1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 159: Con muốn kết hôn với ấy

      Mặc dù giọng điệu trách cứ, nhưng tay Trác Đan Tinh đều nắm chặt bàn tay Giản Nhụy Ái, cảm giác gặp lại này đáng quý biết bao, bây giờ Giản Nhụy Ái có chuyện gì mới là quan trọng nhất.


      " xin lỗi, tớ cố ý, ra tớ cũng là muốn làm cho hai người lo lắng."


      "Đồ ngốc, cậu cho chúng tớ biết, mới làm cho chúng tớ lo lắng, nhưng cậu có chuyện gì là tốt rồi." Trác Đan Tinh lau nước mắt ở khóe mắt Giản Nhụy Ái giống như là người chị chăm sóc em mình.


      Trong mắt hai người phụ nữ đều ướt đẫm nước mắt, Giản Nhụy Ái phản ứng kịp đưa tay dắt Giản Tử Hạo, vui mừng : "Đan Tinh, đây là của con trai của tớ, tên là Giản Tử Hạo, Hạo Hạo, nhanh lên chút chào dì ."


      Giản Tử Hạo nhìn Trác Đan Tinh, lễ phép chào: "Dì khỏe!"


      Trác Đan Tinh nhìn Giản Tử Hạo, diện mạo của thằng bé đẹp trai nhưng giống với Giản Nhụy Ái, cũng giống Đơn Triết Hạo, thể tưởng tượng nổi nhìn qua Giản Nhụy Ái "Nhụy Ái, thằng bé phải là do cậu cùng người đàn ông khác sinh chứ."


      Giản Nhụy Ái sững sờ nhìn Trác Đan Tinh, suy nghĩ của cũng phong phú "Mới có, cần chuyện lung tung, Hạo Hạo là đứa bé của tớ cùng Đơn Triết Hạo."


      Mặc dù cảm thấy Hạo Hạo khi lớn lên, lại càng có vẻ giống và Đơn Triết Hạo, nhưng là Giản Tử Hạo thực là đứa bé do sinh ra, nhìn nó lớn lên từ .


      "Cậu xác định có ôm ấp sai?"


      Lời của Trác Đan Tinh càng ngày càng thái quá "Yên tâm, !"


      "Dì khỏe!" nhìn Hạo Hạo chạy tới, hấp tấp theo tới đây, lễ phép .


      Giản Nhụy Ái xoa đầu bé , nhìn Trác Đan Tinh : "Con của cậu thông minh, nếu như phải do con bé, chúng ta cũng gặp được nhau, cháu có muốn lớn lên làm con dâu ?"


      "Tư Tư bị tớ và Quyền Hàn làm hư rồi, rất nghịch ngợm, nhưng nếu chúng ta kết thành thông gia, Quyền Hàn nhất định rất cao hứng, đúng rồi Quyền Hàn mà biết chuyện rất vui vẻ."


      Hai người lớn thảo luận, người vô tâm, người nghe lại cố ý!


      Giản Nhụy Ái vội vàng cầm lấy tay Trác Đan Tinh, cầu khẩn: "Đan Tinh, chuyện cậu gặp tớ, cần với Quyền Hàn, được ?"


      "Tại sao?" Trác Đan Tinh nghi hoặc hiểu, Giản Nhụy Ái có gặp chuyện may, người muốn biết tin tức này nhất phải là Quyền Hàn !


      "Cái này? Tớ lập gia đình, thân phận bây giờ của tớ là Giản Đơn, còn là Giản Nhụy Ái, tớ làm như vậy là muốn Đơn Triết Hạo biết những chuyện này, cho nên tớ tự mình tìm cơ hội với Quyền Hàn."


      ra , Giản Nhụy Ái sợ nếu đột nhiên cho Quyền Hàn, nổi điên tìm Đơn Triết Hạo, như vậy chuyện lẩn trốn Đơn Triết Hạo bị bại lộ.


      thể cho Quyền Hàn.


      Trác Đan Tinh cũng cảm thấy việc lớn như thế, bản thân Giản Nhụy Ái giải thích ràng hơn, hơn nữa còn có suy nghĩ riêng.


      sợ Quyền Hàn biết Giản Nhụy Ái chết, liền đem toàn bộ chú ý đặt ở người Giản Nhụy Ái, trước kia, độc than chưa có co cũng sao cả, nhưng tại có Tư Tư rồi, phải vì Tư Tư mà suy tính.


      "Được, tớ đồng ý với cậu, Nhụy Ái, chỉ cần cậu có việc gì là tốt rồi."


      "Đứa ngốc!" Giản Nhụy Ái vui vẻ, có thể được Trác Đan Tinh tha thứ.


      "Ô ô. . . . . ." Tư Tư ngã xuống đất, oa oa khóc lớn.


      Giản Nhụy Ái và Trác Đan Tinh cùng chạy tới, nhìn thấy Giản Tử Hạo đứng ở bên cạnh lạnh lùng nhìn Tư Tư.


      "Làm sao vậy?" Trác Đan Tinh đau lòng đỡ con dậy "Ngã có đau ?"


      "Mẹ, Hạo Hạo đẩy con ngã."


      Khuôn mặt Tư Tư tràn đầy nước mắt, chỉ vào Giản Tử Hạo.


      Giản Nhụy Ái nhìn Tư Tư, nghiêng đầu nhìn gương mặt Giản Tử Hạo, hỏi: " xảy ra chuyện gì? Tại sao con lại đẩy em ngã?"


      " bé kia rất phiền toái, vừa nghe mẹ câu, liền lôi kéo con, lớn lên muốn kết hôn với con, con mới cần cưới người xấu xí làm vợ." Giản Tử Hạo ràng lý lẽ của mình, bộ dạng hiển nhiên.


      Tư Tư nghe thấy lời của Giản Tử Hạo, uất ức khóc càng lớn hơn, làm cho Giản Nhụy Ái càng thêm khó xử.


      Giản Nhụy Ái ngờ lời trong lúc vô tình của mình lại khiến hai đứa bé gây gổ, cũng cảm thấy ngượng ngùng. Vội kéo Giản Tử Hạo, trách cứ: "Hạo Hạo, con là nam tử hán có đúng ?"


      Giản Tử Hạo gật đầu cái.


      "Nam tử hán có phải nên bảo vệ em hay ?"


      Giản Tử Hạo tiếp tục gật đầu cái.


      "Vậy hành động bây giờ của con, có phải là hành động cần có của nam tử hán hay ?"


      Giản Tử Hạo biết mình làm sai, xấu hổ cúi đầu "Con biết sai lầm rồi."


      "Sai lầm rồi, phải làm như thế nào?" Giản Nhụy Ái nghiêm khắc nhìn Giản Tử Hạo, đứa bé làm chuyện bậy phải được chỉ dạy.


      Giản Tử Hạo nhìn Giản Nhụy Ái, vẻ mặt xấu hổ, lại nghiêng đầu nhìn Tư Tư khóc, khẽ cau mày, nhưng do Giản Nhụy Ái dụ ép, cậu cũng chỉ có thể miễn cưỡng tới.


      Bàn tay bé kéo tay của Tư Tư " xin lỗi, cố ý, em cần khóc, về sau chơi với em được ?"


      " sao?" Trong mắt Tư Tư lóe lên vui vẻ.


      "Ừ, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, ngoắc tay đóng dấu!"


      Hai người lớn nhìn hai đứa làm lành, cũng mỉm cười, đứa bé chính là đứa bé, nếu khi cãi nhau, có người nhận sai rất dễ dàng hòa giải .


      Nhưng nếu là người lớn cãi nhau sao?


      Trác Đan Tinh kéo tay Tư Tư " có việc gì là tốt rồi! Tư Tư, con phải kiên cường lên, nên hơi khóc, con trai thích con hay khóc nhè."


      "Có ? Vậy con khóc, Hạo Hạo có thể thích, sau đó lấy con làm vợ ?"


      Đối mặt với câu hỏi ngây thơ của Tư Tư, Giản Nhụy Ái và Trác Đan Tinh cùng á khẩu trả lời được.


      Nhưng là Giản Tử Hạo kêu to " muốn chơi với em, mới cần cưới em, lớn lên muốn cưới Amy."


      "Amy là ai à? ấy có xinh đẹp bằng em ?"


      "Dĩ nhiên, ấy là công chúa xinh đẹp nhất trong trường , ấy có đôi mắt màu xanh lam, xinh đẹp lại trong suốt, mới giống em, có khí chất của con ."


      "Ô ô. . . . . ."Tư Tư nghe thấy lời của Giản Tử Hạo, khống chế được lại oa oa khóc lớn.


      Giản Nhụy Ái nhìn chằm chằm Giản Tử Hạo, ngồi xổm xuống, ôm lấy Tư Tư " khóc, đều là Hạo Hạo ngoan, dì đảm bảo với cháu, chờ cháu trưởng thành, dì để Hạo Hạo cưới cháu làm vợ, để cho cháu làm bà xã của Hạo Hạo, được ?"


      "Mẹ, con mới cần."Giản Tử Hạo kháng nghị nhưng lại bị ánh mắt của Giản Nhụy Ái trừng trở về, chỉ có thể vô tội quệt miệng.


      ", dì, dì chứ?" Tư Tư dừng khóc, lôi kéo tay Giản Nhụy Ái.


      Giản Nhụy Ái có cảm giác nước mắt của Tư Tư giống như có chốt mở tự nhiên, giống như van nước.


      "Tốt, nhưng đó là chuyện khi các con lớn lên, Tư Tư đừng khóc, chiếc váy xinh đẹp cũng bị cháu khóc làm bẩn rồi."


      Tư Tư ôm lấy cổ Giản Nhụy "Cám ơn dì."


      Trác Đan Tinh bất đắc dĩ nhìn con mình "Nhụy Ái, cậu cần quá cưng chiều con bé, nếu cái đuôi của nó cũng nhếch lên tới trời."


      "Mẹ, con có cái đuôi!"Tư Tư vô tội nghiêng đầu nhìn cái mông của mình, nghiêm chỉnh khiến hai người lớn cười trộm.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 160: Muốn đem con bán

      Giản Tử Hạo vào đến cửa nhà liền ôm lấy Cụ Duệ Tường.


      Giản Nhụy Ái cũng biết Giản Tử Hạo lại muốn báo cáo, từ lúc nghe cầu cưới Tư Tư, Giản Tử Hạo vẫn luôn buồn rầu vui.


      Xem ra tính cách của cậu cũng rất ương ngạch, phải là do di truyền từ ai đó chứ ? "Dì Vương, rót cho Hạo Hạo ly nước."


      "Dạ!" Dì Vương vui vẻ mừng nhìn quỷ nghịch ngợm, vội vàng nhận lấy áo khoác ngoài của Giản Nhụy Ái, treo lên móc quần áo, phủi hết tuyết, mới vào rót nước nóng.


      Cụ Duệ Tường nhìn Giản Nhụy Ái cười, ôm lấy Giản Tử Hạo, nhìn vẻ mặt vui của cậu "Thế nào? Mẹ bắt nạt con à?"


      "Mới phải, mẹ muốn đem con bán ." Giản Tử Hạo uất ức .


      Lần này ngược lại làm cho Cụ Duệ Tường có chút mù mịt, buồn cười nhìn Giản Tử Hạo "Có phải là con ngoan hay ? Thế nên mẹ mới có thể bán con."


      "Mới có, con rất ngoan có được hay ? Là lỗi của mẹ, hôm nay mẹ gặp được người thân, hai người đứng ôm nhau khóc lâu, sau đó còn với dì và bé kia, muốn dì gả con cho con."


      Giản Nhụy Ái cười cười bất đắc dĩ nghe Giản Tử Hạo lảm nhảm báo cáo.


      Nhưng chữ khóc làm thần kinh của Cụ Duệ Tường căng thẳng, và người nào ở chung chỗ, làm sao lại khóc?


      "Tiểu Nhụy, làm sao vậy?"


      " xin lỗi, Duệ Tường, phải em cố ý để Đan Tinh biết thân phận của em, nhưng em có cách nào, em có cách nào lừa gạt người bạn cùng lớn lên từ giống như người thân của mình."


      Giản Nhụy Ái sợ Cụ Duệ Tường tức giận, hết sức giải thích cũng biết Cụ Duệ Tường có thể tin tưởng hay .


      Cụ Duệ Tường căn bản phải lo lắng thân phận bị bại lộ, chỉ lo lắng tại sao lại khóc? Nhìn Giản Nhụy Ái kích động, bàn tay của liền kéo tay Giản Nhụy Ái qua.


      "Tiểu Nhụy, em cần vội vàng, có trách em, chỉ là muốn em thường xuyên khóc?"


      dòng nước ấm chảy thẳng vào lòng Giản Nhụy Ái, vẫn biết Cụ Duệ Tường luôn dịu dàng với mình, nghe thấy trách mình, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.


      "Cám ơn ." Giản Nhụy Ái theo thói quen nhìn Cụ Duệ Tường cảm ơn.


      Hai người chuyện, lại may quên mất Giản Tử Hạo tức giận nhìn chằm chằm bọn họ, cậu tránh khỏi lồng ngực của Cụ Duệ Tường "Hai người đều là phe, con với chơi với hai người nữa."


      Dì Vương bưng ly nước nóng "Cậu chủ, uống chút nước ấm, có thể hạ nhiệt độ xuống, từ bên ngoài về chắc là rất lạnh !"


      "Con mới chịu uống." Giản Tử Hạo đưa lưng về phía ba người "Dù sao mẹ muốn đem con bán, ba cũng thèm quan tâm đến con, cứ để con chết khát ."


      " uống sao?" Cụ Duệ Tường nhìn chằm chằm Giản Tử Hạo, bàn tay giơ lên giữ để cho cậu nằm ở chân mình "Xem con uống, uống hay uống?"


      " uống, uống. . . . . ."


      "Được, Duệ Tường, mau lấy tay xuống, Hạo Hạo, khuôn mặt bé đều khóc đến lấm lem hết rồi." Giản Nhụy Ái hạnh phúc cười.


      "Con mới khóc, con là nam tử hán."


      Nhìn dáng vẻ quật cường của con trai, làm cha mẹ biết nên vui hay nên buồn, bất luận bọn họ dụ dỗ thế nào, Giản Tử Hạo sống chết cũng uống nước, hôm nay làm cậu tức giận.


      Đứa bé còn như vậy mà có nguyên tắc của mình rồi, còn cách nào với cậu nữa.


      Giản Nhụy Ái chỉ có thể ra vẻ cầu xin, xem ra lần này chỉ có thể dựa vào Cụ Duệ Tường.


      Cụ Duệ Tường cưng chiều vuốt đầu Giản Tử Hạo, cầm lấy cốc nước ấm liền uống "Cư nhiên Hạo Hạo muốn uống..., vậy cũng nên lãng phí tài nguyên nước, vừa lúc ba khát nước."


      "Này, ai con uống." Giản Tử Hạo đoạt lấy cái cốc, nhanh chóng uống, đứa bé chính là đứa bé, vĩnh viễn đều ngây thơ, chuyện gì cũng đem biểu mặt.


      Dáng vẻ uống nước của cậu cũng đáng vô cùng, chọc cho Cụ Duệ Tường và Giản Nhụy Ái bật cười, Giản Nhụy Ái mở miệng : "Hạo Hạo, là lợi hại."


      "Hừ, trẫm truyền chiếu quan tâm đến hoàng hậu nữa!" Giản Tử Hạo lắc đầu, đem cái cốc đưa cho Dì Vương, lại lười biếng ngồi ở người Cụ Duệ Tường.


      bộ muốn tuyệt giao cùng Giản Nhụy Ái.


      Cụ Duệ Tường ôm Giản Tử Hạo, ngắt cánh mũi của cậu "Hạo Hạo, mẹ là mẹ con, thể đối với mẹ như vậy, trong nhà chỉ có mẹ là phụ nữ, chúng ta nên chăm sóc mẹ tốt."


      "Được rồi, ba cũng mấy lần, con đều nghe đến chai cả tai rồi." Giản Tử Hạo nhịn được trợn trắng mắt, ngón giữa ngoáy ngoáy lỗ tai.


      "Hạo Hạo, con mẹ muốn đem con bán, phải chỉ cần ở trước mặt ba biểu tốt, xem mẹ bán con thế nào?"


      Những lời này khiến Giản Tử Hạo tự hỏi, đúng a! Mẹ giống như cũng có bán mình.


      Cậu nghiêng đầu nhìn Giản Nhụy Ái, giọng ngây thơ hỏi: "Mẹ đem con bán?"


      Giản Nhụy Ái nhìn vẻ mặt vô tội của Giản Tử Hạo, giống như là người mẹ độc ác đem con mình bán sao? Nhìn Giản Tử Hạo tin mình, trong lòng bực tức cũng có chỗ để xả.


      bĩu môi môi "Được rồi, bán đấu giá con, yên tâm !"


      Cụ Duệ Tường bất đắc dĩ nhìn Giản Nhụy Ái cười, dù xảy ra bao nhiêu chuyện, Giản Nhụy Ái lớn lên nhưng suy nghĩ vĩnh viễn vẫn giống như đứa bé.


      Giản Tử Hạo nghiêng đầu, tròng mắt đen nhánh xoay chuyển, giống như trải qua ngàn vạn sợi tơ, rốt cuộc quyết định chuyện "Được rồi! Vậy con liền tha thứ cho mẹ."


      Giản Nhụy Ái nghe thấy con trai mình gắng gượng trả lời, trong lòng biết phải làm sao.


      Nhưng lại khiến Cụ Duệ Tường cười ha ha: "Được rồi, mọi chuyện xong, theo dì Vương ngủ thôi."


      "Dạ, cha mẹ ngủ ngon, "


      "Ngủ ngon." Giản Nhụy Ái gặp phải con trai thông minh nghịch ngợm, cũng chỉ có thể nhận mệnh.


      cảm thấy hành động của Giản Tử Hạo càng lúc càng giống Đơn Triết Hạo, tại sao lại xuống như vậy, đều quản được.


      Cụ Duệ Tường giọng cười, trong con ngươi ánh lên vẻ dịu dàng "Tiểu Nhụy, nên quá vội vàng, Hạo Hạo, thằng bé vẫn còn ."


      "Nhưng nhưng. . . . . ." Giản Nhụy Ái muốn điều gì? Nhưng lại biết nên thế nào? Cho nên quyết định .


      " cần nhưng là, tục ngữ sai, con cái tự có phúc của con cái, chờ Hạo Hạo lớn lên, hôn nhân của con cũng tự con làm chủ, cha mẹ chúng ta thể quyết định thay con cái gì cả"


      "Em chỉ muốn , nếu như có thể cùng Quyền Hàn kết thông gia, như vậy tốt biết bao !"


      "Em cũng thể nghĩ như vậy, hôn nhân của con cái phải cha mẹ có thể làm chủ, nên để cho bọn nó tự mình tự quyết định , cha mẹ cũng chỉ có thể cho bọn nó ý kiến, tại thảo luận những thứ này vẫn còn quá sớm, em cũng nên suy nghĩ quá nhiều, ngủ sớm chút."


      Đúng vậy , chuyện về sau để sau này hãy ! Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng.


      Lúc đêm khuya yên tĩnh, dì Vương kêu lên "Cậu chủ, cậu làm sao vậy? Ông chủ, phu nhân. . . ."


      "Làm sao vậy?" Cụ Duệ Tường và Giản Nhụy Ái vội vàng chạy tới, nhìn thấy cả khuôn mặt đỏ bừng của Giản Tử Hạo.


      Trong lòng Giản Nhụy Ái cũng muốn nhảy lên, vội vàng ôm lấy Giản Tử Hạo "Hạo Hạo , con được dọa mẹ, con làm sao vậy?"


      Vội vàng sợ hãi, nước mắt lại tràn ra hốc mắt, làm thế nào?


      Cụ Duệ Tường nhìn Giản Tử Hạo nhắm mắt có nhúc nhích, đưa tay vuốt trán của cậu, làm sao lại nóng như vậy?


      Đáy mắt đều là đau lòng, an ủi Giản Nhụy Ái "Tiểu Nhụy, trước mắt cần vội vàng, đặt con xuống , dì Vương, nhanh liên lạc với bác sĩ, cũng chuẩn bị chậu nước lạnh cùng khăn lông tới đây."


      "Dạ!"Dì Vương nghe Cụ Duệ Tường dặn dò, cũng dám chậm trễ, bắt đầu hành động.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 161: Sốt

      Nước mắt của Giản Nhụy Ái ào ào chảy xuống, nắm tay Giản Tử Hạo, cảm giác được làn da nóng bỏng của cậu, nức nở : "Chuyện gì xảy ra? Mới vừa rồi ràng vẫn còn tốt, tại sao đột nhiên lại phát sốt? Hạo Hạo, như thế nào? Nếu như con gặp chuyện may, em cũng muốn sống nữa."


      Cụ Duệ Tường đau lòng nhìn Giản Nhụy Ái, biết vội vàng lo cho con, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Giản Tử Hạo, hi vọng có chuyện gì xảy ra.


      " cần phải sợ, Hạo Hạo là đứa bé kiên cường, thằng bé có chuyện gì."


      Giản Nhụy Ái nhìn gương mặt Giản Tử Hạo, bàn tay vuốt trán của cậu, là nóng !


      Tại sao lại vào lúc ngủ lại chú ý xem con chút, là quá sơ sót.


      Bây giờ là nửa đêm, biết thằng bé sốt bao lâu.


      Đúng lúc đó, dì Vương đem đồ vật chuẩn bị xong đến.


      Cụ Duệ Tường bảo Dì Vương để đồ ở ghế, bắt đầu xoa khăn lông. . . . . .


      Dì Vương liền : "Tiên sinh, những chuyện này để tôi làm là được rồi."


      " cần, dì ra cửa đợi bác sĩ , chờ ông ấy tới lập tức cho ông ấy đến phòng." Cụ Duệ Tường dặn dò.


      Lúc này Giản Nhụy Ái rất loạn, chỉ có thể nắm tay Giản Tử Hạo, sợ thằng bé rời khỏi mình. Giản Tử Hạo là toàn bộ thế giới của , nếu như có Giản Tử Hạo, cuộc đời của hoàn toàn sụp đổ.


      Cụ Duệ Tường liếc mắt nhìn Giản Nhụy Ái, thấy vứt bảy hồn bỏ tám phách, thở dài, cầm khăn lông lạnh, đặt ở trán Giản Tử Hạo.


      Bác sĩ dám trễ nải chạy tới!


      Vị bác sĩ này là bác sĩ riêng của nhà họ Cụ, y thuật rất cao, ở bệnh viện quý tộc cũng thuộc tầng lớp tinh của xã hội.


      Gặp phải chuyện của Cụ Duệ Tường, ông cũng bất chấp tất cả chạy tới, cho dù là nửa đêm bão tuyết chăng nữa, ông cũng dám trễ nải nửa giây.


      " cần chào hỏi, mau kiểm tra trước."


      "Đúng!"


      Bác sĩ nhìn Giản Tử Hạo chút, lấy kính mắt xuống, " tại tôi truyền cho cậu bé ít thuốc, sau đó chờ cậu bé tỉnh lại, hai người cho cậu bé uống thuốc, tốt hơn nhiều, chỉ là bị cảm mà thôi, có chuyện gì."


      "Cám ơn bác sĩ!" Giản Nhụy Ái nghe bác sĩ có việc gì, trong lòng thấp thỏm cũng buông lỏng.


      Cụ Duệ Tường gọi dì Vương tiễn bác sĩ về.


      Xoay người trở lại, nhìn thấy Giản Nhụy Ái nắm tay Giản Tử Hạo, mà sắc mặt Giản Tử Hạo hình như dần chuyển biến tốt hơn, tay mang theo kim truyền dịch, mắt nhắm chặt.


      Cụ Duệ Tường nhìn Giản Nhụy Ái mấy lần, than thở : "Tiểu Nhụy, Hạo Hạo sao, em cũng mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước , Hạo Hạo để trông nom là tốt rồi."


      " cần, Duệ Tường, nghỉ ngơi , Hạo Hạo để mình em trông cũng được, nếu em trở về cũng ngủ được."


      "Được rồi! Vậy ở lại, dù sao trở về cũng ngủ được, có khuyên em, em cũng cần khuyên ." Cụ Duệ Tường biết Giản Nhụy Ái về phòng ngủ, liền ở bên cạnh .


      Giản Nhụy Ái có cách nào, chỉ có thể để Cụ Duệ Tường cùng ở lại gian phòng.


      Gian phòng lâm vào mảnh yên tĩnh, cho tới bây giờ và Cụ Duệ Tường ở cùng nhau, cũng đều là vô cùng yên tĩnh, hai người hình như ăn ý đến mức cần dùng ngôn ngữ để diễn đạt.


      Người con khi còn sống có thể có được hồng nhan tri kỷ, lại có thể ở cùng người đàn ông mình mến, sống cũng uổng phí.


      Đồng hồ tích tắc trôi qua, Giản Nhụy Ái dựa vào trước giường Giản Tử Hạo, thỉnh thoảng lại kéo chăn cho cậu, sờ trán cái xem hạ sốt hay ?


      Mà Cụ Duệ Tường ngồi dưới ánh đèn xem sách, lẳng lặng phát ra bất kỳ thanh gì.


      Giản Nhụy Ái chống đỡ nổi liền ngủ gật, khi giật mình tỉnh lại, nhìn thấy Cụ Duệ Tường gục xuống bàn ngủ, miệng mỉm cười, sờ sờ trán của Giản Tử Hạo.


      Rốt cuộc hết sốt, xem ra truyền thuốc có tác dụng .


      cầm lấy áo khoác ngoài khoác lên người Cụ Duệ Tường, thay đắp kín, tránh cho người nữa bị bệnh.


      Thời gian năm năm, bọn họ chăm sóc lẫn nhau trở thành thói quen.


      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      Vương Thiến Như lăn qua lộn lại vẫn ngủ được, trong đầu vẫn đầy tò mò về căn phòng kia, miệng nụ cười gian.


      Đứng dậy cầm quần áo lên, cúi lưng xuống ra ngoài, nếu bọn họ cho vào căn phòng kia, thể làm gì khác hơn là buổi tối lén lẻn vào.


      Nếu như lấy được đáp án, nhất định mất ngủ!


      Ban đêm vô cùng tĩnh, Vương Thiến Như cũng dám mang dép, chỉ có thể lẳng lặng , cũng dám thở mạnh, chỉ sợ Đơn Triết Hạo phát ra mình.


      Rốt cuộc, ở thời điểm cho là mình muốn tắc thở đến chết, dời bước đến căn phòng trước mặt, hai mắt cười hả hê, cảm thấy gian kế của mình được như ý.


      Ánh mắt quét nhìn bốn phía, tất cả đều im ắng, ngay cả con muỗi cũng có.


      thể chờ đợi liền đẩy cửa ra, bên trong có mùi khiến bị sặc, thiếu chút nữa ho khan ra ngoài, chỉ có thể bịt mũi và đóng cửa phòng lại, khẽ chau mày, căn phòng này sao lại có mùi nặng như vậy.


      Vương Thiến Như có dự cảm tốt, chẳng lẽ chỗ này từng có người chết, nghĩ tới cũng liền cảm thấy sợ hãi.


      Vòng tay bao bọc thân thể run nhè của mình, bắt đầu suy nghĩ muốn bỏ cuộc giữa chừng.


      Tay run run bật chiếc đèn bin, mặc dù tuỳ tiện lại đầy lòng hiếu kỳ, nhưng dám xem chuyện ma, chớ chi là tiến vào căn phòng có người chết.


      Bất quá chuẩn bị đủ mười phần!


      Kỳ quái, gian phòng có gì, chỉ lớn hơn chút so với căn phòng bình thường, còn có mấy bộ quần áo cùng vài món đồ trang điểm của phụ nữ, ngoài ra có gì khác cả.


      Căn phòng như vậy, có cái gì tốt mà Đơn Triết Hạo giữ gìn? là kỳ quái, có chút mơ hồ.


      "A!" Thời điểm xoay người định rời , liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn xuất trước mắt mình, Vương Thiến Như cho là quỷ, theo bản năng thét chói tai, nhảy dựng lên, đèn bin trong tay cũng bị buông ra.


      Đèn pin cầm tay bị rơi xuống đất, điện cũng bị tắt, làm sao lại xui xẻo như vậy? Chẳng lẽ đây chính là báo ứng.


      Vương Thiến Như nhìn thấy năm đầu ngón tay, nhưng cảm giác có bóng đen tiến gần về phía mình "Đáng chết, cần qua đây, ngươi là người hay là quỷ? A! Van xin ngươi, phải tôi cố ý vào căn phòng này, tôi chỉ là tò mò, van xin ngươi cần bắt tôi, tôi còn chưa muốn chết , van xin ngươi. . . . . ."


      nhanh xóng quỳ xuống, mười ngón tay nắm chặt , nhắm mắt lại nghiêm túc cầu nguyện.


      ‘ Bùm ’ đèn sáng lên.


      có chút thích ứng mở trừng hai mắt, nhìn thấy con ‘ quỷ ’ trước mặt, mới bừng tỉnh hiểu ra, căn bản cũng có quỷ, là Đơn Triết Hạo, thấy mặt lấm tấm đầy râu, sàn nhà đều là chai rượu.


      ra là căn phòng có mùi, là mùi do uống rượu.


      Vương Thiến Như bị dọa sợ cũng , cũng mặc kệ mọi việc, nhìn Đơn Triết Hạo mắng to: "Đơn Triết Hạo, ở căn phòng này làm gì mà bật đèn, muốn hù chết người à?"


      Đơn Triết Hạo nhìn Vương Thiến Như, vốn là muốn ở trong phòng của Giản Nhụy Ái để lẳng lặng suy nghĩ số chuyện, nhưng người phụ nữ có mắt này lại dám tùy tiện xông vào lại còn dám hô to gọi với .


      Tức giận tích tụ trong ngực bỗng chốc bị kích thích, gầm lên, quả đấm nhanh như tia chớp tung về phía Vương Thiến Như.


      Vương Thiến Như sợ hãi thét lên, che mặt .


      lâu cũng thấy quả đấm rơi xuống, mới dám mở mắt, nhìn thấy Đơn Triết Hạo trầm nhìn mình chằm chằm, có đánh xuống , toàn thân mới buông lỏng hơi, vỗ vỗ ngực mình.


      Giống như tìm được đường sống trong chỗ chết, nhõm sung sướng!


      Mới vừa rồi cho là Đơn Triết Hạo đánh mình, sợ hãi đến nín thở, dám thở mạnh.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 162: Đụng phải người phụ nữ ngu ngốc

      lâu cũng thấy quả đấm rơi xuống, mới dám mở mắt, nhìn thấy Đơn Triết Hạo trầm nhìn mình chằm chằm, có đánh xuống , toàn thân mới buông lỏng hơi, vỗ vỗ ngực mình.


      Giống như tìm được đường sống trong chỗ chết, nhõm sung sướng!


      Mới vừa rồi cho là Đơn Triết Hạo đánh mình, sợ hãi đến nín thở, dám thở mạnh.


      "Cút! Nhân lúc tôi còn chưa mất lý trí, cút ra ngoài cho tôi." Đơn Triết Hạo lạnh lùng ra lệnh.


      biết Vương Thiến Như là khách của bà nội, thể đối với như vậy, nhưng lại khiêu chiến kiên nhẫn của , thể bảo đảm có thể thu hồi quả đấm hay .


      Căn phòng này, quét dọn cũng là do tự thân tự lực, người giúp việc cũng thể vào, Vương Thiến Như dám tự tiện xông vào, tha thứ cho cũng đều là nể mặt mũi của bà nội.


      Vương Thiến Như biết Đơn Triết Hạo được là làm được, hay là trước tiên chạy tốt hơn, cũng muốn tuổi còn trẻ liền chôn ở trong tay Đơn Triết Hạo.


      Khi tới cửa lại yên lòng xoay người, nhìn thấy Đơn Triết Hạo ngồi mặt đất ở trong phòng, mất hồn uống rượu. Ánh mắt nhìn đến tấm hình bên cạnh, kinh ngạc đến ngây người nhìn hình có ánh mắt lương thiện, quá xinh đẹp, nhưng lại rất chói mắt.


      Vương Thiến Như rốt cuộc hiểu được tại sao tâm tình Đơn Triết Hạo lại bất định như thế, hóa ra là nghĩ đến người phụ nữ.Người phụ nữ đó chắc chắn là Tiểu Nhụy.


      Nghĩ như vậy, Đơn Triết Hạo cũng phải là người đàn ông lạnh lung vô tình, ít nhất cũng là người đàn ông si tình.


      cũng yên lòng để mặc cho Đơn Triết Hạo uống rượu, xoay người quay trở lại, bởi vì có cách nào để ý tới Đơn Triết Hạo, dù sao trong lòng cũng rất thiện lương.


      Đơn Triết Hạo ngẩng đầu nhìn người rời , khẽ cau mày, giọng lạnh lẽo: "Tại sao trở lại?"


      "Này, Đơn Triết Hạo, rốt cuộc có hiểu lễ phép hay , tôi thấy buồn bực, tôi mới thèm để ý tới , chỉ vì phụ nữ mà đem mình uống tới như vậy, đến cùng có phải là đàn ông hay ?"


      quen nhìn loại người mượn rượu giải sầu, thích lập tức lớn mật theo đuổi!


      "Tôi cần quan tâm, mau rời cho tôi." Đơn Triết Hạo muốn Vương Thiến Như xen vào việc của người khác, càng thêm kiên nhẫn.


      Bỗng nhiên rống giận khiến Vương Thiến Như nuốt ngụm nước bọt, ra rất sợ, chỉ là cố cắn chặt hàm răng nhịn xuống.


      Trong lòng mắng chửi, nếu phải là bà nội, mới mặc kệ sống chết của "Kỳ quái, người cao ngựa lớn, thích kia theo đuổi ngay , ở đây uống rượu, nhìn tôi rống, như vậy chính là nam tử hán sao? Nhìn cảm thấy rất có khí chất đàn ông , ngờ chỉ là con cháu họ rùa, đàn ông vô dụng."


      khuôn mặt đông lạnh của Đơn Triết Hạo đầy tức giận, đứng lên nắm cổ tay của , giọng lạnh lẽo quát: " ấy chết, tôi phải theo đuổi như thế nào? Vương Thiến Như đừng tưởng rằng là khách do bà nội tôi mời đến, tôi dám đối xử với như vậy? Tôi cảnh cáo , khi muốn làm chuyện gì, hãy suy nghĩ chút đến hậu quả."


      Vương Thiến Như bị Đơn Triết Hạo hung hăng đẩy ra, lảo đảo mấy bước, đỡ vách tường, may mắn thoát khỏi lại bị đẩy ngã mặt đất, nhìn thấy Đơn Triết Hạo lại trở về chỗ cũ uống rượu.


      Trong lòng kinh ngạc, người phụ nữ trong hình chết, người phụ nữ kia nhìn phải còn rất trẻ tuổi, tại sao có thể như vậy?


      Rốt cuộc hiểu , Đơn Triết Hạo tại sao phải sống mơ mơ màng màng như vậy? ra là trong lòng thích người phụ nữ qua đời, biết vì sao giờ khắc này nhìn thấy Đơn Triết Hạo, lại cảm thấy đáng thương.


      ngồi ở bên cạnh , cầm chai rượu lên " người uống thú vị, tôi uống cùng ."


      Đơn Triết Hạo khẽ cau mày, đưa mắt nhìn Vương Thiến Như, thấy uống hớp rượu, sau đó gập người ho khan, ngoài miệng nhàn nhạt khinh thường, hừ lạnh.


      Vương Thiến Như hề kích động, cầm chai rượu nhìn Đơn Triết Hạo " cho biết nên coi thường tôi...tôi muốn thi đấu, người nào say trước, người đó phải đồng ý với cầu của đối phương."


      "Hừ, đấu sao?" Trong mắt Đơn Triết Hạo tràn đầy khinh thường, uống rượu cũng có thể bị sặc, có thể có tửu lượng gì, hơn nữa mấy năm qua sớm luyện thành thần rượu rồi.


      "Thế nào? dám?"


      Vương Thiến Như coi thường ánh mắt khinh thường của Đơn Triết Hạo, xem ra sống chung lâu với Đơn Triết Hạo, có thể làm cho sức miễn dịch của mình tăng lên, dùng phép khích tướng hỏi.


      "Được." Đơn Triết Hạo cầm chai rượu lên, bắt đầu rót rượu .


      Vương Thiến Như nhìn Đơn Triết Hạo mãnh liệt uống rượu, le lưỡi cái, chịu yếu thế cầm chai rượu lên mãnh liệt rót .


      Qua hai giờ rồi, hai người nằm ở bên giường, ánh mắt mê man nhìn , mặt đỏ ửng, Vương Thiến Như cầm cốc rượu, nghiêng đầu nhìn Đơn Triết Hạo nhắm mắt lại ngủ.


      hài lòng nhìn Đơn Triết Hạo ngủ, ha ha cười, tay có hơi sức, lôi kéo quần áo của Đơn Triết Hạo "Này, đứng lên! Tiếp tục uống rượu !"


      Mới vừa rồi, chỉ là cố ý bị sặc, trời sinh tửu lượng rất tốt, hơn nữa thường ra vào quầy rượu, rất có tự tin về tửu lượng của mình, tửu lượng của Đơn Triết Hạo căn bản là có cách chống lại .


      Đơn Triết Hạo thua liền thua ở, quá tự cho đúng.


      "Này, đứng lên! Chúng ta tiếp tục uống rượu." Vương Thiến Như cảm giác đầu rất nặng, hung hăng lắc đầu cái, biết vì sao sao Đơn Triết Hạo lại biến thành hai người?


      Xem ra chính mình cũng có chút say, muốn đứng dậy cũng có hơi sức, chỉ có thể vô lực nằm ở người Đơn Triết Hạo.


      ra , Đơn Triết Hạo nhắm mắt lại an tĩnh ngủ, rất tuấn tú, ngón tay đặt lông mày , lỗ mũi, đôi môi cho đến hầu kết của "Lại có đàn ông có vóc người còn xinh đẹp hơn so với phụ nữ."


      An tĩnh nhắm mắt lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp .


      Sáng sớm, luồng ánh mặt trời chiếu lên người bọn họ.


      Đơn Triết Hạo khẽ cau mày mở mắt, nhức đầu vô cùng, phiền não ấn huyệt Thái Dương của mình.


      muốn đứng dậy, lại cảm giác có lực đè ép bụng mình, giữa hai lông mày nhíu càng thêm sâu, cúi đầu nhìn Vương Thiến Như thở to ngủ, mấu chốt là ngủ, còn chảy nước miếng.


      Nhìn quần áo dính nước miếng giọt, tức giận hét lớn: "Vương. . . . . . Thiến. . . . . . Như. . . . . ."


      Ba chữ này gọi ra, cả biệt thự cũng lay động mấy cái.


      Vương Thiến Như theo bản năng vuốt lỗ tai, mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt hung thần ác sát của Đơn Triết Hạo.


      hơi cau mày, vô duyên vô cớ gọi tên làm gì? Vương Thiến Như vuốt vuốt mắt mình, ngáp cái, lấy mu bàn tay xoa nước miếng bên khóe miệng, giấc ngủ này thoải mái.


      "Làm gì? Chúng ta ngủ cùng nhau, phải là giọng nữ hét, là đại lão gia hô cái gì chứ? Làm như tôi cưỡng gian bằng."


      Sắc mặt Đơn Triết Hạo càng thêm trầm, bàn tay nắm chặt quả đấm khiến khớp xương cũng vang lên tiếng kẽo kẹt, gắt gao nhìn chằm chằm Vương Thiến Như


      Bị ánh mắt như muốn ăn thịt người của nhìn khiến Vương Thiến Như rợn cả tóc gáy, vội vàng đầu hàng : "Được rồi, cần nhìn chằm chằm tôi, cùng lắm tôi phụ trách với là được."


      "Vương Thiến Như, xem chút là mình làm chuyện tốt gì?" Đơn Triết Hạo nhìn người phụ nữ có não, biết nên cái gì cho phải?


      chỉ vào quần áo của mình, tất cả đều dính nước miếng của , con mà ngủ như vậy có hình tượng.


      Vương Thiến Như vô tội nhìn bộ quần áo ngủ màu trắng, vẫn hiểu ý tứ của , ngẩng đầu nhìn vẻ mặt trầm của "Quần áo đẹp quá, có vấn đề gì?"


      Đơn Triết Hạo hoàn toàn bị Vương Thiến Như chọc giận, muốn tranh cãi với người phụ nữ ngu ngốc, đứng dậy muốn ra ngoài.


      cũng để cho rời dễ dàng như vậy. Sao Đơn Triết Hạo lại giống như phụ nữ, gì cũng luôn nửa như thế làm sao hiểu nổi

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 163: Người đàn ông cường tráng cởi trần

      "Này" Vương Thiến Như đuổi theo Đơn Triết Hạo "Ngày hôm qua uống rượu thua tôi, cần ăn vạ, thua phải đồng ý cái cầu với người thắng."


      hài lòng ở trước mặt Đơn Triết Hạo giơ lên ngón trỏ, giống như rất sợ còn nhìn thấy. Vương Thiến Như thích nhìn vẻ mặt như ăn đại tiện của Đơn Triết Hạo, muốn tiêu diệt nhuệ khí của .


      Đơn Triết Hạo hoàn toàn muốn quan tâm đến . ‘Rầm ’ tiếng, đóng rầm cửa lại ngăn Vương Thiến Như ở bên ngoài.


      Vương Thiến Như hề phòng bị, lỗ mũi liền đụng vào cửa, oa! là đau chết, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng, tức giận liền bộc phát, tức giận vừa đập cửa vừa gào lên quát: "Đơn Triết Hạo, bị thần kinh sao, đóng cửa cũng tiếng, có tật xấu a!"


      Sáng sớm, cả biệt thự đều bị đánh thức bởi tiếng hét chói tai của Vương Thiến Như!


      Bà nội lên lầu, nhìn thấy Đơn Triết Hạo cùng Vương Thiến Như cãi lộn, hai người này thể chung sống hòa bình với nhau.


      thấy tức giận, ngược lại còn thấy vui mừng, có thể gây gổ chứng minh họ có thể khai thông, như vậy Đơn Triết Hạo cũng tự nhốt mình mình nữa.


      "Thiến Nhi, Hạo lại bắt nạt con à?"


      "Bà nội!" Vương Thiến Như nhìn thấy bà nội, vẻ mặt lập tức thay đổi, lập tức mỉm cười "Bà nội! Chào buổi sáng!"


      "Tốt, chào buổi sáng. . . . . ." Bà nội lôi kéo Vương Thiến Như, cau mày nhìn quần áo xốc xếch, tóc tai ngổn ngang, khắp người đầy mùi rượu "Thiến Nhi, làm sao con lại biến thành bộ dạng này?"


      Vương Thiến Như như cúi đầu nhìn mình, mới nhận ra rất nhếch nhác, vừa định chuyện, nhìn thấy cửa phòng Đơn Triết Hạo mở ra, nhìn thấy chỉ quấn khăn tắm, nửa người để trần, giọt nước theo ngực chảy xuống dưới xuyên qua vùng được che chắn bên dưới.


      thể , vóc người của Đơn Triết Hạo rất tốt, cơ bụng sáu múi cùng cơ ngực vô cùng săn chắc.


      nuốt ngụm nước bọt "A!" Đỏ mặt xoay người, bụm má "Đơn Triết Hạo, đồ đàn ông biết xấu hổ, tại sao lại trần truồng ra ngoài?"


      Đơn Triết Hạo hài lòng với biểu của vô cùng, ánh mắt lạnh lẽo lườm , nghiêng người rời .


      "Ha ha. . . . . ." Bà nội nhìn vẻ mặt của Vương Thiến Như, cười đến nghiêng trước ngửa sau " ngờ Thiến Nhi bình thường tùy tiện, cũng có lúc xấu hổ."


      "Bà nội. . . . . ." Vương Thiến Như ngượng ngùng gọi, trong lòng mắng Đơn Triết hạo là đồ điên biết bao nhiêu lần.


      "Hay lắm. . . . . . Bà nội cười con nữa. Con chưa trả lời, làm sao lại thành bộ dạng này?"


      "Tối hôm qua, con uống rượu cùng Đơn Triết Hạo. Bà nội, bà biết , ấy thua con." Vương Thiến Như ôm tay bà, kiêu ngạo khoe giống như chỉ cần có thể thắng Đơn Triết Hạo, cho dù chỉ là trò uống rượu, đều khiến vui vẻ vô cùng.


      "Con uống rượu thắng?" Bà nội có chút khó tin, trách được Đơn Triết Hạo lại thúi mặt, trong mắt mình chính là độc nhất vô nhị, tận trong xương cũng chịu thua, chưa bao giờ bị thua bởi bất kỳ kẻ nào, thế mà lại bại bởi Vương Thiến Như, là buồn cười!


      "Đúng vậy!" Vương Thiến Như xem thường .


      Bà nội cười nhìn Vương Thiến Như "Thiến Nhi, con mau rửa mặt, sau đó xuống dùng cơm."


      Vương Thiến Như cúi đầu: "Vâng."


      Động tác ngốc nghếch này, lại chọc cho bà nội vui vẻ.


      *****


      Cụ Duệ Tường mở mắt, nhìn áo khoác người mình, liền mỉm cười vui vẻ.


      Đứng dậy nhìn thấy Giản Nhụy Ái dựa vào bên giường Giản Tử Hạo ngủ, vừa định đắp áo khoác cho , liền mở mắt "Em tỉnh?"


      Giản Nhụy Ái mỉm cười cái cười: "Chào buổi sáng!"


      Tay vuốt trán Giản Tử Hạo, thở phào nhõm, rốt cuộc có thể bình thường lại.


      "Hết sốt rồi sao?" Cụ Duệ Tường giọng hỏi, nhìn gương mặt khởi sắc của Giản Tử Hạo, trắng bệch giống như đêm hôm qua, xem ra thuốc có tác dụng.


      Tảng đá trong lòng Giản Nhụy Ái cũng rơi xuống, thở dài : "Đúng vậy , tốt hơn rất nhiều, là cám ơn trời đất."


      "Vậy em nghỉ chút , nơi này để trông là được rồi."


      " cần, mới vừa rồi lim dim, tại cũng quá buồn ngủ. . . . . ."


      "Ba, mẹ. . . . . ." Giản Tử Hạo hé mở mắt, giọng có chút suy yếu, vẻ mặt tái nhợt.


      Cụ Duệ Tường nhìn Giản Tử Hạo muốn bò dậy "Hạo Hạo, cần ngồi dậy, ngã bệnh phải nghỉ ngơi tốt."


      "Mẹ, con rất khó chịu, đầu giống như muốn nổ tung."


      Giản Nhụy Ái ôm lấy Giản Tử Hạo, đau lòng, cậu ngã bệnh khiến vô cùng lo lắng, hận người nằm giường phải là mình.


      Trong hốc mắt đầy nước mắt, tay tự giác nắm chặt "Hạo Hạo, con rốt cuộc tỉnh, làm cho mẹ sợ lắm rồi."


      "Mẹ, tại sao mẹ lại khóc? Đừng khóc, đều là Hạo Hạo tốt dọa mẹ sợ." Giản Tử Hạo rất săn sóc dùng tay bé lau nước mắt mặt Giản Nhụy Ái.


      Giản Nhụy Ái buông Giản Tử Hạo ra, cầm lấy khăn giấy Cụ Duệ Tường đưa tới, cũng biết tại sao? lại khóc đau thương như thế, có lẽ do tối hôm qua bị hù sợ.


      " phải, Hạo Hạo rất tốt, là mẹ đủ kiên cường, Hạo Hạo cám ơn con, cám ơn con vứt bỏ mẹ, cám ơn con tỉnh lại." xong, nước mắt lại lăn ra.


      "Ba!" Giản Tử Hạo nghiêng đầu nhìn Cụ Duệ Tường "Ba nếu mẹ tiếp tục khóc nữa, có thể trở nên xấu xí hay ?"


      Cụ Duệ Tường đưa tay vỗ nhè đầu của Giản Tử Hạo, dịu dàng cười, ra cũng hiểu tâm tư của Giản Tử Hạo, chính là quan tâm Giản Nhụy Ái, tuổi như vậy, vừa mới tỉnh lại mà còn biết an ủi người lớn.


      Phần tâm tư này, đều cảm động.


      "Đúng vậy! Hạo Hạo, rất đúng !"


      Vẻ mặt Giản Nhụy Ái kinh ngạc nhìn bọn họ, phản ứng kịp, cha con liên hiệp nhạo báng mình. Nhưng nhìn Giản Tử Hạo nhạo báng lại giống như an ủi, bất chợt Giản Nhụy Ái cảm giác mình có tiền đồ, còn phải để con trai an ủi mình.


      "Được rồi, Hạo Hạo, có đói bụng hay , mẹ bưng đồ ăn tới cho con."


      "Được, cám ơn mẹ!" Giản Tử Hạo dùng sức gật đầu cái, xem ra đói bụng.


      Cụ Duệ Tường uất ức : "Hạo Hạo, nhanh khỏe lại chút, ba dẫn con ăn ngon , có được hay ?"


      Đôi mắt Giản Tử Hạo sáng lên, cậu hề có năng lực chống cự đối với đồ ăn, xem ra là di truyền từ Giản Nhụy Ái.


      Trong mắt cậu nổi lên nghi hoặc "Có ?"


      "!"


      Giản Tử Hạo vui vẻ nhảy dựng lên ôm lấy cổ Cụ Duệ Tường, lắc lắc cổ ", cám ơn ba, tại con đỡ hơn rồi, buổi tối muốn ăn bữa tiệc lớn, được ?"


      "Buổi tối?" Cụ Duệ Tường có chút chần chờ, nhưng nhìn niềm mong mỏi trong mắt của Giản Tử Hạo, cũng nỡ cắt đứt "Được rồi, ba đồng ý với con."


      "Ba, vạn tuế!" Giản Tử Hạo vui vẻ .


      Giản Nhụy Ái vào nhìn thấy Giản Tử Hạo chơi vui vẻ cùng Cụ Duệ Tường, ánh mắt hồ nghi nhìn bọn họ: " xảy ra chuyện gì? Vui vẻ như vậy?"


      "Mẹ, ba muốn dẫn chúng ta ăn bữa tiệc lớn đó!"


      " được." Giản Nhụy Ái dứt khoát, mới vừa ngã bệnh dậy làm sao có thể ra ngoài ăn bữa tiệc lớn gì chứ?


      Hơn nữa chính vì thằng bé ra ngoài, xối quá nhiều tuyết mới có thể ngã bệnh, cũng thể lại ra ngoài nữa.


      Sắc mặt Giản Tử Hạo nhăn nhó, bĩu môi, vui hỏi "Tại sao được?"


      "Hạo Hạo, thời tiết bên ngoài rất lạnh, con vẫn còn bị ốm, ra ngoài bị cảm lạnh làm thế nào? Ngoan ngoãn ở nhà đợi, mẹ làm món ăn ngon cho con."


      " cần, con muốn ra ngoài, mẹ, mẹ đồng ý ! Chúng ta chỉ là ăn cơm, hơn nữa nơi ăn cơm cũng có máy sưởi, cũng là từ trong nhà dời đến nhà người khác mà thôi, mẹ, mẹ đồng ý chứ?"


      Cụ Duệ Tường biết Giản Nhụy Ái yên lòng với Giản Tử Hạo, nhưng cũng cảm thấy ra ngoài ăn cơm cũng có gì là ổn cả, Giản Nhụy Ái chỉ làm chuyện bé xé ra to.


      "Tiểu Nhụy, ăn xong cơm chúng ta liền trở về."


      Giản Nhụy Ái nhìn hai người đàn ông cầu xin, lòng cũng phải là ác như vậy, thể thương lượng.


      Có lúc cảm thấy mình thiếu bọn họ "Được!"


      "Mẹ, vạn tuế!"


      Ba người ở chung hòa thuận , tiếng cười lúc sáng sớm có vẻ cảm động lòng người như vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :