1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 120: GIẢN NHỤY ÁI BỊ HẠ DƯỢC

      Đường phố vào giữa trưa nên cũng đông đúc. con đường dành riêng cho người bộ, nhìn đủ quầy hàng bán quần áo và trang sức. Giản Nhụy Ái mãi ngắm nhìn những món đồ ấy. Đầu óc của chú ý đến hai người chạy xe

      Lúc chính mất tập trung. hai người đàng ông cường tráng, cao to đến; mạnh mẽ chế trụ của .

      Giản Nhụy Ái hoảng hốt có chú ý lời bộc bạch của người kia. Đụng vào bức tường thịt. mới phản ứng kịp, giật mình nhìn bọn họ: "Các người. . . . . ."

      Hai người nhìn nhau lần, mặt biến sắc, bắt lấy Giản Nhụy Ái.

      Giản Nhụy Ái kinh hoàng giãy giụa. Nhìn hai người đàn ông căn bản buông ra của mình.

      Trong giây lát đó, mắt ra mảnh mờ mịt. Từ từ mất thị giác .

      Vương Hạo nhìn da thịt trắng ngần của Giản Nhụy Ái nằm giường. Nhìn món ăn ngon trước mắt. nuốt ngụm nước bọt, hướng về phía Đỗ Đức Minh : "Món ngon như thế này, từ từ mà dùng, tôi quấy rầy cậu."

      Đỗ Đức Minh gật đầu cái, đưa Vương Hạo . Gấp gáp đỡ Giản Nhụy Ái ngủ mê man dậy. giọng kêu: "Nhụy Ái, em mau tỉnh lại ."

      Giản Nhụy Ái ngủ như chết; coi như Đỗ Đức Minh dùng sức lay động, cũng có dấu hiệu tỉnh lại

      "Đáng chết." Đỗ Đức Minh mở miệng mắng. Bọn họ lại dám dùng thủ đoạn độc ác này để đối phó với

      Giản Nhụy Ái mơ mơ màng màng mở mắt, cảm thấy cơ thể mình nóng ran. Thân thể cũng mềm nhũn, giống như chẳng có chút sức lực nào ra, tựa đứa con nít bị rút sạch tức giận.

      "Nhụy Ái, em tỉnh." Đỗ Đức Minh quan tâm Giản Nhụy Ái, thấy mở mắt, vội vàng đỡ dậy. Cho uống cốc nước.

      đưa ánh mắt mê man nhìn bốn phía, thấy phòng ngủ đơn giản, lại đưa mắt nhìn Đỗ Đức Minh. Cố nén khó chịu trong lòng. "Là cậu cứu tớ sao."

      "Tớ . . . . ." Đỗ Đức Minh có chút khó có thể mở miệng. "Cậu đừng có động đẩy, có chỗ nào khó chịu ."

      Đỗ Đức Minh nhìn cái trán đầy mồ hôi của Giản Nhụy Ái. Gương mặt cũng ửng hồng. Trong lòng khẩn trương. Vương Hạo rốt cuộc làm chuyện gì đối với

      Chỉ là thân thể của Giản Nhụy Ái vô cùng khó chịu, lại có khát vọng dâng, giống như bị suy nghĩ của mình hành hạ đến chết

      Càng lúc càng cảm thấy có cái gì đó đúng. Toàn thân như trong lò nướng, khó chịu thể nhịn được.

      Đỗ Đức Minh lấy khăn lông ướt lau mồ hôi cho . "Nhụy Ái. Nhụy Ái. . . . . ." Lại có ai trả lời .

      "Nóng, nóng . . . . ." Giản Nhụy Ái mơ mơ màng màng la hét. Tay thể khống chế mà xuống các nút áo. “Ba”, Giản Nhụy Ái cỡi hai nút áo ra, cảnh xuân bên trong trước mặt người đối diện.

      Đỗ Đức Minh cũng là người đàn ông. Nhìn thấy Giản Nhụy Ái cỡi quần áo, vội vàng đứng lên. Nhưng khi thấy đôi núi tuyết như , như của Giản Nhụy Ái – quyến rũ chí mạng. lại cảm thấy hô hấp của mình trở nên dồn dập.

      thể khắc chế nổi nữa, đứng lên tới cửa sổ sát đất, để gió lạnh thổi vào cơ thể. Hít hơi sâu. Đúng vậy, thể lợi dụng lúc gặp khó khắn; nếu Giản Nhụy Ái tỉnh lại hận đến chết.

      "Nóng, nóng. . . . . ." Giản Nhụy Ái bị xuân dược khống chế có ý thức. Trong cơ thể khơi lên ngọn lửa. Trong lòng có phần hưng phấn khó tả sắp lấp đầy cơ thể .

      khó chịu giãy dụa thân thể. Vào giờ phút này rất nhớ Đơn Triết Hạo. Giản Nhụy Ái liều mạng la lên tên của Đơn Triết Hạo. Tại sao đến cứu .

      Nước mắt bắt đầu rơi ra khỏi khóe mắt."Hạo. Cứu em."

      Đơn Triết Hạo nắm phương hướng, để chiếc xe lao như cơn bão đường phố. Trở về mới biết Giản Nhụy Ái đâu cả đêm về . Cái loại đó lo lắng cùng sợ sắp đem cắn nuốt .

      Trong lúc bất chợt. chiếc xe con xông thẳng vào, dùng hết sức chuyển đến gần chiếc xe hơi con bên cạnh. tiếng thắng xe chói tai vang lên. Xe vững vàng dừng lại, Đơn Triết Hạo dùng sức vỗ vỗ la bàn.

      Tại sao, giống như nghe được tiếng kêu cứu mạng của Giản Nhụy Ái. Hốt hoảng đến có thể hốt nên lời nữa. Nắm Ngọc Quan tay trong, lòng hung hăng đau nhói .

      Giản Nhụy Ái, em nhất định phải bình an vô .

      "Quyền Hàn, tôi muốn gặp Giản Nhụy Ái, hãy cho tôi gặp ấy." Đơn Triết Hạo nghĩ đến chuyện Quyền Hàn lại ngăn cản . cho và trong gặp Giản Nhụy Ái.

      Quyền Hàn nhìn thấy Đơn Triết Hạo, nhớ đến bộ dạng đáng thương kia của Giản Nhụy Ái. phải từng thề bảo vệ tốt cho Giản Nhụy Ái sao? Vậy mà đến cuối cùng lại biến Giản Nhụy Ái thành bộ dạng như thế.

      Lần này, thể mềm lòng được, thể để cho Đơn Triết Hạo gặp mặt Giản Nhụy Ái. “Tôi rồi, Nhụy Ái có ở chỗ tôi”

      " thể nào. Quyền Hàn! Cầu xin cho tôi gặp Nhụy Nhi . Tôi có lời phải với ấy." Đơn Triết Hạo giọng . Có lẽ, lần này là lần đầu tiên tiếng cầu xin người ngoài như thế.

      Hiển nhiên, Đơn Triết Hạo như thế khiến cho cả Quyền Hàn và Trác Đan Tinh bị hoảng sợ, họ cùng nhau nhìn vẻ tiều tụy của Đơn Triết Hạo.

      Trác Đan Tinh nổi giận kéo tay Quyền Hàn. "Nhụy Ái, ấy ấy ra ngoài dạo."

      "Cám ơn." Đơn Triết Hạo cúi đầu cười cười cảm ơn Trác Đan Tinh, sau đó chạy ra.

      cầm điện thoại lên gọi cho Giản Nhụy Ái. Đầu dây bên kia vẫn là im lặng. tức giận ném điên thoại qua chỗ ghế cạnh tài xế, lái xe rời .

      "Trác Đan Tinh, tại sao em muốn cho ta biết chuyện này? Chẳng lẽ em còn cảm thấy Nhụy Ái chưa đủ đau khổ sao?"

      Thấy Quyền Hàn gầm lên giận dữ. Trác Đan Tinh kinh ngạc đến ngây người nhìn . Nước mắt có tiền đồ mà chảy xuống. Ngón trỏ chỉ vào Quyền Hàn: "Em có làm sai, thấy việc Đơn Triết Hạo Giản Nhụy Ái sao? Giản Nhụy Ái cũng thích Đơn Triết Hạo. Em làm như vậy là giúp đỡ cho hai người bọn họ. Còn lại vì khác mà trút giận lên người bạn của , làm như vậy có quá đáng hay ?."

      xoay người chạy vào phòng, rồi khóa trái cửa phòng lại. Trong lòng Trác Đan Tinh biết rất chuyện trong lòng Quyền Hàn vẫn còn ai kia. Nhưng đến cuối cùng vẫn tin tưởng chỉ cần dùng tâm sớm muộn gì Quyền Hàn cũng .

      Vô dụng, chỉ cần Giản Nhụy Ái xuất , ánh mắt của vẫn di chuyển người , còn cái gì cũng có.

      Cố gắng nhiều như thế, nếu như có kết quả. Có cố gắng thêm nhiều nữa cũng là phí công.

      Quyền Hàn nhìn biến mất bóng lưng biến mất của Trác Đan Tinh. Thở dài hơi. Phiền não xoa xoa huyệt Thái Dương.

      "Cứu mạng. Cứu mạng. . . . . ." tiềm thức Giản Nhụy Ái ngừng lầm bầm.

      Nghe Giản Nhụy Ái khổ sở thiều thào. Đỗ Đức Minh thể khắc chế dục hỏa của mình. Cầm hộp điều khiển nhiệt độ máy điều hòa mở xuống mức thấp nhất.

      cho là Giản Nhụy Ái chỉ nóng nực bình thường mà thôi. Nhưng khi ngồi bên cạnh Giản Nhụy Ái, thấy cơ thể nóng như lửa lò nướng, nhịn được mà kéo quần áo mình xuống. Toàn bộ hàng nút trước ngực được cởi ra, cảnh xuân hề được che đẩy xuất trước mặt Đỗ Đức Minh.

      Đỗ Đức Minh giống như bảng báo cáo tới cực điểm rồi. Cậu cũng hiểu Giản Nhụy Ái phải bị nóng nhiệt. Mà là. . . . . . bị Vương Hạo bỏ thuốc. Cũng hiểu ý tứ của Vương Hạo.

      Coi như cậu muốn, Giản Nhụy Ái cứng rắn như vậy. Nhưng mà lực tự chủ cũng thể tốt đến thế. có ai ngăn cản được việc cậu muốn làm với người mà cậu nhớ nhung cả ngày lẫn. Cảnh xuân nhộn nhạo ở trước mắt càng thêm lộ ra lực hấp dẫn.

      Rốt cuộc, cậu áp chế được vẻ quyến rũ của Giản Nhụy Ái. Bao chặt lấy thân thể của , để cho ôm trọn trong vòng tay của mình.

      Môi của cậu nhịn được liếm gương mặt, vành tai, xương quai xanh. Trong nội tâm dâng lên hồi lo lắng. Từ trước đến nay Đỗ Đức Minh hề thấy Giản Nhụy Ái vui tươi như thế

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 121: THIẾU CHÚT NỮA THẤT THÂN

      Rốt cuộc, cậu khống chế được bắt đầu đè ép lên người Giản Nhụy Ái, bao chặt lấy thân thể của , để cho giữa cậu và còn có khe hỡ nào cả.

      Môi của cậu nhịn được mà liếm khắp gương mặt, vành tai, xương quai xanh, khiến cho nội tâm ngừng lo lắng, từ trước đến giờ Đỗ Đức Minh cũng biết cơ thể Giản Nhụy Ái lại quyến rũ đến vậy.

      Giản Nhụy Ái được xuân dược thúc giục, khiến cho thân thể thể khống chế được, ngoài miệng bắt đầu phát ra tiếng rên, nhắm mắt lại hưởng thụ, hồn nhiên biết tình cảnh của mình.

      Thân thể Đỗ Đức Minh lấy được đáp trả của Giản Nhụy Ái, làm cho nó trở nên hưng phấn, bàn tay ngừng vuốt ve thân thể mềm mại của , đói khát : "Nhụy Ái, em." khẽ thầm bên tai , cúi người ngậm chặt vành tai của .

      Khẽ đau đớn để cho cau mày, mơ hồ nửa hí tròng mắt, nhìn thấy người đàn ông nằm ở người mình, dần hiểu ra, bắt đầu từ chối.

      "Đừng. . . . . . đừng. . . . . ." Giản Nhụy Ái vô lực lẩm bẩm .

      Đỗ Đức Minh nghe được giọng của Giản Nhụy Ái, nhưng dừng được nữa, tế bào toàn thân đều vì kiều của Giản Nhụy Ái mà trở nên hưng phấn.

      đứng dậy vui vẻ cởi quần áo của mình ra, thể chờ đợi cúi người, hôn cổ .

      Tâm của Giản Nhụy Ái hoảng loạn, nước mắt chảy ra khỏi mắt: "Van xin , ... đừng. . . . . ."

      "Nhụy Ái, em yên tâm, bảo vệ em tốt, tuyệt đối hề thua kém Đơn Triết Hạo em." Đỗ Đức Minh kiềm chặt lấy Giản Nhụy Ái, để cho tùy ý nhúc nhích.

      "Đừng, van cầu buông tôi ra, tôi muốn. . . . . ." Giản Nhụy Ái cầu khẩn, nước mắt ngừng lăn dài mặt, cho dù thân thể có phiền não, cũng thể để cho Đỗ Đức Minh được như ý.

      biết vì sao trong người cứ dâng lên cảm giác khó nhịn xuống như thế, tư tưởng như vậy để cho sợ hãi, cho nên liều mạng cắn môi, để cho ý thức của mình thức tỉnh.

      Đỗ Đức Minh nhìn thấy nước mắt mặt Giản Nhụy Ái, vừa khẩn trương vừa kinh sợ, mới kịp hiểu mình thế nhưng lại làm tổn thương Giản Nhụy Ái, cậu mắng Đơn Triết Hạo, nhưng nếu cậu tiếp tục làm thế, cậu cũng chẳng khác gì Đơn Triết Hạo.

      " xin lỗi, xin lỗi." Đỗ Đức Minh đứng lên, thiếu chút nữa cậu khống chế được mà muốn , Đỗ Đức Minh hối hận muốn chết, tại sao cậu có thể làm thương tổn người mình .

      Điều cậu hi vọng là Giản Nhụy Ái cam tâm tình nguyện theo cậu, chứ phải dùng quyền thế Bá vương để ép buộc .

      Giản Nhụy Ái vô lực đẩy Đỗ Đức Minh ra, lảo đảo về phía trước , ‘cạch’ đóng cửa lại, chẳng còn chút sức lực, trượt ngồi xuống sàn phòng tắm.

      Nước mắt tựa như nước lũ xông ra, gào khóc, biết tại sao mình lại như thế, Đỗ Đức Minh làm loại chuyện đó với , thế mà cơ thể lại hưng phấn, loại cảm giác đó khiến cho lòng cảm thấy bị sỉ nhục.

      Nhưng nếu có phản ứng, có phải bị Đỗ Đức Minh… dám nghĩ đến nữa.

      cảm giác tâm trạng quá đau khổ, tại sao Đơn Triết Hạo đến cứu mình, phải, mỗi lần có chuyện Đơn Triết Hạo giống như Chiến thần ra ở trước mặt . Tại sao lần này đến?

      Có phải Đơn Triết Hạo cần nữa , Giản Nhụy Ái che ngực đau đớn, nước mắt khắc chế được nên liên tục chảy xuống, những giọt nước mắt lớn chừng như hạt chân trâu.

      "Nhụy Ái, Nhụy Ái. . . . . ." Đỗ Đức Minh yên lòng gõ cửa, sợ Giản Nhụy Ái ra, cầu khẩn : "Nhụy Ái, van xin em mở cửa, đều là sai, nên làm loại chuyện đó với em, em mở cửa ra ."

      Giản Nhụy Ái muốn bảo tồn thể lực, cảm thấy đoàn dục hỏa trong cơ thể mình vẫn chưa tiêu hao, ngược lại càng lúc càng mãnh liệt, muốn đáp lại lời của Đỗ Đức Minh, cũng thể trả lời được.

      "Nhụy Ái, van cầu em mở cửa, là lỗi của , em mở cửa nhanh lên . . . . . ." Đỗ Đức Minh gấp gáp vỗ vào cửa.

      Giản Nhụy Ái biết càng lúc càng yếu kém, mặt của Đơn Triết Hạo càng lúc càng ràng, cũng biết đến cứu mình, đôi môi nhàn nhạt hất lên, mí mắt càng lúc càng nặng sau đó chính thức ngất xỉu.

      Đỗ Đức Minh cảm thấy chuyện này có cái gì đó đúng, dùng sức phá cửa ra, nhìn thấy hình ảnh hoảng loạn, gương mặt Giản Nhụy Ái đỏ bừng, trán là mồ hôi, cả người vô lực mềm mại.

      đỡ Giản Nhụy Ái dậy, cắn bả vai của , nóng nảy quát: "Nhụy Ái, Nhụy Ái. . . . . ."

      Giản Nhụy Ái hồn nhiên biết, ý thức cũng từ từ giảm bớt, cả thân thể giống như bị thuốc khống chế.

      Cậu đứng dậy ôm cơ thể của đặt vào nước lạnh lẽo, phải cậu tàn nhẫn, chỉ là bộ dáng như vậy mới có thể giúp cơ thể của tỉnh dậy.

      Tinh thần Giản Nhụy Ái bị kích thích, cả người run rẩy, từ từ mở mắt, nhìn cơ thể mình bị ngâm trong nước, còn Đỗ Đức Minh bên cạnh lại ngừng lo lắng

      Mới nhớ tới việc thiếu chút nữa phạm trái cấm với người khác, nhanh chóng choàng tay ôm lấy cơ thể mình, đưa đôi mắt sợ hãi nhìn Đỗ Đức Minh, giống như con chuột phòng mèo.

      Đỗ Đức Minh biết hành động của mình hù dọa , cậu đứng lên, giải thích: "Đừng như vậy, chỉ làm cách này mới có thể ngăn cản dược tính trong cơ thể em, ra ngoài trước, em có chuyện, nhớ gọi ."

      Giản Nhụy Ái nhìn theo bóng lưng rời , giọng lẩm bẩm: "Cám ơn cậu."

      Ngoài miệng Đỗ Đức Minh nâng lên nụ cười, cảm giác khẩn trương được buông lỏng rất nhiều, đóng cửa lại.

      cảm giác khí nóng người từ từ giảm bớt, rốt cuộc là ai hạ độc , tại sao lại bắt đến đây ở với Đỗ Đức Minh

      Vấn đề này truyền trong đầu, giống như ong vỡ tổ, để cho bên tai kêu ong ong, nhắm mắt lại, nước mắt trào ra.

      Quá nhiều chuyện, giống như cơn gió lạnh cuốn lấy cơ thể , để cho hề chuẩn bị, liền bị nổ tan xương nát thịt .

      Đơn Triết Hạo lái xe tìm kiếm khắp nơi, thủy chung nhìn thấy bóng dáng Giản Nhụy Ái, chầm chậm hiểu ra, chẳng lẽ Quyền Hàn và kia lừa gạt mình .

      Ánh mắt tức giận, giống như như ác quỷ địa ngục lạnh lẽo, giống như mùa đông khắc nghiệt, vừa định về, nhìn thấy LạcTình Tình điện đến, vốn muốn nhận điện thoại của ta.

      Điện thoại nhất quyết vang lên, lần này là số xa lạ, Đơn Triết Hạo khách khí hỏi "Alo."

      "Hạo, cũng quá vô tình, tại đến điện thoại của em cũng muốn nhận sao, em. . . . . . đừng treo, muốn treo hối hận đến chết, chẳng lẽ muốn biết nơi ở tại của Giản Nhụy Ái sao." Lạc Tình Tình câu, đầu dây bên kia điện thoại dừng lại .

      "." Đơn Triết Hạo lạnh lẽo , tại tâm tình vô cùng phức tạp, Lạc Tình Tình dứt lời, nể mặt liền cúp điện thoại .

      Thân thể Giản Nhụy Ái còn nóng hừng hực khó chịu nữa, nghĩ đến nước lạnh lại có hiệu quả tốt như vậy, thay bộ quần áo mà Đỗ Đức Minh đưa cho mình.

      hiểu, tại sao lại có quần áo của nữ sinh, Đỗ Đức Minh giống như hiểu ý tứ trong mắt , giải thích: "Mới vừa rồi ra ngoài mua."

      Giản Nhụy Ái vì suy nghĩ tà ác của mình mà cảm thấy ngượng ngùng, hạ thấp con mắt: "Cám ơn."

      " có gì, lần này nợ em, cho nên có cần xin lỗi cũng là ." Đỗ Đức Minh vì mình thể khống chế được mà cảm thấy tự trách.

      "Đừng nữa..., tớ muốn trở về rồi, cám ơn cậu cứu tớ." Giản Nhụy Ái lễ phép xong, đúng rồi! nghĩ thông suốt, Đỗ Đức Minh thể nào hại mình, nếu như phải là Đỗ Đức Minh, trong sạch của còn nữa.

      Vóc người Đỗ Đức Minh rất cao lớn đứng trước vóc dáng bé của Giản Nhụy Ái giống như muốn che lấp , nhìn Giản Nhụy Ái lời khách sáo, cậu biết chuyện làm mình, khiến Giản Nhụy Ái vô cùng đau đớn.

      Cậu chỉ có thể để cho rời , muốn tạo thêm khốn nhiễu cho : "Vô , em , đường cẩn thận."

      "Hẹn gặp lại."

      "Hẹn gặp lại."

      Đỗ Đức Minh bỏ được Giản Nhụy Ái, nhưng cậu phải để cho rời , dù sao cậu cũng thể hại .

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 122: GIẾT NGƯỜI DIỆT KHẨU

      Cửa đóng, Đỗ Đức Minh còn chưa tỉnh lại nhìn thấy mỹ nữ và người đàn ông tuấn đứng ở cửa. Thân thể cao lớn và thân thể nhắn tạo thành đối lập rệt.

      Bọn họ chính là Đơn Triết Hạo và Lạc Tình Tình.

      Đỗ Đức Minh khỏi đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Xem ra bọn họ có gặp Giản Nhụy Ái. Trong lòng buông lỏng rất nhiều.

      khắc mở cửa kia, Lạc Tình Tình giật mình, tại sao nó lại hoàn toàn khác với cảnh tượng mà xây dựng

      Lúc đưa Đơn Triết Hạo đến đây, phải là lúc Đỗ Đức Minh làm chuyện kia với Giản Nhụy Ái chứ. Tại sao trong phòng chỉ có mình Đỗ Đức Minh. Sắc mặt trắng bệch, vọt vào trong phòng. tìm được Giản Nhụy Ái, đến sợi tóc cũng có.

      Đơn Triết Hạo thở ra tia kinh người, đưa đôi mắt như biển sâu làm cho người ta hít thở thông. "Lạc Tình Tình, có phải cảm thấy tôi thể giết nên vô pháp vô thiên như thế ?."

      Lạc Tình Tình, người phụ nữ này càng lúc càng quá đáng. lại dám lừa gạt lần nữa. Còn Giản Nhụy Ái gặp riêng người đàn ông khác. Làm sao lại dễ dàng tin lời của ta cơ chứ

      Quá đáng ghét. Quả chính là đáng chết. ta dám đặt lời trong mắt

      Lạc Tình Tình nhìn vẻ mặt tức giận của Đơn Triết Hạo. Cổ họng như bị cổn động, kinh hồn bạt vía: "Hạo, em nhìn thấy Giản Nhụy Ái đến đây mà. tin có thể hỏi ta."

      vội vàng chỉ vào Đỗ Đức Minh.

      Đỗ Đức Minh nhìn hai người trước mắt, suy nghĩ mấy giây, lắc đầu cái. "Tôi có nhìn thấy Giản Nhụy Ái."

      Lạc Tình Tình có sống lại ba đời cũng nghĩ đến Đỗ Đức Minh lại như vậy. Đôi mắt nổi trận lôi đình, tay nắm chặt quả đấm, khớp xương vang lên tiếng răn rắc. tức giận trợn mắt nhìn Đỗ Đức Minh. Chỉ thấy Đỗ Đức Minh xoay người, thèm nhìn Lạc Tình Tình nữa.

      Sắc mặt hốt hoảng bắt lấy cánh tay Đơn Triết Hạo. Nghĩ cứu vãn tình thế: "Hạo, em nhìn thấy Giản Nhụy Ái đến đây. phải tin tưởng em."

      ‘Ba’ Mày kiếm của Đơn Triết Hạo nhíu lại, hung hăng tát bạt tay lên mặt Lạc Tình Tình, toàn thân tỏa ra hơi thở hiếu chiến, thích đánh nhau; thích gây gỗ.

      LạcTình Tình nhận trọn cái tát của Đơn Triết Hạo, ngã nhào xuống nền đất, đôi mắt đầy tia máu. trừng lớn mắt, trong đôi mắt ấn chứa dòng lệ nóng, nó cứ nhìn chầm chầm Đơn Triết Hạo, trong lòng trở nên hoảng sợ.

      Bởi vì ác quỷ của Đơn Triết Hạo xuất .

      Lạc Tình Tình hiểu được nhìn mặt mà chuyện, biết thể làm ngược ý kiến của Đơn Triết Hạo, vội vàng : "Hạo, làm sao có thể đánh em, em có làm gì sai, chỉ là em muốn lừa gạt mà thôi. Chẳng lẽ em, em thể quan tâm đến sao?."

      Đơn Triết Hạo lạnh lùng liếc cái. Trong giọng mang theo tia chán ghét: "Lạc Tình Tình, lần này tôi so đo với . Về sau tôi đường tôi, cầu của . Lần sau, tốt nhất đừng giở trò gì nữa. Nếu tôi tuyệt bỏ qua cho ."

      vừa dứt lời liền người rời .

      Lạc Tình Tình ngừng khẩn trương, Đơn Triết Hạo mở miệng câu đó dễ dàng như thế sao? Trong nháy mắt, lại trở về là con người hung ác. Đứng lên, đối mặt với Đỗ Đức Minh, hai mắt xông ra vẻ bất mãn.

      "Phản đồ. . . . . ."

      "Tôi và các người chỉ là quan hệ hợp tác. Tôi muốn làm tôi thối lui. Các người có quyền ngăn cản tôi." Đỗ Đức Minh làm bộ làm như muốn .

      Lạc Tình Tình nhìn bóng lưng coi rẻ mình. Vừa định chuyện. nhìn thấy bóng lưng Đỗ Đức Minh ngừng lui về phía sau. Kêu Vương Hạo đến cầm đao chỉ vào Đỗ Đức Minh. Ánh mắt phát ra hơi thở nguy hiểm .

      "Hạo, rốt cuộc đến, Đỗ Đức Minh bán chúng ta." Lạc Tình Tình nhân cơ hội leo cành cây cao lên. Đứng ở sau lưng Vương Hạo. Hướng về phía Đỗ Đức Minh lộ ra nụ cười hả hê. Tội Đỗ Đức Minh đáng chết vạn lần người khác. tại hận được đem Đỗ Đức Minh chém thành trăm mảnh, chỉ có thể mới tiêu hết tức giận trong người.

      Đỗ Đức Minh phá vỡ tất cả kế hoạch của , để cho tự mình bêu xấu, thù này nhất định phải trả.

      "Vương Hạo, tôi làm những chuyện tổn thương đến Giản Nhụy Ái. Và tôi cũng muốn người khác làm ấy tổn thương. Cho nên các người tốt nhất nên thu tay lại. Nếu tôi đến đồn cảnh sát tố cáo các người." Đỗ Đức Minh nhìn mũi dao sắc bén. có lùi bước mà cứ nhìn chằm chằm Vương Hạo

      muốn theo chân bọn họ lật thuyền, nhưng chưa từng nhận lời hợp tác với bọn họ gây tổn thương cho Giản Nhụy Ái.

      Vương Hạo nắm tay con dao, đưa tay kéo Lạc Tình Tình vào trong ngực. Ngoài miệng nở ra nụ cười khinh thường, căn phòng trở nên yên tĩnh cực độ.

      "Cậu cảm thấy tốt có thể cởi bỏ sao."

      "Nếu như các người tiếp tục tổn thương Nhụy Ái, cũng đừng trách tớ trở mặt. Đến lúc đó người phải khó chịu là các người" Đỗ Đức Minh hung ác quyết tâm .

      Nhưng biết người đàn ông đứng trước mặt là người biến thái, nhiều hung tàn. . . . . .

      Vương Hạo đưa ánh mắt tà ác chậm rãi tới gần Đỗ Đức Minh. Nhướng mày nhìn chiếc cổ của Đỗ Đức Minh, hình ảnh hoành tráng, máu tươi theo dao gâm mà chạy xuống.

      Đỗ Đức Minh mở to hai mắt nhìn Vương Hạo cười lạnh, muốn điều gì đó, cũng kịp ngã xuống đất, ánh mắt hề nhắm lại mà cứ mở to, nhìn chằm chằm hai người trước mặt. Có lẽ đến chết cậu cũng có đoán được Vương Hạo hung ác như thế. Trực tiếp muốn mạng của mình.

      Thân thể cậu co quắp mấy cái. Đột nhiên, hình dáng của Giản Nhụy Ái lại xuất trước mắt cậu, khiến đầu óc cậu trở nên thanh tỉnh. Bàn tay như xương, vuốt ve trán cậu. Đỗ Đức Minh vui vẻ nở nụ cười, gương mặt lộ ra vẻ thản nhiên, cũng khôn tức giận, từ từ chìm vào hôn mê.

      LạcTình Tình hoàn toàn đoán được Vương Hạo lại giết Đỗ Đức Minh như thế. Sắc mặt trở nên tái nhợt. Ngay sau đó, toàn thân cũng lạnh lẽo. Bởi vì bị dọa sợ. ". . . . . ."

      "Cái này có gì mà lớn lao đâu, sao phải kinh sợ như gặp quỷ vậy." Vương Hạo lấy dao của mình lại.

      "Nhưng, giết người là chuyện phạm pháp." Rốt cuộc, Lạc Tình Tình đem tinh thần của mình ổn định lại, khiếp sợ hết lời .

      ra có đoán được Vương Hạo có thể giết Đỗ Đức Minh nhàng và nhanh chóng như thế. cơ hội để cho giảm sốc cũng

      "Phạm pháp, lão tử chuẩn bị xong tất cả rồi. Đỗ Đức Minh, cái người đàn ông vô năng này. Sớm muộn cũng phản bội. Vì để cho ra chuyện này cũng chỉ có thể giết người diệt khẩu." Vương Hạo lấy ra a-xít ni-tric đặc chuẩn bị từ trước. "Nhìn. Đây là cái gì."

      Lạc Tình Tình nhìn cái lọ màu trắng. lịch lắc đầu cái. Nhưng trong lòng cũng nắm chặt, bên trong cũng chẳng có gì tốt lành.

      "A-xít ni-tric đặc à thuốc nhuộm vật liệu Hóa học đủ để khiến tốc độ hoại tử của thi thể tăng nhanh." Vương Hạo nụ cười hả hê.
      Nụ cười đó làm cho Lạc Tình Tình rợn cả tóc gáy, khó khăn : "Cho nên muốn. A."

      Hình ảnh thảm thiết kia xuất , khiến Lạc Tình Tình nhịn để khạc ra, vội vàng xoay người nắm lấy lỗ mũi. Toàn thân như bị rách ra, hoàn toàn nghĩ đến chuyện Vương Hạo lại muốn diệt luôn cả thi thể.

      Cả phòng tràn ngập mùi vị mục rữa của người chết. Lạc Tình Tình thể chịu đựng nổi nên chạy thẳng ra cửa, ngồi bịch xuống đất, thở liên tục.

      Kịch liệt nôn ọe. Cả người khó chịu muốn chết.

      Toàn thân đều run rẩy. Từ bé đến lớn chưa từng nhìn qua những hình ảnh kinh tởm như thế. Người là tốt. Cứ như vậy từ từ bị ăn mòn hết.

      Vương Hạo cười ha ha, trong đôi mắt ánh lên tia khát máu. Nhìn thi thể ở trước mắt từ từ biến mất. Cái cảm giác thoải mái đó chính xác và chân thực.

      " điên rồi." Lạc Tình Tình lệ rơi đầy mặt. phải vì Đỗ Đức Minh chết mà khóc lóc. Mà bị dọa đến khóc lên.

      khống chế được tâm tình của mình. Cái loại tàn khốc đó xuất ở trong đầu . từ từ ăn mòn khối óc .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 123: GẤU BÔNG CHỌC GIẢN NHỤY ÁI VUI VẺ

      "Điên khùng, nếu như chúng ta làm như vậy, chờ Đỗ Đức Minh tố cáo chúng ta, chúng ta đều phải chết, người vì mình trời tru đất diệt, kẻ ngu à!" Vương Hạo bắt được tay Lạc Tình Tình nổi điên, lạnh lẽo nhìn Lạc Tình Tình.

      Lời của có sai, nhưng cách giết người bệnh hoạn như thế cách nào tiếp nhận được. Lạc Tình Tình xoay người muốn rời khỏi, thể ở đây đợi chờ nữa, nếu bị những hình ảnh kia làm cho điên mất. phải rời .

      "Lạc Tình Tình, tôi làm vậy là giúp cũng như giúp tôi, tại sao lại nổi giận với tôi." Vương Hạo cũng thường tức giận, đuổi theo Lạc Tình Tình .

      Gian phòng, chỉ có cổ mùi vị hôi thúi, còn đất bãi máu tươi.

      Sau khi Giản Nhụy Ái rời khỏi nhà Đỗ Đức Minh, lang thang khắp nơi, đầu óc của vô cùng bấn loạn.

      Tại sao vừa phát Đơn Triết Hạo phản bội, còn lại suýt chút nữa làm việc đó với Đỗ Đức Minh, rốt cuộc thế giới này xảy ra chuyện gì.

      lẳng lặng ngồi quảng trường, lẳng lặng nghe tiếng róc rách của suối nước, tiếng mọi người trò chuyện với nhau, điều đó giúp cho bình tĩnh hơn rất nhiều, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, nghe tiếng thở dài của cuộc sống.

      Ngay sau đó, người mặc áo gấu bông xuất trước mắt Giản Nhụy Ái, đứa bé tự tay đưa hai quả bóng cho Giản Nhụy Ái: "Cho này."

      Giản Nhụy Ái mê man nhìn gấu bông, lại chậm chạp vươn tay ra, ánh mắt xuất nghi ngờ.

      "Đưa cho ." Gấu bông lại lặp lại câu ban nãy.

      mới đần độn nhận lấy bong bóng, ngước mắt nhìn gấu bông: "Cám ơn cháu."

      " cần khách khí, quả bóng này là biểu của niềm vui, hi vọng vui vẻ, cần cau mày, đừng khóc, lại càng đừng phiền muộn hơn, chỉ cần mỗi ngày đều vui vẻ là tốt rồi."

      "Tôi thể vui vẻ được, thế giới này rất loạn." Giản Nhụy Ái cúi đầu như đưa đám, cố gắng nuốt nước mắt vào trong lòng.

      Gấu bông nhìn Giản Nhụy Ái lúc, lại nhìn vẻ ưu thương mặt của , chút khách khí ngồi xuống bên cạnh của : " có thể đem tôi trở thành thùng rác, đem những oán giận trong lòng kể ra, ra tất cả mọi chuyện, có lẽ trong lòng thoải mái hơn."

      Giản Nhụy Ái chần chờ mấy giây, giọng thở dài: "Ừ, được, tôi rất khổ sở, tôi thích người con trai, hy vọng phản bội tôi, thế nhưng ta lại lên giường cùng với người bạn trước, nó khiến tôi đau lòng mà chạy đến đây, còn suýt chút nữa bị người ta… lúc thua thiệt lại gặp nhiều phiền toái chỉ là may mắn thoát nạn mà thôi."

      Lúc kể xong chuyện này, chú gấu bông chần chờ dừng lại lời nào .

      "Này, cậu làm sao vậy." Giản Nhụy Ái lắc lắc gấu bông.

      "Nha." Gấu bông phản ứng kịp: " có chuyện gì."

      Giản Nhụy Ái nhìn gấu bông, những câu kia, giống giọng của Đơn Triết Hạo, vậy là người nào.

      "Cậu là ai!" đưa đôi mắt hoài nghi nhìn gấu bông.

      Chỉ thấy gấu bông chạy trối chết ngẩng đầu lên, Giản Nhụy Ái đứng lên kéo gấu bông lại, cũng biết sức khỏe kia đến từ đâu, cứ nắm lấy tay gấu bông chịu buông tha, gấu bông bị dọa sợ, cố gắng thoát ra.

      "Buông tôi ra, tôi phải ."

      Giản Nhụy Ái thể bỏ qua cho gấu bông, vì sao người kia lại chột dạ như thế, vì sao thể để cho nhìn mặt, vậy càng chứng minh có vấn đề .

      "Tôi muốn biết cậu là ai." cầu.

      " thể." Gấu bông cự tuyệt.

      Giản Nhụy Ái thể tin, nỗ lực phản bác, rốt cuộc bắt lại được đầu của chú gấu bông, điều ngờ đến là sau khi mở đầu chú gấu bông ra, người bên dưới phải là Đơn Triết Hạo mà lạ Cụ Duệ Tường.

      Tại sao lại ở chỗ này, hơn nữa còn ăn mặc thành ra như vậy, mấy vấn đề này cứ vang lên bên tai .

      Cụ Duệ Tường nghĩ rằng đầu gấu bông lại tháo ra dễ dàng như thế, mặt có chút lúng túng:"Ha ha. . . . . ."

      "Làm sao lại biết tôi ở đây." Giản Nhụy Ái hỏi.

      Chỉ câu hỏi như vậy lại làm cho Cụ Duệ Tường cứng đờ, mới vừa rồi lái xe lòng vòng, vô tình nhìn thấy Giản Nhụy Ái ngồi chết lặng ở đây, lại nhìn thấy người mặc áo gấu bông hát ca, nên mới nghĩ ra ý tưởng biến thành gấu bông để dỗ vui vẻ.

      Muốn hỏi nguyên nhân, cũng biết tại sao mình phải làm như thế.

      Dù sao chính là muốn nhìn thấy bị thương: "Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi đến kiêm chức ."

      "Kiêm. . . . . . Chức. . . . . . , cười chết người, Cụ Duệ Tường, người của toàn thế giới đều muốn kiêm nhiều chức như vậy, cũng đừng làm thế. Đường đường là nhà nhạc lớn, mặc người quần áo hàng hiệu, làm ra rất nhiều tiền, đừng nên gạt người như thế." Giản Nhụy Ái bị cách lấy cớ vụng về của Cụ Duệ Tường làm cho cười ha hả.

      " tin à! Tôi để cho xem chút." Cụ Duệ Tường mang theo bong bóng chuẩn bị rời , lại bị Giản Nhụy Ái cản lại.

      "Được rồi! Tôi tin ." Giản Nhụy Ái cầm lấy đầu gấu lại rồi ngồi xuống .

      Mà Cụ Duệ Tường nhìn thấy Giản Nhụy Ái ngồi xuống, cũng đến ngồi bên cạnh Giản Nhụy Ái, biết vì sao, chỉ là rất muốn chăm sóc bên cạnh Giản Nhụy Ái. Coi như người đàn ông khác ở bên cạnh, vẫn muốn ở góc khuất, chuyên tâm làm búp bê vải.

      "Cụ Duệ Tường, cảm ơn , cảm ơn . làm cho tinh thần tôi vui vẻ hơn rất nhiều." Giản Nhụy Ái vuốt đầu gấu bông, nhướng mày nhìn Cụ Duệ Tường.

      Cụ Duệ Tường chuyện, chỉ ngồi yên lặng, nhìn vào trong bóng đêm, có lẽ ngồi như vậy cả đời, đó cũng tính là chuyện xấu.

      "Điện thoại di động của em." Giản Nhụy Ái nhớ đến điện thoại di động của mình, bừng tỉnh hiểu ra điện thoại di động rơi trong nhà Đỗ Đức Minh: "Em muốn lấy điện thoại di động."

      "Tôi đưa em ." Cụ Duệ Tường nhìn trời khuya, cũng yên tâm việc để mình đường lớn.

      Hai người ngồi xe đến nhà Đỗ Đức Minh, bọn họ vừa vào trong nhà Đỗ Đức Minh, lại thấy cửa mở khóa, còn có mùi hoại tử nồng nặc, tựa như mùi con chuộtchết.

      Giản Nhụy Ái bịt mũi, thiếu chút nữa nôn mửa ra, nhìn Cụ Duệ Tường, mắt tràn đầy nghi ngờ.

      Cụ Duệ Tường khẽ cau mày, giúp Giản Nhụy Ái bình tâm lại, hai người đồng thời vào phòng, bên trong bóng người .

      Giản Nhụy Ái quét nhìn gian phòng, ép buộc mình nên suy nghĩ bậy bạ, bắt buộc mình phải tỉnh táo, đúng, ràng Đỗ Đức Minh là người cận thẩn, sao cửa nhà lại đóng.

      sàn nhà có rất nhiều nước màu đỏ, là cái gì vậy, khi muốn tới gần lại bị Cụ Dệ Tường kéo ra, cứng rắn : " nên tới gần."

      hiểu ý nên nhìn Cụ Duệ Tường, thấy khuôn mặt nặng nề của , cũng biết này máu tươi, nhất định là có cái gì hay xảy ra rồi: "Thế nào."

      "Tôi , cần sợ." Cụ Duệ Tường nhìn Giản Nhụy Ái, nghĩ nên cho chuẩn bị tâm lý, có lẽ khi nghe thấy lời của , bị hù sợ: "Nếu như mà tôi đoán sai, đó chính là máu của Đỗ Đức Minh."

      "Ưmh. . . . . ." Giản Nhụy Ái nghe đến lời này, trong nháy mắt sắc mặt càng thêm tái nhợt, ngũ tạng lục phủ kịch liệt lăn lộn, trốn mất, nhưng lại nhả ra được lời , cho đến khi nôn ọe đến chảy cả nước mắt mới : "Tại sao có thể chết như vậy, người nào tàn nhẫn như vậy, có thể giết người, đến thi thể cũng còn, quá tàn nhẫn."

      bị hù đến cả người vô lực, chỉ có thể dựa vào người Cụ Duệ Tường, thân thể chẳng có chút lực chống đỡ, tại sao lại chết như thế, dám tin vào chuyện này, là ai muốn giết Đỗ Đức Minh, biến thái như vậy, nước mắt như những viên chân trâu rơi xuống.

      Cụ Duệ Tường quét nhìn gian phòng, nhìn thấy bên cạnh TV có máy thu hình, nghi vấn đỡ Giản Nhụy Ái ngồi ở ghế sofa, liền qua lấy camera qua, ngồi lại bên cạnh Giản Nhụy Ái

      tràn đầy nghi vấn nhìn camera, đèn sáng, chẳng lẽ. . . . . .

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 124: GIAO CHO CẢNH SÁT XỬ LÝ

      ngoài dự đoán của Cụ Duệ Tường, sau khi rời Lạc Tình Tình và Đơn Triết Hạo đến. Còn Vương Hạo là người cầm dao giết Đỗ Đức Minh… tất cả đều được camera ghi lại.

      Chẳng lẽ Đỗ Đức Minh biết có người hãm hại , cho nên chuẩn bị camera từ sớm rồi.

      Giản Nhụy Ái nhìn những hình ảnh do camera ghi lại, trong lòng vô cùng kinh hãi. Cái người giết Đỗ Đức Minh đó, hoàn toàn biết là ai. nghĩ đến Đỗ Đức Minh lại liên kết với bọn họ, muốn thiết kế mọi chuyện với . Nếu như Đỗ Đức Minh chịu dừng tay vậy phải

      cũng dám nghĩ lại những chuyện kia, chỉ mãi nhìn chằm chằm vào màn hình.

      "Nhụy Ái, Nhụy Ái. . . . . ." Cụ Duệ Tường sợ hãi gọi mấy tiếng. Chỉ thấy Giản Nhụy Ái hoàn toàn có tri giác. "Em làm sao vậy."

      "A." Giản Nhụy Ái phản ứng kịp, biết khi nãy mình vừa mất thần. ". . . . . . có gì."

      Cụ Duệ Tường nắm chặt camera, thở hơi. "Bằng chứng như núi thế này, người bạn của em chết cũng nhắm mắt."

      Giản Nhụy Ái hồi hồn "A." thể cho Cụ Duệ Tường biết việc thiếu chút nữa thất thân. Nếu chuyện này truyền đến lỗi tai của Đơn Triết Hạo, nổi điên .

      "Nhụy Ái. Nhụy Ái. . . . . ." Cụ Duệ Tường nhìn vẻ hoảng hốt của Giản Nhụy Ái.

      "A. xin lỗi ." Giản Nhụy Ái hướng về phía Cụ Duệ Tường xin lỗi.

      tại có nửa điểm tâm tư, ngờ Lạc Tình Tình lại tham gia giết người như thế. Bọn họ rốt cuộc có thâm thù đại hận gì với Đỗ Đức Minh mà chăng tiếc bất cứ giá nào giết Đỗ Đức Minh."Chúng ta phải làm sao."

      Căn phòng chỉ còn lại và Cụ Duệ Tường, nếu như cảnh sát hoài nghi bọn họ là hung thủ giết người, bọn họ phải làm như thế nào đây. có chút hoảng hoảng hốt hốt. Từ có cuộc sống nghèo khổ, nhưng chưa bao giờ gặp chuyện kinh khủng như thế. Giống như những thứ này giống như những bộ phim cướp giất tại Hongkong .

      Nay lại hữu trong cuộc sống của . Để cho vô cùng sợ hãi.

      "Đừng sợ, chúng ta gọi điện cho Đơn Triết Hạo, đợi đến, tìm được điện thoại của em, em hãy gọi cho cậu ta." Cụ Duệ Tường cầm máy quay phim lên, quan sát cặn kẽ. có phát giác vẻ mặt lúng túng của Giản Nhụy Ái.

      "Thế nào." ngẩng đầu nhìn điện thoại di động, vẫn hề có bất cứ động tĩnh nào, hai mắt tràn đầy nghi ngờ.

      Giản Nhụy Ái có chút hốt hoảng, ánh mắt lập lòe bất định. ". . . . . . có gì. Tôi bị cảnh tượng kia dọa sợ. Tôi lập tức gọi điện thoại ngay."

      Nghe trong loa truyền đến tiếng tút tút dài, cõi lòng Giản Nhụy Ái thấp thỏm canh cánh bên trong. Rồi lại nghe đầu dây bên kia truyền đến giọng nóng nãy để cho nước mắt của khống chế được mà rơi xuống. "Tiểu Nhụy, em ở đây, những gì em thấy phải là . Em phải nghe giải thích, em ở đâu."

      "Chúng em ở trong nhà của Đỗ Đức Minh, đến đây nhanh chút." Giản Nhụy Ái cứng rắn .

      "Tiểu Nhụy, em khóc à." Lỗ tai Đơn Triết Hạo vô cùng linh nghiệm. Thông qua ống nghe phát có điều lạ trong giọng của , cảm giác giọng của chất chứa rất nhiều sợ hãi và hoảng loạn." Đừng sợ, lập tức đến đó."

      "Ừ." Giản Nhụy Ái cúp điện thoại. Trong lòng bất ổn, có loại cảm giác kinh hoàng ngừng bắt đầu khởi động tiếng lòng .

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Giản Nhụy Ái ở trong phòng, ngửi thấy mùi hư hỏng nồng đậm, chính là loại hành hạ gì bằng. suy nghĩ đến việc có nên bất chấp tất cả chạy ra khỏi phòng hay . tìm chút khí trong sạch, nhưng thể để mặc Đỗ Đức Minh mà báo thù giúp cậu ta.

      Ít nhất cũng phải cứu mình, nếu thanh danh cũng chẳng còn trong sạch nữa. Cho nên cái chết của cậu ta, có phần trách nhiệm của .

      Đơn Triết Hạo lao nhanh tới, nhìn hai người ngồi sofa, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Nhưng khi đưa ánh mắt nhảy cảm nhìn khắp căn phòng, cũng là lúc cảm thấy có gì đó bất đồng, nhìn thấy nước màu đỏ, mùi vị hôi thối trong lòng run rẩy. Bởi vì trong đầu dần ra cảnh tưởng liên quan đến những thứ ấy, điều đó khiến giật mình.

      nhìn đến hai mắt đỏ ửng, thân thể mềm mại khẽ run của lập tức đến bên . Hung hăng ôm vào lòng, biết cảnh tượng kia dọa đến . " xin lỗi, đến chậm."

      Giây phút Giản Nhụy Ái nhìn thấy Đơn Triết Hạo đến, nước mắt có tiền đồ mà lập tức xông ra, thông qua camera, nhìn thấy Đơn Triết Hạo vì mà thiếu chút nữa giết Lạc Tình Tình, cho nên biết Đơn Triết Hạo cũng là người bị hại.

      Nhưng biết, đánh đổi nó là cái giá quá mức bị ai. "Hạo. Hạo. . . . . . Làm thế nào. Đỗ Đức Minh bị người ta giết. tại thi thể cũng còn."

      " cần phải sợ, tất cả lo, bảo vệ em." Đơn Triết Hạo ôm chặt Giản Nhụy Ái vào trong ngực. Thời điểm trước khi nhận được điện thoại của còn khắp nơi để tìm , cái loại kinh hoàng đó giống như cảm giác Ngày Tận Thế. chịu đủ rồi.

      Đơn Triết Hạo tuyệt buông tay của mình ra. để cho Giản Nhụy Ái rời khỏi . Nếu thế giới của hỏng mất .

      Lúc Giản Nhụy Ái nhìn thấy Cụ Duệ Tường, mới phản ứng đến việc còn có những người khác bên cạnh, gương mặt khẽ ửng hồng, đẩy Đơn Triết Hạo ra. "Hạo. đừng vội, Cụ Duệ Tường có lời muốn ."

      Đơn Triết Hạo vẫn buông ra Giản Nhụy Ái ra. Cầm camera trong tay Cụ Duệ Từng lên xem. Trong lòng vô cùng kinh sợ, nhưng mà muốn cảm tạ chiếc camera này nó khiến cho hiểu hoàn cảnh tại của và Giản Nhụy Ái, khiến bọn họ nhau hơn.

      "Duệ Tường, báo cảnh sát, bảo cảnh sát xử lý ."

      "Ừ được."

      "Tiểu Nhụy, Chúng ta về nhà. Mọi chuyện đều qua rồi." Đơn Triết Hạo dắt Giản Nhụy Ái rời . Bị Giản Nhụy Ái kéo nên đưa đôi mắt nghi ngờ nhìn .

      Giản Nhụy Ái biết ý tưởng của mình đúng. Có thể làm như vậy là có lỗi với cái chết của Đỗ Đức Minh. Nhưng cũng thể xin lỗi dì Tần. "Hạo. Có thể đừng với cảnh sát việc Lạc Tình Tình có tham gia vào chuyện này hay ?."

      "Tại sao." Đơn Triết Hạo đưa đôi mắt hiểu nhìn . Tại sao Lạc Tình Tình làm tổn thương hết lần này đến lần luôn nghĩ cho ta. Giản Nhụy Ái như thế làm cho đau lòng.

      Lạc Tình Tình làm những chuyện này với , quả thể tha thứ. có thể khiến cho Đỗ Đức Minh hủy trong sạch của . Nhưng, nếu như phải là cướp Đơn Triết Hạo của ấy, có lẽ Lạc Tình Tình làm ra những chuyện quá quắt như thế.

      Dì Tần muốn chăm sóc ấy làm sao Giản Nhụy Ái lại có thể quên cái chết của dì Tần.

      "Hạo, Lạc Tình Tình, ấy làm gì đâu; đừng với cảnh sát."

      " ta làm gì? cần hỏi cũng biết" Đơn Triết Hạo thẳng thắng với Giản Nhụy Ái, chuyện quyết định chắc chắn thay đổi. nhất định điều tra tất cả mọi chuyện. Nhiều hơn nữa, người đàn ông kia là ai? Đến tột cùng bọn có có bao nhiêu bí mật thể cho ai biết.

      "Hạo. . . . . ." Giản Nhụy Ái khó khăn .

      "Nhụy Ái, em yên tâm, tất cả mọi việc lo rồi, hiểu giữ đúng mực. Những người kia thể làm tổn thương đến em, ai dám làm thế, buông tha. "Đơn Triết Hạo muốn truy cứu tới cùng. Tuyệt đối thể khiến Giản Nhụy Ái chịu tổn thương, còn hung thủ nhỡn nhơ ngoài vòng pháp luật. Nghĩ tới việc khắp nơi đều có người muốn dồn Giản Nhụy Ái vào chỗ chết, liền rợn cả tóc gáy .

      Sắc mặt Giản Nhụy Ái bỗng nhiên tái nhợt, đúng vậy camera ghi lại là Đơn Triết Hạo vì mà thiếu chút nữa giết Lạc Tình Tình, cái loại tức giận đó phải là giả. mà thiếu chút nữa vứt bỏ sinh mạng.

      tự nhiên tin tưởng Đơn Triết Hạo . Cho nên, tại sao Giản Nhụy Ái lại tin , tại sao lại muốn chấp vấn .
      Nyanko129 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :