1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 86: NGUYÊN NHÂN DIỄN TRÒ


      Giản Nhụy Ái nhìn bầu trời rộng lớn, hít hơi sâu, kéo thân thể mệt mỏi đường, trong hốc mắt tràn ngập nước mắt, sáng sớm thời tiết u giống như tâm tình của chính .

      chiếc xe thể thao chạy chậm như , liếc mắt nhìn qua bóng dáng kia, bóng dáng quen thuộc như thế, khiến cho khóe miệng nâng lên tiếng cười nhạo.

      Trái tim Đơn Triết Hạo rốt cuộc làm bằng cái gì, mới chia tay với , liền coi khác là vợ, còn ngủ với khác nữa, rốt cuộc muốn làm cái gì?

      Trước, đối xử với Lạc Tình Tình như thế nào, tại, lại đối xử với như thế ấy, chẳng lẽ, đây chính là báo ứng sao?

      cố gắng khắc chế nước mắt của mình, lại nhịn được mà cứ trào ra, cả người là đau thương cực lớn, vô lực chống đỡ mà phải ngồi bịch xuống đất.

      Giản Nhụy Ái muốn khóc lớn, trong cuộc tình của mình với Đơn Triết Hạo, chính mình thua rồi, thua trong rối tinh rối mù, hiến thân rồi lại hiến tâm.

      che bộ ngực của mình lại, giống như nghe ra thanh cõi lòng tan nát, biết ngồi khóc như thế bao lâu, cho đến khi đường người càng đến càng nhiều người qua lại, mọi người xem như kẻ bệnh thần kinh, mới đứng lên, hung hăng lau sạch nước mắt.

      Cỏ dại nên có tinh thần cỏ dại, mặc kệ người khác chà đạp như thế nào, khi dễ như thế nào, khóc rồi, tất cả phải bắt đầu lại lần nữa.

      sửa sang tâm tình xong, lau nước mắt mặt, mới dám trở về quán Nhân Ái, bởi vì biết Quyền Hàn và Trác Đan Tinh rất lo lắng cho .

      Điện thoại di động cương quyết mà vang lên, dùng sức lực toàn thân mà khóc, thân thể đều vô cùng mệt mỏi, lấy điện thoại ra, nhìn tên của Quyền Hàn đó.

      "Alo. . . Quyền Hàn, có gì, em về, có giọng mũi, đừng lo lắng, em lập tức về, ngày hôm qua. . . Ngày hôm qua em và Đơn Triết Hạo chơi, đúng, ừ đúng vậy."

      Trác Đan Tinh kinh ngạc đến ngây người nhìn thân thể nhếch nhác của Giản Nhụy Ái, kinh ngạc : "Nhụy Ái, chơi với bùn đất sao, vì sao toàn thân nhếch nhác như thế!"

      Giản Nhụy Ái nhìn quần áo người mình, lúc đó vì quá đau lòng, có nhìn thấy người mình toàn là bùn đất, đầu gối, quần áo còn rách mấy chỗ, có thể ngày hôm qua núp sau tảng đá nên bị thương.

      " có gì, đường trở về tớ bị té cái, tớ thay quần áo khác là xong rồi."

      Quyền Hàn kéo Giản Nhụy Ái rời , vui cau mày : "Giản Nhụy Ái, từ khi nào em học người ta dối thế, chẳng lẽ em biết mình dối rất kém cõi sao."

      " Quyền Hàn, em dối, em mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, các người đừng tra hỏi nữa." Giản Nhụy Ái biết mình được mọi người quan tâm, lớn tiếng phản bác là đúng, nhưng khống chế được, tại tâm rất loạn, giống như con kiến vỡ tổ.

      vào nhà, tắm rửa chút, liền nằm giường nhúc nhích được, trải qua cả đêm, thân thể và cả cõi lòng đều đau đớn, mệt mỏi nhắm mắt lại, nước mắt tiếng động mà tràn ra khóe mi, gối vào đầu hòa ra thể.

      Bất tri bất giác, ngủ thiếp , mang theo nước mắt tiến vào mộng đẹp.

      Trong phòng óc là đám đầu trâu mặt ngựa, người đàn ông hung hãng ngồi ghế sô pha, mắt to mày rậm, bá đạo nhìn chằm chằm về đám em của , chỉ thấy mồ hôi rịn ra trán họ.

      "Lão đại, là ngài kêu tôi theo dõi Đơn Triết Hạo, mấy ngày nay đều nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh đổi tới đổi lui, nhưng thường xuyên nhất chính là này."

      mặc áo đầm màu hồng, mái tóc xõa xuống ngang vai, hạnh phúc nắm tay Đơn Triết Hạo.

      "Chúng tôi điều tra, ta chính là người bạn thanh mai trúc mã của Đơn Triết Hạo, gọi là Lạc Tình Tình, Giản Nhụy Ái trước kia chỉ là thế thân bị Đơn Triết Hạo quăng .

      Hôm nay còn nhìn thấy Đơn Triết Hạo lôi kéo khác, vứt bỏ đường, lão đại, người chúng ta nên xuống tay với ai, có phải nên thay đổi thành Lạc Tình Tình , chứ mà theo dõi Giản Nhụy Ái giống như dùng được."

      Lão đại quắc mắt trừng mi nhìn chằm chằm người tên Sấu, thô bạo quát: "Thằng Khỉ con, mày có đầu óc sao, có thể Đơn Triết Hạo chỉ tìm khác để thế thân mà thôi, ta muốn bảo vệ Giản Nhụy Ái."

      "Lão đại thông minh, có đạo lý, mấy ngày nay chúng tôi tiếp tục điều tra, nếu như có biến hóa về báo cho lão đại.." Khỉ con cợt nhã .

      "Ngu ngốc, dĩ nhiên là phải tiếp tục, muốn dựa vào mấy đứa ngu ngốc chúng mày để báo thù, ông chủ Trần phải chết, Đơn Triết Hạo giết ông chủ Trần, cái thù này là cái thù đội trời chung, báo được thù, các người đừng nghĩ đến chuyện có thể tiếp tục lăn lộn trong giới xã hội đen."

      "Đúng, đội trời chung." Tất cả em cùng hô lớn.

      Giản Nhụy Ái trong mơ màng tỉnh dậy, vì có người đẩy mấy cái, từ từ mở mắt, nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Quyền Hàn, yếu ớt : " Quyền Hàn."

      Quyền Hàn bưng đồ ăn đến trước mặt , dịu dàng : "Nhụy Ái, em ngủ cả ngày rồi, đói bụng , ăn chút gì đó ."

      Giản Nhụy Ái đưa ánh mắt mê mang nhìn ngoài cửa sổ, quả sắc trời chuyển màu đêm rồi, thở dài cái, nghĩ mình ngủ lâu như thế, vì ngủ thời gian dài, tâm tình có chút chìm xuống, màng nhĩ ông ông chạy, lắc đầu mấy cái, nhìn bàn là món sườn xào chua ngọt, củ cải trắng, canh đậu hũ, cả canh bắp ngô nữa; tất cả đều là món ăn thích.

      Đột nhiên những uất ức với Đơn Triết Hạo đều bộc phát, buổi sáng còn hướng về phía Quyền Hàn thét lớn, áy náy càng lúc càng lớn, trong mắt lên tầng khói mù, khịt khịt mũi: " Quyền Hàn."

      tựa như chịu nhiều uất ức, tìm được người lòng quý mình, ôm Quyền Hàn khóc lớn.

      " sao, sao. . . . . . Nhụy Ái, đừng khóc, bất luận xảy ra chuyện gì, Quyền Hàn luôn ở bên cạnh em."

      Giản Nhụy Ái biết trời có sập xuống, Quyền Hàn cũng thay chống đỡ, từ tới lớn Quyền Hàn cứ như vệ sĩ, tận tâm tận lực bảo vệ .

      " cần đau lòng, nhớ những thứ người kia chỉ càng khiến mình tổn thương, coi như đó là động lực khiến mình tiến bộ ."

      "Động lực." Giản Nhụy Ái lẩm bẩm , trước mắt thoáng qua hình ảnh chói mắt, họ xứng sao, xứng đôi như mấy từ đất dung thân vậy.

      Đơn Triết Hạo là người đàn ông cao cao tại thượng, chính là thích hợp với cao quý như Lạc Tình Tình, chỉ là cây tầm gửi, thứ cỏ dại, tại sao mình lại bị người như thế tô đen.

      " Quyền Hàn, em quá ngu ngốc rồi, quá ngây thơ rồi, cho là Đơn Triết Hạo muốn ở bên cạnh mình, tin tưởng ngọn đèn tàn có thể phát sáng trở lại, em tin tưởng tình , em tin tưởng mơ ước, em tin tưởng kỳ tích, tin tưởng ấy bình thường như em, ấy nắm tay em đón lấy cuộc sống hạnh phúc tựa như trong mơ.

      ra thứ kia chỉ là giấc mộng, tỉnh mộng, cái gì cũng còn, xét đến cùng, em cũng chẳng biết mình là cái gì nữa rồi."

      Quyền Hàn nhàng đem ôm vào lòng, muốn cho ấm áp và an ủi: "Đứa ngốc, em đừng cảm thấy mình là kẻ vô tích , vậy em quên hết tất cả , lấy dũng khí đối mặt với tất cả khó khăn, đánh bại những thứ khó khăn này, khó khăn cũng là khó khăn, tất cả những điều tốt đẹp quẩn quanh."

      "Em có thể làm được sao?"

      " thôi, Quyền Hàn dẫn em đến nơi."
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 87: Tình Phải Cố Gắng Mới Hối Hận



      "Em có thể làm được sao?" Giản Nhụy Ái sống trong mê mang, có thể chiến thắng tất cả mọi khó khăn sao, cái khó khăn này quá mạnh mẽ, lại là con cừu non chẳng có năng lực chống đỡ.


      Cho tới bây giờ, tế bào toàn thân chưa từng buông tha cho , luôn có giây thần kinh nhắc nhở chuyện Đơn Triết Hạo làm việc gì, đều có nguyên nhân.


      Nhìn vào đôi mắt thâm thúy của , khiến cho thể đoán ra nguyên nhân, nhưng mỗi lần lãng tránh, mọi lần dám cùng đối mặt, cảm thấy mọi chuyện tự nhiên như vậy.


      " thôi, Quyền Hàn dẫn em đến nơi khác."


      Giản Nhụy Ái theo Quyền Hàn lên lầu cao, cái chỗ này họ thường đến, đây là tòa nhà cao tầng, có thể nhìn thấy cảnh đêm trước mặt, hơn nữa lầu cao còn có nhà hàng lớn, thức ăn thơm ngào ngạt, cảnh đêm tráng lệ khiến cho tâm tình con người ta cũng tốt lên ít.


      Mỗi lần tâm tình Giản Nhụy Ái được ổn, chỉ cần lên đây, cảm thấy khó khăn còn là khó khăn nữa.


      đứng ở trước rào chắn, cúi người nhìn phố phường, nhìn ngọn đèn dầu tỏa , cảnh đêm hiu hắc, buồn bực liền giảm , ngoài miệng ra nụ cười rực rỡ.


      "Cám ơn , cám ơn Quyền Hàn, vĩnh viễn là người hiểu em nhất." Giản Nhụy Ái hướng về phía Quyền Hàn nở nụ cười.


      Quyền Hàn ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, hỏi "Còn nhớ khi còn bé, em những vì sao mang ánh sáng quá yếu ớt, nhưng lại chiếu rọi toàn bộ thế giới, em muốn trở thành sao, đem ánh sáng của mình chiếu rọi tâm linh mỗi người."


      xoay người, dùng đôi mắt thâm tình nhìn Giản Nhụy Ái: "Nhưng lúc ấy trong lòng của gì biết ? muốn bảo vệ ánh sáng của em, hiểu mình thể cứ nắm chặt tay người mình , nên buông tay em để cho em đến với người mình , đó chính là Đơn Triết Hạo, nhưng nay muốn bỏ qua lần nữa. em, Nhụy Ái, cầu xin em cho cơ hội, muốn chỉ là trai của em, muốn là người bạn đời bên cạnh em."


      Sắc mặt Giản Nhụy Ái đầy vẻ khó tin, nghĩ Quyền Hàn lại với như vậy, có chút luống cuống, rất cảm giác của Quyền Hàn vào lúc này.


      chỉ có thể đần độn mà nhìn chằm chằm vào Quyền Hàn, tiến vào cảm xúc của , ánh mắt thâm tình như muốn đem những cảm xúc của hòa tan, lúc Quyền Hàn sắp hôn , quay chỗ khác.


      " xin lỗi, Quyền Hàn, em. . . . . ."


      " cần , em hiểu rồi, biết đáp án của em rồi." Quyền Hàn trong cõi lòng tan nát, mặt ngăn nụ cười, biết đáp án, cố gắng để tất cả hạ xuống, nhưng ít nhất vẫn phải cố gắng lần, như thế có thất bại cũng hối hận.


      Cõi lòng Giản Nhụy Ái muốn bất cứ ai tổn thương vì mình, nhưng lại cứ khiến cho họ tổn thương, thể nào cứ đứng bên cạnh mà để mặc Quyền Hàn.


      lâu sau, Quyền Hàn đưa đôi mắt vô hồn nhìn cảnh đêm, còn cứ như đứa bé làm việc sai, ngoan ngoãn ngồi bên, dám nhúc nhích.


      "Nhụy Ái, có cách nào dẫn em về theo, em về mình được ?"


      "Ừ." Giản Nhụy Ái biết mình tư cách đứng bên cạnh , yên lòng nhìn Quyền Hàn bị thương, nên lên tiếng : " Quyền Hàn, em trước, phải chú ý an toàn nhé."


      Quyền Hàn nở nụ cười lành lạnh, nụ cười giống như tự châm chọc mình, nhưng có vẻ rất khổ sở, gương mặt tuấn mang theo vẻ đau đớn, cầm chai rượu bên cạnh, mãnh liệt rót nó vào bụng.


      biết bao lâu, những chai rượu trống ngày càng nhiều, ý thức mơ hồ .


      Trác Đan Tinh nhận được điện thoại của Giản Nhụy Ái, liền chạy như bay đến nơi đó, nhìn những chai rượu chất chồng của Quyền Hàn, dáng vẻ nhếch nhác của , đây là lần đầu tiên gặp dáng vẻ này, đoạt lấy bình rượu: " Quyền Hàn, làm sao vậy, nên uống nữa."


      "Trả lại cho , em là ai mà trông mong chuyện của thế... muốn uống, uống cho đến chết mới thôi."


      " Quyền Hàn, đừng uống như thế nữa có được , em đưa về." Trác Đan Tinh muốn dìu trở về, nhưng quá nặng, chỉ có mình, làm sao mà đỡ nổi.


      ông chủ qua, : "Tiểu thư, vị tiên sinh này uống say như vậy, tiệm chúng tôi có sẵn phòng cho khách, tôi dìu ta vào giúp ."


      Trác Đan Tinh nhìn sắc trời cũng muộn, Quyền Hàn lại uống nhiều rượu như thế, đoạt lấy rượu của , hướng về phía ông chủ : "Cám ơn ông."


      Hai người cố gắng dìu chàng trai ột mét tám vào trong phòng khách, sau đó Trác Đan Tinh vội vàng : "Cám ơn ông chủ."


      Trác Đan Tinh nhìn người nằm giường, khuôn mặt tuấn, gò má đỏ ửng, trong miệng lẩm bẩm : "Nhụy Ái, Nhụy Ái. . . . . ."


      Trong lòng thoải mái, chỉ có thể than thở, muốn đem kéo lại chỉnh tề, đắp chăn, nhưng ngờ lại bị Quyền Hàn trong mơ màng ôm lấy, để nằm trong lồng ngực .


      Trác Đan Tinh cảm nhận được nhiệt độ người của Quyền Hàn, đỏ mặt muốn giãy giụa đứng dậy.


      Quyền Hàn ôm chặt lấy , để cho cách nào nhúc nhích, gương mặt của dính vào bộ ngực cường tráng của , cảm giác hơi thở nóng bỏng, sắp đem thiêu đốt.


      " Quyền Hàn, buông em ra." Trác Đan Tinh giùng giằng: "A!" Trợn to hai mắt, nhìn Quyền Hàn lật người đè lên thân thể , muốn đấm cái, cảm nhận được trong tiếng hít thở và mùi rượu nồng đậm.


      Mùi vị nồng nặc khiến Trác Đan Tinh cảm thấy buồn nôn, nhưng mùi rượu này cũng cho chút tư vị hạnh phúc.


      biết Quyền Hàn dùng lưỡi đặt lên môi nụ hôn dạo đầu, đây là nụ hôn mong đợi nhất, coi như chỉ muốn thân thể của , Trác Đan Tinh cũng thể trùng bước mà ngăn cản.


      Ngón tay thon dài của Quyền Hàn vuốt ve gò má của Trác Đan Tinh, chạm nhàng, thương mà vuốt ve giống như che chở bảo vật quý giá.


      Trác Đan Tinh bị Quyền Hàn vuốt ve, hoàn toàn quên chống đỡ rồi, ánh mắt thoáng qua vẻ kinh hoàng.


      Hô hấp Quyền Hàn trở nên dồn dập, trong mắt tràn đầy thương, miệng cách dồn dập: "Nhụy Ái, Nhụy Ái. . . . . ."


      Mấy câu đó kích thích Trác Đan Tinh, kéo từ trong u mê trở về với thực tại, liều mạng giùng giằng, coi như thích Quyền Hàn, cũng muốn lần đầu tiên lại chỉ là vật thay thế khác, làm như vậy đối với là sỉ nhục to lớn.


      " Quyền Hàn, tỉnh lại ! Em phải là Giản Nhụy Ái, buông em ra."


      Quyền Hàn dưới thúc giục của cồn rượu, bên dưới lại mang theo hương thơm dịu dàng và thanh nhã, sớm tàn phá ý chí của , cả người bị gắt gao ôm lấy.


      Đem môi áp sát vào môi Trác Đan Tinh, khiến cho cùng giao hòa.


      Trác Đan Tinh giùng giằng, lại giãy giụa cố khống chế chất men rượu trong người Quyền Hàn, mắt thấy từng lớp quần áo của mình rơi xuống đất, sợ hãi, lại chẳng biết phải làm sao.


      Quyền Hàn nghĩ đến việc bên dưới là ai, chỉ biết nó có sức hấp dẫn như cây túc, làm cho chẳng có cách nào mà kiềm chế, chỉ muốn vào cuộc ngay lập tức


      đặt nụ hôn nóng rực lên trán , cánh mũi, môi của , cả cằm cũng có nụ hôn. . . . . . Rồi bắt đầu xuống, nhịn được gạt áo ngực của ra, nhìn thân thể xinh đẹp, bàn tay nóng bỏng lập tức đặt lên nhũ hoa đẩy đà của , cảm thụ mềm mại . . . . . .


      Trời sanh tính Trác Đan Tinh là to gan, nhưng gặp phải chuyện nam nữ hoan ái, dù sao cũng là lần đầu, trong hốc mắt là bất mãn, khủng hoảng và luống cuống.


      có biện pháp cự tuyệt những động tác của Quyền Hàn, nếu như là người khác sớm cho ta về Tây Thiên rồi.


      Nhưng người đàn ông người tại là người đàn ông mà nhất, chỉ có thể dùng toàn bộ sức lực mà phối hợp, coi như trong mắt của phải là . . . . . .


      Phố đêm phồn hoa, phòng khách ra mảnh kiều diễm…..


      Ở trong nhà tay chân Giản Nhụy Ái trở nên luống cuống, nhìn từng giây từng phút trôi qua, từng giây từng phút trôi lại bay mất, hai người kia có chút tin tức nào, cũng biết Trác Đan Tinh có thể đem Quyền Hàn trở về .


      nằm ở chiếc ghế dài trong quán, bất tri bất giác ngủ thiếp .


      Nghe thanh mở cửa, Giản Nhụy Ái chợt thức tỉnh, thấy sắc mặt u của hai người, lo lắng hỏi " Quyền Hàn, Đan Tinh, tối hôm qua hai người ở đâu, sao bây giờ mới trở về."


      Trác Đan Tinh ngượng ngùng thả mắt xuống, biết trả lời như thế nào về chuyện đêm qua của bọn họ.


      Giản Nhụy Ái nghi vấn nhìn hai người, cứ có cảm giác bọn họ che giấu chuyện gì đó, hồ nghi cứ nhìn chằm chằm bọn họ, thấy quần áo người Trác Đan Tinh có chút nhăn nhúm, ngực ra những dấu vết nhàn nhạt, đây hẳn là vết hôn, Giản Nhụy Ái hoàn toàn hiểu được những gì xảy ra đêm qua.


      Đôi mắt Quyền Hàn trở nên thâm thúy, nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái, hít sâu hơi, nắm tay Trác Đan Tinh, : "Nhụy Ái, và Trác Đan Tinh ở chung chỗ, tụi đôi."


      "Nhụy Ái, tớ. . . . . ." Trác Đan Tinh nhìn vào đôi mắt kiên định của Quyền Hàn, trong lòng sớm vui mừng nở hoa, thấy Giản Nhụy Ái động tĩnh, quệt mồm thầm hỏi: "Nhụy Ái, chẳng lẽ cậu chúc phúc cho tớ sao?"


      Giản Nhụy Ái bừng tỉnh khi hiểu ra, nếu như Quyền Hàn và Trác Đan Tinh ở chung chỗ, đó là điều khiến vui nhất, đến chúc mừng cũng chẳng kịp, làm sao có thể chúc phúc cho bọn họ: " phải, chỉ là tớ quá kinh ngạc, chúc mừng hai người, Đan Tinh, về sau cậu là chị dâu của tớ rồi."


      "Chị dâu, cậu được lắm đó Giản Nhụy Ái, nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tớ ." Trác Đan Tinh vui vẻ hướng về phía Giản Nhụy Ái hầm hừ, nhưng trong lòng chẳng vui vẻ tí nào.


      Rốt cuộc, chờ được người mình thương nhất, hơn nữa còn qua đêm cùng .


      Quyền Hàn nhìn hai vui vẻ, nhìn Giản Nhụy Ái tim phổi mà mỉm cười, trong lòng liền giống như bị người ta chà đạp.


      Chỉ là, cái kết cục này cũng rất vui mừng.


      Thời gian ngày lại ngày trôi qua.


      Giản Nhụy Ái nhận được lời mời đến nhà của bà nội Đơn Triết Hạo: "Bà nội, người kêu con đến có chuyện gì ạ?."


      "Chẳng lẽ có chuyện gì thể bảo cháu đến sao?." Bà nội vui vẻ cười .


      Giản Nhụy Ái ngắm nhìn bốn phía, kể từ ngày đó bắt gặp chuyện tốt của , hai người có liên hệ gì nữa, cũng biết ngày tháng tiếp theo trôi qua như thế nào, nhưng mà

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 88: HOÀN TOÀN BIẾN THÀNH ÁC QUỶ

      Ở trong nhà tay chân Giản Nhụy Ái trở nên luống cuống, nhìn từng giây từng phút trôi qua, từng giây từng phút trôi lại bay mất, hai người kia có chút tin tức nào, cũng biết Trác Đan Tinh có thể đem Quyền Hàn trở về .

      nằm ở chiếc ghế dài trong quán, bất tri bất giác ngủ thiếp .

      Nghe thanh mở cửa, Giản Nhụy Ái chợt thức tỉnh, thấy sắc mặt u của hai người, lo lắng hỏi " Quyền Hàn, Đan Tinh, tối hôm qua hai người ở đâu, sao bây giờ mới trở về."

      Trác Đan Tinh ngượng ngùng thả mắt xuống, biết trả lời như thế nào về chuyện đêm qua của bọn họ.

      Giản Nhụy Ái nghi vấn nhìn hai người, cứ có cảm giác bọn họ che giấu chuyện gì đó, hồ nghi cứ nhìn chằm chằm bọn họ, thấy quần áo người Trác Đan Tinh có chút nhăn nhúm, ngực ra những dấu vết nhàn nhạt, đây hẳn là vết hôn, Giản Nhụy Ái hoàn toàn hiểu được những gì xảy ra đêm qua.

      Đôi mắt Quyền Hàn trở nên thâm thúy, nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái, hít sâu hơi, nắm tay Trác Đan Tinh, : "Nhụy Ái, và Trác Đan Tinh ở chung chỗ, tụi đôi."

      "Nhụy Ái, tớ. . . . . ." Trác Đan Tinh nhìn vào đôi mắt kiên định của Quyền Hàn, trong lòng sớm vui mừng nở hoa, thấy Giản Nhụy Ái động tĩnh, quệt mồm thầm hỏi: "Nhụy Ái, chẳng lẽ cậu chúc phúc cho tớ sao?"

      Giản Nhụy Ái bừng tỉnh khi hiểu ra, nếu như Quyền Hàn và Trác Đan Tinh ở chung chỗ, đó là điều khiến vui nhất, đến chúc mừng cũng chẳng kịp, làm sao có thể chúc phúc cho bọn họ: " phải, chỉ là tớ quá kinh ngạc, chúc mừng hai người, Đan Tinh, về sau cậu là chị dâu của tớ rồi."

      "Chị dâu, cậu được lắm đó Giản Nhụy Ái, nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tớ ." Trác Đan Tinh vui vẻ hướng về phía Giản Nhụy Ái hầm hừ, nhưng trong lòng chẳng vui vẻ tí nào.

      Rốt cuộc, chờ được người mình thương nhất, hơn nữa còn qua đêm cùng .

      Quyền Hàn nhìn hai vui vẻ, nhìn Giản Nhụy Ái tim phổi mà mỉm cười, trong lòng liền giống như bị người ta chà đạp.

      Chỉ là, cái kết cục này cũng rất vui mừng.

      Thời gian ngày lại ngày trôi qua.

      Giản Nhụy Ái nhận được lời mời đến nhà của bà nội Đơn Triết Hạo: "Bà nội, người kêu con đến có chuyện gì ạ?."

      "Chẳng lẽ có chuyện gì thể bảo cháu đến sao?." Bà nội vui vẻ cười .

      Giản Nhụy Ái ngắm nhìn bốn phía, kể từ ngày đó bắt gặp chuyện tốt của , hai người có liên hệ gì nữa, cũng biết ngày tháng tiếp theo trôi qua như thế nào, nhưng mà thích cùng Lạc Tình Tình ở chung chỗ, chắc chắn ngày tháng của vô cùng tốt đẹp? Giản Nhụy Ái có chút tự giễu, cố giả bộ mỉm cười: "Bà nội. . . . . ."

      "Được, cần nhìn, Hạo ở phòng của nó, dì Ngọc gọi cậu chủ xuống đây."

      Dì Ngọc mỉm cười lên tiếng: "Vâng"

      Bà nội lôi kéo tay Giản Nhụy Ái, ngồi ở ghế sa-lon rồi khẽ : "Nhụy Ái, mấy ngày nay con đâu, sao đến thăm bà nội, chẳng lẽ con quên mất bà nội rồi sao."

      ". . . . . . có, làm sao con có thể quên bà nội, con. . . . . ." Chỉ là muốn nhìn thấy Đơn Triết Hạo, gặp mặt lúng túng, vì khi nhìn thấy , cách nào giả bộ là thấy, chúc phúc cho và Lạc Tình Tình, thể nào tỏ ra cao thượng như thế.

      Nghiêng đầu thấy bóng dáng Đơn Triết Hạo, chỉ có dì Ngọc xuống: "Lão phu nhân, cậu chủ ấy có chuyện cần giải quyết, làm xong xuống nhà."

      Tâm Giản Nhụy Ái kẽo kẹt mà co giật, nghĩ đến vừa quay lại với Lạc Tình Tình, đến cả mặt mình cũng muốn nhìn nữa, ngoài miệng lên tia khổ sở: "Bà nội, nếu Hạo có chuyện đừng nên làm phiền ấy."

      Bà nội hiểu cháu mình, gần đây rất khuya mới trở về, bà nghĩ rằng cháu trai là cùng với Giản Nhụy Ái, tự nhiên ngày ngày ngán ở chung chỗ, coi nhau như người xa lạ.

      "Nhụy Ái, lúc nào con về đây, bà nội rất nhớ con." Bà nội mỉm cười và .

      Tâm Giản Nhụy Ái giật bắn người, quay về đây, tại người hẳn nên quay về nhà họ Đơn là , mà người nên quay về là Lạc Tình Tình mới đúng.

      "Bà nội, quán Nhân Ái còn nhiều chuyện, nên con thể quay về đây, nhưng con vẫn có thể đến đây thăm bà."

      Bà nội lôi kéo tay Giản Nhụy Ái, đem chiếc nhẫn sớm chuẩn bị trước đeo vào ngón tay Giản Nhụy Ái, ngắm nhìn hồi rồi khen: "Vừa vặn quá, là đẹp."

      Giản Nhụy Ái nhìn chiếc nhẫn ngón vô danh, chiếc nhẫn màu vàng kim đơn giản, nhìn lại rất thanh nhã và cao quý: "Bà nội, chiếc nhẫn này có vẻ rất đắt, con thể nhận."

      "Đứa ngốc, chiếc nhẫn này là nhẫn truyền đời của nhà họ Đơn, hôm nay bà nội đeo nó cho con, mong con phải cố gắng bảo quản nó." Bà nội vui mừng vỗ vỗ mu bàn tay , mềm mại xương, da dẻ mảnh khảnh.

      "Bà nội, món quà tặng quý trọng như thế, con càng thêm thể nhận rồi." Giản Nhụy Ái nghe thấy đây là vật gia bảo truyền đời, vội vàng muốn để nó xuống.

      Bà nội liền ngăn cản: "Đứa ngốc, vì sao con lại thể, con sắp trở thành con dâu nhà họ Đơn rồi, chiếc nhẫn này vốn là phải đưa cho con từ sớm, hơn nữa bụng của con lại có chắt nhà họ Đơn, còn ai có tư cách hơn."

      "Bà nội, con. . . . . ." Hốc mắt Giản Nhụy Ái đỏ ửng, muốn ra, nhưng dám , sợ bà nội chỉ thương hại mình mới làm thế: "Bà nội, vật này con thể nhận được."

      Bà nội càng cảm thấy kỳ quái, khi Giản Nhụy Ái khóc, càng thêm hiểu: "Có phải Hạo lại khi dễ cháu hay , có chuyện gì, bà nội làm chủ thay cháu."

      " phải vậy, bà nội, Hạo có khi dễ cháu, chỉ là con muốn ở cùng ấy, cháu cảm thấy hai người hợp nhau, Đơn Triết Hạo nên lựa chọn người có điều kiện hợp hơn cháu, có thể hợp với ấy, phải là của cháu, cho nên. . . . . ."

      Sắc mặt bà nội đại biến, đứng lên, kích động hét lớn: "Nhụy Ái, đừng dối, có phải Hạo khi dễ cháu , Đơn Triết Hạo xuống đây ngay cho bà nội."

      Bà nội kích động hướng về lầu mà hô to, mọi người đều bất ngờ, nhìn vào trong mắt Giản Nhụy Ái, tất cả đều thích hợp.

      Khi Đơn Triết Hạo xuống lầu, thấy nước mắt của Giản Nhụy Ái, sửng sốt mấy phần, đôi tay tự chủ mà nắm chặt, vài phút sau, tất cả kinh ngạc bị đổi thành lạnh lùng, ánh mắt quay sang liếc Giản Nhụy Ái và bà nội cái.

      Mãnh liệt ngăn cản nội tâm muốn xông lên ôm chặt Giản Nhụy Ái, đôi mắt thâm thúy tràn đầy lo lắng, đôi tay cố nén tâm tình mà bóp chặt đến nổi cả gân xanh, Đơn Triết Hạo tới sau lưng Giản Nhụy Ái, bàn tay vặn chặt vai của Giản Nhụy Ái.

      "Hạo. . . . . ." Giản Nhụy Ái đột nhiên giật mình, trái tim đập loạn, bật thốt lên, khi thấy gương mặt của Đơn Triết Hạo, khẽ cau mày : "Hạo, thả em xuống ."

      "Hạo, cháu làm cái gì thế, nhanh thả Tiểu Nhụy xuống ." Bà nội ngạc nhiên nhìn Đơn Triết Hạo, làm sao mà lại biến thành kẻ lạnh lùng như thế.

      Trước, Đơn Triết Hạo có đưa Tần Lan về quê, trong lòng chỉ có mình Giản Nhụy Ái, lúc này vì sao lại đối xử như thế đối với Giản Nhụy Ái.

      "Bà nội, người cần lo lắng cho chúng cháu, !" Đơn Triết Hạo lạnh lùng xong, vẻ khát máu đến độ khiến bà nội cũng hoảng sợ.
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 89: Chi Phiếu Sỉ Nhục



      Giản Nhụy Ái khó chịu bị kéo , từ khi Đơn Triết Hạo trở về, dường như thay đổi hoàn toàn. còn nữa con người dịu dàng, dường như luôn tránh mặt , có lúc lại như đứa bé ăn vạ.


      tại lại giống con ác ma, nếu chuẩn xác hơn chính là con ác ma đói bụng.


      "Hạo, cháu náo như thế đủ rồi chứ. Cháu là quá đáng. Tại sao có thể đối đãi với Tiểu Nhụy như vậy. Tiểu Nhụy là người vô tội. Huống chi trong bụng của nó có con của cháu, cháu đừng khiến nó tổn thương." Bà nội nhìn nổi, bà chẳng biết vì sao lại khi dễ Giản Nhụy Ái lương thiện như vậy.


      "Cháu." Khóe miệng Đơn Triết Hạo nở ra nụ cười lạnh. Trong mắt mang theo lạnh lẽo và khinh thường. "Cháu, bà nội, con của cháu chỉ có , nó nằm trong bụng của Tình Tình. Những người khác căn bản quan trọng đối với con."


      Tay Giản Nhụy Ái chợt vung , lảo đảo cái thiếu chút nữa ngã xuống đất rồi. gì thế, tại sao Đơn Triết Hạo lại những lời tàn nhẫn như thế.


      Hốc mắt tràn ngập nước mắt, lại quật cường để cho nó chảy ra. Cắn môi, ngước mắt nhìn , môi mấp máy ra lời.


      Bà nội vội vàng đỡ Giản Nhụy Ái dậy. "Tiểu Nhụy, con làm sao vậy." Sắc mặt xanh mét nhìn Đơn Triết Hạo, hoàn toàn hiểu được .


      "Được, cứ ở chỗ này giải quyết tất cả. Chúng ta chia tay , về sau nên xuất ở nhà chúng tôi nữa. Bởi vì như thế làm phiền tôi" Đơn Triết Hạo nhìn tới ánh mắt Giản Nhụy Ái, giọng có mang theo chút tình cảm nào.


      "Hạo, con đừng quá phận như thế. Vợ chồng son gây gổ là chuyện bình thường, nên đem chia tay ra mà ." Bà nội làm sao lại nhìn thấy, thân thể kịch liệt đung đưa, bà nghĩ đến chuyện Đơn Triết Hạo lại độc ác vậy.


      Bà hiểu cháu của mình, luôn làm việc theo lý trí, thường suy nghĩ đến tình người. Nhưng khi quyết định thay đổi. Lần này chuyện xảy ra như thế nào, cố tình chọc cho bà tức chết à?


      "Bà nội, đừng có che miệng con." Đơn Triết Hạo rút từ trong túi ra tờ chi phiếu, ném cho Giản Nhụy Ái: " , muốn bao nhiêu em mới bằng lòng chia tay. Cứ , tôi thỏa mãn em, chỉ cần về sau em đừng quấn lấy tôi nữa."


      Giản Nhụy Ái chẳng thể kiềm nước được nước mắt mình, thân thể run rẩy kịch liệt, ngước mắt nhìn Đơn Triết Hạo.


      Gương mặt này, mấy ngày trước vẫn lời ngon tiếng ngọt, hứa hẹn ẹ con các có được hạnh phúc. Hôm nay, cầm tấm chi phiếu đuổi bọn họ là sao?


      biết Đơn Triết Hạo có nguyên nhân, nhưng đó là nguyên nhân gì?


      Cánh tay run rẫy lôi kéo cánh tay Đơn Triết Hạo, tin mà : "Hạo, cho em biết xảy ra chuyện gì rồi. Tại sao, lại thành ra như thế."


      "Tôi cho biết, chúng ta hợp nhau, người tôi là Lạc Tình Tình, cứ ở bên này dây dưa chẳng có lợi ít gì cả. Đừng rằng muốn chiếm đoạt tôi, hưởng hết vinh hoa phú. Tôi chán ghét hạng người nghèo nàn như lắm rồi, cả ngày chỉ biết đưa lòng tốt, lừa gạt đồng thuận của người khác cố lấy lợi ít về ình. . . . . ."


      "Bát." Giản Nhụy Ái khó khăn khổ sở, trong lòng bị người ta hung hăng vạch đường đau đớn, đau đớn điên cuồng. Tay của vung đến trước mặt Đơn Triết Hạo.


      tát này, khai hỏa nội tâm của họ, như thể khai hỏa cả nhà họ Đơn, mọi người trợn mắt đầy kinh ngạc


      Đơn Triết Hạo lấy tay sờ sờ gò má mình, vẻ mặt khinh thường hừ lạnh mấy tiếng." tát này đối với tôi mà nó chẳng là gì. Nhưng nếu như lần sau vô lễ như thế nữa đừng trách tôi."


      nắm lấy cổ tay , như thể muốn bóp nát nó , người duy nhất dám đánh , cũng chỉ là .


      Giản Nhụy Ái cố nén cổ tay đau đớn, đưa mắt nhìn , chẳng tìm được bất cứ suy nghĩ gì trong mắt , chỉ có lạnh lẽo… cái loại lạnh lẽo khiến tim đau nhói.


      đưa mắt nhìn thẳng , mà thấy trong đôi mắt kia chỉ có tia chán ghét.


      Lý do duy nhất liền bể nát, đó là lòng tin dành cho Đơn Triết Hạo, tin rằng có nguyên nhân nên mới làm như thế.


      nhịn nước mắt xuống, để nó ngừng chảy ra. Giản Nhụy Ái khom người cầm chi phiếu lên. tờ giấy lại có thể khiến cho hơi thở nóng rực, là nóng, nước mắt nóng bỏng như viên trân châu...


      "Đơn Triết Hạo, tình của em có giá rẻ như vậy. phải tấm chi phiếu có thể chống đỡ được chuyện đó. Tình của em chẳng chi trả bằng tiền, nên em trả nó lại cho . Em muốn để cho nhớ, vĩnh viễn cũng thiếu em. Đơn Triết Hạo vĩnh viễn thiếu Giản Nhụy Ái."


      Tay của nắm chặt chi phiếu rồi lại xé nát tờ chi phiếu, giống như xé nát vết thương khiến thở nổi.


      Trong tay nắm mảnh vụn tờ giấy, hung hăng ném cho Đơn Triết Hạo. Chi phiếu rải đầy sàn nhà. Có vài mảnh giấy dính tóc Đơn Triết Hạo.


      Gương mặt kia thủy chung có vẻ mặt gì khác ngoài chút dữ tợn.


      khắc, Giản Nhụy Ái xoay người rời . Lòng của tê dại, cái loại đau thương đến tê tái tâm hồn, trái tim dường như chẳng còn đập. Cảm giác vô cùng khó chịu. muốn cảm nhận tiếp, đau đớn kia khiến chẳng thể chống đỡ nổi.


      "Tiểu Nhụy. . . . . ." Bà nội lo lắng nhìn Giản Nhụy Ái.


      Giản Nhụy Ái hướng về phía bà nội khoát khoát tay. muốn chịu đựng mình, nếu cứ đứng trước mặt Đơn Triết Hạo nữa hỏng mất… có thể đánh mất chính .


      Coi như mỗi bước đều chảy máu. Máu thịt be bét khiến tim đau đớn, nhưng chỉ muốn chịu đựng mình.


      Đơn Triết Hạo canh chừng bóng lưng , đôi tay tự chủ nắm chặt, thân thể kịch liệt lay động. Trong mắt truyền tải quá nhiều tin tức.


      Bóng lưng Giản Nhụy Ái khẽ run, chiếc bóng đơn mỗi lúc dài. Gió thu quất vào đuôi tóc của , khiến nó có chút xốc xếch, quần áo tung bay như thể bóng dáng kia quá mỏng manh, quá yếu ớt. phải cố gắng kiềm chế để chạy đến bên cạnh .


      "Bà nội, nên hỏi cháu, cháu muốn những điều tốt nhất cho Tiểu Nhụy."


      "Hạo, nhưng cháu làm thế làm sao có thể khiến cho Tiểu Nhụy tốt được. . . . . ."


      "Cháu tin tưởng cả hai con điều chịu đựng nổi, chờ mọi chuyện qua rồi, tất cả đều tốt đẹp." Trái tim Đơn Triết Hạo như bị đao cắt. Xoay người để cho bà nội nhìn nét mặt luống cuống đầy ưu thương của mình.


      chút nước mắt mặn mặn từ hốc mắt chạy xuống. Đơn Triết Hạo thề người để cho khổ sở, cho người đó khổ sở gấp đôi.


      Giản Nhụy Ái kiên trì ra khỏi nhà họ Đơn. ra cửa chính, tới cây đại thụ to. Thân thể mềm nhũn ngồi xổm xuống, vòng tay qua ôm chắc thân thể mình, loại đau đớn vô danh ôm trọn lấy . Đau lòng sôi trào giống như động cơ xe chạy khuấy cho tê tâm liệt phế, nước mắt chạy xuôi, tiếng khóc thê lương.


      ra tình cảm của người đàn ông lại mong manh như thế. giây trước hướng về phía người kia lời ngon tiếng ngọt. giây sau lại ghét bỏ người ta. Đàn ông nhanh thay lòng đổi dạ, đàn ông nhanh thay tâm đổi tánh tựa như loại động cơ xe.


      bỏ tâm ra, hận được giao trái tim đau đớn của mình cho . Đem đau đớn giẫm nát cõi lòng ... Đau.


      Giản Nhụy Ái nghĩ đến Đơn Triết Hạo có thể độc ác như thế, nhanh chóng giao tâm lại cho Lạc Tình Tình. Hoặc giả dụ căn bản là có giao trái tim ình, chỉ là hứng thú nhất thời rồi lại chán ghét nên trở về bên cạnh Lạc Tình Tình.


      Suy đoán như vậy khiến Giản Nhụy Ái càng thêm đau lòng.


      Giản Nhụy Ái khóc đến khi toàn thân chẳng còn chút sức lực nào nữa, hai tay chống đỡ cây đại thụ để đứng lên, bước chân vô hồn về phía trước.


      muốn trở về nhà bởi muốn khiến cho Quyền Hàn và Trác Đan Tinh lo lắng. Nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác này, mệt mỏi bước chậm.


      Giản Nhụy Ái nhớ đến ông nội, nhớ tới ba mẹ . bao lâu rồi được về nhà.


      móc trong túi ra trăm năm mươi đồng. Quyết định rời khỏi thành phố này, về nhà chuyến. Coi như tại quê có người thân nhưng lại có hương vị của ba mẹ , nó khiến nhớ nhung điên cuồng.


      Giản Nhụy Ái ngồi lên xe đò để về nhà, nhà bên ngoài thành phố, cách thành phố chừng hai giờ . Khi đến gần nơi cần đến, mệt mỏi nhìn ra cửa sổ


      Xe đò từ từ tới, xe đò số hành khách cãi nhau, số người vừa vừa cười. Nó khiến nhớ về những chuyện ngày xưa, những giọng thân quen khiến cho càng thêm đau lòng.


      Xe đò về phía trước, từ từ rời thành phố lớn, mang theo về vùng quê xa xôi. Nơi đó cất giấu những ngày tháng đẹp nhất trong tuổi thơ , chỉ cần trở về đều cảm thấy bình yên bởi vì nơi đó chính là nhà của .


      Lướt qua những ngôi nhà cao tầng, lướt qua những rừng cây. Xe đò lái về phía biển rộng mênh mông và bát ngát, những cánh chim hải âu hợp xướng. Xuyên qua núi lớn, chậm rãi tiến về nhà .


      Giản Nhụy Ái trở về thành phố thân quen, cố gắng điều chỉnh tâm tình mới xuống xe. phải là người mà khi nhận được tình thiết sống mà tìm đến cái chết. có tình cũng như có bánh bao ăn mà thôi.


      nắm chặt tay tạo thành quả đấm, cỗ đau đớn truyền đến khiến ý thức khôi phục. tự ép buộc mình đừng nghĩ đến chuyện gì khác. cần suy nghĩ tiếp về Đơn Triết Hạo. phải học cách quên, phải biết chúc phúc cho .


      Khi trở về quê nhà là ban đêm. Đường phố sáng ngời ánh đèn, bên tai là những thanh quen thuộc. Nhưng lại là khuôn mặt của những người xa lạ, hoàn cảnh xa lạ. Giản Nhụy Ái ngây ngô đường cái. Xuyên qua từng dòng người, ánh mắt của sưng đỏ, bước chân suy yếu.


      Giản Nhụy Ái giống như người điên, trêu chọc rất nhiều người. Nhưng chẳng hề phát giác, bởi vì tâm trí bị Đơn Triết Hạo chiếm lĩnh.


      Sắc trời càng lúc càng muộn, gió thổi khiến Giản Nhụy Ái có chút lạnh lẽo, mệt mỏi bước … Trải qua nhiều năm thay đổi, từ người con của quê hương trở thành kẻ ai quen biết. sắp quên đường về nhà mất rồi.


      Trong lòng của ra căn phòng màu đỏ cũ kỹ, nơi này vốn phải thuộc về . tại người khác ở, nhìn cánh cửa quen thuộc, hoa viên quen thuộc, cảnh trí quen thuộc. . . . . .


      Lúc còn rất… rất . Ba thường ôm ra đây ngồi ngắm trời mây, cho nô đùa, mẹ ngồi trong nhà giúp bọn họ cắt táo. Những hình ảnh đó, còn nữa, kể từ khi cha mẹ rời đây là những ký ức khó quên nhất


      nắm Ngọc Quan cổ của mình. Nước mắt rơi vào tay. giọt hai giọt.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 90: LÀM BẠN CỦA CHÁU



      Giản Nhụy Ái nhớ đến ông nội, nhớ tới ba mẹ . bao lâu rồi được về nhà.

      móc trong túi ra trăm năm mươi đồng. Quyết định rời khỏi thành phố này, về nhà chuyến. Coi như tại quê có người thân nhưng lại có hương vị của ba mẹ , nó khiến nhớ nhung điên cuồng.

      Giản Nhụy Ái ngồi lên xe đò để về nhà, nhà bên ngoài thành phố, cách thành phố chừng hai giờ . Khi đến gần nơi cần đến, mệt mỏi nhìn ra cửa sổ

      Xe đò từ từ tới, xe đò số hành khách cãi nhau, số người vừa vừa cười. Nó khiến nhớ về những chuyện ngày xưa, những giọng thân quen khiến cho càng thêm đau lòng.

      Xe đò về phía trước, từ từ rời thành phố lớn, mang theo về vùng quê xa xôi. Nơi đó cất giấu những ngày tháng đẹp nhất trong tuổi thơ , chỉ cần trở về đều cảm thấy bình yên bởi vì nơi đó chính là nhà của .

      Lướt qua những ngôi nhà cao tầng, lướt qua những rừng cây. Xe đò lái về phía biển rộng mênh mông và bát ngát, những cánh chim hải âu hợp xướng. Xuyên qua núi lớn, chậm rãi tiến về nhà .

      Giản Nhụy Ái trở về thành phố thân quen, cố gắng điều chỉnh tâm tình mới xuống xe. phải là người mà khi nhận được tình thiết sống mà tìm đến cái chết. có tình cũng như có bánh bao ăn mà thôi.

      nắm chặt tay tạo thành quả đấm, cỗ đau đớn truyền đến khiến ý thức khôi phục. tự ép buộc mình đừng nghĩ đến chuyện gì khác. cần suy nghĩ tiếp về Đơn Triết Hạo. phải học cách quên, phải biết chúc phúc cho .

      Khi trở về quê nhà là ban đêm. Đường phố sáng ngời ánh đèn, bên tai là những thanh quen thuộc. Nhưng lại là khuôn mặt của những người xa lạ, hoàn cảnh xa lạ. Giản Nhụy Ái ngây ngô đường cái. Xuyên qua từng dòng người, ánh mắt của sưng đỏ, bước chân suy yếu.

      Giản Nhụy Ái giống như người điên, trêu chọc rất nhiều người. Nhưng chẳng hề phát giác, bởi vì tâm trí bị Đơn Triết Hạo chiếm lĩnh.

      Sắc trời càng lúc càng muộn, gió thổi khiến Giản Nhụy Ái có chút lạnh lẽo, mệt mỏi bước … Trải qua nhiều năm thay đổi, từ người con của quê hương trở thành kẻ ai quen biết. sắp quên đường về nhà mất rồi.

      Trong lòng của ra căn phòng màu đỏ cũ kỹ, nơi này vốn phải thuộc về . tại người khác ở, nhìn cánh cửa quen thuộc, hoa viên quen thuộc, cảnh trí quen thuộc. . . . . .

      Lúc còn rất… rất . Ba thường ôm ra đây ngồi ngắm trời mây, cho nô đùa, mẹ ngồi trong nhà giúp bọn họ cắt táo. Những hình ảnh đó, còn nữa, kể từ khi cha mẹ rời đây là những ký ức khó quên nhất

      nắm Ngọc Quan cổ của mình. Nước mắt rơi vào tay. giọt hai giọt. . . . . .

      Cả người lạnh như băng khi thấy cửa lớn dần mở ra, rồi người phụ nữ bước ra. Ước chừng bốn mươi tuổi, trong mắt tràn ngập nước mắt. Giống như nhìn thấy mẹ. Nhưng nghiêm túc liếc mắt nhìn đó phải là mẹ…. chỉ là người xa lạ.

      Giản Nhụy Ái chỉ có thể ngượng ngùng xoay người rời . Mỗi lần đến cửa nhà, có thói quen đứng lại. Đợi người chủ nhà xuất , mới nhếch nhác rời .

      Những động tác như thế, lặp lại rất nhiều lần, nhưng lại cố chạy đến. Cho dù biết rằng, ngôi nhà kia chẳng còn là của ba mẹ nữa, cũng thích về nhà. Coi như gian phòng có người khác, thay đổi chủ, cũng muốn nhìn ngôi nhà của mình. Giản Nhụy Ái rất nhớ những chuyện ngày bé.

      "Uy. Tiểu thư. Đợi chút." Người chủ nhà gọi lớn.

      Giản Nhụy Ái kinh ngạc đến ngây người, xoay người lại nhìn chủ nhà. Thấy mặt bà lên nụ cười, biết chuyện gì, nên lên tiếng hỏi: "Dì gọi con sao?."

      "Đúng vậy. . . . . . . Có phải là người hay đứng trước cửa nhà con tôi hay ."

      Giản Nhụy Ái nghe chủ nhà thế, hoảng hốt đến đôi mắt sưng đỏ. Hơi sững sờ. Kinh ngạc gật đầu cái. "Đây là nhà trước kia của con . . . . ."

      " chính là mà ba mẹ đều chết rồi khi còn bé đó à. đứa bé đáng thương. . . . . ."

      vô cùng kinh ngạc, làm sao bà biết chuyện này, điều đó làm cho tâm trí run rẩy.

      Chủ nhà ý thức được những lời mình . " xin lỗi, tôi là người ít học nên biết chuyện. cần để ý, có muốn vào trong thăm nhà chút hay ."

      Tâm Giản Nhụy Ái lộ ra chút bất ngờ, đưa mắt nhìn chằm chằm căn nhà mà nhớ thương, cố suy nghĩ xem lời mời của người phụ nữ kia có chân thành hay . "Dạ. Cảm ơn dì."

      theo người phụ nữ kia vào nhà, căn nhà được bày biện cách sang trọng. vào phòng. Những ánh đèn rực rỡ chiếu sáng khắp nơi, cũng chẳng còn phong cách của nhà ngày cũ.

      Mở nhà cao hơn, bỏ lối kiến trúc xưa cỗ, những thứ kia xinh đẹp hơn rất nhiều. vào nhà, cũng gặp cha mẹ .

      Tròng mắt trở nên ảm đạm, nhìn thấy đứa bé trai chừng năm tuổi, đưa đôi mắt nhìn chằm chằm , đôi mắt bé thể đầy nghi vấn dành cho Giản Nhụy Ái.

      "Tiểu Cảnh, qua đây chào chị ." Người phụ nữ ấy bảo.

      Tiểu Cảnh hồ nghi nhìn Giản Nhụy Ái, gương mặt đáng nở ra nụ cười, rồi lại nhào trong ngực Giản Nhụy Ái, liến thoắt : "Chị xinh đẹp. Về sau làm bạn em ."

      Giản Nhụy Ái ngây ngẩn cả người, lúng túng cúi đầu nhìn Tiểu Cảnh, nụ cười có chút cứng ngắt. "Ha ha. . . . . . giờ còn đáng thế rồi."

      Người phụ nữ kia kéo Tiểu Cảnh qua, xem ra Tiểu Cảnh bị bà làm hư rồi: “Tiểu Cảnh, được bướng bỉnh. Em con đâu."

      "Nó đầy vẻ háo sắc. Chị, chị xinh đẹp. Chị chuyện tức là chấp nhận làm bạn em, chị cười với em ."

      Tiểu Cảnh có dáng vẻ hơi tròn trịa. Nhảy cẩng lên vì vui mừng

      Giản Nhụy Ái khá vui vẻ, nghĩ đến đứa bé này lại hòa đồng như thế. Xem ra vào đây là lựa chọn sáng suốt, trong đầu nhõm mấy phần.

      "Tiểu thư. cần để ý. Tiểu Cảnh từ bị tôi chiều hư rồi. Quá bướng bỉnh."

      Giản Nhụy Ái lúng túng đứng bên cạnh, mím môi, ngoài miệng nở ra nụ cười nhàn nhạt. Trong lòng có con sóng mãnh liệt, bởi người nhà này rất ấm cúng, cho cảm giác chan hòa.

      Bỗng trong phòng truyền đến tiếng cãi vả: ", ghen khi em có chồng. Cho nên gạt người ta à. Em cần làm em nữa. Dung mạo xấu xí như con chó Hùng vậy."

      "Nụ Nụ, trai. Em đừng có lễ phép như thế. là nam tử hán, bảo vệ em."

      " cần bảo vệ. Em có chồng, chồng em bảo vệ em."

      chừng bốn năm tuổi ra, mặc chiếc áo đầm , đôi mắt to . là quá đáng .

      Giản Nhụy Ái kinh ngạc nhìn về phía bọn họ. Sau hai đứa bé còn có bóng dáng cao lớn mang theo lãnh khốc bẩm sinh, lãnh khốc chứa tia vô tình, điều mà chỉ mình Cụ Duệ Tường có mà thôi.

      Vì sao lại xuất trong nhà . Tròng mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.

      Nụ Nụ đưa đôi mắt hài lòng nhìn Giản Nhụy Ái. Bóng dáng ngăn trước mặt của bé. Đôi tay chống nạnh giống như bảo vệ người mà mình thương nhất. Hiên ngang lẫm liệt : " được tranh giành chồng với tôi."

      "Nụ Nụ. cho phép khi dễ vợ của ." Hai đứa bé vì chuyện ‘Chồng’‘vợ’ mà tranh chấp. Còn người lớn đứng đó ngơ ngác.

      Mấy giây qua. Ba người lớn nhìn thẳng vào mắt nhau mấy lần. ‘hì hì’ cười ra."Ha ha. . . . . ."
      Căn phòng vì những đứa bé mà trở nên ấm áp

      " được cười."

      " được cười."

      Hai đứa bé bất mãn nhìn ba người lớn. Bĩu môi. .
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :