thụ quá nhiều điều mới mẻ vô cùng hấp dẫn.


      Tận hưởng thế giới hai người ở khắp Châu u cũng hơn nửa năm, bọn họ cũng muốn quay về nhà. Giản Nhuỵ Ái giống như đứa bé vô cùng hưng phấn thu dọn rất nhiều đồ đạc, hành lý. đến đâu Giản Nhuỵ Ái đều mua quà cho mọi người từ Hạo Hạo, bà nội, Quyền Hàn, đến cả người giúp việc như dì Ngọc cũng có vài món quà.


      Bởi vì mua quá nhiều thứ nên Đơn Triết Hạo phải cho người đem đồ về trước. Dù du lịch hơn nửa năm, mỗi ngày phóng túng dạo chơi nhưng Giản Nhuỵ Ái vẫn rất nhớ nhà, lo lắng Giản Tử Hạo từ xa cách mẹ lâu như vậy biết con có buồn vì nhớ mẹ . vô cùng nhớ Giản Tử Hạo, chỉ muốn trở về nhanh.


      Trải qua chuyến bay dài hai vợ chồng Đơn Triết Hạo quay về đến nhà, Giản Nhuỵ Ái vô cùng ngạc nhiên khi thấy con trai mình trưởng thành hơn rất nhiều.


      Giản Nhuỵ Ái cùng Giản Tử Hạo đem quà mua từ Châu u đến thăm hỏi Từ Tú Liên và Đơn Mộ Phi.


      Thời gian nhanh, ngồi xe để đến nhà bọn họ bỗng nhìn thấy người nhặt ve chai có dáng dấp rất giống Từ Tú Liên. Giản Tử Hạo kích động : "Người kia rất giống bà nội kìa mẹ!"


      Giản Nhuỵ Ái xoay người nhìn người nhặt ve chai, kinh ngạc đến ngây người, cũng dám tin chắc đó là Từ Tú Liên, nhưng người đó chính là Từ Tú Liên. Giản Nhụy Ái vội vàng với tài xế:"Bác tài mau dừng xe". Xe vừa dừng lại, Giản Nhuỵ Ái vội vàng cầm đồ, xuống xe, "Bác về nhà trước , cần chở mẹ con cháu tiếp nữa rồi."


      Hai mẹ con Giản Nhụy Ái vội chạy nhanh đến sau lưng người nhặt ve chai, hiển nhiên bà ta phát ra hai mẹ con , vẫn tiếp tục lựa nhặt đồ phế thải, người mặc bộ quần áo vô cùng rách nát bẩn thỉu, mái tóc bạc trắng rối bù. Bộ dạng Từ Tú Liên như thế khiến người khác rất đau lòng, Giản Nhuỵ Ái biết tại sao Từ Tú Liên trải qua cuộc sống thê thảm như vậy, đứng ở sau lưng bà ta nghẹn ngào kêu lên: "Dì!"


      Giản Tử Hạo nhìn Giản Nhuỵ Ái đau lòng cũng rất lễ phép lên tiếng: "Bà nội, cháu chào bà!"


      Từ Tú Liên cứng đờ người, cầm lấy túi đồ bỏ chạy, bà để cho Giản Nhuỵ Ái nhìn thấy bộ dạng người ra người quỷ ra quỷ của mình, cho Giản Nhuỵ Ái bất kỳ cơ hội cười nhạo bà.


      Giản Nhuỵ Ái biết Từ Tú Liên bỏ chạy, ngẩn người mất mấy giây rồi bừng tỉnh lôi kéo Giản Tử Hạo đuổi theo, "Dì, dì đừng chạy, chờ chút."


      Hai mẹ con Giản Nhuỵ Ái đuổi theo nhìn thấy Từ Tú Liên muốn đóng cửa, vội vàng lao đến chận cửa, "Dì người cần đóng cửa. Hãy cho con biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao người lâm vào cuộc sống như vậy."


      Từ Tú Liên nhìn Giản Nhụy Ái đuổi kịp đến tận nhà đứng chặn ở cửa, biết mình chẳng thể giấu diếm được nữa đành hừ lạnh buông tay để Giản Nhuỵ Ái vào nhà.


      Từ Tú Liên quát lớn: "Giản Nhuỵ Ái! đến nơi này làm gì? Có phải muốn xem xem tôi nghèo túng đến mức nào hả? Bây giờ nhìn ! Hài lòng chưa? Nếu xong rồi có thể cút khỏi đây chưa?."


      "Dì à, con có ý đó, con chỉ đến để thăm hỏi hai người. Ngoài ra con có mang biếu hai người ít đồ là quà con mua bên châu Âu về, hi vọng hai người thích và có thể nhận nó."


      “Choang!” tiếng mảnh thủy tinh vỡ tan tành, "Tôi là người nhặt ve chai, phải đứa ăn xin, tôi thèm nhận đồ của cho, lập tức biến khỏi đây cho tôi, cút càng xa càng tốt."


      Tiếng gào của Từ Tú Liên khiến Đơn Mộ Phi ở trong phòng nghe thấy tưởng là mấy kẻ cho vay nặng lãi tìm đến đòi nợ, vội vàng chạy ra "Thế nào?"


      "Cháu chào chú!" Giản Nhuỵ Ái cung kính chào hỏi.


      "Cháu chào ông nội!" Giản Tử Hạo cũng lễ phép cúi đầu chào.


      Đơn Mộ Phi kinh ngạc nhưng lập tức mỉm cười: "Tiểu Nhụy, Hạo Hạo tìm đến đây rồi, nhanh vào nhà ngồi."


      " thể, Hạo Hạo có thể vào ngồi còn ta có tư cách vào nhà tôi" Từ Tú Liên chỉ vào mặt Giản Nhuỵ Ái hung tợn .


      Đơn Mộ Phi kéo tay Từ Tú Liên "Bà cần làm như vậy, Tiểu Nhụy có lỗi."


      " có lỗi, nếu như phải bởi vì ta Hạo nhi đuổi chúng ta ra ngoài, tôi cũng ra đánh bạc, thiếu nợ mười triệu, ngày ngày phải lẩn trốn bọn cho vay nặng lãi." Từ Tú Liên hầm hừ, đem toàn bộ lỗi lầm của bản thân đổ tại tại Giản Nhuỵ Ái.


      "Mười triệu?" Giản Nhuỵ Ái kinh ngạc nhìn Từ Tú Liên "Hạo cho hai người tiền sinh hoạt phí hàng tháng, tại sao hai người dùng đến mà lại vay nặng lãi?"


      "Tiểu Nhụy, con biết rồi. Bọn cho vay nặng lãi thường xuyên đến đây đòi tiền" Đơn Mộ phi tỉ mỉ giải thích, "Thẻ tài khoản Hạo gửi tiền vào hàng tháng bị họ lấy từ lâu rồi."


      "Đơn Mộ Phi mau đưa tiền nợ còn thiếu của tháng này. Nếu đưa nhất định ông phải chết."


      Giản Nhuỵ Ái kinh ngạc nhìn chằm chằm ba người đàn ông cao lớn bặm trợn vừa xuất , thấy bọn họ lưng hùm vai gấu, gương mặt dữ tợn hung ác.


      Từ Tú Liên muốn chạy trốn, bị tên túm tóc kéo lại, đau đớn thét chói tai. Tên đàn ông hung hăng nắm tóc Từ Tú Liên quát: "Đáng chết, nợ tiền trả lại còn muốn chạy trốn, cẩn thận tôi chặt tay bà bây giờ."


      Đơn Mộ Phi ị hai người tên đàn ông còn lại hung hăng đè xuống sàn nhà thể động đậy, sắc mặt vô cùng đau đớn khổ sở.


      " xin lỗi, tôi muốn chạy trốn, hơn nữa tôi đem tiền trả cho các người rồi. Tại sao giờ lại đến nữa?" Từ Tú Liên rên rỉ.


      “Bốp, bốp…” Từ Tú Liên bị vả hai cái lên mặt "Đấy mới chỉ là tiền gốc, còn thiếu tiền lãi đâu? Bà cho rằng lão tử đây làm từ thiện cần trả lãi phải ?".


      "A! Đừng đánh nữa, tôi biết rồi, tôi nghĩ biện pháp trả cho các người". Từ Tú Liên vừa khóc vừa cầu khẩn.


      "Đừng đánh bà ấy, có đánh người hãy đánh tôi đây này." Đơn Mộ Phi gào quát khàn cả giọng.


      Hai người đàn ông giữ Đơn Mộ Phi nổi giận quát, "Lão già này còn muốn làm hùng cứu mỹ nhân nhưng lão cũng phải nhìn lại mình chút xem lão có bản lĩnh chứ."


      Ba người cười ha ha .


      Giản Nhuỵ Ái cũng sợ hãi nhưng cũng nhịn được đứng lên quát lớn: "Đợi chút. . . . . . Các người cảm thấy mình quá đáng ? , ba đấng thanh niên khoẻ mạnh lại đến đây bắt nạt hai người già".


      "Chậc chậc. . . . . . từ đâu đến đây? Dáng dấp cũng được đấy, có biết chúng tôi là người thế nào ?" Tên đàn ông túm tóc Từ Tú Liên liền buông ra từng bước tiến tới gần Giản Nhụy Ái, ánh mắt hung dữ muốn lột trần .


      " biết, định làm gì?" Giản Nhuỵ Ái vội vàng lui về phía sau.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 212: Vết thương ghê rợn

      Đơn Mộ Phi cắn răng quát: "Mày thể động đến ấy, đó là vợ của Đơn Triết Hạo đấy".


      Tên đè giữ Đơn Mộ Phi vung chân đạp lên mặt Đơn Mộ Phi hung tợn : "Lão già, tôi ghét nhất bị người khác uy hiếp, lão thức thời, đánh cho ta, đánh chết luôn ".


      Từ Tú Liên nhìn Đơn Mộ Phi bị đánh, cuống cuồng nổi điên cần suy nghĩ nhiều vớ lấy con dao gọt trái cây bàn, " Tôi giết chết các người."


      Thời gian như ngừng trôi, Giản Nhuỵ Ái kinh ngạc đến ngây người nhìn Từ Tú Liên cầm dao xông đến đâm người ta nhưng trúng lại còn bị tên đàn ông đó đoạt mất dao, còn đẩy Từ Tú Liên ngã lăn ra sàn nhà.


      Giản Nhuỵ Ái vội chạy tới đỡ Từ Tú Liên "Dì có làm sao ?"


      Ánh mắt khát máu, trầm gằn giọng : "Bà già đáng chết lại dám giết tôi, lão tử hôm nay cho bà chết"


      Máu từ bả vai Giản Nhuỵ Ái phun ra, gương mặt trắng nõn đau đớn trong nháy mắt trở lên trắng bệch, mỉm cười nhìn Từ Tú Liên: "Dì đừng lo, sao đâu, con bảo vệ hai người."


      "Tiểu Nhụy." Từ Tú Liên kinh ngạc đến ngây người thể tin được Giản Nhuỵ Ái vì bà mà chịu nhát dao.


      "Được, các người muốn biểu thân tình, hôm nay lão tử cho các ngươi toại nguyện."


      Chân gã thanh niên nhẫn tâm đạp mạnh vào lưng Giản Nhuỵ Ái , mỗi cái đều rất mạnh giống như muốn đưa gặp thần chết mau. Giản Nhuỵ Ái cả người đau đớn, vết dao đâm ở bả vai ngừng chảy máu, khóe miệng cũng bị chảy máu.


      Từ Tú Liên nhìn thấy Giản Nhuỵ Ái mơ mơ màng màng nằm ở người mình, khóc lóc cầu khẩn : "Cầu xin các người, đừng đánh nữa, nếu làm chết người đấy, đừng đánh nữa mà."


      "Ta còn chưa muốn dừng đánh, hôm nay lão tử muốn xem xem thân thể các người cứng rắn hay là ta tay cứng rắn." tên túm tóc Giản Nhuỵ Ái hất ra sàn nhà nhằm Từ Tú Liên đánh tới.


      Ngay sau đó, trán Giản Nhuỵ Ái đụng xuống nền nhà lạnh băng, cả đầu đau nhức ong ong giống như mất suy nghĩ, máu tươi từ đỉnh đầu chảy xuống, mùi máu tanh tràn ngập cả khoang miệng, cổ họng cảm giác ngứa ngáy, khạc ra cục máu tanh khiến bất tỉnh.


      "Tiểu Nhụy. . . . . ."


      "Tiểu Nhụy. . . . . ."


      Từ Tú Liên và Đơn Mộ Phi cùng thét lên, Từ Tú Liên khóc lóc cầu xin "cầu xin các người. . . . . . Các người đừng đánh nữa, xảy ra án mạng"


      Giản Nhuỵ Ái cảm giác cả người vô lực, đau đến bất tỉnh, mí mắt nặng nề khó khăn mở ra nổi, hô hấp càng lúc càng nặng nề, máu me bê bết đầy người, thể phân biệt chỗ nào chảy máu.


      Tại sao trước mắt đen tối như vậy ám? Ông xã của sao vẫn chưa đến cứu ?


      tiếng súng vang lên, bả vai tên đứng cạnh Giản Nhuỵ Ái trúng đạn, máu tươi ngừng tuôn ra nhuộm đỏ áo của , đau đớn nắm lấy vết thương gào lên: "Người nào vừa nổ súng . . . . .". thể tưởng tượng nổi nhìn người đột nhiên vừa xuất vô cùng cao lớn lạnh lùng, súng trong tay vẫn còn toả hơi nóng.


      Đơn Triết Hạo chạy tới, ôm lấy Giản Nhụy Ái chồng chất vết thương, đau lòng kêu lên: "Tiểu Nhụy. . . . . ."


      Giản Nhuỵ Ái túm được ống tay áo Đơn Triết Hạo, yếu ớt : "Em biết Hạo đến cứu em."


      "Tiểu Nhụy, em phải cố gắng lên, em thể xảy ra chuyện gì được". Đơn Triết Hạo nhìn vết thương Giản Nhuỵ Ái mà hoảng sợ, vô cùng đau lòng.


      "Hạo, đừng lo lắng, em sao, em có thể chịu đựng được." Giản Nhuỵ Ái thở hổn hển, khó khăn .


      Trong lúc Đơn Triết Hạo chuyện với Giản Nhụy Ái ba tên đàn ông cho vay nặng lãi bị thủ hạ của Đơn Triết Hạo khống chế trói chặt nằm dưới sàn nhà.


      "Em hồ đồ, có năng lực nhưng thích cậy mạnh, may nhờ con trai thông minh gọi điện thoại cho chứ nếu ..... " Đơn Triết Hạo cũng dám nghĩ tiếp nếu như đến Giản Nhuỵ Ái bị đánh cho thành hình dáng gì.


      Đơn Triết Hạo luôn luôn dịu dàng đối với Giản Nhụy Ái ngay cả sợi tóc của chẳng dám xoa mạnh thế mà hôm nay lại bị người ta đánh nghiêm trọng đầy vết thương, so đánh lên người , càng thêm khó chịu chỉ muốn lột da mấy kẻ biết trời cao đất dày kia.


      Đơn Mộ Phi đến "Hạo nhi. . . . . ."


      "Giúp tôi trông chừng Tiểu Nhụy." Đơn Triết Hạo đứng dậy, trước kia thích làm kẻ xã hội đen trước mặt Giản Nhuỵ Ái để nhìn thấy cảnh máu tanh, nhưng hôm nay thực nổi giận thể khống chế được mình nhất định phải cho kẻ làm Giản Nhụy Ái bị thương phải trả giá bằng máu.


      Tên đàn ông bị Đơn Triết Hạo bắn vẫn chưa biết hối hận, vừa lấy tay giữ vết thương vừa khinh thường nhìn Đơn Triết Hạo đe doạ: "Đơn Triết Hạo nhanh thả tôi ra, nếu người của tôi bỏ qua cho các người"


      Vệ sĩ nghe thấy tên đàn ông cho vay nặng lãi vẫn bất kính đối với Đơn Triết Hạo liền giơ tay đánh mạnh vào đỉnh đầu khiến máu tươi chảy ra đầm đìa.


      "Khốn kiếp, mày biết tao là ai ? cho chúng mày biết tao là người của bang Lang Đầu, là đại thiếu gia của bang. Tốt nhất là các người thả bọn tao ra nếu ba tao bỏ qua cho các người đâu".


      Đơn Triết Hạo cười lạnh, bang Lang Đầu chỉ là bang trong giới xã hội đen, muốn chống đối với thế lực của Đơn Triết Hạo chẳng khác gì trứng chọi đá.


      Khóe mắt Đơn Triết Hạo nheo lại, vệ sĩ đứng sau lưng Đơn Triết Hạo hiểu ý biết nên làm cái gì, hung hăng đá mạnh vào bụng tên cầm đầu như muốn bẻ gãy sống lưng của khiến đau đớn lăn lộn sàn nhà.


      Tên đàn ông bị đá đau đớn còn hơi sức để mà hung hăng nữa. Ngẩng đầu nhìn lên thấy ánh mắt ngập tràn sát khí của Đơn Triết Hạo chằm chằm nhìn ba người bọn khiến trong lòng khỏi run rẩy, lớn lên trong xã hội đen trải qua nhiều cảnh chém giế, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt hung ác như vậy.


      Đơn Triết Hạo hình như vẫn chưa hết giận, mấy tên này gây ra bao nhiêu vết thương cho Giản Nhuỵ Ái khiến bọn chịu đựng gấp mười lần các vết thương kinh khủng hơn nhiều. Sau đó hung hăng đá mạnh vào mặt của làm biến dạng hoàn toàn khuôn mặt của . chỉ có thể thảm thiết cầu khẩn "Van cầu ngài bỏ qua cho tôi. Tôi chỉ đến đòi tiền, lần sau dám đến nữa. Số tiền mà hai ông bà già kia thiếu nợ tôi cũng đòi nữa. Xin ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu nhân !"


      "Bây giờ những lời này có quá muộn ?" Đơn Triết Hạo mặt chút thay đổi móc ra khẩu súng lục, lên cò chĩa vào trán "Mới vừa rồi Tiểu Nhụy cầu khẩn mày bỏ qua cho ấy mày có cho ấy chút cơ hội sao?"


      "Đoàng!" Theo tiếng súng nổ, tên thiếu gia chỉ còn biết nắm bắp đùi khổ sở gào khóc nhìn máu từ bắp đùi của chảy ra. Từ là đại thiếu gia sống trong nhung lụa, chưa từng chịu bất kỳ khó chịu uất ức gì mà bây giờ còn phải chịu phát đạn vào đùi, vô cùng đau đớn nước mắt đầy mặt.


      Hai tên thuộc hạ đứng ở bên cạnh đều run rẩy sợ hãi, tin tưởng lâu nữa đến phiên bọn họ. Quả đó là khoảng thời gian hành hạ đến nghẹt thở. Cả hai chịu nổi áp lực tinh thần, quỳ xuống cầu xin tha thứ: "Đơn tiên sinh, van xin ngài ngươi bỏ qua cho thiếu gia nhà chúng tôi. Chúng tôi trẻ người non dạ, có mắt như mù phạm lỗi với ngài".


      Đơn Triết Hạo hoàn toàn nghe thấy lời của bọn , trong mắt chỉ có thù hận. Nghĩ tới vết thương làm Giản Nhuỵ Ái đau đớn, có bắn mấy tên này mười vạn phát đạn vẫn chưa giúp xả bớt tức giận.


      "Mày chỉ đá ấy mà còn dùng hai tay đánh ấy nữa"


      Vừa vừa giơ súng lên bóp cò bắn vào hai tay của tên thiếu gia. kêu gào thảm thiết, lần này phải nước mắt, ngay cả nước mũi cũng chảy ròng ròng.


      chỉ muốn phế bỏ hai tay hai chân , mà là muốn lấy luôn cả mạng chó của . Đơn Triết Hạo giơ súng chĩa thẳng vào mi tâm định bóp cò mà tên đó quá hoảng sợ ngất xỉu tại chỗ.


      Đơn Mộ Phi đỡ Giản Nhuỵ Ái thấy hôn mê , bị doạ sợ chạy đến kêu lên: "Hạo nhi, đừng đánh nữa, Tiểu Nhụy bị hôn mê rồi."


      Đơn Triết Hạo buông súng ra chạy đến ôm lấy Giản Nhuỵ Ái lo lắng : "Tiểu Nhụy, Tiểu Nhụy. . . . . . Em mau tỉnh lại "


      Giản Nhuỵ Ái khẽ mở mắt, suy yếu : "Hạo, cần đánh nữa , báo thù cho em rồi, nếu đánh nữa gây chết người."


      " cần nhiều, đưa em bệnh viện." Đơn Triết Hạo ôm lấy Giản Nhụy Ái ra cửa, tất cả mọi người đều tự động nhường đường. Tất cả mọi người nhìn thấy Đơn Triết Hạo hung tàn lạnh lùng của xã hội đen, phải kẻ nào cũng có thể chống lại được thế lực của .


      Đơn Triết Hạo ôm Giản Nhụy Ái chạy đến bệnh viện, được bác sĩ băng bó lại nên vết thương chảy máu nữa. Cũng may chỉ là bị thương ngoài da, nghỉ ngơi mấy ngày có gì đáng ngại, nếu Đơn Triết Hạo lột da ba kẻ kia.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 213: Gia đình hòa thuận

      Giản Nhuỵ Ái bị thương phải nằm viện theo dõi nhưng cũng quá buồn bực bởi tất cả mọi người thường xuyên quan tâm đến thăm hỏi động viên khiến phòng bệnh của lúc nào cũng náo nhiệt. Trải qua cả ngày bận rộn, bây giờ Giản Nhuỵ Ái có thể nhắm mắt nghỉ ngơi.


      Đơn Triết Hạo ngồi thoải mái ghế nhìn vị thư ký đa tài đa năng Y Thiếu Thiên đứng trước mặt hỏi " điều tra chưa ?"


      " điều tra , bang Lang Đầu chỉ là bang hội . Sản nghiệp bọn họ chủ yếu là quán bar và hộp đêm, gần đây chuyển sang cho vay nặng lãi là chủ yếu, đóng cửa số quán bar, số còn lại vẫn buôn bán bình thường."


      "Đưa số thông tin cho phía cảnh sát bang Lang Đầu gây rối tập đoàn Đan thị để bọn họ diệt trừ bang Lang Đầu, tôi muốn thấy bang Lang Đầu còn tồn tại ở thành phố này".


      Bất kể phải dùng phương pháp gì Đơn Triết Hạo cũng muốn hủy diệt bang Lang Đầu. Kẻ nào dám động đến bảo bối của nhất định phải chết.


      "Dạ!" Y Thiếu Thiên nhận được lệnh của Đơn Triết Hạo dám chậm trễ lập tức thực .


      Từ Tú Liên lúng túng chần trừ đứng nhìn khắp bệnh viện, vô cùng băn khoăn khó xử, biết có nên vào hay . Cuối cùng lùi bước : "Mộ Phi, ông mang những thứ đồ này vào thăm Tiểu Nhụy , tôi vào làm gì cả."


      Đơn Mộ Phi cầm hoa tươi và giỏ trái cây. Ông biết Từ Tú Liên bối rối, thực ra khi Giản Nhuỵ Ái thay Từ Tú Liên chịu nhát dao đó bà ấy hết căm ghét Giản Nhụy Ái rồi. Nếu Từ Tú Liên vì Giản Nhuỵ Ái mà cầu xin mấy kẻ cho vay nặng lãi như thế.


      "Tú Liên, đừng lo lắng gì cả. Chúng ta cùng nhau vào, hãy tin tưởng Tiểu Nhụy rất muốn nhìn thấy bà."


      " cần, tôi gây ra quá nhiều tổn thương cho Tiểu Nhụy, tôi còn mặt mũi nào để vào gặp nó". Từ Tú Liên vẫn dám vào. Nhớ lại những chuyện bà hãm hại Giản Nhụy Ái nhưng ấy màng đến nguy hiểm cho bản thân sẵn sàng lăn xả bảo vệ bà. quá tốt bụng quá lương thiện như Giản Nhụy Ái càng khiến bà hối hận có can đảm vào gặp .


      "Tú Liên, chỉ cần bà thành tâm sửa đổi, về sau đối xử tốt với Tiểu Nhụy bọn họ nhất định bỏ qua chuyện cũ thôi". Đơn Mộ Phi khích lệ Từ Tú Liên vẫn đắn đo suy nghĩ, rốt cuộc bà ấy cũng gật đầu cái cùng vào bệnh viện.


      Giản Nhuỵ Ái vui vẻ ăn táo do Đơn Triết Hạo đút cho.


      "Hạo, đừng để miếng to như thế, miệng em có lớn như vậy, mau cắt ra".


      "Biết rồi, em nhiều quá" Đơn Triết Hạo cố gắng nhẫn nhịn, nếu bị thương khắp người Giản Nhuỵ Ái bị đè xuống dưới người mình để dạy dỗ trận rồi.


      Chẳng lẽ Giản Nhụy Ái biết nếu gặp chuyện may phải sống thế nào?


      "Tiểu Nhụy khỏe hơn nhiều chưa?" Đơn Mộ Phi vào .


      Đơn Triết Hạo nhận lấy đồ từ tay Đơn Mộ Phi, nhưng nét mặt lạnh lùng mặt có chút thay đổi.


      Giản Nhuỵ Ái lúng túng cười : "Cảm ơn chú đến thăm con"


      " ra chú đến đây mình, còn có người cũng muốn đến thăm con". Đơn Mộ Phi kéo Từ Tú Liên đứng ngoài cửa vào.


      Đơn Triết Hạo có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh khôi phục vẻ bình thường, lạnh lùng ngồi ghế, muốn nhìn xem Từ Tú Liên lại muốn làm gì?


      "Cám ơn dì đến thăm con, ngày đó dì có bị thương ?" Giản Nhuỵ Ái quan tâm hỏi thăm Từ Tú Liên. Ngày hôm đó Giản Nhụy Ái bị thương quá nặng, cũng có biết Từ Tú Liên có bị thương .


      Từ Tú Liên nghe Giản Nhuỵ Ái quan tâm hỏi thăm mình, trong lòng cảm thấy xấu hổ dứt, nước mắt ngân ngấn đến bên cạnh Giản Nhụy Ái "Tiểu Nhụy, dì xin lỗi con, dì phải là người, đáng để con quan tâm."


      " Bốp, bốp. . . . . . ’ Từ Tú Liên dùng sức tự đánh lên mặt. Cả gương mặt trắng nõn của Từ Tú Liên hằn dấu tay tự đánh.


      Đơn Mộ Phi ngăn cản, đây là hối cải của Từ Tú Liên vì hành động sai trái của bà ấy nên để bà ấy tự đánh vài cái.


      "Dì tự đánh mình làm cái gì? Dì mau dừng lại " Giản Nhuỵ Ái thấy cả hai cha con Đơn Triết Hạo đều ngăn cản Từ Tú Liên nên vội vàng ngồi dậy nhưng lại thấy cả người đau đớn, "A!"


      Ba người vội vàng lo lắng.


      Đơn Triết Hạo đỡ Giản Nhuỵ Ái để cho nằm xuống "Tiểu Nhụy được cử động, mạnh kẻo đụng phải vết thương."


      "Hạo, dì đừng tự đánh vào mặt như thế. Chuyện này do em cam tâm tình nguyện, nên dì ấy có lỗi gì cả." Giản Nhuỵ Ái nắm tay Đơn Triết Hạo thúc giục. Thấy Đơn Triết Hạo vẫn thờ ơ ơ hờ, Giản Nhụy Ái nhàng khuyên nhủ: "Hạo, đừng giận dỗi với cha mẹ nữa. Đời người ngắn ngủi, được cha mẹ thương là hạnh phúc nhất nên phải biết quý trọng. Coi như em cầu xin , hãy sống hoà thuận với cha mẹ được ? ".


      Giản Nhụy Ái chịu nhát dao như vậy chính vì nghĩ đến Đơn Triết Hạo, muốn thay bảo vệ cha mẹ . Giữa cha mẹ và con cái cần hoà thuận thương nhau chứ nên có oán thù, cũng muốn Đơn Triết Hạo là người con bất hiếu.


      "Tiểu Nhụy, cám ơn con tha thứ cho mẹ, cũng đừng ép Hạo nhi, mẹ hiểu lúc còn trẻ mẹ quá ngu ngốc phạm phải quá nhiều tội, dám cầu xin các con tha thứ, chỉ hy vọng các con khỏe mạnh, thương nhau". Từ Tú Liên xoay người rời , nước mắt như suối chảy ra.


      Coi như Từ Tú Liên hối hận bởi những chuyện gây ra nhưng cũng có cách nào quay đầu để làm lại.


      Đơn Mộ Phi rưng rưng nhìn hai vợ chồng Đơn Triết Hạo, khom người 90 độ, "Chúng ta làm cha mẹ quá thất bại, xứng làm cha mẹ của các con, về sau chúng ta quấy rầy các con nữa. Hãy tự chăm sóc tốt bản thân và thay cha chăm sóc tốt cho bà nội."


      "Cha, mẹ!" Đơn Triết Hạo nghẹn ngào lên tiếng..


      Từ Tú Liên và Đơn Mộ Phi mặt đầy nước mắt , ngạc nhiên quay người nhìn Đơn Triết Hạo. Cả hai đều sững sờ thể tin được Đơn Triết Hạo lại gọi bọn họ là cha mẹ.


      Cách xa nhau bao nhiêu năm, đối với Đơn Triết Hạo khái niệm về cha mẹ vô cùng xa lạ và mơ hồ nhưng hôm nay lại có thể cất tiếng gọi cha mẹ cũng thấy quá khó khăn, hai mắt nhìn trừng trừng vô định để ngăn dòng nước mắt muốn tuôn ra vì xúc động. Từ đến lớn Đơn Triết Hạo chỉ có bà nội là người thân nên lần đầu tiên có cảm giác gần bên cha mẹ khiến cho Đơn Triết Hạo có chút lúng túng chưa quen.


      Từ Tú Liên khóc òa, run rẩy ôm lấy Đơn Triết Hạo "Hạo nhi, xin lỗi, mẹ thực xin lỗi con, những năm qua để cho con và bà nội chịu khổ."


      " đúng, mọi chuyện là do cha đúng, để cho mọi người chịu khổ mới đúng." Đơn Mộ Phi cũng vừa khóc vừa nhận lỗi về mình.


      Đơn Triết Hạo đứng bất động, tâm trạng trống rỗng xác định được cảm giác, xa cách lạnh lùng với cha mẹ và oán hận nhiều năm chôn giấu trong lòng cũng từ từ biến mất


      Giản Nhuỵ Ái cũng xúc động nước mắt ngân ngấn nhưng ngoài miệng lại cười tươi. Đây là điều mong muốn nhất cho tình cảm gia đình Đơn Triết Hạo


      Từ Tú Liên và Đơn Mộ Phi rất vui mừng khi rời bệnh viện bởi ông bà biết mình nhận được cảm thông tha thứ của con trai trước lỗi lầm qua.


      Đơn Triết Hạo nắm tay Giản Nhuỵ Ái "Cám ơn Tiểu Nhụy để cho biết cảm giác có cha mẹ, em giúp mọi người gỡ bỏ mối bất hòa nhiều năm qua."


      Giản Nhụy Ái cũng chia xẻ và hiểu niềm vui của Đơn Triết Hạo, mỉm cười: "Hạo, cần cám ơn em, chúng ta là vợ chồng cần cùng nhau hiếu thuận với cha mẹ, đừng cám ơn ở đây chứ"


      Giản Nhụy Ái nhàng ra tâm tư của mình. Đối với Giản Nhụy Ái vợ chồng phải cùng nhau thấu hiểu chia sẻ với nhau, người xưa phụ nữ là chiếc xương sườn của đàn ông, nên vợ chồng là phải cùng nhau, cần phân chia ràng như thế.


      " hiểu, bé ngốc ạ" Đơn Triết Hạo nắm chặt bàn tay Giản Nhụy Ái đầy cưng chiều.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :