1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 179: Trở về gặp bà nội

      Giản Nhụy Ái biết suy nghĩ của Đơn Triết Hạo nhưng dám trở về, phải vì từ bỏ hận thù được, mà cảm thấy mình có lỗi với bà nội. biết phải đối mặt với bà nội như thế nào?


      Đơn Triết Hạo chờ mấy phút thấy Giản Nhụy Ái đáp lại, : "Nếu như Tiểu Nhụy muốn trở về, vậy chúng ta cứ tiếp tục ở biệt thự, em cũng nên gì như thế."


      " phải vậy, Hạo phải là em muốn trở về, cũng phải là em bỏ được thù hận. Từ khi em quay lại với em để xuống thù hận, trước đây đều là tự em lấy dây buộc mình." Giản Nhụy Ái dừng lại, "Em chỉ . . . . Em chỉ cảm thấy có lỗi bà nội, biết nên đối mặt với bà nội như thế nào."


      Nghe lời giải thích của Giản Nhụy Ái, Đơn Triết Hạo mới buông lỏng suy tư, đưa tay nắm lấy tay của Giản Nhụy Ái, "Đứa ngốc, bà nội trách em, em biết mấy năm qua bà nội vô cùng nhớ em, chỉ cần em trở về bà nội nhất định vui mừng."


      "Có ?" Giản Nhụy Ái kinh ngạc khi nghe lời này, bà nội đuổi ra ngoài, trước kia lừa gạt để cho bà đau lòng lâu như thế.


      "!" Đơn Triết Hạo vuốt ve tay Giản Tử Hạo, "Hơn nữa Hạo Hạo là máu huyết nhà họ Đơn, trở về nhà họ Đơn, bà nội càng thêm vui mừng. Hạo Hạo cũng muốn thấy cụ nội ruột thịt của mình."


      "Con có cụ nội sao?" Giản Tử Hảo tò mò hỏi.


      "Đúng, Hạo Hạo, cụ ấy rất hiền lành và dịu dàng, là người nuôi lớn ba con, cũng là người thân quan trọng nhất của ba con."


      Giản Tử Hạo nghe Đơn Triết Hạo , cũng chưa hiểu hết mối quan hệ đó nhưng vẫn tươi cười: “Là người nuôi lớn ba, cụ nội có công lao rất lớn, nếu cũng có Hạo Hạo. Cho nên chúng ta trở về gặp cụ nội . Hạo Hạo muốn thăm cụ nội”.


      Giản Nhụy Ái sửng sốt vì lời giải thích của Giản Tử Hạo, mỉm cười bất đắc dĩ nhìn ba con bọn họ người trắng người đen tiến công. Coi như có ý chí hơn nữa, cũng bị công kích cho mềm yếu "Hay lắm. . . . . . chịu nổi các người mà."


      Đơn Triết Hạo và Giản Tử Hạo vỗ tay, bày tỏ bọn họ đạt được mục đích chung


      "Ăn cơm nhanh lên chút rồi chút nữa chúng ta ."


      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      Nhà họ Đơn cứ như ong vỡ tổ, bà nội nghe Đơn Triết Hạo Giản Nhụy Ái còn sống, tới thăm mình liền vui mừng quên hết tất cả.


      Sớm mặc quần áo chỉnh tề, trong lòng thấp thỏm và lo lắng, đối với Giản Nhụy Ái bà áy náy thể diễn tả bằng ngôn từ với Giản Nhụy Ái. Biết còn sống khiến bà vô cùng vui vẻ.


      lo lắng mấy năm nay, rốt cuộc có thể thở phào nhõm rồi, cũng cần núp ở nơi có ai rồi len lén lau nước mắt nữa.


      "Thiến Nhi, chọn cho bà nội chút quần quần áo được ?" Bà nội hồi hộp hỏi, bà muốn mình xinh đẹp chút, nếu làm cho Giản Nhụy Ái sợ.


      "Bà nội, để cháu xem chút. . . . . ." Vương Thiến như cố ý chạy vòng bên cạnh bà nội, vẻ mặt khoa trương hào hứng : "Oa! Đây là mỹ nữ tới từ nơi nào vậy? là xinh đẹp."


      "Thiến Nhi, được năng lung tung, nếu bà nội quất con đó." Bà nội cố ý vừa cười vừa đưa bàn tay lên, là phụ nữ có ai thích được người khác khen mình xinh đẹp cơ chứ.


      Dì Ngọc cũng rất vui vẻ, chủ nhà họ Đơn qua đời, mà trở về nhà họ Đơn, chuyện này làm cho mọi người từ lớn đến trong nhà họ Đơn vui vẻ đến phát rồ.


      Lúc bình thường, Giản Nhụy Ái đối đãi với người giúp việc trong nhà họ Đơn vô cùng tốt, thế nhưng lại chết ngoài ý muốn, khiến dì Ngọc cũng đau lòng lâu, "Đúng vậy, mặc kệ lão phu nhân có như thế nào? Phu nhân cũng chê mà."


      "Cái này. . . . . ." Bà nội suy nghĩ chút cũng đúng, Giản Nhụy Ái là người lương thiện, hơn nữa nghe còn dẫn theo cháu trai của bà trở về. Điều đó làm cho bà vô cùng mong đợi "Đúng rồi, bà người quét dọn lại phòng ốc chút chưa nhỉ? Phòng trẻ cũng phải sắp xếp đẹp đẽ chút, còn các món cơm trưa chuẩn bị xong chưa? Dì Ngọc phải chuẩn bị nhiều món Tiểu Nhụy thích ăn."


      "Có, lão phu nhân cứ yên tâm, tôi chuẩn bị mọi thứ xong cả rồi, chờ cậu chủ và chủ về, còn có tiểu thiếu gia nữa." Dì Ngọc nhẫn nại cười .


      Vương Thiến như có chút khó hiểu nhìn hai người, có thể thấy Giản Nhụy Ái quan trọng với bọn họ như thế nào, cố ý làm nũng : "Bà nội, có phải bà hết con rồi phải ?."


      Bà nội kinh ngạc nhìn vẻ mặt buồn buồn của Vương Thiến Như, mới bừng tỉnh hiểu ra " xin lỗi Thiến Nhi, hôm nay bà nội vui mừng, vợ của Hạo chết và quay về, bà nội có thể buông xuống áy náy tự trách mấy năm qua"


      Vương Thiến Như mỉm cười, sau đó ôm lấy cổ bà nội, "Bà nội, cháu dễ giận như thế, cháu chỉ true chọ bà chút, cháu dâu của bà nội về, cháu vui mừng thay cho bà nội, hơn nữa Đơn Triết Hạo cũng cần ủ rũ trưng mặt thối ra nữa."


      Bà nội vỗ vỗ cánh tay Vương Thiến Như, bà coi Vương Thiến Như là cháu mình, có đứa cháu vui vẻ, đùa giỡn với bà giúp cho ba trẻ ra rất nhiều, "Chỉ có cháu là ai bằng."


      "Đó là lời cháu muốn nghe nhất, cháu luôn cười bên bà nội? Bà có phải ạ? " Vương Thiến Như hài lòng, vui mừng .


      "Ha ha. . . . . . Đúng vậy, cho cháu ở đây, nhà họ Đơn rất náo nhiệt, bà nội cũng vui vẻ!" Bà nội nhìn thấy vẻ mặt đáng của Vương Thiến Như, vui vẻ cười to.


      "Nếu đúng là bà nội vui vẻ như lời vậy, cháu trở về Mĩ nữa, cháu muốn ngày ngày được ở bên cạnh bà nội." Vương Thiến Như vui vẻ cười .


      ra , Vương Thiến Như biết Giản Nhụy Ái rời khỏi Cụ Duệ Tường để trở về bên cạnh Đơn Triết Hạo, đồng thời cũng tạo cơ hội cho . Câu ca dao nam đuổi theo nữ ngăn cách ngọn núi, nữ đuổi theo nam ngăn cách thành cát, cứ như vậy hạt cát rất mỏng, Vương Thiến Như – nhất định cào rách.


      quyết định ở lại trong nước lâu hơn, cũng có thể theo đuổi hạnh phúc của mình!


      Bà nội già rồi, cũng thích trong nhà náo nhiệt hơn, có mấy người con, người cháu vui đùa với bà, bà ước gì Vương Thiến Như vĩnh viễn ở bên cạnh mình "Được, được, chỉ cần cháu ghét bỏ và buồn bực bà nội này già là được."


      "Ai ở chung với bà nội làm con buồn bực, con muốn rời khỏi bà." Vương Thiến Như cầm quả đấm giơ lên.


      Động tác đó càng khiến bà nội vui vẻ cười ha ha.


      Đơn Triết Hạo lái Bentley vào biệt thự nhà họ Đơn, ánh mắt Giản Tử Hạo tỏa sáng, vui vẻ : "Mẹ, nhà của ba là to, là đẹp."


      "Đây phải chỉ là nhà của ba mà còn là nhà của mẹ và Hạo Hạo."


      "Có ? Sau này ngôi nhà này là ngôi nhà của Hạo Hạo sao?" Giản Tử Hạo giật mình chỉ mình, từ cũng như từng phải sống khổ, nhưng cũng được ở trong biệt thự sang trọng như thế, quả nó giống như tòa lâu đài trong truyện thiếu nhi.


      Đơn Triết Hạo rất nhẫn nại với Giản Tử Hạo, vì đó là kết tinh tình của và Giản Nhụy Ái "Đúng, chúng ta vào nhanh chút, bà nội cũng chờ lâu."


      "Hạo!" Giản Nhụy Ái cứng ngắn đứng ở cửa lớn nhà họ Đơn, nhát gan dám vào, dám đối mặt với bà nội, cũng biết làm gì trước mặt bà?


      Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái, nụ cười môi dứt, nắm lấy cánh tay của , " thôi! cần vội vàng, bà nội trách em."


      xong, lập tức dắt tay của vào, "Bà nội, chúng cháu trở lại."


      Bà nội đùa giỡn với Vương Thiến Như , giây phút nghiêng đầu nhìn thấy Giản Nhụy Ái, giống như tạm ngừng xuống, hốc mắt có dòng suối nóng ùa ra.


      Bà đứng dậy, nện những bước chân nặng nề xuống mặt đất.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 180: Mùi thơm của trà sữa

      Giản Nhụy Ái nhìn mái tóc bạc phơ của bà nội, tất cả nhớ nhung, tự trách cũng hóa thành nước mắt, chạy như bay đến bên cạnh và quỳ gối dưới chân của bà.


      kìm chế được tiếng khóc thút thít, " xin lỗi, cháu xin lỗi bà. . . . . ."


      Bà nội vội vàng kéo Giản Nhụy Ái lên, những giọt nước mắt cũng bắt đầu chảy ra, "Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi. . . . . ."


      Bàn tay của bà ru run vuốt ve gương mặt của Giản Nhụy Ái, nhìn cơ thể dường như gầy rất nhiều của , xem ra ở bên ngoài chịu ít khó khăn, điều này làm cho bà rất đau lòng, nhìn gương mặt của mãi dời đâu được.


      Nắm lấy cánh tay của Giản Nhụy Ái, mãi buông ra, năm năm rồi, năm năm bọn họ gặp mặt, quá nhiều nhớ nhung nên khi gặp lại nhau cũng biết phải như thế nào?


      Chỉ có thể đưa ánh mắt nhìn nhau!


      Nước mắt ngừng chảy khuôn mặt Giản Nhụy Ái, nghẹn ngào hỏi "Bà nội, trong khoảng thời gian này bà sống như thế?"


      "Ổn lắm. . . . . . Bà nội chỉ còn là bộ xương, cuộc sống như thế cũng sao rồi." Bà nội lau nước mắt mặt Giản Nhụy Ái, trong lòng quá nhiều cảm xúc bỏ được


      Giản Nhụy Ái nghĩ đến chuyện gì đó, xoay người kéo Giản Tử Hạo đứng bên cạnh Đơn Triết Hạo qua, : "Hạo Hạo, nhanh đến gọi cụ nội ."


      Ánh mắt Giản Tử Hạo nhìn bà nội mấy lần, khom lưng chín mươi độ khẽ lên tiếng: "Cụ nội, cháu chào cụ!"


      Bà nội cúi đầu nhìn đứa bé cao chừng mét, quần áo đơn giản, là đứa bé vô cùng điển trai. Cậu chính là chắt của bà, điều đó làm bà kích động ngồi xổm xuống, ngắm nhìn gương mặt của Giản Tử Hạo.


      "Giỏi lắm. . . . . . là ngoan!"


      Giản Tử Hạo khéo léo đưa bà tay bé lau khô những giọt nước mắt mặt bà nội, "Cụ nội, đừng khóc, người thân gặp nhau nên vui mừng mới đúng."


      Bà nội ngớ ngẩn, ngẩng đầu nhìn Giản Nhụy Ái, nghiêng đầu nhìn Giản Tử Hạo, đứa bé khéo léo lại thông minh, dáng vẻ lại giống như Đơn Triết Hạo năm xưa, đúng là cha nào con nấy, "Hạo Hạo đúng, cụ nội khóc, mẹ cháu cũng khóc, chúng ta đều phải cười, về sau chúng ta có thể ngày ngày ở chung chỗ."


      "Vẫn là bà nội thông minh hơn chứ có ngu ngốc và đơn thuần giống mẹ cháu."


      Lời vừa thoát ra khỏi miệng của ‘người lớn ’, làm cho mọi người cười to. Giản Nhụy Ái hiểu con trai của đem danh dự của lấy lòng người khác rồi.


      bất đắc dĩ đứng lấy mu bàn tay xoa xoa nước mắt mặt, có thể trở về nhà họ Đơn cảm thấy hạnh phúc rồi.


      Dì Ngọc đứng ở bên cạnh, lặng lẽ lau nước mắt, nhìn tiểu thiếu gia thông minh như vậy, cũng vui mừng cười: "Phu nhân vừa mới trở về, hơn nữa bà chủ thể đứng lâu, mọi người hãy ngồi xuống sofa chuyện ."


      Giản Nhụy Ái thút thít nghiêng đầu nhìn dì Ngọc, "Dì Ngọc. . . . . ." Vùi đầu vào người người của bà .


      "Được rồi, phu nhân trở về là quá tốt, lão phu nhân nên ngày ngày cau mày khổ mặt, rốt cuộc cả nhà họ Đơn sau cơn mưa trời lại sáng."


      "Cám ơn người thay con chăm sóc cho bà nội tốt." Dì Ngọc tận chức tận trách với nhà họ Đơn, hơn nữa cũng đối xử với vô cùng tốt.


      Dì Ngọc buông Giản Nhụy Ái ra, "Chăm sóc bà nội là trách nhiệm của dì Ngọc, các người ngồi xuống , dì Ngọc rót nước cho mọi người."


      "Dạ!" Giản Nhụy Ái đưa ánh mắt dõi theo dì Ngọc.


      Đột nhiên Giản Nhụy Ái bị kéo, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc, phải là tiểu thư trước kia cùng Hạo đó sao, "Còn nhớ tôi ? Tôi là người bị Đơn Triết Hạo ném , còn giúp tôi, tôi chính là Vương Thiến Như. . . . . ."


      Giản Nhụy Ái thích hoạt bát, thấy nhiệt tình như vậy, sắc mặt lúng túng kéo ra nụ cười, "Xin chào, tiểu thư Vương!"


      " cần khách khí như thế, tôi cũng là cháu của bà nội, đúng, là cháu của bạn bà nội, nhưng mà tôi lại cứ như bạn bè của bà."


      "Ách!" mặt Giản Nhụy Ái có chút kinh ngạc chăm chú nhìn vẻ mặt của Vương Thiến Như, giấu được nụ cười, vừa khóc lại vừa cười giống như kẻ điên "Dĩ nhiên, chúng ta nhất định là bạn bè."


      Vương Thiến Như nghe được đến mấy câu này, nụ cười càng thêm rực rỡ, khiến Giản Nhụy Ái rợn cả tóc gáy.


      "Chúng ta là bạn bè, tôi có thể hỏi chuyện ?"


      "Ừ, có thể, nếu như cần tôi giúp gì cứ lên tiếng."


      "Là thế này. . . . . . tại và Đơn Triết Hạo ở lại bên nhau, như vậy Cụ Duệ Tường?"


      Vương Thiến Như biết họ ở chung chỗ, nên mới hỏi ra những gì mình dấu trong lòng, dù sao cũng có liên quan đến hạnh phúc của .


      Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm Vương Thiến Hhư, đúng là đáng đánh đòn, vẻ mặt điển trai giờ đây cứng ngắc, lạnh lùng : "Vương Thiến Như, là nhiều chuyện."


      " nhiều như vậy sao, ràng hỏi có mấy câu, là đàn ông khó tính."Vương Thiến Như khinh thường bĩu môi, ánh mắt hoàn toàn chiếu thẳng vào người Đơn Triết Hạo, trong đôi mắt mang theo chút khinh miệt, "Nhụy Ái, nhanh lên, tại Cụ Duệ Tường ra sao rồi?"


      "Vương Thiến Như, còn hỏi?" Gương mặt Đơn Triết Hạo càng ngày càng lạnh lẽo, quắc mắt trừng mi hầm hừ.


      Nhưng chỉ cần tiếng thét của Đơn Triết Hạo, cũng chẳng hề có chút lực sát thương đối với người sắt -Vương Thiến Như.


      "Đơn Triết Hạo, tôi chuyện với , dài dòng như thế làm gì chứ. Hay là sợ Giản Nhụy Ái Tường, cảm giác mình thua Tường. . . . . ."


      "Vương Thiến Như. . . . . ." trán Đơn Triết Hạo nổi đầy gân , lời chưa mở miệng, liền bị bà nội cắt đứt.


      Bà nội đắm chìm khí vui vẻ vì được gặp lại Giản Nhụy Ái, cũng chịu im lặng, "Được rồi, hai người các cháu cần lại, từng người ."


      Giản Nhụy Ái nghe người khác nhắc tới Cụ Duệ Tường cũng thoải mái. Chỉ có điều, tại thể làm gì khác ngoài việc cố gắng khắc chế cảm xúc phức tạp trong lòng mình.


      "Tôi và Cụ Duệ Tường ly hôn, ấy nên về nhà ấy."


      Đơn Triết Hạo kinh ngạc, đoán được Giản Nhụy Ái trả lời thẳng vấn đề này. Chẳng lẽ Giản Nhụy Ái bỏ qua tất cả, càng thêm hứng phấn.


      "Cám ơn, Nhụy Ái." hếch lỗ mũi lên, hừ lạnh với Đơn Triết Hạo, cư nhiên bọn họ ở chung chỗ, tại là thời điểm Cụ Duệ Tường độc nhất, khi người ta mềm lòng nhất là lúc dễ tấn công nhất


      Vương Thiến Như tươi cười, vỗ vỗ cánh tay bà nội: "Bà nội, con muốn ra ngoài, cần chờ con về ăn cơm, hẹn gặp lại." dứt lời liền vui vẻ chạy .


      "Này!" Bà nội muốn gọi , nhưng Vương Thiến Như bỏ chạy còn bóng dáng, nha đầu này chính là người dấu được chuyện gì trong lòng cả.


      Đơn Triết Hạo khẽ cau mày nhìn bóng dáng vừa rời , lạnh lùng : "Được rồi, cần lo cho ấy, điên điên khùng khùng."


      kéo tay Giản Nhụy Ái, nhìn thấy ánh mắt chút ảm đạm nho khiến cõi lòng khẽ đau đớn.


      "Hạo, con phải để ý đến nó nhiều hơn, dù sao nó cũng là chị của cháu." Bà nội kéo Giản Tử Hạo và Giản Nhụy Ái ra, trong ánh mắt đều là nụ cười hạnh phúc, "Tiểu Nhụy, Hạo Hạo, chúng ta tới chuyện , bà nội muốn trò chuyện với hai người."


      "Lão phu nhân, nước đây." Dì Ngọc đưa thức uống tới "Phu nhân, đây là trà sữa, nhìn thử xem có uống được ?"


      Giản Nhụy Ái nghe lời của dì Ngọc , cúi đầu nhìn tách trà sữa nóng hổi, trong lòng tràn đầy cảm động, ngờ rời nhiều năm như vậy, bà vẫn còn nhớ thích uống trà sữa.


      "Dì Ngọc, cám ơn dì."Giản Nhụy Ái bưng tách trà sữa lên, hớp ngụm, mùi thơm , vị vô cùng tốt, trà sữa cũng có thể nấu ngon như thế..., mặt lan tỏa nụ cười vô cùng hạnh phúc, "Dì Ngọc, trà sữa ngon."


      "Uống ngon uống nhiều chút." Dì Ngọc nhìn nét mặt của Giản Nhụy Ái, giống như cũng bị lây niềm vui vậy. "Tôi lui xuống đây, các người cứ trò chuyện vui vẻ."


      Ba người hạnh phúc trò chuyện. Giản Nhụy Ái và Giản Tử Hạo ở lại nhà họ Đơn cùng với bà nội. Giản Tử Hạo trò chuyện rất nhiệt tình với bà nội. Hai người chuyện mãi ngừng.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 181: Người đàn ông tinh lực dồi dào

      Ba người hạnh phúc trò chuyện. Giản Nhụy Ái và Giản Tử Hạo ở lại nhà họ Đơn cùng với bà nội. Giản Tử Hạo trò chuyện rất nhiệt tình với bà nội. Hai người chuyện mãi ngừng


      Giản Nhụy Ái biết từ lúc nào Giản Tử Hạo cũng có nhiều chuyện như thế, chuyện mãi hết. ở nhà họ Đơn trải qua cuộc sống buồn lo: cùng chăm hoa với bà nội, chuyện phiếm, đưa Giản Tử Hạo học..


      ngồi tựa và thành giường, toàn thân đau nhức. Đơn Triết Hạo là người đàn ông tinh lực dồi dào. Ngày hôm qua thiếu chút nữa làm hít thở thông. Cho đến lần thứ ba, Giản Nhụy Ái mới mệt mỏi ngã lưng xuống giường.


      Đơn Triết Hạo căn bản là có muốn bỏ qua. chịu nổi. Trời tối tối muốn với


      mới lo được lo mất : "Đúng nga. Còn có ngày mai."


      Lúc nghe những lời này muốn té xỉu ngay.


      Đơn Triết Hạo sửa sang lại quần áo, nghiêng đầu nhìn Giản Nhụy Ái hé mắt nhìn mình. đến cúi người đặt nụ hôn lên trán của . "Sao lại quay lại, nghỉ ngơi nhiều chút."


      "Hạo. Em nghĩ nên đến công ty cùng với ." Giản Nhụy Ái đưa tay sờ gò má tuấn của . Đơn Triết Hạo khác hẳn với những người con trai có khuôn mặt đẹp trai khác. muốn rời khỏi , vĩnh viễn muốn trói ở bên mình.


      Có lẽ. Chính mình cũng là người có khuynh hướng bá đạp


      Đơn Triết Hạo nghĩ đến Giản Nhụy Ái lại cầu như thế. nhàng ngậm vành tai của ."Vật , vật , em biết tinh lực của đàn ông rất thịnh vượng vào buổi sáng sao. Hormone tăng vọt nhanh nhất."


      cúi đầu nhìn người nằm giường mặc quần áo, trần nửa thân , làn da trắng nõn càng làm nổi bật chỗ dâu tây gieo trồng ngày hôm qua.


      Đưa mắt nhìn chiến tích còn lưu lại, Đơn Triết Hạo cực kỳ vui vẻ.


      "A." Giản Nhụy Ái sợ hãi kêu lên, lo lắng kéo chăn đắp lên thân thể của mình. Ngẩng đầu lên cửa được đóng lại. Giản Nhụy Ái kinh ngạc nhìn cánh cửa đóng, khí vẫn lưu lại mùi vị quen thuộc của Đơn Triết Hạo.


      "Cho em thời gian mười phút. Còn chịu ra là lái xe đó." Khóe miệng của Đơn Triết Hạo cong lên nụ cười. Có thể bắt nạt Giản Nhụy Ái, nhìn vẻ mặt mờ mịt của cảm thấy rất vui vẻ.


      ‘Mười phút’. Giản Nhụy Ánh theo quán tính nghiêng đầu nhìn đồng hồ báo thức. Qua hai phút, vội vàng rời giường, vọt vào phòng tắm đánh răng chuẩn bị nhanh.


      Lầu dưới, bà nội và Giản Tử Hạo chuyện phiếm.


      "Hạo Hạo. Mới vừa trở về nước có hòa nhập được với bạn học mới ?."


      "Cụ nội, các bạn học trong lớp của con rất lễ phép. Cũng đối xử rất tốt với con, con rất thích đọc sách. Tương lai cố gắng học để trở thành người hữu dụng, lợi hại hơn ba." Giản Tử Hạo nắm chặt quả đấm, biểu đạt ước mơ vĩ đại của mình.


      Nhìn Hạo Hạo tự tin như thế khiến bà nội cười to. "Hạo Hạo của chúng ta thông minh." Bà rất cảm ơn Giản Nhụy Ái vì dạy dỗ con cháu nhà họ Đơn tốt đến vậy, có thể trở thành người tài của đất nước


      "Mẹ. . . . . ." Giản Tử Hạo mê mang ngẩng đầu nhìn Giản Nhụy Ái, thấy bộ dạng nóng nảy của .


      Giản Nhụy Ái nhìn hai người già trẻ. "Bà nội, con muốn đến công ty cùng Hạo. ăn điểm tâm."


      "Được. Cẩn thận chút."Bà nội nhìn Giản Nhụy Ái vội vàng rời an lòng dặn dò.


      "Dạ, thưa Bà nội." Giản Nhụy Ái còn thời gian để trò chuyện với bà nội nữa


      thở hồng hộc chạy đến chỗ chiếc xe thể thao. Tài xế thay mở cửa xe, vội vàng ngồi lên xe. Cái trán đầy mồ hôi rịn, xem ra qua mùa đông này mập ra rồi.


      Đơn Triết Hạo nghiêng đầu nhìn thở hổn hển, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, vui : "Tới trễ."


      "Em. . . . . . Em cố hết sức rồi." Giản Nhụy Ái chuyện cũng thở ra hơi, vừa trả lời Đơn Triết Hạo vừa nuốt nước miệng nên bị sặc."Khụ khụ. . . . . ."


      "Em chưa ăn điểm tâm à." Đưa tay cầm lấy nước tài xế đưa đến. "Uống chút thoải mái hơn."


      Giản Nhụy Ái uống chút nước, ngẩng đầu nhìn Đơn Triết Hạo, luôn miệng ăn rồi. nhìn chằm chằm , mát vài câu với người đàn ông trước mặt. Cũng biết người nào làm sặc.


      Khi nghiêng đầu nhìn ra ngoài mới phát xe về phía công ty, chẳng lẽ bọn họ dời trụ sở công ty rồi.


      Đơn Triết Hạo đọc được nghi ngờ trong đôi mắt của . " dẫn em đến nơi khác."


      Xe từ từ lái về phía quán Nhân Ái. Khi Giản Nhụy Ái nhìn thấy ngôi nhà quý của mình, kinh ngạc nhìn Đơn Triết Hạo, hiểu tại sao lúc làm việc mà lại đưa đến đây.


      "Vào trong thôi, lâu em chưa chuyện với bọn họ rồi. ở bên ngoài chờ em."


      Giản Nhụy Ái cảm động vì hành động của Đơn Triết Hạo, đến hốc mắt cũng đỏ lên. Đơn Triết Hạo biết đặt mình vào hoàn cảnh người khác, suy nghĩ vì người khác nên ôm lấy Đơn Triết Hạo."Cám ơn ."


      "Đứa ngốc, có chuyện này mà cũng khóc sao. Lau khô nước mắt nếu Quyền Hàn nhìn thấy em khóc lại bắt nạt em."


      "Ghét. Chờ em trở về." Giản Nhụy Ái và Đơn Triết Hạo nhìn nhau mấy giây sau đó vui vẻ xuống xe.


      Tài xế nhìn Đơn Triết Hạo nhắm mắt lại. Cũng gì cũng dựa vào ghế nghỉ ngơi.


      Khi Giản Nhụy Ái đến cửa quán Nhân Ái, nhìn thấy Trác Đan Tinh quét sàn nhà. Tóc bím đuôi gà, vóc dáng mảnh mai nhìn mãi cũng nhìn ra là phụ nữ sinh con. Nhìn lại bản thân mình có chút mập lên sau khi sinh hơn nữa mấy ngày qua bà nội lại mua đủ loại cao sơn mỹ vị bồi bổ cho . Xem ra trở về ăn ít chút mới được.


      "Đan Tinh." Giản Nhụy Ái nhìn bóng lưng quen thuộc lập tức mỉm cười tươi. Vui mừng lớn tiếng gọi.


      Trác Đan Tinh nghe đến giọng của Giản Nhụy Ái vội vàng quay đầu lại. Tươi cười lôi kéo cánh tay Giản Nhụy Ái, vui mừng cười : "Tiểu Nhụy! Nghe cậu và Đơn Triết Hạo quay lại bên nhau. Chúc mừng hai người!"


      "Đúng vậy. Cám ơn Đan Tinh."


      "Tự nhiên cứ quay lại với nhau, cũng biết chúng tớ đạt trình độ nào rồi?" Trác Đan Tinh bĩu môi, giả vờ tức giận qua.


      Giản Nhụy Ái le lưỡi cái, lôi kéo cánh tay lắc lắc."Chị Đan Tinh. Chị Trác. nên tức giận, ra em vẫn nhớ và muốn đến thăm các người. Dù sao hai người cũng là người thân của em nên khẳng định thể chạy loạn ."


      "Được, trọng sắc khinh bạn. Có Đơn Triết Hạo rồi khẳng định đem mọi người để ra sau gáy. Ngày ngày cùng ta sống cảnh thần tiên tùy ý."


      "Ai u. Nghe cảm thấy chua xót rồi. Có người ghen kìa." Giản Nhụy Ái chỉ vào cái miệng nhắncủa Đan Tinh, cố ý lái qua chuyện khác.


      "Đâu có, làm sao tớ lại là người có đạo lý như thế. Nhưng Nhụy Ái à, cậu trở về bên cạnh Đơn Triết Hạo thế Cụ Duệ Tường kia phải làm thế nào đây?"


      Ánh mắt Giản Nhụy Ái trở nên ảm đạm, mỗi lần nhắc tới tên của Cụ Duệ Tường lại thấy có lỗi với . " ấy chỉ coi tớ như người em , tình cảm dành cho tớ cũng chỉ là tình cảm dành cho người em . Cho nên chúng tớ ly hôn."


      " ?." Trác Đan Tinh hoài nghi nhìn Giản Nhụy Ái. lừa gạt mình. Nhưng cũng tin tưởng lời Cụ Duệ Tường, nếu có tình cảm sao có thể hết lòng giúp đỡ Giản Nhụy Ái như thế. Làm sao có thể có ý gì với Giản Nhụy Ái được chứ


      Quyền Hàn cũng từng chỉ xem người em nhưng yên lặng quan tâm và dành tình cảm cho hơn hai mươi năm qua. Loại tình cảm này làm sao lại lý giải đơn giản là trai – em


      "Đúng vậy." Giản Nhụy Ái nghiêng đầu nhìn người bên trong quán Nhân Ái. Cơ hồ đều là người xa lạ. Xem ra thời gian thay đổi rất nhiều thứ, mọi người đổi công việc rồi. " Quyền Hàn đâu?"

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 182: Đơn Triết Hạo dụng tâm lo lắng

      "Đúng vậy." Giản Nhụy Ái nghiêng đầu nhìn người bên trong quán Nhân Ái. Cơ hồ đều là người xa lạ. Xem ra thời gian thay đổi rất nhiều thứ, mọi người đổi công việc rồi. " Quyền Hàn đâu?"


      Trác Đan Tinh cười, "Quyền Hàn dẫn Tư Tư nhà trẻ rồi."


      "Cái gì? Khi nào ấy trở về?" Giản Nhụy Ái có chút vui.


      Trác Đan Tinh nhìn ánh mắt vui của Giản Nhụy Ái cũng biết mục đích Giản Nhụy Ái tới đây chính là vì Quyền Hàn. cũng muốn bảo tí ấy trở về, đợi chút nhưng biết vì sao lại ra?


      Có lẽ do quỷ thần xui khiến, Trác Đan Tinh lại dối, "Có thể ấy về nhanh được, hôm nay trường Tư Tư có việc… nếu tớ gọi điện thoại cho Quyền Hàn, để ấy đừng tham gia nữa mà trở về?"


      "Đan Tinh, cần phải gọi điện thoại như thế đâu, tớ tìm ấy cũng có chuyện gì. Quyền Hàn cũng rất bận mà." Giản Nhụy Ái vội vàng .


      Trác Đan Tinh gật đầu cái, nắm chặt cây chổi trong tay, dù bên ngoài vẫn cười nhưng trong lòng vui "Vậy tớ gọi ấy về, thôi lại đây ngồi !"


      " cần đâu Đan Tinh. Cậu bận như thế rồi tớ cũng muốn làm phiền, tớ chỉ muốn hỏi chút chuyện ngày đó Quyền Hàn bị người ta bắt cóc, sau đó trở về như thế nào?"


      Trác Đan Tinh hiển nhiên biết Giản Nhụy Ái hỏi cái này vì vấn đề gì, kinh ngạc mấy phần, "Đơn Triết Hạo với cậu sao?"


      "Đơn Triết Hạo gì?" Giản Nhụy Ái bị Trác Đan Tinh làm cho hồ đồ, ấy nên gì với ?


      " có gì, có gì. . . . . ." Trác Đan Tinh lúng túng lắc đầu cái, ngờ Đơn Triết Hạo lại giấu giếm Giản Nhụy Ái như thế


      Lần này có chút cảm giác thành tựu rồi!


      Càng ngày Giản Nhụy Ái càng cảm thấy Trác Đan Tinh đối với như người xa lạ, hai người ở bên cạnh nhau còn vui vẻ hòa thuận như trước kia, ngược lại có cảm giác xa cách, chẳng lẽ là suy nghĩ quá nhiều?


      Nhưng trực giác cảm nhận được lời của Trác Đan Tinh còn chưa hết, "Đan Tinh, !"


      Trác Đan Tinh nhìn thấy vẻ mắt như kẻ gây của Giản Nhụy Ái, cũng cảm thấy mình trốn thoát.


      "Nhụy Ái, cậu lựa chọn quay về bên cạnh Đơn Triết Hạo là sai lầm đó. ta vì cậu mà làm rất nhiều chuyện, khiến cho Quyền Hàn cũng phải thay đổi cách nhìn về ta. Ngày đó Quyền Hàn bị bắt, ra là Đơn Triết Hạo mời chúng mình diễn trò, ta muốn để cho cậu trở về bên cạnh ấy, nhưng cậu phải tin tưởng tớ và Quyền Hàn, chúng tớ cũng hi vọng cậu có thể hạnh phúc, mới đồng ý giúp đỡ Đơn Triết Hạo."


      Giống như sét đánh bên tai, làm cho người ta cách nào tin nổi, Quyền Hàn căn bản cũng bị Đơn Triết Hạo bắt cóc, mà là ấy cam tâm tình nguyện, và Đơn Triết Hạo dựng nên màn kịch kia


      Trong lòng có chút khó chịu, thể tiếp thu được chuyện này, dù sao bọn họ cũng là cùng nhau lừa gạt mình, nhưng cũng ý thức được đều do bọn họ quan tâm mình, muốn bảo vệ mình khiến đôi mắt của tràn ngập nước mắt vì hạnh phúc.


      "Cám ơn cậu suy nghĩ vì tớ." Giản Nhụy Ái ôm lấy Trác Đan Tinh.


      "Đứa ngốc, có gì phải cảm ơn? Chúng ta là bạn bè."


      "Ừ, vĩnh viễn là bạn tốt."


      Giản Nhụy Ái lời tự biệt Trác Đan Tinh, vẫn nhìn thấy Quyền Hàn trở về nên chỉ có thể hẹn lại lần sau. lên xe, trong khoảnh khắc nhìn thấy Đơn Triết Hạo, đầu óc lại vang lên câu của Trác Đan Tinh, mới biết được Hạo đối xử với tốt đến thế nào, rất cảm động biết phải sao.


      nhắm hai mắt lại, hô hấp đều đều, cũng biết Đơn Triết Hạo ngủ, ra hiệu tài xế có thể , cứ say mê ngắm khuôn mặt ngủ của .


      Tại sao người đàn ông có thể đẹp trai như vậy ?. Lúc ông trời chế tạo ấy có phải cũng vô cùng thích ? Cho nên mới để ta tinh xảo và hoàn hảo đến như thế, dường như hoàn toàn bất đồng với người khác.


      Bất tri bất giác ngắm đến ngẩn người, chỉ cần lẳng lặng nhìn như thế cũng khiến Giản Nhụy Ái cảm thấy vô cùng hạnh phúc.


      "Nước miếng chảy xuống vì thấy là tuyệt phẩm phải ?" Đơn Triết Hạo chỉ nhắm mắt lại chứ ngủ, có thể cảm nhận được Giản Nhụy Ái chăm chú nhìn mình.


      Giản Nhụy Ái muốn sờ gương mặt của lại thấy mở mắt, vội rút tay về, ho khan mấy tiếng, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.


      Cố ý chuyển hướng lời của Đơn Triết Hạo, " tại tệ!"


      Đơn Triết Hạo mỉm cười, hạ mắt nhìn Giản Nhụy Ái, "Bầu trời đều là mây đen, nơi nào thời tiết tốt?"


      Giản Nhụy Ái kinh ngạc ngẩng đầu nhìn trời vô ích, nhìn bầu trời xanh đậm, bừng tỉnh hiểu ra mình bị lừa, quay đầu mím môi nhìn Đơn Triết Hạo, " lừa em. . . . . ."


      giận dỗi dùng ngón tay chỉ vào Đơn Triết Hạo.


      Đơn Triết Hạo đưa tay cầm tay của , đặt nụ hôn lên mu bàn tay , đưa tay kéo bả vai của lại, để cho đầu của dựa vào bả vai mình.


      Hai người dựa đầu vào nhau, ấm áp và hạnh phúc như vậy .


      Gương mặt Giản Nhụy Ái đỏ bừng vì hạnh phúc, đùa giỡn với bàn tay Đơn Triết Hạo, "Tay của gấp đôi tay em."


      Hai cái tay nắm chặt, bàn tay to lớn nắm hơi mạnh, nắm chặt bàn tay nhẵn nhụi mảnh khảnh của .


      "Tay của to để có thể bảo vệ em."


      Lời buồn nôn thoát ra khỏi miệng của Đơn Triết Hạo nhưng ghê tởm mà là cảm động, hốc mắt Giản Nhụy Ái tràn ngập nước mắt, đầu dựa gần vào lồng ngực Đơn Triết Hạo.


      Trong lòng yên lặng thề, đời này rời xa Đơn Triết Hạo, mặc kệ xảy ra chuyện gì vẫn muốn ở bên cạnh


      Tòa nhà của tập đoàn Đan Thị cao 100 tầng, đứng nghiêm ở trung tâm thành phố, nhìn tòa nhà cao tầng kia, nhất thời Giản Nhụy Ái có chút chần chừ, dù sao ở nơi này các nhân viên trong kia cũng tưởng gặp chuyện may mà qua đời. Bây giờ lại xuất ở tập đoàn Đan Thị, nhất định khiến càng nhiều người tò mò và ra vào.


      "Thế nào ? vào được à?" Đơn Triết Hạo thấy dừng lại nên với .


      Bởi vì để cùng với thăm lại quán Nhân Ái, nên lịch trình của bị thay đổi, hội nghị quan trọng cũng bị lui lại hai giờ, nên thể lãng phí thời gian, liền nắm tay của vào.


      Mới vừa vào cửa, các nhân viên kinh ngạc nhìn Giản Nhụy Ái, ánh mắt họ cứ trừng trừng thể tưởng tượng nổi nhìn theo bước của Giản Nhụy Ái.


      Người biết hoặc là người mạnh dạn mới dám bàn luận về Giản Nhụy Ái ở trước mặt Đơn Triết Hạo,.


      "Ai, cậu xem, kia phải là Giản Nhụy Ái sao?" lôi kéo bạn cùng phòng hỏi, hoàn toàn dám tin tưởng vào mắt mình.


      "Là ấy sao? Hình như chỉ giống nhau thôi? Nhưng ấy cũng rất xinh đẹp"


      " phải, nếu như phải như thế, tại sao được ở bên cạnh tổng giám đốc Đơn? Cậu biết từ lúc tổng giám đốc Đơn hay tin Giản Nhụy Ái rời , cũng chưa từng chạm qua bất cứ nào khác. Làm sao có thể lầm Giản Nhụy Ái với những khác chứ?"


      Nghe thanh xì xào bàn tán, Giản Nhụy Ái kinh ngạc nhìn Đơn Triết Hạo, thấy có nửa điểm phản ứng, chẳng lẽ tức đến ngu rồi, ngờ chung thủy với như thế


      "Mọi người nghe kỹ, ấy chính là bà chủ của Tập đoàn Đan Thị, là vợ của tôi – Giản Nhụy Ái!" Đơn Triết Hạo tuyên thệ, tựa như đứng trước mặt cha xứ, thần thánh Giản Nhụy Ái thuộc quyền sở hữu của mình.


      Đúng, muốn cho toàn thế giới biết Giản Nhụy Ái là người con .


      Ông chủ lên tiếng, nhân viên cũng muốn phối hợp, cố gắng vổ tay tiếng, bày tỏ chúc mừng bọn họ.


      Giản Nhụy Ái cúi đầu, gương mặt ửng hồng, tay khẽ giật giật vạt áo Đơn Triết Hạo, mặt người đàn ông cao lớn kia lại mỉm cười, giống như đóa hoa nở rộ, gần như vì sao chợt loé sáng bầu trời, khiến Giản Nhụy Ái cũng dám nhìn thẳng.


      lâm vào trạng thái lơ mơ bởi cảm xúc trong lòng, cũng biết Đơn Triết Hạo dẫn mình đến phòng làm việc thế nào, sau đó bỏ lại trong phòng còn vội họp.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 183: Đau lòng bỏ Đơn Triết Hạo ra

      Đến khi Giản Nhụy Ái ở trong căn phòng dành riêng cho Tổng giám đốc mới lấy lại tinh thần, bỗng cười tiếng, số lần cười trộm càng ngày càng nhiều, nếu để người ta nhìn thấy còn cho rằng là đứa ngốc.


      Giản Nhụy Ái tới bàn làm việc cạnh cửa sổ sát đất, nhìn bàn làm việc chỉnh tề, kéo cái ghế ra ngồi xuống, tưởng tượng dáng vẻ khi Đơn Triết Hạo làm việc, nhất định vô cùng đẹp trai, phải người ta khi đàn ông nghiêm túc làm việc là khi họ điển trai nhất sao.


      Nhưng lại thích nhìn Đơn Triết Hạo lúc lên xe hơn!


      Nhìn quanh gian phòng lưu lại hơi thở của Đơn Triết Hạo, cảm thấy đặc biệt hạnh phúc, giống như trong lòng ăn mật đường. Nụ cười mặt cũng chưa từng đứt đoạn!


      đưa tay cầm lấy bút máy, nhìn thấy bàn bày hình mình và Đơn Triết Hạo, tấm hình cười vô cùng hạnh phúc, bởi vì người trong lòng thích nhất đứng bên cạnh .


      Hình bên cạnh là mình Đơn Triết Hạo, khóe miệng khỏi cong lên, tay cầm khung ảnh lên, thay Đơn Triết Hạo vẽ thêm chòm râu, trong nháy mắt gương mặt tuấn của Đơn Triết Hạo biết thành lão già.


      Đơn Triết Hạo buồn cười như thế, chọc cho Giản Nhụy Ái cười ha ha, chợt nhớ ra đây là phòng làm việc của , đợi chút nữa để ý đến việc mình sửa ảnh của


      Vội vàng lấy vải ướt tới lau lau chỗ vừa vẽ thêm lên khung ảnh, có năng lực chống lại Đơn Triết Hạo.


      Trong phòng làm việc của Đơn Triết Hạo có gì để chơi, nhàng tới phòng họp, thông qua tấm kính thủy tinh nhìn thấy Đơn Triết Hạo ngồi ở phía tập trung tinh thần nghe nhân viên báo cáo, thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng cau mày. . . . . .


      Cả phòng làm việc là lớn nhất, đôi mắt như chim ưng nhìn những người bên dưới hoặc là tỉ mỉ run sợ báo cáo hoặc là nghiêm túc nghe thuyết trình, mà chẳng có chút quan tâm nào cả.


      nhân vật có tiền, có quyền như thế chính là người đàn ông , cũng là người .


      biết vì sao? lại có ý nghĩ muốn phá vỡ tấm thủy tinh ấy, đến ôm lấy Đơn Triết Hạo, cho biết cũng rất .


      Bỗng, phía sau vang lên tiếng gọi, làm cho Giản Nhụy Ái giật mình quay lại nhìn thấy Y Thiếu Thiên đứng đó.


      " Giản, có thể chuyện chút ?"


      Giản Nhụy Ái cắn môi khốn hoặc nhìn Y Thiếu Thiên, gật đầu cái "Được!"


      Hai người tới quán cà phê, Y Thiếu Thiên gọi cho mình và cho Giản Nhụy Ái tách cà phê Blue Mountain, ngay sau đó gian liền lâm vào im lặng.


      " Giản, tôi mời tới nơi này, là muốn để vui vui ngồi đợi tổng giám đốc." Y Thiếu Thiên đánh vỡ khi yên tĩnh, trong gọng mang theo nhiều đau lòng thay cho Đơn Triết Hạo.


      Giản Nhụy Ái sững sờ, Y Thiếu Thiên bảo mình đến nơi đây là vì muốn mình vui vẻ đợi Đơn Triết Hạo sao, ngờ Y Thiếu Thiên lại trung thành với Đơn Triết Hạo như thế, nhưng cần ta , cũng làm như thế


      cầm tách cà phê lên uống ngụm, "Tại sao lại với tôi điều này?"


      "Tôi hiểu Tổng giám đốc Đơn những việc này với , theo tính cách của ấy, ấy giải thích."


      Giản Nhụy Ái tưởng tượng nổi nhìn Y Thiếu Thiên, biết cái gì? Đơn Triết Hạo lại có việc gì cần phải giải thích với ? Những lời này làm những tế bào trong cơ thể vô cùng lo lắng.


      kinh ngạc : "Hạo cần phải giải thích cái gì với tôi?"


      Y Thiếu Thiên chăm chú nhìn Giản Nhụy Ái rồi lẳng lặng : " Có lẽ biết năm năm qua, ấy trải qua cuộc sống như thế nào. Nhưng phải biết, thế giới người ngu ngốc ."


      Giản Nhụy Ái ngớ ngẩn, đúng vậy, Đơn Triết Hạo đề cập tới chuyện đó, mà cũng hỏi, cánh môi giật giật nhưng biết phải làm sao?


      Y Thiếu Thiên tự do : "Khi Đơn Triết Hạo nhìn thấy . . . . . , phải là thế thân nằm ở lối bộ khắc kia thế giới của ấy liền sụp đổ, cả ngày ăn uống, cuộc sống u ám, thậm chí thiếu chút nữa tự sát, đều do bà nội dùng tánh mạng già của mình để kéo ấy trở lại và bắt phải bảo vệ tập đoàn.


      Bà nội phải lấy tính mạng mình để thỏa hiệp với Tổng giám đốc Đơn, mới để cho bỏ ý định tự sát, ra có thể nhìn thấy rất nhiều vết sẹo mới có cơ thể của ấy, đó là dấu vết do ấy muốn tự sát để lại.


      Vì bà nội nên ấy tự sát nữa, mỗi ngày bức mình ở trong phòng làm việc, trở thành người máy có máu có thịt nên tập đoàn Đan Thị mới càng ngày càng phát triển.


      Như vậy, mọi người cho là vượt qua nỗi đau mất nhưng năm năm qua, ấy ngày nào thoát ra khỏi ám ảnh, chẳng có ngày nào ấy quên nổi nhớ về , mỗi đêm ấy uống rượu cho say, rồi khóc thút thít.


      Hơn nữa, ấy còn điên cuồng chơi trò chơi nguy hiểm như đua xe, chính là muốn phá hỏng cơ thể của mình, sau đó xuống mồ cùng ."


      Giản Nhụy Ái khiếp sợ, trái tim cũng giống như vì Đơn Triết Hạo mà sắp rỉ máu, nghĩ tới lại làm ấy tổn thương sâu sắc đến thế, nếu như khi đó . . . . . . như vậy áy náy cả đời, là tội nhân.


      Có lẽ, năm ấy lựa chọn dùng dùng phương thức này rời , là sai lầm rồi.


      " Giản, tôi theo Tổng giám đốc Đơn nhiều năm, ấy là sư phụ của tôi cũng là ân nhân của tôi. Cho nên trở lại rồi cũng đừng rời xa tổng giám đốc Đơn nữa, cũng cần gây gổ với ấy, lại càng đừng để ấy đau lòng, ấy chịu nổi."


      Lời của Y Thiếu Thiên lần lần vang vọng ở bên tai của , nước mắt lẳng lặng chảy xuôi theo khóe mắt, giống như chảy vào trong lòng, cho đến trái tim, khiến tất cả lục phủ ngũ tạng đều gào réo đau đớn, để cho vô cùng khó chịu.


      "Sao ấy lại ngu như thế ? . Tôi đáng giá để cho ấy hy sinh như vậy sao ?."


      Y Thiếu Thiên đưa cho khăn giấy, "Đáng giá, ở trong lòng Tổng giám đốc Đơn Giản chính là người duy nhất, thậm chí còn quan trọng hơn cả sinh mạng của ấy."


      Giản Nhụy Ái nhận lấy khăn giấy, mặc cho nước mắt chảy xuôi, mấy phút qua, lâu , "Tôi nghĩ mình muốn yên tĩnh mình, trước , đợi chút Hạo đến tìm tôi, hãy với ấy tôi ăn cơm rồi."


      "Ừm!" Y Thiếu Thiên nặng nề nhìn cái, năm năm qua trong lòng vô cùng giận Giản Nhụy Ái, nhưng nhìn thấy Giản Nhụy Ái tự trách như thế, cũng biết Giản Nhụy Ái tâm Đơn Triết Hạo nên cũng chỉ trích nữa.


      Giản Nhụy Ái nhìn Y Thiếu Thiên rời , mệt mỏi dựa vào ghế dựa, vô lực nhắm mắt lại, nước mắt xông ra khỏi khóe mắt, giọt xuống hợp tác với bi thương của .


      Mùi vị chua xót từ bên trong xông ra khỏi cổ họng, hung hăng chận cổ họng của lại, lỗ mũi, tất cả giống như sắp làm hít thở thông.


      biết Đơn Triết Hạo vì mình, mà thương tổn bản thân như vậy.


      Giờ khắc này rất muốn chạy đến bên cạnh Đơn Triết Hạo, cắm đầu cắm cổ chạy về tập đoàn, biết đường đụng bao nhiêu người, biết bị bao nhiêu người chửi rủa là kẻ điên, nhưng vẫn dừng lại.


      Dùng sức đá cửa phòng họp ra, mọi người giật mình, khiếp sợ nhìn Giản Nhụy Ái vô cùng thê thảm nhếch nhác : đầu tóc Giản Nhụy Ái rối bời, nước mắt tùm lum khắp mặt. Hiển nhiên, Đơn Triết Hạo bị Giản Nhụy Ái hù dọa, vội vàng chạy đến đỡ để Giản Nhụy Ái khỏi ngã, lo lắng hỏi "Thế nào?" ràng mới ra ngoài có vài tiếng, vừa còn rất tốt sao như thế này ? ".


      Mọi người trong phòng làm việc nhìn thấy tình huống này cũng thức thời thu dọn sổ sách và yên lặng rời khỏi phòng, còn cẩn thận đóng cửa phòng lại giúp bọn họ.


      Giản Nhụy Ái lẳng lặng nhìn Đơn Triết Hạo, trốn vào trong ngực Đơn Triết Hạo, " xin lỗi, xin lỗi. . . . . . em biết gì cả."


      Đơn Triết Hạo buồn cười cúi đầu nghe Giản Nhụy Ái vừa khóc vừa xin lỗi, mỉm cười bất đắc dĩ, bàn tay vuốt ve tóc của , trấn an : "Em hề có lỗi với , cần xin lỗi ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :