1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 134: Giản nhụy ái, nhất định phải hạnh phúc.

      Giản Nhụy Ái kinh ngạc ngước mắt nhìn Trác Đan Tinh, mới phản ứng "Được!" Vẻ mặt vội vàng hoảng hốt, xoay người về phía Quán Nhân Ái, nước mắt lăn dài theo gương mặt.

      May mắn, khi xoay người Trác Đan Tinh nhìn thấy biểu mặt .

      Đêm tối, trong phòng làm việc mở đèn, Đơn Triết Hạo im lặng ngồi ở ghế dựa, vẻ mặt trầm đến đáng sợ, tay cầm bút máy xoay vòng tròn , bỗng nhiên cửa được mở ra, tia sáng chói mắt chiếu vào, bút máy bị ném bay lên trung.

      Y Thiếu Thiên chuẩn xác bắt được bút máy, tùy ý liếc nhìn Đơn Triết Hạo, hơi nhíu lông mày lại, biết tâm tình Đơn Triết Hạo tốt, tiện tay bật đèn lên "Tổng giám đốc, chuyện của Lạc Tình Tình làm xong, lần này bảo đảm ta quay về phá hư chuyện tốt của hai người."

      đem Lạc Tình Tình ném đến nơi vô cùng hoang vắng ở Việt Nam, ở nơi đó có mấy trăm cư dân đều là đàn ông, Lạc Tình Tình là người xinh đẹp, bị lột da mới là chuyện lạ, quyết định như vậy phải do Y Thiếu Thiên mà là do Đơn Triết Hạo dặn dò, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, cũng làm cho người ta rét mà run.

      Đơn Triết Hạo mỉm cười châm chọc, Lạc Tình Tình dẫm lên ranh giới cuối cùng của khiến phải đưa ra quyết định dứt khoát với ta, nếu ta nhất định gây ra nhiều rắc rối hơn .

      Cũng phải bất luận là thời điểm nào, bất luận là ai chỉ cần uy hiếp đến Giản Nhụy Ái, nhất định từ mọi thủ đoạn để giải quyết.

      Tha thứ cho ta nhiều lần, cũng là vì cùng ta lớn lên bên cạnh dì Tần, lần này xuống tay lưu tình nữa "Bốp. . . . . ." Đơn Triết Hạo đem xấp tài liệu đặt lên bàn.

      " giúp tôi điều tra nguyên nhân gây ra tai nạn xe của cha mẹ tôi."

      Y Thiếu Thiên nhận lấy tài liệu, nhìn chút rồi gật đầu, lạnh nhạt mở miệng : "Được, tôi điều tra ràng."

      "Được!" Đơn Triết Hạo nhìn Y Thiếu Thiên rời , trong lúc chuyện từ đầu đến cuối lông mày của đều nhíu chặt khóe môi khẽ nhếch lên cười rét lạnh.

      Trong bóng đêm, khắp trời đầy sao lóe lên ánh sáng, rơi vãi lên tất cả các ngóc ngách mái nhà.

      Ba người ngồi tầng thượng của nhà hàng, nơi này chính là chỗ lúc trước Giản Nhụy Ái dùng để giãi bày tâm trạng, chỗ này tốt vô cùng, đứng ở tầng cao, hít thở khí tươi mát, cả người giống như được thả lỏng rất nhiều.

      Giản Nhụy Ái vùi người ở ghế, hai mắt xinh đẹp nhìn nhà cao tầng, đối diện là màn hình Led lớn, chiếu các quảng cáo, nhìn dàn mỹ nhân tở màn hình.

      " Quyền Hàn, xem người ta chút, chỉ mới mấy giây gặp mà như cách ba thu , trong mắt tràn đầy hình ảnh Đơn Triết Hạo, là ghen tỵ mà." Trác Đan Tinh cầm đồ uống trong tay, nhìn Giản Nhụy Ái thất thần, cố ý nhạo báng .

      Giản Nhụy Ái bị lời của Trác Đan Tinh làm cho xấu hổ, mặt khẽ ửng hồng, hờn dỗi "Đan Tinh, tớ có nhớ Hạo?"

      "Còn có, hai mắt dối, chân chân viết Giản Nhụy Ái nghĩ đến Đơn Triết Hạo." Trác Đan Tinh cố ý để tay ở trước mắt khoa tay múa chân .

      "Cái gì! Tớ mới có, được bừa." Giản Nhụy Ái vội vàng .

      Quyền Hàn gắp cho Giản Nhụy Ái gắp rau muống "Nhân lúc còn nóng ăn ! Đây là món em thích ăn nhất."

      Cử động của khiến Trác Đan Tinh vốn cười, bỗng nhiên giống như như bị người khác giật mất điều khiển tắt vi .

      Giản Nhụy Ái cười nhìn thấy vẻ mặt vui của Trác Đan Tinh, đem rau muống bỏ vào trong bát của Trác Đan Tinh “ Tới, Đan Tinh, cậu cũng thích ăn rau muống, mau thừa dịp còn nóng ăn ."

      " cần, cậu mau ăn !" Vẻ mặt Trác Đan Tinh vui đem rau muống đẩy lại cho Giản Nhụy Ái, mặc dù tự dặn mình được ghen, nhưng vẻ mặt Quyền Hàn khi nhìn thấy Giản Nhụy Ái, lại khiến lòng tràn đầy vị chua.

      "Được rồi, nên tranh cãi, hai người ăn, ăn!" Quyền Hàn ăn miếng to "Khụ khụ. . . . . ." Trong lúc bất chợt chú ý, bỗng mắc nghẹn, liều mạng ho khan.

      Trác Đan Tinh hoảng sợ, xoa lưng cho , thấy hết ho mới ngồi xuống.

      Bỗng nhiên, mọi người đều dừng phản ứng, ba người nhìn lẫn nhau mấy lần, xì tiếng bật cười.

      "Chúng ta cầm đồ uống đối diện với bầu trời lớn tiếng ra tâm của mình !" Giản Nhụy Ái nắm chặt cái cốc, đứng dậy, tới bên cạnh hàng rào chắn, giơ cốc lên, la lớn: "Giản Nhụy Ái, mày nhất định phải hạnh phúc!"

      Trác Đan Tinh ấm áp nhìn Quyền Hàn ở đối diện cái, theo.

      Quyền Hàn quay qua nhìn Giản Nhụy Ái mấy lần, thấy mặt nhàn nhạt ưu thương, biết Giản Nhụy Ái bị làm sao? Nhưng , cũng muốn hỏi, nếu chỉ càng làm cho thêm đau khổ "Em nhất định phải hạnh phúc!"

      Trong lòng yên lặng thầm nếu nhượng bộ của quá đáng giá rồi.

      "Chúng ta đều phải hạnh phúc!" Trác Đan Tinh nhìn trời reo hò.

      Ba người đối diện cùng nhìn nhau, bật cười , rất ăn ý nâng cốc lên, nhìn trung, nhìn khắp trời đầy sao, lớn tiếng hô hào : "Chúng ta nhất định phải hạnh phúc."

      thanh của bọn họ rất lớn, giống như vang vọng toàn bộ thế giới, cả vùng đất đều vì bọn họ làm chấn động ba thước.

      mặt mỉm cười vui mừng, giống như toàn thân đều tràn đầy năng lượng.

      Giản Nhụy Ái kéo tay Quyền Hàn lại kéo tay Trác Đan Tinh đến, để cho bọn họ giao tay vào nhau.

      Hai người kỳ quái nhìn , biết phải gì?

      " Quyền Hàn, phải đối xử tốt với Đan Tinh, hai người còn có bảo bảo trong bụng, nhất định phải có cuộc sống hạnh phúc." tại người mà Giản Nhụy Ái quan tâm nhất, chính là hai người bọn họ, bọn họ chính là người thân của .

      "Nhụy Ái, em cho Quyền Hàn biết xảy ra chuyện gì? Tại sao sau khi thử áo cưới lại đột nhiên chạy về? Hơn nữa hốc mắt còn đỏ hồng, cả buổi tối đều là tâm trạng bất an." Quyền Hàn nhìn dáng vẻ này của Giản Nhụy Ái, trong lòng cũng đau đớn, hận thể đem ôm vào trong ngực, bảo vệ tốt .

      tại, làm được, có Trác Đan Tinh, có đứa bé của bọn họ.

      " có chuyện gì, em sắp kết hôn, nỡ rời bỏ hai người, hai người cần lo cho em, cứ coi như em nổi điên ." Giản Nhụy Ái mơ hồ xong, nhìn thấy bọn họ nghi ngờ liền cúi đầu thấp xuống.

      Trác Đan Tinh cũng cảm thấy Giản Nhụy Ái có chút kỳ quái, nhưng cũng đoán ra kỳ quái ở chỗ nào? Nhìn thấy ánh mắt ấy của Quyền Hàn, trong lòng cũng thoải mái "Được rồi, chúng ta uống rượu !"

      Quyền Hàn yên lòng nhìn Giản Nhụy Ái, cũng biết nên cái gì cho phải nữa? Chỉ có thể nâng cốc uống hết.

      Hai người phụ nữ đối diện nhìn nhau cái, lại than thở uống rượu.

      "Nhụy Ái, sau khi cậu gả , phải nhớ cậu cũng có nhà, nhà của cậu chính là nhà của chúng ta, bị uất ức gì trở lại, biết ? Tớ cùng Quyền Hàn làm chỗ dựa của cậu" Hốc mắt của Trác Đan Tinh cũng ướt.

      Trong lòng ghen tỵ với Giản Nhụy Ái, nhưng Giản Nhụy Ái vĩnh viễn là bạn tốt của , vĩnh viễn đều là người thân của .

      Nước mắt Giản Nhụy Ái khống chế được trào ra, ôm lấy Trác Đan Tinh "Cám ơn cậu, đúng, chúng ta vĩnh viễn đều là người thân, mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì? Trong lòng tớ, Quyền Hàn là trai, Đan Tinh là chị ."

      "Ừm!" Trác Đan Tinh cứng rắn .

      Quyền Hàn biết đàn ông dễ dàng rơi lệ, chỉ có thể chớp mắt liên tục, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ngăn nước mắt muốn chảy ra.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 135: Chúng ta cần kết hôn

      Hôm sau, Giản Nhụy Ái sợ Quyền Hàn và Trác Đan Tinh nghi ngờ, cho nên đành về. Quyền Hàn yên lòng, muốn ngăn Giản Nhụy Ái trở về, cảm thấy Giản Nhụy Ái có tâm , hơn nữa chuyện này nhất định là có liên quan đến Đơn Triết Hạo, tuyệt đối cho phép Đơn Triết Hạo khi dễ .

      khắc khi bước vào cửa, bà nội liền giật mình nhìn Giản Nhụy Ái, bà cho rằng sau khi biết chân tướng nhất định bao giờ quay trở lại nhà họ Đơn nữa, mới vừa rồi vẫn còn lo lắng và đau lòng, chẳng lẽ nghĩ thông rồi.

      "Bà nội. . . . . ." Giản Nhụy Ái lúng túng tới, giọng gọi, cho dù bọn họ là kẻ thù của mình chăng nữa, nhưng bọn họ đối xử với rât tốt, Giản Nhụy Ái nhớ rất ràng.

      Quyền Hàn bình tĩnh chào hỏi, lại loáng thoáng cảm thấy đối thoại của bọn họ có chút kỳ lạ, tình cảnh này chính cũng hiểu, chẳng lẽ phải Giản Nhụy Ái gây gổ với Đơn Triết Hạo, mà là bất hòa với bà nội.

      "Bà nội, Nhụy Ái còn , cho nên số việc có thể làm chưa tốt, hoặc là đối với người có chỗ chưa lễ phép, con muốn xin người tha thứ, bao dung ấy nhiều hơn, Tiểu Nhụy từ có cha mẹ, ấy lại nhận con làm trai, cho nên con chính là người thân của ấy, xin người hãy quan tâm, để ý đến ấy nhiều hơn chút."

      Quyền Hàn như vậy chỉ đơn giản là để cho người nhà họ Đơn biết Giản Nhụy Ái phải là có người thân, nếu nhà họ Đơn dám khi dễ Giản Nhụy Ái, Quyền Hàn tuyệt đối chịu bỏ qua.

      "Tiểu Nhụy rất lẽ phép, lại rất hiểu chuyện, là nhà họ Đơn chúng ta có lỗi với con bé, có chăm sóc tốt cho con bé, Quyền Hàn cần như vậy."

      Trong lòng Quyền Hàn hiểu, ít nhất nghe được những lời này của bà nội, cũng làm cho biết họ đối xử tốt với Giản Nhụy Ái.

      Giản Nhụy Ái lắng nghe những lời quan tâm của Quyền Hàn, trong lòng giống như có dòng nước ấm chảy qua, đúng vậy! Kiếp này có hai người thân là Quyền Hàn và Trác Đan Tinh, cũng cảm thấy đủ rồi.

      " Quyền Hàn, từ khi nào mà trở nên lảm nhảm giống như mẹ già vậy? Em sao, em ở nhà họ Đơn rất tốt, nhanh về ! Đan Tinh ở trong tiệm, đợi chút lại ăn dấm loạn sao." Giản Nhụy Ái cố ý tỏ ra vui vẻ , giống như có chuyện gì xảy ra, giống như trước kia có tim có phổi nhạo báng Quyền Hàn.

      "Được rồi! Xem ra là có đàn ông quên mẹ, trước, nhớ chăm sóc mình tốt." Quyền Hàn yên lòng nhìn Giản Nhụy Ái, đưa tay cưng chiều xoa đầu của , hướng về phía bà nội cười cười, xoay người rời .

      Bà nội thấy Quyền Hàn đến chuyện đó, điều này chứng minh Giản Nhụy Ái chưa cho biết, nếu lấy tính cách của chắc chắn chất vấn bọn họ đến cùng, chẳng lẽ Giản Nhụy Ái nghĩ thông suốt rồi.

      Vừa định chuyện với Nhụy Ái, chỉ thấy xoay người, gò má lộ vẻ mệt mỏi "Bà nội, cháu rất mệt, cháu muốn nghỉ ngơi chút."

      "Ừ, được, vậy cháu nghỉ ngơi cho tốt, đến giờ ăn cơm bà gọi cháu." Bà nội yên lòng ở sau lưng .

      Nhìn bóng dáng mệt mỏi của , bà thở dài cái. Thế gian luôn có quá nhiều chuyện bất bình, cũng có quá nhiều chuyện bất công, nghĩ tới chuyên hai người nhau như thế, nhưng lại bởi vì ân oán đời trước mà thành ra như vậy, làm cho người ta đau lòng!

      Giản Nhụy Ái có chút bối rối vào căn phòng, vẻ mặt mệt mỏi đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn phương xa lẳng lặng câu nào, từng rất thích cùng Đơn Triết Hạo đứng ở trước của sổ sát đất để ngắm nhìn cảnh vật.

      tại, dùng nó để làm giảm bớt suy nghĩ trong lòng mình, đúng vậy! Thời gian tháng, dài cũng dài, ngắn cũng ngắn, nhất định phải tiếp tục kiên trì, Giản Nhụy Ái muốn điều chỉnh tâm trạng của mình cho tốt.

      Có lẽ đau lòng cũng chỉ là ngày, vui vẻ cũng là ngày, vậy tại sao lại thể vui vẻ sống được?

      Giản Nhụy Ái tiếp nhận nổi tình của Đơn Triết Hạo, nhưng có thể dùng tháng này để đền bù cho tình của bọn họ, dùng tháng này vui vẻ sống cùng Đơn Triết Hạo.

      Qua tháng cũng là lúc sắp đến thời gian chuyển dạ, tìm nơi có ai biết, sinh hạ đứa bé, nuôi dưỡng nó tốt.

      Đơn Triết Hạo nghe tin Giản Nhụy Ái trở về, đàm phán cùng tập đoàn nước Pháp, cũng thèm để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, liền cầm lấy điện thoại di động ở bàn, chạy như bay ra ngoài.

      Y Thiếu Thiên cũng đoán được, người nào có thể khiến cho Đơn Triết Hạo u rũ lại vui vẻ như thế, cũng chỉ có Giản Nhụy Ái mới có thể làm được.

      Từ ngày hôm qua đến bây giờ, vẻ mặt Đơn Triết Hạo đều băng giá giống hệt như có ai thiếu mấy triệu vậy, xem ra vẻ mặt u ám qua, nhân viên trong công ty cũng cần phải run sợ trong lòng khi làm việc nữa.

      Đoạn đường từ công ty về nhà cũng xa lắm, chỉ mất mười phút, chạy như bay đến nhà họ Đơn, tốc độ nhanh giống như thanh kiếm, vọt thẳng lên phòng, sợ nếu mình tới trễ mấy phút, Giản Nhụy Ái vĩnh viễn rời .

      Thời điểm mở cửa phòng ra, nhìn thấy thân thể gầy yếu đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, xoay người ánh mắt vô hồn nhìn .

      Đơn Triết Hạo khống chế được mình, chạy nhanh tới, kéo ôm vào trong ngực, ôm chặt.

      Tối ngày hôm qua trở về, cảm giác giây trôi qua đều giống như năm, vô cùng sợ Giản Nhụy Ái quay lại, vĩnh viễn rời khỏi .

      Cảm giác đau khổ, dày vò, sợ hãi đó. . . . . . Trăm ngàn loại suy nghĩ, điên cuồng đánh , khiến Đơn Triết Hạo thở nổi, có cách nào để chịu đựng được, cũng có cách nào chịu được cuộc sống .

      "Tiểu Nhụy, cám ơn em trở lại, cám ơn em rời bỏ ." Đơn Triết Hạo tựa đầu lên vai , nhịp tim đập rất nhanh .

      Giản Nhụy Ái chua xót đứng tại chỗ, mặc cho ôm lấy, giọng của Đơn Triết Hạo, giống như là nằm mơ, thể tin nổi khi tìm lại được cái gì đó mất, khiến cho lòng run rẩy .

      cỗ xúc động tràn ra hốc mắt, nước mắt rơi vào lưng , đôi tay run rẩy đặt sau lưng , tấm lưng săn chắc, mùi vị quen thuộc.

      "Hạo. . . . . . Chúng ta nên kết hôn."

      Những lời này khiến Đơn Triết Hạo khiếp sợ, buông ra, đôi tay đặt lên bả vai của , khiến cho hai người mặt đối mặt, ánh mắt của giống như mê hoặc lòng người, nhìn chằm chằm: "Tiểu Nhụy, em muốn rời khỏi sao?"

      "Em. . . . . ."Đơn Triết Hạo bức bách, khiến cho chuẩn bị sách lược vẹn toàn, nhưng lại hoàn toàn quên mất, chỉ còn lại tâm lý chiến đấu " tại em rất loạn, muốn kết hôn, Hạo, có thể hiểu ?"

      "Tiểu Nhụy, em muốn kết hôn cần kết hôn, chờ đến khi em còn loạn nữa, để cho em tâm cam tình nguyện gả cho ."Đơn Triết Hạo ôm lấy Giản Nhụy Ái, giống như lời thề son sắt .

      Ngày đó tới sao?

      người nào có thể dự liệu trước được tương lai, nhưng Đơn Triết Hạo tin tưởng có thể nắm được tương lai trong tay, : "Tiểu Nhụy, từ ngày mai trở em tới công ty làm, được ?"

      " cần." Giản Nhụy Ái bị lời của Đơn Triết Hạo hù dọa, sau khắc cự tuyệt liền : " được! Hơn nữa em còn mang thai, bụng lớn như thế này làm việc sao được?"

      "Em cần phải làm việc, chỉ cần ngồi ở bên cạnh nhìn làm là được." Gần đây công ty của Đơn Triết Hạo nhận được dự án lớn, phải vận dụng toàn lực để hoàn thành, nhưng lại sợ Giản Nhụy Ái có thể mất, chỉ có thể nghĩ mọi biện pháp đem buộc chặt ở bên cạnh mình.

      Nếu như đồng ý, dừng lại dự án mới này, tại ở trong lòng Đơn Triết Hạo có gì có thể quan trọng được hơn Giản Nhụy Ái!

      "Hạo, em còn chưa gả cho , lại ngày ngày giám sát làm việc, như thế nhân viên trong công ty bàn tán hay." Giản Nhụy Ái quyết định tháng này chung sống cùng Đơn Triết Hạo tốt, ngày ngày có thể ở cùng , cũng phản đối.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 136: Hai người như hình với bóng

      ngờ Giản Nhụy Ái nghĩ như thế, như vậy làm cho như muốn phát điên "Ai dám xấu? Cẩn thận cho người đó cút về nhà mình."

      " đó! Vẫn bá đạo như vậy, chịu khiêm tốn nhún nhường người khác" Giản Nhụy Ái mỉm cười .

      " chỉ dịu dàng với em thôi!"Đơn Triết Hạo ngờ Giản Nhụy Ái thay đổi 180 độ như vậy, thế nhưng lại rất thích được cùng Giản Nhụy Ái vui vẻ như vậy, cả thế giới này cũng chỉ có mới dám lấy ra để xoay vòng vòng như thế, nhéo cái mũi của " Rốt cuộc có đồng ý hay ?"

      Giản Nhụy Ái thấy Đơn Triết Hạo vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, bất quá cũng chỉ có thể gật đầu cái, coi như là đồng ý. Điều này khiến Đơn Triết Hạo hết sức vui mừng, cảm giác hạnh phúc tới quá chân , cho đến buổi sáng ngày hôm sau, nhìn thấy Giản Nhụy Ái ở bên cạnh mình yên ổn ngủ mới cảm thấy mọi chuyện đều qua , Giản Nhụy Ái trở lại bên cạnh , Đơn Triết Hạo đưa tay vuốt bụng của .

      Đứa bé bên trong bao giờ mới chịu ra đời? Nếu như có hữu của nó, có lẽ Giản Nhụy Ái lòng ở lại bên cạnh , đứa bé này là lá bài cực kỳ mấu chốt .

      Đơn Triết Hạo mặc âu phục giầy Tây, còn Giản Nhụy Ái lại ăn mặc giản dị, thân quần áo bà bầu, là quần áo bà bầu Spongebob Squarepant dễ thương, làm nổi bật lên làn da trắng nõn của , càng lộ ra vẻ đáng .

      giấu được nụ cười nhìn Giản Nhụy Ái xinh đẹp như thế, dẫn theo vào công ty.

      Đơn Triết Hạo rất cẩn thận che chở chu đáo luôn đỡ Giản Nhụy Ái, rất sợ để ý mà trật chân té ngã, giống như nắm quả cầu thủy tinh ở trong tay,.

      Người của công ty cũng biết Đơn Triết Hạo rất mực thương Giản Nhụy Ái nhưng biểu ngay trước mắt như thế lại khiến bọn họ cảm thấy chân thực, Đơn Triết Hạo bá đạo như vậy lại có mặt dịu dàng như thế, khiến những nữ nhân viên vốn rất sợ , lại càng thêm mở cờ trong bụng .

      Giản Nhụy Ái đỏ mặt, giãy giụa muốn thoát khỏi tay Đơn Triết Hạo, lại bị Đơn Triết Hạo cầm chặt "Hạo!"

      " có chuyện gì!" cố ý ôm eo của " Tiểu Nhụy, em là phu nhân tổng giám đốc của tập đoàn Đan Thị, có gì phải xấu hổ cả”.

      Đúng, là cố ý đó, Đơn Triết Hạo muốn tất cả mọi người trong công ty đều biết Giản Nhụy Ái là người phụ nữ của , hận thể cho mọi người toàn thế giới đều biết.

      Ở bên cạnh Đơn Triết Hạo, Giản Nhụy Ái muốn khiêm tốn là điều vô cùng khó khăn.

      Thời khắc xấu hổ qua , Giản Nhụy Ái cũng sắp mất hô hấp, rốt cuộc cũng bước được vào phòng làm việc, tâm trạng thấp thỏm cũng dần ổn định khi nhìn bức ảnh thân mật của bọn họ đặt bàn làm việc của Đơn Triết Hạo.

      bàn có rất nhiều đồ ăn vặt, lúc vẫn còn sững sờ, bàn tay to của Đơn Triết Hạo nắm bả vai của , đẩy ngồi lên ghế sofa, đồ ăn vặt bày ngay trước mắt "Những thứ này đều là đồ ăn em thích, phải họp, em cùng họp !"

      Đơn Triết Hạo đem áo khoác mắc lên móc quần áo, cầm tài liệu, kéo tay Giản Nhụy Ái, về hướng phòng họp hoàn toàn cho Giản Nhụy Ái cơ hội cự tuyệt.

      Giản Nhụy Ái nghĩ tới đường đường là tổng giám đốc, mới vừa vào cửa công ty liền vội vàng họp, hành trình ngày liền phải bắt đầu.

      Hiển nhiên, Giản Nhụy Ái xuất tại phòng họp đều khiến mọi người kinh ngạc đến ngây người, nhưng mọi người đều biết người phụ nữ mang thai này là bảo vật trong lòng Đơn Triết Hạo, cho nên cũng dám có ý kiến, cho dù bọn họ có thảo luận việc buôn bán cơ mật, cũng có người nào dám mời Giản Nhụy Ái ra ngoài.

      Đơn Triết Hạo sắp xếp Giản Nhụy Ái ngồi phía sau mình. Giản Nhụy Ái có quyền lợi , chỉ có thể lẳng lặng gục xuống bàn, Đơn Triết Hạo cho phép nghịch máy vi tính, người mang thai được dùng máy vi tính vì có phóng xạ, cũng thể làm gì khác, chỉ có thể ngây ngốc ngồi xuống bàn, nhìn mọi người trong phòng họp, lời tôi câu.

      lâu, giống như truyện dở tìm đến, hai mắt nặng nề từ từ kéo xuống, tiến vào mộng đẹp.

      "Đối với phương án hợp tác cùng nước Pháp lần này, có ai vạch ra phương án nào chưa?." Ánh mắt lạnh lẽo của Đơn Triết Hạo quét nhìn bọn họ, hoàn toàn bất đồng với ánh mắt dịu dàng khi nhìn Giản Nhụy Ái, người nào biết còn cho là hai người khác nhau.

      Nhắc tới phương án, mọi người trong nháy mắt đều cúi đầu, giống như đứa bé mắc lỗi.

      "Chỉ phương án , các người cũng kéo dài đến mấy ngày, nếu như ba ngày sau, tôi còn thấy được phương án hài lòng, các người cút hết về nhà mình ."

      Đơn Triết Hạo tức giận, cả hội nghị liền im lặng người nào dám chuyện, mọi người đều khiếp sợ cúi đầu.

      Trong bầu khí u ám, bỗng nhiên có tiếng ngáy đều đều nho truyền khắp cả phòng họp, mọi người ngừng thở lắng nghe tiếng ngáy , buồn cười lại dám cười, bọn họ biết nếu người nào dám bật cười, chắc chắn bị Đơn Triết Hạo ngũ mã phanh thây .

      "Được rồi, mọi người có thể ra ngoài." Đơn Triết Hạo hoảng hốt, nhìn mọi người rồi lạnh lẽo ra lệnh, mọi người như tìm được ân xá rối rít rời .

      Đơn Triết Hạo tới bên cạnh Giản Nhụy Ái, tự nhiên ở trong phòng họp ngáy ngủ, dáng vẻ đáng của Giản Nhụy Ái khiến bật cười.

      nhàng đặt tay lên bả vai mình, nhàng bế ngang lên, ôm về phòng làm việc.

      hành lang, có người muốn gọi , cũng bị Đơn Triết Hạo ngăn cản, muốn có bất kỳ thanh nào ảnh hưởng đến giấc ngủ của Giản Nhụy Ái.

      Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Đơn Triết Hạo, trong thiên hạ cho dù là loại đàn ông gì chăng nữa, chỉ cần lâm vào trong vòng xoáy tình , cũng có thể trở nên dịu dàng như vậy, mà Đơn Triết Hạo dịu dàng lại thuộc về người phụ nữ trong ngực ta.

      Tình làm thay đổi con người!

      Giản Nhụy Ái tu luyện được mấy đời phúc khí mà được Tổng giám đốc lạnh lùng bá đạo như Đơn Triết Hạo thương.

      Đơn Triết Hạo đem đặt nhè giường, đắp kín chăn cho , bị dáng vẻ ngây ngô ngủ say của hấp dẫn, dựa vào bên giường, lẳng lặng nhìn , bàn tay nhàng vuốt ve trán .

      Hình ảnh ấm áp như vậy, khiến cả đời đều muốn như thế, có thể dừng lại ở thời khắc này.

      Từ đó về sau, Giản Nhụy Ái liền theo Đơn Triết Hạo đến công ty, ngủ hay ăn cái gì, đều nghiêm túc làm việc, đợi đến khi tan việc, đưa ăn món ăn mà thích nhất.

      Giản Nhụy Ái và Đơn Triết Hạo ngồi trong quán lẩu cay, cả phòng đều nóng hổi, thanh huyên náo, mỗi người ở đây đều ăn lẩu, đàm luận những chuyện thú vị.

      nhìn Đơn Triết Hạo, cảm thấy là lạ, ở quán ăn giá rẻ này, cùng Đơn Triết Hạo giàu có hợp nhau.

      Nào có ai mặc quần áo vạn để đến đây ăn lẩu cay? Nếu so ra, bộ quần áo này cũng đủ để ăn lẩu rất nhiều lần.

      Mà Đơn Triết Hạo sợ trời sợ người, lại có thể biết ăn cay, nhìn liều mạng lau mồ hôi.

      Giản Nhụy Ái nhìn ăn khổ cực như vậy, đau lòng : "Hạo, ăn được cay cần ăn."

      Những lời này đối với đấng mày râu mà lại giống như những lời xem thường, hơn nữa Đơn Triết Hạo lại là người tự phụ, làm sao có thể chịu thua Giản Nhụy Ái: " sao! Ai thể ăn cay?"

      Gắp miếng cải trắng cay to đưa vào trong miệng, nhưng khi nhét vào trong miệng khiến hối hận, muốn nôn lại thể nôn, đáng chết! Quán lẩu này sao lại có thể cay như vậy? Đây là để cho người ăn sao?

      Ngày mai nhất định phải làm cho nó biến mất?

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 137: Nồi lẩu cay, nụ hôn nóng bỏng

      Thực là quá bất đắc dĩ rồi, vội vàng cầm cốc nước đá bên cạnh lên liều mạng uống..., biết từ lúc nào, nước mắt rơi đầy mặt .

      Giản Nhụy Ái nhìn Đơn Triết Hạo liều mạng như vậy, buồn cười lại dám cười, vội vàng cầm khăn giấy đưa cho " lau !"

      Hôm nay nhìn thấy Đơn Triết Hạo khác biệt hoàn toàn với tự phụ cao quý lúc trước, giống như biến thành người khác, cách nào tưởng tượng nổi Đơn Triết Hạo lại ngồi ở quán này tùy tiện ăn lẩu cay, dáng vẻ khổ sở vì ăn đồ cay của khiến cảm động, ít nhất Đơn Triết Hạo cùng đến nơi mà thích ăn, chứ phải chỉ theo ý của "Hạo, đừng ăn nữa."

      " sao, có thể ăn tiếp" Đơn Triết Hạo biết mình lấy được quan tâm của Giản Nhụy Ái, nhất định phải hòa nhập vào cuộc sống của , thích ứng với quy luật trong cuộc sống của "Em nhanh ăn ."

      Có người Đơn Triết Hạo quá cưng chiều Giản Nhụy Ái, như vậy dung túng cho Giản Nhụy Ái hống hách, nhưng lại cách nào để cự tuyệt bất kì cầu gì của Giản Nhụy Ái, ngược lại cũng thích phách lối của .

      Giản Nhụy Ái yên lòng nhìn Đơn Triết Hạo, cúi đầu ăn thức ăn, len lén liếc nhìn nước mắt của Triết Hạo ra khỏi hốc mắt, lỗ mũi cũng đỏ bừng, giống hệt với dáng vẻ của con tôm.

      Khóe miệng khẽ nhếch lên, vùi đầu ăn, trong mắt lóe lên tia sáng giống hệt như ánh sáng của những ngôi sao "Hạo, ngày mai thăm cha mẹ cùng em, được ?"

      Đúng vậy! lâu gặp bọn họ, Giản Nhụy Ái muốn đến để xin lỗi với cha mẹ, thỉnh cầu cha mẹ cho tháng, chờ tháng qua , để cho mọi chuyện trở lại nguyên như cũ.

      "Khụ khụ. . . . . ." Đơn Triết Hạo hiển nhiên bị đề nghị đột ngột của Giản Nhụy Ái dọa sợ, hề chuẩn bị mà bị sặc, cầm cốc nước bên cạnh, uống ‘ ừng ực ừng ực ’ .

      Giản Nhụy Ái nhìn Đơn Triết Hạo gắng gượng như vậy, vừa lo lắng vừa sợ "Hạo, sao chứ?" đau lòng nhìn Đơn Triết Hạo, đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Đan Thị, lại cam tâm tình nguyện vì mà bị sặc cay thành ra như vậy, trong lòng đầy áy náy, sớm biết thế đề nghị tới ăn lẩu cay.

      ". . . . . . sao ." Đơn Triết Hạo cầm khăn giấy lên lau miệng, ngờ cay cũng có cảnh giới như thế, nhưng sau khi ăn cay xong, cả người cũng nhõm hơn nhiều.

      " có việc gì chứ?" Giản Nhụy Ái lo lắng nhìn Đơn Triết Hạo .

      " có chuyện gì, em bảo ngày mai sao? Được, vậy ngày mai chúng ta về nhà em." Đơn Triết Hạo thong dong đồng ý, cười gian nhìn đôi môi mềm mại của có dính chút thức ăn nho , nhìn cực kỳ mê người.

      kéo cái ghế đến bên cạnh , ánh mắt tràn đầy dục vọng.

      Đơn Triết Hạo muốn nếm thử chút đôi môi mang hương vị ngọt ngào giống như mời gọi , làm cho hận thể lập tức đè ở phía dưới thân mình, hung hăng muốn .

      Giản Nhụy Ái hung dữ nhìn Đơn Triết Hạo chậm rãi tiến đến gần mình, hiểu được ngọn lửa mãnh liệt tỏa ra từ trong mắt "Hạo, muốn làm gì? nên như vậy, ở đây rất nhiều người."

      " hôn vợ mình, ai dám có ý kiến?" Đơn Triết Hạo kéo tay Giản Nhụy Ái muốn bỏ trốn, nhìn hai mắt trong suốt của , cặp mắt kia giống như có ma lực quyến rũ . Giản Nhụy Ái chính là tinh xinh đẹp chuyên quyến rũ nguời khác.

      Bàn tay nâng cái gáy của lên, khống chế để cho nhúc nhích, đôi môi thể chờ đợi liền áp chặt lên nơi mềm mại kia, đầu lưỡi cẩn thận thăm dò khiến cả người Giản Nhụy Ái khẽ run lên.

      Đơn Triết Hạo từ từ cạy cánh môi của Giản Nhụy Ái ra, nhanh chóng tiến vào, cùng với đầu lưỡi của dây dưa , từ từ chiếm lĩnh khoang miệng , say sưa thăm dò .

      Hỉnh ảnh hai người ầm ĩ, rồi hôn quên mình như thế, trở thành tiêu điểm của cả quán.

      Trong khi Đơn Triết Hạo muốn buông Giản Nhụy Ái ra, phát có rất nhiều ánh mắt như xem kịch vui nhìn chằm chằm vào bọn họ, gương mặt nhanh chóng đỏ bừng, xấu hổ đẩy Đơn Triết Hạo ra, cầm túi bỏ chạy ra ngoài.

      "Tiểu Nhụy?" Đơn Triết Hạo ném năm tờ tiền lớn lên mặt bàn, rồi vội vàng đuổi theo.

      Mọi người trợn tròn mắt nhìn năm tờ tiền đó, cũng đoán biết thân phận tầm thường.

      "Tiểu Nhụy, Tiểu Nhụy. . . . . ." Đơn Triết Hạo lo lắng bắt lấy Giản Nhụy Ái nhưng lại vùng vẫy lại tránh né ra, nếu biết tức giận, cũng dám lớn mật hôn ở nơi đông người như vậy.

      Vẻ mặt đau khổ nhìn Giản Nhụy Ái, bàn tay nắm chặt lấy tay "Tiểu Nhụy, đừng giận , nếu như cảm thấy nụ hôn của là sai, nếu em muốn trút giận, cứ đánh là được rồi."

      Đơn Triết Hạo cầm tay của đánh lên người mình.

      Giản Nhụy Ái rút tay mình về, ra cũng tức giận, nhưng thực cảm thấy rất xấu hổ khi hôn môi ngay trước mặt nhiều người như vậy.

      Thấy vẫn gì. ‘ Bốp ’ Đơn Triết Hạo tự cho mình cái tát. tát này đánh vào lòng Giản Nhụy Ái, đau lòng đưa tay sờ gương mặt của " điên rồi, làm sao lại tự đánh mình?"

      Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái vội vàng như thế lại đau lòng kéo ôm vào trong ngực "Tiểu Nhụy, về sau ở bất cứ lúc nào cũng đừng giận , khi em tức giận liền cảm thấy rất loạn, biết mình phải làm sao cho đúng? Cho nên cần tức giận, được ?"

      "Ừm!" Giản Nhụy Ái khéo léo gật đầu, hoàn toàn bị lời ngon tiếng ngọt của Đơn Triết Hạo thu phục.

      Hôm sau, Đơn Triết Hạo lái xe đưa về quê, ra cũng nhớ nụ cười của Tiểu Cảnh và Nụ Nụ, cũng biết mấy tháng gặp, bọn chúng lớn hơn chút nào hay chưa? .

      Nghĩa trang, tối hôm qua mưa xối xả như trút nước, sáng sớm trong gió còn mang theo chút lạnh lẽo, Giản Nhụy Ái mang thai, thân thể khẽ run run.

      Đơn Triết Hạo cởi áo khoác của mình khoác lên người Giản Nhụy Ái "Tiểu Nhụy, cần nán lại quá lâu, qua bên kia chờ em, chuyện với cha mẹ em xong, nhớ gọi ."

      rất săn sóc để cho Giản Nhụy Ái có gian riêng, Đơn Triết Hạo biết Giản Nhụy Ái có rất nhiều lời muốn cùng cha mẹ .

      Giản Nhụy Ái thể tưởng tượng nổi nhìn phần mộ của cha mẹ được chăm sóc sạch như thế. Trong nhà có người thân nên có người đến quét dọn thường xuyên nhưng hiểu tại sao lại sạch như vậy.

      "Ừm!" Giản Nhụy Ái gật đầu cái, nhìn bóng lưng của Đơn Triết Hạo, xoay người về phía mộ của cha mẹ, vô cùng thân thiết ôm bia mộ có khắc tên cha mẹ và hình của cha mẹ lúc còn trẻ, mẹ xinh đẹp như vậy, mà ba cũng rất tuấn.

      "Cha mẹ, xin lỗi, lâu như vậy mà con tới thăm hai người, Tiểu Ái rất nhớ cha mẹ. . . . . ." Giọng mơ hồ , chỉ còn tiếng khóc đau lòng.

      Giản Nhụy Ái rưng rưng nhìn di ảnh của bọn họ "Cha mẹ, rốt cuộc con cũng biết được người hại chết cha mẹ là ai? Nhưng làm sao bây giờ, con lại ấy, sinh con dưỡng cái cho ấy, hai người ở dưới cửu tuyền có mắng con bất hiếu hay ?"

      tham lam chỉ muốn tháng, về sau cũng làm chuyện khiến cha mẹ phải đau lòng nữa. phải rời xa dù trong lòng đau đớn vô cùng. Gương mặt quật cường lã chã rơi lệ, trong lòng giãy giụa và tự trách trộn lẫn với nhau liên tiếp hành hạ đau đến muốn sống.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 138: Chăm sóc Đơn Triết Hạo

      Gương mặt quật cường lã chã rơi lệ, trong lòng giãy giụa và tự trách trộn lẫn với nhau liên tiếp hành hạ đau đến muốn sống.

      Hành hạ khổ sở cũng phải kiên trì, còn phải sống tốt. Từ đến lớn cho dù gặp phải bất kỳ khó khăn gì, đều chưa nghĩ tới buông tha tính mạng của mình. Bởi vì biết sinh mạng của mình là do cha mẹ dùng sinh mạng để đổi lấy.

      phải thay thế cha mẹ sống cho tốt, vuốt ve đứa bé trong bụng, dùng ống tay áo lau sạch nước mắt ở mặt "Cha mẹ, con kiên cường sống, nếu lại phạm phải sai lầm, con dũng cảm đứng lên sửa chữa ."

      Giản Nhụy Ái dựa vào bia mộ, giống như khi còn bé thích rúc vào trong ngực cha mẹ. Ánh mắt mơ màng nhớ lại thời thơ bé. Khi đó giống hệt như tiểu công chúa. Trong quan tâm và thương của cha mẹ mà lớn lên, cưng chiều cho làm nũng, tỉ mỉ chăm sóc cho .

      Bất tri bất giác, có lẽ là do khóc mệ, mí mắt dần trở nên nặng nề, khẽ nhắm mắt lại.

      Bỗng nhiên, có người lay lay người . Giản Nhụy Ái bừng tỉnh lại, nhìn thấy người phụ nữ trung niên đứng ở trước mặt mình mỉm cười.

      " ! Sáng sớm rất lạnh nên ngủ ở nơi này, bị cảm. Buồn ngủ mau trở về." Người phụ nữ trung niên tốt bụng nhắc nhở.

      Giản Nhụy Ái nheo mắt nhìn dì ấy lấy các vật dụng ra, bắt đầu mải miết quét dọn phần mộ của cha mẹ. ra mộ được sạch như vậy đều là do người phụ nữ trung niên này giúp tay.

      Hai mắt tràn đầy cảm động, cắn môi, nhịn được rơi nước mắt "Cám ơn dì, người tốt, giúp con quét dọn sạch mộ cha mẹ như vậy, làm sao dì biết để đến quét dọn giúp."

      Người phụ nữ trung niên ngẩng đầu lên, chần chừ : "Đây là phần mộ của cha mẹ cháu sao? Cháu là hạnh phúc, lúc trước có vị tiên sinh cho tôi năm vạn, bảo tôi giúp tay quét dọn phần mộ, chắc vị tiên sinh đó là chồng của cháu , dáng dấp các cháu xứng đôi."

      Giản Nhụy Ái hiểu, vị tiên sinh được người phụ nữ này nhắc đến là ai. Chẳng lẽ là Cụ Duệ Tường. Lần trước khi trở về quê gặp Cụ Duệ Tường, chẳng lẽ là ta mời người đến quét dọn.

      khóe miệng khẽ mỉm cười, nghĩ đến Cụ Duệ Tường có thể tỉ mỉ giúp nghĩ tới chuyện này.

      "Dì, cháu cũng đến giúp dì chút." Giản Nhụy Ái muốn đến cầm vật dụng.

      Vừa định lấy, liền bị dì ngăn trở về."Cháu bụng lớn, hoạt động tiện, cứ để dì là tốt rồi. Chồng cháu sao lại đến cùng cháu."

      "Tiểu Nhụy, em ổn ?." Đơn Triết Hạo yên lòng đến, dù sao lâu như vậy mà vẫn nhìn thấy bóng dáng của .

      Người phụ nữ trung niên nhìn thấy Đơn Triết Hạo, hai mắt tỏa sáng, bắt lấy tay Đơn Triết Hạo "Tiên sinh, cậu xem phần mộ tôi quét dọn sạch như vậy, phải cậu nếu tôi làm tốt, cậu thêm tiền lương à."

      Đơn Triết Hạo ngạc nhiên nghĩ đến người phụ nữ này lại ở đây. Ngước mắt nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Giản Nhụy Ái khiến lúng túng, lấy ra mấy tờ tiền lớn đưa cho người phụ nữ trung niên.

      "Cám ơn, tiên sinh rất hào phóng, Chúc hai vợ chồng đầu bạc răng long ." Người phụ nữ trung niên cầm tiền, vui đến quên cả trời đất chỉ mải mê ngắm nhìn mấy đồng tiền Đơn Triết Hạo đưa.

      ra phần mộ của cha mẹ đều là do Đơn Triết Hạo chăm sóc, chẳng lẽ là muốn chuộc tội, hay là suy nghĩ thay cho . Bất quá lại nghĩ đến phương diện cũng mà suy nghĩ. Ánh mắt tràn đầy cảm động "Cám ơn Hạo."

      Đơn Triết Hạo cúi đầu nhìn Giản Nhụy Ái ở trong ngực, nhướng mày, mỉm cười "Được rồi, giữa chúng ta cần phải cám ơn. Nếu như em muốn cám ơn , vậy hãy theo . Hình như trời mưa rồi, phụ nữ có thai gặp mưa tốt ."

      "Vâng" Giản Nhụy Ái ngẩng đầu hướng Đơn Triết Hạo cười cười, cầm lấy tay , liền theo xuống.

      Tiểu Cảnh và Nụ Nụ nhìn thấy Giản Nhụy Ái cùng Đơn Triết Hạo xuất . Vui vẻ mỉm cười", chị. . . . . ."

      "Tiểu Cảnh, Nụ Nụ có nhớ đến chị hay ?" Giản Nhụy Ái khom người sờ sờ đầu Tiểu Cảnh và Nụ Nụ.

      Đơn Triết Hạo hướng về phía người dì cười cười, lễ phép chào hỏi. Đưa tay ôm lấy hai tiểu tử kia, tránh cho Giản Nhụy Ái bụng bự phải khom người, rất khó chịu.

      Ánh mắt Nụ Nụ nhìn về phía sau bọn họ: "Chồng em đến cùng hai người sao?"

      Lời của bé khiến Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái sững sờ mấy giây. Đơn Triết Hạo rất nhanh trả lời trước: "Chồng em còn muốn kiếm tiền, chờ khi ấy rảnh trở về gặp em."

      " ?" Nụ Nụ ngây ngô nhìn chằm chằm bọn họ, khiến Giản Nhụy Ái có chút chột dạ cúi đầu xuống.

      Người mẹ nhìn mọi người : "Tiểu Cảnh, Nụ Nụ mau xuống , Đơn tiên sinh chắc cũng mệt rồi."

      " sao ." Đơn Triết Hạo mỉm cười, rất thích Tiểu Cảnh và Nụ Nụ. Cân nặng của hai tiểu tử này đến nỗi khiến mệt, có tăng nhiều thêm hai bé nữa cũng sao cả.

      "Vậy. . . . . . Nhanh vào , nên đứng ở bên ngoài." Người dì thu xếp .

      Giản Nhụy Ái dắt tay bà vào, gian phòng vẫn ấm áp giống nguyên như mấy tháng trước đến, rất có cảm giác của gia đình.

      biết vì sao nhưng có lẽ đó là cảm ứng thân thuộc của đối với ngôi nhà này. vào phòng bên trong, đều có cảm giác quen thuộc. Hơn nữa cảm giác quen thuộc này càng ngày càng mãnh liệt.

      "Nhụy Ái. Đơn tiên sinh. . . . . . Hai người ở gian phòng này . Trước kia mỗi khi Cụ Duệ Tường đến đây, cũng đều ở gian phòng này ."

      Giản Nhụy Ái nhìn mọi vật rất đơn giản: cái giường, cái tủ sách "Cảm ơn dì."

      " có cái gì tốt mà phải cám ơn, có khả năng trời mưa, hai người cũng cần phải ra ngoài, cứ ở trong nhà, tôi chuẩn bị chút cơm trưa."

      "Dạ, được, cám ơn dì nhiều." Giản Nhụy Ái nhìn bà ra, xoay người nhìn thấy Đơn Triết Hạo cau mày vuốt cái giường. biết giường này thể so sánh được với giường ở trong nhà họ Đơn.

      Giường được làm từ những ván gỗ, ngồi lên liền phát ra những tiếng kẽo kẹt. Bởi vì phòng cũ, vách tường màu trắng chuyển thành màu đen, cả căn phòng này đối với Đơn Triết Hạo thích sạch khiến khó chịu.

      khẽ cau mày, ngón tay bịt mũi, giống như cố chịu đựng.

      Giản Nhụy Ái nhìn vẻ mặt của "Hạo, chắc mệt rồi, mau nghỉ trước chút ."

      Phải ở lại trong hoàn cảnh này khiến Đơn Triết Hạo cảm thấy có chút sợ hãi: " muốn tắm."

      "Được." Giản Nhụy Ái dẫn đến phòng tắm.

      Còn chưa có vào, vẻ mặt Đơn Triết Hạo lại giống như muốn ói, phòng tắm chỉ rộng có mấy mét vuông, hơn nữa còn chung với cả nhà vệ sinh, vách tường ố vàng.

      "Hạo, làm sao vậy." Giản Nhụy Ái lo lắng nhìn gương mặt khó chịu tới cực điểm của Đơn Triết Hạo. Từ quen sống trong nhung lụa, cho nên chưa từng sống qua những nơi cũ nát như thế này.

      Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái bằng vẻ mặt áy náy, cắn chặt hàm răng nhịn xuống " sao, hoàn cảnh có chút quen mà thôi, em nhanh ra ngoài , muốn tắm, nếu em phải giúp tắm."

      "Hạo, em thèm để ý đến nữa." Giản Nhụy Ái giận dỗi, đỏ mặt rời .

      còn chưa được mấy bước, lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ trong phòng tắm vọng ra. Trong lòng giống như có tia chớp xẹt qua, liền chạy như bay đến phòng tắm. Nhưng hình ảnh trước mắt khiến cho phải sững sờ, đấng mày râu cao lớn tự phụ như Đơn Triết Hạo lại đứng ở ghế run rẩy nhìn con gián sàn nhà.

      "Tiểu Nhụy, con gián." Đơn Triết Hạo sợ trời sợ đất, nhưng lại sợ con gián. thấy con gián rất ghê tởm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :