1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Điên Cuồng

      Chương 16: Điên cuồng


      Mới vừa ăn cơm xong, Giản Nhụy Ái đem quần áo giá trị xa xỉ cất vào túi lớn, muốn trả lại cho Đơn Triết Hạo.

      thừa dịp Quyền Hàn và Trác Đan Tinh vội vàng trông tiệm, chuồn êm ra ngoài. Giản Nhụy Ái dám theo phụ giúp bọn họ, sợ bọn họ hỏi tới, biết trả lời như thế nào.

      cưỡi con cừu (Edit: hình như là xe máy hay honda gì đó, chung là xe hai bánh), chạy tới tập đoàn Đan thị, trong nội tâm ngừng lo lắng, dù sao náo loạn như thế, tại biết làm sao đối mặt với ? Đơn Triết Hạo thấy nhất định lại la mắng.

      Mặc kệ như thế nào? Trước tiên đem quần áo trả lại cho là điều quan trọng nhất.

      Nhưng chỉ muốn trả lại quần áo, cũng nghĩ phải trước với Đơn Triết Hạo, tựa như ăn lẩu mà quên đặt bàn.

      “Tiểu thư, làm ơn để cho tôi cầm quần áo trả lại cho Đơn Triết Hạo, tôi rời ngay.”

      là xin lỗi, tiểu thư, nếu như hẹn trước, thể vào được.”

      “Muốn hẹn trước phải làm sao? Tôi chỉ muốn cầm quần áo trả lại cho ta thôi, chỉ đơn giản như vậy. Chỉ gặp thời gian ngắn, xin giúp đỡ.”

      xin lỗi, xin tiểu thư đừng làm khó cho chúng tôi, chuyện này chúng tôi phải làm theo quyết định, dám làm khác.”

      Giản Nhụy Ái thấy thái độ cứng rắn như thế, xem ra vào được, nhìn quần áo trong tay chút, khỏi thở dài, muốn trả bộ quần áo mà khó khăn quá.

      “Vậy tôi đợi ở đây, cám ơn .”

      cần khách khí.”

      nhìn thân thiết chào hỏi với mình như thế, trong lòng buồn bã nhiều hơn vui, nhìn đồng hồ đeo tay chút, lúc này Đơn Triết Hạo hẳn ra về sớm như thế, muốn chờ , nhất định phải tối rất nhiều thời gian.

      Giản Nhụy Ái dòm ngó tiệm trà sữa bên cạnh hồi lâu, thấy rất nhiều người đứng, muốn dùng ly trà sữa để giết thời gian.

      chen chúc theo dòng người xô đẩy, chờ mua trà sữa, vất vả mới đến lượt mình, cuối cùng mới mua về. Ngửi mùi trà sữa thơm ngào ngạt, trong lòng vui thích, thể chờ đợi uống ngụm, là thiên đường của nhân gian.

      Cúi đầu bộ, nhưng có nhìn thấy trước mặt có nhiều người, trực tiếp đụng vào người cao lớn.

      “Phanh.” nắm chặt ly trà sữa trong tay, thiếu chút nữa rớt xuống sàn, may nhờ cầm chắc: “A! Thiếu chút nữa đổ hết!”

      khẩn trương vỗ vỗ ngực mình, ngẩng đầu thấy bộ dáng của người nhìn đường kia, liền thấy gương mặt lạnh lùng, tức giận muốn giết người, vô hồn và đầy sát khí.

      Mặt Giản Nhụy Ái mờ mịt nhìn , thể tưởng tượng nổi. phải ở trong phòng làm việc sao, thế nào lại xuất ở cửa công ty?

      “Đơn Triết Hạo, …” ‘xoạt’ đem túi nilon trong tay đưa đến trước mặt : “Trả lại quần áo cho .”

      “Đơn Triết Hạo, cần kéo tôi, buông tôi ra, tay tôi rất đau.” Tay Giản Nhụy Ái bị Đơn Triết Hạo gắt gao nắm lấy, hướng vào trong công ty, ly trà sữa trong tay bị vứt vào sọt rác.

      cũng có thời gian thương tiếc ly trà sữa, bởi vì tay bị Đơn Triết Hạo làm cho đau buốt, đau đến nước mắt sắp chảy ra. Đơn Triết Hạo, kẻ điên dại lại lớn sức nên chẳng ai đấu lại .

      Đơn Triết Hạo để ý đến việc Giản Nhụy Ái kêu gào, lôi vào phòng làm việc của mình, người thư ký ngoài phòng làm việc nhìn Tổng giám đốc vô cùng tức giận, tay lôi kéo , mọi người đều bị vẻ lạnh lùng của tổng giám đốc hù sợ, đường đều nháo nhào nhường đường.

      “Phanh.” Cửa phòng tổng giám đốc được đóng lại, tất cả nhân viên đem tò mò hướng về người bên trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, cách ly rồi, Đơn Triết Hạo bị những chuyện kia làm cho lung lay ý tưởng.

      hung hăng đem Giản Nhụy Ái ném về ghế salon, cũng cởi luôn áo khoác tây người mình xuống, bỏ cà vạt ra, tức giận đem nút áo sơ mi tháo xuống, ngực bởi vì tức giận mà phập phồng.

      Mang theo lửa giận nhìn chằm chằm . Giản Nhụy Ái khá lắm, ngày hôm qua nhếch nhác bị đàn ông ôm , hôm nay vui mừng đem quần áo trả lại cho , chẳng lẽ cứ như vậy, thể chờ đợi, muốn cùng phủi sạch quan hệ, ôm ấp thương, chạy đến trong ngực người đàn ông khác.

      thể, tha cho .

      thể chờ đợi mà áp lên người . Giản Nhụy Ái vì phản ứng của làm hoảng loạn. đè ép môi sát môi , lửa nóng đầu lưỡi cạy miệng nhắn của ra, chút do dự đưa vào, bá đạo chiếm lĩnh cái lưỡi mềm mại.

      bên hôn, bên bế ngang cơ thể , vào phòng nghỉ ngơi bên trong, ném lên giường lớn, thân thể cường tráng hề thương tiếc nhào tới, đè lên người .

      Đơn Triết Hạo cảm giác mình sắp bị đố kị bức tới điên rồi, lần lượt lột sạch quần áo người , thân thể mềm mại trắng như tuyết lộ ra trước , để cho càng thêm điên cuồng, nhanh chóng ngồi dậy, cởi hết quần áo của , lần nữa nằm người .

      Giản Nhụy Ái kinh hoàng mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạo, rồi từ từ phục hồi tinh thần lại từ trong nỗi khiếp sợ, phản ứng chống lại thân thể người đàn ông ngồi mình, ta muốn cái gì hả? Gương mặt khẽ ửng hồng.

      Khi trong kinh ngạc, người truyền đến đau đớn kịch liệt, thân thể Giản Nhụy Ái loay hoay, muốn tránh thoát cái loại đau đớn đó.

      Đơn Triết Hạo mãnh liệt chiếm lấy , bá đạo tuyên thệ chủ quyền của mình, khí thế hung hăng bắt đầu khởi động, qua mấy lần, khiến Giản Nhụy Ái cảm thấy mệt lả, còn sức chống cự.

      tìm vị trí tốt, muốn dùng sức tới, điên cuồng mãnh liệt bắt đầu những động tác khởi động cơ thể .

      Dịch ái chảy ra, khiến Giản Nhụy Ái ngượng ngùng muốn chết, căn bản lời chẳng thể ra khỏi miệng: “…” biết mình giãy giụa cũng chẳng có tác dụng rồi…
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: Đơn Triết Hạo Ghen



      Mồ hôi chảy xuôi giường, ga giường màu trắng ra vòng hoa nhàn nhạt, xinh đẹp như thế nhưng ai biết nó được tạo thành từ đâu? Là hay là ?


      Giản Nhụy Ái biết Đơn Triết Hạo bị điên rồi, ra sức đòi mạng người, lần lại lần bức cùng lên đỉnh, cái loại cảm giác như bị xé nát, để cho tâm hoảng hốt .


      Đơn Triết Hạo điên cuồng gặm cắn xương quai xanh của , tất cả người .


      Giản Nhụy Ái giống như kẹo, bị xét ra rồi đóng gói, xinh đẹp khiến người ta cực kỳ muốn thưởng thức, cắn. . . . . . Cho đến ăn sạch sành sanh mới thôi.


      " bị sao thế?" Giản Nhụy Ái mệt lả từ chối, cảm thấy mình như gánh quả tạ ngàn cân, tại sao như vậy? thân bị hại chết .


      "Giả bộ cái gì? Ngày hôm qua được người đàn ông kia ôm , để cho người ta thưởng thức sức quyến rũ của , mới thể đợi chờ trả đồ lại cho tôi như vậy, vậy tôi để cho biết sức quyến rũ của đàn ông là như thế nào?" cắn miệng của , hôn ngấu nghiến.


      Đầu óc thoáng qua hình ảnh người đàn ông ôm hôm qua, cái bộ dáng đó là thế nào? Cũng có vẻ rất thẹn thùng? Ý nghĩ như vậy khiến càng thêm điên cuồng!


      Giản Nhụy Ái biết cái gì? Có đôi lời nghe chẳng vào, đêm qua máu lạnh vô tình, tại quay lại ghen là thế nào.


      Khóe miệng lộ ra nụ cười: "Đêm qua. . . . . . Người đàn ông kia, ấy là trai của tôi."


      Giản Nhụy Ái đỡ được đụng chạm của , liền ngất .


      trai?’ động tác Đơn Triết Hạo chậm chạp, trong lòng dường như hiểu ra chuyện gì đó, khóe miệng lộ ra nụ cười, thở hổn hển, nằm ở người .


      Nhìn cơ thể mềm mại bên dưới, muốn bao nhiêu cũng đủ! Mới vừa rồi lỗ mãng muốn hơn chục lần, bởi vì tức giận chính mình, ghen tỵ. . . . .


      ngờ người đàn ông đêm qua chính là trai của , trong lòng tức giận cũng bởi vì tiếng “ trai” mà biến mất.


      bế lên ngực, mồ hôi chảy dài trán Giản Nhụy Ái ngủ say, dịu dàng giúp lau mồ hôi, vuốt lông mày , vuốt gương mặt tinh tế.


      Mỗi vị trí người đều làm nhớ nhung. tại biết mình là thế nào? Nhìn và người đàn ông khác ở chung chỗ, đánh mất lý trí, ghen tỵ, trong lòng sinh ra nóng giận. . . . . .


      Đây là cảm giác chưa bao giờ có với Lạc Tình Tình, Đơn Triết Hạo cảm thấy mình dần có những đổi thay.


      Giản Nhụy Ái mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy Đơn Triết Hạo ngủ an ổn, cố nén thân thể khó chịu, muốn chạy ra ngoài.


      Hồi tưởng lại, sau mỗi lần và Đơn Triết Hạo làm chuyện đó, mình chạy trốn, biết vì sao? Có lẽ sợ khi tỉnh lại gặp nhau lúng túng!


      cầm quần áo sàn lên, nỡ nhìn quần áo thê thảm của mình, may là nó rách quá nhiều, ít nhất có thể mặc rồi.


      Mặc quần áo tử tế, nghiêng đầu nhìn Đơn Triết Hạo ngủ say, người đàn ông này luôn cường thế như vậy, hung hãn đến kiếp sợ.


      ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, khắc kia trở nên kích động, người trong phòng làm việc, đều tò mò chỉ trỏ sau lưng .


      Giản Nhụy Ái ngượng ngùng hận được tìm lỗ nẻ chui xuống, tránh khỏi mất mặt xấu hổ.


      muốn dùng tốc độ nhanh nhất ra khỏi đầu, liều mạng chạy ra khỏi tập đoàn Đan Thị, dừng lại giây đồng hồ, bị nước miếng của nhóm người kia.


      Phun chết!


      Còn trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, Y Thiếu Thiên đứng bên, toàn thân đổ đây mồ hôi lạnh, nếu như phải cậu và Đơn Triết Hạo là bạn bè lâu năm, lực kháng cự của cậu mạnh, tại sớm bị Đơn Triết Hạo hù sợ đến chết khiếp rồi.


      Mới vừa rồi nhìn thấy bộ mặt giết người của , tại nếu như người này cười khúc khích, càng khiến thân thể Y Thiếu Thiên run rẩy, lẩm bẩm : "Tổng Giám đốc Đơn, có gì cần giải quyết ạ? Cầu xin đừng dùng bộ dạng như thế, muốn tôi chết, cứ ạ, đừng làm bộ dạng như thế."


      Đơn Triết Hạo ngước mắt nhìn chằm chằm Y Thiếu Thiên, thấy bộ dạng cợt nhã của cậu ta, tay cầm bút ném qua: "Đừng cười với tôi như thế, tôi phải kẻ đồng tình luyến ái với cậu, điều tra toàn bộ thông tin về Giản Nhụy Ái cho tôi, tôi muốn có chúng trong thời gian sớm nhất, nhất nghe được chưa?"


      "Dạ, tôi lập tức làm ngay, tổng giám đốc cứ yên tâm, tôi lôi mười tám đời tổ tông nhà ấy ra thăm dò giúp ."


      "Y Thiếu Thiên, cậu muốn chết sao?"


      " muốn!" ‘phanh’ quyển sách dày nện ra cửa, phát ra tiếng vọng to.


      Y Thiếu Thiên vỗ vỗ bộ ngực của mình, may nhờ mình thoát được gấp nếu cậu thân tàng ma dại rồi, muốn chọc vào Đơn Triết Hạo, cậu phải có năng lực thích ứng siêu cường lắm mới có thể sống bên cạnh ta cho đến tại.


      Đơn Triết Hạo tính tình lạnh lẽo như thế, có thể dung nạp Y Thiếu Thiên làm trợ lý kiêm bạn thân hoàn toàn tin tưởng, là có nguyên nhân .


      Chị hai của Y Thiếu Thiên là thư ký của , bọn họ bị Xã Hội Đen vây bắt, chị của Y Thiếu Thiên vì bảo vệ mà bị thương rất nặng, đưa đến bệnh viện nhưng qua đời.


      Trước khi ấy chết cầu xin Đơn Triết Hạo đồng ý giúp ấy chăm sóc Y Thiếu Thiên, Đơn Triết Hạo cần suy nghĩ liền đồng ý.


      Tự tay chăm sóc và bồi dưỡng Y Thiếu Thiên, khiến cậu ấy trở thành trợ thủ đắc lực của , Y Thiếu Thiên trời sanh rất thông minh, bên cạnh giúp giải quyết ít việc.


      tới ba phút sau, Y Thiếu Thiên lại gõ cửa tiến vào: "Tổng giám đốc Đơn, về gia thế của Giản Nhụy Ái tôi điều tra ràng."


      Đơn Triết Hạo nhận lấy tài liệu, tin tưởng Y Thiếu Thiên chỉ cần mấy vài phút có thể đem gia cảnh người điều tra ràng, bên trong còn có tấm ảnh, hấp dẫn ánh mắt của , con mắt tức giận trong nháy mắt trở nên dịu dàng.


      ngờ số phận Giản Nhụy Ái khổ như thế, trước kia phải mình vượt qua bao sóng gió? Cha mẹ của bị tai nạn xe cộ qua đời từ năm mười tuổi; họ qua đời, nên từ Giản Nhụy Ái phải lớn lên ở nhi viện, với Quyền Hàn và Trác Đan Tinh, ba người sống nương tựa lẫn nhau, xưng nhau như chị em, nhưng lại được xem như bạn thanh mai trúc mã với Quyền Hàn.


      Quyền Hàn là trai của , nhưng cũng chẳng có quan hệ máu mủ, và người đàn ông có tí quan hệ nào, sinh hoạt chung chỗ, Đơn Triết Hạo nghĩ tới chuyện này, trong lòng liền ghen tỵ điên cuồng, loại ghen tỵ này đến cũng chẳng nguyên nhân.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Thường cùng nhau tắm rửa


      Thời tiết mùa hè càng ngày càng nóng, quán cà phê buôn bán coi như là tạm ổn, khách cũ ra khách mới vào, phục vụ trong tiệm thường xuyên trong trạng thái bận rộn.

      Giản Nhụy Ái ngủ đến trưa rồi mới xuống, thấy Trác Đan Tinh nhàm chán nằm trước quầy thu ngân: “Đan Tinh, Quyền Hàn đâu?”

      ấy đưa bữa trưa…” Trác Đan Tinh lịch trả lời, thấy tại cửa chính có người vào, người đàn ông kia chỉ gặp qua lần liền khắc cốt ghi tâm? là người đàn ông với gương mặt tuấn làm cho đàn ông phải ganh tị, phụ nữ phải ước ao.

      “Quyền Hàn đưa cơm…” Giản Nhụy Ái muốn hỏi Quyền Hàn đưa cơm chỗ nào? Nhìn thấy khách mời mà đến, lập tức ngậm miệng.

      biết Đơn Triết Hạo tới tìm mình, muốn tránh kịp rồi. Thấy Đơn Triết Hạo xông tới, là phúc hay họa cũng tránh khỏi.

      Đơn Triết Hạo đứng trước mặt Giản Nhụy Ái, vẫn bộ dạng tây trang quen thuộc, giống như những vị tổng giám đốc khác, đâu cũng có vệ sĩ vây quanh, thích mình, vào quán cà phê khiến trở thành viên kim cương chói mắt, gương mặt đẹp trai lại tia cảm xúc nào.

      thèm nhìn đến mọi người xung quanh.

      thôi! Giản Nhụy Ái.”

      Giản Nhụy Ái hiểu, thấy Đơn Triết Hạo nắm lấy tay mình, biết Đơn Triết Hạo muốn làm gì? Tâm tư hèn nhát có chút bế tắc, giọng : “Muốn đâu?”

      rồi biết.” Con mắt đẹp của Đơn Triết Hạo bao hàm thâm ý nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái.

      “Quan hệ của hai người là như thế nào?” Trác Đan Tinh đưa ánh mắt kì quái nhìn bọn họ, cảm giác quan hệ bọn họ đơn giản.

      Giản Nhụy Ái thấy hai mắt Trác Đan Tinh đầy nghi hoặc, muốn giải thích cái gì? Liền bị Đơn Triết Hạo lôi , chỉ có thể quay lại nhìn Trác Đan Tinh quát lớn: “Đan Tinh. cần với Quyền Hàn, tớ chút về thôi.”

      Lời của truyền vào tai Đơn Triết Hạo, đuôi lông mày cau lại. Vì sao chuyện Giản Nhụy Ái cùng ra ngoài, thể với Quyền Hàn? Chẳng lẽ muốn nhiều người biết chuyện ở cùng chỗ sao? Rồi còn gì mà chút rồi về, chẳng lẽ sợ ai đó đợi sao? Trong lòng Đơn Triết Hạo tức điên.

      Ngồi xe, Giản Nhụy Ái mang theo nội tâm thấp thỏm, biết Đơn Triết Hạo lại trúng gió gì rồi. Thấy lái xe, vẻ mặt từ chối người ngoài ngàn dặm, trong đầu cố tìm tòi lúc lâu, chẳng nhớ mình có chỗ nào đắc tội với .

      Người đàn ông này đến từ sao Kim ư? Còn đến từ sao Hỏa, hoàn toàn thể hiểu được đối phương.

      mang tới biệt thự, biệt thự này tính là lớn, nhưng phong cách khác đặc biệt, sân cỏ vô cùng lãng mạn, đài phun nước mềm mại, hồ nước trong suốt, bên trong đều là đá .

      nhìn trang thiết bị tự động trong nhà, cửa phòng đều là tự động dựa bộ cảm ứng.

      Nội thất bên trong làm cho người ta mở rộng tầm mắt, phòng ốc cách thức châu u, dụng cụ bên trong đều mang phong cách hoàng gia, đèn chùm trang trí giá trị liên thành.

      Giản Nhụy Ái nhíu mày, loại cảm giác kì quái.

      mang đến đây để làm gì? Giản Nhụy Ái nghĩ là tốt bụng mang đến đây tham quan, sau đó mua tặng căn nhà này.

      “Phòng ốc tệ chứ?” Đơn Triết Hạo tùy ý ngồi ghế salon, nhìn hai mắt tò mò của Giản Nhụy Ái, đạt tới hiệu quả hiếu kì mà dự đoán.

      “Rốt cuộc có ý gì?” Giản Nhụy Ái có tâm tình chơi trò mèo vờn chuột với , nhịn được hỏi.

      Đơn Triết Hạo đứng lên lôi kéo Giản Nhụy Ái ngồi bộ sofa được công ty La Địch ở nước ngoài thiết kế riêng cho , nhàng kéo bả vai của , gương mặt cọ xát mặt của , tay an phận vuốt ve sống lưng: “Ở lại, làm tròn trách nhiệm người phụ nữ của tôi.”

      “Cái gì?” Giản Nhụy Ái kinh ngạc đến ngây người, đứng lên, thoát khỏi lồng ngực Đơn Triết Hạo, từng nghĩ đến chuyện này: “Ở nơi này? thể nào. Tôi đồng ý.”

      Nhanh như vậy cự tuyệt, khiến trong lòng Đơn Triết Hạo cực kì khó chịu. Vẫn chưa có người nào dám trắng trợn cự tuyệt như thế, tròng mắt lộ ra tín hiệu nguy hiểm, đưa tay vuốt gương mặt của , đôi môi nở ra nụ cười nhất định, nhưng nụ cười dần biến mất khi nhìn đến cơ thể Giản Nhụy Ái, giống như bị làm tổn thương.

      Mỗi lần nghĩ đến Giản Nhụy Ái cùng người đàn ông khác ở cùng với nhau, trong lòng thoải mái, mới muốn để dời đến biệt thự vừa mua. dịu dàng : “Giản Nhụy Ái, đây là lời dễ nghe nhất mà tôi …, ở nơi này.”

      Giản Nhụy Ái thích hoàn cảnh biệt thự này, nhưng để ở trong đây thể nào, chuyện gì cũng có thể nghe lời Đơn Triết Hạo, duy chỉ có chuyện này là thể.

      lùi về sau mấy bước, ra sức vẫy vùng, thoát khỏi lồng ngực Đơn Triết Hạo, tự vệ nhìn Đơn Triết Hạo, trong lòng run sợ : “Đơn Triết Hạo, tôi dời qua đây. Tiệm Nhân Ái là nhà của tôi, thể từ trong nhà mình chuyển qua nhà khác.”

      Tính nhẫn nại của Đơn Triết Hạo cũng tốt, cũng chẳng dịu dàng, Giản Nhụy Ái quan tâm, trong lòng con quỷ hoạt động, khiến khuôn mặt đanh lại, nặng nề và tức giận. Tay nắm cằm Giản Nhụy Ái: “Giản Nhụy Ái, em đừng là em biết xấu hổ nhé, để cho em ở nhà này đó là vinh hạnh lớn nhất của em rồi đó.”

      Giản Nhụy Ái rống giận nhìn vào mắt Đơn Triết Hạo, bị hù sợ, nhưng vẫn phải giữ vững lập trường của mình: “Đơn Triết Hạo, tại sao bắt tôi phải ở nơi này? Tôi có nhà của mình.”

      “Tôi hi vọng và Quyền Hàn gì đó ở chung chỗ. là người phụ nữ của tôi, thể cùng người đàn ông khác ở chung nhà.” Đơn Triết Hạo bá đạo tuyên bố.

      “Đơn Triết Hạo, cầu xin đừng ngây thơ được ? Quyền Hà phải là người đàn ông khác. ấy là trai của tôi, hơn nữa tôi và ấy ở với nhau vài chục năm rồi, khi còn bé thường tắm rửa cùng nhau, cũng có chuyện gì lạ.”

      Giản Nhụy Ái bị ‘ngây thơ’ của hù sợ, chưa bao giờ biết người lạnh lùng thông minh như Đơn Triết Hạo cũng có mặt con nít như thế, càng biết đầu óc lại tưởng tượng phong phú như thế.

      “Tắm? và Quyền Hà tắm chung, vậy càng thể tiếp tục ở đó, nên quên, tiệm Nhân Ái kia được xây dựng đất của tôi, tôi có thể biến nó thành phế thải ngay lập tức.

      Khi nghe thấy hai chữ ‘tắm rửa’ kia, trong lòng khó chịu, coi như khi ấy còn bé, cũng cảm thấy rất khó chịu, dù thế nào nữa, luôn là kẻ lý.

      Giản Nhụy Ái ngờ nổi điên nhanh như thế, ngờ Đơn Triết Hạo có thể vô lý như thế, đến loại trình độ này, dường như phải là Đơn Triết Hạo được xưng tụng là hùng trong nước nữa? Căn bản là người ngây thơ.

      “Đơn Triết Hạo, nên có đạo lý như thế? Dù sao tôi cũng dời đến đây đâu, chết cũng dời!”

      “Vậy em xác định muốn phá hủy tiệm Nhân Ái?!”

      uy hiếp tôi?” Giản Nhụy Ái cắn răng nghiến lợi hỏi.

      “Vâng” Đơn Triết Hạo muốn đập nát cái tiệm Nhân Ái kia, chỉ cần cuộc điện thoại, mấy giây là xong chuyện, khi trong tay có nhiều tiền, có thể thổi bay tất cả, khiến những thứ thích biến mất dấu vết.
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: Tình Tựa Như Bóng



      Giản Nhụy Ái bĩu môi, liền quay đầu muốn rời khỏi, sợ ở đây thêm giây đồng hồ, liền bị Đơn Triết Hạo làm cho tức chết trong biệt thự.


      phải ra ngoài hóng mát chút, đưa tay mở cửa, kỳ quái, làm thế nào cũng thể mở cửa được. cau mày lắc cửa vài cái, cửa nhà chỉ nghe lời chủ nhân thôi sao? Thông minh dễ sợ.


      ‘Cạnh’ tiếng, cửa đột nhiên mở ra.


      Giản Nhụy Ái ngạc nhiên xoay người, nhìn thấy trong tay Đơn Triết Hạo cầm hộp điều khiển từ xa, công nghệ cao đáng chết, là khiến người ta điên mà, tức giận ra ngoài.


      Nhìn Giản Nhụy Ái rời , thời gian trong ngôi biệt thự như đọng lại, căn phòng mở máy điều hòa mười sáu độ C, lại như cái lò lửa lớn, làm cho người ta thể đến gần.


      Bóng dáng của Đơn Triết Hạo cao lớn rắn rỏi, đứng chết chân nhúc nhích, tay cầm hộp điều khiển từ xa, ánh mắt nhìn ra cửa, ngờ , lại quyết định nhanh thế, chẳng thèm quay đầu lại nhìn cái.


      Ánh mắt của trở nên rét lạnh khác thường, máu toàn thân đều chuyển động, cầm hộp điều khiển từ xa, càng ngày càng siết chặt.


      ‘phanh’ hộp điều khiển từ xa bị nện vô tường, rớt lên sàn nhà, vỡ ra thành mấy mảnh.


      Đáng chết, Giản Nhụy Ái thích cùng Quyền Hàn ở chỗ, sắc mặt Đơn Triết Hạo trở nên trầm.


      Giản Nhụy Ái hồn nhiên biết, đem sư tử chọc giận, ngoắc chiếc taxi, ngồi ở taxi rời mới có thể cảm nhận Đơn Triết Hạo tức giận.


      Coi như Đơn Triết Hạo tức giận, cũng muốn quay về biệt thự kia.


      Taxi vững vàng đưa trở về quán Nhân Ái, sau khi Giản Nhụy Ái trả tiền xe, liền bị Trác Đan Tinh hung hăn kéo .


      "Giản Nhụy Ái, cậu nhanh giải thích mọi chuyện cho tớ nghe, cậu và Đơn Triết Hạo xảy ra chuyện gì?" Trác Đan Tinh hỏi.


      Nghe được lời của ..., Giản Nhụy Ái cảm giác rợn cả tóc gáy, Đơn Triết Hạo tức giận mặt cũng chẳng bằng người trước mặt, thân thể kinh sợ đến mức lạnh run, biết mình chọc giận Đơn Triết Hạo khiến mình nhận lấy hậu quả gì?


      Nhưng Đơn Triết Hạo tức giận, cũng quay về đó, cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên, chống lại con ngươi dò xét của Trác Đan Tinh.


      Chuyện giấu giếm nổi nữa, xem ra giấy gói được lửa, chỉ có thể thẳng thắn, đem tất cả chuyện xưa kể lại, từ đầu tới đuôi lại lần. Trác Đan Tinh mới đầu im lặng nghe, sau đó há hốc mồm, cuối cùng chẳng tin nổi nó như thể chuyện cổ tích hoang đường.


      "Cậu. . . . . . Cậu. . . . . . Bây giờ là bạn của Đơn Triết Hạo?."


      "Cũng hẳn như thế chỉ là người phụ nữ của ấy thôi."


      ‘bạn ’, Đơn Triết Hạo chưa từng là bạn của ta, bảo là người phụ nữ của ấy thôi.


      "Ngu ngốc! Phụ nữ và bạn , cũng đồng khái niệm mà thôi."


      "Cậu đừng có lung tung!" Giản Nhụy Ái ngượng ngùng đẩy Trác Đan Tinh ra, người phụ nữ của ta và bạn ta là giống nhau sao?


      Trác Đan Tinh nhìn Giản Nhụy Ái, trong lòng hâm mộ: "Cậu tốt quá ! biết lúc nào tớ mới có được tình như thế? Có thể cả đời này tình cũng chẳng đến với tớ nữa."


      "Cậu ngốc à! Mỗi đều tìm được người mình , tình là vấn đề thời gian mà là vấn đề duyên phận, tựa như mỗi người đều bị bóng đánh tới đầu, nhưng ai biết được bóng đó là bóng gì có thể là Bóng đá, bóng rỗ, bóng chuyền, bóng cầu lông, bóng bàn, bóng thủy tinh, mỗi quả bóng bay với những tốc độ giống nhau, chứng minh tốc độ tình tới cũng chẳng giống nhau."


      "Tình của cậu, nhất định là bóng đá, đá vào tâm khảm."


      Hai người phụ nữ ngồi dưới chiếc ô che ánh mặt trời bắn thẳng vào, dù ánh mặt trời nóng thế nào cũng khiến câu chuyện họ dừng lại, họ trở thành đóa hoa xinh đẹp khi mỉm cười dưới ánh nắng.


      . . . . . .


      Mùi vị kim loại, trong quán rượu những nam nữa điên cuồng lắc lư theo điệu nhạc.


      Đơn Triết Hạo vào căn phòng cố định, thấy Cụ Duệ Tường sớm ngồi trong đó, đùa bỡn với cây đàn Violin.


      tới ngồi xuống sofa, cầm ly rượu bàn lên, rót tràn ly, uống ừng ực, uống xong lại rót, có chút cảm giác nào say.


      Cụ Duệ Tường ngước mắt liếc cái, đôi mắt đen như mực lộ ra nụ cười, sau đó hạ mắt xuống tiếp tục lau Violin: "Tâm tình tốt!"


      "Tường, cậu lau rách cây Violin rồi, đừng bảo như thế mới sạch nhé." Đơn Triết Hạo tiện tay rót ly rượu.


      "Gần đây phải chú ý, lão Trần chưa trở về Mĩ, dường như những ngày gần đây đều cố ý hỏi thăm tin tức của cậu, xem ra rất bất lợi cho cậu đó." Cụ Duệ Tường nhắc nhở .


      Vừa dứt lời, đôi môi Đơn Triết Hạo khẽ giật giật, nhàng mím môi, con ngươi thâm thúy lộ ra ánh mắt khinh thường, lão Trần có thế lực ở Mĩ, còn ở đây cần quan tâm.


      "Tường, cậu cảm thấy lão Trần có phải là đối thủ của tớ ? Đừng bảo là, uống rượu."


      Cụ Duệ Tường biết Đơn Triết Hạo xảy ra chuyện gì? Nhưng nhìn vẻ mặt biến đổi khác thường của , lòng có chút buồn cười, hiểu Đơn Triết Hạo, cái người đàn ông bá đạo này, nội tâm cực kỳ trẻ con.


      gương mặt tuấn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hớp ngụm rượu, để ý tới Đơn Triết Hạo nữa.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20: Người Phụ Nữ Mặt Áo Ren



      Mùa hè mặt trời nóng rực chiếu xuống mặt đất, nóng rực đến cho người ta bức bối.


      Giản Nhụy Ái xách theo hai ly cà phê giao cho khách hàng, đó là ngôi biệt thự sang trọng, mặt trời bắn thẳng vào gương mặt trắng nõn của , thở ra hơi, lau mồ hôi trán, áo sơ mi đơn bạc dính đầy mồ hôi.


      Nhìn nhà cao tầng, mắt tỏa sáng, ngạc nhiên nhìn phong cảnh bên ngoài, mỗi căn phòng mang phong cách khác nhau, nhưng lại tạo nên vẻ đẹp chung, nhất định là phải hao tâm tổn sức rất nhiều.


      Tầm mắt nhìn vào địa chỉ ghi trong giấy, lầu mười lăm! Con số kinh người, thiếu chút làm sặc chết rồi, hít sâu cái, xách theo đồ vào.


      tìm kiếm số nhà ghi giấy, đếm đếm lại ba lần rốt cuộc cũng tìm được số nhà cần tìm.


      Giản Nhụy Ái nhìn cửa Kim Hoàng Sắc, thể xác định có phải Kim Hoàng chế tạo cửa hay , nó vô cùng tinh tế, nhịn được nuốt ngụm nước bọt, khích lệ mình cần giống như người hầu bưng bàn, ấn xuống nhấn chuông cửa.


      lâu, gian phòng liền truyền đến giọng nũng nịu của , giống như Lâm Chí Linh vậy: "Ai vậy?"


      lấy thái độ của người phục vụ, tươi cười: "Xin chào, tôi là nhân viên phục vụ của quán Nhân Ái, đem thức ăn đến cho quý vị."


      "Được, đợi chút. . . . . ."


      Đột nhiên, cửa được mở ra, Giản Nhụy Ái liếc qua trang thiết bị trong phòng, thấy căn phòng vô cùng tráng lệ khiến hai mắt trợn to, đúng là căn phòng hoàn mỹ, nằm mộng cũng muốn ở trong căn nhà như thế này, nhưng có thể cả đời này cũng có cơ hội.


      Càng làm cho trợn mắt há hốc mồm chính là chủ nhân căn nhà, giữa trưa rồi, chỉ mặc đồ ngủ ren, mỏng đến có thể thấy cảnh xuân bên trong, vóc người mỹ lệ, Giản Nhụy Ái muốn khen ngợi câu.


      với đầu tóc xốc xếch, đôi mắt đầy mê ly, nhìn người từ trong chăn ra, nhưng càng giống như giây trước hai người hung hăn nhau.


      "Xong chưa? Thế nào chậm như vậy?" Gian phòng truyền ra giọng lười biếng.


      Giản Nhụy Ái cảm nhận giọng kia vô cùng quen thuộc, trong phút chốc, xuất trước mắt , nhịn được nuốt ngụm nước bọt, thấy người trước mắt chỉ quấn tắm khăn trắng, lồng ngực lộ ra vẻ mạnh mẽ, nuốt ngụm nước bọt, đại não trống rỗng.


      Nửa thân trần khiến nhận ra người đàn ông kia ông ai khác là Đơn Triết Hạo


      Đột nhiên nhìn thấy kia, Đơn Triết Hạo có vẻ kinh ngạc, nhưng lại rất nhanh cất giấu, vì chuyện kia vẫn còn tức giận.


      Ánh mắt thô bạo của quét qua sắc mặt ửng hồng của , thấy dáng vẻ ngay như phỏng của , từ đáy lòng cảm thấy rất ngốc.


      Trong lòng gạt tia chán ghét: "Làm sao lại ở đây?"


      Giản Nhụy Ái trợn mắt hốc mồm nhìn thân thể đàn ông hấp dẫn phụ nữ, kẻ ngu cũng biết họ làm gì?


      Tay xiết chặt thành quả đấm, khắc chế run rẩy trong lòng, ngờ Đơn Triết Hạo kiêng dè, trước mặt lại triền miên cùng khác.


      Giản Nhụy Ái hạ thấp con mắt, mím chặt đôi môi, nắm cà phê trong tay, đứng tại cửa, giống như bị người phụ bạc.


      với chiếc áo ren hồng kinh ngạc nhìn hai người, ngờ Đơn Triết Hạo biết đưa cà phê, giữa hai người có chuyện gì? Đơn Triết Hạo khó khăn lắm mới ở lại bên , để cho dễ dàng ở bên người con khác.


      Hơn nữa nữ nhân này còn làm sao so được với : "Tiểu thư, cà phê của tôi phải ! có thể rồi"


      Giản Nhụy Ái kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn với áo ren hồng nhớ tới nguyên nhân mình tới đây? Đem cà phê giao cho áo ren hồng, gấp gáp rời khỏi, cũng cần tiền nữa.


      Đơn Triết Hạo muốn dễ dàng như thế, bắt được cánh tay của , dùng sức đem về bên cạnh mình, cơ hồ muốn đen dán lên cơ thể , để ngực đặt lên lồng ngực .


      Giản Nhụy Ái thể phản kháng, bị khống chế ngã vào ngực , trong phút giây da dẻ tiếp xúc trực tiếp, máu cơ thể như chạy ngược lại, lao lên đầu .


      tựa vào lồng ngực , có thể cảm nhận được vừa tắm xong, người mang theo mùi xà bông nồng đậm, còn có tiếng tim đập mạnh mẽ, cố gắng giùng giằng: "Buông tôi ra, buông tôi ra. . . . . ."


      lạnh lẽo : "Làm gì? Nhanh như vậy muốn gặp , tiền cũng cần lấy là sao."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :