1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 91: Phối Hợp Cùng Nhau Diễn Trò



      Giản Nhụy Ái buồn bực, lại vị đáng của hai đứa bé, làm cho tâm tình tốt lên rất nhiều, nhìn Cụ Duệ Tường hỏi "Làm sao lại ở chỗ này."


      Người dì liền giải thích: "Duệ Tường, là đứa bé ngoan, đều là nó chăm sóc mẹ con chúng tôi, nếu mẹ con chúng tôi sớm đói chết ở đầu đường."


      Chăm sóc, nghĩ đến người lạnh lẽo, luôn tạo ra vẻ mặt bất cần đời, lại lương thiện như thế, là nhìn người thể nhìn tướng mạo, giật mình nhìn , mặt tràn ngập vẻ thể tin được.


      "Làm sao lại ở chỗ này." Ánh mặt Cụ Duệ Tường tràn đầy nghi ngờ, sắc trời tối, theo lý, với tính tình bá đạo của Đơn Triết Hạo, và tình dành cho , để chạy loạn ra bên ngoài như thế này đâu.


      Chẳng lẽ, bọn họ còn nhau nữa.


      "Em. . . . . . em. . . . . ." Giản Nhụy Ái ấp a ấp úng biết nên giải thích làm sao.


      Chẳng lẽ, phải với Cụ Duệ Tường rằng bị Đơn Triết Hạo quăng , đau lòng, chạy đến quê nhà lẫn trốn sao.


      được, Cụ Duệ Tường lại cho Đơn Triết Hạo biết, như thế còn mặt mũi nào khi đứng trước mặt Đơn Triết Hạo nữa, Giản Nhụy Ái xoay người định rời .


      Nhưng những động tác gấp gút của , Cụ Duệ Tường hiểu ý , xem ra suy đoán của là chính xác.


      Bên ngoài sắc trời tối rồi, thể để cho Giản Nhụy Ái lưu lạc cả đêm: "Được rồi, tôi buột phải , buổi tối nay cũng chẳng có nơi nào để , thôi ở lại đây ."


      "Đúng vậy! Sắc trời tối như vậy, ở bên ngoài an toàn, hơn nữa, trước kia đây cũng là nhà của , chẳng lẽ, muốn ở đây sao, thôi cứ ở đây nhớ lại cuộc sống tốt đẹp trước kia." Bà dì hiểu ý tứ của Cụ Duệ Tường, vội vàng phụ họa.


      Giản Nhụy Ái cảm thấy mình bị người ta kéo , thả tròng mắt xuống, nhìn thấy Tiểu Cảnh vô tội mở to hai mắt, trong mắt léo lên những vì sao: "Vợ , ở lại đây được ?"


      Tiểu Cảnh đưa đôi mắt đẫm nước mắt lên, Giản Nhụy Ái chỉ có thể khom người, trấn an: "Tiểu Cảnh, đừng khóc."


      "Nếu như vợ ra ngoài, xảy ra chuyện gì, đều là con bảo vệ tốt cho chị, như vậy con làm sao làm đàn ông." Tiểu Cảnh đỏ mặt khóc thút thít .


      Lời của Tiểu Cảnh, để cho Giản Nhụy Ái có chút khó xử.


      " cứ ở lại đây, tôi cho Hạo biết đâu." Cụ Duệ Tường theo dõi tâm tư của , khéo hiểu lòng người .


      Giản Nhụy Ái kinh ngạc ngước mắt nhìn Cụ Cuệ Tường, thấy ánh mắt bình thản tia dao động của , khuôn mặt khẽ đỏ ửng, cắn cặp môi đỏ mọng, giọng mà ra: "Cám ơn."


      ở đây, cảm nhận được ấm áp khi bên người thân, Giản Nhụy Ái càng nghĩ rằng công tử như Cụ Duệ Tường lại có thể nấu ăn, mỗi món ăn đều vô cùng phong phú, khiến lưu luyến mà quên tất cả.


      Bọn họ nhìn những món ăn mê người bàn ăn, Giản Nhụy Ái chẳng có cách nào ngăn cản được hấp dẫn của các món ăn, liếm môi cái.


      Cụ Duệ Tường thương gắp miếng thịt bỏ vào trong chén của Nụ Nụ, mặt lộ ra nụ cười.


      ra người đàn ông lạnh như băng cũng cười, hơn nữa khẽ cười lại đẹp đến thế.


      Nụ Nụ hạnh phúc nhai thịt kho, hài lòng hướng về phía Cụ Duệ Tường : "Ăn ngon, tay nghề của chồng còn khéo hơn cả mẹ, về sau chờ vợ lớn lên cũng nấu cho chồng ăn."


      "Nụ Nụ, biết nghe lời."


      Cụ Duệ Tường cưng chiều sờ sờ đầu Nụ Nụ, hiển nhiên lời của Nụ Nụ để cho rất hài lòng, mỉm cười hôn cái lên gương mặt của Nụ Nụ, nụ hôn đơn giản như thế lại khiến cho Tiểu Cảnh bất mãn.


      "Làm ơn, thời gian ăn cơm nên đánh tình mắng tiếu, là ghê tởm." Tiểu Cảnh đưa ánh mắt nhìn Giản Nhụy Ái, quệt mồm .


      Giản Nhụy Ái rất thích nhìn nụ cười hoạt bát của hai đứa trẻ, nghĩ đến đứa bé này lại bướng bỉnh như thế, nếu con của ra đời mà cũng bướng bỉnh như Tiểu Cảnh và Nụ Nụ, chắc mệt chết quá.


      gắp miếng thịt viên đặt vào chén của Tiểu Cảnh, Tiểu Cảnh hô: "Vợ, con thích ăn thịt viên."


      Lúng túng dừng ở giữa trung, cảm thụ mọi người quăng mắt về phía mình, thời điểm chưa biết làm sao, Cụ Duệ Tường đưa chén tới: "Tôi thích ăn."


      cảm kích nhìn Cụ Duệ Tường, đem thịt viên đặt vào trong chén .


      Bà dì nhìn thấy màng ấm áp kia, mím môi cười trộm .


      Nụ Nụ hiểu chuyện gì, nên thà : "Chồng, phải chú cũng ghét ăn thịt viên sao?."


      khí trong nháy mắt cứng lại, người dì bất mãn quát lớn: "Nụ Nụ, được nhiều chuyện."


      "Con biết rồi, vợ của Tiểu Cảnh thích ăn thịt viên, chồng con cũng ưa thịt viên, nhưng vì Tiểu Cảnh nên ăn giúp thịt viên, chồng, có phải chú thích vợ của Tiểu Cảnh ."


      Nụ Nụ xong, nước mắt rầm rầm rơi ra, càng khóc càng lớn tiếng.


      Giản Nhụy Ái nghĩ đến miếng thịt viên thế, lại dẫn tới việc quanh co này, càng nghĩ tới mấy đứa bé tuổi như tư vi lại nhẵn nhụi như thế


      Chỉ là việc Cụ Duệ Tường thích mình, đó là chuyện thể nào.


      "Được rồi, thịt viên, ẹ ăn, vậy được rồi chứ." Bà dì cầm lấy thịt viên.


      Trải qua việc dì lương thiện giải vây giúp mình, lần này chiến tranh thịt viên liền thành công mà kết thúc, cãi vả cũng thành khói bụi bay .


      Nụ Nụ đến cuối cùng vẫn là đứa bé, chỉ cần bé hài lòng, là thèm khóc nữa mà cười tươi.


      Mây tím ban đêm, phòng làm việc yên tĩnh, đèn huỳnh quang sáng chưng khắp muôn nơi.


      Thân thể của Đơn Triết Hạo mệt mỏi đứng ở cửa sổ sát đất, tay cầm ly rượu chân cao, tròng mắt đen thâm thúy đưa mắt nhìn chiếc xe hơi bên dưới, đèn đường phản xạ qua tấm chắn thủy tinh chiếu suy nghĩ của .


      Ánh mắt càng lộ ra vẻ thâm thúy, khẽ nâng ly rượu lên, lắc lắc mấy cái, hơi ngửa đầu đem toàn bộ rượu uống cạn.


      thể thừa nhận, ban ngày nhìn thấy ánh mắt bị thương của Giản Nhụy Ái, biết làm sao để đối mặt.


      Những ký ức kia giống như ác ma theo quấn vòng quanh, để cho đầu tê dại.


      ‘cốc cốc. . . . . . ’ Lạc Tình Tình mặc chiếc áo sơ mi trắng, mặt hề son phấn, bộ dáng xinh đẹp lại thuần khiết, đàn ông vừa thấy thương, nhưng Đơn Triết Hạo lại để vào trong mắt.


      "Hạo, trễ như thế, vẫn còn làm thêm giờ sao! Xem ra làm ông chủ rất khổ cực, chúng em là nhân viên cũng phải cố gắng nhiều hơn chút rồi." Lạc Tình Tình mang theo túi canh giữ ấm vào.


      lưu loát sửa sang lại đồ, đem canh đặt lên bàn rồi tới cầm lấy ly rượu trong tay Đơn Triết Hạo, động tác vô cùng tự nhiên như thể là vợ của .


      "Hạo, đừng uống rượu, ăn cơm trước , đối với thân thể ổn hơn."


      Đơn Triết Hạo đưa ly rượu vào trong tay Lạc Tình Tình, nâng gương mặt của lên, hôn cái lên trán : "Cám ơn em."


      Lạc Tình Tình nghĩ đến sau khi đưa mẹ về quê, thái độ của Đơn Triết Hạo lại biến chuyển trăm tám mươi độ như thế, biến chuyển ấy làm cho vô cùng kinh ngạc.


      Nếu như Đơn Triết Hạo có mục đích, cũng muốn biết ý tứ của , bàn tay to của vuốt chiếc váy cực ngắn để lộ ra cái đùi trắng noãn, hung ác bóp cái, đau đớn trong nháy mắt khiến cho cả người chảy nước mắt.


      Nước mắt từ từ chảy ra, nhìn bóng dáng của Đơn Triết Hạo ăn cơm, biết Đơn Triết Hạo xoay người, nhìn . ngoài dự đoán, Đơn Triết Hạo nghiêng đầu nhìn gương xinh đẹp lại tràn đầy nước mắt của Lạc Tình Tình: "Thế nào khóc, đừng khóc."


      Lạc Tình Tình thút thít, đem gương mặt đầy nước mắt chuyển đến trước ngực Đơn Triết Hạo, sợ hãi hỏi: "Hạo, luôn tốt với em như tại sao?"


      Thân thể Đơn Triết Hạo khỏi cứng ngắc, ngoài miệng dán băng keo sắt khiến nên lời, ánh mắt càng thêm thăng trầm và kinh khủng.


      Lạc Tình Tình cảm giác được biến hóa của Đơn Triết Hạo, ra , biết Đơn Triết Hạo có mục đích khác khi đến gần , nhưng mục đích của là gì Tình Tình đoán ra, có lẽ chẳng thể nào đoán được suy nghĩ của Đơn Triết Hạo nữa rồi.


      Trong lòng bất ổn, thấy hai mắt Đơn Triết Hạo sâu đến thấy đáy, đôi mắt tràn ngập vẻ lo lắng và khiếp đảm.


      Đơn Triết Hạo êm ái nâng gương mặt Lạc Tình Tình lên, cúi người hôn lên những giọt nước mắt của , đôi môi từ từ di chuyển đến bên miệng của , đến bên tai của , dịu dàng mang theo ý lạnh : " phải em quá tham lam sao, tôi là người của em, em đừng cầu xin quá nhiều."


      Sắc mặt Lạc Tình Tình trở nên lúng túng, tròng mắt nhìn sâu vào hai mắt , thân thể khẽ lạnh run, hoàn toàn chẳng biết trong đầu Đơn Triết Hạo tính toán điều gì.


      Nhưng tính cách này của , khiến cho trái tim càng băng giá, đầu óc càng hỗn loạn.


      cảm thấy giận chính mình, tại sao muốn ép Đơn Triết Hạo, biết rất ràng Đơn Triết Hạo là người vô tình lạnh lẽo, bên trong con người tia khát máu.


      Bàn tay Đơn Triết Hạo vỗ nhè lên má Lạc Tình Tình, ngón tay vung lên, đặt cằm Tình Tình, giọng trở nên trầm thấp: ", đưa em về."


      "Dạ, được." Lạc Tình Tình yếu ớt giọng lên tiếng.


      xe hơi, cả hai người ai chuyện với ai, an tĩnh thưởng thức những bản nhạc lời, nhưng trong khí an tĩnh lại là hơi thở ngập tràn lo lắng.


      lâu sau, xe dừng trước nhà của Lạc Tình Tình, Đơn Triết Hạo quẹo cua vào bãi đỗ xe bên cạnh, qua ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài, có thể nhìn thấy khí lạnh lẽo của hai người bên trong.


      Xe bình thường chẳng có gì lạ, nhưng trong xe lại có hai người xa lạ, ngó dáo dác tìm thâm tình, khiến Đơn Triết Hạo khỏi tự hỏi, vì sao tự dưng lại tức giận.


      Hai người bọn họ bị theo dõi rất nhiều ngày, cho nên bọn họ vô cùng thận trọng rồi.


      Lạc Tình Tình mang vẻ mặt quái dị nhìn Đơn Triết Hạo, theo ánh mắt của , nhìn thấy hai người phía sau, hiểu rồi, nguyện ý đưa về nhà, chính là dùng để làm mồi.


      Thời điểm vô cùng kinh ngạc, tay Đơn Triết Hạo lôi kéo Lạc Tình Tình nằm xuống xe, đôi môi bao trùm lên môi , hung hăng hôn gặm cắn, điên cuồng ngược đãi, khiến lẵng lơ của Lạc Tình Tình trào phúng ra ngoài.


      Hai ba lần lộ ra phong tình lơ đãng, đôi môi rên rĩ từng hồi , xuyên qua xe hơi, xuyên qua màn đêm yên tĩnh.


      Người theo dõi sau lưng hai người, xem kịch vui của chiếc xe Ferrari sang trọng trước mặt, chiếc xe kịch liệt lay động, cần nhìn cũng biết bọn họ làm gì.


      "Bọn họ đều Đơn Triết Hạo thể em bán cà

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 92: MỖI GIÂY MỖI PHÚT ĐỀU MUỐN


      ngoài dự đoán, Đơn Triết Hạo nghiêng đầu nhìn gương xinh đẹp lại tràn đầy nước mắt của Lạc Tình Tình: "Thế nào khóc, đừng khóc."

      Lạc Tình Tình thút thít, đem gương mặt đầy nước mắt chuyển đến trước ngực Đơn Triết Hạo, sợ hãi hỏi: "Hạo, luôn tốt với em như tại sao?"

      Thân thể Đơn Triết Hạo khỏi cứng ngắc, ngoài miệng dán băng keo sắt khiến nên lời, ánh mắt càng thêm thăng trầm và kinh khủng.

      Lạc Tình Tình cảm giác được biến hóa của Đơn Triết Hạo, ra , biết Đơn Triết Hạo có mục đích khác khi đến gần , nhưng mục đích của là gì Tình Tình đoán ra, có lẽ chẳng thể nào đoán được suy nghĩ của Đơn Triết Hạo nữa rồi.

      Trong lòng bất ổn, thấy hai mắt Đơn Triết Hạo sâu đến thấy đáy, đôi mắt tràn ngập vẻ lo lắng và khiếp đảm.

      Đơn Triết Hạo êm ái nâng gương mặt Lạc Tình Tình lên, cúi người hôn lên những giọt nước mắt của , đôi môi từ từ di chuyển đến bên miệng của , đến bên tai của , dịu dàng mang theo ý lạnh : " phải em quá tham lam sao, tôi là người của em, em đừng cầu xin quá nhiều."

      Sắc mặt Lạc Tình Tình trở nên lúng túng, tròng mắt nhìn sâu vào hai mắt , thân thể khẽ lạnh run, hoàn toàn chẳng biết trong đầu Đơn Triết Hạo tính toán điều gì.

      Nhưng tính cách này của , khiến cho trái tim càng băng giá, đầu óc càng hỗn loạn.

      cảm thấy giận chính mình, tại sao muốn ép Đơn Triết Hạo, biết rất ràng Đơn Triết Hạo là người vô tình lạnh lẽo, bên trong con người tia khát máu.

      Bàn tay Đơn Triết Hạo vỗ nhè lên má Lạc Tình Tình, ngón tay vung lên, đặt cằm Tình Tình, giọng trở nên trầm thấp: ", đưa em về."

      "Dạ, được." Lạc Tình Tình yếu ớt giọng lên tiếng.

      xe hơi, cả hai người ai chuyện với ai, an tĩnh thưởng thức những bản nhạc lời, nhưng trong khí an tĩnh lại là hơi thở ngập tràn lo lắng.

      lâu sau, xe dừng trước nhà của Lạc Tình Tình, Đơn Triết Hạo quẹo cua vào bãi đỗ xe bên cạnh, qua ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài, có thể nhìn thấy khí lạnh lẽo của hai người bên trong.

      Xe bình thường chẳng có gì lạ, nhưng trong xe lại có hai người xa lạ, ngó dáo dác tìm thâm tình, khiến Đơn Triết Hạo khỏi tự hỏi, vì sao tự dưng lại tức giận.

      Hai người bọn họ bị theo dõi rất nhiều ngày, cho nên bọn họ vô cùng thận trọng rồi.

      Lạc Tình Tình mang vẻ mặt quái dị nhìn Đơn Triết Hạo, theo ánh mắt của , nhìn thấy hai người phía sau, hiểu rồi, nguyện ý đưa về nhà, chính là dùng để làm mồi.

      Thời điểm vô cùng kinh ngạc, tay Đơn Triết Hạo lôi kéo Lạc Tình Tình nằm xuống xe, đôi môi bao trùm lên môi , hung hăng hôn gặm cắn, điên cuồng ngược đãi, khiến lẵng lơ của Lạc Tình Tình trào phúng ra ngoài.

      Hai ba lần lộ ra phong tình lơ đãng, đôi môi rên rĩ từng hồi , xuyên qua xe hơi, xuyên qua màn đêm yên tĩnh.

      Người theo dõi sau lưng hai người, xem kịch vui của chiếc xe Ferrari sang trọng trước mặt, chiếc xe kịch liệt lay động, cần nhìn cũng biết bọn họ làm gì.

      "Bọn họ đều Đơn Triết Hạo thể em bán cà phê, tôi cũng nhìn tận mắt rồi, gần đây, Đơn Triết Hạo đều qua đêm ở nhà Lạc Tình Tình, xem ra tin tức có phần sai lệch."

      "Đúng rồi! Đường đường tổng giám đốc tập đoàn lớn muốn cùng em bán cà phê ở chung chỗ, theo em bán cà phê nhiều ngày là lãng phí thời gian, xem ra phải gọi bọn họ dời mục tiêu mới được, đại mỹ nữ Lạc Tình Tình mới chính là người phụ nữ bên cạnh Đơn Triết Hạo."

      Tròng mắt Đơn Triết Hạo đen nhánh hướng về phía Lạc Tình Tình, có nghĩ đến lên tiếng, như thế càng tốt hơn, hỗ là cao thủ tình trường, ngoài miệng lộ ra nụ cười khinh thường.

      Đôi tay vòng chắc, nằm ngang vị trí tài xế, phân phó : "Tình Tình, rên lớn lên, càng lớn càng tốt."

      Lạc Tình Tình đưa đôi mắt nghi ngờ, thận trọng : "Hạo, muốn em gọi bao lâu, gọi mãi như thế rất giả tạo."

      "A!" Còn chưa chờ Lạc Tình Tình phản ứng, ngồi người Đơn Triết Hạo rồi, lồng ngực cường tráng ra ở ánh mắt của , cảm thấy phần thân dưới của Đơn Triết Hạo bắt đầu rục rịch.

      cỗ dịu dàng chặt chẽ bao vây lấy Lạc Tình Tình, thân thể trắng như tuyết, vòng hai tay qua ôm lấy Đơn Triết Hạo, gương mặt mỹ lệ áp sát vào bờ ngực của

      "Ưmh. . . . . ." người truyền đến cảm giác u mê, khóe miệng truyền ra trận rên rỉ.

      Bàn tay to lớn của Đơn Triết Hạo vuốt ve người , chậm chạp thấy bước kế tiếp, đưa ánh mắt mê ly nhìn Đơn Triết Hạo, ngón tay mảnh khảnh vẽ vòng tròn ngực của .

      "Hạo, em nghĩ muốn rồi, cho em . . . . . ." toàn thân Lạc Tình Tình mềm nhũn rồi, nhưng cảm giác tại khiến chưa thể thõa mãn, thân thể khó chịu giãy dụa, cứ như bị trăm ngàn con muỗi đốt.

      ràng cảm nhận được việc Đơn Triết Hạo cũng có cảm giác, vậy tại sao Đơn Triết Hạo lại thõa mãn .

      Cứ theo đà này, thiêu đốt người rồi, tay của khỏi từ lồng ngực xuống dưới, tới bụng của , cố gắng hướng dẫn Đơn Triết Hạo, tuy cách lớp quần, vẫn có thể cảm nhận được nóng rực của nó.

      muốn kéo khóa quần của ra, nhiệt độ trong xe oto bất giác được đưa lên cao, phiền não nóng bỏng. . . . . .

      Đơn Triết Hạo giữ lấy cổ tay của Lạc Tình Tình, giọng ra lệnh: " được lộn xộn."

      Lạc Tình Tình thể ngờ được, đưa mắt nhìn Đơn Triết Hạo, ràng nhìn thấy tròng mắt cũng đầy dục vọng, tại sao lại bắt dừng lại.

      Như vậy quá giống như Đơn Triết Hạo, nếu đến chuyện này là kẻ phóng túng, cũng là người cường tráng khỏe mạnh, đối với việc này có nhu cầu khá mạnh mẽ, nghĩ đến lại cố nhịn, nhịn như vậy phải bảo vệ mà vì muốn phản bội Giản Nhụy Ái.

      Ý tưởng kia khiến Lạc Tình Tình điên cuồng ghen tỵ, thể phản bác, nhưng muốn nhận thua, vất vả, kiên trì đến lúc ra khỏi người .

      Lạc Tình Tình ngồi xổm xuống, cứ như kẻ mè nheo đau đớn, khẽ cau mày.

      Đơn Triết Hạo nghi vấn nhìn Lạc Tình Tình, thấy cố ý chống lại lệnh mình, lạnh lùng : " nghĩ làm gì?"

      "Hạo, cố ý phản bội Giản Nhụy Ái, em cũng biết muốn làm gì, muốn bảo vệ Giản Nhụy Ái, nếu như tin tưởng em, để cho em và cùng nhau bảo vệ Giản Nhụy Ái, chỉ là, tại em muốn giúp , em hiểu là người có tinh lực tràn đầy, nhịn rất khó chịu, em có thể giúp giải quyết nhu cầu."

      Lạc Tình Tình muốn khai phá dây chuyền, bàn tay Đơn Triết Hạo lại bắt ngừng lại, mắt lạnh lẽo hung hăng nhìn chằm chằm Lạc Tình Tình.

      " nên chọc tôi, nếu biết hậu quả, cút ngay xuống xe."

      "Hạo, em. . . . . ." Lạc Tình Tình biết mình đến ranh giới cuối cùng của Đơn Triết Hạo, cũng dám cãi lời, sửa lại lại quần áo, rồi xuống xe, muốn thêm vài câu, lại thấy Đơn Triết Hạo khinh thường mà bỏ .

      Lưu lại những hạt bụi bay, khiến bị sặc cổ họng, mãnh liệt ho khan mấy tiếng, ngoài miệng nâng lên nụ cười giễu cợt.

      Đơn Triết Hạo chạy xe như tay đua chuyên nghiệp, đáng chết, đối với Lạc Tình Tình lại có phản ứng, đây là tự nhục mạ tình của mình, đúng là có tiền đồ mà.

      Sau khi trở về nhà, chuyện đầu tiên là chính là tắm nước lạnh.

      liều mạng khắc chế dục vọng, rốt cuộc dục vọng người bị hung hăng đè xuống.

      Tóc ươn ướt, vài sợi ngoan chảy mồ hôi áp sát vào cái trán , ngồi ở bên giường, cầm tấm ảnh đầu giường lên, là ảnh của Giản Nhụy Ái, nụ cười như ánh mặt trời của như thể lây qua , để cho khóe miệng cong lên nụ cười hạnh phúc.

      rất nhớ , mỗi phút mỗi giây đều muốn có bên cạnh, tay nhè lướt qua đôi môi trong bức ảnh..
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 93: TÂM TÊ PHẾ LIỆT KHÓC THÚT THÍT

      Trời lại sáng, thời tiết cực kỳ sáng sủa, những áng mây trắng trôi chầm chậm, tựa như tâm tình của Giản Nhụy Ái, mây trôi nắng hồng về.

      Tuy rằng tại lòng của rất đau, giống như được bình yên an ủi, ký thác, ngôi nhà này, khắp nơi đều cho niềm vui, chủ nhân ngôi nhà này giúp thể cuộc sống gia đình, thích cuộc sống ở nơi đây.

      Thời gian hạnh phúc vĩnh viễn đều ngắn như vậy, trốn tránh, cũng nên trở về đối mặt, thay vì nấp ở đây làm con rùa đen rụt đầu, còn bằng lớn mật đối mặt.

      Giản Nhụy Ái đưa ánh mắt lưu luyến nhìn hai đứa bé, ngồi xổm xuống ôm hai đứa trẻ: "Tiểu Cảnh, Nụ Nụ, chị đây, về sau chị lại về thăm các em."

      "Chị ơi! Chị vừa đến lại phải rồi sao, em vất vả mới thích được người xinh đẹp như chị, chị cần em sao?"

      "Làm sao có thể quan tâm Tiểu Cảnh tuấn của nhà ta, nhưng mà chị phải về rồi, nếu người nhà chị lại lo lắng."

      Giản Nhụy Ái buông Tiểu Cảnh ra, tới trước mặt người dì lớn, ôm ấp lấy bà, nước mắt trong hốc mắt thể khắc chế được mà tràn ra ngoài: "Cám ơn dì, cảm ơn dì, để cho con cảm nhận được hai tiếng gia đình, rất nhiều năm trôi qua, từ lâu rồi con quên mất cảm giác gia đình, từ con trưởng thành ở Nhi Viện, mỗi lần nghe được người khác về nhà, con cũng chẳng biết mình có cảm giác gì, cứ có cảm giác nhà chính là bốn vách tường và cái giường lớn, tại mùi vị thân thiết này cho con biết đâu là nhà."

      "Đứa ngốc, nếu như con nghĩ muốn về đây, nơi này luôn hoan nghênh con." Người phụ nữ ấy lao nước mắt gương mặt Giản Nhụy Ái, nhưng trong mắt bà cũng ngập tràn nước mắt.

      Quan hệ của con người thể tưởng tượng nổi, mới chung nhau buổi tối, bà cảm thấy Giản Nhụy Ái là người lương thiện lại kiên cường.

      Có lẽ đây chính là duyên phận.

      Hai người chào tạm biệt Giản Nhụy Ái, sau đó ngồi xe thể thao của Cụ Duệ Tường, trở về nơi từng muốn chạy trốn.

      Trong xe lâm vào hoàn cảnh yên tĩnh. . . . . .

      Giản Nhụy Ái nhàm chán cầm tờ báo lên, tùy ý lật, chuẩn bị xem báo chí giết thời gian, trong tờ báo lại là những hình ảnh mà cố tìm quên.

      Nước mắt từ từ xông ra khỏi hốc mắt, rơi xuống trang báo, tờ báo ràng đưa đến những hình ảnh mơ hồ, hình ảnh hạnh phúc trôi .

      Cụ Duệ Tường lái xe, cảm giác tâm tình của biến hóa, nghiêng đầu nhìn thấy khắp gương mặt Giản Nhụy Ái đều là nước mắt, hạ thấp tầm mắt nhìn vào trang báo ‘Tổng giám đốc của tập đoàn Đan Thị dắt bạn chơi’

      Hình ảnh lại là khoảnh khắc hai người hôn nhau, gương mặt hai người nhìn ràng như thế, chẳng thể nào chối cãi được, nó khiến thấp thỏm nhìn Giản Nhụy Ái.

      Giản Nhuy Ái chết lặng, nhìn chòng chọc vào tờ báo, nhìn Đơn Triết Hạo mặc tây trang cùng màu với quần áo của Lạc Tình Tình, họ tay trong tay cùng nhau bộ, rồi bọn họ dắt nhau vào trong xe, sau đó là loạt ảnh triền miên, bắt mắt ra trước mặt .

      ngờ lại lần nữa vì Đơn Triết Hạo mà khóc, vì đoạn tình cảm giữa bọn họ mà tiết hận, mà thống khổ, Đơn Triết Hạo ra mặt biểu tình của bọn họ, biểu rằng bọn họ hạnh phúc.

      chỉ là đứa ngốc, hơn gì đứa thiếu não.

      Từ lâu rồi hiểu Đơn Triết Hạo là kẻ độc ác, nhưng nghĩ độc ác đến trình độ này, quyết liệt như vậy, vô tình như vậy, lãnh khốc đến khát máu.

      Bọn họ từng có những khoảnh khắc tốt đẹp và đáng nhớ, chẳng lẽ đoạn cảm giác kia là giấc mộng, tỉnh mộng, cũng còn gì nữa, bé lọ lem vẫn chỉ là bé lọ lem mà thôi.

      Đoạn cảm tình này, cũng chỉ là chuyện của riêng , người nhớ nhung, người nghĩ tới người khác.

      Cụ Duệ Tườngdiễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ônkhông yên lòng nghiêng đầu nhìn Giản Nhụy Ái cái, kêu lên: "Giản Nhụy Ái, Giản Nhụy Ái, sao chứ?"

      Giản Nhụy Ái chưa kịp hồi hồn, máu toàn thân giống như bị rút sạch, lạnh lẽo đến độ chẳng thể lạnh hơn, thể tin chuyện này được, hoàn toàn thể tin rằng Đơn Triết Hạo đổi tâm.

      Cụ Duệ Tường dừng xe lại bên đường, nghiêm túc nhìn Giản Nhụy Ái, thấy sắc mặt của trở nên tái nhợt, tay cầm tờ báo mà run lẩy bẩy, lời, ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mặt là vẻ thê lương, khổ sở. . . . . .

      Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của bọn họ, cũng làm cho đau lòng. . . . . .

      Trong phút chốc, Giản Nhụy Ái dùng mu bàn tay xoa xoa nước mắt của mình, nghiêng đầu nhìn Cụ Duệ Tường, ánh mắt lay động, ngoài miệng kéo ra nụ cười: " xem, bọn họ là đôi tình nhân, chỉ vì em xen vào giữa bọn họ, bọn họ mới phải chia tay, tại người có tình lại trở về với nhau, có phải em nên chúc phúc bọn họ hay ?"

      Từng chữ ra, tựa như thanh sắc đâm vào tim , hung hăng thổi mạnh là cõi lòng Giản Nhụy Ái, khiến trái tim đau đớn, máu thịt be bét, đau đớn đến từ nào diễn tả nổi.

      Cụ Duệ Tường nhìn vẻ mặt Giản Nhụy Ái,diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ônbàn tay giữ chặt lấy ót , để cho ngã vai mình, bình tĩnh cùng chia sẻ cảm xúc.

      "Ồ, ồ. . . . . ." Giản Nhụy Ái khống chế để mình phải gào khóc, khóc đến thê thảm, giống như muốn đem cả ruột khóc ra ngoài, càng khóc càng lớn tiếng, giống như muốn dùng nước mắt lau khô cảm xúc, lồng ngực đau đớn cách nào hít thở, thân thể ngừng run rẩy.

      Giản Nhụy Ái đứng dậy hít mũi cái, đau đớn từng hồi rỉ máu, lau khô nước mắt của mình, đờ đẫn : "Cám ơn , chúng ta thôi.”

      "Ừ." Cụ Duệ Tường liếc mắt nhìn Giản Nhụy Ái lần cuối, rồi mới khởi động xe.

      Giản Nhụy Ái quay đầu nhìn ra cửa sổ, khiến gió lạnh đánh vào mặt, như muốn để nó làm cho tỉnh tháo, từ lúc mới bắt đầu biết Đơn Triết Hạo và Lạc Tình Tình là bạn thanh mai trúc mã, bọn họ là có hiểu lầm mới tách ra.

      Nếu như người thứ ba, có lẽ mới là kẻ thứ ba trong tình cảm của bọn họ, huống chi, người mình thích tìm được hạnh phúc, phải nên vui vẻ sao, tại sao khi nhìn thấy hình ảnh Đơn Triết Hạo và Lạc Tình Tình ôm hôn nhau mặt báo, cõi lòng như có ai đó cắt ngang.

      Bọn họ hạnh phúc như thế, đôi trời đất tạo nên, hoàng tử cùng công chúa xứng đôi, khiến cho lòng người nỡ chia cắt.

      Xe từ từ tiến vào thành phố quen thuộc, nội tâm Giản Nhụy Ái nặng nề thêm mấy phần, xe dừng lại trước tòa nhà xa hoa, nghi vấn nhìn Cụ Duệ Tường.

      Cụ Duệ Tường khéo hiểu lòng người chỉ vào đồng hồ đeo tay: "Là buổi trưa, cũng đói bụng rồi, ăn cơm trước ."

      " cần, tôi muốn. . . . . ." Giản Nhụy Ái muốn gây thêm phiền toái cho Cụ Duệ Tường, nhưng bụng có tiền đồ mà kêu ọt ọt, chỉ có thể lúng túng đưa mắt nhìn Cụ Duệ Tường, nở ra nụ cười ngượng ngùng.

      Cung kính bằng tuân mệnh theo Cụ Duệ Tường vào trong, ánh mặt trời đánh vào cái lưng cường tráng của , nhìn lại càng thêm lạnh lẽo, người bên ngoài rất khó cảm nhận được ấm áp của .

      Đơn Triết Hạo bá đạo cùng Cụ Duệ Tường lạnh lẽo, hai tính tình chênh lệch lớn như thế, lại có thể ở cùng nơi, trở thành bạn bè thân thiết.

      lúc suy nghĩ lung tung, thức ăn mỹ vị đặt tại mặt bàn, nhìn lại những ngón ăn đủ màu sắc và hương vị, làm cho người ta nhịn được mà chảy nước miếng.

      lúng túng nhìn Cụ Duệ Tường, mỉm cười tiếng: "Tôi có thể chạy sao? đói a!"

      Cụ Duệ Tường gật đầu cái, mí mắt có liếc nhìn , chỉ chuyên tâm ăn thức ăn của mình.

      Nhưng trái tim lạnh băng của bởi vì nụ cười của Giản Nhụy Ái, có chút xúc động, chỉ là tình cảm đơn giản kia bị lấy khí lạnh che đẩy.

      Giản Nhụy Ái biết Cụ Duệ Tường thích chuyện, cũng dám quấn lấy trò chuyện, yên lặng mà ăn cơm.

      Ngay sau đó, giọng xinh đẹp vang lên bên tai : "Hạo, đó phải là Nhụy Ái và Duệ Tườngdiễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ônsao? Bọn họ dường như ăn cùng nhau kia."

      bóng dáng nam to lớn cùng nhắn xuất trong nhà ăn. 
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 94: Đơn triết hạo tức giận vì ghen

      Ánh hào quang của bọn họ khiến người ta chói mắt. Có lẽ mặc kệ Đơn Triết Hạo xuất ở đâu, cơ thể vĩnh viễn vẫn tồn tại mùi vị riêng biệt. Vĩnh viễn đều thể giết chết.

      Giản Nhụy Ái ngước mắt nhìn thứ ánh sáng chói mắt kia, nhìn hai người bọn họ ở chung chỗ. Trong lòng liền cảm thấy bọn họ vô cùng xứng đôi. Cánh tay xinh đẹp của Lạc Tình Tình khoác tay mạnh mẽ của Đơn Triết Hạo, hai người nhìn tựa bức tranh núi non.

      Hình ảnh kia lên trước mắt , để cho thân thể khỏi run rẩy. Trái tim hung hăng co rút vì đau đớn.

      Đơn Triết Hạo xuất , thua vì đại minh tinh xuất . Toàn thân áo đen cũng che đẩy được hiên ngang mạnh mẽ của , đôi mắt lạnh lẽo nhìn thấy đáy.

      Đúng vậy, Đơn Triết Hạo chính là loại người như thế. Trời sanh có phẩm chất Quân Vương, luôn khí thế khi đứng trước thiên hạ. Ngũ quan tuấn giống như điêu khắc, làm cho người ta trong lúc vô hình có cảm giác bị áp bức.

      Giản Nhụy Ái nhìn ánh mắt sáng quắc của Đơn Triết Hạo. Mặc dù rất muốn lên tiếng hỏi những chuyện báo là hay giả nhưng có dũng khí chất vấn, chỉ mang vẻ mặt có tiền đồ mà cúi đầu.

      mặt Đơn Triết Hạo có bất kỳ cảm xúc nào, đôi mắt thâm thúy quét nhìn bọn họ, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái tựa như bắt được ánh mắt của vợ khi vụng trộm bên ngoài và bị bắt gặp.

      Nếu như Giản Nhụy Ái ở cùng với người đàn ông khác cũng thấy khó chịu như thế. Những người đàn ông kia đều phải là đối thủ của . Nhưng tại ở cùng với Cụ Duệ Tường, cái người này là bạn bè từ của nên đây có chút khác biệt.

      Lạc Tình Tình đánh vỡ bình tĩnh. "Duệ Tường. Nhụy Ái. Chào hai người. Các người. . . . . . chẳng lẽ các người tìm hiểu nhau sao?."

      câu , liền thu thập ánh mắt của Đơn Triết Hạo. gắt gao nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái, Sắc mặt lạnh lẽo, mím môi ra lời.

      Giản Nhụy Ái chợt ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Lạc Tình Tình rồi lại nhìn đến ánh mắt lạnh lẽo của Đơn Triết Hạo vội vàng hạ thấp tầm mắt, đôi tay lúng túng, trong lòng hốt hoảng.

      Cụ Duệ Tường đứng lên, kéo Giản Nhụy Ái qua. Đem ôm vào lòng ."Đúng vậy, vì Hạo cần tốt như thế này. Nhưng tôi lại rất cần. Hạo, tìm lại hạnh phúc của mình rồi, để ý chứ."

      Ánh mắt Đơn Triết Hạo thổi qua Cụ Duệ Tường. Lôi kéo Lạc Tình Tình ngồi đối diện với bọn họ.

      Ngay sau đó, bốn người ngồi đối mặt nhau. khí càng lúc càng lúng túng.

      Giản Nhụy Ái khẩn trương cúi đầu. dám ngẩng đầu lên rồi. thừa nhận mình hẹp hòi, thể câu chấp với Lạc Tình Tình.

      "Hạo. phải thích ăn thông sao, em lựa ra rồi, ăn phần này ." Lạc Tình Tình như thể nhìn thấy khí quái dị, như thể mọi chuyện đều bình thường.

      Giản Nhụy Ái ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt bá đạo của Đơn Triết Hạo, rồi lại lập tức cúi đầu nhìn phần ăn của mình. cỗ uất ức từ trong mình sinh ra khiến phải tự khích lệ mình được khóc, khóc là quá ý chí rồi.

      Đơn Triết Hạo nhìn từng hành động của Giản Nhụy Ái, nhìn vẻ mặt bi thương của . phải dùng rất nhiều lực khống chế để ôm vào ngực, trấn an .

      Mấy ngày nay cực khổ rất nhiều, nếu phải có quá nhiều chuyện phát sinh. sớm ra tay bắt Giản Nhụy Ái quay về bên cạnh rồi.

      Cụ Duệ Tường nhìn Giản Nhụy Ái xong lại nhìn Đơn Triết Hạo. ràng nhìn ra ánh mắt đau lòng của Đơn Triết Hạo khi nhìn Giản Nhụy Ái. Nhưng vì sao lại chấp nhận quay về bên cạnh Lạc Tình Tình, có chút khó hiểu

      đưa miếng thịt bò cắt ra rồi đổi lấy miếng thịt bò dĩa Giản Nhụy Ái: " cần đếm cừu nữa. cắt thịt bò cho em

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 95: THIÊN ĐƯỜNG DƯỚI CHÂN TA

      Hôm sau, luồng ánh sáng sinh động chiếu khắp mặt đất, khí cũng bị thời tiết làm cho ảnh hưởng, trở nên nóng bức hơn bên ngoài.

      Giản Nhụy Ái mang theo nội tâm thấp thỏm ngồi ghế sau bên cạnh Cụ Duệ Tường, có thể nguyên nhân trong lòng, khiến cảm thấy khí nóng bức hơn rất nhiều, cái trán khẽ rịn mồ hôi.

      Cụ Duệ Tường đưa khăn giấy cho , quan tâm nhìn Giản Nhụy Ái, rất sợ vì khẩn trương quá độ mà té xỉu: "Nhụy Ái,em rất nóng sao? Hạo, giảm nhiệt độ xe xuống ."

      Đơn Triết Hạo nghiêng đầu nhìn sắc mặt khó chịu của Giản Nhụy Ái, trong lòng ‘lộp bộp’, vội vàng đem nhiệt độ điều ở mức vừa phải, lấy chai nước suối đưa cho : "Uống nước nhiều tốt cho cơ thể."

      Giản Nhụy Ái sững sờ mấy giây, nhận lấy nước suối: "Cám ơn."

      Nội tâm Lạc Tình Tình ghen tức, hướng về phía Giản Nhụy Ái giống như vô ý mà có ý kiến.

      Sức nắm chai nước của Giản Nhụy Ái càng chặt, phải chưa gặp qua việc bọn họ ở bên cạnh nhau, sao lại khẩn trương đến thế, cảm thấy mình có tiền đồ.

      "Nhanh lên chút KIIII..AI...!!!" Cụ Duệ Tường nhìn Giản Nhụy Ái nắm chặt chai nước trong tay, có động tĩnh, cầm lấy chai nước mở nắp đưa cho : "Uống chút, có thể thoải mái hơn."

      "Cám ơn." Môi Giản Nhụy Ái nâng lên nụ cười nhàn nhạt, uống mấy ngụm nước, cảm giác khẩn trương trong lòng vẫn tồn tại.

      Hai mắt Đơn Triết Hạo khống chế được cứ nhìn vào kính chiếu hậu, thỉnh thoảng quan sát phản ứng của , đưa tay đến kiểm tra nhiệt độ xe, rất sợ Giản Nhụy Ái thích ứng .

      mờ ám, Giản Nhụy Ái cũng có phát , nhưng Lạc Tình Tình có để ý nên điên cuồng ghen tỵ.

      "Nhụy Ái, làm sao lại đỗ mồ hôi như thế! Người ta , người quá béo tốt mới có mỡ nhiều vì thế dễ dàng chảy mồ hôi, tôi cũng vậy có gặp nhiều người mập, nhưng đâu có mập mà sao lại chảy mồ hôi nhiều thế."

      Lạc Tình Tình chua ngọt xong, nội tâm cực độ khi dễ, biết Giản Nhụy Ái có bản lãnh gì, chỉ giả bộ yếu đuối chút mà thôi, lại có thể khiến cả hai người đàn ông xe lo lắng cho , nên tâm tình Lạc Tình Tình vô cùng khó chịu.

      Trước kia, Cụ Duệ Tường và Đơn Triết Hạo đều chỉ quan tâm đến , vậy mà Giản Nhụy Ái vừa xuất , bọn họ lại đem toàn bộ phúc lợi đáng lẽ thuộc về dời lên người ta, trong lòng lại càng chịu khuất phục.

      Giản Nhụy Áilúng túng nhìn mình, là rất gầy, thể so sánh những lời của Lạc Tình Tình, nhưng rất hài lòng với vóc dáng của mình, mặc dù tính là có lồi có lõm, nhưng cũng là trước sau lồi lõm .

      "Từ bé thân thể của tôi tốt, tương đối dễ chảy mồ hôi." dịu dàng giải thích.

      "Nhìn ra, Nhụy Ái rất giống em Lâm, yếu ớt nhiều bệnh, bộ dáng như vậy mới cần có Cụ Duệ Tường bên cạnh bảo vệ ."

      xe, hai , có tôi bàn luận về nhau, hai người đàn ông yên lặng nghe, ai lên tiếng.

      Giản Nhụy Ái miễn cưỡng nằm ở bờ cát, tận tình để cho ánh mặt trời tắm rửa cảm xúc.

      Vào giờ phút này, bọn họ ở trong biệt thự của Cụ Duệ Tường, nghĩ đến Cụ Duệ Tường lại sở hữu ngôi biệt thự vô cùng tráng lệ, bên cạnh chính là bờ biển dài.

      Bầu trời cực kỳ rực rỡ, bờ cát là xinh đẹp như thế, hề kiêng dè mặc bikini chạy tới chạy lui bờ cát, hấp dẫn đông đảo đàn ông quan sát.

      Giản Nhụy Ái nằm ở ghế, nhìn nước biển bích lam, theo gió phập phồng, sóng lớn mãnh liệt, khí tràn ngập mùi vị ẩm ướt, nước biển làm cho người ta còn cảm thấy ủ ê, sức quyến rũ của nó cuốn hút người nhìn.

      Phần cảnh sắc xinh đẹp này, ra trước mặt Giản Nhụy Ái, để cho như mê như say .

      Giữa khí an tĩnh, vang lên giọng lạnh lùng: "Thích ?"

      Giản Nhụy Ái ngước mắt nhìn Cụ Duệ Tường đột nhiên xuất bên cạnh mình, mặc quần bơi, ngồi bên cạnh Giản Nhụy Ái.

      "Ừ, rất xinh đẹp." Giản Nhụy Ái ra sức gật đầu, này còn gọi là đẹp, mà gọi là Thiên đường, nhớ tới ca khúc của Trương Kiệt,《Thiên đường dưới chân ta》.

      chỉ có thể dùng câu đó hình dung hoàn cảnh này mà thôi.

      Cụ Duệ Tường bị phần hồn nhiên của Giản Nhụy Ái hớp , ngờ mình dễ dàng bị cuốn hút như thế, đưa bàn tay to lớn đến trước mặt : "Đưa cho em."

      Giản Nhụy Ái kinh ngạc nhìn con ốc trong tay Cụ Duệ Tường, con ốc là xinh đẹp, càng ngờ lại tặng nó cho . . . . . .

      Con ốc rất đáng , hình dáng quái dị, chẳng giống những con ốc khác, có điểm đặc sắc riêng, đưa tay cầm lấy con ốc : " xinh đẹp, là cho em sao?"

      "Đúng, chỉ là, nếu như em muốn, có thể cần."

      Cụ Duệ Tường qua xong chuẩn bị quăng con ốc , lại bị Giản Nhụy Ái kéo lại, con ốc xinh đẹp thế này vứt vô cùng đáng tiếc.

      "Người nào. . . . . . Ai em thích, có con mắt để nhìn sao." Giản Nhụy Ái đoạt lấy con ốc , quệt mồm, gương mặt trắng nõn bị ánh mặt trời phơi đỏ ửng, càng thêm có lực hấp dẫn.

      Giờ khắc này, ánh mắt Cụ Duệ Tường tự chủ được mà nhìn , rốt cuộc hiểu tại sao Đơn Triết Hạo lại lâm vào đoạn tình của trong đoạn thời gian ngắn ngủi như thế, cứ ở chung với Giản Nhụy Ái, thấy người tỏa ra hấp dẫn khiến người ta khó chống đỡ

      Lạc Tình Tình giúp Đơn Triết Hạo thoa kem chống nắng, ngón tay xương tinh tế lau đều tấm lưng , thay vì lau, thẳng là vuốt ve nó.

      Tấm lưng cứng rắn, cũng giống như tính cách của , cách nào ngăn trở khí phách, làm cho lòng người vui mừng và hạnh phúc, ánh mắt của nhìn Giản Nhụy Ái, ngoài miệng lộ ra nụ cười rực rỡ: "Hạo, nghĩ đến Nhụy Ái và Cụ Duệ Tường lại có thể ở chung chỗ, có thấy bọn họ vô cùng xứng đôi ."

      Thân thể Đơn triết hạo ngồi dậy, đem Lạc Tình Tình ôm vào trong lòng, ánh mắt trở nên sắc bén, giống như ánh mắt của chim ưng, bắn thẳng đến Giản Nhụy Ái, rồi thu hồi ánh mắt, ở bên tai Lạc Tình Tình, giọng cảnh cáo: "Lạc Tình Tình, chỉ nên làm tốt bổn phận của mình, cần gây sóng gió, nếu , biết hậu quả."

      Nụ cười mặt Lạc Tình Tình trở nên cứng ngắt, sau lưng thẳng tắp, nhìn thẳng ánh mắt đầy vẻ hận thù, trong lòng khỏi run rẩy.

      "Hạo, em. . . . . ."

      "Được rồi, cần giải thích." Đơn Triết Hạo ngoài miệng lộ ra nụ cười, thế nhưng nụ cười kia là vẻ mặc kệ người phụ nữ run rẫy trong lòng mình.

      Giản Nhụy Ái quyết định để ý đến những chuyện phiền lòng kia, tự nhiên cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.

      muốn nhìn thấy Đơn Triết Hạo và Lạc Tình Tình nữa, nhưng mắt lại khống chế được mà quay về phía bọn họ, nhìn như thế nào cũng là màn hài hòa, trong lòng lại biết cảm giác đau đớn mờ ảo, xem ra mình là tự gây nghiệt rồi.

      Nước biển và chân mây như thể hòa chung làm mảng, bầu trời xanh thẳm, hải âu trắng bay lượn bầu trời tự do, biển có rất nhiều người lướt sóng, có người ngồi lên thuyền chân đạp, tỉ mỉ chuyện với nhau .

      Đôi mặt xinh đẹp nhìn những hoạt động kia, Giản Nhụy Ái cũng thể thờ ơ ơ hờ, bỏ xuống tất cả vui, nhào vào trong biển rộng.

      "Cụ Duệ Tường, chúng ta chơi đạp thuyền thôi." mặt Giản Nhụy Ái là nụ cười rực rỡ, lên tiếng đề nghị.

      Hai người ngồi lên thuyền chân đạp, Giản Nhụy Ái cố sức đạp, chiếc thuyền đoạn tạo thành chút dấu vết mặt biển, những dấu vết kia khiến thoải mái hơn.

      Cụ Duệ Tường tựa như kỵ sĩ, luôn cố gắng bảo vệ an toàn cho Giản Nhụy Ái.

      Thân thể ngừng vận động, mệt sắp thở nổi, nhưng suy nghĩ lung tung trong đại não giảm bớt rất nhiều.

      vô lực dựa vào lưng vào thuyền, ánh mắt quay nhìn chung quanh, thấy hải âu trắng tại mặt biển như chuồn chuồn lướt nước, cảnh sắc xinh đẹp đó khiến Giản Nhụy Ái hoan hô.

      "Nhanh lên chút, nhanh lên chút, xem, là đẹp quá!"

      hạnh phúc nắm cổ tay Cụ Duệ Tường, lớn tiếng kêu.

      Tâm tình cực kỳ tốt, có thể vì cảnh sắc xinh đẹp hun đúc nên, tất cả chuyện vui, cũng chẳng còn tồn đọng trong tâm trí.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :