1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 154: Mặt đối mặt chất vấn

      Gương mặt giống nhau, ánh mắt giống nhau, hơi thở cũng cùng dạng. . . . . . Là sao?


      Có lẽ là do ngày nhớ đêm mong, Giản Nhụy Ái chết, còn sống! Kích động, kịp chờ đợi liền xông qua đám người, thẳng tới trước mặt Giản Nhụy Ái.


      Cứ như vậy hai người nhìn nhau chăm chú, Giản Nhụy Ái hoàn toàn thể suy nghĩ được điều gì, cũng biết mình nên làm cái gì? Chỉ có thể nhìn Đơn Triết Hạo, nhìn nước mắt kích động trong mắt , khiến cho đau lòng.


      sao? Ánh mắt quen thuộc như vậy, trong suốt sáng ngời.


      Đơn Triết Hạo biết làm sao để hình dung tâm tình của mình? Trực giác của cho biết, người kia chính là Giản Nhụy Ái, nhìn thấy tận mắt, càng có thể xác định, đoán sai, Giản Nhụy Ái chết, ở bên cạnh mình.


      Người phụ nữ trong vụ tai nạn năm đó là ai? người Giản Nhụy Ái còn có bao nhiêu bí mật?


      Nhưng vào giờ khắc này cũng nghĩ được gì? chỉ muốn hung hăng ôm lấy , hóa giải nối nhớ nhung năm năm đối với .


      Mọi người giật mình ngạc nhiên nhìn Đơn Triết Hạo bỗng nhiên ôm Giản Nhụy Ái vào trong ngực.


      Có vài người cầm máy chụp hình, có vài người ở trong góc lén nhìn Cụ Duệ Tường, thấy hề né tránh nhìn hai người ôm nhau cảm thấy rất kỳ quái, cũng chỉ có thể phỏng đoán quan hệ của bọn họ.


      ra , bề ngoài mọi người nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Cụ Duệ Tường nhưng trong lòng mê man cực kỳ, bàn tay đặt xe lăn nắm chặt đến nổi đầy gân xanh.


      rất sợ Giản Nhụy Ái tái hợp với Đơn Triết Hạo, nhìn thấy bọn họ ôm nhau, cảm thấy rất chói mắt, trong lòng như có dòng điện xuyên qua, đau đớn và ảm đạm.


      ngờ Đơn Triết Hạo tra được ngọn nguồn mọi chuyện nhanh như vậy, xem ra xem Đơn Triết Hạo.


      Ôm lấy Giản Tử Hạo đứng mất hồn ở bên cạnh: "Hạo Hạo, mẹ con có chuyện, chúng ta ra ngoài trước !"


      "Dạ!" Trong lòng Giản Tử Hạo có rất thắc mắc nhưng lại gần mẹ để hỏi, chỉ muốn lẳng lặng ở cùng với ba.


      Giản Nhụy Ái nhìn bọn họ rời , trong lòng lo lắng, tất cả lý trí cũng bị kéo về, đẩy mạnh Đơn Triết Hạo ra, nhìn ánh mắt của Đơn Triết Hạo giống như là tìm lại được đồ mất, khiến trái tim vô cùng đau đớn.


      Nhưng phải nhắc nhở mình, Giản Nhụy Ái lập gia đình, còn là bạn của Đơn Triết Hạo, và Đơn Triết Hạo còn quan hệ gì nữa, thể phản bội Cụ Duệ Tường.


      "Tiên sinh xin tự trọng!" Giản Nhụy Ái nắm chặt quả đấm, móng tay đâm vào bàn tay, cái loại đau đớn đó như nhắc nhở .


      là Giản Đơn, phải Giản Nhụy Ái.


      Đơn Triết Hạo khiếp sợ, nhưng có thể cảm nhận được là Giản Nhụy Ái " thể nào, Tiểu Nhụy, em chính là Giản Nhụy Ái, so đo chuyện em lừa gạt , nhưng muốn em theo trở về, trở lại bên cạnh ."


      cầm cánh tay của Giản Nhụy Ái nắm chặt, rất sợ nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Giản Nhụy Ái nhìn như người xa lạ.


      Lời ra khỏi miệng vẫn bá đạo như vậy, nghĩ thể có lỗi với Cụ Duệ Tường, cho nên phải kiềm chế.


      "Tiên sinh, tôi biết gì? Xin buông tôi ra!"


      Khẽ cau mày bảo buông tay vì cánh tay của cũng sắp bị bóp đứt.


      Giọng lạnh lùng, khiến Đơn Triết Hạo run rẩy, tay tự giác buông lỏng ra, ngây ngốc nhìn bóng dáng chạy của Giản Nhụy Ái, ấy phải là Giản Nhụy Ái sao?


      Tại sao lại cảm thấy chính là Giản Nhụy Ái? Bởi vì mùi vị người , làm cho cảm thấy Giản Nhụy Ái vẫn còn thế giới này, chẳng lẽ là do ảo tưởng, nghĩ Giản Nhụy Ái có thể sống lại, có thể trở về bên cạnh .


      " thể nào, Tiểu Nhụy, đủ rồi, nếu như em cảm thấy nhà họ Đơn có lỗi với cha mẹ em, thời gian năm năm, trừng phạt như vậy là đủ rồi! Em cần phải đùa nữa, tức giận."


      Đơn Triết Hạo vốn là người có kiên nhẫn, lần này muốn tức giận, sức lực nắm chặt quả đấm rất lớn, cả người hít thở thông, ánh mắt thô bạo có cảm giác, chỉ có tức giận.


      Giản Nhụy Ái biết Đơn Triết Hạo tức giận, cả người run rẩy, cắn môi, liều mạng ngăn chặn nước mắt của mình "Tiên sinh, tôi nghe Duệ Tường qua, bạn của xảy ra tai nạn xe cộ mà chết, hơn nữa dáng dấp của ấy cực kỳ giống tôi, tôi hiểu rất đau lòng, nhưng mà tôi phải là Giản Nhụy Ái, tôi là Giản Đơn, nghe hiểu sao?"


      " hiểu, cái gì cũng hiểu, chỉ biết em chính là Giản Nhụy Ái, em chính là Tiểu Nhụy của ." Đơn Triết Hạo kéo cánh tay của Giản Nhụy Ái, kéo vào trong ngực mình.


      Dùng hết hơi sức toàn thân ôm lấy, giống như muốn đem nhập vào trong lòng mình.


      Xương cốt của Giản Nhụy Ái kêu lộp cộp, đau đớn cau mày, muốn đẩy ra, nhưng lại phí công đẩy được, hạ quyết tâm, nhắm mắt lại lạnh lùng : "Tiên sinh, tôi nghe bạn của chết rồi, là tự tay nhập tàng, hơn nữa còn tận mắt nhìn ấy được chôn cất, làm sao lại mở mắt mò, chẳng lẽ muốn dùng chiêu này để giành bà xã với bạn của mình."


      Những lời này phát huy tác dụng rất tốt để Đơn Triết Hạo sụp đổ tìm về được lý trí, buông Giản Nhụy Ái ra. gì nữa chỉ lẳng lặng nhìn .


      thẫn thờ lê bước ra ngoài, cảm giác mình như cái xác hồn, đau lòng thể hô hấp, nước mắt khổ sở khống chế được rơi xuống.


      Đơn Triết Hạo biết Cụ Duệ Tường cùng bọn họ đến du lịch, theo tới, nhìn thấy người phụ nữ kia, rất giống Giản Nhụy Ái, cũng khống chế được cảm xúc của mình.


      Giọng lạnh lùng của ấy, hơi thở từ chối người ngoài ngàn dặm, làm cho dao động, biết Giản Nhụy Ái của , gả cho người khác, đối với vô tình như thế.


      Mặc dù, giữa bọn họ còn chưa bỏ xuống được ân oán, nhưng lại nhau lòng, cho nên có khả năng vô tình vô nghĩa như thế.


      Giản Nhụy Ái đau đớn nhìn bóng lưng Đơn Triết Hạo, nước mắt giống như mưa rơi xuống.


      Hạo, xin lỗi!


      Bọn họ rời , mọi người trong nhà bạt đều ngạc nhiên và nghi ngờ, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu ca múa mừng cảnh thái bình, giống như chuyện khi trước có xảy ra.


      Giản Nhụy Ái chạy , nhìn thấy Cụ Duệ Tường ngồi xe lăn, đưa lưng về phía mình, trong lòng thở hơi, tới gần "Duệ Tường!"


      Cụ Duệ Tường hơi run rẩy, nghiêng đầu nhìn Giản Nhụy Ái, đoán sai, Giản Nhụy Ái trở về tìm mình, bởi vì có cảm giác thiếu .


      Hơn nữa mệnh căn của lại ở trong tay của .


      Giản Tử Hạo giấu nổi tò mò hỏi "Mẹ, mẹ có quan hệ như thế nào với chú Triết Hạo? Tại sao chú ấy lại ôm mẹ? phải mẹ muốn có quan hệ cùng với chú ấy sao?"


      "Hạo Hạo, con nên hỏi nhiều, khi trở về mẹ với con."Giản Nhụy Ái cưng chiều xoa đầu Giản Tử Hạo, nhất định thể để cho Đơn Triết Hạo biết mình là ai? Nếu thể giữ nổi chính đứa bé của mình.


      " ra . . . . . ."


      " cần , Duệ Tường, hiểu lòng em mà, chúng ta trở về thôi!" Giản Nhụy Ái lấy áo khoác ra khoác lên người bọn họ, thời tiết buổi tối ở Mông Cổ cũng có chút lạnh.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 155: Xảy ra tai nạn xe cộ

      Đơn Triết Hạo đứng ở phía xa nhìn Giản Nhụy Ái dịu dàng đắp chăn cho Cụ Duệ Tường. chăm sóc dịu dàng giống hệt như Giản Nhụy Ái của .


      Chắc phải là Giản Nhụy Ái chứ?


      Đơn Triết Hạo co rút đau đớn, xoay người ngồi vào trong xe, nhức đầu dựa vào ghế, khí trong xe nặng nề, khiến cho khó thở.


      Y Thiếu Thiên nhàng thở dài nghiêng đầu nhìn Đơn Triết Hạo mệt mỏi nhắm mắt, gặp phải chuyện của Giản Nhụy Ái đều khiến Đơn Triết Hạo loạn như châu chấu.


      Cho dù biết đây chẳng qua là diện mạo giống Giản Nhụy Ái, cũng ngừng muốn đến nhìn , ràng cũng biết tự tay chôn cất Giản Nhụy Ái, nhưng tại sao lại vẫn muốn lừa mình dối người?


      đau lòng vì Giản Nhụy Ái nhưng thể làm gì, tình cảm quá sâu đậm có cách nào tự kềm chế.


      "Đến mộ của Tiểu Nhụy !" Đơn Triết Hạo lẳng lặng xong, trong đầu trống rỗng, phiền não ấn huyệt Thái Dương, chịu nổi nhớ nhung Giản Nhụy Ái.


      người nhưng lại thể ở cùng thế giới với người đó, sống được còn có ý gì?


      Mặc dù thời tiết ấm lên nhưng bây giờ mới là rạng sáng, thời tiết vẫn còn lạnh lẽo.


      Trời vẫn còn tối đen nhìn thấy năm ngón tay, Y Thiếu Thiên rất sợ Đơn Triết Hạo bị ngã nên cầm đèn pin soi đường cho , năm năm, đèn pin cầm tay của đều là vật bất ly thân.


      Đêm đen như mực, dưới chiếu sáng của đèn pin rất , ba chữ Giản Nhụy Ái bắt mắt như thế. Bóng dáng Đơn Triết Hạo cao lớn, bi thương, giọng trầm giống như dung nhập vào hoàn cảnh: "Để đèn pin lại, cậu có thể được rồi."


      Y Thiếu Thiên nhìn chai rượu trong tay, có chút lo lắng ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng lưng Đơn Triết Hạo, khỏi thở dài, cầm áo khoác trong tay khoác lên người Đơn Triết Hạo "Tổng giám đốc, thời tiết lạnh, đừng ngồi quá lâu, tôi về trước."


      Thấy Đơn Triết Hạo trả lời, Y Thiếu Thiên chỉ có thể xoay người rời , dù sao cũng yên lòng về Đơn Triết Hạo.


      Đơn Triết Hạo cầm cự nổi, trượt ngồi mặt đất, giây phút khi nhìn thấy vợ của Cụ Duệ Tường, rất hy vọng người con còn sống chính là Giản Nhụy Ái, cho dù lập gia đình, nhưng ít ra vẫn còn sống ở thế giới này, để có thể nhìn thấy.


      Nhưng bây giờ tất cả đều có, ấy phải là Giản Nhụy Ái; Giản Nhụy Ái rời khỏi , bỏ lại.


      Hi vọng duy nhất trong lòng cũng tan vỡ, tại sao ông trời lại tàn nhẫn với như vậy?


      Trước mắt từ từ mơ hồ, cảm giác cổ họng đắng chát, cầm rượu lên liều mạng uống, muốn uống say, như vậy phải nhớ nữa, trong lòng cũng đau nữa.


      Nhưng tại sao? càng uống lại càng tỉnh táo, bóng dáng của Giản Nhụy Ái càng lúc lại càng ràng.


      Năm năm, cuộc đời của giống như trải khoảng thời gian rất dài, những ngày có Giản Nhụy Ái, sống vất vưởng cảm giác mình giống như cái xác hồn.


      Lúc trước, có thể sống kiên cường như vậy nhưng từ sau khi mất , nhịp tim của lại mong manh giống như sợi dây, lay động đau lòng khó chịu đến cực điểm.


      chỉ lần muốn kết thúc sinh mạng của mình, là người kiêu ngạo như thế, tự tin như vậy, chưa bao giờ để cho người khác nhìn ra được nhược điểm của mình, nhưng lần này thế giới của hoàn toàn tan vỡ.


      Hôm nay nhìn thấy Giản Đơn, mới biết cho tới bây giờ vẫn chưa buông xuống được, lòng của vẫn chỉ có Giản Nhụy Ái.


      Trái tim chứa đầy hình bóng bây giờ còn có thể ra sao?


      Bất tri bất giác uống rất nhiều, gò má tuấn tú tràn đầy mệt mỏi, cười thê lương, khiến cho khí càng thêm lạnh lẽo, càng thêm trầm.


      Tại sao? Nhìn Mộ Bia giống như nhìn thấy Giản Nhụy Ái, gọi , lên những suy nghĩ với , nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, trong lòng vẫn đau như cũ, dạ dày cũng đau đớn co quắp.


      Thích sạch , là người sạch , bây giờ lại trở nên giống như kẻ điên, quần áo lộn xộn tán loạn, đem áo khoác vắt lên vai, tay kia cầm chai rượu, liêu xiêu xuống núi.


      Mới vừa lên xe, đạp chân ga tăng đến tối đa, trong đêm tối có người, giống như bạt mạng mà đua xe, gió đánh vào mặt , lau khô nước mắt mặt .


      biết qua bao lâu, suy nghĩ từ từ ràng, nhưng muốn dừng lại, bởi vì chỉ có cảm giác kích thích cực độ mới có thể mang đến thế giới mộng ảo, mới làm cho nghĩ là Giản Nhụy Ái vẫn còn ở bên cạnh mình.


      Khi nhìn thấy cây đại thụ trước mắt, bừng tỉnh dùng sức đánh tay lái, bánh xe phát ra thanh chói tai.


      Giây phút nguy hiểm mảnh chỉ treo chuông, cuối cùng xe cũng dừng lại cách cây đại thụ khoảng mét, mặt Đơn Triết Hạo tràn đầy nước mắt, cả người như bị rút cạn sinh lực, tay buông thõng vô lực.


      Đơn Triết Hạo thở dài sâu!


      Mồ hôi sau lưng ướt đẫm, mỉm cười bất đắc dĩ, nhắm mắt lại, tựa đầu vào ghế xe.


      ***


      Giản Nhụy Ái lẳng lặng ngồi ghế ở ban công, nhìn vài ngôi sao bầu trời, ánh mắt đau đớn của Đơn Triết Hạo in sâu vào trong đầu , thể xua tan.


      biết mình tổn thương Đơn Triết Hạo quá sâu, nhìn khổ sở, cũng đau lòng nhưng bọn họ thể quay lại.


      Cụ Duệ Tường đẩy xe lăn ra ngoài, đợi ở phía sau Giản Nhụy Ái, tại Giản Nhụy Ái suy nghĩ về Đơn Triết Hạo, phải làm thế nào? buông tay, cho dù người khác ích kỷ cũng được, thể buông Giản Nhụy Ái ra được.


      làm bộ như có chuyện gì xảy ra : "Tiểu Nhụy, trời lạnh mau về nhà nghỉ ngơi."


      ra muốn thảo luận với Giản Nhụy Ái chuyện xảy ra hôm nay, bởi vì nắm chắc, sợ nghe Giản Nhụy Ái trở lại bên cạnh Đơn Triết Hạo.


      Nếu vậy, thế giới của tan vỡ mất.


      "Duệ Tường, chúng ta trở về thôi" Giản Nhụy Ái nghiêng đầu nhìn Cụ Duệ Tường, đúng vậy, nếu và Đơn Triết Hạo thể nào nên ít gặp , như thế chính mình cũng phải bận tâm rơi nước mắt về . Hi vọng, thời gian qua Đơn Triết Hạo có thể quên mình.


      "Được!" Cụ Duệ Tường đẩy xe lăn đến trước mặt Giản Nhụy Ái, muốn nắm lấy bàn tay của lại bị Giản Nhụy Ái rút về, chỉ còn biết làm theo thói quen là mỉm cười nhìn .


      ra , mỗi lần Giản Nhụy Ái né tránh cũng làm bị tổn thương , cũng năm năm rồi, lòng của được làm bằng đá sao? Tại sao buông tha cho chính mình?


      "Chỉ cần Tiểu Nhụy muốn trở về, chúng ta trở về."


      "Vâng, cám ơn !"


      Giữa bọn họ vĩnh viễn đều là lễ nghi đối đãi như vậy, hai người vẫn hài hòa như thế.


      Giản Nhụy Ái cũng nhìn Cụ Duệ Tường, nghiêng đầu nhìn lên bầu trời, lúc muốn rời , tìm Quyền Hàn và Trác Đan Tinh cùng nhau ngắm nhìn bầu trời cùng ước nguyện.


      biết bọn họ sống như thế nào? Có phải đứa bé cũng lớn bằng Giản Tử Hạo hay ?


      Hốc mắt từ từ đỏ lên, đứng dậy, đối diện với bầu trời hét: "A! Giản Nhụy Ái mày nhất định phải hạnh phúc !"


      Cụ Duệ Tường biết làm như vậy nên có chút ngơ ngẩn, nhưng ngay lập tức liền phản ứng kịp, ở phía sau ngẩng mặt nhìn bầu trời : ", Tiểu Nhụy nhất định hạnh phúc."


      Giản Nhụy Ái xoay người nhìn Cụ Duệ Tường, hai người cần cũng hiểu liền bật cười.


      "Chúng ta đều muốn hạnh phúc!" Lớn tiếng reo hò, giống như muốn đem toàn bộ oán khí trong lòng hét ra.


      Ban đêm yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng reo hò của hai người, cho đến khi hai người còn sức lực, mới miễn cưỡng dừng lại.


      Trong khí vẫn còn vang vọng lại tiếng cười của hai người.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 156: Thiếu chút nữa đùa với lửa

      Giản Nhụy Ái tựa vào bên tường, trồng cây chuối .


      Cụ Duệ Tường kỳ quái nhìn Giản Nhụy Ái, cảm thấy có rất nhiều bộ dáng, tò mò nhìn : "Em làm sao vậy?"


      Giản Nhụy Ái ráng sức : " phải trồng cây chuối làm nước mắt vốn muốn chảy ra chảy ra được sao?"


      "Xì" ngờ lời tùy tiện của mình lại khiến tin tưởng.


      cũng cảm thấy có cái gì đúng, lật người xuống, nghi ngờ nhìn Cụ Duệ Tường, giống như nhìn kẻ tiểu nhân bỉ ổi: "Đừng bảo là khi đó với em là giả."


      Cụ Duệ Tường mím môi, nhìn Giản Nhụy Ái đăm đăm giống như nhắc biết nếu phải sao lại làm như thế. Khiến Giản Nhụy Ái bừng tỉnh hiểu ra, ra là biện pháp này căn bản cũng dùng được, nếu tại sao làm đến mức nửa sống nửa chết mà nước mắt vẫn chảy ra, căn bản là Cụ Duệ Tường gạt người.


      cười cười đến phía sau lưng ghìm chặt cổ của Cụ Duệ Tường, giọng đùa giỡn: "Xem dám gạt em!" vẻ mặt như tức giận hôm nay chọc tới lão nương ngươi nhất định phải chết.


      Tay của Giản Nhụy Ái rất , , có tác dụng gì đối với thân thể cao lớn của Cụ Duệ Tường, chỉ dùng tay nhè kéo tay khiến Giản Nhụy Ái khống chế được nên bị nhào về phía trước.


      Cụ Duệ Tường hài lòng nghiêng đầu, đúng dịp mặt của Giản Nhụy Ái cùng đầu của Cụ Duệ Tường dựa chung chỗ, môi thành công dính vào gương mặt của .


      khắc kia thế giới liền bất động, hoàn toàn bất động.


      Giản Nhụy Ái đỏ mặt, đẩy Cụ Duệ Tường ra, có chút hối hận mình chơi đùa quá mức, quẫn bách : "Em. . . . . . em. . . . . . Quá muộn rồi, ngủ thôi."


      có tiếng đáp lại, Giản Nhụy Ái chạy vào phòng của mình, trong lòng nhảy loạn, lắc đầu mạnh để cho mình suy nghĩ lung tung.


      Mà khóe môi Cụ Duệ Tường khẽ mỉm cười, bàn tay có cảm giác vuốt ve đôi môi của mình, năm năm lôi kéo tay Giản Nhụy Ái, cũng đều thể chạm vào , nhưng hôm nay trong lúc vô tình lại có thể hôn được .


      Hôm nay tuyết hình như rất lớn, mặc dù trong xe có điều hòa, nhưng vẫn cảm thấy có gió lạnh thổi vào trong xe, cây liễu bên vệ đường cũng bị tuyết đọng dày đặc.


      Cả con đường đều trắng xóa tuyết.


      Giản Nhụy Ái sửa lại quần áo Giản Tử Hạo chút "Có lạnh ?"


      Khi chuyện cũng xuất tầng hơi dày, Giản Tử Hạo lắc đầu cái: " lạnh, mẹ, chúng ta muốn đâu?"


      Bỗng nhiên, muốn thăm Quyền Hàn và Trác Đan Tinh chút, năm năm gặp, biết bọn họ sống như thế nào? Có tốt hay ?


      "Mẹ dẫn con đến gặp hai người thân của mẹ chút." Giản Nhụy Ái vui vẻ qua.


      Nếu như Quyền Hàn và Trác Đan Tinh biết chưa chết, bọn họ như thế nào? Có phải rất vui vẻ hay ?


      Nhớ lại biểu tình của bọn họ, Giản Nhụy Ái giấu được sung sướng.


      "Người thân?" Giản Tử Hạo mê man, dù sao ở nước Mĩ lâu như vậy cũng chưa từng gặp qua người thân của mẹ "Mẹ, mẹ cũng có người thân sao?"


      "Tiểu tử, mẹ làm sao mà thể có người thân? Có phải là con quá xem thường mẹ hay ?" Giản Nhụy Ái nhéo lên mặt cậu bé.


      Giản Tử Hạo ghét bỏ hất tay Giản Nhụy Ái ra, cậu rất thích người khác bóp gương mặt mình, bởi vì cậu cảm thấy rất phiền "Mẹ còn nhéo mặt con, con liền trở về sống cùng với mỹ nữ tổng giám đốc."


      Cậu bé tức giận quệt mồm, muốn nhìn Giản Nhụy Ái nhưng lại làm cho Giản Nhụy Ái cảm thấy con trai của mình quá đáng .


      Xe dừng ở cách Quán Nhân Ái xa nhìn thấy Trác Đan Tinh và Quyền Hàn dọn dẹp tuyết ở trước cửa ra vào, xem ra bọn họ cũng có gì thay đổi.


      Nhưng quán Nhân Ái hình như rộng lớn và lộng lẫy hơn.


      Giản Nhụy Ái thấy bọn họ sống rất tốt, trong lòng cũng thoải mái, vừa định tài xế chạy qua. Nhưng chiếc xe thể thao Lamborghini sang trọng chạy như bay lướt qua từ trước mắt của bọn họ, chiếc xe đó vô cùng quen thuộc cho dù nhiều năm trôi qua cũng đều nhận ra được.


      Đó là xe của Đơn Triết Hạo!


      làm sao lại tới Nhân Ái? Chẳng lẽ lại muốn đến làm khó quán Nhân Ái, làm khó Quyền Hàn và Trác Đan Tinh, Giản Nhụy Ái lo lắng ánh mắt khóa chặt chiếc xe kia.


      là Đơn Triết Hạo từ trong xe bước xuống, Giản Nhụy Ái ngạc nhiên thể tin được nhìn Quyền Hàn và Trác Đan Tinh nhiệt tình đón tiếp Đơn Triết Hạo giống như thường xuyên xuất ở đây.


      Kỳ quái, quan hệ của bọn họ tốt như vậy từ khi nào?


      "Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . phải là chúng ta gặp người thân sao?" Giản Tử Hạo nhắc nhở Giản Nhụy Ái ngẩn người, gọi mấy tiếng cũng phản ứng gì, rốt cuộc có chuyện gì khiến mẹ cậu mất hồn như vậy?


      Giản Tử Hạo tò mò nhìn chiếc xe sang trọng, rồi còn có quán cà phê bình dân chẳng có cái gì đẹp mắt.


      "Tài xế, chúng ta quay về nhà" Giản Nhụy Ái tỉnh lại, muốn gặp phải Đơn Triết Hạo, dù sao cũng có dũng khí để đối mặt cho nên tránh vẫn là tốt nhất.


      Ánh mắt của rời khỏi quán Nhân Ái, ra rất muốn vào thăm Quyền Hàn và Trác Đan Tinh chút, năm năm qua đặc biệt nhớ bọn họ, chỉ muốn gặp lại Đơn Triết Hạo.


      Ngày đó khi bọn họ biết chết, chắc hẳn rất đau lòng! nhất định làm tổn thương bọn họ.


      "Mẹ, phải là mẹ muốn gặp người thân sao?" Giản Tử Hạo nhìn quán cà phê càng ngày càng xa: "Chẳng lẽ trong chiếc xe kia có người nào mẹ muốn gặp sao?"


      " có!" Giản Nhụy Ái sờ sờ đầu Giản Tử Hạo"Đột nhiên mẹ nhớ ra bọn họ dọn nhà nơi khác rồi."


      "Mẹ, làm sao lại hồ đồ như thế? Ngay cả chuyện người thân chuyển nhà cũng nhớ, hiểu nổi, tại sao ba lại mẹ như vậy?" Giản Tử Hạo làm ra dáng vẻ ông cụ non, nhưng lại khiến Giản Nhụy Ái phì cười.


      Nhìn đứa bé đáng như vậy, trong lòng lấy được niềm an ủi rất lớn "Chỉ có con lanh lợi."


      "Mẹ, quan hệ giữa mẹ và chú Triết Hạo là như thế nào? Tại sao chú Triết Hạo lại ôm mẹ khóc?"


      " nên bậy, mẹ và Đơn Triết Hạo có quan hệ gì, Đơn Triết Hạo cũng có ôm mẹ khóc, được chuyện linh tinh." Giản Nhụy Ái muốn hung dữ với Giản Tử Hạo, nhưng cũng biết làm thế nào; cho Giản Tử Hạo biết quan hệ giữa cậu và Đơn Triết Hạo.


      tuyệt đối thể cho con biết, chỉ có đứa con trai là Giản Tử Hạo, Giản Tử Hạo là tất cả của .


      Giản Tử Hạo rất thông minh, mỗi lần nhắc tới Đơn Triết Hạo Giản Nhụy Ái lại lúng túng, cậu cũng dám chọc giận mẹ, nếu trở về ba Cụ Duệ Tường mắng cậu. Cậu làm mặt dày làm nũng : "Mẹ, con sai rồi, mẹ cần tức giận, nếu như mẹ muốn nghe thấy ba chữ Đơn Triết Hạo, về sau con là được, mẹ cần tức giận, con tức giận xinh đẹp."


      Được đứa bé năm tuổi dụ dỗ, Giản Nhụy Ái lại cảm thấy buồn cười, coi Giản Tử Hạo như báu vật ôm vào trong ngực "Hạo Hạo, cám ơn con, cám ơn con thông cảm cho mẹ, về sau mẹ bao giờ tức giận với con nữa."


      "Tốt nhất là như vậy!" Giản Tử Hạo bĩu môi, có vẻ tin lắm.


      Giản Nhụy Ái nhịn được lại nhéo má Giản Tử Hạo khiến cậu oa oa kêu to.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 157: Khách mời mà đến

      Nhà họ Đơn


      Dì Ngọc mỉm cười, nhìn đeo kính râm mặc quần áo Louis Vuit¬ton, mái tóc ngắn nhìn đơn giản mà nhàng khoan khoái, trong tay xách túi du lịch vào đại sảnh. Mặc dù rất tò mò với này nhưng bà vẫn nên làm tốt chức trách của người quản gia.


      "Thưa , xin chờ chút để tôi mời lão phu nhân."


      "Cám ơn." Vương Thiến Như lễ phép gật đầu với dì Ngọc, từ đầu đến cuối cũng lấy kính mắt xuống.


      ngắm nhìn khắp lượt, nhà họ Đơn có danh tiếng và nghiệp rất lớn nên ngôi nhà cũng được bố trí rất hào hoa.


      Bà nội xuống cầu thang tươi cười nhìn thấy bong dáng bé xinh đẹp đứng trong phòng khách, gọi: "Thiến Nhi."


      Vương Thiến Như nhìn thấy bà nội, mừng rỡ tươi cười chạy đến ôm lấy bà nội lâu gặp, giọng hờn dỗi: "Bà nội, cháu rất nhớ bà."


      "Bà nội cũng nhớ cháu, để bà nội xem cháu chút." Bà nội hài lòng nhìn kỹ lần nữa, bé có gương mặt trắng nõn, hai mắt trong veo, nếu nhìn kỹ thấy có mấy phần giống Giản Nhụy Ái.


      Bà gọi Vương Thiến Như trở về nước, ra cũng có phần ý tứ khác.


      "Tốt lắm. . . . . . Thiến Nhi, càng lớn lại càng xinh đẹp."


      Vương Thiến Như dường như chú ý đến ý tứ trong mắt bà nội, khi biết bà nội gọi về chơi mấy ngày, cũng cảm thấy rất lâu chưa trở về cho nên nhân cơ hội này trở lại chút.


      "Bà nội, bà đùa rồi, con thấy bà nội càng ngày lại càng trẻ ra."


      Bà nội bị Vương Thiến Như trêu cho cười khép nổi miệng, kéo bàn tay trắng nõn của "Thiến Nhi, càng lớn miệng lại càng ngọt, bà nội của cháu có cháu làm bạn, hẳn là càng sống càng trẻ ra mới đúng."


      "Đúng ạ, mỗi ngày bà nội đều cười đùa rất nhiều, có câu , cười cái trẻ mười năm " Vương Thiến Như chưa từng có thất vọng về cái miệng của mình.


      "Tốt lắm. . . . . ."Bà nội lôi kéo Vương Thiến Như, lại nhớ tới Giản Nhụy Ái, hồi đó mỗi khi Giản Nhụy Ái ở nhà cả ngày đều vui vẻ, bà thở dài cái sâu.


      Vương Thiến Như ngạc nhiên nhìn bà nội, phải rất vui sao? Làm sao lại thở dài?


      "Bà nội, bà làm sao vậy."


      " sao, sao. . . . . ."Bà nội vội lau nước mắt nơi khóe mắt vì thương Giản Nhụy Ái phận bạc nhưng bà nhất định để cho Vương Thiến Như xảy ra chuyện như vậy.


      ra tính tình Vương Thiến Như rất tùy tiện, nhưng cũng rất để tâm. biết bà nội khó giãi bày cho nên cũng tiếp tục hỏi nữa. Chủ động thay đổi đề tài: " nghĩ đến mấy năm trở về nước, trong nước lại thay đổi nhiều như vậy."


      "Đúng vậy, tại khoa học kỹ thuật càng lúc càng phát triển, bà nội của cháu như thế nào, ở nước Mĩ rất tốt đúng ?" Bà nội lôi kéo tay Vương Thiến Như, nhiệt tình kéo ngồi ghế sa lon. Ở trong mắt bà Vương Thiến Như cũng giống như cháu , bởi là cháu của người bạn thân thiết từ của bà.


      "Rất tốt. . . . . . Bà nội cái gì cũng tốt, nhưng luôn nhớ bà ở trong nước, lúc nào bà đến Mĩ thăm bà nội?"


      " Ha ha. . . . . . Gần đây khá bận, có thể đến gặp bà nội cháu được, cháu trở về rồi hãy ở lại trong nước chơi lâu chút, bà bảo Hạo dẫn cháu chơi khắp nơi."


      Vương Thiến Như thích thú và tò mò lâu gặp Đơn Triết Hạo, biết có đẹp trai hay ?, lớn hơn Đơn Triết Hạo hai tuổi, khi còn bé thường trêu trọc Đơn Triết Hạo, gặp mặt là đánh nhau. Đánh Đơn Triết Hạo oa oa khóc to, ai kêu là cao thủ Taekwondo chứ.


      "Thiến Nhi, cháu đừng gây gổ đánh nhau với Hạo, nó trưởng thành và giỏi võ. Cẩn thận bị rước họa vào thân" Bà nội nhìn thấy bộ dáng đáng củaVương Thiến Như nên tốt bụng nhắc nhở.


      đến, tâm tình của bà nội trở nên cực kỳ tốt, xem ra lựa chọn của bà là chính xác, làm nhiều việc như vậy chính là hi vọng có thể giúp Đơn Triết Hạo ra được khỏi ám ảnh.


      Dì Ngọc nhìn thấy Đơn Triết Hạo mệt mỏi vào, vội vàng nghênh đón "Cậu chủ, cậu trở về rồi."


      "Bà nội, con để cho bà xem chút rốt cuộc là người nào bị rước họa vào thân." Vương Thiến Như tin thua bởi Đơn Triết Hạo. lớn lên công phu rất cao, nhưng có thể cao hơn sao? đối với phương diện võ thuật này chưa bao giờ ở thế yếu.


      Hơn nữa từ vô cùng tự tin. Nhanh chóng đứng dậy chạy ra cửa, bà nội muốn gọi lại, nhưng kịp.


      Vương Thiến Như nhấc chân đá vào bụng Đơn Triết Hạo khiến phải lùi lại mấy bước.


      Động tác như vậy làm bà nội và dì Ngọc sợ choáng váng.


      Đơn Triết Hạo vừa về đến nhà, hề đề phòng nên bị đá cước. Sắc mặt liền trở nên trầm, vỗ vỗ bụi bẩn người mình, ngẩng đầu nhìn người trước mắt, là phụ nữ, hơn nữa còn là người phụ nữ xa lạ. Nhưng cho dù là phụ nữ, vô duyên vô cớ đá cũng phải trả giá lớn.


      người Đơn Triết Hạo bắn ra luồng khí nguy hiểm và lạnh lẽo, nắm chặt quả đấm đập xuống.


      Bà nội nhìn mà kinh hồn bạt vía, vội vàng : "Hạo, được vô lễ, đó là cháu của bạn của bà nội bên nước Mĩ, khi còn bé các cháu cũng gặp mặt, con bé là Vương Thiến Như."


      "Đại Tinh Tinh." ( ý là vượn lớn, a gọi hay )Ánh mắt Đơn Triết Hạo quét nhìn , Vương Thiến Như , ký ức của vẫn còn nhớ chuyện này hại mất thể diện, khi đó thường dùng vũ lực uy hiếp , quả xứng với tên bà đàn ông.


      Vương Thiến Như ghét nhất người khác gọi mình là Đại Tinh Tinh, tức giận trợn trừng mắt nhìn Đơn Triết Hạo "Đáng chết, cậu gọi tôi là cái gì, có gan gọi lại lần, tôi đánh cậu răng rơi đầy đất."


      Đơn Triết Hạo có tinh lực để chơi cùng động vật trong vườn thú, thân hình cao lớn nghiêng người qua bên cạnh , cũng thèm nhìn Vương Thiến Như cái "Bà nội, cháu lên lầu trước."


      "Hạo, Thiến Nhi vất vả mới trở về nước, ngày mai cháu hãy nghỉ ngày, thay bà nội đưa con bé ra ngoài chơi chút." Bà nội biết Đơn Triết Hạo bao giờ chủ động dẫn Vương Thiến Như ra ngoài, cho nên bà cũng chỉ có thể chủ động cầu.


      " được." Đơn Triết Hạo cần suy nghĩ liền cự tuyệt, muốn dẫn Đại Tinh Tinh quang quác ra ngoài.


      " được, đây là mệnh lệnh, cháu chỉ có thể nghe theo."


      Đơn Triết Hạo nhìn bà nội, gì nữa, xoay người định lên phòng.


      "Này. . . . . ." Vương Thiến Như thấy Đơn Triết Hạo coi thường mình, tâm tình cực kỳ khó chịu, ở đằng sau lưng gào thét, nhưng tiếc rằng giống như mắt ngơ tai điếc nghe thấy, tiếp tục lên lầu.


      cầm lấy hành lý của mình, nhìn bà nội cười cười, sau đó liền đuổi theo Đơn Triết Hạo.


      Khi còn bé cảm thấy Đơn Triết Hạo khó gần, lớn lên tính khí của Đơn Triết Hạo lại càng khó gần nghiêm trọng. Cư nhiên cái gì càng khó nắm lấy, nó lại càng thú vị "Này, cậu có lễ phép, tôi gọi cậu cũng thèm nghe."


      Đơn Triết Hạo đột nhiên dừng lại khiến Vương Thiến Như có chuẩn bị thiếu chút nữa đâm đầu vào lưng , may mắn là dừng lại ngay.


      cái gì cũng thèm để ý, tiến lên mấy bước, chỉ vào Đơn Triết Hạo phẫn nộ quát: "Đơn Triết Hạo, tại sao tính khí của cậu lại hư hỏng như vậy, cậu biết đột nhiên dừng lại, tôi ngã xuống à."


      Thời gian giống như ngừng lại, Đơn Triết Hạo nhìn Vương Thiến Như mắng chửi, nhưng giống như nhìn thấy Giản Nhụy Ái, trước kia cũng chống nạnh chỉ trích mình.


      hoảng hốt ôm Vương Thiến Như vào trong ngực "Tiểu Nhụy, Tiểu Nhụy. . . . . ."


      Vương Thiến Như đột nhiên bị Đơn Triết Hạo ôm lấy, làm cho có chút ngây ngốc, nghe thấy trong miệng gọi Tiểu Nhụy, mới kịp phản ứng, hung hăng đẩy Đơn Triết Hạo ra " bị thần kinh sao, tôi phải Tiểu Nhụy, tôi là Vương Thiến Như."


      Đơn Triết Hạo cũng biết tại sao mình lại nhìn Vương Thiến Như thành Giản Nhụy Ái, khỏi lắc đầu cái, lời nào tiếp tục .


      ai trả lời, làm cho Vương Thiến Như có chút quen, trong đầu tìm kiếm Tiểu Nhụy, ấy là ai? Nhưng chắc chắn đó là người phụ nữ quan trọng với Đơn Triết Hạo.


      nghĩ đến người đàn ông tính tình quái dị, cũng có thể thích phụ nữ, lần này trở về nước, có uổng phí, chắc chắn có nhiều chuyện rất thú vị xảy ra.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 158: Căn phòng kia phải ai cũng có thể vào

      tinh mắt liếc thấy cửa phòng rất đặc biệt, rất có hứng thú đối với căn phòng này, dù sao biệt thự cũng có nhiều phòng như vậy, bà nội cũng ngại ngủ ở phòng chứ?


      Vừa định mở cửa phòng, cảm thấy có sức gió đẩy ngã ngồi mặt đất.


      Vương Thiến Như chưa từng bị người nào ngược đãi như thế, ngồi mặt đất, tức giận ngẩng đầu nhìn người đầu sỏ gây nên tai họa cho mình, lại nhìn thấy Đơn Triết Hạo.


      là bát tự (*)của hợp, giơ chân quyét cái, ngờ Đơn Triết Hạo lại dễ dàng tránh được, quả sỉ nhục lớn đối với .


      (*) bát tự: tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là cách xem số mệnh của Trung quốc. Người ta cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của con người


      cam lòng tung quyền đánh ra, Đơn Triết Hạo nghiêng người tránh thoát, bàn tay bắt lấy cổ tay của , vòng ngược tay ra sau lưng, dùng sức ép chút, liền đem Vương Thiến Như đè xuống.


      Khóe miệng Đơn Triết Hạo nhếch lên vẻ khinh thường, bàn tay dùng thêm sức áp xuống.


      Vương Thiến Như bị động tác chút thương hoa tiếc ngọc của chọc cho oa oa kêu to, " là đau! Mau buông tôi ra, khốn kiếp, nếu để tôi bắt được nhược điểm của , nhất định chết."


      "Vậy phải xem trước chết như thế nào hãy ?" Đơn Triết Hạo khách khí dùng sức ép xuống, cả người Vương Thiến Như liền quỳ xuống đất.


      ra chỉ dùng lực bằng phần ba so với bình thường, nếu như dùng hết toàn lực, cánh tay của Vương Thiến Như sớm bị phế bỏ rồi.


      "Đơn Triết Hạo, nhanh chút buông tay tôi ra, tay muốn gãy rồi. . . . . ."


      Nghe tiếng kêu thảm thiết của Vương Thiến Như, bà nội và dì Ngọc ở dưới lầu vội vàng chạy lên.


      Bà nội nhìn thấy thế, run rẩy "Hạo, con làm gì đấy? Mau buông tay."


      Vẻ mặt Đơn Triết Hạo chút thay đổi nhìn bà nội, buông tay, cũng quản Vương Thiến Như có thể bị ngã xuống hay .


      Dì Ngọc vội vàng đến đỡ Vương Thiến Như, nghĩ thầm này, vừa mới tới liền chọc Đơn Triết Hạo vui như vậy, bất quá nhìn chung Đơn Triết Hạo cũng chỉ có vẻ mặt thoải mái.


      Vương Thiến Như lắc lắc cánh tay bị đâu đến tê dại, chịu yếu thế nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạo.


      lạnh lẽo ra lệnh: "Căn phòng kia phải kẻ nào cũng có thể tùy tiện vào.". Xoay người bước nhanh rời cho mọi người có cơ hội chuyện,.


      Vương Thiến Như nhìn thấy vô lễ như thế, cả bụng tràn đầy lửa giận, sắp bộc phát "Đơn Triết Hạo, là tên khốn kiếp!"


      Bà nội cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy quan hệ của bọn họ như thế, tươi cười "Thiến Nhi, đừng giận, để dì Ngọc dẫn con đến phòng khác, bà bảo dì Ngọc giúp cháu quét dọn tốt."


      "Đúng vậy, Vương tiểu thư, cháu và dì Ngọc cùng qua !" Dì Ngọc cầm lấy hành lý, nhìn Vương Thiến Như lễ phép .


      Bọn họ như vậy rồi, Vương Thiến Như cũng dám gì nữa? Chỉ là trong lòng tràn đầy tò mò đối với gian phòng đó, rốt cuộc là bên trong có chứa thứ gì, mà có thể làm cho Đơn Triết Hạo có thái độ kịch liệt như thế? Ánh mắt tò mò dáo dác vòng, nhất định phải vào xem chút.


      "Được, vậy cám ơn dì Ngọc."


      Vương Thiến Như vui vẻ ôm bà nội, hôn cái lên mặt bà nội "Đợi chút gặp lại! Bà nội." khiến bà nội cười ha ha.


      *****


      Giản Nhụy Ái đưa Giản Tử Hạo đến khu vui chơi, nhìn thấy Giản Tử Hạo vui vẻ chơi đùa bậc thang trơn bóng, cũng cảm thấy vui vẻ.


      Ngồi ở ghế, hạnh phúc nhìn Giản Tử Hạo, ra chỉ cần nhìn con trai của mình vui vẻ, cũng rất vui vẻ, có lẽ đây chính là tâm trạng của người làm mẹ.


      Bỗng nhiên bên chân có quả bóng lăn đến bên cạnh Giản Nhụy Ái. tò mò khom người xuống nhặt quả cầu lên, liền nhìn thấy mập mạp, tóc tết hai bím tóc đuôi sam, vô cùng đáng .


      "Dì, dì có thể trả lại quả bóng cho cháu ?" ngước khuôn mặt trắng nõn, giọng vô tội.


      bé đẹp, hơn nữa gương mặt và đôi mắt lại cực kỳ giống Quyền Hàn, Giản Nhụy Ái nhìn mà khẽ ngẩn người, cầm quả bóng ngồi xổm xuống, vuốt tóc của bé " bé, cháu đáng ! Tại sao lại chạy ra ngoài chơi mình? Mẹ cháu đâu?"


      chớp chớp đôi mắt, đưa mắt nhìn Giản Nhụy Ái, lâu mới hé miệng : "Dì, dì là em của ba."


      Giản Nhụy Ái bị vẻ mặt đáng của bé chọc cười, vuốt ve mái tóc của bé "Em của ba, bé, tại sao cháu lại như vậy?"


      "Bởi vì nhà cháu có giữ ảnh của dì, hơn nữa còn có căn phòng của dì, cha mẹ thể động vào." nghiêm túc trả lời.


      "Người bạn , à? cho dì biết cha mẹ cháu tên là gì?" Giản Nhụy Ái rất thích vô cùng khéo léo lanh lợi này.


      muốn chuyện, lại bị Giản Tử Hạo cắt đứt "Mẹ, mẹ. . . . . ."


      Cậu kỳ quái nhìn , hình như bằng tuổi với cậu, vô tội chỉ vào : "Mẹ, bé là ai vậy?"


      "Hạo Hạo, bé là bạn mẹ mới quen, , cháu tên là gì?"


      "Cháu tên là. . . . . ." còn chưa xong, liền có giọng dịu dàng truyền tới "Tư Tư. . . . . ."


      vui vẻ xoay người, chạy về hướng khác "Mẹ. . . . . ."


      Giản Nhụy Ái nhìn theo hướng của bé, người phụ nữ cầm món đồ chơi trẻ em đứng ở trước cửa quán KFC, quần áo sáng màu, thân thể có chút mập mạp, làn váy mặc lại như tôn thêm vẻ thướt tha thùy mị, mang theo khí chất thanh thuần.


      Giản Nhụy Ái có chút giật mình, người phụ nữ kia biết.


      Trác Đan Tinh nhìn thấy Giản Nhụy Ái lại tưởng rằng mình nằm mơ, ánh mắt đẹp tràn đầy vẻ thể tin được cùng kinh ngạc.


      Giản Nhụy Ái có chết, còn sống, Trác Đan Tinh kích động , trong hốc mắt tràn đầy nước mắt.


      thể tin được tới, thời điểm đến, tất cả hơi thở của Giản Nhụy Ái, đều có thể nhìn thấy ràng như thế, nước mắt cũng khống chế được chảy xuống "Nhụy Ái . . . . . ."


      nhào qua ôm lấy Giản Nhụy Ái, oa oa khóc lớn, kích động cũng ra lời, chỉ có thể khóc lớn.


      Giản Nhụy Ái muốn đẩy ra, muốn làm bộ như quen biết, muốn với ấy mình phải là Giản Nhụy Ái, nhưng phát mình làm được, làm được.


      Nước mắt tràn ra hốc mắt, lẳng lặng ôm lấy Trác Đan Tinh. khí trở nên có chút lúng túng, tràn ngập bên cạnh bọn họ.


      Hai người phụ nữ ở giữa biển người mênh mông ôm nhau khóc, đứng bên cạnh là hai đứa trẻ , ánh mắt vô tội nhìn bọn họ.


      Trác Đan Tinh buông Giản Nhụy Ái ra, chất vấn " cho tớ biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cậu phải là. . . . . ."


      Giản Nhụy Ái lau nước mắt của mình, kéo Trác Đan Tinh ngồi xuống bên cạnh "Đan Tinh, tớ có cách nào khác, khi đó tớ có cách nào đối mặt với Đơn Triết Hạo, nhưng tớ biết Đơn Triết Hạo bỏ qua cho tớ, cho nên tớ chỉ có thể. . . . . ."


      Đợi xong mọi chuyện xảy ra, Trác Đan Tinh cũng hiểu, ra thế giới lại có chuyện ly kỳ như thế, bất quá ngay cả bọn họ mà Giản Nhụy Ái cũng giấu giếm, làm hại rơi nhiều nước mắt như vậy.


      Món nợ này nhất định phải cùng Giản Nhụy Ái tính toán cho ràng.


      "Giản Nhụy Ái, cậu làm chuyện lớn như thế, ít nhất cũng phải bàn bạc với bọn mình tốt, biết chúng tớ lo lắng cho cậu sao?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :