1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 184: Tôi đau từ trong lòng

      thoát ra khỏi cánh tay ôm của , cúi đầu cầm cổ tay của , tay run rẩy cởi nút cài áo sơ mi của ra, vết sẹo rất lên ở trước mặt . Nếu như chú ý có lẽ cũng nhìn thấy vết sẹo.


      khắc kia, nước mắt của chạy ra như nước suối, nó cứ liên tục rơi lên vết sẹo cánh tay của Đơn Triết Hạo.


      Thân thể Đơn Triết Hạo cứng đờ, ra khóc là vì vết thương cánh tay của , khiến tâm tình Đơn Triết Hạo trở nên rất tốt, giữ lấy khuôn mặt để trấn an : "Đứa ngốc, vết sẹo nho có gì đáng khóc, đây là khi còn bé vô tình làm tổn thương mình. . . . . ."


      " dối." Giản Nhụy Ái ngờ Đơn Triết Hạo lại suy nghĩ thay mình nhiều như thế, Đơn Triết Hạo như vậy càng làm cho đau lòng, "Đây là vết sẹo để lại do tự sát."


      Đơn Triết Hạo run rẩy, làm sao biết những chuyện này? Bà nội cho biết, chẳng lẽ là Y Thiếu Thiên, người đàn ông này nhiều chuyện.


      "Tiểu Nhụy, chuyện khi trước là quá khứ qua rồi, cần khóc như thế nữa, nếu rất đau lòng." Đơn Triết Hạo cầm lòng được mà hôn lên nước mắt của .


      Giản Nhụy Ái nhắm mắt lại phối hợp với , hưởng thụ cái hôn dịu dàng của .


      Ngón tay Đơn Triết Hạo từ từ ôm chặt vào lòng, dịu dàng hôn cho đến khi hai người hô hấp được, mới thả nhau ra.


      Giản Nhụy Ái rúc vào trong ngực Đơn Triết Hạo, có cảm giác hạnh phúc vô hạn, để cho tâm tình của buông lỏng, giống như tìm được bến cảng an toàn tránh gió, dỡ bỏ ý thức phòng bị toàn thân, nhắm mắt lại an tĩnh hưởng thụ cảm giác yên tĩnh và hơi thở thơm mát của người đàn ông bên cạnh.


      Tay vuốt ve vết sẹo, "Như thế nào? Đau ?"


      " đau, vết thương này có đáng là gì." Đơn Triết Hạo mỉm cười để cho yên tâm.


      Đối với Đơn Triết Hạo mà , những vết thương này coi vào đâu? Chỉ là chuyện .


      Đôi mày thanh tú của Giản Nhụy Ái nhíu chặt, vết sẹo lớn như thế mà tại sao nhìn thấy? quá sơ ý, rốt cuộc người có bao nhiêu vết sẹo.


      trở nên lo lắng "Hạo, những nơi khác có thương tích ?"


      "Có, hơn nữa là vết thương rất lớn." Gương mặt Đơn Triết Hạo trở nên nặng nề, giống như vết sẹo người mình vô cùng nghiêm trọng.


      Giản Nhụy Ái hoảng sợ, lo lắng "Nơi nào?"


      Đơn Triết Hạo mím môi, mỉm cười túm lấy cánh tay Giản Nhụy Ái, ánh mắt thâm tình khẩn thiết nhìn , đặt tay lên lồng ngực mình, giọng ra: "Chính là nó, bởi vì em rời khỏi nên nó bể tan tành, đau lòng lắm, cho nên em đừng để nó đau lòng nữa, nó chỉ thuộc về em."


      Giản Nhụy Ái đau lòng nước mắt rơi đầy mặt khi nghe lời chân tình của . kích động ra lời, người đàn ông kiêu ngạo lại lời chân thành như thế với , vậy làm sao cảm động cho được cơ chứ, nước mắt cứ thế rơi xuống.


      Trái tim Đơn Triết Hạo bị nước mắt Giản Nhụy Ái hấp dẫn, chăm chú nhìn thiện lương đơn thuần. . . . . thử lau những giọt nước mắt của , tỉ mỉ che chở như vậy, tựa như che chở bảo bối, ôm vào lòng, "Đừng khóc, phải em biết nước mắt của em làm lòng đau nhói."


      So với đau đơn người , nước mắt của Giản Nhụy Ái càng là vết thương trí mạng của .


      Giản Nhụy Ái là bảo bối của , càng là tất cả của , thể để cho khóc thút thít, thậm chí để cho đau lòng.


      bảo vệ , thay tiêu diệt chướng ngại, còn giúp giải quyết hết chuyện phiền phức.


      Giản Nhụy Ái giống như nằm mơ, tựa vào lồng ngực của , ra có lúc cũng lo được lo mất, giống như cảm thấy hạnh phúc tựa như giấc mơ, có lúc mơ hồ có lúc lại ràng như vậy. Nhưng biết đó phải là mơ, mà là .


      đem gò má đầy nước mắt của mình tựa vào ngực của Đơn Triết Hạo thầm :"Hạo, đối xử với em tốt."


      Đơn Triết Hạo xoa đầu của , nhìn bộ dáng ngây ngốc của , làm cho thích buông tay."Biết đối xử rất tốt với em, vậy em cũng nên đồng ý với , cuối tháng này chúng ta đính hôn có được ?"


      "A!" Đại não Giản Nhụy Ái chưa kịp phản ứng, Đơn Triết Hạo ném cho quả bom khác, "Đính hôn?"


      "Đúng, sắp xếp mọi chuyện xong cả rồi, chờ Tiểu Nhụy của đồng ý." Đơn Triết Hạo dịu dàng nhìn , thấy có phản ứng, lại khiến thấp thỏm hỏi "Chẳng lẽ em đồng ý với sao?"


      " có, có. . . . . ." Giản Nhụy Ái kích động trả lời, làm sao có thể đồng ý?


      Đơn Triết Hạ đối xử với tốt như thế, vì mà làm rất nhiều việc như thế, khắp thế giới này cũng có ai hy sinh vì người khác như thế, nằm mơ cũng muốn trở thành vợ của Đơn Triết Hạo, cả đời bên cạnh .


      " có, vậy coi như em đồng ý."


      Giản Nhụy Ái xấu hổ gật đầu cái, cánh tay trắng như tuyết của vòng chắc qua cổ của Đơn Triết Hạo, rúc vào ngực của , nghe tiếng tim đập mạnh mẽ.


      Đơn Triết Hạo thỏa mãn nhắm mắt lại, hưởng thụ ôn nhu dị thường trong ngực, bàn tay vuốt ve chiếc lưng của , hi vọng nháy mắt cái qua tháng sau ngay.


      ở trước mặt mọi người, chứng minh là người phụ nữ của . Thời khắc ấy vô cùng tuyệt đẹp!


      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      Đơn Triết Hạo đưa Giản Nhụy Ái đến tiệm trang điểm, ngạc nhiên hiểu nhìn , mạnh mẽ ép buộc ra khỏi nhà, chính là muốn mang trang điểm sao


      "Tiểu Nhụy, chút nữa cùng tham gia buổi tiệc nhé." Đơn Triết Hạo cách đơn giản, giống như căn bản cũng cho Giản Nhụy Ái cơ hội cự tuyệt.


      Giản Nhụy Ái ngẩn người, dạ tiệc? thích cái nơi a dua nịnh hót như thế "Em muốn , cứ mình !"


      thích tới đó, cứ chuyện cười giỡn với nhau, ràng biết mà , tại sao phải giả bộ rất quen thuộc? Như vậy để cho thoải mái, hơn nữa nếu Đơn Triết Hạo uống rượu, đến lúc đó chẳng khác nào kẻ ngu,


      "Nếu như em , vậy có bạn rồi, chẳng lẽ em muốn người khác xem ông xã của em là trò cười sao?" Đơn Triết Hạo vô tội xong, biết Giản Nhụy Ái mềm lòng mà chấp nhận, còn hiểu hơn cả


      Giản Nhụy Ái bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạ, nghe giọng đáng thương của , hơn nữa bị lừa gạt mang đến đây rồi, cũng có cái gì ra về cả.


      "Được rồi!" chỉ có thể miễn cường đồng ý.


      Đơn Triết Hạo nghe đồng ý, ôm ra ngoài xe, "Vậy chúng ta liền vào thôi!"


      "Hạo, làm gì đấy? là nhiều người nhìn, nhanh thả em xuống." Giản Nhụy Ái giùng giằng, đạp hai chân, sắc mặt ửng hồng, người đàn ông này sợ ai cả


      "Nhìn cái gì, em là vợ của còn sợ cái gì?" Tâm tình Đơn Triết Hạo rất tốt, hận thể để người của toàn thế giới cũng biết bọn họ ân ái, những người này làm còn cảm thấy chưa đủ .


      Quản lý của salon trang điểm nhìn thấy Đơn Triết Hạo nhiệt tình tiếp đón: "Cậu Đơn, tiểu thư, chào hai người!" Ánh mắt ta liếc nhìn Giản Nhụy Ái, quần áo đơn giản, nhưng người hiểu biết cũng biết những bộ quần áo trông bình thường như thế này, đều do những nhà thiết kế nổi tiếng ở nước Pháp may, mỗi món đều là số lượng có hạn.


      Đơn Triết Hạo ôm Giản Nhụy Ái đến gần sát lồng ngực mình, "Gọi ông chủ của các người ra, bảo ông ta tự mình trang điểm cho vợ tôi."


      "Được, cậu Đơn, Đơn, mời các người chờ." Quản lý cửa hàng cũng coi như mắt tinh, nhưng ngờ này lại là vợ của Đơn Triết Hạo


      Giản Nhụy Ái rất xấu hổ, thẹn thùng, chỉ ra ngoài dự buổi tiệc tối thiết nghĩ cần xa xỉ như thế, nhưng Đơn Triết Hạo lại thích như thế.


      Mấy ngày nay từ xuống dưới nhà họ Đơn, đều thấy Đơn Triết Hạo chăm sóc cẩn thận mình như thế, móc tim móc phổi trao cho Giản Tử Hạo, cái gì cũng để cho bọn họ sử dụng những món đồ tốt nhất


      ra căn bản cũng cần xa xỉ phẩm, nhưng phải là tốt nhất thế giới, cũng lại , dần dà, lấy cái gì dùng cái đó


      cũng sắp bị dưỡng thành hám tiền rồi!

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 185: Trở thành tiêu điểm cả hội trường

      "Hạo, thường xuyên đến nơi này sao? Hơn nữa còn mang theo phụ nữ tới đây." Giản Nhụy Ái phải biết gì, nhìn thái độ của người quản lý cũng biết, hơn nữa còn biết ông chủ nơi đây, chẳng lẽ Đơn Triết Hạo thường mang phụ nữ tới nơi này. Lòng của phụ nữ rất , đặc biệt đối với người đàn ông mà mình thương


      "Thế nào? Em ghen sao ?." Đơn Triết Hạo ngắt sống mũi của , mỉm cười cưng chiều, rất thích nhìn vẻ mặt ghen tuông của Giản Nhụy Ái. Như vậy, để cho cảm thấy Giản Nhụy Ái quan tâm mình.


      "Đơn Triết Hạo, cần có việc gì lại thích tới tìm tôi, cậu biết tôi rất bận mà." Kid xuống lầu, nhìn thấy Giản Nhụy Ái giật mình đờ người, " phải chết rồi sao? Sao lại xuất ở đây?"


      Giản Nhụy Ái cũng ngạc nhiên kém Kid ẻo lả, nghiêng đầu nhìn Đơn Triết Hạo: "Tiệm này cũng là của ta sao?"


      "Tất nhiên, xem chút phong cách cửa hàng, đương nhiên là của Kid ta." Kid thích người khác coi thường trình độ của .


      " nhìn ra." Giản Nhụy Ái thành trả lời, quả nhìn ra cửa hàng này là của ta, phong cách cũng giống nhau.


      Kid ngờ Giản Nhụy Ái trả lời thẳng thắng như vậy, vui trợn trắng mắt, xem ra Giản Nhụy Ái là thiên địch, " nhìn ra cũng cần nhìn."


      Giản Nhụy Ái nghe xong lời của , hiển nhiên lúng túng, hơn nữa cũng chỉ chẳng để ý nhiều đến chuyện đó " xin lỗi."


      Kid nhìn Giản Nhụy Ái: " ngờ vẫn sống tốt như thế, người đàn ông Đơn Triết Hạo là vì mà đau lòng. . . . . ."


      Sắc mặt Đơn Triết Hạo trầm xuống rồi, "Tôi phải tới nghe cậu nhảm, nhanh trang điểm và chuẩn bị quần áo cho ấy ."


      tới ghế sa lon ngồi xuống, bắt chéo chân, lấy tờ báo lên xem để giết thời gian, biết Kid trang điểm cho Giản Nhụy Ái xinh đẹp đến chói mắt, giao cho Kid vô cùng yên tâm.


      Kid nhìn Đơn Triết Hạo nể mặt mình, le lưỡi với cái, " thôi!"


      Giản Nhụy Ái nhìn Kid xoay người rời , nhìn động tác nam ra nam nữ ra nữa mới xác thực Kid chuyện với mình, để cho có cảm giác thích khó nuốt xuống. Vội vàng theo ta rồi im lặng ngồi xuống cái ghế, tựa như búp bê vải để cho ta bắt đầu thao tác.


      ra trang điểm lại phiền hà như thế, Kid khi nắm lấy tóc của , khi bôi trét mặt .


      " cho tôi biết chút, tại sao lại từ người chết rồi sống lại?" Kid đánh vỡ khí yên tĩnh, tò mò hỏi.


      rất tò mò về Giản Nhụy Ái, thử xong áo cưới nhận được tin tức tử vong, hôm nay lại xuất hoàn hảo sứt mẻ tại trước mắt mình, chẳng lẽ Đơn Triết Hạo có bản lĩnh đến địa ngục cướp từ tay Diêm Vương về.


      Những thứ thần thoại này cho nhi đồng nghe, bọn họ có thể tin tưởng, còn tin tưởng.


      "Tôi chết, chỉ ra nước ngoài." Giản Nhụy Ái nhàn nhạt ra.


      Những việc hoang đường mà làm để người khác biết chút cũng sao, hơn nữa người này cũng là bạn bè tốt với Đơn Triết Hạo.


      Chỉ chốc lát sau, mặt Giản Nhụy Ái lớp phấn trắng, thêm lớp má hồng, tóc uốn lọn dài xuống, khiến cho nhìn rất đáng xinh đẹp.


      " thôi, chúng ta chọn trang phục dạ hội!" Kid nhắc nhở Giản Nhụy Ái chăm chú ngắm nhìn mình.


      Giản Nhụy Ái bị người khác phát mình ngắm nghía mặt khẽ đỏ ửng lên, theo Kid lên lầu, những quần áo lầu làm cho choáng ngợp ngây người, quần áo dạ hội đủ loại màu sắc, còn có cả áo cưới.


      " thích tự chọn lựa chứ? ít chứ" Kid rất có tự tin về quần áo của mình, dù sao các bộ quần áo này đều là thiết kế ra, để cho Giản Nhụy Ái tự lựa chọn quần áo mình thích, mặc kệ chọn lựa bộ nào cũng bị lỗi.


      Quần áo nhiều như vậy đặt ở trước mặt Giản Nhụy Á khiến nhìn hoa cả mắt, cũng biết nên chọn bộ nào nữa rồi. Ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Kid: "Tôi. . . . . ."


      Kid trợn trắng mắt, liếm liếm đôi môi, đưa tay chiếc đầm dạ hội ném về phía Giản Nhụy Ái, "Chọn đầm này !"


      Giản Nhụy Ái cầm chiếc đầm, ngớ ngẩn, màu xanh ngọc dài, phải mặc chiếc đầm này như thế nào? cứ ngây ngốc nhìn Kid mà biết nên bắt đầu từ đâu.


      Vừa nhìn đến ánh mắt ngây ngốc của , Kid cảm thấy khó chịu, chưa có người nào dám chất vấn những thiết kế của , mà Giản Nhụy Ái chất vấn hai lần rồi, "Đúng, chính là nó, vào thay nhanh chút!"


      Ỡm ờ đẩy vào phòng thay quần áo, hừ lạnh mấy tiếng, xoay người uống cà phê, uống cà phê để giải tỏa tức giận, chắc chắn nổi giận với ngu ngốc Giản Nhụy Ái này.


      Giản Nhụy Ái mặc bộ đầm dạ hội, đứng ở phòng thay quần áo do dự lâu, cũng dám ra ngoài, quần áo này có thể mặc ra cửa ?


      Kid kiên nhẫn được nữa, gõ cửa rầm rầm "Này kia ! sinh con ở trong đó luôn hay sao, nhanh ra ngoài xem."


      có nhiều thời gian như thế, cũng muốn lãng phí thời gian với , khi phải tự mình trang điểm lãng phí ít thời gian, còn theo nãy giờ lãng phí bao nhiêu thời gian rồi.


      Giản Nhụy Ái có cách nào khác, bị Kid gọi như đòi mạng nên phải ra, Kid lấy dây chuyền màu xanh biển, giúp đeo vào, " là xinh đẹp, vịt con xấu xí đến tay tôi cũng biến thành con thiên nga trắng xinh đẹp."


      Trong lời hình như có chút kỳ quái, Giản Nhụy Ái nhìn Kid, lại bị cứng rắn lôi xuống lầu.


      Mọi người nhìn thấy mặc quần jean lắc mình cái biến thành công chúa xinh đẹp tuyệt trần, là làm cho người ta mở rộng tầm mắt.


      Kid tương đối có lòng tin vào tác phẩm này của mình, lôi kéo Giản Nhụy Ái đến muốn tranh công với Đơn Triết Hạo rồi, ngờ Giản Nhụy Ái đứng bên cạnh Đơn Triết Hạo, lại có cảm tưởng rất khác nhau.


      Đơn Triết Hạo nhìn thấy Giản Nhụy Ái đứng lên, nhíu mày lại, giọng cứng ngắc, "Kid cậu lựa chọn quần áo gì cho ấy vậy?"


      nhìn chiếc đầm dạ hội người Giản Nhụy Ái, thay vì là đầm, bằng là mấy mảnh vải rách ghép lại thành. Mặc dù nhìn vào cực kỳ xinh đẹp, nhưng trước ngực cũng có thể nhìn thấy rãnh ngực, chiếc đầm khoe lưng, nhìn thấy cả mảnh sắc xuân đằng sau, từ bên cạnh có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, đây chính là quần áo dạ hội sao, tựa như đầm quyến rũ đàn ông vậy.


      Nghĩ tới chuyện Giản Nhụy Ái mặc chiếc đầm này dự tiệc, những ánh mắt theo dõi của đám đàn ông ở đó, chỉ mới nghĩ thôi làm cho chẳng có chút cảm giác thoải mái nào cả, đến nghĩ cũng cần nghĩ, trực tiếp đem áo khoác của mình choàng người Giản Nhụy Ái.


      Người đàn ông như Đơn Triết Hạo tuyệt đối cho phép người phụ nữ mình mến bị đàn ông khác hưởng thụ,


      Kid chần chờ nhìn Đơn Triết Hạo, có phải là đôi mắt của người đàn ông này có vấn đề hay , chiếc đầm xinh đẹp như thế nhưng ta lại vừa ý là sao?, "Bộ y phục này ổn ở chỗ nào? Hơn nữa rất hợp với Giản Nhụy Ái, xinh đẹp như vậy. Nhất định trở thành tiêu điểm của cả hội trường."


      Nghe đến hai chứ ‘tiêu điểm’, Đơn Triết Hạo càng thêm khó chịu, nhíu chặt lông mày, giọng trở nên cứng rắn, "Kid, lập tức đổi cho ấy chiếc đầm khác, đổi chiếc đầm kín đáo chút."


      Gương mặt Giản Nhụy Ái đỏ ửng, khom người nhìn chiếc đầm dạ hội của mình, quả có chút hở hang "Hạo, ra bộ quần áo này rất đẹp mắt. Mấu chốt là muốn thay quần áo, mặc những chiếc đầm dạ hội như thế này rất phiền toái.


      "Đúng, Đơn Triết Hạo, cậu quá bảo thủ, tại đầm dạ hội phải lộ như thế này mới đúng phong cách thời trang, kính đáo quá ai muốn nhìn, Giản Nhụy Ái mặc chiếc đầm này cơ thể như như , xinh đẹp mà!"


      "Kid, lập tức đưa ấy đổi." Đơn Triết Hạo cắn răng nghiến lợi xong, ngờ Giản Nhụy Ái cũng có suy nghĩ giống Kid, nhưng dù thế nào nữa y phục hở hang như vậy, Giản Nhụy Ái muốn đổi cũng phải đổi.


      Giản Nhụy Ái nhìn Đơn Triết Hạo tức giận, "Kid, thay quần áo thôi."


      tính khí của Đơn Triết Hạo rất đáng ghét, Kid vào trong phòng quần áo, tìm ra chiếc đấm dạ hội được xem là kính đáo nhất, chiếc đầm dài trắng như tuyết, bên hông đính nơ con bướm. Cuối cùng cũng khiến cho Đơn Triết Hạo hài lòng, đưa Giản Nhụy Ái rời , hai người ngồi lên xe, ánh mắt Đơn Triết Hạo cứ nhìn chăm chú người Giản Nhụy Ái, lại làm cho cực kỳ khó chịu.


      Đơn Triết Hạo thấy hôm nay dường như giống như nàng công chúa, hơn nữa còn là công chúa thuộc về , "Em xinh đẹp."


      Giản Nhụy Ái cắn môi, đỏ mặt "Cám ơn!"


      Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái lúc lâu mới lái xe .


      Kid nhìn ôn thần Đơn Triết Hạo khỏi, mới thoải mái hơn, cầm lấy bộ quần áo của mình lên cau mày, "Chiếc đầm này này khó coi sao?".


      Quản lý cửa hàng nghe ông chủ hỏi tới, cụp đuôi lấy lòng : "Rất đẹp, rất đẹp. . . . . . Chiếc đầm này rất đẹp."


      "? Đẹp ?" Kid nhìn Quản lý cửa hàng, ném chiếc đầm cho , "Được rồi, cái này cho ."


      Quản lý cửa hàng vui mừng cầm lấy chiếc đầm, ngớt vui vẻ : "Cám ơn ông chủ, cám ơn ông chủ. . . . . ."


      Chiếc đầm này thể mặc ra nhưng đem ra bán nhất định được rất nhiều tiền sao.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 186: Làm bà mai

      Giản Nhụy Ái theo Đơn Triết Hạo vào dự tiệc, tới lui bên trong đều là những người mặc quần áo lộng lẫy của xã hội thượng lưu, nên hơi vội vàng dựa sát vào Đơn Triết Hạo.


      rất thích những nơi như thế này bởi quá mức xa hoa.


      "Tiểu Nhụy, đừng sợ, có ở đây, thả lỏng chút." Đơn Triết Hạo nắm tay của , an ủi .


      xuất của bọn họ trở thành tiêu điểm nhất của bữa tiệc, rất nhiều ánh đèn rọi vào họ, Đơn Triết Hạo cầm lấy ly rượu người phục vụ bưng tới, đưa ly rượu nho cho Giản Nhụy Ái.


      Vừa vào cửa, liền có rất nhiều người nối tiếp dứt mỉm cười mời rượu bọn họ, Đơn Triết Hạo cầm ly rượu lên cười mấy tiếng, khẽ mím môi.


      Giản Nhụy Ái biết mình là bạn Đơn Triết Hạo, cho nên thể khiến mất thể diện, nhìn có người kính mình, liền bắt chước động tác của Đơn Triết Hạo, uống hớp rượu, nhưng có thể vì uống quá nhanh, mùi rượu xông thẳng cổ họng, giống như sắp lao ra lỗ mũi, khiến cổ họng ngứa ngáy, nhịn được ho khan mấy tiếng.


      Oa! Rượu này đắng quá!


      "Tiểu Nhuỵ, em sao chứ?" Đơn Triết Hạo yên lòng vỗ lưng cho , thấy tốt hơn nhiều mới : "Ngốc à, rượu thể uống nhanh như vậy, uống rượu chậm chút bị sặc."


      Đơn Triết Hạo kéo Giản Nhụy Ái đến bên cạnh bàn thức ăn, gắp mấy miếng bánh ngọt cho , "Đói bụng ? Ăn ít bánh ngọt . "


      "Ừm!" Giản Nhụy Ái cảm kích nhận lấy bánh ngọt, đúng là đói bụng, từ khi bị Đơn Triết Hạo gọi theo, đến bây giờ còn chưa ăn gì, nhìn thấy đồ ăn liền quên mất hình tượng ăn từng miếng to.


      "Cẩn thận chút, ăn chậm chút, ai giành ăn với em, nhìn xem miệng em đầy dầu rồi." Đơn Triết Hạo vịn mặt của , chăm chú lau miệng giúp , khi đụng phải đôi môi căng mọng của Giản Nhụy Ái , liền cảm thấy cả người biến hóa, cổ họng khô nóng. đáng chết, dùng ánh mắt vô tội như vậy nhìn mình, ràng dẫn dụ mình phạm tội.


      Hôm nay Cụ Duệ Tường mặc quần áo màu trắng, trời sanh chỉ thích màu trắng, trái ngược với Đơn Triết Hạo, nhưng ngồi trong đám người vẫn chói mắt, bên cạnh là đáng , giọng chuyện bên tai .


      Ánh mắt của xuyên qua biển người duy chỉ dừng lại ở người Giản Nhụy Ái, mấy ngày gặp Giản Nhụy Ái, hình như mập lên rất nhiều, nhìn động tác thân mật của bọn họ, cũng biết Đơn Triết Hạo rất tốt với .


      Vốn những bữa tiệc như thế này Đơn Triết Hạo cần đích thân tới tham dự, nhưng vẫn tới vì muốn đưa Giản Nhụy Ái đến trước mặt mọi người, để bọn họ biết người của . Cụ Duệ Tường cười lạnh, Đơn Triết Hạo bề ngoài mạnh mẽ, nhưng trong lòng lại như đứa trẻ.


      Vương Thiến Như chuyện, lại nhìn thấy Cụ Duệ Tường chăm chú nhìn chỗ, ánh mắt ta khỏi sáng lên, hô to: "Tiểu Nhuỵ, Đơn Triết Hạo. . . . . ."


      Cụ Duệ Tường quay đầu đưa mắt nhìn sau lưng, chỉ thấy nhìn mình bĩu môi, cũng thể làm gì, gặp mặt ở chỗ này, tránh cũng được.


      "Hạo, Tiểu Nhuỵ !" Cụ Duệ Tường chào hỏi, giống như lúc trước bọn họ có chuyện gì xảy ra. Bạn bè bình thường gặp mặt mà thôi.


      Đơn Triết Hạo nhìn về phía Cụ Duệ Tường gật đầu cái, ôm Giản Nhụy Ái vào trong ngực.


      Giản Nhụy Ái muốn giãy giụa cũng được, đành phải từ bỏ, sợ người đàn ông bên cạnh ầm ĩ, chỉ có thể nhìn về phía bọn họ gật đầu cái.


      Vương Thiến Như chạy nhanh tới, kéo Giản Nhụy Ái từ trong ngực Đơn Triết Hạo ra, "Cậu ở nhà với bà nội à, sao lại đến nơi này?"


      "A!" Giản Nhụy Ái kinh ngạc, sững sờ mấy giây rồi : "Là Hạo đó, ấy dẫn mình đến."


      Đúng lúc, có người đàn ông mặc âu phục đến, "Tổng giám đốc Đơn, lâu gặp!"


      Đơn Triết Hạo bắt lấy tay của người đàn ông, mỉm cười đáp lễ: " lâu gặp."


      Giản Nhụy Ái cần đoán cũng biết người đàn ông trước mắt hẳn có thân phận khá cao, nếu Đơn Triết Hạo cũng khách sáo với ta như thế.


      xoay người ghé vào bên tai Giản Nhụy Ái khẽ : " qua đây lát, em được thân mật với Cụ Duệ Tường."


      "Cái gì?" Giản Nhụy Ái bĩu môi, đẩy Đơn Triết Hạo cái, nghĩ là dạng con gì? nhìn Đơn Triết Hạo đến chỗ khác với người đàn ông kia, ánh mắt vẫn thể rời khỏi .


      Cụ Duệ Tường đứng sau lưng lẳng lặng : "Xem ra Tiểu Nhuỵ sống rất hạnh phúc."


      "Em. . . . . ." Giản Nhụy Ái quay lại nhìn Cụ Duệ Tường, biết nên cái gì.


      " có gì, chúng ta phải rồi, chúng ta là bạn bè, chẳng lẽ lại thể thông cảm cho em." Cụ Duệ Tường biết Giản Nhụy Ái áy náy trong lòng, cũng biết là người hiền lành.


      "Duệ Tường, cám ơn ." Giản Nhụy Ái chỉ có thể cám ơn Cụ Duệ Tường, trong lòng Đơn Triết Hạo và Giản Tử Hạo rất quan trọng, nhưng Cụ Duệ Tường cũng có vị trí nhất định trong lòng .


      Nếu như có thể hạnh phúc, càng thêm vui vẻ, ra chuyện quan tâm nhất chính là việc kết hôn của , nhìn Vương Thiến Như kiên trì đợi , tin tưởng nếu có Vương Thiến Như ở bên cạnh, nhất định hạnh phúc.


      Mặc dù Đơn Triết Hạo chuyện với người khác, nhưng ánh mắt vẫn thể rời khỏi Giản Nhụy Ái, rất sợ Cụ Duệ Tường cướp khỏi , trong lòng cảm thấy thấp thỏm yên.


      Vương Thiến Như nghe bọn họ khách sáo chuyện với nhau, kiên nhẫn được nữa "Hai người cứ tiếp tục chuyện phiếm nhé, em xem có món nào ngon ?"


      xoay người chạy nhanh như làn khói, Giản Nhụy Ái nhìn nhịn được cười ra tiếng.


      "Duệ Tường, hình như Thiến Như rất thích ."


      "Tiểu Nhuỵ, em có thể giúp chuyện này được ?" Cụ Duệ Tường nhìn Giản Nhụy Ái, bình tĩnh hỏi.


      "Duệ Tường, có việc gì ." Giản Nhụy Ái kinh ngạc nhìn Cụ Duệ Tường.


      "Em đừng để Vương Thiến Như tới tìm nữa." Cụ Duệ Tường , ra Vương Thiến Như rất tốt, nhưng trong lòng thể chứa được bất kỳ ai nữa, hơn nữa với thân phận của , cũng có quyền được .


      biết rất Vương Thiến Như có tình cảm với , cũng biết mình thể cho hạnh phúc được, vậy đừng cho ấy hi vọng làm gì.


      Giản Nhụy Ái hề kinh ngạc, chuyện này cũng nằm trong dự đoán của , mặc dù bề ngoài Cụ Duệ Tường lạnh như băng, nhưng trong lòng dịu dàng và tốt bụng hơn bất kỳ ai.


      Nhưng tin tưởng vận mệnh của ai cũng khó mà trước, "Duệ Tường, em thể ngăn cản bất luận người nào làm chuyện gì, Thiến Như làm như vậy tự nhiên có nguyên nhân của ấy, cũng thể ngăn cản ấy, em đồng ý với , xin lỗi."


      "Tiểu Nhuỵ." Cụ Duệ Tường biết Giản Nhụy Ái giúp mình, cũng muốn ép buộc , "Tiểu Nhụy, mệt mỏi, nên về trước, em mau tìm Hạo , ta chắc là ghen đó."


      Giản Nhụy Ái quay đầu nhìn Đơn Triết Hạo, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, "Được rồi! Duệ Tường, về cẩn thận chút."


      Chuyện của ấy và Vương Thiến Như ngày sau còn dài, tin tưởng bọn họ chắc chắn có duyên phận với nhau.


      Vương Thiến Như nhìn Cụ Duệ Tường rời khỏi hội trường, vội chạy nhanh theo sau, nhân cơ hội trừng mắt nhìn Giản Nhụy Ái, ra ngay lúc bọn họ chuyện, ở ngay bên cạnh nghe lén.


      Giản Nhụy Ái nhìn khoát tay, ý bảo chạy nhanh theo sau, ra hai người bọn họ có thể ở chung, đối với Cụ Duệ Tường cũng phải là chuyện xấu, dù sao Vương Thiến Như rất hiền lành.


      "Em thấy làm bà mai rất dễ chịu à?" Đơn Triết Hạo cầm ly, tới bên cạnh Giản Nhụy Ái, ôn tồn .


      Giản Nhụy Ái chưa kịp chuẩn bị nghe thấy tiếng của , giật mình, "Đáng ghét."


      Người đàn ông này, lời lúc nào cũng đơn giản như vậy, nhưng lại có thể làm cho thấy vui vẻ, được người đàn ông như vậy thương, là chuyện hạnh phúc biết dường nào.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 187: Tiệc sinh nhật ( thượng)

      Thời gian trôi qua nhanh, sau khi Giản Nhụy Ái và Đơn Triết Hạo hiểu tình cảm của nhau, liền ở lại nhà họ Đơn làm bà chủ.


      Khi ánh mặt trời chiếu đường cái, thấy chiếc xe Bentley sang trọng, nó chạy qua nhiều căn biệt thự tráng lệ, lúc đến căn biệt thự màu trắng dừng lại.


      Giản Nhụy Ái khẽ mỉm cười, nhìn mồ hôi rịn ra trán của Giản Tử Hạo , "Khắp người đều là mồ hôi, con có thấy nóng ?" Rồi đưa tay khẽ lau mồ hôi trán Giản Tử Hạo.


      "Mẹ, con sao, mẹ nhanh lên chút ! Tiệc sinh nhật sắp bắt đầu rồi." mặt Giản Tử Hạo toàn mồ hôi, nhưng cũng ảnh hưởng gì tới tâm trạng vui vẻ của cậu lúc này.


      Giản Nhụy Ái khẽ cười, quay đầu với tài xế: " trở về trước , lúc nữa hãy đến đón chúng tôi."


      "Vâng!" Tài xế xuống xe mở cửa cho mọi người, khi mọi người xuống xe hết, mới chạy xe rời .


      Giản Tử Hạo cầm búp bê Barbie vui vẻ kéo tay của Giản Nhụy Ái, "Mẹ, nhanh lên chút, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi."


      "Được, được. . . . . . Con đừng kéo mẹ nữa." Chân Giản Nhụy Ái giày cao gót cao 10 cm còn bị Giản Tử Hạo kéo .


      quá nuông chiều Giản Tử Hạo rồi, vào biệt thự, trong sân có rất nhiều người đứng, mọi người đều mặc quần áo vô cùng lộng lẫy, nhưng có ai mặc âu phục, mà lại mặc quần áo bình thường.


      Có thể , bên trong đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu.


      Đột nhiên, bé xuất , mặc áo đầm màu hồng, đầu cài nơ bươm bướm, giống như nàng công chúa trong truyện cổ tích, cũng là nhân vật chính trong bữa tiệc sinh nhật hôm nay, bạn cùng lớp của Giản Tử Hạo.


      Hôm nay dẫn Giản Tử Hạo đến tham gia tiệc sinh nhật của bạn học.


      "Tử Hạo, cậu đến rồi." bé ngẩng đầu lên nhìn Giản Nhuỵ Ái, "Chào dì!"


      "Tốt lắm. . . . . . Tiểu Hi, hôm nay trông con xinh đẹp." Giản Nhụy Ái cầm tay Tiểu Hi.


      Tiểu Hi rất ngoan ngoãn, thường cùng Giản Tử Hạo đến nhà chơi, tuy bé còn tuổi nhưng lại rất lễ phép.


      Gương mặt Giản Tử Hạo khẽ ửng hồng, cầm búp bê đến trước mặt Tiểu Hi, "Cái này tặng cậu, sinh nhật vui vẻ."


      "Cám ơn!" Mắt Tiểu Hi tỏa sáng khi nhìn thấy búp bê, xem ra bé rất thích búp bê.


      Hơn nữa, các bé đều thích búp bê mà.


      Cha mẹ Tiểu Hi nhìn thấy Giản Nhụy Ái đến, mặc dù Đơn Triết Hạo đến, nhưng ở giới thương nhân mọi người đều biết Đơn Triết Hạo rất thương con trai, đối xử với vợ của mình tốt vô cùng, luôn coi như báu vật.


      Bọn họ làm ăn đều lớn bằng Đơn Triết Hạo, tương lai rất nhiều việc phải dựa vào Đơn Triết Hạo, hôm nay vợ và con Đơn Triết Hạo đến nhà bọn họ, bọn họ làm sao có thể chậm trễ ?


      Cha mẹ Tiểu Hi vội vàng cầm ly rượu qua đón tiếp. Tiểu Hi nhìn thấy cha mẹ mình, "Cha mẹ xem búp bê có đẹp ?"


      "Đẹp, đẹp. . . . . ." Mẹ Tiểu Hi vui vẻ , ngẩng đầu nhìn Giản Nhụy Ái, "Giản tiểu thư, chúng tôi ngờ đến tham gia tiệc sinh nhật của Tiểu Hi, là cám ơn nhiều."


      "A, việc này có gì đâu. Tiểu Hi là bé ngoan, lại là bạn học của Tử Hạo, nên tôi dẫn con đến." Giản Nhụy Ái khách sáo trả lời.


      "Tiểu Hạo. . . . . ." Ba Tiểu Hi nhìn Giản Tử Hạo, mắt tỏa sáng, "Đây phải là thiên tài nhạc sao, tôi từng xem qua rất nhiều tiết mục của cậu bé."


      Mẹ Tiểu Hi nhìn Giản Tử Hạo, dáng dấp tuấn, vừa là thiên tài nhạc, phía sau lại có tập đoàn Đan Thị, nếu cậu bé và Tiểu Hi nhà bọn họ quen nhau quá tốt.


      Tương lai Tiểu Hi nhất định có cuộc sống hạnh phúc, hơn nữa mẹ chồng lại tốt bụng như vậy, bà vui mừng cười, đề nghị: "Tử Hạo, cháu là nghệ sĩ chơi nhạc, vậy có thể biểu diễn bài nhạc trong sinh nhật của Tiểu Hi ?"


      Giản Tử Hạo khó xử nhìn Giản Nhụy Ái, thấy Giản Nhụy Ái gật đầu, mới đồng ý.


      Tiểu Hi thấy Giản Tử Hạo đồng ý biểu diễn bài nhạc trong sinh nhật của mình, bé phát ra nụ cười toả sáng như ánh mặt trời rực rỡ.


      Khi cậu đứng sân khấu, tất cả mọi người đều dừng lại, nhìn bé trai tuấn, chỉ thấy cậu bé ngồi yên lặng bên cạnh đàn Piano, mở đàn Piano ra.


      Mọi người đều thấy kỳ quái, tuổi như vậy mà có thể đàn Piano sao?


      Chỉ là, mấy giây sau, trong gian yên tĩnh bỗng xuất khúc ca sinh nhật vui vẻ, êm tai. . . . .


      Khúc ca sinh nhật rất ngắn, chỉ có mấy phút, đợi đến khi bản nhạc kết thúc, tất cả mọi người đều thể tin nổi cậu bé tuổi còn , lại có thể đàn tốt đến như vậy.


      ‘Bốp bốp’ tiếng vỗ tay vang lên ở giữa biệt thự, Giản Tử Hạo ung dung cúi người chào, xuống sân khấu.


      Mẹ Tiểu Hi cười tán thưởng, "Giản tiểu thư, biết cách dạy con, dạy Tiểu Hạo biết nhiều thứ như vậy."


      " có, Tiểu Hạo, từ nhạc, lại thích biểu diễn ở trước mặt người khác, làm mọi người chê cười rồi." Giản Nhụy Ái thích giao thiệp, nhưng tham gia tiệc sinh nhật của người có tiền trò chuyện rất quan trọng.


      sống cùng Đơn Triết Hạo lâu, nên biết mẹ Tiểu Hi cũng phải khen Giản Tử Hạo, ta chỉ muốn tâng bốc , dù sao danh tiếng của Đơn Triết Hạo cũng khiến người khác phải nể mặt kiêng kỵ ba phần.


      Tiểu Hi nhìn Giản Tử Hạo xuống, "Cám ơn Tử Hạo, cậu đánh đàn hay, còn hay hơn giáo nhạc rất nhiều."


      "Chứ sao, tớ đàn Piano rất đẳng cấp, chỉ có ba Duệ Tường mới đàn hay hơn tớ." Giản Tử Hạo kiêu ngạo .


      " sao, ba Duệ Tường? Chú ấy rất lợi hại? " Tiểu Hi tò mò hỏi.


      "Đúng vậy, ba Duệ Tường đánh đàn lợi hại nhất thế giới."


      Hai người chuyện, khiến người lớn buồn cười, mẹ Tiểu Hi : "Tiểu Hi, con dẫn Tiểu Hạo qua bên kia, hôm nay quản gia chủ trì trò chơi. Nhớ chăm sóc Tiểu Hạo tốt."


      "Dạ, mẹ." Tiểu Hi kéo Giản Tử Hạo chạy về phía quản gia.


      Giản Nhụy Ái nhìn Giản Tử Hạo đến trước mặt quản gia, mới thoải mái, thấy có người tìm mẹ Tiểu Hi chuyện liền bảo, " có gì, có chuyện cứ , tôi dạo chút.”


      "Vậy xin lỗi, tôi tiếp chuyện được nữa." Mẹ Tiểu Hi áy náy xong liền qua phía đó.


      ta rồi, Giản Nhụy Ái thấy thoải mái hơn nhiều, cảm giác như vậy thích, nếu tiếp đãi , thấy càng tốt hơn.


      Hơn nữa cũng cần vắt hết óc ra suy nghĩ phải gì mới thất lễ, mọi người nịnh hót , cũng phải là nhìn mặt mũi của , mà xem mặt mũi Đơn Triết Hạo, điều này Giản Nhụy Ái biết vô cùng.


      Giản Nhụy Aí thoải mái nhàn nhã dạo trong sân, sân rất lớn, hoàn cảnh cũng tốt, hy vọng được nhàn nhã dạo, đợi đến khi bữa tiệc kết thúc liền dẫn Giản Tử Hạo về.


      Qua phân nửa thời gian, liền nghe thấy tiếng của Tiểu Hi, "Cha mẹ, nhanh cứu Tử Hạo."


      Nghe thấy Giản Tử Hạo gặp chuyện may, sắc mặt Giản Nhụy Ái tái nhợt, kinh hoàng kéo Tiểu Hi, "Sao vậy? Tiểu Hạo xảy ra chuyện gì? "


      Giản Nhụy Ái vì quá quan tâm mà kích động, nên có chút lớn tiếng, làm Tiểu Hi hoảng sợ nhìn Giản Nhụy Ái, yếu ớt: "Tử Hạo, ở bên kia. . . . . ."


      chờ Tiểu Hi hết câu, Giản Nhụy Ái vội vàng chạy tới, lo lắng cho Giản Tử Hạo, rất sợ có chuyện gì xảy ra.


      Mọi người cũng theo Giản Nhụy Ái, có người lo lắng, có người hả hê, chuẩn bị xem náo nhiệt.


      Tay Giản Tử Hạo chỉ vào người đàn bà tóc tai bù xù, mặc quần áo rách rưới, trong tay cầm bánh ngọt, "Bà già bẩn thỉu, trả bánh ngọt lại cho Tiểu Hi, đó là bánh ngọt Tiểu Hi thích nhất."


      "Tiểu Hạo, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Giản Nhụy Ái nhìn người đàn bà, kéo Giản Tử Hạo qua, xem cậu có bị thương hay .

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 188: Đơn Triết Hạo bị doạ hoảng sợ

      "Tiểu Hạo, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Giản Nhuỵ Ái vừa nhìn người đàn bà, vừa kéo Giản Tử Hạo qua, xem cậu có bị thương .


      Ba Tiểu Hi nhìn thấy người lạ xuất trong nhà liền cảm thấy kỳ quái, quát lớn: "Sao bà lại ở chỗ này? ra ngoài nhanh lên, nếu tôi báo cảnh sát, bà làm loạn ở nhà của tôi."


      Người đàn bà ràng để ý đến lời của ba Tiểu Hi, ánh mắt tàn nhẫn làm cho Giản Nhuỵ Ái hoảng sợ, ánh mắt này rất giống Đơn Triết Hạo.


      Người đàn bà lại ngồi xuống cầm bánh ngọt ăn, hoàn toàn để ý đến suy nghĩ của người khác, ngay khi bà ta ngồi xuống chiếc nhẫn trong túi áo rớt ra.


      Giản Nhuỵ Ái sờ ngón tay , nhẫn của lại cánh mà bay, ánh mắt nhìn chăm chú chiếc nhẫn người đàn bà nhặt lên, đúng vậy, đây phải là chiếc nhẫn của sao, làm sao có thể ở tay của bà ta?


      "Trả nhẫn lại cho tôi." Vẻ mặt Giản Nhuỵ Ái nặng nề .


      Người đàn bà cầm lấy chiếc nhẫn, nhìn Giản Nhuỵ Ái chằm chằm "Dựa vào cái gì mà trả lại ?"


      "Đó là nhẫn của tôi, xin bà mau trả lại cho tôi." Giản Nhuỵ Ái nghiêm túc nhìn chăm chú chiếc nhẫn, rất sợ bà ta làm hư chiếc nhẫn.


      Người đàn bà lại cầm nhẫn càng chặt, "Ai nhẫn là của , nó là của tôi, sao lại muốn tôi trả lại nó cho ."


      "Giản tiểu thư, sao lại thế này?" Mẹ Tiểu Hi quan tâm hỏi.


      Giản Nhuỵ Ái nhìn chiếc nhẫn, toàn thân đều căng thẳng, "Nhẫn của tôi ở trong tay bà ta."


      Ba Tiểu Hi ngờ muốn tâng bốc Giản Nhuỵ Ái, lại làm xảy ra chuyện ở trong nhà mình, liền gầm lên: "Người đàn bà điên, bà ăn vụng ở nhà của tôi, còn trộm nhẫn của người khác, là người có đạo đức, bà chờ bị cảnh sát bắt !"


      Giao mọi chuyện cho cảnh sát, ta cũng bớt việc.


      "Đợi lát.” Người đàn bà thấy ba Tiểu Hi cầm điện thoại chuẩn bị gọi cảnh sát, liền đặt chiếc nhẫn bên miệng, "Nếu dám gọi cảnh sát, tôi nuốt chiếc nhẫn này."


      "Đừng. thể báo cảnh sát, chiếc nhẫn kia rất quan trọng với tôi." Sắc mặt Giản Nhuỵ Ái tái nhợt, nhìn hành động của người đàn bà, sợ bà ta nuốt chiếc nhẫn vào bụng. "Phu nhân, bà nên kích động, chúng tôi báo cảnh sát."


      Người đàn bà cười hài lòng, " muốn chiếc nhẫn sao?"


      "Muốn, chỉ cần bà trả lại nhẫn cho tôi, tôi cho bà rất nhiều đồ ăn." Giản Nhuỵ Ái nhìn chiếc nhẫn cẩn thận .


      Mặc kệ thế nào chiếc nhẫn đều ở trong tay bà ta, quan trọng là lấy lại được nhẫn, vì đây chính là chiếc nhẫn trước kia Đơn Triết Hạo cầu hôn , nhất định thể làm mất nó.


      Người đàn bà im lặng nhìn Giản Nhuỵ Ái lúc lâu, giống như suy nghĩ lời của , nhìn mặc quần jean và áo màu trắng đơn giản, nhìn như bình thường, nhưng đều là quần áo số lượng làm theo cầu, mỗi bộ quần áo đều có giá trị xa xỉ.


      Hơn nữa nhìn những người bên cạnh, đều mặc quần áo sang trọng lộng lẫy, cũng đều là người có tiền, ngoài miệng mỉm cười gian: " nghĩ tôi là heo sao, tôi muốn ăn, tôi muốn. . . . . ." Bà ta đưa lên năm ngón tay.


      Ba Tiểu Hi hét to: "Năm mươi vạn, bà ăn cướp sao!"


      "Năm mươi vạn?" Người đàn bà vui mừng trong lòng, năm mươi vạn? Bà ta chỉ muốn lấy năm vạn mà thôi, căn bản năm mươi vạn, nhưng tự ta nâng cao giá tiền cho bà, sao bà ta lại muốn chứ, "Đúng vậy, nếu được tôi liền nuốt nhẫn xuống."


      "Đừng, được, năm mươi vạn năm mươi vạn, tôi gọi Triết Hạo đem tiền qua, bà trăm ngàn lần được nuốt nhẫn xuống." Trán Giản Nhuỵ Ái rịn mồ hôi, lo lắng người đàn bà điên này nuốt nhẫn xuống.


      Giản Tử Hạo trừng mắt nhìn bà ta, "Mẹ, mẹ đưa bà ta năm mươi vạn?"


      "Đúng vậy, nếu nhẫn cầu hôn của mẹ và ba vẫn ở trong tay bà ta, chiếc nhẫn kia rất quan trọng với mẹ."


      "Quan trọng cũng cần đòi năm mươi vạn, ức hiếp người quá." Mẹ Tiểu Hi trợn trắng mắt, ghét nhất loại người giống như người đàn bà ở trước mắt.


      " có gì đâu phu nhân, tôi gọi Triết Hạo qua đây, ấy họp gần chỗ này, chắc đến rất nhanh." Giản Nhuỵ Ái dối, chỉ cần Đơn Triết Hạo qua đây, chiếc nhẫn của liền giữ được.


      Mẹ Tiểu Hi nghe thấy Đơn Triết Hạo sắp đến, liền tỏ vẻ áy náy " xin lỗi, người trong nhà coi được, khiến và Đơn tiên sinh phiền toái rồi."


      Ánh mắt người đàn bà mở to, nhìn Giản Nhuỵ Ái : "Cái gì, Đơn tiên sinh? gọi ai đưa tiền qua?"


      Giản Nhuỵ Ái ngạc nhiên nhìn người đàn bà xúc động, ngẩn người bật thốt lên: "Đơn Triết Hạo!"


      "Cái gì?" Người đàn bà điên chẳng khác nào bị kích thích, bổ nhào qua muốn bắt lấy Giản Nhuỵ Ái, may nhờ ba Tiểu Hi kịp thời kéo Giản Nhuỵ Ái ra, bà ta giống như nổi cơn điên.


      Bảo vệ nhân lúc bà ta nổi điên liền bắt được bà ta, đoạt lấy chiếc nhẫn ở trong tay bà.


      Người đàn bà nổi điên lên giãy giụa, "Buông ra, người phụ nữ xấu xa, có chuyện gì gọi Đơn Triết Hạo đến làm gì?"


      Giản Tử Hạo căng thẳng nhìn Giản Nhuỵ Ái: "Mẹ, mẹ sao chứ?"


      "Mẹ, có chuyện gì." Giản Nhuỵ Ái bị hù doạ, nhìn ba Tiểu Hi cười cười, tỏ lòng biết ơn.


      hiểu vì sao khi người đàn bà nghe thấy tên Đơn Triết Hạo, nổi điên, bà ta và Đơn Triết Hạo có quan hệ sao?


      thể nào, người thân của Đơn Triết Hạo nghèo khổ như vậy, mỗi người đều nổi tiếng và xinh đẹp, vậy người đàn bà điên này là ai? Giản Nhuỵ Ái vô cùng tò mò với chuyện này.


      "Bà và Đơn Triết Hạo có quan hệ gì? Vì sao tôi thể gọi ấy?" Giản Nhuỵ Ái kinh ngạc hỏi, nhìn kỹ người đàn bà, cảm thấy ánh mắt bà cực kỳ giống Đơn Triết Hạo, ánh mắt cũng cố chấp và kiêu ngạo như vậy.


      Bà ta nhìn đề phòng, " muốn làm gì? Tôi cho biết đâu.”


      "Mẹ, ba đến." Giản Tử Hạo chỉ vào chiếc xe bên ngoài tường rào, chính là chiếc xe Ferrari sang trọng.


      Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn chiếc xe bên ngoài.


      Người đàn bà giật mình, cắn tay bảo vệ, hung hăng đẩy bảo vệ ra rồi vội vàng chạy , thừa dịp mọi người sững sờ liền trốn mất.


      thể để cho Đơn Triết Hạo nhìn thấy bà ta, tuyệt đối thể cho nhìn thấy bà ta thảm hại, nếu người khác nhất định chê cười Đơn Triết Hạo.


      Vì suy nghĩ cho Đơn Triết Hạo, nên bà ta phải chạy trốn!


      Giản Nhuỵ Ái kỳ quái nhìn người đàn bà chạy , thấy bảo vệ muốn đuổi theo bà ta, kêu lên: " cần ."


      "Tại sao đuổi theo? Tổng giám đốc Đơn đến, nhất định thay lấy lại công bằng." Ba Tiểu Hi thể hiểu nổi, bản lĩnh Đơn Triết Hạo như vậy dư sức đối phó với bà ta.


      " cần, nhẫn của tôi tìm được tốt rồi, những chuyện khác sao hết, làm người phải khoan dung và độ lượng." Trong lòng Giản Nhuỵ Ái lo lắng bất an, cứ có cảm giác người đàn bà kia phải là người đơn giản,


      Nhưng mà rốt cuộc bà ta và Đơn Triết Hạo có quan hệ như thế nào?


      Duyên phận vĩnh viễn đều đúng dịp như vậy, lúc người đàn bà chạy trốn Đơn Triết Hạo, bà ta ngờ rằng bà ta lại va chạm phải xe Đơn Triết Hạo.


      Còn kém nửa thước liền tông vào bà ta, theo quán tính bà ta liền ngã ngồi đường.


      Trong lòng vốn yên nên suýt bị xe thể thao sang trọng đụng. Đúng là thiên đường có lối bà ta , địa ngục cửa lại muốn vào!


      "Ai. . . . . ." Ngẩng đầu lên nhìn thấy người trong xe, bà vội vàng cúi thấp đầu xuống, đứng lên vội vàng chạy mất, những lời muốn mắng đều nuốt vào bụng.


      ra, mới vừa rồi đứa bé gạt bà ta, Đơn Triết Hạo đến, đây mới là xe của Đơn Triết Hạo, lại bị bà ta đụng phải.


      Đơn Triết Hạo ngồi xe, nhìn người muốn chạy trốn, ràng đụng phải người, nhưng ngờ người bị đụng lại chạy trốn, trời sinh có cảm giác khá nhanh nhạy, liền mở cửa xe xuống, bước nhanh tới bắt lấy người đàn bà muốn chạy trốn, tóm bà ta trở về, "Người đàn bà đáng chết. . . . . ."


      Khi nhìn thấy khuôn mặt người đàn bà, lại khiếp sợ buông tay bà ta ra, ngay sau đó, sắc mặt trắng bệch, kể cả buông ra tay vẫn phát run, tự chủ được lui về sau vài bước, ánh mắt lạnh lẽo để lộ vẻ kinh ngạc thể nào tin nổi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :