1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 115: ĐƠN TRIẾT HẠO HIỂU LẦM

      Sức lực của Giản Nhụy Ái chẳng thể nào đấu lại với Đỗ Đức Minh. Hơn nữa sợ tổn thương tới đứa bé trong bụng nên cũng dám có những động tác quá sức.

      Từ đầu hoàn toàn biết Đỗ Đức Minh có tình cảm với mình, ngờ mọi chuyện lại thế.

      Giản Nhụy Ái lặng lẽ ở trong ngực của Đỗ Đức Minh, chờ cậu ta ôm đủ rồi, tự buông ra, mới rời khỏi vòm ngực cậu

      "Đỗ Đức Minh, trong lòng tôi chỉ xem cậu là bạn bè mà thôi, thêm tí nữa là tình cảm em đơn thuần. Từ đầu có ý khác với cậu, xin cậu đừng suy nghĩ lung tung." Giản Nhụy Ái bắt mình tỉnh táo. Nhìn chằm chằm vào người trước mắt

      "Tại sao, chẳng lẽ là có thể. Chẳng lẽ tớ có hy vọng." Mấy tiếng thăm hỏi mang theo đau lòng.

      "Đỗ Đức Minh, xin lỗi." Giản Nhụy Ái chỉ có thể xin lỗi cũng thể gì hơn.

      "Được, tớ tiếp nhận lời xin lỗi của cậu. Chúng ta thể trở thành đôi tình nhân, nhưng còn có thể trở thành bạn bè. Nếu như có ngày Đơn Triết Hạo khi dễ cậu, cậu hãy đến tìm tớ, lòng của tớ vĩnh viễn để dành chỗ tốt cho cậu."

      Đỗ Đức Minh cảm giác lòng như dao cắt khó chịu, ra thích người, đầu óc cũng khác. Loại cảm giác bị từ chối giống như sống bằng chết, giống như trái tim bị ai đó rút sạch.

      Cậu muốm làm mọi cách chiếm đoạt thành của cậu. Coi như cậu ích kỹ cũng được, cậu có cách nào buông tha. Nếu như có Giản Nhụy Ái, cậu ngiống như cái xác hồn.

      Cho nên cậu phải hợp tác cùng người đàn ông kia, đánh bại Đơn Triết Hạo. Cướp Giản Nhụy Ái lại, cũng tiện thể báo thù giúp cậu. Giản Nhụy Ái, xin lỗi em.

      "Nhụy Ái! Tớ đồng ý buông tay, nhưng cậu phải cho tớ ôm cái." Đỗ Đức Minh cầu.

      Giản Nhụy Ái chần chờ, nhìn vào ánh mắt bi thương của Đỗ Đức Minh, gật đầu cái. Tiến lên ôm lấy Đỗ Đức Minh. luôn mềm lòng như thế, hơn nữa vì Đỗ Đức Minh cầu xin, càng để cho cách nào cự tuyệt.

      giây sau khi Đỗ Đức Minh ôm lấy Giản Nhụy Ái, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo, chóng lại đôi mắt đen thâm thúy, ngoài miệng nở ra nụ cười lựa chọn. Biết phát ra Đơn Triết Hạo, mới có thể chủ động cầu ôm Giản Nhụy Ái. Cậu muốn khiến Đơn Triết Hạo nổi điên.

      Đúng vậy, mục đích của đạt được. Ánh mắt Đơn Triết Hạo như thể phun ra lửa.

      Ban ngày, cơ thể Đơn Triết Hạo phát ra tia rung động hơn ba ngàn độ. Bàn tay nắm chặt quả đấm, khớp xương vang lên tiếng rắc rắc. Đôi mắt sâu đến kinh khủng, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm hai người ôm nhau.

      Tối ngày hôm qua, cố gắng làm xong việc để về trước thời gian dự định. nghĩ đến vừa về nhà lại thấy bóng dáng của Giản Nhụy Ái đâu cả. Dì Ngọc cho biết, Giản Nhụy Ái lạy giỗ viện trưởng Mary rồi.

      nghĩ đến lại cùng với người đàn ông khác ôm ấp ngoài đường như thế.

      nhịn đến cực hạn ."Tiểu Nhụy."

      Cả người Giản Nhụy Ái run lên, giọng lạnh lẽo đến cực độ. cần quay đầu lại nhìn cũng biết người đó là người nào. Hơn nữa giọng này mang theo rất nhiều nóng giận, biểu thái độ của Đơn Triết Hạo.

      Trong nháy mắt, cảm thấy mình bị ép tới thể thở được nữa, khó khăn xoay người: "Hạo."

      Sắc mặt khó khăn, phải mở ra bao nhiêu dũng khí mới dám đến trước mặt Đơn Triết Hạo. Thấy mặt đen giống như bao công, nuốt ngụm nước bọt .

      chờ Giản Nhụy Ái phản ứng kịp, quả đấm của Đơn Triết Hạo hướng về phía Đỗ Đức Minh. Thân thể của Đỗ Đức Minh từ yếu đuối nhiều bệnh. Bị võ nghệ mạnh mẽ của Đơn Triết Hạo, đánh lại được cái ngã xuống đất. Dùng hai cánh tay che đầu, chịu đựng trận đánh giống như mưa của Đơn Triết Hạo, những cú đấm ngừng rơi người cậu.

      "Hạo, đừng đánh. phải như nghĩ đâu. . Cầu xin đừng đánh." Giản Nhụy Ái ở bên cạnh gấp gáp thét lên, nhìn Đơn Triết Hạo giống như kẻ điên, căn bản có ý định dừng lại, khiến sợ đến phát khóc. Chỉ thấy Đỗ Đức Minh bị Đơn Triết Hạo đánh cho sắp tắt thở.

      thể để cho Đơn Triết Hạo tiếp tục được nữa "Hạo, van xin đừng đánh nữa. Coi chừng chết người đó. "Giản Nhụy Ái cố gắng kéo Đơn Triết Hạo ra. Bị cổ tay nắm lấy, rồi đụng vào bụng, mặc dù có gì, chỉ vô ý ngã xuống đất, che bụng, cau mày thét: "Hạo. Đau bụng ."

      Những lời này quả có hiệu quả, rốt cuộc Đơn Triết Hạo dừng lại. Gấp gáp đỡ Giản Nhụy Ái lên hỏi "Thế nào."

      Giản Nhụy Ái ngước mắt nhìn Đơn Triết Hạo, thấy sắc mặt rất xấu, tròng mắt ánh lên tia khát máu, và bàn tay vẫn còn nắm chặt. Chứng minh tâm tình của vô cùng tốt. Tay của khẽ vuốt ve gương mặt .

      Đơn Triết Hạo lạnh lùng đứng lên, biết Giản Nhụy Ái giả bộ. Nếu như mới vừa rồi thấy và người đàn ông khác ôm nhau là hiểu lầm. Vậy bây giờ vì người đàn ông kia mà dám đem đứa con của bọn họ ra đùa giỡn. Như vậy để cho cực kỳ tức giận.

      "Hạo, đừng hiểu lầm mà. Chúng em có gì. Em. . . . . ." Giản Nhụy Ái nhìn đáy mắt lạnh lẽo của Đơn Triết Hạo, muốn giải thích cái gì cũng vô lực.

      "Giản Nhụy Ái, muốn nghe em giải thích, trái tim băng giá rồi." Đơn Triết Hạo liếc mắt nhìn Giản Nhụy Ái. Xoay người lên xe. cho Giản Nhụy Ái chút giải thích cơ hội.

      Giản Nhụy Ái nhìn người chuẩn bị rời , vội vàng muốn ngăn cản. "A." Bị cửa xe kẹp lại, để cho ngừng phát ra tiếng thét chói tai, lần này là đau , phải dối.

      Đơn Triết Hạo khẩn trương xuống xe, cầm lấy tay Giản Nhụy Ái, cẩn thận kiểm tra chút

      Thấy Đơn Triết Hạo nghiêm túc chăm sóc mình như thế để cho Giản Nhụy Ái vừa khóc vừa cười. Hướng về phía Đơn Triết Hạo cười : "Hạo, em biết quan tâm đến em. Em có phản bội . Em và Đỗ Đức Minh có cái gì cả, em. . . . . ."

      tay khẽ ửng hồng. May nhờ Giản Nhụy Ái rụt về kịp thời. Nếu có thể bị kẹp tại cửa rồi, chỉ là mặt dày hướng về phái Đơn Triết Hạo mà trêu đùa.

      " với ai như thế nào. Chẳng liên quan tới tôi." Đơn Triết Hạo buông tay Giản Nhụy Ái ra. tại tức giận cực độ. Nhìn Giản Nhụy Ái tim phổi cợt nhã làm càng thêm tức giận. Xoay người vào trong xe.

      Giản Nhụy Ái nhanh chóng gõ cửa xe. "Hạo. Hạo. . . . . . muốn tha thứ cho em sao. Chúng em có cái gì cả."

      Đơn Triết Hạo chỉ chừa cho Giản Nhụy Ái gò má lạnh lẽo. Lái xe . Chẳng thèm quay đầu nhìn Giản Nhụy Ái lấy lần

      phải rời , để cho mình yên tĩnh chút. Nếu Đơn Triết Hạo thể khắc chế được tính khí của mình. ra lời hoặc là làm hành động khiến cho Giản Nhụy Ái càng tổn thương nhìn hơn

      nhìn bóng dáng xe rời . Tại sao bọn họ luôn là như vậy. Mỗi lần chia lìa có hiểu lầm sinh ra. vất vả mới ở bên cạnh nhau. Tại sao bọn họ thể giống như những đôi tình nhân khác, làm cặp vợ chồng bình yên.

      Nước mắt khắc chế cho nó rơi ra, từng giọt, từng giọt rơi gương mặt của , thành tiếng động, ngừng chảy ra.

      Đỗ Đức Minh cố nén khó chịu người. Đứng lên tới bên cạnh Giản Nhụy Ái, đưa khăn giấy qua. " xin lỗi."

      Giản Nhụy Ái nghiêng đầu nhận lấy khăn giấy. Nhìn Đỗ Đức Minh. cầu: "Có thể cho tớ mượn bờ vai dựa tạm hay ?."

      "Bả vai tớ tùy thời chuẩn bị vì cậu. Cậu muốn dựa bất cứ lúc nào cũng được ." Đỗ Đức Minh xoay người đưa lưng về phía Giản Nhụy Ái.

      Đầu của dựa vào bả vai Đỗ Đức Mình. Gào khóc. Giao trái tim uất ức toàn bộ khóc ra. Tê tâm liệt phế khóc thút thít.

      Thời gian trôi qua ba ngày. Đơn Triết Hạo cũng nhận cuộc gọi từ nhà, cũng như cuộc gọi của Giản Nhụy Ái

      Bà nội hỏi Giản Nhụy Ái vì sao lâu thế rồi mà Đơn Triết Hạo còn chưa trở về. Giản Nhụy Ái muốn làm cho bà lo lắng, liền dối bà việc còn vài việc ở nước ngoài chưa giải quyết xong.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 106: Đạt thành thỏa thuận

      Trong căn phòng tối tăm ngột ngạt, ẩm ướt, có mùi thức ăn thiu. Đây chính là tầng hầm.

      Căn phòng đơn sơ chỉ có bộ bàn ghế, vô cùng đơn giản. Trong nơi tồi tàn như vậy, có người gác đôi chân thon dài ghế, trong tay cầm cây kẹo mút, vô cùng lưu manh.

      Trong khoảnh khắc, cây kẹo trong tay bị lấy xuống: "Nghiêm túc chút ."

      Người đàn ông ôm người phụ nữ vào lòng, để ngồi đùi mình. Mặt chôn vào giữa nơi đầy đặn của chút khách khí, thẳng thẳn : " tệ. Thoải mái."

      Dường như người phụ nữ bị làm cho ngứa ngáy, nụ cười nở ra mặt: "Đáng chết." Tay leo lên gò má khuôn mặt tuấn, vuốt ve chóp mũi của , đôi môi, hầu kết khêu gợi...

      Người đàn ông này chính là Vương Hạo, mà người phụ nữ dĩ nhiên là Lạc Tình Tình.

      "Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.

      Cửa bị đẩy ra, người có dáng người cao lớn nhưng sắc mặt lại tốt lắm, mặt còn có sắc màu khác, khóe miệng hơi nhếch lên.

      Người này chính là Đỗ Đức Minh.

      Lạc Tình Tình ngồi đùi Vương Hạo chút kiêng dè, người mềm mại nằm trong lòng Vương Hạo, mắt nhìn Đỗ Đức Minh, khóe môi nhếch lên đầy khinh thường lại là người vô dụng đấu lại Đơn Triết Hạo.

      Nhếch lên nụ cười xấu xa, sóng lớn cuộn trào mãnh liệt mặt như thưởng thức món bảo vật, đôi mắt rất có năng lực quan sát.

      "Sao?" Lạc Tình Tình cười khẽ. Giọng vô cùng dịu dàng như viên kẹo ngọt ngào êm dịu, mang theo cảm giác thoải mái.

      Đỗ Đức Minh gì, yên lặng nhìn bọn họ tựa như chờ Vương Hạo ra lệnh. Với ta mà , người phụ nữ trước mặt căn bản đáng để ta trả lời. khuôn mặt tuấn có chút ý tứ muốn nào.

      Khóe môi Vương Hạo nhếch lên, hỏi: "Chuyện làm đến đâu rồi?"

      "Vô cùng tốt. Nghe ba ngày rồi Đơn Triết Hạo chưa trở về nhà họ Đơn. Giản Nhụy Ái cũng phòng gối chiếc ba ngày.

      Trong lòng Đỗ Đức Minh run rẩy khi nhắc tới ba chữ Giản Nhụy Ái. Nghĩ tới ngày đó có thể Đơn Triết Hạo làm gì đó với liền quyết định đoạt Giản Nhụy Ái lại, còn phải báo thù cho cậu.

      "Tốt lắm. Tôi cũng điều tra ra mấy ngày nay Đơn Triết Hạo đều ở phòng làm việc." Giọng Vương Hạo bình tĩnh.

      Giọng điệu như vậy khiến Đỗ Đức Minh nghi ngờ: " muốn làm gì?"

      lẳng lặng chờ câu hỏi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng. đoán ra được rốt cuộc trong hồ lô của Vương Hạo có thuốc gì.

      Lạc Tình Tình nhìn Vương Hạo đầy hứng thú, hai tay vòng lên cổ ta, lẳng lặng chờ Vương Hạo giải thích.

      Vương Hạo cười lạnh mấy tiếng: "Đơn Triết Hạo ngây ngô làm việc mỗi ngày quá thú vị. Tôi chỉ muốn cho ta có thêm tư liệu làm thêm giờ mà thôi."

      Đỗ Đức Minh muốn cho Đơn Triết Hạo bài học. Nếu phải làm việc, lại có thể dạy dỗ Đơn Triết Hạo, cớ sao ta làm?

      Động tác của Lạc Tình Tình cứng đờ, hơi cau mày, trong lòng muốn để Đơn Triết Hạo xảy ra tai nạn nhanh như vậy. "Hạo, chiêu này có ích lợi gì, Đơn Triết Hạo thế nào em là người nhất. Hơn nữa với kỹ thuật bắn súng của ta nắm chắc bách phát bách trúng. Chúng ta tuyệt đối phải là đối thủ của Đơn Triết Hạo. Dùng vũ lực với Đơn Triết Hạo người chịu thiệt thòi chỉ có thể là chúng ta.

      "Sợ gì chứ. Cọp cũng có lúc ngủ gật. tin Đơn Triết Hạo lợi hại như vậy."

      Đỗ Đức Minh nhớ lại, đáy mắt thoáng qua chút giễu cợt: "Đúng vậy, Lạc sai. chuẩn bị đầy đủ hoàn toàn tốt nhất đừng quấy nhiễu Đơn Triết Hạo, tránh cho bứt dây động rừng."

      "Vậy cũng được. Vậy cũng được. Lúc nào chúng ta mới có thể báo thù?" Vương Hạo đứng lên đầy tức giận, vỗ lên bàn.

      Lạc Tình Tình nhìn vào tên nhà quê hữu dũng vô mưu, tia châm chọc thoáng qua trầm mắt. ta đặt tay lên lưng Vương Hạo: "Người muốn làm việc lớn nhất định phải học được chữ nhẫn."

      Đỗ Đức Minh kinh ngạc mà nhìn người phụ nữ trước mặt. Phụ nữ như vậy nguy hiểm. ta nở nụ cười khinh thường: "Nếu chúng ta ám sát Đơn Triết Hạo thất bại, lại còn để cho ta có đề phòng. Nếu ta phản kích lại tới lúc đó chúng ta chết càng khó coi hơn."

      "Chết tiệt. Được rồi. Trước hêt cứ gửi mạng Đơn Triết Hạo người ta. Cuối cùng có ngày đòi lại."

      "Hạo, chúng ta chỉ cần tài sản của Đơn Triết Hạo, muốn mạng ta làm gì." Lạc Tình Tình hết sức ngạc nhiên mà hỏi.

      "Tài sản của Đơn Triết Hạo muốn rồi. Nhưng người của ta cũng bỏ qua. Tổn thương con của chúng ta chỉ có Giản Nhụy Ái mà còn có cả Đơn Triết Hạo."

      Lời của Vương Hạo khiến Đỗ Đức Minh hả lòng hả dạ. Đơn Triết Hạo làm nhục mình, lại hại chú mình phải nằm viện. ta đều quên những chuyện này.

      bao nhiêu lần ta muốn liều lĩnh đơn độc đọ sức với Đơn Triết Hạo, đoạt Giản Nhụy Ái từ tay ta, để mình báo thù cho ấy nhưng cuối cùng lại đành bất đắc dĩ như vậy.

      Công ty. Giản Nhụy Ái. Đơn Triết Hạo như cướp tất cả những chỗ mà ta có hy vọng . ta cũng biết Vương Hạo trước mặt hận Đơn Triết Hạo. Bọn họ bắt tay đúng là lựa chọn tệ.

      "Các cũng đều có chủ định gì vậy hãy nhìn em ." Hai mắt Lạc Tình Tình tràn đầy mùi vị hung ác nham hiểm, cũng có chút bộ dạng thướt tha.

      Đôi môi Vương Hạo nở nụ cười tràn đầy đắc ý. Giọng điệu ta đầy đùa giỡn: "Xem ra trò chơi sắp bắt đầu."

      Đỗ Đức Minh lấy được đáp án mình muốn thức thời ra ngoài, để lại gian riêng tư cho hai người Vương Hạo và Lạc Tình Tình.

      Ngay sao đó, Vương Hạo tới trước mặt Lạc Tình Tình. Phụ nữ thông minh như vậy khiến ta thấy vô cùng thú vị. Mùi hoa thoang thoảng tỏa ra từ người người phụ nữ này khiến người ta vui vẻ thoải mái, càng thêm thể từ chối người phụ nữ này.

      "Em thơm quá." ta sau vành tai của ta, hai tay vén mái tóc dày của ra sau, để lộ xương quai xanh mỹ lệ. " thích dáng vẻ búi tóc của em. Đường cong xương quai xanh của em vô cùng mỹ lệ."

      Giọng Vương Hạo đầy quyến rũ, người mang theo sức quyến rũ khiến Lạc Tình Tình có sức chống cự.

      ta cười khẽ, hai tay trắng nõn quấn lên cổ ta, nghiêng người lên trước, dính sát vào ngực ta.

      Lạc Tình Tình thích búi tóc. Đó là bởi vì Đơn Triết Hạo thích phụ nữ để xõa tóc. ta quen búi tóc cho nên thể đồng ý với lời Vương Hạo, liền lảng sang chuyện khác: "Hạo, sao lại đồng ý với kế hoạch của em?"

      Tay của ta đùa giỡn ngực ta. thể thừa nhận Vương Hạo này đúng là tên phá của. Ít nhất cuộc sống của ta vô cùng trác táng mà còn thường xuyên tập thể hình. Vóc người của ta vô cùng mạnh mẽ cường tráng.

      "Dù sao em cũng để cho nhiều đàn ông chơi đùa. ngại để em chơi đùa giường Đơn Triết Hạo lần, chơi đùa em lần. muốn tiền của Đơn Triết Hạo. Ván bài này vô cùng đáng giá." Vương Hạo lời cợt nhả nhưng rơi vào tai Lạc Tình Tình lại vô cùng chói tai."

      Người Lạc Tình Tình run lên. ngờ lòng Vương Hạo lại độc ác như vậy. ta thầm hừ lạnh, đôi môi cực kỳ khêu gợi hơi cong lên, mang theo chút làm nũng. ta biết Vương Hạo chịu nổi hành động này nhất.

      "Em đừng tới lúc lâm trận lại bỏ trốn. Em biết hậu quả mà." mặt Vương Hạo là ý cười nhưng giọng lại pha lẫn giá lạnh.

      Lạc Tình Tình gì, bàn tay luồn vào từ chỗ cúc áo cởi, vuốt ve cơ bụng của ta từng chút từng chút như muốn thiêu đốt người ta.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 117: Kẻ phản bội ĐơnTriết Hạo

      "Em đừng tới lúc lâm trận lại bỏ trốn. Em biết hậu quả mà." mặt Vương Hạo là ý cười nhưng giọng lại pha lẫn giá lạnh.

      Lạc Tình Tình gì, bàn tay luồn vào từ chỗ cúc áo cởi, vuốt ve cơ bụng của ta từng chút từng chút như muốn thiêu đốt người ta.

      Khiến người ta miệng đắng lưỡi khô, toàn thân run lên. Vương Hạo bắt được cái tay an phận của ta, cầm lên hôn. "Phụ nữ đừng chủ động ở phương diện này như thế."

      "Ha ha..." Lạc Tình Tình lời nào mà chỉ cười. ta biết người đàn ôn này có chủ nghĩa đàn ông rất mạnh mẽ. ta cũng muốn phá hỏng. Dù sao phá hỏng cũng chẳng có chút hay ho nào với mình.

      ta cười, đối mặt với a, bất động thanh sắc nhưng lại là điểm trí mạng lớn nhất với đàn ông.

      " là người phụ nữ buông thả dâm đãng." Người ta sắp nổ tung như bị thiêu đốt vậy, dục hỏa càng thể vãn hồi được. Bàn tay nóng bỏng phủ lên đẫy đà trước ngực ta, vuốt ve với sức lực lớn như muốn kéo nó xuống vậy.

      "Hạo, chút." Lạc Tình Tình hơi cau mày, cảm thấy ngực đau rát.

      mặc kệ ta bị đau, ôm ngang ta lên, đặt lên bàn, xé nát váy của ta chút kiêng dè, để lộ đường cong nữ tính, bày ra trước mắt ta hề che giấu.

      miệng Vương Hạo lộ ra nụ cười nham hiểm, phủ lên người ta chút lưu tình, tiến lên từng cái từng cái .

      Khuôn mặt khôi ngô dữ tợn kinh khủng của ta sớm bị dục vọng khống chế, thương hương tiếc ngọc chút nào, như muốn phát tiết dục vọng của mình mà hung hăng xuyên vào thân thể của ta, hung hăng chạy nước rút.

      Khiến căn phòng vốn thối nát càng thêm thối nát hơn.

      ... ... ...

      Bà nội biết công việc Đơn Triết Hạo bề bộn nhưng cũng thể công tác nhiều ngày như vậy, chút tăm hơi cũng có.

      Tập đoàn Đơn thị coi như cũng là trong nhiều chuyện nhưng dù sao cũng có hơn vạn nhân viên bận trước bận sau. là tống giám đốc, đến nỗi nhiều ngày như vậy mà về nhà. Hơn nữa thời gian trước còn bận hơn mà Đơn Triết Hạo cũng bớt chút thời gian để về.

      xuống lầu, thấy Giản Nhụy Ái ủ rũ ngồi sô pha, khuôn mặt mỹ lệ tràn ngập ưu thương.

      Bà nội tới bên cạnh Giản Nhụy Ái, khẽ hỏi: "Nhụy Nhi, trễ vậy rồi sao ngủ mà ngồi đây làm gì?"

      Giản Nhụy Ái giật mình đầy sợ hãi. Đối với vấn đề của bà nội, có trăm miệng cũng khó biện bạch, khẽ lẩm bẩm: "Con khát, xuống rót ly nước."

      cầm lấy nước, vội vàng : "Bà nội, con lên trước."

      Bà nội kéo Giản Nhụy Ái: "Nhụy Nhi lại ngủ được, chúng ta chuyện phiếm ."

      Bà dắt Giản Nhụy Ái ngồi xuống sô pha, tay vỗ về lên bụng của , mỉm cười : "Bụng càng lúc càng lớn, chứng tỏ cháu của bà sắp ra đời. Nhụy Nhi, bà nội mấy câu với chắt của bà."

      "Vâng." Giản Nhụy Ái mỉm cười nhìn bà, cũng từ chối tuy biết đứa trẻ trong bụng nghe hiểu lời bọn họ.

      "Chắt của ta. Con nhanh ra ngoài bồi cụ . Ba mẹ con quá ngây thơ, lớn vậy rồi mà còn động chút là cãi nhau. Con nhìn xem, cụ cũng bị bọn họ ồn ào tới mức thấy phiền. Con phải ra đây cụ phiền nữa." Bà nội vừa vừa quan sát nét mặt của Giản Nhụy Ái, vẫn giữ nụ cười mặt như cũ.

      Đúng vậy. Bà chỉ nhắc nhở Giản Nhụy Ái phải nắm chắc thời gian tốt, đùng lúc nào cũng gây gổ, đáng.

      Trong lòng Giản Nhụy Ái lộp bộp. biết ý của bà nên ánh mắt hơi tối : "Bà nội, ra Hạo ấy công tác. Nhưng..."

      kể hết đầu đuôi gốc ngon cho bà. Bà nội tay cầm tay Giản Nhụy Ái, tay vỗ lên lưng , cười : "Con bé ngốc, chẳng lẽ con nhận ra Hạo ghen à? qua mấy ngày rồi, chỉ cần con cúi đầu gặp Hạo chút trở về."

      Giản Nhụy Ái hơi lo lắng nhìn bà nội: "Có thể làm vậy ạ? Hạo có thể còn giận con ?"

      Bà nội mỉm cười nhìn đôi mắt đẫm lệ ngập nước của Giản Nhụy Ái, khẽ lau nước mắt cho , thong thả vỗ vỗ khuôn mặt : "Yên tâm , Hạo dễ dàng nổi giận như vậy. Có thể nó cũng thường xuyên nhớ con nhưng ngại sĩ diện. Tốt nhất con tới chuyện với nó trở lại thôi."

      Nghe quân sư lần còn hơn mười năm đọc sách, Giản Nhụy Ái buông lỏng rất nhiều.

      Vừa xong lâu điện thoại vang lên. Giản Nhụy Ái mỉm cười nhìn bà nội. Là Đơn Triết Hạo gọi.

      " . chuyện cho tốt, đừng gây gổ nữa."

      Giản Nhụy Ái mỉm cười gật đầu, vội vàng chạy về phòng. Trong lòng còn rất thấp thỏm, biết Đơn Triết Hạo muốn gì với mình.

      Nhưng dù Đơn Triết Hạo lời khó nghe mình cũng phải nhịn. Dù sao lần này chọc giận cũng là lỗi của mình.

      Khi cho là những ngày hạnh phúc tới ông trời lại tàn nhẫn như vậy, khiến ngã vào lằn ranh vạn kiếp bất phục.

      Loa im lặng như vậy khiến tiếng động truyền tới chói tai như thế, khiến Giản Nhụy Ái lâm vào trạng thái lạnh như băng, bàn tay nắm chặt điện thoại cũng run lên.

      mở to hai mắt thể tin được, nước mắt kìm được mà lăn xuống. Bên trong là tiếng thở dốc của đàn ông, tiếng rên rỉ kiều mị của phụ nữ. ràng như vậy, quen thuộc như vậy. cho rằng đây là giấc mơ nhưng chuyện xảy ra chân chân ở trước mắt như thế.

      Giản Nhụy Ái biết mình đứng dậy thế nào, ngồi xe về nhà thế nào. nắm chặt hai tay, toàn bộ tế bào cơ thể kêu gào ầm ũ như sắp tới ngày tận thế, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

      Tài xế nhìn Giản Nhụy Ái hoảng hốt lo xảy ra chuyện, an ủi: "Thiếu phu nhân, gặp chuyện gì vậy? Đừng sợ, từ từ giải quyết mọi chuyện là được."

      "Tài xế, phiền lái nhanh chút, tôi muốn tới tập đoàn Đơn thị." Giản Nhụy Ái nghe thấy lời an ủi của tài xế. chỉ lòng nghĩ tới Đơn Triết Hạo. Đúng vậy. tin phản bội mình. tin tiếng động trong điện thoại chỉ giống phải . Hoặc có lẽ tiếng động này chỉ do đùa mình thôi.

      Chắc chắn là như vậy. Chắc chắn là như vậy. Giản Nhụy Ái dốc sức an ủi mình.

      Nhưng đầu óc nghe sai bảo mà cứ suy nghĩ lung tung. giọt nước mắt lăn ra bị Giản Nhụy Ái mạnh mẽ ép về. thể khóc. thể khóc.

      Tài xế nghe là tập đoàn Đơn thị cho rằng Đơn Triết Hạo gặp chuyện. "Được." ta tăng tốc, chỉ chốc lát sau tới tập đoàn Đơn thị.

      ta định mở cửa xe cho Giản Nhụy Ái, ngờ lạch cạch đẩy cửa ra. Có lẽ là quá vội vàng nên suýt chút nữa ngã xuống, may mà tài xế kéo lại kịp. ta an ủi: "Thiếu phu nhân, cẩn thận chút, Đơn tổng được phù hộ, có chuyện gì đâu. phải cẩn thận cho mình và con."

      "Cảm ơn tài xế." Giản Nhụy Ái hốt hoảng rối loạn ứng phó cho qua, bước như bay về phía phòng làm việc của Đơn Triết Hạo. Bởi vì là buổi tối nên cả tòa nhà rất vắng vẻ, có lẽ cả tiếng kim rơi xuống cũng nghe được.

      Khi bước tới phòng làm việc của tổng giám đốc, bởi vì cả tòa nhà rất yên tĩnh nên tiếng hoan ái của nam nữ trong phòng càng lớn hơn.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 118: Tiếng động đòi mạng triền miên

      Cả người Giản Nhụy Ái run lên. cảm giác ngực mình có dòng khí đè ép làm phải thở gấp. chỉ có thể vịn tường chống đỡ bản thân khỏi ngã.

      Bây giờ đến cả sức mở cửa cũng còn. sợ nghe lời tàn nhẫn của Đơn Triết Hạo. Giản Nhụy Ái biết bản thân mềm yếu, những lời đó làm thống khổ.

      Tại sao có thể làm ra loại chuyện như vậy. luôn miệng , cho hôn lễ lãng mạn nhưng xoay người cái triền miên với bạn trước.

      Tại sao Đơn Triết Hạo có thể ác độc như vậy. Đúng vậy. hận gọi là Đơn Triết Hạo .

      xoay người vịn tường về phía trước, cảm giác hơi sức cũng bị rút hết, nước mắt rơi đầy mặt, hít sâu, mắt cố gắng nhìn về phía trước.

      Từ trước đến giờ vẫn tin Đơn Triết Hạo phản bội . Nhưng mọi chuyện hôm nay làm thương tổn trái tim . vừa ra khỏi tòa cao ốc, trời bỗng mưa lớn.

      Chẳng lẽ ông trời cũng cảm thấy đáng thương, thương tiếc nên mới mang cơn mưa đến bầu bạn với .

      Thế giới của sập, có hi vọng, có sinh mạng, tất cả đều khô héo tàn lụi. mờ mịt về phía trước, có mục tiêu, hề nhìn đường.

      Mưa hề lưu tình đánh vào cơ thể . giọt vào lòng . Giản Nhụy Ái cảm thấy rất lạnh.

      ‘Bíp Bíp. . . . . . ’ Ngay lúc Giản Nhụy Ái xoay người. Ánh mắt có gai nhìn . Ánh sáng trắng chiếu đến làm kinh ngạc đến ngây người. Nương theo tiếng thắng xe, theo quán tính ngã nhào đất. Chiếc xe Honda phanh lại ngay lập tức.

      Chủ xe kinh hồn bạt vía, vội vàng xuống xe. Nhìn thấy Giản Nhụy Ái ngồi đất khóc.

      Tài xế thấy sao buồn bực quát: "Mẹ nó. đường có thể nhìn đường hả? Còn là phụ nữ mang thai. có trách nhiệm."

      ta liếc mắt phỉ nhổ Giản Nhụy Ái. Lái xe vòng qua lối khác.

      Giản Nhụy Ái ngồi đất, cả người tê liệt, giống như đau đến mất cảm giác. Bên tai ong ong vù vù. Luôn khắc chế được tiếng Đơn Triết Hạo và Lạc Tình Tình triền miên.

      Cái loại thanh đó giống như cục u bướu trong lòng .

      Thấy xe rời . Trong đêm tối, mưa mãnh liệt rơi xuống. Tóc của ướt át dính mặt, sức lực quay đầu cũng có. Mặc cho mọi người nhìn giống như kẻ điên, tóc tai bù xù.

      ngồi ở đường lẳng lặng nghe tiếng mưa rơi, mưa to rơi xối xả rơi người , rơi vào lòng .

      Trong giây phút đó, cảm giác giống như bụng động. Tiềm thức giống như được kéo về lần nữa. Tay tự giác vuốt bụng.

      Đúng vậy. có đứa bé, thể có chuyện gì được.

      Coi như lòng đau đớn cũng muốn sống tốt.

      kiên cường đứng lên, lảo đảo bước . Bất tri bất giác tới nhà Ái Ái. Đây là nhà của nhưng từ khi có Đơn Triết Hạo. chuyển ra khỏi nhà Ái Ái đây cũng phải là nhà của nữa.

      Giản Nhụy Ái nhìn nhà Ái Ái tối thui. Trễ như vậy chắc chắn bọn họ cũng ngủ hết. ngước mắt nhìn mưa to dường như hề muốn dừng lại.

      cảm thấy quá mệt. rất mệt mỏi, cũng muốn nhúc nhích, chỉ có thể rúc vào cửa, co ro cơ thể thành cục, ôm lấy cơ thể mình chặt.

      mặt là nước mắt hay là nước mưa, lẳng lặng chảy theo dòng.

      Ngồi biết lâu, cảm giác có ánh đèn xe hơi chiếu vào mình. Trong lòng hồi hộp nhảy dựng lên. Xa xa có người tới giống như Đơn Triết Hạo. hoảng hốt rối loạn biết nên đối mặt với như thế nào.

      Quyền Hàn chỉ muốn thấy người ngồi ở cửa là ai. nghĩ đến lại là Giản Nhụy Ái. Nhìn Giản Nhụy Ái chật vật như vậy. Cả người Quyền Hàn giống như mù mờ.

      "Nhụy Ái. Làm sao em lại biến thành bộ dáng như vậy?"

      Giản Nhụy Ái nhìn người trước mắt cười lạnh trong lòng. Đúng vậy, Đơn Triết Hạo làm sao có thể ở chỗ này. Bây giờ ta ung dung vui sướng.

      Nhìn thấy Quyền Hàn, giống như nhìn thấy người thân. Những ủy khuất kìm nén trong lòng thể ngăn cản được nữa mà xông ra. ôm Quyền Hàn khóc: " Quyền Hàn. Em rất khó chịu. Làm thế nào bây giờ? Trái tim của em dường như muốn đập nữa. Em mệt quá."

      Quyền Hàn nghe Giản Nhụy Ái khóc đến tê tâm liệt phế. Tim của cũng đau đớn theo. Bất tri bất giác tăng thêm sức lực tay, lẳng lặng đỡ .

      Giống như khi còn bé, chỉ cần khóc, ở cùng với cho đến khi nào ngừng khóc Quyền Hàn mới mở miệng chuyện.

      biết xảy ra chuyện gì nhưng chỉ cần có thể khóc ra là tốt rồi. Khóc chưa chắc là chuyện xấu, thống thống khoái khoái khóc ra hết, tâm cất giấu trong lòng mới có thể trút hết được.

      " Quyền Hàn. Em mệt quá, em muốn ngủ." Giản Nhụy Ái nhìn Quyền Hàn. Nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, rơi sàn nhà.

      Quyền Hàn nhìn Giản Nhụy Ái, bế ngang lên ." cần phải sợ. Để gọi Đan Tình giúp em tắm rửa xong rồi hãy ngủ."

      Giản Nhụy Ái gì, cũng phản bác. Có lẽ có sức lực để nữa, tâm giống như chết.

      Trác Đan Tinh nhìn Giản Nhụy Ái chật vật như vậy. Ánh mắt lên chút nghi vấn. Sốt ruột hỏi " Quyền Hàn, xảy ra chuyện gì."

      "Đan Tinh, nên hỏi nhiều như vậy. Trước hết giúp Nhụy Ái tắm rửa rồi để ấy ngủ giấc. ấy quá mệt rồi."

      "À… À. . . . . ." Trác Đan Tinh bừng tỉnh hiểu ra, giúp mở cửa.

      Giản Nhụy Ái bước vào phòng. Ánh mắt kinh ngạc đến ngây người, phòng của vẫn thay đổi, vẫn giống như trước kia. Ánh mắt đau buồn nhìn Quyền Hàn và Đan Tình. "Cám ơn hai người."

      Trác Đan Tinh nhìn Giản Nhụy Ái rồi vào chuẩn bị nước nóng.

      Quyền Hàn đặt Giản Nhụy Ái lên ghế, cầm khăn lông sạch giúp Giản Nhụy Ái lau tóc. Giản Nhụy Ái muốn cầm lấy khăn lông, lại bị Quyền Hàn ngăn lại.

      " Quyền Hàn. Em có thể tự làm." Giản Nhụy Ái phiền toái bọn họ nhiều như vậy, sao lại biết xấu hổ để phải giúp lau tóc chứ

      "Đừng cử động." Quyền Hàn dịu dàng ra lệnh. Bỗng nhiên nhìn thấy Giản Nhụy Ái chật vật như vậy. sợ hãi đến mức tim cũng đập nhanh hơn.

      Trác Đan Tình bước ra nhìn thấy cảnh ấm áp như vậy, trái tim run lên. thích nhìn hình ảnh hạnh phúc của bọn . cố giả bộ mỉm cười tới. " Quyền Hàn, nước nóng chuẩn bị xong. ra ngoài trước , em có thể giúp Nhụy Ái."

      "Được. Đan Tinh, chăm sóc tốt cho Nhụy Ái." Lúc ra cửa, Quyền Hàn còn yên lòng nhắc nhở.

      Những lời du dương này Trác Đan Tinh nghe mà cảm thấy rất chói tai. đẩy Quyền Hàn ra ngoài.

      Xoay người nhìn thấy mặt Giản Nhụy Ái tái nhợt yếu đuối. Trong lòng thở dài. "Nhụy Ái. Tắm trước , cơ thể cảm thấy thoải mái hơn ."

      Giản Nhụy Ái còn hơi sức phải nhờ Trác Đan Tinh giúp mới có thể tắm xong. Ngồi giường mà nước mắt tràn ngập hốc mắt. khống chế được tâm tình của mình. Cảm giác lòng đau đớn.

      Trác Đan Tinh ôm Giản Nhụy Ái để dựa vào bên người mình. Có lẽ như vậy có thể giúp giảm bớt đau đớn. "Nhụy Ái. Muốn khóc khóc ra ."

      "Đan Tinh. Cám ơn cậu. . . . . ." Giản Nhụy Ái khóc đến tê tâm liệt phế nhưng lúc khóc lớn tiếng mặt còn nước mắt giống như nước mắt khô rồi.

      suy yếu mệt mỏi. "Đan Tình. Mình muốn ngủ."

      "Ừ." Trác Đan Tinh giúp đắp kín mền. "Đừng suy nghĩ bậy bạ. Ngủ giấc ngày mai thấy khá hơn nhiều."

      "Ừ. Ngủ ngon." Giản Nhụy Ái nghiêng người nhắm lại.

      Nhắm mắt lại dường như nhìn thấy bóng dáng Đơn Triết Hạo và Lạc Tình Tình triền miên. hoảng sợ mở mắt. Nước mắt ở khóe mắt lại chảy ra.

      giây trước, và Đơn Triết Hạo còn triền miên, bây giờ còn gì nữa rồi.

      Đơn Triết Hạo ở bên cạnh người phụ nữ khác. ta . ta muốn quay lại bên cạnh bạn trước của mình. Lạc Tình Tình ưu tú như vậy, tốt đẹp như vậy, giống như thế giới thủy tinh đẹp nhất. Mà bản thân cái gì cũng có.

      Đơn Triết Hạo đẹp trai, tuấn sánh vai với công chúa Lạc Tình Tình xinh đẹp. Trái tim của đau đớn triệt để.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 119: BÓP CHẾT LẠC TÌNH TÌNH

      Da đầu Đơn Triết Hạo đung đưa vì đau đớn. Khẽ mở mắt. Nhìn phòng ngủ quen thuộc. phải làm việc sao? Sao tự dưng lại nằm trong phòng ngủ.

      chống đỡ thân thể để đứng lên, bàn tay vuốt ve huyệt thái dương, đầu đau như búa bổ. Đột nhiên, nhìn thấy Lạc Tình Tình mặc áo choàng tắm từ trong nhà tắm ra, lau tóc cách tự nhiên

      "Hạo, tỉnh lại rồi hả? Sao ngủ thêm lúc nữa." Lạc Tình Tình tới bên cạnh cách tự nhiên, đưa tay chạm vào trán Đơn Triết Hạo. Lại bị lạnh lùng bỏ . thức thời lau tóc mình. Dù sao ván đóng thuyền, cùng có gì phải sợ.

      Có thể nhìn cho ra tâm tình đặc biệt tốt của .

      Đơn Triết Hạo nhíu chặt lông mày ngẩng đầu. Khi nhìn Lạc Tình Tình. Trong mắt bắn ra tia băng lạnh lẽo: "Lạc Tình Tình. Tốt nhất nên giải thích mọi chuyện."

      "Hạo, muốn em giải thích như thế nào. Chẳng lẽ quên. Ngày hôm qua với em. . . . . ." Lạc Tình Tình cố ý giả bộ xấu hổ. Trong lòng rất hài lòng. Ngày hôm qua cố ý điện thoại gọi Giản Nhụy Ái đến. Cho Giản Nhụy Ái đứng ngoài cửa nhìn chết tâm, cũng đại khái cảm nhận được nhẫn tâm của mình.

      "Ngày hôm qua, để thứ gì trong cà phê của tôi." Đơn Triết Hạo quét đôi mắt xảo quyệt nhìn khắp nơi. tuyệt đối dễ dàng bị Lạc Tình Tình hấp dẫn như thế. Trừ phi, còn cách khống chế dưới mọi tình huống. Đơn Triết Hạo bừng tỉnh hiểu ra vấn đề trong ly cà phê kia

      Đáng chết! Lạc Tình Tình lại dám xuống tay với . Cơn giận của giống như gió lốc cuốn, tròng mắt toát ra thi lạnh lẽo; lớn tiếng quát: " dám xuống tay với tôi."

      "Hạo. Em. . . . . . em ." Lạc Tình Tình nhìn về phía Đơn Triết Hạo nổi điên. Trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi, lại giả vờ vô tội.

      ‘Ba’ Đơn Triết Hạo đánh bàn tay xuống mặt Lạc Tình Tình. nhất định phải để cho Lạc Tình Tình biết việc xuống tay với nhận lấy hậu quả như thế nào.

      Lạc Tình Tình bụm má, đau đớn tại nhắc nhở , bức Đơn Triết Hạo phát điên. Chỉ là, lúc muốn xuống tay sớm nghĩ đến hậu quả này. "Hạo. Em , từ đến lớn em là người theo . Đối với muốn gì liền có đó. Chỉ là lúc em ngã bệnh, liền chạy người khác, lại còn hại chết đứa con của chúng ta. Nhưng em hận được, chỉ muốn ở bên mãi mãi, đó là lỗi của em à?."

      Đau lòng gào thét, nhưng chẳng còn chút tác dụng nào ở trong mắt Đơn Triết Hạo cả. nhìn chằm chằm : "Cho nên liền trả thù tôi? Bỏ thuốc vào cà phê của tôi."

      " có. em có bỏ thuốc." Hốc mắt Lạc Tình Tình từ từ đỏ lên. Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

      Đơn Triết Hạo muốn nhìn thấy Lạc Tình Tình nữa. Ánh mắt quay ra ngoài. Mặt trời lên cao, cả đêm trở về chắc chắn Giản Nhụy Ái rất lo lắng. Nhớ tới Giản Nhụy Ái lo lắng. có chút thể khống chế được cơ giận của mình.

      Lạc Tình Tình nhìn thấy Đơn Triết Hạo như thế, trong lòng mấy phần cố kỵ. Nhưng biết khi Đơn Triết Hạo nổi điên là chết người. Nên sợ hãi lùi về sau vài bước

      "Em có. Em có. Là chịu buông tay em, cưỡng bức em đó." Nhìn như vậy, Lạc Tình Tình chỉ có thể đánh chết nhận. Muốn xem đối xử với như thế nào

      " còn dám láo." Đơn Triết Hạo mất tính nhẫn nại. Gầm thét rống giận.

      hận thể giết chết trước mặt ngay lập tức. Nếu dám hạ dược lên người . Loại đê tiện biết xấu hổ như thế lại dám láo lung tung.

      Cả người Lạc Tình Tình ngẩng ra. Khó khăn nuốt ngụm nước bọt. có cảm giác như mình đốt lửa giận trong lòng Đơn Triết Hạo, nhưng hối hận. Ngày hôm qua biết muốn Đơn Triết Hạo

      còn khách khí với nữa. "Em dối ."

      Đơn Triết Hạo nghe những câu của Lạc Tình Tình. Tức giận mặt tăng thêm mấy phần. còn kềm chế được cơn giận. quả đấm rất nhanh được giơ lên, khớp xương vang lên tiếng răng rắc.

      "Con phụ nữ đê tiện này." sải bước dài, nhanh về phía trước, đến trước mặt Lạc Tình Tình. Bàn tay đưa ra trước, hung hăng lôi Lạc Tình Tình đến cạnh vách tường.

      Ánh mắt thô bạo nổi điên nhìn chằm chằm Lạc Tình Tình. Lúc này muốn giết .

      Trong mắt Lạc Tình Tình tràn lên tia hoảng sợ. Đơn Triết Hạo đứng ở trước mặt giống như tử thần.

      Bao bọc xung quanh Đơn Triết Hạo là tức giận. Toàn thân phát ra hỏa lực, ai có thể đỡ nổi. Trong đôi mắt tràn đầy tư vị khát máu, tay của giống như thiết giáp kềm chặt cổ của Lạc Tình Tình, cứ như muốn vặn gảy cổ của .

      Sắc mặt của Lạc Tình Tình tím ngắt. Cảm giác như toàn thân thể thở được. ". . . . . . Để. . . . . . Tay. Em dối."

      "Được, xem ra rất muốn tôi đưa đến Châu Phi. Để cho những dân đen rách nát kia hưởng thụ . xem như thế nào." Đơn Triết Hạo dứt lời, sức lực ở cánh tay khỏi mạnh hơn, đem thân thể Lạc Tình Tình nhắc lên cao khỏi mặt đất.

      "Đừng. . . . . ." sắc mặt Rơi Tình Tình tím lại kinh khủng. vất vả từ trong cổ họng phát ra hai chữ .

      "Đừng, hình như tại câu này có hơi trễ à." Đơn Triết Hạo cũng muốn giết chết Lạc Tình Tình. Dù sao dì Tần cũng giao phó với phải chăm sóc tốt.

      Nhưng nếu biết Lạc Tình Tình có mưu như thế. Có thể khi đó khắc chế mà đem bóp chết rồi .

      Lạc Tình Tình biết Đơn Triết Hạo có suy nghĩ đó từ lâu. Vì rất lâu rồi thấy tức giận như thế. Xem ra mình dẫm lên ranh giới cuối cũng của rồi. Nhưng để cho chết , vì dù sao đó cũng là lời hứa của với mẹ

      ngoài dự đoán, Đơn Triết Hạo buông ra. giống như lấy được buông thả. "Khụ khụ. . . . . ." Ngồi đất, liên tục thở ra.

      "Cút. Đừng để cho tôi nhìn thấy nữa." Đơn Triết Hạo thèm nhìn Lạc Tình Tình cái, lạnh lùng ra lệnh đuổi khác

      Lạc Tình Tình cố nén thân thể đau đớn, mặc quần áo tử tế. ra khỏi phòng làm việc của Tổng Giám đốc. Ngoài miệng nâng lên nụ cười. Dẫu cho Đơn Triết Hạo có là Phật chuyển thế, nhưng với tính cách tự phụ của , làm cho vĩnh viễn rời xa Giản Nhụy Ái.

      "Hạo, đừng có chọc giận em, nhưng em bỏ thuốc." xoay người rời , mặt xuất được vẻ mặt đắc thắng.

      Đơn Triết Hạo tức giận, quả đấm cũng có để xuống. Nhìn đồng hồ báo thức, cầm quần áo lên. phải về nhà chuyến. Mới vừa ra cửa, có vật gì đó nằm sàn nhà.

      Vật này để cho tim khỏi đập thình thịch. Cả người run lên. dây chuyền Ngọc Quan là đồ vật mà Giản bao giờ rời ra. Làm sao lại xuất tại nơi này.

      Lòng trở nên sợ hãi, cả người lạnh lẽo, dự cảm chẳng lành lan tràn khắp cơ thể, cầm Ngọc Ngọc Quan trong tay. Nắm chặt .

      Sau giữa trưa. Trải qua cả đêm hôm qua mưa to lễ rửa tội. tại thời tiết cực kỳ tốt. Ánh mặt trời ấm áp, khách nối nhau vào quán Nhân Ái dứt.

      Giản Nhụy Ái ngây ngốc ngồi ở trong quán. biết khi Đơn Triết Hạo phát mình có ở nhà như thế nào. Khổ sở. Còn là. . . . . .

      Nhưng mà khổ sở cũng thể quên việc phản bội .

      cảm thấy mình càng ngồi đây, càng suy nghĩ lung tung. ra khỏi cửa, hít sâu khí mới mẻ. Có lẽ so với việc ngồi ở trong phòng ở đây tốt hơn nhiều.

      " với Quyền Hàn và Trác Đan Tinh giúp tiếng, tôi ra ngoài lát, chút trở về." nhắn với nhân viên phục vụ trong quán

      Nhân viên phục vụ vừa nghe, cũng thấy Giản Nhụy Ái có biểu gì lạ. Mặt tươi cười : "Được."

      "Cám ơn nhiều." Giản Nhụy Ái mỉm cười gật đầu cảm ơn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :