1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 169: Người phản bội tôi, toàn bộ buông tha

      hoảng hốt cầm lấy túi sách, vội vàng chạy xuống lầu, thấy ánh mắt kỳ quái của Cụ Duệ Tường và dì Vương nhìn mình chằm chằm.


      Đúng vậy! gấp quá nên quên mất, ở dưới còn có Cụ Duệ Tường và Dì Vương, phải với Cụ Duệ Tường như thế nào? Nhưng là chân của có tiện, ra chỉ càng làm cho thêm lo lắng mà thôi.


      Ánh mắt Cụ Duệ Tường nghi ngờ nhìn Giản Nhụy Ái vẫn lời nào chờ đợi giải thích. Nhưng dì Vương lại gấp gáp hỏi " chủ, thân thể thoải mái, muốn ra khỏi cửa làm gì chứ?"


      "Tôi. . . . . ." Giản Nhụy Ái trì độn, nên như thế nào bây giờ? Ánh mắt nhìn xung quanh lần "Đan Tinh, cậu ấy tìm cháu có chút việc, cháu ra ngoài tìm cậu ấy, tối nay trở lại."


      "Cẩn thận chút!" Cụ Duệ Tường cự tuyệt , mà ủng hộ .


      tin tưởng Giản Nhụy Ái, cũng tin tưởng làm tốt mọi việc, cho ánh mắt an ủi, liền để cho rời .


      Giản Nhụy Ái vô cùng cảm ơn Cụ Duệ Tường, luôn bao dung vô điều kiện, trấn an , chuyện này thể làm phiền , mở cửa chạy .


      Giản Nhụy Ái mới rời được mấy bước, Đơn Triết Hạo liền lái xe tới đây.


      Dì Vương cho là Giản Nhụy Ái thay đổi chủ ý trở lại, ngờ lại là người lạ, nhưng người này vừa nhìn ai cũng biết, Thiên Vương châu Á Đơn Triết Hạo.


      Bà kỳ quái nhìn Đơn Triết Hạo "Cậu chủ, có khách đến."


      Đơn Triết Hạo vào cửa, nhưng nhìn Cụ Duệ Tường, ánh mắt quét nhìn gian phòng, hóa ra Giản Nhụy Ái của lại ở đây, để cho rời khỏi mình nữa.


      Toàn thân lạnh lẽo bá đạo ai bì nổi, đứng ở trước mặt Cụ Duệ Tường, khinh miệt : "Duệ Tường, chắc cậu biết mục đích mà tôi tới đây."


      mặt Cụ Duệ Tường bình tĩnh chút biến hóa nào, hiểu rất Đơn Triết Hạo, cũng hiểu tính cách của cậu ta, nếu như cậu ta biết tất cả mọi chuyện, nhất định đến đây, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nhưng ngờ cậu ta lại biết nhanh như vậy.


      " ấy ra ngoài, tôi nghĩ là cậu biết."


      "Duệ Tường, chúng ta quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi biết cả bước tiếp theo đối phương muốn làm gì, giống như trong lòng bàn tay vậy." Đơn Triết Hạo khẽ nhíu mày, tùy ý ngồi ở ghế sa lon, hai tay vắt lên thành ghế sa lon, hai chân nhàn nhã đặt mặt bàn, lười biếng nhưng đẹp trai.


      Cụ Duệ Tường cầm chặt cái chén trong tay, bàn tay đều run rẩy, thực ra thua trận, ở trước mặt Đơn Triết Hạo, vĩnh viễn đều có tự tin và khí phách.


      Trong lòng hề có tự tin, từ đến lớn chuyện gì cũng đều bại bởi Đơn Triết Hạo? Mà lần này cũng chắc chắn mình thua, uống vài hớp trà, trong lòng cũng bình tĩnh lại mấy phần.


      "Hạo, tớ khuyên cậu nên quá ép buộc ấy, trước kia ấy muốn chạy trốn, chắc cậu cũng biết nguyên nhân, nếu như lần này cậu lại ép ấy, tớ thể bảo đảm, cậu còn có thể nhìn thấy ấy hay ."


      Trong lòng Đơn Triết Hạo run rẩy, hai mắt mở to sững sờ, trong tay cầm xì gà, bàn tay liền gẩy gẩy "Đó là chuyện giữa chúng tôi, Duệ Tường, cậu thừa dịp cháy nhà hôi của, cướp người của em, cùng ấy tới lừa gạt tớ, cậu cảm thấy lừa gạt năm năm, tôi dễ dàng bỏ qua cho hai người như vậy sao?"


      vĩnh viễn đều nhớ cuộc sống đau đớn năm năm qua, mà bọn họ lại thoải mái sống chung chỗ, Cụ Duệ Tường đem người của chiếm thành của mình, còn đem con của nuôi dưỡng thành đứa con của .


      Nỗi hận đoạt vợ con này, làm sao có thể bỏ qua cho Cụ Duệ Tường được?


      Cụ Duệ Tường biết Đơn Triết Hạo tức giận, quả đấm rất nhanh liền tới "Hạo, mọi chuyện là do tớ bày ra, cũng là tớ ép Nhụy. . . . . . Giản Nhụy Ái làm theo , cậu muốn trả thù cứ hướng vào tớ, nên trách Giản Nhụy Ái, ấy vô tội."


      " sao?" Đơn Triết Hạo đứng lên, tới trước mặt Cụ Duệ Tường, quả đấm hung hăng nện ở mặt Cụ Duệ Tường ‘ Bốp’ tiếng, khóe miệng Cụ Duệ Tường liền chảy máu.


      Dì Vương nhìn thấy vội vàng thét chói tai: "A!"


      Vừa định tiến lên ngăn cản, lại bị Cụ Duệ Tường ngăn lại " nên tới, Hạo, cậu tức giận cái gì hãy nhắm hết vào tớ đây."


      Đơn Triết Hạo cười lạnh, hai mắt nhìn chằm chằm Cụ Duệ Tường, khóe miệng mỉm cười tà ác, túm lấy cổ áo Cụ Duệ Tường, hung hăng đấm mấy cái.


      vốn dĩ là người luyện võ, sức lực quả đấm cần nghĩ cũng biết rất lớn, rất nhanh gương mặt Cụ Duệ Tường liền sưng to, khóe miệng chảy máu.


      "Cậu cảm thấy tôi xả giận mấy cái này, là có thể tha thứ cho hai người phản bội tôi sao?" Đơn Triết Hạo hung hăng hất cổ áo Cụ Duệ Tường ra, ra tim của cũng rất đau, Cụ Duệ Tường là em tốt nhất đời này của , mà Giản Nhụy Ái là người phụ nữ mà nhất đời này.Bây giờ bọn họ trở thành vợ chồng, còn lại bị lừa gạt năm năm rồi. là người cao ngạo, càng thể tha cho bọn họ phản bội sau lưng mình.


      " xin lỗi, phải chỉ có cậu Tiểu Nhụy, tớ cũng ấy , nhìn ấy khổ sở, tớ chỉ có thể lựa chọn giúp đỡ. . . . . ."


      "Cho nên, cậu lựa chọn phản bội tớ." Giọng Đơn Triết Hạo lạnh lẽo chất vấn.


      ngửa đầu cười, lại lần nữa đưa mắt nhìn chằm chằm Cụ Duệ Tường, trong mắt tràn đầy châm chọc còn trong lòng đau đớn.


      Quả đấm nắm trong tay đều run rẩy, bọn họ chính là em lớn lên từ với nhau, đây cũng là lần đầu tiên đánh nhau, lần đầu tiên trở mặt thành thù.


      "Hạo, tớ phản bội cậu...cậu vĩnh viễn đều là người em tốt của tớ, nhưng tớ lại tôn trọng quyết định của Tiểu Nhụy, nếu Tiểu Nhụy vẫn còn cậu, tớ rút lui, năm năm rồi, cho nên tớ mới dẫn Giản Nhụy Ái quay về, chính là muốn để cho ấy lựa chọn."


      Giản Nhụy Ái muốn rời khỏi nước Mĩ, là ép buộc ấy trở về nước, năm năm trôi qua, thù hận của đối với Đơn Triết Hạo cũng sớm phai !


      Nhưng vẫn lo sợ, bởi vì biết xác suất của mình rất ít, phải làm như vậy, hơn nữa cũng có lựa chọn.


      "Lựa chọn?, cậu tớ cho hai người cơ hội lựa chọn hay sao?"


      Trong lòng Cụ Duệ Tường run rẩy, có thể cảm nhận được tức giận cùng oán hận người Đơn Triết Hạo, cậu ấy hận và Giản Nhụy Ái "Hạo, cậu thể tước đoạt quyền lựa chọn của Nhụy Ái, cậu biết Nhụy Ái. . . . . ."


      "Tôi muốn nghe, tôi cũng muốn biết ấy như thế nào? Tôi chỉ biết hai người phản bội, đời này Đơn Triết Hạo hận nhất chính là kẻ phản bội." Qủa đấm của Đơn Triết Hạo vì khắc chế tức giận mà run rẩy .


      "Vậy tốt, cậu hãy bỏ qua cho ấy, để cho rời xa." Cụ Duệ Tường nhắc tới, có lẽ là lỗi của , cho rằng Đơn Triết Hạo tha thứ cho Giản Nhụy Ái, dù sao Đơn Triết Hạo cũng rất Giản Nhụy Ái. Nhưng hình như sai, xem thường tính cách của Đơn Triết Hạo!


      Đơn Triết Hạo đứng thẳng người, sửa sang xong quần áo của mình, đôi mắt thâm thúy nhìn ra ngoài cửa "Duệ Tường, cậu biết tính tình của tôi, hiển nhiên cũng biết là tôi biết Giản Nhụy Ái có chết rồi, tôi lập tức cho cậu cơ hội, cũng cho Tiểu Nhụy cơ hội.


      Tôi cho hai người quá nhiều cơ hội , Tiểu Nhụy, bắt đầy từ giây phút này chỉ có thể thuộc về tôi...tôi để cho ấy rời , hơn nữa tôi dùng thủ đoạn của mình, khiến Giản Nhụy Ái phải hối hận, vì lựa chọn phản bội tôi."


      Lời của vẫn bá đạo và uy nghiêm như vậy.


      Cụ Duệ Tường tỉnh táo ngồi xe lăn, lắc đầu cái, thời gian qua lâu như vậy, tính tình của cậu ấy vẫn như cũ bá đạo như vậy, hoặc là tệ hại hơn.


      Giản Nhụy Ái rời , chắc cũng là sắp xếp của cậu ta, xem ra Đơn Triết Hạo bỏ qua cho Giản Nhụy Ái, có lẽ là hại Giản Nhụy Ái rồi.


      Nhìn bóng lưng Đơn Triết Hạo rời , thở dài biết thở dài là vì cái gì? Chỉ nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của , thẳng với Đơn Triết Hạo vì trong lòng Giản Nhụy Ái !


      Dì Vương cầm túi đá chườm ra ngoài "Cậu chủ, chườm chút nhanh đỡ hơn."


      Dì Vương nhìn vết thương mà ghê, ngờ lại có người độc ác như thế, đánh cậu chủ thành bộ dạng này.


      "Vâng, cám ơn dì!" Cụ Duệ Tường nhận lấy túi đá chườm, Đơn Triết Hạo ra tay vẫn lưu tình như vậy.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 170: Lời dối bị xuyên thủng

      Nhìn bóng lưng Đơn Triết Hạo rời , thở dài biết thở dài là vì cái gì? Chỉ nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của , thẳng với Đơn Triết Hạo vì trong lòng Giản Nhụy Ái !


      Dì Vương cầm túi đá chườm ra ngoài "Cậu chủ, chườm chút nhanh đỡ hơn."


      Dì Vương nhìn vết thương mà ghê, ngờ lại có người độc ác như thế, đánh cậu chủ thành bộ dạng này.


      "Vâng, cám ơn dì!" Cụ Duệ Tường nhận lấy túi đá chườm, Đơn Triết Hạo ra tay vẫn lưu tình như vậy.


      Giản Nhụy Ái chạy vào Quán Nhân Ái, cũng để ý đến ánh mắt kỳ quặc của mọi người, trong mắt mọi người chết cách đây năm năm rồi. Người chết lại đột nhiên xuất trước mặt mọi người, quả là chuyện rất kỳ lạ.


      vội vã chạy tới, nhìn Trác Đan Tinh khóc đến nỗi cả người ướt nhẹp, Giản Nhụy Ái ôm lấy Trác Đan Tinh nức nở.


      "Đan Tinh, xảy ra chuyện gì?"


      Trác Đan Tinh nhìn thấy Giản Nhụy Ái, giơ tay ôm chặt lấy Giản Nhụy Ái, tựa vào bả vai của , oa oa khóc lớn "Nhụy Ái, làm thế nào bây giờ? Quyền Hàn thấy đâu cả, ấy bị người ta bắt cóc rồi, mới vừa rồi bọn bắt cóc còn gọi điện thoại tới."


      "Đừng khóc, bọn chúng gì?" Giản Nhụy Ái hoảng hốt, dù sao cũng biết nên xử lý như thế nào, nhưng Trác Đan Tinh loạn, cũng thể loạn theo được.


      Trác Đan Tinh định lại có điện thoại, vội vàng kéo tay Giản Nhụy Ái: "Làm thế nào? Làm thế nào bây giờ?"


      Chuông điện thoại vang lên ngừng, Giản Nhụy Ái cắn môi " có chuyện gì đâu, tớ nhận!"


      vội vàng, tay ướt đẫm mồ hôi, trán cũng rịn đầy mồ hôi "Alô!"


      "Muốn Quyền Hàn, hãy theo địa chỉ trong điện thoại tới đây, tôi chỉ muốn mình Giản Nhụy Ái tới, nếu những người khác cũng theo, đừng trách tôi giết con tin."


      Nghe giọng ồm ồm, cũng hiểu tại sao đối phương lại chỉ đích danh chính tự , trong lòng đầy nghi ngờ nhưng thể để cho Trác Đan Tinh sợ hãi.


      "Thế nào? Đối phương gì? Có phải chỉ cần trả tiền là được hay , muốn bao nhiêu? Mười triệu, tỷ. . . . . ."


      Hai tay Giản Nhụy Ái vỗ lên vai Trác Đan Tinh, trấn an : "Đan Tinh, cậu cần vội vàng như vậy, đối phương chỉ muốn tớ đến gặp."


      Trác Đan Tinh ngẩn người, trợn mắt nhìn Giản Nhụy Ái, ngay sau đó lập tức quỳ xuống, nước mắt đầy mặt.


      "Đan Tinh, cậu làm cái gì? Nhanh đứng lên" Giản Nhụy Ái vội vàng đỡ Trác Đan Tinh dậy, ngờ đến Trác Đan Tinh quỳ xuống trước mặt .


      "Đừng!" Trác Đan Tinh lôi kéo hai chân của Giản Nhụy Ái "Cầu xin cậu, cầu xin cậu, hãy cứu Quyền Hàn, đối phương chỉ cần cậu đến cậu hãy , sau đó đem Quyền Hàn cứu ra, tớ biết mình rất ích kỷ, nhưng tớ chỉ có Quyền Hàn, nếu như Quyền Hàn có chuyện gì? Tớ và đứa bé phải làm sao bây giờ?"


      Giản Nhụy Ái lảo đảo mấy bước, sắc mặt tái nhợt, chưa bao giờ biết Trác Đan Tinh lại ích kỷ như vậy, chẳng lẽ ấy nghĩ đến cũng có thể gặp chuyện may hay sao?


      Nước mắt trong hốc mắt tràn ra, đau lòng nhìn Trác Đan Tinh, trong lòng than thở , đưa tay kéo Trác Đan Tinh lên "Yên tâm, tớ , tớ cứu Quyền Hàn ra, tuyệt đối để cho ấy có chuyện gì."


      Nước mắt lăn dài, ra cho dù Trác Đan Tinh khẩn cầu, cũng , nhưng ngờ Trác Đan Tinh ích kỷ như vậy khiến buồn lòng.


      "Cám ơn cậu, rất cám ơn cậu. . . . . ." Trác Đan Tinh khóc thút thít cảm ơn. phát giác ra suy nghĩ của Giản Nhụy Ái, trong đầu chỉ suy nghĩ và cầu mong Quyền Hàn có việc gì.


      Khi Giản Nhụy Ái tới địa chỉ theo hướng dẫn lại là ngôi biệt thự, tại sao ngôi biệt thự này lại nhìn quen mắt như vậy, chính là biệt thự lúctrước mà Đơn Triết Hạo mua, cũng từng ở qua biệt thự này.


      Đơn Triết Hạo, là !


      Cả người Giản Nhụy Ái lạnh toát, Đơn Triết Hạo bắt cóc Quyền Hàn rốt cuộc là muốn làm gì? hồi hộp thắc mắc vào, mở cửa chính ra, bên trong lạnh lẽo giống như chưa từng có ai ở qua.


      Giản Nhụy Ái quan sát xung quanh nhưng hề phát ra bóng dáng của Quyền Hàn, lo lắng, mồ hôi chảy ròng ròng trán, bàn tay siết chặt để kìm chế khủng hoảng trong lòng mình.


      biết, có người đàn ông uy phong lẫm liệt đứng đỉnh đầu , ánh mắt gắt gao bao bọc xung quanh người .


      Khi Giản Nhụy Ái vào trong nhà, nhìn thấy Quyền Hàn bị treo ngược lên trong căn phòng, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy, liền vội vàng muốn vào cởi trói cho , nhưng mặc cho lay cái tay cầm cửa kia như thế nào, nó cũng mở ra được.


      trèo lên cửa sổ nhìn người ở bên trong, năm năm gặp nhưng Quyền Hàn vẫn thay đổi nhiều, vẫn gần gũi và ấm áp …. .Đây chính là Quyền Hàn của , phải làm thế nào bây giờ? cứ như vậy bị treo ngược lên còn mình nên làm cái gì? Làm như thế nào để cứu ? Nhanh chóng muốn rời khỏi nơi này.


      "Tiểu thư Đơn Giản?" Đơn Triết Hạo cắn răng nghiến lợi ra bốn tiếng này.


      Cả người Giản Nhụy Ái run lên, đầu óc trống , nên làm cái gì? nắm chặt tay thành quả đấm, cũng khống chế nổi run rẩy, chỉ có thể xoay người đưa mắt nhìn Đơn Triết Hạo, lời giống như bị chặn, câu cũng thể ra ngoài.


      Bờ môi run rẩy lâu, nhưng lời cũng phát ra được.


      Mùa đông, thời tiết rất lạnh, nhưng giữa bọn họ giống như càng thêm lạnh lẽo, Đơn Triết Hạo ngừng nhìn , năm năm, chưa từng dừng lại khắc nghĩ tới .


      Hôm nay, bọn họ lại gặp nhau ở chỗ này .


      Mặc dù rất giận , nhưng thể nhớ , kích động muốn ôm chặt vào trong lòng mình.


      " Đơn, làm phiền bỏ qua cho người ở bên trong, ấy với thù oán." Giản Nhụy Ái nắm chặt quả đấm, kìm chế lo lắng trong lòng mình.


      Đơn Triết Hạo cười lạnh, đến mức này mà vẫn còn muốn tiếp tục giả bộ, muốn đào lòng của ra xem chút, ở bên trong rốt cuộc là chứa cái gì chứ? Sao có thể vô tình như vậy.


      đau đớn : " Giản, từ lớn lên ở nước Mĩ, làm sao lại biết Quyền Hàn?"


      "Tôi. . . . . ." Giản Nhụy Ái bị lời của Đơn Triết Hạo làm cho biết nên cái gì cho phải?


      Đơn Triết Hạo tiến lên bước, Giản Nhụy Ái sợ hãi lui về phía sau bước " Giản trả lời được, bằng tôi thay , Quyền Hàn là thanh mai trúc mã từ lớn lên cùng , chuyện của ta, vĩnh viễn đều quan tâm, cho nên Giản Nhụy Ái, em muốn giả bộ bao lâu?"( chỗ này bắt đầu đổi xưng hô nhé, như vậy mình thấy hợp hơn)


      xong câu đó, Đơn Triết Hạo có chút hối hận vì ý tứ trong lời của mình, biểu mình ghen, tại sao ấy lại lo lắng cho Quyền Hàn như vậy?


      "Tôi. . . . . ." Giản Nhụy Ái run rẩy, ra là đều biết hết mọi chuyện rồi, nên làm cái gì bây giờ?


      "Thế nào? nghĩ biện pháp đêt đối phó với sao? Giản Nhụy Ái, làm sao em có thể độc ác như vậy? Gạt ròng rã năm năm trời."


      Câu sau cùng giống như Đơn Triết Hạo gầm lên, giống như muốn đem toàn bộ tức giận của mình phát tiết ra ngoài.


      Giản Nhụy Ái lẳng lặng nhìn Đơn Triết Hạo, ánh mắt giao nhau, biết nên cái gì cho phải? Năm năm gặp, lại lần nữa gặp nhau với thân phận chân , cũng biết nên cái gì?


      rối loạn nắm chặt quả đấm, giờ khắc này, cũng biết mình giấu diếm nổi nữa, hơn nữa Đơn Triết Hạo còn diễn xuất giỏi như vậy, có lẽ sớm tra ra được thân phận của .


      Xem ra cần thiết phải tiếp tục giả trang nữa, quả lừa năm năm, thể cái gì, nhưng là những chuyện này có liên quan đến Quyền Hàn, Đơn Triết Hạo thể gây tổn thương cho người vô tội.


      "Đơn Triết Hạo, biết thân phận của tôi, vậy xin thả Quyền Hàn ra !"

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 171: Làm công cụ ấm giường cho

      Đơn Triết Hạo run rẩy, năm năm thấy, Giản Nhụy Ái so với trước kia lại càng thêm có tim có phổi, có thể ra những lời vô tình như thế này, cười lạnh, từng bước tiến tới gần Giản Nhụy Ái, người mang theo luồng khí lạnh làm cho người ta hít thở thông.


      "Thả Quyền Hàn?" Đơn Triết Hạo hừ lạnh, trong lòng thoải mái, lên kế hoạch rời khỏi , sau đó còn gả cho người đàn ông khác, tại lại vì người người đàn ông khác cầu , Giản Nhụy Ái rốt cuộc xem là cái gì?


      Giọng càng ngày càng lạnh lẽo "Tiểu Nhụy, phải em nên giải thích với tốt sao?"


      " có cái gì tốt để giải thích, tôi kết hôn cùng với Cụ Duệ Tường, chuyện giữa chúng ta, trở thành quá khứ, cũng cần thiết phải giữ lại quá nhiều kỉ niệm ."


      Đơn Triết Hạo kéo bả vai , làm sao mà quên được? Trước kia khi biết cái chết của cha mẹ mình, cứ như vậy tàn nhẫn rời khỏi , độc ác như thế, vô tâm như vậy, hôm nay lại có thể ra những lời làm tổn thương người khác, cũng phải là chuyện ngoài ý muốn.


      chuyện, vẻ mặt lạnh lẽo, bàn tay đem Giản Nhụy Ái kéo vào trong lồng ngực mình. rất lâu rồi chưa được thoải mái ôm như vậy, ngửi mùi vị quen thuộc người , hương hoa nhàn nhạt, như thấm vào cả ruột gan của người ta.


      ". . . . . ." Còn đợi Giản Nhụy Ái xong, đôi môi của Đơn Triết Hạo bao trùm lên, đầu lưỡi nhanh chóng xâm nhập vào trong miệng , hung hăng đè ép đầu lưỡi , dùng sức gặm cắn môi .


      Bá đạo, hút lấy ngọt ngào của , dùng sức mút thỏa thích, như hận thể đem nuốt vào trong bụng mình.


      Giản Nhụy Ái bị cường hãn hù sợ, liều mạng lắc đầu, biết trong đây còn có Quyền Hàn, chỉ sợ khi tỉnh dậy nhìn thấy .


      Dưới tình thế cấp bách, dùng sức cắn đầu lưỡi của Đơn Triết Hạo, ngay lập tức cỗ vị tanh liền tràn ra trong miệng bọn họ.


      Đơn Triết Hạo đẩy Giản Nhụy Ái ra, tia máu từ khóe miệng chảy xuống, trong mắt mang theo tức giận cùng thất vọng, lạnh lẽo đưa mắt nhìn Giản Nhụy Ái "Em điên rồi ."


      Cánh tay đem bế ngang lên, sải bước lên lầu.


      Giản Nhụy Ái theo bản năng giãy giụa, bởi vì động tác quá kịch liệt nên thiếu chút nữa rớt xuống, kinh sợ vòng chắc cổ , nghe từng nhịp đập mạnh mẽ của , tựa như lòng của cũng đau đớn.


      "Đơn Triết Hạo, nhanh buông tôi ra."


      Bị mang vào phòng ngủ lúc trước, bị ném lên giường, thân thể run rẩy, ngừng lui về phía sau "Đơn Triết Hạo, được tới đây, nên quên tôi kết hôn, tôi là bà xã của bạn , làm như vậy là cưỡng gian."


      Kết hôn, hai chữ này chọc giận Đơn Triết Hạo, ánh mắt lạnh lùng giống như khối băng, đôi môi giễu cợt nâng lên "Cưỡng gian, Cụ Duệ Tường có thể niệm tình em, cướp em , hôm nay tôi cũng muốn làm ô ế cái danh bà xã của em, còn nữa cho em biết, bao giờ để em rời khỏi nữa, cho nên em đừng mơ tưởng trở về bên cạnh Cụ Duệ Tường."


      " cái gì?" Giản Nhụy Ái run sợ nhìn Đơn Triết Hạo, ý tứ trong lời của " cho tôi , có thể coi chừng tôi, hay lấy dây trói tôi lại."


      "Phương pháp này rất tốt." Đơn Triết Hạo trầm qua.


      Giản Nhụy Ái nhìn Đơn Triết Hạo, thấy ánh mắt tràn đầy tức giận của , biết thể dùng cứng đối cứng với , nếu phải chết là điều cần nghi ngờ, cắn môi. dám nhìn sắc mặt Đơn Triết Hạo, cũng muốn mình ra những lời làm tổn thương đến , nhưng thân phận bây giờ của chính là vợ của Cụ Duệ Tường, cho nên làm sao có thể ở chung chỗ với Đơn Triết Hạo được?


      cố lấy dũng khí, ngẩng đầu nhìn vào mặt , trong lòng mơ hồ co rút đau đớn, nguyên nhân lớn nhất khiến Đơn Triết Hạo nổi điên chính là mình, bình tĩnh : "Hạo, thả Quyền Hàn ra , những chuyện này có liên quan gì đến ấy, đó là chuyện giữa hai chúng ta."


      Thân thể Đơn Triết Hạo bỗng run rẩy, ngoài miệng mang theo nụ cười lạnh, ngưng mắt nhìn Giản Nhụy Ái.


      Căn phòng yên tĩnh, khiến thêm sợ hãi, mọi thứ đều trở nên ngột ngạt.


      Đơn Triết Hạo nghĩ đến người phụ nữ mà bảo vệ trong ngực, trưởng thành, cư nhiên cũng hiểu được cách dùng chiến lược.


      Đột nhiên, Đơn Triết Hạo cảm giác được cách làm của lại buồn cười như vậy!


      vì muốn lừa gạt Giản Nhụy Ái đến biệt thự, tiếc bắt cóc Quyền Hàn, trong mắt chỉ cần có được Giản Nhụy Ái, chuyện gì cũng có thể làm?


      Thế nhưng, lại vì người đàn ông khác mà cùng đấu trí, trái tim cũng hoàn toàn băng giá rồi !


      Ánh mắt ảm đạm, trong lòng ỉ đau nhói, quả đấm rất nhanh liền nắm chặt lại, khóe môi lạnh lùng nâng lên: "Thế nào? Cứng rắn được lại chuyển thành mềm mại, cho em biết, nếu em dùng trăm phương ngàn kế vì muốn làm người của , vậy làm công cụ ấm giường của ."


      "Cái gì?" Nhịp tim của Giản Nhụy Ái đột nhiên dừng lại, nhìn nụ cười tà ác của Đơn Triết Hạo, thể tin được, từng Đơn Triết Hạo như vậy, nhưng lại có thể ra lời làm tổn thương như thế.


      " muốn em ly hôn với Cụ Duệ Tường, sau đó làm công cụ ấm giường cho , em có quyền ?" Đơn Triết Hạo nắm cằm của , ánh mắt vô tội kia, giống như hung hăng đâm vào trong lòng , khiến lòng có trăm ngàn vết thương.


      Trong lòng hỗn loạn, lần này bị tổn thương cũng kém, nếu bọn họ dám lừa gạt , phải trả giá lớn.


      " thể nào, tôi đồng ý, trước kia tôi gả cho Duệ Tường, cũng chưa từng có tính toán ly hôn." Giản Nhụy Ái cố làm cho mình tỉnh táo qua.


      Nhưng kỳ trong lòng rối loạn, thể làm ra vẻ vẫn còn tình cảm với , nếu thể đối mặt được với Cụ Duệ Tường, hơn nữa tại nhìn thấy trong mắt Đơn Triết Hạo có tình đối với .


      Thời gian có thể làm thay đổi suy nghĩ của con người.


      "Em có quyền, nếu như em làm theo ý của tôi, Quyền Hàn và công ty nhạc của Cụ Duệ Tường đều đừng mơ tưởng tránh được tai họa."


      ‘ Ầm ầm. . . . . . ’Màng nhĩ của Giản Nhụy Ái ong ong, hai chuyện này chính là nhược điểm trí mạng của Giản Nhụy Ái, mà Đơn Triết Hạo lại đem nó vừa bóp vừa vặn như vậy, bắt rắn trực tiếp đánh bảy tấc, Đơn Triết Hạo là hung ác.


      Giản Nhụy Ái tái nhợt, hốc mắt tràn ngập nước mắt, cố chấp để cho nước mắt của mình rơi xuống "Đơn Triết Hạo, làm như vậy là có ý gì?"


      "Đó là việc của tôi, em cần hỏi tới."


      " thể nào, tôi biết quyền lực của rất lớn, nhưng công ty nhạc của Duệ Tường xây dựng nhiều năm như vậy, về căn bản thể phá hủy được, về phần Quyền Hàn, tôi cho phép làm tổn thương ấy."


      Đơn Triết Hạo hiển nhiên biết Giản Nhụy Ái như vậy, giơ tay đem tài liệu chuẩn bị xong từ trước, hung hăng ném vào mặt .


      Tài liệu đập vào mặt làm khẽ đau, ngón tay mang theo run rẩy nhặt những tờ tài liệu kia lên, nhìn những dòng chữ đấy khiến hoảng sợ.


      Mỗi lần lật tờ lại làm cho trái tim muốn ngừng đập.


      ngờ Đơn Triết Hạo bỏ tiền mua lại công ty nhạc, mấy năm này, công ty cũng bị suy yếu ít, mà cư nhiên cũng biết, cắn môi, khống chế run rẩy trong lòng mình.


      thể để cho công ty nhạc của Cụ Duệ Tường gặp chuyện may, đó là nơi cuối cùng mà gửi gắm với nhạc, đó là có lỗi với .


      "Tiểu Nhụy, em quá đơn thuần, biết thương trường tàn khốc, lại càng xem bạn trai của em, nếu như em đồng ý ly hôn với Cụ Duệ Tường, trở lại bên cạnh tôi, tôi lập tức thả Quyền Hàn, cũng chống đỡ cho công ty về tiền bạc hao tổn trước kia, chính em nhìn rồi làm?"


      Hai tay Giản Nhụy Ái nắm chặt, cúi đầu. . . . . .


      "Đơn Triết Hạo, có ý gì? Tại sao lại lấy chuyện này ra uy hiếp tôi?"


      Trong lòng Đơn Triết Hạo run rẩy , nhíu chặt lông mày ra chữ Xuyên (川), trả lời câu hỏi của Giản Nhụy Ái.


      "Y Thiếu Thiên, lập tức thu mua công ty nhạc của Cụ Duệ Tường cho tôi. . . . . ." Đơn Triết Hạo cầm điện thoại di động giao việc cho người ở đầu bên kia.


      " cần, tôi đồng ý với . . . . . . Tôi ly hôn với Cụ Duệ Tường, tôi đồng ý với , trở lại bên cạnh !" Giản Nhụy Ái sợ hãi , nước mắt ở mặt ngừng chảy xuống.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 172: Thân thể em vẫn mềm mại như vậy

      Tại sao chứ? Tại sao Đơn Triết Hạo lại muốn làm cho quan hệ của bọn họ trở nên loạn như vậy, tại sao chịu cho cơ hội?


      Đúng vậy, lạnh lùng đến mức tuyệt tình, huống chi lại phản bội , tại nhất định rất tức giận, có lẽ đổi thành người khác, mức trừng phạt càng thảm thiết hơn!


      Đơn Triết Hạo mỉm cười hài lòng, Giản Nhụy Ái của lại lần nữa trở lại bên cạnh , mặc kệ là dùng phương thức gì, chỉ cần chịu ở bên cạnh , chỉ cần thần phục dưới người , cái gì cũng thèm quan tâm.


      kéo vào trong lòng, để gương mặt dựa sát vào lồng ngực mình, cảm thấy thân thể khẽ run, ánh mắt vô hồn, trong lòng Đơn Triết Hạo ầm ầm nhảy lên, chẳng lẽ thích Cụ Duệ Tường.


      Suy nghĩ như vậy làm cho điên cuồng, nghĩ đến có thể nằm ở dưới người Cụ Duệ Tường . . . . . . trái tim của liền điên cuồng nhảy loạn.


      "Tiểu Nhụy, cho phép trong lòng em nghĩ đến người đàn ông khác, em nghe chưa."


      cứng rắn ra lệnh, thích trong lòng cất giấu hình ảnh của người đàn ông khác, trong lòng của chỉ có thể là .


      Giản Nhụy Ái nghe giọng bá đạo của , tính tình của Đơn Triết Hạo vẫn hề thay đổi, người ta bò kéo xuống Bắc Kinh, nó vẫn là bò.


      cười lạnh, ra trong lòng Giản Giản Nhụy Ái có đủ chỗ để chứa thêm bất kỳ người đàn ông nào khác, trong lòng vĩnh viễn cũng chỉ có mình Đơn Triết Hạo, lẳng lặng tựa đầu vào lồng ngực của .


      giây kia, ảo tưởng mình trở lại trước kia, nhưng tất cả đều thể quay về, giữa và Đơn Triết Hạo có quá nhiều ngăn cách, dáng vẻ của Cụ Duệ Tường lại lên trước mắt Giản Nhụy Ái.


      Lời thề son sắt ở lại bên cạnh trước kia, tại thể làm được, phụ Cụ Duệ Tường, lại càng làm tổn thương người đàn ông mình, người đàn ông mà bỏ ra tất cả.


      Đời này phải phụ !


      khẽ ngước mắt, nhìn con ngươi thâm thúy trầm tư của Đơn Triết Hạo, nhưng biết nghĩ cái gì, trước kia thể đoán ra suy nghĩ của , tại cũng thế.


      chính là con báo hoang dã, có ham muốn chinh phục khác thường, làm cho người ta tự chủ được trao hết lòng mình cho , mà chính là như thế, đến tận bây giờ lòng của vẫn chỉ có mình .


      Người đàn ông này quá bá đạo, hôm nay có thể làm ra loại chuyện hoang đường như vậy, hoàn toàn phải là ngoài suy nghĩ của , Đơn Triết Hạo quá mức **, muốn cái gì, cho dù phải dùng hết mọi thủ đoạn, cũng phải lấy cho bằng được.


      Năm năm trước, vì trốn tránh Đơn Triết Hạo, lừa gạt ròng rã năm năm, người đàn ông kiêu ngạo như thế làm sao có thể dễ dàng tha thứ khi bị phụ nữ lừa gạt, tại chắc chắn rất tức giận.


      Làm công cụ ấm giường? Là trả thù ngây thơ cỡ nào, cho là như vậy có thể làm tổn thương lòng tự ái của sao, từ đó trả thù cho chính mình.


      biết giận mình, hận mình, nhưng làm sao lại hận cha mẹ !


      Tại sao tình cảm của bọn họ lại diễn biến thành chữ hận như vậy?


      Cư nhiên nghĩ muốn chơi, chỉ có thể cùng chơi với , có quyền muốn.


      Khóe miệng Đơn Triết Hạo lên nụ cười tà, bế ngồi lên đùi mình, hung hăng tách hai chân của ra, để cho hai bắp đùi thon dài của kẹp quanh hông mình.


      Động tác mập mờ như vậy, khiến Giản Nhụy Ái khẽ đỏ mặt, muốn giãy giụa, lại bị Đơn Triết Hạo giữ chặt.


      Cảm nhận được mặt của Đơn Triết Hạo tựa vào cổ mình, hơi thở của làm cho cần cổ khẽ ngứa, cả thân thể cũng run rẩy.


      "Vẫn còn giống như trước kia, nhạy cảm như vậy!" Đơn Triết Hạo cố ý nhàng chuyện ở bên tai .


      vĩnh viễn hiểu thân thể Giản Nhụy Ái hơn cả chính , mỗi chỗ mẫn cảm người Giản Nhụy Ái, đều rất ràng.


      Năm năm, đều chạm qua nữ sắc, rất nhanh Đơn Triết Hạo liền cảm thấy mình giống như biến thành vật cách điện, bắt đầu từ giây phút chạm phải Giản Nhụy Ái, liền thể khống chế được dục vọng của mình.


      Hai tay nắm giữ chặt , bàn tay đưa vào trong quần áo của , nắn bóp hông của , so với trước kia nhiều thịt hơn, càng tốt hơn cho việc trêu đùa.


      Lạnh lẽo kích thích khiến Giản Nhụy Ái khống chế được khẽ rên rỉ, ngượng ngùng cắn môi, giọng: "... nên. . . . . ."


      "Thế nào? Có phải là chưa bị Cụ Duệ Tường sờ qua đúng ? Cảm thấy sức lực tay của chưa đủ lớn sao?"


      Cả người Giản Nhụy Ái run lên, lại bị Đơn Triết Hạo kéo trở về, uất ức khiến nước mắt ở trong hốc mắt nhộn nhạo.


      "Có phải em cũng dùng ánh mắt vô tộ này lừa gạt Cụ Duệ Tường đến thần hồn điên đảo hay ?" Đơn Triết Hạo châm chọc xong, hung hăng đâm Giản Nhụy Ái bị thương.


      xong, bàn tay to của dùng sức lôi kéo, quần áo của Giản Nhụy Ái liền bị cởi xuống, là mùa đông, mặc dù trong phòng có máy điều hòa khí, nhưng Giản Nhụy Ái vẫn cảm thấy có cỗ lạnh lẽo từ chỗ bắp đùi di chuyển đến lưng mình, nước mắt của liền rơi xuống.


      Đơn Triết Hạo nhìn nước mắt của , sắc mặt trở nên gấp gáp, đưa tay lau nước mắt mặt , đôi môi cười lạnh "Em đúng là làm từ nước, mấy năm có nếm thử, có phải thân thể vẫn giống như nước hay ?"


      câu lại câu liên tiếp làm nhục, khiến lòng của Giản Nhụy Ái giống như có muôn vàn lỗ thủng "Đơn Triết Hạo, vũ nhục tôi, có thể lấy lại được cái gì tốt chứ?"


      "Vậy để xem chút có thể lấy được cái gì tốt?"


      Đơn Triết Hạo chút kiêng kỵ nào cắn từng tấc da thịt người , chỉ cần qua địa phương nào, cũng in lại ấn ký sâu.


      gắt gao đè xuống giường, bàn tay kéo quần xuống.


      " cần. . . . . . Đừng!" Giản Nhụy Ái kinh hô "Đơn Triết Hạo, thể làm như vậy, van xin bỏ qua cho tôi !"


      Giản Nhụy Ái sợ hãi khóc thút thít, khi bị đôi tay mạnh mẽ có lực của lôi kéo.


      "Hừ, em cảm thấy có thể sao?" Vẻ mặt Đơn Triết Hạo cười giễu cợt, nắm lấy cằm Giản Nhụy Ái " Tiểu Nhụy của , chúng ta phải làm xong giao dịch rồi sao? Em phải làm công cụ ấm giường cho , tại em phải làm cho hết chức trách của mình, ngoan ngoãn phục vụ , nếu , có thể đổi ý ."


      "Đơn Triết Hạo, tại sao muốn làm như vậy? Tại sao muốn làm tổn thương tôi?" Giản Nhụy Ái nghẹn ngào, khóc càng lúc càng lớn, bị Đơn Triết Hạo dọa sợ.


      " hận em, hận em. . . . . . muốn em phải trả giá lớn, bồi thường tổn thất năm năm của ." Đơn Triết Hạo điên cuồng hôn môi , bàn tay ở người nắn bóp, cái so với cái lại càng dùng sức.


      điên cuồng hôn, đường xuống, quần áo người Giản Nhụy Ái rất nhanh bị cởi hết, nhìn cảnh đẹp người .


      Đơn Triết Hạo nuốt ngụm nước bọt, giọng khô khốc " tốt, chút thay đổi, vẫn là cái hương vị đó."


      Năm năm, mỗi buổi tối đều nhớ đến thân thể mềm mại này, hoài niệm mùi vị người , cho rằng mình vĩnh viễn cũng thể nếm được mùi vị này nữa.


      ngờ lại xuất , xem ra là ông trời thương xót .


      Bàn tay to của hung hăng bắt được hai chân của , đem chân của đè ở phía dưới, làm cho hông của rời khỏi mặt giường, chỗ tư mật chút kiêng kỵ nào nhìn .


      " nên như vậy, nên như vậy. . . . . ." Giản Nhụy Ái vừa xấu hổ vừa kinh ngạc, liều mạng giùng giằng, thích động tác như vậy, nhưng hơi sức của căn bản tránh thoát ra được.


      Nước mắt răng rắc rơi xuống, Đơn Triết Hạo trừng phạt , trước kia làm như vậy với , cho dù khi cực kỳ tức giận, cũng đối xử với như vậy.


      Động tác kế tiếp của Đơn Triết Hạo, khiến lòng của Giản Nhụy Ái cũng muốn chết, liếm chỗ kín của .


      liều mạng kháng nghị "Đơn Triết Hạo, van xin nên như vậy, nên. . . . . ."


      Tại sao? Thân thể giống như nổi phản ứng, cảm giác tê tê trống rỗng, tựa hồ như chờ đợi cái gì. . . . . . thể, muốn bộ dáng này, nhưng giống như thể khống chế được mình!


      Nước mắt vô dụng chảy xuống, rốt cuộc ai có thể tới cứu đây?

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 173: Mặc kệ bao nhiêu năm, em chỉ

      Tại sao? Thân thể giống như nổi phản ứng, cảm giác tê tê trống rỗng, tựa hồ như chờ đợi cái gì. . . . . . thể, muốn bộ dáng này, nhưng giống như thể khống chế được mình!


      Nước mắt vô dụng chảy xuống, rốt cuộc ai có thể tới cứu đậy?


      "Xem ra Cụ Duệ Tường đem em dưỡng tốt vô cùng, mới vài cái, nhiều nước như vậy."


      Đơn Triết Hạo buông chân xuống, trở lại người lần nữa, bàn tay vuốt ve nụ hoa của , ngậm điểm đỏ ở đó "Nơi này vẫn thơm ngọt như vậy."


      " nên như vậy . . . . . ." Giản Nhụy Ái biết mình muốn gì? Chỉ có thể lầm bầm, thân thể càng ngày càng trống .


      Thân thể từ từ trở nên trống rỗng, giống như khát vọng, muốn trở nên biết xấu hổ như vậy, muốn cứ như thế đắm chìm vào.


      Nhưng là, từ từ thể khống chế được suy nghĩ của mình, ánh mắt trở nên mê mang.


      " nên như thế , vậy muốn thế nào hử? Chẳng lẽ mỗi ngày Cụ Duệ Tường đều làm như vậy, đúng, Cụ Duệ Tường cũng bị què rồi, còn có thể thỏa mãn được em sao?"


      Thân thể Giản Nhụy Ái cứng đờ, đáy mắt tràn đầy bi thương, xem thành cái gì? có thể cho rằng như vậy, tại sao có thể coi là loại phụ nữ hạ tiện đó.


      chảy nước mắt, xoay mặt qua bên, muốn nhìn Đơn Triết Hạo.


      Đơn Triết Hạo mím môi, nhìn Giản Nhụy Ái, suy nghĩ rất nhiều về thân thể của , nó chỉ được phép thuộc về người là , mà phải bị người đàn ông khác nhúng chàm, nhớ tới cũng ở dưới thân người đàn ông khác thừa hoan.


      liền điên cuồng muốn giết người!


      ", có phải là em và ta thử qua rồi, nếu như Cụ Duệ Tường chạm qua em, giết cậu ta." Trong mắt Đơn Triết Hạo tràn đầy tia lửa, gắt gao nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái, chóp mũi phun ra hơi thở, toàn bộ phun vào mặt Giản Nhụy Ái.


      Giản Nhụy Ái nghe thấy thanh vỡ vụn của trái tim mình, gắt gao nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạo, đúng vậy! và Cụ Duệ Tường là vợ chồng, nhưng ai có thể ngờ rằng, giữa bọn họ vẫn là trong sạch .


      Đơn Triết Hạo có thể làm tổn thương như thế , cũng cần băn khoăn nhiều như vậy, sao cả. . . . . .


      "Đúng, mỗi đêm chúng tôi đều sống rất sung sướng, cho dù sau đó Cụ Duệ Tường bị gãy chân, ấy cũng rất cố gắng làm được đến trình độ mà tôi hài lòng, so với ấy mạnh. . . . . ."


      " phải, phải. . . . . ." Đơn Triết Hạo điên cuồng hét lên, tròng mắt mất trí, hai tay nắm chặt cổ của "Tôi bảo em phải."


      Giản Nhụy Ái ngờ Đơn Triết Hạo nổi điên, là để cho , người phát giận lại là .


      Sức lực nắm cổ của càng ngày càng mạnh, cảm giác hô hấp của mình càng ngày càng khó khăn "Đơn Triết Hạo, làm gì đấy? điên rồi, mau buông tôi ra."


      "Giản Nhụy Ái, tại sao em lại muốn phản bội ? Tại sao lại để cho người đàn ông khác nhúng chàm em? Tại sao lại đối xử công bằng với như vậy?"


      khàn giọng liệt phế gào, toàn bộ nước miếng cũng phun lên mặt Giản Nhụy Ái, đôi mắt cũng đỏ.


      Nhìn Đơn Triết Hạo nổi điên, Giản Nhụy Ái hoảng sợ, tất cả đều là do ép , nhưng bây giờ ra câu trả lời mà muốn, còn hài lòng.


      mỗi lần đều bá đạo như vậy.


      Giống như tại, chút kiêng kỵ làm tổn thương , nhưng lại muốn nổi điên chửi , chẳng lẽ muốn đem toàn bộ tình trong lòng dành cho mà phá hủy hết hay sao?


      "Công bằng? Thời điểm cha mẹ giết cha mẹ tôi, có qua công bằng sao? Tôi biến thành nhi, thời điểm có người thân, có đến công bằng ?"


      biết ăn phải tim gấu mật báo gì, lại dám hầm hừ với Đơn Triết Hạo như thế, có lẽ là do chỉ muốn ra hết uất ức trong lòng mình.


      Hiển nhiên, Đơn Triết Hạo ngờ Giản Nhụy Ái luôn vâng vâng dạ dạ, cũng có thể gào thét, sững sờ mấy giây, sau đó chuyển thành cười lạnh, hốc mắt lóe lên tia sáng long lanh trong suốt.


      "Năm năm, em có quên thù hận, nhưng đó là chuyện của cha mẹ , cũng biết chuyện này, làm sao em có thể tàn nhẫn như vậy?"


      cảm giác gương mặt mình có nước mắt, nhưng nước mắt kia phải là của , Giản Nhụy Ái thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu lên, đó là nước mắt của Đơn Triết Hạo, khóc.


      Nước mắt của giống như dao găm hung hăng đâm vào trong lòng , làm cho cực kỳ đau lòng. Đơn Triết Hạo là hạng người gì? mà khóc, thể khóc, khóc lóc thích hợp với .


      Trước kia, mặc kệ xảy ra chuyện gì? Đơn Triết Hạo cũng thèm nhíu mày cái, cho dù ở vách núi cheo leo, ra sức cứu , bị người khác đạp dưới lòng bàn chân, cũng chưa từng khóc.


      Về sau công việc bề bộn như vậy, cũng vĩnh viễn giống như vệ sỹ bảo vệ ở bên cạnh , mỗi khi nguy hiểm, luôn là người đầu tiên chạy tới cứu .


      Nhớ lại nhiều chuyện như vậy, giống như cuộn phim quay chậm ở trong đầu Giản Nhụy Ái.


      Toàn bộ oán hận trong lòng Giản Nhụy Ái cũng còn, cũng còn ngượng ngùng nữa, đưa tay vòng chắc cổ Đơn Triết Hạo, đôi môi hôn lên nước mắt của , đôi mắt, cánh mũi, đôi môi. . . . . .


      Nước mắt của hai người hòa quyện chung ở chỗ, cũng là nước mắt của người nào.


      bỏ được Đơn Triết Hạo, đối với Cụ Duệ Tường, có cách thức khác để báo đáp , nếu như phải xuống địa ngục, cũng chấp nhận!


      "Hạo, đừng khóc, là em có lỗi với , là em mềm yếu, chịu nổi về cái chết của cha mẹ, mới có thể gây ra những chuyện này, nhưng sau khi ra khỏi nước được bao lâu, em liền hối hận, em quên được, quên được.


      Nhưng Cụ Duệ Tường vì cứu đứa bé của chúng ta mới bị ngã gãy chân, là em nợ ấy, em thể bồi thường, cho nên chỉ có thể lấy hôn nhân của em đến bồi thường ấy, tại, em vẫn còn thiếu ấy, em có lỗi với quá nhiều người, quá nhiều. . . . . ."


      Đơn Triết Hạo khiếp sợ, ánh mắt nhìn xuống khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Giản Nhụy Ái, trong mắt lóe lên tia nhẫn đau đớn, ôm chặt " xin lỗi, biết, cái gì cũng biết, mới vừa rồi tức giận quá, mới mất lý trí."


      "Hạo, biết ? Nhìn tức giận lòng của em cũng rất đau?" Giản Nhụy Ái chôn ở trong lồng ngực , nước mắt cũng thấm ướt lồng ngực , khàn khàn trả lời.


      Hốc mắt Đơn Triết Hạo trở nên ướt át, mà trong lòng giống như bị khổ sở bao vây, ân hận. đau lòng, kéo Giản Nhụy Ái vào trong lòng mình ôm chặt, đau lòng vì Giản Nhụy Ái gặp phải nhiều chuyện bề bộn như vậy, vì mình làm tổn thương mà cảm thấy hối hận, lông mày xiết chặt mang theo khổ sở lại xen lẫn hạnh phúc.


      "Tiểu Nhụy, ân đức của Cụ Duệ Tường, chúng ta cùng báo đáp, phải chỉ mình em nợ cậu ta, là chúng ta cùng thiếu cậu ấy."


      Giản Nhụy Ái vui mừng tựa vào người Đơn Triết Hạo, tốt! Có thể trở về trong ngực , cũng cần phải sợ hãi nữa, cần phải đối mặt với những vấn đề khó khăn bất lực, bởi vì biết Đơn Triết Hạo chăm sóc tốt cho mình.


      "Hạo, em . . . . . ."


      Đơn Triết Hạo bất ngờ: "Em cái gì. . . . . ."


      "Em. . . . . . nữa." Giản Nhụy Ái ngượng ngùng trốn vào trong ngực Đơn Triết Hạo.


      Đơn Triết Hạo vui sướng vì bão táp qua , nhõm mỉm cười, giọng nhàn nhạt mang theo vẻ ra lệnh " nhanh chút."


      Giản Nhụy Ái nhìn Đơn Triết Hạo, bốn mắt nhìn nhau,tình cảm chan chứa trong mắt "Em em , rất thích rất thích. . . . . . Mặc kệ bao nhiêu năm, em vĩnh viễn đều thay đổi."


      Đơn Triết Hạo kinh ngạc đến ngây người nhìn Giản Nhụy Ái, mấy câu kia chôn sâu vào trong lòng .


      "Tiểu Nhụy, cám ơn em, có thể hay . . . . . ."


      sợ động tác của mình dọa sợ, rất nhớ nhung mùi vị người .


      Ở chung chỗ có phải rất tốt hay ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :