1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 194: Bị ăn sạch

      Bà nội quay đầu kinh ngạc nhìn Giản Nhụy Ái, bà để bọn họ ở lại vì suy nghĩ đến cảm nhận của Giản Nhụy Ái là chính nhưng nghĩ đến chính Giản Nhụy Ái lại để họ ở lại, vội hỏi: "Tiểu Nhụy."


      Đơn Triết Hạo cau mày: "Tiểu Nhụy, nơi này có chuyện của em, em cần để ý, cứ để bọn họ rời khỏi đây."


      Giản Nhụy Ái kéo tay Đơn Triết Hạo giải thích: "Hạo, bọn họ là cha mẹ của , làm sao có thể đuổi họ ?"


      "Nhưng . . . . . ." Đơn Triết Hạo chưa hết giận "Bọn họ phải rời !"


      "Em. . . . . ." Giản Nhụy Ái nhìn hai người trước mắt, bọn họ chính là kẻ thù giết chết cha mẹ mình nhưng thể báo thù hai người này bởi biết bọn họ là con trai và con dâu của bà nội. Bề ngoài bà nội tha thứ cho bọn họ nhưng ra trong lòng bà vẫn rất nhớ thương bọn họ, càng thể để Đơn Triết Hạo gánh tội bất hiếu bị trời chu đất diệt là đuổi cha mẹ . bên kẻ thù giết chết cha mẹ mình, bên là những người sống cùng nhà. Lựa chọn bên nào cũng đều đau lòng khổ sở, nhưng nếu để mình mình chịu mọi người vui vẻ hơn nên cần chán ghét đuổi bọn họ


      "Hạo, cần lo cho em, ra chuyện này em nguôi ngoai rồi, cũng đừng cố chấp nữa, hơn nữa bọn họ bị báo ứng như vậy là đủ rồi. Dù thế nào vẫn là con của bọn họ nên đừng quá tuyệt tình."


      Từ Tú Liên nghĩ GIản Nhụy Ái giúp mình, giống như vớ được phao cứu sinh: "Đúng thế con à, mẹ là mẹ ruột của con, con đừng đuổi mẹ ."


      Đơn Triết Hạo trầm nhìn thái độ của Từ Tú Liên định lên tiếng nhưng bị Giản Nhụy Ái kéo tay ngăn để nổi giận chỉ biết lắc đầu nhìn Giản Nhụy Ái. chỉ có thể nén giận quay mặt để khỏi phải nhìn giả dối của cha mẹ mình.


      "Hạo!" Giản Nhụy Ái làm nũng .


      Đơn Triết Hạo biết Giản Nhụy Ái nhận thiệt thòi uất ức nhưng vẫn suy nghĩ cho mình nên càng thấy đau lòng gì nữa. Giản Nhụy Ái thấy Đơn Triết Hạo gật đầu, mặc dù tự nguyện nhưng chỉ cần nhượng bộ là được liền vui mừng ôm lấy Đơn Triết Hạo "Em biết ngay Hạo là người tốt nhất."


      Bà nội cũng vui mừng kéo tay Giản Nhụy Ái, thấy được lương thiện của càng quí hơn "Cháu dâu, cháu chịu uất ức rồi"


      "Bà nội, cháu thấy bị uất ức." Giản Nhụy Ái mỉm cười: "Những chuyện cháu làm này nhất định ba mẹ cháu đồng ý bởi họ là người hiền lành có thể hy sinh vì người khác".


      Từ Tú Liên thấy mọi chuyện có lợi cho mình liền kéo tay bà nội cười cười: "Mẹ, có phải con có thể. . . . . ."


      Đơn Mộ Phi kéo áo Từ Tú Liên muốn ngăn bà đừng quá lỗ mãng nhưng lại bị Từ Tú Liên hung hăng nhìn chằm chằm cái nên ông đành buông tay ra. Bà nội buồn lòng nhìn con trai mình nhu nhược luôn bị Từ Tú Liên “nắm mũi dẫn ”. Bà thở dài, dù sao cũng là con trai mình mất tích mấy chục năm, bây giờ lại quay về nên bà cũng thể oán giận mãi. Lại thêm chuyện Giản Nhụy Ái chịu lùi bước như vậy nên thấy yên tâm và bình tĩnh lại.


      "Có thể ở lại." Bà nội mặt chút thay đổi , "Chị Ngọc đưa Mộ Phi và Tú Liên về phòng. Thôi, để tôi đưa hai người họ còn chị nấu cho họ bát canh để bồi bổ".


      Đơn Mộ Phi nghe mẹ mình quan tâm, hốc mắt đỏ hoe áy náy, hối hận tự trách ôm lấy mẹ "Mẹ! Con xin lỗi mẹ!".Bà nội vỗ vỗ lưng Đơn Mộ Phi, nước mắt ngân ngấn nhàng "Được rồi cần gì cả, trở về là tốt rồi.".


      "Mẹ!" Từ Tú Liên cũng nhào đến. Ba người ôm nhau, mặc kệ có bao nhiêu chuyện xảy ra nhưng tình nghĩa mẹ con vẫn thay đổi.


      Giản Nhụy Ái nhìn bóng lưng họ về phòng, mắt cũng đỏ hoe vui mừng. Lần đầu tiên thấy bà nội vui vẻ như vậy càng thấy việc mình vừa làm là chính xác.


      Đơn Triết Hạo bỏ qua chuyện Giản Nhụy Ái chịu uất ức, dù có là cha mẹ mình cũng thể gây uất ức cho Giản Nhụy Ái. Nhưng Giản Nhụy Ái vẫn kiên nhẫn nhận lấy về mình. Vòng tay ôm lấy dặn dò " Tiểu Nhụy, nếu em muốn nhìn thấy bọn họ chúng ta rời khỏi đây quay về biệt thự của chúng ta sống."


      "Hạo, em có thể ở cùng họ, cần suy nghĩ nhiều, cần rời , chẳng lẽ muốn bà nội đau lòng, bây giờ bà nội vui vẻ như vậy". Giản Nhụy Ái cố giả bộ ra mỉm cười, "Em khó chịu thấy uất ức, em còn vui mừng vì bà nội được gặp lại con trai mình"


      "Về sau, nếu bọn họ làm khó em khi ở nhà em nhất định phải với , bảo vệ em." Đơn Triết Hạo ôm chặt Giản Nhụy Ái như muốn nhập vào trong thân thể mình. quá hiền lành lương thiện càng làm cho thêm đau lòng, hi vọng truyền cho chút dũng khí, an ủi .


      "Ừm!" Giản Nhụy Ái gật đầu rúc vào ngực Đơn Triết Hạo ngửi mùi hương quen thuộc về khiến bình tĩnh lại rất nhiều.


      Điện thoại đổ chuông, Giản Nhụy Ái đẩy Triết Hạo quay nhìn điện thoại di động nhấp nháy tên người gọi đến, ngẩng đầu nhìn Đơn Triết Hạo rồi mới nhận điện thoại. Quả nhiên phải Cụ Duệ Tường gọi đến mà là Giản Tử Hạo, "Mẹ, con cùng dì ở lại nhà ba Tường thêm mấy ngày sau đó về nhà có được ?"


      Giản Nhụy Ái suy nghĩ trong nhà có nhiều xáo trộn nên để Giản Tử Hạo ở lại nhà Cụ Duyệ Tường cũng tốt "Được, vậy con phải ngoan ngoãn, được nghịch phá nha"


      "Vâng,con chào mẹ, hẹn gặp lại mẹ."


      "Ừ, Hẹn gặp lại!" Giản Nhụy Ái ngắt điện thoại.


      Đơn Triết Hạo ôm lấy , cúi đầu gác lên đỉnh đầu Giản Nhụy Ái ngửi mùi thơm nhà nhạt tóc "Thế nào?"


      "Hạo Hạo muốn ở chơi nhà Duệ Tường thêm mấy ngày" Giản Nhụy Ái trả lời.


      "Cũng được!" Đơn Triết Hạo trầm tư từ từ .


      Đơn Triết Hạo vậy khiến Giản Nhụy Ái giật mình bĩu môi mê hoặc nhìn Đơn Triết Hạo, vươn tay ôm lấy cổ rướn người hôn lên môi Đơn Triết Hạo. Đột nhiên được hôn khiến Đơn Triết Hạo sửng sốt, nhưng mà lập tức khôi phục ý thức, đổi bị động làm chủ động hôn lên đôi môi mềm mại của rồi hướng đến bên tai ấm áp mập mờ rủ: "Chúng ta trở về phòng"


      "A!" Giản Nhụy Ái ngây ngốc đợi đến lúc bừng tỉnh mới biết mình tự dẫn sói vào nhà, hôm nay lại bị ăn sạch rồi.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 195: Cuộc chuyện giữa mẹ chồng và nàng dâu

      Sáng sớm, vườn hoa nhà họ Đơn lung linh rực rỡ dưới ánh mặt trời.


      "Cái gì?" Từ Tú Liên thể tin hét lên "Sao ở dưới lầu chính là con của Giản Cốc Hạo kẻ làm hại chúng ta tan cửa nát nhà".


      "Từ Tú Liên! cho phép con Tiểu Nhụy như thế, huống chi ai hại nhà các con tan cửa nát nhà hết, mẹ cùng Hạo vẫn sống rất tốt." Bà nội sắc mặt trầm. Bà thích nghe Từ Tú Liên xấu Giản Nhụy Ái .


      "Mẹ, mẹ biết con ý đó mà". Thấy vẻ mặt của bà nội vui Từ Tú Liên làm nũng : "Mẹ, nếu Giản gia cạnh tranh khiến chúng ta đấu thầu thất bại làm Tập đoàn Đan thị có nguy có phá sản, cho nên chúng ta đừng để con người hại chúng ta ở lại nhà họ Đơn"


      "Từ Tú Liên, mẹ nghĩ mấy năm qua các con chịu khổ để các con sống lương thiện hơn nhưng hai người vẫn ương ngạnh ích kỷ, rốt cuộc là ai hại ai tan cửa nát nhà ?" Ánh mắt bà nội nghiêm nghị, nhìn Từ Tú Liên hầm hừ.


      Từ Tú Liên ngạc nhiên thấy mẹ chồng tức giận muốn tiếp nhưng bị Đơn Mộ Phi giật tay nhắc nhở, mới đưa mắt nhìn lão nhân gia tức giận. Ngay sau đó, Từ Tú Liên thay đổi vẻ mặt, kéo tay bà nội : "Mẹ, con biết sai lầm rồi, chuyện này đúng là con có lỗi với Giản Cốc Hạo, về sau con quí con Giản Cốc Hạo như con của con, mẹ con bé muốn gả cho Hạo, về sau ấy là con dâu của con."


      "Tốt nhất con nên nghĩ như vậy, mẹ cho con biết, các con có thể quay về đây là nhờ Tiểu Nhụy khoan hồng độ lượng giúp, nếu các con bị Hạo đuổi ra ngoài từ lâu rồi. Các con hãy suy nghĩ kỹ !" Bà nội buồn bực nhìn con trai mình nhu nhược, quay người rời .


      Từ Tú Liên nhìn bóng bà nội bỏ , xoay người đem toàn bộ tức giận đập vào gối ôm.


      "Được rồi, bà đừng gây chuyện nữa, cần ồn ào nữa." Đơn Mộ Phi kéo tay Từ Tú Liên .


      " nên ồn ào ư?" Từ Tú Liên quắc mắt chỉ vào ngực Đơn Mộ Phi "Gây chuyện ư, nếu như phải do ông nhu nhược quản được con mình và mẹ quan tâm đến ông tôi gây chuyện làm gì? Nếu như phải là vì cuộc sống của chúng ta, tôi cũng cần khách khí cầu xin mẹ như vậy, tôi đem con của Giản Cốc Hạo đánh chết rồi".


      Đơn Mộ Phi thở dài nhìn Từ Tú Liên nổi giận mất hết lý trí "Tú Liên, mẹ sai, năm đó do chúng ta đụng chết người ta làm Giản gia cửa nát nhà tan, những thứ này muốn trách. . . . . ."


      "Trách chúng ta sao? Ông thấy do vợ chồng Giản Cốc Hạo làm hại chúng ta trúng thầu, thiếu chút nữa công ty phá sản khiến chúng ta chỉ có thể ôm tiền bỏ . Tôi cho ông biết bọn họ có chết vẫn chưa hết tội, cho dù chết trăm lần vạn lần cũng giúp tôi hết hận bọn họ”. Ánh mắt Từ Tú Liên ngập tràn oán khí đối với Giản gia. Đơn Mộ Phi chỉ biết lắc đầu bó tay trước ngang ngược của Từ Tú Liên.


      Trong sân, Đơn Triết Hạo cùng Giản Nhụy Ái ngồi chơi xích đu, Giản Nhụy Ái cười đáng như ánh mặt trời nhưng trong mắt Từ Tú Liên lại cực chói mắt đáng ghét, thầm nghĩ cha ta mắc lỗi với mình ta nên gánh chịu hậu quả.


      "Hạo nhi, Tiểu Nhụy. . . . . ." Từ Tú Liên tươi cười đến.


      "Dì. . . . . ." Giản Nhụy Ái lúng túng đứng lên, kéo Từ Tú Liên ngồi xuống bên cạnh Đơn Triết Hạo.


      Đơn Triết Hạo cười với Nhụy Ái nhưng quay lại tàn nhẫn nhìn Từ Tú Liên, nhát gừng: "Bà làm gì?".


      "Hạo, mẹ trở về rồi, con đừng vô tình với mẹ như vậy."


      "Bà như thế nào cũng chẳng liên quan tới tôi, hơn nữa các người nên nhớ cho kĩ, chỉ có bà nội tha thứ các người chứ phải tôi bỏ qua". Đơn Triết Hạo cười lạnh, gặp nhiều hạng người, loại người như họ thấy nhiều rồi. Bà nội bỏ được con trai mình nên tha thứ cho họ để họ quay về nhưng để mặc bọn họ muốn làm gì làm trong nhà họ Đơn.


      Từ Tú Liên trợn to hai mắt tin nổi con trai của mình có thể lạnh lùng, vô tình như vậy, ánh mắt Đơn Triết Hạo nhìn bà đầy khinh thường chán ghét. Chẳng lẽ cách nào làm cho Đơn Triết Hạo coi trọng bà là mẹ.


      Giản Nhụy Ái lúng túng đứng đó cũng cảm thấy Đơn Triết Hạo đầy thù hận chán ghét với Từ Tú Liên. Bọn họ phải mẹ con sao? Sao giữa họ lại có nhiều thù hận đến thế. Giản Nhụy Ái đến nắm tay Đơn Triết Hạo "Hạo, nên vậy, dù sao cũng là mẹ , là người sinh ra , có công sinh thành đưa đến thế giới này.


      "Hừ, nếu như biết mình có người mẹ ích kỷ ác độc như bà ấy tình nguyện được sinh ra, tới thế giới này." Ánh mắt Đơn Triết Hạo đầy tức giận, hất đầu bỏ .


      Từ Tú Liên tức giận, nghiêng đầu nhìn thấy Giản Nhụy Ái càng thêm tức giận nhưng vừa quay về nhà họ Đơn nên chưa thể gây với Giản Nhụy Ái được. Ngoài mặt được nhưng trong lòng giận điên cuồng chỉ muốn giết người.


      Từ Tú Liên vẫn cười " để chê cười, phương thức chung sống giữa mẹ con tôi khác hẳn so với người thường, nên Giản tiểu thư đừng ngạc nhiên."


      Giản Nhụy Ái nhìn nụ cười của Từ Tú Liên hoàn toàn nghĩ tới bà ta có thể tàn nhẫn giết chết cha mẹ mình, tay nắm chặt thành quả đấm móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, biết mình phải nhẫn nhịn quên toàn bộ thù hận đối với Từ Tú Liên.


      "Thế nào? Giản tiểu thư, giống như muốn gặp tôi, có phải oán trách tôi, chuyện lúc trước do tôi đúng, xin lỗi." Từ Tú Liên khom người 90 độ xin lỗi Giản Nhụy Ái, mặt là nụ cười trầm khó hiểu.


      Giản Nhụy Ái hít sâu hơi, vội vàng đỡ Từ Tú Liên đứng dậy "Dì à, chuyện quá khứ hãy để cho nó qua , về sau chúng ta cần nhắc lại nữa". ra cũng muốn quên thù hận trong quá khứ nhưng cũng cần phải có thời gian ngay lúc này chưa thể quên hết được. Có những điều phải quên là có thể quên ngay được.


      "Ừ, tốt, Giản tiểu thư đúng là xinh đẹp thiện lương, Hạo có thể cùng ở chung với nhau là phúc đức tu được từ kiếp trước". Từ Tú Liên giả bộ vui mừng vui vẻ, lấy lòng .


      " có gì..., dì quá khen rồi." Giản Nhụy Ái khách sáo "Dì cần gọi con là Giản tiểu thư, cũng giống như bà nội gọi con Tiểu Nhụy ạ."


      "Ừ, Tiểu Nhụy." Từ Tú Liên cười kéo Giản Nhụy Ái "Chúng ta ngồi xuống chuyện, đừng đứng kẻo bị đau lưng."


      Giản Nhụy Ái nghe lời ngồi xuống bên cạnh, thân thể cứng ngắc, trong lòng chút ít lo lắng, tay đặt đùi cũng nắm chặt, mười ngón tay bắt chéo.


      Từ Tú Liên đưa mắt nhìn Giản Nhụy Ái, trong lòng tràn đầy khinh thường cùng chán ghét, Giản Nhụy Ái nhát gan như vậy, ngồi chuyện cũng vội vàng còn hình dạng. " cần mất bình tĩnh như vậy, kẻo Hạo nhìn thấy còn ta cậy làm mẹ bắt nạt con dâu."


      Tựa như mềm mại đối thủ, cũng đều cảm thấy có ý tứ!

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 196: độc bỏ thuốc

      "Chúng con phải là vợ chồng." Giản Nhụy Ái xấu hổ . Dù sao bọn họ chưa đăng ký kết hôn nên thể coi là vợ chồng, cùng lắm chỉ là tình nhân ở chung mà thôi.


      "Đứa ngốc, các ngươi nhau như vậy, kết hôn là chuyện sớm hay muộn. Nếu hai đứa có thể kết hôn, dì làm mẹ cũng vui mừng." Từ Tú Liên giọng ra.


      Giản Nhụy Ái ngẩng đầu nhìn từ Tú Liên, đôi môi mấp máy biết nên trả lời như thế nào, giọng : "Cám ơn dì!"


      "Tiểu Nhụy, dì với con chuyện này bởi suy nghĩ cho Hạo, con cũng biết chúng ta rời nhiều năm như vậy, Hạo vẫn luôn có thành kiến đối với chúng ta, hiểu tâm ý của người làm cha mẹ. Con là vợ Hạo, con hãy hiểu tâm ý của dì chỉ mong Hạo được hạnh phúc vui vẻ, cho nên con hãy hứa với dì đối xử tốt với Hạo làm cho Hạo hạnh phúc".


      "Con hứa với dì con dùng cả cuộc đời của con để đem đến hạnh phúc cho Hạo bởi vì con ấy". Giản Nhụy Ái cực kỳ khẳng định tình dành cho Đơn Triết Hạo đến chết cũng thay đổi .


      Từ Tú Liên kéo tay Giản Nhụy Ái "Cám ơn Tiểu Nhụy. Để chúng ta hiểu nhau nhiều hơn mời con cùng ra ngoài uống cà phê với dì".


      " ngay bây giờ sao?" Giản Nhụy Ái kinh ngạc, vốn lo lắng khi chuyện riêng với Từ Tú Liên bây giờ lại được mời cà phê càng làm cho Giản Nhụy Ái kịp phản ứng. bá đạo giống hệt Đơn Triết Hạo, hoàn toàn quan tâm Giản Nhụy Ái có đồng ý hay bị Từ Tú Liên kéo lên xe rời . Bởi vì từ Tú Liên là mẹ của Đơn Triết Hạo, là con dâu của bà nội, về sau là mẹ chồng của mình.phải cùng bà ấy hòa thuận chung sống tốt chút, để cho Đơn Triết Hạo khó xử nên phải nhẫn nhịn được phản ứng. Ngay sau đó, Giản Nhụy Ái và Từ Tú Liên ngồi lên xe đến quán cà phê.


      Quán cà phê cực kỳ sang trọng lớn hơn nhiều so với quán cà phê Nhân Ái của Quyền Hàn, tiếng đàn piano nhàng như tiếng nước chảy rất dễ chịu


      "Tiểu Nhụy, nhanh ngồi xuống" Từ Tú Liên nhiệt tình kéo Giản Nhụy Ái ngồi xuống.


      ra, Giản Nhụy Ái thích đến những nơi sang trọng, cảm thấy ở đó thoải mái, nhưng thể phản đối chỉ yên lặng tùy theo sắp xếp của Từ Tú Liên.


      "Dạ ." Giản nhụy Ái lễ phép cúi đầu ngồi đối diện với Từ Tú Liên .


      Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, Từ Tú Liên mỉm cười đứng đứng dậy hoàn toàn nhìn ra ánh mắt tràn đầy tính toán, "Tiểu Nhụy, dì toilet chút."


      Giản Nhụy Ái ngoan ngoãn ngồi ở ghế, nhìn bóng lưng Từ Tú Liên rời , ngờ Từ Tú Liên ngoài năm mươi tuổi mà vóc dáng vẫn rất đẹp, có lồi có lõm.


      Tiếng nhạc trong quán đặc biệt tuyệt vời, mê hoặc lòng người, làm cho người ta lâng lâng giống như ngồi ở đám mây, rốt cuộc Giản Nhụy Ái hiểu thêm tại sao trong xã hội thượng lưu bỏ ra vài trăm thậm chí mấy ngàn đồng uống ly cà phê.


      Nhàn nhã nhìn mọi người xung quanh ăn mặc hào hoa, trang phục xa xỉ giọng chuyện với nhau. Mà Giản Nhụy Ái lại cảm thấy hợp với mình.


      "Tiểu Nhụy, để cho con chờ lâu."


      Giản Nhụy Ái ngẩng đầu lên tươi cười, " lâu đâu ạ, dì dùng đồ uống gì?"


      "Dì biết nhiều về cà phê, con giúp dì chọn ". ra Từ Tú Liên phải biết gì về cà phê mà là muốn Giản Nhụy Ái mất thể diện nhưng ngờ Giản Nhụy Ái rất nhanh lựa chọn xong. Chỉ chốc lát sau, bàn được phục vụ hai ly cà phê Blue Mountain là loại cà phê ngon nhất.


      Từ Tú Liên uống vài hớp cà phê thấy mùi vị rất ngon nên giấu được tò mò hỏi: "Tiểu Nhụy, con có nghiên cứu về cà phê sao?"


      Giản Nhụy Ái cũng có ý giấu giếm thích đối với cà phê, ưu nhã cầm ly lên, khẽ uống hớp, lễ phép trả lời: "Từ cháu ở quán cà phê lớn lên, đối với cà phê cháu có chút kiến thức."


      Từ Tú Liên kéo tay giản Nhụy Ái tay, cố ý "Vậy có phải về sau dì có cà phê ngon uống, về sau cà phê của dì nhờ con lựa chọn giúp được ?."


      "Dĩ nhiên, có thể ạ!" Đối với cà phê Giản Nhụy Ái vẫn đủ tự tin .


      "Ai u!" Từ Tú Liên liếc mắt nhìn ngón tay, vẻ mặt biến sắc : "Chiếc nhẫn của dì bị rơi đâu mất rồi"


      "A!" Giản Nhuỵ Ái vội vàng hỏi Từ Tú Liên "Sao thế ạ?"


      "Có lẽ khi nãy toilet làm rơi mất rồi". Từ Tú Liên miễn cưỡng mỉm cười .


      "Vậy con tìm giúp dì." Giản Nhuỵ Ái xong liền đứng dậy đến khu nhà vệ sinh để tìm nhẫn.


      Từ Tú Liên nhìn chằm chằm bóng dáng Giản Nhuỵ Ái vừa rời , vẻ mặt đổi sang trầm lạnh lẽo, từ trong túi lấy ra gói bột màu trắng, liếc mắt nhìn xung quanh rồi nhanh tay đem bột bỏ vào ly cà phê của Giản Nhụy Ái. Từ Tú Liên hung hăng nghĩ thầm: "Giản Nhụy Ái ngươi đừng trách tôi, muốn trách trách chính cha mẹ ngươi đấy."


      ra đó chỉ là thuốc kích thích uống vào làm cả người nóng lên, muốn được gần gũi đàn ông. Đúng, bà muốn Giản Nhuỵ Ái bị làm nhục, nếu như thân thể bị rất nhiều đàn ông khác chạm qua, bà tin Đơn Triết Hạo còn nữa.


      Giản Nhuỵ Ái vào khu vệ sinh sang trọng, cảm thán sang trọng của mỗi loại thiết bị so với bình thường, hít sâu cái, bắt đầu tìm từ bồn rửa tay. Trong phòng vệ sinh mọi người tò mò nhìn Giản Nhụy Ái lúng túng cúi đầu tìm đồ.


      lạ biết Từ Tú Liên đem chiếc nhẫn để ở chỗ nào? Sao tìm mãi vẫn thấy . nhanh chóng tìm khắp cả toilet mà vẫn thấy chiếc nhẫn, có thể có người nhìn thấy nổi lòng tham lấy mất rồi.


      Lúc Giản Nhụy Ái thất vọng muốn bỏ lại có người gọi "Tiểu thư, có phải tìm đồ?"


      Giản Nhuỵ Ái nghiêng đầu nhìn người quét dọn, thầm trách sao hỏi nhân viên vệ sinh ở đây, có lẽ người quét dọn nhặt được chiếc nhẫn, mắt bừng sáng, mỉm cười: "Đúng vậy, dì có nhìn thấy chiếc nhẫn nào rơi ?"


      "Là nó sao?" Người nhân viên vệ sinh trả lời.


      "Phải . . . . ." Giản Nhuỵ Ái vội vàng gật đầu nhận lấy chiếc nhẫn, vui vẻ lời cảm ơn.


      "Tiểu thư, thứ đồ quý như vậy nên giữ cẩn thận, đừng để lung tung, rất dễ bị mất."


      "Dạ dạ. . . . . . Cám ơn dì nhiều, con trước, hẹn gặp lại!" Giản Nhuỵ Ái cầm chiếc nhẫn, vui vẻ quay lại chỗ Từ Tú Liên .


      Khi Giản Nhuỵ Ái ngồi xuống nhìn vẻ mặt kỳ quái của Từ Tú Liên, trong lòng khó hiểu có cảm giác là lạ nhưng vẫn mỉm cười, giọng hỏi: "Dì, đây có phải là chiếc nhẫn của dì ? Con tìm được trong toilet rồi."


      Từ Tú Liên mỉm cười nhận lấy chiếc nhẫn, nhàn nhạt : "Tiểu Nhụy, vất vả cho con rồi, ra chiếc nhẫn này đắt tiền lắm, tìm được cũng sao."


      " sao đâu ạ, chiếc nhẫn ít giá trị nhưng nhất định có gía trị tinh thần, cũng thể bỏ liền bỏ." Giản Nhuỵ Ái nhìn Từ Tú Liên ngoan ngoãn đem suy nghĩ trong long mình ra, đối với chiếc nhẫn là đại biểu thần thánh bất khả xâm phạm.


      "Tốt quá, dì biết, con nhanh uống coffee nguội hết rồi." Từ Tú Liên có thời gian chuyện nhảm nhí với Giản Nhụy Ái, mà chỉ muốn nhanh chóng uống ly cà phê có thuốc.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 197: Tặng Giản Nhụy Ái cho người khác

      Giản Nhuỵ Ái hiểu gật đầu cái, có bất kỳ nghi ngờ nào, có lẽ bởi vì lòng thiện lương, muốn nghĩ xấu cho người khác như vậy.


      ‘ A’ Giản Nhuỵ Ái và Từ Tú Liên cùng sợ hãi kêu lên.


      Hai người đồng thời nhìn về phía người vừa đánh vỡ ly chỉ thấy người mặc quần áo màu trắng, gương mặt bình tĩnh có biểu cảm, lẳng lặng ngồi trước mặt hai người. Giống như phải ta đánh vỡ cái ly mà do người khác.


      phía sau nhịn được nhảy lên, túm cổ Từ Tú Liên mắng: "Loại người biết xấu hổ, hôm nay bà đây đánh chết người."


      "Khụ khụ. . . . . ." Từ Tú Liên bị túm cổ khó chịu ho khan giãy giụa, sắc mặt cực kỳ khó coi "Buông ta ra, nha đầu ."


      Giản Nhuỵ Ái cũng bị dọa sợ, đứng lên kéo Vương Thiến Như nổi giận đùng đùng hiểu vì sao ấy lại nổi điên đánh Từ Tú Liên ?


      "Thiến Nhi, chị làm gì thế? Mau buông tay ra kẻo làm dì ấy bị thương ."


      Vương Thiến Như nghe Giản Nhuỵ Ái , đâu dễ dàng tha cho người đàn bà dám hãm hại Giản Nhụy Ái "Tiểu Nhụy, em biết bà ta sao. . . . . ."


      "Đấy là mẹ Hạo, con dâu của bà nội, chị nhanh buông tay ra". Giản Nhuỵ Ái nhanh chóng trả lời, muốn Từ Tú Liên xảy ra chuyện gì, nếu bà nội rất đau lòng.


      Nghe Giản Nhụy Ái thế Vương Thiến Như và Cụ Duệ Tường kinh ngạc, Vương Thiến Như vô thức buông tay, mở lớn mắt tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Từ Tú Liên. Vương Thiến Như khó khăn nuốt ngụm nước bọt, quan sát cẩn thận người đàn bà này có vài phần giống Đơn Triết Hạo quay lại hỏi "Người phụ nữ xấu xa này mà là mẹ Đơn Triết Hạo sao?, mẹ của Hạo phải chết sao? Chuyện gì xảy ra thế?"


      "Sau này cho hai người sau". Giản Nhuỵ Ái kéo tay Vương Thiến Như, nhìn Từ Tú Liên : " xin lỗi dì, Thiến Nhi cố ý, ấy cũng ở nhà họ Đơn, là cháu mà bà nội quý nhất ."


      Cụ Duệ Tường lạnh lùng lên tiếng: "Tiểu Nhụy, cần phải xin lỗi loại người như bà ta, chẳng cần biết bà ta là mẹ của ai cứ hại người khác đều là người xấu.". Vương Thiến liên tục gật đầu đồng tình với ý kiến Cụ Duệ Tường khiến Nhuỵ Ái càng khó hiểu nhìn Cụ Duệ Tường, cũng hiểu ý tứ trong lời của ấy. Tại sao lần đầu họ gặp Từ Tú Liên mà gây chuyện với dì ấy. Chẳng lẽ bà ấy làm gì hại mình nhưng sao mình biết?


      "Lần sau nếu muốn làm chuyện gì nên nhanh tay lẹ mắt chút." Cụ Duệ Tường nhìn ánh mắt đầy thắc mắc của Giản Nhuỵ Ái mà vẫn nhìn Từ Tú Liên lạnh lẽo .


      "Người kia. . . . . . Ngươi cái gì?" Từ Tú Liên bị Cụ Duệ Tường dọa sợ, trong lòng rất khủng hoảng, tay nắm chặt giống như muốn bóp nát cái ly.


      Vương Thiến Như muốn bước lên trước mắng Từ Tú Liên vô liêm sỉ nhưng bị Cụ Duệ Tường kéo cổ tay nên chỉ có thể le lưỡi lườm lườm nhìn Từ Tú Liên.


      Cụ Duệ Tường kéo Vương Thiến Như sợ gây thêm chuyện, dù sao bà ta cũng là mẹ chồng tương lai của Giản Nhụy Ái, cũng muốn làm khó Giản Nhuỵ Ái.


      "Bà cần đây là thuốc bổ, giúp ấy bồi bổ ." Cụ Duệ Tường hừ lạnh.


      Giản Nhuỵ Ái hiểu ra, ánh mắt nhìn những mảnh thủy tinh vỡ, tin nhìn người giây trước đối với mình vui vẻ vừa ngoảnh lại muốn hại , lòng người là khó dò, "Tại sao dì muốn làm như vậy?"


      Từ Tú Liên thấy chuyện che giấu được, rốt cuộc cười lạnh : "Tại sao được? Cũng bởi vì mà con trai tôi nhận tôi, muốn đuổi chúng tôi ra khỏi nhà họ Đơn, cho biết nhà họ Đơn là của tôi, thể cướp . Tôi chỉ bỏ ít thuốc kích thích sau đó đưa tặng cho người đàn ông khác, tôi muốn bị người khác chơi đùa làm nhục để Hạo còn nữa".


      Giản Nhuỵ Ái cho là mình lòng đối tốt với Từ Tú Liên, đem toàn bộ thù hận quên có thể cùng Từ Tú Liên có cuộc sống tốt đẹp hòa thuận ngờ bà ta quá ác độc, thất vọng buông người ngồi phịch xuống.


      Vương Thiến Như nhìn Giản Nhuỵ Ái bị hãm hại, tức giận muốn lên thay Giản Nhuỵ Ái lấy lại công bằng, lại bị Cụ Duệ Tường lôi lại, hiểu ra ý tứ của Dụê Tường chỉ có thể bĩu môi đứng bên cạnh.


      " ra tôi muốn bất kỳ vật gì ở nhà họ Đơn, tôi chỉ muốn chung sống với Hạo, hiếu thảo với bà nội, chẳng lẽ như vậy cũng có lỗi sao?" Giản Nhuỵ Ái đau lòng lẩm bẩm.


      muốn mọi người hòa thuận chung sống, nhưng lại được.


      " tưởng tốt giúp tôi vài câu là tôi liền tin tưởng sao? ra trong lòng rất hận tôi vì giết chết cha mẹ . Giản Nhuỵ Ái tốt bụng đem những thứ vất vả giành được chắp tay dâng tặng cho kẻ thù của mình sao?". Từ Tú Liên nghi ngờ, khinh thường hỏi. Từ trước đến giờ Từ Tú Liên muốn gì nhất định phải có được, nếu chiếm được đem phá hủy hết.


      "Tôi lòng muốn quên thù hận, lòng muốn dì mạnh khỏe, hòa thuận sống chung." Giản Nhuỵ Ái biết mình giải thích cũng vô ích, Từ Tú Liên căn bản tin tưởng chứ đừng đến chấp nhận .


      "Giản Nhụy Ái! đừng giả vờ đáng thương, giả vờ vô tội, tôi phải mẹ, cũng phải Hạo nên quan tâm đâu." Từ Tú Liên lườm Giản Nhụy Ái khóc tủi hờn nước mắt đầy mặt. Loại phụ nữ này chính là dùng dáng vẻ đáng thương đến cướp tài sản của mình, bà tuyệt đối đồng ý, cũng khiến ta được như ý.


      Từ Tú Liên nhìn hai người bên cạnh, biết mình khó thể đối phó được liền cầm lấy túi xách và ra lệnh: "Chuyện hôm nay tốt nhất nên với mẹ và Hạo, cũng muốn bọn họ khó chịu chứ?". Ánh mắt lạnh lùng nhìn Giản Nhuỵ Ái lườm cái rồi sải bước rời .


      Vương Thiến như nhìn dáng vẻ Từ Tú Liên phách lối bỏ , chống nạnh quát: "Đồ bị bệnh thần kinh, bà nhanh chết . . . . . ."


      Cụ Duệ Tường im lặng, kéo nổi giận mắng người khác đến mất hết hình tượng thục nữ, nhưng nhìn bộ dáng chống nạnh của Thiến Như lại thấy rất dễ thương, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, khóe miệng mỉm cười "Được rồi, chút, người ta nhìn em kìa."


      Vương Thiến Như le lưỡi quay lại nhìn về phía Cụ Duệ Tường nghịch ngợm cười.


      Giản Nhuỵ Ái trầm tư lúc, quay đầu nhìn Cụ Duệ Tường và Vương Thiến Như, lấy dũng khí , "Dụê Tường, Thiến Nhi, cám ơn hai người!". Nếu có bọn họ hậu quả khó mà lường được .


      "Tiểu Nhụy, trở về phải cho Hạo biết để ấy báo thù cho " Vương Thiến Như vẫn chưa nguôi tức, cắn răng nghiến lợi .


      Giản Nhụy Ái chỉ thở dài rồi đề nghị "Em muốn Hạo biết chuyện này, chị cũng đừng lại chuyện vừa rồi được ?"


      "Tại sao?" Vương Thiến Như hiểu, người đàn bà kia muốn hại chết ấy vậy mà Giản Nhuỵ Ái còn giấu giếm giúp bà ta .


      "Bởi vì đấy là mẹ của Hạo, em muốn Hạo bất hòa với mẹ ấy, ra , em hiểu Hạo muốn có được quan tâm của mẹ, cho nên hai người nhất định phải đồng ý cùng em giữ bí mật, có được ?" Giản Nhuỵ Ái nài nỉ.


      thể đem chuyện cho Đơn Triết Hạo, càng thể cho bà nội, dù sao bà nội rất vui vẻ vì tìm được con trai mình và con dâu nên thể kể chuyện này làm họ lo lắng.


      Vương Thiến Như muốn phản đối nhưng bị Cụ Duệ Tường cướp lời: "Được, đồng ý với em".

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 198: Kiên cường sống tiếp

      Vương Thiến Như cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý, nhưng thoải mái mà vẫn còn ấm ức .


      Giản Nhuỵ Ái muốn tạo cơ hội để hai người ở riêng hơn nữa bọn họ giúp mình, cũng cảm tạ ông trời để cho gặp hai người ở chỗ này, vui vẻ tạm biệt cầm túi xách rời .


      Cất bước vô định ở lối bộ, hốc mắt ngân ngấn nước mắt, ông trời giống như vì Giản Nhụy Ái đau lòng, trời lâm râm mưa phùn, cả người ướt nhẹp.


      Vô số chiếc xe chạy qua Giản Nhuỵ Ái nhưng cứ lẳng lặng bước , vẻ mặt vô định. Vẫy taxi ngồi lên, tài xế taxi nhiệt tình hỏi "Tiểu thư, muốn đâu?"


      có thể đâu bây giờ? muốn về phòng trọ cũng muốn về nhà họ Đơn đối mặt với kẻ trăm phương ngàn kế muốn hại , "Đến nghĩa trang. . . . . .". Giản Nhụy Ái cắn chặt răng, khóe mắt run rẩy nước mắt, nếu bây giờ về nhà khiến Đơn Triết Hạo lo lắng, bằng chờ tâm tình tốt hơn về nhà.


      Giản Nhuỵ Ái trả tiền xong liền lập tức đến phần mộ của cha mẹ, nhìn tên cha mẹ khắc bia, mệt mỏi còn hơi sức ngồi trượt xuống, ôm bia mộ mà tựa như được ôm cha mẹ mình.


      Nước mưa rơi ướt người , sắc mặt tái nhợt. Trước mắt lên hình bóng Đơn Triết Hạo nhìn mỉm cười, càng muốn gặp càng đau lòng. Tại sao và Hạo thể chung sống với nhau? Có quá nhiều trở ngại phiền lòng.


      "Ba mẹ, con nên làm thế nào? Con muốn Hạo đau lòng nên con cố gắng đối xử tốt với mẹ của ấy, nhưng bà ấy khắp nơi nhằm vào con. Vừa ở chung mấy ngày, bà ấy muốn làm nhục con đẩy con vào chỗ chết, nhưng mà con lại thể đối đầu với bà ấy . Hơn nữa chỉ có thể nín nhịn chịu đựng, có phải con hèn nhát ?"


      Giản Nhụy Ái cúi đầu, nước mắt lăn dài, miệng lẩm bẩm: "Ba mẹ, mặc kệ như thế nào? Con kiên cường sống, đối xử tốt với mọi người ở nhà họ Đơn, nếu Hạo đau lòng". Cứ lẳng lặng ngồi bên bia mộ nhắm mắt, ngủ thiếp . Trong giấc mơ, cảm giác có đôi tay dịu dàng lay bả vai khiến nhàng thư thái, hơn nữa mùi hương nhàn nhạt của người đó giúp hết hoảng sợ dần lấy lại bình tĩnh.


      Chẳng lẽ, là ba mẹ trở về nhìn mình, cổ họng của khô đắng, khàn khàn gọi: "Ba, mẹ. . . . . ." Đôi tay nắm chặt giơ lên trung muốn tìm thứ gì đó để bấu víu, nhưng vẫn bắt được gì.


      "Nhụy Ái, Nhụy Ái. . . . . . Mau tỉnh lại. . . . . ."


      Giản Nhuỵ Ái tỉnh lại mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Quyền Hàn. kinh hoàng đứng lên " Quyền Hàn . . . . . ." Trong lòng thắc mắc tại sao lại ở chỗ này?


      "Ồ! vừa rồi ở lối bộ nhìn thấy em thẫn thờ, muốn gọi em nhưng lại thấy em ngồi lên taxi bỏ quá nhanh, đuổi theo nhưng kịp. Cuối cùng cũng may gặp được tài xế em ở đây mới đuổi theo đến nhưng mà nghĩa trang quá lớn, làm tìm lâu quá".


      Quyền Hàn lau mồ hôi trán mình, ngoài miệng lúng túng cười, giải thích cho thắc mắc của Giản Nhuỵ Ái.


      Giản Nhuỵ Ái nhìn Quyền Hàn toàn thân ướt đẫm mồ hôi, giầy dính đầy bùn đất, cảm thấy áy náy " xin lỗi, Quyền Hàn, sao gọi điện thoại cho em?"


      " có gọi nhưng em nghe điện thoại."


      "Thế sao" Giản Nhụy Ái lấy điện thoại di động ra, mới phát điện thoại di động hết pin tắt máy " ra điện thoại của em bị hết pin."


      "Em quá sơ ý sao lại để điện thoại hết pin chứ." Quyền Hàn nhìn khắp bốn phía, nhìn về bia mộ chuyển hướng hỏi "Đây là ba mẹ em sao?"


      "Vâng đúng vậy." Giản Nhuỵ Ái đứng ở trước bia mộ hướng về phía cha mẹ mình : "Ba mẹ, người đàn ông này chính là Quyền Hàn mà con thường kể với ba mẹ, là trai thường chăm sóc con, thương con."


      "Bác trai, bác ! Từ lâu con nghe kể về hai bác, nhưng chưa có cơ hội đến thăm các bác, rất xin lỗi." Quyền Hàn ôn tồn cất tiếng .


      Giản Nhuỵ Ái ngồi ở phía " Quyền Hàn! Hôm nay chúng ta chuyện suốt đêm . lâu cùng ngồi tán gẫu rồi" ;


      Quyền Hàn cười cười ngồi xuống bên cạnh . Từ năm năm trước sau khi bỏ , bọn họ ngồi chung chỗ chuyện phiếm, lòng muốn quay lại khoảng thời gian sống ba người trước kia, khi đó cuộc sống của bọn họ rất vui buồn lo, Giản Nhụy Ái thỉnh thoảng theo làm nũng. Bây giờ trở về nhưng bọn họ mỗi người đều có cuộc sống gia đình riêng.


      "Nhụy Ái, ở nhà họ Đơn có tốt ? nghe cha mẹ Đơn Triết Hạo trở về, bọn họ chính là hung thủ hại chết cha mẹ em, bọn họ có gây khó dễ em ."


      Giản Nhuỵ Ái trầm tư, mỉm cười ngẩng đầu lên " sao cả, bọn họ đối với em rất tốt, Quyền Hàn phải lo lắng cho em đâu". Tim đập thình thịch bởi vì chưa bao giờ dối.


      "Giản Nhụy Ái! Ai dối mũi dài ra ." Quyền Hàn biết Giản Nhuỵ Ái dối.


      "Em. . . . . . , Quyền Hàn, em rất tốt, Hạo rất em, rất chăm sóc em đấy." Giản Nhuỵ Ái sợ Quyền Hàn tin nên vội vàng .


      " em, chăm sóc em để cho em mình lang thang đường, để cho em có sắc mặt vui thế này". Quyền Hàn kích động qua. biết mình cực đoan, nhưng kìm chế được tâm tình mình, dù sao Giản Nhuỵ Ái do che chở lớn lên, muốn cuộc sống của vui vẻ


      Giản Nhuỵ Ái lẳng lặng nhìn Quyền Hàn, ánh mắt đầy lo lắng nhìn đăm đăm khiến khỏi mỉm cười, đưa tay ôm lấy , bởi biết luôn quan tâm chăm sóc "Quyền Hàn, em biết thương quan tâm em nhất ." rất muốn quay về trước kia ở cạnh Quyền Hàn để được nũng nịu giống như đứa bé làm nũng mình.


      Sau ngày hội nghị Đơn Triết Hạo về đến nhà rất muộn, lên phòng lại thấy đèn trong phòng tắt, khẽ cau mày đẩy cửa ra nhưng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Nhụy Ái đâu.


      Đơn Triết Hạo linh cảm có chuyện nghiêm trọng xảy ra. Giản Nhuỵ Ái muộn như vậy ở trong nhà, nhanh chóng gọi mọi người tập trung đến phòng khách.


      Đơn Triết Hạo sắc mặt nặng nề ngồi ghế sa lon chờ đợi mọi người đến.


      "Ai vậy? Muộn như vậy còn bảo chúng ta ra đây làm gì?" Từ Tú Liên làu bàu, vừa vừa ngáp.


      Đơn Mộ phi kéo Từ Tú Liên để bà ta khỏi lung tung, bởi vì ông nhìn thấy vẻ mặt Đơn Triết Hạo tốt, "Hạonhi, xảy ra chuyện gì thế?"


      "Hạo, sao thế?" Bà nội được dì Ngọc đỡ xuống vội vàng hỏi, để Đơn Triết Hạo triệu tập mọi người như vậy nhất định xảy ra chuyện lớn.


      Đơn Triết Hạo nhìn mọi người đến đông đủ, đứng lên hỏi: "Có ai nhìn thấy Tiểu Nhụy ?"


      "Tiểu Nhụy, có ở trong phòng sao?" Bà nội ngạc nhiên.


      " thấy Tiểu Nhụy, điện thoại di động của ấy gọi được." Đơn Triết Hạo rét lạnh , biết Giản Nhuỵ Ái thể nào vô duyên vô cớ mất tích, nhất định xảy ra chuyện gì?


      Từ Tú Liên chột dạ lo sợ khi nghe thấy Giản Nhuỵ Ái nhưng sau đó lại thấy hài lòng, nghĩ đến ông trời cũng giúp mình, hy vọng Giản Nhuỵ Ái vĩnh viễn xuất ở nhà họ Đơn càng đừng xuất trước mắt bà, chuyện bà làm cũng bị lộ ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :