1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 144: Gặp lại sau năm năm
      Năm năm sau


      Sáng sớm, vốn là từ trước đến nay chưa từng thấy tuyết rơi nhưng bây giờ trắng xóa, bông tuyết bồng bềnh từ rơi xuống.


      Bên tường của nhi viện có dán áp phích, mà poster chính là hình ảnh người đàn ông tuấn tiêu sái, toàn thân toát ra hơi thở bá vương, ánh mắt mang theo nỗi đau thương nhàn nhạt.


      Người này chính là Đơn Triết Hạo!


      Ngắn ngủn trong vòng ba năm, trở thành thiên vương trong giới nghệ thuật ở khu vực châu Á!


      "Mẹ…….." Giản Tử Hạo đưa tay kéo vạt áo của Giản Nhụy Ái.


      Giản Nhụy Ái lấy lại tinh thần, mắt ngân ngấn nước mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông poster. năm năm gặp, biết sống như thế nào?


      Năm năm trước có cách nào đối mặt với Đơn Triết Hạo, đối mặt với người nhà họ Đơn, cho nên chọn cách rời xa Đơn Triết Hạo.


      "Mẹ, chú ấy là ai? Tại sao mẹ nhìn thấy chú ấy lại rơi nước mắt?"


      Giản Nhụy Ái bị Giản Tử Hạo hỏi liên tiếp, thể cho Giản Tử Hạo biết người đàn ông đẹp trai trong tờ áp phích trước mặt chính là ba của bé, với tính cách của Đơn Triết Hạo chắc chắn cướp mất Giản Tử Hạo cho nên tuyệt đối thể .


      hoảng hoảng hốt ôm lấy Giản Tử Hạo, thân thể nho tràn đầy năng lượng của cậu bé khiến Giản Nhụy Ái tỉnh táo lại "Chú ấy là…….Chú ấy là minh tinh mà mẹ thích"


      "Minh tinh? Mẹ sùng bái chú ấy, nhưng con cảm thấy chú ấy đẹp trai bằng ba, ba là người đẹp nhất, con thấy mẹ cần thích người poster, thích ba !"


      Giản Nhụy Ái nhéo mũi Giản Tử Hạo "Tốt lắm, con xảo quyệt"


      Giản Tử Hạo là do sinh ở Mĩ, khi đó Cụ Duệ Tường giúp rời khỏi Đơn Triết Hạo, bọn họ ở nước Mĩ cũng được hơn bốn năm, mới trở về nước lâu!


      Ra nước ngoài chủ yếu là muốn tránh khỏi Đơn Triết Hạo.


      Trong khoảng thời gian này nghĩ thông suốt, khi đó lún quá sâu vào trong rừng rậm, nếu và Đơn Triết Hạo cũng đến nông nỗi như thế này, giữa bọn họ còn khả năng.


      cúi đầu nhìn Giản Tử Hạo kéo áo mình "Chúng ta vào thôi! Viện trưởng đợi chúng ta."


      Hôm nay, giống như mất hồn, có thể nhìn thấy hình của Đơn Triết Hạo ở khắp mọi nơi, gần đây khi nhìn thấy hình của , luôn bị mất hồn.


      Giản Tử Hạo bất đắc dĩ lắc đầu cái, kéo tay Giản Nhụy Ái, vào trong nhi viện.


      "Viện trưởng……." Giản Nhụy Ái ngắm nhìn bốn phía, hôm nay người trong nhi viện là nhiều, khiến có chút quen.


      Viện trưởng nhìn thấy Giản Nhụy Ái liền mỉm cười, dù sao bà cũng là người nhìn Giản Nhụy Ái lớn lên, cũng có rất nhiều tình cảm đối với .


      "Hạo Hạo, hôm nay lại muốn tới chơi với các bạn sao?"


      Giản Nhụy Ái nhìn Giản Tử Hạo, xoa đầu cậu bé, dặn dò: "Hạo Hạo, nhanh chào viện trưởng."


      "Chào viện trưởng!" Giản Tử Hạo khom người chào.


      " là ngoan, dáng dấp càng ngày càng đẹp trai" Viện trưởng ôm lấy Giản Tử Hạo, từ đáy lòng đều thích bé, dáng vẻ đẹp trai hơn nữa còn hiểu chuyện, hướng về phía Giản Nhụy Ái cười: "Hôm nay trong viện vô cùng náo nhiệt, thiên vương châu Á Đơn Triết Hạo muốn tới nhi viện để an ủi những đứa bé, nếu sai biệt lắm chắc cũng gần tới rồi"


      "Cái gì?" Giản Nhụy Ái kinh ngạc kêu lên, mới để ý là mình luống cuống " xin lỗi, viện trưởng!"


      "Con nhìn xem chút, có rất nhiều nữ sinh như vậy, đây đều là người hâm mộ của minh tinh đó, còn đến đây trước từ ngày hôm qua, những người này quả là hâm mộ đến mức quá điên cuồng, viện trưởng giống như chú ý đến thay đổi sắc mặt của Giản Nhụy Ái, vui mừng .


      Giản Nhụy Ái nhìn về đám người hâm mộ phía trước, thấy trong mắt bọn họ đều tràn đầy mơ ước, tuyệt đối cảm thấy mệt mỏi, chờ người mình thích nhất, dĩ nhiên ai cảm thấy mệt mỏi, có lẽ cũng coi như là loại hạnh phúc.


      "Đại hội trình diện, Triết Hạo đến rồi !"Người hâm mộ đồng loạt hô lên.


      ", mau nhìn giúp tôi chút kiểu tóc có bị rối ?"


      Những người hâm mộ đều vội vàng chỉnh đốn lại mình, tất cả mọi người đều muốn Đơn Triết Hạo nhìn thấy hình ảnh đẹp nhất của mình nhưng tất cả bọn họ đều biết, Đơn Triết Hạo lại chẳng để ý, ngay cả nhìn bọn họ cái cũng thèm


      Vừa nghe đến Đơn Triết Hạo tới, cả người Giản Nhụy Ái liền chấn động, sắc mặt tái nhợt.


      "Nhụy Ái, làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?"Viện trưởng nhìn Giản Nhụy Ái có chỗ đúng, thấy sắc mặt càng ngày càng khó coi.


      "Mẹ, mẹ thoải mái về trước ! mình con ở nhi viện có chuyện gì đâu" Giản Tử Hạo biết mẹ ngu ngốc của mình suy nghĩ gì?


      "Vậy con phải ngoan ngoãn, viện trưởng, con về trước, tối nay con trở lại, Hạo Hạo liền làm phiền người" Giản Nhụy Ái yên lòng nhìn con trai rồi quay qua mỉm cười với viện trưởng.


      Nhìn bóng lưng gấp gáp rời của Giản Nhụy Ái, viện trưởng cũng biết là xảy ra chuyện gì nhưng bà biết thoải mái là giả, Giản Nhụy Ái giống như trốn tránh cái gì đó.


      trốn tránh cái gì được? Có lẽ là do bà nghĩ hơi nhiều.


      Giản Tử Hạo nhìn bóng lưng rời của Giản Nhụy Ái, khuôn mặt nhắn thở dài sâu.


      "Đơn Triết Hạo đến rồi! Mọi người nhanh ra !"


      tiếng hô hào, trong lòng Giản Nhụy Ái bỗng run lên, nên làm cái gì? thể để cho Đơn Triết Hạo nhìn thấy mình, ánh mắt hồ nghi nhìn đám người tụ tập, chạy về phía ngoài cửa.


      Nếu theo đám người, đông đúc lại lộn xộn như thế, chắc chắn Đơn Triết Hạo thể phát ra .


      Ở trong đám người chật trội, Giản Nhụy Ái bị kẹp chặt đến muốn ngất xỉu, liều mạng muốn chen ra khỏi đám người, nhưng đủ sức.


      biết từ lúc nào bị đám người chen chúc đẩy đến bên cạnh xe, bốn phía vang lên ‘Đơn Triết Hạo, em !’


      Giản Nhụy Ái ngờ Đơn Triết Hạo lại có thể có khả năng làm người ta hâm mộ như vậy, cửa xe đột nhiên mở ra, đôi giày da màu đen xuất , sau đó cả toàn thân tây trang nghiêm chỉnh, kính mắt màu đậm, hơi thở lạnh thấu xương đứng ở ngoài xe, đôi tay chỉnh lại tây trang của mình.


      Động tác đơn giản như thế, lại có thể khiến người nhìn muốn ngất xỉu, mọi người xung quanh đều liều mạng reo hò.


      Thân thể Giản Nhụy Ái bỗng run lên, mùi vị quen thuộc giống như dây cung , gắt gao buộc chặt ở trong lòng , khiến cho có cách nào đối mặt được với Đơn Triết Hạo.


      Thời gian năm năm, Đơn Triết Hạo giống như gầy hơn trước, vội vàng cúi đầu, giấu mình ở trong góc khuất nhất, hi vọng ánh mắt của nhìn thấy mình.


      Sau đó, Đơn Triết Hạo được vệ sĩ bảo hộ vào nhi viện, đám người liền đuổi theo Đơn Triết Hạo vào.


      Giản Nhụy Ái cũng biết mình bị làm sao nữa? Trải qua sóng to gió lớn, cho là mình thoát ra được khỏi ám ảnh, nhưng khống chế được trái tim của mình, muốn đến gần Đơn Triết Hạo, vô sỉ muốn nhìn lâu hơn chút, cho dù chỉ cái cũng tốt.


      núp ở bên cây cột, ánh mắt cũng chớp nhìn chằm chằm vào bên trong.


      Đơn Triết Hạo ở sân khấu, chiếc nhẫn kim cương tay giống như phát sáng, thân thể cường tráng cộng thêm quần áo màu đen, trước sau như đều là phong cách của , toàn thân phát ra hơi thở lạnh lùng khiến người ta dám đến gần


      vẫn luôn xa xôi như vậy, thế nhưng mọi phương diện đều rực rỡ phát sáng, muốn che giấu cũng thể che giấu nổi hào quang của .


      "Hạo, có phải quên em, lấy người con khác làm vợ?"


      Giọng của người dẫn chương trình vang lên khiến Giản Nhụy Ái hoàn hồn "Bằng tiếng vỗ tay nhiệt liệt hãy hoan nghênh vị khách lớn hôm nay của chúng ta, chính là………."


      "Đơn Triết Hạo………" Toàn hội trường đồng thanh hét chói tai.


      "Đúng! Thiên vương châu Á của chúng ta, cũng chính là tổng giám đốc của tập đoàn Đan Thị, Đơn Triết Hạo tiên sinh…….."


      "Đơn Triết Hạo……… Đơn Triết Hạo……."


      ra vô cùng ghét những người ríu rít giống như chim sẻ ở bên dưới, ánh mắt tản ra tia lạnh lẽo "Được rồi!" Đơn Triết Hạo đưa tay ra, thanh phía dưới giống như bị khống chế, đồng loạt ngậm miệng lại.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 145: Hậu quả chọc giận đơn triết hạo

      Giản Nhụy Ái biết Đơn Triết Hạo muốn chuyện, giọng của vẫn như cũ có thể làm chấn động đến , tiết lộ hơi thở bá đạo độc tôn.

      "Đơn Triết Hạo tiên sinh, tại sao lại muốn đến nhi viện?" Người dẫn chương trình nhiệt tình hỏi.

      "Là bởi vì vợ tôi, ấy lớn lên ở nhi viện, ấy thích ở nhi viện, thích chơi với những đứa bé ở nhi viện, cho nên tôi mới đáp ứng lời mời"

      Mỗi câu của Đơn Triết Hạo giống như là ma pháp khắc vào trong lòng Giản Nhụy Ái, cảm động dựa vào cạnh tường, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống "Đơn Triết Hạo, em đáng giá để tốt với em như vậy?"

      Đôi mắt của người dẫn chương trình kinh ngạc, ngờ Đơn Triết Hạo luôn để ý đến các ký giả, lại trả lời vấn đề của , như có thêm dung khí, tiếp tục truy vấn hỏi: " ngờ bà xã của Đơn Triết Hạo tiên sinh qua đời lâu như vậy, cư nhiên vẫn quan tâm ấy như thế, là khiến người ta cảm động,"

      Đột nhiên, đôi mắt lạnh lẽo của Đơn Triết Hạo trở lên khát máu, ánh mắt thô bạo nhìn chằm chằm vào người dẫn chương trình, thanh lớn , lại mang theo lực rung động cực kỳ lớn " muốn kết thúc công việc của người dẫn chương trình?"

      Trong mắt , hủy bỏ người dẫn chương trình là việc hoàn toàn dễ dàng, cho dù muốn tính mạng của ta cũng dễ như trở bàn tay, đơn giản giống như là bóp chết con kiến.

      Sắc mặt người dẫn chương trình tái nhợt, thân thể run lên, cách Đơn Triết Hạo rất gần, chân thực có thể cảm nhận được mùi vị khát máu của , biết thế lực của Đơn Triết Hạo, cũng biết chuyện giữ lời, đừng là tập đoàn Đan Thị, chỉ mình Đơn Triết Hạo muốn giết , cũng tốn chút hơi sức nào.

      Người hâm mộ phía dưới thấy người dẫn chương trình chọc Đơn Triết Hạo mất hứng, bọn họ tức giận, bọn họ vất vả mới được gặp Đơn Triết Hạo ở bên ngoài, cũng thể để người dẫn chương trình làm tức giận mà rời .

      "Người dẫn chương trình, xuống đài, người dẫn chương trình, xuống đài…"

      " xin lỗi, Đơn Triết Hạo tiên sinh, tôi sai rồi, cầu xin tha thứ cho tôi!" Người dẫn chương trình hận thể cắn đứt đầu lưỡi mình, biết Đơn Triết Hạo thích người khác nhắc tới bà xã của , hôm nay coi như là dẫm lên địa lôi rồi.

      Nhưng biết chỉ câu hỏi, xác thực kết thúc công việc người dẫn chương trình của .

      Nhìn ánh mắt của Đơn Triết Hạo, những người vệ sĩ cũng hiểu được ý của , liền lên sân khấu kéo người dẫn chương trình ra ngoài.

      " xin lỗi, tôi phải cố ý, Đơn Triết Hạo tiên sinh, cầu xin tha thứ cho tôi………"

      Giản Nhụy Ái ngờ Đơn Triết Hạo lại càng ngày càng khát máu như vậy, người dẫn chương trình có sai, cho dù là lời mà thích nghe chăng nữa, cũng đến mức phải chết.

      nhìn thấy vệ sĩ kéo người về hướng mình, vội vàng chạy đến nấp sau góc tường

      Tâm trạng Đơn Triết Hạo vui, cho đến bây giờ vẫn thích người khác nhắc nhở rằng Giản Nhụy Ái rời khỏi mình, tay nắm chặt quả đấm, khắc chế bả vai run rẩy, xoay người xuống sân khấu muốn rời .

      Y Thiếu Thiên thở dài nhìn người dẫn chương trình, tại giới nghệ sĩ hỗn tạp lâu như vậy, sao lại biết cách nhìn người như thế? Đắc tội với Đơn Triết Hạo cũng coi như ta quá đáng thương.

      Ngay sau đó, gia tăng bước chân đuổi theo Đơn Triết Hạo!


      Người ái mộ thấy mình vất vả mới được nhìn thấy Đơn Triết Hạo, bây giờ lại muốn rời khỏi, người nào dám lên ngăn cản, nhưng trong lòng đều vô cùng hận người dẫn chương trình.

      Người dẫn chương trình phải bị đóng cửa giết!

      Giản Nhụy Ái tìm được nơi an toàn, hít hơi sâu, lại nhìn thấy Đơn Triết Hạo sải bước về phía mình, nếu như nhìn lầm, hình như nhìn thấy trong mắt Đơn Triết Hạo có nước mắt, nhịn khỏi lắc đầu cái, làm sao có thể?

      Đơn Triết Hạo sợ trời sợ đất, tại sao có thể có nước mắt? Nhất định là bị hoa mắt rồi.

      Nhìn thấy bọn họ muốn rời , Giản Nhụy Ái vội vàng núp ở bên cột, sợ hãi bị phát lại muốn được nhìn thêm cái, ngăn cản được trái tim muốn nhìn lén , nhìn Đơn Triết Hạo mặc tây trang màu đen bước vào xe hơi, sau lưng giống như có rất nhiều tang thương, làm cho đành lòng muốn nhìn tiếp.

      Mệt mỏi dựa vào bên cây cột, nước mắt chảy xuống đầy mặt. Năm năm gặp lại nhau, lại là trong loại tình cảnh này!

      Đơn Triết Hạo ngồi ở ghế sau, ánh mắt liếc nhìn cây cột, cảm giác giống như ở đó có bóng dáng quen thuộc, qua hồi lâu, khóe miệng mỉm cười thê lương, có lẽ ảo tưởng càng ngày càng nghiêm trọng rồi.

      Y Thiếu Thiên nghiêng đầu nhìn Đơn Triết Hạo, mấy năm qua tâm tình của Đơn Triết Hạo vô cùng kém, cụ thể là từ sau khi Giản Nhụy Ái mất, vùi đầu vào công việc, giống như là cỗ người máy.

      Trước kia đều Đơn Triết Hạo khát máu, tại đến cấp bậc ma thú, dưới công ty, ngay cả thường năm theo bên cạnh Đơn Triết Hạo, làm việc đều phải cẩn thận, chỉ sợ cẩn thận lại chọc giận Đơn Triết Hạo.

      "Tổng giám đốc, kế tiếp nơi nào?"

      "Về công ty!"

      Xe chậm chậm rời , Đơn Triết Hạo cảm thấy bên cạnh cây cột đó có hơi thở quen thuộc, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn, nhưng lại nhìn thấy thứ cần tìm, liền ảm đạm nhắm mắt lại.

      Y Thiếu Thiên biết Đơn Triết Hạo lại nhớ đến Giản Nhụy Ái, giúp được Đơn Triết Hạo, chỉ có thể thở dài.

      Nghiêng đầu nhìn con đường đông nghịt, Hải Thị Thận Lâu, , , , , ,

      Giản Nhụy Ái nhìn chiếc xe xa, mới bước ra khỏi cây cột, lau khô nước mắt mặt, đúng vậy, phải kiên cường, thể để cho con trai lo lắng.

      Vừa vào nhi viện, vẻ mặt người hâm mộ đều mất hứng, hô to : " là nhàm chán, đúng là MC đáng chết, nếu được nhìn Triết Hạo lâu thêm mấy lần"

      "Đúng vậy! hận thể lột da người MC, vô duyên vô cố đến vợ của Triết Hạo làm cái gì?"

      Những câu này đều là những lời phát ra từ đáy lòng của người hâm mộ , Giản Nhụy Ái lạnh run cả người.

      "Mẹ, ……"Giản Tử Hạo nhìn thấy Giản Nhụy Ái, vui mừng nhào vào trong ngực , khuôn mặt nhắn nghi ngờ: " Mẹ, làm sao mẹ trở lại rồi ?"

      Giản Nhụy Ái bị hỏi khó có thể mở miệng, nhìn đôi mắt hoài nghi của Giản Tử Hạo, ngắt mũi của cậu: "Mẹ nhớ con nên trở lại được sao?"

      "Mẹ, mẹ cũng quá buồn nôn !" Giản Tử Hạo hôn lên mặt Giản Nhụy Ái cái, vui vẻ ôm cổ .

      "Viện trưởng, hoạt động kết thúc rồi sao?"Giản Nhụy Ái thấy viện trưởng liền cười hỏi.

      Viện trưởng nhìn đám người tản , mới vừa rồi chỗ này vẫn còn náo nhiệt, tại từ từ an tĩnh lại, liền thở dài: "Tiết mục chủ yếu ở nhi viện là Đơn Triết Hạo nhưng ta bỏ , cho nên cũng còn ý nghĩa gì nữa"

      "Tại sao muốn vì Đơn Triết Hạo?" Lời của viện trưởng khiến Giản Nhụy Ái hiểu, nhi viện phát triển cùng Đơn Triết Hạo cũng có quan hệ !

      "Những năm gần đây, nhi viện có thể phát triển được, quan trọng nhất đều là do Đơn Triết Hạo ủng hộ, nếu như ta, những đứa bé của nhi viện sớm có nhà để về, cho nên Đơn Triết Hạo coi như là ân nhân của nhi viện.

      Giản Nhụy Ái run rẩy, ra sau khi , Đơn Triết Hạo đều chăm sóc nhi viện, rốt cuộc trong khoảng thời gian này mà làm bao nhiêu chuyện?

      Mấy nữ sinh nhìn thấy Giản Nhụy Ái liền rối rít vây lại, mọi người đều quét mắt nhìn Giản Nhụy Ái.Nhất thời, cảm thấy rợn cả tóc gáy, chỉ có thể lúng túng hướng họ cười cười.

      Bỗng nhiên, nữ sinh chỉ vào Giản Nhụy Ái "Mọi người nhìn ấy có phải rất giống vợ của Triết Hạo hay ?"

      "Đúng vậy! Rất giống!"

      "Đợi chút, tôi có hình, đem hình cầm lên đối chiếu liền biết "Có người đeo cuốn dải băng trắng viết tên Đơn Triết Hạo, bắt đầu lục tìm hình ở trong túi mình.

      Giản Nhụy Ái nhìn ấy tìm hình, trong lòng luống cuống, tại sao có thể như vậy? ấy có hình của mình chứ. được, thể để cho Đơn Triết Hạo biết vẫn còn sống.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 146: Ai nợ ai nhiều hơn

      Nên làm cái gì bây giờ? vội vàng, lòng bàn tay và trán ướt đẫm mồ hôi.

      nữ sinh lấy hình ra "Ở chỗ này!"

      Tiếng kêu khiến Giản Nhụy Ái chấn động, gương mặt tái nhợt rất nhiều, tự chủ vội vàng nắm chặt quả đấm, liều mạng khích lệ mình, phải tỉnh lại thể bị đánh ngã.

      Khi nhìn thấy tấm hình, cả trái tim liền thở phào nhõm. Tấm hình này là thời điểm đứng đường cái khóc lớn, lúc đó là khi biết nguyên nhân cái chết của cha mẹ mình, tóc tai bù xù, mặt dính đầy nước mắt, căn bản là nhìn thấy hình dáng.

      Khóe miệng Giản Nhụy Ái thoáng qua nụ cười khó phát xem ra nguy cấp qua "Tiểu thư, hiểu lầm rồi, tôi phải là vợ của Đơn Triết Hạo, tôi cũng có cái phúc đó"

      " đúng! Hình này rất giống , mọi người xem chút, " nữ sinh vẫn chưa từ bỏ ý định, đem hình đến trước mặt Giản Nhụy Ái, ý muốn mọi người so sánh.

      Mọi người nhìn hình và Giản Nhụy Ái, có vài ánh mắt nghi ngời, nhưng cũng có vài người gật đầu.

      Giản Nhụy Ái bị bọn họ nhìn mà rợn cả tóc gáy, nụ cười miệng cũng cứng ngắc "Tiểu thư, có thể đem hình đưa cho tôi , mọi người nhìn hình này chút, tóc tai bù xù, căn bản là nhìn thấy gương mặt, các người nhìn thế nào mà lại thành ra tôi? Hơn nữa người phụ nữ trong hình, phải là tôi,tôi là phụ nữ có con, tin, các người có thể hỏi Hạo Hạo"

      Coi như là thông minh, đem ánh mắt cầu cứu nhìn con trai năm tuổi của mình, tuy con trai mới năm tuổi, nhưng vô cùng thông minh.

      "Tiểu đệ đệ đáng ! Mới nhìn giống như búp bê vải." hâm mộ cười muốn véo má Giản Tử Hạo.

      Giản Tử Hạo vô tình gạt rơi tay của , leo lên nằm gọn trong ngực Giản Nhụy Ái " được sờ tôi, chứ đừng chi là búp bê vải, còn nữa ba tôi phải là Đơn Triết Hạo, ba tôi gọi là Cụ Duệ Tường, người phụ nữ ngu ngốc”

      hâm mộ bị lời lành lạnh của Giản Tử Hạo làm cho biết gì, gương mặt cũng ửng hồng.

      "Hạo Hạo, được vô lễ với chị!"Giản Nhụy Ái áy náy nhìn hâm mộ " xin lỗi, các người tìm nhầm người rồi, rất xin lỗi!"

      "Được rồi!" Người phụ nữ ái mộ tin nhìn Giản Nhụy Ái mấy lần, chỉ là, ta cũng biết nên gì, cũng chỉ có thể rời .

      Trong nháy mắt, người trong nhi viện cũng hết, chỉ còn lại viện trưởng và hai mẹ con .

      "Nhụy Ái, mới vừa rồi tấm hình kia rất giống con, ta nhớ thời điểm lễ tang của viện trưởng Mary, con có dẫn theo người đàn ông tới đây, hơn nữa người đàn ông này còn giúp đỡ chúng ta rất nhiều, người đàn ông kia giống như là được……"Viện trưởng nếu được người hâm mộ nhắc nhở, bà cũng quên, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra.

      "Hạo Hạo, con qua chơi cùng các bạn , mẹ có chuyện phải với viện trưởng "Giản Nhụy Ái xoa đầu của Giản Tử Hạo, ra muốn để cho Giản Tử Hạo nghe được.

      Cậu cũng ngoan ngoãn rời ! Giản Nhụy Á liền yên tâm.

      "Đúng vậy, viện trưởng, con chính là……." Giản Nhụy Ái cũng muốn giấu giếm viện trưởng nữa, dù sao viện trưởng cũng coi như là trưởng bối của , nhìn lớn lên.

      " ra là như vậy, Nhụy Ái, con cùng Đơn Triết Hạo có khả năng, ta thấy ta mấy năm này vì nhi viện quyên góp, nguyên nhân cũng đều là vì con"

      "Viện trưởng, chuyện con và Đơn Triết Hạo là thể, nhưng chuyện tương lai ai cũng thể trước được!" Giản Nhụy Ái nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, đây là bằng chứng chứng tỏ kết hôn với Cụ Duệ Tường ở nước Mĩ.

      Bọn họ ở ở trước mặt các vị thần lời thề, cho đến bây giờ nó vẫn còn vang vọng ở bên tai , năm kia mang theo áy náy gả cho Cụ Duệ Tường, chủ yếu là muốn khích lệ Cụ Duệ Tường, để cho tiếp tục chán chường.

      "Ba……." Giản Tử Hạo vừa vào cửa nhà liền nhào vào trong ngực Cụ Duệ Tường.

      Dì Vương nhìn thấy Giản Nhụy Ái vào cửa, tiến lên nhận lấy túi xách " chủ, trở lại, mau rửa tay ăn cơm, tiên sinh chờ cũng lâu…….."

      "Dì Vương…………" Cụ Duệ Tường ngăn dì Vương tiếp, nhưng kịp, nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Giản Nhụy Ái, có chút xấu hổ, đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Giản Tử Hạo.

      Giản Tử Hạo đau lòng nhìn ba mình, bang bang chạy tới kéo bắp đùi Giản Nhụy Ái "Mẹ, ba đúng là người đàn ông tốt, rất biết thương bà xã! Còn biết chờ chúng ta trở lại ăn cơm"

      Giản Nhụy Ái nhéo gò má của Giản Tử Hạo, hướng về phía dì Vương khách khí : "Dì Vương, chuẩn bị chút, Duệ Tường và Hạo Hạo đều đói rồi”

      "Đúng vậy," Dì Vương đồng ý vào phòng bếp, bắt đầu thu xếp.

      Căn nhà này lớn như nhà họ Đơn, sau khi bọn họ từ nước Mĩ trở về liền chuyển vào biệt thự này, Giản Nhụy Ái vốn muốn thuê người giúp việc, mấy gian phòng này đều có thể tự xử lý được.

      Nhưng Cụ Duệ Tường kiên trì muốn mượn người giúp việc, liền gọi Dì Vương từ trong nhà họ Cụ tới giúp tay xử lý chuyện sinh hoạt hàng ngày.

      Giản Nhụy Ái đẩy xe lăn của Cụ Duệ Tường " thôi, ăn cơm"

      Cụ Duệ Tường nhướng mày, vui mừng vỗ vỗ vào tay Giản Nhụy Ái "Ừm!"

      Người nhà vây quanh bàn ăn, Giản Nhụy Ái tỉ mỉ múc canh cho hai người bọn họ, bộ dáng giống như hiền thê lương mẫu.

      "Cám ơn……." Cụ Duệ Tường nhận lấy canh, mỉm cười .

      "Cậu chủ, cậu mau uống , đây chính là canh mà chủ dậy từ năm giờ để nấu, cả ngày dặn dò dì Vương phải trông nom cẩn thận, để bổ sung canxi cho cậu, chủ rất quan tâm cậu" Dì Vương có ý tốt nhắc nhở.

      "Dì Vương, nên chuyện lung tung, tôi đâu có đâu?"

      "Còn phải xâu hổ sao? Chẳng lẽ là tôi sai? Tôi nhớ rất , cả ngày hôm nay điện thoại cũng sắp bị hỏng rồi" Dì Vương cố ý nhạo báng qua.

      "Cám ơn em, Tiểu Nhụy." Cụ Duệ Tường cũng nghĩ đến bát canh này đáng quý như vậy, ngước mắt nhìn Giản Nhụy Ái cám ơn.

      "Giữa chúng ta còn cám ơn làm gì, Hạo Hạo, con cũng cần phải cười trộm, mau uống canh ."

      "Đúng, mẹ……." Giản Tử Hạo rất nghiêm túc uống canh.

      nhà vui vẻ ăn cơm xong, Giản Tử Hạo bị dì Vương đưa lên lầu tắm, Giản Nhụy Ái thu dọn đồ ăn, nhìn thấy Cụ Duệ Tường ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn cảnh sắc bên ngoài.

      "Duệ Tường, mau khoác thêm áo vào , coi chừng bị lạnh." Giản Nhụy Ái , rồi đem áo khoác tay đắp lên người Cụ Duệ Tường.

      muốn thả ra, nắm ngón tay tinh tế của , mềm mại xương để cho có cảm giác vô cùng thực tế, Cụ Duệ Tường biết hai năm nay nếu như có Giản Nhụy Ái, cuộc đời của nhất định rất thảm hại.

      "Tiểu Nhụy, xem TV, nếu tại em vẫn chưa quên Hạo, nếu như em thoát ra được khỏi chuyện trong quá khứ, em có thể trở về……"

      Cụ Duệ Tường còn chưa hết lời, liền bị Giản Nhụy Ái dùng tay chặn miệng lại " được , em là vợ , đời này thể ở cùng người khác nữa.

      "Cám ơn em!" Cụ Duệ Tường vĩnh viễn biết Giản Nhụy Ái là người lương thiện "Nguyện ý ở lại bên cạnh , cho tới nay đều là em săn sóc đấy."

      "Em chăm sóc là chuyện nên làm, là em hại , nếu như phải là vì cứu Hạo Hạo ngã từ núi xuống, cũng …….. đại ân đại đức này của mẹ con em đều có cách nào báo đáp"

      Lúc Giản Tử Hạo ba tuổi, ba người lên núi, Cụ Duệ Tường vì cứu Giản Tử Hạo mà bị ngã xuống núi, cho tới bây giờ cũng đoạn tuyệt với cuộc sống nhạc.

      Giản Nhụy Ái có cảm giác mẹ con thiếu quá nhiều, nhiều đến mức cũng thể báo đáp hết được.

      "Tiểu Nhụy, em biết làm những chuyện này cũng cần được báo đáp, được rồi, chúng ta chuyện này nữa." Cụ Duệ Tường sợ nhất là Giản Nhụy Ái nhắc tới cái gì mà thiếu quá nhiều, ra cũng biết là ai thiếu ai? Hai năm qua vẫn luôn chăm sóc cho .”

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 147: Đơn Triết Hạo uống thuốc ngủ

      "Tiểu Nhụy, em biết làm những chuyện này cũng cần được báo đáp, được rồi, chúng ta chuyện này nữa." Cụ Duệ Tường sợ nhất là Giản Nhụy Ái nhắc tới cái gì mà thiếu quá nhiều, ra cũng biết là ai thiếu ai? Hai năm qua vẫn luôn chăm sóc cho .”

      Giản Nhụy Ái gật đầu cái, hai người an tĩnh nhìn cảnh đêm, hôm nay có sao, mây đen đầy trời, hình như là muốn mưa.

      Mây đen tràn ngập bầu trời nhà họ Đơn, chiếc xe thể thao Lamborghini lái vào biệt thự nhà họ Đơn.

      Đơn Triết Hạo cả người đầy mùi rượu vào phòng, bà nội nhìn thấy Đơn Triết Hạo, liền dặn dò dì Ngọc lấy canh giải rượu.

      Từ khi Giản Nhụy Ái rời , nhà họ Đơn chưa bao giờ vắng canh giải rượu, mỗi ngày Đơn Triết Hạo cũng đều đầy mùi rượu trở về nhà

      Bà nội nhìn cũng thể làm gì, chỉ cần làm chuyện tổn thương đến thân thể mình là tốt rồi "Hạo, mau uống canh giải rượu"

      "Cảm ơn bà nội!" Đơn Triết Hạo uống canh xong, lên lầu, từ sau khi Giản Nhụy Ái rời , Đơn Triết Hạo liền rời xa phòng ngủ chính ở giữa, có dũng khí vào đó ở, sợ mình lại thấy vật mà nhớ người.

      Hôm nay, biết vì sao Đơn Triết Hạo lại nhớ Giản Nhụy Ái rất nhiều, từng tế bào đều nhảy lên, giống như thời điểm nhi viện, Giản Nhụy Ái đứng ở bên cạnh nhìn .

      Nhưng mà biết tất cả đều là ảo tưởng của , Giản Nhụy Ái trở về, bàn tay cầm nắm cửa, cũng run nhè .

      cố lấy dũng khí mở cánh cửa ra!

      Căn phòng quen thuộc cũng sớm còn mùi vị quen thuộc nữa, đồ vật bên trong vẫn còn nguyên vẹn, vẫn còn nguyên hình dáng như lúc trước Giản Nhụy Ái ở đây.

      vuốt ve ga giường mà nằm qua, mỹ phẩm dùng qua, quần áo mặc qua, những thứ đồ này cũng đều do dòng chảy thời gian, đem mùi của thổi còn lưu lại chút gì.

      Cầm lấy bức ảnh ở đầu giường, đó là bức ảnh gắn bó bên nhau, khi đó bọn họ đều cười rất vui vẻ.

      Đơn Triết Hạo vô lực trợt xuống ngồi mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người trong hình, mỉm cười in sâu vào tim , đột nhiên hình ảnh trở nên mơ hồ.

      giọt nước mắt rơi vào trong tấm hình, cho rằng năm năm nay, luyện thành thân máu lạnh, còn rơi lệ được nữa, nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh này, lại kìm được nước mắt rơi xuống.

      bao nhiêu đêm? Bao nhiêu ngày? Trong đầu của đều là hình ảnh của Giản Nhụy Ái, để cho lòng đau đớn.

      Bà nội mang chút đồ lên, lại nhìn thấy cửa phòng mở, thời điểm đẩy cửa ra, nhìn thấy Đơn Triết Hạo lấy thuốc từ trong lọ, đưa vào trong miệng.

      Bà vội vàng, vật từ trong tay rơi xuống, rầm rầm, Đơn Triết Hạo kinh ngạc nghiêng đầu nhìn bà nội.

      Bà chạy đến trước mặt Đơn Triết Hạo "Hạo, con ở đây uống cái gì?"

      Đơn Triết Hạo hậm hực biết bà nội xuất , mặt kinh ngạc, cầm cái gì đó trong tay giấu ở phía sau lưng, mím môi, câu nào.

      "Đem nó ra." Bà nội nghiêm nghị .

      Đơn Triết Hạo nhíu mày, mặt cứng ngắc….. "Bà nội, có gì!"

      " có gì? có gì tại sao con lại mang ra?" Bà nội lớn tiếng , thế giới này bà chỉ còn có thể dựa vào cháu nội, nếu như nghĩ thông muốn tự sát, bà già như bà biết làm gì bây giờ?

      Từng có kinh nghiệm qua, bà sợ chuyện lại xảy ra lần nữa, bà chịu nổi.

      Nhớ lại đoạn thời gian đó, mọi việc đều lóe lên trong đầu bà, khiến cho bà hoảng sợ run rẩy, muốn tự sát trong chính bể bơi nhà mình, nếu như phải có người phát sớm, bà cháu bọn họ dương chia cắt rồi.

      Nếu như phải là bà lấy cái chết ra uy hiếp, mới chịu bỏ ý niệm coi thường mạng sống, cũng có Đơn Triết Hạo toàn vẹn như ngày hôm nay.

      nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy nghĩ thông, qua nhiều năm như vậy vẫn chưa học được cách buông tha!

      Đơn Triết Hạo thấy ánh mắt của bà nội, chỉ có thể chấp nhận lấy ra lọ giấu ở trong tay,.

      Ở bà nội nhìn thấy lọ thuốc ngủ, cả người lảo đảo mấy bước, thiếu chút nữa ngã xuống, Đơn Triết Hạo vội vàng đỡ bà nội.

      "Làm sao con có thể có bộ dáng như vậy?" Bà nội rơi lệ, bàn tay cầm lọ thuốc ngủ đều phát run: "Chẳng lẽ, Tiểu Nhụy quan trọng như vậy, có thể làm cho con muốn tổn thương chính cả bản thân mình, năm năm, ròng rã năm năm rồi, Hạo, coi như bà nội cầu xin con, nên ra ngoài "

      Đơn Triết Hạo quỳ xuống trước mặt bà nội "Con nên như vậy, bà nội, cầu xin bà nên như vậy"

      Nước mắt cố kìm nén cũng trụ được chảy xuống, dù con người có kiên cường đến đâu, cũng có nước mắt đau lòng.

      " muốn bà như vậy, tại sao bà lại có đứa cháu ngu ngốc như thế, bà biết làm thế nào để xin lỗi liệt tổ liệt tông dưới cửu tuyền đây? Con là độc đinh của nhà họ Đơn, biết ?" Bà nội khóc thút thít hầm hừ "Đàn ông nhà họ Đơn, lại có thể vì phụ nữ mà uống thuốc ngủ hay sao?"

      "Nhưng có nó con ngủ được, con khống chế được mình, mỗi khi đến đêm khuya, trong đầu con đều là hình ảnh Tiểu Nhụy, ấy trách con có chăm sóc tốt cho mẹ con ấy, làm cho bọn họ sớm rời , bà nội, bà biết ? Đầu óc con giống như sắp nổ tung"

      Đơn Triết Hạo ngồi xổm xuống khổ sở ôm đầu, thân thể cao lớn như mất hết sức lực, giống như vách tường chắn gió bị đổ ngã.

      Bà nội đau lòng ôm lấy Đơn Triết Hạo, gương mặt tràn đầy nước mắt "Được rồi, đừng khóc, là bà nội đúng, là lỗi của bà nội, bà nội nên quát con, bà nội biết nỗi khổ của con, nhưng dù có khổ sở con cũng phải tiếp tục sống, con người nếu như còn hô hấp phải kiên cường tiếp tục cuộc sống của mình, như vậy mới đúng với người chết, bà tin, Tiểu Nhụy cũng hi vọng con vẫn tiếp tục ngược đãi chính mình"

      Hai người chuyện tiếp, chỉ là nghe tiếng tim đập của nhau, mặt mũi bà nội nhăn nheo, trong lòng tràn đầy phiền muộn.

      Hôm sau, Giản Nhụy Ái quét dọn nhà cửa, dù sao gian phòng cũng quá lớn, nhưng cứ bắt dì Vương quét dọn cũng phải là chuyện hay.

      Cụ Duệ Tường ngồi xe lăn đọc báo, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Giản Nhụy Ái đứng ở ghế lau cửa thủy tinh, rất sợ cẩn thận ngã xuống.

      "Tiểu Nhụy, cần leo cao như vậy, coi chừng chút!" Từ đầu đến cuối vẫn yên lòng, bắt đầu khuyên ngăn.

      Giản Nhụy Ái lau mồ hôi trán, nhìn Cụ Duệ Tường cười cười " có việc gì, trước kia khi còn bé em còn leo cao hơn cũng có chuyện gì, độ cao này cũng làm khó được em đâu”

      có chút phải cố gắng, dù sao nhiều năm vận động, bây giờ phải vận động quét dọn nhà cửa, khiến mệt mỏi rã rời.

      Dì Vương nhìn thấy Giản Nhụy Ái trèo cao như thế, bà làm việc ở nhà họ Cụ nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua chủ nào chịu làm việc nhà " chủ, làm sao lại trèo cao như vậy? Mau xuống, tôi đến nhà họ Cụ tìm mấy người có thể làm việc này, cứ để cho các ấy làm là được"

      ra , cũng phải do dì Vương gọi mà là Cụ Duệ Tường nhìn thấy Giản Nhụy Ái kiên trì muốn quét dọn vệ sinh, liền phái mấy người giúp việc trong nhà họ Cụ đến đây giúp tay. Có thể nhìn ra cậu chủ vô cùng tốt và quan tâm chủ!

      Giản Nhụy Ái thấy xuất mấy xinh đẹp, ngờ người giúp việc của Cụ Duệ Tường cũng muôn hoa đua thắm như thế.

      Nhà của mình lại gọi người khác đến dọn dẹp khiến Giản Nhụy Ái có chút xấu hổ, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên trì của dì Vương và Cụ Duệ Tường, cũng muốn làm cho bọn họ lo lắng.

      Từ cái ghế nhảy xuống, lúng túng nhìn mấy người giúp việc xinh đẹp "Cái kia làm phiền mấy người!"

      Mấy người giúp việc vốn là thận trọng, sợ chủ là người khó tính, nhưng ngờ lại có thể thiện lương như vậy, mặt mọi người đều mỉm cười: " có chuyện gì, đây là bổn phận công việc của chúng tôi"

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 148: Giọng quen thuộc

      Ring. . . . . . ’ chuông điện thoại di động vang lên .

      Cụ Duệ Tường cầm điện thoại di động, nhìn cái tên quen thuộc màn hình, ngờ tin tức của vẫn như cũ nhanh như vậy, ngẩng đầu nhìn Giản Nhụy Ái, thấy nghiêng đầu nhìn về phía khác .

      lộ ra nụ cười sâu xa, nhận điện thoại, giọng trầm thấp từ đầu bên kia tuyền tới: "Duệ Tường, trở về rồi, lúc nào ra ngoài uống chai ?"

      ", gần đây rảnh, để hôm khác ? Hơn nữa có người muốn cho cậu gặp chút!" Cụ Duệ Tường .

      Đơn Triết Hạo khẽ cau mày "Ai vậy?"

      "Bà xã của tớ!" Cụ Duệ Tường kiên định .

      Giản Nhụy Ái bị dọa sợ đến mức cái cốc cầm trong tay liền rơi xuống sàn nhà "A!"

      Nước nóng trong cốc bắn hết lên bắp chân của , Cụ Duệ Tường vội vàng đẩy xe lăn qua "Làm sao vậy?"

      Dì Vương cũng chạy tới " chủ sao chứ?"

      Giản Nhụy Ái nhìn hai người vội vàng như vậy, tất cả mọi người trong nhà cũng nhìn mình, có chút xấu hổ cúi thấp đầu " có chuyện gì, chỉ là cẩn thận bị bỏng, mọi người cứ làm chuyện của mình ."

      Dì Vương yên lòng nhìn chân của Giản Nhụy Ái, thấy bị việc gì, mới yên tâm nhặt mảnh vụn đất " chủ, sang bên đó ngồi , cẩn thận dẫm lên mảnh sành."

      "Cám ơn dì Vương!"

      Mọi động tĩnh của bọn họ, từ đầu đến cuối đều truyền vào trong tai Đơn Triết Hạo, biết vì sao khi nghe thấy giọng của bà xã Cụ Duệ Tường, trong lòng Đơn Triết Hạo lại nhảy dựng lên, giọng rất quen thuộc, giống như. . . . . . Bà xã của , giọng của Giản Nhụy Ái, là sao?


      Đơn Triết Hạo buồn cười nâng khóe môi lên, gần đây xuất ảo giác ngày càng nghiêm trọng rồi, mệt mỏi ngắt điện thoại, liền nhìn thấy Y Thiếu Thiên vào phòng làm việc.

      dựa lưng vào ghế, hai tay gối lên đầu, hai nút áo ngực bị cởi ra, cơ ngực chút kiêng kỵ nào lộ ra bên ngoài, quyến rũ lại đẹp trai, bất kỳ người phụ nữ nào cũng chống cự lại được sức quyến rũ đó.

      Nhưng người vào lại phải là phụ nữ, mà là Y Thiếu Thiên!

      "Chuyện gì?" Đơn Triết Hạo lạnh lẽo .

      "Tổng giám đốc, buổi biểu diễn tối ngày mai, tôi thấy sắc mặt được tốt, có muốn hủy bỏ hay ?" Y Thiếu Thiên yên lòng vì Đơn Triết Hạo, cả ngày bận rộn xử lý công việc, lại còn phải luyện hát và vũ đạo, bận đến mức thời gian để thở cũng có.

      cũng biết tại sao Đơn Triết Hạo lại muốn ép mình chặt như vậy? Bận nhiều việc…. là để lấy chuyện công việc giúp tạm thời quên Giản Nhụy Ái, nhưng mà như thế thân thể của cũng gánh hết được.

      " cần!"Đơn Triết Hạo trầm , đôi mắt lại nhìn về bức ảnh bàn, đó là ảnh chụp chung của và Giản Nhụy Ái, nụ cười mặt rất rực rỡ, đó chính là ảnh cưới của bọn họ.

      nhất định phải trở thành minh tinh đẹp trai nhất trong lòng Giản Nhụy Ái!

      Sau khi làm xong mọi việc, cũng như thu xếp xong cho bà nội, tìm Giản Nhụy Ái, để cho Giản Nhụy Ái phải đơn .

      Y Thiếu Thiên thấy Đơn Triết Hạo kiên trì như vậy, cũng tiện gì? Chỉ có thể yên lặng lui ra ngoài.

      Ban đêm, xe của xuyên qua con đường bóng người, cửa xe kéo lên, thích để gió thổi vào mặt mình, cảm giác đau rát làm cho lòng đau đớn như vậy nữa!

      Lái xe đường, biết bao nhiêu lần, muốn đụng vào vạch ngăn cách, khiến cả người tan xương nát thịt, nhưng mỗi khi đến thời khắc mấu chốt lại thực được.

      Mỗi khi nhớ đến Giản Nhụy Ái liền lái xe đến chỗ mộ của , lẳng lặng ngồi ở đó, tán dóc hồi cùng với , hay là để cho bồi mình, cho đến rạng sáng mới lái xe trở về bộ dáng phong lưu thường ngày.

      "Tiểu Nhụy, tới rồi, rất nhớ em!"Đơn Triết Hạo tựa vào bên cạnh bia mộ, bàn tay sờ lên tấm bia, giống hệt như Giản Nhụy Ái ở bên cạnh .

      Nhắm mắt lại, chỉ có ở bên cạnh , mới biểu lộ ra cảm xúc chân của mình, cả trái tim mới có thể buông lỏng rất nhiều, nhắm mắt lại nghe tiếng kêu của ếch, khóe mắt có chút chất lỏng chảy xuống.

      lấy tay lau , cho rằng đó là mồ hôi, nhưng hóa ra nó lại là nước mắt, gần đây càng ngày càng thích khóc, lúc trước cho dù có mười cây súng lục chĩa về phía cùng lúc, lông mày Đơn Triết Hạo cũng thèm nhíu lấy cái, mà bây giờ lại hay lấy nước mắt để rửa mặt.

      Có lẽ càng ngày càng có tiền đồ!

      "Tiểu Nhụy, làm sao vậy?"Cụ Duệ Tường yên lòng nhìn Giản Nhụy Ái, từ khi và Đơn Triết Hạo điện thoại xong, Giản Nhụy Ái liền mất hồn mất vía.

      Giản Nhụy Ái xoa lỗ tai, cảm thấy lỗ tai mình vô cùng nhột, giống như có người chuyện ở bên tai , thấy vẻ mặt yên lòng của Cụ Duệ Tường, cười cười: " có chuyện gì, lỗ tai rất ngứa."

      "Có muốn giúp em ngoáy lỗ tai ?"

      " cần! Chỉ là có chút ngứa, tại có chuyện gì, Hạo Hạo, làm sao con trở về?"Giản Nhụy Ái mắt tinh nhìn thấy con trai mình đứng ở cửa, nắm tay dắt cậu vào.

      Khuôn mặt nhắn của Giản Tử Hạo mang theo nụ cười, cầm hai tờ vé ở tay "Mẹ, viện trưởng cho con hai tấm vé vào cửa của buổi biểu diễn, tối mai mẹ cùng con chứ?"

      Giản Nhụy Ái biến sắc nhìn thấy hình cùng tên tấm vé, bàn tay cầm vé cũng run rẩy, tại sao khắp nơi đều là Đơn Triết Hạo? Tại sao lại luôn giống như hồn tan cuốn lấy vậy?

      "Hạo Hạo, mẹ con thoải mái, ngày mai ba với con." Cụ Duệ Tường ôm lấy Giản Tử Hạo, cưng chiều vuốt đầu của bé.

      "Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Giản Tử Hạo tràn đầy lo lắng nghe thấy thân thể của Giản Nhụy Ái thoải mái.

      Giản Nhụy Ái nhìn Giản Tử Hạo, lại nhìn tờ vé, ra muốn để cho Giản Tử Hạo đến xem buổi biểu diễn của Đơn Triết Hạo, muốn Đơn Triết Hạo nhìn thấy Giản Tử Hạo, nhưng nhìn ánh mắt tràn đầy háo hức của cậu, lại đành lòng ngăn cản.

      "Mẹ, chỉ là thân thể có chút thoải mái thôi, con với ba, được ?"

      "Ừ. . . . . . Được rồi! Mặc dù mẹ thể rất đáng tiếc, bất quá con chụp hình mang về." Giản Tử Hạo hôn cái lên gương mặt của Giản Nhụy Ái "Mẹ, con tắm trước."

      "Được, biết nghe lời !" Giản Nhụy Ái xoa đầu Giản Tử Hạo, con trai của mới năm tuổi, nhưng vô cùng hiểu chuyện, chuyện gì cũng đều cần quan tâm, chuyện của mình đều làm được gọn gàng ngăn nắp.

      Con trai thừa hưởng tính cách của Đơn Triết Hạo, còn tuổi nhưng thích sạch vô cùng nghiêm trọng, về nhà là lập tức phải tắm, nếu cả người liền thoải mái, cũng có ngăn cản cậu.

      Nhìn dì Vương mang Giản Tử Hạo , mới thả lỏng quay đầu nhìn Cụ Duệ Tường "Cám ơn , Duệ Tường!"

      "Tiểu Nhụy, chúng ta lựa chọn trở lại, khó tránh khỏi đụng phải Hạo, nếu em nghĩ mình chết rồi, cũng cần lựa chọn trốn tránh, nếu cậu ta nghi ngờ, dũng cảm đối mặt, em phải nhớ em phải là Giản Nhụy Ái, tại em có thân phận khác chính là Đơn Giản."

      Đúng! Giản Nhụy Ái chết, khi lựa chọn tiếp nhận giúp đỡ của Cụ Duệ Tường, cũng chết rồi, năm năm trước Cụ Duệ Tường an bài cho thân phận khác, Đơn Giản chính là người thay chết .

      lựa chọn dùng cái tên này, là bởi vì ấy thay chết , cho nên phải thay thế ấy sống tiếp.

      "Em chưa chuẩn bị xong? Em sợ. . . . . . Duệ Tường, em biết mình nhát gan, có thể cho em thêm chút thời gian ?"

      dám chắc khi gặp Đơn Triết Hạo lộ ra sơ hở nào, biết là mình mềm yếu, nhưng có biện pháp.

      " ép buộc em, hi vọng em có thể kiên cường, nhưng tin rằng ngày mai dẫn Hạo xem buổi biểu diễn, Hạo nhất định đến gặp em, dù sao em cũng là vợ , cậu ấy là em với , mà Hạo lại là người trọng tình cảm, cho nên em phải dùng thời gian nhanh nhất để điều chỉnh tốt tâm trạng của mình."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :