1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 199: Bà ấy hại Nhụy Ái

      Bà nội gấp gáp , "Hạo, mau gọi mọi người ra ngoài tìm xem."


      Đơn Triết Hạo cau mày, cầm điện thoại lên, lạnh lùng phân phó: "Lập tức tăng thêm người tìm. Bằng mọi giá phải tìm ra Giản Nhuỵ Ái."


      Vương Thiến Như kỳ quái nhìn phòng khách tập trung nhiều người như vậy, lúc này mọi người ngủ chứ?


      Hôm nay Cụ Duệ Tường đồng ý tiếp nhận tình cảm của nên tâm tình vui mừng, lôi kéo bà nội cười hỏi: "Bà nội, sao tất cả mọi người lại tập trung hết ở phòng khách thế ạ?"


      Vương Thiến Như hung hăng trừng mắt khi nhìn thấy Từ Tú Liên, nếu phải Giản Nhuỵ Ái giao hẹn cho ra bây giờ nhất định đem toàn bộ chuyện xấu Từ Tú Liên làm ra hết.


      Dì Ngọc kéo Vương Thiến Như, "Thiến Như tiểu thư, đừng hỏi nhiều nữa, phu nhân mất tích, tất cả mọi người lo lắng."


      Từ Tú Liên nghe dì Ngọc gọi Nhụy Ái là phu nhân thấy vô cùng chói tai, nhìn chằm chằm dì Ngọc chán ghét lên tiếng: "Chị cái gì? phu nhân mất tích!...., phải tôi đứng đây à". Ở trong nhà này Từ Tú Liên bà mới đúng là phu nhân chứ, hơn nữa Giản Nhuỵ Ái còn chưa gả vào nhà họ Đơn được gọi là phu nhân, nếu địa vị của bà ở nhà họ Đơn này là gì?


      Dì Ngọc biết lời của mình làm Từ Tú Liên ghét như vậy, trong lòng hơi sửng sốt, lúng túng xin lỗi: " Tôi có ý đó. xin lỗi!"


      Bà nội chán ghét nhìn chằm chằm Từ Tú Liên, mọi người lo lắng thấy Giản Nhuỵ Ái mà ta chỉ là quan tâm đến vị trí phu nhân "Đủ rồi, cần kiếm thêm chuyện nữa".


      Vương Thiến Như dễ dàng bỏ qua cho Từ Tú Liên như vậy, ràng Giản Nhuỵ Ái trước khi tạm biệt về nhà cơ mà, làm sao đột nhiên lại mất tích? Ánh mắt hồ nghi nhìn Từ Tú Liên .


      Từ Tú Liên cũng trừng mắt nhìn lại Vương Thiến Như trong lòng có chút thấp thỏm, đánh khai: " cần nhìn tôi như vậy, ấy mất tích có liên quan với tôi".


      " sao? có phải hại được Tiểu Nhụy thẹn quá hóa giận trực tiếp xuống tay sát hại Tiểu Nhụy chứ...". Vương Thiến như nhìn chằm chằm Từ Tú Liên, nếu phải bà ta làm Giản Nhuỵ Ái mất tích nghĩ ra ai có gan dám làm chuyện này cả.


      Ánh mắt Đơn Triết Hạo lạnh lẽo, kéo tay Vương Thiến Như trầm : "Chị vừa cái gì?"


      "Đau, đau. . . . . ." Vương Thiến Như kêu to bị Đơn Triết Hạo siết chặt tay đến tê dại đau đớn " buông tôi ra rồi "


      Bà nội nhìn Từ Tú Liên luống cuống chột dạ biết Từ Tú Liên lại gây họa, "Thiến Nhi, cháu biết chuyện gì, mau ra".


      Vương Thiến Như vừa xoa tay bị đau vừa kể lại: "Buổi trưa hôm nay cháu nhìn thấy Từ Tú Liên bỏ thuốc kích thích vào cà phê của Tiểu Nhụy, muốn ném Tiểu Nhụy đến quầy rượu cho đàn ông làm nhục ấy, như vậy Hạo ấy nữa nhưng bị cháu và Duệ Tường phát ngăn cản, Từ Tú Liên liền đe dọa Tiểu Nhụy bảo ấy được đem chuyện cho mọi người biết. Tiểu Nhụy muốn làm mọi nguời lo lắng, nên cầu cháu và Tường giữ bí mật được ra."


      Vương Thiến như nhìn Từ Tú Liên ngang ngược càn rỡ nên cực kỳ khó chịu, để cho giữbí mật trong lòng khó chịu chết, tại ra được nên thấy thoải mái hơn nhiều.


      Đơn Triết Hạo giống như sư tử hung dữ, cả thân thể dựng đứng nguy hiểm, ánh mắt tràn đầy khát máu, giống như muốn đem người xé thành mảnh , nắm quả đấm cũng có thể nghe khớp xương kêu răng rắc. Càng nghĩ càng tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm Từ Tú Liên, ngờ mới đồng ý để cho bà ta vào ở trong nhà họ Đơn mà bà ta giở thủ đoạn định hãm hại Giản Nhuỵ Ái, quả chạm đến giới hạn chịu đựng của . vậy đừng trách niệm tình mẫu tử, giọng lạnh lẽo tới cực điểm khiến gian phòng lạnh xuống vài độ "Xem ra tôi coi thường bà".


      Từ Tú Liên nhìn Đơn Triết Hạo tức giận đến phát run hoảng sợ, lui về trốn sau lưng Đơn Mộ Phi, giọng run rẩy: "Hạo! mẹ cố ý."


      Đơn Triết Hạo tức giận phát điên, ánh mắt hừng hực lửa giận muốn đem Từ Tú Liên đốt thành tro bụi. "Tôi cảnh cáo bà, được thương tổn người tôi quan tâm, bà cư nhiên đem lời của tôi để ý, cũng đừng trách tôi khách khí."


      Từ Tú Liên nhìn ánh mắt muốn băm vằm bà ra thành từng mảnh càng sợ hãi trốn sau lưng Đơn Mộ Phi, run rẩy : "! Hạo nhi, ta là mẹ con, con thể động thủ với mẹ".


      Mặc dù Đơn Mộ Phi cũng rất sợ con trai mình nổi giận, nhưng vì bảo vệ Từ Tú Liên nên cũng cố can đảm đứng ra trước mặt Đơn Triết Hạo "Hạo nhi, có thể. . . . . . Có thể có hiểu lầm. . . . . . trước hết con đừng quá tức giận."


      Đơn Triết Hạo nhếch môi cười nhàn nhạt, hừ lạnh tiếng, khi chính tai mọi người đều được nghe , lại có thể là hiểu lầm, trong lòng vô cùng giận dữ, "Hiểu lầm? Nếu như làm chuyện sai trái bậy bạ xong đều là hiểu lầm, vậy pháp luật dùng để làm gì?"


      thanh lạnh lẽo giống như đại bác bắn thẳng vào trái tim mọi người, để cho mọi người xung quanh cũng run rẩy kịch liệt .


      "Hạo nhi, ta biết Tú Liên làm gì tương đối có nghĩ kỹ đến hậu quả , con hãy giơ cao đánh khẽ với bà ấy! Dù sao bà ấy cũng là mẹ của con, có công nuôi dưỡng cũng có công sinh thành". Đơn Mộ Phi dám nhìn tới ánh mắt của Đơn Triết Hạo, cúi đầu nhìn sàn nhà, hơi ra.


      Vương Thiến Như đồng ý, xônglên chỉ vào Từ Tú Liên : "Đơn Triết Hạo! thể tha thứ cho bà ta dễ dàng như vậy, nếu rất có lỗi với Tiểu Nhụy."


      Bà nội kéo Vương Thiến Như, nhìn chằm chằm Từ Tú Liên gieo họa , "Hạo, bây giờ phải lúc truy cứu trách nhiệm, quan trọng nhất bây giờ là tìm được Tiểu Nhụy. Tú Liên mau xem đem Tiểu Nhụy đâu?"


      "Mẹ hãy tin tưởng con, lần này phải con làm, con làm gì Nhụy Ái?" Từ Tú Liên kéo tay bà nội khẩn cầu , rất sợ người khác biết bà ta vô tội.


      Điện thoại đổ chuông báo có cuộc gọi đến, Đơn Triết Hạo cau mày nhận điện thoại, "!"


      "Tổng giám đốc! tìm được Giản tiểu thư, ấy thăm mộ cha mẹ". Y Thiếu Thiên ở đầu kia điện thoại .


      Đơn Triết Hạo sắc mặt nặng nề, nắm chìa khóa chạy ra ngoài.


      Vương Thiến như kêu: "Tôi cũng muốn theo". Đến khi chạy ra đến cửa chỉ nhìn thấy Đơn Triết Hạo biến mất trong đêm tối, khỏi tức giận dậm chân thình thịch, nhanh chóng nghĩ cách để đuổi theo.


      Từ Tú Liên thấp thỏm đứng ở phòng khách, dáng điệu ân hận khẽ ngẩng đầu liếc trộm bà nội.


      Bà nội bị Từ Tú Liên làm tức giận hoa cả mắt : " Chị Ngọc pha giúp tôi ly trà ."


      "Vâng ạ!" dì Ngọc liếc Từ Tú Liên khỏi lắc đầu cái, Đơn gia xuất sao chổi nên thể an bình.


      "Dì Ngọc cần , để tôi pha trà cho." Từ Tú Liên chạy vào chuẩn bị lá trà.


      tại Từ Tú Liên phải tìm cứu tinh, nếu Giản Nhuỵ Ái xảy ra chuyện, ít nhất bà nội có thể giúp để Đơn Triết Hạo trừng phạt bà ta.


      "Mẹ đừng đứng nữa ngồi xuống nghỉ chút". Đơn Mộ Phi định đỡ bà nội ngồi xuống nhưng lại bị bà nội hất ra.


      Bà nội trầm mặt ngồi ở ghế sa lon, muốn chuyện với Đơn Mộ Phi.


      Đơn Mộ Phi lúng túng đứng ở bên cạnh, đứng ngồi yên, biết nên làm thế nào. Từ Tú Liên bưng trà ra, "Mẹ, con biết mẹ thích trà Phổ Nhỉ nhất, mẹ uống thử xem mùi vị được chưa ."


      Bà nội nhận lấy trà, chạm khẽ hớp, mùi vị thanh nhã thơm ngát, đúng là mùi vị bà thích, bà cũng biết Từ Tú Liên có mục đích khác chứ lòng hiếu thuận.


      Nhưng bà cũng muốn để ý đến Từ Tú Liên nên lạnh lùng : "Tú Liên, ta khuyên con cần bày mưu tính kế gì cả, ra chỉ cần con chân thành đối với người, mọi người chân thành đối tốt với con."


      Từ Tú Liên thấy cần đối xử tốt với mọi người, chỉ cần có tiền có quyền lực mạnh mẽ tự nhiên muốn gì được nấy chứ cũng cần quan tâm đến hậu quả khác.


      Từ Tú Liên cũng thể phản bác, trở nên ôn thuận rúc vào lòng bà nội "Con biết lần này con làm sai, mẹ tha thứ cho con "


      Bà nội nhìn Từ Tú Liên từ lớn lên, mặc dù là con dâu nhưng bà coi như con , bất đắc dĩ vỗ vỗ tay Từ Tú Liên hy vọng Từ Tú Liên lòng.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 200: Giản Nhụy Ái biến mất

      Giản Nhuỵ Ái khẽ mở mắt, phát ra mình ngủ gật cảm giác có người khác bên cạnh khoác áo lên người hạnh phúc mỉm cười.


      Quyền Hàn vẫn quan tâm như vậy, có thương của ấy giúp cảm thấy mình bớt đơn vẫn được người khác đối tốt, quan tâm.


      Giản Nhuỵ Ái chỉnh đốn lại quần áo, kéo áo đắp lại cho Quyền Hàn ngủ say, vỗ vỗ bắp chân đứng lên, vươn lưng hít thở hơi để khỏi mỏi người vì nằm lâu.


      Ban đêm ở nghĩa trang có loại khí lạnh, Giản Nhuỵ Ái ôm lấy bả vai, nhịn được khẽ run, nhìn đêm tối rợn cả tóc gáy, nhìn thấy phía trước có ánh đèn, muốn tới phía trước để lấy thêm can đảm.


      Giản Nhuỵ Ái nghiêng đầu nhìn Quyền Hàn mệt mỏi ngủ thấy sớm tỉnh dậy được. nghĩ đến, chuyện với Quyền Hàn mấy tiếng, tâm tình thoải mái hơn nhiều. trong đêm tối, nhìn bên cạnh có đôi mắt màu vàng óng, nhìn chằm chằm từ từ đến gần , đợi đến khi Giản Nhuỵ Ái nhìn ràng mới biết đó là con lợn rừng.


      Giản Nhuỵ Ái sắc mặt tái nhợt, cắn môi, kinh hoàng sợ liều mạng lui về phía sau, mà con lợn rừng tiến tới càng gần hơn. Giản Nhuỵ Ái có dũng khí chống lại, quay người bỏ chạy .


      nghĩ đến con lợn rừng lại đuổi theo. "A!" Giản Nhuỵ Ái cảm giác kinh sợ run rẩy, nước mắt rơi đầy mặt, nhưng phải tỉnh táo, dù có cố chạy xuống sớm muộn bị con lợn rừng đuổi kịp .


      Lúc này, Giản Nhuỵ Ái cảm giác mình chạy trốn thần chết .


      "A!" quãng chạy hụt chân để cho cả người Giản Nhuỵ Ái trong nháy mắt bay lên .


      Có lẽ phải chết . được! muốn chết. Nhưng tại sao mí mắt nặng như vậy. . . . . . Cả người đều đau đớn, có hơi sức để mở mắt nhưng nước mắt đơn sợ hãi cứ tuôn chảy .


      Đơn Triết Hạo chạy lên nghĩa trang, nghĩ tới thời điểm đêm tối có người Giản Nhuỵ Ái có thể xảy ra chuyện, liền điên cuồng lo lắng, mắt đỏ tia máu.


      Đơn Triết Hạo tuyệt đối thể để Giản Nhuỵ Ái xảy ra chuyện, chịu nổi khổ sở nếu lại lần nữa mất Giản Nhụy Ái, nếu thế điên mất, hoàn toàn điên mất.


      Bỗng nhìn thấy có người nằm ở ngôi mộ, Đơn Triết Hạo cau mày đến gần nhưng phải Giản Nhụy Ái, mà là Quyền Hàn.


      Nghi ngờ thoáng qua, nhưng bây giờ phải lúc hỏi nhiều chuyện, trầm nhìn người ngủ say, quát lớn "Quyền Hàn, Quyền Hàn. . . . . ."


      Quyền Hàn khẽ mở mắt, kinh hãi bừng tỉnh, bởi ngờ Đơn Triết Hạo tìm đến tận đây.


      "Quyền Hàn, Tiểu Nhụy đâu?" Đơn Triết Hạo nhìn ánh mắt hoảng hốt của Quyền Hàn.


      Giản Nhuỵ Ái ở bên cạnh mình, Quyền Hàn xoay người nhìn thấy bên cạnh trống có ai, lo lắng khiếp sợ tránh khỏi kìm kẹp của Đơn Triết Hạo nhìn chung quanh, "Kỳ quái, sao Nhụy Ái ở bên cạnh mình."


      Đơn Triết Hạo nắm tay chặt,trán nổi đầy gân, hung hăng nhìn chằm chằm Quyền Hàn, trong lòng lo lắng, linh cảm Giản Nhụy Ái xảy ra chuyện, ý nghĩ này sắp khiến nổi điên .


      Vung tay đấm lên mặt Quyền Hàn " nên cầu trời phù hộ Tiểu Nhụy xảy ra chuyện gì." Hét xong liềnxoay người chạy tìm kiếm Giản Nhuỵ Ái.


      Quyền Hàn cũng dám chậm trễ, chạy ngược hướng Đơn Triết Hạo, hối hận rồi, tự nhiên lại ngủ say quên mất Giản Nhuỵ Ái, nếu xảy ra chuyện gì cũng thể tha thứ cho mình.


      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trời cũng gần sáng, Đơn Triết Hạo càng thêm lo sợ, hốc mắt tràn ngập lo lắng và nước mắt. Trong lòng chỉ cầu mong Giản Nhuỵ Ái đừng xảy ra chuyện, thể xảy ra chuyện.


      Khi Đơn Triết Hạo ướt đầy mồ hôi gần như tuyệt vọng cúi đầu thất vọng lại phát thấy động sâu trong đó có bóng người, khỏi khẩn trương ngồi xổm xuống, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh "Tiểu Nhụy, Tiểu Nhụy. . . . . ."


      Phía dưới có tiếng trả lời, Đơn Triết Hạo để ý trực tiếp trượt xuống, sau lưng đập vào tảng đá lớn nhưng cảm thấy đau đớn, chỉ lo lắng nghĩ tới Giản Nhụy Ái.


      Động rất sâu, tại sao phần mộ lại có động lớn?


      Khắp nơi bùn đất và cỏ cây, Giản Nhuỵ Ái nhếch nhác nằm mặt đất, động đậy.


      Đơn Triết Hạo khẩn trương sợ hãi ôm lấy Giản Nhụy Ái nhìn khuôn mặt dính đầy bùn đất, sắc mặt tái nhợt, trong lòng càng lo sợ, "Tiểu Nhụy, Tiểu Nhụy. . . . . ."


      Trong hang động u ám, Đơn Triết Hạo ôm Giản Nhuỵ Ái vào trong ngực, khẩn trương nhìn đôi mắt khép chặt của Giản Nhụy Ái sợ hãi gọi: "Tiểu Nhụy, Tiểu Nhụy, em tỉnh lại !"


      Giản Nhuỵ Ái cảm giác toàn thân đau nhức, nhưng lại nghe được tiếng Đơn Triết Hạo gọi, chẳng lẽ chết rồi, nhưng muốn chết, nếu thế Đơn Triết Hạo như thế nào? . Nước mắt rơi xuống, phải kiên trì, tuyệt đối thể chết, Giản Nhuỵ Ái cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm lay gọi . Chẳng lẽ mình chết sao?


      Nhưng nhiệt độ thân thể Đơn Triết Hạo khiến chân cảm nhận được, kinh hoảng nhìn xung quanh để cho biết chưa chết.


      "Hạo. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Em chưa chết phải ?"


      Đơn Triết Hạo nghe được giọng của Giản Nhuỵ Ái, kích động ôm lấy , "Tiểu Nhụy, cám ơn trời đất, rốt cuộc em tỉnh lại".


      "Hạo, hù chết em...em cứ tưởng là được gặp lại ". Giản Nhuỵ Ái cũng kích động khóc thút thít, ôm chặt cổ Đơn Triết Hạo giống như tìm được nơi trú an toàn.


      Đơn Triết Hạo đau lòng bàn tay vuốt lưng Giản Nhuỵ Ái " sao, sao . . . . . . Có ở đây, phải sợ."


      Giản Nhuỵ Ái dừng khóc cảm nhận tư vị của Đơn Triết Hạo, còn sống, kích động ôm Đơn Triết Hạo. "A!" tay đau đớn, để cho khẽ cau mày.


      Đơn Triết Hạo khẩn trương cầm lấy tay của Giản Nhụy Ái thấy vết thương rất lớn vội buông Giản Nhuỵ Ái ra kiểm tra người còn vết thương nào, cầm đến chân Giản Nhuỵ Ái kiểm tra.


      "A!"


      Nghe Giản Nhụy Ái đau đớn thét chói tai, Đơn Triết Hạo cũng bị sợ trái tim muốn ngừng đập "Thế nào? Đau ?"


      Giản Nhuỵ Ái rưng rưng gật đầu, nhìn cổ chân mình sưng tấy đau muốn khóc nhưng cứng rắn nhịn xuống.


      "Xem ra, rơi xuống nên bị gãy chân rồi." Đơn Triết Hạo đôi mắt thâm thúy gắt gao đau lòng nhìn chằm chằm cổ chân .


      Giản Nhuỵ Ái cả người đau đớn, nhìn hoàn cảnh xung quanh, tự hỏi từ khi bị rơi xuống cũng chưa lên mà tại sao Đơn Triết Hạo lại ở bên cạnh mình?


      nghĩ đến, chính nhảy xuống .


      "Em sao đâu." Giản Nhuỵ Ái nhìn cửa động, "Đồ ngốc, làm sao cũng nhảy xuống đây? Nếu như có mệnh hệ gì bà nội làm thế nào?"


      " lo lắng cho em nên nghĩ được nhiều như vậy." Đơn Triết Hạo nắm tay của , lẳng lặng .

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 201: Chỉ cần ở cùng

      Giản Nhuỵ Ái cố chịu đựng đau đớn người, tay run rẩy lau mặt Đơn Triết Hạo sâu : "Hạo, cám ơn , em biết Hạo đến cứu em, cho nên chân đau nữa"


      Đơn Triết Hạo trong lòng thoáng đau đớn, chân cũng sưng thành ra như vậy mà vẫn sao chính là muốn mình lo lắng.


      "Tiểu Nhụy, em phải tin tưởng . Tin tưởng dẫn em ra ngoài."


      "Vâng, em tin tưởng " Giản Nhuỵ Ái vô cùng tin tưởng Đơn Triết Hạo, cũng tin tưởng có năng lực cứu ra ngoài.


      Đơn Triết Hạo ôm Giản Nhụy Ái ngẩng đầu nhìn cửa động, nếu như mình muốn lên lên là chuyện khó khăn, nhưng bây giờ Giản Nhuỵ Ái còn bị thương tương đối phức tạp.


      Giản Nhuỵ Ái biết Đơn Triết Hạo chưa tìm ra biện pháp lên, nhưng vẫn bình tĩnh, có thể là bởi vì tin tưởng Đơn Triết Hạo, tin tưởng chỉ cần ở bên cạnh , dẹp yên lo lắng. Đơn Triết Hạo tuyệt đối để có chuyện, nhất định mang theo rời khỏi nơi này.


      Đơn Triết Hạo nắm bàn tay bé của Giản Nhuỵ Ái muốn an ủi để cho sợ hãi, nhìn tình cảnh xung quanh nghĩ cách lên.


      Nếu muốn đưa Giản Nhuỵ Ái an toàn ra ngoài, phải tìm người đến giúp tay, cầm đến điện thoại di động, lại phát có tín hiệu, hy vọng cuối cùng còn rồi.


      Giản Nhuỵ Ái nằm ở trong ngực Đơn Triết Hạo, đau đớn người khiến hô hấp trở nên yếu ớt, kéo ống tay áo Đơn Triết Hạo, "Hạo, cần lo cho em, lên trước tìm người đến cứu em."


      " được! " Đơn Triết Hạo đau lòng nhìn Giản Nhụy Ái mệt mỏi. Mặc kệ như thế nào rời khỏi , an ủi "Tiểu Nhụy, chúng ta cứ kiên nhẫn đợi ở đây, đến khi có người kiểm tra bẫy thú cứu chúng ta".


      "Vâng" Giản Nhuỵ Ái gật đầu cái.


      Đơn Triết Hạo bỏ Giản Nhuỵ Ái ra cầm chân của , thấy muốn cử động vội : " nên cử động, giúp em băng bó chút."


      Nhìn vết thương của khiến Đơn Triết Hạo đau lòng đến nghẹt thở, giống như muốn đem dao găm đâm vào ngực , nắm cổ chân Giản Nhuỵ Ái nhàng ấn .


      nhàng xoa bóp, khiến Giản Nhuỵ Ái cảm thấy chân quá đau đớn, trong lòng sợ chân mình bị tàn phế liền rơi nước mắt kêu lên: "Đau. . . . . ."


      "Tiểu Nhụy, em cố gắng nhịn đau, giúp em xoa bóp chút, như vậy giúp tan máu bầm cũng tương đối dễ chịu". Đơn Triết Hạo khắc chế đau lòng, an ủi Giản Nhụy Ái. Nhìn nước mắt mặt Giản Nhụy Ái càng khiến Đơn Triết Hạo đau lòng thầm thề nhất định phải khiến cho kẻ làm cho tổn thương Nhụy Áitrả giá lớn.


      Ngay sau đó, bàn tay to của Đơn Triết Hạo cầm chỗ chân bị sưng bầm xoa bóp giúp tan máu bầm. "Vâng!" Giản Nhuỵ Ái cắn môi, nghiêm túc cúi đầu, biết Đơn Triết Hạo hại .


      Đơn Triết Hạo nhìn chỗ máu ứ đọng nghiêm túc hỏi, "Còn đau ?"


      Giản Nhuỵ Ái cắn môi, chân truyền đến loạt đau đớn khiến trán chảy đầy mồ hôi, thở gấp.


      "Hạo, em sao, có thể chịu được , yên tâm."


      ra thìchân của quá đau vượt quá khả năng chịu được, nhưng muốn Đơn Triết Hạo lo lắng, nên cố che giấu.


      Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái thay mình lo nghĩ khiến trái tim cũng ấm áp hơn buông chân ra, bàn tay ôm lấy khuôn mặt của thầm "Bé ngốc!" Ngay sau đó, ôm vào lòng.


      "Hạo, nếu như chúng ta có thể ra ngoài, đừng trách tội mẹ được ?"


      Giản Nhuỵ Ái nhìn ánh mắt của Đơn Triết Hạo, biết có thể tìm được cũng biết Vương Thiến Như giữ bí mật, ấy cho Đơn Triết Hạo biết, tin tưởng Từ Tú Liên bị trừng phạt.


      " thể nào." Đơn Triết Hạo chút nghĩ ngợi , nhìn vết thương chằng chịt người Giản Nhuỵ Ái, càng bỏ qua Từ Tú Liên .


      có đem bà ta băm vằm ra bà ta cũng nên bái Phật rồi.


      "Hạo. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái làm nũng "Nếu bỏ qua cho mẹ em ra ngoài.". thể khiến Đơn Triết Hạo mang tội bất hiếu.


      Đơn Triết Hạo nhìn ánh mắt kiên định của , vô cùng thương dùng sức gật đầu cái, "Được, đồng ý với em."


      Ngay sau đó, để cho rúc vào trong lòng ngực mình, mà Đơn Triết Hạo tựa vào bên tường, lẳng lặng, giống như chỉ có thể nghe được với nhau tiếng hít thở, bình tĩnh như vậy.


      "Hạo. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái rúc vào ngực Đơn Triết Hạo, khẽ gọi.


      Đơn Triết Hạo cúi đầu nhìn Giản Nhụy Ái ngồi ở bên cạnh mình, hơi thở ấm áp giày vò để cho trong lòng Đơn Triết Hạo nổi lên ham muốn, thanh trở nên khác thường trầm thấp.


      "Thế nào? Tiểu Nhụy?"


      "Hạo. . . . . . Chúng ta phải bao lâu mới có thể ra khỏi đây?" Giản Nhuỵ Ái khẽ mở mắt ra hỏi. ra cũng muốn ở đây chờ đợi sợ đến lúc mặt trời lên cao, đem họ thiêu nắng chết.


      " nhanh thôi, đợi thợ săn xuất , dẫn em ra." Đơn Triết Hạo đau lòng gia tăng lực ôm để cho đỡ sợ.


      Dù sao ở nơi núi rừng hoang vu, chính Đơn Triết Hạo cũng rất khó xác định thợ săn lúc nào xuất . Huống chi Giản Nhuỵ Ái chỉ là bình thường nhất định rất sợ hãi.


      Giản Nhuỵ Ái kiên cường, ngẩng đầu nhìn Đơn Triết Hạo, vòng tay ôm cổ , nhìn khuôn mặt tuấn của , mỉm cười, "Hạo, cần biết như thế nào chỉ cần có thể cùng với , em đều vui vẻ, coi như đời này chỉ ở trong động này, em cũng thấy hạnh phúc ."


      Đơn Triết Hạo hốc mắt có chút ướt nhưng trong lòng vô cùng vui mừng. Hôm nay cũng uổng công tìm "Tiểu Nhụy, vậy chúng ta cũng cần ra ngoài, cứ đợi ở chỗ này, cho đến tóc trắng xoá, sau đó già rồi."


      "A!" Giản Nhuỵ Ái kinh ngạc đến ngây người nhìn Đơn Triết Hạo, thấy bộ mặt nghiêm chỉnh, giống như nghĩ đến ở luôn trong động ra ngoài.


      Giản Nhuỵ Ái muốn đáp lời nhưng lại nghe thấy tiếng gọi "Đơn Triết Hạo, Giản Nhụy Ái. . . . . ."


      "Dạ, Thiến Như?" Giản Nhuỵ Ái kích động bắt được áo Đơn Triết Hạo "Ừ!".


      "Cẩn thận chút" Đơn Triết Hạo lo lắng cầm lấy chân của , cũng muốn cưới người què về nhà.


      Vương Thiến Như ghé đầu nhìn thấy Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái. Cuối cùng để cho tìm được bọn họ, nghĩ đến theo Đơn Triết Hạo bị mất dấu, làm hại phải tìm kiếm khá lâu, vốn nghĩ bỏ qua nhưng trời phụ người có lòng vẫn để cho tìm được bọn họ.


      "Các nguời làm gì? Trong động này chơi rất vui sao?" Vương Thiến Như vô tư hỏi.


      Đơn Triết Hạo ngẩng đầu lên hung hăng nhìn chằm chằm Vương Thiến Như, "Ngu ngốc, nhanh lên chút tìm người cứu chúng tôi ra ngoài."


      "A, Vâng." Vương Thiến Như cũng chỉ cùng bọn họ giỡn, nghĩ đến Đơn Triết Hạo hưởng ứng nên còn hứng thú trêu đùa, bĩu môi xoay người rời .


      Y Thiếu Thiên phái đến vô số nhân viên và bác sĩ cứu hộ chuyên nghiệp nên hai người nhanh chóng được cứu ra khỏi động. Sau đó dùng máy bay đưa Đơn Triết Hạo và Giản Nhuỵ Ái đến bệnh viện kiểm tra.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 202: Đùa với lửa

      Trong buồng máy bay sang trọng, Giản Nhuỵ Ái nằm ghế sa lon bọc da để bác sĩ chuyên khoa kiểm tra bó bột chân, khẽ cau mày, tay lại bám chặt buông Đơn Triết Hạo. Còn Đơn Triết Hạo thân thể khỏe mạnh, việc gì.


      Đơn Triết Hạo nắm chặt tay Nhụy Ái trong lòng bàn tay mình như muốn đem sức lực truyền cho , dịu dàng nhìn Giản Nhuỵ Ái. Nhìn chỗ chân sưng đỏ, đau lòng giống như mình bị thương. Mặc dù cách nào chịu thay những tổn thương đau đớn của nhưng thay trả lại nó cho kẻ gây ra cho , để kẻ đó chịu chút ít dạy dỗ.


      Nhìn khuôn mặt nhắn tái nhợt cố nhịn đau, nén khóc thành tiếng nhưng hốc mắt đỏ hoe ngân ngấn nước mắt càng làm người khác đau lòng.


      Đợi bác sĩ xử lý xong mọi chuyện, Đơn Triết Hạo ra hiệu cho mọi người rời , còn mình ngồi xổm xuống bên cạnh , bàn tay ở trán của nàng vuốt ve "Còn đau ?"


      Giản Nhuỵ Ái mỉm cười, " đau."


      Đơn Triết Hạo nhếch miệng cười, biết Giản Nhuỵ Ái có chuyện gì nữa, được bác sĩ chuyên nghiệp trị liệu, chỗ gãy xương cũng được bó bột. Nhìn chỗ bó bột vẫn đau lòng bỏ được ý định báo thù. Nếu như phải vì , phải chịu tổn thương và uất ức như vậy, nhàng ngắt sống mũi dịu dàng : "Đồ ngốc!"


      "Tôi đến đây!" Vương Thiến Như líu lo chân sáo chạy vào, phá hư thế giới hai người của Đơn Triết Hạo để cho hung hăng nhìn chằm chằm.


      Quyền Hàn cúi đầu theo ở phía sau, vẻ mặt áy náy.


      " Quyền Hàn . . . . . ." Giản Nhuỵ Ái gọi, rất hiểu Quyền Hàn, mỗi lần ở bên cạnh bị thương, nhận hết trách nhiệm về mình mặc dù chẳng có liên quan gì.


      "Tiểu Nhụy, xin lỗi, đều là lỗi của , nếu . . . . ."


      " Quyền Hàn, chuyện liên quan đến , cần nhận hết lỗi về mình, tại em cẩn thận nên mới bị thương." Giản Nhuỵ Ái tỉ mỉ giải thích. muốn Quyền Hàn tự trách, thời gian biến mất nhất định tự trách, chịu ít dằn vặt lo lắng.


      Đơn Triết Hạo liếc mắt nhìn thấy Y Thiếu Thiên ngoài cửa liền đứng dậy ra ngoài, nheo mắt hỏi "Ở trường có phát ?"


      Y Thiếu Thiên lấy ra bộ quần áo lợn rừng, đặt trước mặt Đơn Triết Hạo : "Đây là đồ tìm được ở trường, biết có dùng vào việc gì ?"


      Đơn Triết Hạo cầm bộ quần áo lợn rừng, nhếch miệng "Có thể."


      Tay Đơn Triết Hạo khỏi nắm chặt, lúc nghe Giản Nhuỵ Ái kể chuyện xảy ra, theo bản năng cảm thấy có cái gì đúng, mặc dù quản lý ở nghĩa trang đặc biệt tốt, nhưng thể có lợn rừng chạy lung tung được.


      Y Thiếu Thiên hiểu, chỉ có thể gật đầu cái, "Chúng tôi điều tra được động vừa đào lâu, vết bùn đất còn rất mới"


      "Ừm!" Đơn Triết Hạo trong miệng rơi ra tiếng cười châm chọc, bên môi xuất nụ cười khó hiểu. Có lẽ, biết hung thủ là người nào.


      "Tổng giám đốc Đơn . . . . ." Y Thiếu Thiên vẻ mặt rét lạnh, nghĩ đến có người dám hãm hại Giản Nhụy Ái, nhất định chính là tìm tự sát, "Bây giờ chúng ta làm cái gì?"


      Đơn Triết Hạo nắm chặt bộ quần áo lợn rừng trong tay, ánh mắt thâm thúy, vẻ mặt làm người khác nổi da gà. Im lặng mấy phút, Đơn Triết Hạo mở miệng : "Tự nhiên có người bày trò chơi như vậy cũng đừng trách tôi. Y Thiếu Thiên qua đây ."


      Y Thiếu Thiên vội vàng lại gần ghé tai nghe Đơn Triết Hạo dặn dò. Nghe xong, vẻ mặt Y Thiếu Thiên lạnh lùng rét run, gật đầu cái, vội vàng chạy làm việc. Đơn Triết Hạo tuyệt đối bỏ qua cho kẻ gây tổn thương Giản Nhuỵ Ái.


      Ánh mặt trời khắp nơi, tràn ngập trong phòng bệnh của Giản Nhuỵ Ái. nhắm mắt nằm giường bệnh cũng biết làm gì. Đơn Triết Hạo kiên quyết bắt nằm viện để theo dõi nên chỉ có thể nghe theo.


      Phòng tắm vọng ra thanh có người tắm gội, ngay sau đó, cửa được mở ra. Giản Nhuỵ Ái nhàn nhã tự tại nằm, xoay người nhìn lại phía cửa hai mắt xinh đẹp đầy kinh ngạc cả người ngây ngốc nhìn thân hình Đơn Triết Hạo cao lớn rắn chắc, khuôn mặt tuấn , có mấy giọt nước đọng lồng ngực chảy xuôi khêu gợi hấp dẫn làm cho người ta hít thở thông.


      "Hạo, ở đây làm gì? Nhanh mặc quần áo vào." Hô hấp Giản Nhuỵ Ái trở nên khó khăn, tim đập thình thịch


      Đơn Triết Hạo để ý tới phản đối của Giản Nhuỵ Ái, từng bước ép tới gần.


      "Hạo, muốn làm gì? Nơi này là bệnh viện." Giản Nhuỵ Ái lui người về phía sau, nhưng vẫn bị Đơn Triết Hạo ôm được. Giản Nhuỵ Ái bị dọa sợ liền kêu to: "A, Hạo, đừng có bộ dáng như vậy, em là bệnh nhân, thích hợp làm vận động dữ dội ."


      "Em muốn làm vận động dữ dội gì?" Đơn Triết Hạo buồn cười nhìn Giản Nhụy Ái, nghĩ đến Giản Nhụy Ái nghĩ đến chuyện ... ....


      "Em. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái mở mắt ra, bĩu môi nhìn Đơn Triết Hạo, mới biết mình quá tưởng tượng, gương mặt đỏ bừng xấu hổ.


      " thấy em nghĩ quá rồi, định giúp em tắm rửa mà" Đơn Triết Hạo hơi híp mắt, bế vào phòng tắm .


      "Để em tự làm" Giản Nhuỵ Ái kinh ngạc ngăn cản hành động của Đơn Triết Hạo, tim đập thình thịch, thầm nghĩ cứ ở cùng Đơn Triết Hạo thế này, có ngày tim đập quá nhanh mà chết .


      Đơn Triết Hạo nhíu mày, quan tâm nhắc nhở "Chân em bị thương nên tiện tắm rửa, để giúp em. . . . . ."


      "Nhưng. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái mặt đỏ bừng bừng, thân thể nam nữ khác biệt, còn định giúp tắm khiến cho xấu hổ mà chết, "Em quen" .


      "Yên tâm ! Thân thể em còn có chỗ nào chưa nhìn qua, có cái gì phải xấu hổ." Đơn Triết Hạo muốn cùng nhảm, bắt đầu cởi quần áo của .


      Mới cởi áo khoác, Đơn Triết Hạo liền cảm thấy hối hận bởi mình ràng chính là chơi với lửa, cố gắng khắc chế ham muốn với . Giản Nhuỵ Ái chỉ có thể đỏ mặt, phối hợp giơ tay để cho cởi sạch quần áo người.


      Ánh mắt Đơn Triết Hạo bị hấp dẫn bởi thân hình trắng trẻo hồng hào, da thịt mềm mịn, ngọn lửa dục vọng bùng cháy. Giản Nhuỵ Ái cảm nhận được hơi thở nóng rực của Đơn Triết Hạo, cả người cũng vội vàng, hô hấp cũng gấp gáp, ngực phập phồng kịch liệt. Đơn Triết Hạo nín thở, rất sợ mình mất khống chế đem Giản Nhuỵ Ái đè xuống, hung hăng muốn .


      Đơn Triết Hạo tự tay cởi nội y của , hai bầu ngực trắng tuyết giống như được buông thả, bung ra. Đơn Triết Hạo sắp bộc phát, xúc động ranh giới cuối cùng, hối hận bởi tự mình cởi y phục giúp , bàn tay vuốt ve cặp mông căng tròn, nhanh chóng xé rách váy của để lộ hai chân trắng nõn cùng quần lót in hình hoạt hoạ.


      "Tiểu Nhụy, cần mặc quần lót như thế, là khó coi." Đơn Triết Hạo khàn giọng .


      Giản Nhuỵ Ái đỏ mặt, còn hơi sức chuyện, chỉ hy vọng thời gian trôi nhanh lên chút.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 203: Chọc giận tắm

      Đơn Triết Hạo tự tay cởi nội y của , hai bầu ngực trắng tuyết giống như được buông thả, bung ra. Đơn Triết Hạo sắp bộc phát, xúc động ranh giới cuối cùng, hối hận bởi tự mình cởi y phục giúp , bàn tay vuốt ve cặp mông căng tròn, nhanh chóng xé rách váy của để lộ hai chân trắng nõn cùng quần lót in hình hoạt hoạ.


      ""Tiểu Nhụy, cần mặc quần lót như thế, là khó coi." Đơn Triết Hạo khàn giọng .


      Giản Nhuỵ Ái đỏ mặt, còn hơi sức chuyện, chỉ mong thời gian trôi nhanh lên chút.


      Đơn Triết Hạo cầm khăn lông vắt nước dịu dàng khẽ lau thân thể Giản Nhuỵ Ái, tay hề kiêng dè vuốt ve khắp cơ thể , cảm nhận da thịt nhẵn nhụi, nóng bỏng mềm mại của .


      Khăn lông ướt và tay Đơn Triết Hạo vuốt ve chu du khắp da thịt của , thân thể Giản Nhuỵ Ái nhịn được khẽ run , cảm giác cả người sắp có hơi sức, hai chân cũng như nhũn ra. Gương mặt Giản Nhuỵ Ái đỏ bừng đến tận mang tai chân tóc.


      Hai người đều là ở trần trắng trợn gặp nhau, khiến Giản Nhuỵ Ái hô hấp cũng khó khăn.


      Giản Nhuỵ Ái có dũng khí mở mắt nhìn, nhưng cũng biết Đơn Triết Hạo cũng khá hơn chính mình, thân dưới sớm ngóc đầu cứng rắn rồi.


      Đơn Triết Hạo cảm giác miệng đắng lưỡi khô, ngừng nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc, tiếng nuốt nước bọt cũng cực kỳ lớn, khiến Giản Nhuỵ Ái nghe ràng, mặt càng thêm đỏ.


      Thậm chí, thân thể của Giản Nhuỵ Ái cũng chuyển sang màu hồng, giống như toàn thân đều tan chảy thành nước, trong đầu Đơn Triết Hạo tưởng tượng nếu cắn xuống có thể tan chảy ngọt ngào như kem sữa.


      Hương vị ngọt ngào hơi thở thơm mát người Giản Nhuỵ Ái tràn ngập phòng tắm.


      Đơn Triết Hạo đứng thẳng dậy, đưa lưng về phía Giản Nhuỵ Ái, muốn thấy mình tầm thường bỉ ổi, hít thở sâu để kìm nén ham muốn, khàn khàn : " Em tự lau người để giúp em xoa bóp."


      Ngón tay dài nắm tóc của , nhàng, cẩn thận vuốt ve, "Đau ?"


      Giản Nhuỵ Ái lắc đầu "". cúi đầu, hốc mắt từ từ hồng nên, bả vai hơi run.


      Đơn Triết Hạo nhận thấy có cái gì đúng, cho là mình dùng sức nhiều quá khiến bị đau, tâm thần bất định lo lắng. "Sao thế? Có phải mạnh tay quá nên làm đau em à."


      " có!" Giản Nhuỵ Ái xoa xoa khóe mắt lau nước mắt trực tuôn trào nghe giọng quan tâm lo lắng của càng khiến muốn khóc dứt: "Em cảm thấy đối với em tốt quá, trong lòng em khó chịu".


      Đơn Triết Hạo mỉm cười, tay ấn lên huyệt Thái Dương , tỉ mỉ xoa bóp. "Đồ ngốc, nguyện ý đối xử tốt với em."


      Giản Nhuỵ Ái hạnh phúc ghi nhớ sâu trong tim, vẻ mặt từ từ thả lỏng, mỉm cười nhắm mắt hưởng thụ phục vụ, hô hấp chậm chạp, dần dần chìm vào giấc ngủ.


      Nhìn ngủ thiếp trong vòng tay, Đơn Triết Hạo cũng buông lỏng rất nhiều, cầm khăn lông thay chà lau thân thể, mới đem áo ngủ mặc vào, bế về giường.


      ra , khi Đơn Triết Hạo ôm lấy , tỉnh ngủ nhưng muốn mở mắt, dù sao cũng có chút xấu hổ.


      Giản Nhuỵ Ái hưởng thụ chăm sóc thương của người đàn ông dành trọn vẹn tình cho , người mà để xuống kiêu ngạo, những chuyện này đủ để cảm động bất kỳ ai, cặp mắt nhắm vẫn kìm nổi xúc động, nước mắt ngân ngấn ướt .


      Bóng đêm yên tĩnh, ánh đèn yếu ớt chiếu sáng căn phòng, Đơn Triết Hạo nằm ở bên giường, Giản Nhuỵ Ái ngủ say bên cạnh, hơi thở nhàng an tĩnh tựa như con mèo hiền lành đáng .


      Mới vừa rồi, Đơn Triết Hạo phải nhẫn nhịn khắc chế dục vọng rất nhiều mới kích động muốn , xoay người nhìn thấy Giản Nhuỵ Ái vươn tay ra khỏi chăn. Nụ cười mặt Đơn Triết Hạo như như , đứng dậy kéo chăn đắp lại giúp . lớn như vậy vẫn đạp chăn lung tung giống con nít khiến Đơn Triết Hạo thầm tự hỏi làm thế nào lại thương nhiều đến thế.


      Điện thoại di động đổ chuông, Đơn Triết Hạo ngẩng đầu nhìn Giản Nhụy Ái ngủ ngon mới an tâm xoay người ra ngoài, nhàng đóng cửa cẩn thận sợ làm tỉnh giấc .


      "Thiếu Thiên, thế nào?" thanh trầm thấp hỏi, ngăn cách bằng cánh cửa vẫn sợ làm Giản Nhụy Ái bị quấy rầy.


      "Tổng giám đốc Đơn, đúng như mong muốn, bà ta khai nhận." Y Thiếu Thiên cung cung kính kính , dù sao chuyện này cũng liên quan đến người nhà của Đơn Triết Hạo, thể xử lý tùy tiện được.


      "Ừm! Chờ tôi đến." Đơn Triết Hạo lạnh lẽo cúp điện thoại, tay tự giác nắm chặt, ánh mắt đầy sát khí. Xoay người vào phòng ngủ, cúi người nhìn Giản Nhụy Ái ngủ say, về mặt lạnh lùng biến mất, khẽ đắp chăn giúp , bàn tay dịu dàng vuốt ve gương mặt, nhàng hôn lên trán Giản Nhụy Ái.


      Ánh mắt trở nên trầm , giúp Giản Nhụy Ái giải quyết kẻ hãm hại khiến bị thương, mặc kệ kẻ đó có quan hệ như thế nào với bản thân mình.


      Kho hàng ngầm, được dọn dẹp sạch những đồ cần thiết, những chỗ dơ dáy bẩn thỉu, người đàn bà bị trói chặt, tóc tai xõa tung rối bù như người điên. Chỉ có hơi thở yếu ớt đứt quãng mới biết bà ta còn sống. Bên cạnh đó có ba tên đàn ông cũng bị trói bị đánh ra hình dạng gì.


      Cửa kho hàng mở ra, người đàn ông khí thế vương giả xuất , ánh mắt ngập tràn sát khí lạnh lùng nhìn quanh kho hàng hỗn độn nhếch nhác, đó chính là Đơn Triết Hạo.


      Y Thiếu Thiên nhìn thấy Đơn Triết Hạo đến liền lại gần đưa ra đôi bao tay, "Tổng giám đốc Đơn, người gây tổn thương cho Giản tiểu thư cũng mang đến."


      Người phụ nữ quần áo xốc xếch nhìn thấy Đơn Triết Hạo liền khóc lóc gào to "Hạo, nhanh đến cứu mẹ, nếu mẹ chết."


      Đơn Triết Hạo mặc kệ như nghe thấy, đá tên nằm dưới sàn nhà thở gấp, tới trước mặt Từ Tú Liên, "Cứu bà làm gì? Chính tôi muốn giết chết bà đấy, chẳng lẽ bà biết sao?"


      Đứng ở bên cạnh, có người rợn cả tóc gáy, nghĩ Đơn Triết Hạo có thể đối với mẹ mình tàn nhẫn như vậy.


      Từ Tú Liên nghe thế, nhụt chí ngồi chết lặng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt giống như giấy trắng, lúc sau mới có phản ứng, nước mắt lưng tròng cầu xin: "Hạo thể làm như thế, mẹ là mẹ của con."


      "Bởi vì bà là mẹ tôi mà có thể gây chuyện khắp nơi cũng chút kiêng kỵ tổn thương Tiểu Nhụy, làm ra nhiều chuyện thể tha thứ như thế sao." Đơn Triết Hạo nhìn Từ Tú Liên hầm hừ, hận được đem Từ Tú Liên cắt thành tám khúc.


      Nhưng đồng ý với Giản Nhuỵ Ái đối phó trả thù Từ Tú Liên nên chưa ra tay với bà ấy.


      Từ Tú Liên cúi đầu khóc lớn "Hạo nhi, mẹ biết sai rồi, mẹ hiểu sai lầm rồi. . . . . ."


      Y Thiếu Thiên thấy ba tên đàn ông giãy giụa, "Tổng giám đốc Đơn, hình như có người muốn chuyện."


      Đơn Triết Hạo xoay người ánh mắt giận dữ nhìn ba tên đàn ông, chỉ vào tên nằm cạnh vệ sĩ : "Mày . . . . ."


      "Dạ! Tổng giám đốc Đơn." vệ sĩ lên lấy miếng giẻ nhét trong miệng tên ra.


      Người kia được lấy giẻ trong miệng ra, giống như lấy được sống, miệng há to hít thở, đến khi cảm thấy có chút phục hồi hô hấp liền ngẩng đầu lên nhìn Đơn Triết Hạo cầu khẩn : "Van cầu ngài bỏ qua cho chúng tôi. Chúng tôi chỉ là người làm thuê, nhận tiền rồi thay người ta làm việc. Đó chính là người thuê chúng tôi đào động để chôn kia nhưng chúng tôi muốn gây ra nghiệp chướng mới chôn sống đó cho nên đừng tìm chúng tôi để báo thù"


      "Câm mồm, câm mồm. . . . . ." Từ Tú Liên điên cuồng quát, "Đừng có ngậm máu phun người, tôi chỉ đưa cho các người tiền để cho các người hù dọa Giản Nhuỵ Ái chút mà thôi, tôi bảo giết người ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :