1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 61: LÊN SAO HỎA ĂN CƠM



      Giản Nhụy Ái nằm giường, chiếc giường tỏa ra hương hoa nhàn nhạt, là mùi thơm của Đơn Triết Hạo, mùi hương quen thuộc như thế, để cho lòng trở nên an ổn, chìm vào giấc ngủ.

      Xem ra phụ nữ có thai rất thích ngủ, biết ngủ bao lâu, cảm giác trời tối, có người khẽ lay thân thể , nhịn được lẩm bẩm : " cần lay tôi... tôi buồn ngủ!"

      "Tiểu Nhụy, ăn cơm." Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái vẫn muốn ngủ, môi đỏ mím lại, dáng vẻ rất dễ thương, thấy hình như chẳng có chút động tĩnh gì của người sắp tỉnh lại, tà ác : "Nếu , chúng ta ăn cơm giường!"

      Giản Nhụy Ái kinh hoàng ngồi dậy: "Được rồi! Ăn cơm ở đâu, em định ăn cơm!"

      Đơn Triết Hạo mang đến nơi ăn uống dành cho người giàu có, vào những nơi như thế này, khiến cảm thấy có gì đó đúng, làm cho chẳng biết gì, Ma Tước cuối cùng là Ma Tước, Phượng Hoàng cũng là Ma Tước.

      "Đừng!" Đơn Triết Hạo cần suy nghĩ, cự tuyệt cầu của , Giản Nhụy Ái đúng là ngốc nghếch, có thể mang đến những nơi này sang trọng ăn cơm mà lại vui mừng? Tự mình nghĩ cũng nghĩ ra, trực tiếp cự tuyệt tránh để hối hận.

      Giản Nhụy Ái bĩu môi, cự tuyệt quyết liệt như thế, khiến cơ hội cãi lại của cũng có, nhắm mắt sờ lỗ mũi cái, ảo não cùng lên xe.

      Ngồi trong xe, nhìn tiệc đứng với các món ăn tự chọn, nhịn được nuốt ngụm nước bọt, rất muốn ăn buffet, lần trước ăn là trong sinh nhật Quyền Hàn, rất ngon!

      nhìn xe lái ra vùng ngoại ô, những ngôi nhà chung quanh mọi lúc thưa, cảm giác vô cùng hoang vu, kinh ngạc xoay người : "Hạo, đưa em đến đâu thế?"

      "Ăn cơm!" Đơn Triết Hạo nghiêm túc lái xe, nhịn được lên tiếng.

      Ăn cơm? Vì sao phải chạy đến nơi hoang vu như thế này ăn cơm? Nơi đó có khách sạn sao? Đến quầy tạp hóa cũng có.

      Giản Nhụy Ái mang theo vẻ tin, hỏi " xác định nơi hoang vu như thế này có khách sạn cho chúng ta ăn cơm sao?"

      " có khách sạn, ăn em!" Đơn Triết Hạo nghiêng đầu, ánh mắt tà ác nhìn chằm chằm vào Giản Nhụy Ái, bàn tay to của khẽ vuốt đầu của .

      "Hạo!" Giản Nhụy Ái ngượng ngùng kêu, biết Đơn Triết Hạo là hù dọa , sắc mặt càng đỏ ửng, bất mãn la lên tiếng, nghiêng đầu thèm để ý đến nữa.

      " ngốc, chẳng hiểu ý tứ gì cả." Gương mặt tuấn của Đơn Triết Hạo nâng lên nụ cười, cưng chiều sờ sờ đầu của .

      Giản Nhụy Ái lắc đầu, liếc nhìn ra bên ngoài.

      Gió thổi qua gương mặt của , khiến tóc của bay bay trong gió, mang đến chút cảm giác xe lạnh, vội vàng kéo cửa kính xe lại, thoải mái tựa vào ghế ngồi, dần dần mí mắt trở nên nặng nề, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.

      Đến lúc đói đến hoảng sợ, thân thể lạnh đến phát run mà thức tỉnh, Đơn Triết Hạo vẫn cứ lái xe, trong xe phát lên những bản hòa tấu bằng Piano, chung quanh là màu đêm đen kịt.

      Rốt cuộc Giản Nhụy Ái chẳng nhịn được nữa, lên tiếng hỏi "Hạo, muốn ăn cơm ở sao Hỏa sao?"

      "Nếu như có thể đến sao Hỏa ăn cơm cũng tồi."

      Giản Nhụy Ái thấy thú vị quệt mồm cái, bụng thầm kêu, nhịn được hỏi "Hạo, lái xe xuống , em đói muốn chết rồi." dựa vào thành ghế, trợn trắng mắt, kháng nghị.

      Thời điểm dần đánh mất lý trí, trước mắt ngọn đèn lớn, cảm nhận được mùi thơm ngào ngạt phát ra từ đó, nghe cả tiếng sóng biển rì rào.

      Xe từ từ chạy đến nơi sáng ngời đó, thấy ràng trước mắt là bờ cát biển, mùi thơm càng thêm nồng đậm, hiểu hỏi: "Hạo, dẫn em đến bờ biển ăn thịt sống sao?!"

      ngờ ngồi xe hai giờ, bụng đói chỉ để đến cái bờ biển này, hơn nữa ban đêm đen thùi lùi, chẳng còn chút sức lực nào để ngắm cảnh cả.

      "Nhìn nơi đó?" Đơn Triết Hạo chỉ vừa quẹo cua.

      Giản Nhụy Ái nhìn theo hướng chỉ cánh tay , thấy tòa nhà cao tầng, ánh đèn phát ra từ bên kia, có chút ly kỳ, vì sao lại có khách sạn to lớn ở nơi ‘khỉ ho’ này, là cố ý hay sao?

      nghi ngờ hiểu, Đơn Triết Hạo lái xe vào, nhìn chằm chằm chung quanh đều là các xe của thương hiệu lớn.

      Mắt đột nhiên sáng lên, chắc toàn người có tiền đến đây ăn , chẳng lẽ người có tiền đều là ăn no căng có việc gì làm, ăn bữa cơm mà phải chạy xa như thế sao, còn chưa chờ phản ứng kịp, Đơn Triết Hạo lôi kéo tay , cùng vào tòa cao ốc.

      ngước mắt nhìn ‘Quán Sơn Quả Tinh’, hai mắt mở to, cho là mình nhìn lầm rồi, làm sao lại mang ăn lẩu tự chọn? Chẳng lẽ mới vừa rồi thấy nhìn chầm chầm vào quán lẩu sao.

      Ánh mắt kia chỉ thoáng thôi mà! Giản Nhụy Ái có chút cảm động nhìn bóng lưng cường tráng của , ngoài miệng bất tri bất giác nâng lên nụ cười hạnh phúc.

      Đơn Triết Hạo cảm nhận được bước chân chậm lại của Giản Nhụy Ái, nghiêng đầu chống lại ánh mắt cảm động của , mặt mang vẻ lúng túng và ngượng ngùng.

      thu hồi tất cả, lạnh lùng : " cần tự cho là đúng, muốn ăn lẩu, , nhanh lên chút."

      Giản Nhụy Ái bĩu môi, biết Đơn Triết Hạo lớn như thế là chống chế, mặc cho kéo vào.
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 62: Chương 62



      Mới vừa vào cửa nhìn thấy bên trong phòng khách, những nam nữ với quần áo sang trọng, có lẽ những đến đây đều bỏ rất nhiều thời gian để trưng diện, họ quay sang nhìn , cảm giác mình và họ là người của hai thế giới khác nhau


      có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người, là chẳng thèm ngó tới , ngay cả cười cũng thành tiếng.


      hận thể dúi đầu xuống đất, làm sao lại quên? Mặc dù gọi là ăn lẩu, nhưng cái lẩu mà Đơn Triết Hạo đưa ăn, khẳng định cũng bất đồng với những cái lẩu khác, phải gọi là lẩu thượng hạng.


      Đơn Triết Hạo nhìn qua bốn phía cúi đầu chào hỏi, rồi mang ngồi vào bàn chuẩn bị trước.


      Phục vụ mặc áo xanh vui vẻ tới, mang theo rất nhiều rau cải và nguyên liệu ăn lẩu ra, cái gì cần có, cái gì rất khó tìm… tất cả đều có đủ.


      Giản Nhụy Ái nhìn các món ăn ngon, sung sướng gì bằng, những chuyện lo lắng lập tức quên mất, đôi môi cắn chiếc đũa cười hì hì, con mắt di chuyển đến cạnh người phục vụ, thỉnh thoảng nhìn Đơn Triết Hạo, tròng mắt vui vẻ nhìn chằm chằm vào thức ăn bàn, mím môi cố nén nước miếng chảy ra .


      "Ông Đan, các món ăn ông đặt mang lên đầy đủ, xin mời ông dùng!" Phục vụ khom người cung kính , thái độ phục vụ tuyệt đối tốt.


      Đơn Triết Hạo hướng về phía người phục vụ gật đầu cái, Giản Nhụy Ái nở nụ cười nhìn vào mắt của , là tham ăn như quỷ, đúng là gặp thức ăn là cái bao tử nở ra, cằm đũa lên gắp miếng thức ăn trong nồi, cẩn thận cầm rau xà lách lên cuốn lấy lươn tiêu và chút hương liệu, đưa cho Giản Nhụy Ái: "Cho em!"


      "Cho em!" Giản Nhụy Ái vui vẻ thò tay mà tiếp nhận, nhai vài miếng, hương vị ngọt ngào, mùi vị dễ chịu, cách nào hình dung nổi: "Ăn ngon!"


      "Em cứ ăn từ từ , cẩn thận nuốt chậm, nơi đây là nơi bán lẩu tự chọn nổi tiếng cả nước, trong tiệm dung nạp những món ăn nổi tiếng nhất thế giới, nếu như muốn ăn các món ăn ngon của thế giới, có thể đến đây, nên đến những quán ăn ngổn ngang, ăn dinh dưỡng, hơn nữa thức ăn đều còn tươi nữa, ừm! Lấy được."


      Giản Nhụy Ái vui vẻ nhận lấy gói thức ăn của Đơn Triết Hạo, vừa ăn vừa : " cho rằng ai cũng giống như sao! Muốn ăn cái gì ăn cái đó? Khi còn bé em chỉ có năm xu để mua mì ăn liền, hôm nay sống được là tốt rồi, thân thể rất cường tráng."


      sợ tin, cố ý đưa cánh tay ra, bắp thịt ưu tú xuất chúng mang đầy sức sống.


      Sau lưng vang lên lời : "Tổng giám đốc Đơn, mang vị tiểu thư nên đến dùng cơm, tôi cũng biết!"


      Giản Nhụy Ái nghi vấn nghiêng đầu nhìn người đàn ông lại, người này có điểm giống Kim Thành Vũ, chỉ là so với Kim Thành Vũ ta đẹp trai hơn vài phần.


      Hai mắt ta liếc qua Giản Nhụy Ái, con ngươi xuất vẻ mặt khiếp sợ: " ra là phải Lạc, này là ai thế?"


      cố gắng nhớ lại chút, dường như chưa thấy qua người này, hơn nữa ăn mặc mộc mạc như thế, mỉm cười : "Tổng giám đốc Đơn, đem người làm đến đây ăn cơm sao, Tổng giám đốc Đơn đúng là người tận tâm tận lực!"


      Giản Nhụy Ái nghe đến hai từ ‘người làm’, trong lòng có tư vị gì cả, bị người trước mắt có đất dung thân, ngượng ngùng hạ thấp tầm mắt, ánh mắt liếc nhìn quần áo của mình, nhét thức ăn vào trong miệng, miếng thức ăn biến thành vị rất khó nuốt xuống, chẳng biết phải phản bác như thế nào.


      Sắc mặt Đơn Triết Hạo đại biến, ánh mắt lo lắng quét qua người đàn ông trước mắt, trầm lạnh lẽo : "Nếu như ngày mai muốn nhìn thấy công ty nhà cậu sụp đổ, cút xa chút cho tôi!"


      Sắc mặt của người đàn ông kia tối lại, nhìn cái đầu cúi thấp của Giản Nhụy Ái, nhìn mình chọc giận Đơn Triết Hạo, bừng tỉnh hiểu ra mình sai, lập tức xin lỗi: " xin lỗi, tôi biết. . . . . . xin lỗi, tôi lập tức rời !"


      "Đợi chút. . . . . ." Đơn Triết Hạo nhìn ra vẻ uất ức của Giản Nhụy Ái, hướng về phía người đàn ông kia, khách khí : " xin lỗi với vợ tôi!"


      Lần này chỉ có người đàn ông kia kinh ngạc, mà cả Giản Nhụy Ái cũng bất ngờ, bỗng nhiên ngẩng đầu, nghi vấn nhìn Đơn Triết Hạo, thấy người đàn ông kia khom lưng khen: " xin lỗi, bà Đan!"


      Giản Nhụy Ái bị người đàn ông kia gọi tiếng bà Đan mà sửng sốt, rất khó khăn tiếp nhận mấy chữ bà Đan đơn giản, lúng túng lắc đầu cái: " có. . . . . . Chuyện gì ."


      xoay người nhìn Đơn Triết Hạo cúi đầu ăn vài thứ linh tinh, lúng túng biết làm thế nào, ngượng ngùng vùi đầu vào thức ăn, trong lòng thoáng qua tia ngọt ngào, ra là được người ta bảo vệ ngọt ngào như thế.


      Đôi môi Giản Nhụy Ái khỏi giơ lên, hàm cắn lấy muỗng canh, mơ hồ , tiếng: "Cám ơn."


      Đơn Triết Hạo cố ý để ý tới Giản Nhụy Ái, làm bộ ăn canh, ngoài miệng nâng lên nụ cười.


      Giản Nhụy Ái len lén nhìn Đơn Triết Hạo, cảm giác hạnh phúc dâng hết trong tim, Đơn Triết Hạo luôn trợ giúp mình, vuốt ve mình, bảo vệ mình. . . . . .


      ăn cơm cũng nhã nhặn như thế, ăn hết canh và thịt bò bít tết, dùng dao nĩa cắt miếng , trách được ghét bỏ tướng ăn của mình, nhai kỹ, ăn chậm, ăn xong lại đói bụng. . . . . .


      Trong lòng suy nghĩ lung tung, tầm mắt quét nhìn cả quán ăn, tất cả các vị khách ở đây đều ăn theo phương pháp của Đơn Triết Hạo, phương thức ăn của người giàu rất đẹp, người nghèo ăn cơm là để no bụng, việc ăn cơm giữa người giàu và người nghèo cũng khác biệt quá lớn.


      Đơn Triết Hạo ngước mắt lên, thấy Giản Nhụy Ái dời tầm mắt qua nhìn mình, cười cười:"Ăn no sao?"


      Giản Nhụy Ái vội vàng nuốt con lươn cuối cùng vào miệng của mình, chỉ sợ bỏ qua sót đồng tiền lớn, hài lòng : "Ăn no rồi."


      Hai người lên xe, Giản Nhụy Ái cảm thấy vì ăn no nên cơ thể mình tốt hơn nhiều! Nghiêng đầu nhìn tóc bị gió thổi loạn của Đơn Triết Hạo, mỉm cười tiếng : "Cám ơn , cám ơn giải vây cho em."


      "Về sau đừng ngây ngốc như thế, để cho người khác mắng là sao, bình thường cãi vả với , phải rất lưu loát sao, sao vừa rồi lại biến thành câm vậy."


      "Em có đấu lại miệng của , cứ mãi để cho khi dễ em." Giản Nhụy Ái quệt mồm, làm ra vẻ mặt của người bị uất ức.


      Đơn Triết Hạo khẽ liếc nhìn , thấy gương mặt đỏ bừng của , quệt mồm nũng nịu, giống như muốn buông tay ra, càng giống như cây đào mật, làm cho người ta muốn nếm thử chút xem trái

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 63: CẦU HÔN, RUN RẨY

      Hai người lên xe, Giản Nhụy Ái cảm thấy vì ăn no nên cơ thể mình tốt hơn nhiều! Nghiêng đầu nhìn tóc bị gió thổi loạn của Đơn Triết Hạo, mỉm cười tiếng : "Cám ơn , cám ơn giải vây cho em."

      "Về sau đừng ngây ngốc như thế, để cho người khác mắng là sao, bình thường cãi vả với , phải rất lưu loát sao, sao vừa rồi lại biến thành câm vậy."

      "Em có đấu lại miệng của , cứ mãi để cho khi dễ em." Giản Nhụy Ái quệt mồm, làm ra vẻ mặt của người bị uất ức.

      Đơn Triết Hạo khẽ liếc nhìn , thấy gương mặt đỏ bừng của , quệt mồm nũng nịu, giống như muốn buông tay ra, càng giống như cây đào mật, làm cho người ta muốn nếm thử chút xem trái của nó ngọt hay chua, ho khan vài tiếng, trấn tỉnh, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, dùng sức lấy hơi: " tại lại muốn tranh cãi với !"

      Giản Nhụy Ái thoáng qua hình ảnh của Lạc Tình Tình, tò mò hỏi "Hạo, hôm nay xem Lạc tiểu thư, ấy sao rồi?"

      Đơn Triết Hạo lên tiếng, tròng mắt thoáng qua chuyện ban sáng của Lạc Tình Tình, hung hăng nhắm mắt lại, nhàn nhạt đáp: " ấy có chuyện gì cả, em đừng lo lắng."

      Giấu giếm, phải vì Đơn Triết Hạo muốn cho biết, mà sợ lo lắng, chỉ có thể dối mà thôi.

      Những hành động hôm nay của Lạc Tình Tình, chứng minh ta chưa bỏ qua cho , ra tính tình Lạc Tình Tình cùng giống như , thích cái gì cũng là từ thủ đoạn nào phải có cho bằng được, trong từ điển của bọn họ có hai từ ‘buông tha’.

      Hai người như thể quá quen biết, rất khó cùng chỗ.

      Tâm tư Giản Nhụy Ái đơn thuần như nữ sinh, muốn để đối đầu với Lạc Tình Tình? Chi bằng tự mình ra tay giết chết tâm tư của Lạc Tình Tình, mới có thể bảo vệ Giản Nhụy Ái, để cho gặp nguy hiểm!

      Đơn Triết Hạo vừa suy nghĩ vừa lái xe, lúc vô thức hai lông mày chau chặt.

      Đôi tay trắng nõn khẽ vuốt ve gương mặt của , trong con ngươi mang theo nụ cười nhu hòa.

      Đơn Triết Hạo kéo tay của qua, nở nụ cười yếu ớt, đem cánh môi đặt lên cánh môi mình, trao cho nụ hôn dịu dàng.

      ngước mặt xem gương mặt đỏ ửng của , bàn tay khẽ vuốt ve mặt , dùng loại cưng chiều mà chỉ dành riêng cho .

      "Chỉ cần ấy có việc gì là tốt rồi." Giản Nhụy Ái tin tưởng rằng Đơn Triết Hạo cũng chỉ đến để chăm sóc Lạc Tình Tình, dù sao bọn họ cũng là bạn bè lớn lên bên nhau, tựa như quan hệ của – Quyền Hàn và Trác Đan Tinh vậy.

      Đơn Triết Hạo nhìn thiện lương am hiểu tí gì về lòng người, đúng là xinh đẹp và nhân hậu, nhưng nếu cầu hôn ngay lập tức, có đồng ý lấy ?

      "Tiểu Nhụy. . . . . ."

      chậm lụt lên tiếng, tròng mắt thoáng qua tia tự tin, người đàn ông chuyện như đinh chém sắt sao lại thiếu hụt lòng tự tin vậy? Giản Nhụy Ái nghi vấn nhìn Đơn Triết Hạo, giống như dựa vào nét mặt của tìm kiếm đáp án.

      Con ngươi thâm thúy chẳng thèm tiết lộ chút tin tức nào?

      "Hạo, có chuyện gì muốn với em sao?" ra , rất tò mò biết muốn gì?

      Đơn Triết Hạo ngờ mình ở thương trường chiến đấu nhiều năm, lòng dạ thâm độc, cư xử nương tay với kẻ địch, mắt cũng nháy, nhưng chỉ vì cầu hôn với này mà tâm lại run rẩy.

      "Tiểu Nhụy, . . . . . ."

      Giản Nhụy Ái kinh ngạc nhìn Đơn Triết Hạo, thấy đôi mắt lóe sáng như những vì sao của , hiếu kỳ chẳng hiểu xảy ra chuyện gì? Chuyện gì làm xấu hổ như thế! Đúng, chính là hai chữ xấu hổ.

      Đơn Triết Hạo cũng có ngày phải ngại ngùng trước mặt người khác, khiến Giản Nhụy Ái buồn cười!

      Giống như nụ cười rực rỡ, mỉm cười như vậy khiến người khác mê man, đưa tay vòng qua cổ Đơn Triết Hạo, điềm nhiên : "Hạo, em ."

      "Em cái gì? lại lần nữa cho nghe được " Đơn Triết Hạo mê man, giọng mang theo vẻ ra lệnh.

      Giản Nhụy Ái mềm mại thầm bên tai : "Hạo, em , . . . . . ."

      Chưa xong, môi bị Đơn Triết Hạo bá đạo xâm chiếm, trong lòng biểu thái độ hưng phấn, vài câu đơn giản của Giản Nhụy Ái lại ảnh hưởng sâu đến cõi lòng .

      Đúng, bị lời của làm cho phát điên.

      "Tiểu Nhụy, Tiểu Nhụy. . . . . . dẫn em gặp bà nội, được ?"

      Đơn Triết Hạo nhắm nửa mắt, dụ dỗ Giản Nhụy Ái! muốn dẫn về nhà chơi, muốn giới thiệu với toàn thế giới, để cho mọi người biết Giản Nhụy Ái là người phụ nữ của Đơn Triết Hạo .

      Giản Nhụy Ái đưa đôi mắt mê mang nhìn Đơn Triết Hạo, gặp bà nội của , hiểu Đơn Triết Hạo là do bà nội nuôi từ bé đến lớn, rất bà nội của mình. Giờ lại dẫn gặp người quan trọng như thế khỏi làm lo lắng.

      "Hạo, em. . . . . . em dám, có thể bà nội chán ghét em"

      Bàn tay Đơn Triết Hạo khẽ vuốt ve gương mặt , trong mắt tràn đầy tình ý dịu dàng: "Đứa ngốc, bà nội chán ghét em, nếu , chuyện trước với bà nội, rồi sau đó mới dẫn em đến, như vậy đột ngột, em và bà đều có thời gian để chuẩn bị tâm lý, như thế có được ?"

      "Hạo, cám ơn . . . . . ." Giản Nhụy Ái rúc vào lồng ngực của , nghe nhịp hô hấp bình tĩnh của , ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

      khí trở nên tĩnh lặng, và bình yên đến vô thường. . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 64: Đau Lòng Khi Gặp Nhau



      Hôm sau, trời vừa hừng sáng, Đơn Triết Hạo dưới đeo bám dai dẳng của Giản Nhụy Ái, đành phải chấp nhận cho ra ngoài hóng mát chút mà Đơn Triết Hạo cầu phải để cho tài xế chở , khi nhìn thấy chiếc xe đắt tiền, khiến lòng có chút ngượng ngùng.


      Đứng ở cửa nhà Nhân Ái, khu mua bán bình thường, lại xuất chiếc xe tốt như thế, rất dễ dàng trở thành tiêu điểm của chú ý.


      Nhưng với những động tác ấy, Giản Nhụy Ái thèm để ý, tâm tình bay vào nhà Nhân Ái của mình.


      Vừa vào liền nhìn thấy khí náo nhiệt của ngày xưa, xem ra chuyện buôn bán của Quyền Hàn càng ngày càng tốt hơn.


      Nhìn khí phục vụ tất bật kia, như có lại sức sống của mình, nhưng có vẻ nó có thêm chút gì đó trầm lắng, có thể do quá đa nghi.


      "Đan Tinh. . . . . ."


      Khi vào, bóng người bận rộn, Giản Nhụy Ái vui mừng kêu to.


      Trác Đan Tinh nghe được giọng quen thuộc, lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Giản Nhụy Ái, vui mừng lôi kéo cánh tay , nhảy nhót như chim ri .


      mặt tràn đầy vui vẻ: "Tiểu Nhụy, là cậu à? Cậu đáng chết, chẳng có lương tâm gì cả! lâu thế rồi mới đến thăm chúng tớ."


      Giản Nhụy Ái cũng cảm thấy mình có lỗi, le lưỡi cái: "Tớ cũng muốn đến thăm các cậu lắm, chỉ là tớ có thời gian."


      " có thời gian, tớ thấy cậu bị Đơn Triết Hạo cấm túc nuôi cho béo mập có, nào thèm nhớ đến nhà Nhân Ái của chúng ta nữa?" Trác Đan Tinh bĩu môi, ê ẩm .


      "Haizzz! Đan Tinh, cậu đừng vu oan cho tớ như thế... tớ và Đơn Triết Hạo ở chung chỗ, ấy cũng là người thân của các cậu." Giản Nhụy Ái cố ý ôm lấy Trác Đan Tinh, làm nũng.


      quét mắt nhìn chung quanh, khỏi cau mày : " Quyền Hàn đâu?"


      "Cậu còn nhớ Quyền Hàn à, kể từ khi cậu , Quyền Hàn của cậu núp trong bếp khóc mãi!" Trác Đan Tinh bịt miệng lại, nên đem chuyện này khoa trương như thế mới phải, kể từ khi Giản Nhụy Ái rời , Quyền Hàn giống như rơi xuống bể tuyệt vọng, tựa như người vô hồn, nhìn thấy mà tâm đau đớn.


      "Đan Tinh, cần đùa giỡn như thế!" Giản Nhụy Ái bất mãn qua.


      "Được, được, ấy ra ngoài đưa cơm rồi, cậu ngồi đây chờ tớ chút, tớ hỏi xem khách dùng cái gì, đợi chút tớ và cậu cùng dạo phố." Trác Đan Tinh quay sang cúi đầu nghe khách gọi món, nhưng vẫn khẽ thông báo cho .


      " cần để ý đến tớ, tớ tự biết làm gì mà." Giản Nhụy Ái vội vàng .


      Giản Nhụy Ái ngồi xuống chiếc ghế, nhìn vòng quanh quán cà phê lần nữa, khách nối khách dứt, gương mặt của mấy người phục vụ có nhiều thay đổi, nhưng vẫn có vài người quen biết, thấy các cứ vội vã chạy tới lui cũng vui mừng khi gặp , cứ như đây là nhà , nên ở đây là lẽ thường tình.


      hơi thở ấm áp, cảm giác rất quen thuộc!


      Những mùi này để cho có chút xa lạ, nơi đây từng là cửa hàng , cũng chỉ có ba người bọn họ liều mạng chiến đấu, khi đó cảm thấy mệt mỏi, bởi vì các có tình nghĩa chống đỡ mới có thể đem Nhân Ái phát triển như ngày hôm nay!


      Thời gian đông nhất, rốt cuộc cũng qua, lưu lượng khách giảm bớt.


      Mấy người phục vụ mới có thể đến trò chuyện với , họ đến, cười : "Nhụy Ái, nghe cậu ở lại nhà bạn trai hả, lúc nào trở lại? Chị em chúng tớ cứ tưởng là cậu chết rồi đó chứ."


      Giản Nhụy Ái nhìn họ vây lại, chậm rãi : "Tớ cũng nào có nghĩ đến chuyện lại trở nên như thế, chẳng qua là tớ mang thai, có lẽ phải sanh đứa bé xong tớ mới đến đây thường xuyên được."


      nhân viên phục vụ mừng rỡ hô to, ôm chặt lấy Giản Nhụy Ái: "Chúc mừng cậu, Nhụy Ái!"


      Mỗi người phục vụ câu chúc mừng, Giản Nhụy Ái sợ người khác làm phiền, vui vẻ cảm ơn từng người , lúc này mới biết chẳng bao giờ đơn cả, vẫn còn rất nhiều bạn bè tốt.


      Trong nháy mắt, nhà Nhân Ái lại mất khí náo nhiệt, nhân viên phục vụ cúi thấp đầu, tẩu tán.


      Giản Nhụy Ái nghi ngờ nghiêng đầu nhìn thấy Quyền Hàn, con ngươi lạnh lẽo, mặt là bộ râu lâu cạo, tròng mắt lộ ra tia mệt mỏi, cả người tiều tụy đến cực độ.


      " Quyền Hàn!" Giản Nhụy Ái vừa nhìn thấy Quyền Hàn, giống như đứa em nhìn thấy người trai mà bé quý nhất, vui mừng lập tức nhào vào lồng ngực ta.


      nhào thằng vào lồng ngực Quyền Hàn, tròng mắt Quyền Hàn thoáng qua tia nghi ngờ, thân thể mang theo mấy phần run rẩy, thể tin tưởng nổi, đây là nhớ nhung cả ngày lẫn đêm.


      Trong mắt mang theo tia kinh động, khỏi buộc chặt hai cánh tay của mình, ôm chặt, kích động đến nên lời, cái này khiến ngạc nhiên quá lớn.


      Tròng mắt Quyền Hàn tràn đầy vui mừng, chỉ là Giản Nhụy Ái chẳng hề hay biết gì cả, những người khác đau lòng nhìn Quyền Hàn, dịu dàng như người đầy học thức, chợt đổi thành kẻ hay nổi nóng, cái biến hóa lớn này, tại sao họ biết cơ chứ?


      Đó là vì Giản Nhụy Ái rời , khiến tim Quyền Hàn đau nhói.


      Trác Đan Tinh nhìn chằm chằm hai người bọn họ, thở dài hơi, thể vì Quyền Hàn mà thở dài, còn là vì mình mà ca thán.


      Giản Nhụy Ái khẽ cau mày: " Quyền Hàn, ôm em chặt quá, em rất đau!"


      Quyền Hàn kịp phản ứng, con ngươi dịu dàng, liều mạng nháy mắt, sợ mình quá thô bạo, hù cho Giản Nhụy Ái hoảng sợ: "Nhụy Ái, sao em lại tới đây?"


      "Em nghĩ đến mọi người, nên muốn trở về đây thăm mọi người!" Giản Nhụy Ái hoàn toàn hiểu ý tứ trong câu hỏi của Quyền Hàn, chỉ vui vẻ trả lời những điều trong lòng mình suy nghĩ mà thôi.


      Đôi mắt Quyền Hàn nhìn nay mang theo nhiều thăng trầm, thấy sắc mặt hồng nhuận của Giản Nhụy Ái, gò má trắng như tuyết, và nụ cười ngập tràn hạnh phúc, cũng biết Đơn Triết Hạo chăm sóc rất tốt, như thế cũng yên tâm, chỉ cần Giản Nhụy Ái sống tốt, cái gì cũng chấp nhận được cả?


      biết mục đích Giản Nhụy Ái tới đây là muốn tìm Trác Đan Tinh dạo phố, đưa tay sờ gương mặt của .


      " chơi ! Chú ý an toàn, có chuyện gì nhớ cho biết?"


      Có thể nhìn thấy , nhìn thấy sống hạnh phúc, lo lắng mấy ngày nay của tạm lắng xuống, tiếp tục bên cạnh Giản Nhụy Ái, bảo vệ cả đời, nếu có khó khăn trợ giúp , như vậy là đủ rồi.


      "Cám ơn Quyền Hàn, thôi! Đan Tinh!" Giản Nhụy Ái nâng lên nụ cười mê người, sau đó .


      Trác Đan Tinh mỉm cười nhìn Giản Nhụy Ái, sau đó nhìn về phía Quyền Hàn, trong lòng luôn muốn lấy được câu quan trọng trong lòng , coi như câu cũng được, nhưng biết đó chỉ là hy vọng xa vời.


      Quyền Hàn chẳng với , chỉ ba chữ đó với Giản Nhụy Ái, trong lòng có chút lạnh lẽo.


      "Đan Tinh, chăm sóc tốt cho Nhụy Ái nha!"


      Quyền Hàn, vì sao lại hiểu? cũng cần người khác quan tâm, chỉ có thể yên lặng gật đầu, dắt Giản Nhụy Ái rời , lên chiếc xe thể thao cao cấp.


      Giản Nhụy Ái bảo tài xế chạy về phái trước, và Trác Đan Tinh dạo khắp các ngõ phố, phụ nữ dạo phải chỉ – hai giờ là xong, sợ trễ nãi thời gian của tài xế nên bảo ông về trước có gì gọi.


      Ông trời rất tốt, thời tiết ấm nóng, thích hợp để người ta dạo phố.


      Chỉ chốc lát sau, hai người nắm trong tay mấy túi quần áo, đây là chiến lợi phẩm của bọn họ trong hôm nay, Giản Nhụy Ái rất thích những gì mà hai mua được.


      Hai người thắng lợi trở về, vừa muốn vào tiệm trà sữa, lại nghe thấy tiếng cứu mạng cách đó xa, tiếng kêu tuy nhưng bọn họ vẫn nghe thấy chứng tỏ là nó quá xa.


      đến nơi phát ra tiếng thét, thấy người đàn ông ôm cái túi lớn, chạy đến trước mặt bọn họ, Giản Nhụy Ái kịp phản ứng với những chuyện xảy ra.


      vội vã ném những quần áo mình cầm cho Trác Đan Tinh, liền đuổi theo người bị dựt tiền, ngón tay mảnh khảnh chỉ thẳng vào người đàn ông giựt tiền, quát: "Dừng lại, dừng lại cho tôi."


      Trác Đan Tinh ngớ ngẩn, nhìn Giản Nhụy Ái ở cách mình xa, cũng biết lo chuyện bao đồng, tật xấu luôn ra tay nghĩa hiệp lại bọc phát: "Nhụy Ái, nên đuổi theo, cậu có thai, cẩn thận cho đứa con trong bụng!"


      Lúc này, Giản Nhụy Ái quản được nhiều như vậy, chỉ thấy việc nghĩa là hăng hái làm, thấy người ta ăn cướp trắng trợn thế, có thể số tiền ít nhưng ý nghĩa rất phi phàm, đôi mắt trở nên kiên cường và tàn nhẫn, thân thể mềm mại, toát ra siêu năng lực.


      Mắt thấy cần phải kéo gần khoảng cách của hai người, nghĩ đến gì, lập tức chạy đường như bay, chiếc xe hơi ngang qua, tách cự ly và kẻ cướp ra xa hơn.


      phải dừng lại, quan sát địa hình nhìn cái kẻ cướp tiền chạy thục mạng, nếu phải cùng so thể lực, Giản Nhụy Ái biết mình lập tức thua, ánh mắt sắc bén liếc qua lối , đôi môi nâng lên nụ cười.


      Ăn cướp, chờ mà xem.


      nhanh chóng chạy vào hẻm , sai, chỉ là muốn trước, ngăn trở tên cướp tiền.


      Trác Đan Tinh thở hồng hộc đuổi theo, vốn nhìn thấy Giản Nhụy Ái dừng lại, cho là thèm đuổi nữa, buông tha cho kẻ cướp, nghĩ đến là chuyển hướng chạy, Trác Đan Tinh chỉ có thể bất đắc dĩ chạy theo: "Nhụy Ái, cẩn thận chút!"


      vẫn quên nhắc nhở Giản Nhụy Ái, rất sợ Giản Nhụy Ái sơ xuất, lại hoàn thành trọng trách Quyền Hàn giao phó.


      Giản Nhụy Ái chạy đến lục phủ ngũ tạng trào ra, hô hấp thay đổi càng lúc càng gấp, thở hổn hển, như thể sắp tắt thở.


      Đáng chết, tại sao đường lại xa như thế, buồng tim nhảy mãnh liệt.


      Rốt cuộc cũng đến, nhìn thấy tên cướp ở trước mắt, vội vàng kéo tên giật tiền của người khác lại: "Đáng chết, đem tiền trả lại cho tôi."


      Giản Nhụy Ái chẳng biết lấy sức lực ở đâu, mà có thể cướp ví tiền lại từ trong tay của tên cướp.


      Tên cướp chẳng thèm sợ yếu đuối như Giản Nhụy Ái, tức giận trợn trừng mắt nhìn Giản Nhụy Ái, quát: "Con quỷ cái, sao lại xen vào việc của người khác. . . . . ."


      cất bước, bắt lấy tay Giản Nhụy Ái, muốn đoạt lại ví tiền mình vừa cướp được, dù sao cũng vất vả mới lấy được nó, để nó rơi vào tay người khác, hơn nữa còn là tay của liễu yếu đào tơ, chẳng còn thể diện nào mà sống trong giang hồ nữa.


      " được, ví tiền phải của cậu, cút ."


      Giản Nhụy Ái thà chết cũng che chở cho ví tiền, hung hăng nhắm mắt lại.


      chờ đợi bàn tay của người đàn ông kia thả ra, lâu thấy bàn tay rơi xuống đến, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Trác Đan Tinh thở hổn hển đứng trước mặt .


      "Đan Tinh, làm sao cậu lại đến đây."


      "Cậu còn nữa, có bầu rồi, còn học người ta làm hùng, nếu

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 65: XEN VÀO VIỆC CỦA NGƯỜI KHÁC



      Ông trời rất tốt, thời tiết ấm nóng, thích hợp để người ta dạo phố.

      Chỉ chốc lát sau, hai người nắm trong tay mấy túi quần áo, đây là chiến lợi phẩm của bọn họ trong hôm nay, Giản Nhụy Ái rất thích những gì mà hai mua được.

      Hai người thắng lợi trở về, vừa muốn vào tiệm trà sữa, lại nghe thấy tiếng cứu mạng cách đó xa, tiếng kêu tuy nhưng bọn họ vẫn nghe thấy chứng tỏ là nó quá xa.

      đến nơi phát ra tiếng thét, thấy người đàn ông ôm cái túi lớn, chạy đến trước mặt bọn họ, Giản Nhụy Ái kịp phản ứng với những chuyện xảy ra.

      vội vã ném những quần áo mình cầm cho Trác Đan Tinh, liền đuổi theo người bị dựt tiền, ngón tay mảnh khảnh chỉ thẳng vào người đàn ông giựt tiền, quát: "Dừng lại, dừng lại cho tôi."

      Trác Đan Tinh ngớ ngẩn, nhìn Giản Nhụy Ái ở cách mình xa, cũng biết lo chuyện bao đồng, tật xấu luôn ra tay nghĩa hiệp lại bọc phát: "Nhụy Ái, nên đuổi theo, cậu có thai, cẩn thận cho đứa con trong bụng!"

      Lúc này, Giản Nhụy Ái quản được nhiều như vậy, chỉ thấy việc nghĩa là hăng hái làm, thấy người ta ăn cướp trắng trợn thế, có thể số tiền ít nhưng ý nghĩa rất phi phàm, đôi mắt trở nên kiên cường và tàn nhẫn, thân thể mềm mại, toát ra siêu năng lực.

      Mắt thấy cần phải kéo gần khoảng cách của hai người, nghĩ đến gì, lập tức chạy đường như bay, chiếc xe hơi ngang qua, tách cự ly và kẻ cướp ra xa hơn.

      phải dừng lại, quan sát địa hình nhìn cái kẻ cướp tiền chạy thục mạng, nếu phải cùng so thể lực, Giản Nhụy Ái biết mình lập tức thua, ánh mắt sắc bén liếc qua lối , đôi môi nâng lên nụ cười.

      Ăn cướp, chờ mà xem.

      nhanh chóng chạy vào hẻm , sai, chỉ là muốn trước, ngăn trở tên cướp tiền.

      Trác Đan Tinh thở hồng hộc đuổi theo, vốn nhìn thấy Giản Nhụy Ái dừng lại, cho là thèm đuổi nữa, buông tha cho kẻ cướp, nghĩ đến là chuyển hướng chạy, Trác Đan Tinh chỉ có thể bất đắc dĩ chạy theo: "Nhụy Ái, cẩn thận chút!"

      vẫn quên nhắc nhở Giản Nhụy Ái, rất sợ Giản Nhụy Ái sơ xuất, lại hoàn thành trọng trách Quyền Hàn giao phó.

      Giản Nhụy Ái chạy đến lục phủ ngũ tạng trào ra, hô hấp thay đổi càng lúc càng gấp, thở hổn hển, như thể sắp tắt thở.

      Đáng chết, tại sao đường lại xa như thế, buồng tim nhảy mãnh liệt.

      Rốt cuộc cũng đến, nhìn thấy tên cướp ở trước mắt, vội vàng kéo tên giật tiền của người khác lại: "Đáng chết, đem tiền trả lại cho tôi."

      Giản Nhụy Ái chẳng biết lấy sức lực ở đâu, mà có thể cướp ví tiền lại từ trong tay của tên cướp.

      Tên cướp chẳng thèm sợ yếu đuối như Giản Nhụy Ái, tức giận trợn trừng mắt nhìn Giản Nhụy Ái, quát: "Con quỷ cái, sao lại xen vào việc của người khác. . . . . ."

      cất bước, bắt lấy tay Giản Nhụy Ái, muốn đoạt lại ví tiền mình vừa cướp được, dù sao cũng vất vả mới lấy được nó, để nó rơi vào tay người khác, hơn nữa còn là tay của liễu yếu đào tơ, chẳng còn thể diện nào mà sống trong giang hồ nữa.

      " được, ví tiền phải của cậu, cút ."

      Giản Nhụy Ái thà chết cũng che chở cho ví tiền, hung hăng nhắm mắt lại.

      chờ đợi bàn tay của người đàn ông kia thả ra, lâu thấy bàn tay rơi xuống đến, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Trác Đan Tinh thở hổn hển đứng trước mặt .

      "Đan Tinh, làm sao cậu lại đến đây."

      "Cậu còn nữa, có bầu rồi, còn học người ta làm hùng, nếu phải cảnh sát đến kịp cậu thử nghĩ xem mình ra sao."

      Trác Đan Tinh sắp tắt thở, quên dạy dỗ Giản Nhụy Ái, lồng ngực phập phồng, tiếng hít thở nặng nề.

      Giản Nhụy Ái nhìn về phía người ăn cắp nằm mặt đất bị cảnh sát khống chế, tâm kinh hoàng cũng giảm xuống, đưa mắt nhìn sắc mặt nặng nề của Trác Đan Tinh, biết Trác Đan Tinh suy nghĩ cho

      làm nũng, kề mặt lên bả vai của Trác Đan Tinh: " nên tức giận, tớ bình an vô rồi."

      Trác Đan Tinh cũng bị bộ dáng của làm cho động lòng, đẩy cánh tay của cái.

      "A! Đau." Đau đớn khiến rên lên tiếng, lông mày nhíu chặt lại.

      "Thế nào." Trác Đan Tinh đưa mắt nhìn Giản Nhụy Ái, cầm lấy cánh tay của , nhìn những tia máu chạy dài: "Cậu bị thương."

      "Vô lý, sao lại bị thương." vừa xong, quả rất đau, nhưng do vừa bắt được người giựt tiền người khác, nên tâm tình rất vui vẻ.

      nghĩ đến vết thương , tất cả đều chẳng có ý nghĩa gì, trợ giúp người khác đoạt lại ví tiền mới là quan trọng.

      khỏi nở rộ mỉm cười vui vẻ, tốt, cảm giác mình rất lợi hại, có thể vì sống bên cạnh Đơn Triết Hạo thời gian lâu, nên xuất chút khuynh hướng bạo lực.

      Bà nội đến, nhìn thấy Giản Nhụy Ái mỉm cười đem ví tiền trả lại mình, nụ cười rực rỡ như thế, chứng tỏ lương thiện, lấy kinh nghiệm nhìn người của bà, bà biết đây là đứa bé ngoan.

      Giản Nhụy Ái đem ví tiền trả lại cho bà nội: "Bà nội, ví tiền cho bà, bà xem có thiếu gì hay ?"

      " cần nhìn, bà tin tưởng cháu, vô cùng cảm ơn, , cháu cần bà đền đáp gì cứ , nếu bà đây có thể làm được, chắc chắn bà làm."

      " cần, con giúp bà, phải muốn nhận thù lao." Giản Nhụy Ái lắc đầu từ chối, tùy tiện lấy đồ của người khác.

      Trác Đan Tinh lôi kéo cánh tay của Giản Nhụy Ái, vất vả mới giúp người kia lấy được ví, lấy chút tiền cũng xem như xứng đáng, Giản Nhụy Ái cảm kích lập tức tránh khỏi tay Trác Đan Tinh.

      Bà nội đưa mắt nhìn về phía Giản Nhụy Ái, hài lòng gật đầu cái, vốn cho là thế giới này con người luôn thích ngồi mát ăn bát vàng, nghĩ đến có người lại hăng hái làm việc nghĩa như thế, ra tay giúp người mà cần hồi báo.

      Bà rất cảm động, lập tức kéo tay của Giản Nhụy Ái, nhìn đôi tay bé và trắng noãn, cũng biết nó chẳng có bao nhiêu sức lực, giúp bà đuổi theo người giựt tiền.

      "Cám ơn , nếu nhờ cháu, bà và bạn già trong hình thấy nhau, cho cháu nhìn nè. . . . . ."

      Tấm ảnh trắng đen, bên trong là đôi nam nữ, tấm ảnh cũ, vừa nhìn biết nó cùng bà bao năm tháng.

      Nhưng tại sao người đàn ông trong ảnh lại giống Đơn Triết Hạo như thế, chẳng lẽ đó là hình của Đơn Triết Hạo.

      thể nào, hình vóc người giống như Đơn Triết Hạo, nhưng nhìn kỹ phải là Đơn Triết Hạo, chỉ là đôi mắt có chút quen thuộc, dường như lại lạnh lẽo bằng Đơn Triết Hạo, ông ta mỉm cười, nụ cười hạnh phúc.

      Từ hình có thể nhìn ra được bọn họ hạnh phúc, rất hạnh phúc. . . . . .

      Trác Đan Tinh nhìn hình, mặt thoáng qua tia nghi vấn, khỏi ngước mắt nhìn về phía bà nội, thấy mặt mũi bà nhăn nheo, nhưng sống mũi vẫn có mấy phần giống Đơn Triết Hạo.

      cười khúc khích, kéo Giản Nhụy Ái qua, giọng vào tai Giản Nhụy Ái: " cảm thấy bà ấy rất giống Đơn Triết Hạo sao, chẳng lẽ người cậu cứu là bà nội của Đơn Triết Hạo."

      Giản Nhụy Ái dùng tay phủi cánh tay Trác Đan Tinh xuống, giọng mà ra: "Cậu cần suy đóan lung tung, làm sao bà nội Đơn Triết Hạo có thể xuất ở chỗ này, chắc chắn bà nội của Đơn Triết Hạo sống trong nhung lụa."

      Cái này có thể đảm bảo, coi như muốn đến nhà Nhân Ái nữa, cũng phải có tài xế theo mới có thể ra ngoài, huống chi là bà nội của .

      Kỳ quái là bà nội nhìn hai người giọng bàn luận, mặt chẳng giảm bớt nụ cười, mà nụ cười càng thêm nồng đậm: "Các người cái gì thế?."

      Giản Nhụy Ái và Trác Đan Tinh dần phải ứng kịp, mặt lúng túng, lắc lắc cánh tay, cười làm lành : "Vô , vô . . . . . ."

      "Đứa đáng , cám ơn các người, đây là phương pháp liên lạc với bà, có chuyện gì, các người có thể liên lạc với bà, thôi bà trước nhé."

      Họ đưa bà nội , Trác Đan Tinh vội vàng đoạt lấy danh thiếp, nhìn tên danh thiếp, Thượng Quan Nạp Lan, khẽ cau mày.

      "Cậu xem chút, tớ đây phải bà nội của Hạo mà." Giản Nhụy Ái cầm lấy danh thiếp, hếch lên cười.

      "Cũng có khả năng là là quản gia theo ta, dù sao tớ cũng cảm nhận được người đó có quan hệ với bà nội của Đơn Triết Hạo."

      "Tốt lắm, cần đoán, thôi."
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :