1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 71: Giúp Tay



      Hai người nằm ở trong bồn tắm. Theo động tác của bọn họ, nước tràn ra ngoài.


      Phòng tắm nhu hòa, ánh sáng chiếu người bọn họ. Ánh sáng vàng nhạt khiến khí càng trở nên mập mờ.


      Đơn Triết Hạo hôn lên xương quai xanh, bàn tay khẽ vuốt ve da thịt của , vuốt ve tắm thân trắng như tuyết ấy. Năm ngón tay nắn bóp tạo ra nhiều hình ảnh khác nhau.


      Đôi núi tuyết hơi đau, kéo ý thức của Giản Nhụy Ái trở về. Phát mình nằm người Đơn Triết Hạo, lập tức lúng túng.


      "Đừng." nén tiếng thở gấp. Tay mảnh khảnh kéo tay của . thanh thét lớn.


      Đơn Triết Hạo mấp máy đôi môi. biết Giản Nhụy Ái mang thai nên trong lúc này, muốn làm chuyện kia cần phải tiết chế. hy vọng có mang thai. Nếu thế chẳng cần nhịn cực khổ như thế này.


      "Tại sao cần. Mới vừa rồi, phải em cũng rất hưởng thụ sao."


      Ngón tay thon dài của Đơn Triết Hạo vuốt ve gương mặt của . Giọng mang theo tia mập mờ nhìn Giản Nhụy Ái, đắc ý mà cười to.


      Giản Nhụy Ái cố ý nhìn chằm chằm .


      Đơn Triết Hạo cho cơ hội suy tư. Bế ngang người . Đứng lên, cầm lấy khăn tắm giúp lau cơ thể.


      " cần. Em có thể tự làm." Giản Nhụy Ái đỏ mặt muốn cướp lấy khăn tắm. Ai biết Đơn Triết Hạo cầm khăn tắm chịu thả. Chỉ có thể lúng túng nhường khăn tắm lại cho .


      Bị ôm lên giường, trốn vào trong ngực của . Dịu dàng như thế, khiến Giản Nhụy Ái nghĩ rằng mình nằm mộng. Cảm nhận được hương hoa nhàn nhạt phát ra từ cơ thể , biết rằng mình có nằm mơ.


      "Hạo. Cám ơn ." đem mặt mình hướng về lồng ngực của . Có Đơn Triết Hạo bên cạnh, thế giới của càng thêm đặc sắc.


      Đơn Triết Hạo ôm vào trong ngực. Buổi đấu giá hôm nay khiến mệt mỏi quá nhiều rồi. Cho nên nhìn thấy mệt mỏi lăn ra giường ngủ, muốn giúp tắm sạch chút.


      biết Đơn Triết Hạo giúp mình. Đơn Triết Hạo sợ quá mệt mỏi, mới giúp tắm. Mặc dù người tỏa ra cổ lửa nóng. Nhưng mỗi chuyện làm đều là suy nghĩ đến .


      Trong lòng nhất thời ấm áp. Ngoài miệng vẽ ra nụ cười đầy hạnh phúc.


      "Mau ngủ ." Đơn Triết Hạo đem đầu dịch chuyển đến vị trí thoải mái. Bàn tay vuốt ve phía sau lưng như để trấn an .


      Thân thể Giản Nhụy Ái mềm mại khỏi giãy dụa. Tìm được vị trí thoải mái. Giống như gấu koala dính vào người .


      Hôm sau


      Giản Nhụy Ái khẩn trương theo Đơn Triết Hạo đến nhà họ Đơn. khẩn trương nhìn biệt thự sang trọng. Loại biệt thự tráng lệ này. So với biệt thự riêng của Đơn Triết Hạo càng xinh đẹp hơn vài phần.


      khẩn trương đến độ lòng bàn tay đỗ đầy mồ hôi lạnh. Cái trán rịn mồ hôi hột. thể rằng bình thường


      Đơn Triết Hạo nắm lấy tay . " có sao đâu. Bà nội rất dễ làm thân. Đừng khẩn trương."


      Bọn họ vào biệt thự. Người giúp việc khom lưng chào: "Cậu chủ. Chào."


      "Cậu chủ. Cậu về rồi. Lão phu nhân nhắc cậu từ tối qua đến giờ, vị này là..." Người phụ nữ trung niên cầm lấy túi hồ sơ trong tay Đơn Triết Hạo. Đưa đôi mắt xa lạ nhìn Giản Nhụy Ái.


      Từ trước đến giờ Đơn Triết Hạo chưa từng đưa nào về nhà. Hôm nay lại mang theo đến. Dì Tần cảm thấy vô cùng kỳ lạ.


      này nhìn rất trong sáng. Đôi mắt trong veo như nước lã, vừa nhìn biết đây là nhân hậu.


      "Dì Tần. Đây là bạn của con. Tên ấy là Giản Nhụy Ái. Tiểu Nhụy, đây là mẹ của Lạc Tình Tình. Dì Tần cũng là quản gia nhà chúng ta." Đơn Triết Hạo kéo tay Giản Nhụy Ái, giới thiệu bọn họ với nhau


      cười xấu hổ cái. Nhìn ra việc Đơn Triết Hạo vô cùng thâm tình với dì Tân. Nó vượt xa quan hệ chủ tớ.


      Giản Nhụy Ái đưa đôi mắt kinh ngạc nhìn dì Tần. Gương mặt có phần nghiêm túc của bà, khiến dè dặt phen. "Dì Tần, chào dì ạ."


      "Được rồi. vào, vào. . . . . . Vào rồi hả . Tôi gọi bà chủ." Dì Tần càng cười vui vẻ. Thân thiết .


      Giản Nhụy Ái theo sau lưng Đơn Triết Hạo. Tiếp nhận ánh mắt liếc trộm đầy kỳ quái của người giúp việc. chỉ có thể lúng túng cười trừ.


      " là hoàn cảnh xa hoa." giọng cảm thán. biết tập đoàn Đan Thị của Đơn Triết Hạo là tập đoàn lớn, nên cũng là người giàu có. có thấy tận mắt cũng thể tin được nó giàu đến như thế nào.


      Lối kiến trúc thời kỳ phục hưng. Chằng chịt đan xen những hoa văn thanh nhã. Còn có vườn hoa lớn, có thể tính là lớn nhất. Mỗi căn phòng trong biệt thự đều được thiết kế tỉ mỉ, phong cách giống nhau. Mỗi nơi phong cách, nhìn rất lộng lẫy, vườn hoa tăng thêm chút lãng mạn cho căn nhà. Thể ra vẻ chững chạc của người trong biệt thự. Giàu có, đây chính là cảm giác phú quý.


      Đột nhiên gian phòng có thêm rất nhiều người. người phụ nữ tuổi cao, tóc bạc trắng, khuôn mặt quen thuộc. Giản Nhụy Ái trợn to hai mắt. "Bà nội. Là bà."


      Bà nội nhìn thấy Giản Nhụy Ái, đưa đôi mắt vô cùng bất ngờ. Chẳng nghĩ đứa bé thiện lương này sắp thành người nhà của mình. Đơn Triết Hạo đưa bạn về nhà, nghĩ đến lại là này. gương mặt in hằn dấu thời gian chậm chạp nở ra nụ cười tươi như hoa.


      Bà ôm lấy Giản Nhụy Ái, vui vẻ : "Đứa bé ngoan, cháu là bạn của Hạo quá tốt rồi."


      Trong nháy mắt, Đơn Triết Hạo sững sờ đứng bên cạnh. ngờ rằng bà nội biết Giản Nhụy Ái


      "Bà nội, bà là bà nội của Đơn Triết Hạo." Giản Nhụy Ái ngỡ ngàng nhìn bà nội chút, lại quay sang nhìn Đơn Triết Hạo. Rồi lại hiểu ra, trách được người trong hình lại giống Đơn Triết Hạo như thế. nghĩ đến chuyện vừa khéo như vầy.


      Nội tâm lo lắng, cũng dần giảm sốc. Lần đầu tiên về nhà bạn trai, nghĩ rằng thuận lợi như thế.


      mặt dần dần nở ra nụ cười, dám nghĩ, chuyện ngẫu nhiên tạo ra duyên phận


      "Sao lại phải, con xem." Bà nội cười .


      "Các người có thể giải thích cho con chút ?" Đơn Triết Hạo lạnh mặt chờ đợi bọn họ câu giải thích.


      Bà nội nhìn Giản Nhụy Ái đầy lương thiện, trong lòng vô cùng ấm áp. Bà khẽ mỉm cười rồi : "Hạo. Bạn của con, ấy là người hăng say vì nghĩa quên thân. Giúp bà đuổi theo tên giựt tiền, đem tiền đưa lại cho bà nội mà đòi tí tiền công nào cả"


      Càng nghe sắc mặt Đơn Triết Hạo càng lạnh lẽo. Mang theo ánh mắt chất vấn nhìn về phía Giản Nhụy Ái. Hi vọng Giản Nhụy Ái ràng cho .


      "Hạo. Em. . . . . ." Giản Nhụy Ái dám nhìn thẳng vào mắt của . Tròng mắt ấp úng.


      Bà nội cũng biết mình sai cái gì. Thấy giọng điệu Đơn Triết Hạo tốt là bao, bà vui cau mày. "Hạo. cần dữ như vậy. Con hù sợ bạn mình kìa."


      "Bà nội, bà biết Tiểu Nhụy mang thai. Ở đường lớn chạy như thế rất nguy hiểm."


      ‘Mang thai’ hai chữ này khiến mặt mày bà nội hớn hở; mừng vui gấp bội. Niềm vui lớn phủ khắp nhà họ Đơn. Xem ra ông trời phù hộ, bà lôi kéo tay Giản Nhụy Ái bảo ngồi xuống sopha.


      Bà nắm lấy tay Giản Nhụy Ái, dịu dàng : "Đứa bé, con có thai mấy tháng rồi?"


      Giản Nhụy Ái đối mặt với nhiệt tình của bà nội. biết nên làm sao.


      Khuôn mặt ửng hồng, lẩm bẩm : "Hai tháng rồi ạ."


      "Hai tháng. Tốt. tốt quá. Bà muốn ôm cháu đích tôn. là quá tốt. Ông trời phù hộ, cháu cứ ở đây , bà ngăn cản hai người." Đôi mắt bà nội ngập tràn nước mắt. Đó là nước mắt kích động và hưng phấn, bà nắm lấy tay Giản Nhụy Ái. Trong miệng lẩm bẩm : " tốt quá. tốt quá. . . . . ."


      Dì Tần nghe Giản Nhụy Ái mang đứa bé của Đơn Triết Hạo. Nụ cười mặt càng chẳng thể che giấu. "Cái gì? là quá tốt! Bà chủ, tôi hầm cho Tiểu thư Giản đây ít canh lót dạ. Phải cố gắng bồi dưỡng."


      "À đúng rồi. Dì Tần, vậy dì làm , đem tổ yến và những thức bổ dưỡng khác lấy ra hầm chung nhé."


      Giản Nhụy Ái nghe được lời của hai người lớn, vội vã ngăn cản: "Bà nội, dì Tần, cần phiền toái như thế. cần."


      xoay qua nhìn Đơn Triết Hạo, thấy thoải mái và nhàn nhã ngồi ghế salon xem ti vi. điểm cũng quan tâm đến chuyện nhìn trộm .


      "Làm sao lại cần. Thuốc bổ là phải uống. Nó rất tốt cho cả phụ nữ mang thai và đứa bé, rất tốt. Ông trời bảo vệ hai mẹ con" Bà nội mặt mũi nhăn nheo nhưng cười rất tươi, lôi kéo Giản Nhụy Ái đến ngồi gần mình.


      Ghế sa lon làm bằng da mềm mại, ngồi vô cùng thoải mái.


      "Đứa bé ngoan, trong nhà của con còn những ai."


      Bị hỏi đến vấn đề này thân thể Giản Nhụy Ái trở nên cứng ngắc. Ấp a ấp úng : "Con là nhi, con có cha cũng có mẹ. . . . . ."


      Bà nội ngẩn người, trong mắt mang theo tia đau lòng nhìn Giản Nhụy Ái. "Đứa bé tội nghiệp, về sau nhà họ Đơn chính là nhà của con. Hạo, con để cho Tiểu Nhụy ở đây , bà nội chăm sóc cho ấy như vậy bà nội mới yên tâm."


      Giản Nhụy Ái vừa nghe được câu đó, vội vàng muốn cự tuyệt. Đơn Triết Hạo lập tức lôi kéo vạt áo . thầm vào tai của : "Bà nội rất khó được vui vẻ như thế. Em đừng chọc cho bà mất vui."


      giương mắt nhìn Đơn Triết Hạo. Đôi mắt của rất thâm thúy, cũng nhìn ra tâm tư trong đó, biết nên gì mới tốt.


      "Đúng vậy. Tiểu Nhụy. An tâm ở đây, con cứ coi đây là nhà mình, cần gò bó, bà nội là bà nội của con." Bà nội mỉm cười nhìn Giản Nhụy Ái.


      Giản Nhụy Ái nhìn Đơn Triết Hạo lại nhìn bà nội. Cũng biết rằng đây là chủ ý của hai người, thể làm gì khác, chỉ có thể làm mặt dày… ở đây trước rồi tính sau.


      Chuyện sau này, cũng chỉ có thể chờ sau này rồi .


      Đơn Triết Hạo ngoài miệng lộ ra nụ cười gian tà. Có thể để cho Giản Nhụy Ái bình yên là điều khiến vui nhất.


      "Con nhân hậu. Hạo nhà chúng ta có được người bạn như thế, nhà họ Đơn cũng lấy làm cảm tạ trời đất." Bà nội có chút cảm động .


      Giản Nhụy Ái cắn môi. mặt lộ ra nụ cười rực rỡ: "Cảm ơn bà nội. Người là tốt."


      Bà nội vui mừng nhìn Giản Nhụy Ái, giống như nhìn cháu ruột thịt của mình. "Xem ra nên chuẩn bị hôn lễ khẩn trương cho hai đứa rồi. Đứa bé lớn rất nhanh, khi nó to ra chẳng thể mặc vừa quần áo cưới nữa."


      Giản Nhụy Ái nghe đến chuyện này mặt đỏ lên. ‘Hôn lễ’ còn chưa nghĩ đến vấn đề này. "Bà nội. Hôn lễ… còn sớm lắm."


      Đơn Triết Hạo ôm chầm lấy Giản Nhụy Ái, trêu đùa: "Cái gì mà còn sớm nè. Chẳng lẽ em chuẩn bị gả cho người khác sao?."


      "Em có, làm sao em lại lấy người khác. Em chỉ muốn gả cho thôi." Giản Nhụy Ái ra sức giải thích, giọng ngượng ngùng mang theo kiên định.


      "Ha ha ha. . . . . ." Bà nội cười to lên, nghĩ đến Giản Nhụy Ái lại đơn thuần như vậy. Xem ra là vừa lương thiện vừa trong sáng, giống ý của bà quá.


      "Hả. cũng giễu cợt em." Giản Nhụy Ái càng để ý đến hình tượng thục nữ mà thét lên.


      "Ai bảo em ngốc."


      Nhà họ Đơn rơi vào trạng thái ấm áp, cái mà bao lâu nay chưa bao giờ có được. Bây giờ mặt mọi người đều lấp đầy nụ cười, những nụ cười này đều là do Giản Nhụy Ái mang đến.


      **************


      Mấy ngày sau, Giản Nhụy

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 72: ĐƠN TRIẾT HẠO BIẾN MẤT

      "À đúng rồi. Dì Tần, vậy dì làm , đem tổ yến và những thức bổ dưỡng khác lấy ra hầm chung nhé."

      Giản Nhụy Ái nghe được lời của hai người lớn, vội vã ngăn cản: "Bà nội, dì Tần, cần phiền toái như thế. cần."

      xoay qua nhìn Đơn Triết Hạo, thấy thoải mái và nhàn nhã ngồi ghế salon xem ti vi. điểm cũng quan tâm đến chuyện nhìn trộm .

      "Làm sao lại cần. Thuốc bổ là phải uống. Nó rất tốt cho cả phụ nữ mang thai và đứa bé, rất tốt. Ông trời bảo vệ hai mẹ con" Bà nội mặt mũi nhăn nheo nhưng cười rất tươi, lôi kéo Giản Nhụy Ái đến ngồi gần mình.

      Ghế sa lon làm bằng da mềm mại, ngồi vô cùng thoải mái.

      "Đứa bé ngoan, trong nhà của con còn những ai."

      Bị hỏi đến vấn đề này thân thể Giản Nhụy Ái trở nên cứng ngắc. Ấp a ấp úng : "Con là nhi, con có cha cũng có mẹ. . . . . ."

      Bà nội ngẩn người, trong mắt mang theo tia đau lòng nhìn Giản Nhụy Ái. "Đứa bé tội nghiệp, về sau nhà họ Đơn chính là nhà của con. Hạo, con để cho Tiểu Nhụy ở đây , bà nội chăm sóc cho ấy như vậy bà nội mới yên tâm."

      Giản Nhụy Ái vừa nghe được câu đó, vội vàng muốn cự tuyệt. Đơn Triết Hạo lập tức lôi kéo vạt áo . thầm vào tai của : "Bà nội rất khó được vui vẻ như thế. Em đừng chọc cho bà mất vui."

      giương mắt nhìn Đơn Triết Hạo. Đôi mắt của rất thâm thúy, cũng nhìn ra tâm tư trong đó, biết nên gì mới tốt.

      "Đúng vậy. Tiểu Nhụy. An tâm ở đây, con cứ coi đây là nhà mình, cần gò bó, bà nội là bà nội của con." Bà nội mỉm cười nhìn Giản Nhụy Ái.

      Giản Nhụy Ái nhìn Đơn Triết Hạo lại nhìn bà nội. Cũng biết rằng đây là chủ ý của hai người, thể làm gì khác, chỉ có thể làm mặt dày… ở đây trước rồi tính sau.

      Chuyện sau này, cũng chỉ có thể chờ sau này rồi .

      Đơn Triết Hạo ngoài miệng lộ ra nụ cười gian tà. Có thể để cho Giản Nhụy Ái bình yên là điều khiến vui nhất.

      "Con nhân hậu. Hạo nhà chúng ta có được người bạn như thế, nhà họ Đơn cũng lấy làm cảm tạ trời đất." Bà nội có chút cảm động .

      Giản Nhụy Ái cắn môi. mặt lộ ra nụ cười rực rỡ: "Cảm ơn bà nội. Người là tốt."

      Bà nội vui mừng nhìn Giản Nhụy Ái, giống như nhìn cháu ruột thịt của mình. "Xem ra nên chuẩn bị hôn lễ khẩn trương cho hai đứa rồi. Đứa bé lớn rất nhanh, khi nó to ra chẳng thể mặc vừa quần áo cưới nữa."

      Giản Nhụy Ái nghe đến chuyện này mặt đỏ lên. ‘Hôn lễ’ còn chưa nghĩ đến vấn đề này. "Bà nội. Hôn lễ… còn sớm lắm."

      Đơn Triết Hạo ôm chầm lấy Giản Nhụy Ái, trêu đùa: "Cái gì mà còn sớm nè. Chẳng lẽ em chuẩn bị gả cho người khác sao?."

      "Em có, làm sao em lại lấy người khác. Em chỉ muốn gả cho thôi." Giản Nhụy Ái ra sức giải thích, giọng ngượng ngùng mang theo kiên định.

      "Ha ha ha. . . . . ." Bà nội cười to lên, nghĩ đến Giản Nhụy Ái lại đơn thuần như vậy. Xem ra là vừa lương thiện vừa trong sáng, giống ý của bà quá.

      "Hả. cũng giễu cợt em." Giản Nhụy Ái càng để ý đến hình tượng thục nữ mà thét lên.

      "Ai bảo em ngốc."

      Nhà họ Đơn rơi vào trạng thái ấm áp, cái mà bao lâu nay chưa bao giờ có được. Bây giờ mặt mọi người đều lấp đầy nụ cười, những nụ cười này đều là do Giản Nhụy Ái mang đến.

      **************

      Mấy ngày sau, Giản Nhụy Ái đợi tại biệt thự nhà họ Đơn. Trở thành con heo danh xứng với , cơm đến há mồm, cứ bị người ta gọi là chủ.

      Đơn Triết Hạo sợ ra ngoài lại thấy việc nghĩa mà hăng say đến quên mình. Tận lực hạn chế số lần ra ngoài của . Mỗi lần ra cửa đều phải có cùng. Hơn nữa ra cửa thể đến những nơi nhiều người bon chen, thể chơi những trò chơi mang đến kích thích và mạo hiểm.

      Bị hạn chế, Giản Nhụy Ái thành công bị dưỡng thành con heo đủ tạ.

      Vẻ mặt Đơn Triết Hạo đại biến, ngồi ở vị trí ông chủ, nắm lấy hộp điều khiển ti-vi, tay càng nắm càng phát ra sức, nắm chặt. Lông mày tuấn nhíu chặt, giọng lạnh lẽo: "Các người giải thích thế nào."

      giống như con quỷ Tu-La. Ánh mắt quét nhìn người ngồi ở dưới. Xứng danh là những người quan trọng của Tập đoàn Đan Thị. Nhưng đều bị đẩy đàn ông ăn cơm bao (trai bao).

      Đơn Triết Hạo thấy bọn họ sợ hãi thả tròng mắt xuống. Giận dữ ngút trời. Dùng sức vỗ vào cái bàn. "Bình thường chuyện phải lượng rất lớn sao. Thời khắc mấu chốt sao biến thành câm hết vậy. Gọi các người đến tập đoàn Đan Thị là để làm việc. phải để cho các người đến ăn cơm bao (trai bao). việc cũng giải quyết được, còn náo loạn đến đài truyền hình. Các ngươi biết vì các người mà Tập đoàn Đan Thị tổn thất ít . Chẳng lẽ các người ngốc đến độ cái gì cũng biết."

      Vốn có người cố gắng mở miệng nhưng vừa nghe đến những câu lạnh lẽo của Đơn Triết Hạo. Tất cả mọi người đều rụt đầu sợ hãi. Ai dám ở trước mặt càn rỡ người đó quả muốn sống.

      Đơn Triết Hạo đưa đôi mắt thô bạo nhìn đám người kia. Nắm áo khoác lên ra ngoài.

      Nhóm người kia ngồi tại chỗ chẳng có lệnh của Đơn Triết Hạo nên dám đứng lên. Trao đổi ánh mắt lẫn nhau. Cùng nhau nhìn bóng lưng của . "Tổng giám đốc Đơn."

      Y Thiếu Thiên đóng Laptop lại, đuổi theo. Cẩn thận hỏi "Tổng giám đốc Đơn, định đâu vậy ạ."

      " làng chài." Đơn Triết Hạo chút tình cảm nào khạc ra ba chữ.

      "Tổng giám đốc Đơn, ngàn vạn lần được làng chài. Ngư dân làng chài đều là dân quê điêu ngoa. Tổng giám đốc đơn mình ngựa, chắc chắn gặp nguy hiểm."

      Đơn Triết Hạo dừng bước lại. Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm kẻ chuyện. "Vậy có biện pháp gì dừng cuộc tranh luận này ?."

      "Tôi. . . . . ." Mọi người biết phải gì. Chỉ có thể đưa mắt nhìn bóng lưng Đơn Triết Hạo biến mất.

      Nhóm giám đốc cấp cao khỏi than thở. Năng lực lãnh đạo của Đơn Triết Hạo rất mạnh. Cũng vô cùng cứng rắn. Làng chài là nơi của những người dân có học thức sinh sống. Nghe những tin đồn, xem ra Đơn Triết Hạo lành ít dữ nhiều.

      ngoài dự đoán. Từ sau ngày đó, Đơn Triết Hạo biến mất chừng mấy ngày; cũng chẳng thấy bước nửa bước vào tập đoàn Đan Thị.

      Tập đoàn Đan Thị như ong vỡ tổ. Mỗi người đều suy đoán có phải Đơn Triết Hạo bị người làng chài giết rồi hay ném ra biển rộng làm mồi cho cá; hoặc có thể ném xuống dưới đại dương sâu…. Đủ loại chuyện tình, làm nên truyền thuyết. Nhìn chung chỉ là Đơn Triết Hạo còn sống hay chết.

      Ba ngày sau… Tức ba ngày rồi mà Đơn Triết Hạo chưa trở về. Tâm Giản Nhụy Ái ngừng lo lắng cho . Suy nghĩ chút có phải công tác đâu đó hay . Trong lòng mơ hồ lo lắng, bởi nếu công tác cũng về tiếng với .

      Lần biến mất này có chút tung tích nào. chẳng dám nghĩ đến phương diện may, lại chậm chậm xoay mình.

      Giản Nhụy Ái ngồi giường, đọc báo, đột nhiên thấy bà nội gấp gáp chạy vào. vội vã đỡ lấy bà nội, hỏi "Bà nội. Bà làm sao thế."

      " xong. Hạo, thấy Hạo."

      " thấy. . . . . ." Thân thể Giản Nhụy Ái run rẫy kịch liệt. Thiếu chút nữa té xỉu sàn nhà. May nhờ nhanh tay vịn vách tường mới tránh khỏi cú ngã ấy.

      Biến mất là có ý gì.

      sợ bà nội lo lắng khiến thân thể tổn thương, làm bộ trấn định : "Bà nội. Bà yên tâm. Con đến công ty xem xét chút . . . . . ."

      xong, Giản Nhụy Ái phấn đấu quên mình chạy ra ngoài, trong đầu đều là hình ảnh của Đơn Triết Hạo. Hi vọng bình an vô , lại chẳng nhìn ra sắc mặt hài lòng của bà nội

      "Tiểu Nhụy, đừng quá lo lắng."

      Giản Nhụy Ái lên xe của nhà họ Đơn nhanh đến Đan Thị. Nhưng trong lòng lại có loại dự cảm chẳng lành. Đơn Triết Hạo biến mất mấy ngày. Đường đường là tổng giám đốc lại có thể biến mất như thế. đến nơi nào? Chẳng lẽ bị tai nạn xe cộ hay có người bắt cóc.

      Trí tưởng tượng của con vô cùng phong phú. Giản Nhụy Ái vừa nghĩ đến những nguyên nhân có thể khiến Đơn Triết Hạo biến mất. Ngồi ở ghế sau, tay khẽ run.

      "Tài xế. Phiền toái lái nhanh lên chút."

      "Vâng"
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 73: Tôi Là Vợ Của Ấy



      Cả lộ trình vốn phải hai giờ. Nhưng vì Giản Nhụy Ái liên tục hối thúc, nên được rút ngắn nửa tiếng. Rốt cuộc cũng thấy được tòa nhà của Tập đoàn Đan Thị rồi, cắn răng vào.


      Có thể lần trước đến tập đoàn Đan Thị quá mức phách lối, nên mỗi người ở đây đều khắc sâu hình ảnh của , vì thế vừa bước vào họ liền biết là ai.


      người ở quầy tiếp tân, nhìn thấy Giản Nhụy Ái nhiệt tình : "Tiểu thư, tiểu thư. muốn tìm tổng giám đốc sao ạ."


      "Éc. . . . . ." Giản Nhụy Ái sững sờ mấy giây rồi mới lên tiếng: "Xin hỏi các người biết Tổng giám đốc Đơn ở đâu ."


      ở quầy tiếp tân quét mắt nhìn Giản Nhụy Ái. Nhìn vẻ mặt mộc mạc của , nghĩ đến lại có thể khiến Tổng giám đốc Đơn động lòng. Bọn họ còn thân mật dắt tay nhau vào công ty. cần nghĩ cũng biết chính là bạn của Đơn Triết Hạo, là người có hôn ước với .


      mỉm cười giải thích: "Thưa tiểu thư, Tổng giám đốc Đơn biến mất mấy ngày rồi ạ."


      "Cái gì." Giản Nhụy Ái dùng giọng bất ngờ hỏi.


      "Đúng vậy. Ngày đó, lúc họp, Tổng giám đốc Đơn bảo làng chài và từ đó đến nay vẫn chưa về."


      "Làng chài." Giản Nhụy Ái lặp lại cái nơi kia."Tại sao muốn làng chài?"


      "Người dân Làng chài tổng giám đốc Đơn dùng tiền mua nơi đó làm khu vui chơi. Những người dân sống lâu năm ở làng chài chịu dời . Cái sân chơi kia liền cách nào tiến hành. Người của làng chài lại điêu ngoa, Đơn Thị ức hiếp họ, náo lên tivi. Tổng giám đốc Đơn quyết định đến làng chài để giải quyết vấn đề"


      Đơn Triết Hạo đến làng chài giải quyết vấn đề sao lại trở về…. có phải bị người dân ở đó bắt giữ rồi … trong lòng Giản Nhụy Ái sợ hãi lại thêm phần nóng nảy. " được. Tôi phải đến đó chuyến, cảm giác có gì đó đúng."


      "Tiểu thư xin hãy cẩn thận chút." tiếp tân tốt bụng nhắc nhở: "Tôi nghe ngư dân ở đó rất thô kệch."


      "Cám ơn , tôi cẩn thận." Giản Nhụy Ái cảm kích nhìn lại. nghĩ đến người tiếp tân của Tập đoàn Đơn Thị lại hòa đồng và tốt bụng như thế, là tập đoàn lớn có khác nhưng lúc này phải là lúc cảm thán chuyện đó.


      Giản Nhụy Ái vội vã ra ngoài. Ngồi lên xe hơi: "Tài xế. Phiền toái ông chở tôi đến làng chài. Nhanh lên chút."


      " chủ, đến làng chài để làm gì?" Tài xế khẽ cau mày.


      "Hạo ở làng chài. Tôi phải đến đó chuyến. Tài xế, lái nhanh chút." Giản Nhụy Ái sơ qua. Khẩn trương đến trán toát đầy mồ hôi lạnh.


      Tài xế nhìn ánh mắt hề có tiêu cự của . khí trong xe hơi giảm xuống cách đột ngột. Ông cũng muốn nghĩ nhiều, lập tức lái xe rời .


      Ngồi xe, trong lòng Giản Nhụy Ái tràn đầy lo lắng và sợ hãi. rất lo lắng cho , sợ xảy ra chuyện gì đó bất trắc.


      Nếu như chỉ là bắt cóc là tốt. Nếu như ngư dân kia giết con tin sao. Tự mình nghĩ cũng dám tưởng tượng ra.


      Thời điểm suy nghĩ lung tung xe ngừng lại. bảo tài xế hãy về chuyện với bà nội, bảo bà cứ yên tâm. Còn ngồi lên ca-nô về đảo . Trong lòng ra sợ hãi, thuyền lay động lợi hại nhịp tim của càng kích động.


      Giản Nhụy Ái bước lên đảo. ra trước mặt chỉ có con đường , ven đường trồng đủ loại hoa, còn le que mấy người làm ruộng, cuộc sống nhõm tự tại biết bao.


      Cảnh tượng như vậy khiến Giản Nhụy Ái thở phào. Hoàn toàn kinh khủng như tiếp tân kia lại để cho người ta cảm thấy mát mẻ. Cả trong khí cũng mang mùi thanh nhàn.


      Chạm mặt với hai nông thôn tới. Thấy mặt là nụ cười vui vẻ. " nghĩ đến tổng giám đốc tập đoàn Đan Thị lại trẻ tuổi và vui vẻ như thế. Mấu chốt là dáng dấp ta đẹp trai."


      "Đúng vậy. Rất giống đại minh tinh, đúng, còn đẹp trai hơn cả đại minh tinh nữa"


      Giản Nhụy Ái cau mày, nghe được người ta về Đơn Triết Hạo, liền kéo lại hỏi "Xin hỏi các người về tổng giám đốc Đơn, vậy ấy ở đâu?"


      " là ai? Tìm ấy có chuyện gì?"


      "Tôi. . . . . ." Giản Nhụy Ái bị hỏi biết nên cái gì. Đúng vậy, nên dùng thân phận gì đây? Bất đắc dĩ : "Tôi là vợ của ấy."


      Hai thôn nữ đưa ánh mắt hoài nghi nhìn về phía : " là bà Đơn. Thấy thế nào cũng giống. Tổng giám đốc Đơn là soái ca, vợ của ấy nên giống như Lâm Chí Linh mới đúng. xem bình thường như thế, nhiều lắm chỉ có thể hấp dẫn người đàn ông bình thường thôi. Có chút kỳ quái nhé."


      Mặt Giản Nhụy Ái đỏ lên, bị hai cười nhạo như thế, da mặt dày cũng xin lỗi. Do sớm nhìn thấy Đơn Triết Hạo và nghe nhiều nên chỉ có thể nhịn để bị sỉ nhục.


      "Nếu như các người tin tôi. Có thể mang tin tức này với ấy. Nếu tôi láo tôi để cho hai người tự ý định đoạt."


      Hai phụ nữ nhìn với quần áo đơn giản gương mặt mộc mạc. Tại sao có thể là vợ của Tổng giám đốc Đơn. Nhưng thấy thân mình đến nơi này chắc là chuyện khẩn cấp, nội tâm có chút dao động.


      Giản Nhụy Ái thấy ánh mắt các thoáng qua tia dao động, dao động tức là có hy vọng, khỏi giọng, mỉm cười : ". Các người phải tin tưởng tôi. Tôi có lừa các người."


      "Được rồi. Chúng tôi tạm thời tin tưởng . theo tôi, tôi dẫn gặp tổng giám đốc Đơn"


      "Cám ơn." Giản Nhụy Ái thở ra hơi. theo hai thôn nữ, đường tò mò hỏi "Hai chị. Ngượng ngùng quá, xin hỏi chút. Các người phải có thù oán với Tổng giám đốc Đơn sao?. Tại sao lại khen ấy như thế."


      "Đúng vậy. Vốn chúng tôi hận ta đến chết. nghĩ đến ra đảo chúng tôi kiểm tra. Thôn chúng tôi chưa bao giờ có người nào đẹp trai như ấy đến thăm. Tổng giám đốc Đơn cao cao tại thượng lại đồng ý ở lại thôn chúng tôi chứ vội vã rời . xem cuộc sống sinh hoạt của chúng tôi để tìm ra cách phát triển đảo này. Xem ra Tổng giám đốc Đơn là người vô cùng nhân hậu."


      Khi hai về Đơn Triết Hạo. Gương mặt bọn họ đặc biệt hạnh phúc, tựa như về chồng của mình vậy.


      Giản Nhụy Ái thể tin được, như thể xem tuồng kịch hay. Đơn Triết Hạo là người bá đạo lại có thể biết trở thành người nhân hậu, thay đổi nhanh đến chóng mặt. hẳn là người dễ dàng thay đổi như thế.


      Càng thêm thú vị khi nhìn chuyện xảy ra trước mắt. Khiến Giản Nhụy Ái mở rộng tầm mắt. thể tưởng tượng nổi dụi dụi con mắt. Ngay cả mình cũng chẳng dám tin vào mắt…. Đơn Triết Hạo ngồi đánh cờ vây với ba người đàn ông tóc bạc trắng.


      Quả Giản Nhụy Ái thể nào tiếp thu được nếu tự chứng kiến, khó khăn nuốt ngụm nước bọt.


      "Tổng giám đốc Đơn, có người tìm , ấy mình là vợ của ." hô lớn, cơ hồ để ọi người đều quay lại nhìn.


      Giản Nhụy Ái lúng túng mặt đỏ, biết làm sao chỉ có thể nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạo.


      Đơn Triết Hạo mặc chiếc áo sơmi hoa cùng quần bằng vải bố, quần áo bình dân được mặc người trở thành thấp kém mà càng tôn thêm vẻ đặc sắc.


      Cả người đẹp trai như ánh mặt trời, ngẩng đầu lên, chống lại vẻ mặt kinh ngạc của Giản Nhụy Ái, tròng mắt Đơn Triết Hạo chợt lóe lên tia kinh ngạc. Lộ ra nụ cười rực rỡ. ra nghĩ Giản Nhụy Ái lại đến đây tìm mình.


      Giản Nhụy Ái nhìn thấy vẻ mặt kia của Đơn Triết Hạo, hoang mang, lo lắng trong tâm tình khủng hoảng…. tất cả đều biến mất. nhào vào lồng ngực Đơn Triết Hạo. Bao uất ức trôi ra theo nước mắt.


      hét lên: "Hạo, là người xấu. Mất tích nhiều ngày thế kia. Cũng có chút tin tức cho em. Em và bà nội rất lo lắng cho ."


      Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm khóc thút thít trong ngực. Xem ra mình dọa nhiều rồi.


      mới suy nghĩ gì mà chạy đến đây, thân mình lỡ xảy ra chuyện gì… Nghĩ đến chuyện đó trái tim của liền chấn động


      ôm vào trong vòm ngực của mình, giọng dịu dàng: " với bà nội ở làng chài nghỉ phép mấy ngày rồi trở về. Bà nội cho em biết sao?"


      Giản Nhụy Ái nâng hai đôi mắt sương mù đầy mông lung lên. Ánh mắt vô tội chớp chớp. Lẩm bẩm : "Bà nội mất tích. Bảo em đến tìm ."


      Trong phút chốc, hai người cùng có phản ứng. Khóc thầm vì Giản Nhụy Ái biết bà nội giở trò rồi. Bà là muốn đem Giản Nhụy Ái đưa đến bên cạnh Đơn Triết Hạo.


      Đơn Triết Hạo kéo Giản Nhụy Ái qua. "Có lẽ bà nội muốn em đến đây nghỉ phép với . Vậy chúng ta đừng phụ ý tốt của bà nhé."


      "Dạ." Giản Nhụy Ái giương mắt nghi vấn lên nhìn .


      " ngốc."


      " mới đúng là người đáng ghét, làm hại em lại khóc nữa rồi."


      Người chung quanh nhìn hai người ngọt ngào với nhau. thôn nữ kia biết những gì Giản Nhụy Ái . "Ngại quá, mới vừa rồi tôi có chút bất kính đối với . Ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng. Chúng tôi cố ý."


      " có gì. Cám ơn các người dẫn tôi đến đây." Giản Nhụy Ái ngượng ngùng .


      Giản Nhụy Ái vui mừng chống lại tròng mắt nóng bỏng của Đơn Triết Hạo, nghịch ngợm cười cười bởi vì trong họa được phúc nhìn ra bầu trời phía xa.


      đóa hoa xinh đẹp nở rộ, xinh đẹp đến gì sánh bằng. Bước nhanh đến ngôi nhà Đơn Triết Hạo ở làng chài. Nơi này rất đẹp.


      Tiếng chuông vang lên, cần nhìn cũng biết là ai, và quả hai chữ Quyền Hàn lên màn hình: "Alo. Quyền Hàn, tụi em ở tại làng chài” “Đúng, em ở cùng với Hạo.” “Được. Hẹn gặp lại."


      Nghiêng đầu nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của Đơn Triết Hạo. "A." Giản Nhụy Ái để ý nên bị dọa sợ hết hồn. " là quỷ à. Vô duyên vô cớ xuất đằng sau lưng người khác. có biết mình dọa người ta chết kiếp ."


      "Nữ vú lớn. Quyền Hàn? Em có ác tâm hay sao?. Tại sao em gọi Triết Hạo. Ngày ngày cứ gọi thẳng tên của . có lễ phép."


      "Chứ phải cứ gọi tên hiệu của em thôi sao. cũng lễ phép. Hừ." Giản Nhụy Ái hiểu nổi mình ngàn dặm xa xôi, lo lắng muốn chết đến tìm chính là để tranh cãi với thôi sao.


      " chính là phải gọi em, nữ vú lớn. Nếu có gan khiến ngực mình lại , gọi em là nữ vú lớn nữa."


      "Đơn Triết Hạo. Nam bá đạo. Siêu cấp bá đạo." Giản Nhụy Ái bị Đơn Triết Hạo chọc giận. Hướng về phía thét lớn tiếng.


      Đơn Triết Hạo khách khí nắm chặt quả đấm của . Gõ vào đầu của ." được kêu là nam bá đạo."


      Giản Nhụy Ái che nơi bị Đơn Triết Hạo đánh. Đau đến muốn rơi nước mắt. Người đàn ông bá đạo, thể đánh chút sao." là đau quá."


      "Ha ha. . . . . ." Đơn Triết Hạo trở nên phách lối. Mặt muốn ăn đấm của chọc giận Giản Nhụy Ái


      Nhưng yếu đuối chỉ có thể cam nguyện bị đánh.


      Bọn họ ồn ào cãi vã lại giống như đôi vợ chồng ân ái.


      Giản Nhụy Ái ngoài miệng lộ ra nụ cười vì cái tiếng ‘nữ vú lớn’. Cái này là bởi hiểu lầm lần đầu tiên của bọn họ nên Đơn Triết Hạo gọi như thế. nghĩ đến thoáng cái thời gian rồi.


      Chẳng ai có thể ngờ, quan hệ của bọn họ lại tiến triển đến như thế này


      khắp

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 74: HẠNH PHÚC CHƠI ĐÙA


      Giản Nhụy Ái nâng hai đôi mắt sương mù đầy mông lung lên. Ánh mắt vô tội chớp chớp. Lẩm bẩm : "Bà nội mất tích. Bảo em đến tìm ."

      Trong phút chốc, hai người cùng có phản ứng. Khóc thầm vì Giản Nhụy Ái biết bà nội giở trò rồi. Bà là muốn đem Giản Nhụy Ái đưa đến bên cạnh Đơn Triết Hạo.

      Đơn Triết Hạo kéo Giản Nhụy Ái qua. "Có lẽ bà nội muốn em đến đây nghỉ phép với . Vậy chúng ta đừng phụ ý tốt của bà nhé."

      "Dạ." Giản Nhụy Ái giương mắt nghi vấn lên nhìn .

      " ngốc."

      " mới đúng là người đáng ghét, làm hại em lại khóc nữa rồi."

      Người chung quanh nhìn hai người ngọt ngào với nhau. thôn nữ kia biết những gì Giản Nhụy Ái . "Ngại quá, mới vừa rồi tôi có chút bất kính đối với . Ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng. Chúng tôi cố ý."

      " có gì. Cám ơn các người dẫn tôi đến đây." Giản Nhụy Ái ngượng ngùng .

      Giản Nhụy Ái vui mừng chống lại tròng mắt nóng bỏng của Đơn Triết Hạo, nghịch ngợm cười cười bởi vì trong họa được phúc nhìn ra bầu trời phía xa.

      đóa hoa xinh đẹp nở rộ, xinh đẹp đến gì sánh bằng. Bước nhanh đến ngôi nhà Đơn Triết Hạo ở làng chài. Nơi này rất đẹp.

      Tiếng chuông vang lên, cần nhìn cũng biết là ai, và quả hai chữ Quyền Hàn lên màn hình: "Alo. Quyền Hàn, tụi em ở tại làng chài” “Đúng, em ở cùng với Hạo.” “Được. Hẹn gặp lại."

      Nghiêng đầu nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của Đơn Triết Hạo. "A." Giản Nhụy Ái để ý nên bị dọa sợ hết hồn. " là quỷ à. Vô duyên vô cớ xuất đằng sau lưng người khác. có biết mình dọa người ta chết kiếp ."

      "Nữ vú lớn. Quyền Hàn? Em có ác tâm hay sao?. Tại sao em gọi Triết Hạo. Ngày ngày cứ gọi thẳng tên của . có lễ phép."

      "Chứ phải cứ gọi tên hiệu của em thôi sao. cũng lễ phép. Hừ." Giản Nhụy Ái hiểu nổi mình ngàn dặm xa xôi, lo lắng muốn chết đến tìm chính là để tranh cãi với thôi sao.

      " chính là phải gọi em, nữ vú lớn. Nếu có gan khiến ngực mình lại , gọi em là nữ vú lớn nữa."

      "Đơn Triết Hạo. Nam bá đạo. Siêu cấp bá đạo." Giản Nhụy Ái bị Đơn Triết Hạo chọc giận. Hướng về phía thét lớn tiếng.

      Đơn Triết Hạo khách khí nắm chặt quả đấm của . Gõ vào đầu của ." được kêu là nam bá đạo."

      Giản Nhụy Ái che nơi bị Đơn Triết Hạo đánh. Đau đến muốn rơi nước mắt. Người đàn ông bá đạo, thể đánh chút sao." là đau quá."

      "Ha ha. . . . . ." Đơn Triết Hạo trở nên phách lối. Mặt muốn ăn đấm của chọc giận Giản Nhụy Ái

      Nhưng yếu đuối chỉ có thể cam nguyện bị đánh.

      Bọn họ ồn ào cãi vã lại giống như đôi vợ chồng ân ái.

      Giản Nhụy Ái ngoài miệng lộ ra nụ cười vì cái tiếng ‘nữ vú lớn’. Cái này là bởi hiểu lầm lần đầu tiên của bọn họ nên Đơn Triết Hạo gọi như thế. nghĩ đến thoáng cái thời gian rồi.

      Chẳng ai có thể ngờ, quan hệ của bọn họ lại tiến triển đến như thế này

      khắp khuôn mặt xinh đẹp lại đầy nụ cười hạnh phúc. Chống lại ngũ quan tuấn của Đơn Triết Hạo, người chồng đẹp trai lại có nhiều tiền. Còn có đứa con chưa trào đời. cảm thấy mình có tất cả rồi, cũng hy vọng gì nữa.

      Giản Nhụy Ái cảm giác mình may mắn. Mỗi năm lần, làng chài tổ chức lễ hội ăn mừng mùa vụ.

      Làng chài tổ chức tiệc nhảy múa quanh đống lửa. lúc đó Giản Nhụy Ái nhìn cách ăn mặc của Đơn Triết Hạo, áo hoa tay ngắn và quần hoa, còn có cái mũ hoa ở đầu. Dường như sắp trở thành hoa tỷ chính cống rồi.

      Khi Giản Nhụy Ái thấy cách ăn mặc này của Đơn Triết Hạo cười xì ra. Thiếu chút nữa bò lăn lộn ở đất rồi. Chỉ nhờ ánh mặt bá đạo của canh trừng nên mới phải kiềm nén.

      Giản Nhụy Ái chỉ có thể liều mạng mà cười thầm trong bụng. Quần bãi biển cộng thêm màu trắng che lưng. Lồng ngực cường tráng nhìn là thấy, cùng với đôi giày Tây cứng nhắc của Đơn Triết Hạo chênh lệch vạn dặm.

      Đơn Triết Hạo cảm thấy ngượng ngùng, gương mặt tuấn tú xuất chút ít lúng túng, liều mạng ho khan .

      vội vàng lấy điện thoại di động ra, nếu chụp ngay khoảnh khắc này đợi đến bao giờ. Thừa dịp Đơn Triết Hạo lúng túng lập tức hướng máy ảnh về phía , chụp tắc tắc.

      Giản Nhụy Ái có bệnh hay quên chiến lợi phẩm mình thu được, nên ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng mới biết nguy hiểm đến gần.

      Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái cười gian. vui quát: "Giản Nhụy Ái. Em tự đâm đầu vào chỗ chết à. Đưa di động cho , xóa hình cho . . . . . ."

      Giản Nhụy Ái mạo hiểm sống chết mới chụp được bức ảnh này, cũng thể dễ dàng đưa cho Đơn Triết Hạo. liều mạng né tránh."Hạo. Em đưa cho đâu. cho biết, nếu giành lấy em tung nó lên mạng. cần qua đâu."

      Đơn Triết Hạo quắc mắt trừng mi. Tức giận trợn trừng mắt nhìn Giản Nhụy Ái. Uy hiếp : "Giản Nhụy Ái. Nữ vú lớn đáng chết. Nếu dám truyền lên mạng. Em phải chết. Lập tức xóa nó cho , đừng để phải lần thứ hai."

      Giản Nhụy Ái chống lại Đơn Triết Hạo giận đùng đùng, mặt đen như bao công. Trong lòng có hơi sợ, chỉ là đến tận đây cũng chỉ có thể cố giả bộ xuống nước, lắp bắp : "Đơn Triết Hạo. Về sau cho phép mắng em là nữ vú lớn em xóa nó . Nếu em tung lên mạng."

      "Đáng chết." Đơn Triết Hạo nghĩ đến Giản Nhụy Ái lại lớn lốí như thế. Chưa có ai dám uy hiếp . Hôm nay da ngứa ngáy rồi sao. Cắn răng nghiến lợi : " thể nào. Nữ vú lớn."

      "Đơn Triết Hạo. Nam bá đạo.Em cho biết, em tung nó lên mạng. . . . . . A."

      Giản Nhụy Ái vẫn còn rất ngô nghê. Đơn Triết Hạo lưu loát đưa cánh tay dài ra, hành động đơn giản mà thanh thoát, bỏ qua tất cả, đoạt lấy di động của Giản Nhụy Ái. Lưu loát xóa tấm ảnh trong di động của . Sau đó đưa đôi mắt khinh thường ném điện thoại cho Giản Nhụy Ái.

      "Tiểu Nhụy, đầu của em rất đần."

      ". . . . . ." Giản Nhụy Ái cầm điện thoại di động trợn mắt hốc mồm, cánh tay run rẫy chỉ vào Đơn Triết Hạo, cũng chẳng biết phải gì. Giận dỗi nghiêng đầu để ý tới Đơn Triết Hạo ra khỏi phòng.

      nhìn đống lửa bập bùn cháy. Ngư dân sung sướng vây quanh đống lửa, cố gắng giãy dụa thân thể mình, cươi tươi, lòng hớn hở… khí hân hoan truyền khắp mọi người.

      Hai người phụ nữ lên. Nhiệt tình mời Giản Nhụy Ái. "Nhụy Ái, quần áo này rất thích hợp với . xinh đẹp quá thôi. Qua đây khiêu vũ cùng mọi người."

      "Cám ơn chị Tiểu Hoa. Chị mới là xinh đẹp." Giản Nhụy Ái nhìn gương mặt tươi cười và nhiệt tình mời gọi của hai người chị. Trước cảm giác mình thích hợp Đơn Triết Hạo, nhưng tại lại được người ta khen xinh đẹp. Mặt liền ửng hồng

      Giản Nhụy Ái ngồi cạnh đống lửa, xấu hổ mỉm cười nhìn những xinh đẹp nhảy múa.

      Đơn Triết Hạo xuất , các trong thôn giống như những đóa hoa đầy mật ngọt ùa đến, vây quanh Đơn Triết Hạo.

      "Hừ." Giản Nhụy Ái khinh thường bĩu môi, hừ lạnh mấy tiếng. Chuyện tự ý xóa hình kia vẫn còn khiến tức giận. Cánh tay mảnh khảnh ôm thân thể mềm mại. Cúi đầu vẽ vòng tròn sàn nhà.

      thấy Đơn Triết Hạo để ý tới mình, còn theo trò chuyện với những nương xinh đẹp khiến nóng như lửa. Ánh mắt chua cay quét nhìn chung quanh. Thấy mọi người vây lại chỗ trò chuyện vô cùng vui vẻ, chẳng ai thèm để ý đến mình.

      Tiệc chúc mừng náo nhiệt, nhưng Giản Nhụy Ái lại có cảm giác mình bị xa lánh. Thê lương mà độc, khỏi thở dài. Xem ra đến làng chài này là sai lầm. Đơn Triết Hạo chẳng có chuyện gì cả, lo lắng làm chi. trận kích động truyền qua cơ thể .
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 75: Dòng Máu Giữa Hai Chân



      Có người vươn tay đến. "Tiểu thư. Tôi có thể mời nhảy bản ?”


      Giản Nhụy Ái nâng ánh mắt u mê lên, nhìn nụ cười rực rỡ lại rất thân thiết kia, đôi mắt trong veo như câu hồn kẻ khác. Để cho ngẩn người, thể làm gì ngoài gật đầu cái.


      Đồng thời, ăn mặc tràn đầy nữ tính, mang theo vài phần dụ hoặc. Hướng về phía Đơn Triết Hạo mời mọc: "Tổng giám đốc Đơn. Tôi có vinh hạnh nhảy với bản ."


      "Có thể khiêu vũ với người đẹp là vinh hạnh của tôi mới đúng." Đơn Triết Hạo đưa đôi mắt hồ nghi liếc qua chỗ Giản Nhụy Ái. Thấy bàn tay đặt bàn tay người đàn ông khác, giận đến nghiến răng lửa nóng trong ánh mắt muốn thiêu cháy Giản Nhụy Ái


      Nhạc khúc vang lên. Rất dịu dàng. Rất lãng mạn.


      Giản Nhụy Ái mang theo tâm trạng nặng nề căn bản có ý định khiêu vũ, khóe mắt quản được mà liếc nhìn về phía Đơn Triết Hạo. đúng là sắc lang, tự nhiên lại vui vẻ với khác như thế.


      cảm giác phổi mình nhảy vọt, có loại cảm giác quản được kích động. Muốn mắng to Đơn Triết Hạo, mắng những câu thô tục, nhưng bụng rầm rầm kêu khiến tự chủ được mà cau mày. Trong nháy mắt bụng truyền đến cơn đau kịch liệt.


      "Á. . . . . ."


      Giản Nhụy Ái khép chặt lông mày. biết từ khi nào bạn vũ của biến thành Đơn Triết Hạo, cắn môi, bụng đau như có ai đó đánh Long Hổ Quyền. Từng hồi đau cuộn lấy, chút lưu tình.


      Đơn Triết Hạo thấy sắc mặt của càng lúc càng kém. Cảm nhận ra vẻ bình thường ấy, lo lắng hỏi "Tiểu Nhụy, em có sao ?."


      Giản Nhụy Ái nắm chặt quần áo của Đơn Triết Hạo, giọng : "Hạo. Bụng của em rất đau. là rất đau."


      "Tiểu Nhụy, Tiểu Nhụy, em đừng có đùa với . . . . . ." Đơn Triết Hạo thấy sắc mặt càng lúc càng tái nhợt của Giản Nhụy Ái, tâm tình càng thêm hồi hộp.


      Nhóm người đứng bên cạnh, cảm thấy có cái gì đó đúng vội vàng vây lại. Họ nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Giản Nhụy Ái, còn có khuôn mặt tức giận của Đơn Triết Hạo, rồi dòng máu đỏ tươi chảy dưới chân , kinh ngạc kêu lên: "Chảy máu. Chảy máu. . . . . ."


      Đơn Triết Hạo nhìn về xuống chân của , sắc đỏ đến chói mặt, để cho cảm thấy lạnh sống lưng. "Tại sao có thể như vậy?."


      Giản Nhụy Ái cảm thấy cơn đau bụng càng thêm kịch liệt, trước mắt là mảnh mơ hồ. Giống như tánh mạng của mình sắp đến ngày tận thế, tay gắt gao bắt lấy ống tay áo của Đơn Triết Hạo, đưa cho ánh mắt cầu cứu. "Cứu em, là đau, rất đau."


      Tiểu Hoa nhìn thấy màn này, khẩn trương . "Có phải ấy mang thai , là động thai."


      Những lời này hù dọa cả Đơn Triết Hạo lẫn Giản Nhụy Ái. hốt hoảng khóc: "Hạo. ồ, ồ . . . . . Cứu… cứu đứa bé. Cứu… cứu đứa bé. . . . . ."


      Đơn Triết Hạo cầm điện thoại di động lên, trong lòng vô cùng hoảng hốt, tay cầm điện thoại di động vì khống chế được mà run rẩy. Hướng về đầu dây điện thoại bên kia, quát lớn: "Lập tức gọi máy bay tư nhân đến làng chài. Lập tức, lập tức."


      Sau khi xong Đơn Triết Hạo lập tức hầm hừ, lòng như lửa đốt, tay gắt gao ôm lấy Giản Nhụy Ái. Khẽ gọi tên . "Tiểu Nhụy, cố gắng chịu đựng, máy bay đến rất nhanh, đưa em gặp bác sĩ, em phải chịu đựng."


      " là đau. Hạo, bảo họ nhanh chút, bảo họ phải cứu sống đứa bé." Giản Nhụy Ái đau đớn và cầu khẩn, nước mắt tràn ngập gương mặt, hay lắm. . . . . . Tại sao đột nhiên lại chảy máu. Đứa bé, con đừng có chuyện gì nhé.


      "Đừng dối. Hai mẹ con em có chuyện gì cả. Đơn Triết Hạo cho phép hai người có chuyện. Nghe , cố gắng chịu đựng, máy bay lập tức đến."


      Đơn Triết Hạo nhìn vẻ mặt khổ sở của Giản Nhụy Ái. Lòng càng thêm sợ hãi giống như gặp phải tận thế vậy, càng thêm kinh hoàng.


      hối hận, nếu phải làm càn với Giản Nhụy Ái, có chuyện gì.


      "Đáng chết." chẳng dám nhìn những dịch màu hồng chảy ra, vừa nhìn thấy là tâm đau đớn đến chẳng hô hấp nổi.


      Tuyệt đối cho phép Giản Nhụy Ái xảy ra chuyện gì. Nếu như Đơn Triết Hạo biết cuộc sống của mình như thế nào nữa.


      Hai mươi phút sau, dưới bầu trời của làng chài xuất chiếc máy tay tư nhân. thanh càng ngày càng lớn, sức gió càng ngày càng mạnh, ‘Rầm, rầm’ cứ vang lên.


      Mọi người kinh ngạc đến ngây người nhìn máy bay nhanh chóng hạ xuống, họ ngạc nhiên, đứng đờ tại chỗ. Cảm giác mới mẻ. . . . . . Họ chưa bao giờ nhìn thấy máy bay này.


      Đơn Triết Hạo càng thêm nóng nảy, nhìn thấy máy bay hạ xuống, mặc kệ nguy hiểm đến thế nào. trực tiếp ôm Giản Nhụy Ái nhảy lên máy bay, phân phó: "Nhanh lên chút. Đến bệnh viện."


      Lái máy bay thẳng lên, nhìn dòng máu giữa hai chân Giản Nhụy Ái, người luôn luôn bá đạo như Đơn Triết Hạo lại chìm trong bi ai. Hôm nay, mặt lại xuất vẻ hoang mang và sợ hãi, xem ra chuyện này rất nghiêm trọng, mọi người đều dám chậm trễ.


      Đơn Triết Hạo đưa tay ôm vào lòng. Để cho cả người rúc vào trong ngực của . "Đừng sợ, đến bệnh viên ngay, em phải cố gắng chống đỡ."


      Sắc mặt Giản Nhụy Ái trở nên tái nhợt, nội tâm hốt hoảng vì nghe được những câu của giống như tìm được cảm giác an ủi nên má phải của dính vào ngực của . Rất dịu dàng và ngoan ngoãn.


      "Hạo. Em mệt quá rồi. Buồn ngủ quá." Giản Nhụy Ái nắm lấy tay của Đơn Triết Hạo, giọng yếu ớt, ánh mắt mang theo vẻ mong đợi nhìn về phía Đơn Triết Hạo


      Tay Đơn Triết Hạo càng tăng thêm lực, cổ họng cảm thêm đắng chát và khó chịu. Giống như có thứ gì đó chặn ngang cổ họng của , trong khẩu khí mang theo tia cứng rắn, ra lệnh: "Tiểu Nhụy, kiên trì chịu đựng. được ngủ. Em thể rời khỏi ."


      Giản Nhụy Ái đau đớn nhìn vẻ mặt thất kinh của Đơn Triết Hạo. Thấy hốc mắt của rơi xuống những giọt nước mắt; giọt nước mắt lóng lánh như dòng suối, giống như sợi chỉ luồng kim, vào nội tâm của .


      vươn tay vuốt ve gò má của Đơn Triết Hạo. Giản Nhụy Ái chẳng muốn rời . cũng muốn rời khỏi Đơn Triết Hạo.


      Hai tay nắm chặt, ngoài miệng lộ ra nụ cười yếu ớt. phải kiên trì mà cố gắng. nên vì Đơn Triết Hạo mà chịu đựng thêm nữa. muốn chết. "Hạo. Hạo. . . . . ."


      Cả lộ trình vốn phải mất ba mươi phút, máy bay lái nhanh nên rút ngắn chỉ còn mười lăm phút, rồi hạ cánh ở sân thượng tòa nhà gần bệnh viện. Khi Đơn Triết Hạo ôm lấy Giản Nhụy Ái dần mất ý thức tiến vào bệnh viện. nhóm bác sĩ ra đón, đó là người bác sĩ mà Đơn Triết Hạo an bài đường đến đây.


      Mỗi người khẩn trương đứng đợi bên ngoài. Vừa thấy Đơn Triết Hạo xuất , họ vội vàng nhận lấy Giản Nhụy Ái. Sau đó vội vã đẩy Giản Nhụy Ái tiến vào phòng giải phẫu.


      Giản Nhụy Ái sợ hãi lôi kéo tay Đơn Triết Hạo chịu buông ra. Ý thức trở nên mơ mơ màng màng miệng lẩm bẩm : "Hạo, em muốn xa , em sợ."


      Đơn Triết Hạo nắm tay của , hai mắt tràn ngập đau lòng, hô hấp tăng nhanh, lời trấn an: "Tiểu Nhụy, cần phải sợ. ở bên ngoài đợi em, chờ em ra. Em phải kiên cường, vì mình và vì đứa bé."


      Giản Nhụy Ái hoặc là nghe hiểu lời của Đơn Triết Hạo, hoặc là hôn mê, lực nắm tay Đơn Triết Hạo vì vô lực mà buông lỏng. mặt bình tĩnh giống như có hô hấp.


      Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái bình tĩnh như vậy. Trái tim càng đập mãnh liệt, thân thể như bị co rút, ra lệnh: "Nếu như mẹ con các có chuyện. Tôi bỏ qua cho các người đâu."


      "Tổng giám đốc Đơn, chúng tôi cố gắng hết sức."


      Đơn Triết hạo nhìn cửa lớn màu trắng bị người ta hung hăng đóng lại, đèn đỏ phòng phẩu thuật bật sáng, nặng nề trong lòng càng gia tăng. Tay hung hăng đánh vào vách tường.


      Tại sao người tốt như thế lại chẳng gặp may mắn. Đôi mắt nhíu chặt lại.


      biết thời gian trôi qua bao lâu. Chỉ cảm thấy thời gian rất lâu, giống như qua thế kỷ hay là hai đời người rồi. Chính lúc nghĩ mình hỏng mất, muốn phá cửa vào đèn phẩu thuật tắt .


      Giản Nhụy Ái rất sợ, sợ đứa bé xảy ra chuyện. ‘phanh’, đèn phòng mổ chiếu thẳng vào cơ thể sợ hãi của Giản Nhụy Ái, trán lấp tấm mồ hôi hột, theo đường cong gương mặt nó lặng lẽ rơi xuống bàn mổ.


      rưng rưng bắt lấy tay người bác sĩ. "Cứu… cứu đứa bé. Cầu xin các người. . . . . . Trước tiên phải cứu đứa bé."


      "Tiểu thư. Xin cứ thả lỏng, chúng ta cứu cả hai. cần khẩn trương. . . . . ." Bác sĩ an ủi Giản Nhụy Ái


      Ánh mắt của càng lúc càng mơ hồ, ý thức càng lúc càng nét, biết rằng thuốc tê có tác dụng.


      Cuộc giải phẫu qua nửa tiếng, bác sĩ mang theo sắc mặt nặng nề ra khỏi phòng phẩu thuật. "Tổng giám đốc Đơn, chúng tôi cố gắng hết mình, theo tình huống bây giờ, đứa bé dần suy yếu. Chúng tôi chỉ có thể lưu lại người. Xin ngài mau quyết định, nếu như quá muộn…. Sợ rằng. . . . . ."


      "Sợ cái gì? . . . . ." Giọng trầm thấp, hai mắt Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm người bác sĩ, mặt có bất kỳ biểu nào.


      Bác sĩ nhìn đôi mắt đầy thăng trầm, và quả đấm nơi tay của Đơn Triết Hạo mà sợ hãi, run rẩy : "Sợ rằng…. hai người. . . . . . Đều . . . . . . . . . . . qua khỏi. . . . . ."


      Bác sĩ vừa dứt lời, đáy mắt Đơn Triết Hạo xuất tầng giết người. Từ trong túi lấy ra khẩu súng lục chỉ thẳng vào đám bác sĩ.


      Bác sĩ sợ hãi đến hồn bay phách tán, thét lên tiếng chói tay. Bủn rủn quỳ xuống, run rẩy cầu xin tha thứ: "Tổng giám đốc Đơn. Tổng giám đốc Đơn. . . . . . Chúng tôi cố gắng hết sức. Xin ngài đừng nổ súng. . . . . ."


      Cây súng lục trong tay Đơn Triết Hạo chợt lên cò. Hướng về phía ót của người bác sĩ. Lạnh lẽo ra lệnh: "Tôi muốn hai người họ đều phải sống."


      "Được ạ. . . . . . Chúng ta thử chút." Bác sĩ run rẩy thỏa hiệp, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh, rất sợ viên đạn bay vào não ông nên cố gắng thỏa thuận, ông gặp Diêm Vương quá sớm.


      "Thử?. Tôi muốn thành công, được phép thất bại. Nếu như thất bại ông lãnh hậu quả." Đôi mắt thâm thúy của Đơn Triết Hạo chiếu ra sát khí lạnh lẽo. biết Giản Nhụy Ái rất đứa bé kia nếu như đứa bé gặp chuyện may, Giản Nhụy Ái đau lòng để chẳng muốn sống nữa, thể để chuyện này xảy ra nên chỉ có thể tìm cách cứu sống cả hai người.


      Coi như tỷ lệ thành công rất thấp, cũng cho bọn họ xảy ra chuyện.


      Trong đầu thoáng quay lại những hình ảnh chảy máu dữ dội, biết muốn giữ hai người cũng rất khó khăn, cổ họng khô khốc. hy vọng đứa bé xảy ra chuyện, lại càng hy vọng đứa bé phải hy sinh. Hung hăng nhắm mắt lại, đau lòng : "Cứu. . . . . . người lớn trước."


      "Dạ. . . . dạ. . . . . ." Toàn thân vị bác sĩ đầy mồ hôi lạnh, ông nhanh chóng vào phòng phẩu thuật.


      thể khiến cho Giản Nhụy Ái xảy ra chuyện, nếu như bọn họ bỏ đứa bé này. Bọn họ trẻ tuổi, ngày tháng sau này còn dài; nhưng nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, . . . . . . Nghĩ đến đây, cũng chẳng dám nghĩ tiếp nữa, chẳng muốn gặp nguy hiểm


      Đơn Triết Hạo hơi sức quỳ xuống nền gạch lạnh, giống như sức lực cuộc đời này đều bị trút ra ngoài. Sát khí vừa rồi, tất cả đều biến mất, như kẻ vô lực mà chảy nước mắt


      "Tiểu Nhụy. Nhất định em phải bình an vô ." Đơn Triết Hạo giọng lẩm bẩm. " chờ em trở về."


      Giải phẫu vô cùng thành công, cả đứa và và người lớn đều thoát khỏi nguy hiểm


      Cái rễ cây trong lòng Đơn Triết Hạo đều rơi xuống, vội vàng cám ơn bác sĩ còn thưởng cho bác bác sĩ tiếp nhận ca phẫu thuật mỗi người mười triệu đồng.


      Làm xong giải phẫu, Giản Nhụy Ái bị thuốc tê còn chưa tỉnh lại ngay lập tức. Cả đêm hôm đó, Đơn Triết

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :