1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 149: Tham gia buổi biểu diễn của Đơn Triết Hạo

      Cụ Duệ Tường muốn ép buộc nhưng là Đơn Triết Hạo rất thông minh, lại nhạy cảm, tin rằng khi nghe được giọng quen thuộc trong điện thoại, chờ cậu ta phản ứng kịp, cậu ta nhất định nghi ngờ, nhưng nếu lúc đó Giản Nhụy Ái vẫn chưa chuẩn bị xong mà gặp phải Đơn Triết Hạo sợ là lộ ra sơ hở.

      ra có thể lựa chọn để cho Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái ở cùng nhau, nhưng tại lại nghĩ như vậy.

      Nếu như chân của có bị ngã đứt, hào phóng chúc phúc cho bọn họ, nhưng có gì cả, nhạc cũng có, chỉ có Giản Nhụy Ái cùng Hạo Hạo, thể có bọn họ, nếu giống như kẻ trắng tay.

      chỉ có thể lựa chọn phản bội Đơn Triết Hạo, phản bội tình cảm em nhiều năm của bọn họ!

      "Được, em cố gắng, tin tưởng em." ra những lời này nhưng trong lòng Giản Nhụy Ái cũng chắc chắn, bất quá muốn nghĩ nhiều như vậy, thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, bước tính bước vậy.

      Giản Nhụy Ái làm xong mọi việc, liền đỡ Cụ Duệ Tường lên giường, bỗng nhiên, thân thể của rơi vào trong lồng ngực Cụ Duệ Tường.

      Cả người cứng ngắc, vẻ mặt lúng túng muốn tránh khỏi lồng ngực Cụ Duệ Tường "Duệ Tường. . . . . ."

      Cụ Duệ Tường biết chính mình thất lễ, nhưng có thể ôm trong ngực như vậy, muốn buông tay, lại càng cam lòng buông ra "Tiểu Nhụy, chỉ mấy phút thôi, có thể ?"

      Giọng gần như cầu xin, khiến Giản Nhụy Ái thể cự tuyệt, chỉ có thể yên lặng ngửi được mùi xà phòng nhàn nhạt người . người Cụ Duệ Tường có mùi hương hoa nhàn nhạt giống như Đơn Triết Hạo.

      Lồng ngực Cụ Duệ Tường làm chô cảm thấy rất yên bình, giống như là được trai ôm.

      Mấy phút sau, khe khẽ đẩy lồng ngực Cụ Duệ Tường ra: "Duệ Tường, ngủ "

      Giản Nhụy Ái sửa sang lại ga giường cho xong, thay đắp kín chăn, vừa định ra cửa, liền bị nắm chặt tay lại.

      kỳ quái nhìn Cụ Duệ Tường, cảm thấy Cụ Duệ Tường có chút quái dị "Làm sao vậy?"

      "Tiểu Nhụy, em có thể hát cho nghe , ngủ được!"

      đôi mắt khẩn cầu, khiến Giản Nhụy Ái thể cự tuyệt được, chỉ có thể chấp nhận mang cái ghế ngồi ở bên giường, bình thường Cụ Duệ Tường rất lạnh lùng ,nhưng khi ở bên cạnh lại giống như đứa trẻ con, làm cho có chút nghĩ ra.

      Giai điệu nhu hòa tuyệt đẹp từ trong miệng Giản Nhụy Ái bay ra, mang theo cảm giác mát mẻ.

      Đêm khuya yên tĩnh, giọng hát của Giản Nhụy Ái vẫn êm ái như cũ, Cụ Duệ Tường từ từ vào giấc ngủ, đôi môi vẫn còn mỉm cười, nếu như thời gian có thể dừng lại ở thời khắc này, cho dù phải trả bất cứ giá nào, đều nguyện ý.

      Giản Nhụy Ái thấy Cụ Duệ Tường ngủ, đắp kín chăn, mới an tâm rời , coi như là vợ chồng, nhưng Cụ Duệ Tường biết trong lòng Giản Nhụy Ái vẫn quên được Đơn Triết Hạo, cho nên sau khi kết hôn bọn họ vẫn ở riêng .

      Về điểm này, Giản Nhụy Ái vô cùng cảm ơn Cụ Duệ Tường, có ép buộc !

      Hôm sau, hội trường buổi biểu diễn đặc biệt lớn có thể chứa được hơn triệu người, cũng đông ngịt người, ánh đèn lấp lánh, nhạc sôi động vang lên.

      Cụ Duệ Tường được vệ sĩ đẩy xe lăn, ôm Giản Tử Hạo, vào trong hội trường biểu diễn. Cậu bé chưa từng được nhìn qua hội trường lớn như vậy, ánh mắt kinh ngạc đến ngây người nhìn bốn phía "Ba, nhiều người!"

      "Tương lai con lớn lên, trở thành minh tinh, càng có nhiều người hơn, ba chuẩn bị cho con hội trường còn hoành tráng hơn" Cụ Duệ Tường xoa đầu Giản Tử Hạo, ý bảo vệ sĩ đẩy qua.

      Có thể mọi người nhìn thấy Cụ Duệ Tường tàn tật, cũng có thể là mọi người cảm thấy bọn họ đặc biệt, làm hấp dẫn ánh mắt của mấy phóng viên trong hội trường "Hai người là người hâm mộ Đơn Triết Hạo sao?"

      Cụ Duệ Tường ngờ tới phóng viên hỏi mình, sắc mặt lạnh lùng, trong lòng lạnh lẽo muốn chào hỏi người khác, làm cho người ta khiếp sợ, bàn tay cầm mic của phóng viên run rẩychưa kịp hỏi tiếp cái gì bị vVệ sĩ sau lưng Cụ Duệ Tường đuổi .

      "Tiên sinh, trả lời câu thôi cũng được!"

      "Ném ra ngoài. . . . . ." Cụ Duệ Tường khách khí ra lệnh, cảm thấy chán ghét "Đợi chút. . . . . . Tra tên tòa soạn báo, san bằng tòa soạn báo đó."

      "Dạ!"


      Chân người phóng viên mềm nhũn liền quỳ xuống, gương mặt tái nhợt, ra người ngồi xe lăn trước mặt có địa vị rất lớn, lần này xã hội lại thêm nhiều người thất nghiệp rồi.

      Mọi người xung quanh cũng biết địa vị của Cụ Duệ Tường phải là kẻ đầu đường xó chợ, cũng dám mạo phạm, rối rít nhường đường.

      "Ba, ba tuấn!"Giản Tử Hạo biết Cụ Duệ Tường xuất , nhất định dẫn tới vây xem, có thể là ba của cậu quá xuất sắc, cậu vui vẻ vòng chắc cổ của Cụ Duệ Tường.

      Viện trưởng cho bọn họ vé vào cửa là vé VIP, vệ sĩ đẩy bọn họ tới khu vực ghế VIP.

      Giản Tử Hạo nhìn ánh sáng lóe lên sân khấy, khí phách như vậy, ánh sáng bắn ra bốn phía, làm cho cậu thích vô cùng "Ba, tương lai con cũng muốn có sân khấu như vậy, có thể chứ?"

      Cụ Duệ Tường tự tay dạy cậu chơi Violin, ở nước Mĩ Giản Tử Hạo tham gia nhiều cuộc tranh tài đàn violin dành cho thiếu nhi, từng được mời tham gia cuộc thi của toàn nước Mĩ? đấu trường quốc tế giành được chức vô địch.

      " có cơ hội." Cho tới bây giờ Cụ Duệ Tường đều tin tưởng tài năng của Giản Tử Hạo, dù sao thằng bé cũng là học trò của .

      Y Thiếu Thiên ra sân khấu, kinh ngạc nhìn thấy Cụ Duệ Tường ôm đứa bé ngồi dưới sân khấu, khi nhìn thấy Cụ Duệ Tường ngồi xe lăn, miệng há lớn giống như có thể nhét vừa mười quả trứng gà.

      xoay người chạy vào phòng hóa trang, nhìn thấy Đơn Triết Hạo trang điểm, kích động khiến lời được mạch lạc "Tổng giám đốc, tôi. . . . . . Tôi nhìn thấy Cụ Duệ Tường, ta ngồi xe lăn, đúng, ta ôm đứa bé, ở ngay vị trí dưới sân khấu."

      Đơn Triết Hạo nghiêng đầu nhìn Y Thiếu Thiên, nhiều năm thấy lão bằng hữu (người bạn già), cư nhiên lại có thể đến xem biểu diễn, có chút thụ sủng nhược kinh "Y Thiếu Thiên, mời cậu ấy đến đây ."

      "Được!" Y Thiếu Thiên cũng rất lâu nhìn thấy Cụ Duệ Tường, từ sau khi Giản Nhụy Ái rời , cũng biến mất theo, nghĩ tới hôm nay lại có thể nhìn thấy trong hoàn cảnh này.

      , trong lòng cũng kích động.

      "Duệ Tường. . . . . ." Y Thiếu Thiên nhìn thấy Cụ Duệ Tường kích động gọi.

      Mọi người nhìn thấy trợ lý của Đơn Triết Hạo, mắt khỏi sáng lên, ra trong lòng bọn cảm thấy trợ lý của Đơn Triết Hạo cũng rất đẹp trai, ra là đẹp trai ngồi xe lăn cũng biết Đơn Triết Hạo, trách được ta xuất lại có dáng vẻ như vậy.

      mặt Cụ Duệ Tường có bất kỳ biến hóa gì, cũng đoán khi mình xuất , Đơn Triết Hạo chắc chắn bảo Y Thiếu Thiên mời mình đến phía sau hậu trường "Thiếu Thiên, Hạo cho cậu gọi tôi đến!"

      "Mấy năm thấy, vẫn thông minh như vậy." Y Thiếu Thiên thắc mắc nhìn Cụ Duệ Tường ngồi xe lăn và đứa bé người "Đây là?"


      "Giản Tử Hạo, con trai của tớ, Hạo Hạo chào chú." Cụ Duệ Tường .


      Giản Tử Hạo khéo léo hiểu chuyện, nhìn thấy ba lạnh lùng muốn giao tiếp cùng với người khác, nhưng lại có thể cười với người đàn ông trước mặt, chứng tỏ quan hệ của bọn họ phải bình thường, hơn nữa người người đàn ông kia trông cũng đáng ghét "Cháu chào chú!"


      Y Thiếu Thiên nhìn đứa đáng , lại lễ phép như vậy, mặt liền mỉm cười " là ngoan ! Duệ Tường, khi nào cậu có con lớn như thế này?"


      " vào trước rồi , nếu Hạo lại tức giận"


      "A, đúng đúng………." Y Thiếu Thiên bừng tỉnh hiểu ra, huống chi tại thể chọc giận Đơn Triết Hạo, tính khí của trở nên kém vô cùng

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 150: Đơn Triết Hạo biểu diễn cùng Giản Tử Hạo

      cũng muốn là người ăn con cua thứ nhất (làm liều mà được lợi), bị Đơn Triết Hạo cắt thành tám khúc, đẩy xe lăn của Cụ Duệ Tường vào cửa, mặc dù trong lòng tràn đầy thắc mắc cũng muốn hỏi Cụ Duệ Tường, nhưng thể làm trễ nãi thời gian, hơn nữa Đơn Triết Hạo giúp hỏi.

      Bọn họ liền biến mất trước ánh mắt ghen tỵ của mọi người

      "Duệ Tường……." Đơn Triết Hạo nhìn thấy Cụ Duệ Tường, bỏ qua thợ trang điểm ở bên cạnh, đến trước mặt Cụ Duệ Tường, khi nhìn thấy bộ dạng của Cụ Duệ Tường, mặt thoáng qua kinh ngạc, khi nhìn đứa bé người cậu ta, khuôn mặt liền xuất vẻ nghi ngờ.

      "Chào chú!" Giản Tử Hạo sùng bái Đơn Triết Hạo, cậu hâm mộ có thể mở cuộc biểu diễn lớn như thế.

      Đơn Triết Hạo trợn mắt dữ tợn nhìn Giản Tử Hạo, lại nhìn Cụ Duệ Tường, chờ đợi Cụ Duệ Tường giải thích.

      "Thằng bé là con trai tớ, tên là Giản Tử Hạo, mà chân tớ là do cứu con trai bị ngã xuống núi, nên chân tay bị ngã đứt, giải thích xong." Cụ Duệ Tường giải thích nửa, nửa kia .

      Đơn Triết Hạo biết chính lén đem bạn của cậu ta , từng tìm người sắp chết để sắp đặt mọi việc, cho ấy chỉnh dung, để cho ấy học tập từng cử chỉ của Giản Nhụy Ái, mới có thể làm cho Đơn Triết Hạo tin rằng người xảy ra tai nạn xe cộ chính là Giản Nhụy Ái.

      Có thể cậu ấy nằm mơ nghĩ tới chuyện biến thành như vậy!

      Đơn Triết Hạo nhạy cảm đối với ba chữ Giản Tử Hạo, khẽ nhíu mày "Tại sao thằng bé lại theo họ cậu?"

      "Hạo Hạo cùng họ với mẹ” Cụ Duệ Tường hạ thấp mắt nhìn Giản Tử Hạo, trong mắt lóe lên tia sáng, cũng hiểu được ý nghĩ trong đầu thằng bé: "Hạo, có thể để cho Hạo Hạo lên biểu diễn chung với cậu , Hạo Hạo kéo violin cũng tệ."

      Giản Tử Hạo ngờ Cụ Duệ Tường đưa ra loại cầu này, trong mắt vui mừng, khát vọng nhìn Đơn Triết Hạo.

      Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm Giản Tử Hạo, trong lòng đầy nghi ngờ. Dù sao cũng mấy năm thấy Cụ Duệ Tường, bây giờ cậu ta mở miệng cầu, cũng có lý do cự tuyệt: "Được!"

      "Cám ơn….." Ánh mắt Cụ Duệ Tường ra hiệu cho vệ sĩ, họ liền đem đàn Violin chuẩn bị sẵn lấy ra đưa tới trước mặt mọi người "Hạo Hạo, con có thể được lên sân khấu, phải cố gắng lên!"

      "Ba, con có thể lên sân khấu lớn đó biểu diễn Violin, con có thể ?" Hai mắt Giản Tử Hạo mở to khao khát: " tốt quá, nếu mẹ cũng tới là tốt."

      ", ba quay video cho mẹ xem nên Hạo Hạo phải cố gắng lên!"

      "Ba, Hạo Hạo để cho ba và mẹ phải thất vọng!" Giản Tử Hạo kiêu ngạo , trời sinh cậu thích biểu diễn, cho nên có thể đứng biểu diễn ở sân khấu lớn, cậu vui đến quên cả trời đất, ôm lấy Cụ Duệ Tường hôn cái.

      Đơn Triết Hạo lẳng lặng nhìn bọn họ, lại làm nhớ tới đứa bé trong bụng Giản Nhụy Ái, nếu như bọn họ gặp chuyện may, có lẽ đứa bé của bọn họ cũng lớn như vậy, cũng làm nũng với như thế! Vẻ mặt lộ ra ưu thương nhàn nhạt, cần gì nghĩ đến những chuyện vui kia chứ.

      "Hạo Hạo, cám ơn với chú!" Cụ Duệ Tường cắt đứt suy nghĩ của Đơn Triết Hạo.

      Giản Tử Hạo ngước mắt nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạo, trong lòng cậu tràn đầy sùng bái đối với Đơn Triết Hạo, gương mặt cũng có chút ửng hồng "Cám ơn, chú……"

      Giọng , nhưng mà lại khiến cho Đơn Triết Hạo buồn cười, cũng biết tại sao lại ghét Giản Tử Hạo, có lẽ trong lúc vô hình coi nó như con trai của mình " cần khách sáo"

      Nụ cười của Đơn Triết Hạo khiến Cụ Duệ Tường và Y Thiếu Thiên kinh ngạc, nhưng Cụ Duệ Tường rất nhanh phản ứng kịp "Này mau chuẩn bị chút, tớ muốn nhìn hai người biểu diễn."

      "Ba, con cố gắng! Chú, xin chỉ giáo nhiều hơn!" Giản Tử Hạo thành thục khiến ba đấng mày râu bật cười.

      Đơn Triết Hạo rất lâu cười, xem ra rất có duyên với Giản Tử Hạo, tự tay ôm Giản Tử Hạo lên "Chúng ta cùng làm quen liên kết tình cảm trước khi cùng biểu diễn nào "

      Y Thiếu Thiên lâu mới nhìn thấy tâm tình Đơn Triết Hạo tốt như vậy, nhìn Cụ Duệ Tường : "Vậy chúng ta ra ngoài để cho bọn họ chuẩn bị cẩn thận"

      "Ừm!" Cụ Duệ Tường nhìn hai người quen, lại thảo luận tựa như cùng vô cùng quen thuộc, Giản Tử Hạo từ thích giao thiếp với người khác, nhưng lần đầu tiên gặp mặt Đơn Triết Hạo,lại có thể thân thiết như vậy, chẳng lẽ cái này…….

      cũng muốn quá tuyệt tình, để cho Giản Tử Hạo trấn an Đơn Triết Hạo, đối với cậu ta như vậy cũng công bằng.

      "Hạo Hạo, phải nhớ lời chú , được làm hỏng buổi biểu diễn của chú, biết ?" Bình thường Cụ Duệ Tường thích chuyện, nhưng đối với Giản Nhụy Ái và Giản Tử Hạo, lại nhiều vô cùng giống như ông già tám mươi tuổi.

      Giản Tử Hạo dù sao cũng là đứa bé, có thể đứng ở sân khấu lớn biểu diễn liền sướng đến phát điên rồi "Biết, biết……"

      Cậu nhìn Đơn Triết Hạo cười, Giản Tử Hạo rất thích Đơn Triết Hạo, có lẽ đó là cảm giác sùng bái!

      Đơn Triết Hạo nhìn Giản Tử Hạo cầm Violin, gương mặt mập mạp, mạnh mẽ đáng đó để cho nhớ tới Giản Nhụy Ái, chỉ cần khi nghiêm túc làm việc, cũng bĩu môi.

      Khuôn mặt tuấn lạnh lùng mỉm cười tự giễu, khiến Giản Tử Hạo cảm thấy kỳ quái "Chú, chú làm sao vậy?"

      "Hạo Hạo, cho chú biết tên mẹ cháu là gì?" Đơn Triết Hạo cũng biết tại sao mình muốn hỏi nhưng trong lòng khát vọng có thể nghe được cái tên quen thuộc kia từ trong miệng Giản Tử Hạo.

      luôn cảm thấy Giản Nhụy Ái vẫn còn sống ở thế giới này, hơn nữa còn ở tại nơi nào đó lẳng lặng nhìn , chỉ là còn giận , cho nên muốn gặp .

      thường an ủi mình như vậy, có lẽ như thế khiến lòng bớt đau đớn hơn!

      Ánh mắt Giản Tử Hạo mê man nhưng vẫn trả lời: "Mẹ cháu tên là Giản Đơn!"

      Cậu biết mình láo nhưng là ba mẹ dặn dò, nếu có người hỏi tên mẹ là gì phải là Giản Đơn, cậu biết vì sao? Nhưng là lời cha mẹ sai, cậu chỉ cần làm theo là tốt rồi.

      ‘Giản Đơn’, trong lòng Đơn Triết Hạo chùng xuống, ánh mắt ảm đạm, tại sao có thể nghĩ đây là đứa bé của Giản Nhụy Ái? Tại sao có thể nghĩ là đứa bé của mình "Cháu chuẩn bị cho tốt , buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi”

      xoay người rời để Giản Tử Hạo đứng im mờ mịt!

      Đơn Triết Hạo đứng ở bên cửa sổ sát đất, hai ngón tay kẹp xì gà, từng hút thuốc, thế nhưng sau đó lại thích hút thuốc, nó giúp quên phiền não.

      Mỗi lần biểu diễn cũng đều lẳng lặng suy nghĩ hồi, chờ đến khi tâm trạng bình tĩnh mới có thể lên sân khấu.

      Vòng khói cuồn cuộn tản ra , trước mắt hóa thành từng vòng tròn, lông mày nhíu chặt, con ngươi thâm thúy lóe lên suy nghĩ.

      Căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên giọng non nớt "Chú, mẹ cháu hút thuốc có hại cho sức khỏe, hút ít chút mới tốt"

      Bỗng nhiên, bàn tay kẹp xì gà của Đơn Triết Hạo run rẩy hạ xuống, những lời này Giản Nhụy Ái cũng từng qua với , nghiêng đầu nhìn Giản Tử Hạo, giống như nhìn là thấy Giản Nhụy Ái.

      biết vì sao? Mỗi lần nhìn Giản Tử Hạo nghĩ đến Giản Nhụy Ái, xem ra nhớ nhung của đối với Giản Nhụy Ái ngày càng sâu "Tốt lắm, chú ném thuốc lá , chúng ta lên sân khấu biểu diễn thôi."

      "Vâng ạ!" Giản Tử Hạo nghiêm túc nhìn vứt thuốc lá, mới gật đầu cái.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 151: Tài nấu ăn của mẹ

      Giản Nhụy Ái ở nhà đứng ngồi yên, rất khuya rồi mà vẫn thấy Cụ Duệ Tường và Giản Tử Hạo trở về, rất sợ Đơn Triết Hạo phát ra Giản Tử Hạo chính là con trai của mình, nếu cướp con của làm thế nào?

      mặc áo ngủ xuống lầu, nhìn thấy Dì Vương vẫn còn bận rộn thu dọn nhà cửa "Dì Vương, thời tiết lạnh như vậy, cần dọn dẹp, ngày mai hãy làm tiếp! dì nhanh nghỉ ."

      " chủ, tại sao còn chưa ngủ? Là chờ cậu chủ và thiếu gia sao? Thân thể rất yếu mau lên nghỉ ngơi trước, tô chờ cậu chủ và thiếu gia là được rồi." Dì Vương nhìn quần áo mỏng manh người Giản Nhụy Ái, vội vàng đem áo khoác ghế sa lon khoác lên người .

      biết vì sao thời tiết tối nay lại có vẻ lạnh lẽo? Cũng thể để bị cảm nha!

      "Cám ơn dì Vương! Cháu sao, cháu đợi bọn họ là được rồi, dì ngủ !"

      Dì Vương nhìn Giản Nhụy Ái, cũng chỉ có thể nhượng bộ " chủ, cần chờ quá lâu, cậu chủ và thiếu gia về tự mình ngủ ."

      "Vâng"

      Giản Nhụy Ái nằm ghế sa lon, bất tri bất giác ngủ thiếp .

      "Chú, cám ơn chú cho cháu cơ hội được biểu diễn, chú có thể ký tên cho cháu được ? Mẹ cháu rất thích chú."Giản Tử Hạo hỏi .

      Cụ Duệ Tường khẽ run, nghĩ tới Giản Tử Hạo cầu như thế, mẹ của cậu thích Đơn Triết Hạo, Giản Tử Hạo làm sao lại biết?

      Chẳng lẽ Giản Nhụy Ái vẫn thầm nhớ Đơn Triết Hạo! Lòng khẽ đau đớn, nhưng à lập tức che giấu, thể để Đơn Triết Hạo nhìn ra kẽ hở, đem bọn họ tặng cho Đơn Triết Hạo.

      Đơn Triết Hạo liếc mắt nhìn Cụ Duệ Tường, đây là con trai của Cụ Duệ Tường, thể cự tuyệt, bất quá hiếu kỳ đối với người mẹ ở trong miệng Giản Tử Hạo lại càng tăng thêm.

      "Ừ, được!"Đơn Triết Hạo cầm bút ký tên mình "Tặng cháu." Vui vẻ xoa đầu Giản Tử Hạo, đứa bé này có duyên với .

      "Hạo, hôm nào đến nhà tớ chơi chút, để cho bà xã tớ nấu ăn cho cậu, bà xã tớ nấu ăn rất ngon."

      Những lời này sai, trước kia Giản Nhụy Ái còn chưa biết nấu ăn, nhưng mà trong khoảng thời gian năm năm này, vì chăm sóc cho Cụ Duệ Tường và Giản Tử Hạo, học nấu ăn, đây cũng là chuyện mà Đơn Triết Hạo biết.

      Giản Tử Hạo chỉ là đứa bé có tâm cơ gì, cười tươi hưởng ứng: "Đúng vậy! Mẹ nấu đồ ăn rất ngon, canh cá chua cay là ngon nhất."

      Trong lòng Đơn Triết Hạo run rẩy, canh cá chua cay cũng là chuyện khó quên đối với , trước kia lúc và Giản Nhụy Ái cùng nhau ăn cơm, ăn được cay, còn bị Giản Nhụy Ái cười, mấy năm trôi qua, nhưng nó vẫn còn in sâu trong ký ức của .

      "Chú. . . . . ."Giản Tử Hạo kéo vạt áo cái.

      Đơn Triết Hạo lấy lại tinh thần, mím môi cười: " có chuyện gì!"

      Khi Cụ Duệ Tường và Giản Tử Hạo trở về, vừa vào cửa nhìn thấy Giản Nhụy Ái nằm ghế sa lon ngủ quên.

      Cụ Duệ Tường xót xa nhìn Giản Nhụy Ái, mỗi lần bọn họ về nhà muộn, Giản Nhụy Ái theo thói quen nằm ghế sa lon chờ bọn họ, có lúc chờ lâu quá mà ngủ quên mất, trời lạnh như thế, nằm ở ghế sa lon dễ bị cảm.

      Vừa định ôm Giản Nhụy Ái vào phòng nghỉ ngơi.

      Liền nghe thấy dì Vương vào phòng, nhìn thấy Cụ Duệ Tường và Giản Tử Hạo: "Cậu chủ, thiếu gia, hai người về."

      Giọng lớn, nhưng đủ khiến Giản Nhụy Ái tỉnh lại, khẽ mở mắt ra, lười biếng : "Hai người về."

      "Mẹ tuyệt." Giản Tử Hạo vẫn còn hưng phấn, cậu và Đơn Triết Hạo liên hiệp trình diễn 5 bài nhạc khiến cho cậu thoả thích, hơn nữa càng thêm thích Đơn Triết Hạo "Mẹ, mẹ nhất định là đoán được? Ba để cho thần tượng mà mẹ sùng bái, chính là chú Đơn Triết Hạo cùng con biểu diễn năm ca khúc, ở sân khấu lớn, có rất nhiều người vỗ tay ủng hộ cho com."

      Đứa bé chính là đứa bé, trong lòng giấu được chuyện vui.

      "Cái gì? Con gặp Đơn Triết Hạo, ta gì?" Giản Nhụy Ái vội vàng nắm bày tay của Giản Tử Hạo, Giản Tử Hạo là sinh mạng của , thể để cho Đơn Triết Hạo biết, nếu với tính cách của nhất định cướp lấy Giản Tử Hạo của .

      Giản Nhụy Ái kích động hù dọa Giản Tử Hạo, ánh mắt cậu ngạc nhiên nhìn mẹ chằm chằm.

      Cụ Duệ Tường ngăn Giản Nhụy Ái kích động lại "Tiểu Nhụy, có chuyện gì, tất cả vẫn theo kế hoạch, cần phải sợ, cậu ta chưa biết chuyện gì"

      "Làm sao có thể biết? ấy thông minh, nếu để cho ấy biết Hạo Hạo, ấy điều tra. . . . . ." Giản Nhụy Ái hoảng hốt, buột miệng che đậy. Đúng vậy! Gặp phải Đơn Triết Hạo thông minh và có thế lực rất mạnh, hơn nữa bản thân Giản Nhụy Ái cũng chưa có đủ tự tin, nhất định hoảng sợ mà tụt lại.

      "Tiểu Nhụy. . . . . ." Cụ Duệ Tường dùng ánh mắt nhắc nhở Giản Nhụy Ái, Giản Tử Hạo vẫn còn ở bên cạnh bọn họ.

      Bọn họ đều gạt Giản Tử Hạo, cho nên ở trong lòng Giản Tử Hạo, cha mẹ của cậu chính là Cụ Duệ Tường và Giản Nhụy Ái.

      "Hạo Hạo, đồng ý với mẹ, về sau được đến quá gần Đơn Triết Hạo, biết ?" Giản Nhụy Ái yên lòng, coi như có gì, nhưng sợ ngộ nhỡ chỉ sợ vạn nhất.

      Cho dù và Đơn Triết Hạo thể nào ở cùng nhau, cũng đem Giản Tử Hạo cho .

      "Tại sao? Chú ấy là bạn của ba mà." Giản Tử Hạo hiểu nhìn Giản Nhụy Ái, trước kia, mẹ nhìn ảnh Đơn Triết Hạo tờ áp phích mà khóc thút thít, hôm nay lại muốn cầu xin cậu được tiếp xúc với Đơn Triết Hạo, là kỳ quái rồi.

      Cậu và mẹ đều thích chung minh tinh ca hát, mẹ nên vui vẻ hơn mới đúng?

      "Dù sao đến quá gần là được, sao con lại nhiều chuyện như vậy?" Giản Nhụy Ái có lẽ là do quá gấp gáp, hoặc là sợ Giản Tử Hạo bị Đơn Triết Hạo cướp , thanh cũng có chút quá khích.

      Giản Tử Hạo bị Giản Nhụy Ái lớn tiếng, hoảng sợ, nước mắt tràn quanh hốc mắt, uất ức chạy tới ôm lấy Cụ Duệ Tường, để ý tới Giản Nhụy Ái. Bắt đầu oa oa khóc lớn!

      cũng nhận ra bản thân mình quá kích động, biết vì sao, chỉ cần gặp phải Đơn Triết Hạo, có cách nào để bình tĩnh, trong lòng đều là mâu thuẫn cùng rối rắm "Hạo Hạo, mẹ xin lỗi!"

      Giản Nhụy Ái hít sâu hơi, ép nước mắt muốn tràn ra phải chảy ngược vào trong.

      "Ô ô. . . . . ."Giản Tử Hạo nằm ở người Cụ Duệ Tường oa oa khóc lớn "Mẹ là trứng xấu, vô duyên vô cớ quát Hạo Hạo, mẹ thương Hạo Hạo nữa."

      " xin lỗi, Hạo Hạo, mẹ sai rồi!"Giản Nhụy Ái rưng rưng xin lỗi.

      Cụ Duệ Tường biết Giản Nhụy Ái suy nghĩ điều gì? Lo sợ của có thể hiểu, nhưng lớn tiếng ồn ào với Giản Tử Hạo đúng "Hạo Hạo, ngoan, con là nam tử hán phải ? Nếu như mẹ làm chuyện sai, xin lỗi, có phải con cũng nên tha thứ cho mẹ hay ?"

      Giản Tử Hạo nhìn Cụ Duệ Tường, lại nhìn Giản Nhụy Ái nhìn cậu, nhào vào trong ngực Giản Nhụy Ái, bàn tay bé ở mặt Giản Nhụy Ái lau lung tung "Mẹ, đừng khóc, đều là Hạo Hạo đúng, nếu như mẹ cho Hạo Hạo gặp chú Đơn Triết Hạo, Hạo Hạo đồng ý với mẹ, mẹ đừng khóc."

      Giản Nhụy Ái ôm Giản Tử Hạo vào trong ngực, nước mắt rơi lã chã, biết Giản Tử Hạo khéo hiểu lòng người, đau lòng cho như vậy, làm cho vô cùng cảm động "Cám ơn Hạo Hạo!"

      Cụ Duệ Tường nhìn hai mẹ con khóc thút thít, thề cho bọn họ cuộc sống vô cùng tốt, so với Đơn Triết Hạo có thể cho bọn họ còn tốt hơn gấp trăm lần.

      cho bọn họ hạnh phúc, coi như có Đơn Triết Hạo .

      Dì Vương mang Giản Tử Hạo khóc lên lầu.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 152: phải là giản nhụy ái

      Cụ Duệ Tường nhìn hai mẹ con khóc thút thít, thề cho bọn họ cuộc sống vô cùng tốt, so với Đơn Triết Hạo có thể cho bọn họ còn tốt hơn gấp trăm lần.

      cho bọn họ hạnh phúc, coi như có Đơn Triết Hạo .

      Dì Vương mang Giản Tử Hạo khóc lên lầu.

      "Duệ Tường, tại sao lại muốn đưa Hạo Hạo đến xem Đơn Triết Hạo biểu diễn. biết Đơn Triết Hạo thông minh như vậy. ấy sớm muộn cũng điều tra ra mẹ con em. Đến lúc đó ấy nhất định bỏ qua." Giản Nhụy Ái hiểu rất tính bá đạo độc nhất vô nhị của Đơn Triết Hạo.

      ấy làm sao có thể bỏ qua cho .

      Cụ Duệ Tường nhìn Giản Nhụy Ái kích động, vẫn còn trẻ con và đơn thuần như vậy, mỉm cười "Tiểu Nhụy, nếu như Hạo biết hai người, em có lựa chọn cùng với Hạo hay ?"

      Giản Nhụy Ái cứng ngắc, nhìn chằm chằm Cụ Duệ Tường. Nhìn nụ cười mặt , biết vì sao cảm thấy rất khó chịu " , Duệ Tường, chúng ta là vợ chồng, em theo người đàn ông khác."

      "Đó phải là tốt, đồ ngốc." Cụ Duệ Tường kéo tay Giản Nhụy Ái, da mềm mại trơn nhẵn, làm cho lòng buông lỏng rất nhiều: "Vậy chúng ta tách ra cũng sợ Hạo, cho dù cậu ấy nhìn thấy như thế nào, em cũng phải là Giản Nhụy Ái, em là Giản Đơn."

      "Đúng vậy, em phải là Giản Nhụy Ái, em là Giản Đơn, cho nên em sợ hãi." Giản Nhụy Ái giống như an ủi chính bản thân mình, lại giống như an ủi Cụ Duệ Tường.

      Cụ Duệ Tường cười với Giản Nhụy Ái, ở trước mặt , còn là người lạnh lùng khiến người khác phải cách xa ngàn dặm nữa. Ngược lại là người dịu dàng thỉnh thoảng có chút trẻ con.

      "Tiểu Nhụy, thời tiết ngày mai rất tốt, chúng ta chơi được ?."

      Giản Nhụy Ái chần chờ, muốn cự tuyệt lời mời của Cụ Duệ Tường, muốn ra khỏi cửa. Có lẽ là do có dũng khí ra ngoài vì sợ có thể gặp phải Đơn Triết Hạo, núp ở trong nhà là an toàn nhất.

      Cụ Duệ Tường thấy Giản Nhụy Ái có phản ứng "Tiểu Nhụy, chúng ta cũng nên nghỉ phép , biết là em muốn ra khỏi cửa, em sợ gặp phải Đơn Triết Hạo. Nhưng chơi dễ gặp được cậu ấy, hơn nữa Hạo Hạo cũng lâu được chơi, chẳng lẽ vì em buồn bực mà cho thằng bé sao?"

      Bị trúng tim đen, Giản Tử Hạo chính là trung tâm thần kinh của Giản Nhụy Ái, lúc nào dùng với Giản Nhụy Ái cũng đều có tác dụng.

      Giản Nhụy Ái nghĩ tới mình trốn tránh Đơn Triết Hạo, nhưng Giản Tử Hạo lại thích chơi. Luôn luôn cấm đoán thằng bé làm nó quá ngột ngạt. Hơn nữa đứa bé nên ra ngoài va chạm với xã hội, vì mình cũng phải vì Giản Tử Hạo mà suy nghĩ chút.

      Vì Giản Tử Hạo cho nên cũng dao động, nhìn Cụ Duệ Tường "Được rồi, em đồng ý còn được sao?"

      Cụ Duệ Tường vui vẻ ôm lấy Giản Nhụy Ái "Cám ơn em, Tiểu Nhụy!"

      Mặc kệ bao nhiêu năm, khi và Cụ Duệ Tường tiếp xúc thân mật, vẫn luôn có cảm giác quái dị, khe khẽ đẩy Cụ Duệ Tường ra, lúng túng tìm cớ : "Duệ Tường. Cái đó. . . . . . Cái đó trời quá lạnh. Ngủ thôi."

      Mặc dù có chút cảm giác mất mát nhưng Cụ Duệ Tường cũng lấy lại tinh thần rất nhanh, chỉ cần ở bên cạnh là tốt rồi "Ừ, Ngủ."

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Đơn Triết Hạo cầm trong tay cốc cà phê thơm nồng, cúi đầu nhìn cảnh xe cộ đông nghịt dưới lầu.

      Những người liều mạng chen lấn lên xe buýt, những người vội vã chạy đường để kiếm sống, có lẽ Đơn Triết Hạo vĩnh viễn cũng thể cảm nhận đươc những thứ kia. Nhưng bọn họ cũng có cách nào để cảm nhận được tư vị cao cao tại thượng của Đơn Triết Hạo.

      Y Thiếu Thiện gõ cửa mấy cái, đẩy cửa vào: "Tổng giám đốc, chuyện điều tra ràng, đây là bà xã của Cụ Duệ Tường."

      Người thông minh chính là người thông minh, vĩnh viễn nhanh hơn so với người khác. khắc khi nhìn thấy Giản Tử Hạo, liền có cảm giác rất khó diễn tả nên phái người điều tra.

      Cụ Duệ Tường là người lạnh lùng, có thể làm cho cậu ta bỏ qua tất cả phụ nữ, kia nhất định là người quan trọng nhất trong lòng cậu ta.

      Hơn nữa quan hệ của Giản Nhụy Ái và Cụ Duệ Tường cũng phải là bình thường. Khi đó có cảm giác Cụ Duệ Tường có tình cảm với Giản Nhụy Ái, nhưng Cụ Duệ Tường là bạn của cho nên muốn trở mặt mà thôi.

      thu hồi tâm tình của mình, ngồi xuống ghế, đặt cốc cà phê sang bên cạnh, cầm lấy tấm hình trong tập tài liệu lên nhưng khi nhìn thấy tấm hình đó sắc mặt thiên biến vạn hóa, giống như tro tàn lại bùng cháy.

      Từ khiếp sợ chuyển thành vui mừng, rồi lại chuyển thành đau lòng. . . . . .

      Dung mạo như vậy, nụ cười như vậy, động tác như vậy, chính là người phụ nữ mà ngày nhớ đêm mong, có chết, còn sống.

      Trong lòng sôi trào, kích động muốn chạy đến bên cạnh Giản Nhụy Ái, đoạt trở về bên mình.

      "Tổng giám đốc. . . . . ." Y Thiếu Thiên nhìn thấy Đơn Triết Hạo kích động, câu kế tiếp liền trở nên khó khăn, cũng muốn làm tổn thương Đơn Triết Hạo " ra người trong hình phải là Giản tiểu thư."

      "Có ý gì." Tròng mắt Đơn Triết Hạo lộ vẻ vui, người trong hình ràng chính là người phụ nữ mà thương, mặc dù qua năm năm rồi, nhưng chỉ thoáng cười chút cũng vẫn in sâu vào trong lòng .

      Y Thiếu Thiên nuốt ngụm nước bọt " ra ấy chỉ là người có dung mạo giống như Giản tiểu thư mà thôi. Nhưng là ấy tên là Giản Đơn, trước kia đều sống ở Mĩ, gần đây mới trở về nước."

      "Giản Đơn, Giản Đơn. . . . . ." Đơn Triết Hạo yên lặng nhớ tới, thể nào, người trong hình ràng chính là Giản Nhụy Ái.

      "Cụ Duệ Tường quen biết Giản Đơn ở nước Mỹ, khi đó Giản tiểu thư vẫn còn sống, cho nên người trong hình phải Giản tiểu thư, hơn nữa. . . . . ."

      "Cậu có thể xong trong lần luôn . Lề mề. . . . . ."Ánh mắt của Đơn Triết Hạo cũng có thể giết người, nhìn ra nhẫn.

      "Hơn nữa bọn họ thực kết hôn, ở Mĩ làm giấy chứng nhân." Y Thiếu Thiên chuyện cũng dám nhìn ánh mắt như muốn giết người của Đơn Triết Hạo.

      " ấy kết hôn." Ánh mắt Đơn Triết Hạo ảm đạm, biết Giản Nhụy Ái hận mình, nhưng nhất định kết hôn cùng người khác. Ánh mắt nhìn lại tấm hình, có chút lừa mình dối người : " ra ấy chỉ có mấy phần giống mà thôi, ấy phải Tiểu Nhụy, có phải ?"

      Y Thiếu Thiên nhìn biểu đó của Đơn Triết Hạo, nhất thời muốn khóc. Trước kia Đơn Triết Hạo là người thủ đoạn nham hiểm, làm việc quyết đoán, tại lâm vào trong vòng xoáy tình biến thành người hoàn toàn khác so với mình trước kia.

      Y Thiếu Thiên cũng hi vọng người phụ nữ trong hình là Giản Nhụy Ái, như vậy ít nhất Đơn Triết Hạo cũng phải sống cuộc sống có mục đích như vậy, giống như qua ngày lại tính ngày.

      "Nhà Cụ Duệ Tường ở đâu?" Đơn Triết Hạo tỉnh táo lại rất nhiều, mới mở miệng hỏi. Mặc kệ Giản Đơn có phải là Giản Nhụy Ái hay đều muốn nhìn tận mắt chút. Nếu chết cũng cam lòng. Còn nếu ấy là Giản Nhụy Ái, vậy người bị tai nạn chếT lúc trước là ai?.

      "Cả nhà bọn họ làng Hồ Mật du lịch rồi."

      "Hủy bỏ tất cả lịch trình, tôi muốn làng Hồ Mật chuyến." Đơn Triết Hạo xong cầm áo khoác tây trang mặc vào, ra cửa.

      Y Thiếu Thiên thở dài cái, Đơn Triết Hạo gặp phải chuyện có liên quan đến Giản Nhụy Ái, liền giống với Đơn Triết Hạo nữa.

      Lúc trước cũng nhìn thấy thi thể của Giản Nhụy Ái, người trong hình còn có thể là Giản Nhụy Ái sao?. Làm sao có thể, có lẽ chỉ là giống nhau mà thôi, thế giới có chuyện ly kì cải tử hoàn sinh như vậy. Mấu chốt chính mắt nhìn thấy Giản Nhụy Ái nhập quan.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 153: Vô tình gặp gỡ

      Làng du lịch Hồ Mật, nơi du lịch rất tuyệt.
      Giản Nhụy Ái đẩy xe lăn của Cụ Duệ Tường theo Giản Tử Hạo, gian thảo nguyên Mông Cổ xanh non mơn mởn, làm cho tâm tình người ta thoải mái.

      Giản Tử Hạo chỉ vào bên trong nhà bạt Mông Cổ "Mẹ, chúng ta sang bên kia xem !". Cậu bé hưng phấn hoan hô vui vẻ vì lớn lên ở nước Mĩ, rất ít khi được nhìn thấy thảo nguyên xinh đẹp, quả làm cho người ta vui vẻ.

      "Được, chỉ cần Hạo Hạo vui thích là tốt rồi." Cụ Duệ Tường ôm Giản Tử Hạo ngồi lên đùi mình "Tiểu Nhụy, đẩy nhanh lên chút."

      "Đúng vậy, mẹ, đẩy nhanh lên chút." Giản Tử Hạo lớn tiếng .

      Giản Nhụy Ái cảm thấy bọn họ bắt nạt mình, tươi cười miệng nhất quyết tha : "Hai cha con liên hiệp bắt nạt mẹ nha!"

      "Ba và con thương mẹ còn kịp nữa, nào dám bắt nạt mẹ ? Nhưng mẹ quá béo rồi nên cần phải giảm cân, nếu cẩn thận ba thương mẹ nữa." Giản Tử Hạo đạo lý ràng.

      "Hạo Hạo, sao con có thể bắt nạt mẹ như vậy? Nhưng cũng đúng. Tiểu Nhụy, em nên giảm cân thôi."

      "Hai người. . . . . . Hai người đừng nên quá mức!" Giản Nhụy Ái vỗ đầu hai người, đây chỉ là trừng phạt nho đối với bọn họ, ai bảo bọn họ dám bắt nạt .

      làm sao có thể quá béo rồi hả ? Chỉ là từ lúc sinh Hạo Hạo vẫn chưa lấy lại được vóc dáng, có chút hơi mập mà thôi.

      Người phụ nữ mặc quần áo Mông Cổ đứng bên cạnh nhà bạt, nhìn thấy Giản Nhụy Ái cùng Cụ Duệ Tường liền lễ phép: "Mỹ nữ trai đẹp, mời mọi người vào nhà bạt của chúng tôi tham gia vũ hội náo nhiệt."

      cầm khăn ha-đa (dệt bằng tơ lụa của người Tạng và số người Mông Cổ ở Trung Quốc, dùng để tặng nhau khi gặp mặt, tỏ ý kính trọng và chúc mừng, cũng dùng trong các buổi lễ tế thần) quàng lên người bọn họ.

      Giản Nhụy Ái lần đầu tiên được tham gia nghi lễ như vậy nên hơi đỏ mặt, hai người đàn ông bên cạnh lại coi chuyện đó bình thường như cơm bữa, chỉ gật đầu cái rồi theo .

      Bên trong nhà bạt rất đông người, tiếng nhạc, tiếng trống từng trận vang lên náo nhiệt, khí vui vẻ ngất trời.

      Bọn họ vào nhà, mặc dù Cụ Duệ Tường phải ngồi xe lăn nhưng vẫn nổi bật và thu hút chú ý của mọi người.

      Người phụ nữ nhiệt tình khoản đãi, lấy ra những xiên thịt dê, thịt bò nổi tiếng của Mông Cổ. . . . . .

      "Hi vọng mọi người có thể thích. . . . . ."

      "Cám ơn. . . . . ." Giản Nhụy Ái mỉm cười nhận lấy thức ăn, ngửi mùi thịt thơm nồng, nước miếng của chảy ra như suối. Vẻ ngoài có thể thay đổi, nhưng tính tình tham ăn vẫn tồn tại như cũ.

      "Mỹ nữ, khách khí, ở Mông Cổ chúng tôi cần nhiều lễ nghĩa như vậy, cứ thả lỏng vui vẻ chơi !"

      " cần gọi tôi là mỹ nữ, tôi gọi là Tiểu Nhụy, đây là chồng tôi Duệ Tường, con trai của tôi Hạo Hạo." Giản Nhụy Ái thấy người phụ nữ nhiệt tình, cũng vui vẻ đáp lại.

      Cụ Duệ Tường gì, thâm tình nhìn Giản Nhụy Ái đơn thuần đối đãi với mỗi người.

      Giản Nhụy Ái biết Cụ Duệ Tường thích khí náo nhiệt, cũng thích chào hỏi người khác, chỉ có thể giúp bọn họ chuẩn bị xiên thịt dê và xiên thịt bò.

      Giản Tử Hạo thích ăn thịt dê, Cụ Duệ Tường thích ăn thịt bò, hơn nữa thích ăn thịt có cho thêm hạt tiêu, cho nên Giản Nhụy Ái tỉ mỉ giúp bọn họ bỏ tiêu thịt .

      Chuẩn bị đồ xong, mới đem cho hai đại lão gia trước mặt "Nhanh ăn !"

      "Cám ơn mẹ!" Giản Tử Hạo cầm thịt ăn ngấu nghiến, xem ra cậu rất thích ăn thịt dê: "Mẹ, loại thịt này mới mẻ, ăn ngon đấy!"

      Giản Nhụy Ái nhìn Giản Tử Hạo miệng đầy dầu mỡ, cầm tờ giấy lau miệng cho cậu bé: "Được rồi, ăn ngon cũng nên ăn chậm chút, cẩn thận bị sặc."

      "Ba, ba cũng mau ăn chút gì !"

      có Giản Tử Hạo nhắc nhở, Giản Nhụy Ái cũng biết Cụ Duệ Tường có vấn đề gì, cũng có nhúc nhích "Làm sao vậy?"

      " phải vậy." Ánh mắt Cụ Duệ Tường nhìn thẳng phía trước, gương mặt lạnh lẽo cau mày.

      Giản Nhụy Ái kỳ quái nghiêng đầu, ‘ xì ’ nhịn được bật cười, đối diện là người phụ nữ nhìn Cụ Duệ Tường, trách được Cụ Duệ Tường muốn ăn, nếu là chỉ nghĩ đến thôi cũng muốn buồn nôn rồi.


      Cụ Duệ Tường nhức đầu nhìn người phụ nữ đó, nghiêng đầu trừng mắt với Giản Nhụy Ái " cho cười!"

      "Ha ha. . . . . ." Cụ Duệ Tường , còn chưa cảm thấy gì, xong, Giản Nhụy Ái lại chút kiêng kỵ cười ra tiếng "A! làm gì thế, sao lại ăn thịt của em."


      "Xem em còn dám cười ." Trong miệng Cụ Duệ Tường nhai, trong lòng vô cùng ngọt, ngờ cho dù thích ăn thịt dê, mùi vị cũng có thể trở nên ngon như vậy.


      Thức ăn phải hướng về phía người ăn, như thế mới có mùi vị.

      "Ba, mẹ, con nhắc nhở hai người, nơi này là bên ngoài, hai người nên tế nhị chút." Giọng ghét bỏ của Giản Tử Hạo cắt đứt cuộc tranh cãi ầm ĩ của Giản Nhụy Ái và Cụ Duệ Tường.

      khí ấm áp như thế, đột nhiên xuất vị khách mời mà đến.

      "Tiểu thư Tiểu Nhụy, chúng ta ra ngoài khiêu vũ " Người đàn ông chủ nhà nhiệt tình muốn mời.

      "A!" Giản Nhụy Ái khiếp sợ, vẻ mặt cứng ngắc, thân thể cứng đờ, làm sao để khiêu vũ đây " cần, tôi biết khiêu vũ ."

      " có chuyện gì, Duệ Tường tiên sinh, các người cũng cùng chứ?"

      Người phụ nữ chủ nhà muốn đụng vào xe lăn của Cụ Duệ Tường nhưng nhanh chóng quẹo qua bên, khiến người phụ nữ ngã bổ nhào.

      Hiển nhiên, người phụ nữ biết Cụ Duệ Tường có hành động như thế, nên có chút ngẫn người vẻ mặt lúng túng.

      Giản Nhụy Ái mở to mắt dắt Giản Tử Hạo ở bên cạnh cười trộm, lúng túng " phải mọi người muốn khiêu vũ sao, chúng ta thôi!"

      "Ồ! Tốt, vậy bọn họ. . . . . ." Người phữn nghiêng đầu nhìn Cụ Duệ Tường và Giản Tử Hạo.

      " có chuyện gì, cần phải quản xem bọn họ làm gì." Giản Nhụy Ái nghiêng đầu hướng về phía hai người bọn họ nháy mắt.

      biết vì sao? Giản Tử Hạo là do mang thai mười tháng, nhưng lại có tình cảm đối với Cụ Duệ Tường vẫn tốt hơn.

      "Ba, ba dáng vẻ đó của mẹ có phải rất xấu xí ?"

      Đứng cách đó xa, Giản Nhụy Ái nghe được rất những lời này, trừng mắt nhìn chằm chằm Giản Tử Hạo, giống như cậu nhất định phải chết.

      Nhưng uy hiếp của Giản Nhụy Ái vĩnh viễn cũng khiến Giản Tử Hạo sợ hãi.

      Giản Nhụy Ái bị người đàn ông chủ nhà nắm tay, bắt đầu khiêu vũ theo nhạc rộn ràng.

      Khi bọn họ đắm chìm trong vũ điệu của mình. Cửa lại xuất thêm người mới, mặc áo khoác Ni Á màu đen bản số lượng có hạn, che đậy được khí chất hơi thở bá đạo tỏa ra từ người .

      Khí chất bẩm sinh, có ai có thể ngăn cản.

      Giản Nhụy Ái run rẩy, sắc mặt hơi chuyển trắng bệch, cảm giác giống như hơi sức toàn thân cũng bị rút cạn, giống như bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể té xỉu.

      Người bên cạnh đều dừng lại, nhìn khách quý đến.

      "Đó phải là Thiên vương châu Á Đơn Triết Hạo sao?"

      "Đúng, hình như chính là ấy."

      xuất , vẫn dáng vẻ giống như cũ có thể chấn động xung quanh, dù sao cũng là minh tinh, là nhân vật của công chúng.

      Dù bị mọi người vây ở bên trong nhưng Đơn Triết Hạo cũng có thể liếc nhìn thấy Giản Nhụy Ái, có lẽ ở trong mắt của cũng chỉ có , cho nên mới có thể dễ dàng tìm được như vậy.

      Gương mặt giống nhau, ánh mắt giống nhau, hơi thở cũng cùng dạng. . . . . . Là sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :