1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 174: Trở lại thời kỳ xử nữ

      Cả người Giản Nhụy Ái đỏ bừng giống như quả táo đỏ, biết Đơn Triết Hạo muốn làm gì? Cắn môi, khẽ gật đầu.


      Đơn Triết Hạo lấy được khích lệ của Giản Nhụy Ái, trong lòng điên cuồng loạn động, ẩm ướt. Đôi môi nóng bỏng hôn lên, bá đạo giống như trước, mà là mang theo dịu dàng sợ làm đau .


      Bàn tay bao trùm ở nơi mềm mại của , sức lực khá mạnh làm bị đau, nhưng có phản kháng.


      "Tiểu Nhụy, em quả là càng ngày càng đẫy đà rồi, đẹp!"


      "Hạo. . . . . ." Bị Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm, Giản Nhụy Ái giống như muốn tìm khe hở ở mặt đất để chui vào.


      "Tiểu Nhụy, mặt của em đỏ rồi, nhìn mà làm cho người ta đau lòng." Giọng của Đơn Triết Hạo khàn khàn qua.


      " ở đây xuống cho em, đè em sắp thở nổi rồi." Quả , thể trọng của Đơn Triết Hạo cũng phải gấp hai lần Giản Nhụy Ái.


      "Tiểu Nhụy, em ghét bỏ mập sao?" Bàn tay của Đơn Triết Hạo nhéo gò má đỏ bừng của , chính là cố ý muốn trêu đùa .


      chuyện thời gian, hai tay của Đơn Triết Hạo chống đỡ, ít chịu chút áp lực, cũng sợ đè hỏng , dù sao cũng đau lòng.


      Giản Nhụy Ái mềm mại đấm vào lồng ngực Đơn Triết Hạo, dám dùng quá sức, rất sợ đánh đau, mình chính lại bồi thường nổi . Nhưng biết hơi sức đó lại làm cho Đơn Triết Hạo ngứa ngáy.


      tóm lấy bàn tay của Giản Nhụy Ái, cặp mắt bốc lửa, giọng khàn khàn: "Tiểu Nhụy, chuẩn bị xong chưa? muốn tiến vào."


      Còn chưa chờ phản ứng kịp, theo đó là tiếng thét chói tai!


      Đơn Triết Hạo chút nào lưu ý tiến vào thân thể ướt át của , lấy nơi bí mật của kết hợp với mình.


      "Hạo, chút, đau quá!"


      Phía dưới đau đớn, làm cho cau mày, biết tại sao mình lại chặt như vậy? ràng là sinh đứa bé rồi.


      Lúc Đơn Triết Hạo tiến vào, ý thức từ từ lâm vào trạng thái nổi điên, ngờ lại chặt như vậy, làm cho rất có cảm giác hưng phấn đến phát điên.


      Có lẽ, mấy năm làm chuyện này nên thân thể Giản Nhụy Ái lại trở về thời kỳ xử nữ, ở bên tai dụ dỗ: "Tiểu Nhụy, thả lỏng, nếu em như vậy rất nguy hiểm."


      "Nhưng em đau quá!" Giản Nhụy Ái cảm nhận mỗi lần tiến vào, lại giống như muốn đem thân thể chém thành hai nửa, đau đớn làm cho nước mắt của ngừng chảy xuống.


      Đơn Triết Hạo đau lòng lau nước mắt cho , ý bảo điều chỉnh tốt vị trí, so với trước kia càng thêm dịu dàng, phối hợp với khả năng chịu đựng của cơ thể .


      Chỉ là, dịu dàng ra vào, lại khiến Đơn Triết Hạo từ từ mất hứng thú, sức lực như vậy căn bản là thỏa mãn được .


      buông ra "Tiểu Nhụy, hôm nay em mệt rồi, chúng ta để lần sau !"


      Giản Nhụy Ái nhìn ánh mắt ảm đạm của Đơn Triết Hạo, biết Đơn Triết Hạo mất hứng vì là người có dục vọng kịch liệt bá đạo, chọc giận mất hứng.


      cũng để ý đến mình có có mặc quần áo hay , liền ôm lấy Đơn Triết Hạo, bày tỏ hết suy nghĩ trong lòng mình, cũng làm tổn thương Cụ Duệ Tường rồi, cho nên muốn lại cãi nhau với Đơn Triết Hạo nữa, sợ Đơn Triết Hạo yếu ớt mà rời "Hạo, cần tức giận."


      " có tức giận, nếu như Tiểu Nhụy muốn, vậy chúng ta cũng cần làm, trước tắm rửa, em nghỉ ngơi cho tốt ." Đơn Triết Hạo gỡ đôi tay mảnh khảnh của Giản Nhụy Ái ra, muốn đẩy ra.


      miễn cưỡng làm bất cứ chuyện gì?


      Giản Nhụy Ái cũng có nghĩ đến mình biết làm những chuyện này, cánh tay bé của vòng qua thân thể cường tráng của Đơn Triết Hạo, cúi đầu nhìn em trai Đơn Triết Hạo, mặt càng thêm đỏ, nhìn tiểu Đơn Triết Hạo to lớn gắng gượng, trong lòng cũng hồi hộp căng thẳng.


      Bàn tay tự giác vuốt ve nó, động tác lớn mật của , khiến cả người Đơn Triết Hạo run rẩy, nhưng vẫn nhúc nhích, trong lòng rất hiếu kì muốn biết Giản Nhụy Ái làm ra động tác gì?


      Biết Đơn Triết Hạo làm bất kỳ động tác gì đáp lại , Giản Nhụy Ái cảm thấy chính mình bước lên trước bước rồi, cũng cần phải sợ hãi cái gì nữa ? Hít sâu hơi, cúi đầu dùng đầu lưỡi liếm.


      từng xem qua phim sex, những người phụ nữ kia khi muốn lấy lòng đàn ông, đều là làm chuyện như vậy, chỉ là biết mình làm có đúng hay ?


      Đơn Triết Hạo khống chế được, đem Giản Nhụy Ái kéo vào người mình, hô hấp càng ngày càng trở nên dồn dập "Tiểu Nhụy, đây là do em tự dâng lên, chớ có trách ."


      Giản Nhụy Ái khẽ gật đầu, xấu hổ nhắm mắt lại, đợi bão táp ập đến.


      Mỗi cái động tác đều mang theo bão táp, khiến Giản Nhụy Ái có cảm giác như bị tan thành từng mảnh , lại vừa chờ mong đụng lần nữa, cảm giác xấu hổ cũng dần dần biến mất, từ từ đắm chìm ở dưới người .


      biết qua bao nhiêu lần, cũng biết hôn mê mấy lần, chỉ là cảm thấy được thời gian chuyển từ ngày đến tối, rồi lại đến ngày.


      Giản Nhụy Ái do vận động kịch liệt, mí mắt mệt mỏi cũng muốn mở ra, mặt vẫn còn lại dư đỏ ửng, cảm giác được Đơn Triết Hạo lại lần nữa đè ở người mình, khắc kia giơ đôi tay suy yếu muốn đẩy Đơn Triết Hạo ra.


      biết Đơn Triết Hạo lại có nhiều tinh lực như vậy, chẳng lẽ cũng mệt mỏi?


      "Hạo, em được, nếu cứ tiếp tục như vậy, em bị làm cho nổ tung, được."


      Đơn Triết Hạo thỏa mãn khép hờ hai mắt, tiếng thở nhè , là làm cho mệt muốn chết, biết những chuyện này cũng thể vội vàng được, về sau, vẫn còn rất nhiều thời gian.


      Vui mừng mỉm cười, nhìn hai gò má đỏ ửng, nhàng ở mặt cắn cái, mập mờ : "Hôm nay, trước hết tha cho em, lần sau có cơ hội tốt như vậy đâu, em ngủ giấc ."


      Dịu dàng thay đắp kín chăn, xuống giường vào phòng tắm.


      khép hờ hai mắt nhìn theo bóng dáng biến mất ở trong phòng, mặt mỉm cười hạnh phúc, nhắm mắt lại an tâm ngủ.


      Mặt trời vào xuân từ từ dâng lên, luồng ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, chiếu vào gương mặt đỏ ửng của Giản Nhụy Ái.


      Ánh sáng phát ra đủ mọi loại màu sắc, nhưng Đơn Triết Hạo lại cho rằng đây chẳng qua chỉ là mộng cảnh, tất cả mọi việc ngày hôm qua cũng chỉ là ông trời cho giấc mộng mà thôi.


      Trong lòng thấp thỏm lên trước, đưa tay muốn chạm tới gương mặt Giản Nhụy Ái, bao nhiêu lần trong giấc mộng của cũng đều xuất hình ảnh Giản Nhụy Ái an tĩnh trong giấc ngủ.


      Nhưng là, mỗi lần chạm tới, Giản Nhụy Ái đều hóa thành hư .


      Ngồi ở đầu giường, vuốt ve Giản Nhụy Ái, lòng bàn tay truyền tới nhiệt độ ấm áp, tự với mình đó phải là mộng, mà Giản Nhụy Ái trở lại bên cạnh .


      "Hạo, em . . . . . ." Trong miệng Giản Nhụy Ái lẩm bẩm qua.


      Gương mặt tuấn tú của Đơn Triết Hạo mỉm cười rực rỡ, so với ánh mặt trời còn rực rỡ hơn, mở cờ trong bụng. . . . . .


      cúi người hôn bên má , thời khắc chạm vào , Đơn Triết Hạo cảm giác phía dưới lại cứng rắn, nhìn bờ vai đẹp lộ ra khỏi chăn, loáng thoáng chiếc mông xinh.


      Chỉ có thể khó khăn nuốt ngụm nước bọt, phải cầm giữ, từ ngày hôm qua đến bây giờ, có rời khỏi thân thể của , biết thân thể của sắp chịu nổi.


      Giọng của khàn khàn: "Tiểu tử, là mệt nhọc !"


      "Hạo. . . . . ." Giản Nhụy Ái cảm giác có thứ đồ lạnh lẽo chạm tới da thịt , làm thức tỉnh, hai mắt khép hờ, nhìn Đơn Triết Hạo ngồi ở mép giường.


      Đơn Triết Hạo có bao nhiêu phản ứng, dịu dàng đắp kín chăn cho "Mau ngủ giấc, chắc mệt chết !"


      Lời của , khiến khuôn mặt đỏ ửng của Giản Nhụy Ái càng thêm đỏ, có thể nghe ra ý tứ mập mờ từ trong giọng của Đơn Triết Hạo, bĩu môi, thèm để ý tới nữa.


      Đơn Triết Hạo khống chế được ngậm đôi môi mềm mại của , cạy hàm răngcủa ra, đầu lưỡi múa may, cho đến khi hai người sắp thở nổi, mới nỡ buông ra.


      "Tiểu Nhụy, tốt nhất là em nên nghỉ ngơi, về công ty giao phó công việc, xong trở về tìm em."


      "Ừm!" Giản Nhụy Ái suy yếu gật đầu cái, mỉm cười, nhìn bóng lưng rời , mới an tâm ngủ, cảm giác này lại lần nữa trở về sau năm năm qua, thời điểm mà cảm thấy an tâm nhất.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 175: Làm như vậy sau đó xuống địa ngục

      Lúc Giản Nhụy Ái ngồi dậy, toàn thân đều đau nhức khó chịu, làm cho nhin được rên rỉ, nghiêng đầu nhìn căn phòng xa hoa xa lạ lại quen thuộc như vậy, nhưng lại có bóng dáng của Đơn Triết Hạo.


      Trong lòng khẽ dâng lên cảm giác lo lắng, nhịn đau, cầm quần áo mặc vào, trong lòng khẽ mắng Đơn Triết Hạo, người đàn ông này lại nhiều tinh lực như vậy, ngày nào đó có khả năng bị làm cho nổ tung?


      Giản Nhụy Ái ra khỏi phòng, nhưng còn cảnh vắng ngắt giống như lúc trước tiến vào, khí náo nhiệt, có rất nhiều người giúp việc bận rộn làm việc.


      Biệt thự này thiết kế giống hệt như căn biệt thự trước, cách bày biện đồ đạc cũng giống nhau, đều là đồ đạc hào hoa xa xỉ như vậy.


      đứng ở lầu, nhớ tới Quyền Hàn, đúng vậy! Giản Nhụy Ái làm sao mày có thể trọng sắc khinh bạn như thế? Cư nhiên lại có thể quên chuyện Quyền Hàn bị Đơn Triết Hạo bắt, răng rắc chạy xuống lầu.


      Khi đến căn phòng kia, lại nhìn thấy Quyền Hàn, sốt ruột lại mấy vòng ở trong phòng, cũng nhìn thấy bóng dáng của Quyền Hàn đâu cả, ánh mắt ảm đạm, Đơn Triết Hạo có thể làm như thế nào với Quyền Hàn đây?


      Trong lòng đầy lo lắng!


      Sau lưng vang lên giọng " Giản . . . . . ."


      Giản Nhụy Ái xoay người nhìn thấy dì Vũ cố nén lại hai hàng nước mắt, trong lòng lộp bộp, hưng phấn ôm lấy bà: "Dì Vũ. . . . . ."


      " Giản, có chuyện gì, là quá tốt." Dì Vũ nhìn thấy Giản Nhụy Ái, trong lòng ngừng kích động, vừa mừng vừa sợ, ấy có chuyện gì, cuối cùng cậu chủ cũng tìm được ấy trở về.


      "Dì Vũ." Giản Nhụy Ái ôm lấy dì Vũ, ở trong ngôi biệt thự này dì Vũ là người thương nhất, để cho bà phải lo lắng cho mình như vậy, cảm thấy rất áy náy, phải mất lâu mới nhịn được để nước mắt chảy xuống .


      Dì Vũ nhìn Giản Nhụy Ái, thấy tốt đứng ở trước mắt mình, rốt cuộc lần này cậu chủ cũng phải đau lòng nữa, bà cũng yên tâm nhiều, nhìn sắc mặt ấy có chút tái nhợt, mấy năm này biết sống như thế nào?


      "Cái đó, người bị giam ở bên trong đâu?" Giản Nhụy Ái cẩn thận hỏi.


      " là cậu Quyền, cậu chủ đưa ta trở về rồi, yên tâm, cậu Quyền có chuyện gì." Dì Vũ dịu dàng trả lời.


      "Là như vậy, cám ơn dì Vũ." Trong lòng nhõm hơn nhiều, cũng biết Đơn Triết Hạo làm gì với Quyền Hàn, nhìn dì Vũ : "Con ra ngoài viện ngồi lát, đợi chút, khi Hạo trở lại gọi con xuống."


      "Được!" Dì Vũ đồng ý, bà nhìn bóng dáng bước , mặt mỉm cười hạnh phúc, bà biết cậu chủ nhất định được hạnh phúc.


      Giản Nhụy Ái ra ngoài, khoảng sân rộng rãi, nhưng lớn bằng biệt thự của nhà họ Đơn, trong vườn cũng có nhiều loại hoa như ở đó, trong lòng có chút băn khoăn biết bà nội sống có tốt ?


      Năm năm rồi, rất nhớ bà nội, nhưng cũng rất sợ nhìn thấy bà nội, trong lòng rất mâu thuẫn!


      Trong sân chỉ có cái xích đu, ngồi đó hưởng thụ cảm giác ấm áp của ánh mặt trời chiếu vào người.


      Cả mùa đông đều chưa được hưởng thụ qua hương vị của ánh mặt trời, rất thoải mái, mùi vị cũng dễ ngửi.


      biết qua bao lâu, thời điểm khi Giản Nhụy Ái sắp ngủ quên, nơi xa xa lại vang lên giọng quen thuộc "Mẹ. . . . . ."


      Giản Nhụy Ái ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Giản Tử Hạo chạy về phía mình, vui mừng ôm lấy Giản Tử Hạo, vui vẻ cười : "Hạo Hạo, làm sao con lại tới được đây?"


      Giản Tử Hạo ôm cổ của Giản Nhụy Ái "Mẹ, hôm qua mẹ có về nhà, mẹ phải là biết con và ba lo lắng sao."


      Lời của cậu nhắc nhở Giản Nhụy Ái, cả người cứng ngắc, tại sao có thể vui vẻ mà quên Cụ Duệ Tường được? nhất định rất lo lắng cho , dù sao cả đêm cũng về.


      " xin lỗi, để cho hai người phải lo lắng."


      "Mẹ, mẹ cần xin lỗi với con, người mẹ phải xin lỗi là ba, tối hôm qua ba chờ mẹ cả đêm." Giản Tử Hạo , khi nhìn thấy Đơn Triết Hạo xuất "Ba. . . . . ."


      "Ngoan!" Đơn Triết Hạo ôm lấy Giản Tử Hạo, xoa đầu cậu cái.


      tiếng ba này ngược lại đem Giản Nhụy Ái hù sợ, nghi hoặc nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạo, muốn nghe giải thích.


      "Mẹ, ba Duệ Tường ba Triết Hạo mới chính là ba của Hạo Hạo, chỉ là, Hạo Hạo vẫn tiếp tục thích ba Duệ Tường."


      Giản Nhụy Ái kinh hãi, trong lòng đầy áy náy, nước mắt giọt rơi xuống , Cụ Duệ Tường, làm sao lại ngốc như vậy? Tại sao có thể thiện lương như vậy? Nếu như chửi hai tiếng, hoặc là đem Giản Tử Hạo cho , có lẽ như thế khiến lòng của đỡ đau chút ít.


      nghĩ đến có lỗi với , nhưng Cụ Duệ Tường lại vẫn luôn suy nghĩ mọi chuyện giúp , Giản Nhụy Ái mày người phụ nữ xấu xa, mày nên xuống địa ngục mới phải, vô lực ngồi xổm xuống khóc thút thít.


      Giản Tử Hạo hiển nhiên bị hành động của Giản Nhụy Ái dọa sợ, cũng khóc theo "Mẹ, có phải là con sai gì rồi hay , mẹ cần khóc a!"


      "Hạo Hạo, khóc, để ba tới." Đơn Triết Hạo để Giản Tử Hạo xuống, đưa tay đỡ Giản Nhụy Ái dậy, bế ôm vào trong lòng mình.


      Giản Nhụy Ái thiện lương, cảm thấy mình có lỗi với Cụ Duệ Tường, người phụ nữ ngốc, nhìn nước mắt của , lòng của cũng đều cảm thấy đau đớn.


      Đây phải là chuyện của mình , ra cả nhà bọn họ đều thiếu Cụ Duệ Tường, rất cảm kích Cụ Duệ Tường, cảm kích cậu ấy hy sinh cho gia đình bọn họ như vậy.


      "Tiểu Nhụy, đừng khóc, là chúng ta có lỗi với Duệ Tường, nghĩ biện pháp bồi thường cậu ấy."


      "Hạo, em là người xấu, em là người rất xấu, em chỉ biết làm tổn thương người khác, biết ? Năm năm qua, ấy luôn tận tâm tận tận ý đối xử với em, đối xử với Hạo Hạo. . . . . ." Giản Nhụy Ái bỗng thể tiếp, khóc nấc lên, trong lòng mơ hồ đau đớn, đó là áy náy đau đớn.


      Hai tay Đơn Triết Hạo khép chặt lại, đem mặt ép sát vào lồng ngực mình, khối nước mắt kia làm ướt áo của , có chút cảm giác lành lạnh man mát, nhưng lại xua tan được cảm giác nặng nề trong lòng .


      nhiều năm như vậy, ngày ngày bọn họ đều ở chung chỗ, nhất định bọn họ cũng có rất nhiều chuyện mà biết, những thứ này cũng đủ làm cho Đơn Triết Hạo điên cuồng ghen tỵ "Tiểu Nhụy, đừng khóc, em khóc làm lòng của rỉ máu."


      Thế nhưng, vẫn khống chế được nước mắt của mình, nhớ tới mình có lỗi với Cụ Duệ Tường, trong lòng của lại rơi nước mắt, tựa vào lồng ngực Đơn Triết Hạo, nước mắt làm ướt hết áo của .


      "Hạo, có phải là em sai hay , tại sao việc em làm hỏng lại luôn nhiều hơn là thành công? ra người em muốn làm tổn thương nhất chính là Cụ Duệ Tường, nhưng là em vẫn làm tổn thương ấy rồi."


      Nước mắt của Giản Nhụy Ái giống như sợi dây chuyền ngọc trai bị đứt, giống như khe nước chảy tràn, hề có dấu hiệu ngưng lại.


      muốn làm tổn thương đến Cụ Duệ Tường, nghĩ muốn yên lặng sống chung cùng , nhưng biết mình làm được, trong lòng vẫn luôn tồn tại bóng dáng của Đơn Triết Hạo.


      Tại sao phải tàn nhẫn như vậy? Tại sao ông trời lại muốn chịu đựng những đau khổ này?


      Đơn Triết Hạo đau lòng lau nước mắt mặt Giản Nhụy Ái, nếu tình huống này đổi thành như lúc trước, nhất định tức giận với Giản Nhụy Ái, hơn nữa nhốt ở trong phòng.


      Nhưng là, biết chân tướng, trong lòng cũng chỉ còn đau lòng cùng thương "Tiểu Nhụy, đừng khóc, tin tưởng , nhất định Duệ Tường hiểu, ngoan, nếu như phải nhận báo ứng cũng là , em đừng khóc nữa, lòng cũng đau chết ."


      Giản Nhụy Ái che miệng Đơn Triết Hạo lại "Phì phì. . . . . . nên hơi tí lại đến chết, điềm xấu."


      Đơn Triết Hạo cười hạnh phúc, nắm tay của , cúi đầu xuống hôn lên mu bàn tay của "Cám ơn em chọn ."


      Vừa dứt lời, Đơn Triết Hạo liền vòng chắc thân thể , để cho tựa sát trong lồng ngực mình, cằm tựa vào đỉnh đầu của , ngửi mùi hương tóc của , nỗi sợ hãi cùng đau đớn trong lòng giống như được giảm rất nhiều, xem ra chính là liều thuốc an thần của .


      "Hạo, đưa em đến chỗ Duệ Tường, được ?" Giản Nhụy Ái ngẩng đầu khẩn cầu .

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 176: Cụ Duệ Tường buông tay

      "Hạo, đưa em đến chỗ Duệ Tường, được ?" Giản Nhụy Ái ngẩng đầu khẩn cầu .


      Thân thể Đơn Triết Hạo run rẩy, hề suy nghĩ liền bật thốt lên " được. . . . . ." biết mình đường đột, liền đổi giọng điệu : "Tiểu Nhụy, tại nên gặp cậu ta."


      ra , muốn Giản Nhụy Ái gặp Cụ Duệ Tường, nguyên nhân lớn nhất là tin Giản Nhụy Ái và Cụ Duệ Tường. sợ Giản Nhụy Ái trở về đó quay lại với nữa.


      Đây là chuyện mà mong muốn xảy ra nhất.


      "Tại sao được, em cũng chỉ là muốn trở về gặp Duệ Tường chút, em chỉ muốn trở về xin lỗi với ấy." Giản Nhụy Ái nghe ra ý tứ trong lời của Đơn Triết Hạo. Trong lòng khẽ đau, ra nhiều như vậy,nhưng vẫn tin tưởng chính mình.


      "Tiểu Nhụy, nếu như muốn xin lỗi với Duệ Tường để hôm khác được . Hôm khác cùng em." thở dài, ngón tay vuốt ve ở bên má của , dụ dỗ.


      " nhiều như vậy, chính là tin em, phải ?" Nước mắt của Giản Nhụy Ái rơi xuống, nắm lấy áo ở trước ngực Đơn Triết Hạo.


      Tại sao Đơn Triết Hạo lại tin tưởng chính mình như vậy.


      Đơn Triết Hạo đau lòng nhìn Giản Nhụy Ái khóc, đáy mắt thoáng qua đau đớn. Trong lòng bất đắc dĩ, lúc nào lại trở nên bất đắc dĩ như thế, mặc kệ thế nào, đều muốn Giản Nhụy Ái gặp Cụ Duệ Tường.


      Có lẽ, đó là do có đủ tự tin với chính mình .


      "Tiểu Nhụy, em ích kỷ cũng được, bá đạo cũng được, hoặc có tình người cũng được. Nhưng vẫn muốn em gặp Duệ Tường, sợ. . . . . ."


      " sợ em lựa chọn Duệ Tường sao?" Giản Nhụy Ái nghĩ đến đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Đan Thị, nắm giữ quền sống chết của vạn người, luôn quyết định nhanh chóng dứt khoát trước mọi chuyện, người đàn ông ngang ngược như vậy, cư nhiên lại sợ cùng người đàn ông khác.


      Người đàn ông như vậy, làm sao có thể để phải lo lắng, đưa tay cầm lấy bàn tay của , đem lòng bàn tay đặt ở phía tim mình.


      Ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào mắt Đơn Triết Hạo, cho nụ cười tin tưởng.


      "Hạo, trái tim này từ năm năm trước cũng chỉ có thể chứa được mình . Mặc kệ năm năm trước, nhưng là năm năm sau, hoặc là mười lăm năm, năm mươi năm, trái tim này cũng chỉ có thể cho , đầy, thể chứa chấp thêm những người khác được, hiểu ."


      Đơn Triết Hạo nghe mấy lời xuất phát từ đáy lòng đó, trong lòng vừa kích động xen lẫn cảm động ôm lấy Giản Nhụy Ái "Cám ơn em. . . . . ."


      "Em , phải để cho cám ơn em , cho nên Hạo, đừng nhi ngờ em, nên tin tưởng. Nếu em đau lòng"Giản Nhụy Ái thành khẩn cầu xin .


      "Ừ, xin lỗi, là sai, dẫn em , chính chờ em ở cửa."


      "Ừ" cảm động ra lời, nước mắt trong nháy mắt lại rơi xuống.


      Khi Đơn Triết Hạo đưa đến trước biệt thự, xe chậm rãi dừng lại.


      Giản Nhụy Ái nhìn biệt thự, lại nghiêng đầu nhìn Đơn Triết Hạo, thấy được ánh mắt khích lệ của , mới có dũng khí mở cửa xe.


      Trong giây lát cửa xe được mở ra, bàn tay của Đơn Triết Hạo lại kéo Giản Nhụy Ái trở về, ôm vào trong ngực, biết Giản Nhụy Ái rất khó xử, có cách nào để lựa chọn.


      "Tiểu Nhụy, nhất định phải trở về." Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái, ngón tay nhàng vuốt ve mặt .


      Giản Nhụy Ái cầm lấy tay , bàn tay của rất lớn, có lẽ lớn gấp hai lần của nhưng cũng rất dịu dàng. che đậy được đau đớn, nước mắt lại từng giọt rơi xuống bàn tay của Đơn Triết Hạo.


      "Chờ em trở lại." Giản Nhụy Ái nghẹn ngào qua, ánh mắt mang theo nồng đậm đau thương, chạy xuống xe.


      Đơn Triết Hạo nhìn bóng dáng của , trong mắt cũng trở thành sương mù. dùng lực cố gắng giữ chặt phương hướng, được tăng thêm, ngẩng đầu nháy mắt, cố gắng để cho nước mắt rơi xuống.


      mang theo tâm tình thấp thỏm và áy náy đứng ở trước cửa, thời điểm mới vừa muốn giơ tay lên nhấn chuông cửa, cánh cửa liền mở ra.


      " chủ, rốt cuộc trở về rồi." Dì Vương vui mừng lôi kéo Giản Nhụy Ái vào bên trong "Cậu chủ, chủ trở về rồi."


      Cụ Duệ Tường sửng sốt, hai tay cầm cái cốc rơi xuống đất vỡ tan. Ngẩng đầu nhìn ánh mắt hồng hồng vì khóc của , đại não liền trống rỗng.


      nghĩ đến Giản Nhụy Ái trở lại.


      "Cậu chủ, làm sao cậu lại cẩn thận như vậy. Tôi đến. . . . . ."


      "Dì Vương, dì xuống trước ." Cụ Duệ Tường tỉnh táo dặn dò.


      Dì Vương mới nhận ra được giữa bọn họ có vấn đề, ánh mắt nhìn xung quanh hai người bọn họ mấy lần, lo lắng gật đầu cái, yên lặng mà rời khỏi.


      "Duệ Tường. . . . . ." Giản Nhụy Ái nhìn Cụ Duệ Tường, biết nên gì, cũng biết phải biểu đạt áy náy của mình ra sao.


      chỉ có thể nén nước mắt, lẳng lặng nhìn Cụ Duệ Tường.


      "Vào ." Cụ Duệ Tường khom người muốn nhặt mảnh thủy tinh.


      Giản Nhụy Ái vội vàng chạy tới, kéo cánh tay của Cụ Duệ Tường " cần động, em làm là được rồi."


      giống như trước kia, thuần thục quét dọn mảnh vụn , mà Cụ Duệ Tường lẳng lặng xem xét . Có mấy giây vẫn còn ảo tưởng quan hệ của bọn họn vẫn có thay đổi, vẫn ở lại bên cạnh mình như cũ.


      "Tiểu Nhụy, em cần bận rộn, hơn nữa em đến đây cũng phải để làm việc nhà, qua đây ngồi ."


      Cụ Duệ Tường kéo tay Giản Nhụy Ái, mềm mại, có lẽ về sau có cơ hội nữa.


      chỉ có thể theo dặn dò của ngồi xuống "Duệ Tường, em đúng. . . . . ."


      " cần với những thứ này, em biết thích nghe em xin lỗi mà." mặt Cụ Duệ Tường vẫn bình tĩnh như cũ, khóe miệng khẽ nhếch lên “Em Đơn Triết Hạo sao?"


      Giản Nhụy Ái có chút kinh ngạc ngẩng đầu, có lẽ cũng đoán được Cụ Duệ Tường đột nhiên hỏi vấn đề này. Trong lòng hồi hộp phen, tràn đầy cảm giác hổ thẹn với Cụ Duệ Tường.


      "Em. . . . . . em ấy, thương ấy, em tha thứ cho cha mẹ ấy." Giản Nhụy Ái lựa chọn Đơn Triết Hạo, cho nên liền muốn chuyện cho ràng.


      Ánh mắt Cụ Duệ Tường ảm đạm, hai tay nắm chặt , giống như muốn đem đau đớn trong lòng mình khắc chế lại "Cám ơn em với ."


      Giản Nhụy Ái muốn điều gì nữa, lại bị Cụ Duệ Tường ngăn lại " cần cảm thấy có lỗi với , ra em có lỗi gì với cả, em cũng mà làm rất nhiều. Nếu như thẳng ra là người nào nợ người nào, phải là nợ em mới đúng, bởi vì mấy năm qua, đều là em giúp đỡ , chăm sóc , khích lệ , đều hưởng thụ phục vụ của em."


      "Duệ Tường. . . . . . Đó là việc mà em phải làm." Giản Nhụy Ái xấu hổ, nước mắt chảy xuống, biểu tình cúi đầu nhận sai.


      Cụ Duệ Tường buồn cười vuốt đầu Giản Nhụy Ái "Đứa ngốc, thế giới này có người nào phải làm việc gì. Nếu như em chọn Hạo, chúc phúc cho hai người."


      " xin lỗi. . . . . ." Giản Nhụy Ái nhìn Cụ Duệ Tường mang theo nụ cười chuyện với mình khiến cảm giác đau đớn cùng ân hận trong lòng lại càng dâng lên nhiều hơn.


      ra suy nghĩ đến tình huống Cụ Duệ Tường có thể chửi mình, hoặc là cần có lý với , nhưng đều có, như vậy lại càng làm cho thêm đau lòng cùng tự trách, thậm chí là xấu hổ vô cùng.


      ‘ phù phù ’ Giản Nhụy Ái quỳ gối trước mặt Cụ Duệ Tường, muốn được sám hối với .


      Giản Nhụy Ái khóc lớn, nhìn Cụ Duệ Tường khàn khàn : " xin lỗi, xin lỗi. . . . . ."


      Chỉ có ba chữ, biết nên gì.


      Cụ Duệ Tường kéo tay Giản Nhụy Ái, mảnh khảnh như vậy giống như tăng thêm chút sức lực đứt rời, nước mắt trong hốc cũng tràn ngập rồi, thể khóc, đây chính là tôn nghiêm cuối cùng của .


      "Giản Nhụy Ái, nên như vậy, là em có lỗi, em căn bản cần phải làm như vậy, mau đứng lên ."

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 177: Giống như kẹo mè xửng dính chặt

      Cụ Duệ Tường kéo tay Giản Nhụy Ái, mảnh khảnh như vậy giống như tăng thêm chút sức lực đứt rời, nước mắt trong hốc cũng tràn ngập rồi, thể khóc, đây chính là tôn nghiêm cuối cùng của .


      "Giản Nhụy Ái, nên như vậy, là em có lỗi, em căn bản cần phải làm như vậy, mau đứng lên ."


      "Duệ Tường, em biết là luôn nghĩ đến cảm nhận của em, nhưng mà em lại hi vọng có thể mắng em mấy câu to, như vậy có thể làm cho em cảm thấy dễ chịu hơn."


      Lời như vậy mà Giản Nhụy Ái cũng ra, đối với biết nên tức giận hay là bất đắc dĩ đây "Mắng, thế nào, lòng của em trở lại bên cạnh sao?"


      "Em. . . . . ." Giản Nhụy Ái mím môi, cúi đầu cũng biết nên cái gì cho phải.


      Cụ Duệ Tường đau lòng đỡ Giản Nhụy Ái dậy " ra cần phải làm như vậy, tất cả mọi chuyện phải là lỗi của em. ra Hạo là bạn của , chỉ muốn hai người được hạnh phúc. Hơn nữa, hôm qua suy nghĩ cả đêm, nghĩ lại tình cảm của đối với em.


      Tối hôm qua, mới nghĩ thông suốt, ra tình cảm của đối với em cũng phải là tình cảm nam nữ, cảm thấy em rất dịu dàng, nếu ở bên cạnh em cảm thấy phiền. Vì hiểu tình là gì nên lầm tưởng đó là tình . Bây giờ muốn buông tay, em cũng cần để ý đến , hãy sống tốt cùng với Đơn Triết Hạo."


      Nghe xong lời của , Giản Nhụy Ái có chút dám tin liệu ?


      Nhưng chỉ cần Cụ Duệ Tường nghĩ thông suốt là tốt rồi" Duệ Tường có thể nghĩ được như vậy, tốt vô cùng."Giản Nhụy Áivui vẻ cười.


      Cụ Duệ Tường nhìn Giản Nhụy Ái vừa khóc vừa cười, khiến cho rằng lúc trước khóc đều là giả vờ.


      "Vậy cho ôm cái, trai muốn ôm em " Cụ Duệ Tường sợ Giản Nhụy Ái suy nghĩ nhiều nên đề nghị cái ôm, như vậy cũng quá phận .


      "Được." Giản Nhụy Ái mỉm cười, vui vẻ bị ôm ở trong ngực Cụ Duệ Tường, trong lòng thầm cảm ơn Cụ Duệ Tường.


      Cụ Duệ Tường giang hai cánh tay ra, ôm vào trong ngực, mùi hương quen thuộc, nhưng thuộc về , nước mắt trong hốc mắt khẽ rơi, lướt qua gò má tuấn. Giản Nhụy Ái ngốc nghếch lương thiện như thế, làm sao có thể thương được. ra trong lòng rấtyêu . Nhưng chỉ cần Giản Nhụy Ái hạnh phúc, liền thỏa mãn chấp nhận buông tay.


      Đêm dài dặc như thế, Đơn Triết Hạo ngồi xe, nhẫn nại được, có cảm giác hít thở thông.


      kích động muốn xông vào căn nhà kia, nhưng đồng ý với Giản Nhụy Ái, chờ ở trước cửa nên ra sức vòng quanh, khi nào Đơn Triết Hạo sống lại phải uất ức như vậy.


      Đơn Triết Hạo chịu nổi nhảy xuống xe, nhìn ánh đèn leo lét trong biệt thự. Mới vừa lên, lại lui về, giống như sắp mất hết kiên nhẫn cứ đá đá vào tảng đá đường. Bây giờ biết cái gì gọi là hành hạ dần dần.


      Ánh mắt nhìn về nơi xa đằng trước, bóng dáng người phụ nữ xuất bên ngoài sân, từ từ ra.


      Đèn đường chiếu lên mặt , Đơn Triết Hạo nhìn thấy ràng người đến, chính là Giản Nhụy Ái.


      "Tiểu Nhụy. . . . . ." Khi Giản Nhụy Ái đến, Đơn Triết Hạo thể chờ đợi được, chạy gấp tới, giọng mang theo gấp gáp, ôm vào trong ngực.


      "Hạo. . . . . ." Giản Nhụy Ái cảm nhận được hơi thở quen thuộc người Đơn Triết Hạo, đại não giống như kịp phản ứng lại, ôm lấy Đơn Triết Hạo.


      biết Đơn Triết Hạo lo lắng, cho nên cũng dám ở lâu.


      Đơn Triết Hạo là người có tính nhẫn nại, lại vì mà cố kìm nén tính khí của mình, Đơn Triết Hạo như vậy lại làm cho đau lòng, đôi tay vòng qua cổ , nhón chân hôn lên khóe miệng , nụ hôn giống nhuồn chuồn lướt nước lại mang theo thâm tình.


      "Cám ơn chờ em."


      Đơn Triết Hạo mỉm cười hạnh phúc, lôi kéo tay của . cách đầy ý vị sâu xa: "Tiểu Nhụy, chúng ta trở về thôi, có chuyện gì trở về rồi ."


      Giản Nhụy Ái gật đầu cái, mặc cho Đơn Triết Hạo lôi kéo trở về.


      Dì Vương nhìn bóng dáng Giản Nhụy Ái rời , lại nhìn Cụ Duệ Tường ngồi xe lăn ngẩn người, khỏi than thở. gia đình tốt đẹp lại biến thành bộ dạng như thế này, trước kia Cụ Duệ Tường kiệm lời, có thể trong tương lai càng ít hơn .


      Bà cầm cây chổi qua "Cậu chủ, cậu muốn để chủ rời . Tôi cảm thấy hai người. . . . . ."


      "Đừng , dì Vương, tôi muốn yên tĩnh chút."


      "Được, cậu chủ, tôi quấy rầy." Dì Vương buồn lòng rời .


      Cụ Duệ Tường ngồi trước cửa sổ sát đất, nhìn ràng mọi cảnh vật ở bên ngoài. Cho nên khi Giản Nhụy Ái ôm Đơn Triết Hạo, hình ảnh chân chân rơi vào trong mắt của , bọn họ hòa hảo rồi.


      Hơn nữa còn nhìn thấy được nụ cười lòng của Giản Nhụy Ái, bao lâu rồi chưa có nhìn thấy cười vui vẻ như thế, tự tại như vậy. Chỉ cần Giản Nhụy Ái có thể hạnh phúc, cũng có thể thoát khỏi trò chơi này rồi.


      Đơn Triết Hạo cùng Giản Nhụy Ái trở về biệt thự, nhìn thấy Giản Tử Hạo ngồi ghế sa lon nhìn Anime, khéo léo như vậy cũng ầm ĩ với , đây chính là chuyện may mắn nhất đối với Giản Nhụy Ái.


      Giản Tử Hạo nhìn bọn họ trở về, vui mừng nhào vào trong ngực Giản Nhụy Ái "Ba, mẹ, hai người về rồi."


      Sắc mặt của Giản Nhụy Ái phải rất tốt, nhìn đồng hồ báo thức khẽ cau mày "Hạo Hạo, mấy giờ rồi mà còn ngồi xem TV."


      "Mẹ cũng trễ như thế, làm sao bây giờ mẹ mới trở về." Giản Tử Hạo ôm ngực, nâng khuôn mặt bé lên khinh thường .


      Khuôn mặt Đơn Triết Hạo tươi cười thỏa mãn, nhìn con trai thông minh như vậy , là càng lúc càng giống "Hạo Hạo, sao con có thể chuyện với mẹ như vậy."


      "Mẹ là người phụ nữ duy nhất trong nhà, đàn ông phải biết nhường phụ nữ, đúng ? Làm sao mà đạo lý của ba Triết Hạo lại giống hệt với ba Duệ Tường vậy."


      khí lạnh xuống, Giản Nhụy Ái nhéo khuôn mặt bé của cậu, ra lệnh: "Nhanh lên chút ngủ ."


      Có lẽ, Giản Nhụy Ái cũng chỉ có ở trước mặt Giản Tử Hạo, mới có quyền ra lệnh thôi.


      "Biết." Giản Tử Hạo bất mãn bĩu môi, ánh mắt quay ra xem tivi, lưu luyến theo dì Vũ lên lầu.


      Hai người cũng theo lên lầu, mới vừa vào phòng, Đơn Triết Hạo liền tiến lên mấy bước, đem cố định ở trong ngực.


      "Hạo." Khi Giản Nhụy Ái cảm thấy sau lưng ấm áp, có hơi sức rúc vào trong ngực , giống như hơi sức bị rút hết, hơn nữa cũng tin tưởng Đơn Triết Hạo ôm chặt mình.


      Cảm nhận được Giản Nhụy Ái 100% lệ thuộc vào mình, trong lòng cũng buông lỏng rất nhiều. biết Giản Nhụy Ái với Cụ Duệ Tường chuyện rất tốt, rốt cuộc cũng rời khỏi .


      mặt mỉm cười vui vẻ, ở vành tai : "Bé ngốc, cần nhớ nhiều như vậy, về sau mọi chuyện hãy để xử lý."


      Giản Nhụy Ái ngẩng mặt, : "Em. . . . . . em chuyện với Cụ Duệ Tường, hơn nữa ấy cũng ràng, ra trong lòng ấy coi em giống như em , cho nên giữa chúng em có gì cả."


      Đơn Triết Hạo sâu sắc nhìn Giản Nhụy Ái, đúng là đơn thuần, lời như vậy mà cũng tin, chỉ là, rất cảm ơn Cụ Duệ Tường, ngắt cánh mũi của "Chuyện cũng giải quyết xong, về sau cho phép có suy nghĩ muốn rời khỏi ."


      kiên định bá đạo ra lệnh, khiến trong lòng Giản Nhụy Ái tràn đầy ấm áp, xoay người rúc vào trong ngực của " , cho dù là ngày tận thế, mặt trời có mọc hướng tây, sao Hỏa đụng vào trái đất, em cũng rời khỏi , em giống như kẹo mè xửng dính chặt vào ."


      "Hoan nghênh." Đôi môi Đơn Triết Hạo lên nụ cười, nhìn Giản Nhụy Ái nghịch ngợm.


      Như vậy, Giản Nhụy Ái dịu dàng lại mang theo chút nghich ngợm trở về, đây mới là Giản Nhụy Ái của .


      "Cái gì hoan nghênh, cũng phải là phục vụ người." Giản Nhụy Ái cố ý ở đấm cái ở trước ngực Đơn Triết Hạo, bày tỏ vui mừng của mình "Hạo, đây là Duệ Tường cho em, giấy chứng nhận ly hôn."


      Đừng ăn, bẩn


      "Đây là đồ của em, em muốn xử lý như thế nào xử lý như thế đó? ủng hộ em." Đơn Triết Hạo dịu dàng nhìn .


      Bàn tay vuốt ve gương mặt mịn màng của , coi đó như là bảo vật.


      "Ừm!" Giản Nhụy Ái nghẹn ngào gật đầu cái, trực tiếp ném giấy ly hôn vào trong thùng rác, "Em muốn chào tạm biệt những chuyện trước kia, tại em chỉ muốn Hạo, chỉ cần bên Hạo em thấy mình sống trong hạnh phúc."


      " em, Tiểu Nhụy!" Đơn Triết Hạo hung hăng ôm lấy vào lồng ngực, đối với hy sinh và lựa chọn của , về sau nhất định cho cuộc sống tốt đẹp, tuyệt đối phụ lòng .


      Giản Nhụy Ái biết vì sao nước mắt cứ chảy xuống? Có lẽ là vui mừng , vì lại có thể ở bên cạnh Đơn Triết Hạo.


      Đơn Triết Hạo đau lòng ôm lấy , hiểu tại sao lại khóc nữa, đau lòng hôn lên giọt nước mắt của , cho đến lúc còn chảy nước mắt nữa mới đưa ánh mắt nóng bỏng nhìn .


      "Chúng ta kết hôn !" Đúng vậy, đây phải là đột nhiên đề nghị, vào năm năm trước, bọn họ chuẩn bị kết hôn, chỉ là ông trời để cho bọn họ bỏ qua cơ hội đó.


      Đơn Triết Hạo bỏ qua thêm lần nào nữa, bỏ qua cơ hội lần này, nhất định phải nắm chặt tay , cũng cho người đàn ông khác có bất kỳ cơ hội nào.


      "Kết hôn?" Giản Nhụy Ái kinh ngạc xong, ngờ Đơn Triết Hạo là ra cầu như thế.


      "Đúng, chúng ta kết hôn, vì chỉ khi chúng ta kết hôn rồi em mới rời khỏi , như vậy lòng của cũng sợ hãi, cũng nửa đêm tỉnh lại rồi tìm ảnh, chỉ biết núp ở gian phòng của chúng ta, uống rượu khóc thút thít. . . . . ."


      Nghe chuyện, Giản Nhụy Ái càng khó cầm nước mắt, nơi vành mắt lại đỏ ửng lên, cảm động ra lời, cắn môi, liều mạng gật đầu, mặt vừa khóc vừa cười.


      Trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc, cảm giác hạnh phúc kia sắp bị lắp đầy.


      Giây phút Đơn Triết Hạo nhìn thấy Giản Nhụy Ái gật đầu, vui vẻ, hạnh phúc, nước mắt dính đầy khuôn mặt điển trai của , kích động ôm lấy Giản Nhụy Ái xoay tròn trong căn phòng rộng rãi.


      Nếu như có thể muốn thét lên, là muốn lớn tiếng cho người toàn thế giới biết và Giản Nhụy Ái sắp kết hôn, nhưng phải khắc chế, dù sao Giản Tử Hạo vẫn còn ngủ bên cạnh


      Giản Nhụy Ái ôm lấy cổ của , thân thể chuyển động phát ra tiếng cười, hạnh phúc và vui vẻ như thế, cho đến khi Giản Nhụy Ái cảm thấy chóng mặt "Hạo. . . . . . Hạo. . . . . . Nhanh để em xuống , em chóng mặt!"


      Đơn Triết Hạo tươi cười rực rỡ để Giản Nhụy Ái xuống. Mà giây phút dừng lại, thân thể liêu xiêu, ánh mắt hoàn toàn mơ hồ, chỉ có thể tựa vào trong ngực Đơn Triết Hạo, ngờ tay Đơn Triết Hạo lại có sức mạnh ghê gớm như thế! Thiếu chút nữa chuyển mình ra ngoài rồi


      "Vật . . . . . ." Giọng của Đơn Triết Hạo trở nên khàn khàn, ánh mắt thay đổi thâm trầm, lửa nóng người vọt thẳng lên, dường như lửa nóng kia có sức lan tỏa, vây lấy cơ thể Giản Nhụy Ái


      khắc chế để đè Giản Nhụy Ái lên giường, hai người thâm tình nhìn nhau, cánh mũi hút lấy hơi thở của nhau, chỉ có thể nghe tư vị hòa lẫn.


      Cánh môi Đơn Triết Hạo thể chờ đợi đặt lên đôi môi mềm mại của Giản Nhụy Ái, bàn tay vuốt ve thân thể mềm mại như cố ý đốt lửa người , ngay sau đó, hô hấp càng ngày càng trở nên dồn dập.


      Giản Nhụy Ái phản ứng kịp, biết Đơn Triết Hạo muốn làm gì rồi? Vội vàng muốn kéo tay khỏi thắt lưng của mình.


      "Tiểu Nhụy, em làm sao vậy?" Đơn Triết Hạo đưa ánh mắt vô tội nhìn , hôm nay trong mắt tràn ngập ý muốn đem ăn khô lau sạch.


      "Hạo, chúng ta chưa có tắm." Giản Nhụy Ái ngượng ngùng .


      Khóe miệng Đơn Triết Hạo cong lên nụ cười, cúi người thầm lời hấp dẫn bên tai : "Vậy vừa làm vừa tắm."


      "Cái gì?" Giản Nhụy Ái hoàn toàn nghe hiểu ý tứ của Đơn Triết Hạo.


      Chỉ là, đợi đến lúc hiểu được ý tứ trong đó, và Đơn Triết Hạo đứng ở trong phòng tắm, thân thể hai người trần truồng dính vào nhau.


      Giản Nhụy Ái thẹn thùng, cũng dám nhìn mình trong gương, mặc dù bọn họ từng tắm hồ uyên ương, bất quá đây là lần đâu tiên như thế này.


      "Hạo, nên như vậy, em. . . . . ." Cảm giác thân thể khẽ run, bàn tay Đơn Triết Hạo vuốt ve người theo bất cứ quy tắc nào, nắm vuốt ve mỗi tất da thịt, đến đâu nơi đó lại nổi da gà, để cho hô hấp của trở nên thưa thớt


      "Tiểu Nhụy, cơ thể của em là thơm!" hỏi đằng, trả lời nẻo, hoàn toàn đắm chìm trong hương vị của Giản Nhụy Ái.


      Giản Nhụy Ái làm Đơn Triết Hạo hồi phục, ràng hai người làm kia chuyện, làm bao nhiêu lần, cũng cảm thấy chưa đủ, hơn nữa thân thể lưu lại vật của , tại lại tiếp tục.


      "Hạo, được, phải là em trì hoãn việc này, hôm nào chúng ta làm nữa được ?"


      "Tại sao phải hôm nay? Chúng ta làm chuyện của vợ chồng, cũng phải là lễ kết hôn, cần gì phải lựa ngày." Đơn Triết Hạo nắm cánh mũi , ngón tay phất qua môi , mập mờ như vậy.


      dám hít thở, mặt Đơn Triết Hạo muốn nhích lại gần mình, phun hơi thở lên mặt của , cổ nóng rực làm cho cơ thể khó chịu.


      Giản Nhụy Ái chịu nổi khi bọn họ mập mờ như thế, hai tay đẩy Đơn Triết Hạo ra, " nên làm những động tác như thế!"


      Đơn Triết Hạo buồn cười nhìn khuôn mặt đỏ như sắp ra máu của , mấy năm trôi qua rồi mà vẫn như thế. Đây mới là Tiểu Nhụy, vĩnh viễn đều thay đổi.


      "Nếu , chúng ta đổi tư thế lại!"


      "A!" Giản Nhụy Ái bị lời thẳng thắng của Đơn Triết Hạo làm cho cả người kinh sợ hãi biết làm sao.


      Đôi môi Đơn Triết Hạo mỉm cười, cánh mũi ngửi mùi hương bả vai của , đầu lưỡi liếm dọc thân , thân thể từ từ ngồi chồm hổm xuống, đầu về chỗ mềm mại của .


      Giản Nhụy Ái dùng đôi tay che chỗ kín của , bị đàn ông nhìn chăm chú, vẫn cảm thấy ngượng ngùng.


      Hai tay Đơn Triết Hạo nắm chặt lấy cổ tay , đẩy đôi tay của ra, mang theo giọng khàn khàn: "Tiểu Nhụy, cần xấu hổ, cơ thể của em quyến rũ, trắng nõn nà như nước trong veo."


      ngượng ngùng muốn tìm mảnh đất vá chuyện đó , cắn môi, hung hăng nhìn chằm chằm, "Đơn Triết Hạo, mà cứ làm như thế về sau em để ý đến nữa."


      "Tiểu Nhụy, em thể có lương tâm như thế, làm như thế đều là vì em, đợi chút vào em thấy thích thôi."


      Tiếng vừa ngừng, bàn tay to của ra vào nơi ấy, đùa bỡn bụi hoa của .


      Bị vuốt ve chút kiêng kỵ, biết vì sao thân thể Giản Nhụy Ái lại có cảm giác trống ? Giống như đợi cái gì đó? Tư tưởng như thế làm cho Giản Nhụy Ái hoảng sợ.


      Ánh mắt Đơn Triết Hạo chuyên chú nhìn vào chỗ đó, ngón tay đùa bỡn bên trong, biết vì sao hạ thân của này lại tốt như thế.


      Giản Nhụy Ái cảm giác có dòng nước ấm sôi trào, nước chảy ròng ròng, ‘oanh’ ngượng ngùng đến độ trái tim cũng sắp chết đến nơi rồi.


      "Đơn Triết Hạo, cần nhìn thế, nhanh lên chút." lấy tay đỡ Đơn Triết Hạo đứng dậy, lại bị ngăn cản.


      "Tiểu Nhụy, em nhìn chút. . . . . ." Đơn Triết Hạo đưa tay ra, đặt ở trước mặt , cảm giác ướt nhẹp mùi tanh mặn khiến gương mặt Giản Nhụy Ái càng thêm đỏ.


      "Đơn Triết Hạo, chết !" thể chịu nổi nữa nên gầm gừ.


      "Làm sao biết chứ? Nhìn Tiểu Nhụy của thôi mà nhiều nước vậy!" Đơn Triết Hạo vô cùng hưng phấn, đầu lưới liếm liếm mật dịch ướt nhẹp.


      Giản Nhụy Ái kéo Đơn Triết Hạo ra, trong lòng cảm thấy bị điên rồi, " cần ăn nhiều bẩn!"


      " đâu, chỉ cần là của Tiểu Nhụy, thứ gì cũng là khô sạch, nếu em nếm thử chút , rất ngọt."


      " cần, lấy ra cho em." Giản Nhụy Ái nhắm mắt lại, quay đầu ý bảo cách nó xa chút, tránh cho khỏi buồn nôn.


      Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái, thú vị cười cười, cũng muốn ép buộc , dù sao da mặt Giản Nhụy Ái cũng rất mỏng


      Nếu dồn đến chân tường cũng có lợi cho chính !

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 178: Cả nhà hạnh phúc viên mãn

      Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái, mỉm cười thú vị, cũng muốn ép buộc , dù sao cũng biết da mặt Giản Nhụy Ái rất mỏng.


      Dồn đến cân tường cũng có lợi gì cho mình!


      ngồi chồm hổm xuống nhìn chỗ ướt át kia, mới dùng đầu lưỡi liếm cái miệng nhắn ngượng ngùng.


      Giản Nhụy Ái cảm thụ lưỡi liếm nơi mẫn cảm của mình, nhịn được mà rên rỉ, hô hấp trở nên gấp rút, trong nháy mắt cả thân thể bị đốt nóng.


      Lần đầu tiên Đơn Triết Hạo lấy lòng con như thế, trước kia đều là con lấy lòng của . Từ đó có thể thấy Giản Nhụy Ái quan trọng với như thế nào rồi.


      chuẩn bị của Đơn Triết Hạo làm cho thân thể Giản Nhụy Ái cảm giác khó chịu muốn chết, cả thân thể cũng có hơi sức, thiếu chút nữa trượt xuống rồi, may nhờ Đơn Triết Hạo đỡ , nếu té ngã đất.


      Đơn Triết Hạo thấy Giản Nhụy Ái mê ly, thân thể khẽ cong về phía , môi mỉm cười, muốn bị làm khó, bàn tay cầm cái hông mảnh khảnh của , hung hăng tiến vào cái động ướt át.


      Giản Nhụy Ái thở ra hơi dài, giống như trong lòng trống , hung hăng bị người ra ‘bổ túc’, thỏa mãn thở ra hơi, những trận rên rỉ đỡ được phát ra từ trong miệng .


      Trong khắc kia, Giản Nhụy Ái biết được trong tận xương tủy của mình cũng có dâm đãng, hoặc là Đơn Triết Hạo là cao thủ tán tỉnh.


      Thời khắc mê hoặc lòng người, lửa cháy rực khắp căn phòng


      biết qua bao lâu, Giản Nhụy Ái nằm ở giường, rúc vào trong ngực Đơn Triết Hạo, lưng dầm dề mồ hôi, ngoài miệng mỉm cười hạnh phúc, người ta vợ chồng xây dựng sinh hoạt tình dục rất tốt.


      "Hạo, về sau cần làm như thế với em, tư thế là khó coi."


      "Phải ? Nhưng cảm thấy em hưởng thụ lắm mà!" Đơn Triết Hạo mím môi, chỉ là cố gắng chịu uất ức để mang đến cho thỏa mãn, mà hài lòng sao?


      Giản Nhụy Ái đỏ mặt, cúi đầu, thể khi đó rất hưởng thụ, ngờ làm chuyện kia cũng có thể hạnh phúc như thế, cả người tràn ngập hoan ái.


      "Hạo, ghét!" Sao lại thừa nhận chính mình hưởng thụ? Nhiều chuyện mất mặt.


      Đơn Triết Hạo ngắt cánh mũi của , dịu dàng : "Được rồi, nhanh ngủ ."


      "Ừ, được!" Giản Nhụy Ái hạnh phúc nhắm mắt lại.


      Hai người cùng nhau nâng khóe môi lên, ánh trăng chiếu lên người của bọn họ, ấm áp như vậy, thoải mái như vậy.


      ……


      Hôm sau


      Giản Tử Hạo tới cửa phòng của Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái, thấy hai người ra ngoài, lạnh giọng mà : "Lúc tối, giọng chút có được ?"


      Còn đợi Giản Nhụy Ái phản ứng kịp, Giản Tử Hạo đung đưa rời , lưu lại dì Vũ đứng sau lưng Giản Tử Hạo.


      Dì Vũ dám cười, chỉ có thể mím môi, "Cậu chủ, chủ, có thể ăn cơm."


      Giản Nhụy Ái ‘xoạt’ cái đỏ mặt, làm thế nào mà lại quên Giản Tử Hạo ở bên cạnh phòng mình? là dạy hư đứa bé.


      quay đầu nhìn hung thủ vụ án, ngờ mặt đỏ, tim đập nhanh, đứng yên đó, cứ như là hề có chuyện gì.


      Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái nhún vai cái, vẻ mặt xem thường, ngược lại cách gọi ‘ chủ’ của dì Vũ truyền đến trái tim , ôm lấy bả vai : "Đừng đứng ngu ở đây nữa, ăn cơm."


      Giản Nhụy Ái hất tay của ra, "Đừng có ôm em, đợi chút giáo dục chuyện hư cho Tiểu Hạo."


      " , con trai chúng ta rất thông minh, hơn nữa chúng ta sắp là vợ chồng, ôm nhau là biểu thị cho việc chúng ta thương nhau."


      "Hạo. . . . . ." Giản Nhụy Ái biết mình lại Đơn Triết Hạo, vĩnh viễn cũng lại , có chết cũng thể lại Đơn Triết Hạo.


      Giản Nhụy Ái nhìn hai người cùng nhau chơi vui vẻ, rất vui mừng khi bọn họ có thể hòa thuận, so với tất cả, cái này là đáng vui nhất.


      Chỉ là sáng sớm, liền nhạo báng , là làm cho tức giận đều chỗ đánh.


      Ba người ngồi ở bàn ăn, mà Giản Tử Hạo cẩn thận chọn cần thái, khuôn mặt nhắn rối rắm thành khối.


      "Hạo Hạo, phải mẹ với con rồi sao, thể lãng phí lương thực, con làm cái gì thế hả?" Giản Nhụy Ái nhìn bàn thức ăn bị cậu lựa ra, lộn xộn lung tung.


      hiểu nổi, mặc dù đặc biệt chú trọng sạch , nhưng ngổn ngang, Đơn Triết Hạo càng cần phải , cuồng sạch , tục ngữ sai cha nào con nấy, thế mà sao Giản Tử Hạo lại thích sạch ?


      Sau khi chọn đồ xong, mới bằng lòng đem tất cả đồ dơ bỏ qua bên!


      "Mẹ, vật này tham ăn sao? Con phải là heo, con mới ăn." Giản Tử Hạo bĩu môi hừ lạnh tiếng.


      Giản Nhụy Ái thấy ảnh mắt lạnh lùng của Giản Tử Hạo, trong lòng có chỗ rối rắm, nhíu mày : "Cần thái, tại sao là heo ăn? Cha mẹ cũng ăn đó thôi, chẳng lẽ cha mẹ là heo sao?"


      "Mẹ cứ cho là như thế, con cũng có cách nào khác." Giản Tử Hạo bĩu môi.


      Giản Nhụy Ái bị chận biết thế nào, đem mục tiêu tức giận dời , nhìn về phía Đơn Triết Hạo, chỉ vào Giản Tử Hạo: "Đơn Triết Hạo, đừng có cười! Con trai của tôn trọng người lớn như thế, chẳng lẽ mặc kệ nó?"


      Sớm tinh mơ nhìn hai kẻ dở hơi mình thích nhất ồn ào, Đơn Triết Hạo mừng còn kịp, làm sao mà cảm thấy phiền não, đó là loại cảm giác hạnh phúc. nhìn về phía Giản Tử Hạo, đưa tay vuốt đầu cậu: "Con trai, con trai ngoan của ba, con muốn cùng ba xem biểu diễn sao? Nếu như con muốn thể chuyện với mẹ con như thế."


      Giản Tử Hạo nghe thấy mình được xem biểu diễn, đôi mắt lóe sáng. Hồi bé thích xem biểu diễn như thế rồi ", ba thể dối, nếu lỗ mũi lớn lên."


      Đơn Triết Hạo cười ha ha, ngờ con trai của mình như thế mà thích xem đấu võ đài rồi, hiểu được nên cố gắng biểu hết sức mình, "Được, ba đồng ý con."


      Lấy thế lực của , khiến con trai xem biểu diễn ở Hollywood cũng có thể, tất cả chỉ cần con trai thích là được.


      "Dạ!" Giản Tử Hạo nghiêm túc suy tư, gật đầu cái, nghiêng đầu nhìn mẹ: "Ba đồng ý để cho con xem diễn xuất, con khai chiến với mẹ nữa, về sau cũng vứt bỏ cần thái, học ở sạch , có được ?"


      Giản Nhụy Ái nhìn câu văn chương và dáng dấp chuyện như người lớn của Giản Tử Hạo thiếu chút nữa té xỉu. ngờ đứa con của mình như thế biết mưu cầu lợi ích rồi, đứa bé như vậy lớn lên hư. Nếu uốn nắn suy nghĩ của bé, có thể lớn lên suy nghĩ càng khó nắm bắt.


      khỏi thở dài, đưa mắt nhìn Giản Tử Hạo, bé còn như vậy, hẳn có ý tứ gì khác, có lẽ tự mình nghĩ hơi nhiều, chỉ mong tự mình nghĩ nhiều.


      Đơn Triết Hạo gắp thức ăn đặt trong chén Giản Nhụy Ái, "Nhanh ăn nhiều cơm chút, cần nhíu chân mày, đứa bé có mơ ước, chứng minh đứa bé có suy nghĩ, em cũng cần nghĩ quá nhiều."


      "Nhưng. . . . . ." Giản Nhụy Ái tiếp nhận nhắc nhở của Đơn Triết Hạo, nghiêng đầu nhìn ánh mắt tròn vo liều mạng nhìn mình của Giản Tử Hạo, thở ra hơi: "Ăn cơm nhanh lên ."


      "Dạ, mẹ." Giản Tử Hạo vùi đầu ăn, mặt vui cười, bởi vì bé có thể xem diễn xuất.


      "Tiểu Nhụy, cơm nước xong, dẫn em về nhà gặp bà nội được ?" Đơn Triết Hạo cẩn thận đề nghị, ánh mắt nhìn chăm chú, rất sợ tức giận.


      Dù sao cũng biết nhà họ Đơn là kẻ thù của .


      Giản Nhụy Ái biết suy nghĩ của Đơn Triết Hạo, mình dám trở về, phải là vì bỏ được thù hận, mà là cảm thấy có lỗi với bà nội, biết phải đối mặt với bà nội thế nào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :