1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 129: DÂU XINH ĐẸP NHẤT

      Hôm sau Giản Nhụy Ái ngồi xe Đơn Triết Hạo, sắc mặt khẽ ửng hồng, trải qua chuyện ngày hôm qua, Đơn Triết Hạo luôn lấy đó để trêu trọc , khiến hối hận thôi.

      "Tiểu Nhụy, ngờ công phu xoa bóp của em tốt như vậy, về sau em phải thường xuyên xoa bóp cho ông xã, nếu em mang thai làm nhịn hỏng mất ." Đơn Triết Hạo vừa lái xe vừa trêu chọc khi thấy ánh mắt nhìn ra bên ngoài. Hôm nay, tâm tình của vô cùng tốt, Đơn Triết Hạo rất hạnh phúc.

      "Đơn. . . . . . Triết. . . . . . Hạo. . . . . ." Giản Nhụy Ái chịu nổi lời trêu đùa liên tiếp của Đơn Triết Hạo, tục ngữ sai, nếu thể nhịn được nữa cần nhịn tiếp, lại dám chọc lão tử, cũng sợ lão tử trở mặt sao?.

      "Được, , đến tiệm áo cưới rồi." Đơn Triết Hạo mỉm cười, đem xe dừng ở trước cửa hàng áo cưới. Giản Nhụy Ái xoay người nhìn thấy cửa hàng áo cưới, mắt mở to nhìn chằm chằm vào nó, tiệm áo cưới này là đại lí, lại là đại lí toàn cầu, bộ y phục bên trong phải hơn trăm vạn, chính là ngàn vạn, tuyệt đối sánh ngang với chiếc xe sang trọng đắt tiền.

      " thôi!" Đơn Triết Hạo dắt Giản Nhụy Ái xuống xe. Vừa vào, ngay lập tức có nhân viên phục vụ vây lại, mà người dẫn đầu kia, cho dù hiểu biết gì về thời trang, nhưng cũng biết đó chính là nhà thiết kế Hồng Kid, người thiết kế áo cưới cho phần lớn minh tinh Hollywood.

      "Xin chào, Kid!" Đơn Triết Hạo mỉm cười . Giản Nhụy Ái nhìn bọn họ ôm nhau cái, xem ra Đơn Triết Hạo rất thân thiết với nhà thiết kế này, khi thấy ánh mắt tán thưởng của Kid nhìn mình, vẫn có chút được tự nhiên.

      "Hạo, ấy chính là nữ thần, tệ, có ánh mắt, trách được lại vội vàng tìm em trở về nước, còn bao cả tiệm áo cưới lớn nhất Trung Quốc, xem ra xinh đẹp này làm dao động trái tim lạnh lẽo của rồi."

      Kid mỉm cười, ngón tay xinh đẹp chỉ chỉ, thái độ giống như thẹn thùng. trách được trong tiệm có ai, ra là do Đơn Triết Hạo bao cả tiệm, ngờ Đơn Triết Hạo lại quan tâm như vậy, cảm động nhìn Đơn Triết Hạo .

      "Người phụ nữ ngốc nghếch, cái này có gì tốt mà khóc? Ở trong mắt em chính là tất cả." Đơn Triết Hạo đem đầu của Giản Nhụy Ái áp vào lồng ngực mình, tay vuốt ve cái gáy của , trong lòng như có luồng nhiệt vọt qua. Trai đẹp cùng mỹ nữ ôm nhau trước cửa tiệm áo cưới, quả bức tranh đẹp, có người qua đường nhịn được lấy điện thoại di động ra chụp hình.

      Kid nhìn đôi vợ chồng son hạnh phúc, mặc dù muốn phá vỡ, nhưng là thời gian của có nhiều lắm, giây đồng hồ của có thể tổn thất vài chục vạn "Tốt lắm, đại ca, hai người muốn thân thiết để về nhà, trước tiên thử áo cưới ."

      Đơn Triết Hạo trừng Kid mấy lần, Kid chỉ có thể vô tội lè lưỡi cái, bày tỏ có biện pháp. Động tác như vậy, khiến Giản Nhụy Ái cảm thấy rất thoải mái, từ khắc khi bước vào cửa, nhìn thấy ánh mắt của Kid, nghĩ đến Kid lại lại ẻo lả như vậy, chẳng lẽ. . . . . . Bọn họ ngồi ghế sa lon, nhân viên phục vụ lập tức bê trà tới, đặt ở bên cạnh.

      Giản Nhụy Ái thấy Kid vào, dáng vẻ bước như thế, làm cho vô cùng chịu nổi, tính tò mò của con là lớn nhất, rúc vào trong ngực , hướng về phía lỗ tai giọng : "Hạo, cái đó… Kid có phải là đồng tính luyến ái ?"

      "Ha ha. . . . . ." Đơn Triết Hạo thèm cho Giản Nhụy Ái chút thể diện, lớn tiếng cười to, "Tiểu Nhụy, Tiểu Nhụy của chính là vừa mắt người khác, tự nhiên lại có thể nghĩ Kid là đồng tính luyến ái, nếu như bị biết, biết đối xử với em như thế nào nữa!"

      Giản Ngụy Ái nhìn nhân viên xung quanh cười trộm, vội lôi kéo Đơn Triết Hạo cười sảng khoái chút kiêng kị, co lo lắng nếu để Kid biết, xấu hổ chết mất, chuyện lớn tiếng như vậy, có người nào biết chứ?

      "Hạo?" Nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Kid, sợ hãi rụt người cái, núp ở sau lưng Đơn Triết Hạo, dám nhìn tới vẻ mặt của Kid. Kid tức giận cực kỳ, bình thường ghét nhất người khác là đồng tính luyến ái, sắc mặt khó coi tới cực điểm "Hạo, đây là áo cưới của bà xã , tiểu Lục, giới thiệu qua ."

      Tiểu Lục mím môi quy củ xong, rất sợ ông chủ đem tức giận đổ lên người "Đúng vậy."

      "Nhanh lên chút !" Gương mặt tuấn tú của Đơn Triết Hạo cười lên như hoa, mày kiếm giương lên, nhìn ra tâm tình của tốt vô cùng.

      Ngược lại tâm tình của Giản Nhụy Ái hề tốt, nhưng ngờ lời của mình lại đắc tội với người khác, khách khí hướng về phía Đơn Triết Hạo hả hê nhéo tay cái, giọng điệu ra lệnh " cho cười nữa."

      "Được, tốt. . . . . . cười, em mau thử váy , đây chính là trai đẹp đồng tính luyến ái tỉ mỉ giúp em thiết kế."

      Hai tay Đơn Triết Hạo cưng chiều đặt lên vai Giản Nhụy Ái, đẩy vào phòng thay quần áo. "Chậc chậc. . . . . . Đơn Triết Hạo bại hoại rồi, người đàn ông sợ vợ rồi." Kid nhìn vẻ mặt tươi cười của Đơn Triết Hạo, thở dài tiếc nuối nhìn theo bóng dáng người vợ muốn gì được đó, thế giới lại ít đấng mày râu có chủ kiến, nhiều hơn người đàn ông nghe lời vợ.

      Đơn Triết Hạo khách khí cầm tờ báo ném về phía Kid, thấy vẻ mặt tiếc hận đó của Kid, liền thoải mái "Thu hồi vẻ mặt hả hê đó của cậu lại, đồ đồng tính luyến ái!"

      "Đơn Triết Hạo, tôi là đồng tính luyến ái, tôi giận ." Vẻ mặt Kid xanh mét, ngón tay chỉ vào Đơn Triết Hạo cũng phát run. "Đồng tính luyến ái!"

      Đơn Triết Hạo e ngại tiếp tục , vẻ mặt chút để ý, Đơn Triết Hạo lúc nào có thể để cho người ta uy hiếp được! Trừ phi là Giản Nhụy Ái uy hiếp. Kid thể làm gì được Đơn Triết Hạo, chỉ có thể rống to vì tức giận "Mang cho tôi cốc nước, nước đá."

      Nhân viên kỳ quái nhìn Đơn Triết Hạo, lại có người dám khiêu khích với ông chủ, từ trước đến nay chưa có ai dám đối với ông chủ như thế? Xem ra người đàn ông ngồi ở ghế sa lon này phải là người tầm thường.

      Lúc Giản Nhụy Ái vừa từ phòng thử đồ ra, ánh sáng từ người tỏa ra dường như làm cho người ta chói mắt, mỗi người ai cũng dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm, ngay cả người tức giận là Kid cũng bị vẻ đẹp của làm chấn động .

      Đơn Triết Hạo ngây người đứng dậy nhìn Giản Nhụy Ái, dáng vẻ xinh đẹp người , giống như dây cung làm chấn động lòng , linh hồn giống như bị Giản Nhụy Ái câu mất. Áo cưới dài trắng tinh, bả vai được khảm vòng hoa, bên hông bị trân châu che kín, cho nên nhìn ra là mang thai, đường cong tinh xảo như như , làm nổi bật hoàn toàn khí chất xinh đẹp của , nở rộ giống như loài hoa mỹ lệ tinh tế. Cái áo cưới này giống như là được làm riêng vì Giản Nhụy Ái, hoàn mỹ như vậy, giống hệt như thiên sứ.

      "Hạo. . . . . ." Giản Nhụy Ái lo lắng nhìn Đơn Triết Hạo, nhìn cả phòng đầy người đều đem ánh mắt như nhìn quái vật nhìn , khiến cả người Giản Nhụy Ái được thoải mái.

      Đơn Triết Hạo tới, hạnh phúc đem Giản Nhụy Ái ôm vào trong ngực, có được người vợ xinh đẹp như vậy, phải chăng là người hạnh phúc nhất, giọng từ tính vang lên: "Tiểu Nhụy, em là đẹp!"

      Được Đơn Triết Hạo khen ngợi như thế, sắc mặt nhàn nhạt ửng hồng, tựa vào thân thể cao lớn của , cho tới bây giờ cũng biết rằng phụ nữ có thai vẫn có thể mặc được áo cưới đẹp như thế. Hôm nay, xinh đẹp giống như công chúa, là Đơn Triết Hạo giúp hoàn thành mơ ước "Cám ơn ."

      Đơn Triết Hạo hạnh phúc mỉm cười, ở bên tai vui vẻ : "Chỉ cần Tiểu Nhụy thích, dù là sao trời, cũng hái xuống cho em."

      Giản Nhụy Ái hạnh phúc gật đầu, nghe thấy những lời của Đơn Triết Hạo, làm cho cảm động vô cùng, có thể gả cho Đơn Triết Hạo là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời . vĩnh viễn ghi nhớ giờ khắc này, đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của .

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 130: MUA QUẦN ÁO GIA ĐÌNH

      Giản Nhụy Ái hạnh phúc gật đầu, nghe thấy những lời của Đơn Triết Hạo, làm cho cảm động vô cùng, có thể gả cho Đơn Triết Hạo là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời . vĩnh viễn ghi nhớ giờ khắc này, đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của . Người phụ nữ hạnh phúc nhất là khi được gả cho người đàn ông mình thương mà người đàn ông đó cũng mình.

      Kid nhìn hai người âu yếm, nhịn được ho khan mấy tiếng mới làm cho bọn họ tách ra. Đơn Triết Hạo hung hăng trừng mắt mấy lần, Kid chỉ có thể vô tội nhún vai "Ánh mắt cực tốt, áo cưới này rất thích hợp với , có hài lòng ?"

      "Hài lòng." Giản Nhụy Ái gật đầu nhìn vẻ mặt kia của Kid. Giống như ta giận chính bản thân mình vậy.

      "Tốt lắm, Tiểu Nhụy, mặc áo cưới chắc mệt lắm rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi chút." Đơn Triết Hạo đỡ Giản Nhụy Ái ngồi xuống ghế sa lon, bưng ly trà đưa cho , tỉ mỉ giống như rất sợ bị mệt. đắm đuối nhìn uống hết cốc trà, mới nhận lại cái cốc. Nhìn trán rịn đầy mồ hôi vội vàng lấy khăn giấy lau giúp .

      "Xem, đều là sơ ý, biết bụng em lớn rồi còn để em thử quần áo." Giản Nhụy Ái cầm lấy khăn giấy lau mồ hôi, tràn đầy cảm động " sao , em rất khỏe mạnh, việc thử quần áo này cũng giống như việc sinh hoạt hàng ngày, làm khó được em đâu."

      "Em đó, cũng chỉ biết cậy mạnh." Đơn Triết Hạo đưa tay nhéo gương mặt , gần đây có phải do Giản Nhụy Ái mang thai nên béo lên hay ? Mặt mũm mĩm nhéo lên cảm giác thích vô cùng. Giản Nhụy Ái vỗ vỗ tay của , vẻ mặt hạnh phúc mỉm cười "Ghét."

      Đơn Triết Hạo nhìn mỉm cười, lên lời, cứ ngây ngốc nhìn . biết thời gian Giản Nhụy Ái còn cười vì mình đươc bao lâu, ra rất sợ nếu như biết chuyện kia Giản Nhụy Ái có phản ứng như thế nào. Có thể vì cha mẹ mà buông tha tình của bọn họ hay ? rất sợ.

      "Hạo." Giản Nhụy Ái thấy ánh mắt đăm chiêu của Đơn Triết Hạo. Lo lắng hỏi " làm sao vậy?"

      Đơn Triết Hạo thu hồi suy nghĩ của mình, mặc kệ cho dù phải bỏ ra bất cứ thứ gì, chuyện kia nhất định để cho Giản Nhụy Ái biết. Bàn tay cầm những ngón tay mềm mại của ." có gì. chỉ suy nghĩ sau khi chúng mình kết hôn, đứa bé ra đời, cuộc sống vui vẻ như thế nào".

      Ánh mắt Giản Nhụy Ái sáng lên, kéo tay Đơn Triết Hạo "Hạo, chúng ta xem đồ cho bảo bảo , quần áo, đồ dùng, đồ chơi, chúng mình giúp con mua đầy đủ."

      "Được, toàn bộ nghe theo em." Đơn Triết Hạo cưng chiều nhìn Giản Nhụy Ái. Vẻ mặt ngọt ngào như muốn hòa tan người khác.

      Hai người hạnh phúc rời khỏi tiệm áo cưới, cảm giác hạnh phúc cũng nhuộm đầy trong cửa tiệm. Mỗi người cũng đều chân thành chúc phúc cho bọn họ. Bọn họ tay trong tay vào cửa hàng trẻ em, bên trong có đầy đủ mọi đồ, Giản Nhụy Ái cẩn thận vừa xem xét vừa mỉm cười hạnh phúc, đây là lần đầu tiên Đơn Triết Hạo ghét việc dạo phố, lẳng lặng theo cùng .

      Trước kia, mỗi lần muốn cùng dạo phố nhất định phải ngàn mời vạn mời, đeo bám dai dẳng, đem mọi lời ngon ngọt dỗ dành mới chịu theo, mà lúc rồi nhưng cũng kiên nhẫn chờ đợi lâu, mỗi cửa hàng chưa được mấy giây liền giục rời , chỉ hận thể dạo phố xong trong mấy giây; hoặc là vào trong cửa hàng cũng chỉ nghịch điện thoại.

      Sau đó cũng rủ Đơn Triết Hạo cùng dạo phố nữa, mà rủ Trác Đan Tinh tay trong tay dạo phố. Mệt mỏi cũng có thể đến tiệm trà sữa bên cạnh uống trà sữa, những thứ này Đơn Triết Hạo đều cho phép, bởi vì cho rằng tiệm trà sữa vệ sinh. Có lẽ, sức hấp dẫn của đứa bé rất lớn, thấy chọn đồ chơi rất vui vẻ, hoàn toàn có vẻ mệt mỏi gì.

      "Tiểu Nhụy, em cảm thấy xe hơi như thế nào." Đơn Triết Hạo nghĩ muốn cho đứa bé ngồi xe hơi chơi.

      " cần, chiếc xe lớn như vậy, bảo bảo ra đời còn căn bản là dùng được, chỉ lãng phí tiền mà thôi." Giản Nhụy Ái giải thích.

      Tiền, Đơn Triết Hạo thiếu nhất chính là tiền, hơn nữa chiếc xe này căn bản đáng tiền."Nhân viên phục vụ, gói chiếc xe này lại cho tôi."

      Giản Nhụy Ái nhìn Đơn Triết Hạo, biết việc mà muốn làm thể ngăn cản được, cho nên cũng thèm quản . Dù sao tiêu cũng phải là tiền của mình, ánh mắt của bị hấp dẫn bởi bộ đồng phục gia đình. từng, rất muốn cùng chồng và con mặc bộ quần áo đồng phục này dạo phố. nhìn quần áo dành cho cha mẹ và con mà ngẩn người.

      Chỉ là, Giản Nhụy Ái biết Đơn Triết Hạo thích loại quần áo cho cha mẹ và con này, bỗng chốc ánh mắt trở nên có chút ảm đạm. "Tiểu Nhụy, em thích chúng, vậy mua ."

      Đơn Triết Hạo nhìn vẻ mặt tràn đầy thích của Giản Nhụy Ái. ", nhưng mua là nhất định phải mặc." Giản Nhụy Ái nghĩ đến Đơn Triết Hạo đồng ý mua những thứ đồ này. hơi giật mình chút, cũng biết tại sao gần đây thái độ của Đơn Triết Hạo lại thay đổi lớn như vậy.

      Đơn Triết Hạo khó khăn nhìn quần áo dành cho cha mẹ và bé, hoàn toàn phải là phong cách thời trang của , cắn răng nghiến lợi đồng ý "Được, mặc, liền mua."

      Hình ảnh hạnh phúc của bọn họ giống như cây đao đâm mạnh vào tim Lạc Tình Tình, tà ác mỉm cười, ánh mắt ghen tỵ đầy căm giận, bàn tay tự giác nắm chặt. Đơn Triết Hạo quá nhẫn tâm, tỉ mỉ lên kế hoạch nhưng lại bị phá hư. Hơn nữa còn hạnh phúc cùng Giản Nhụy Ái mua áo cưới, dạo phố. từng rủ dạo phố cùng nhưng ngay cả nhìn cũng thèm nhìn cái. Nhưng lại có thể cùng Giản Nhụy Ái như vậy. Nếu cho rằng chỉ cần đem Giản Nhụy Ái cột vào bên người, chuyện kia cũng bị bại lộ. có thể vĩnh viễn cùng Giản Nhụy Ái ở chung chỗ. Tốt, Đơn Triết Hạo có thể độc ác như vậy, thế đừng trách tôi vô tình. muốn có được Giản Nhụy Ái, tôi nhất định để cho được như ý.

      Lạc Tình Tình cười hiểm, cầm di động, bấm dãy số điện thoại quen thuộc"Giản Nhụy Ái, nếu muốn biết cái chết của cha mẹ cậu phải là ngoài ý muốn, tốt nhất cậu đừng lên tiếng ." Giản Nhụy Ái khẽ cau mày, ánh mắt tự chủ nhìn về phía Đơn Triết Hạo xem đồ chơi. Giọng từ trong điện thoại truyền đến "Chỗ mình có chứng cớ, chứng minh tai nạn xe cộ của cha mẹ cậu phải là ngoài ý muốn, mà là bị người ta hại chết."

      "Cậu láo." Trong lòng Giản Nhụy Ái hốt hoảng, kèm theo cảm giác thể tưởng tượng nổi.

      "Là , cậu hãy đến quán cà phê sát vách, tớ đem tài liệu cho cậu. Tớ hi vọng cậu có thể đến mình, nếu , cả đời này cậu hãy sống trong ảo mộng ."

      ‘ Tút..tút. . . . . . ’ điện thoại truyền đến thanh ngắt máy, trong lòng hoảng hốt, Giản Nhụy Ái biết Lạc Tình Tình lừa gạt mình. đưa mắt nhìn Đơn Triết Hạo tỉ mỉ chọn đồ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy dạo phố tỉ mỉ để ý như thế.

      "Hạo, em nhà vệ sinh chút ." ngăn cản được lòng hiếu kỳ của mình, muốn biết lời của Lạc Tình Tình là có ý gì .

      "Được, cẩn thận chút." Đơn Triết Hạo yên lòng .

      "Được." Giản Nhụy Ái gật đầu cái, xoay người liền rời . biết tại sao Lạc Tình Tình lại như vậy, cái chết của cha mẹ phải là ngoài ý muốn. Vậy vì cái gì, qua nhiều năm như vậy, lại hoàn toàn hay biết chút nào.
      Last edited: 19/4/16

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 131: Gả cho con trai kẻ thù

      Trong quán cà phê, thanh trữ tình dịu dàng của đàn Violin, trong trẻo giống như tiếng suối.

      Mới vừa vào cửa, Giản Nhụy Ái lập tức nhìn thấy Lạc Tình Tình vẫy tay với mình.

      "Nhụy Ái, mau ngồi ." Lạc Tình Tình bưng cà phê lên khẽ hớp ngụm, miễn cưỡng nhướng mắt .

      Giản Nhụy Ái làm sao còn tâm trạng uống cà phê, đứng ngồi yên "Tình Tình, cậu muốn nhanh lên chút."

      Ánh mắt lạnh lẽo của Lạc Tình Tình rơi vào chiếc nhẫn màu vàng tay Giản Nhụy Ái. Trong lòng khinh thường " Nhụy Ái, chuyện kia ngại, nhưng đó phải là chủ ý của mình, tất cả đều là chủ ý của Vương Hạo, là tôi bị ép buộc phải nghe theo người ta sai bảo. Thấy cậu sao là tôi yên tâm, nếu tôi tự trách mình đến chết."

      " sao, Tình Tình, cậu cần quanh co lòng vòng, những lời cậu trong điện thoại rốt cuộc là có ý gì." Giản Nhụy Ái tuy ngốc nhưng cũng biết Lạc Tình Tình giả vờ. Nếu như phải là chủ ý của ta, ta có thể đến với Đơn Triết Hạo. Nhưng ta đến gặp Hạo chứng minh căn bản là muốn dồn vào chỗ chết.

      "Nhụy Ái, chuyện của bác trai bác , tôi muốn làm tổn thương cậu. Nhưng mà tôi phải cho cậu biết, tôi muốn để cho hai chúng ta sống trong ảo tưởng của chính mình. . . . . ." Lạc Tình Tình cố ý nuốt nước bọt mấy cái, khiến bầu khí trở nên có chút nghiêm trọng hơn.

      "Cái gì." Giản Nhụy Ái ngừng hô hấp, nhiều năm trôi qua giờ lại nghe thấy tin tai nạn xe cộ của cha mẹ phải là tự nhiên mà là do người khác cố ý sắp xếp. Tâm tình này có ngôn ngữ nào để diễn tả.

      Nhìn vẻ mặt như muốn lại thôi của Lạc Tình Tình, suy đoán đến những tình huống nghiêm trọng nhất, chân tướng khó ra như vậy. Giản Nhụy Ái lo lắng sợ hãi, rốt cuộc Lạc Tình Tình muốn điều gì?

      Cha mẹ chết, đến cùng là xảy ra chuyện gì?

      "Tình Tình, cậu nhanh chút, cha mẹ tôi mất nhiều năm như vậy, làm sao cậu xác định được là cha mẹ tôi chết oan uổng."

      Lạc Tình Tình nhìn hai tròng mắt kiên định của Giản Nhụy Ái. Theo bản năng cụp mắt nhìn tài liệu, mắt lóe lên chút mâu thuẫn, khó nhọc : " Nhụy Ái, tôi với cậu, cậu cần kích động, cho cậu xem cái này, cậu hiểu."

      Giản Nhụy Ái hoang mang cầm lấy tài liệu, lật ra xem, bàn tay run rẩy, sắc mặt suy sụp, trong nháy mắt cả người liền biến hóa cực lớn.

      Con người khi còn sống việc đời khó liệu, những chữ viết chói mắt trong đó, giống như là cái gai đâm sâu vào trong lòng , càng làm cho thêm sợ hãi.

      Giản Nhụy Ái cố nén nước mắt trong hốc mắt "Tình Tình, tại sao cậu lại muốn làm như vậy. Cậu hại tôi thiếu chút nữa bị thất thân. tại lại đem những thứ giấy rách này đến để xúi giục tôi, cậu cho rằng tôi tin tưởng lời của cậu sao."

      " Nhụy Ái, sao cậu có thể như vậy, tôi đâu muốn hại cậu, đó là do bị người khác ép buộc, nhưng tài liệu này hoàn toàn là , nếu cậu có thể hỏi Đơn Triết Hạo, xem ta như thế nào." Lạc Tình Tình nhướng mi, nghĩ đến Giản Nhụy Ái lại thông minh như vậy nhưng cũng đều nằm trong tính toán của ta.

      "Đừng giả bộ, Lạc Tình Tình, vì dì Tần giao phó nhờ chăm sóc cậu, nên tôi nhịn cậu ở khắp nơi. Nhưng cũng cần chèn ép người quá đáng. Đừng tưởng rằng tôi biết. Tôi chỉ muốn vạch trần mà thôi. . . . . . Tình của tôi cùng Đơn Triết Hạo vì bất kỳ xúi giục gì mà tan vỡ. Đây là chiếc nhẫn độc nhất vô nhị Đơn Triết Hạo dành cho tôi. ấy tôi, cậu còn cơ hội đâu cho nên cậu buông tay ."

      Giản Nhụy Ái xong liền xoay người rời , dám nhìn Lạc Tình Tình. ra những lời đó lại giống như ma quỷ dang gào thét trong lòng .

      Lạc Tình Tình cười cười nhìn bóng lưng hốt hoảng của Giản Nhụy Ái. Giản Nhụy Ái cố giả vờ trấn định, lời khí thế mạnh mẽ cũng biết suy nghĩ gì. Chuyện phát triển đến bước này để xem hai người còn có thể ở chung chỗ. Có lẽ sắp tới có kịch hay, vô cùng mong đợi.

      Đơn Triết Hạo nghĩ đến Giản Nhụy Ái lại lâu như vậy. Vừa định ra cửa tìm , lại thấy vẻ mặt Giản Nhụy Ái tái nhợt về phía mình. Vẻ mặt kia của khiến có dự cảm tốt. mỉm cười về phía cúi đầu, giọng hỏi: "Sao vậy? Sao sắc mặt kém như thế? Có phải là do thử quần áo mệt rồi. Nếu chúng ta dạo phố nữa, cùng nhau trở về thôi."

      Giản Nhụy Ái hoảng hốt bắt lấy cánh tay Đơn Triết Hạo, ánh mắt tin tưởng ngước lên nhìn . Khuôn mặt tuấn tú tràn đầy dịu dàng đó nhất định gạt . cắn môi, mắt đầy nước, : "Hạo, cho em biết, cái chết của cha mẹ em là ngoài ý muốn, Có đúng hay ?"

      Thân hình cao lớn của Đơn Triết Hạo cứng đờ vì kinh sợ, trán toát mồ hôi lạnh, trong lòng lo lắng."Tiểu Nhụy đừng nghe ai bậy, cần nghĩ quá nhiều. . . . . ."

      "Em muốn nghe lời an ủi." Giản Nhụy Ái cố tỉnh táo lại, lời có vẻ kích động "Cha mẹ có phải là hung thủ giết chết cha mẹ em ? ."

      "Tiểu Nhụy, em linh tinh cái gì thế. Hôm nay em quá mệt mỏi rồi, chúng ta về nhà nghỉ ngơi trước ." Đơn Triết Hạo cố gắng giữ bình tĩnh, rốt cuộc giấy bọc được lửa, điều phải đến cũng đến.

      "Vẻ mặt này của . Có phải là sớm biết , có phải hay ?" Giản Nhụy Ái nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Đơn Triết Hạo. Thái độ của cho biết rất ràng. Chuyện này là , lảo đảo mấy bước.

      Đơn Triết Hạo đón được Giản Nhụy Ái sắp ngã, đau lòng nhìn sắc mặt trắng bệch của ."Tiểu Nhụy, mặc kệ có phải là hay , nhưng em, ở cùng em."

      thanh của bọn họ hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều. Mọi người đều vây quanh Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái.

      . Là .

      Giờ khắc này, Giản Nhụy Ái khống chế được bật khóc. vô lực ngã ngồi ở mặt đất. Giản Nhụy Ái đau khổ như vậy. lại càng hấp dẫn nhiều người quan sát hơn.

      Mọi tế bào của Đơn Triết Hạo đểu sục sôi. Nhìn Giản Nhụy Ái đau lòng khóc. Mọi cao quý tôn nghiêm của hóa thành hư . Trong mắt chỉ có Giản Nhụy Ái. kéo lên, hung hăng ôm vào trong ngực, động tác quen thuộc. dường như cảm giác được muốn rời khỏi của mình."Tiểu Nhụy, cầu xin em nên như vậy. van xin em."

      "Tại sao, tại sao cho em, tại sao để cho em biết mọi chuyện. Tự nhiên em lại gả cho con trai của kẻ thù giết cha mẹ mình. khiến em trở thành người bất nhân bất nghĩa. Như vậy cảm thấy vui vẻ sao?." Giản Nhụy Ái điên cuồng giống như kẻ điên liên tiếp đánh vào lồng ngực Đơn Triết Hạo. khống chế nổi cảm xúc của mình nữa, sắp bộc phát tới cực điểm.

      Lời nghiêm trọng như vậy, xẹt qua sâu khiến trái tim Đơn Triết Hạo chảy máu. Rất đau, phải khắc chế tính khí của mình. Mặc cho Giản Nhụy Ái cố tình gây . Dù sao tin tức này cũng là đả kích quá lớn đối với .

      "Tiểu Nhụy, em đánh . Nếu như đánh có thể làm cho em bình tĩnh lại, em cứ đánh . Nhưng cầu xin em đừng rời bỏ . Đừng bảo là con trai của kẻ thù giết chết cha mẹ. như vậy công bằng cho . em trước rồi mới biết chuyện kia. cần lại trách được ."

      "Ô ô ô ô. . . . . ." Giản Nhụy Ái đánh đến còn hơi sức. Chỉ có thể dựa vào trong ngực Đơn Triết Hạo, lớn tiếng khóc .

      Đơn Triết Hạo biết mình nợ Giản Nhụy Ái. cái gì cũng làm được. Chỉ có thể lẳng lặng ở bên cạnh , đợi khi khóc đủ giải thích .

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 132: Giản nhụy ái tự sát
      Chỉ chốc lát sau, Giản Nhụy Ái cũng tỉnh táo lại, từ từ tiếp nhận tin tức kinh sợ đó, gương mặt xinh đẹp mỉm cười lạnh nhạt: "Hạo, em muốn trở về Quán Nhân Ái."

      " cùng em." Đơn Triết Hạo đau lòng nhìn Giản Nhụy Ái đau khổ như vậy, tại rất đau lòng, rất đau, chỉ có thể tận lực thỏa mãn .

      ", em muốn tự mình ." Giản Nhụy Ái biết mình phải rời , nếu , chuyện gì cũng thể ràng được?

      muốn đến Quán Nhân Ái, chỉ có về đó Đơn Triết Hạo mới chịu đồng ý, mới bằng lòng buông ra.

      Đơn Triết Hạo nhìn thân hình bé yếu đuối mới giây trước vẫn còn tươi cười vui vẻ mà bây giờ đau khổ khóc lóc, rất muốn dũng cảm mà ôm vào trong ngực, để cho rời .

      Nhưng lúc này chỉ có thể lựa chọn buông tay, bất chợt bàn tay nắm chặt lại, nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái rồi nặng nề gật đầu đồng ý. Chỉ thế thôi khiến phải tốn mất bao nhiêu sức lực cùng dũng khí.

      Giản Nhụy Ái xoay người rời , nhưng lúc xoay người nước mắt khống chế được trào ra, kéo thân thể mệt mỏi, từ từ , xuyên qua đường cái, xuyên qua dòng người, giống như Hồn Dã Quỷ (người có nơi nương tựa).

      tại muốn đến Quán Nhân Ái, muốn chuyện với bất kỳ ai, chỉ muốn lẳng lặng yên tĩnh ở mình.

      Ánh mắt Giản Nhụy Ái vô hồn nhìn về phía ghế dài trong công viên, ngồi ở ghế dài, cả người núp trong ghế, hai cánh tay vòng chắc đầu gối, cúi đầu vào bên trong cánh tay mình, cả người ngừng run rẩy, thân thể mỏng manh ở trong khí lạnh lẽo của màn đêm càng thêm ảm đạm vô lực.

      Cách đó xa, Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm, từ khi rời , Đơn Triết Hạo đều theo phía sau , lẳng lặng cùng với vẻ mặt khổ sở, tim của co rút đau đớn, nguyên nhân cái chết của cha mẹ là đả kích quá lớn đối với , hơn nữa tâm hồn yếu ớt như vậy, lúc này làm thế nào chịu nổi?

      , đau lòng cho , điện thoại vang lên: "A lô. . . . . ." hít mũi cái, viền mắt nhịn được mà nhàn nhạt sương mù.

      "Hạo, những tư liệu kia bị Lạc Tình Tình trộm ."

      Trong loa, lời giống như có tác dụng dẫn đường, trong nháy mắt hơi thở ma quỷ của Đơn Triết Hạo liền bộc phát, bàn tay cầm di động nắm chặt, lại là Lạc Tình Tình, đáng chết!

      Trong lòng giống như bị ma quỷ chiếm lĩnh, ánh mắt phun ra tia lửa, bấm dãy số quen thuộc, thanh chuyện giống như Satan từ trong địa ngục truyền tới: "Y Thiếu Thiên, từ hôm nay trở tôi muốn nhìn thấy Lạc Tình Tình nữa, tiếng động giải quyết ."

      "Được!" Y Thiểu Thiên biết tại sao Đơn Triết Hạo lại như thế? Bất quá nghe giọng điệu của có vẻ như được tốt, cũng dám hỏi nhiều.

      Tập đoàn Đan Thị muốn cho người nào vô duyên vô cớ biến mất có rất nhiều phương pháp, chính phủ muốn truy cứu cũng có biện pháp.

      Giản Nhụy Ái khóc mệt, mới đứng lên định , chân hình như do ngồi xổm lâu, nên lại có chút bất tiện.

      Trong người mang thai, cộng thêm khóc lớn hồi, tinh thần trở nên mơ hồ, tâm trạng cũng có chút hoảng hốt, bất tri bất giác ra khỏi đường dành cho người bộ.

      Đột nhiên, chiếc xe Zambia vội vàng chạy về hướng , trước giây bị đụng phải, thân thể liền bị người khác ôm lấy bay lên trung.

      Đơn Triết Hạo ngồi xe nhìn thấy cảnh này, trái tim đều run rẩy, giống như trời đất sắp nổ tung, kêu lên tiếng định chạy xuống xe, lại nhìn thấy Cụ Duệ Tường cứu .

      Cánh tay muốn mở cửa xe liền dừng lại, biết Giản Nhụy Ái muốn gặp , bị hù sợ, cho nên thể lại xuất trước mắt , làm cho hốt hoảng.

      Nhìn thấy vì mình mà liên tiếp gặp nạn, trong lòng khẽ chua xót, nắm chặt quả đấm, từ từ áp chế cảm xúc trong lòng.

      Giản Nhụy Ái cảm giác thân thể mình như bay lên trời, trong đầu trống , thời điểm thân thể chạm đất, ý thức mới trở về , sau đó liền nghe được giọng quen thuộc ở bên cạnh: "Nhụy Ái, em sao chứ! Tại sao lại cẩn thận như vậy? Băng qua đường phải nhìn xe cộ, Hạo đâu?"

      Nghe thấy cái tên quen thuộc, thân thể Giản Nhụy Ái run rẩy theo phản xạ, ánh mắt từ từ quay lại, nhìn chằm chằm vào Cụ Duệ Tường, tại sao những lúc tinh thần sa sút đều xuất trước mặt , bảo vệ .

      "Làm sao vậy?" Cụ Duệ Tường nhạy cảm nhìn Giản Nhụy Ái, cảm giác tâm tình có cái gì đó đúng, thấy hốc mắt hồng hồng, xảy ra chuyện gì? "Đừng khóc, gọi điện thoại cho Hạo tới đón em."

      Giản Nhụy Ái nghe thấy thế, cả người lại run rẩy, đoạt lấy điện thoại trong tay Cụ Duệ Tường, sau đó vứt bỏ, nhìn thấy điện thoại di động vỡ thành bốn năm mảnh mặt đất, phản ứng kịp, nhặt điện thoại di động lên " xin lỗi, em cố ý."

      đau lòng nhìn Giản Nhụy Ái ngừng xin lỗi, cũng hiểu khóc thút thít là vì Đơn Triết Hạo " có chuyện gì."

      Đơn Triết Hạo ở xe, nhìn bọn họ tranh chấp, mặc dù nghe bọn họ chuyện gì, nhưng Đơn Triết Hạo đoán được, Cụ Duệ Tường muốn gọi điện thoại cho , lại bị Giản Nhụy Ái ném di động , suy nghĩ như vậy làm cho lòng run sợ, Tiểu Nhụy, em cách nào để tiếp nhận , thể tha thứ cho sao?

      thể! thể để chuyện này xảy ra, tuyệt đối để Giản Nhụy Ái rời khỏi mình.

      Bàn tay nắm chặt tay lái, kiên định rời , bởi vì biết Cụ Duệ Tường chăm sóc tốt cho , tại phải để Giản Nhụy Ái được yên tĩnh, quấn quít chặt lấy chỉ càng gây sức ép cho , nhưng nếu như biết rời như vậy, vĩnh viễn phải rời xa Giản Nhụy Ái, đánh chết cũng rời .

      "Tại sao để cho em chết ?" Nếu như vừa rồi kéo lại, cứ như vậy chết , tại trong lòng cũng phải đau đớn nữa.

      Cụ Duệ Tường kinh hãi, ngờ chuyện lại nghiêm trọng như vậy, ra phải là nhìn đường, mà là vốn có ý định muốn tìm cái chết "Giản Nhụy Ái, em làm gì vậy? Làm sao lại tùy tiện muốn chết?"

      " chết, em đau lòng đến chết, em tự trách mình đến chết, em lại con trai của kẻ thù giết chết cha mẹ mình, em nên làm cái gì bây giờ?"

      "Cái gì?" Cụ Duệ Tường cũng bị Giản Nhụy Ái dọa sợ, có chút kìm được giọng của mình, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà khiến em có bộ dáng như vậy, em cũng thể coi thường mạng sống của mình, khi còn có hô hấp, phải dũng cảm sống tiếp, được dễ dàng nổi giận vứt bỏ dũng khí như vậy, em thấy… thất vọng với mình sao?"

      "Em Đơn Triết Hạo, nhưng cha mẹ Đơn Triết Hạo lại là hung thủ giết chết cha mẹ em, nếu như em cùng Đơn Triết Hạo ở chung chỗ, em có lỗi với cha mẹ em, hơn nữa em còn vì Đơn Triết Hạo mà sinh con dưỡng cái, như thế làm sao em có thể xuống dưới suối vàng gặp cha mẹ em, em là con bất hiếu."

      "Đứa ngốc, ai em có lỗi với cha mẹ, có cha mẹ nào lại hi vọng con mình được hạnh phúc, cha mẹ em cũng hi vọng em có thể hạnh phúc." Cụ Duệ Tường dịu dàng nhìn Giản Nhụy Ái, nước mắt của làm tim đau nhói, cũng biết từ lúc nào tim của bắt đầu từ từ biến hóa theo biến đổi tâm tình của .

      Giản Nhụy Ái khẽ quay đầu, nhìn chiếc xe đến, cánh tay bé của tự chủ nắm chặt, rất chặt, rất chặt. . . . . . Giống như dùng hơi sức toàn thân tập trung lên bàn tay bé của mình.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 133: Dẫn em
      rất mệt mỏi, mệt mỏi đến nỗi chút hơi sức cũng có, tại sao lòng của lại đau như vậy?

      Giản Nhụy Ái khẽ nhắm mắt nhìn đến Cụ Duệ Tường lạnh nhạt mở miệng: "Năm tuổi, cha em là trưởng thôn trong làng, dựa vào sức lực của mình bảo vệ được đất đai của tất cả mọi người trong làng, khiến mọi người phải chịu nỗi khổ sống lang thang, ngày đó tất cả mọi người đều rất vui vẻ, mẹ mua quần áo mới cho em, cha lái xe dẫn cả nhà ăn mừng, ngờ. . . . . ."

      Toàn thân run rẩy, những kí ức đau khổ kia giống như côn trùng gặm cắn trong đầu , khiến cho đau đớn hít thở thông.

      Cụ Duệ Tường nhìn Giản Nhụy Ái xúc động, bàn tay đặt ở bả vai " Nhụy Ái, nên xúc động, có chuyện gì!"

      nhàng đem ôm vào trong ngực, dịu dàng vỗ về sau lưng , cho cảm giác an ủi vô tận, cho đến khi Giản Nhụy Ái từ từ khôi phục lại bình tĩnh.

      biết từ lúc nào khóc ướt hai má, gượng cười, cố gắng áp chế đau đớn trong lòng mình.

      "Cha mẹ vì bảo vệ em, cho nên cả hai đều qua đời ở trước mặt em. . . . . . Em vĩnh viễn nhớ khắp người bọn họ đều là máu, có máu bắn vào người em, bàn tay đều là máu tươi. . . . . ."

      đợi Giản Nhụy Ái xong, cánh tay Cụ Duệ Tường liền ôm lấy Giản Nhụy Ái chặt hơn, đau lòng vì quá khứ của "Đừng tiếp , đừng tiếp. . . . . . Tất cả là quá khứ, có việc gì. . . . . ."

      từng cho rằng cái chết của cha mẹ chỉ là ngoài ý muốn, tại biết cha mẹ là bị người khác hại chết, vĩnh viễn quên thù hận, cho nên có cách nào để bình tĩnh gặp Đơn Triết Hạo, cũng biết phải đối mặt với người nhà họ Đơn như thế nào?

      Cụ Duệ Tường đau lòng hề che dấu, vì Giản Nhụy Ái mà đau lòng.

      Thân thể mềm mại của Giản Nhụy Ái hung hăng chấn động, mãnh liệt ngẩng đầu, khát vọng nhìn Cụ Duệ Tường, biết Cụ Duệ Tường là cọng cỏ cứu mệnh của mình, nhất định giúp đỡ "Duệ Tường, dẫn em rời có được ?"

      Đúng, muốn đợi ở chỗ này, muốn đối mặt với bà nội, càng muốn đối mặt với Đơn Triết Hạo, nhìn thấy bọn họ cảm thấy mình có lỗi với cha mẹ.

      ", nhưng Hạo thể nào buông em ra được, em là toàn bộ quan tâm của Hạo." Cụ Duệ Tường ngờ Giản Nhụy Ái lại ra lời này, nhìn ánh mắt kiên định của "Em có thể bỏ được Hạo, bỏ được bà nội ? Họ đối với em rất tốt, em thể bỏ xuống thù hận để tiếp nhận bọn họ sao?"

      "Em làm được, nhớ tới cái chết của cha mẹ em có quan hệ với Hạo và bà nội em có cách nào để đối mặt với bọn họ. Em muốn rời , chỉ có rời mới có thể để em suy nghĩ ràng, nếu em điên mất."

      Giản Nhụy Ái khổ sở dùng hai tay che mặt, nước mắt long lanh trào ra khỏi khe hở kẽ tay chảy ra ngoài.

      Cụ Duệ Tường nhìn Giản Nhụy Ái đau khổ, trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng : " tháng, cho tháng, nếu như đến lúc đó em còn muốn rời , an bài xong tất cả, khiến Đơn Triết Hạo vĩnh viễn cũng tìm được em."

      Suy nghĩ này là để giúp Đơn Triết Hạo, nhưng nếu vẫn thoát khỏi được bóng ma của mình, giúp chạy trốn.

      Giản Nhụy Ái hơi sững sờ: "Được!"

      ra , trong tiềm thức vẫn muốn cho mình và Đơn Triết Hạo cơ hội!

      Trác Đan Tinh tươi cười như hoa khi nhìn thấy Giản Nhụy Ái tới, nhướng lông mày lên "Nhụy Ái, làm sao cậu lại đến đây?"

      Giản Nhụy Ái ngây ngẩn nhìn Trác Đan Tinh "Xảy ra chuyện gì? Tâm tình cậu có vẻ rất tốt."

      "Đúng vậy!" Trác Đan Tinh tươi cười, nhìn thấy sắc mặt Giản Nhụy Ái tốt lắm, nghi ngờ hỏi "Làm sao vậy?"

      " có. . . . . . có chuyện gì." Giản Nhụy Ái hít sâu hơi, khó khăn mỉm cười, kéo tay Trác Đan Tinh ", bộ mặt xuân phong hả hê, có phải chạm vào hoa đào rồi phải ?"

      " bừa, mình nào có tốt số như vậy! Nhụy Ái, cho cậu biết! Tớ mang thai." Trác Đan Tinh kéo tay Giản Nhụy Ái, vui vẻ cười.

      Giản Nhụy Ái ngạc nhiên nhìn Trác Đan Tinh, sau đó mỉm cười, kéo tay Trác Đan Tinh, vui vẻ : "Chúc mừng!" rất vui vẻ, chuyện cùng Trác Đan Tinh có thể khiến cho nguời ta vui vẻ.

      "Cám ơn!" Trác Đan Tinh hạnh phúc mỉm cười, bởi vì quá hạnh phúc, cho nên cũng phát ra vẻ mặt Giản Nhụy Ái có nét mất tự nhiên.

      Quán cà phê buôn bán vẫn tấp nập như thế, "Cậu là phụ nữ có thai, nên nghỉ ngơi tốt, nên quá vất vả, hơn nữa cũng là bà chủ, công việc cứ để cho người khác làm."

      "Cậu còn phải như vậy, bụng lớn còn chạy loạn khắp nơi, cậu và Đơn Triết Hạo xem áo cưới thế nào?" Trác Đan Tinh nhìn phía sau Giản Nhụy Ái chút, nghi vấn hỏi: "Tại sao ta tới cùng cậu?"

      "A. . . . . . ấy ở bên ngoài đợi mình...mình. . . . . . Bọn mình vừa qua Quán Nhân Ái, nên muốn tới thăm các cậu chút, nếu như có chuyện gì. . . . . . Tớ trước." Giọng của Giản Nhụy Ái run rẩy.

      Trác Đan Tinh mới phát ra Giản Nhụy Ái có chút bình thường, với cá tính của ấy, thử áo cưới là chuyện vui vẻ như vậy, nhẽ ra vẻ mặt ấy phải vui vẻ hạnh phúc , làm sao mà đôi mắt lại sưng tấy? Hình như giống như khóc .

      , ấy khóc rồi !

      Trác Đan Tinh bưng lấy gương mặt gầy của Giản Nhụy Ái "Cậu làm sao vậy? khóc sao? Có phải Đơn Triết Hạo khi dễ cậu ?"

      Nghe thấy những lời quan tâm này, Giản Nhụy Ái cố gắng kìm nén nước mắt thiếu chút nữa trào ra, hốc mắt trở nên ướt át, hít hít mũi giọng " có chuyện gì, tớ làm sao có thể khóc được? Có thể là hạnh phúc tới quá nhanh, cho nên có chút khó tiếp nhận."

      Trác Đan Tinh buông lỏng, mỉm cười kéo tay Giản Nhụy Ái để cho ngồi ở ghế sa lon "Cậu đó! Sinh ở trong phúc mà biết, cuộc sống hạnh phúc cũng tới rồi mà sao cậu còn sợ hãi ."

      "Đúng ! Đan Tinh, tớ muốn kết hôn, chúng ta rất lâu ở cùng nhau, tối nay tớ có thể ở chỗ này được , chúng ta tụ họp chút." Giản Nhụy Ái sợ tháng nữa rời , có thể nhìn thấy bọn họ nữa, từ lúc nghe được lời hạnh phúc của Trác Đan Tinh, liền quyết định kể cho bọn họ biết chuyện của mình nữa .

      "Được! Làm sao lại được? Ba người chúng ta rất lâu có tụ họp, ngẫm lại cuộc sống lúc trước chút, đều là ba người chúng ta ở cùng nhau, tớ rất nhớ cuộc sống lúc đó, bình thường mà hạnh phúc." Trác Đan Tinh mỉm cười.

      Giản Nhụy Ái tràn đầy tâm nhìn Trác Đan Tinh tươi cười tràn đầy hạnh phúc, xem ra Trác Đan Tinh rất hạnh phúc, ngày ngày được ở cùng cùng người đàn ông mình thích, cuộc sống đơn giản mà hạnh phúc .

      "Vậy cậu mau với Đơn Triết Hạo chút, để cho ta về trước ." Trác Đan Tinh nhìn thời tiết nóng bức ở bên ngoài, Giản Nhụy Ái làm sao cam lòng để cho Đơn Triết Hạo ở bên ngoài phơi nắng.

      Giản Nhụy Ái kinh ngạc ngước mắt nhìn Trác Đan Tinh, mới phản ứng "Được!" Vẻ mặt vội vàng hoảng hốt, xoay người về phía Quán Nhân Ái, nước mắt lăn dài theo gương mặt.

      May mắn, khi xoay người Trác Đan Tinh nhìn thấy biểu mặt .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :