1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 164: Điên cuồng đua xe

      Vương Thiến Như nhìn chằm chằm động tĩnh lầu, thể để Đơn Triết Hạo nhân cơ hội chạy thoát, nhất định phải ngăn lại, bắt Đơn Triết Hạo đưa mình chơi.


      Đơn Triết Hạo mặc tây trang thẳng tắp, chỉnh tề xuất trước mắt Vương Thiến Như. người vẫn lạnh lẽo cự tuyệt người khác ngàn dặm như cũ, hiểu nổi, được chế tạo ra từ núi băng hay sao, toàn thân đều mang theo khí lạnh, ánh mắt cũng rất lạnh lùng.


      gương mặt lạnh lùng của Đơn Triết Hạo khác gì xác chết, vẻ đẹp rất tuấn tú của khiến nhiều xiêu lòng nhưng đáng tiếc phải là món ăn ưa thích củaVương Thiến Như.


      nhìn thấy Đơn Triết Hạo tới cửa, căn bản cũng muốn chuyện với , Vương Thiến Như chỉ có thể cầm lấy ví tiền chạy theo sau.


      Nhanh chóng đuổi theo Đơn Triết Hạo thấy ngồi vào trong xe, cấp tốc chạy tới, kéo cửa tay lái phụ ngồi vào.


      Đơn Triết Hạo cau mày nhìn khách mời mà đến, vẻ mặt vui, giọng lạnh lẽo: " xuống!"


      Vương Thiến Như nhất định phải chơi? thắt dây nịt an toàn, vẻ mặt thề nghe lệnh.


      " cần, uống rượu thua, đồng ý với tôi, bây giờ phải làm theo cầu của tôi, cầu của tôi chính là phải theo tôi cả ngày." Vương Thiến Như nhìn tức giận tới cực điểm, nhưng là quan tâm, chỉ cần có thể đạt được mục đích của mình.


      Từ Đơn Triết Hạo biết, Vương Thiến Như nếu tức giận liều mạng từ thủ đoạn, hơn nữa quên đem chuyện uống rượu giắt ở miệng.


      cảm thấy ở chung chỗ với Vương Thiến Như, sớm muộn gì cũng có ngày bị tức chết, cứng rắn : " xuống, đừng để tôi phải lần thứ hai."


      " cần, đấng mày râu thua mà dám nhận, còn được coi là đàn ông sao? A!" Vương Thiến Như còn chưa chuẩn bị xong, xe của Đơn Triết Hạo liền giống như thanh kiếm, lao nhanh ra ngoài .


      phòng bị nên đầu bị đụng vào cửa thủy tinh, vội xoa đầu. Nhưng nhìn kỹ thuật đua xe của Đơn Triết Hạo rất tốt, những chiếc xe ở bên cạnh cũng đều bị bỏ rơi ở phía sau, lại khiến Vương Thiến Như phấn khích ngừng.


      Từ đến lớn đều được nuôi dưỡng giống như là con trai, cũng hay tham gia đua xe.


      Đơn Triết Hạo lườm Vương Thiến Như cái, biết người bên cạnh đến cùng có phải là phụ nữ hay , tốc độ nhanh như thế, nhưng ta hề sợ hãi, mà còn vui vẻ hưng phấn, đúng là người phụ nữ điên.


      Phía sau, có xe cảnh sát đuổi theo, cả đường phố náo loạn, loa cảnh báo vang lên ở phía sau: "Xe phía trước, chậm lại dừng vào ven đường."


      "Đơn Triết Hạo, mau thể bản lĩnh của đàn ông, hãy bỏ rơi cảnh sát ở phía sau ." Vương Thiến Như hưng phấn , lúc trước bị bà nội quản chặt nên rất lâu rồi được đua xe điên cuồng thế này.


      Hạ cửa sổ xe xuống để gió từ bên ngoài thổi vào mặt, cảm giác kích thích làm cho cảm thấy vô cùng thoải mái.


      Đơn Triết Hạo nheo mắt tới Giản Nhụy Ái, khi đó cũng cố ý đua xe lại dọa Giản Nhụy Ái sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch. Còn Vương Thiến Như lại vo cùng phấn khích vui vẻ. Cùng là phụ nữ nhưng phản ứng của Vương Thiến Như và Giản Nhụy Ái giống nhau, ánh mắt liền ảm đạm.


      Trong lúc mải suy nghĩ mông lung.


      "Đơn Triết Hạo, chú ý nhìn đường kìa!" Vương Thiến Như chỉ tay về phía trước mặt, nhìn thấy xe sắp đụng vào tảng đá vội hét rầm lên .


      bừng tỉnh, lập tức đánh tay lái, tiếng phanh xe chói tai vang lên, đầu xe quẹo cua liền theo quán tính trượt mấy mét, rốt cuộc cũng an toàn rồi.


      Vương Thiến Như vỗ vỗ ngực mình, sắc mặt tái nhợt, tức giận quát: "Đơn Triết Hạo, làm gì thế? Đua xe cũng nhìn đường."


      Đơn Triết Hạo đáp lại , trong lòng nhớ tới Giản Nhụy Ái, bàn tay nắm chặt tay lái, vẻ mặt trầm tĩnh lời nào, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía trước.


      khí trở nên có chút quái dị, Vương Thiến Như cũng biết chuyện gì xảy ra? Nghiêng đầu kỳ quái nhìn Đơn Triết Hạo, cảm giác giống như suy nghĩ chuyện gì đó?


      Đột nhiên, nhớ tới buổi tối hôm qua khi cầm bức ảnh và liên tục rót rượu cho mình. cũng hiểu được mấy phần, vừa định chuyện xe cảnh sát chạy tới bên cạnh, đứng ở bên ngoài xe gõ cửa, Vương Thiến Như khẽ cau mày, phiền toái.


      Vương Thiến Như nhìn Đơn Triết Hạo, thấy có động tĩnh gì, liền lấy ngón tay chọc chọc cánh tay "Này, nghĩ chút xem nên giải quyết như thế nào?"


      Đơn Triết Hạo gì xuống xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn cảnh sát.


      Cảnh sát nhìn thấy Đơn Triết Hạo, ngay lập tức thay đổi thái độ, tươi cười chào hỏi: " ra là tổng giám đốc Đơn, xin lỗi, tôi biết là , có thể , những chuyện này chúng tôi có thể tự xử lý."


      Thấy cảnh sát nhún nhường Đơn Triết Hạo như thế khiến Vương Thiến Như hoàn toàn choáng váng, mãi đến lúc Đơn Triết Hạo quát , mới phản ứng được.


      Nhanh chóng ngồi vào trong xe, thể tưởng tượng nổi nhìn vẻ mặt trầm của Đơn Triết Hạo " là quá khoa trương, chế độ trong nước là rách nát."


      "Ngậm miệng của lại!"


      Vương Thiến Như chỉ có thể lè lưỡi cái, người đàn ông vô tình, ở chung cũng thể chuyện được.


      Xe được khoảng nửa đoạn đường, nhìn phía bên ngoài càng ngày càng ít xe lại, thú vị nhìn thấy bên kia có rất nhiều nam nữ tụ tập, nhạc đinh tai nhức óc.


      khí kích thích như vậy, làm cho Vương Thiến Như kìm nén được, lòng của sớm bay về nơi đó, ở nước Mĩ chỉ thích loại sinh hoạt này.


      "Nhanh lên chút, qua bên kia, qua bên kia. . . . . ."


      Đơn Triết Hạo cười nhạt, quẹo xe chạy về chỗ đám người, mọi người nhìn thấy chiếc Lamborghini hào hoa, rối rít nghiêng đầu nhìn bọn họ, hồi tiếng reo hò, giơ cao ly rượu cùng hét lên vui mừng .


      Vương Thiến Như nhiệt huyết sôi trào với cảnh tượng này, ngờ trong nước cũng có chuyện kích động như thế.


      thể chờ đợi được xuống xe, vẫy tay nhìn hướng bọn họ hô lớn “ em”.


      Có hai nam nữ mặc quần áo hip-hop từ trong quầy bar ra, mặt bọn họ tràn đầy vẻ cợt nhả " Hạo, lâu gặp!"


      " lâu gặp!"


      Ruốt cuộc Vương Thiến Như cũng hiểu , ra Đơn Triết Hạo là khách quen của nơi này, xem ra bọn họ rất quen thuộc.


      " Hạo, hôm nay mang theo hot girl tới, nhìn xem có thể so sánh với tôi được hay ?"


      Người phụ nữ ăn mặc thời thượng đứng bên cạnh người đàn ông Hip-hop, kéo cánh tay ta, ánh mắt khiêu khích nhìn Vương Thiến Như, dáng vẻ như khiêu khích.


      Vương Thiến Như là phụ nữ có lòng hiếu thắng cực mạnh, nhìn người phụ nữ phách lối, khóe miệng nhếch lên vẻ khinh thường, lúc ở đây đua xe ta còn biết bú sữa mẹ ở nơi nào đấy.


      "Đơn Triết Hạo, chìa khóa xe." Vương Thiến Như tin thua ta.


      Đơn Triết Hạo cũng có ấn tượng tốt với Vương Thiến Như, cũng quan tâm đến sống chết của , nhưng lại rất tin tưởng Vương Thiến Như, dù sao chính là bà đàn ông nên thoải mái ném chìa khóa xe cho " được để xe của tôi bị xước."


      "Đơn Triết Hạo!" Vương Thiến Như lườm cái, lúc nào dám hạ thấp uy phong của .

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 165: Gặp nhau ở nhà hàng

      Vương Thiến Như lên xe, chiếc xe xứng với mỹ nhân lập tức trở thành tiêu điểm của toàn bộ hội trường, mọi người cũng đều đưa mắt nhìn Vương Thiến Như.


      Người phụ nữa kiêu ngạo vừa nãy lại coi đây là chuyện đáng để mắt, ánh mắt ghen tỵ giơ ngón tay chỉ về hướng Vương Thiến Như, muốn cho Vương Thiến Như biết, người nào cười sau cùng mới là người thắng cuộc.


      Lúc này, Vương Thiến Như cũng thèm để ý tới người phụ đó nữa, bắt đầu kiểm tra xe, nhìn xung quanh, hít sâu hơi, toàn thân giống như tràn đầy năng lượng, chỉ chờ giờ phút này để bộc phát, nghiêng đầu nhìn xuyên qua kính thủy tinh nhìn người phụ nữ đó cười lạnh, nhìn lá cờ nâng lên, đạp chân ga, chạy như bay ra ngoài, liền bỏ rơi ta.


      Từ Vương Thiến Như học đua xe, nhìn qua kính chiếu hậu thấy người phụ nữ kia bị bỏ lại ở đằng sau .


      miệng mỉm cười gian, lướt cái, cú lượn cua rất đẹp vừa tăng tốc độ xe lại vô cùng đẹp mắt thể bản lĩnh cừ khôi của tay đua có đẳng cấp, làm cho mọi người xem đua xe nhiệt huyết sôi trào, có lẽ chưa có ai được xem cuộc đua xe hoàn mỹ như thế.


      Người phụ nữ phách lối đó căn bản có cách nào sánh được với Vương Thiến Như!


      Rốt cuộc đến điểm cuối, Vương Thiến Như dừng xe trong tiếng cổ vũ nhiệt liệt của mọi người, vui vẻ nhảy ra khỏi xe, mỉm cười ngạo nghễ nhìn mọi người reo hò vẫy tay.


      Nhìn người phụ nữ phách lối cũng đến điểm cuối, Vương Thiến Như tới, dựa vào bên cạnh xe, khiêu khích : " Với trình độ này về sau cũng cần ra ngoài lăn lộn, là mất thể diện."


      Làm cho ta tức giận đến xanh mặt cũng kịp phản bác, Vương Thiến Như thản nhiên xoay người ném chìa khóa xe cho Đơn Triết Hạo.


      Đối với loại phụ nữ này, từ trước đến nay Vương Thiến Như đều nương tay.


      Người đàn ông hip-hop nhìn Vương Thiến Như " tệ, người phụ nữ bên cạnh Hạo quả giống nhau, là… ."


      "Cái này coi là gì chứ?" Vương Thiến Như được khen thưởng, cái đuôi liền nhếch lên đến trời, bắt đầu kể lịch sử của khi ở Mỹ.


      Có thể người đàn ông hip-hop cũng có ý tứ đối với Vương Thiến Như, ta cũng đua xe nữa, liền ở lại cùng chuyện phiếm.


      Đơn Triết Hạo tỏ thái độ gì nhưng trong lòng lại kinh ngạc, ngờ Vương Thiến Như lại có thể đua xe giỏi như thế, may mắn là tranh tài với , nếu cục diện này có khả năng là khó phân thắng bại.


      Đưa mắt nhìn bọn họ trò chuyện vui vẻ, cảm thấy có gì thú vị, bắt đầu xuống đua xe.


      Đến đây đua xe đơn thuần là ngoài ý muốn, khi đó Giản Nhụy Ái rời , cảm thấy cuộc sống này cũng chẳng còn ý nghĩa, thấy người ta đua xe, cũng gia nhập, cảm giác kích thích đó làm quên khổ sở trong phút chốc.


      thỉnh thoảng đến đây, hơn nữa thân phận lại đặc biệt, chơi mấy lần mọi người đều biết là ai? Mọi người cũng đều gọi Hạo.


      Khả năng chuyện của người đàn ông Hip-hop rất giỏi, mượn ánh nắng, nhìn người phụ nữ có đôi mắt to trong suốt, rất động lòng người.


      "Mỹ nữ đua xe lợi hại như vậy, nhớ phải thường xuyên qua đây chơi."


      "Được!" Vương Thiến Như dừng lại " được, tôi chỉ về nước thời gian ngắn, phải trở về nước Mĩ, nhưng khi rảnh tôi đến, nơi này tốt như vậy."


      hoàn toàn che giấu suy nghĩ của mình, Vương Thiến Như rất thích đua xe.


      Vương Thiến Như là hồn nhiên, lại càng hiểu được tầng ý tứ khác của người đàn ông hip-hop trước mắt.


      biết, bọn họ chuyện bao lâu, mặt trời lặn xuống núi, Đơn Triết Hạo cũng chơi rất sảng khoái.


      "Này, Đơn Triết Hạo, tiếp theo đâu, chúng ta ăn lẩu chứ? có biết quán lẩu nào ngon ?"


      Tâm trạng của Đơn Triết Hạo tốt hơn rất nhiều nên cũng từ chối: "Tôi biết, lên xe, tôi dẫn ."


      ******


      Giản Nhụy Ái vui vẻ cười đưa mắt nhìn Giản Tư Hạo, thấy miệng cậu đều là dầu mỡ, cầm giấy ăn lên lau giúp cậu.


      "Chậc chậc. . . . . . là quỷ dơ bẩn."


      "Mẹ, có biện pháp, nơi này toàn là đồ ăn ngon." Giản Tư Hạo chuyện nhưng vẫn quên ăn.


      Xem ra bản tính tham ăn của Giản Tử Hạo là được di truyền từ , tùy ý gắp lên miếng đậu phụ để vào chén của mình nhưng lại cảm thấy có ánh mắt nhìn mình.


      ngẩng đầu lên nhìn Cụ Duệ Tường, thấy đều động đũa, kỳ quái nhìn chằm chằm: " làm sao vậy? muốn ăn sao?"


      " phải vậy!" Cụ Duệ Tường bị bắt quả tăng nhìn trộm, có chút ngượng ngùng, dời đề tài:"Tiểu Nhụy, làm sao em biết quán lẩu ở nơi hẻo lánh này?"


      "Cái đó. . . . . ."


      Nhà hàng này là do Đơn Triết Hạo dẫn đến , nhìn Cụ Duệ Tường, có chút ấp úng biết nên như thế nào.


      " sao, hiểu, mau ăn !" Cụ Duệ Tường gắp thịt đặt vào trong bát Giản Nhụy Ái, ánh mắt ảm đạm, vẫn chưa quên được hình bóng của Đơn Triết Hạo.


      Cũng qua lâu như vậy?


      Bỗng nhiên, giống như bị chịu sức ép lớn, Giản Nhụy Ái nhìn tuấn nam mỹ nữ vừa bước vào cửa, hơn nữa kia còn than mật khoác tay người đàn ông.


      Tại sao hai người đó lại cùng nhau, lại còn thân mật như vậy, mấu chốt chính là người đàn ông kia chính là Đơn Triết Hạo!


      Bàn tay cầm đũa của run rẩy, Giản Nhụy Ái biết vì sao mình lại có phản ứng như thế?


      Chỉ là biết, nhìn hạnh phúc nắm tay với người phụ nữ khác, trái tim đau, đầu cũng ‘ rầm rầm ’ vang dội, hoang mang lo sợ.


      Cụ Duệ Tường cảm nhận được biến hóa rất của Giản Nhụy Ái, vui cau mày, nghiêng đầu, đúng trong dự đoán, ai có thể khiến cho Giản Nhụy Ái hoảng hốt, đó chính là Đơn Triết Hạo.


      cầm tay Giản Nhụy Ái, muốn nhắc nhở cũng là nhắc nhở chính mình.


      Giản Nhụy Ái nghiêng đầu nhìn ánh mắt kiên định của Cụ Duệ Tường, nên tỉnh táo lại ít. Đúng vậy! thể hoảng sợ, càng sợ càng làm mọi chuyện.


      Đơn Triết Hạo cũng nên có bạn , tất nhiên, thể tự làm rối loạn trận địa của mình.


      Ánh mắt Vương Thiến Như liếc nhìn cửa hàng, rất đặc biệt, cũng hề kiêng dè biểu thích của mình.


      Nhưng khi nhìn thấy Giản Nhụy Ái, Vương Thiến Như kinh ngạc đến ngây người cả người giống như đông lại chỉ vào Giản Nhụy Ái.


      cảm thấy mình kích động đến nỗi sắp ra lời "Đơn Triết Hạo, kia. . . . . . ấy phải là người phụ nữ ngày nhớ đêm mong sao."


      Đơn Triết Hạo nhìn theo hướng tay Vương Thiến Như chỉ, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Giản Nhụy Ái, trái tim đập mạnh, cố gắng quay mặt vì sợ Giản Nhụy Ái nhìn ra cảm xúc của .


      Trong lòng điên cuồng nhảy loạn, đúng vậy! Người phụ nữ trước mắt phải là ấy, cũng nên vội vàng như thế .


      Giản Nhụy Ái biết phải đáp lại như thế nào, chỉ có cúi đầu.


      "Nhanh lên chút, còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh chạy qua chào hỏi ấy ." Vương Thiến Như lý giải được suy nghĩ của Đơn Triết Hạo, ràng người đó vẫn còn nguyên vẹn đứng ở trước mắt , lại còn người ta qua đời, là quá có đạo đức.


      cũng cho Đơn Triết Hạo cơ hội cự tuyệt, lôi kéo về hướng bàn Giản Nhụy Ái ngồi.


      Cụ Duệ Tường cầm tay Giản Nhụy Ái, khẽ nắm chặt để trấn an, khiến nhịp tim loạn vì sợ hãi của Giản Nhụy Ái có thể lấy lại được chút bình tĩnh.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 166: Cố ý thử dò xét

      cũng cho Đơn Triết Hạo cơ hội cự tuyệt, lôi kéo về hướng bàn Giản Nhụy Ái ngồi.


      Cụ Duệ Tường cầm tay Giản Nhụy Ái, khẽ nắm chặt để trấn an, khiến nhịp tim loạn vì sợ hãi của Giản Nhụy Ái có thể lấy lại được chút bình tĩnh.


      "Chào , là Tiểu Nhụy phải ? Đơn Triết Hạo rất thích. . . . . ."


      Đơn Triết Hạo nghe thấy Vương Thiến Như chút e dè vội cau mày quát: "Vương Thiến Như, cũng nhiều, ấy phải là Tiểu Nhụy."


      "Tôi thay . . . . . ." Vương Thiến Như nghe lời của Đơn Triết Hạo, nghiêng đầu nhìn kỹ Giản Nhụy Ái.


      Bị người khác nhìn chăm chú như vậy, làm cho Giản Tư Hạo ngồi trong lòng bị dọa sợ liền trốn vào trong ngực Cụ Duệ Tường.


      " nên nhìn như thế, ấy là Giản Đơn, là bà xã của Duệ Tường!" Đơn Triết Hạo lạnh lẽo ra.


      " phải, nhưng. . . . . ." Vương Thiến Như vẫn muốn tiếp , nhưng lại nhận được ánh mắt tức giận xen lẫn uy hiếp của Đơn Triết Hạo nên lời ra được nửa dám nốt.


      vẫn thể tin được, ràng đây chính là người trong hình.


      Giản Nhụy Ái mờ mịt nhìn chằm chằm hai người bọn họ, nghe thấy từng câu từng chữ của ấy, nghĩ đến Đơn Triết Hạo giải thích nhiều như vậy với này, trong đầu khỏi đặt ra nhiều dấu hỏi, quan hệ của bọn họ là như thế nào?


      Mặc dù trong lòng có nhiều thắc mắc, biết mình có lập trường muốn qua hỏi cho , bàn tay lại bị Cụ Duệ Tường nắm chặt nhưng vẫn khống chế được run rẩy. Giản Nhụy Ái cảm thấy Vương Thiến Như nhìn mình, đành lễ phép cười cười, gật đầu cái.


      "Hạo, sao cậu có thời gian rãnh rỗi để đến đây? " Cụ Duệ Tường hỏi. muốn bọn họ nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái như vậy.


      Vương Thiến Như chỉ nhìn Giản Nhụy Ái, để ý người khác, xoay người cái lại khiến kinh ngạc đến ngây người, là ! Người đàn ông thích từ lâu, nghĩ đến lại gặp mặt ở chỗ này, ngượng ngùng bụm má, xoay người véo gương mặt mình, đau như vậy chứng minh đây phải là nằm mơ.


      Mọi người ngạc nhiên nhìn động tác của Vương Thiến Như, duy chỉ có Đơn Triết Hạo là xem thường quan tâm bởi sớm quen với các động tác điên điên khùng khùng của rồi.


      hưng phấn bắt được cánh tay Cụ Duệ Tường " Tường, là em! Chính là người khi còn đánh vào gan bàn chân của Đơn Triết Hạo, Vương Thiến Như."


      Từ đến lớn đều đánh Đơn Triết Hạo, làm Giản Nhụy Ái thể tưởng tượng nổi nhìn Đơn Triết Hạo, nghĩ đến ánh mắt của hai người lại giao nhau, giả bộ như có chuyện gì, nghiêng đầu nhìn Giản Tử Hạo.


      Đơn Triết Hạo thu ánh mắt né tránh của Giản Nhụy Ái vào trong mắt, nhưng gì, chỉ lạnh lùng nhìn Vương Thiến Như, người phụ nữ chết tiệt này!


      Cụ Duệ Tường cau mày, chút lưu tình rút cánh tay của mình về, gương mặt chút thay đổi, lạnh lùng : "Tôi nhớ."


      câu của Cụ Duệ Tường đánh vỡ ảo tưởng của Vương Thiến Như , lúc Vương Thiến Như còn bé, vẫn luôn thần hồn điên đảo với hình tượng Cụ Duệ Tường cao lớn dịu dàng ít , nhưng lại phải theo cha mẹ sang Mĩ.


      nghĩ đến, hôm nay bọn họ lại gặp mặt dưới tình huống như thế này, biểu của Cụ Duệ Tường làm cho lòng khẽ chùng xuống, nhưng là dạng người gì chứ? Là tràn đầy khí huyết .


      "Có thể anhTường quên em, vậy chúng ta quen nhau lại lần nữa được ?"


      "Dì, dì thích ba cháu sao?" Giản Tư Hạo đưa ánh mắt vô tội nhìn Vương Thiến Như, người phụ nữ này có con mắt nha.


      Vương Thiến Như muốn đem toàn bộ thích với lần, nhưng lời của Giản Tử Hạo khiến nghẹn lại "Ba?"


      Đơn Triết Hạo kéo Vương Thiến Như ngây ngẩn người về phía mình, vẻ lạnh lùng gương mặt liền thay bằng tức giận "Cầu xin , có thể động não chút được ? nhìn thấy nhà ba người họ ăn cơm sao?"


      ra những lời này nhưng ánh mắt tự chủ lại liếc về phía Giản Nhụy Ái, Giản Nhụy Ái, nhìn người có dung mạo giống hệt với người phụ nữ mà , lại cùng người đàn ông khác thân mật như vậy cũng cảm thấy thoải mái.


      Giản Nhụy Ái ở trong tình trạng lo lắng, ánh mắt mông lung xác định, cũng dám nhìn thẳng vào trong mắt Đơn Triết Hạo.


      Vương Thiến Như thể tin được nhìn Cụ Duệ Tường, hốc mắt bốc lên sương mù, cuối cùng đem ánh mắt ngừng ở người Giản Tư Hạo.


      Cụ Duệ Tường hoàn toàn để ý tới ánh mắt của bọn họ "Hạo, hai người cũng muốn ăn cơm, vậy ngồi đây ăn chung !"


      đem xe lăn chuyển qua ngồi bên cạnh Giản Nhụy Ái, Giản Nhụy Ái thấy di chuyển, liền đứng dậy vòng qua người Đơn Triết Hạo, giúp Cụ Duệ Tường thay đổi vị trí đến bên cạnh mình, để chỗ đối cho bọn họ.


      Đơn Triết Hạo đem toàn bộ cử chỉ của bọn họ thu vào trong đáy mắt, lời nào liền ngồi xuống.


      " Tường, chân của ?" Vương Thiến Như kinh ngạc ngây người nhìn Cụ Duệ Tường ngồi xe lăn.


      "Mặc kệ chuyện của tôi."Cụ Duệ Tường thích người khác nhắc tới chân của , hơn nữa cũng có ấn tượng tốt đối với Vương Thiến Như. Càng muốn lãng phí lời người Vương Thiến Như.


      Vương Thiến Như bị Cụ Duệ Tường độc ác cự tuyệt, ánh mắt liền ảm đạm mất hết vẻ linh hoạt hưng phấn lúc mới bước vào nhà hàng.


      "Dì, dì là em của ba sao? Nếu tại sao lại gọi ba cháu là anhTường?" Giọng ngây thơ của Giản Tư Hạo lập tức đánh vỡ yên tĩnh.


      Giản Nhụy Ái nhìn chằm chằm Giản Tư Hạo " nên chuyện lung tung, mau ăn đồ của con ."


      "Tôi rồi, tôi biết , nếu như là bạn của Hạo tôi hoan nghênh , nếu như phải nên quấy rầy tôi." Cụ Duệ Tường ngẩng đầu, chán ghét nhìn Vương Thiến Như.


      Mấy câu đó, quả có chút nặng, khiến Vương Thiến Như vất vả mới gặp được Cụ Duệ Tường lại mơ hồ có chút đau. Hốc mắt ngân ngấn nước mắt, Giản Nhụy Ái lúng túng nhìn Vương Thiến Như, lại nhìn Đơn Triết Hạo ngồi đối diện với Cụ Duệ Tường chút quan tâm đến tâm trạng của ấy, chăm chú ăn cơm.


      Thỉnh thoảng lại cầm ly rượu cụng ly với Cụ Duệ Tường "Vương tiểu thư, chị đừng nghe lời của Duệ Tường , mau ngồi xuống ăn, nếu như đủ chúng ta lại gọi thêm."


      "Cám ơn!" Vương Thiến Như cảm kích nhìn Giản Nhụy Ái, nếu có Giản Nhụy Ái, chỉ có thể lúng túng đứng ở chỗ đó.


      Mặc kệ như thế nào? Vương Thiến Như là hướng ngoại, chỉ cần được nhìn thấy Cụ Duệ Tường, mọi chuyện khác đều quan trọng .


      Lúc này, tất cả mọi người đều im lặng ăn uống, khí yên tĩnh như thế ngược lại khiến cho Giản Nhụy Ái có cảm giác rất quái dị, gắp cái gì cũng có cảm giác rất khó ăn .


      Cụ Duệ Tường gắp rau muống "Mau ăn , nên ngẩn người."


      Giản Nhụy Ái ngẩng đầu cười nhìn Cụ Duệ Tường: "Cám ơn!"


      đảo thức ăn ở trong hai bát, tỉ mỉ lấy hết tỏi và hành ở trong bát ra, sau đó đặt đến trước mặt Cụ Duệ Tường và Giản Tư Hạo "Mau ăn !"


      "Cám ơn mẹ!"


      gia đình ấm áp hòa thuận khiến người ngồi ở phía đối diện có chút khó chịu, sắc mặt Đơn Triết Hạo cũng trở thành màu xanh lá cây, theo bản năng cho rằng là Giản Nhụy Ái thân mật cùng người đàn ông khác nên trong lòng vô cùng khó chịu. Cúi đầu tiếp tục ăn nhưng chẳng biết những thứ đó là gì và có mùi vị như thế nào.


      "Chú, sao chú lại nhìn mẹ thế? Có phải là chú cũng cảm thấy mẹ rất xinh đẹp hay ?"


      "Hạo Hạo. . . . . ." Giản Nhụy Ái gọi cậu, càng lúc càng có lễ phép, theo phản xạ muốn nhìn phản ứng của Đơn Triết Hạo, nhưng lại gặp phải ánh mắt nghi ngờ, sợ sệt cúi đầu.


      Đơn Triết Hạo xoa đầu Giản Tư Hạo "Đúng vậy, mẹ cháu quả rất đẹp, hơn nữa lại giống với người phụ nữ mà chú như đúc."


      Sau khi xong, cố ý nhìn Giản Nhụy Ái, động tác hoảng hốt kia cũng giống hệt như Giản Nhụy Ái.


      đến cùng có phải là Giản Nhụy Ái hay ?


      Nếu là như vậy, nên làm cái gì?


      Trong lòng Giản Nhụy Ái run rẩy, bàn tay run run có chút cảm giác nào.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 167: Bị ném xuống

      Đơn Triết Hạo xoa đầu Giản Tư Hạo "Đúng vậy, mẹ cháu quả rất đẹp, hơn nữa lại giống với người phụ nữ mà chú như đúc."


      Sau khi xong, cố ý nhìn Giản Nhụy Ái, động tác hoảng hốt kia cũng giống hệt như Giản Nhụy Ái.


      đến cùng có phải là Giản Nhụy Ái hay ?


      Nếu là như vậy, nên làm cái gì?


      Trong lòng Giản Nhụy Ái run rẩy, bàn tay run run có chút cảm giác nào.


      bữa cơm mà tất cả mọi người đều chuyện chỉ là lẳng lặng ăn.


      Đơn Triết Hạo cứ nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái chút kiêng dè, khí thế của làm cho Giản Nhụy Ái có chút thận trọng dám ngẩng đầu nhìn lên.


      " Hạo, thời gian còn sớm, chúng tôi về trước, đứa bé vừa mới khỏi ốm cho nên thể ra ngoài quá lâu, hôm nào rồi tụ tập sau." Cụ Duệ Tường nhìn Giản Nhụy Ái được tự nhiên nên lấy lý do để giải vây thay cho Giản Nhụy Ái.


      Giản Nhụy Ái run rẩy nghe theo lời của Cụ Duệ Tường. Bây giờ là bà xã của Cụ Duệ Tường nên thể làm mất mặt được, rất nhanh kéo ghế đứng dậy nhưng lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.


      Bữa cơm này ăn khổ cực, cảm giác ánh mắt của Đơn Triết Hạo giống như thanh kiếm xuyên thấu qua lòng , cho nên biết mình có thể gạt được Đơn Triết Hạo hay .


      Cho tới bây giờ đều gạt được .


      Giản Nhụy Ái hít sâu hơi, mặt giả bộ trấn định, mỉm cười, giống như chuồn chuồn lướt nước, giống như Daisy thanh thuần " Đơn, Vương, gặp lại sau!"


      Trong lòng muốn hẹn gặp lại, cho rằng mình có thể bình tĩnh đối mặt với Đơn Triết Hạo, nhưng sai, căn bản có cách nào đối mặt, cũng có cách nào để chuyện bình thường với Đơn Triết Hạo.


      Cho nên, biết mình là người phụ nữ thất bại!


      Đơn Triết Hạo đưa mắt nhìn theo bóng lưng của bọn họ, nhìn Giản Nhụy Ái cẩn thận chăm sóc bọn họ. Cũng đúng! Trước kia Giản Nhụy Ái nào có chăm sóc người khác như vậy, người phụ nữ kia ở trong mắt người khác, giống hệt như bà chủ của gia đình, hiền hậu lại dịu dàng như vậy. . . . . .


      ngồi trong nhà hàng khó chịu, tại cũng ngồi được, túm lấy chìa khóa xe, xoay người muốn rời khỏi.


      Vương Thiến Như vốn đắm chìm trong đau đớn, nhìn thấy Đơn Triết Hạo bỏ , kinh hoàng đuổi theo"Đơn Triết Hạo, sao thèm tiếng?"


      Dù sao chân của cũng tương đối ngắn, cao hẳn 1m8, mà chỉ có 1m6, tự nhiên bước chân cũng nhanh bằng , lúc đầu đầy mồ hôi đuổi theo , ngồi lên xe, chuẩn bị khởi động.


      "Đơn Triết Hạo, người đàn ông tính tình thất thường, chờ tôi chút. . . . . ."


      Còn đợi Vương Thiến Như dứt lời, xe của Đơn Triết Hạo liền nghênh ngang rời , chỉ để lại làn khói bụi.


      cẩn thận hít phải khói bụi, liều mạng ho khan, ngay cả nhìn cũng thấy bóng dáng chiếc xe nào, Vương Thiến Như phản ứng kịp liền bị Đơn Triết Hạo vô tình ném ở nơi hoang vu có bóng người này.


      nhìn làn khói bụi, thể tin Đơn Triết Hạo bỏ lại "Đơn Triết Hạo. . . . . ." tức giận hét, hận thể gọi Đơn Triết Hạo quay lại.


      Bên cạnh có chiếc Bentley dừng lại, ngây ngốc nhìn người trong xe, chỉ thấy Giản Nhụy Ái mở cửa kính xe xuống.


      " Vương, làm sao mình lại ở chỗ này?"


      "Tiểu Nhụy. . . . . ." Vương Thiến Như nhìn thấy Giản Nhụy Ái, giống như nhìn thấy hi vọng, " phải, Giản tiểu thư, tôi. . . . . ."


      Cũng thể Đơn Triết Hạo ném xuống đường, chuyện này khiến quá mất mặt.


      Giản Nhụy Ái cũng biết tính khí của Đơn Triết Hạo, cũng đoán được mấy phần "Nếu ? Vương, lên xe , chúng tôi tiễn trở về."


      "Có ?" Vương Thiến Như thể tin được nhìn Giản Nhụy Ái, thấy gương mặt trắng nõn của tràn đầy cảm giác thân thiết, cảm giác thích trong lòng đối với Giản Nhụy Ái lại càng nhiều, hôm nay ấy giúp mình hai lần rồi.


      ngờ ấy lại giành mất người đàn ông mà mình mến, nhưng lại hề ghét ấy, ngược lại còn rất thích .


      "Đương nhiên là !" Giản Nhụy Ái nhìn Vương Thiến Như, thấy đơn thuần đáng , hơn nữa vẻ mặt đáng như vậy, ấn tượng đối với ấy lại càng tốt hơn.


      "Cám ơn!" Vương Thiến Như chút khách khí ngồi vào trong xe, coi như để ý tới chuyện của Cụ Duệ Tường, nhưng là nếu như ngồi lên, bộ cũng biết đường trở về.


      Vẻ mặt Cụ Duệ Tường chút thay đổi nhìn ra ngoài cửa xe, giọng lạnh lẽo: "Lái xe!" thích Vương Thiến Như nhưng ngăn cản cầu của Giản Nhụy Ái.


      Tài xế nghe thấy lệnh của Cụ Duệ Tường, gật đầu cái, vững vàng khởi động, tốc độ xe nhanh chậm, chạy ở đường cái.


      Vương Thiến Như vỗ vỗ ngực, nếu như có ngồi lên, biết phải làm như thế nào vào ban đêm như thế này?


      Nghĩ tới những chuyện này , lại chán ghét Đơn Triết Hạo thêm phần.


      quay đầu, mắt tự chủ nhìn về phía Cụ Duệ Tường, phải muốn nhìn , mà là ngồi ngay ở ghế bên đằng sau, nhìn thấy gò má tuấn của , sống mũi thẳng, mấy sợi tóc nghe lời rũ xuống mắt . Hình ảnh đẹp, khiến Vương Thiến Như nhìn say mê, phải là người phụ nữ hoa si, nhưng chỉ hoa si vì người đàn ông mười năm năm.


      ‘ xì ’ Giản Tư Hạo nhìn ánh mắt của Vương Thiến Như, cậu hiểu chuyện giữa nam với nữ, nhưng cậu biết Vương Thiến Như nhìn ba, giống như Đơn Triết Hạo nhìn mẹ, cùng là kiểu giống nhau.


      Giản Nhụy Ái vỗ vỗ đầu Giản Tư Hạo, đưa ánh mắt ý bảo cậu thể biết lễ phép như vậy.


      Gương mặt Vương Thiến Như ửng hồng, quay đầu lại dám nhìn về phía sau nữa.


      Bầu khí trong xe trở nên vô cùng lúng túng.


      " Vương. . . . ." Giản Nhụy Ái gọi Vương Thiến Như.


      Vương Thiến Như khiếp sợ quay đầu " vừa gọi tôi, về sau đừng gọi là Vương, gọi tôi là Thiến Thiến được rồi."


      "Thiến Thiến. . . . . ." Giản Nhụy Ái lẩm bẩm , năm năm trôi qua, pham vi mà giao thiệp cũng chỉ có Cụ Duệ Tường và Giản Tư Hạo, sau đó chính là dì Vương, vất vả mới có người phụ nữ xấp xỉ tuổi mình, trong lòng vui mừng. Cho nên, miệng che đậy , bật thốt lên "Tốt, vậy gọi tôi. . . . . ."


      Ánh mắt Cụ Duệ Tường vẫn nhìn bên ngoài, giống như chút để ý, thế nhưng giọng của Giản Nhụy Ái vẫn luôn vào tim của "Khụ khụ. . . . . ."


      ho khan nhắc nhở Giản Nhụy Ái, lo lắng để ý lại lỡ miệng.


      "Làm sao vậy?" Vương Thiến Như nhìn hai người có chút kỳ quái, nhưng vẫn hỏi ra lời.


      " có chuyện gì, gọi tôi là Tiểu Đơn được rồi!"


      Giản Nhụy Ái thích láo, nhưng lời dối bắt đầu thể dừng lại, chỉ có thể cố gắng để lời dối tiếp theo hợp với lời dối trước đó thành vòng tròn, cũng biết lời dối nào mới đúng là điểm đầu?


      Vương Thiến Như cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cũng gì "Tiểu Đơn, rất hân hạnh được biết ."


      "Ha ha. . . . . ."Giản Nhụy Ái bị Vương Thiến Như chọc cười" Thiến Thiến, ở chỗ nào?"


      "Tôi ở tại nhà của Đơn Triết Hạo!"Vương Thiến Như nhanh nhảu trả lời.


      Nhưng sắc mặt của Giản Nhụy Ái cứng đờ, khóe miệng mỉm cười khổ sở, ngờ ấy và Đơn Triết Hạo lại phát triển nhanh như vậy, Đơn Triết Hạo cũng dẫn ấy vào trong nhà, việc này có phải là đại biểu cho việc Đơn Triết Hạo tiếp nhận ấy?


      Cụ Duệ Tường quan tâm nhìn Giản Nhụy Ái, nắm tay muốn cho thêm sức mạnh.


      Vương Thiến Như nhìn bọn họ tay trong tay, ánh mắt ảm đạm, xoay người nhìn chằm chằm ra phía bên ngoài.


      về nước, nguyên nhân lớn nhất chính là muốn tìm người đàn ông mà thích từ , ngờ tìm được nhưng có vợ con rồi.


      Trong xe, ba người đều mang ba tâm trạng khác nhau.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 168: Chuyện bại lộ

      Sắp vào xuân, tuyết đọng nhánh cây từ từ tan.


      Phần mộ hoang vu chỉ có giá lạnh căm căm, nhánh cây lay động, bông tuyết tan ở mặt đất.


      Đơn Triết Hạo đứng ở trước phần mộ, biết vì sao mỗi lần nhìn thấy bà xã của Cụ Duệ Tường, liền vô cùng nhớ Giản Nhụy Ái, từng tế bào thân thể đều muốn .


      Rất muốn, rất muốn. . . . . .


      ngồi xếp bằng ở trước bia mộ của Giản Nhụy Ái, sắc mặt lạnh lẽo so với thời tiết còn lạnh hơn.


      Đột nhiên, bên cạnh có người chuyện.


      " người tốt, vì người trong lòng mình mà khổ cực như vậy, có đáng giá ? Đến chết mà người đàn ông kia cũng thèm đến nhìn ấy, là đáng thương!"


      "Đúng vậy, người phụ nữa kia vì người đàn ông đó mà phẫu thuật thẩm mĩ, sau khi chỉnh dung về, lại phát bên cạnh người đàn ông đó có người phụ nữ khác, vì thế mà ấy tìm đến cái chết, ngốc."


      Trong lòng Đơn Triết Hạo cả kinh.


      Phẫu thuật thẩm mĩ? Đôi mắt Đơn Triết Hạo mở to, giống như có tinh thần, đứng lên về hướng người chuyện, giọng trầm : "Các người gì?"


      "A a a. . . . . ." Hai người phụ nữ biết có người ở phần mộ vào lúc đêm khuya thế này, có ai lại thăm mộ vào lúc ba rưỡi đêm, cho là quỷ, sợ đến mức thét chói tai.


      Đơn Triết Hạo đứng ở đó chờ bọn họ thét xong, ánh mắt lạnh lẽo nhìn họ ", các người vừa rồi cái gì?"


      Hai người phụ nữ thấy giọng vẫn tồn tại như cũ, bị dọa sợ đến nỗi muốn chạy trốn.


      May nhờ Đơn Triết Hạo nhanh tay nhanh mắt lôi kéo người muốn chạy trốn lại " ràng mới có thể ."


      "Đại gia, van xin ngươi bỏ qua cho tôi! Tôi chỉ cảm thấy này rất đáng thương, muốn đưa cho ấy chút đồ, chúng tôi phải là người xấu "


      "Đúng vậy , Đúng vậy a. . . . . . Van xin ngươi cần bắt chúng tôi!"


      Đơn Triết Hạo Minh hiểu , căn bản họ xem thành quỷ, khóe miệng nâng lên vẻ khinh thường "Tôi phải quỷ!"


      Hai người phụ nữ mới dám ngẩng đầu lên nhìn, ánh nắng chiếu lên gương mặt Đơn Triết Hạo, khuôn mặt tuấn, lông mày nhăn thành đường.


      Tay của các tự chủ sờ tay Đơn Triết Hạo, có nhiệt độ, tất cả sợ hãi ở trong lòng, rốt cuộc cũng rơi xuống.


      " phải quỷ là tốt rồi, hù chết người ta!"


      "Đúng vậy! Chỉ là quỷ cũng có đẹp như thế."


      Đơn Triết Hạo rất nhanh nắm chặt quả đấm, tính nhẫn nại từng chút bị hủy diệt, tại thời điểm lý trí cùng kiên nhẫn của dường như muốn biến mất, cứng ngắc hỏi "Đem chuyện vừa rồi hai người thảo luận , lại lần."


      " gì?" Hai người phụ nữ bị Đơn Triết Hạo hỏi, biết phải làm sao.


      "Hai người người con này thế nào?"


      "Vì bạn trai mà qua đời!"


      "Phía sau câu đó. . . . . ."


      " ấy vì bạn trai mà phẫu thuật thẩm mĩ. . . . . ."


      Phẫu thuật thẩm mĩ, đúng vậy! Ánh mắt Đơn Triết Hạo sáng lên, trong lòng có ý tưởng, mà cái ý tưởng đó làm cho thấp thỏm, khẽ cau mày, chỉ chốc lát sau liền khôi phục thái độ bình thường, xoay người xuống núi.


      Hai người phụ nữ kỳ quái nhìn bóng lưng Đơn Triết Hạo, liếc mắt nhìn lẫn nhau, trong đầu ta có phải bị bệnh hay ?


      Đơn Triết Hạo cầm điện thoại lên "Y Thiếu Thiên, thời điểm Giản Nhụy Ái qua đời, lập tức tìm ra báo cáo khám nghiệm tử thi."


      Y Thiếu Thiên nghi hoặc, cũng biết tại sao? Muốn lấy báo cáo của Giản Nhụy Ái, lúc trước, khi chết Đơn Triết Hạo cũng muốn xem.


      Chỉ là, cũng dám hỏi điều gì? Chỉ có thể đồng ý.


      Đơn Triết Hạo chạy như bay tới tập đoàn Đan Thị, lần mò trong bóng tối tới văn phòng tổng giám đốc của mình "Bành Bành" bật đèn, ngồi ở ghế sa lon.


      tháo cà vạt, nới lỏng cổ áo cùng cúc ở tay áo, thở hơi, nên nhìn sắc mặt trấn định tự nhiên của .


      ra , trong lòng của rất rối loạn, nhịn được nằm ở ghế ngồi, chờ Y Thiếu Thiên đến báo cáo.


      Cánh tay của gối dưới đầu, vén tay áo lên, lộ ra cánh tay cường tráng, tháo cà vạt, mấy cúc áo vừa được mở, liền lộ ra lồng ngực cường tráng.


      Vóc dáng này làm cho đàn ông phải ghen tỵ, phụ nữ say mê.


      ‘ cốc cốc. . . . . . ’


      "Tổng giám đốc Đơn, các văn kiện năm đó có liên quan đến Giản tiểu thư, báo cáo khám nghiệm tử thi đều ở trong này."


      Y Thiếu Thiên đem tài liệu đặt ở bàn của Đơn Triết Hạo, cũng rất tò mò muốn biết Đơn Triết Hạo định làm cái gì? Cho dù tại Đơn Triết Hạo rất khổ sở, lại luôn nhớ nhung Giản Nhụy Ái, nhưng cũng làm ra chuyện gì kỳ quái gì chứ?


      Hôm nay, cư nhiên lại muốn xem báo cáo khám nghiệm tử thi của Giản Nhụy Ái, làm hại khắc cũng dám trễ nãi, ở trong đống báo cáo đồ sộ, rốt cuộc cũng tìm được tờ báo cáo nhoi này.


      Đơn Triết Hạo cầm lấy báo cáo, sắc mặt đại biến, lật tờ báo cáo, bên trong có trước đó lâu Giản Nhụy Ái phẫu thuật thẩm mĩ, có trải qua phẫu thuật chỉnh dung, mặt còn lưu lại hoá chất.


      Năm năm trước, Giản Nhụy Ái hề rời khỏi , tấc cũng luôn bảo vệ rời khỏi Giản Nhụy Ái, cho nên căn bản có cơ hội chỉnh dung.


      khẽ cau mày, xem ra chuyện có đơn giản như vậy, chẳng lẽ người phụ nữ bên cạnh Cụ Duệ Tường chính là Giản Nhụy Ái, cũng đúng! Nếu ánh mắt nhìn cũng mập mờ bất định như thế, đó chính là biểu sợ hãi của Giản Nhụy Ái.


      Nghĩ nghĩ lại, trong lòng Đơn Triết Hạo vừa tức giận lại vừa hận, trước kia có chú ý xem kết quả báo cáo, cho là Giản Nhụy Ái chết, ngờ và Cụ Duệ Tường lại làm được thủ thuật che mắt này.


      Giản Nhụy Ái vì muốn chạy trốn khỏi , lại tiếc liên thủ cùng bạn tốt nhất của , làm ra chuyện hoang đường như vậy, nếu như gạt như thế, vậy mà cho tới bây giờ, lại vẫn tiếp tục lừa gạt , trái tim của cũng băng giá đối với rồi.


      Tờ giấy báo cáo cầm trong tay cũng nhăn thành khối! Nhưng oán hận của cũng hề giảm bớt.


      Y Thiếu Thiên cũng tê dại trong lòng, biết đến cùng xảy ra chuyện gì? Khóe mắt liếc nhìn góc tờ báo cáo bị lệch, khỏi khiếp sợ, trách được Đơn Triết Hạo phát hỏa lớn như thế.


      Hóa ra có khả năng Giản Nhụy Ái chết, mà là lựa chọn lừa gạt Đơn Triết Hạo.


      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      "Ngáp. . . . . ." Giản Nhụy Ái ngồi ở ghế sa lon xem ti vi, nhịn được ngáp cái.


      Cụ Duệ Tường cầm cốc nước nóng cho Giản Nhụy Ái "Làm sao vậy?"


      " có chuyện gì!" Giản Nhụy Ái nhận lấy cốc nước " biết vì sao lại hắt hơi? Có thể là bị cảm, uống chút thuốc cảm là tốt thôi."


      "Có phải bị lây bệnh từ Hạo Hạo hay ? Dì Vương mau mang thuốc cảm tới đây." Cụ Duệ Tường dặn dò.


      "Dạ!" Dì Vương nhìn Giản Nhụy Ái hắt xì, đưa tay sờ trán của , có phát sốt, thở hơi "Phu nhân, trước uống viên thuốc này, bị cảm cũng có thể phòng bệnh."


      "Cám ơn dì!" Giản Nhụy Ái nhận lấy thuốc từ trong tay dì Vương, liền uống viên.


      Cụ Duệ Tường yên lòng nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái "Nếu , Tiểu Nhụy, mau vào trong phòng nghỉ ngơi."


      ra biết Giản Nhụy Ái lo lắng chuyện của Đơn Triết Hạo, bởi vì lo lắng quá độ, trong lòng sinh ra khó chịu, ánh mắt ảm đạm.


      "Vâng, được rồi!" Giản Nhụy Ái cũng cảm thấy mình nên nghỉ ngơi.


      Giản Nhụy Ái vào phòng, vừa định nằm xuống giường nghỉ ngơi, chuông điện thoại di động lại vang lên, linh cảm có chuyện chẳng lành , run rẩy cau mày cầm lấy điện thoại, nhìn thấy phải là số của Đơn Triết Hạo, may mắn vỗ vỗ ngực.


      "Làm sao vậy? Đan Tinh."


      "Nhụy Ái, làm thế nào bây giờ? Quyền Hàn. . . . . . . . . . . ."


      Giọng trong điện thoại có chút gấp rút, làm cho Giản Nhụy Ái sợ hãi, bàn tay cầm điện thoại di động khỏi nắm chặt lại "Đan Tinh, Quyền Hàn thế nào?"


      " ấy bị người ta bắt cóc rồi." Trác Đan Tinh hoang mang lo sợ, cầm điện thoại di động khóc.


      "Cái gì?" Giản Nhụy Ái thể tin được hét lớn, trong lòng hồi hộp giật mình, Quyền Hàn bị bắt cóc, làm thế nào? Trong lòng vô cùng gấp gáp "Đan Tinh, cậu nên khóc, tớ lập tức qua đó."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :