1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Ngược trong nước mắt
      Giản Nhụy Ái cố gắng học cách quên câu chuyện sỉ nhục, hết sức hy vọng đầu mình chẳng nhớ điều gì về nó.

      Mặc kệ cố gắng bao nhiêu, những hình ảnh kia vẫn bám lấy , ngực buồn buồn rất khó chịu, hốc mắt tràn ngập nước mắt, cắn môi, chầm chầm bước . Nhìn lại căn phòng lộn xộn, ngồi lại bàn, cầm bút lên viết vài dòng chữ, viết xong lời nhắn của mình, đặt bên cạnh ly rượu, cố ý đặt ly rượu lên góc của lá thư để nó bị gió biển thổi , mới chán nản bước ra khỏi phòng.

      Đơn Triết Hạo tỉnh lại, mở mắt, thấy chẳng còn ai ở bên cạnh, ngờ hiệu suất làm việc của kia nhanh thế, còn dám phải là người Lạc Tình Tình an bài.

      Đầu thoáng qua thân thể mềm mại kia, ngoài miệng nâng lên nụ cười hài lòng.

      đứng dậy mặc quần áo, ánh mắt tùy ý liếc qua ga giường, nhìn thấy chuyện làm chấn động, vệt máu đỏ tươi xuất , trong phút chốc khiến đánh mất lý trí

      Đêm qua là đêm đầu tiên của kia, trách được lại khít khao như thế, cái loại khít khao giống như vừa mới bị phá vỡ.

      Nhưng như vậy là thế nào, lần đầu tiên kia biểu thị rằng thuần khiết sao? phải loại phụ nữ tùy ý để cho đàn ông nằm người của mình, cũng phải là háo sắc?

      cầm điện thoại di động bên cạnh lên: "Y Thiếu Thiên, chuẩn bị chút, trở về."

      Nghe xong lời kia khiến Y Thiếu Thiên nhịn được cúp máy ngay, cậu chẳng dám tiếp tục ôm mỹ nữ mà chậm chạp bò ra khỏi giường, trong lòng nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà Đơn Triết Hạo.

      Đơn Triết Hạo tới bên cạnh bàn, đưa tay cầm áo khoác, thấy mẫu giấy màu vàng hấp dẫn nằm bên , ngón tay thon dài cầm tờ giấy lên, mở ra, nhìn thấy những dòng chữ mềm mại, nhất định là của ngày hôm qua để lại.

      Đoạn chữ ở giữa là những dòng chữ vô cùng thành khẩn, chuyện kỳ quặc gì thế? và Lạc Tình Tình chạm vào nhau, làm cho thẻ phòng bị thay đổi, khiến cho vào nhằm căn phòng, mọi chuyện là do hiểu lầm .

      Càng nhìn xuống phía dưới khiến tầm mắt của càng mở rộng, này vô cùng thú vị nha, cầu tha thứ , chuyện kia coi như giấc mộng, mộng tỉnh chẳng có gì cả.

      Đơn Triết Hạo cảm thấy đóa hoa tuyệt thế, là khối mơ hồ, dường như tờ giấy này hơi ướt át, có lẽ dùng hết tâm tình của mình để viết nó?

      Nhưng muốn biến nó trở thành giấc mộng, ở cuộc đời này vất vả lắm mới tìm được thú vị như thế, có thể bản thân muốn ở bên cạnh , nhưng tiếc là muốn ngừng mà chẳng được.

      Nếu như nguyện ý làm người của , tin rằng đó là chuyện quý giá nhất của cuộc đời này!

      Môi nở ra nụ cười hả hê, chuyện Lạc Tình Tình rời , bị quên lãng ngoài chín tầng mây.

      Giản Nhụy Ái đứng ở boong tàu, để gió biển thổi vào tóc .

      Kể từ khi trốn ra khỏi căn phòng đó, liền đứng ở chỗ này, chỗ có người, tận tình hưởng thụ cảm giác gió biển cào cấu trái tim mình, gió biển thổi khiến khóe mi cay xè, nước mắt chảy trong niềm chua chát.

      "A! Đơn Triết Hạo, khốn kiếp, trả lại trong trắng cho tôi, tôi hận ." Giản Nhụy Ái hướng về phía biển rộng mênh mông mà thét lớn.

      nghĩ rằng nơi đây là nơi vắng người nhất chiếc du thuyền này, nên mới dùng nơi đây để trút bỏ những oán hận của mình. . . . . . Mong làm như thế khiến lòng thoải mái hơn, hề uất ức, khổ sở nữa.

      "Mắng như thế thoải mái hơn sao?" Tại mũi du thuyền vang lên giọng trầm ấm.

      Giản Nhụy Ái ngẩn người, nghiêng đầu nhìn chung quanh, nhìn thấy ai cả, chẳng lẽ đau lòng sinh ra ảo giác.

      Lòng tràn đầy hiếu kỳ, bước chân tập tễnh về phía trước, nơi khúc quanh nhìn thấy người đàn ông vô cùng tuấn, người mặc bộ đồ trắng, rúc vào bên tường, con mắt nửa nhắm nửa mở, mặt ra vẻ bình thản như thiên sứ vừa giáng trần.

      yên lặng nhìn chằm chằm người đó biết phải gì, chưa từng gặp qua người đàn ông nào da trắng noãn nà như thế, ngũ quan còn xinh đẹp hơn cả con nữa.

      Giản Nhụy Ái giải thích được: " chuyện với tôi sao?" Mang theo tâm trạng hoang mang, ngón tay trỏ của Giản Nhụy Ái chỉ về phía mình.

      Cụ Duệ Tường chút để ý ngước mắt nhìn Giản Nhụy Ái, thấy ánh lửa phừng phừng trong mắt , vốn muốn trả lời vấn đề kia, nhìn vào mắt dâng lên chút mệt mỏi, đáp tiếng: "Dạ!"

      "Ồ!" Giản Nhụy Ái nhìn , biết nên gì? muốn xoay người rời , thấy đứng dậy.

      "Nếu như muốn khóc cứ khóc , nước mắt muốn chạy ra ngoài, vì sao lại cho nó chảy."

      Giản Nhụy Ái theo lời của , mới biết an ủi mình, vừa định cám ơn, thấy người kia muốn rời , liền thét lớn lên: "Này, tôi đến đây quấy rầy sao?"

      Đôi tay Cụ Duệ Tường đặt ở trong túi, xoay người lại, đối mặt với Giản Nhụy Ái, ánh mắt có tình cảm, như khối băng dưới ba mươi độ C: "Chỉ là tôi thích ở nơi này có thêm người khác mà thôi."

      Giản Nhụy Ái mím môi, nghe lời lạnh lẽo của người kia, buồn bã lên tiếng: "Vậy tôi ! Trả lại chỗ này cho ."

      " cần." Cụ Duệ Tường có cảm giác hình như hiểu được lời của mình, nên tiếp: "Tôi có chuyện trước."

      "Ồ! Vậy tôi có thể biết tên của . . . . . ." còn chưa hết lời, người kia rời , nhìn theo bóng lưng của , có lẽ là người dễ tiếp xúc, nhìn cử chỉ và lời của đoán rằng người đàn ông trong nóng ngoài lạnh.

      Ánh mắt Giản Nhụy Ái lần nữa quay trở lại biển bao la, nước biển màu xanh, dịu dàng trôi, ướp vào trong khí vị mặn dễ chịu.

      "Nhụy Ái, cậu là có lương tâm, biến mất cả đêm, có biết có rất nhiều người lo lắng cho ?."

      Trác Đan Tinh nhìn chằm chằm thân thể mỏng manh kia, rốt cuộc tìm được rồi, Trác Đan Tinh mất cả đêm tìm, trong lòng vô cùng lo lắng thiếu chút nữa lật tung du thuyền rồi.

      Giản Nhụy Ái nhìn chằm chằm vào gương mặt gấp gáp của Trác Đan Tinh, tự nhiên quên Trác Đan Tinh, tối ngày hôm qua biến mất, nhất định khiến cho ấy vô cùng lo lắng.

      Thấy đôi mắt thâm quầng của bạn mình, trong lòng Giản Nhụy Ái càng thêm áy náy, nhìn thấy người quen, uất ức giống như sóng lớn cuồng cuộng ập tới.

      Đối mặt Trác Đan Tinh mới đầu vô cùng tức giận, rất muốn mắng trận, nhưng cuối cùng vẫn chỉ lên lời ấm áp: "Giản Nhụy Ái, rốt cuộc bạn ở đâu? Ngày hôm qua thiếu chút nữa tớ báo cảnh sát rồi, cậu biết ? Cậu khiến mình sợ chết kiếp, mình cho là cậu. . . . . . cậu rơi xuống biển, còn bảo người lặng xuống biển tìm cậu, cậu biết trái tim mình rất yếu đuối mà thế mà bị cậu hù dọa . . . . ."

      Cả đêm qua Trác Đan Tinh phải cố gắng vượt qua sợ hãi trong lòng, từ hai người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, hai người thân thiết giống như người thân trong nhà. Trong nhi viện hai người luôn giúp đỡ nhau, chẳng chịu nổi nếu ai đó gặp điều bất trắc.

      Giản Nhụy Ái thấy Trác Đan Tinh gào khóc, cũng cố để mình chảy nước mắt nữa, nhìn Trác Đan Tinh khóc lớn như thế, giống như thay trút hết uất ức trong lòng: "Đan Tinh, xin lỗi, để cho cậu phải lo lắng, tớ cũng nghĩ tới, nhưng. . . . . ."

      Trác Đan Tinh phát có chuyện gì đó đúng, lau nước mắt mặt, nhìn đôi mắt phiếm hồng của Giản Ngụy Ái: "Thế nào? Xảy ra chuyện gì? Cậu đừng khóc? Cậu làm mình sợ muốn chết đây này!"

      "Ồ ồ. . . . . . Đan Tinh, xảy ra chuyện rồi. . . . . ." khóc thúc thít kể lại tất cả những chuyện ngày hôm qua, nước mắt đầy khuôn mặt, tay nắm chặt lấy tay Trác Đan Tinh kích động. "Đan Tinh, cậu đừng kích động!"

      "Đơn Triết Hạo giàu có sao, cũng là hạng đam mê nữ sắc, cậu đừng ngăn mình... nhất định tớ phải tìm lại công bằng cho cậu." mặt mày Trác Đan Tinh trở nên trắng bệch, nước mắt gò má vẫn chưa khô.

      " nên , là do tớ sai, tớ cởi quần áo nằm giường của ấy, liên quan đến ấy, tớ muốn đến đó để chịu thêm sỉ nhục." Giản Nhụy Ái còn khóc nữa, đứng sàn nhà, ôm chặt thân thể của người bạn mình, uất ức hóa thành nước mắt, hòa vào khí yên lặng phía trước.

      Trác Đan Tinh bất đắc dĩ ngồi chồm hổm xuống vỗ lưng của Giản Nhụy Ái: "Nhụy Ái, đừng khóc, chuyện cũng qua rồi, tới và Quyền Hàn ủng hộ cậu, đừng khóc."

      Giản Nhụy Ái ngước mắt nhìn đôi mắt quan tâm của người bạn thân thiết, ở trong lồng ngực , khóc rống lên, trong tiếng nấc: "Đan Tinh . . . . ."

      Ở mũi thuyền, bóng dáng hai mỏng manh ôm nhau khóc thút thít, cần biết thời gian trôi qua bao lâu. Hai người mới thôi khóc nữa.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: nhà ba người
      Bến tàu

      Giản Nhụy Ái cùng Trác Đan Tinh xuống khỏi du thuyền, nhìn đám người tấp nập ra vào, vô số người trao cho nhau những vòng tay ấm áp, cố che giấu cảm giác hạnh phúc khi gặp nhau.

      Quyền Hàn đứng ở bên cạnh con tàu lớn nhìn hai bước ra, Quyền Hàn hơn các ba tuổi, từ đảm đương vai trò là ba, là mẹ của hai , bảo vệ và Trác Đan Tinh, cố gắng cho bọn họ cuộc sống tốt nhất.

      " Quyền Hàn." Giản Nhụy Ái thể chờ đợi nhảy vào lồng ngực của Quyền Hàn, khẽ mỉm cười, ở trước mặt Quỳên Hàn chỉ là đứa bé, có thể làm nũng, có thể sống thực là mình. . . . . .

      Nhớ, năm ấy khi Giản Nhụy Ái năm tuổi, Quyền Hàn tám tuổi.

      Quyền Hàn chào đời trong nhi viện, còn Giản Nhụy Ái năm tuổi mới bước vào, nhanh chóng gia nhập vào vòng tay ấm áp của mọi người, nhưng trong lòng là độc thường trực, vì thế được Quyền Hàn hết lòng chăm sóc.

      Mười lăm năm qua, từ người sống kép mình trong nỗi đơn, cuộc sống của dần trở nên muôn màu hơn với chăm sóc và bảo vệ của .

      cố gắng che chở và bảo vệ trong phạm vi của mình, dùng hết sức lực để che chở, thương , cơ hồ để cho cuộc đời trải qua bất kỳ chuyện buồn nào nữa.

      Ở trước mặt Quyền Hàn, Giản Nhụy Ái chính là tiểu công chúa, cuộc sống của buồn lo, mệt mỏi, càng có lừa gạt cùng tổn thương.

      "Cẩn thận chút, cẩn thận ngã bây giờ!" Quyền Hàn dịu dàng nở ra nụ cười cưng chiều với , người có học thức, đối đãi tất cả mỗi người đều chừng mực, nhưng đối đãi Giản Nhụy Ái lại đặc biệt dịu dàng.

      Giản Nhụy Ái làm nũng ôm cổ của Quyền Hàn, đưa tay ngắt gò má của , nở nụ cười nghịch ngợm.

      " Quyền Hàn, em và Đan Tinh lâu như thế, có nhớ chúng em ."

      Trác Đan Tinh đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn bạn mình, quệt mồm, dùng sức kéo tay Giản Nhụy Ái: "Nhụy Ái, chúng ta về nhanh tôi!"

      Trác Đan Tinh thích thấy hai người vui vẻ và thân mật như thế, trong lòng rất khó chịu, cũng rất ghen tỵ, và Giản Nhụy Ái đều là nhi, Quyền Hàn lại thiên vị đối với Giản Nhụy Ái tốt hơn , cũng chỉ bởi vì bọn họ gặp nhau muộn hơn mà thôi sao?

      Giản Nhụy Ái le lưỡi cái, thấy mùi dấm chua bốc qua gò má của Trác Đan Tinh, biết xảy ra chuyện gì? cũng hiểu chuyện gì nữa.

      Ba người ngồi lên tắc-xi, trở lại ngôi nhà Nhân Ái.

      Ngôn nhà Nhân Ái là quán cà phê, cũng là nhà của ba người.

      Giản Nhụy Ái trở về ngôi nhà quen thuộc, cuộc sống du thuyền, tựa như giấc mộng, mộng tỉnh xem như chuyện qua, chuyện gì cũng có? Nên lần nữa tự mình đứng lên.

      Thỉnh thoảng, nhớ lại chuyện mình thất thân khiến có chút ảo não! Nhưng ván đóng thuyền, có đau khổ cũng vô ít.

      Quyền Hàn nhìn hai người có vẻ vô cùng mệt mỏi, mang chén canh mình chuẩn bị từ sớm ra.

      môi nở nụ cười: "Ngồi du thuyền chơi, khiến hai em mệt rồi, có hầm chút canh này, hai em uống ."

      "Cám ơn Quyền Hàn!" Giản Nhụy Ái cười để lộ ra gương mặt đáng , cầm chén canh lên uống ‘ừng ực, ừng ực’.

      Trác Đan Tinh mang theo ánh mắt cảm xúc, hướng về Quyền Hàn cười cười, sau đó cũng bắt đầu uống canh.

      Ăn uống no đủ tâm tình càng vui vẻ, nhưng mí mắt càng ngày càng nhắm chặt, có lẽ Giản Nhụy Ái giống như Trác Đan Tinh từng so sánh, là Trư Bát Giới đầu thai, ăn no rồi ngủ, quả rất giống heo.

      cũng ngại, heo đáng thôi! La Chí Tường phải cũng được gọi là Tiểu Trư sao?!

      Giản Nhụy Ái xách theo túi hành lý của mình, tiến vào ổ Quả của , mệt mỏi nằm ở giường, lầu dưới truyền đến tiếng chuyện nho của Trác Đan Tinh và Quyền Hàn, nghe Trác Đan Tinh cười vui vẻ, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt

      nhắm mắt lại, bỗng dưng trước mắt lại thoáng qua gương mặt tuấn cuả Đơn Triết Hạo.

      Những hình ảnh thoáng qua trong lòng, mặt đỏ ửng, cũng biết mình ăn trúng cái gì nữa? Mỗi khi nhớ tới ngày đó lại tự dưng đỏ mặt tía tai.

      Những hình ảnh kia, lưu lại ở trong óc , mọi khi nhớ tới, là đầu lại đau như búa bổ, sau lại cảm thấy hưởng thụ, chẳng biết vì sao mình lại sinh ra loại cảm giác phức tạp như thế?

      Giản Nhụy Ái lắc lắc đầu, cảm giác mất mác xông vào đầu, mãi nghĩ được chuyện gì tốt hơn, tắm cái mới được.

      xấu hổ dùng chăn che kín gương mặt, muốn đem những chuyện ngày cũ đánh rớt , mau lau hết toàn bộ hồi ức trong đầu.

      muốn suy nghĩ tới thôi, đôi mắt từ từ chìm vào giấc ngủ.

      . . . . .

      "Y Thiếu Thiên, đem danh sách những người tham gia bữa tiệc du thuyền đến đây?" Đơn Triết Hạo ngồi ở phòng làm việc, trong tay cầm bút máy, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Y Thiếu Thiên.

      Y Thiếu Thiên cầm danh sách chuẩn bị trước đưa cho Đơn Triết Hạo, dù biết cần nó để làm gì?

      Nhưng là ông chủ lớn, người ta phải làm, nếu như muốn tìm Lạc Tình Tình, hẳn chẳng nghiêm cứu danh sách kia làm chi rồi!

      "Tổng giám đốc Đơn, có phải nghĩ trong số những người du thuyền, có người có liên quan đến Lạc Tình Tình ạ."

      Đơn Triết Hạo lạnh lùng trừng mắt nhìn Y Thiếu Thiên, cầm lấy danh sách, lời nào tìm kiếm .

      Kể từ sau đêm hôm đó, trong đầu chỉ xuất bóng dáng của thôi, trẻ trung, thẹn thùng nhưng lại khiến tâm dao động.

      Rốt cuộc kia là ai?

      Lại để cho chính ăn sạch sẻ, rồi viết thư để lại bảo tha thứ cho ta, sao lại giống ngoan hiền thế

      đảo mắt xem tên của những tham gia trong buổi tối ấy, nhưng tại sao có tên ? Vì sao muốn tìm tên cũng khó đến thế?

      có suy nghĩ gì, danh sách có tên muốn tìm, thể nào, hay có ai đó mời , Lạc Tình Tình và Lạc Đan cũng có ghi tên kia mà, duy nhất lại có tên của kia.

      "Xác định những người du thuyền tối hôm đó đều có trong danh sách này sao."

      Y Thiếu Thiên nhìn về phía danh sách, lại nhìn đôi mắt nghi vấn của Đơn Triết Hạo, biết Đơn Triết Hạo muốn làm cái gì: "Xác định!"

      Đơn Triết Hạo biết năng lực làm việc của Y Thiếu Thiên, kia làm sao lại biến mất như thế, chẳng lẽ đêm đó chỉ là mộng?

      thể nào, vẫn cảm nhận được cảm giác khít khao kia!

      Tự nhiên coi như có gì, mặc dù trái tim bất tri bất giác lại ra cảm giác mất mác.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Gặp nhau tại ktv
      KTV

      Giản Nhụy Ái và Quyền Hàn cùng nhau ăn mừng sinh nhật của Trác Đan Tinh, trong lúc vui vẻ, bọn họ quyết bao trọn căn phòng sang trọng nhất của KTV.

      Họ quy định, sinh nhật của ai đó trong nhóm ba người phải trải qua cùng nhau, còn phải tổ chức vô cùng hoành tráng.

      Trong căn phòng lớn, được kết đèn đủ sắc màu, chùm đèn xoay tròn trần nhà chiếu sáng mọi góc phòng bên dưới.

      bàn bày rất nhiều đồ ăn, chiếc ti-vi Lcd, ca sĩ La Chí Tường hát ‘có ta ở đây’, bài hát mang theo hơi thở của Rock and roll, làm khí trong phòng càng nóng hơn.

      Ba người uống ít rượu rồi, Trác Đan Tinh ngà ngà say, cầm rượu lên, hướng về phía Quyền Hàn hét lên: " Quyền Hàn, uống, sợ sao?"

      Quyền Hàn thấy Trác Đan Tinh kích thích mình, cầm ly rượu bàn lên hướng về phía Trác Đan Tinh, nhíu mày: "Ai sợ ai nào!" xong, phóng khoáng uống sạch cả ly rượu.

      Giản Nhụy Ái chưa uống ly nào cùng bọn họ, chỉ nhấp môi cho vui, ánh mắt mê ly nhìn bọn họ, ngơ ngác cười.

      cầm lên chai bia lên uống ngụm, chạy đến chỗ ghi bài, hướng về màn hình lớn nhấn vài số, sau đó cầm Microphone lên hát bài coi như quà chúc mừng, đó cũng là bài hát mà thích nhất.

      Khi hát xong ca khúc rồi, nghiêng đầu nhìn thấy hai người mệt mỏi gục xuống bàn, ngủ cũng phải thôi, ba người náo loạn suốt đêm rồi kia mà.

      Giản Nhụy Ái vỗ vỗ bả vai Trác Đan Tinh, mỉm cười quát: "Này, uy. . . . . . cùng tớ tiểu , nhanh lên chút."

      Trác Đan Tinh vô lực phất phất tay: " , cậu tự mình !"

      "Nha đầu có lương tâm!" Giản Nhụy Ái thấy cãi vả với hai người cũng vô ít, thôi ai ngủ ngủ , cần giải quyết gấp, chỉ có thể bỏ mặc bọn họ chạy ra ngoài.

      Chạy có phần hơi gấp gáp, nhịn được, nếu rách bàng quang, thể sanh con.

      Sau khi Giản Nhụy Ái tiểu xong, chạy ra, cảm giác mình tìm được đường về, phát tất cả phòng trong KTV đều giống nhau như đúc, mỗi con đường cũng sai biệt lắm, tha cho , tha cho , hoa hết cả mắt, phân biệt Đông Nam Tây Bắc.

      Muốn tiến đến hỏi nhân viên phục vụ, nhưng tại gặp người nào ở đại sảnh cả, thân thể khẽ lung lay, loạng choạng dựa vào vách tường, biết mình rốt cuộc nên con đường nào.

      Lúc hoa mắt chẳng biết tính sao, cách đó xa có vài người dường như đâm đầu tới, bọn họ chuyện với nhau rất vui vẻ, có phát Giản Nhụy Ái.

      Giản Nhụy Ái nhìn thấy người qua, cảm nhận ràng có hơi thở, vui ai bì nổi, hơi thở kia khá mạnh mẽ, trái tim của nhảy dựng lên.

      Cái người đó phải là Đơn Triết Hạo sao?

      hoảng hốt đưa mắt tìm tòi xung quanh, xem có nơi nào cho trốn tạm , đáng chết đều là phòng, trốn tránh chỗ nào cũng được?

      Giản Nhụy Ái lo lắng cái trán đổ đầy mồ hôi lạnh, mắt thấy bọn họ cách mình càng ngày càng gần.

      Giản Nhụy Ái trốn vào căn phòng, có chiếc tivi sang trọng, tivi có chiếu hình ảnh nhưng thanh.

      Cả căn phòng lớn gấp ba căn phòng bình thường, nghe bước chân càng ngày càng gần.

      ngừng thở, yên lặng cầu nguyện, bọn họ cũng vào căn phòng này chứ?

      "Ông chủ Trần, hôm nay em chúng ta gặp nhau chỉ chuyện tình cảm, chuyện buôn bán." Giọng của Đơn Triết Hạo nôn nóng, có lực xuyên thấu, mỗi câu vang lên vừa đủ nghe.

      Giản Nhụy Ái đứng cạnh cửa thủy tinh trong suốt, nhìn cánh cửa được đẩy ra, hoảng loạn như gặp ma, bọn họ muốn vào đây, phải nhanh chóng trốn nơi khác mới được, hay nên nhảy xuống.

      Thiết bị trong phòng đều là loại cao cấp nhất, nhưng có ý định thưởng thức nó.

      núp ở đây, nhìn giường lớn, đành phải dựa vào giường lớn vậy.

      Giản Nhụy Ái dám thở ra tiếng, rất sợ Đơn Triết Hạo nghe thấy.

      Oan gia ngõ hẹp, mới mấy ngày lại gặp nhau.

      Đơn Triết Hạo kiêu ngạo cũng tiết kiệm chiêu đãi khách, buôn bán tất nhiên phải làm rồi, nhưng làm phải có tôn nghiêm riêng.

      Ông chủ Trần là người Hoa kiều, ở nước Mĩ hay ở Trung Quốc đều có đường thênh thang để , thương trường là ông chủ lớn, trong giới xã hội đen cũng là trong những người đứng đầu.

      Đơn Triết Hạo muốn mở rộng qua nước Mĩ, thể dựa vào thế lực của ông ta, như thế mới nhanh chóng phát triển nghiệp.

      Chuyện buôn bán của rất ít khi nhờ người khác giúp đỡ, hôm nay để sĩ diện xuống, uất ức cầu toàn.

      Hai chân ông ta tréo nguẩy, trong tay kẹp điếu thuốc lá, ưu nhã hít hơi, sau đó thả vào trung những vòm thuốc lá.

      Nếu là người khác sớm bị mùi thuốc làm cho sặc đến ho khan, Đơn Triết Hạo như thế, vẫn hít thở như có gì.

      Người ngồi ở trước mắt mình, ở phía sau có vài người mặt như hung thần ra sức bảo vệ.

      cũng yếu, những người đứng bên cạnh cũng trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, bản lĩnh hơn người.

      "Ông chủ Trần, lâu gặp, Tập đoàn Đan Thị muốn tiến vào khu người hoa ở nước Mỹ, cần giúp đỡ của ông rồi, ông chủ Trần xin nể tình giúp đỡ cho đàn em."

      Tay Đơn Triết Hạo khẽ vuốt, người bên cạnh hiểu chuyện, móc từ trong túi ra tấm chi phiếu, cung kính đưa cho .

      đem chi phiếu đặt lên bàn.

      "Tổng giám đốc Đơn, hổ là hào của Đông Nam Á, ràng như thế, lão tử cả đời lăn lộn giang hồ, thích nhất cùng người thông minh hiểu chuyện."

      Ông chủ Trần đưa tay cầm lấy chi phiếu, mắt chút để ý thoáng nhìn mấy số chi phiếu, hài lòng gật đầu cái.

      Tiền phải vạn năng, nhưng có tiền là tuyệt đối thể làm gì, Đơn Triết Hạo ngầm lòng đạo lý này.

      Lăn lộn thương trường nhiều năm, từ kẻ tay đến người có gia tài bạc tỉ, cũng phải chỉ dựa vào há mồm đơn giản như vậy, còn phải dối, còn phải chi phiếu.

      phương diện làm ăn chạy theo lợi ích, chỉ có thể đem lợi ích làm cho người ta thõa mãn mới có được lợi ích của mình, là thương nhân hay xã hội đen đều giống nhau.

      Khi bọn họ chuyện trời đất, phòng xuất thanh ngáy ngủ.

      Phương Vũ Hinh uống rượu, đầu óc mệt mỏi, thấy bọn họ chuyện phiếm cũng hết, cảnh giác trở nên buông lỏng, chẳng còn ý tứ canh chừng xung quanh, kết quả cầm cự nổi, ngủ thiếp .

      Sắc mặt ông chủ Trần liền nhíu lại: "Xem ai vậy?"

      Thiên Phương mở cửa ra: “Dạ bẩm lão đại, là phụ nữ!"

      "Nghe lén người khác chuyện, diệt khẩu!"

      Xã hội đen là nơi có kỷ luật nhất, Đơn Triết Hạo trông nom chẳng phải vô ít, chẳng muốn xen vào nhiều chuyện như thế?

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Em , mệt mỏi lên giường ngủ
      tùy ý lườm cái người nằm trong phòng, cái bóng dáng kia, thở hốc vì kinh ngạc, hoài nghi mình nhìn lầm rồi, hình như phải kia.

      Đơn Triết Hạo thấy biến thành con ốc sên , nằm khuỷu tay của mình, ngủ an ổn, còn khẽ ngáy tiếng, có thể chìm trong giấc ngủ sâu rồi.

      đáng chết! Sao lại ngủ ở đây, lại còn ngủ ngon như vậy, sợ xảy ra chuyện gì sao? là quái vật sao? Mỗi lần xuất đều khiến người ta kinh người.

      "Đợi chút. . . . . ." bước lên trước, ngăn cản người áo đen, bước lên bước đến bên cạnh Giản Nhụy Ái, lay động thân thể ngủ say: "Này, tỉnh. . . . . ."

      Giản Nhụy Ái cảm giác thân thể bị ai đó lay, hơi híp mắt nhìn chằm chằm người trước mắt, ánh mắt kinh ngạc từ vô hồn trở thành có hồn sáng lấp lánh.

      Đôi mắt vốn to còn trừng lớn, cố gắng nhìn gương mặt tuấn kia, phát ra rồi, dựa gần thế là ý muốn làm gì? Thân thể của khỏi lui về phía sau, giống như con thỏ bị giật mình, cả người trở thành mê mang và luống cuống.

      Đơn Triết Hạo nhìn gương mặt quen thuộc của Giản Nhụy Ái, vẻ mặt này vô cùng hấp dẫn người khác nhé, mới có mấy ngày gặp, thế mà vừa nhìn thấy , chỉ vài động tác của , dấy lên hỏa dục trong .

      "Em , em mệt mỏi lên giường ngủ, làm sao lại ngủ dưới sàn nhà? Hơn nữa sàn nhà rất lạnh, ngủ như thế rất dễ bị cảm!"

      Giản Nhụy Ái trợn mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt biến hóa khôn lường của Đơn Triết Hạo, biết tiếp theo sau định làm gì?

      Cái gì mà ‘em ’? Nghe sở gai ốc quá, thấy mắt ngừng chớp chớp, nhìn thoát qua mọi người đứng xung quanh, thấy mấy người sau lưng đều trưng ra vẻ mặt của ác ma, có ngu nữa cũng biết là ai cứu mình.

      "Em chờ , ngồi canh, cẩn thận ngủ quên, gây ồn ào cho các sao."

      câu vừa ra, Giản Nhụy Ái thể bội phục tài diễn xuất của mình, diễn giống như vậy, ‘Hollywood’ mời là tổn thất lớn của bọn họ.

      "Nếu gọi người đưa em về, cần chờ .” Đơn Triết Hạo nhìn qua đơn thuần trước mặt, phản ứng tệ, có thể đuổi theo bước chân .

      "Được. . . . . . vậy !" Diễn quá tốt, nhưng gương mặt người trước mặt vẫn như hung thần, dọa cho sợ mất mật, tâm nhảy đùng đùng.

      "Đợi nào...!" Ông chủ Trần hoài nghi nhìn bình thường trước mặt: "Tổng giám đốc Đơn, này là ai vậy?"

      Đơn Triết Hạo bình tĩnh lườm Giản Nhụy Ái bị hù sợ đến phát run, bây giờ mới biết sợ, mới vừa rồi sao lại dám vào phòng này?

      lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, nắm lấy đôi tay của : "Ông chủ Trần, cảm ơn ông quan tâm, ấy là bạn của tôi, tên ấy là Thiên Phương Ngủ."

      Ông chủ Trần tin lời Đơn Triết Hạo , nghiêng đầu cợt nhã nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái, hỏi: " , với tôi, tên là gì?"

      Giản Nhụy Ái ngước mắt nhìn người đàn ông trung niên tóc bạc trắng, sợ Đơn Triết Hạo, đầu đầy dầu mỡ, liền buồn nôn, thể gì được .

      Ông chủ Trần được coi như nhân vật lớn nhất ở phố người Hoa, nước Mĩ; là người có thể hô phong hoán vũ, thế nhưng lại bị khinh thường, ông hỏi mà trả lời, ông muốn tách ra, lôi kéo bả vai , dường như muốn đem bả vai mềm mại của bóp nát.

      "Nha đầu chết tiệt kia, chán sống rồi hả, dám nhìn tôi lão tử tôi sao, cẩn thận lão tử giết bây giờ."

      Đơn Triết Hạo thấy bị tóm lên, tay liền xuất chiêu tàn nhẫn, đưa đấm vào cỗ tay của người đàn ông kia, tay còn lại đưa đến sau lưng Giản Nhụy Ái, vững vàng ôm lấy .

      Trong nháy mắt đó, ông chủ Trần được tôn vinh bị đẩy ra xa mấy mét, mánh khoé ‘khạc’ tiếng, giống như xương cốt lệch khỏi vị trí, vì đau nên lông mày nhíu chặt.

      Ông chủ Trần tin tưởng Đơn Triết Hạo chỉ dùng ba phần sức lực, suýt chút nữa đánh gãy tay ông rồi, ông dùng lực vẩy vẩy tay.

      Người phía sau, mặt đầy sát khí, ‘xoạt’ tiếng, hai bên người áo đen cầm súng lục chỉa vào đầu Đơn Triết Hạo.

      Giản Nhụy Ái núp trong ngực Đơn Triết Hạo, dần dần bình tĩnh lại, thấy hình ảnh này giống Young and Dangerous Hongkong, được xem trong tivi, nay lại xuất vô cùng chân thực trước mắt , ngừng lo lắng, tay chân mềm nhũn ra.

      Căn phòng trở nên lạnh lẽo, càng thêm trầm, ai chuyện, ai động đẩy, khí trong nháy mắt đọng lại.

      Giản Nhụy Ái có tâm tình ổn định như bọn họ, thấy bọn họ nhúc nhích, giống như tượng sáp, mấu chốt là đây phải là thời điểm chơi trò đứng làm tượng sáp.

      Thời gian chầm chầm trôi qua từng giây từng phút, từ đầu đến cuối hai bên có động tĩnh, tính nhẫn nãi của Giản Nhụy Ái cũng tốt cho lắm, sợ hãi : "Các người tiếp tục chơi nhé, tôi trước đây, tất cả coi như thấy."

      Vừa muốn nhấc chân rời , liền bị hộ vệ nắm lại, nhanh chậm kéo về: "Buông tôi ra, buông tôi ra. . . . . ."

      Đôi mắt Đơn Triết Hạo mang theo lạnh lẽo, thoáng qua tia bất đắc dĩ, tiến lên kéo Giản Nhụy Ái vào lòng, để cho ngoan ngoãn ở bên cạnh , trong lòng thầm mắng ngốc, biết nhìn tình thế gì hết.

      "Ông chủ Trần, hôm nay xem ra chuyện buôn bán đúng lúc rồi, chúng ta cùng chung tiếng phải."

      "Tổng giám đốc Đơn." Ông chủ Trần ngăn cản : "Tôi ngàn dặm xa xôi tới chỉ muốn cùng cậu chuyện buôn bán, ngờ thái độ của cậu làm cho tôi thất vọng, nếu chúng ta đồng tiếng cũng chẳng sao? Nhưng tôi thể bỏ qua cho kia, cậu cũng biết qua câu này chứ: Người vì mình trời tru đất diệt."

      Tay Đơn Triết Hạo ôm eo của , khỏi nắm chặt, ông chủ Trần là người xã hội đen, hành động ác độc là chuyện đương nhiên, Giản Nhụy Ái tiếp nhận được là chuyện bình thường.

      Ông chủ Trần thấy Đơn Triết Hạo có động tĩnh, tiến lên lấy lòng , vỗ vào bả vai của : "Tổng giám đốc Đơn, cậu là ông chủ lớn của Đan Thị, tin tưởng bên cạnh thiếu những xinh đẹp, tôi nghĩ cậu cần phải phá hư quy cũ như thế, hãy giao này tôi, chuyện cậu tính mở rộng thị trường buôn bán sang nước Mỹ, tôi ủng hộ."

      Giản Nhụy Ái nghe được lời ông ta , thân thể khỏi run rẫy, tay siết quần áo Đơn Triết Hạo, trong tay khỏi toát mồ hôi lạnh.

      Đơn Triết Hạo gì, tầm mắt từ từ chuyển qua bả vai, nhìn cánh tay rộng lớn của ông chủ Trần, mặt biểu lộ chút cảm xúc nào, vươn tay ra, đem ngón tay ông chủ Trần đẩy ra.

      "Ông chủ Trần, có lẽ chúng ta thể chuyện chung nữa, vậy cần phải nữa, tôi phải dẫn này , tin tưởng ai cũng thể cản trở được, đừng quên, ông chủ Trần đứng ở đâu đó nhé?"

      biết tại sao chuyện buôn bán đạt đợi nhuận ngàn vạn lần làm? Lại cứu giúp này? Chỉ là việc làm, cũng hối hận.

      Việc làm của Đơn Triết Hạo khiến ông tức gần chết, mà quả ông có năng lực để đấu lại . "Được, Đơn Triết Hạo, chuyện hôm nay tôi chưa bỏ qua đâu, tôi trở lại tính sổ với cậu."

      Bọn họ nổi giận đùng đùng, thức thời rời , trong lòng ông chủ Trần vẫn còn nhiều bất mãn, cửa đóng lại cái rầm, thanh đặc biệt lớn.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Công chúa & hoàng tử
      Giản Nhụy Ái mở to đôi mắt mờ mịch, si ngốc nhìn người đàn ông ôm chặt mình vào lòng, cao lớn! Ngẩng đầu lên nhìn , thế nhưng lại thấy người đàn ông với gương mặt lạnh lẽo, nhưng tại sao hoạt cảnh này lại giống như hoàng tử ra tay cứu công chúa Bạch Tuyết như thế, giọng của hoàng tử như ý trời, trầm trầm nhưng dồi dào cảm xúc.

      Tròng mắt Đơn Triết Hạo cố chống lại ánh mắt mê ly quyến rũ của , đôi mắt vẽ ra tầng tình cảm cao chót vót, chuyện đêm đó, giống như bộ phim truyền hình phát lại.

      trừng mắt nhìn khuôn mặt nhắn của , khẽ nâng cằm của lên, cúi đầu ngậm lấy đôi môi mền mại mà bao đêm qua đều nhớ nhung, thu hết tất cả mật ngọt vào miệng.

      "Ừ. . . . . ." Giản Nhụy Ái nhắm mắt lại, cồn rượu chầm chậm phát ra tác dụng, giật mình cái, thân thể Giản Nhụy Ái trở nên cương cứng, dám nhúc nhích, cảm giác mất hồn xông vào não, dường như nuốt lấy cằm .

      Đơn Triết Hạo nắm chặt cằm của , vốn chẳng bao giờ nghĩ đến hai chữ ‘tương tư’, nụ hôn càng lúc càng sâu, càng hôn càng nghiện, những hộ vệ bên thức thời lùi ra ngoài.

      Đầu lưỡi tinh xảo của nhất thời khuấy động khoang miệng của , khẽ liếm cằm của , khiến cả người khẽ run rẩy, này luôn khiến trở nên nhảy cảm như thế, loại nhảy cảm này làm cho trở nên điên cuồng.

      Đơn Triết Hạo buông lỏng Giản Nhụy Ái ra, Giản Nhụy Ái chìm trong hỗn loạn, ánh mắt mê mang có bất kỳ mục tiêu nào, thân thể tựa sát vào lồng ngực Đơn Triết Hạo, hơi thở trở nên yếu đuối, gương mặt ửng hồng, nhìn dáng dấp của tại rất giống như bị người ta chà đạp ngừng.

      nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái, thấy bộ quần áo quê mùa của , quần jean đơn giản cùng áo ngắn tay, tóc kẹp cao, đơn thuần nhưng rất đáng , những ở bên ngoài đều trang điểm lớp đậm, đứng bên cạnh là hai người tương phản.

      Hơn nữa khuôn mặt đỏ ửng, đôi môi mềm mại, cơ thể trắng như tuyết, coi như chân tay có hơi ngắn, cũng cản trở vẻ dụ hoặc của .

      Đơn Triết Hạo nhẫn nại hy vọng chủ động, chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân tràn lên đỉnh đầu, điên cuồng muốn có trọn thân thể của Giản Nhụy Ái

      Đôi mắt Giản Nhụy Ái trừng lớn, vừa trải qua khoảnh khắc sống trong câu chuyện tình Young and Dangerous, còn có cái hôn vừa rồi, vô lực phản kháng, thân thể như bay lên trời, ánh mắt mê ly nhìn người đàn ông ôm mình.

      biết muốn làm cái gì? Nhưng đôi tay vừa chạm vào lồng ngực nóng bỏng của , chẳng thể nào từ chối được, cứ như bị cuốn vào vòng xoáy của .

      Đơn Triết Hạo ôm đặt lên giường, hình ảnh điên cuồng ngày đó, mồn trước mắt , vuốt ve gương mặt của , hô hấp của giống như sợi lông vũ êm ái.

      người có mùi rượu nhàn nhạt cùng mùi sữa tươi, làm cho người ta cảm thấy ghê tởm, mà còn mang đến cảm xúc ngọt ngào

      cúi người, hôn lên mặt , thưởng thức bộ ngực vươn cao của .

      "... đừng. . . . . . Buông tôi ra." Giản Nhụy Ái giãy giụa khi xuống dưới, lần đầu tiên nhầm gian phòng nên thất thân, còn hôm nay nên giải thích thế nào?

      thể ở chỗ này, tiếp tục trầm luân với người đàn ông kia, cố gắng hết sức nhưng cũng thể đẩy ra khỏi cơ thể , cồn rượu ngấm vào, hơi thở trở nên nặng nề.

      Đơn Triết Hạo cảm giác thân thể xôn xao, quản được Giản Nhụy Ái muốn hay muốn chuyện này.

      càng cố đẩy ra, càng muốn chiếm tiện nghi của , trong từ điển của chỉ cần muốn ai đó màn đến chuyện người đó có phản đối hay .

      người Giản Nhụy Ái tựa như có cỗ ma lực, đem tâm thiêu đốt, môi của vô cùng mềm mại, ướt át, cúi người hôn, liền cảm thấy thích thú.

      Bàn tay to lớn chạm vào da thịt mềm mại, văn vê nhè , sau đó ngừng ma sát, khiến cơ thể Giản Nhụy Ái run rẩy.

      Hôn thể giải quyết được nhu cầu của , cần tầng bổ khuyết nữa mới có thể lấp đầy nhu cầu của .

      điên cuồng muốn đem cắn nuốt, cởi hết quần áo người xuống, mấy giây sau, cả hai người đều chẳng còn bất cứ che chắn gì.

      Giản Nhụy Ái tham món lợi , hơi thở nóng rực căn bản có cách ngăn cản , chỉ có thể điên cuồng muốn .

      Cái loại điên cuồng chiếm đoạt mãnh liệt, người kích thích và đau đớn, cái trán Giản Nhụy Ái rỉ đầy mồ hôi, thân thể rên lên tiếng, trong nháy mắt ấy mặt ửng hồng. chưa bao giờ phát ra thanh thô tục như thế, nên nó làm ngượng ngùng.

      " cho tôi biết, em tên gì?" Đơn Triết Hạo dùng sức ôm chặt , gặm cắn da thịt tinh tế của .

      Giản Nhụy Ái bị dục vọng lấp đầy, dám lời nào, sợ mình há mồm ra, phát ra thanh kỳ quái như vừa rồi.

      Đơn Triết Hạo khinh thường trừng mắt nhìn , hôn môi , dọc đường xuống, bàn tay vuốt ve động mật rậm rạp của , đùa bỡn hai cánh hoa của , loại cảm giác ướt át đó, khiến chẳng thể kìm nén nổi.

      Thân thể Giản Nhụy Ái khẽ run rẩy, cửa mình bị người kia đùa bỡn như thế, trong lòng ngượng ngùng chỉ muốn chết cho xong, nội tâm có cảm giác trống rỗng, muốn để cho người ta hung hăng lấp đầy.

      khống chế được tâm tình của mình, phát ra tiếng “ukm….”, giọng yếu ớt: "Tôi. . . . . . Tôi tên Giản Nhụy Ái."

      ‘Giản Nhụy Ái’ trong lòng Đơn Triết Hạo thoáng qua ba chữ này, ngoài miệng lộ ra nụ cười hả hê.

      nâng vật tưởng trưng cho phái nam lên, vào cái nơi nóng rực của , bao quanh khít khao rồi lại ra, tiết chế như thể cố lấy mạng người. . . . . .

      mảnh kiều diễm. . . . . ..

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :