1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 139: Nhìn Đơn Triết Hạo tắm
      Giản Nhụy Ái trợn trắng mắt, cứ cho là xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa. Chẳng qua chỉ là con gián, có nhất thiết phải kêu thảm thiết như vậy ?.


      Hôm nay được nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi như bị rút gân của Đơn Triết Hạo khiến nhịn nổi bật cười ra tiếng.


      Dì cùng Tiểu Cảnh và Nụ Nụ cũng đến biết từ lúc nào, có thể là từ lúc nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Đơn Triết Hạo. Bọn họ cũng ôm bụng cười lăn lộn.


      Có thể là do tất cả mọi người đều cười khiến Đơn Triết Hạo đâm lao cũng phải theo lao chỉ biết quát to: " được cười, còn nhanh đuổi nó ."


      Người dì nhịn đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, đập chết con gián, nhặt lên mang ra ngoài "Đơn tiên sinh, phòng ốc tương đối rách nát, nên có hơi nhiều gián, cậu chịu khó chút, hãy tắm qua cái ."


      Đơn Triết Hạo đỏ mặt, lúng túng đứng tại chỗ. Bỗng nhiên nhìn thấy Giản Nhụy Ái định , liền kéo tay của lại.


      Giản Nhụy Ái kỳ quái nhìn , phải sao rồi ư, kéo lại làm gì?.


      "Em thể , theo tắm." Đơn Triết Hạo đỏ mặt, tim đập thình thịch giống như cậu bé chuyện xấu hổ với chị .


      Ngay lập tức, cả khuôn mặt của Giản Nhụy Ái đều đỏ ửng, hét lên: "Hạo cần đùa, mau tắm nhanh ."


      Đơn Triết Hạo cũng muốn thả , nếu như con gián lại đến nữa, vậy phải làm thế nào. Ánh mắt vô tội nhìn Giản Nhụy Ái, bàn tay gắt gao nắm chặt.


      khí như ngưng đọng lại, người dì khéo hiểu lòng người liền mang theo Tiểu Cảnh và Nụ Nụ dời . Làm như nghe thấy, cũng nhìn thấy gì.


      Nhưng hai tiểu quỷ này lại dễ dàng bỏ qua cho bọn họ, nghiêng đầu hướng làm mặt quỷ."Tu tu. . . . . ."


      Giản Nhụy Ái tránh khỏi tay Đơn Triết Hạo, gương mặt đỏ bừng như sắp ra máu " được náo loạn, nhanh tắm. . . . . ."


      Còn chờ Giản Nhụy Ái xong, bị Đơn Triết Hạo kéo vào phòng tắm. Trong nháy mắt cửa bị khóa trái, Đơn Triết Hạo gắt gao đứng chặn trước cửa.


      Hai mắt Giản Nhụy Ái trợn tròn, biết tính khí bá đạo của Đơn Triết Hạo lại tái phát "Hạo, làm gì vậy?"


      "Theo tắm." Đơn Triết Hạo lẳng lặng ra, giống như đây là chuyện rất bình thường, chút xấu hổ cũng có.


      "Em. . . . . ." Bị lời của Đơn Triết Hạo dọa sợ, Giản Nhụy Ái biết gì, giọng cà lăm ". . . . . . cần, đây phải là nhà. . . . . ."


      Đơn Triết Hạo giúp Giản Nhụy Ái yên lặng, chặn hết những lời lảm nhảm của . Thời điểm buông ra, ở vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, ra muốn chặn lại lời của , lại đơn giản như vậy.


      Xem ra trong họa lại lấy được phúc, liền có kinh nghiệm "Thứ nhất theo tắm, thứ hai chúng ta cùng nhau tắm rửa, hai lựa chọn này em tự chọn cái ."


      " phải đều giống nhau sao." Giản Nhụy Ái bất mãn kêu lên.


      "Lần này thông minh." Đơn Triết Hạo đặt cái ghế ở bậc thang, sau đó bế ngồi lên đó. "Ngồi xong, nhìn tắm."


      Gương mặt Giản Nhụy Ái đỏ đến muốn máu, nghĩ đến lại có người vô sỉ như vậy. Ra lệnh cho người khác nhìn tắm.


      Lúc nhìn thấy cởi quần áo, Giản Nhụy Ái xấu hổ xoay mặt, hô hấp cũng từ từ trở nên dồn dập, cùng Đơn Triết Hạo ở chung chỗ, sớm muộn gì cũng bị sốc mà chết.


      chỉ có thể xoay người nhìn vách tường, cố gắng tránh nhìn thân thể của . Nghe thấy tiếng nước chảy rào rào, còn có mùi sữa tắm nhàn nhạt. nhớ khi ra cửa có mang theo sữa tắm, xem ra mắc chứng sạch vô cùng nghiêm trọng rồi.


      Nghe tiếng nước chảy, suy nghĩ của từ từ phiêu bạt, biết qua tháng nữa, và Đơn Triết Hạo có thể thân mật ở chung chỗ như vậy nữa hay ? cũng bỏ được Đơn Triết Hạo .


      Nhiều kỉ niệm như vậy, nhiều thử thách sinh tử như vậy, bọn họ đều dắt tay nhau qua. có thể bỏ được sao? Nghĩ tới có ngày rời , trong lòng đau đến thở nổi, lỗ mũi ê ẩm, hít hít mũi, đem nước mắt muốn chảy ra hung hăng ép trở lại.


      "Tiểu Nhụy. . . . . ." Đơn Triết Hạo đứng ở sau lưng , gọi mấy tiếng cũng thấy Giản Nhụy Ái trả lời, còn tưởng rằng là ngủ quên, tắt vòi nước.


      Giản Nhụy Ái nghe thấy tiếng nước chảy, nghĩ rằng Đơn Triết Hạo tắm xong, xoay người ngẩng đầu lên, trong nháy mắt sắc mặt đỏ hồng trở lại. Nhìn thấy bộ vị quan trọng của Đơn Triết Hạo đối diện ngay với mình, sau khắc khống chế nổi: "A." Thét chói tai liền xoay người .


      Đơn Triết Hạo nhìn phản ứng của Giản Nhụy Ái, vui vẻ cười ra tiếng "Em hét cái gì chứ, cũng phải là chưa từng nhìn qua."


      "Đơn Triết Hạo, đúng là biết xấu hổ, tại sao tắm xong lại mặc quần áo." Giản Nhụy Ái nhắm mắt lại nhưng hình ảnh đó ngừng lên trong đầu , giống như ma quỷ kiềm chế ý nghĩ của .


      biết phương diện kia của rất cường hãn, nhưng mà lúc chưa có bành chướng dựng thẳng dậy, có thể lớn như vậy, nhịn được nuốt ngụm nước bọt .


      Có lẽ là do ở cùng Đơn Triết Hạo lâu, cũng nhiễm theo dục vọng của . Mới vừa rồi trong ít giây kia, trong đầu có vụt qua chút ý niệm muốn, quả thực là sắp điên mất rồi.


      "Được rồi, có thể xoay người." Khóe miệng Đơn Triết Hạo mỉm cười, nhìn gương mặt ngượng ngùng Giản Nhụy Ái, cũng cảm thấy tâm tình của mình rất tốt.


      chỉ thích trêu đùa Giản Nhụy Ái, chỉ có trêu đùa , mới có cảm giác Giản Nhụy Ái ở bên cạnh mình.


      Giản Nhụy Ái xoay người nhìn thấy Đơn Triết Hạo mặc quần áo đơn giản, cộng thêm làn da khỏe mạnh do trải qua bao nhiêu năm tháng rèn luyện, lông mày thô lộ ra hơi thở bá chủ.


      Đơn Triết Hạo gần gũi như vậy, từ trước đến giờ Giản Nhụy Ái chưa từng gặp qua. Đầu còn chưa lau khô, giọt nước theo tóc chảy qua cái mũi kiên định, xuống sàn nhà.


      Trong thời tiết lạnh thế này, tóc Đơn Triết Hạo còn ướt rất dễ dàng cảm mạo. Giản Nhụy Ái cầm khăn lông, giọng điệu ra lệnh : "Ngồi xuống ."


      Bắt đầu cẩn thận tỉ mỉ lau tóc cho Đơn Triết Hạo , sợ mình quá dùng sức làm đau, liền dịu dàng thận trọng lau, giống như che chở cho bảo bối mà mình thích.


      Đơn Triết Hạo hưởng thụ Giản Nhụy Ái lau tóc cho mình, lông mày nhướng lên, nhàn nhạt mỉm cười "Tiểu Nhụy, kỹ thuật lau tóc của em rất tốt, về sau ngày nào cũng lau tóc cho nhé ."


      ‘ về sau ngày nào cũng ’ khiến bàn tay lau tóc của Giản Nhụy Ái khỏi run lên, thoáng qua chút hoảng hốt. Những biểu của đều rơi vào con mắt quan sát tinh tế của Đơn Triết Hạo, cau mày đem Giản Nhụy Ái ôm vào trong ngực "Thế nào."


      " có gì, được ôm em, em giúp lau tóc" Giản Nhụy Ái giãy giụa muốn thoát ra, lại bị Đơn Triết Hạo kềm chế thể động đậy. cũng lười phải giãy giụa, Đơn Triết Hạo muốn buông tự dưng buông, cho dù có tốn nhiều hơi sức chăng nữa cũng làm nên chuyện gì. Cho nên, ngốc làm những chuyện lãng phí hơi sức như vậy.


      " cần, tóc của cần phải lau nữa, chỉ muốn ôm em." Đơn Triết Hạo nhìn thấy Giản Nhụy Ái buồn bã, trong lòng vô cùng đau đớn, rất sợ Giản Nhụy Ái rời khỏi mình.


      biết vì sao khi ôm Giản Nhụy Ái, vẫn luôn cảm thấy ôm đủ, giống như chỉ có ngày hôm nay, bao giờ có ngày mai nữa .


      biết qua bao lâu, hai người rất ăn ý chuyện, chỉ ở phòng tắm ôm nhau chặt, lắng nghe tiếng tim đập của nhau .

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 140: Bệnh sạch càng ngày càng nghiêm trọng

      biết qua bao lâu, hai người rất ăn ý chuyện, chỉ ở phòng tắm ôm nhau chặt, lắng nghe tiếng tim đập của nhau .


      Bên ngoài phòng tắm truyền đến thanh của dì: "Nhụy Ái, Đơn tiên sinh, có thể ăn cơm rồi."


      Giản Nhụy Ái phản ứng lại, đẩy Đơn Triết Hạo ra, chỉnh lại quần áo, gương mặt ngượng ngùng: "Ăn cơm."


      vội vàng đẩy cửa ra ngoài, gương mặt vẫn đỏ hồng như cũ, khóe miệng Đơn Triết Hạo cũng mỉm cười, theo phía sau ra ngoài. Bộ dáng thẳn nhiên giống như bọn họ cũng làm chuyện gì. Dù sao bọn họ cũng là vợ chồng, thân mật liền đại biểu cho nhau.


      Tiểu Cảnh và Nụ Nụ ngồi ở bàn cơm, nhìn thấy Giản Nhụy Ái và Đơn Triết Hạo xuất , liền che mặt cười.


      Tiếng cười khúc khích, khiến Giản Nhụy Ái cảm thấy được tự nhiên, tức giận trợn trừng mắt nhìn Tiểu Cảnh và Nụ Nụ, hai đứa tiểu quỷ này.


      Người dì biết Giản Nhụy Ái da mặt mỏng, liền cốc lên đầu Tiếu Cảnh và Nụ Nụ mỗi người cái "Nhanh ăn cơm ."


      "Mẹ, chúng ta dùng cơm mà." Tiểu Cảnh phục qua.


      "Đúng vậy ." khó có lúc Nụ Nụ lại đứng cùng thuyền với Tiếu Cảnh.


      Đơn Triết Hạo xoa đầu hai tiểu tử, ôm lấy Giản Nhụy Ái vào bàn, khi nhìn thấy thức ăn bàn cả người cứng đờ, năm món ăn cùng bát canh.


      Điểm mấu chốt chính là tất cả món ăn đều là rau cải.


      Giản Nhụy Ái nhìn vẻ mặt sững sờ của Đơn Triết Hạo, gắp gắp rau cải đặt vào trong bát của : "Hạo, mau ăn , những thức ăn này đều là do dì tự tay trồng, có chất gây ô nhiễm môi trường, ăn rất ngon, Cụ Duệ Tường thích nhất món ăn do dì nấu, cũng ăn thử chút , đảm bảo thích."


      Đúng vậy, phải là do Giản Nhụy Ái khoa trương, món ăn do dì nấu, cho dù là đầu bếp của khách sạn năm sao cũng sánh bằng.


      Vẻ mặt Đơn Triết Hạo vẫn cứng ngắc như cũ, cau mày nhìn món ăn bàn, xoay người hướng về phía dì hỏi "Có khăn giấy hay ?."


      "Có. Có. . . . . . Cậu chờ chút." Dì vội vàng lấy khăn giấy đưa cho Đơn Triết Hạo, cũng hiểu cần khăn giấy làm gì.


      Bốn người liền mờ mịt nhìn Đơn Triết Hạo, thấy nghiêm túc lau đôi đũa và cái thìa, trong lòng mọi người đều có đủ loại suy nghĩ.


      Giản nhụy cười ha ha đánh vỡ yên tĩnh, gắp thịt đặt vào trong bát Tiếu Cảnh và Nụ Nụ "Mau ăn cơm."


      "Cảm ơn chị."


      "Cảm ơn chị."


      Tiểu Cảnh và Nụ Nụ trăm miệng lời cảm ơn, cái loại đáng đó có ngôn ngữ nào có thể diễn tả.


      Bất tri bất giác, bọn họ ở lại trong nhà dì cả ngày .


      Sau khi ăn xong, thời tiết cũng sáng sủa, Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái liền ra ngoài thăm quan .


      Thời điểm ban đêm, lại vừa mới mưa xong, thời tiết ẩm ướt, Giản Nhụy Ái hơi run, Đơn Triết Hạo vội vàng cởi áo khoác người xuống khoác lên người .


      Đem ôm vào trong lòng mình, để có thể bị lạnh.


      Hai người nắm tay dạo theo con đường ở nông thôn, nam đẹp xinh thu hút ánh mắt của rất nhiều người.


      "Hạo, nếu như ở quen nhà của dì, chúng ta nên trở về thôi." Giản Nhụy Ái có chút bận tâm hỏi. Cả giờ nghỉ trưa Đơn Triết Hạo nằm ở giường đều trở qua trở lại, nhìn cái cũng biết là quen giường ngủ.


      " sao, chỉ cần em muốn ở nơi nào, đều ở cùng với em." Mặc kệ là nơi nào, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa, đều tuyệt đối cau mày.


      Giản Nhụy Ái biết Đơn Triết Hạo quan tâm mình, ban đêm lạnh lẽo, hơi thở khi chuyện cũng lạnh như băng.


      Đột nhiên, nhìn thấy bên kia tập trung rất nhiều người, phụ nữ vốn có tính tò mò, liền lôi kéo Đơn Triết Hạo về hướng người tập trung .


      Oa, là minh tinh biểu diễn, thôn như thế này lại cũng có thể có người đến biểu diễn, mà còn là minh tinh rất nổi tiếng.


      Ánh mắt của sáng bừng lên, bởi vì biết minh tinh biểu diễn TV là như thế nào, xem ra hôm nay rất may mắn, bắt lấy tay Đơn Triết Hạo, hạnh phúc hét lên: "Hạo, nhìn người kia chút, đó chính là minh tinh nổi tiếng nhất Đài Loan nay, dáng dấp ấy rất đẹp trai nha."


      Giản Nhụy Ái hưng phấn, hoàn toàn biết đến người bên cạnh tức giận nhìn chằm chằm.


      Lại dám ở trước mặt Đơn Triết Hạo khen người đàn ông khác đẹp trai, chính là kích thích Đơn Triết Hạo tức giận, cắn răng nghiến lợi từng chữ ràng: "Đẹp trai ?"


      Nghe được thanh rợn cả tóc gáy, cả người Giản Nhụy Ái liền run lên, nghiêng đầu nhìn thấy vẻ mặt nhẫn tức giận của , liền lập tức im lặng , gượng cười " đẹp trai, nào có ai đẹp trai như Hạo nhà chúng ta."


      Đơn Triết Hạo xoa mái tóc mềm mại của Giản Nhụy Ái, lúc này mới lại mỉm cười.


      Đúng là người đàn ông hẹp hòi, người đàn ông thích sạch khó phục vụ.


      Bỗng nhiên, Giản Nhụy Ái thấy người minh tinh kia đứng ở ngay trước mặt , hơn nữa còn mỉm cười nhìn bọn họ "Tổng giám đốc Đơn, nghĩ đến ở chỗ này lại gặp được , khỏe chứ?"


      Đơn Triết Hạo thèm nhìn người minh tinh kia, chỉ gật đầu cái, rồi mang theo Giản Nhụy Ái rời .


      Giản Nhụy Ái nghiêng đầu nhìn thấy người minh tinh kia lúng túng đứng ở nơi đó, biết quan hệ của Đơn Triết Hạo rất rộng, nhưng nghĩ đến ngay cả minh tinh cũng muốn nịnh hót . nhìn thấy minh tinh mỉm cười với mình, xoạt cái gương mặt khẽ ửng hồng, lễ phép vẫy tay chào.


      ra, rất muốn được cùng minh tinh đó ký tên hoặc chụp ảnh chung nhưng nếu ra nhất định chọc Đơn Triết Hạo bùng nổ, đành im lặng dám .


      Những động tác này đều bị Đơn Triết Hạo nhìn thấy, trực tiếp cầm lấy bàn tay trắng nõn của "Đáng chết, cho phép cười với người đàn ông khác."


      Giản Nhụy Ái thức thời le lưỡi cái, Đơn Triết Hạo đúng là bình dấm chua kinh khủng, ngoan ngoãn dám quay đầu lại nhìn, tiếp tục cùng từ từ tản bộ.


      thỉnh thoảng ngẩng đầu lên lén nhìn Đơn Triết Hạo, ra Đơn Triết Hạo còn đẹp trai hơn gấp nghìn lần so với minh tinh kia, nếu có thể trở thành minh tinh, nhất định rực rỡ vô cùng. Nhất định trở thành minh tinh nổi tiếng nhất toàn thế giới.


      "Em nghĩ gì vậy?"Đơn Triết Hạo phá vỡ bầu khí trầm lặng.


      "Em. . . . . ."Giản Nhụy Ái ngước mắt nhìn , len lén cười: " Em nghĩ nếu làm minh tinh, nhất định minh tinh đẹp trai nhất thế giới, hơn nữa em nghĩ nếu có ông xã làm minh tinh, nhất định hạnh phúc đến chết."


      Đơn Triết Hạo nheo mắt nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái, thấy vẻ mặt say mê của , đôi môi nâng lên ý vị khiêu khích "Em. . . . . . Là muốn tại em hạnh phúc."


      ". . . . . . có, cần chuyển đề tài, em chỉ là. . . . . . Ai u. biết em phải có ý này mà." Giản Nhụy Ái bị Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm rợn cả tóc gáy, liền vội vàng .


      "Tốt nhất là ." Đơn Triết Hạo nhéo gương mặt của , ý muốn trừng phạt .


      Giản Nhụy Ái bụm má, nghĩ đến Đơn Triết Hạo lại ra tay nặng như vậy, da đầu đều bị kéo xuống " là đau."


      "Đây là trừng phạt em, cho phép lộ ra ánh mắt say mê nhìn người đàn ông khác."


      "Em đâu có." Phấn khích càng lúc càng yếu, thanh cũng càng lúc càng , thừa nhận mình có nhìn minh tinh đó nhưng thừa nhận có dùng ánh mắt say mê nhìn ta.


      Đơn Triết Hạo thấy cố tỏ ra quật cường, cộng thêm gương mặt trắng nõn đỏ ửng, bộ dáng cực kỳ đáng lại mê người, giống như bông hoa cúc cố kìm nén tức giận.


      Mấy ngày chầm chậm trôi qua, Giản Nhụy Ái lòng ở cùng Đơn Triết Hạo, giống như vượt qua được đau lòng, hoặc là tiếp tục lún vào trong rừng sâu .


      Mỗi ngày đều nhìn thấy mỉm cười, cũng buông lỏng đề phòng rất nhiều, chỉ cần Giản Nhụy Ái có ý nghĩ muốn rời khỏi , cũng dán lấy chặt như keo dính.


      Ở chỗ của dì, hàng ngày bọn họ đều đến thăm mộ cha mẹ . Sau đó, hai người thoải mái ngồi bên bờ biển ngắm mặt trời lặn, thưởng thức ánh nắng đẹp của buổi chiều, tất cả mọi việc đều tốt đẹp như vậy, tất cả vật đều trở nên tốt đẹp như thế.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 141: Chuyện bị bại lộ
      Phòng làm việc, Y Thiếu Thiên gõ cửa vào, nhìn thấy Giản Nhụy Ái ngồi bên cạnh bàn làm việc của Đơn Triết Hạo, nhàn nhã ăn khoai tây chiên, còn thỉnh thoảng phát ra thanh nhóp nhép. Còn Đơn Triết Hạo lại giống như người bị ức hiếp, im lặng ngồi ở góc bàn để làm việc.


      Toàn bộ mọi người dưới trong công ty, ai biết Đơn Triết Hạo cưng chiều vợ nghiêm trọng. Y Thiếu Thiên nhìn Đơn Triết Hạo báo cáo: "Đây là bản báo cáo của năm nay, còn có hạng mục đầu tư hợp tác với nước Pháp, đều cần tổng giám đốc ký tên."


      "Ừ." Đơn Triết Hạo nhận lấy tài liệu, tiếp tục vùi đầu vào công việc.


      Y Thiếu Thiên kỳ quái nhìn Giản Nhụy Ái, thấy nhìn chằm chằm màn hình, có lúc để ý mà bật cười, khiến tò mò.


      Y Thiếu Thiên liếc mắt nhìn màn hình, giống như sấm sét giữa trời quang, ngờ Giản Nhụy Ái xem phim thần tượng Đài Loan, Đơn Triết Hạo quả thực là quá cưng chiều rồi.


      Miệng Giản Nhụy Ái nhai đồ ăn, nhìn thấy Y Thiếu Thiên, liền đưa khoai tây chiên ra phía " có muốn ăn hay ?"


      " cần, Giản tiểu thư, xem có thể mua giúp tổng giám đốc ly cà phê hay ? Tổng giám đốc rất thích uống cà phê Lam Sơn."


      "Tại sao tôi lại phải mua? Đây phải là công việc của thư ký sao?" Giản Nhụy Ái tuyệt muốn làm tay sai, hơn nữa trong người còn mang thai, muốn mua cũng phải là Đơn Triết Hạo mua cho .


      " phải vậy, nhìn tôi cùng tổng giám đốc chuyện, chẳng nhẽ vẫn đau lòng cho ông xã mình sao?" Y Thiếu Thiên ủ rũ nghĩ đến Giản Nhụy Ái chưa thèm suy nghĩ từ chối.


      "Được rồi. . . . . . Tôi mua." Giản Nhụy Ái cắt đứt lời của Y Thiếu Thiên, cầm tờ giấy lau miệng mình, được ra ngoài rồi.


      tại Đơn Triết Hạo nghiêm túc vùi đầu làm việc, ngay cả ngẩng đầu lên nhìn cái cũng thèm, thôi liền hi sinh mình làm việc vặt vậy.


      Đơn Triết Hạo liếc nhìn Giản Nhụy Ái rời , mới lần nữa trở về bàn làm việc." ."


      đoán được Y Thiếu Thiên cố ý đẩy Giản Nhụy Ái , chắc chắn là điều tra ra được việc gì đó, cho nên mới ngăn Giản Nhụy Ái lại.


      "Tổng giám đốc, những thứ tôi điều tra được đều ở trong đây." Y Thiếu Thiên lấy tài liệu ra, những tài liệu này đều là do dùng quan hệ thân thiết mới lấy được.


      Bọn họ cho rằng Giản Nhụy Ái ra ngoài, nghĩ đến Giản Nhụy Ái sớm nhận ra Y Thiếu Thiên cố ý đuổi , cho nên sớm trốn ở cửa nghe lén .


      Đơn Triết Hạo cầm tài liệu, sắc mặt biến đổi, tay nắm chặt thành quả đấm, cố gắng kìm chế cảm giác sợ hãi trong lòng."Chuyện này được truyền ra ngoài, đem mọi tin tức đều phong tỏa, ai dám tiết lộ nửa câu, liền trực tiếp diệt khẩu."


      "Được."Y Thiếu Thiên thấy Đơn Triết Hạo chuyện tiếp nên định xoay người rời .


      Giản Nhụy Ái thấp thỏm đứng ở cửa, biết Đơn Triết Hạo có tin tức gì mà cần đến phải diệt khẩu, nhưng tiềm thức cho biết, chuyện kia chắc chắn có liên quan đến .


      thấy Y Thiếu Thiên ra cửa, vội vàng nấp vào sảnh bên cạnh, xuyên thấu qua lỗ mèo nhìn thấy bóng dáng Y Thiếu Thiên rời , sợ hãi ở trong lòng nhảy đến tận cổ họng, vô lực ngồi sàn nhà.


      Ánh mắt tò mò nhìn qua tập tài liệu, nhất định phải nghĩ ra biện pháp để xem được tài liệu kia, nếu Đơn Triết Hạo muốn giấu diếm việc, nhất định sớm tiêu hủy tài liệu đó.


      Giản Nhụy Ái đột nhiên đứng lên, nhất định phải lấy được tài liệu trước khi Đơn Triết Hạo tiêu hủy nó.


      Chỉnh đốn lại quần áo, đẩy cửa vào mà thèm gõ.


      Ngay lập tức liền nhìn thấy Đơn Triết Hạo hoảng hốt đem tài liệu bỏ vào trong ngăn kéo, tất cả mọi động tác của đều bị thu vào trong mắt, nhưng lại cố ý giả bộ nhìn thấy. Có lẽ là do ở cùng Đơn Triết Hạo lâu nên giả bộ cũng giỏi như thế .


      "Sao em vào mà thèm gõ cửa." Sắc mặt Đơn Triết Hạo có chút vui.


      "Em phải cố ý, làm sao lại hung dữ với em."Giản Nhụy Ái hồ nghi nhìn ." Còn sợ em nhìn thấy. . . . . . giấu phụ nữ sao?."


      Đơn Triết Hạo đẩy ngăn kéo cái, thấy nó khép lại mới yên tâm, qua kéo tay Giản Nhụy Ái, cưng chiều vuốt ve gương mặt " nào dám dấu phụ nữ."


      "Tốt nhất là như vậy."Giản Nhụy Ái mềm mại giơ quả đấm ở trước mặt Đơn Triết Hạo, quệt miệng, nhìn lên cực kỳ khả ái.


      Đơn Triết Hạo đưa mắt nhìn động tác nho của , cổ họng nóng bỏng, lập tức đem Giản Nhụy Ái ôm vào trong ngực, dùng sức hôn , ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt rất mê người người giống như ngày ngày đều dụ dỗ phạm tội.


      "Cà phê em mua đâu."Đơn Triết Hạo dịu dàng nhắc nhở.


      Lưng Giản Nhụy Ái cứng ngắc, hạ thấp đầu lời nào.


      Nhìn Giản Nhụy Ái như vậy khiến Đơn Triết Hạo cũng truy hỏi nữa. ra cũng có ý trách , bảo mua cà phê chỉ vì muốn tách ra, cũng muốn uống cà phê.


      " có cà phê cũng sao." Đơn Triết Hạo sờ sờ cánh mũi của ." Được rồi, cần phải buồn, người khác nhìn thấy lại cho là phu nhân tổng giám tốc của tập đoàn Đan Thị có khuôn mặt khổ qua ( mướp đắng)."


      "Em mới có."Giản Nhụy Ái quệt môi, hếch mặt lên."Có phải cảm thấy chán ghét em, cảm thấy dáng người em mang thai trở nên xấu xí, biến thành Hoàng Kiểm Bà (lão bà lớn tuổi có chồng), cho nên muốn thay người mới."


      Đơn Triết Hạo bắt được Giản Nhụy Ái muốn bỏ , có tìm hiểu được số kiến thức về bà bầu, chẳng lẽ sách trong lúc phụ nữ mang thai tính tình ổn định là .


      bất đăc dĩ chỉ có thể dụ dỗ ."Tiểu Nhụy, làm sao dám, em biết lòng rồi mà, nó chỉ có em thôi, tràn đầy thể chứa thêm được những thứ khác, đấy, tin lấy ra cho em xem."


      Giản Nhụy Ái nghi vấn nhìn "Được, nếu làm được, em thèm tin nữa. Nếu . . . . . . phải khu đông mua trà sữa cho em."


      sai, muốn tách Đơn Triết Hạo ra, tại bọn họ ở phía Tây, cửa tiệm trà sữa nổi tiếng lại nằm ở phía Đông, với khoảng cách này lại cũng phải mất gần tiếng, nhưng nếu như nửa đường Đơn Triết Hạo có đoán ra được cái gì, trở về đến nơi cũng muộn nửa giờ. Như thế cũng đủ để xem xong tài liệu.


      nhìn thấy ánh mắt chần chờ của Đơn Triết Hạo, bĩu môi " xem chút. . . . . . Em chỉ muốn uống trà sữa cũng thèm đáp ứng em, vậy mà còn em, căn bản chính là thay lòng, mau cho em biết người thứ ba là ai, nếu như . . . . . ."


      Đơn Triết Hạo lấy tay che kín miệng của lại, biết Giản Nhụy Ái chỉ hờn dỗi vậy thôi, nhưng thích nghe như vậy, cái loại đó giống như tin tưởng lời của vậy.


      đầu hàng, nghĩ đến thương nhân làm mưa làm gió ở cả hai giới hắc đạo, cũng có thời điểm phải đầu hàng, người ta vỏ quýt dày có móng tay nhọn, xem ra khắc tinh lớn nhất của Đơn Triết Hạo chính là Giản Nhụy Ái.


      "Được. . . . . . nữa, mua cho em, em ngoan ngoãn chờ ở đây, chờ trở về, nghe chưa?"


      Giản Nhụy Ái qua loa tắc trách : "Được rồi, nhanh chút ." liều mạng đẩy tấm lưng của , chính là muốn đem đẩy ra.


      Đơn Triết Hạo cảm thấy hành động của Giản Nhụy Ái có chút quái dị, nhưng nghĩ mãi vẫn biết quái dị ở chỗ nào, khẽ cau mày.


      Chỉ có thể chấp nhận nghe lời của Giản Nhụy Ái, ngoan ngoãn ra cửa, có thể đời này đều nghiêm túc với lời của bất kỳ người nào, lại phải nghe theo lời của Giản Nhụy Ái.


      Giản Nhụy Ái nhìn Đơn Triết Hạo rời khỏi, vẫn yên lòng ra mở cửa lén nhìn xem thế nào, chưa xa lắm nhưng chắc chắn mua trà sữa cho . Thừa dịp còn chưa nghi ngờ, nhanh chóng lấy tư liệu của Đơn Triết Hạo ra .

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 142: Đơn Triết Hạo cầu xin

      Giản Nhụy Ái nhìn Đơn Triết Hạo rời khỏi, vẫn yên lòng ra mở cửa lén nhìn xem thế nào, chưa xa lắm nhưng chắc chắn mua trà sữa cho . Thừa dịp còn chưa nghi ngờ, nhanh chóng lấy tư liệu của Đơn Triết Hạo ra .

      mở ngăn kéo, cái tên ghi hồ sơ khiến run rẩy sợ hãi, đó là tên cha mẹ , run rẩy lấy tài liệu ra giống như lấy trộm đồ của người khác.

      Đọc nội dung bên trong chữ viết khiến khiếp sợ ngây người giống như bị sét đánh!

      ra là cha mẹ Đơn Triết Hạo đấu thầu được, mọi người trong công ty đều đồn đại về nguyên nhân lớn nhất khiến bọn họ bị mất thầu chính là do cha mẹ Giản Nhụy Ái. Bản tính hai người họ hiếu thắng, nhìn thấy gia đình Giản Nhụy Ái hạnh phúc khiến bọn họ cam lòng cho nên bàn bạc muốn hại cha mẹ cũng bị mất mặt, cũng phải lâm vào hoàn cảnh khó khăn như họ.

      Giản Nhụy Ái thất hồn lạc phách, giống như mất trọng lực, hai chân mềm nhũn ra ngồi xụp xuống cũng có cách nào để đứng lên, ngơ ngẩn ngồi sàn nhà, cha mẹ chết thảm như vậy cũng bởi vì ích kỷ. Vì ganh đua mà bị mất tính mạng, còn sống lại biến thành nhi.

      Tại sao ông trời lại đối xử với như vậy? vất vả mới cho ánh sáng, rồi lại độc ác đem cửa sổ đóng lại, nhốt vào trong căn phòng đen thui, ánh mắt mơ hồ, đầu là đau.

      Nếu như nhìn thấy, có phải Đơn Triết Hạo giấu cả đời, để cho trở thành người bất nhân bất nghĩa.

      Cửa đột nhiên bị mở ra, Đơn Triết Hạo đầy mồ hôi xuất trước mặt , nhìn thấy Giản Nhụy Ái ngồi khóc ở bên cạnh tập tài liệu, liền hiểu tất cả!

      Xem ra ông trời muốn đày đọa , khi kịp đoán ra được mục đích của Giản Nhụy Ái, vội vàng quay xe trở lại còn kịp nữa, ra căn bản là cũng muốn uống trà sữa, mà chỉ là nghĩ cách muốn tách ra.

      tính tính lại, cư nhiên lại vẫn thua này.

      sợ hãi ôm lấy Giản Nhụy Ái run rẩy "Tiểu Nhụy, Tiểu Nhụy. . . . . . Em cần phải làm như vậy?"

      Giản Nhụy Ái vô lực đẩy Đơn Triết Hạo ra, ngồi im lặng run rẩy, nước mắt ngừng trào ra.

      Đơn Triết Hạo vội vàng sợ hãi, đưa tay đỡ thân thể xiêu vẹo chỉ trực đổ xuống của , "Tiểu Nhụy, cầu xin em, cần phải im lặng như thế!"

      Vẫn có tiếng đáp lại, tria tim lơ lửng như muốn vỡ ra khi nhìn từng giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi xuống.

      Cho dù cố gắng nhẫn nhịn nhưng nhìn thấy Giản Nhụy Ái vẫn tiếp tục thờ ơ có phản ứng cũng khỏi cau mày "Tiểu Nhụy, tại sao em lại cứ giữ chặt lấy quá khứ? Chẳng lẽ chúng ta ở chung chỗ là vì người khác sao? Tại sao phải để chuyện này ảnh hưởng đến chúng ta?"

      "Chuyện này. . . . . . Những thứ kia là chuyện gì? Nó là cái chết của cha mẹ tôi, nhà họ Đơn các người khiến cha mẹ tôi chết oan nhiều năm như vậy, cái gì gọi là tôi giữ lấy quá khứ buông? Các người biết ? Tôi từng hạnh phúc dường nào, nhưng cuối cùng vẫn sống sờ sờ lại bị các người biến thành nhi, vĩnh viễn chia lìa với cha mẹ thương nhất, có biết cái gì gọi là đau ? cái gì cũng hiểu, tại sao lại tới quát tôi?"

      Giản Nhụy Ái xúc động phẫn nộ xong, giống như muốn đem tất cả tức giận trong lòng hét ra.

      "Giản Nhụy Ái, em cần phải cố giải thích như thế có được hay ? Vì ân oán đời trước mà nhất định phải đoạn tuyệt mối quan hệ của chúng ta mới được sao?" Đơn Triết Hạo dù muốn đối mặt với chuyện này, nhưng cuối cùng nó vẫn xảy ra.

      "Cho nên, tình nguyện đem những người biết chân tướng diệt khẩu, cũng nguyện để cho tôi biết, Đơn Triết Hạo, còn định tính toán giấu tôi bao lâu nữa, năm, mười năm, hay hai mươi năm. . . . . . Hay là tính toán cả đời đều cho tôi biết, để cho tôi sống trong ảo tưởng."

      Giản Nhụy Ái đột nhiên quay đầu lại nhìn Đơn Triết Hạo, ánh mắt căm thù của làm tim Đơn Triết Hạo đau nhói.

      Nhìn ánh mắt của khiến cho có cảm giác khiếp sợ, hận nhà họ Đơn, hận cha mẹ , cho nên cũng hận , rời khỏi .

      Những ý nghĩ này giống như ma quỷ ăn mòn , khiến cho tức giận cũng từ từ giảm xuống, chỉ còn biết cầu xin: "Tiểu Nhụy, em hãy nghĩ đến tình của chúng ta, nghĩ đến Bảo Bảo, mà tha thứ cho cha mẹ được ? phải bọn họ bị báo ứng rồi sao?, trong vụ tai nạn xe đó, chỉ có cha mẹ em qua đời, mà còn có hai người bọn họ, coi như bọn họ cũng bị báo ứng, tha thứ cho bọn họ được ?"

      Giản Nhụy Ái đau lòng khi nghe thấy giọng cầu xin của . Trong lòng , làm sao hiểu, Đơn Triết Hạo luôn là người cao cao tại thượng nhưng mấy ngày nay đều vì sắp còn là chính mình nữa, thương chăm sóc tốt như vậy.

      Nhưng trước kia khi bọn họ ở chung chỗ có chút trở ngại nào, nhưng bây giờ giữa họ khoảng cách rất lớn, khoảng cách này cũng chôn sâu vào trong lòng Giản Nhụy Ái.

      "Cái chết của cha mẹ , đó là báo ứng của bọn họ, còn cái chết của cha mẹ tôi lại là oan uổng!" Giản Nhụy Ái gào khóc, quan tâm có người ở bên ngoài nhìn, tất cả ánh mắt của đều rơi xuống tập tài liệu nằm mặt đất.

      Đơn Triết Hạo khổ sở nhìn Giản Nhụy Ái khóc thút thít, ngẩng đầu ép nước mắt chen trở về, ánh mắt hoàn toàn mơ hồ, tay nắm chặt quả đấm, máu tươi từ trong lòng bàn tay chảy xuống, đàn ông đổ máu chứ đổ lệ.

      Giọng của rất , mang theo giọng mũi nồng đậm: "Tiểu Nhụy, biết tất cả tội lỗi đều là do nhà họ Đơn gây ra, nhưng em muốn phải làm như thế nào?"

      Giản Nhụy Ái trả lời Đơn Triết Hạo, cũng nhìn , chỉ là lẳng lặng chảy nước mắt.

      "Tiểu Nhụy. . . . . ."Đơn Triết Hạo muốn kéo tay Giản Nhụy Ái, lại bị vô tình rút về, cánh tay cứng ngắc đặt giữa trung.

      Đơn Triết Hạo cảm giác cả người như ngã vào trong vực sâu vạn trượng, đầm sâu đầy nước sắp nhấn chìm , cái loại cảm giác co rút đau đớn đó, cách nào có thể dùng lời để hình dung, trong mắt tràn đầy đau đớn, đưa tay ra, lại rút trở về .

      "Tiểu Nhụy, chẳng lẽ vì chuyện này mà chúng ta còn khả năng nữa, em thể tàn nhẫn như vậy, có làm cái gì sai? Em thể trực tiếp phán tội tử hình, hãy cho cơ hội, cũng cho chính mình cơ hội, thậm chí cho đứa bé cơ hội."

      "Đơn Triết Hạo, gương vỡ còn có thể lành lại sao? Nếu bên cạnh chúng ta khoảng cách quá khứ đau đớn kia, tội gì chúng ta còn phải dây dưa nữa, như thế chỉ càng cố gây thêm đau đớn cho nhau mà thôi."

      " , chúng ta ở chung chỗ vui vẻ như vậy, tin, tình của chúng ta chả nhẽ lại đánh bại được mấy tờ tài liệu này sao?" Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái gì, biết tại trong lòng Giản Nhụy Ái rất loạn, cho nên ép buộc ." Tiểu Nhụy, biết em nhất thời thể nào tiếp thu được, nhưng mà cho em thời gian để từ từ chấp nhận nó, tại phải họp, em ở đây suy nghĩ kỹ, chờ trở lại."

      Lúc này, chỉ có thể cho lẫn nhau ít thời gian, nếu chuyện có cách nào để giải quyết, nhìn Giản Nhụy Ái, vẻ mặt nặng nề nhìn Y Thiếu Thiên vào .

      Y Thiếu Thiên nhìn sắc mặt của Giản Nhụy Ái cũng biết xảy ra chuyện gì "Tổng giám đốc. . . . . ."

      Đơn Triết Hạo mệt mỏi phất phất tay, ý bảo cần "Cậu giúp tôi trông coi ấy, tôi họp trước”

      "Vâng!" Y Thiếu Thiên thở dài nhìn Đơn Triết Hạo rời , nhìn thấy Giản Nhụy Ái ngơ ngác ngồi ở ghế, thấy ngoan ngoãn như vậy, chắc cũng xảy ra chuyện gì, nên trở lại chỗ ngồi, bắt đầu làm công việc của mình.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 143: Tử vong

      "Vâng!" Y Thiếu Thiên thở dài nhìn Đơn Triết Hạo rời , nhìn thấy Giản Nhụy Ái ngơ ngác ngồi ở ghế, thấy ngoan ngoãn như vậy, chắc cũng xảy ra chuyện gì, nên trở lại chỗ ngồi, bắt đầu làm công việc của mình.


      Đơn Triết Hạo trầm tiến vào phòng họp, mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh, rất sợ động tác của mình chọc giận , khả năng có thể cũng chỉ đơn giản là chuyện công việc.


      "Hội nghị bắt đầu" ngồi ở ghế, cầm bút máy trong tay, mắt nhìn chằm chằm mặt bàn, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến Giản Nhụy Ái, nghĩ đến nước mắt của , trong lòng liền co quắp đau đớn, làm cho dạ dày cũng quặn đau.


      Họp được khoảng nửa chừng, từ đầu tới cuối Đơn Triết Hạo vẫn yên lòng khi để Giản Nhụy Ái ở mình, sợ yếu đuối chịu nổi, liền quyết định trở lại xem chút "Mọi người tạm nghỉ chờ tôi về bàn lại"


      Mọi người kinh ngạc nhìn bóng dáng vội vàng rời , có chút ngơ ngác hiểu, nhìn nhau cũng ai dám có ý kiến.


      khắc khi Đơn Triết Hạo đẩy cửa ra, nhìn thấy gian phòng bóng người, mọi dây thần kinh giống như bị đứt, trong lòng sợ hãi và hoảng hốt, ánh mắt lạnh lẽo, quát: "Y Thiếu Thiên"


      thanh chấn động đến ba thước, tất cả mọi người trong văn phòng đều mờ mịt nhìn phòng làm việc của Tổng giám đốc, cùng có chung cảm giác rợn tóc gáy, giống như là ngày tận thế sắp đến.


      Y Thiếu Thiên vội vàng vào, trong lòng run rẩy "Tổng giám đốc, có gì sai bảo"


      "Tiểu Nhụy đâu?" Đơn Triết Hạo tức giận trợn mắt trừng Y Thiếu Thiên, cắn răng nghiến lợi từng chữ.


      " phải ấy ở đây……." Y Thiếu Thiên phát Giản Nhụy Ái còn ở trong phòng làm việc nữa, vẻ mặt ngập ngừng, ở bên cạnh Đơn Triết Hạo lâu nên cũng rèn luyện được năng lực phản ứng nhanh nhạy"Tông giám đốc, tôi tìm Giản tiểu thư"


      "Nếu như tìm được, cậu cũng cần trở về " tâm tình Đơn Triết Hạo tồi tệ đến cực điểm, ánh mắt như muốn giết người.


      Ở bên cạnh Đơn Triết Hạo nhiều năm, hôm nay mới được chứng kiến Đơn Triết Hạo kinh khủng như vậy, Y Thiếu Thiên rợn cả tóc gáy hoảng hốt chạy .


      Đơn Triết Hạo ngồi yên, ở trong phòng làm việc lại lại, bàn tay khỏi nắm chặt, vừa định ra ngoài nhìn thấy Y Thiếu Thiên đầu đầy mồ hôi chạy về.


      nhìn thấy sắc mặt Y Thiếu Thiên được tốt, trong lòng cũng có dự cảm chẳng lành. Nhưng dám nghĩ tới loại khả năng kia, cố gắng để cho giọng của mình quá hoảng sợ "Tình huống thế nào"


      "Tổng giám đốc, tôi……." Y Thiếu Thiên biết phải mở miệng như thế nào, lo lắng nuốt ngụm nước bọt "Tôi phải chịu đựng, trước cửa công ty xảy ra tai nạn xe cộ, người nữ………"


      Khuôn mặt Đơn Triết Hạo tái nhợt, giống như là bị hút hết nguyên khí, tức giận đẩy Y Thiếu Thiên ra, thể nào, Giản Nhụy Ái nhất định xảy ra chuyện gì, Y Thiếu Thiên gạt .


      Trước cửa công ty, Đơn Triết Hạo giống như mất hết sức lực, cũng có thể là có dũng khí để đối mặt với tất cả chuyện này, hai tay của nắm chặt quả đấm khiến các đầu khớp xương cũng phát ra tiếng răng rắc, cố gắng khống chế cảm giác sợ hãi trong lòng chạy ra ngoài, trái tim đau đớn giống như muốn ngừng đập.


      Y Thiếu Thiên chạy theo Đơn Triết Hạo, cũng chưa bao giờ thấy Đơn Triết Hạo đau lòng như thế, xem ra Giản Nhụy Ái gặp chuyện may chính là đả kích trí mạng với .


      "Tổng giám đốc!" cẩn thận nhắc nhở.


      Đơn Triết Hạo kinh hãi, đầu ong ong, tầm mắt từ từ mơ hồ, mỗi bước lại tăng thêm phần đau đớn trong lòng, về phía trường xảy ra tai nạn xe cộ.


      Mọi người nhìn thấy Đơn Triết Hạo xuất đều nhanh chóng nhường vị trí, đám người vây quanh đa số đều là nhân viên của Đan Thị, nhìn thấy ánh mắt của Y Thiếu Thiên, mọi người đều thức thời rời .


      người phụ nữ có thai cả người đầy máu, nằm mặt đất, nhúc nhích.


      Gương mặt quen thuộc như vậy, chiếc vòng ngọc quan quen thuộc, ngay cả chiếc nhẫn cũng quen thuộc như thế. Tất cả mọi thứ thuộc đều nhắc nhở Đơn Triết Hạo, người này chính là người phụ nữ mà thương nhất.


      Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái nằm bất động mặt đất, thân thể to lớn cao ngạo cũng cũng chịu nổi người phụ nữ mà mình thương chết ngay trước mặt mình.


      Thân thể cao lớn chống trụ nổi, lảo đảo mấy bước, Y Thiếu Thiên nhanh tay đỡ lấy .


      Y Thiếu Thiên nhìn Đơn Triết Hạo đau khổ như thế, nước mắt cũng đảo quanh hốc mắt, biết đàn ông dễ dàng rơi lệ.


      Chủ nhân của chiếc xe, ngây ngốc đứng ở bên cạnh, rất sợ bị đánh.


      Đơn Triết Hạo bỏ qua bàn tay đỡ mình sang bên, bất chấp tất cả ôm lấy Giản Nhụy Ái, hai tay đều run rẩy, liều mạng lau máu tươi ở bên miệng Giản Nhụy Ái.


      "Tiểu Nhụy, ,Tiểu Nhụy…….. Cầu xin em đừng làm sợ, mau tỉnh lại………."


      Nhưng mặc kệ lay động như thế nào Giản Nhụy Ái vẫn như cũ có động tĩnh, nổi điên ôm chặt lấy Giản Nhụy Ái, để mặt áp sát vào ngực mình, ngửa mặt lên trời hét: "A"


      Tiếng hét này giống như muốn đem tất cả tâm tình của mình hét ra ngoài, có vị mặn cùng vị chát hòa chung với nhau, nước mắt từ trong hốc mắt thi nhau rơi xuống, ra cũng có thời điểm rơi nước mắt.


      Cái loại khóc đến tê tâm phế liệt đó, giống như muốn đem cả ruột gan khóc ra ngoài.


      Y Thiếu Thiên cũng khống chế được đứng ở bên khóc, tức giận nhìn người tài xế, thấy ta sợ hãi muốn chạy trốn, Y Thiếu Thiên vội vàng túm ta trở lại "Đụng người còn muốn chạy"


      " phải tôi cố ý, tôi phải là cố ý……." Người tài xế run rẩy cầu xin tha thứ.


      Ánh mắt Đơn Triết Hạo giống như là ma quỷ nhìn người tài xế, giống như là hơi thở của satan từ địa ngục, đuôi lông mày thẳng tắp, tay rút khẩu súng ở bên hông.


      nổi điên tới cực điểm, đến trước mặt người tài xế, bàn tay xiết chặt khẩu súng cũng chế được toàn thân run rẩy, kẻ nào dám làm tổn thương tình cảm chân thành của , Đơn Triết Hạo tuyệt đối bỏ qua cho .


      Súng lục lên cò, chỉ vào trán của nguời tài xế, ánh mắt còn chút huyết sắc nào nhìn chằm chằm vào người tài xế "Ngươi chết


      Y Thiếu Thiên vội vàng đem bàn tay của Đơn Triết Hạo hướng lên trời ‘ bùm ’ tiếng, bầu trời xuất đầy khói, mọi người đều khiếp sợ nhìn bọn họ.


      Người tài xế sợ hãi quỳ xuống cầu xin " xin lỗi, phải tôi cố ý, là này đột nhiên lao ra đường, tôi……..tôi tránh được cho nên mới………."


      Trong mắt Đơn Triết Hạo đều là sát khí, Y Thiếu Thiên làm thế nào cũng thể ngăn nổi hành động của "Tránh ra, nếu tôi và cậu cùng nhau chết"


      Y Thiếu Thiên buông tay ra, bởi vì biết Đơn Triết Hạo điên rồi, Giản Nhụy Ái chết, thế giới của hoàn toàn cũng bị tiêu hủy, tin tưởng Đơn Triết Hạo nhất định làm, ngăn cản Đơn Triết Hạo, chỉ là vì muốn Đơn Triết Hạo quang minh chính đại giết người. Nếu ngăn cản được, như vậy tùy , chỉ là công tác xử lý về sau rắc rối hơn chút.


      "Tôi dám, tôi dám…….." Người tài xế nhìn Đơn Triết Hạo giống như người điên, ánh mắt giống như tử thần nhìn mình chằm chằm, khiến cho ta hoảng sợ, người tài xế đứng lên, vừa định chạy trốn liền bị Đơn Triết Hạo đá vào giữa hai chân.


      Hai chân như nhũn ra quỳ xuống ‘ bùm…….. ’ giống như nổi điên, liều mạng hướng về phía thân hình của người tài xế nổ súng. Trong nháy mắt người tài xế xuất mấy chục lỗ súng, máu thịt be bét, người đường đều kinh hãi bịt lỗ tai chạy trốn.


      Y Thiếu Thiên nhắm mắt lại muốn nhìn hình ảnh chết thảm của người tài xế, ai bảo đụng người nào đụng, cư nhiên lại đụng vào người mà Đơn Triết Hạo thương.


      biết qua bao lâu, đạn hết Đơn Triết Hạo mới dừng lại, nước mắt mơ hồ lại cảm thấy trong cổ họng trào lên vị máu tanh ‘ộc’ máu tươi từ trong miệng Đơn Triết Hạo phun ra, ánh mắt tối sầm liền bất tỉnh.


      Y Thiếu Thiên thấy Đơn Triết Hạo ngất xỉu, kinh ngạc thét chói tai: "Tổng giám đốc…….."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :