1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 81: Tình Của Chúng Ta Thay Đổi Về Chất



      Giản Nhụy Ái nhìn Quyền Hàn tức điên, tất cả lời đến miệng lại hung tợn nuốt trở về. "Các người đừng nữa, tớ tin tưởng Hạo. Nhất định ấy có nguyên nhân. Hạo phản bội tớ. Tớ tin tưởng tình của chúng tớ. ấy thay đổi tâm, tình của chúng tớ thay đổi về chất ."


      "Nhụy Ái." Quyền Hàn nhìn chằm chằm vào đôi mắt Giản Nhụy Ái, nghĩ tình cảm Giản Nhụy Ái dành cho Đơn Triết Hạo lại sâu nặng như thế. Coi như ngay ở trước mắt cũng dám đối mặt mà cố gắng an ủi lòng mình.


      Ba người ngồi bên ngoài quán cà phê, nghe tiếng cãi vả mát mắt. Khi họ tỉnh táo lại khách chung quanh chăm chú nhìn vào phản ứng của mọi người khiến các càng thêm ảm đạm.


      Hôm sau, Giản Nhụy Ái ở quầy thu ngân đột nhiên bị người áo đen kéo vào trong xe.


      Miệng của bị dán băng keo, nghĩ kêu cứu lại thể kêu được. Con ngươi hoảng sợ nhìn chằm chằm vào nhóm người xa lạ, ra sức giãy giụa .


      Cảm giác xe khởi động, nhanh chóng rời khỏi quán cà phê Nhân Ái, nhìn ngôi nhà quen thuộc mọi lúc , sợ hãi trong lòng càng gia tăng, hoảng loạn. . . . . . buồng tim chật chội.


      Người da đen buông miếng băng keo bịch miệng xuống, Giản Nhụy Ái lấy lại được hô hấp, dùng sức hít sâu vài hớp khí run rẩy hỏi "Các người là ai, nhanh buông tôi ra, các người muốn làm gì."


      Giản Nhụy Ái đưa ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ, có bất cứ ai đáp lại câu hỏi của , hét lên: "Buông tôi ra. Tôi muốn xuống xe."


      cố gắng giãy giụa lại sợ giãy giụa khiến mình động thai. bị hai người áo đen kẹp chặt căn bản là thể động đậy. Tay khẩn trương nắm thành quả đấm, nhưng bên trong lại toát đầy mồ hôi lạnh.


      Sau khi Giản Nhụy Ái giãy giụa nửa giờ, khiến miệng đắng lưỡi khô có hơi sức giãy giụa nữa. Rốt cuộc xe cũng ngừng lại, và bị mang đến biệt thự.


      Con ngươi sợ hãi liếc nhìn xung quanh, nhóm người giúp việc chạy ra đứng chung quanh .


      Trong nháy mắt, cửa nhà đóng lại, chỉ còn lại vài người trong phòng.


      Giản Nhụy Ái trong trạng thái chẳng biết gì cả bị mọi người đẩy vào căn phòng đặc biệt.


      Dưới tinh thần là mình có thể chết. Họ đem tạo thành cầu thủ cầu lông.


      người mặc chiếc áo thể thao trắng, bên dưới cũng là chiếc váy cực ngắn, còn có chiếc mũ lưỡi trai màu trắng ở đầu.


      Cái mũ vừa vặn, rất hợp với , xinh đẹp lại mang theo phần khả ái, giống như được lột xác hoàn toàn.


      Giản Nhụy Ái soi gương vài lần, trong lòng hiểu, mang theo ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn những người giúp có được hình ảnh này. "Rốt cuộc các người là ai. Tại sao muốn tôi thành ra như vậy. Nhanh thả tôi ."


      cho rằng mình lấy được đáp án bởi họ giống như bị căm, chứ nhìn chằm chằm . Lắc đầu cái ra dáng như mình được phép .


      Giản Nhụy Ái hết than lại thở biết hỏi tiếp cũng có kết quả, nhìn thiết kế của căn phòng rồi nhóm người giúp việc. Có thể nghĩ, kẻ bắt cóc nhất định là người có tiền.


      Nhưng chỉ là đứa bé nhà nghèo, cũng có kết giao với người có tiền duy chỉ có Đơn Triết Hạo, chẳng lẽ tốn sức để bắt sao?


      Ngoại trừ chính ra nghĩ ra người thứ hai. Lúc này cửa được mở ra, quả là Đơn Triết Hạo, thấy vẫn phong độ như ngày nào, bước đến trước mặt , mặt là nụ cười tà ác.


      Đơn Triết Hạo phải nên ở quê Lạc Tình Tình sao?. Tại sao lại xuất ở biệt thự này rồi còn bắt ăn mặt như thế nữa. khẽ nhíu mày mà hỏi: "Hạo, muốn làm gì."


      " làm gì, chẳng lẽ mấy ngày gặp . Cũng nhớ rồi. Nhưng lại rất nhớ em." Trong mắt Đơn Triết Hạo là đau thương cùng nhớ nhung thâm tình, choàng tay qua ôm lấy Giản Nhụy Ái.


      Mùi thơm nhàn nhạt để cho lưu luyến, quên tất cả mà nhắm mắt lại. bao nhiêu đêm, thể khắc chế nữa mà vội vã chạy đến gặp .


      Thân thể Giản Nhụy Ái cứng đờ, hốc mắt tràn ngập nước mắt. có cảm giác tất cả chỉ là mộng, trái tim dưới lồng ngực nhảy loạn, nhắc nhở đây phải là mộng mà là .


      "Hạo, trở về là tốt rồi. Em cho là. . . . . ."


      "Cho rằng cái gì? Cho là cùng khác à." Đơn Triết Hạo buông ra, đôi mắt dịu dàng nhìn vào mắt . Bàn tay lau quanh hốc mắt phấn hồng tỉ mỉ và đau lòng. . . . . .


      Đơn Triết Hạo như vậy khiến cho Giản Nhụy Ái hoảng sợ, cảm thấy dường như Đơn Triết Hạo có tâm , nhưng tâm đoán ra!


      Đơn Triết Hạo mím môi, thấy nản lòng, nản chí; nhìn phục trang thể thao được mặc người của khiến càng thêm đáng . "Haizz, dáng dấp em xấu xí quá, mặc cái gì cũng xấu xí hết."


      Giản Nhụy Ái bị kéo ra ngoài, biết dự tính cái gì.


      Tế bào toàn thân đều run rẩy, đoán ra suy nghĩ của Đơn Triết Hạo. Đúng vậy, vĩnh viễn đều đoán ra, cũng chẳng biết mình còn được ở trong lòng của nữa.


      Những hình ảnh tivi, màn hạnh phúc kia hung hăng ghim vào trong lòng . Nhưng Giản Nhụy Ái có dũng khí hỏi.


      Ngồi xe hơi, thỉnh thoảng liếc nhìn Đơn Triết Hạo, nhìn gò má tuấn của , những lời đến miệng lại chẳng thể ra mà phải nuốt vào.


      Họ đến sân cỏ ngoài trời, sân cỏ mênh mông. Người sân cỏ đều cầm cây gậy đánh gôn còn có vài chiếc xe được lái bãi cỏ.


      Có người lái xe đến trước mặt bọn họ. "Tổng giám đốc Đơn, tất cả được chuẩn bị xong."


      "Ừ, tốt. Cám ơn." Đơn Triết Hạo leo lên xe, hướng về phía sửng người, quát: "Tiểu Nhụy, nhanh lên xe."


      Giản Nhụy Ái ngước mắt nhìn người gọi mình. đưa mặt mắt mê man nhìn Đơn Triết Hạo như người từ trời giáng xuống. đợi câu giải thích của lại giống như chẳng xảy ra chuyện gì cả.


      Đơn Triết Hạo như vậy đánh thức khỏi cõi mộng, tỉnh mộng, chẳng biết chuyện gì xảy ra.


      bị Đơn Triết Hạo kéo lên xe, ngồi xe, nội tâm tràn đầy lo lắng.


      Hai người đồng tâm hiệp lực đạp xe, đến bãi cỏ. Giản Nhụy Ái đạp xe lối bộ, loại xe này giống với xe đạp thường ngày của .


      Đơn Triết Hạo nhìn nụ cười mặt Giản Nhụy Ái. Ánh nắng chiếu xạ lên gương mặt của , da trắng noãn chút hồng phấn, khóe miệng khỏi hất ra nụ cười: "Dùng sức đạp đều là đạp, em mơ tưởng lười biếng."


      Giản Nhụy Ái dẫm lên vinh quang hi sinh, xe ngừng lại, nhảy xuống xe rồi, giương cánh tay ra hưởng thụ hương vị cỏ cây xen với bùn đất thảo nguyên rộng lớn. Cảm thụ mình giống như chú chim ưng bay lượn; vô ưu vô tư bay lượn giữa bầu trời.


      Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái hạnh phúc, đem những gì chuẩn bị trước, hướng về phía Giản Nhụy Ái: "Tiểu Nhụy, cho em này."


      Giản Nhụy Ái cầm cột bi trắng, thức thời lắc đầu cái, đánh gôn vào lỗ cao, nhưng đây chỉ là những gì nhìn thấy tivi chứ chưa được chơi lần nào. Thấy Đơn Triết Hạo quắc mắt trừng mi mình chằm chằm. khiếp đảm thả tròng mắt xuống.


      Đơn Triết Hạo muốn nổi giận, thấy nét mặt rụt rè của Giản Nhụy Ái, quản được tính khí mình. Hướng về phía Giản Nhụy Ái, giận dữ hét: "Giản Nhụy Ái, dạy em. Nếu dẫn em ngắm gió. ngu ngốc."


      cảm giác Giản Nhụy Ái vô cùng ngu ngốc, vô duyên vô cớ chọc giận bản thân, chỉ đến khi tức giận mới nghe lời. Nhìn quệt mồm giống như bị người ta khi dễ mà tức giận, để ình vừa tức vừa buồn cười.


      Giản Nhụy Ái vô tội nhìn tức giận. Mấy ngày gặp, đột nhiên xuất liền ép đánh gôn. Đầu choáng rồi sao?.


      "Hạo. có chuyện gì, trực tiếp với em, giống như người từ cõi chết về, em rất thoải mái." Giản Nhụy Ái hỏi.


      "Hạo, có chuyện gì, trực tiếp với em , em cảm thấy thoải mái." Giản Nhụy Ái hỏi .


      mới thích họ đánh golf lung tung như thế này, trời sanh bản tánh thích vận động, gọi vận động, còn thảm hơn so với bắt đứng làm cái bình chim hạc.


      "Tiểu Nhụy, đánh Gôn vào lỗ , em muốn sao? Thử nhìn chút ." Đơn Triết Hạo dừng lại, trong lòng nổi lên trận cuồng phong nhưng chỉ chôn giấu trong lòng ra.


      Giản Nhụy Ái vô tội mở mắt to, hiểu tại sao Đơn Triết Hạo lại ép đánh golf, từ khi Đơn Triết Hạo trở về, dường như có rất nhiều thay đổi.


      Cặp mắt vô tội kia, chẳng có cách nào ra khỏi miệng, cảm giác cơ ngực nóng bức và khó chịu.


      Có lẽ, đối với bản thân, Đơn Triết Hạo cũng cảm thấy khinh bỉ, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Đan thị, lại làm tình dài dòng và dây dưa, chút dứt khoát nào.


      "Được rồi." Giản Nhụy Ái thức thời im miệng.


      chơi chán, đối với Đánh golf càng lúc càng có hứng thú, ánh mắt liều mạng nhìn chằm chằm vào quả cầu trắng, cầm gậy vung lực, đường đánh mạnh, quả cầu trắng lại bay lên.


      Giản Nhụy Ái thể tin được, dụi dụi con mắt.


      Đơn Triết Hạo ôm bụng cười lăn lộn, chưa gặp qua nào đần như thế, chưa nào mặt ngốc như nhà , vừa cười ha hả vừa dùng ngón trỏ chỉ vào Giản Nhụy Ái: "Ha ha. . . . . . ngốc, là chỉ to ngực dài đầu."


      Giản Nhụy Ái cảm giác người chung quanh đưa mắt nhìn mình, tức giận trợn trừng mắt nhìn người đàn ông mấy ngày qua thấy, vừa thấy mặt cười nhạo , quệt mồm, khoanh tay, ôm ngực nhìn chằm chằm vào , muốn chuyện.


      "Được rồi, ngốc, dạy cho em là được." Đơn Triết Hạo ôm lấy , đem cằm tựa vào vai , hơi thở nóng bỏng phả vào cổ .


      Giản Nhụy Ái cảm giác cổ ngứa ngáy, sau lưng khỏi cứng ngắc.


      Sau lần chia lìa kia đây là lần đầu tiên hai người chung đụng, tâm tình thấp thỏm, hai mắt chiếu ra ngôi sao ngượng ngùng.


      Đơn Triết Hạo giật giật chân của : "Chân đứng hình chữ Nhất, cái mông hơi hướng nhếch lên."


      Giản Nhụy Ái đỏ mặt, bàn tay Đơn Triết Hạo dính vào mông , khiến tim đập thình thịch.


      chỉ có thể cúi đầu, hô hấp cũng dám dùng quá sức.


      Bàn tay Đơn Triết Hạo đặt ở mình sau lưng, tay còn lại đặt rốn : "Lưng phải thẳng, như vậy mới có sức vung gậy."


      Đại não của Giản Nhụy Ái là mảnh trống , cũng chẳng nghe thấy lời của Đơn Triết Hạo, cảm giác nhịp tim đập dữ dội, tại thời điểm cho là chính mình cũng hít thở thông, Đơn Triết Hạo buông ra, nhịn được mà thở hơi.


      khó chịu Đơn Triết Hạo càng thêm khó chịu, rời lâu như vậy, khắc chế để nhớ đến , vì mọi khi nhớ đến thân dưới của lại thẹn thùng rên rỉ.


      tại, dựa vào gần như thế, tự

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 82: CHÚNG TA CHIA TAY

      "Hạo, có chuyện gì, trực tiếp với em , em cảm thấy thoải mái." Giản Nhụy Ái hỏi .

      mới thích họ đánh golf lung tung như thế này, trời sanh bản tánh thích vận động, gọi vận động, còn thảm hơn so với bắt đứng làm cái bình chim hạc.

      "Tiểu Nhụy, đánh Gôn vào lỗ , em muốn sao? Thử nhìn chút ." Đơn Triết Hạo dừng lại, trong lòng nổi lên trận cuồng phong nhưng chỉ chôn giấu trong lòng ra.

      Giản Nhụy Ái vô tội mở mắt to, hiểu tại sao Đơn Triết Hạo lại ép đánh golf, từ khi Đơn Triết Hạo trở về, dường như có rất nhiều thay đổi.

      Cặp mắt vô tội kia, chẳng có cách nào ra khỏi miệng, cảm giác cơ ngực nóng bức và khó chịu.

      Có lẽ, đối với bản thân, Đơn Triết Hạo cũng cảm thấy khinh bỉ, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Đan thị, lại làm tình dài dòng và dây dưa, chút dứt khoát nào.

      "Được rồi." Giản Nhụy Ái thức thời im miệng.

      chơi chán, đối với Đánh golf càng lúc càng có hứng thú, ánh mắt liều mạng nhìn chằm chằm vào quả cầu trắng, cầm gậy vung lực, đường đánh mạnh, quả cầu trắng lại bay lên.

      Giản Nhụy Ái thể tin được, dụi dụi con mắt.

      Đơn Triết Hạo ôm bụng cười lăn lộn, chưa gặp qua nào đần như thế, chưa nào mặt ngốc như nhà , vừa cười ha hả vừa dùng ngón trỏ chỉ vào Giản Nhụy Ái: "Ha ha. . . . . . ngốc, là chỉ to ngực dài đầu."

      Giản Nhụy Ái cảm giác người chung quanh đưa mắt nhìn mình, tức giận trợn trừng mắt nhìn người đàn ông mấy ngày qua thấy, vừa thấy mặt cười nhạo , quệt mồm, khoanh tay, ôm ngực nhìn chằm chằm vào , muốn chuyện.

      "Được rồi, ngốc, dạy cho em là được." Đơn Triết Hạo ôm lấy , đem cằm tựa vào vai , hơi thở nóng bỏng phả vào cổ .

      Giản Nhụy Ái cảm giác cổ ngứa ngáy, sau lưng khỏi cứng ngắc.

      Sau lần chia lìa kia đây là lần đầu tiên hai người chung đụng, tâm tình thấp thỏm, hai mắt chiếu ra ngôi sao ngượng ngùng.

      Đơn Triết Hạo giật giật chân của : "Chân đứng hình chữ Nhất, cái mông hơi hướng nhếch lên."

      Giản Nhụy Ái đỏ mặt, bàn tay Đơn Triết Hạo dính vào mông , khiến tim đập thình thịch.

      chỉ có thể cúi đầu, hô hấp cũng dám dùng quá sức.

      Bàn tay Đơn Triết Hạo đặt ở mình sau lưng, tay còn lại đặt rốn : "Lưng phải thẳng, như vậy mới có sức vung gậy."

      Đại não của Giản Nhụy Ái là mảnh trống , cũng chẳng nghe thấy lời của Đơn Triết Hạo, cảm giác nhịp tim đập dữ dội, tại thời điểm cho là chính mình cũng hít thở thông, Đơn Triết Hạo buông ra, nhịn được mà thở hơi.

      khó chịu Đơn Triết Hạo càng thêm khó chịu, rời lâu như vậy, khắc chế để nhớ đến , vì mọi khi nhớ đến thân dưới của lại thẹn thùng rên rỉ.

      tại, dựa vào gần như thế, tự nhiên phản ứng hóa học, dương vật xoạt cái ngẩng cao đầu, giống như núi lửa bộc phát, cố dùng lý trí để khắc chế, hẹn ra đây thực ra là có mục đích.

      Màn đêm buông xuống, Giản Nhụy Ái đau lưng, tế bào vận động của phụ nữ chỉ là con số lẻ, lại có thể kiên trì lâu như thế, khiến cho người ta thể tượng tưởng nổi.

      xoay người thấy Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm mình, hôm nay có quá nhiều cử chỉ khác thường, có thể phải tốt, có chuyện nào đơn giản cả, nhất định là có mưu gì đó.

      "Hạo, có chuyện gì, có thể trực tiếp với em, đừng cứ mãi như thế em vô cùng khó chịu." Giản Nhụy Ái nhắc lại lần nữa.

      Đơn Triết Hạo nhìn tròng mắt đơn thuần kia, sớm suy nghĩ đến nhiều lý do, toàn bộ cơ thể như ngừng chuyển động, mím môi, rút ngụm khí.

      dám nhìn vào đôi mắt của Giản Nhụy Ái: "Tiểu Nhụy, chúng ta. . . . . ."

      "Có phải đối bụng hay ! Chúng ta ăn thôi." sắc mặt Giản Nhụy Ái càng lúc càng yếu ớt, biết Đơn Triết Hạo muốn cái gì, đó là những lời muốn nghe, cũng nguyện ý tiếp nhận.

      "Giản Nhụy Ái, phải ăn cơm, . . . . . ." Đơn Triết Hạo biết mình dùng bao nhiêu dũng khí để ra, thấy cố nén đau mà mỉm cười, chẳng muốn khiến thêm tổn thương, nên càng thêm quyết tâm.

      Coi như lòng đau, nước mắt tràn ngập hốc mắt, ngực càng thêm quặng thắt, càng thể nhịn được nữa.

      Đơn Triết Hạo là người cao cao tại thượng, chuyện có lúc cà lăm, do dự như thế này, khiến tâm tình Giản Nhụy Ái càng đau thắt, phải là hiểu, mà lựa chọn tìm hiểu.

      Làm bộ trấn định : "Cái gì."

      cảm thấy xong câu đó, trong lòng khẽ đau đớn, có lẽ ngay cả cũng có cảm giác dạ dày bao quanh mặt, biết mình bỏ được Đơn Triết Hạo, Giản Nhụy Ái liều mạng khắc chế sợ hãi trong tim của mình.

      Đơn Triết Hạo mím chặt môi, đau lòng nhìn Giản Nhụy Ái cố nén tiếng khóc thầm, chỉ có thể thương hại cho Giản Nhụy Ái, đây là lựa chọn duy nhất của , có biện pháp khác.

      "Tiểu Nhụy, . . . . . . Chúng ta chia tay thôi." xong câu đó, biết mình phải dùng bao nhiêu sức lực.

      Đưa mắt nhìn vào tròng mắt trợn to vì tin của Giản Nhụy Ái, đôi mắt vô tội nhận tia đau đớn, hung hăng đâm vào nội tâm của .

      Tay tạo thành quả đấm, móng tay rót vào lòng bàn tay những đau đớn, nhắc nhở chịu đựng, chỉ cần nhịn lát, tất cả đều tốt đẹp thôi .

      Giản Nhụy Ái nhìn thấy màn tivi, nghĩ đến kết cuộc, nhưng nghĩ đến việc mọi chuyện xảy ra, tâm lại đau đớn như thế, đau đến tựa như sắp chết vậy.

      liều mạng khắc chế những giọt nước mắt của mình, tục ngữ sai, gặp nhau cũng có lúc chia tay, biết Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái nguyên bản chỉ là đôi tình nhân, tình cũ phục hồi, cũng là lúc rời .

      Ba người ở chung chỗ, nhất định phải có người khổ sở, mà tại chính là người thừa.

      "Em yên tâm, sau khi sinh đứa bé, nuôi dưỡng, xin lỗi." Đơn Triết Hạo lạnh lùng xong, lập tức xoay người lại, dám đối mặt với Giản Nhụy Ái.

      cố khắc chế miệng mình, muốn phải ra những lời đả thương đó.

      "Vô , chẳng có gì có lỗi với em, em vốn chính là kẻ dự bị, đứa bé, cần nuôi dưỡng, em nuôi dưỡng, lựa chọn Lạc Tình Tình, em. . . . . . em chúc phúc cho , hôm nay gió lớn, thổi mắt cũng làm đau, em trước, bảo trọng."

      Giản Nhụy Ái nhìn bóng lưng cường tráng, chẳng hiểu vì sao Đơn Triết Hạo lại xoay người như thế, chẳng lẽ lựa chọn Lạc Tình Tình, liền muốn nhìn thấy sao?.

      Những hạt chân trâu lớn lặng lẽ chảy dài, dùng sức nhìn lên, xoay người rời .

      "Uy. . . . . ." Đơn Triết Hạo muốn điều gì, nhưng lại biết phải gì, biết mình khiến Giản Nhụy Ái tổn thương, nhìn biến mất trong đêm tối, thân thể gầy yếu dường như bị đêm đen nhấn chìm.

      khắc chế cho mình run rẩy, dùng sức hít sâu hơi, đem nước mắt nuốt vào trong bụng.

      Nước mắt Giản Nhụy Ái chảy ra kịch liệt, biết vì sao mình lại khóc, tại sao trái tim phải lại có cảm giác hít thở thông, giống như sau khắc, nhịp tim dừng lại.

      Đơn Triết Hạo, ba chữ giống như có ma lực thể thể xua , tế bào toàn thân tựa như bị trăn ngàn con kiến đốt .

      mê man về phía trước, tay có cảm giác vuốt ve đứa bé trong bụng, đây là con của và Đơn Triết Hạo, bao nhiêu đêm, Đơn Triết Hạo đỡ bụng , bản thân cùng nó cãi vã, nhưng giờ phút này lại chỉ như bộ phim truyền hình.
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 83: Đêm Tối Gặp Phải Sắc Lang



      Đơn Triết Hạo là người đàn ông bá đạo lại tự phụ, khi quyết định mọi chuyện thay đổi. quyết định trở lại bên cạnh Lạc Tình Tình, quyết định cần nữa.


      Nghĩ tới chuyện này, tâm Giản Nhụy Ái liền khuấy động, muốn đem tâm mình xoắn nát. Trong đêm đen, quên sợ hãi, mê man về phía trước.


      lương thiện như chết lặng vì đau đớn, nước mắt vừa chảy ra bị gió thổi , nước mắt mới lại xông đến.


      Cái gì cũng thể, cái gì cũng thay đổi, nhưng chẳng thể nghiêng đất lệch trời. có tiếp cận, có thời gian chuẩn bị, mà phải tiếp nhận cách đột ngột.


      Đơn Triết Hạo lấy lại tinh thần, thấy bóng dáng Giản Nhụy Ái, giọng nhục mạ. "Đáng chết." cầm theo chìa khóa bên cạnh, lại nhìn thấy túi xách của Giản Nhụy Ái, nhanh chóng chạy đuổi theo.


      quên rồi, để ột mình trong đêm tối, nơi này lại cách xa quán Nhân Ái.


      lái xe, ánh mắt quét nhìn chung quanh, nhưng thấy bóng dáng đâu, phiền não dùng sức gõ vào vô lăng. Chỉ chút thời gian đó đâu, chẳng lẽ. . . . . . giả thiết như vậy. Ngay cả cũng dám nghĩ thêm.


      Giản Nhụy Ái ngước mắt nhìn chằm chằm đêm tối trống rỗng, phát chỉ có mình con phố người. Chung quanh đều là những táng cây to, trong lòng ngừng khủng hoảng.


      Sương mù mịt mờ, nắm lấy vạt áo mới, muốn móc điện thoại di động gọi về nhà. Mới phát túi xách của mình còn bãi cỏ.


      Trở về cầm túi xách, sợ phải gặp Đơn Triết Hạo, trở về, mình con phố đêm, an toàn. Vì an toàn mà suy nghĩ, đoạn khá xa rồi.


      muốn trở về, lấy lại điện thoại và túi xách rồi hả tiếp. Từ đối diện xuất ba người đàn ông say rượu, cơ thể to lớn như con trâu, mặt là nụ cười côn đồ.


      Giản Nhụy Ái kinh hoàng bước nhanh về phía trước, lại bị ba người kia ngăn cản.


      Trong đó có người người thô lộ : " xinh đẹp, đêm khuya yên tĩnh, mình tản bộ, hay làm ăn. Lên xe cùng chúng tôi chơi . Chấn đại gia cho tiền."


      Giản Nhụy Ái sợ hãi lui về phía sau, giải thích: "Mấy vị tiên sinh, các hiểu lầm rồi. Tôi phải là loại phụ nữ buôn bán thân xác. Quá muộn rồi tôi muốn về."


      muốn chạy trốn lại bị kẻ kéo lại. "Tiểu thư, nên gấp gáp như thế. Đại gia tôi có tiền, mới vừa rồi chúng ta làm chuyến lớn kiếm được rất nhiều tiền. khiến đại gia tôi vui vẻ tôi thương ."


      Giản Nhụy Ái sợ đến khóc ra, cảm giác chân mình mềm nhũn. Tại sao luôn đen đủi như vậy.


      Mới vừa bị người mình quăng bỏ, liền gặp phải sắc lang. Nơi hẻo lánh này chẳng có lấy chiếc xe qua lại. Ai đến cứu mình , giãy giụa dữ tợn."Tiên sinh, tôi phải loại buôn bán thân thể, cầu xin tha cho tôi."


      " nên giỡn, nơi hẻo lánh này, đơn mình, lại đứng ở lối bộ lại kiếm khách người nào tin tưởng?."


      "Đúng vậy ạ." Hai người kia phụ họa.


      Giản Nhụy Ái chẳng hiểu lý thuyết đó, tại sao họ lại nhìn ra bao. Chẳng lẽ bộ dạng của tại rất giống cái loại đó sao.


      Lúc này phải lúc nghĩ đến vấn đề đó, chỉ có thể cầu khẩn: "Tiên sinh, xin các ngài tha cho tôi."


      "Tiểu thư, cần khách khí với chúng tôi. em, đem này kéo lên xe , nhìn con quỷ vóc dáng rất khá. Hôm nay các em có thể thoải mái đủ rồi."


      "Ha ha. . . . . ."


      Giản Nhụy Ái nhìn thấy nụ cười ghê tởm kia, sợ muốn bỏ chạy, dùng sức giãy giụa cánh tay mình. "Buông tôi ra."


      liều mạng giãy giụa, nhưng sức phụ nữ yếu đuối làm sao mà đấu lại những người đàn ông kia. Trơ mắt nhìn mình bị quăng lên xe.


      Bàn tay của đám đàn ông quấn lấy nơi đẫy đà người . Giản Nhụy Áu khẩn trương dùng sức ‘pằng’ tiếng, hung hăng đánh bàn tay của đám đàn ông kia


      " , sao cay cú thế. . . . . . tôi thích à. Trói ta lại. Tối nay, để cho ta biết chọc đại gia lãnh hậu quả thế nào. Đại gia nghĩ biện pháp đùa chơi cho chết mới thôi." Người đàn ông kia ôm lấy tay bị đánh đến rỉ máu ra. nghĩ đến mềm mại này lại đánh người ta mạnh như thế.


      "Lão đại, chúng ta chơi Bốn P , cảm thấy thế nào." Người đàn ông bỉ ổi nhìn vào mắt Giản Nhụy Ái. Bắt đầu phát kim quang, hận thể đụng vào .


      "Được, được. . . . . . Cái cách này hay, trói ta lại ."


      "Đừng, các người buông tôi ra. Cứu mạng. . . . . ." Giản Nhụy Ái sợ tới cực điểm, liều mạng giãy giụa. Trong lòng lẩm nhẩm cầu xin Đơn Triết Hạo đến cứu . Mỗi lần gặp nguy hiểm; Đơn Triết Hạo đều đến cứu .


      Đột nhiên, nghe tiếng xe cảnh sát, ba người đàn ông kia vội vàng buông Giản Nhụy Ái ra, rồi chạy trốn


      Giản Nhụy Ái ngẩn người, bị người ta lôi kéo, theo bản năng thét lên: "A."


      xe có người bước xuống, biết được mình an toàn rồi, cũng nhảy xuống xe. ‘Bằng’ mấy phát súng bắt thẳng vào nhóm người chạy trốn.


      "Đừng." Tâm Giản Nhụy Ái run sợ nghe bên tai là tiếng người đàn ông vô cùng dễ nghe. Thân thể mình bị người đàn ông kia ôm vào trong ngực. Thân thể lăn xuống, sợ đến dám mở mắt, chỉ là thân thể đột nhiên có phản ứng.


      Bọn họ lăn xuống dốc đứng .


      dùng hết dũng cảm mở mắt, liền nhìn thấy mình núp sau tản đá. Mắt trợn tròn nhìn quả đấm lớn gần mặt mình, cổ họng đọng.


      Làm sao Cụ Duệ Tường lại xuất ở trước mắt , thân thể cũng vô cùng bẩn thỉu, ngước nhìn lên theo đôi mắt . Kinh ngạc đến ngây người bởi vì cứu . Hai người cùng nhau lăn xuống, nhìn dốc đứng cao năm mươi mét, may là có tảng đá nhọn mà chỉ là sân cỏ.


      Ánh mắt của mở to nhìn bóng đen đứng dốc. Nếu như phải là Cụ Duệ Tường che miệng của , có thể sớm kêu thành tiếng


      "Đừng lên tiếng." Cụ Duệ Tường quan sát địa hình chung quanh, bốn phía đều là sân cỏ, căn bản có chỗ thân.


      Tâm Giản Nhụy Ái nhảy ngừng, nhìn thấy bóng dáng ba người càng lúc càng gần, tiếng thảo luận càng lúc càng ."….. Hôm nay cướp ngân hàng thuận lợi như thế. Lão tử cũng tin được con tiểu nha đầu kia."


      "Đúng vậy. Lão đại, nhất định họ ở bên kia"


      "Đừng sợ nếu như bọn họ đến gần, chạy trước, tôi cản bọn họ lại. Nghe ràng." Cụ Duệ Tường ấn đầu thấp hơn. Hướng về phía Giản Nhụy Ái sợ mất mật mà căn dặn.


      Nếu như có nguy hiểm, vẫn phải bảo vệ chu toàn cho Giản Nhụy Ái. cũng biết vì sao mình lại làm như thế.


      Giản Nhụy Ái vùi trong ngực , đại não là mảnh trống . Căn bản có năng lực suy tính, nhưng nghe Cụ Duệ Tường phân phó, đần độn gật đầu cái.


      "Lão đại, tôi phát ra ta rồi."


      "Đừng nổ súng loạn, lưu lại người sống. Lão tử muốn thoải mái."


      Giản Nhụy Ái kinh hoàng nhìn Cụ Duệ Tường. biết tại sao lại đến nơi đây. Thấy chau mày, biết chuyện rất khó giải quyết. "A." Chung quanh vang lên mấy tiếng súng thanh, theo bản năng thét to.


      Cụ Duệ Tường tức giận nhìn chằm chằm vào , bắt được miệng , tức giận mắng: "Đáng chết." chưa từng chật vật như thế này.


      Giản Nhụy Ái cảm giác bước chân kia cách mình càng lúc càng gần, hô hấp của càng lúc càng dồn dập. Họ mặc kệ sống chết của người, cứ như chém giết con cừu non, nếu bắt được bọn chắc chắn phải xử tử.


      "Mẹ, thức thời cút ngay cho tao, lão tử còn có thể cho các người toàn thây."


      Lúc tuyệt vọng, Cụ Duệ Tường cố gắng che chở kỹ cho Giản Nhụy Ái, cũng có biện pháp, khi đối mặt trực tiếp với khẩu súng.


      Phía sau vang lên giọng , lạnh lùng và bá đạo: "Dừng tay."


      Ba người xoay người, thấy trong bóng tối có bóng người đứng thẳng, phát ra hơi thở lạnh lẽo và khát máu như con quỷ: "Mẹ, nơi nào lại nhảy ra thêm người biết sống chết nữa."


      "Để súng xuống." Đơn Triết Hạo lái xe tìm Giản Nhụy Ái, nhìn thấy đường có hai chiếc xe, nhìn là biết thứ tốt lành, nhưng thấy thêm chiếc Ferrari, vô cùng quen mắt, nghe phía dưới có tiếng người kêu gào, lấy gốc độ mình mà phân tích, biết Cụ Duệ Tường gặp nguy hiểm.


      móc từ trong xe ra khẩu súng, khẩu súng sáng loát trong đêm, rất sợ đó là người của ông chủ Trần, như vậy là chuyện khó giải quyết.


      Chỉ là nghe giọng điệu, cũng giống sát thủ nhà nghề, nhưng nếu sát thủ nhà nghề, chửi tục như thế, bọn họ là người có quy tắc ràng.


      "Mẹ nó, lão tử gì mày có nghe , người nào mới vừa ra lệnh cho lão tử? biết sống chết mà."


      Giản Nhụy Ái biết Đơn Triết Hạo đến cứu mình, trong lòng buồn vui đều có, mấy câu kia giống như thanh kiếm lợi hại đâm vào người , vang vọng bên tai của .


      thanh ‘đùng đùng’, Giản Nhụy Ái bị sợ đến che lỗ tai lại, tảng đá bên ngoài vang lên tiếng súng, khiến cho tâm khỏi luống cuống.


      Trong lúc bất chợt lại nghe thêm vài tiếng súng, Cụ Duệ Tường thấy Giản Nhụy Ái bị dọa cho phát run: "Đừng có sợ, có việc gì."


      Mấy phút sau, Giản Nhụy Ái cảm giác mình trôi qua mấy thế kỷ, cả người mềm nhũn để nghe thấy gì nữa, trường hợp bị bắt suýt chết, trải qua lần, cho nên sợ cảm giác giảm bớt mấy phần.


      Biết ở bên cạnh Đơn Triết Hạo, phải trải qua những trận thanh trừng như thế này.


      Cụ Duệ Tường nhìn bên ngoài, nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều người, chuyện giải quyết xong: "Vô rồi."


      Giản Nhụy Ái nhớ đến những chuyện xảy ra, thân thể vẫn chẳng thể nào mạnh mẽ được, chạy ra ngoài, nhìn người bên ngoài tảng đá, có vài người, mấy người kia chính là cảnh sát, hai người xấu bị cảnh sát bắt , bị còng tay.


      chạy tới, nhìn thấy người mặt xấu xí như hung thần, sợ hãi lui mấy bước, nhưng vẫn thấy Đơn Triết Hạo đâu, cắn răng mà ra: "Cảnh sát, có nhìn thấy, tổng giám đốc tập đoàn Đan thị đâu , cầu xin cho tôi biết."


      Người cảnh sát tốt bụng, nhìn thấy Giản Nhụy Ái khóc thút thít, ngón tay chỉ về hướng khác.


      Giản Nhụy Ái nghiêng đầu nhìn thấy người nằm ở tảng đá, gương mặt bị vải áo đẩy lại, ‘oanh’ đầu óc trống rỗng, cảm giác như màng nhĩ của mình nổ tung, trước mắt dần rơi xuống.


      Giống như toàn thế giới cũng tối đen

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 84: CHO LÀ ĐƠN TRIẾT HẠO QUA ĐỜI NÊN RƠI LỆ

      "Mẹ, thức thời cút ngay cho tao, lão tử còn có thể cho các người toàn thây."

      Lúc tuyệt vọng, Cụ Duệ Tường cố gắng che chở kỹ cho Giản Nhụy Ái, cũng có biện pháp, khi đối mặt trực tiếp với khẩu súng.

      Phía sau vang lên giọng , lạnh lùng và bá đạo: "Dừng tay."

      Ba người xoay người, thấy trong bóng tối có bóng người đứng thẳng, phát ra hơi thở lạnh lẽo và khát máu như con quỷ: "Mẹ, nơi nào lại nhảy ra thêm người biết sống chết nữa."

      "Để súng xuống." Đơn Triết Hạo lái xe tìm Giản Nhụy Ái, nhìn thấy đường có hai chiếc xe, nhìn là biết thứ tốt lành, nhưng thấy thêm chiếc Ferrari, vô cùng quen mắt, nghe phía dưới có tiếng người kêu gào, lấy gốc độ mình mà phân tích, biết Cụ Duệ Tường gặp nguy hiểm.

      móc từ trong xe ra khẩu súng, khẩu súng sáng loát trong đêm, rất sợ đó là người của ông chủ Trần, như vậy là chuyện khó giải quyết.

      Chỉ là nghe giọng điệu, cũng giống sát thủ nhà nghề, nhưng nếu sát thủ nhà nghề, chửi tục như thế, bọn họ là người có quy tắc ràng.

      "Mẹ nó, lão tử gì mày có nghe , người nào mới vừa ra lệnh cho lão tử? biết sống chết mà."

      Giản Nhụy Ái biết Đơn Triết Hạo đến cứu mình, trong lòng buồn vui đều có, mấy câu kia giống như thanh kiếm lợi hại đâm vào người , vang vọng bên tai của .

      thanh ‘đùng đùng’, Giản Nhụy Ái bị sợ đến che lỗ tai lại, tảng đá bên ngoài vang lên tiếng súng, khiến cho tâm khỏi luống cuống.

      Trong lúc bất chợt lại nghe thêm vài tiếng súng, Cụ Duệ Tường thấy Giản Nhụy Ái bị dọa cho phát run: "Đừng có sợ, có việc gì."

      Mấy phút sau, Giản Nhụy Ái cảm giác mình trôi qua mấy thế kỷ, cả người mềm nhũn để nghe thấy gì nữa, trường hợp bị bắt suýt chết, trải qua lần, cho nên sợ cảm giác giảm bớt mấy phần.

      Biết ở bên cạnh Đơn Triết Hạo, phải trải qua những trận thanh trừng như thế này.

      Cụ Duệ Tường nhìn bên ngoài, nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều người, chuyện giải quyết xong: "Vô rồi."

      Giản Nhụy Ái nhớ đến những chuyện xảy ra, thân thể vẫn chẳng thể nào mạnh mẽ được, chạy ra ngoài, nhìn người bên ngoài tảng đá, có vài người, mấy người kia chính là cảnh sát, hai người xấu bị cảnh sát bắt , bị còng tay.

      chạy tới, nhìn thấy người mặt xấu xí như hung thần, sợ hãi lui mấy bước, nhưng vẫn thấy Đơn Triết Hạo đâu, cắn răng mà ra: "Cảnh sát, có nhìn thấy, tổng giám đốc tập đoàn Đan thị đâu , cầu xin cho tôi biết."

      Người cảnh sát tốt bụng, nhìn thấy Giản Nhụy Ái khóc thút thít, ngón tay chỉ về hướng khác.

      Giản Nhụy Ái nghiêng đầu nhìn thấy người nằm ở tảng đá, gương mặt bị vải áo đẩy lại, ‘oanh’ đầu óc trống rỗng, cảm giác như màng nhĩ của mình nổ tung, trước mắt dần rơi xuống.

      Giống như toàn thế giới cũng tối đen, toàn thế giới mất điện.

      ‘bùm’ bắt được dáng vẻ kia, liền khóc to, cảm giác cả tâm đều bị đào rỗng, khó chịu như kẻ sắp chết: "Hạo, làm sao vậy, van xin đừng làm em sợ! Em muốn phải chết! nhanh tỉnh lại . . . . . ."

      Cảnh sát lúng túng lôi kéo tóc Giản Nhụy Ái: "Tiểu thư. . . . . ."

      "Đừng ngăn chặn tôi như vậy, Hạo, ấy chết, ấy vì cứu tôi là chết, ồ, ồ . . . . . Hạo về ! Nếu như muốn chúng ta chia tay, em đồng ý, nhưng đừng mặc kệ em như thế, tỉnh lại , em cầu xin tỉnh lại ."

      "Tiểu thư, tiểu thư. . . . . . Đơn Triết Hạo, có chết."

      "Ngươi chém gió cái gì, ấy chết, ấy nằm đây, vừa mới cái kia cảnh sát với tôi. . . . . ." Giản Nhụy Ái nghĩ đến cảnh sát cũng láo.

      cho phép người khác vô lễ với Đơn Triết Hạo, ngước mắt muốn mắng cảnh sát, khiếp sợ khi thấy Đơn Triết Hạo và Cụ Duệ Tường đều bình an vô đứng sau lưng mình, hết lời, đành nuốt những lời còn lại xuống, thể tin nhìn người sống sờ sờ, vậy kẻ nằm đó là ai.

      "Giản Nhụy Ái, chẳng lẽ em nguyền rủa chết à! ngốc." Đơn Triết Hạo nhìn mặt đầy nước mắt của ngu ngốc, trong lòng tràn đầy cảm động, nhưng chỉ im lặng nhìn .

      Giản Nhụy Ái hiểu ra, ‘xoạt’ liền đỏ mặt, mới biết mình lầm, sững sờ mấy phút, ngước mắt nhìn Đơn Triết Hạo bình an vô , lập tức nhào vào trong ngực của

      Đơn Triết Hạo biết Giản Nhụy Ái bị dọa cho hoảng sợ, nên nhào vào trong lòng mình, dịu dàng : "Đứa ngốc, , đại cát đại lợi có chết nhanh như vậy đâu."

      "Nhưng. . . . . . em ràng nghe được tiếng súng."

      "Đúng vậy! Vừa muốn nổ súng, cảnh sát liền đến, lưu manh phản kháng, kết quả bị cảnh sát bắn chết người, này, Giản Nhụy Ái này, em vẫn số rất tốt! Ra cửa mà có thể gặp gỡ lưu manh, còn được xem như lập công."

      Ba người chuyện phiếm, người mặc đồng phục cảnh sát qua:"Cám ơn , trợ giúp Cảnh Đội bắt được mấy tên lưu manh, bọn họ liên tục phạm pháp, nếu như phải là các người kịp thời kéo bọn họ lại, trì hoãn thời gian, chúng ta mới có thể kịp thời chạy tới, cũng chẳng thể bắt được mấy tên này, cám ơn các người."

      Giản Nhụy Ái lúng túng hướng về phía cảnh sát cười cười, nghĩ mình vì họa được phúc, thành công vì nhân dân phục vụ, chuyện biến thành tốt như thế.

      " có gì, chuyện mà thôi."

      Cảnh sát thấy Đơn Triết Hạo như vậy, cũng thêm gì, dù sao tập đoàn Đan thị nộp thuế nhiều nhất, có thể xưng là áo cơm cha mẹ của bọn họ, cũng dám đắc tội, khách sáo thêm mấy câu, liền lái xe rời .

      Con đường náo nhiệt, trong nháy mắt lại trở nên an tĩnh, Giản Nhụy Ái cảm thấy đêm càng u, nhớ tới mấy câu đả thương lòng mình của Đơn Triết Hạo.

      "Tôi trước."

      "Này, em nơi nào, chẳng lẽ em nghĩ gặp người xấu đều có thể may mắn như thế sao, lên xe." Đơn Triết Hạo đối với Giản Nhụy Ái hầm hừ mấy câu.

      Thân thể Giản Nhụy Ái run lên, chỉ có thể nhắm mắt xoay người ngồi vào xe của Cụ Duệ Tường, hướng về phía Đơn Triết Hạo : "Em xe của Cụ Duệ Tường, thể gặp người xấu lần nữa."

      Trong nháy mắt sắc mặt Đơn Triết Hạo chuyển thành xanh lá, Giản Nhụy Ái cũng biết làm trái với lời mình sao, trừng mắt nhìn , cầm túi xách rách trong tay ném cho , mở cửa xe ngồi vào, chạy như bay.

      Sau khi lái xe, quản được ánh mắt mình, nhìn chiếc Ferrari với ánh sáng chói mắt, trong lòng vừa tức giận vừa ghen tỵ.

      Giản Nhụy Ái mang theo mất mác nhìn vào trong xe, hết than lại thở, thương mình, bọn họ chia tay, mấy lời làm đau lòng người ta, ràng vẫn ở bên tai , có quyền gì mà tức giận, làm sao cứ hành hạ như thế.

      "Hối hận sao?" Cụ Duệ Từng nhìn đôi oan gia, lẩm bẩm .

      "Tôi mới hối hận, tôi tuyệt đối hối hận. . . . . ." ra những lời này, lại có mười phần khuyến khích, mình hối hận à.

      Cụ Duệ Tường mím môi lời nào, vững vàng lái xe .

      Xe lâm vào khí an tĩnh, hưởng vi-ô-lông của Trung Tiểu thanh thoát, dịu dàng, mềm mại.

      "Giản Nhụy Ái, sau khi ngồi lên xe hối hận đến kịp rồi."

      "Hối hận, tại sao phải hối hận?"

      Cụ Duệ Tường nghiêng đầu nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn, nghiêm túc lái xe, biết Giản Nhụy Ái thể giả bộ được: "Thay vì giả bộ sao cả, sao hỏi ràng, Hạo, phải là người , ta làm những chuyện này, là có nguyên nhân của ta."

      Đúng vậy! hối hận, Đơn Triết Hạo rồi mới hối hận: "Nguyên nhân, ấy có nguyên nhân gì? ta và Lạc Tình Tình ở chung chỗ, phải là nguyên nhân tốt nhất sao."
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 85: ĐÙA GIỠN TRONG LÒNG CHẾT



      " ra , có lúc mắt thể nhìn thấy, phải dụng tâm để nghĩ." Cụ Duệ Tường thích chuyện. Nhưng đối mặt với Giản Nhụy Ái lại là kẻ thao thao bất tuyệt.

      Loại cảm giác này rất kỳ diệu.

      Giản Nhụy Ái đắm chìm trong lời của Cụ Duệ Tường. Dụng tâm để nghĩ, có cảm giác ngày tận thế đến, mới có cảm giác sợ hãi.

      "Tâm. Cụ Duệ Tường, tôi có thể à, Hạo, ấy chuyển tâm sao?" Giản Nhụy Ái tự tin hỏi.

      Trong lòng ấy, vĩnh viễn chỉ có người, phải là tự ti mà vì Lạc Tình Tình quá hoàn mỹ. Hơn nữa chuyện của dì Tần khiến luôn có cảm giác có lỗi với ta.

      ta là người tốt sao? Biết Đơn Triết Hạo cùng , ta cũng kiếm chuyện, như vậy tự nhiên thanh thản chúc mừng.

      Tại sao lại chấp nhất, vì sao làm nàng rộng rãi.

      "Giản Nhụy Ái, phải nhớ. Tình thể nhường , nó và tình bạn có đường phân cách ràng. Nếu như có loại ý nghĩ này có lỗi với Hạo."

      Trước kia triền miên cùng nhu tình tựa như nước. Đúng vậy, đó phải là diễn trò mà vì Đơn Triết Hạo . Tại sao có thể dễ dàng chia tay như thế. Có lẽ có nguyên nhân.

      "Cụ Duệ Tường. . . . . . . tìm Đơn Triết Hạo. Nhưng tôi biết ấy ở nơi nào."

      "Giao cho tôi." Cụ Duệ Tường biết Đơn Triết Hạo đến nơi nào. Tên kia phiền lòng là tìm đến công việc.

      Rất nhanh xe liền đến đến công ty của Đơn Triết Hạo, tại cửa công ty, có sẵn hai chiếc xe hơi sáng chói mắt. ngoài dự đoán là Đơn Triết Hạo đến công ty, tràn đầy cảm kích cảm ơn và hẹn gặp lại sau với Cụ Duệ Tường.

      Vì đứa bé, cũng vì chính mình, phải dũng cảm để tìm hạnh phúc thuộc về mình. tin tưởng mình thắng, thắng được Lạc Tình Tình.

      Thời tiết bên ngoài se lạnh, sáng sớm ngày thứ hai sắp đến rồi. Cả Cao ốc có bóng dáng của ai cả mà chỉ có mình Đơn Triết Hạo. Giản Nhụy Ái ngồi vào thang máy, quên sợ hãi; thời điểm chính lòng mình cảm thấy gấp gáp thang máy dừng lại.

      Giản Nhụy Ái chạy đến phòng làm việc của Tổng giám đốc. Chỉ muốn sớm chạy tới phòng làm việc cùng để mọi chuyện với Đơn Triết Hạo. hiểu, nhưng có suy nghĩ, có đợi hay .

      đưa mắt nhìn qua màn che bảo vệ, trong lòng giật mình. Trong giây lát thoáng nhìn qua cửa sổ, gian phòng sáng rực chiếu cảnh sắc muôn màu, quần áo nam nữ rơi đầy, chiếc áo lót màu hồng sáng chói mắt hung hăng đâm vào tim .

      Chân vô lực, đôi tay đấm mạnh, cố cho mình dũng khí nhất định.

      Trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ của phụ nữ và tiếng gào thét của đàn ông. từng ân ái với nhau, cùng nhau đến thiên đàng cũng cùng nhau phát ra những tiếng thét như thế, nhưng thanh này nay lại rất chói tai.

      Thân thể run rẩy kịch liệt, đầu trống rỗng, ngồi bịch xuống trước cửa văn phòng, nước mắt rơi lả chả, nước mắt tiếng động rơi xuống sàn nhà.

      Giản Nhụy Ái biết mình ngồi dưới đất bao lâu, chỉ biết những thanh vang dội bên trong khiến tâm chết lặng. Chỉ có thể khó khăn đứng lên.

      Khi đôi mắt sưng đỏ, cảm thấy có mùi hương quen thuộc. Ngước mắt nhìn thấy thân thể cao lớn, nửa người trần truồng, hề kiêng dè mà xuất trước mặt .

      mạnh mẽ xuất trước mặt , lại làm cho Giản Nhụy Ái cảm thấy mình như đứa bé làm sai, nước mắt tràn mi, đến câu chữ chẳng thể ràng: ". . . . . ." Lời đầy bụng nhưng rồi hóa thành mặn đắng, thể thoát ra khỏi miệng.

      "Hạo, là ai vậy." Rồi xuất bên cạnh, đầu tóc rối bời, chân vô cùng nhếch nhác. xốc xếch khiến đàn ông phải điên cuồng.

      xinh đẹp đó lại phải là Lạc Tình Tình.

      Giản Nhụy Ái nhìn gương mặt của xa lạ, lảo đảo mấy bước. trước mặt đó chính là Ngọc nữ trong làng giải trí - Hà Mẫn Nghê, so với tivi ta đẹp hơn vài phần. Nhưng thân dưới của ta vô cùng bẩn thủi, đầu tóc rối giống tên ăn xin, cùng với tivi đối lập hoàn toàn.

      Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái nhếch nhác như thế, trong lòng dễ chịu. Hôm nay những lời kia với khiến thiếu chút nữa xảy ra chuyện.

      tại Giản Nhụy Ái yếu ớt giống như tờ giấy trắng càng khiến lòng khó chịu thôi.

      "Đơn Triết Hạo, . . . . . ." Giản Nhụy Ái dám tin nhìn hai người bọn họ.

      Hà Mẫn Nghê nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái vừa nhếch nhác vừa bóc mùi thúi khẽ cau mày. Trong mắt chớp qua tia ghét bỏ, nhưng với thân phận là nghệ sĩ phải biết diễn trò.

      biết Đơn Triết Hạo diễn trò quỷ gì, vô duyên vô cớ để bắt phải diễn trò với . Lần này có đụng đến , mà bắt ngừng kêu rên. Nhìn khóc thầm Hà Mẫn Nghê hiểu được bảy tám phần rồi.

      đưa cho Giản Nhụy Ái tấm khăn giấy, mỉm cười : "Tiểu thư, sao chứ. Sáng sớm thế này đến công ty, là lao công à. nghĩ công nhân vệ sinh của công ty Hạo lại xinh đẹp và trẻ tuổi như thế này. Chỉ là, tiểu thư có thể tránh chút , chuyện của chúng tôi vẫn chưa làm xong."

      Những câu lễ phép, lại cất giấu con dao sắc bén, hung hăng đâm vào tim Giản Nhụy Ái, khiến cho có lực chối cãi.

      chỉ có thể nhìn Đơn Triết Hạo, cũng thèm nhìn "Hạo, nếu như em, muốn ở bên cạnh Lạc Tình Tình. cũng thể tùy tiện tìm khác. . . . . ."

      "Chúng ta chia tay, cho nên chuyện của tôi quan hệ với . Tôi thích ngủ với ai là tự do của tôi."

      Giản Nhụy Ái tuyệt vọng đưa mắt nhìn Đơn Triết Hạo. Tại sao có thể dùng câu ngắn ngủi để cắt đứt mọi thứ. Tính tình như thế, khiến cho chán ghét, càng khiến đau lòng. "Tôi chán ghét ."

      lảo đảo chạy ra khỏi phòng làm việc, mặt đầy nước mắt, gương mặt trắng bệch khiến trái tim Đơn Triết Hạo đau nhói. cũng dần hiểu ra mình thể tiếp tục ở bên cạnh Đơn Triết Hạo.

      Tất cả đều là do ảo tưởng mà thôi, Đơn Triết Hạo, ấy thay đổi. ấy còn là Đơn Triết Hạo mà thương.

      mơ tưởng mình có được tình , nhưng chính lúc lơ đãng trong cõi mộng, đặt niềm tin vào tình , là lúc nhếch nhác nhất, là lúc tình của héo mòn. Tình đến rồi cũng kết thúc.

      Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái đau lòng rời , ra cũng muốn khiến cho Giản Nhụy Ái tổn thương. tổn thương gấp trăm vạn lần Giản Nhụy Ái, phiền não ngồi ghế Salon.

      Hà Mẫn Nghê đến bên cạnh , nhìn Đơn Triết Hạo mình đau lòng. Trong lòng tràn đầy ghen tỵ, nhưng thể làm ra vẻ được, vì là người rất hiểu Đơn Triết Hạo.

      tựa ngực vào cánh tay của , dịu dàng : "Tổng giám đốc Đơn, mới vừa rồi tôi những lời đó là sai, phải tôi cố ý, khiến ấy bị thương. xin lỗi. . . . . ."

      "Cút." Đơn Triết Hạo lạnh lẽo ra lệnh

      "Tổng giám đốc Đơn. Tôi. . . . . ." Hà Mẫn Nghê nhìn sắc mặt tốt của Đơn Triết Hạo. Thức thời đứng dậy mặc quần áo tử tế rồi rời .

      Đơn Triết Hạo lẳng lặng ngồi ở ghế sa lon, dùng bàn tay xoa xoa huyệt Thái Dương. Lúc nhận được tin nhắn của Cụ Duệ Tường muốn tới tìm , liền sắp xếp vở kịch này, muốn Giản Nhụy Ái phải toàn tâm toàn ý ghét bỏ . Nhưng lại rất sợ, điều đó khiến buông tâm mà tìm cái chết.

      Vì bọn họ bắt buộc phải làm như thế.

      Mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu rọi vào căn phòng bên trong, Đơn Triết Hạo nằm ghế sa lon, nhắm mắt lại, lẳng lặng…. ai biết nghĩ điều gì.
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :