1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 101: hổ lạc bình dương bị khuyển khi
      (Dịch nghĩ: bình dương: chỗ bằng phẳng; hổ rơi vào chốn bình địa, đến chó cũng có thể khi rẻ)

      Lạc Tình Tình mở mắt, nghĩ việc chết, vẫn còn sống, ngoài miệng lộ ra nụ cười giễu cợt.

      đưa mắt liếc qua đầu giường, hai mắt xuất tia nghi vấn, ngờ là Y Thiếu Thiên ngồi ở đầu giường.

      Y Thiếu Thiên thấy tỉnh lại, liền : " tỉnh, tôi có thể rời rồi."

      Nhiệm vụ của chỉ là chờ cho Lạc Tình Tình tỉnh dậy, nhiệm vụ hoàn thành, cần ở chỗ này nữa

      "Có phải Hạo bảo cậu đến đây ." Lạc Tình Tình giọng lẩm bẩm, ánh mắt mang theo mong chờ nhìn Y Thiếu Thiên, ngay cả khi biết Y Thiếu Thiên vô cùng chán ghét mình, có thể cho biết, nhưng vẫn muốn thử lần.

      "Đúng vậy." Y Thiếu Thiên nhớ tới cái gì, tiếp: " cần suy nghĩ nhiều quá, Tổng giám đốc Đơn gọi điện thoại bảo tôi đến, chỉ là muốn chết, vì như thế ấy hoàn thành tâm nguyện của mẹ ."

      "Cho nên ấy quan tâm đến tôi, giúp tôi ký giấy phẩu thuật, là ấy đứng đợi đến khi tôi giải phẩu xong rồi , đúng ." trong lòng Lạc Tình Tình có chút kinh ngạc, đối với thái độ của Y Thiếu Thiên lấy làm chán ghét

      cũng chẳng ngờ là Y Thiếu Thiên lại chán ghét mình như thế, căn bản cũng thay ký giấy đảm bảo sinh tử, chỉ có Đơn Triết Hạo mới làm thế mà thôi

      Bóng lưng Y Thiếu Thiên dừng lại chút, cậu ghét Lạc Tình Tình, nhưng như thế rồi, bị trừng phạt thích đáng, đến đứa con của mình cũng giữ lại được, nên cũng thấy có chút đáng thương, nghiêng đầu giải thích: "Tốt nhất nên dưỡng bệnh , có lo cho Tổng giám đốc Đơn cũng là vô ích."

      "Cám ơn." Đôi mắt Lạc Tình Tình trở nên ảm đạm, cảm thấy cõi lòng đầy thê lương, lời của Y Thiếu Thiên qua đầu óc của , tựa như đem giam vào lãnh cung, chỉ có thể ở trong cung chờ đợi hoàng đế đến.

      nhìn Y Thiếu Thiên rời , ngoài miệng cười thê lương, lúc này đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình bi ai, sống nhiều năm như thế mà đến người bạn bình thường cũng có.

      Hổ lạc bình dương bị khuyển khi, người từng hướng về cúi đầu lấy lòng, tại đối với lại vô cùng lạnh nhạt, có lẽ đây chính là lòng người dễ thay đổi.

      Thế giới này, đều nhìn mọi việc bằng tiền bạc và địa vị, có quyền đồng nghĩa với có tôn nghiêm, Đơn Triết Hạo là vũ khí cho lần nữa đứng lên trong huy hoàng.

      tại cầu điều gì xa xôi, chỉ muốn dựa vào Đơn Triết Hạo mà làm ăn phát đạt, sau đó trả mối thù giết con.

      Đơn Triết Hạo và cả Giản Nhụy Ái hợp lực lại để giết con của , cái loại lòng dạ độc ác đó là nhát dao xé nát tim , vĩnh viễn thể quên được.

      Tất cả đều là bọn họ tạo thành, nếu như phải là bọn họ, Đơn Triết Hạo cũng rời khỏi , con của cũng chết, cuộc sống của cũng vô cùng tốt đẹp khi ở bên cạnh Đơn Triết Hạo, tất cả đều là do Giản Nhụy Ái cùng Đơn Triết Hạo làm ra, bọn họ tước đoạt cuộc sống của .

      Tròng mắt đầy nước mắt, lòng tràn đầy hận ý .

      tại nội tâm của chỉ có thù hận, lòng bàn tay mềm mại tạo thành quả đầu, dựa đầu vào gối, nhìn lên trần nhà, thề rằng cho Giản Nhụy Ái và Đơn Triết Hạo trả giá về mọi chuyện

      Sáng sớm, luồng ánh sáng xuyên qua cửa sổ sát đất vẩy vào ban công.

      Giản Nhụy Ái khẽ nhíu mày rồi từ từ mở hai mắt ra, nhìn Đơn Triết Hạo ngủ say, trong lòng kẽo kẹt giật mình, biết ngày hôm qua mình ngã bệnh, giày vò cả đêm.

      Vẻ mặt đau lòng nhìn Đơn Triết Hạo.

      Thân thể của từ từ khôi phục, tròng mắt nhìn chằm chằm cơ thể cường tráng của , tay bé đặt lên ngực , vạch thành vòng tròn .

      người đàn ông tuấn, lỗ mũi khẽ động, thân thể cường tráng, ngủ cau mày cũng vô cùng đẹp trai, là của cũng là của

      Tuy ngã bệnh nhưng có ý thức, biết Đơn Triết Hạo rời dù chỉ là bước chân, mà khẩn trương cùng sợ hãi, những thứ này đều có thể cảm nhận được, hơn nữa cảm động.

      như vị thần, có thể vì người phụ nữ mà trở nên dịu dàng như vậy, có phải hay trong lòng của chỉ có mình .

      có thể lấy được toàn bộ tình của Đơn Triết Hạo vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc quá chân , so với Lạc Tình Tình hạnh phúc hơn nhiều, ít nhất cũng ở bên cạnh , toàn tâm toàn ý bảo vệ .

      Có người đàn ông thương mình như thế, còn cầu mong đều gì nữa, trước là cha mẹ bảo vệ mạng sống cho , giờ đây Đơn Triết Hạo cũng bảo vệ , quả người vô cùng may mắn.

      Ngón tay mảnh khảnh nhàng vuốt ve đôi chân mày nhíu chặt của Đơn Triết Hạo, nằm mộng gặp chuyện gì vui sao, có phải là gặp ác mông hay , có lúc ghen tị với các vị thần trong giấc mộng, có lúc muốn vào trong giấc mộng của .

      nhận thấy chân mày Đơn Triết Hạo khẽ động, môi mỏng hơi nhúc nhích, ý thức thanh tỉnh, Giản Nhụy Ái vội vàng nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.

      Đơn Triết Hạo biết Giản Nhụy Ái quan sát mình, muốn quấy rầy mà thôi, đôi môi khỏi lộ ra nụ cười, khe khẽ bên tai : "Vật , khỏe ra chưa."

      Giản Nhụy Ái cố tránh ánh mắt của , giống như đứa bé làm chuyện bậy, cũng biết mình rình coi bị bắt, có chút ngượng ngùng: "Đỡ hơn nhiều, cám ơn ."

      "Chỉ câu cám ơn, có phải rất qua loa hay , chăm sóc em cả đêm rồi." Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái mà buồn cười, chờ đợi phản ứng của .

      "Vậy muốn em cảm ơn như thế nào."

      Giản Nhụy Ái nhìn gương mặt Đơn Triết Hạo chậm rãi tiến về phía mình, trong lòng bất ngờ, ngừng thở, cũng dám động đẩy, cảm thụ được hơi thở mạnh mẽ của , cố bức bách của mình.

      "Hù dọa em rồi, làm bá vương ngang ngạnh lúc này đâu." Đơn Triết Hạo buồn cười đem Giản Nhụy Ái kéo vào trong ngực của mình: "Chúng ta du lịch , chờ thân thể em ổn định hơn nhiều chúng ta ."

      Giản Nhụy Ái ngẩn người, ngước mắt nhìn Đơn Triết Hạo, giống như có chút hiểu ý trong lời của Đơn Triết Hạo: "Du lịch, muốn đâu?"

      "Em muốn đến nơi nào liền đến nơi đó." Đơn Triết Hạo kéo mình đến gần gương mặt của , đặt nụ hôn lên trán .

      "Maldives." Giản Nhụy Ái đưa mắt nhìn Đơn Triết Hạo, Maldives là nơi mà tha thiết muốn đến

      Trước kia, và Trác Đan Tinh ước mơ được đến Maldives, bởi vì vấn đề tiền bạc mà được, nghe đó là thiên đường mộng ảo, vào nơi đó, cảm thấy xứ thần tiên bên trong, chỉ mới nghĩ đến thôi khiến cho Giản Nhụy Ái trở nên vui vẻ, nếu như có thể , cảm thấy rất vui mừng.

      "Được, vậy em phải cố gắng dưỡng bệnh cho tốt nhé" Đơn Triết Hạo cưng chiều vuốt ve mái tóc của .

      ", dẫn em đến Maldives phải , thăm những đường phố bên đó." Giọng của Giản Nhụy Ái mang theo vui mừng, người ốm đau, nhưng vài từ Maldives giúp tươi tắn hẳn lên.

      Maldives đối với Đơn Triết Hạo mà căn bản cũng tính là gì cả, nhưng lại khiến Giản Nhụy Ái vui vẻ, này dễ thỏa mãn quá, tay càng tăng thêm lực, bế lên, dùng hành động để đáp lại .

      "Hạo, chúng ta thăm Tình Tình thôi." Giản Nhụy Ái đề nghị.

      " được, tại em ngã bệnh, kháng thể còn yếu, bệnh viện rất nhiều bệnh khuẩn, tốt cho thân thể của em, tốt nhất em nên đợi ở trong nhà, Tình Tình có người khác chăm sóc."

      Đơn Triết Hạo cho phép Giản Nhụy Ái mang thêm bệnh vào người, bàn tay to của vuốt ve gương mặt của . Trong đáy mắt của , Giản Nhụy Ái là người vô cùng thiện lương, nên để ai khiến cho tổn thương.

      nghĩ đến Đơn Triết Hạo cự tuyệt kịch liệt như thế, cũng chẳng biết phải gì, dù sao Đơn Triết Hạo cũng là quan tâm đến , tại là người mang thai, nếu như người lớn ngã bệnh, ảnh hưởng đến đứa bé .

      chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu:"Được, em nghe lời ."

      "Vật ." Đơn Triết Hạo cưng chiều sờ sờ chóp mũi của , tròng mắt tràn đầy ấm áp.

      Giản Nhụy Ái vùi vào trong ngực Đơn Triết Hạo, nhắm mắt lại, đôi môi đều là ý cười, Maldives, bốn chữ phi thân đâm vào trái tim , có thể đến nơi đó, có lẽ đến nằm mơ cũng trộm cười.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 102: LỜI CHÚC SINH NHẬT CẢM ĐỘNG

      Thời gian trôi nhanh, nhờ Đơn Triết Hạo tận tình chăm sóc. Thân thể Giản Nhụy Ái dần khôi phục lại.

      Giản Nhụy Ái thể tin được, mình có thể đến Maldives, cảm thụ được vẻ đẹp của nơi đây.

      miễn cưỡng ngồi ở vườn hoa nhà họ Đơn, ngắm bãi cát vàng. là xinh đẹp. Đẹp thể nào tả xiết, bầu khí vô cùng trong lành.

      Đơn Triết Hạo đưa đến Maldives, nơi mà từng nghĩ rằng mình chỉ có thể đến trong mơ. Nhìn cảnh sắc xinh đẹp này, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Maldives hoàn toàn phải giống như những gì từng nghĩ

      Trước đó, cho là Đơn Triết Hạo thuận miệng nên mới hứa như thế thôi. nghĩ đến chuyện vừa khỏi bệnh đưa đến đây.

      Tất cả cảnh vật nơi này là đẹp. Nước biển trong xanh đến độ có thể nhìn đáy biển. Phòng ốc đều được làm bằng gỗ, rất cổ kính.

      tới hồ Hắc Phu, suối phát sáng, tất cả đều được thăm quan qua, kết hợp với những bài giải thích tỉ mỉ. Tất cả mọi người có thể hiểu tường tận về lịch của nó, đây quả là thiên đường của nhân gian

      đứng dậy, duỗi thẳng lưng, hít hơi sâu khí mát mẻ và trong lành ở nơi đây. Nhắm mắt lại hưởng thụ gió biển vỗ vào gương mặt trắng noãn, cảm giác nhàng và khoang khoái ập đến.

      "Thích ?" Đơn Triết Hạo tới bên cạnh Giản Nhụy Ái. Ôm lấy từ phía sau lưng, đem cằm đặt lên đôi vai xinh đẹp của .

      "Hạo, em rất thích. Vô cùng thích." Giản Nhụy Ái thể nào khắc chế được tâm tình vui trong lòng mình. Liều mạng gật đầu. Trời ạ, nơi này đẹp.

      Vào giờ phút này, chẳng còn biết dùng ngôn từ nào để hình dung cả. tại tâm tình của vô cùng khó tả. Rất nhiều kích động. . . . . .

      ", dẫn em đến nơi còn xinh đẹp hơn." Đơn Triết Hạo đưa hơi thở nóng rực quét nhìn nơi hõm cổ của . Nóng bỏng và mập mờ.

      đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn , có phản ứng gì chỉ đơn giản là theo .

      Họ đến chiếc liều, bên trong có vô số cái ghế. nghi ngờ khi nhìn Đơn Triết Hạo và người da đen trao đổi gì đó. Giản Nhụy Ái nghe hiểu hai người gì. Chỉ có thể đưa đôi mắt vô tội nhìn chằm chằm hoàn cảnh xa lạ .

      Đơn Triết Hạo kéo về phía biển rộng, rồi ngồi xuống. khoanh tròn hai chân lại, dáng vẻ lười biếng mang theo chút điển trai

      "Hạo, muốn làm gì?." Giản Nhụy Ái nghi ngờ nhìn Đơn Triết Hạo. Trong phút chốc, nhìn thấy hai con cá heo nhảy múa tung tăng.

      Nó khiến sợ ngây người, nhưng cá heo rất đáng , làm cõi lòng ngừng réo rắc. Nhìn thấy cá heo biểu diễn rất đẹp và lạ mắt, mặt nước như thể chính là sân khấu ballet.

      tuyệt vời, giống như giấc mơ. . . . . . Giản Nhụy Ái đưa đôi mắt ngây người nhìn cảnh vật trước mắt. cách nào tưởng tượng được cá heo có thể biểu diễn hay đến vậy.

      xem đến quên mất tất cả, làm cho người bên cạnh cảm thấy hơi khó chịu, nhưng rồi rời vào lúc hề chú tâm đến , mãi mê xem biểu diễn.

      Giản Nhụy Ái mỉm cười nghiêng đầu nhìn về vị trí trống bên cạnh. Phút giây ấy, tâm tình vui sướng của như thể bị dội gáo nước lạnh. Trong nháy mắt trở nên hốt hoảng. đứng lên. "Hạo, Hạo. . . . . ."

      Gọi mấy tiếng, mà cũng thấy ai trả lời. Hoảng sợ mà đứng lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt. "Hạo, ở đâu? nên làm như thế. Ra đây ."

      xoay người nhìn thấy người tóc vàng, con mắt màu xanh lam, màu da trắng của em nước ngoài. Thấy đôi mắt lo lắng của mỉm cười, cầm tờ giấy đến đưa cho .

      Giản Nhụy Ái nghi ngờ nhận lấy tờ giấy, trong lòng là mười vạn nghi vấn. vội vàng mở tờ giấy ra.

      ‘Tiểu Nhụy, em đừng sợ. theo tờ giấy này gặp được ’ Trong đầu Giản Nhụy Ái vẫn chỉ có nghi ngờ và nghi ngờ. Nhưng tại chỉ có lựa chọn là theo hướng dẫn của tờ giấy.

      Trong lòng nghĩ đến chuyện Đơn Triết Hạo khiến mình hoảng sợ. Chờ xem, chút nữa khiến bồi thường phí tổn thất tinh thần cho mình.

      theo sơ đồ hướng dẫn tờ giấy, nhìn thấy bàn ăn sang trọng. Ngước mắt nhìn lên lại thấy san hô cá lộng lẫy. kinh ngạc như thể tất cả chỉ là giấc mơ. Đây phải là phòng ăn dưới đáy biển Maldives đó chứ.

      ‘Bành’ đèn tắt , trước mắt chỉ còn là màu đen. Lỗ tai giống như có thể nghe được thanh của nước biển.

      Ngay sau đó, là màn cảm động khiến nước mắt rơi lả chả. Khuôn mặt tuấn của Đơn Triết Hạo xuất trước mặt . Trong tay cầm bánh ngọt, từng bước đến bên cạnh .

      Giản Nhụy Ái kích động đến nên lời. Chỉ có thể liều mạng chống lại tâm tình của mình, liều mạng ngậm chặt cánh môi, để cho nước mắt chen chúc rơi ra

      Cả trái tim đều run rẩy, kích động run rẩy.

      "Tiểu Nhụy. Sinh nhật vui vẻ." Đơn Triết Hạo mang theo giọng tình tứ; qua ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn cầy, nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của , đôi môi còn khẽ mỉm cười.

      nhịn được mà khóc rồi. Ngơ ngác nhìn Đơn Triết Hạo. Lại chẳng biết phải điều gì

      "Tiểu Nhụy, em ước rồi thổi nến." Đơn Triết Hạo dịu dàng nhắc nhở Giản Nhụy Ái. Trong mắt là tia cưng chiều

      "Ừ." Giản Nhụy Ái tuy chậm chạp nhưng phản ứng kịp, vụng về lấy mu bàn tay lau nước mắt. Sau đó hai tay chấp lại, cúi đầu nghiêm túc ước nguyện.

      hi vọng và Đơn Triết Hạo cuộc sống hạnh phúc đến bạc đầu.

      Khi cây nến được thổi tắt, đèn điện sáng lên. Tất cả mọi người trong phòng ăn đều ra sức vỗ tay chúc mừng bọn họ.

      Đơn Triết Hạo thả bánh ngọt trong tay ra. Đưa tay lau nước mắt giúp . Sau đó hoàng tử thầm bên tai : "Hôm nay là sinh nhật của em. Cho nên đừng khóc, đau lòng."

      Tâm Giản Nhụy Ái dâng lên mảnh ấm áp, nghĩ đến việc nhớ sinh nhật . Nước mắt xông ra bên ngoài thêm lần nữa.

      Giây phút trao đổi ánh mắt ấy. kìm lòng được mà ôm chầm lấy Đơn Triết Hạo."Hạo, Cám ơn ."

      "Đứa ngốc. Cám ơn cái gì. Chỉ cần em vui vẻ, đó là điều quan trọng nhất." Đơn Triết Hạo dắt tay Giản Nhụy Ái ngồi xuống bàn ăn.

      Bữa ăn đúng kiều Maldives kết hợp với rượu trắng. Đó là hương vị đặc sản khi ăn cơm dưới biển Maldives.

      "Hạo, sao biết hôm nay sinh nhật em." Giản Nhụy vừa ngồi xuống liền hỏi.

      "Em là người phụ nữ của nên đương nhiên phải biết." Giọng của Đơn Triết Hạo mang theo đầy khí phách. Tất cả những chuyện của , đương nhiên là người hiểu nhất.

      Nghe giọng bá đạo của , sắc mặt của Giản Nhụy Ái càng thêm đỏ ửng. Cái điệu bộ này mới đúng là phong cách của Đơn Triết Hạo

      Giản Nhuỵ Ái càng thêm vui vẻ, ngước mắt nhìn hồ cá . Cá ở biển được bơi lội tự do, có cuộc sống tự tại. Giống như muốn xông ra khỏi bể vọt về với gia đình của bọn chúng.

      Ngón tay bé của khẽ vuốt vẻ bể cả, san hô xinh đẹp giống như ở bên cạnh .

      Đối mặt với cảnh tượng này, Giản Nhụy Ái thể thờ ơ, hững hờ. ngước mắt nhìn khắp nơi, im lặng hưởng thụ cảm giác tuyệt vời.

      Đơn Triết Hạo cầm ly rượu trắng trong tay. nhàng lắc lắc vài cái. ngước mắt nhìn Giản Nhụy Ái, lẳng lặng quan sát . thích nụ cười của Giản Nhụy Ái, nụ cười xinh đẹp lại hàm chứa tà niệm, giống như thể tất cả mọi chuyện thế gian đều khiến mệt mỏi

      Trong mắt của giờ đây nồng đậm thương.

      Trong khách sạn có hai bóng người kéo dài. Giống như hai bóng người lặp lại tách ra.

      " là đẹp. Hạo, nơi này là quá đẹp." Giản Nhụy Ái nghiêng đầu nhìn Đơn Triết Hạo, lộ ra nụ cười xinh đẹp.

      Tâm tình của từ khi ở nhà hàng dưới đáy biển về vô cùng tốt, tất cả chuyện phiền não đều tan biến. Tất cả đều thành mây khói, chỉ còn hạnh phúc mà thôi.

      Nghĩ đến chuyện nhà ba người của được vui vẻ ở đây, lại càng làm cho lòng ấm lên.

      Hôm nay, tâm tình của Đơn Triết Hạo cũng rất tốt. Chỉ cần Giản Nhụy Ái vui vẻ đó là chuyện tốt nhất thế gian.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 103: CỨ TỐ CÁO

      Khi Lạc Tình Tình vừa bước châm vào phòng, lập tức bị người ngồi giường làm cho giật mình. Phản ứng đầu tiên của chính là muốn chạy trốn.

      Nhưng người đàn ông kia nhanh chóng đưa tay ra, bắt Lạc Tình Tình lại, sau đó hung hăng đóng cửa phòng. Tiện tay còn nhấn vào khóa cửa. Sau đó đem Lạc Tình Tình cố định giường, nụ cười môi càng lúc càng lớn lại mang theo tức giận kinh người.

      Lạc Tình Tình muốn tránh nơi khác, thân thể mềm mại dính sát vào cửa. Đôi mắt lóe sáng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Sóng mũi thẳng tắp, đôi mắt màu xanh lam thanh thúy. có vẻ ngoài vô cùng đẹp trai. Nhưng vẻ đẹp của phải là vẻ thư sinh yếu đuối mà giống như hoàng tử. Ánh mắt , hơi thở của dường như bất đồng với vẻ bên ngoài của , đó chính là hơi thở của ma quỷ.

      Người đàn ông này chính là người chồng của — tên Vương Hạo.

      chính là Hỗn Huyết Nhi. từng được coi như là Hoàng tử của nước Mĩ. Lạc Tình Tình rất thích khuôn mặt xinh đẹp và tiền tài của , nên vào ngày Đơn Triết Hạo cầu hôn, bỏ trốn, sau đó ca-nô sang nước Mĩ. quyết định trở thành vợ của

      nghĩ đến lại biến thành người nghèo cách nhanh chóng. Lạc Tình Tình chỉ có thể lựa chọn trở về bên cạnh Đơn Triết Hạo. Đối với , tiền bạc chính là sinh mệnh, thể chịu nổi cuộc sống cực khổ

      người rất yếu đuối, nếu phải sống cảnh nghèo nàn chẳng thể chịu nổi.

      "Hạo. hãy nghe em giải thích. Em . . . . ."

      còn chưa xong, cằm bị bàn tay Vương Hạo kềm lại rồi, tay dùng khá nhiều sức. Hoàn toàn suy tính đến việc có chịu nổi hay . "Lạc Tình Tình, là đồ vong ân phụ nghĩa"

      "Hạo. hiểu lầm rồi. Em. . . . . . Em . . . . ." Lạc Tình Tình chớp mắt vài cái nước mắt chảy ra. "Hạo. Em , em cũng muốn rời bỏ . Nhưng mà em muốn vì mà lấy lại những gì cần, em là nghĩ cho cuộc sống về sau của chúng ta. Em chỉ có thể trở về, cố lấy hết tài sản của Đơn Triết Hạo, rồi trở về Mỹ tìm . Như vậy cuộc sống của chúng ta ổn định hơn, có thể nuôi con, cũng có thể tiếp tục đánh bạc."

      Lạc Tình Tình liều mạng giải thích, rất sợ Vương Hạo nổi điên lên giết .

      "Chậc chậc. . . . . . Vậy tất cả những việc làm đều là bởi vì tôi hết có phải , có phải tôi nên khen hay ? Lạc Tình Tình láo chẳng chuyên nghiệp tí nào cả, cho rằng tôi tin sao." Giọng trầm thấp có chút lạnh lẽo và chất vấn. Đôi mắt xinh đẹp như thể muốn ăn tươi nuốt sống Lạc Tình Tình.

      tay chống lên tường, tay vuốt ve gò má trắng nõan của . Cởi từng nút áo bộ đồ bệnh nhân, sau đó giải thoát cho cơ thể mình.

      Lạc Tình Tình vội vàng nắm tay của , cả người cũng cứng đờ. Trong lòng vô cùng lo lắng

      Nhìn thẳng vào ánh mắt của Vương Hạo, khẽ cau mày : " tin tưởng em."

      " cảm thấy tôi tin tưởng sao." Vương Hạo rút tay về, từ từ chuyển qua đến vành tai của Lạc Tình Tình. Vén tóc của lên, bắt đầu thổi khí bên tai , hành động ấy vô cùng mập mờ.

      Lạc Tình Tình hít hơi lạnh, thân thể khẽ nhào vào lòng Vương Hạo. ‘ừ. . . . . . ’

      " vẫn giống như ngày cũ, vẫn. . . . . . Dâm, mê hoặc." Vương Hạo thầm bên tai .

      Lời của Vương Hạo là sỉ nhục với Lạc Tình Tình. Nhưng Lạc Tình Tình cũng chẳng thèm quan tâm. Như từ loại như: dâm đãng và mê hoặc này nghe rất nhiều lần rồi, nên tất cả được tập thành thói quen.

      Lạc Tình Tình đối mặt với Vương Hạo, tận đáy lòng vô cùng lo sợ. tựa như bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng nổ khiến tan xương nát thịt.

      hung hăng xô Lạc Tình Tình ngã giường. Thân thể bởi vì dùng rất nhiều lực, mà khiến có chút đau đớn.

      "Hạo, phải tin tưởng em. Em rất . Trở về chỉ là muốn kiếm lại tiền của Đơn Triết Hạo mà thôi. nhất định phải tin tưởng em." Lạc Tình Tình lôi kéo cánh tay của Vương Hạo, cầu xin tha thứ

      nghĩ rằng Vương Hạo rời nước Mỹ, lặng lội qua đây tìm . Nếu như khống chế , để cho nổi điên. kế hoạch báo thù của đừng nghĩ có thể làm được.

      "Ba." cái tát vang dội rơi vào gương mặt Lạc Tình Tình, gương mặt trắng noãn của lập tức lên dấu đỏ.

      Lạc Tình Tình bụm mặt, ánh mắt lên vẻ đơn cùng sợ hãi.

      "Những người phụ nữ ham hư vinh như , khi nhìn thấy tôi có tiền chạy đên, nhưng khi tôi thấy thảm rồi chạy tìm người đàn ông khác. Tôi cho biết. Hôm nay tôi chơi cho sướng. Ngày mai đem chuyện tình với làm thành chuyện tình tôi ghê tởm nhất. Sau đó nhất định kể chuyện này cho người bạn thanh mai trúc mã của nghe"

      Vương Hạo nheo hai mắt, gương mặt tuấn trở nên vô cùng bỉ ổi, mang theo nụ cười giả tạo khiến cho người ta cứng người. ngồi xuống người Lạc Tình Tình. Bàn tay hung hăng nắm lấy cằm Lạc Tình Tình, đôi mắt tràn đầy lực sát thương.

      Trong mắt Lạc Tình Tình hàm chứa khiếp sợ và kinh hoàng. Đầu thoáng qua số hình ảnh, sau đó là nước mắt rơi lả chả mặt. ‘Ba’ cái tát rơi lên gương mặt điển trai của Vương Hạo

      " thử xem. . . . . . thất bại. Mỗi ngày chỉ biết là đánh bạc, chẳng chịu làm việc gì cả. Nếu tôi trở về đây lừa gạt ít tiền, có thể làm được gì nữa? Đứa con của chúng ta cũng bị người ta giết chết rồi. làm ba mà cũng biết bảo vệ con của mình, chỉ biết oán hận tôi thôi.

      Tôi cho biết, tôi ở lại đây, báo thù. Cũng mà kiếm ít tiền. Tìm thời điểm thích hợp để cho chúng ta bắt đầu lại, xem tôi là cái gì sai hả."

      Mấy câu thét kia hình như có chút hiệu quả. Đôi mắt lạnh lẽo của Vương Hạo dần tan ra, rồi xuất tia hoảng hốt. Lạc Tình Tình biết gian kế của mình thành. Đứa bé, có lẽ đến cũng chẳng biết đứa bé là con của ai nữa.

      Vương Hạo dừng lại mấy giây, rồi lại cảm thấy may mắn vì trước khi đến gặp Lạc Tình Tình. thầm điều tra .

      Sau đó lấy sấp ảnh trong túi ra, ném cho Lạc Tình Tình

      hiểu gì, cầm lấy sấp ảnh lên xem. Sắc mặt biến thành vô cùng khó coi, cả người phát run. Trong tấm ảnh là hình ảnh đôi nam nữ dây dưa. Mỗi tấm hình đều là chuyện khiến người ta đỏ mặt. Từng tấm ảnh là từng người đàn ông khác nhau, duy nhất chỉ có người nữ chính là thay đổi

      Người kia chính là Lạc Tình Tình.

      "Làm sao có được những tấm ảnh này."

      Vương Hạo nhướng mi, nhàn nhạt cười lạnh. Trước kia bị vẻ xinh đẹp của làm cho hồ đồ. nghĩ đến lại là loại người như thế. " tò mò vì sao tôi lại có những tấm ảnh này sao. Những thứ này đều là đoạn thời gian và Đơn Triết Hạo ở chung chỗ. dám qua mặt ta, vụng trộm với người đàn ông khác. Tôi nghĩ đến, lại có thể biết vô sỉ cầu người khác chụp ảnh lại làm kỷ niệm. Cũng tốt thôi, tất cả làm thành bằng chứng ràng."

      Lạc Tình Tình im lặng. Đúng là khi đó cùng Đơn Triết Hạo ở chung chỗ. làm ra cảnh tượng này, chỉ vì Đơn Triết Hạo có quá nhiều tham vọng giành cho nghiệp. Thời gian dành cho càng lúc càng hiếm. Cho nên phải qua mặt Đơn Triết Hạo, tìm người đàn ông khác qua đêm

      Khi đó, lưu lại những tấm ảnh này, vì đó là thời khắc được thỏa mãn nhất. Đôi tay siết chặt, hận mình làm chuyện ngu ngốc như thế, nếu để lại những tấm ảnh này Vương Hạo cũng chẳng có cơ hội chụp mũ .

      Vương Hạo là người vô tình gặp. Nếu như lúc đó vô tình phát ta còn có tiền hơn Đơn Triết Hạo, rồi quyết rời bỏ Đơn Triết Hạo. Mà chọn cách ở lại chấp nhận lời cầu hôn của Đơn Triết Hạo tại có lẽ là con dâu nhà họ Đơn rồi.

      Còn chẳng trở thành đối tượng bị người ta uy hiếp. Nếu như có Giản Nhụy Ái xuất , chắc chắn Đơn Triết Hạo tha thứ cho . Chuyện thế, lại nghĩ rằng hai người cùng xuất lúc.

      Ánh mắt của Lạc Tình Tình càng ảm đạm. Trong lòng khổ sở và tức giận, phân được tốt xấu gì cả.

      "Thế nào. láo bị vạch trần rồi. Sợ chưa."

      Toàn thân Lạc Tình Tình run rẫy mãnh liệt. sợ hãi mà nắm lấy đôi tay của Vương Hạo. "Hạo. Chuyện này đều là đoạn thời gian em ở chung với Đơn Triết Hạo. Sau khi ở cùng , em chỉ mình . tha thứ cho em có được hay . Những việc hoang đường kia. Đó là do mê muội lúc trẻ. Em đảm bảo với , bây giờ em còn như thế nữa."

      Vương Hạo hung hăng hất tay Lạc Tình Tình ra. "Lạc Tình Tình, dối trá của bị vạch trần rồi. còn muốn diễn đến bao giờ nữa. Đừng nghĩ tôi ngu."

      "Hạo, em . Tại sao tin em, em . phải hiểu, em trở về đây để lấy tiền. Giản Nhụy Ái là kẻ hại chết đứa con của chúng ta. Mẹ của em cũng bị con đó hại chết. Em báo thù. Nuốt xuống tất cả những chuyện này, em làm mọi giá để có lại tất cả. Đến cũng đếm xỉa đến em em biết làm sao." Sắc mặt Lạc Tình Tình trở nên tái nhợt.

      Trong lòng của chưa bao giờ có điểm dừng, cũng biết làm sao để Vương Hạo tin nữa.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 104: ÔM NHAU THƯỞNG THỨC HOÀNG HÔN

      Vương Hạo có chút dao động, nhìn dáng vẻ khổ sở của Lạc Tình Tình. Chẳng biết lời là giả bộ hay là . Đứa bé kia là của , hơn nữa đứa bé còn bị Đơn Triết Hạo hại chết.

      Ánh mắt lập tức trở nên trầm."Nếu như , tôi bỏ qua cho Đơn Triết Hạo đâu. Tôi để cho ta trả cái giá đắc."

      Lạc Tình Tình buông lỏng tâm tình của mình. biết Vương Hạo tin , chỉ cần như thế là tốt. Lòng thở ra hơi.

      choàng tay ôm lấy Vương Hạo. Đem mặt rúc vào lồng ngực của : "Hạo, nhất định phải báo thú cho con của chúng ta."

      xong những lời này, ngoài miệng lộ ra nụ cười, đôi mắt sâu xa chứng tỏ gian kế thành.

      "Hạo, em , nhất định phải báo thù cho đứa bé. thể để cho Giản Nhụy Ái nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật. Cái người phụ nữ ở bên cạnh Đơn Triết Hạo, là ta giết con của mình."

      Giọng của Vương Hạo rầm thấp tản ra tia sát khí. Hai tay nắm chặt. Tức giận đến đầu óc u mê nên nhìn thấy ánh mắt hài lòng của Lạc Tình Tình. " để cho người hại con của chúng ta vui vẻ được. Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái, tất cả phải đền tội."

      Lạc Tình Tình ngớ ngẩn, : "Hạo, thể giết Đơn Triết Hạo."

      "Đáng chết, như thế có nghĩa là đau lòng vì Đơn Triết Hạo sao. Cũng có nghĩa là mượn tay tôi diệt trừ tình địch hả?. đúng là thứ rác rưởi." Bàn tay Vương Hạo kềm chặt cổ của Lạc Tình Tình, đôi mắt mang theo vị chết chốc.

      Vẻ mặt của Lạc Tình Tình trở nên vô cùng khó coi, nắm chặt cổ tay của Vương Hạo. Dùng hết sức giùng giằng. "Hạo. Hạo. . . . . . hiểu lầm rồi. nghe em , em giải thích."

      "Được, giải thích cho tôi nghe." Vương Hạo ngồi ở người , đưa ánh mắt của ma quỷ nhìn . Đợi lên tiếng.

      "Mục đích chính em trở về đây là lấy tiền của Đơn Triết Hạo. Nên nếu Đơn Triết Hạo bị giết. Chúng ta làm sao có được tiền, như thế cố gắng của chúng ta vô cùng uổng phí. Chẳng lẽ muốn phát triển trở lại sao. Chẳng lẽ quên hình ảnh mọi người cười nhạo rồi sao."

      Vương Hạo đứng lên, khẽ mỉm cười. Đúng vậy, cần tiền. Chỉ có tiền mới giúp phát triển trở lại

      lạnh lùng đứng lên, thân thể cao lớn mang theo chút cảnh giác với Lạc Tình Tình. "Được, xem như tôi tin tưởng lần . Nếu như gạt tôi. những tấm ảnh tay tôi cho biết hậu quả."

      Lạc Tình Tình cũng ngồi dậy, sửa sang lại quần áo của mình. Từ lúc nào, dưới bất cứ tình huống nào vẫn giữ cho mình tra " , Chúng ta cần tiền, về đến Mỹ chúng ta giàu có lại."

      Giọng của mang theo mười phần mị hoặc. Khóe mắt quét nhìn những tấm ảnh kia, chỉ cần để những tấm ảnh kia bị tung ra ngoài. Tất cả mọi chuyện đều có thể thương lượng. Có Vương Hạo mưu mô và cơ trí. Tin tưởng rằng mục đích của rất dễ dàng đạt được. Tiêu diệt Giản Nhụy Ái, lấy lại được trái tim của Đơn Triết Hạo, dù phải trả giá lớn thế nào cũng chấp nhận.

      Vương Hạo cúi đầu nhìn đôi mắt như như của Lạc Tình Tình, tròng mắt trồi lên chút dục vọng. cúi người, thầm bên tai : " lâu rồi chưa thử qua mùi vị của em, cởi áo ra giúp ."

      " được, em mới vừa sanh non. làm loại chuyện đó gặp nguy hiểm rồi. Hạo, hôm nào khác có thể hay ." Lạc Tình Tình bày ra dáng vẻ đáng thương. Nhưng có đáng thương.

      " cần tìm cớ. Em muốn cởi, cởi giúp em. . . . . ."

      "Đợi chút. . . . . . Em tự cởi." Lạc Tình Tình cởi quần áo của ra, từng cái từng cái…. cho đến khi cơ thể Vương Hạo trần chuồng trước mặt .

      mới chậm rãi cởi quần áo của mình. Khi bọn họ ân ái, đều là do Lạc Tình Tình cởi áo. Còn Vương Hạo chỉ phụ trách thỏa mãn dục vọng của .

      Lần này Vương Hạo nhịn được mà đè chặt thân thể , rất lâu rồi nếm qua mùi vị của . nhớ hương vị đó đến sắp điên rồi

      " nghĩ đến, lại ngọt ngào như thế, trách được, những người đàn ông kia muốn điên cuồng như thế. rất đẹp." Khóe miệng Vương Hạo lộ ra nụ cười tà ác, đôi mắt đầy vẻ hài lòng, bàn tay hung hăng đặt lên bầu ngực của , nó vẫn cao sừng sững như cũ

      Lạc Tình Tình nâng lên hai mắt nhìn Vương Hạo nổi điên mà lòng đầy vẻ khinh thường. ta cũng chỉ là giống đực có tế bào não. Khi đó, có lẽ bị mù rồi nên mới bỏ Đơn Triết Hạo theo ta.

      Lạc Tình Tình mang theo bất mãn, đợi dung nhập vào cơ thể mình, cùng hòa làm thể.

      Gương mặt Lạc Tình Tình trở nên khác thường, nghe được những thanh thét gào chói tai của Lạc Tình Tình hài lòng rống giận: "Lạc Tình Tình, con ả dâm đãng, vẫn luôn là món đồ chơi khiến đàn ông mê muội."

      hề giảm bớt sức lực, mà càng thêm dùng sức, cố ý cắm vào chỗ sâu nhất người Lạc Tình Tình, khiến cho thể kiềm chế được mà cứ phát ra những tiếng rên rỉ dâm đãng

      Trong bệnh viện là những tiếng rên rĩ của dục vọng. Ai vô tình qua phòng bọn họ cũng đưa đôi mắt khi dễ nhìn vào bên trong

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Thời gian trôi qua nhanh, Giản Nhụy Ái ở Maldives chơi tuần. được chơi ở rất nhiều đảo: Đảo Cảng Lệ, Đảo Hoa Đơn Lam, Đảo Mộng Mơ, Đảo Thiên Đường. . . . . .

      Chơi vô cùng vui vẻ. Đem giấc mộng mà từng nghĩ cả cuộc đời này cũng trở thành làm thành thực. Đem toàn bộ những mơ ước biến thành đều được thực , khiến rất hạnh phúc.

      Giờ phút này, bọn họ ngồi du thuyền, thưởng thức hoàng hôn Maldives, hưởng thụ giây phút bình yên đến toại lòng người. Giống như thời gian có thể khiến cho bước chân họ ngừng

      Sắc trời từ từ chuyển màu đêm, mỗi người lại ra đây thưởng thức vẻ đẹp thiên nhiên. và Đơn Triết Hạo đứng boong thuyền, lắng nghe tiếng gió biển. Giản Nhụy Ái giấu mình trong lòng ngực Đơn Triết Hạo để cảm nhận được bảo vệ của

      Đơn Triết Hạo đặt cằm lên mái tóc , ngửi mùi thơm thoang thoảng của dầu gội đầu. Thỉnh thoảng lại kéo áo khoác lên, cố gắng bao bọc cẩn thận. Rất sợ gió biển thổi mạnh khiến cảm lạnh

      "Hạo. Chúng ta bao cả chiếc du thuyền này rồi. Người khác cũng muốn ngắm hoàng hôn phải làm thế nào." Giản Nhụy Ái hạnh phúc rúc mình trong ngực Đơn Triết Hạo, hỏi .

      "Chuyện của người khác, người khác tự lo. Chúng ta nên quản nhiều chuyện. chỉ muốn được yên tĩnh cùng em ngắm hoàng hôn, muốn người khác quấy rầy, như vậy rất khó chịu." Đơn Triết Hạo trả lời.

      Cái bá đạo và chiếm hữu của dần dần dung nhập vòng người . Và dần cảm thấy tính cách đó của , nên cũng hỏi gì nữa, chỉ nở nụ cười hạnh phúc.

      "Hạo. Em. . . . . . Em muốn vệ sinh." Giản Nhụy Ái xong lời này cúi đầu thấp. Giây phúc hoàn mỹ này, mà phải ra những lời đó, quả rất xấu hổ

      " thôi." Đơn Triết Hạo dắt Giản Nhụy Ái đến nhà vệ sinh

      " muốn làm gì?" Giản Nhụy Ái thấy Đơn Triết Hạo còn chưa có ý định dừng lại, vội vàng quát lớn. Nếu ngăn cản có lẽ phải cùng nhà vệ sinh rồi.

      " nhà vệ sinh." Đơn Triết Hạo trả lời với giọng xem thường. Hoàn toàn biết giọng điệu của mình là sai, là vô cùng thẳng thắn.

      Lời hùng hồn của Đơn Triết Hạo khiến cho Giản Nhụy Ái biết mình sai. Sững sờ mấy giây mới phản ứng được. " thể vào được, đây là nhà vệ sinh nữ."

      "Toàn cơ thể em, nhìn qua sạch rồi. Hơn nữa bên trong cũng có người, em xấu hổ cái gì chứ?."

      "Đơn Triết Hạo. . . . . ." Giản Nhụy Ái biết mình đấu lại cái miệng của Đơn Triết Hạo, càng càng có đất dung thân. cảm thấy những lời thiếu suy nghĩ của Đơn Triết Hạo càng khiến xấu hổ hơn.

      Đơn Triết Hạo đưa vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng chẳng biết xấu hổ nhìn Giản Nhụy Ái. Thở dài : "Em nhanh chút."

      "Biết." Sau khi đóng cửa lại, Giản Nhụy Ái mới thở ra hơi. Vỗ vỗ gò má nóng bừng của mình. Xoay người và nhà vệ sinh, sau đó cảm thấy có người dùng vải che lỗ mũi mình. Muốn giãy giụa nhưng thấy toàn thân bất lực, tay chân xụi lơ, nằm dưới đất

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 105: THẤT THÂN VỚI LƯU MANH

      Đơn Triết Hạo nhịn được mà chốc chốc lại nhìn đồng hồ tay, thời gian từng giây từng phút trôi qua, bên trong chẳng có động tĩnh gì cả, nhịn được mà gọi: "Này, Tiểu Nhụy, em có sao ?"

      Gọi mấy tiếng ai trả lời, Đơn Triết Hạo đề cao cảnh giác, nghi ngờ có chuyện xảy ra, dùng lực vỗ vỗ vào cửa nhà vệ sinh: "Tiểu Nhụy, Tiểu Nhụy. . . . . ."

      Theo bản năng, lập tức hiểu ra có chuyện hay xảy đến, dùng sức đạp cánh cửa cái, ‘cạch’ cửa phòng lập tức bị mở ra, bên trong căn phòng trống rỗng.

      Đáng chết, cỗ dự cảm chẳng lành truyền qua đầu , hai tay cố gắng khắc chế nỗi sợ hãi của mình.

      Đơn Triết Hạo bắt mình phải tỉnh táo, quan sát hoàn cảnh chung quanh chút, rồi nhìn thấy cánh cửa sổ bị mở tung.

      đến xem, cái này cửa sổ này thông ra bên ngoài, cửa sổ bị ai đó dùng sức đạp mạnh nên vỡ tung: "Đáng chết."

      Trong nhà vệ sinh có tiếng thét lớn, truyền đến cả phòng của thuyền trưởng và phục vụ, Đơn Triết Hạo miêu tả lại tất cả mọi chuyện bằng vốn tiếng lưu loát của mình, sau đó mọi người tản ra, tập trung tìm kiếm.

      Lúc này, chính là lúc hoàng hôn, hoàng hôn xinh đẹp gắt biển, người thuyền ai có tâm tình thưởng thức hoàng hôn.

      Giản Nhụy Ái tỉnh lại, phát mình ở trong căn phòng vô cùng u, cả tay chân đều bị trói lại

      lập tức hiểu ra chuyện mình bị bắt cóc, có người bắt cóc mình lên ca-nô sao?, chẳng lẽ đó là dư đảng của ông chủ Trần, vừa suy nghĩ đến chuyện đó, trận sợ hãi chảy đến, đánh úp vào cõi lòng .

      Giãy giụa, tay chân bị trói chặt, chỉ có thể liều mạng khắc chế sợ hãi trong lòng, để cho tâm mình bình tĩnh lại, nghiêng tai nghe thanh nước biển, ánh mắt của sáng lên, có thanh nước biển, chứng minh vẫn còn ở thuyền, nhất định phải đến lúc Đơn Triết Hạo đến cứu .

      Thời điểm vô cùng hoảng hốt, cửa phòng chợt mở ra, tia sáng le lói bắn vào mắt , có ba người đàn ông vào, thứ ánh sáng mạnh mẽ khiến Giản Nhụy Ái hung hăng khép mắt lại.

      Khi khẽ hí mắt, nhìn thấy ba người đàn ông kia mặc đồng phục của nhân viên phục vụ du thuyền, mặt đều mang mặt nạ.

      "Cố quản ta cho tôi, buổi tối ném ta xuống biển làm mồi cho cá." Người đàn ông trung niên, thân thể cao lớn lên tiếng phân phó

      Giản Nhụy Ái ngước mắt nhìn bọn họ, thấy vẻ mặt của bọn họ, thậm chí ngay cả giọng của bọn họ như thế nào cũng nghe , giọng của họ rất khó nghe, giống như giả bộ vậy.

      "Đại ca, hàng tốt thế này, trước hết để cho các em nếm thử chút, sau đó ném xuống biển làm mồi cho cá, nếu quá lãng phí lương thực quốc gia rồi."

      Giản Nhụy Ái nghe lời bỉ ổi kia, liền đoán ra bọn họ muốn làm cái gì, trái tim đập thình thịch, mặt tràn đầy sợ, đem thân thể co rút thành cục, nghĩ xem tiếp theo như thế nào, làm sao để tránh cưỡng bức của bọn họ

      Người dẫn đầu hung hăng ra lệnh: "Đáng chết, được vừa nhìn thấy nữ nhân liền động dục, nếu làm hư việc, để xem tôi thu thập các người như thế nào, thôi tôi ra ngoài kiểm tra tình hình chút."

      "Vâng ạ." Người đàn ông kia cười mấy tiếng.

      Cái nụ cười này khiến Giản Nhụy Ái rợn cả tóc gáy, hy vọng người đàn ông được gọi là “đại ca” kia đừng , có lẽ an toàn hơn.

      Cạch, ngay sau đó cửa phòng bị đóng lại, thân thể Giản Nhụy Ái run run, mang theo ánh mắt kinh hoàng nhìn bọn họ: "Các người, các người muốn làm gì."

      "Ha ha, xinh đẹp, dù sao, bây giờ chúng ta cũng rỗi rãnh có việc gì làm, có muốn cùng ba chúng tôi vui đùa chút , yên tâm, chúng ta thương ." Người đàn ông chuyện, từng bước đến bên cạnh Giản Nhụy Ái, thiếu chút nữa chảy ra nước miếng.

      rất hối hận, tại sao để cho Đơn Triết Hạo theo vào nhà vệ sinh, có lẽ chuyện cũng xảy ra như thế này.

      Đơn Triết Hạo căn cứ theo giả thuyết, học chạy ra cửa sổ, từ đến lớn là người có tư duy nhanh nhẹn, năng lực phán xét vô cùng tốt, mà cũng thường tham gia các cuộc huấn luyện dã ngoại, cho nên trò chơi tìm người, là chuyên gia, ai dám có ý kiến .

      Leo ra cửa sổ, nghĩ đến phía sau cửa sổ lại là bãi đất hoang, cái chỗ này là rất ít có người ra vào

      cẩn thận về phía trước, cố ý bước nhàng, ánh mắt sắc bén quét nhìn chung quanh, Đơn Triết Hạo rất muốn tìm được Giản Nhụy Ái cách nhanh nhất, trễ khắc, Giản Nhụy Ái liền nguy hiểm thêm phần.

      Đơn Triết Hạo liều mạng khắc chế suy nghĩ của mình, những ý nghĩ này liền như ma quỷ ăn mòn tư tưởng của , để cho cõi lòng run rẩy.

      Giống như Ngày Tận Thế đến, Địa Cầu bị hủy diệt, tăng thêm kinh khủng, càng thêm hận mình, lại lần nữa để cho Giản Nhụy Ái rơi vào nguy hiểm, có lẽ, xứng đáng làm chồng của

      Nếu như Giản Nhụy Ái xảy ra chuyện gì, thể nào tưởng tượng được, mình sống như thế nào, loại tâm tình này, nghĩ cũng dám nghĩ.

      Giản Nhụy Ái kinh hoàng nhìn chằm chằm hai người đàn ông bỉ ổi nhìn về phía mình, run rẩy : "Các người cần qua đây, tôi và các người thù oán, các người bắt cóc tôi là muốn làm gì, nếu như muốn tiền, tôi đưa tiền cho các người, chỉ cần các người qua đây là được."

      liều mạng lui về phía sau, sợ đến nước mắt cũng xông ra khỏi hốc mắt, Giản Nhụy Ái chỉ có thể kiềm chế lại, nếu hai người đàn ông bỉ ổi kia càng thêm hưng phấn

      người đàn ông nở nụ cười tà ác, trong mắt đều là ý tham lam: "Ha ha. . . . . . Chúng tôi lấy tiền, chúng tôi chỉ cần người, phụ nữ mềm mại như càng thích."

      "Các người đừng qua đây, qua đến, tôi la lên cứu mạng." Giản Nhụy Ái từng bước từng bước lui về sau.

      "Ha ha. . . . . ." Hai người đàn ông này hình như hề sợ hâm dọa của Giản Nhụy Ái, đem theo đôi mắt đầy dục vọng, đến bên người Giản Nhụy Ái

      Vào giờ khắc này, trong đầu Giản Nhụy Ái chỉ có bóng dáng của Đơn Triết Hạo, vì sao chưa đến cứu mình nữa, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

      ‘Bằng, bằng. . . . . ’ mấy tiếng súng vang lên, ở trong căn phòng tối ôm, thanh này càng ràng.

      Giản Nhụy Ái mở mắt, thấy hai mắt của người đàn ông bỉ ổi trợn to, ngã xuống đất, Đơn Triết Hạo giống như chiến sĩ cầm súng oai vệ đứng trước mặt

      Lúc nhìn thấy hai người đàn ông này khi dễ Giản Nhụy Ái, đại não Đơn Triết Hạo cách nào suy nghĩ được, tức giận móc súng ra, bất chấp tất cả giết hai người bọn họ, bọn họ chọc giận Đơn Triết Hạo, muốn nhúng chàm Giản Nhụy Ái rồi, đáng chết.

      "Tiểu Nhụy." Đơn Triết Hạo ôm chặt lấy Giản Nhụy Ái, đem thân thể mềm mại của ôm chặc vào trong ngực.

      Giản Nhụy Ái cố nén sợ hãi xuống, cắn môi, mặc cho Đơn Triết Hạo đem cơ thể mình ôm vào trong ngực , gần sát trong ngực của , có hương hoa dịu dàng và ấm áp khiến cho bình tâm trở lại

      biết Đơn Triết Hạo đến cứu , Đơn Triết Hạo là người chiến sĩ trong lòng , mặc kệ gặp phải bao nhiêu khó khăn, cũng chùn bước khi gặp khó khăn.

      Đơn Triết Hạo đau lòng, tay khỏi trói chặt, cảm giác thân thể Giản Nhụy Ái cứng ngắc, nóng nãy hỏi "Tiểu Nhụy, em có sao ?."

      "Hạo, tại chúng ta ở nước ngoài, hai người kia chết, có xảy ra chuyện gì ." mờ mịt nhìn Đơn Triết Hạo, hy vọng Đơn Triết Hạo vì mà ngồi tù

      "Đứa ngốc, có chuyện gì, nếu như hai người kia là phạm nhân mới trốn tù, cảnh sát làm gì chúng ta, ngược lại còn có phần thưởng, vì thay cảnh sát lập công." Đơn Triết Hạo nhìn gương mặt tiều tụy của Giản Nhụy Ái, trong lòng bỗng đau xót, bàn tay khẽ xoa gương mặt của .

      Buổi sáng, xem tin tức báo chí, nhìn thấy cảnh sát bắt giữ hai kẻ trốn thoát khỏi nhà tù, nghĩ đến để bọn người xâm nhập thuyền, nếu phải kịp thời chạy tới, hậu quả rất khó lường.

      Giản Nhụy Ái đưa đôi mắt mê man nhìn Đơn Triết Hạo, cảm giác lời của hề phạm pháp, càng thêm mơ hồ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :